1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 70

      Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe ngòa, luồng ánh sáng mặt trời kim hoàng chiếu mặt Tương Nghi, như bạch ngọc, bên trong lại hơi hơi lộ ra màu đỏ. Phương tẩu ngồi bên trái Tương Nghi, chắt lưỡi khen ngợi hai tiếng: "Mặt mũi nương bây giờ xinh xắn như vậy, sau này tất nhiên trổ mã mặn mà."

      Tương Nghi nghe khe khẽ mỉm cười, đẹp mắt có thể thế nào? Kiếp trước nàng phải cũng xinh đẹp như hoa, nhưng từ đầu đến cuối lại được Dung đại phu nhân xem trong mắt, sống lại nàng mới hiểu được, dung mạo tốt rất quan trọng, nhưng lại phải điều kiện tất nhiên, mạo mỹ thế nào, có phần rộng rãi lo việc nhà kia, Dung đại phu nhân căn bản xem nàng vào mắt.

      Măm mười hai tuổi ấy, Dương Nhị Phu nhân muốn dắt hồng tuyến cho nàng và Gia Mậu, gọi nàng đến Dương phủ, Gia Mậu coi trọng, đưa cây trâm cho nàng. Tập tục xưa của Đại Chu, sau khi nhìn nhau, nếu nam tử hài lòng, đưa trâm cài tóc, nàng cầm hộp gấm kia toàn thân phát run. Từ khi quen biết với Gia Mậu, nàng có thiện cảm với Gia Mậu, nghe Dương Nhị Phu nhân phải bà mối đưa nàng làm vợ Gia Mậu, trái tim sớm bay qua.

      Vốn tưởng chuyện nắm chắc, nhưng Dung đại phu nhân chịu. Nàng từng đánh bạo hỏi Dương Nhị Phu nhân câu, Dương Nhị Phu nhân : "Dung đại phu nhân ... Sợ ngươi thể làm đương gia chủ mẫu."

      Tương Nghi bắt đầu lo lắng, bi phẫn ra lời, hai tay vặn khăn tay, nước mắt tuôn rơi. Dương Nhị Phu nhân thấy dáng vẻ nàng như vậy, chẳng qua là an ủi nàng: " quan trọng, tuổi ngươi còn , qua hai năm, mặt mày nẩy nở rồi, khí độ nuôi ra, có lẽ Dung đại phu nhân nhìn trúng."

      Nhưng mà, nàng có cơ hội.

      Năm đó Dương Nhị Phu nhân dọn kinh thành, cũng trở lại Nghiễm Lăng, mà nàng bị Lạc Đại phu nhân ngốt trong hậu viện, mỗi ngày phái người thả lời đồn đãi trong Nghiễm Lăng: "Dung gia coi trọng, lập tức điên rồi, si mê háo sắc, thấy đàn ông trẻ tuổi chân như cắm rễ, lôi lôi kéo kéo!"

      "Khi còn bé bị bệnh, giờ càng bộc phát nặng, bộ cũng khập khễnh, chân dài ngắn như vậy!"

      "Ồ, nghe Lạc đại tiểu thư kia sinh mặt đầy rỗ, là họa vô đơn chí..."

      Lời đồn đãi từ Nghiễm Lăng truyền xa, khi Tương Nghi cập kê, Lạc Đại phu nhân làm lễ cập kê cho nàng: "Bệnh có cách nào gặp người, sao có thể mời thân bằng hảo hữu kia tới tham gia lễ cập kê đây."

      Cho dù Lạc Đại phu nhân mời, có thân bằng hảo hữu nào tới đây? Tương Nghi giống như đóa hoa được thấy ánh mặt trời, ngày qua ngày dần khô héo, cho đến khi Lạc Đại phu nhân thay nàng tìm mối hôn tốt —— lão tú tài hơn ba mươi tuổi, chẳng những có của cải, ngay cả chuyện giường tre giữa phu thê kia cũng được.

      Nghĩ lại kiếp trước, Tương Nghi khỏi run lập cập, khi đó mình oán hận Lạc Đại phu nhân, luôn cảm thấy năm mười hai tuổi ấy lúc nhìn nhau, nàng cố ý phá hư chuyện tốt của mình, đưa chiếc áo bông màu đỏ sậm toái hoa cho nàng mặc, giống như kia nước sốt quen thịt trâu, nhất định là vì thế, Dung đại phu nhân mới coi thường mình.

      Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy, Dung gia là đại tộc Giang Lăng, Gia Mậu lại vừa là trưởng tôn, khi đó nàng đúng là có dáng vẻ hẹp hòi, bị Lạc Đại phu nhân nhốt trong hậu viện, ngay cả cơ hội ra cửa cũng có, chỉ có thể tự cầm đống sách xem xem lại, cầm bút lông luyện chữ, viết lại viết, nương nuôi trong tấc vuông, cho dù là đọc nhiều thi thư, có thể rộng rãi thế nào?

      Sắc mặt Tương Nghi hơi ảm đạm, nghĩ lại kiếp trước, trong lòng lập tức buồn bã, mặc dù quyết định kiếp này tiếp tục dính líu quan hệ với Gia Mậu, nhưng vừa nghĩ tới chuyện qua, vẫn phiền muộn như cũ, kiếp trước mình đúng là mơ hồ sống cả đời, mặc dù cũng làm bộ thành tiểu Bạch hoa, có lẽ đó cũng là trong lòng Gia Mậu thương tiếc mình, muốn lật tẩy thôi.

      Nàng chết giường sinh, đến tột cùng có phải Tiết Liên Thanh động tay chân , nàng muốn nghĩ tiếp, dù sao cũng là mình xin lỗi nàng, cả đời này, chỉ cầu gặp lại nàng, cũng cần mang đến khốn nhiễu cho cuộc sống của nàng, mình phải biết quý mình, giống như hôm nay, cuối cùng nàng cũng bước ra bước đầu tiên.

      Dưới giúp đỡ của Dương lão phu nhân, nàng đánh
      [​IMG]

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 71: chiêu được lại chiêu

      Quá ma ma thét tiếng chói tai, giống như muốn lật nóc tiền đường lên vậy, mấy bà tử theo phía sau bà, khỏi dừng bước chân lại, lòng còn sợ hãi nhìn Tần ma ma, ai cũng dám tiến về trước tới nửa bước.

      Lạc lão phu nhân ngây dại.

      Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân sợ hãi sắc, vội vàng kéo mấy đứa con của mình qua bên, ánh mắt nhìn qua từ bên dưới cây trâm lưu tô, mặt biến sắc.

      "Vị tẩu tử này, thả tay chút!" Lạc lão phu nhân ổn định tâm thần, lúc này mới run giọng : "Lạc gia chúng ta là nhà tích thiện, cho tới bây giờ chưa từng chém chém giết giết thế này, vị ma ma này, ngươi vào cửa Lạc gia, phải là theo quy củ Lạc gia, cần biết là ai phái ngươi tới, cũng thể làm xằng làm bậy như vậy!"

      Tần ma ma đứng ở bên, mặt là nụ cười: "Lạc lão phu nhân rất đúng, nhà tích thiện phải có người d ~ đ ~ l ~ q ~ đ tích thiện, nhìn vị thiếp thân ma ma này của ngài, giống như muốn ăn Nương nhà chúng ta vậy." Bà vỗ vỗ hộp thiết cầm trong tay vang bịch bịch, gật đầu cái với Lạc lão phu nhân: "Trong này chỉ chứa khế ước mua bán nhà và ngân phiếu mà, còn có bản án, Lạc lão phu nhân, có muốn ta đọc tiếp lần ?"

      Lạc lão phu nhân nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Tần ma ma, lại nghĩ đến bà là do Lâm tri phủ phái tới, khỏi vẫn hơi kiêng kỵ, thành ngồi ở chỗ đó, nửa ngày lên tiếng. Tần ma ma thấy bà như vậy, biết trong lòng Lạc lão phu nhân còn tính toán, ôm cái hộp tới trước cái ghế, đưa tay sờ cái: "Hoàng hoa lê này, có ít năm đúng ?"

      "Ngươi hỏi việc này làm chi?" Mặt của Lạc lão phu nhân đỏ lên trong nháy mắt, hối hận sớm đổi d ~ đ ~ l ~ q ~ đ bộ hoàng hoa lê này, bây giờ lại để cho người làm chê cười.

      "Ta lo nghĩ thay lão phu nhân, đồ cổ xưa như vậy còn giữ, đừng làm hư danh tiếng Lạc Phủ." Tần ma ma nháy mắt với Phương tẩu, Phương tẩu tới, khẽ mỉm cười, chân dùng sức, lập tức nâng ghế ngồi kia lên. Lạc Nhị Phu nhân ở gần đó, kinh hô tiếng, kéo Lạc Tương Quần và Lạc Tương Lâm sang bên: "Ngươi muốn làm gì?"

      "Vị phu nhân này đừng hoảng hốt, ta chỉ là muốn thay Lạc lão phu nhân dọn dẹp cái ghế rách này." tay Phương tẩu cầm ghế ngồi, thoáng dùng sức, tay vịn lập tức rời ra, "Lạch cạch" tiếng rơi xuống đất. Tay của Phương tẩu càng động càng nhanh, mới thời gian cái nháy mắt, cái ghế ngồi hoàng hoa lê kia bị nàng dùng tay phá hủy thành bảy tám mảnh.

      Hủy ghế ngồi hoàng hoa lê cũng lao lực như vậy, nếu nàng muốn hủy người... Những người d ~ đ ~ l ~ q ~ đ trong Tiền đường nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, mắt cũng dám nhìn loạn.

      Lạc lão phu nhân giống như bị ngâm ngâm trong nước đá, Lâm tri phủ phái hai hạ nhân này tới, ở đâu là hầu hạ Nghi Nha Đầu, ràng là đến bảo vệ nàng, nhìn thân thủ tẩu tử này, dù mình gọi tất cả hộ vệ trong phủ đến, chỉ sợ cũng đánh lại nàng . Ngồi ở chỗ đó, dựa lưng vào ghế, Lạc lão phu nhân ho khan tiếng, chậm rãi : "Nếu Lâm tri phủ phái hai người đến giúp đỡ bảo quản tài vật, ta đây cũng yên lòng."

      Phương tẩu đá đá mấy mảnh gỗ hoa lê qua cạnh: "Lão phu nhân sai, quả như thế, xin lão phu nhân đừng lo lắng cho khoản tài vật này của Nương."

      Lạc lão phu nhân cắn răng nhìn bóng lưng của Tương Nghi, Tần ma ma và Phương tẩu, sắc mặt tái xanh, cổ tay Quá ma ma nắn lại, bây giờ cả người bà mơ mơ hồ hồ, đứng ở nơi đó dám chuyện. Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân hốt hoảng đứng lên: "Mẹ, bọn Lâm nhi bị hù dọa sợ hãi, ta mang bọn họ về."

      " ." Lạc lão phu nhân hữu khí vô lực phất phất tay: "Các ngươi tự nghỉ ngơi."

      Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân dắt con bước nhanh ra ngoài, đứng bậc thang tiền đường, còn d ~ đ ~ l ~ q ~ đ có thể thấy bóng lưng Tần ma ma và Phương tẩu che chở Tương Nghi xa, hai người nhìn nhau cái, chắc lưỡi hít hà : "Sao lại tới rồi hai la sát thế này? Sau này chúng ta phải cẩn thận chút."

      Lạc Tam phu nhân uốn éo người, mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng: "Nhị tẩu, giờ nha đầu Tương Nghi được mẫu thân nàng để lại số tài sản lớn, đường cũng ngẩng cao đầu mấy phần rồi, sau này ta ngươi nên nịnh nọt nàng nhiều chút, có thể khi con trai cưới vợ con lấy chồng, nàng có thể nhớ tới tình cảm huynh đệ tỷ muội, đưa lễ nhiều mấy phần."

      Mắt ti hí của Lạc Nhị Phu nhân chuyển động, gật đầu liên tục: "Đệ muội sai, khó trách tất cả mọi người đều khen ngươi thông minh! Giờ nàng có hai la sát làm núi dựa, còn là Tri phủ Hoa Dương phái tới, trong Lạc Phủ này, ngay cả lão phu nhân cũng cần sợ rồi."

      Hai người thương nghị lần, phủi y phục cái, kéo con mình ra khỏi chủ viện: " chỗ Tương Nghi nhìn chút."

      "Lão phu nhân, lão phu nhân." Quá ma ma khẽ đẩy đẩy Lạc lão phu nhân, hơi sợ hãi, bây giờ Lạc lão phu nhân d ~ đ ~ l ~ q ~ đ mang dáng vẻ khổ đại cừu thâm, gương mặt kéo so với bất cứ lúc nào cũng dài hơn, nhìn Quá ma ma chuyện: "Lão phu nhân, người đều rồi!"

      Lạc lão phu nhân giống như thức tỉnh từ trong mộng, đặt phật châu lên bàn: " là tám mươi lão nương đảo băng bó hài nhi! Suốt ngày đánh Nhạn, lại bị Nhạn mổ mắt bị mù! Sao nha đầu chết tiệt này lại thầm biến tinh minh? Ta chưa từng phòng bị đến nàng còn có ngón này!"

      Tương Nghi ở trong mắt người Lạc Phủ, vẫn là người đáng để mắt, biết tiến thối biết thân phận, luôn muốn cạnh tranh với Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Hồn, cũng biết lấy lòng người, ngay cả Lạc lão phu nhân, nàng cũng muốn thân cận. Năm nay, bỗng nhiên với như thông minh lên nịnh hót rồi Lạc lão phu nhân, sắm thêm quần áo mới, còn được Dương thị Tộc Học đọc sách.

      Nhưng vạn vạn nghĩ tới, trong vòng nửa năm đầu, nàng từng bước đề phòng, bỗng nhiên phát lực, Lạc lão phu nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bạc và khế ước mua bán nhà cầm trong tay lập tức thuộc về nàng. Lạc lão phu nhân nghĩ đến khi Tương Nghi tới chỗ bà thỉnh an, ánh mắt tha thiết, xin mình đưa nàng đọc Tộc Học, lửa giận trong lòng ép xuống nổi, người này vừa ra ngoài, nhìn chuyện nhiều trong lòng cũng giảo hoạt, nếu đọc sách, chỉ sợ còn là kẻ ngu, bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay.

      Đáng hận hơn chính là, nàng lại dùng hết tâm cơ đối phó mình, ràng là nàng với Tiền Mộc Dương thông đồng lấy đồ cưới, hết lần này tới lần khác còn bảo Tiền Mộc Dương tố cáo nàng, để cho d ~ đ ~ l ~ q ~ đ mình nghi ngờ là nàng làm ra, tuổi tác còn , có thủ đoạn như vậy, là khiến bà vội vàng kịp chuẩn bị.

      "Lão phu nhân, nên làm gì bây giờ? Tần ma ma và Phương tẩu kia, vừa thấy biết là người lợi hại." Quá ma ma nhíu mày : "Khoản tài vật này muốn muốn lấy lại, chỉ sợ dễ dàng."

      Lạc lão phu nhân chỉ xuống mấy mảnh gỗ hoàng hoa lê trong tiền đường "Dọn dẹp đống gỗ mục kia trước, vừa thấy nơi đó ra nhìn."

      Tẩu tử phe kia sức lực là lớn, tay lập tức phá hủy cái ghế hoàng hoa lê thượng hạng—— mặc dù cái ghế kia lâu, nhưng cũng phải nữ nhân có thể tay phá hủy, còn có d ~ đ ~ l ~ q ~ đ mấy cây gỗ kia, bị nàng nhàng bóp cái là méo, Lạc lão phu nhân sờ cổ của mình cái, đáy lòng lạnh lẻo.

      Quá ma ma kêu hai bà tử tới tiền đường: "Mau mau quét dọn bên này phen, bừa bộn, nhìn khó chịu!"

      Ánh sáng hơi tối, nắng chiều trầm trầm về tây, Lạc lão phu nhân ngồi đó, ánh chiều tà màu vàng sậm làm khuôn mặt của bà càng lộ ra vẻ ảm đạm, bà kéo phật châu đàn mộc qua, chuyển vòng, bỗng nhiên mở mắt: "Ngươi mời bà đỡ Trương chưa?"

      Quá ma ma nghe vậy sửng sốt: "Đại phu nhân còn tháng nữa mới sinh, lúc này mời, có vẻ quá sớm."

      Lạc lão phu nhân thở phào nhỏm dài: " còn sớm, ta thấy bụng vợ lão đại chìm xuống rồi, chỉ sợ ra ngoài trước thời gian, ngươi nhanh mời bà đỡ Trương , để cho bà ta ở trong phủ chúng ta, hậu tự quan trọng, Lạc Phủ chúng ta quan tâm tốn thêm mấy lượng bạc."

      Quá ma ma nhìn ánh mắt kia của Lạc lão phu nhân, trong lòng bỗng nhiên lĩnh ngộ, bà cười khom lưng xuống: "Ngày mai lão nô lập tức mời bà đỡ Trương tới."

      Bà đỡ Trương là bà đỡ nổi danh trong phủ Nghiễm Lăng, bà đỡ đẻ rất hiếm thấy khó sinh mà chết, năm cũng d ~ đ ~ l ~ q ~ đ nhiều nhất hỏng hai ca. Đều sinh con tương đương với bước chân vào quỷ môn quan, ít phụ nhân sau khi sinh hài tử bao giờ mở mắt mắt, hàng năm người chết vì sinh con trong Đại Chu cũng biết có bao nhiêu, cho nên, mặc dù bà đỡ Trương cũng phải có thể bảo đảm tất cả có thể an an toàn toàn sống sót, nhưng vẫn tính là tay nghề tốt, xưng tên trong phủ Nghiễm Lăng, ít Thiếu phu nhân nhà phú hộ sinh con, đều muốn cướp bà đỡ Trương đón sinh.

      Sống được, kiếm được nhiều, gia cảnh bà đỡ Trương cũng khá lên, xây tòa nhà lớn trong thành Nghiễm Lăng, còn thuê mấy tiểu nha đầu giúp nà làm việc. Bà vốn có hai đứa con trai, nhưng bây giờ còn, con dâu cũng tái giá, chỉ ném hai đứa cháu trai ở Trương gia mang .

      Quá ma ma tới nhà bà đỡ Trương, tiểu nha đầu nhặt rau ở cửa, thấy bà tới, vội vàng đứng dậy vào báo tin: "Quản ma ma của Lạc Phủ tới."

      Trái tim bà đỡ Trương run rẩy, vén màn che đứng dậy ra ngoài đón: "Quá ma ma, lâu thấy."

      "Cũng chỉ là chuyện hai năm mà thôi." Quá ma ma cười tiếng: "Hai năm trước ngươi mới giúp tam phu nhân nhà chúng ta sinh mà, sao lại lâu thấy?"

      Mấy Thiếu phu nhân của Lạc Phủ, tất cả đều do bà đỡ Trương nhận sinh, ngoại trừ tiên Lạc Đại phu nhân d ~ đ ~ l ~ q ~ đ chết vì khó sinh, những lần sau đều bình yên vô . Bà đỡ Trương nhìn Quá ma ma: "Chẳng lẽ đại phu nhân quý phủ sắp sinh? Lần trước ta xem qua, còn sớm."

      "Lão phu nhân giao phó phải dự tính sớm, xin bà đỡ Trương dọn đồ đạc Lạc Phủ ở với ta." Quá ma ma cười hì hì gật đầu cái: "Chúng ta sớm xong rồi, ngươi cũng thể đổi ý."

      Con ngươi bà đỡ Trương d ~ đ ~ l ~ q ~ đ chuyển động, cười rất miễn cưỡng: "Được thôi, lão bà tử này thu dọn đồ đạc."

      Bà xoay người vào trong phòng, bắt đầu nhặt từ những thứ mình phải mặc phải đeo, len lén liếc mắt nhìn Quá ma ma bên ngoài, trái tim bỗng nhiên yên ổn. tay sờ quần áo trong bằng tơ tằm, thở dài cái: "Cõi đời này, nhân quả báo ứng, có đôi khi thể tránh khỏi."

      _Hết chương 71_

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 72: Ngân lượng hóa địch thành bạn

      Dưới cây đại thu trong sân đặt chiếc giường trúc, Lạc Đại phu nhân nửa dựa vào đó, bên người có nha hoàn ngừng quạt cho nàng, cái bàn đặt bên cạnh là dưa và trái cây, còn có cốc nước mơ chua.

      "Phu nhân, uống ít nước mơ chua thôi, mấy thức uống bang lạnh này thích hợp uống nhiều." Linh Lung đứng bên, đưa cốc nước mơ chua tới tay nàng: "Vừa nãy uống hớp rồi, thể uống tiếp."

      Lạc Đại phu nhân đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, rên rỉ tiếng: "Trong lòng ta khó chịu, muốn uống chút thức uống băng, thời tiết nóng thế này, uống nước mơ chua ướp lạnh sao chịu được?"

      chuyện từ trong mắt của nàng bỗng nhiên rơi xuống giọt lệ, tiểu nha đầu bên cạnh vội vàng cầm khăn tay qua, muốn lau lệ thay Lạc Đại phu nhân, lại bị nàng tát cái: "Ngươi làm gì? Ai cho ngươi tới? Còn mau cút !"

      Tiểu nha đầu nắm chiếc khăn trong tay, cúi đầu nhìn mủi chân mình, toàn thân run rẩy, Linh Lung nhìn dáng vẻ kia của nàng, quát lớn: "Vụng về, chọc cho phu nhân thoải mái ! Còn mau mau đến chỗ Hoàng ma ma lĩnh phạt!"

      Dáng vẻ Linh Lung hung thần ác sát, tiểu nha đầu bĩu môi, muốn khóc, cũng dám khóc thành tiếng, chỉ có thể lấy tay lau tròng mắt, cúi đầu từ từ. Linh Lung buông nước mơ chua xuống, "Ùm" tiếng quỳ trước giường trúc: "Phu nhân, ngài cần gì phải làm khổ mình như vậy! Nhị tiểu thư cát nhân thiên tướng, có chuyện, chừng qua mấy ngày nữa trở về phủ."

      Lạc Đại phu nhân lên tiếng, ánh mắt nhìn lá cây đỉnh đầu, tàng cây xanh biếc, giống như cái dù lớn che mát mẻ, đầu nàng ở trong bóng tối này, sắc mặt vàng đen càng đen hơn, mấy viên bên càng bắt mắt. Nàng hơi phiền não bất an, cật lực lật thân thể, bụng tròn vo có dấu chân nho .

      " qua hai tháng, Ngọc nhi, còn trở về nữa ?" Ánh mắt Lạc Đại phu nhân ảm đạm ánh sáng, hôm tiết Đoan Dương đó Lạc Tương Ngọc thất lạc, Lạc Phủ báo quan, nhưng đến bây giờ cũng thấy hồi , vừa nghĩ tới bây giờ biết Lạc Tương Ngọc chịu khổ ở nơi nào, lòng Lạc Đại phu nhân đau như đao cắt.

      "Biết biết, Nhị tiểu thư là mệnh giàu sang, nếu rời xa phu nhân, sao có thể giàu sang được?" Linh Lung quỳ xuống trước giường trúc, giọng khuyên giải an ủi đến Lạc Đại phu nhân: "Bây giờ thân thể Phu nhân nặng nề, đừng nghĩ những chuyện có có kia, trước bình an sinh tiểu thiếu gia ra, hãy suy nghĩ tiếp chuyện của Nhị tiểu thư."

      " Lạc Tương Nghi kia trở lại?" Lạc Đại phu nhân ấm ức liếc mắt nhìn Linh Lung: "Nghe còn chọc tức lão phu nhân ?"

      Linh Lung gật đầu cái, đưa đầu đến gần: "Phu nhân, Đại tiểu thư và lão phu nhân bị kiện, chuyển mẫu đơn kiện về Nghiễm Lăng, mà chuyển tới Phủ Hoa Dương, lúc đầu vị kia, giữ lại mấy cửa hang và khoản bạc, lão phu nhân nuốt hết!"

      Lạc Đại phu nhân bĩu môi cười tiếng: "Bà ta cũng phải lần đầu làm chuyện như vậy! Thế nào, nha đầu chết tiệt kia lấy cửa hàng và bạc về lại?"

      "Cũng cũng lấy
      [​IMG]

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 73:

      Trong sân có nhóm tiểu nha đầu, đứng trước cửa nguyệt lượng, dáo dác nhìn về hậu viện, thỉnh thoảng ghé vào chỗ chuyện, giọng xíu.

      Quá ma ma nhíu mày cái: "Vây quanh chỗ này làm chi?"

      Tiểu nha đầu quay đầu lại thấy là Quá ma ma, "hống" tiếng tất cả giải tán, Quá ma ma bước nhanh vào, thấy trong sân đầu đứng đầy người, Lạc Đại phu nhân ngồi dưới bóng cây, Trần di nương cúi đầu quỳ bên cạnh, gương mặt vui.

      "Nha, đại phu nhân, đây là thế nào?" Quá ma ma nhanh qua, tháng trước Trần di nương được chẩn ra có bầu, sao có thể hứng mặt trời? Đại phu nhân muốn làm sẩy hài tử trong bụng của nàng phải ?

      "Chuyện gì xảy ra?" Lạc Đại phu nhân thở phì phò hừ tiếng: "Tiện nhân này, lại phái nha hoàn tới mời Bà đỡ Trương, muốn bà nhìn xem thai của nàng ổn , nàng là thứ gì, sao xứng kêu Bà đỡ Trương qua? Bà đỡ Trương là đặc biệt chuẩn bị cho ta sinh, sao có thể xem cho nàng?"

      "Đại phu nhân, ngàn vạn lần đừng giận, chẳng qua chỉ là kêu bà mụ tới xem chút cho nàng thôi, có chuyện gì." Quá ma ma cười thi lễ với Lạc Đại phu nhân cái, khi ngẩng đầu lại đối mặt với bụng hơi nhô lên của Trần di nương kia, trong lòng buồn rầu, biết khuyên thế nào Lạc Đại phu nhân mới bỏ qua cho Trần di nương.

      "Cái gì mà có chuyện gì? Bà đỡ Trương phải mời chuyên cho ta dung sao ?" Lạc Đại phu nhân liếc Trần di nương, oán hận phun bãi nước miếng: "Hết lần này tới lần khác có mấy người biết phải trái, cho là mình có bầu, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi! Ma ma, ngươi xem, chim sẻ kia là chim sẻ thôi, sao có thể biến thành phượng hoàng? quá buồn cười!"

      Quá ma ma gật đầu : "Sao lại phải như vậy? Đại phu nhân cũng đừng so đo nhiều, cẩn thận tiểu thiếu gia trong bụng cũng dễ chịu theo!"

      "Tiện nhân kia, còn muốn đưa tay đến trong viện của ta!" Lạc Đại phu nhân thở phì phò mắng câu: "Xem mặt mũi của ma ma, lần này ta bỏ qua cho ngươi, còn mau cút cho ta, đừng có để cho ta thấy ngươi mà thêm tức giận!"

      Quá ma ma nháy mắt với hai nha hoàn bên người Trần di nương, hai người vội vàng đỡ Trần di nương đứng lên, ảo não ra ngoài , Lạc Đại phu nhân nhìn bóng lưng Trần di nương, lại nhổ bải nước miếng: "Phi phi phi, tiện nhân, nhìn thấy mà phiền lòng!"

      "Đại phu nhân, ngài là chủ tử chính quy, cần gì phải cùng so đo với nàng ?" Quá ma ma vội vàng đỡ Lạc Đại phu nhân ngồi xuống, chỉ cảm thấy tay nàng nóng bỏng, hình như có hơi nóng: "Linh Lung, nhanh cầm khăn lông ướt đến cho đại phu nhân đắp, động can hỏa rồi này."

      Sắc mặt cháy vàng, ánh mắt lõm vào sâu, nhìn dáng vẻ kia, quả thực có chút tốt, trong lòng Quá ma ma thầm , Nhị tiểu thư bị người bắt , cả người đại phu nhân uể oải ít.

      Linh Lung cầm khan lau mặt lay tay cho Lạc Đại phu nhân, cùng Quá ma ma đặt nàng lên giường trúc: "Phu nhân, ngài lại nghỉ ngơi , ta kêu Bà đỡ Trương qua nhìn chút."

      Đây là mong muốn của Quá ma ma, bà gật đầu cái: "Mau mau kêu Bà đỡ Trương tới, nhìn cho đại phu nhân chút xem có vấn đề gì ."

      Bà đỡ Trương ở trong viện Lạc Đại phu nhân, chuẩn bị cho bà phòng biệt lập, xa phòng của Lạc Đại phu nhân, chuẩn bị khi sinh có thể lập tức chạy tới. Mỗi ngày bà đều phải tới xem cho Lạc Đại phu nhân chút, tính toán lúc nào chuyển dạ, cần làm chuyện gì khác, hết sức dễ dàng.

      "Lạc Đại phu nhân đây là thế nào?" Bà đỡ Trương tới, thấy dáng vẻ Lạc Đại phu nhân như vậy, cũng sợ nhảy lên: "Vừa nãy nghe bên ngoài ồn ào dữ dội, biết xảy ra chuyện gì, sao đại phu nhân lại thành dáng vẻ như vậy?"

      "Còn phải là bị di nương kia làm tức giận?" Linh Lung hầm hừ bĩu môi cái: "Bà đỡ Trương ngươi nhanh tới đây nhìn xem, phu nhân nhà chúng ta có gì đáng ngại ?"

      Bà đỡ Trương tới, dán lỗ tai bụng Lạc Đại phu nhân lắng nghe, lại dùng tay đè cái, sắc mặt có vài phần ngưng trọng: "Ta giúp đại phu nhân bắt mạch xem sao."

      "Thế nào đây?" Linh Lung thấy dáng vẻ kia của Bà đỡ Trương, trong lòng cũng hơi thấp thỏm: "Phu nhân nhà chúng ta việc gì chứ?"

      Bà đỡ Trương im lặng lên tiếng,
      [​IMG]
      duyenktn1, KisaragiYueTôm Thỏ thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 74: Kế trung kế mủi tên hạ hai chim

      "Lạc lão phu nhân." Trong giọng của Bà đỡ Trương có tia chậm chạp, phảng phất trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới ra miệng. Đứng ở trong nội thất nhìn Lạc lão phu nhân kia, đột nhiên phát qua hai năm hình như Lạc lão phu nhân già ít, tóc cũng sắp trắng hơn phân nửa.

      "Bà đỡ Trương, thân thể vợ lão đại ta thế nào rồi? Lúc nào sinh?" Lạc lão phu nhân giơ cao đàn mộc phật châu trong tay, cười nhìn Bà đỡ Trương: "Ngươi là bà mụ nổi danh trong thành Nghiễm Lăng, hẳn liếc mắt là có thể nhìn ra."

      "Lão phu nhân, Lạc Đại phu nhân hẳn còn có ba bốn ngày nữa chuyển dạ, ta mới giúp nàng xem Mạch, lại sờ bụng cái, thai nhi kia sắp ra rồi." Bà đỡ Trương khoanh tay đứng đó, đôi mắt nhìn mủi chân mình, trong đầu suy nghĩ, Lạc lão phu nhân vô duyên vô cớ quan tâm tới thân thể con dâu, nhất định là có nguyên do gì.

      "Bà đỡ Trương, ta xin ngươi giúp chuyện." Giọng Lạc lão phu nhân nhanh chậm: "Quá ma ma, mau mau lấy vật kia tới."

      Trong lòng Bà đỡ Trương căng thẳng, nhìn quả nhiên như bà đoán, Lạc lão phu nhân chuẩn bị hạ thủ với vị Lạc Đại phu nhân này.

      Quá ma ma nâng cái mâm tới, vạch trần tầng vải bên , chỉ thấy mấy thỏi vàng sắp xếp đó, phát ra ánh sáng lòe lòe nhi, bên cạnh còn có cái hà bao, guồng chỉ năm màu sặc sỡ, bên hà bao thêu đóa hoa xiên xẹo, bên còn thêu hai chữ.

      "Lạc lão phu nhân, đây là..." Bà đỡ Trương thấy thỏi vàng trong lòng hiểu , mặt lộ ra vẻ khó xử: "Chuyện sát sinh này, tốt nhất vẫn là nên làm tiếp."

      "Ta lúc nào muốn ngươi sát sinh rồi hả?" Lạc lão phu nhân cười tiếng: "Bà đỡ Trương, bảy năm trước ngươi dạy ta phương pháp, đến bây giờ ta còn ghi nhớ trong lòng."

      Bà đỡ Trương run sợ, quả nhiên, khi đó mình nhất thời hồ đồ, tạo ra sai lầm lớn, bị người nắm nhược điểm, mình muốn vật lộn ra ngoài cũng được. Bà nhìn Lạc lão phu nhân cái, thấy bà ta cười giảo hoạt, trong lòng có mấy phần khiếp sợ: "Lạc lão phu nhân, ngươi chuẩn bị để cho ta làm gì?"

      "Ta, muốn ngươi báo quan." Lạc lão phu nhân chỉ chỉ cái hà bao đó: "Thấy hà bao kia ? Đó là trưởng tôn nữ của ta thêu cho ta nhân tiết Đoan Dương, bên trong vốn để đỗ trọng và bạch chỉ."

      Bà đỡ Trương lặng nhìn cái hà bao kia, khen tiếng: "Lạc đại tiểu thư mới bảy tuổi, có thể thêu ra hà bao như vậy, quả thực hiếm thấy. cần xem hoa hà bao thêu thế nào, cũng là mảnh hiếu tâm của nàng."

      "Hiếu tâm?" Khóe miệng Lạc lão phu nhân lệch cái, giận đến sắp ra lời, dùng cái hà bao lừa tín nhiệm của mình, thầm bày bàn cờ, tâm cơ như vậy, là lớn người cũng khó có! Vì sao tiết Đoan Dương kia người què lừa bán nàng ta ! Lạc lão phu nhân cầm phật châu, trong lòng đại hận.

      "Bà đỡ Trương, ngươi cũng đừng quản chuyện hiếu tâm hiếu tâm này, ngươi chỉ cần theo lời lão phu nhân chúng ta làm là được rồi." Quá ma ma nhét thỏi vàng và hà bao vào trong tay Bà đỡ Trương: "Ngươi cầm, cầm."

      "Bà đỡ Trương, ngày sau khi ngươi thay vợ lão đại đỡ sinh, hãy cầm hà bao này Cao gia phố Đông."

      " Cao gia làm chi?" Bà đỡ Trương có vài phần kinh ngạc, bà hoàn toàn hiểu Lạc lão phu nhân muốn làm gì, hà bao là Lạc đại tiểu thư làm đưa cho Lạc lão phu nhân, bây giờ Lạc lão phu nhân lại cho bà, để cho bà cầm tìm Cao gia... Trong lòng Bà đỡ Trương đột nhiên động cái, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lạc lão phu nhân: "Lạc lão phu nhân, chẳng lẽ ngươi nghĩ giá họa cho Lạc đại tiểu thư?"

      "Bà đỡ Trương đúng là người thông minh." Lạc lão phu nhân nở nụ cười, giọng cười khặc khặc, như bóng tối mang theo khàn khàn và lãnh, bay lượn trong nội thất u ám này: "Ở bên ngoài lăn lộn nhiều, liếc mắt nhìn thấu ta muốn làm gì."

      Ban đầu Lạc lão phu nhân nắm trong tay ít cửa hang và bạc, nhưng gần đây bị Tương Nghi đòi chin vạn lượng bạc bốn cửa hang mặt tiền, khỏi tổn thương nguyên khí nặng nề, hơn nữa cũng làm bà cảnh giác với hơn mười cửa hàng của Lạc Đại phu nhân. Lần trước Lạc Đại phu nhân tìm nha đầu chết tiệt kia, phải lãnh giáo nàng chuyện đòi đồ cưới về? Trong lòng Lạc lão phu nhân rất lo lắng, nếu Lạc Đại phu nhân đòi đồ cưới của nàng trở về, chi tiêu khổng lồ hàng năm của Lạc Phủ này phải làm thế nào?

      Hơn nữa bà cũng phải tính toán để dành sính lễ cho cháu trai, tài vật khi phân gia, bạc này, thể lấy từ trong đồ cưới của Lạc Đại phu nhân. Lạc lão phu nhân suy nghĩ rất lâu, phải chiếm đồ cưới con dâu làm của mình, vậy cũng chỉ có thể dung lại chiêu cũ. Chỉ cần Lạc Đại phu nhân chết, bà lại phân phối khoản đồ cưới kia lần nữa, Lạc Tương Hồn và đứa trong bụng nàng, mỗi người điền trang mấy của hàng, miễn cho bọn họ giống như nha đầu chết tiệt kia vắt óc tìm mưu kế đòi đồ cưới.

      Những thứ còn dư lại kia nắm chặt trong tay mình, cầm trước dùng lợi sinh lợi, chờ góp nhặt đến số bạc nhất định, vậy mình có thể buông tay chân ra làm chuyện mình cần làm rồi. Lão Nhị làm mình vui vẻ, tùy tiện cho mấy của hàng là được, lão Tam là mình thích nhất, nhất định là phải cho nhiều cửa hàng hơn.

      Lạc lão phu nhân tự giác phân phối hợp lý, nhưng đồ cưới này dù sao cũng là của con dâu, muốn lấy đồ cưới, Lạc Đại phu nhân ắt thể lưu lại. Giờ là cơ hội tốt, nữ nhân sinh con có sẵn nguy hiểm, nhìn nàng có thể sống qua .

      Khi Lạc Đại phu nhân ở sinh con chết, mà Lạc Tương Nghi bị Bà đỡ Trương tố cáo, nhân chứng vật chứng đều có, Tri phủ Nghiễm Lăng là kẻ suy nghĩ linh hoạt, chỉ cần lão đại chút, nhất định có thể xử Lạc Tương Nghi trảm sau mùa thu, số tài vật trong tay nàng về lại trong tay mình.

      "Trong hà bao kia, chứa ít thảo dược, có thể khiến người ta dùng xong rong huyết." Lạc lão phu nhân nhìn Bà đỡ Trương cười tiếng: "Ngươi hẳn biết phải thế nào."

      "Lạc lão phu nhân, ngươi muốn ta giá họa cho Lạc đại tiểu thư ?" Bà đỡ Trương lấy làm kinh hãi, trong lòng sâu đồng tình cho chưa từng gặp mặt Lạc đại tiểu thư kia, vốn nghĩ Lạc Đại phu nhân khắt khe, khe khắt nàng, nghĩ tới ngay cả tổ mẫu cũng tính toán nàng.

      "Ngươi chỉ cần cầm cái hà bao đó với Cao gia, Lạc đại tiểu thư từng nhét cái hà bao này cho ngươi, muốn ngươi hạ các loại thảo dược vào trong lọ thuốc, nhưng trong lòng ngươi cảm thấy ổn nên động thủ là đủ rồi." Cao gia là kẻ khôn khéo, nghe Bà đỡ Trương làm sao biết ý tứ trong đó? Nhất định treo cái chết của Lạc Đại phu nhân người nha đầu chết tiệt kia, đến lúc đó Tri phủ Nghiễm Lăng phái người đến bắt người...

      Lạc lão phu nhân càng nghĩ càng đắc ý, chủ ý này của bà đúng là hay, bà còn cần mua tiểu nhị dược đường, hình dáng trượng phu Thúy Chi Toàn Quý kia cho biết, đến lúc đó để làm chứng, Toàn Quý ở trong dược đường mua những loại thuốc này, cứ như vậy, nha đầu chết tiệt kia có chỗ trốn rồi.

      Bà đỡ Trương cầm hà bao kia, trong lòng có mấy phần e ngại, bà thấy ít người ác độc, nhưng ai cay độc hơn Lạc lão phu nhân. Bảy năm trước hại chết đứa con dâu, bảy năm sau còn muốn hại người, hơn nữa còn chuẩn bị lần hại hai người.

      loại bất an sâu đậm dâng lên từ đáy lòng Bà đỡ Trương, bà siết chặt cái hà bao đó, mồ hôi lạnh toàn thân toát ra. Bà rất muốn vứt bỏ hà bao, vứt bỏ thỏi vàng, nhưng bà lại sợ Lạc lão phu nhân tiết lộ chuyện ngày xưa ra ngoài, gài tang vật cái chết của tiền Lạc Đại phu nhân lên đầu bà.

      bước sai, từng bước sai, bị người ta bắt được nhược điểm, phảng phất chỗ trốn. Bà đỡ Trương nghĩ lúc lâu, trán rơi xuống mồ hôi hột lớn như hạt đậu: "Ta về chăm sóc Lạc Đại phu nhân trước."

      Lạc lão phu nhân bức bách bà trả lời mình lúc này, chẳng qua cười nhìn bóng lưng Bà đỡ Trương, nắm phật châu kia trong tay, nhàng vê viên, móng tay bên hạt châu, thể động đậy nữa.

      "Lão phu nhân, nếu là Bà đỡ Trương kia làm như vậy nên làm gì?" Quá ma ma đứng bên, có vài phần lo lắng: "Mấy thỏi vàng đó phải tặng sao ?"

      "Sợ cái gì? Nếu bà ta cầm, dĩ nhiên làm." Trong lòng Lạc lão phu nhân có dự tính, bà chút cũng sợ Bà đỡ Trương làm theo —— bà ta là kẻ từng làm sai chuyện, tự cầm nắm được xương sườn mềm của bà, chỉ cần hơi hù dọa ba ta, nắm hai đứa cháu trai bảo bối của bà ta làm bè, sợ bà ta nghe lời.

      Đường mòn đá xanh trong vườn hình như quá nóng, mặt đất bốc lên khí nóng, Bà đỡ Trương bước, cảm thấy bàn chân đâm vào trong lòng mình. Từ khi bà ra từ trong viện, cặp chân như phải là của mình, mềm giống như hai khúc bột mì, ngã trái ngã phải.

      Lạc đại tiểu thư ? Bà đỡ Trương mờ mịt nhìn cái, từ khi mình vào Lạc Phủ tới nay, chưa từng gặp qua vị Lạc gia Đại tiểu thư này số khổ, chẳng qua là nghe nha hoàn bên người Lạc Đại phu nhân thỉnh thoảng nhấc lên mấy câu: "Ngày bảy tháng bảy, trong Dương thị Tộc Học làm lần thi hội, Đại tiểu thư cũng viết bài thơ, được người khen ngợi."

      "Bảy tuổi viết thơ gì? Còn phải những người đó muốn nịnh nọt Lạc gia chúng ta mà thôi." Linh Lung cong eo, mặt coi thường, dù Đại tiểu thư thông minh nữa, có thể thông minh qua Nhị tiểu thư Nhị thiếu gia sao? Chỉ là giờ Nhị tiểu thư có ở đây, nếu sang năm đọc sách trong Dương thị Tộc Học, còn biết tươi đẹp thế nào.

      "Lạc gia có cái gì tốt mà nịnh nọt?" Có tiểu nha đầu tử ở bên : "Chỉ bằng đại gia nhà chúng ta làm thôi quan trong phủ Nghiễm Lăng?"

      "Còn mau mau biến, cẩn thận bị đại phu nhân nghe được, thể bị đánh mấy gậy!" Linh Lung cắn răng với tiểu nha đầu kia mắng: "Ngươi lại phải là biết phu nhân nhà chúng ta thích nhất là Đại tiểu thư, còn hết lần này tới lần khác phải ở chỗ này nàng là tốt, là ngứa da muốn tìm đánh sao?"

      Trong lời này có ý ngoài ý tứLạc Đại phu nhân nhất định là coi Lạc đại tiểu thư như cái đinh trong mắt rồi, khi đó Bà đỡ Trương còn thở dài, may mắn còn có Lạc lão phu nhân che chở nàng, lại còn có thể cho đến Dương thị Tộc Học đọc sách, Lạc đại tiểu thư sống cũng coi là quá kém. Nhưng hôm nay thấy Lạc lão phu nhân tàn nhẫn như vậy, lại muốn đưa Lạc đại tiểu thư vào đường chết, khỏi khiến Bà đỡ Trương thổn thức vô hạn.

      Chậm rãi khoan thai về phía trước vừa, bỗng nhiên nghe có người lại lại sau lưng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nương tử và nha hoàn phụng bồi vị tiểu thư tới. Vị tiểu thư kia hết sức đẹp mắt, da thịt như tuyết, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh như ánh sao trời, là khiến người thích.

      " nương, hôm nay Hoàng Nương Tử cho ít bài tập, trở về chỉ cần dùng nửa giờ là có thể làm xong đúng ?" Liên Kiều ôm túi sách vô cùng dễ dàng, Nương là thông minh, dù là thứ gì, vừa học liền biết.

      Tương Nghi cười lắc đầu cái: "Hoàng Nương Tử cho bài tập chẳng qua là bộ phận, ta dự định làm nhiều chút."

      Bà đỡ Trương đứng ở nơi đó, nghe mấy câu ràng, trong lòng nhất thời biết thân phận của Tương Nghi, đột nhiên bà luống cuống tay chân, đứng đó, sắc mặt đỏ lên, ngay cả chân tay cũng biết để đâu.

      Tương Nghi càng càng gần, lòng của Bà đỡ Trương cũng càng lúc càng hoảng.

      _Hết chương 74_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :