1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Thương xót người ngọc, đối chội gây gắt.

      Edit by JuuSan

      Sảnh đường Dương gia được bố trí rất sa hoa, bốn góc đều có đèn chiếu sáng, lồng chụp được dán giấy làm từ da dê, có vẽ phong cảnh thiên nhiên, có hoa cỏ, có thác nước đổ xuống. Ngoài trừ đèn lồng, còn có hàng nến cháy linh lung, giống như túi tiền, chói sáng vùng. Trong góc phòng để thú ấm mạ vàng màu đồng, miệng phu ra từng đợt khói trắng, có để huân hương bên trong.

      Ánh mắt băn khoăn của Tương Nghi nhìn vòng, rốt cuộc cũng chú ý vào cái bàn gỗ đen bên cạnh chỗ ngồi của Dương Lão phu nhân, lưng nàng thẳng tắp nhưng có chút cứng ngắt, nhúc nhích, còn có thể nghe tim mình đạp luôn á.

      Gia Mậu tới rồi, đây chính à người mà nàng nhất kiếp trước, bây giờ chàng lần nữa xuất trước mặt nàng.

      Tim Tương Nghi nhảy bịch bịch trong lòng, cảnh này với kiếp trước rất giống nhau, nhưng cũng giống nhau. Kiếp trước, lần đầu tiên nàng gặp Gia Mậu là ở ngay Sảnh đường này, chẳng qua lúc đó nàng nhát gan yếu đuối, chỉ theo chân Lạc Đại phu nhân ngồi im chỗ, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên. Mà bây giờ, vì nàng lấy hết dũng khí để bước về phía trước, nên có chút bất đồng. Tương Nghi còn chưa kịp ngồi xuống, người đứng giữa Sảnh đường là Lạc Tương Ngọc cũng trừng mắt lên.

      khí ngột ngạt vừa rồi bởi vì xuất của Gia Mậu mà thay đổi toàn bộ. Dương Lão phu nhân híp mắt cười tươi, kéo cậu đến bên người, thương chỉ chỉ cái trán của cậu: “Cháu biết có khách quý tới mà còn quy củ hửm? Nhìn người cháu đầy mồ hôi, y phục đều ướt hết rồi nè.”

      Gia Mậu giơ tay ôm lấy cổ của Dương Lão phu nhân, cọ vào mặt bà: “Vì Ngoại tổ mẫu thích cháu như vậy mà!”

      Mẫu thân của Gia Mậu là con duy nhất của Dương lão phu nhân, từ vô cùng thương. Bởi vì Dương lão phu nhân thấy tổ huấn của Dung gia Giang Lăng là “Nam tử đến bốn mươi con, mới nạp thiếp”, nên bà mới cho nàng gả cho trưởng tử Dung gia Giang Lăng (@JuuSan: ở cổ đại mà có gia huấn như vậy là quá tốt rồi ^^). Mặc dù hàng năm Dung Đại phu nhân (*) đều có vài lần về nhà mẹ đẻ, nhưng Dương Lão phu nhân vẫn thấy đủ, mỗi lần con , con rể mang theo cháu ngoại về, bà liền cao hứng, cười ngặm miệng được, có thể bà thương cháu ngoại còn hơn với cháu của mình nữa.

      (*)Dung Đại phu nhân chính là con của Dương Lão phu nhân, nhưng do nàng thành hôn, nên xưng hô theo họ bên chồng. ra JuuSan khi đọc, cũng như edit cũng hay nhầm lẫn giữa mấy chữ Dương – Dung – Lạc, sau này xuất thêm nhiền “xx-phu nhân” nữa, nên khi các bạn đọc hãy chú ý, nếu thấy mình có đánh chữ sai, nhắc mình nha. Cám ơn nhiều!

      Dung Đại phu nhân thấy con trai mình làm nũng với Dương lão phu nhân, giống như đường dính vậy, khỏi hé môi cười: “Gia Mậu, còn tới đây, con nhìn xem , làm cho y phục của Ngoại Tổ mẫu con dơ hết rồi kìa, cũng nhăn nhúm mảnh.”

      Gia Mậu ngẩng đầu, nhìn Dung Đại phu nhân cười lớn, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Mẫu thân, Ngoại Tổ mẫu còn chưa con phiền đấy, sao người lại vậy?” Rồi cậu đảo mắt vòng trong sảnh, thấy vài người đứng giữa phòng, thần sắc ngạc nhiên, hỏi: “Ồ, họ là ai vậy?”

      Dương lão phu nhân còn chưa kịp , con trai của Dương Nhị phu nhân là Bảo Trụ lên tiếng trả lời: “Gia Mậu, đó là biểu đệ, biểu muội của ta đấy.” Thấy Gia Mậu mở to mắt nhìn cậu, giải thích thêm: “Là con trai, con của huynh trưởng mẫu thân ta.”

      Hai tròng mắt Gia Mậu sáng long lanh: “Ta biết rồi, có phải là người của Lạc gia ?”

      Dương Bảo Trụ gật đầu cái: "Đúng vậy."

      "Gia Mậu, nếu tuổi các con đều xấp xỉ nhau, con và Bảo Trụ dẫn đệ đệ và muội muội các con ra vườn chơi chút .” Dương Nhị phu nhân ngồi đối diện cười : “Cháu trai, cháu nhà mẹ ta đều rất ngoan!”

      Lạc Đại phu nhân vui mừng quá đổi, đẩy Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc đến: “Nhanh !”

      Lạc Tương Hồn tỉnh tỉnh mê mê nhìn Lạc Đại phu nhân: “ đâu?”

      "Con thấy hai người Dương thiếu gia đâu chơi, con theo đến đó!” Lạc Đại phu nhân nhéo tay Lạc Tương Hồn cái, còn cúi đầu hung hăng trừng mắt với cậu: “ nhanh, nhanh.”

      Có đôi lúc Lạc Tương Hồn hay làm ầm ĩ lên, Lạc Đại phu nhân sợ cậu ngồi ở Sảnh Đường buồn chán, mà nhịn được làm ra chuyện xấu hổ, đến lúc đó bị Dương lão phu nhân chê cười.

      Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc đáp tiếng, tới chỗ Dương Bảo Trụ: “Biểu ca, chúng ta thôi.”

      Dương lão phu nhân nhìn Tương Nghi đứng lẻ loi ở giữa Sảnh, thấy Lạc Đại phu nhân quan tâm đến nàng, trong lòng hơi hiểu nguyên nhân, đây phải là được kế mẫu thích sao? Chẳng qua Đại phu nhân Lạc gia cũng quá vụng về rồi, biết giữ lại chút danh tiếng tốt cho mình, để người bên cạnh thấy nàng ta khắc khe với kế nữ như vậy, hơn nữa chỉ đem con mình ra làm tâm can bảo bảo bối, sau này còn biết người Nghiễm Lăng gì về nàng ta đây.

      "Các cháu cũng mang nàng luôn , đừng quên Đại tiểu thư Lạc gia nha!”, Dương lão phu nhân chỉ Tương Nghi, cố hết sức cười ôn hòa: “Ta mới vừa nghe cháu tên mình là Tương Nghi, là chữ Nghi nào?”

      Lạc Đại phu nhân nghe Dương lão phu nhân hỏi, bèn có vài phần khẩn trương, rầy Tương Nghi câu: “Ngươi nhiều như vậy, sợ Lão phu nhân nhớ được tên của ngươi à!”

      " việc gì, việc gì!" Dương lão phu nhân cười ha ha tiếng: "Ta mới vừa nghe con bé tên của mình, có chữ phát giống tên của ta, cho nên mới hỏi câu, Lạc Đại phu nhân nên hiểu nhầm.”

      Da mặt Lạc Đại phu nhân đỏ lên, dùng hết sức nhéo cánh tay Tương Nghi: “Còn nghe Dương lão phu nhân hỏi chữ sao? Tại sao lại biến thành miệng hồ lô rồi? Mau ra.”

      Chương 5: (2)

      "Ngươi mau buông tay!" Gia Mậu nhảy từ bên cạnh Dương lão phu nhân tới trước mặt Lạc Đại phu nhân, cầm lấy cánh tay của nàng: “Sao ngươi có thể nhéo nàng?”

      "Ta... có nhéo nàng, ta chỉ là nhắc nhở nàng, để cho nàng trả lời câu hỏi của Ngoại tổ mẫu của thiếu gia thôi.” Lạc Đại phu nhân kinh hãi, vội vàng buông tay ra, sao Thiếu gia Dung gia tinh mắt như vậy, lại thấy mình nhéo kế nữ? ràng nàng tìm chỗ kín đáo để nhéo mà.

      "Hừ." Mặt Gia Mậu tối lại, “ Đừng có chối, ràng ta thấy được.”

      Tương Nghi đứng ở nơi đó, miệng hơi hơi há ra, cảnh này hoàn toàn khác so với kiếp trước nha, hẳn phải là nàng nhút nhát theo đám người Bảo Trụ bắt chim sẻ, sao bây giờ lại là Gia Mậu ra mặt vì nàng?

      cảm giác ra được, dòng nước ấm chảy từ tim chảy qua, đây mới ấm áp làm sao! Nhưng còn chưa kịp lan khắp tim, trong nháy mắt Tương Nghi tỉnh táo lại, nàng cúi đầu đứng ở đó, mắt chăm chú nhìn giày thêu của mình, giày chỉ có dây kim chỉ màu, cũng giống như tâm tình lúc này của nàng.

      Dung Gia Mậu đối với nàng, là khó mà mong chờ, chàng giống như tòa núi cao, nguy nga sừng sững nơi đó, mà nàng chỉ có thế thấy được đỉnh núi tuyết trắng xóa, như thế nào cũng thể đến trước mặt chàng. Chàng thuộc về nàng, sau này chàng được Thái hậu chỉ hôn, thê tử của chàng là con huân quý ở kinh thành, chứ phải là mình, kế nữ nhoi ở Lạc gia Nghiễm Lăng.

      Bỗng nhiên nàng rất muốn rơi lệ, chẳng qua là Tương Nghi ngừng tự với mình, nhất định phải kiên cường, bất kể như thế nào, cũng thể để người bên cạnh thấy mình hèn yếu. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Gia Mậu, cười khanh khách: "Dung Đại thiếu gia nhìn lầm rồi, mẫu thân của ta có nhéo ta, chẳng qua nàng chỉ nhắc nhở ta đừng để cho Dương lão phu nhân đợi lâu thôi.”

      Mắt Gia Mậu liếc nàng, mặt lộ ra nét khó hiểu: “Muội đừng sợ, muội , nàng ta thầm nhéo muội là đúng, như thế nào ta cũng muốn nàng ta xin lỗi muội.”

      "Gia Mậu, đừng nghịch ngợm!" Dung Đại phu nhân kêu lên, vị Lạc Đại tiểu thư kia che giấu cho kế mẫu, mà con trai mình lại là người ruột thẳng, cố tình quấn lấy tha: “Lạc Đại tiểu thư có, con cũng đừng nhiều lời! Mau để cho Lạc Đại tiểu thư trả lời Ngoại Tổ mẫu của con.”

      Dung Đại phu nhân vẫn là Dung Đại phu nhân kiếp trước, lúc nào cũng khéo léo, có chút thay đổi nào. Tương Nghi thầm than thở tiếng, thành đem tên của mình cho Dương Lão phu nhân nghe, rồi lại thi lễ với bà: “Tên có thể cùng với Lão phu nhân, Tương Nghi là tam sinh hữu hạnh. Nếu có thể được nửa phần phúc phận của Dương lão phu nhân, cuộc đời này, Tương Nghi cũng tiếc nuối.”

      "Ai , nhìn cái miệng nhắn này nha, biết ăn , rất khéo léo!” Dương lão phu nhân cẩn thận, kín đáo nhìn hai mắt Tương Nghi: “ nhìn ra đây là đứa sáu tuổi, cũng linh hoạt mà!” Bà cười từ ái, “Gia Mậu, cháu mau dẫn Lạc Đại tiểu thư ra vườn chơi .”

      Gia Mậu lập tức cầm tay Tương Nghi, con mắt léo sáng: “Muội tên là Tương Nghi? Ta trực tiếp gọi tên muội luôn, kêu Lạc Đại tiểu thư quá quen rồi. , ta mang muội chơi, nếu còn , Bảo Trụ ta chậm chạp mất.”

      Lòng bàn tay của chàng rất nóng, Tương Nghi khỏi run cái, giương mắt nhìn, rồi ngắm bên người Gia Mậu, thấy mặt cậu đầy mỉm cười nhìn mình, trong lòng khỏi có vài phần chua xót, nàng khẽ gật đầu cái: “Được, chúng ta mau ra ngoài.”

      Dương lão phu nhân nhìn Gia Mậu cầm tay Tương Nghi ra ngoài, cười trêu ghẹo con mình: “Con nhìn xem, nhìn xem, Gia Mậu và vị Lạc Đại tiểu thư nhìn rất xứng đôi nha!”

      Dung Đại phu nhân che miệng cười tiếng, cây trâm thủy tinh lưu ly đầu ngừng chớp động; “Sao Mẫu thân lại đến chuyện này rồi? Người cũng phải chờ Gia Mậu đến mười ba, mười bốn rồi hãy nhắc lại ấy!” Edit by JuuSan

      "Ta nhìn Lạc Đại tiểu thư quả thực rất cơ trí, nhan sắc lại tốt, lúc này mới thay Gia Mậu suy nghĩ chút.”, Dương lão phu nhân tiếp tục trêu ghẹo Dung Đại phu nhân: “Con cũng đừng thấy Dung gia Giang Lăng nổi tiếng bên ngoài, mà con trong thiên hạ tùy con lựa chọn, chừng ngàn chọn vạn chọn, cũng tốt bằng vị Lạc Đại tiểu thư này đâu.”

      Lạc Đại phu nhân nghe Dương lão phu nhân khen Tương Nghi, trong lòng có mấy phần buồn bã, sao kế nữ này lại lọt vào mắt Dương lão phu nhân chứ? Chẳng lẽ vì cả hai đồng tên? Ngọc nhi của nàng còn tốt hơn cái kế nữ này đấy, có thể Dương lão phu nhân lớn tuổi, nên ánh mắt cũng kém luôn rồi.

      "Lão phu nhân khen sai rồi! Tương Nghi nhà chúng ta xưa nay ngốc nghếch, vụng về, hôm nay mới được người bên cạnh khen đấy!” Lạc Đại phu nhân được nha hoàn đỡ xuống ghế, tay cầm chiếc khăn nhăn nheo, : “Lão phu nhân, ngài cũng biết bộ dạng ở nhà của nàng như thế nào đâu, đần độn, chờ lúc lâu mới ra được câu, đến bên ngoài, lại tinh nghịch, ta thấy cũng lo lắng, nhưng lại có biện pháp gì, ai kêu ta chỉ là kế mẫu chứ, nàng lại bị mấy hạ nhân bên người xúi bậy, nhất quyết thân cận với ta.”

      Ý tứ của Lạc Đại phu nhân là kể khổ, chỉ hy vọng đám người Dương lão phu nhân thay đổi cách nhìn với nàng, nhưng hiệu quả lại ngược lại, nàng ta lợi hại như vậy, nhưng ánh mắt của tất cả các vị phu nhân ở Sảnh đường lại thêm vài phần kinh thường, chẳng qua mặt vẫn treo nụ cười: “Lạc Đại phu nhân chuyện đúng là xuất phát từ tâm mà, mẹ kế nay cũng dễ gì.”

      "Có thể phải sao?" Lạc Đại phu nhân giống như tìm được tri kỷ, càng càng lợi hại, hoàn toàn để ý tới chân mày của Dương lão phu nhân hơi nhếch lên.

      ____Hết chương 5____

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Tranh nhau

      Edit by JuuSan

      Dương Bảo Trụ rất nhanh ở phía trước, guốc gỗ lưu lại hàng chân rất dài mặt tuyết, là hình vuông nho , giống như dấu răng khắc mặt tuyết, rất chỉnh tề.

      Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn ở phía sau cậu, hai người hận thể đưa tay ra nắm vạt áo của cậu: “Biểu ca, biểu ca chậm chút .”

      Dương Bảo Trụ quay đầu lại, nhìn phía sau chút, cười ha ha: “Gia Mậu, đệ mang Tương Nghi nhanh lên!”

      Tuyết trắng bay khắp nơi, Gia Mậu nắm tay Tương Nghi về phía trước, cậu rất sợ nàng cẩn thận mà ngã xuống, nên vô cùng cẩn thận, đặc biệt chọn những chỗ có băng mà , : “Lạc Đại tiểu thư, muội chỗ này nè, có nhiều cỏ chút đấy.”

      Tương Nghi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, lúc này vừa vặn có trận gió thổi qua, làm những bông tuyết cành đua nhau bay xuống, có chút bông tuyết rơi vào chớp mũi của nàng, che lại ánh mắt của Tương Nghi, Gia Mậu vươn tay ra, nhàng gạt chúng: “Có lạnh ?”

      Dương Bảo Trụ tới, mắt nháy nháy với Gia Mậu, cười: “Gia Mậu, từ lúc nào mà đệ lại biết chiếu cố người vậy?”

      Tương Nghi nghe những lời này, chỉ cảm thấy mặt giống như phát sốt, dám nhìn thẳng ánh mắt của Dương Bảo Trụ. Dương Bảo Trụ là con trai lớn của Dương Nhị phu nhân (*con của Lạc lão phu nhân), lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng biết vì sao, y lại đối xử với nàng tốt hơn so với huynh muội Lạc Tương Ngọc. Có thể từ sâu trong nội tâm của cậu vô cùng đồng tình với hoàn cảnh của nàng, nếu như muốn bị người khác lên án, cậu có thể thèm nhìn Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn.

      "Cái gì là biết chiếu cố người? Trong đám chúng ta, huynh là người lớn tuổi nhất, vốn phải là huynh chiếu cố mọi người, nhưng huynh chỉ lo về phía trước, tự nhiên đệ phải lo cho muội ấy rồi.” Gia Mậu nhìn Tương Nghi, thấy nàng ăn mặc quá đơn giản, áo bông ngắn thể che hết cơ thể, lộ ra tà áo màu xanh đậm bên trong, cậu nhíu mày, xoay người phân phó nha hoàn của mình: “Mau lấy áo choàng Sỉ La Ni cho ta, đúng rồi, nhớ lấy thêm cặp bao tay.”

      "Đại thiếu gia lạnh sao?” Nha hoàn đưa tay sờ trán Gia Mậu, nhưng Gia Mậu lại nghiêng đầu tránh: “Ta kêu ngươi lấy , còn nhiều lời làm gì.”

      Nha hoàn kia thấy mặt Gia Mậu đỏ lên, biết tại sao tiểu tổ tông lại tức giận như vậy, vội vàng đáp tiếng, lui về phía sau, chạy nhanh về phía viện.

      Tương Nghi ngẩn ra, chuyện cũ trước kia lại lên trước mắt, kiếp trước chàng là như vậy đấy, thấy mình mặc đơn giản, lập tức sai nha hoàn lấy áo choàng Sỉ La Ni và găng tay đến cho nàng, hôm nay, cùng ngày, cùng cảnh, hai kiếp chồng lên nhau, lúc đầu, mới lần đầu gặp nhau, vì thấy y quan tâm nàng như vậy, làm cho nàng có cảm giác vô cùng ấm áp, cắn môi đứng đó, có gợn sóng ở đáy mắt.

      Lạc Tương Ngọc cũng biết Gia Mậu kêu nha hoàn lấy áo choàng cho Tương Nghi mặc, nàng ngẩng cao đầu tới, nhìn Gia Mậu chút: “Nguyên lại ta nghĩ rằng nhà của ngươi đặc biệt gì, nghĩ tới lại có áo choàng Sỉ La Ni.”

      Nghe mẫu thân Sỉ La Ni cực kỳ quý hiếm, năm trước, tiệm tơ lụa ở Nghiễm Lăng lấy được mấy cây vải Sỉ La Ni từ tay người Tây Dương, vốn mẫu thân định mua cây về may xiêm y cho nàng và ca ca, sờ tới sờ , xem xem lại, cuối cùng nỡ bỏ bạc, đành ấm ức trở về.

      Mà vị tiểu thiếu gia đứng trước mặt mình lại thèm để ý chút nào, bình thản lấy áo choàng Sỉ La Ni, giống như nó là món đồ bình thường vậy, làm cho Lạc Tương Ngọc phải nhìn bằng con mắt khác: “Ngươi và Bảo Trụ ca ca có quan hệ gì?”

      Gia Mậu liếc Lạc Tương Ngọc, thấy nàng khoác cái choàng bằng the đỏ tươi, bên trong là áo gấm màu vàng gắn chút ngọc, còn có vòng lông hồ ly ở cổ, ăn mặc chỉ tốt hơn tỷ tỷ nàng phần. Đột nhiên cậu nhớ đến Tứ muội muội Thu Hoa của mình, Tam thúc cưng chiều di nương, mà di nương kia sinh ra Tam muội muội Thục Hoa được coi làm bảo bối, nhưng Tứ muội muội Thu Hoa lại là cỏ dại, ngay cả nhìn cũng nhìn, đem Tam thẩm và Tứ muội muội ném vào Vân Uyển, chẳng buồn quan tâm.

      Nghĩ tới đây, Gia Mậu có chút tức giận, cậu căm hận nhìn chằm chằm Lạc Tương Ngọc, hình như trước kia có nghe Lạc Đại gia có hai người vợ, vậy mẫu thân của Lạc Nhị tiểu thư chính là kế mẫu rồi, cũng giống như di nương ? Nhìn đồ nàng ta mặc, so với con chính thất còn tốt hơn đấy! Cậu quay mặt , chuyện với Bảo Trụ: “Huynh tính dẫn chúng ta chơi cái gì?”

      "Trước tiên chúng ta chơi đắp người tuyết, sau lại bắt chim sẻ, đệ thấy thế nào?” Dương Bảo Trụ kéo tay Gia Mậu: “, chúng ta đến phía trước.”

      "Đắp người tuyết có gì vui chứ?” Gia Mậu nở nụ cười: “Chơi bắt chim sẻ luôn .”

      Tương Nghi sau lưng hai người, trong đầu suy nghĩ, dù sao vẫn là con nít, chung quy vẫn thích chơi mấy trò hành động, nàng cảm thấy hơi đau lòng cho mấy con chim sắp bị bắt, bây giờ có tuyết rơi, mấy con chim sẻ kia rất khó khăn khi tìm thức ăn, chỉ vì cái ăn mà bị người bắt, đáng buồn mà.

      Dương Bảo Trụ ở phía trước, liên tục gật đầu: "Muốn bắt chim sẻ cũng được.” Cậu quay đầu lại nhìn Tương Nghi lẽo đẽo phía sau, thanh đè thấp hết sức: “Nếu phải muốn chăm sóc Tương Nghi, huynh cũng muốn chơi đắp tuyết gì đâu, nhưng huynh sợ muội ấy theo chúng ta bắt chim mất hứng nha, dù sao cũng phải cho muội ấy chơi chút gì chứ.” Rồi cậu lại kể lại chuyện nhà của Lạc Đại gia cho Gia Mậu nghe, lúc này mới cả giận kết luận câu: ‘Vị Đại biểu muội của huynh số khổ mà.”

      Gia Mậu quay đầu nhìn chút, chỉ thấy Tương Nghi về phía trước, gương mặt trăng như tuyết, có nửa điểm tỳ vết nào, nàng chảy tóc hai búi, dưới trán là đôi mắt to long lanh, thân thể nàng giống như lau sậy trong gió, sợ gió thổi mạnh chút là bay . Cậu khỏi có vài phần đồng tình, trong lòng khỏi có có giác muốn vươn tay ra bảo vệ nàng. (@JuuSan: e hèm, đừng hiểu nhầm là ca ấy thương hại Nghi tỷ mà tỷ ấy nha, bởi vì do …. *bí mật ~ bí mật* mình chỉ sợ mí bạn hiểu sai thui, hì hì)

      "Tương Nghi, ta có thể gọi muội là Tương Nghi ? Lúc ở sảnh đường, ta có hỏi, mà muội trả lời.” Gia Mậu thấy Tương Nghi đột nhiên ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, khỏi có chút ngượng ngùng, chỉ có thể lảng sang hướng khác: “Gọi Lạc Đại tiểu thư có chút hơi khách sáo.”

      Tương Nghi cười, gật đầu: “Cũng được, vậy ta gọi huynh là gì?”

      "Tên ta là Dung Gia Mậu." Gia Mậu rất vui vẻ: "Muội gọi ta là Gia Mậu ca ca .”

      "Gia Mậu." Miệng Tương Nghi nhàng ra hai chữ này, tâm nhịn được mà run rẩy. Tại sao, tại sao trải qua nhiều chuyện như thế, vậy mà lúc nàng gọi tên của y, tâm vẫn nhịn được mà run lên? Vốn nghĩ chết lần, mọi chuyện đều quên, nhưng nghĩ đến, vẫn như cũ, khắc sâu vào tim nàng như thế!

      Hai người đứng chuyện, từ phía sau, Lạc Tương Ngọc chen vào, đưa tay đẩy nàng: “Đứng ở phía trước cản đường làm gì, còn mau tránh ra.” Rồi nàng ta xông tới trước mặt Gia Mậu, ngẩng đầu cười tiếng: “Gia Mậu ca ca, tên ta là Lạc Tương Ngọc, ca có thể gọi ta là Ngọc muội muội cũng được.”

      Chương 6: (2)

      Lần này ngay cả Dương Bảo Trụ cũng có cảm giác mất hết mặt mũi rồi, vị kế cữu mẫu kia của mình xuất thân từ thương gia, từ cũng có đọc qua sách gì, bây giờ nhìn thấy cử chỉ của Lạc Tương Ngọc, thô lỗ mà, chút nào giống bộ dạng khuê tú đại gia cả, nếu nghiêm khắc dạy dỗ, biết sau này thành cái dạng gì đây.

      Lúc này Lạc Tương Hồn cũng theo đến, đưa tay đẩy Tương Nghi qua bên: “Gia Mậu ca ca, ta tên là Lạc Tương Hồn, chúng ta mau chơi gì .”

      Vốn Tương Nghi yên đẹp đứng ở đó, mới vừa bị Lạc Tương Ngọc đẩy ra, sau lại bị Lạc Tương Hồn đẩy thêm cái, nàng sợ hãi kêu tiếng, thân thể nghiêng về bên trái (*), gặp phía dưới đất hơi trơn, có chút đứng vững, mắt thấy muốn ngã xuống đất.

      (*)Nguyên câu là “…thân thể tả diêu hữu hoảng…”, tính để nguyên câu Hán, nhưng sợ các bạn hơi khó hiểu nên edit ra luôn (Tả diêu hữu hoảng <左摇右晃> : bên trái, phía Đông )

      Bỗng nhiên cánh tay đưa ra đỡ lấy nàng: “Tương Nghi! Đừng sợ!”

      Lại là chàng. Tương Nghi nhắm mắt lại, chẳng lẽ cả đời này hai người bọn họ lại dây dưa nữa sao? Edit by JuuSan

      Gia Mậu giúp Tương Nghi đứng vững lại, rồi nhìn thẳng Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc, Nhị tiểu thư và Nhị thiếu gia của Lạc gia cũng có quy củ rồi, hoàn toàn coi tỷ tỷ của bọn họ ra cái gì, chút kính trong cũng có, ngược lại coi nàng giống như hạ nhân mà hầm hừ, đời nào có đạo lý như vậy chứ, có tôn ti lớn hả? Gia Mậu hung tợn, trợn mắt với Lạc Tương Hồn, Lạc Tương Ngọc: “ Nếu các ngươi vẫn đối xử với tỷ tỷ mình như vậy, bọn ta dẫn các ngươi chơi đâu!”

      "Hừ, nàng lại phải do mẫu thân ta sinh, ta mới nhận nàng là tỷ tỷ của ta." Lạc Tương Ngọc ngửa cả mặt lên, hung hăng : "Ta dựa vào cái gì phải lễ phép với nàng.”

      "Tương Ngọc, sao muội có thể bậy như vậy?” Dương Bảo Trụ có chút tức giận: “Phụ thân của muội ấy cũng là phụ thân của huynh muội của muội đó, chẳng lẽ thể lễ phép với muội ấy chút được sao?”

      Gia Mậu vươn tay ra chỉ Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn: "Nếu lần tới để cho ta lại nhìn thấy các ngươi dám khi dễ tỷ tỷ của mình như vậy, ta khách khí với các ngươi nữa.” Cậu đem quả nắm tay của mình giơ giơ ra.

      Lạc Tương Hồn thấy quyền kia, bị dọa sợ đến méo cả miệng, khóc rống lên: “Ta muốn về nhà…”

      "Ngươi muốn về ”, Gia Mậu chút khách khí, , sau đó lại kéo Tương Nghi về phía trước: “Chúng ta bắt chim sẻ.”

      Nghe bắt chim sẻ, trong nháy mắt Lạc Tương Hồn ngừng khóc, liền theo chân Dương Bảo Trụ và Gia Mậu, Lạc Tương Ngọc đứng đó nhìn bóng lưng của Tương Nghi, ánh mắt lộ ra tia ác độc.

      đến mảnh đất trống, bọn hạ nhân chuẩn bị xong giỏ trúc, cái vòng tròn được cây trúc đỡ, mà cây trúc lại được buộc mấy sợi dây dài từ chỗ đó kéo đến chỗ bọn họ, như con rắn màu đen nằm tuyết vậy. Gia Mậu và Dương Bảo Trụ núp phía sau hòn đá lớn, mắt nhìn chăm chăm mấy con chim sẻ bay xuống, lòng mong chờ bọn chúng bay vào bẫy, nhưng Lạc Tương Hồn lại kiềm chế được mình, chạy ra, miệng hô lớn: “Chim sẻ, chim sẻ!”

      Mấy con chim tước ngừng mặt tuyết, dáo dác nhìn mấy cái rỗ tre, do dự có nên nhảy vào ăn thóc bên trong , lại bị Lạc Tương Hồn nhảy ra đột ngột, chúng nó hoảng sợ vỗ cánh bay lên cành cây, làm mấy bông tuyết từ cành cây rớt xuống đất.

      Dương Bảo Trụ vui, trừng mắt nhìn Lạc Tương Hồn: "Đệ làm gì vậy?"

      Gia Mậu chạy đến, đè Lạc Tương Hồn vào cây, mắt tàn bạo nhìn cậu: “Ngươi còn ngậm miệng lại.”

      Lạc Tương Hồn thấy bộ dạng hung dữ của Gia Mậu, nhịn được khóc rống lên: “Ô ô, ta muốn về nhà, có người đánh ta!”

      Lạc Tương Ngọc siết chặt tay, đánh hai cái vào lưng của Gia Mậu: “Ngươi mau buông tay!”

      Gia Mậu xoay người lại, liếc Lạc Tương Ngọc, ánh mắt đầy băng lãnh: “Cút!”

      ____Hết chương 6____

      @JuuSan: Mấy cái cách xưng hô, gọi nhau (như: ta, ngươi, huynh, đệ, muội…) JuuSan tùy theo hoàn cảnh, chứ duy trì cách gọi ( ta – ngươi, ta – nàng….), JuuSan muốn bài edit của mình làm, được đọc cách tự nhiên nhất có thể, cho nên, mình dựa vào tính cách, cảm tình của nhân vật lúc đó mà hành văn. Vì vậy, các bạn cũng đừng nên thắc mắc vì sao lại loạn xộn chỗ đó nha ^^

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Tặng áo choàng, tình thâm ý trọng

      Edit by JuuSan

      Miệng Tương Nghi há to, đứng sững ở đó, nàng thể tin vào tai mình, Gia Mậu lại có thể ra chữ đó? Nàng giơ tay sờ sờ gương mặt của mình, lòng bàn tay lạnh băng, mà mặt nàng lại nóng, cái này làm nàng minh bạch chuyện, mình có nằm mơ, Gia Mậu ra chữ đó.

      Kiếp trước, Gia Mậu rất ôn hòa, chưa bao giờ quát tháo ai. Lúc chàng chán ghét thê tử mình, cũng chỉ phất tay áo rời , căn bản dùng giọng điệu đó chuyện với người khác, mà kiếp này, chẳng lẽ….mình gặp Gia Mậu phải là chàng của kiếp trước?

      Nàng thay đổi, vì sao Gia Mậu thay đổi? Khóe miệng Tương Nghi nở nụ cười khổ, có lẽ, mọi thứ thể trở về từ trước, đó cũng chính là tâm nguyện lớn nhất kiếp này của nàng.

      Hai huynh muội Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn cũng kinh sợ, cả hai dám lên tiếng. Gia Mậu buông tay ra, lưng Lạc Tương Hồn dán vào cây, thở hồng hộc, nghỉ chút, cậu chạy tới bên người Lạc Tương Ngọc, kéo tay nàng: “Chúng ta , tìm mẫu thân, để cho người đưa chúng ta về.”

      Ánh mắt Lạc Tương Ngọc đảo vòng người Gia Mậu, có chút nỡ: “Ca ca, chúng ta nhìn họ bắt chim sẻ .”

      Nghe bắt chim sẻ, Lạc Tương Hồn hơi do dự, chân dừng lại, nhìn giỏ trúc chút, có mấy con chim sẻ to gan bay xuống, con mắt như hạt đậu đen nhìn xung quanh. Cậu liếm môi, cẩn thận đến trước mặt Dương Bảo Trụ: “Bảo Trụ ca ca, đệ muốn cùng các huynh bắt chim sẻ.”

      Dương Bảo Trụ nhìn bộ dạng tội nghiệp của cậu, đầu gật gật: “Ừ, nhưng cho đệ lên tiếng nữa, biết ?”

      Lạc Tương Hồn gật đầu cái: "Ta biết rồi."

      Có lẽ bị cám dỗ bởi mùi thơm của thóc lúa, mà mấy con chim sẻ do dự cũng dần tới, ánh mắt đen lúng liếng dáo dác nhìn xung quanh, giống như phát có nguy hiểm, lúc này bọn chúng mới líu la líu rít chui vào mổ thóc.

      Dương Bảo Trụ đem sợi dây kéo cái, cái rổ trúc liền đổ xuống, chim sẻ ăn bị giật mình kinh sợ, cánh đập phình phịch, có mấy con kêu “chiêm chíp, chiêm chíp..”, hỗn độn chỗ.


      Mấy gã hạ nhân vội vàng nịnh nọt : "Thủ pháp của thiếu gia tốt!”, rồi tay đưa vào rổ bắt chim sẻ ra, chúng nó trong tay bọn họ ngừng kêu chiêm chíp, nghe hết sức bi ai.

      Gia Mậu và Dương Bảo Trụ chạy qua, vui vẻ đếm: “Bắt được bốn con!”

      "Chúng ta phải bắt nhiều hơn nữa, sau đó đốt lửa lên nướng ăn.” Dương Bảo Trụ cười híp mắt, kéo tay Gia Mậu, “Lần này đến phiên đệ kéo dây.”

      Lạc Tương Hồn thấy Dương Bảo Trụ bắt được mấy con chim sẻ, trong lòng rất hâm mộ, nghĩ muốn thử chút, lại nghe Dương Bảo Trụ lần này là Gia Mậu kéo dây, có chút phục, chen qua, với Dương Bảo Trụ: “Bảo Trụ ca ca, lần này là ta kéo dây! Ta mới là biểu đệ của ca, sao ca nghĩ đến ta trước?”

      Lạc Tương Hồn mặc áo choàng bằng gấm, cổ thêu vòng chỉ màu vàng, ánh mặt trời chiếu vào làm nó chiếu sáng. Dương Bảo Trụ nhìn cậu , hơi bĩu môi: “Đệ là biểu đệ của ta, Gia Mậu cũng là biểu đệ của ta, nhưng đệ ấy và ta còn thân hơn so với đệ.”

      Mẫu thân của Gia Mậu là Dung Đại phu nhân là muội muội của Dương Nhị gia, mà phụ thân của Lạc Tương Hồn là đại ca của Dương Nhị phu nhân, nếu về quan hệ thân sơ, Gia Mậu muốn hơn tầng (*). Lạc Tương Hồn bị Dương Bảo Trụ chế giễu, khuôn mặt bé đỏ lên, giương mắt nhìn sợi dây trong tay Gia Mậu: “Ngươi đưa dây cho ta!”

      (*) Chỗ này JuuSan xin chút cho các bạn hiểu: theo cách Việt Nam của mình, tính theo Dương Bảo Trụ, Gia Mậu là con cháu bên nội, còn Tương Hồn là con cháu bên ngoại của cậu => Chỉ có vậy thôi ^^

      Gia Mậu cũng để ý Lạc Tương Hồn, chẳng qua khi nghiêng đầu qua, mắt thấy nha hoàn đội nón rộng vành thở hổn hển chạy đến, sau khi tới, đem áo choàng mở ra, định khoác lên người cậu. Gia Mậu khoát tay, chỉ Tương Nghi: “Ngươi choàng cho nàng, thấy tay nàng đỏ lên rồi sao?”

      Nha hoàn cầm áo choàng ngẩn người, nhìn Tương Nghi, hơi hơi liếc Gia Mậu: “Đại thiếu gia bảo nô tỳ lấy áo khoác và bao tay tới, là cho vị tiểu thư này sao?”

      "Đó là tất nhiên, mau mau choàng áo cho nàng .” Đầu Gia Mậu ngẩng lên, nhìn Tương Nghi, cười tươi: “Ta thấy muội muội của muội có áo choàng the, mà muội lại mặt ít quá, nên ta lấy áo choàng Sỉ La Ni của ta cho muội á.”

      Chương 7: (2)

      Nháy mắt, trong mắt Tương Nghi có tầng hơi nước, nàng lẳng lặng đứng ở đó, kiếp trước, lần đầu mình và Gia Mậu gặp nhau, chàng cũng đưa áo choàng Sỉ La Ni cho mình, kiếp này lại thêm lần nữa, cảnh tượng giống nhau, câu cũng giống nhau…, nàng muốn lập lại, kiếp này nàng muốn con đường giống kiếp trước.

      Nha hoàn kia cầm áo choàng Sỉ La Ni đến, trong miệng thầm: “Đại thiếu gia quá hào phóng rồi, đây chính là Sỉ La Ni đấy, phải loại áo choàng the kia đâu, nếu mặc hư làm sao đây?”

      Tương Nghi có lên tiếng, mặc cho nha hoàn kia cầm áo choàng phủ lên người, lại đem bao tay mang vào tay nàng, đứng đó ngơ ngác nhìn Gia Mậu. Loại vải Sỉ La Ni này nàng biết, nó là hàng ngoại nhập từ Tây Dương, hơi đắt tiền, cũng trách nha hoàn kia nghĩ lung tung như vậy.

      "Tương Nghi, muội…” Dương Bảo Trụ thấy bộ dạng của Tương Nghi, lòng có chút hoảng hốt, vị biểu muội này vừa sinh ra mất mẹ, làm cho cậu thấy thân thế của nàng rất đáng thương, vì vậy càng thương tiếc nhiều hơn phần. Mỗi lần thấy nàng khóc, tay chân cậu có chút luống cuống, biết nên an ủi nàng thế nào.

      Tại sao biểu muội Tương Nghi lại có bộ dạng ủy khuất nhỉ? Dương Bảo Trụ nghĩ ra, phải nha hoàn kia cái gì đó chứ? Cậu lên phía trước, kéo tay Tương Nghi: “Tương Nghi, muội và Gia Mậu cùng kéo dây .”

      "Bảo Trụ ca ca, sao ca có thể để nàng ta kéo dây?” Lạc Tương Hồn mất hứng chạy tới, đẩy Tương Nghi qua bên, “Ta và Gia Mậu ca ca cùng kéo.”

      Tương Nghi nghiêng người để Lạc Tương Hồn chen vào, nàng qua bên, ngẩng đầu thở dài, có áo choàng khoác lên người, quả ấm hơn rất nhiều, còn có bao tay nữa, tay của nàng cũng dần ấm lại. Nàng đứng chỗ đó, ghé mắt nhìn Lạc Tương Hồn đoạt lấy sợi dây từ tay Gia Mậu, núp sau hòn núi giả, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn rổ trúc, nhịn được chép chép miệng, khi Lạc Tương Hồn ở nhà, chỉ cần là đồ tốt cậu muốn, đều mạnh mẽ chiếm lấy, giờ ở bên ngoài mà biết kiềm chế chút nào.

      Gia Mậu cũng tranh chấp với Lạc Tương Hồn, buông dây ra, về phía Tương Nghi: “Mặc áo choàng có ấm hơn ?”

      Tương Nghi quay đầu lại, mỉm cười nhìn cậu: “Cám ơn huynh, Gia Mậu ca ca!”

      "Cám ơn cái gì, ta có nhiều áo choàng như vậy lắm, cái này cho muội.” Thấy khuôn mặt cảm kích của Tương Nghi, nhất thời trong lòng Gia Mậu thoải mái, vô cùng hào khí vung tay : “Muội chỉ cần thường xuyên mặc đó là được, cần suy nghĩ quá nhiều.” Edit by JuuSan

      "Ta thể nhận áo choàng của huynh.” Tương Nghi đứng bên cạnh Gia Mậu, nhàng : “Khi về đến nhà, ta sai người đem trả lại cho huynh.”

      Gia Mậu quay đầu, nhìn nàng cái, chỉ thấy chiếc áo choàng màu tím nhạt khoác lên người nàng có hơi dài chút, mặc dù màu sắc có nổi bậc gì, nhưng vì da nàng trắng như tuyết, làm nổi bật lên rất nhiều, hơn nữa còn có bao tay màu trắng làm từ lông hồ ly, càng làm cho người ta nhìn thần thanh khí sảng: “Muội thích màu này sao?” Gia Mậu sờ đầu, cười tiếng: “Nếu đổi cái màu khác cũng được!”

      " phải như vậy." Tương Nghi lắc đầu, “Cái áo này của huynh quá quý giá rồi, nếu ta mặc trở về, thế nào cũng bị kế mẫu đoạt, qua vài năm cho đệ ấy mặc.” Lạc Tương Nghi nhìn Lạc Tương Hồn, thản nhiên , “Khi đó chỉ sợ uổng phần tâm ý của huynh.”

      Gia Mậu nhìn huynh muội Lạc gia, thấy hai người đó nhìn chằm chằm bên này, khỏi có chút tức giận bất bình: “Ta đưa áo choàng cho muội, bà ta dám đoạt? Đừng sợ, ta và Bảo Trụ đưa muội về, đây là ta tặng áo choàng cho muội, nếu để cho ta biết ai dám đánh chủ ý vào nó, tiểu gia ta và bà ấy xong đâu!”

      trận gió thổi qua, tuyết đọng cây rơi xuống, chạm vào áo choàng, Tương Nghi vươn tay ra, nhàng sờ vào áo choàng Sỉ La Ni, rất mềm mại bóng loáng, giống như đám mây chân trời, nàng ngẩng đầu lên, giọng : “Gia Mậu ca ca, huynh có lòng.” Edit by JuuSan

      bao lâu sau bắt ít chim sẻ, Dương Bảo Trụ cho ma ma, nha hoàn thiếp thân gọi các thiếu gia, tiểu thư qua, lại sai bọn hạ nhân nhóm lửa, nướng chim sẻ.

      Bọn hạ nhân làm chuyện này là tinh thông nhất, đất đào cái hố, chim sẻ được nhổ lông rửa sạch, trong bụng ướp đầy gia vị, bên ngoài bọc giấy bạc, làm xong rồi ném vào hố, phía chất đầy củi, nướng gần nửa canh giờ (*1 canh giờ = 2 tiếng), mới dập tắt lửa, gỡ giấy, đem mấy con chim sẻ ra, mùi thơm bay khắp nơi.

      "Tương Nghi, cho muội.” Dương Bảo Trụ đưa cái đĩa qua, bên là hai con chim sẻ nướng chín, Tương Nghi cúi đầu nhìn, toàn thân hai con chim sẻ này nám đen, nho nằm im đĩa, trong lòng có chút nhẫn tâm. Chẳng qua nàng ngơ ngác ngồi nhìn, trong đĩa mỡ mơ hồ đóng lại, khói trắng nhàn nhạt bay lên.

      "Sao muội ăn?” Gia Mậu thấy Tương Nghi ngồi im, có chút kinh ngạc, lấy cùi chỏ chọt nàng: “Nướng tệ, ăn ngon lắm.”

      Tương Nghi thở dài, nàng chỉ thương tiếc chim sẻ, có ai có thể hiểu tâm trạng lúc này của nàng chứ?” Lắc đầu, nàng đưa đĩa qua cho Gia Mậu: “Huynh ăn , bụng ta còn no.”

      Gia Mậu nhìn Tương Nghi cười tươi, định vươn tay ra lấy đĩa, thấy Lạc Tương Ngọc bưng đĩa mình tới. Khi nàng ta qua chỗ Tương Nghi, đột nhiên chân trợt cái, hai tay đung đưa, sau đó ngã nhào về phía Tương Nghi.

      tay Lạc Tương Ngọc có chút tia sáng, nếu để dầu đổ lên áo choàng, ổn, Tương Nghi thấy tia gian xảo trong trong mắt Lạc Tương Ngọc, đột nhiên hiểu , sợ là nàng ta ghen tỵ Gia Mậu đưa áo choàng cho nàng, muốn dùng cách này để phá hư áo.

      Dù thế nào cũng thể làm nàng ta như ý được, Tương Nghi lập tức lùi về sau, nàng lui rất nhanh, nên khống chế được thân mình, thân thể ngã lăn, kéo vệt dài tuyết.

      Tương Nghi chỉ cảm thấy trận đau đớn phía sau lưng, mở mắt ra nhìn, thấy lưng mình đụng phải cây ta, còn Lạc Tương Ngọc đầu ngã rạp xuống tuyết, chỉ thấy cái ót trắng, đầu cài đôi trâm hoa, mặt trời chiếu xuống sáng chói.

      ____Hết chương 7____

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Tâm xót xa bùi ngùi, ai còn trẻ

      Edit by JuuSan

      Lửa than trong chậu vang tí tách, than củi sắp cháy hết, vài đốm lửa màu đỏ văng lên, giống như những mũi chân khiêu vũ thảm đỏ, cả ngọn lửa hóa thành người khiêu vũ màu xanh, áo lót tinh khiết như lưu ly trong suốt nhảy loạng choạng bên .

      Lạc Đại phu nhân ngồi chung với nhóm Thiếu phu nhân, nụ cười mặt có chút cứng ngắc.

      Vốn nghĩ là mình đeo đồ trang sức tốt nhất, mặc y phục đẹp nhất, đến Dương gia cũng mất mặt, trong lòng còn có chút đắc ý. Nhưng khi đến được đây, lại cảm thấy mình sai hoàn toàn.

      Mặc dù những nữ quyến ngồi trong phòng này có ra sức ăn mặc cho đẹp, ngay cả Dương lão phu nhân cũng chỉ cài cây trâm ngọc bích đầu, phía trước gắn cái mạt ngạch (*), so với nàng cài đầy châu ngọc, còn quý phái hơn. Còn có vị Dung Đại phu nhân từ Giang Lăng về thăm nhà mẹ đẻ, cũng mặc tùy ý cái áo choàng bằng gấm Tứ Xuyên, đầu gài đóa Quế Hương, nhưng trâm cài lại vô cùng tinh xảo, ngay cả nàng cũng nhìn ra chất liệu của nó, khỏi có mấy phần xấu hổ.

      (*) Nguyên câu là “…phía trước đeo cây mạt ngạch…” <前边戴了一根抹额>, JuuSan đọc đọc lại, hỏi bác Gồ, vẫn ra nó là cái gì, nhưng khi xét riêng chữ “ngạch” <额> có nghĩa là chỉ phần trán, từ chân mày đến dưới mái tóc, theo JuuSan, có thể là cái miếng gắn trước trán mà mấy bà lão gia tộc lớn thời xưa hay thích đeo ấy. Vì vậy, do nên mình giữ lại cv, nếu các bạn biết, nhắc mình nha, cảm ơn nhiều!

      "Tiểu , cây trâm Quế Hương này của muội là kiểu mới ra của Kim Ngọc Phường các người sao?” Dương Nhị phu nhân nhìn đóa hoa trâm đầu của Dung Đại phu nhân, bên mép lộ nét cười: “Chắc là hàng mới rồi, cũng cho ta chút tin tức nào, như thế nào năm rồi cũng phải xem chút, để mua nhiều đồ tốt, đến lúc này có thể đeo vào để về thăm người thân rồi.”

      "Nhị tẩu, tẩu cũng đừng chế nhạo ta nữa.” Dung Đại phu nhân cười: “Trâm đầu tẩu, cả mấy vòng tay nữa, phải cũng đều là kiểu mới ra của phường sao?”

      "Đây là mùa thu vừa rồi mua, so sánh với muội, cũng tính là mới mẻ gì.” Dương Nhị phu nhân cười tủm tỉm nhìn Dung Đại phu nhân: “Bây giờ mọi việc ở Kim Ngọc Phường đều do muội phu quản sao?”

      mặt Dung Đại phu nhân lộ ra vẻ đắc ý: “Cũng phải toàn bộ, chỉ quản hơn phân nửa phường thôi, trong tay phụ thân còn có mấy cửa hàng, trong lòng ta cũng chịu, sợ là vị mẹ chồng kia thiên vị, cho lão Tam rồi đấy. Chẳng qua, người đệ đệ kia của phu quân ta….Ài, ta cũng biết sao nữa.”

      Lạc Đại phu nhân nghe lời này, lại thấy vẻ mặt tức giận của Dung Đại phu nhân, trong lòng tự cho là có thể lấy lòng nịnh nọt, đồng thời khoe chút tài cho người khác biết, vội vàng chen miệng vào: “ ra vậy đó, nhà ai cũng có người như vậy, quả tốt để sống chung, nếu có thể phân gia, đến lúc đó các người có thể vung tay nha.”

      Với việc Dung Đại phu nhân gả cho ai, Lạc Đại phu nhân cũng chỉ biết lơ mơ, nàng mực ở Nghiễm Lăng, mí mắt có cố gắng đến đâu, cũng có hạn chế, chỉ nghĩ Dương gia Nghiễm Lăng đại gia tộc lớn nhất thiên hạ, căn bản biết bên ngoài là cảnh tượng gì. Bất quá, khi nghe đến ba chữ “Kim Ngọc Phường”, nàng liền cảm thấy kính nể. (@JuuSan: edit tới chỗ này, mình nhịn được nghĩ ngay đến câu “Ếch ngồi đáy giếng” >_<)

      Kim Ngọc Phường, Lạc Đại phu nhân biết, đó là cửa hàng nổi tiếng nhất Đại Chu, ở Nghiễm Lăng có chi nhánh của Kim Ngọc Phường, đồ bán trong đó phải vật tầm thường, giá cả càng thể rẻ được. Lúc Lạc Đại phu nhân lập gia đình cắn răng mua ba bộ đồ trang sức trong đó. Sau năm năm, mỗi năm liền thay phiên lấy kiện ra dùng, khi ra ngoài có thể khoe với người ta đây là đồ mình mua từ Kim Ngọc Phường.

      Bây giờ lại nghe thấy phu quân của Dung Đại phu nhân là người quản lý hơn phân nửa Kim Ngọc Phương, Dung Đại phu nhân trong mắt của Lạc Đại phu nhân đại phát hào quang rồi, giống như phụ nữ trẻ tuổi ngồi trước mặt nàng phát ra ánh sáng lấp lánh của vàng khối vậy.

      Dương lão phu nhân liếc Lạc Đại phu nhân, môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Vốn phân gia cũng tốt, có ai mà muốn toàn tâm toàn ý vì gia đình mình mà lo lắng ngược xuôi? Nhưng dù sao vẫn là chữ Hiếu đứng đầu, cha mẹ vẫn còn, nếu phân gia người ngoài nghĩ thế nào? Nếu Dung gia cần sĩ diện, làm được thôi.”

      Dương Nhị phu nhân nghe lời này, sắc mặt liền đỏ, giống như bị người nặng tát bạt tay vậy. Tuy Dương lão phu nhân thẳng chủ ý này của Lạc Đại phu nhân đúng, nhưng cũng có thể nhận ra, lời của bà là chỉ trích Lạc Đại phu nhân đấy. Đắng lòng Lạc Đại phu nhân lại nghe hiểu, còn dương dương tự đắc tiếp, làm cho Dương Nhị phu nhân phải xấu hổ thay nàng, huynh trưởng mình ở đâu lại tìm được người vợ như vậy chứ, mà Lạc gia cũng quá biết chọn dâu rồi.

      "Lão phu nhân, ngài là biết rồi, mặt mũi có gì quan trọng chứ, chuyện của chính mình mới là chuyện gấp gáp nhất.” Lạc Đại phu nhân nhìn Dương lão phu nhân, cười vô cùng sung sướng: “ dối gạt lão phu nhân, công công (**) ta sớm, phu quân lại hết sức kính trọng bà bà (**), mực cũng muốn nghĩ đến việc phân gia, nhưng ta lại thấy hai tiểu thúc (**)…”

      (**)Công công – Bà bà – Tiểu thúc: cha chồng – mẹ chồng- em trai chồng

      "Đại tẩu, tẩu đừng nữa, Dung Đại phu nhân là người thông minh, cần tẩu thay nàng nghĩ kế đâu.” Dương Nhị phu nhân nhàng ho khan, cười nhìn Dương Lão phu nhân: “Mẫu thân có muốn cho người đến xem đám Bảo Trụ chơi trò gì ? Trời lạnh dần, ở bên ngoài chơi lâu cũng đổ thân mồ hôi rồi, nên kêu đám Bảo Trụ tắm, cẩn thận là bị lạnh đấy.”

      Dương lão phu nhân biết Dương Nhị phu nhân lúng túng, cũng gật đầu cười: “Phái đứa nha hoàn chạy nhìn chút, kêu các thiếu gia, tiểu thư trở về .”

      Bên này còn chưa kịp phái người qua, đột nhiên nghe bên ngoài truyền tới tiếng khóc rống: “Ô ô ô, mẫu thân, ta muốn về nhà…”

      Chương 8: (2)

      Lạc Đại phu nhân lắng tai nghe, đùng tiếng đứng lên, vội vàng đến cửa: “Hồn nhi, Hồn nhi!” Lòng nàng nóng nảy, ngay cả giọng cũng thay đổi, đây chính là tiếng khóc của Lạc Tương Hồn, nàng nghe rất .

      Màn cửa vén lên, đám con nít được nha hoàn, ma ma dẫn vào. đầu trong đám là Lạc Tương Hồn, tay cậu nắm chặt xiêm y của mình, đôi mắt vừa to vừa đỏ, bên cạnh cậu là Lạc Tương Ngọc, mặt cũng có nước mắt, áo choàng the màu đỏ ướt mảng lớn, y phục màu vàng, và mặt mũi dính đầy bụi bẩn.

      Lạc Đại phu nhân thấy bộ dạng của hai đứa con mình như thế, vô cùng đau lòng, ôm Lạc Tương Hồn vào ngực: “Hồn nhi, con làm sao vậy? theo mọi người ra ngoài, sao lại khóc sướt mướt về? Có ai khi dễ con sao? Mau cho mẫu thân biết.”

      Gương mặt của mỗi người trong Sảnh đều có chút khó coi, Lạc Tương Hồn là theo bọn Gia Mậu và Bảo Trụ ra ngoài, vậy theo ý nàng ta là muốn gây phiền toái với Bảo Trụ và Gia Mậu sao?

      "Chỉ là Tiểu hài tử chơi đùa, rồi cãi nhau ầm ĩ, cũng khó tránh khỏi có chút va chạm.” Dương Tam phu nhân nhìn Lạc Đại phu nhân bế Lạc Tương Hồn ngồi vào ghế bên cạnh, thừa dịp kiểm tra cậu có bị thương , cảm thấy thích rồi: “ chừng đây chỉ là đùa chút thôi, qua là được rồi, Lạc Đại phu nhân cũng đừng cho chuyện tụi giỡn là nha.”

      Lạc Đại phu nhân chỉ lo kiểm tra tay và mặt của Lạc Tương Hồn, căn bản để ý tới lời Dương Tam phu nhân, làm cho nàng cảm thấy hết sức khó xử, con của Dương Tam phu nhân nhịn được, đứng bên chỉ Lạc Tương Hồn, giọng thanh thúy : “Mẫu thân, người biết đâu, là tới đánh tỷ tỷ của , Gia Mậu ca ca tức giận, mới dạy dỗ đấy.”

      Lạc Đại phu nhân nghe được câu này, hai lời, giơ tay lên đánh cái vào mặt Tương Nghi. Tương Nghi đứng xa, thấy người Lạc Đại phu nhân động, vội vàng tránh về phía sau chút, bạt tay kia xẹt qua mặt nàng, chỉ trúng chút ở cuối gò má, có chút đau.

      Mọi người trong Sảnh vô cùng kinh hãi, toàn bộ khó hiểu nhìn Lạc Đại phu nhân, chợt Gia Mậu nhào tới, bắt lấy tay Lạc Đại phu nhân đập mạnh xuống ghế: “Khó trách con trai ngươi động chút là đánh người, ra là học từ ngươi.”

      "Gia Mậu, được vô lễ!" Dung Đại phu nhân la tiếng: “Con học những quy củ kia, chẳng lẽ vứt rồi sao?” Rồi ánh mắt nhìn về phía Tương Nghi, thấy nàng khoác áo choàng Sỉ La Ni của Gia Mậu, tay là bao tay hồ ly, nhìn cũng quen mắt, khỏi có chút ngạc nhiên, đây là chuyện gì?

      "Với người như nàng, quy củ làm gì?" Gia Mậu ngang bướng chỉ vào Lạc Đại phu nhân: “Con nhìn chút là biết, có câu mẹ nào sinh con nấy, quả chính xác mà!”

      Mặt Dung Đại phu nhân trầm xuống: “Kim Chi, còn mau dẫn Đại thiếu gia tới.”

      Kim Chi đáp tiếng, kéo tay Gia Mậu về phía Dung Đại phu nhân, mà con Dương Tam phu nhân lại tế thanh tế khí tiếp: “Chúng con ăn thịt chim sẻ nướng ngon lành, vị muội muội kia lại bưng đĩa dầu hồ đến bên người vị tỷ tỷ này, chính là vị tỷ tỷ mặc áo choàng Sỉ La Ni do Gia Mậu ca ca cho nàng, tự nhiên trong lòng sinh , chỉ thấy muội muội kia nhào tới, nên tỷ tỷ đó vội vàng lùi về phía sau, đụng phải thân cây, còn muội muội kia té xuống đất.”

      Con Dương Tam phu nhân tên là Dương Bảo Lâm, qua Tết được năm tuổi, tuổi còn , nhưng thua thiệt giữa Tương Nghi và Lạc Tương Ngọc, nàng vô cùng ràng, ai đúng ai sai sai tý nào. Nàng tới lui, vừa nhanh vừa chậm, giống như chuỗi trân châu lăn dưới đất, làm cho mọi người hoàn toàn hiểu .

      Lạc Tương Ngọc té xuống đất, chắc chắn là Lạc Tương Hồn nhìn khó chịu, muốn đánh Tương Nghi, như Gia Mậu lại bất bình đứng ra, đánh Lạc Tương Hồn, chuyện đại khái chính là vậy.

      Dương Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt đen kịt của Lạc Đại phu nhân ngồi đó, trong lòng nhịn được thở dài, vốn Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn có chiếm lý, bọn họ bị thua thiệt trách được ai, vả lại chưa chắc Dương lão phu nhân lại vì người ngoài mà phạt cháu của mình hay sao?

      "Đại tẩu à, con nít phải đều như vậy sao? Chúng luôn thích cãi nhau ầm ĩ nha.” Dương Nhị phu nhân đứng lên, tới bên người Lạc Đại phu nhân, cúi đầu nhìn Lạc Tương Hồn, thấy con mắt cậu còn đỏ, những chỗ khác có bị thương gì, nàng kéo tay cậu, cười ôn nhu: “Hồn nhi đừng khóc, ngay cả mắt cũng sưng đỏ luôn rồi nè.”

      Lạc Tương Hồn nghe lời ôn nhu của Dương Nhị phu nhân, còn khóc dữ hơn, nằm trong ngực Lạc Đại phu nhân, thân thể uốn éo ngừng mà khóc lớn, cậu chỉ mới vừa bước lên đánh đấm vào người Đại tỷ đáng ghét, bị Gia Mậu đè trong tuyết hung hăng đánh trận. Gia Mậu đánh rất có kỹ xảo, căn bản có đánh vào mặt và tay cậu, chỉ chọn những chỗ có nhiều thịt mà đánh, cho nên cậu bị đánh ra sao, ai cũng biết được. (@JuuSan: Mậu ca lá cáo ‘giề’ quá >,<)

      "Gia Mậu, mau xin lỗi thiếu gia của Lạc gia.” Dương lão phu nhân nhìn Gia Mậu, trong lòng hơi kinh ngạc, xưa nay Gia Mậu luôn là đứa ôn hòa, sao tự nhiên lại đánh người khác, xem ra Lạc thiếu gia này làm chuyện gì xấu rồi, nhưng bây giờ người ta là khách, sao có thể như vậy được? Nên đành phải là người nhà mình làm sai thôi.

      Nghe Dương lão phu nhân , Gia Mậu phục tới trước mặt Lạc Tương Hồn , giọng nhàn nhạt : “Ta sớm với ngươi, nếu người còn kính trọng tỷ tỷ mình, khi gặp nhau, ta khách sáo nữa, phải vậy sao?”

      Lạc Tương Hồn ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Gia Mậu, tiếng khóc dừng lại, chui vào ngực Lạc Đại phu nhân: “Đúng sao? Ngươi cũng thể đánh ta.”

      "Ngươi đánh người khác, còn cho người khác đánh lại hả?” Khóe môi Gia Mậu giương lên, cười chế giễu: “Bây giờ ngươi ở Lạc phủ, người ở đó còn có thể chìu ngươi. Nhưng sau này ngươi ra ngoài, chưa chắc ai cũng có thể nhường ngươi đâu. Ta đây là dạy dỗ ngươi làm người sao cho đúng, đừng biết phải trái.”

      Lạc Tương Hồn nghe Gia Mậu , miệng há to, nước mắt, nước mũi chảy xuống, chảy đến miệng, rồi từ miệng chảy xuống.


      ____Hết chương 8____
      Last edited: 15/10/15
      thuyt, duyenktn1, honglak2 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Người hồ đồ làm chuyện hồ đồ

      Edit by JuuSan

      Bỗng nhiên trong Sảnh an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Gia Mậu, thanh than cháy trong chậu vang lên ràng, tí tách..tí tách..

      mặt Dung Đại phu nhân dừng được, Gia Mậu qua loa lấy lệ, ở chỗ nào giống lời xin lỗi, ràng là dạy dỗ Lạc Tương Hồn mà, nếu Lạc Tương Hồn thông minh, vậy mẫu thân thế nào?! Tay nàng hơi giật giật, chuẩn bị ra lệnh Kim Chi dẫn Gia Mậu ---- Cũng biết hôm nay Gia Mậu như thế nào, bỗng nhiên lại quật cường như vậy.

      Nhưng đợi Dung Đại phu nhân mở miệng, bên này Lạc Đại phu nhân nhảy cẩn lên: “Nguyên lai đây chính là lời xin lỗi của Dung Đại thiếu gia? Ta biết Dung gia các ngươi nhiều tiền, hàng năm Kim Ngọc Phường kiếm được rất nhiều bạc mà các ngươi biết tiêu ở đâu, nhưng như vậy ngươi cũng thể dựa vào đó mà khi dễ người khác á?”

      Trong lòng Dương lão phu nhân có chút khó chịu, vốn Gia Mậu nhà bà cần phải xin lỗi, chỉ cần tùy tiện chút, rồi bỏ qua chuyện này, vốn là việc của con nít, người lớn nên xen vào, ở chung chỗ phát sinh tranh cãi, thể tránh xảy ra chút sơ sảy phải ? Nhưng hết lần này đến lần khác, vị Lạc Đại phu nhân này lại bám lấy buông, quả làm cho bà khó chịu.

      Gia Mậu nghe Lạc Đại phu nhân càu nhàu, lại thấy Tương Nghi đứng xa Lạc Đại phu nhân, trong lòng có chút bận tâm, sợ khi về Lạc phủ nàng bị nàng ta khi dễ, ánh mắt chuyển động, bèn kéo ống tay của Dương Bảo Trụ, đưa tay nhéo cậu ta: “Bảo Trụ ca, hay là chúng ta Lạc phủ nhận lỗi ?”

      Dương Bảo Trụ giải thích được bị nhéo cái, bỗng nhiên nghĩ tới việc áo choàng Sỉ La Ni, trong lòng hiểu ra, liên tục gật đầu: “Đó là tất nhiên.”

      Lạc Đại phu nhân thấy Gia Mậu nguyện ý Lạc phủ nhận lỗi, trong đầu hết sức vui sướng, nghĩ tới mình lại được sủng ái như vậy, đây chính là Đại thiếu gia của Dương gia và Dung gia cùng theo nàng về Lạc phủ nhận lỗi đấy, lúc này nàng liền cười cong mắt: “Nếu hai vị thiếu gia thành tâm như vậy, liền quyết định thế .”

      Người trong Sảnh lại lần nữa kinh hãi, nghĩ tới Lạc Đại phu nhân lại là người đầu não, chẳng qua Gia Mậu và Bảo Trụ chỉ khách khí vậy, nhưng nàng lại lượm chày gỗ làm kim châm, lại theo sào tre leo lên (*), dẫn bọn họ về Lạc phủ nhận lỗi….Đây phải lớn mật thế nào?

      (*) Nguyên câu “…kiểm liễu bổng chùy dương liễu châm,…can tử ba liễu thượng lai…” <捡了棒槌当了针 ,…. 竿子爬了上来….> , theo JuuSan nghĩ, đại ý là ‘Lạc Đại phu nhân nghĩ là hai người Gia Mậu muốn đến phủ mình nhận lỗi’, nhưng mình lại biết chính xác ý tứ của câu, cầu giúp đỡ ~T^T~

      Lúc này, mặt Dung Đại phu nhân tối lại, chuẩn bị chuyện, Dương lão phu nhân lên tiếng: “Như vậy cũng tốt, Bảo Trụ mang Gia Mậu đến Lạc phủ chuyến, Phương ma ma bồi bên cạnh, nhanh về nhanh.”

      Phương ma ma? Đây chính là ma ma thiếp thân của mẫu thân Dương lão phu nhân, sau lại luôn trung thành theo bên người Dương lão phu nhân, ngày thường chỉ bồi bên người bà chuyện phiếm, địa vị trong phủ cực cao, lần này bà được Dương lão phu nhân phái ra ngoài, nhất định là mang theo phần tức giận mà .

      Lạc Đại phu nhân hoàn toàn biết chuyện này, còn cười đến vui vẻ: “Tốt tốt tốt, Dương lão phu nhân cơ trí, thiên vị cháu mình, quả làm cho người khác bội phục.”

      Gần đến giờ cơm trưa, đám nam tử ở viện ngoài vào, trong phòng bày nhiều bàn, nữ quyến ngồi trong buồng sưởi, tất cả nam nhân ngoài bên ngoài, Dương lão phu nhân lại cùng ngồi chung với nữ quyến, mà ra ngoài ngồi cùng bàn với Dương lão thái gia, Lạc Đại gia thấy có chút ngạc nhiên, nghe tính tình Dương lão phu nhân rất hào sảng, làm việc độc lập lại đặc biệt, luôn thích làm theo ý mình, chưa bao giờ để ý người khác cái gì, hôm nay coi như cũng thấy rồi.

      Rượu qua ba lượt, thức ăn qua ngũ vị (**), nâng ly cạn chén, bữa cơm trưa này liền xong. Lạc Đại gia phái nha hoàn tìm Lạc Đại phu nhân: “Làm phiền hơn nửa ngày, chúng ta nên về nha.”

      (**) Ngũ vị: chỉ năm vị: ngọt, chua, cay đắng, mặn.

      Lạc Đại phu nhân nhịn được chuyện vui trong lòng sao? Cười híp mắt đem chuyện xảy ra trong Sảnh đường, năm mười kể lại cho Lạc Đại gia nghe: “Cứ như vậy, Hồn nhi chúng ta cũng tính thua thiệt gì.”

      Lạc Đại gia cả kinh thất sắc, phu nhân của mình điên rồi, giờ lại còn dương dương đắc ý! vội vàng thi lễ với Dương lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu: “Dương lão phu nhân, việc này làm sao được chứ? cần, cần, hai vị tiểu thiếu gia cần đến Lạc phủ. Phủ chúng ta nào dám để hai vị tiểu thiếu gia cao quý hạ mình đến phủ nhận lỗi?”

      Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Dương lão thái gia: “Chi Hằng à, ông phải làm sao đây?”

      Dương lão thái gia cười, sờ râu cái: "Hết thảy đều do bà ."

      Cứ như vậy, Dương Bảo Trụ và Gia Mậu dưới hộ tống của Phương ma ma ra Dương phủ, để đến Lạc phủ xin lỗi, Lạc Đại phu nhân vô cùng đắc ý, nhìn Lạc Đại gia : “Ông nhìn xem, Hồn nhi chúng ta được rất nhiều người thích đấy, ngay cả Dương lão phu nhân cũng để cháu nội và cháu ngoại đến cửa nhận lỗi á.”

      Lạc Đại gia ngậm miệng gì, cúi đầu nhìn Lạc Tương Hồn, có chút dám tin tưởng lời phu nhân mình , đúng là ở nhà Lạc Tương Hồn rất nghịch ngợm, làm sao vừa đến Dương phủ được người khác thích hả? Còn liên lụy đến Dương Đại thiếu fia và Dung Đại thiếu gia theo bồi tội, suy nghĩ chút, cảm thấy được ổn lắm. Nhưng, thấy thần sắc bình tĩnh của phu nhân nhà mình, trong đầu suy nghĩ, có lẽ hôm nay Hồn nhi chịu thiệt lớn nha, dù sao cũng phải trấn an chút.

      Xe ngựa Lạc Phủ dừng trước cửa, còn xe ngựa của Dương phủ cũng đậu song song, Lạc Tương Hồn thấy bốn góc chuông màu vàng của xe ngựa Dương phủ, tay liền chỉ vào: “Ta muốn ngồi chiếc kia.”

      Gia Mậu liếc mắt, lạnh lùng nhìn cậu: “Hừ! Ngươi tới thế nào, như thế mà về .”

      Lạc Tương Hồn sững sờ, chuẩn bị lăn lộn đất, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Gia Mậu, cả người nhịn được rùng mình, bắt lấy tay của Lạc Đại phu nhân, bi ai nép bên người nàng,, dám chuyện. Lạc Đại gia thấy gương mặt bình tĩnh của Gia Mậu, nào dám để cho Lạc Tương Hồn ồn ào nữa chứ? Vén rèm lên, cái nhấc tay ném Lạc Tương Hồn vào xe, xoay đầu nhìn Gia Mậu, cười : “Dung Đại thiếu gia, cậu đừng để ý tới nó, tính nó thích quậy vậy đó!”

      Chương 9: (2)

      Lạc Đại phu nhân có chút phục, chỉ chỉ xe ngựa của Dương phủ: “Chiếc xe đó so với xe của chúng ta lớn hơn, chắc chắn là ngồi thoải mái lắm, nên để cho Hồn nhi ngồi chiếc xe đó.”

      Lạc Đại gia hung dữ nhìn chòng chọc Lạc Đại phu nhân: “Im miệng, lên xe!”

      Nhất thời Lạc Đại phu nhân ngậm miệng, từ từ bước lên xe, Tương Nghi và Lạc Tương Ngọc còn đứng bên ngoài, nàng trừng mắt với Tương Nghi: “Ngươi còn muốn ta mời hả?”

      Tương Nghi đáp tiếng, vừa mới chuẩn bị qua, tay bị kéo lại, quay đầu nhìn, thấy là ma ma lớn tuổi, bà cười mười phần hòa ái: “Xe ngựa kia nhìn chật chội quá, mời tiểu thư đến ngồi chung với chúng ta.”

      Lạc Tương Ngọc ao ước nhìn xe ngựa của Dương phủ, đứng ở trong tuyết nhúc nhích, trong đầu nghĩ, thế nào ma ma kia đến kéo mình lên xe đó. Nhưng Phương ma ma chỉ ôm Tương Nghi lên xe, sau đó, nhờ phu xa đỡ mà vào trong luôn, cũng có ra ngoài nữa, Lạc Tương Ngọc cảm thấy bực bội, còn có mấy phần oán hận Tương Nghi, nếu có nàng ta, người Phương ma ma ôm nhất định chính là mình.

      Xe từ từ chuyển động trong tuyết, sau lưng là hai làn dấu xe in sâu, màn xe làm từ Vân Cẩm thượng đẳng (*), họa tiết bên được thêu rất đẹp, sợi kim ngân tuyến được may vào, ở giữa là bức tranh sơn thủy, nhìn đặc biệt thoải mái.

      (*) Vân Cẩm: gấm hoa, gấm Vân Nam.

      Tương Nghi vươn tay ra sờ màn che của xe, thể tin được, Dương Bảo Trụ và Gia Mậu đưa nàng về phủ. Gia Mậu ngồi đối diện nàng, nàng có thể cảm giác được ánh mắt của chàng thỉnh thoảng rơi vào người nàng, làm cho nàng cố gắng bình tĩnh, lại có chút xao động.

      "Tương Nghi, muội ở Lạc phủ có khá ?” Dương Bảo Trụ nhìn viền áo màu xanh lộ dưới tấm áo choàng màu tím nhạt, trong lòng có chút thương xót, từ khi cậu hiểu chuyện, đối với vị biểu muội này đặc biệt phá lệ thương tiếc nhiều hơn phần, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đáng nhưng lại nhát gan của muội ấy, liền nhớ ngay đến chuyện muội ấy vừa ra đời có nương.

      Sáng sớm hai ngày trước, cậu theo mẫu thân về Lạc phủ chúc Tết, thấy Tương Nghi, chỉ nghe là bệnh nặng rời giường được, vốn cậu cũng muốn đến viện Tương Nghi nhìn chút, nhưng Lạc Đại phu nhân lại cười, đưa tay ngăn cậu lại: “Hay là đừng , cẩn thận lây bệnh qua cho con đấy.”

      Dương Nhị phu nhân nghe Lạc Đại phu nhân vậy, cũng gọi Dương Bảo Trụ lại: “Nếu là vậy, chờ hai, ba ngày nữa, đợi Tương Nghi muội muội con tốt hơn chút, để nàng đến Dương phủ chúc Tết , cũng năm rồi ta chưa thấy nàng, cũng hơi nhớ đây.”

      Lạc lão phu nhân cười gật đầu: " Được, chỉ cần Tương Nghi khá hơn chút, để cho nàng Dương phủ chúc tết!"

      Vất vả như vậy Tương Nghi mới có thể ra ngoài chuyến, trong lòng Dương Bảo Trụ tức giận, chừng Tương Nghi nào có bệnh gì, “Tương Nghi, nếu muội bị khi dễ, hãy kêu nha hoàn thiếp thân, hay là ma ma đến báo tin cho ta, ta chuyện thay muội.”

      Tương Nghi rất cảm kích ngẩng đầu lên: "Bảo Trụ ca ca, ca có lòng, Tương Nghi sống coi như cũng tốt, Bảo Trụ ca ca cần quan tâm như vậy…” đến chỗ này, thanh đè thấp, đôi tay nắm chặt nón rộng vành trong lòng.

      Gia Mậu nhìn thần sắc của nàng, càng có chút tức giận: "Tương Nghi, muội đừng sợ sệt, có chuyện gì cứ , có chúng ta rồi, đừng sợ!”

      Lời này giống như dòng suối trong, chậm rãi từ tim Tương Nghi chảy qua, chính nàng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, tương tự Dương Bảo Trụ cũng là quan tâm chính mình, nhưng khi nghe những lời của Gia Mậu , lại có cảm giác muốn khóc. Đột nhiên nàng nhớ lại hình ảnh rất lâu về trước, bên cạnh hòn núi giả, trời mưa ầm ầm, thiếu niên khoác áo choàng màu xanh biển, Gia Mậu núp ở đó, si ngốc nhìn nàng.

      Chàng đối với mình, vẫn như cũ, tự nhiên mà đến, cẩn thận ôn nhu, chẳng qua là nhiều hơn chút bảo vệ đầy ngang ngược. Tương Nghi cúi đầu, nhìn nhìn hoa văn ở nếp váy, trong đầu ngừng xoay chuyển, Gia Mậu kiếp này phải là Gia Mậu kiếp trước?

      Mặc dù tướng mạo và cử chỉ của chàng cùng với Gia Mậu kiếp trước giống nhau, nhưng Tương Nghi lại nhạy cảm cảm thấy có chút khác nhau nho , có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi? Dù sao đời, lại đời cũng có bất đồng chứ, nếu con người vẫn luôn sinh hoạt giống kiếp trước, cũng có hơi nhàm chán.

      Phương ma ma ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Tương Nghi, nhìn Dương Bảo Trụ và Gia Mậu cười: “Tương Nghi nàng bị khi dễ rồi, hết lần này đến lần khác, hai người lại muốn bất bình thay nàng.” Bà đem tay Tương Nghi nắm chặt thêm mấy phần: “Tương Nghi, làm người nên làm khó mình, có chuyện gì cứ ra, như thế trong lòng thoải mái hơn đấy.”

      Ánh mặt trời màu vàng chiếu xuyên qua màn xe, rọi vào khuôn mặt nhắn của Tương Nghi, lông mi bên trái nàng giống như được bôi lớn phấn kim tuyến, ở dưới mắt nàng như những mặt trời , Tương Nghi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng như trân châu, : “Cảm ơn ma ma, ta biết.”

      ____Hết chương 9____
      Last edited: 15/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :