1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 66: Lâm tri phủ trong lòng hiểu

      Trong đại sảnh mảnh sáng ngời, nhưng lại nhìn thấy người, ngay cả nha hoàn vén rèm cũng đứng cạnh cửa, chỉ là khoanh tay đứng xa xa ngoài hành lang, thỉnh thoảng liếc vào đại sảnh, dụng cụ bên trong được lau đến phát sáng, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng dáng sau tấm bình phong lớn kia thỉnh thoảng lóe lên lên.

      Tri phủ Hoa Dương Lâm đại nhân ngồi ở chỗ đó, tay cầm mấy tờ giấy viết thư, xem hết sức cẩn thận, đối diện người mặc xiêm áo xanh bằng lụa đứng, mặt là thần sắc cung kính.

      "Dương lão phu nhân là khách khí." Xem xong thư, Lâm tri phủ cười tỏ ý với người đối diện: "Dương quản mời ngồi, mời ngồi."

      Dương quản ngồi xuống, sửa sang lại ống tay áo, chắp tay hành lễ với Lâm tri phủ: "Đều Lâm đại nhân là thanh thiên tái thế, lúc này lão phu nhân nhà chúng ta mới cả gan viết thơ cho đại nhân."

      "Dương lão phu nhân khách khí." Lâm tri phủ cung cung kính kính cất lá thư vào, nghiêm mặt : "Đừng chuyện này vốn là Bổn quan nhìn được, cho dù phải như vậy, Bổn quan vẫn vì Dương lão phu nhân tận tâm tận lực."

      Dương lão phu nhân là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Đại Chu, bà có thân phận công chúa, chỉ bằng quan hệ giữa bà và đương kim hoàng thượng, địa vị của Dương lão thái gia ở trong triều đình, Dương đại lão gia có chức vị Hữu đốc sát Ngự sử đích, đủ để cho Lâm tri phủ có vài phần tâm tư nịnh hót lấy lòng, cuối cùng bây giờ có cơ hội, sao lại vững vàng nắm lấy?

      Năm nay Lâm tri phủ vừa tròn bốn mươi, từng là Thám hoa lang trong khoa thi Đại Chu, lúc ấy được bổ nhiệm bên ngoài, có bối cảnh, toàn bộ là mình hiểu Chính Luật, lại chịu vì bách tính làm chuyện lợi dân, hàng năm thành tích khóa thi là ưu, mới leo đến Tri phủ chính tứ phẩm này. Chính tứ phẩm đến tòng tam phẩm là đường kẻ, đều trong triều có người tốt làm quan, sao có thể leo lên những người này, cho dù là Lâm tri phủ là người chính trực như vậy, cũng khỏi động tâm.

      Trong thơ Dương lão phu nhân , nếu có thể công bình xử án, nhất định sai người thay đến Lại bộ vài lời khen, thấy hàng chữ này, Lâm tri phủ cười mở mắt ra được, đây còn đáng tiền hơn đưa vạn lượng bạc, vạn lượng bạc, chưa chắc có thể mua được mấy câu của Dương lão phu nhân.

      Trong thư Dương lão phu nhân, cặn kẽ giới thiệu vụ án này, ý của bà là làm cho mình xử hai vạn lượng bạc ép rương và bốn cửa hàng cho Lạc đại tiểu thư kia. Cái này khó gì, ép rương bạc và cửa hàng vốn là đồ cưới của mẫu thân Lạc đại tiểu thư, dĩ nhiên phải thuộc về nàng, nhưng là tổ mẫu nàng đúng là lòng dạ đen tối, lại nuốt đồ cưới con dâu.

      "Đại nhân nhìn mọi việc, tiểu nhân cũng nhiều, lão phu nhân nhà chúng ta là người nhiệt tình chính nghĩa, thấy chuyện bất bình thế này, nhất quyết ra tay xử lý. Cõi đời này chỉ có tổ mẫu dự định cho cháu , nào có ai nghĩ mọi biện pháp chiếm tiện nghi cháu ? Nghe mấy ngày nay Lâm tri phủ mời phòng kế toán có kinh nghiệm tra xét sổ sách ba cửa hàng kia, hẳn là có dư tính?"

      " có dư tính, vậy còn bằng cho thuê cửa hàng, mình cũng cần nghĩ nhiều, Dương quản , ngươi sao?" Lâm tri phủ sờ chòm râu cười tiếng, ba cửa hàng kia, mỗi cái năm sai biệt lắm có 3000 lượng bạc thu vào —— dĩ nhiên, quản giúp Lạc lão phu nhân xử lý chắc chắn nuốt ít, nhưng từ đó mà , ba ngàn lượng bạc năm là , ba cửa hàng là chín ngàn lượng, cộng thêm cửa hàng cho thuê, hàng năm hơn ngàn lượng bạc, tổng kết vạn lượng bạc năm rồi.

      Lạc đại tiểu thư đầy bảy tuổi, tính ra là bảy năm, thế nào Lạc lão phu nhân cũng nuốt hơn bảy vạn lượng bạc rồi, còn có hai vạn lượng bạc ép rương kia, cộng lại có chin vạn lượng, thậm chí còn hơn! Lão chủ chứa kia khẩu vị lớn, lại sót tí lương tâm nào, nghe nha hoàn hồi báo, y phục mặc Lạc đại tiểu thư cũng có gì đặc biệt, toàn thân thấy đồ trang sức đáng tiền.

      Nuốt bốn cửa hàng của cháu , mấy năm nay được hơn chín vạn lượng bạc, chẳng những tốt y tốt cơm nuôi nàng, lại còn khắt khe, khe khắt nàng như vậy, vị Lạc lão phu nhân này vậy mà cũng làm được, lòng của Lâm tri phủ, tự nhiên nghiêng về Tương Nghi, cười với Dương quản : "Ngày mai Dương quản chỉ cần tới nghe Bổn quan thẩm án, tuyệt đối vì Lạc Thận Hành là thôi quan của Phủ Nghiễm Lăng mà làm việc thiên tư uổng pháp [đại khái là công bằng]."

      Khoái mã Lạc Đại lão gia ngựa dừng vó chạy tới Hoa Dương tới cầu tha thứ thay Lạc lão phu nhân, quả thực hiểu, thế nào Tiền Mộc Dương lại bỗng nhiên kiện mẫu thân . Khi đó thu Thúy Ngọc làm thông phòng, sau đó nâng lên di nương, Tiền thị rất bất mãn với mình, căn bản với với mình mấy câu, cũng biết nàng nắm trong tay bao nhiêu đồ cưới. Chạy tới Hoa Dương bái kiến Lâm tri phủ, lúc này mới biết hóa ra Tiền thị lại có hai vạn lượng bạc ép rương và bốn cửa hàng hồi môn, lúc này trong lòng đại hận.

      Nhiều năm như vậy mẫu thân giữ nó, lại nữa chữ cũng với mình, xem ra mấy cửa hàng này bà sớm có ý định, còn phải muốn thầm giữ lại cho lão Tam ? Tuy là đồ cưới Tiền thị, mình có chỗ tốt gì nhiều, nhưng đến lúc gả nữ nhi, mình cũng cần bù vào quá nhiều bạc, mà vẫn có thể phong phong quang quang gả Tương Nghi ra ngoài.

      Lạc Đại lão gia nghe Lâm tri phủ ra nguyên do Tiền Mộc Dương tố cáo, lúc này cũng á khẩu trả lời được, quả thực nên lời, hành đại lễ với Lâm tri phủ: "Mẫu thân của ta tuổi tác cao, chỉ mong Tri phủ đại nhân đừng dùng Hình, về phần phán quyết, dĩ nhiên là Tri phủ đại nhân định đoạt."

      Xử đồ cưới về cho Tương Nghi, mình có chỗ tốt, cớ sao làm? Lạc Đại lão gia quyết định xong, chờ Tương Nghi cầm lại bốn cửa hàng, thế nào cũng phải thu mấy cửa hàng kia vào tay, phái vài người xử lý, hàng năm thu được có thể nuốt hơn phân nửa, đủ cho mình tiêu xài bên ngoài.

      Lâm tri phủ nhìn con ngươi Lạc Đại lão gia vòng tới vòng lui, biết đánh chủ ý đồ cưới này, trong lòng khinh bỉ, Lạc gia này bây giờ có người nào tốt, phần thân tình hoàn toàn có, đối với nữ nhi, lại chèn ép như vậy, cũng biết mấy năm nay Lạc đại tiểu thư kia làm thế nào chịu đựng nổi.

      Giờ được tin của Dương lão phu nhân, tiền nhân hậu quả ràng, lại được Vú già hồi báo, càng có thêm vài phần đồng tình với Tương Nghi, Lạc đại tiểu thư quá khổ rồi, mình nhất định phải thay nàng giương cao chính nghĩa mới phải! Nghe được trong miệng Dương quản chuyển tới lời của Dương lão phu nhân, càng là cảm thấy hăm hở, dù thế nào, ngày mai nhất định phải để cho Lạc lão phu nhân kia và Lạc Thận Hành tay trở về, đừng mơ tưởng lại chiếm tiện nghi của Lạc đại tiểu thư.

      Ngày thứ hai dùng xong đồ ăn sáng, Lạc lão phu nhân và Tương Nghi bị mang tiền đường nha môn Tri phủ, Vú già dẫn đường phía trước cười : "Lạc đại tiểu thư chớ kinh hoảng, đại nhân nhà chúng ta cực kỳ hòa khí, tuyệt dùng Hình linh tinh."

      Tương Nghi cầm vạt áo thấp giọng : "Hôm qua Tuyết Châu tỷ tỷ , Lâm đại nhân được trăm họ Hoa Dương khen là thanh thiên, ta nghĩ rằng nhất định làm khó ta và tổ mẫu, chẳng qua là biết vì sao cậu ta lại tố cáo chúng ta, trong lòng vừa nghĩ khổ sở."

      Lạc lão phu nhân ở phía sau, thầm, tối hôm qua bà ngủ được tốt, thường ngày khi nghỉ ngơi, đều là nhiều người hầu hạ, hôm qua chỉ có nha hoàn, bà cũng thích người quen gần người hầu hạ mình, toàn là dựa vào Tương Nghi thay bà rửa mặt rửa tay. Bà nhìn bóng dáng nho phía trước, nghi ngờ trong lòng khi biến mất khi lên, bà có chút chắc chắn được, cháu này cuối cùng là giả vờ, hay là vốn vô tội như vậy.

      Tương Nghi theo Vú già tới công đường, thấy ngay chính giữa có cái án kỷ, phía sau ngồi nam nhân trung niên mặc quan phục đội mũ cánh chuồn, sắc mặt tái nhợt, mấy sợi râu dài, nhìn giống phường gian ác. Trong công đường đứng nam nhân ước chừng bốn mươi, vẻ mặt trễ bại, bả vai sụp nửa bên, cả người tựa hồ có tinh thần.

      Người này chẳng lẽ chính là Cậu mình Tiền Mộc Dương? Tương Nghi đứng ở cửa, hơi nghi hoặc chút. Lúc này, trong đám người đứng trước công đường cửa nhìn thẩm án bỗng nhiên có vài người lao ra, chạy thẳng tới chỗ Tương Nghi: " nương, tối hôm qua ngài có chịu khổ ?"

      Lưu ma ma, Thúy Chi và Liên Kiều cũng tới, trong lòng Tương Nghi ấm áp, lắc đầu cái: " có, tối qua ta ngủ rất ngon, Tri phủ đại nhân còn phái nha hoàn tỷ tỷ hầu hạ ta và tổ mẫu nghỉ ngơi."

      Lưu ma ma ngẩn người, khi nào nương nhà mình lại thân thiết với Lạc lão phu nhân như vậy? Bên này Thúy Chi cũng hiểu ý, cười : "Lão phu nhân và tiểu thư cũng bị sợ hãi, cũng tại Cữu lão gia, êm đẹp cáo cái gì trạng chứ." Nàng dắt Tương Nghi tới trước mặt nam nhân trung niên kia, khom người cái: "Cữu lão gia."

      Quả nhiên là Cậu của mình, Tương Nghi nhìn cặp mắt ti hí kia, trong lòng có khổ sở ra được, người trong nhà Ngoại Tổ, tự khi mình biết chuyện, chưa từng gặp qua người, ngày lễ ngày tết cũng thấy món lễ vật nho . Dương lão phu nhân chỉ lấy ba ngàn lượng bạc dẫn dụ, lập tức bôn ba bận rộn.

      Cái gì thân tình, máu mủ gì chứ, người Cậu này hoàn toàn thấy, chỉ nhìn bạc, cân nhắc đủ loại lợi ích, thứ duy nhất cân nhắc là – mình là cháu ngoại của . Nhưng cũng tốt, có thứ người như vậy, mới có thể đẩy chuyện đồ cưới của mẫu thân nổi lên mặt nước, mới có thể cần mình mở miệng cũng có thể cầm đồ cưới của mẫu thân về.

      "Cậu cả." Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Tiền Mộc Dương, giọng kêu câu. Tiền Mộc Dương có vài phần lúng túng, hàm hàm hồ hồ trả lời tiếng, xoay đầu qua bên, nhìn Tương Nghi nữa, bên này Lâm tri phủ đánh kinh đường mộc cái: "Khai đường!"

      Bọn nha dịch hô uy vũ tốt gõ đất vang vang, trăm họ trước cửa công đường nhất thời dừng nghị luận, tò mò nhìn ba người đứng công đường. sư gia ra, lấy đơn kiện ra đọc, bên đại khái là tố cáo Nghiễm Lăng Lạc Tân thị, ngầm chiếm đồ cưới con dâu, bốn cửa tiệm hồi môn tất cả đổi chủ, liên đới tố cáo Lạc gia Đại tiểu thư hiếu thuận, đồ cưới của mẫu thân giữ được, nhiều năm đến thăm nhà Ngoại Tổ, gián tiếp giúp Lạc Tân thị kia ngầm chiếm đồ.

      "Ôi chao, còn có chuyện như vậy ?" Trăm họ ngoài công đường nghe sư gia đọc đơn kiện xong, ngạc nhiên nhìn Lạc lão phu nhân: " Lạc gia Nghiễm Lăng cũng là đại tộc ngày trước, sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Chuyện ngầm chiếm đồ cưới con dâu này, cũng có thể làm được? là mất mặt mà!"

      "Ngươi nhìn xem Lạc đại tiểu thư mặc thế kia, cũng biết nàng ở Lạc gia sống những ngày thế nào? Tiền lão gia cáo nàng là đạo lý, đứa bé làm sao biết những chuyện đồ cưới này? Chắc chắn cũng cố ý để cho đồ cưới mẫu thân bị tổ mẫu lấy ." Có người liên tục thở dài: "Nhìn Lạc đại tiểu thư lớn lên là đẹp mắt, mặt mày như mỹ nhân trong tranh, chỉ tiếc thân thể quá gầy yếu, cũng biết mỗi ngày có ăn no , Lạc Tân thị kia, đúng là ác độc!"

      Lạc lão phu nhân đứng đó, nghe các loại nghị luận, trong lòng quả thực thoải mái, đè ngực xoa xoa, thở hổn hển, nghe Lâm tri phủ đánh kinh đường mộc cái: "Lạc Tân thị, ngươi có lời gì ?"

      _Hết chương 66_
      duyenktn1, KisaragiYue, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 67

      đại sảnh mảnh yên tĩnh trong nháy mắt, tất cả mọi người nín thở, từng đôi mắt nhìn về Lạc lão phu nhân, cũng muốn nghe xem bà trả lời thế nào.

      Trong cảnh người người nhốn nháo, lộ ra cái mũ của Lạc Đại lão gia.

      "Hồi bẩm Tri phủ đại nhân, dân phụ quả thực oan ức." Lạc lão phu nhân hơi hơi khom người với Lâm tri phủ: " Tiền Mộc Dương này tố cáo cái gọi là tội, dân phụ dù thế nào cũng nhận." Lạc lão phu nhân quyết định, Tiền Mộc Dương hẳn là có bằng cớ cụ thể gì, chỉ cần mình nhất khẩu giảo rằng thấy đồ cưới, chụp mũ lên người mình thế nào?

      công đường mảnh xôn xao, mọi người lại nhìn Tiền Mộc Dương: " Tiền nhà Hoa Dương này dần dần suy thoái, là phải vị này Tiền lão gia muốn tống tiền sao?"

      Thất chủy bát thiệt, rối rít loạn loạn bay vào lỗ tai Tiền Mộc Dương, trong lòng hơi thoải mái, nhưng nghĩ tới ba ngàn lượng bạc của Dương lão phu nhân, cố gắng nhịn xuống. cười lạnh tiếng nhìn Lạc lão phu nhân: " lão chủ chứa Lạc gia kia, muội tử ta năm đó là đường nở mày nở mặt đến các ngươi Lạc gia , mới gả qua tháng, con trai bảo bối kia của ngươi hoa thiên tửu địa, là muội tử ta giận đến bệnh nổi, vất vả có thai, nghĩ tới lại khó sinh, duỗi chân ngay, chỉ để lại nữ nhi này, ngươi vốn nên nuôi nàng tốt, tự ngươi sờ lương tâm chút coi, ngươi đối đãi nàng thế nào!"

      Lạc lão phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, bắt tay Tương Nghi, trợn mắt nhìn: "Ta đối đãi nàng thế nào? Tự ngươi nhìn chút, nàng thiếu y phục mặc hay là thiếu cơm ăn? Ta cũng bạc đãi nàng chút!"

      " bạc đãi nàng chút?" Tiền Mộc Dương cười hắc hắc: "Khi đó ngươi nàng là tảo bả tinh, người toàn phủ đều đóng cửa khi dễ nàng, ăn mặc, so với hai cháu kia của ngươi biết khác bao nhiêu! Ta nghe cuối năm, nàng đều bị lạnh sinh bệnh, sinh cơn bệnh nặng, thiếu chút nữa chết, ngươi còn đối với nàng tốt?" Tiền Mộc Dương nghiêng mắt, dáng vẻ hung ác: "Muội tử ta mới chết ba tháng, các ngươi hấp tấp đích rước Cao thị vào Phủ, cũng quá cho Tiền gia chúng ta mặt mũi! Nghe 2 tôn tử tôn nữ kia, vào cửa chưa tới bảy tháng sinh..."

      Đám người lập tức xôn xao: " là làm nhục gia phong! Lại có chuyện như vậy! Phu nhân vừa mới chết, lập tức cấu kết với người khác có hài tử! Quả thực cũng quá giới hạn rồi !"

      "Cái gì mà phu nhân vừa chết lập tức cấu kết với người khác? Ta cảm thấy phải là sớm cấu kết mới đúng!" Có người tức giận : "Do vợ già trước tuổi, mới gấp như vậy ba ba cưới vào cửa! Lạc gia Nghiễm Lăng, ta nhổ vào!" hận hận phun bãi nước miếng: "Cũng chỉ là trống rỗng, lừa gạt người ta thôi, chuyện nam đạo nữ xướng bên trong, thiếu được!"

      Lạc lão phu nhân nghe nghị luận như vậy, vạn Tiền xuyên tâm, còn phải do chuyện bại hoại của lão đại gió, giờ mới làm mình đến công đường nghe những thứ nhàn thoại này! Bà run run tay chỉ Tiền Mộc Dương: "Năm đó Lão Đại ta cưới vợ kế, đưa bạc đến nhà các ngươi thông báo chuyện này, sao hôm nay lại lấy ra , ngươi cũng cảm thấy ngại? Da mặt quả thực quá dầy rồi!"

      "Các ngươi đưa bạc Tiền gia, có liên quan gì với ta đâu?" Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng Tiền Mộc Dương càng căm tức, cha cưng chiều con trai vợ kế sinh kia, xem bọn họ thành cỏ rác, khi phân nhà rất công bình, dù là lão đại, cũng có chỗ tốt gì. Số bạc ém miệng Lạc gia đưa Tiền gia kia, cần phỉa nhất định là cha cho vợ kế rồi, mình lượng bạc cũng thấy!

      "Chúng ta cần chuyện bé xé ra to, nhận việc chuyện! Ngươi nghĩ rằng ta biết muội tử ta có bao nhiêu đồ cưới?" Tiền Mộc Dương liếc nhìn Lạc lão phu nhân, nhìn đến bà sợ hết hồn hết vía trận: "Cõi đời này có tường nào gió lọt qua, ngươi cho rằng ngươi làm thỏa đáng, nghĩ tới người ta sớm biết được ràng!" Tiền Mộc Dương hung tợn nhìn chằm chằm Lạc lão phu nhân: "Ngươi hãy chút nhìn, muội tử ta có bốn cửa hàng, còn có hai vạn hai ép rương bạc, kết quả đâu?"

      Cuối cùng Tiền Mộc Dương là từ đâu biết có khoản đồ cưới như vậy ? Lạc lão phu nhân đảo mắt, trong lòng bỗng nhiên hơi phát hoảng, Tiền Mộc Dương này biết đồ cưới là bao nhiêu? Làm sao lại chuẩn như vậy!

      Chỉ là... Lạc lão phu nhân thở hổn hển mấy cái, hết sức bình tĩnh tâm trạng, Tiền Mộc Dương muốn tới cáo bà, thuận tiện được mấy lượng bạc? Bà phải người dễ bị hù dọa ! Lão Ma Tước Động đình hồ, sóng gió thấy cũng nhiều rồi, Lạc lão phu nhân chút hoang mang nhìn Tiền Mộc Dương, chậm rãi : "Đồ cưới con dâu, dĩ nhiên là trong tay ta, dù sao ta cũng phải phải chờ Nghi Nha Đầu xuất giá mới cho nàng, Nghi Nha Đầu tuổi như vậy, phải tổ mẫu ta đây quản, còn có thể do trông nom ai cho nàng?"

      "Ngươi đơn giản dễ dàng!" Tiền Mộc Dương tức giận bất bình kêu lên: "Ngươi là thay cháu ngoại ta bảo quản, vậy để cho Tương Nghi chút, nàng có biết mẫu thân nàng có khoản đồ cưới như vậy !"

      Trong lòng Lạc lão phu nhân có mấy phần suy nhược, ánh mắt nhìn Tương Nghi: "Nghi Nha Đầu, ngươi rang với cậu cả ngươi, ngươi sớm biết có khoản đồ cưới này, phải ?"

      Người nhìn thẩm án xôn xao, nhìn Tiền Mộc Dương, lại nhìn Lạc lão phu nhân, cuối cùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Tương Nghi: "Đúng đúng đúng, để cho Lạc đại tiểu thư tự mình , nếu là tổ mẫu nàng báo cho nàng có khoản đồ cưới này, chẳng qua là giúp nàng xử lý, vậy cũng cũng tính là ngầm chiếm."

      Lưu ma ma xuy xuy cười tiếng, ra từ trong đám người, đứng sau lưng Tương Nghi, "Ùm" tiếng quỳ sụp xuống đất: "Lâm đại nhân, ngài phải công bình xử án nhé! Sau khi quản Chu ma ma hòm xiểng của phu nhân nhà chúng ta qua đời, ta từng cầm chìa khóa tìm đồ cưới phu nhân nhà chúng ta, chỉ còn lại mấy thứ đồ trang sức đáng giá tiền ! Khi đó ta còn tố cáo lên Phủ Nghiễm Lăng, kết quả chẳng qua là xử lý hồi môn nha đầu và thị tì của phu nhân nhà chúng ta, lưu đày tây bắc mười lăm năm, tội danh là ăn trộm, xem như đồ cưới bị mất của phu nhân chúng ta do các nàng lấy trộm!" Lưu ma ma ngẩng đầu lên, hận hận liếc mắt nhìn Lạc lão phu nhân: "Khi đó sao lão phu nhân ra đồ cưới phu nhạn nhà chúng ta là ngươi thay thế bảo quản hả? Đáng thương mấy hảo tỷ muội của ta, bây giờ cũng biết ở tây bắc bị giày vò thành bộ dáng gì!"

      Lâm tri phủ nghe lời của Lưu ma ma, cả kinh thất sắc: "Lại còn có chuyện như vậy?"

      Lưu ma ma rưng rung : "Phải! Khi đó Tri phủ Nghiễm Lăng còn phải vị tại, Đại lão gia nhà chúng ta chỉ là tri huyện bát phẩm, phải thôi quan, Lâm đại nhân có thể phái người rút hồ sơ, sáu năm rưỡi trước, là ta chuyển đơn kiện, ta họ Lưu, là người hầu cũ của Tiền Thị Hoa Dương."

      Tương Nghi xoay người lại, đỡ Lưu ma ma lên: "Ma ma, ngươi chớ kích động như vậy, nhất định tổ mẫu muốn tốt cho ta, chừng bà muốn để cho mẫu thâm biết ta có khoản đồ cưới này, tránh cho mẫu thâm mưu hại ta."

      Lạc lão phu nhân nghe lời Tương Nghi, trong lòng mới thoải mái thêm vài phần, cháu này nhìn là biết chuyện, đến lúc này vẫn còn tìm lối thoát cho bà. Bà cười gật đầu cái với Lâm tri phủ: "Dân phụ vốn nghĩ như vậy. Tức phụ lão đại này, xuất thân thương nhân, chút khí độ cũng có, nếu biết Nghi Nha Đầu có khoản tiền như vậy, thể thiếu dung mọi phương pháp hạ thủ, ta toàn bộ là muốn tốt cho Nghi Nha Đầu, mới làm như vậy."

      Nghe lời này, Tương Nghi cơ hồ muốn nôn mửa, chẳng qua là nàng cố gắng chịu đựng, muốn toát ra nửa thần sắc tán thành. Nếu hôm nay vạch mặt với Lạc lão phu nhân, Lâm tri phủ xử cửa hàng và ép rương bạc cho mình, sau khi về Lạc Phủ, cuộc sống của mình khó qua, còn biết bà có thể ném đá giấu tay với mình .

      Nếu Dương lão phu nhân giúp nàng, chắc chắn xử lí xong mọi chuyện rồi, nàng bằng cứ đứng bên Lạc lão phu nhân chuyện giúp là được, cũng có thể cho mình hai năm thanh tịnh—— kiếp trước Lạc lão phu nhân qua đời khi nàng tám tuổi, tháng trước nàng đầy bảy tuổi, cố gắng nhịn cũng chỉ hơn năm là qua cuộc sống gian khổ rồi.

      Lâm tri phủ nhìn chằm chằm mặt Tương Nghi, thấy nàng thần sắc nhàn nhạt, giống như lại ánh mắt hơi lóe lên, trong lòng tỉnh ngộ, vị Lạc đại tiểu thư này sợ là ở trong Lạc Phủ trải qua khổ cực, bây giờ chẳng qua là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thôi. Lòng trắc kia càng lan tràn, đứa bé hiểu chuyện như vậy, nhìn thấy mà lòng chua xót hồi lâu, dù thế nào mình cũng phải giúp nàng chu toàn.

      "Tiền Mộc Dương, Lạc Tân thị , Lạc đại tiểu thư cũng làm chứng nàng tổ mẫu cũng ngầm chiếm đồ cưới mẫu thân nàng, đơn kiện này của ngươi hãy lui ." Lâm tri phủ nhìn Tiền Mộc Dương cái: "Ngươi còn có lời gì muốn ?"

      Tiền Mộc Dương rầm rì mở miệng: "Ta làm cậu, chẳng lẽ nên quan tâm cháu ngoại ? Ai mà biết có phải kia lão chủ chứa Lạc gia bắt cháu ngoại ta như thế ? Giờ nàng ở công đường chuyện cho lão chủ chứa, chỉ sợ là sau khi về phải tội!"

      Lâm tri phủ nghe thấy câu này, quả thực vui vẻ, Tiền Mộc Dương này cuối cùng cũng câu tiếng người, nhưng cũng biết, nếu Tiền Mộc Dương thay Tương Nghi kiếm đồ cưới mẫu thân nàng về, vậy lấy được ba ngàn lượng bạc, cái này trong lòng Tiền Mộc Dương là chuyện nghiêm trọng!

      "Lạc Tân thị, ngươi Lạc đại tiểu thư tuổi còn , xử lý cửa hàng, Lạc đại tiểu thư lại ra làm chứng, Bổn quan tin tưởng ngươi lần." Lâm tri phủ cười hơi sờ râu cái, liếc mắt nhìn Lạc lão phu nhân. Lạc lão phu thở phào nhõm dài: "Cám ơn thanh thiên Đại lão gia!"

      "Lạc Tân thị, ngươi cần gấp gáp như vậy, Bổn quan còn chưa hết." Lâm tri phủ cười híp mắt : "Nếu ngươi giúp Lạc đại tiểu thư xử lý tiệm của nàng, dù sao Lạc đại tiểu thư phải quyền biết. Như vậy , giờ Bổn quan mệnh ngươi giao ra hai vạn lượng bạc ép rương Lạc Tiền thị, cùng với lợi nhuận trong bảy năm qua của cửa hàng, lấy danh nghĩa Lạc đại tiểu thư gửi vào Tiền trang Hối Thông, ngân phiếu cứ giao cho thiếp thân ma ma của Lạc đại tiểu thư bảo quản, có Lạc đại tiểu thư tự mình Tiền trang, tiền này thể động."

      "Cái gì?" Thân thể Lạc lão phu nhân lung lay, cái lão huyết cơ hồ muốn phun ra, muốn bà nhả ra tiền ăn trong bảy năm qua? Làm sao có thể?

      "Thế nào? Lạc Tân thị, phải ngươi mới phải thay Lạc đại tiểu thư xử lý cửa hàng, bạc kiếm được tự nhiên thuộc về Lạc đại tiểu thư rồi. Còn nữa, ép rương bạc của mẫu thân nàng, đó là tiền người chết, cũng cần ngươi thay nàng nắm..." Lông mày của dần dần nhíu lại: "Chẳng lẽ ngươi cầm cho vay nặng lãi rồi? Đây là chuyện phạm pháp đó!"

      Mặt Lạc lão phu nhân biến sắc, khoát tay lia lịa: "Lâm đại nhân minh giám, dân phụ tuyệt làm loại chuyện này."

      "Tốt lắm, ngươi hãy tranh thủ thời gian để cho người mang 95,000 sáu trăm lượng ngân phiếu tới, Bổn quan phái quan sai cùng các ngươi đến Tiền trang Hối Thông giao nhận ràng, chẳng qua chỉ là đổi cái tên của người giữ thôi, bên Tiền trang Hối Thông là vấn đề gì." Lâm tri phủ cười nhìn mấy tờ giấy bàn cái: "Bổn quan mời mấy người có kinh nghiệm kế toán, tra sổ sách ba cửa hang mặt tiền chút, ngoài cửa hang mặt tiền cho mướn tính toán sơ lược, tổng cộng là bảy mươi lăm ngàn sáu trăm lượng, cộng thêm kia hai vạn lượng bạc ép rương, là được 95,000 sáu trăm lượng, Lạc Tân thị, tu75 ngươi tới nhìn chút, có thể là phải nhiều như vậy."

      Lạc lão phu nhân tức đến cơ hồ phát điên, mấy năm này, bà uổng công làm việc thay cho Lạc Tương Nghi? Nhưng bây giờ đứng công đường phủ Hoa Dương, phải tiền đường Lạc Phủ, bà nào dám vênh váo nghênh ngang như ở trong nhà? Lạc lão phu nhân cắn răng: "Lâm tri phủ, những sổ sách đó có phải là sai lầm rồi , ba cửa hàng này, hàng năm bất quá mấy trăm lượng lời, sao lại ra vạn lượng năm?"

      "Lời mấy trăm lượng? Ngươi dỗ ai đó?" Tiền Mộc Dương ở bên nhảy cỡn lên, ánh mắt đều đỏ, bốn cửa hàng kia của muội tử đều là Phố đông Phố tây, vị trí tốt nhất, nào có chỉ kiếm mấy trăm lượng ? "Nếu là ba cửa hàng năm chỉ kiếm mấy trăm lượng, lão chủ chứa như bà tinh quái như vậy, nhất định cho thuê lấy tiền mướn, Phố đông phố tây, cửa hàng, năm ít cũng có hơn ngàn hai trăm lượng bạc, cần gì phải tự mình phí sức được cám ơn phái người xử lý!"

      "Có phải ? Người tinh minh như vậy, sao làm chuyện lỗ vốn!" công đường mảnh thanh xì xào bàn tán, nét mặt già nua của Lạc lão phu nhân đỏ bừng, đứng ở nơi đó á khẩu trả lời được.

      _Hết chương 66_


      THÔNG BÁO TẠM NGƯNG

      Vì mình chuẩn bị thi HK2 nên tạm ngừng truyện đến thứ 5 tuần sau, tức 12/4/2016 nhé.

      Khi nào thi xong lịch post quay lại như cũ.
      duyenktn1, 139, KisaragiYue2 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Nàng thi tốt nhé
      139Mâi_137 thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 68: Lâm tri phủ xử án thanh minh

      "Lạc Tân thị, kiếm được bao nhiêu bạc, phải do ngươi định đoạt, chỗ này còn có sổ sách đây." Lâm tri phủ vung tay lên, hai nha dịch bên cạnh lập tức xoay người vào cửa hông công đường, lâu sau ôm ra đống lớn sổ sách từ bên trong ra: "Trong bảy năm qua, ngươi đổi mấy tốp quản , nhưng sổ sách ta vẫn tìm được." Lâm tri phủ cười vỗ quyển sổ giấy màu vàng đậm kia cái, trận bụi bặm tung bay, nhàn nhạt lơ lửng trung, bay lượn dưới.

      Lạc lão phu nhân im lặng nhìn về phía những quyển sổ ghi chép đó, môi hơi hơi phát run, nhưng chữ cũng được. Những sổ sách này là chứng cớ, bà thể chống chế, vừa nghĩ tới 95,000 lượng bạc bay ra từ trong tay mình, bà đau lòng hồi lâu.

      Trong lòng Tương Nghi thầm đánh trống vui vẻ, chẳng qua mặt lộ nửa phần vui mừng, nàng thi lễ cái với Lâm tri phủ, giọng : " Bảy năm nay, tổ mẫu tận tâm tận lực xử lý cửa hang giúp tiểu nữ, dù sao cũng phải cho ít phí Khổ cực mới phải, nếu trong nội tâm của tiểu nữ rất áy náy, xin đại nhân đồng ý thỉnh cầu của tiểu nữ."

      "Lạc đại tiểu thư có hiếu tâm đáng khen, tuổi tác còn biết lễ như vậy, hổ là hậu nhân Tiền gia Hoa Dương ta." Lâm tri phủ cười nhìn Tương Nghi, trong lòng thầm nghĩ đứa bé nhu thuận lanh lợi như vậy, chỉ tiếc là có mẹ, đứa bé có mẹ bị người khi dễ, khắp nơi đều phải đắn đo phân tấc cho đủ, thể làm sai nửa phân."Lạc Tân thị, hiếm thấy tôn nữ của ngươi suy nghĩ thay ngươi, như vậy , Bổn quan liền xử ngươi ít 5600 lượng bạc, lấy chín chục ngàn lượng bạc ra."

      "Lâm đại nhân, Lâm đại nhân!" Lạc Đại lão gia gắng sức ra từ trong đám người: "Mẫu thân của ta tuổi lớn, tinh lực thể so với thường ngày, quản chuyện có chút lực bất tòng tâm, gần đây cũng bắt đầu chia phần nội vụ cho vợ ta xử lý. Bốn cửa hàng này, sao có thể mệt nhọc mẫu thân của ta tiếp tục quản ? Ta đây làm con trai, nhìn cũng đành lòng. bằng giao bốn cửa hàng này cho ta xử lý, đến lúc đó cũng chuẩn bị thay trưởng nữ để dành được khoản đồ cưới."

      "Lạc đại gia đúng là hiếu tử, còn là người cha thương con, quả thực hiếm thấy." Lâm tri phủ nhìn Lạc Đại lão gia cười: "Nhưng, Lạc đại gia cũng là người trong quan phủ, chỉ sợ có bao nhiêu thời gian đến Hoa Dương xử lý, còn phải phái quản tới? Những thứ quản kia, xấu xa nhất, sau lưng chủ nhân biết lấy bao nhiêu bạc! Ta thấy rất yên tâm!"

      "Lâm đại nhân, ta tự nhiên phái tâm phúc tới xử lý, chuyện này ngài hãy yên tâm, có bất trắc." Lạc Đại lão gia cười phá lệ rực rỡ, mặt cũng nở ra đóa hoa. Tương Nghi liếc mắt cái, cúi đầu xuống, lời của phụ thân , khó để cho nàng tin tưởng, chẳng lẽ còn hi vọng bên trong Lạc Phủ có người tốt sao ?

      "Phái ai xử lý, dĩ nhiên là chuyện riêng của ngươi, nhưng cửa hàng này là ngươi đồ cưới vợ trước Tiền thị lưu lại, theo luật lệ là phải cho con . Bây giờ nàng chỉ có Lạc đại tiểu thư đứa con , dĩ nhiên toàn bộ phải để lại cho nàng, thân là cha, ngươi thay nàng xử lý, nhất định là mảnh từ ái, nhưng Bổn quan sợ ngươi bị tiểu nhân che mắt. Như vậy , khế ước bốn cửa hàng mặt tiền này do Lạc đại tiểu thư giữ, hàng năm ngươi cho nàng vạn lượng bạc, còn lại nếu có dư, vậy lại cho nàng tiếp."

      "Cái gì?" Lạc Đại lão gia giật mình cơ hồ muốn nhảy cỡn lên: "Hàng năm cho vạn lượng bạc? Nếu làm ăn lỗ vốn, vậy phải làm thế nào?"

      "Lạc đại gia, làm ăn này nhất định là có thua thiệt có kiếm lời, nhưng ta căn cứ vào sổ sách bảy năm qua, ba cửa hàng có kiếm lời. Ngươi cũng phải biết, quản cao môn đại hộ, có thể mình đảm đương phía quản mấy
      [​IMG]

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 69: Được trợ lực như cá gặp nước

      đỉnh đầu mảnh trời xanh, sạch giống như tắm qua, rất thoải mái, tâm trạng cũng thoải mái lên theo, hít hơi, cảm thấy mùi thơm của hoa chuối tây tràn ngập trong cánh mũi.

      Bước chân Tương Nghi nhàng, bàn tay nhắn khẽ vung, ống tay áo cũng vung vẫy theo. Liên Kiều ở bên cạnh nhìn cũng vui vẻ: " nương, cuối cùng bây giờ ngài cũng được như nguyện."

      Lâm tri phủ xử án công chính, hết sức sạch gọn gàng, cho Lạc lão phu nhân và Lạc Đại lão gia lại làm loạn, bút son vung lên kết án, phái người trông coi Lạc lão phu nhân, để cho Lạc Đại lão gia mang quản thiếp thân ma ma của Lạc lão phu nhân tới: "Chín chục ngàn lượng bạc lấy tới, lập tức có thể thả ra rồi."

      nhiều ngày Tương Nghi ở trong nhà Lâm tri phủ, hậu viện Lâm tri phủ coi như thanh tịnh, có di nương, chỉ có nha hoàn thông phòng, nghe Tuyết Châu cũng chỉ làm bài trí, trước đây lâu Lâm tri phủ còn câu với phu nhân, sớm đuổi nàng lập gia đình, đừng trì hoãn nàng.

      "Lão gia nhà chúng ta, là người tốt." Tuyết Châu thấp giọng : "Ngày xưa phu nhân ra bạc giúp lão gia đọc sách, lão gia mực nhớ ân tình này, đối với phu nhân tốt vô cùng, hai người cử án tề mi, hòa hòa khí khí, mấy năm nay chưa từng cãi nhau."

      Lâm phu nhân là nữ tử gương mặt tròn trịa, mặt đầy phúc tướng, sinh hai nam nữ, con trai trưởng 15 tuổi, tên là Lâm Mậu Thâm, con trai thứ Lâm Mậu Chân cũng có mười tuổi rồi, con nhất, tên Lâm Mậu Dung, năm nay mới tám tuổi, lớn hơn Tương Nghi bao nhiêu, hai người vừa thấy mặt chơi đùa cùng nhau, chuyện hết sức hợp ý.

      "Lạc đại tiểu thư sinh là tốt." Lâm phu nhân ngắm Tương Nghi lúc lâu, chặt chặt khen: "Dung nhi cũng so bằng."

      Lâm Mậu Dung có mấy phần giống Lâm phu nhân, cũng là gương mặt tròn trịa, đôi mắt lớn , mặc dù phải rất đẹp, nhưng lại coi được. Nghe Lâm phu nhân tán dương Tương Nghi, Lâm Mậu Dung kéo tay Tương Nghi quơ quơ: "Nghi muội muội vốn đẹp mắt, có cái gì so với thể so chứ?" xong ngây thơ áp tay Tương Nghi lên mặt mình: "Nếu ta có thể có da thịt như vậy là được rồi, mụ mụ thường trắng che ba xấu."

      Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Dung tỷ tỷ là biết chuyện, muốn da thịt trắng, ta biết mấy phương pháp, , chúng ta sang bên ."

      Lâm phu nhân nghe trợn mắt: "Ôi ôi ôi, còn thần thần đạo đạo như vậy !" Nhìn thân thể tiêm tú của Tương Nghi ở bên con , đúng là trắng như cọng hành non, khóe miệng cũng nổi lên nụ cười: "Lạc đại tiểu thư còn biết làm sao để cho người ta trắng lên ư ?"

      Màu da Lâm Mậu Dung cũng tối, chẳng qua là trắng sạch , hơi lộ ra vàng vàng. Kiếp trước Tương Nghi từng gom qua ít thiên phương dân gian, tự dung thấy có hiệu quá, biết Lâm Mậu Dung dùng thế nào.

      "Có mấy loại phương pháp, ta nghe người ta qua." Tương Nghi gióng với Lâm Mậu Dung: "Loại thứ nhất chính là hâm nóng vú trâu rồi rửa mặt lau người, nghe là tốt nhất, còn có..."

      "Mẹ!" Từ bên ngoài truyền tới trận tiếng bước chân vội vã, hai thiếu niên vào, người thân thể như ngọc, nhìn sắp ra sắp tới lúc trưởng thành, người khác lùn hơn cái nửa đầu, mặt toát lên vẻ ngây thơ, vừa mới vào vọt tới bên người Lâm phu nhân: "Nghe vị tiểu tiểu thư."

      Lâm phu nhân cười chúm chím gật đầu, chỉ chỉ bên Tương Nghi: "Nhìn thấy chưa, nàng họ Lạc, con gọi nàng..."

      Lâm Mậu Dung bên này vội vội vàng vàng chen miệng: "Nàng tên Tương Nghi, ca ca huynh gọi nàng Nghi muội muội là được."

      Lâm Mậu Chân nhanh tới bên người Tương Nghi, quan sát nàng lát, thở dài cái: "Nghe nha hoàn bà tử , tổ mẫu và mẹ kế muội ngược đãi muội, ta còn nghĩ, kết quả dáng dấp ra sao mới chiêu hận như vậy, lại nghĩ rằng thanh tú xinh xắn như vậy, sao lại bị người ghi hận chứ."

      Tương Nghi có vài phần ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu: "Là do ta ngốc, có cách nào khiến tổ mẫu và mẫu thân thích."

      Lâm phu nhân nghe Tương Nghi vậy, trong đầu than thở, dáng vẻ của Lạc đại tiểu thư, là khiến người trìu mến, chỉ hận mình thể đến Lạc gia Nghiễm Lăng nhận nàng nuôi dưỡng dưới gối, cho Dung nhi của mình người bạn .

      Liên Kiều khoang tay đứng bên người Tương Nghi, gương mặt tức giận: "Cũng là lão phu nhân và đại phu nhân nhà chúng ta lòng dạ quá độc ác, Nương đáng thương như vậy, lại bị các nàng coi thành cái đinh trong mắt, ngay cả người làm trong nhà cũng coi khinh Nương. Mặc dù là năm nay ta mới Lạc gia, nhưng sớm nghe qua ít chuyện của Lạc gia, đều Đại tiểu thư là sao chổi, khắc chết mẫu thân nàng, trưởng bối trong phủ người thấy cau mày, nhưng khi ta đến Lạc gia mới biết, Nương rất tốt, mới phải sao chổi trong miệng bọn họ!"

      "Sao chổi chẳng qua là người bên cạnh thôi, chừng là do lão phu nhân Lạc Phủ kia muốn chèn ép Lạc đại tiểu thư mới thả ra tiếng gió." Lâm phu nhân nhìn gương mặt trái xoan nho của Tương Nghi, đau lòng thôi, mấy năm này, Lạc đại tiểu thư phải chịu đựng thế nào chứ!

      "Phu nhân, lão gia đưa tới hai Vú già, là Dương lão phu nhân Nghiễm Lăng Phủ chuẩn bị cho Lạc đại tiểu thư, giờ ở bên ngoài chờ." bà tử vào, cười thi lễ cái: "Nhìn là hai người lanh lẹ."

      Tương Nghi nghe vậy ngẩng đầu, chỉ thấy hai người đạp qua ngưỡng cửa, hai người đều có vóc người cao gầy, ánh mắt khôn khéo, nhìn giống như luyện qua công phu, khi đường chút tiếng vang cũng có.

      "Lạc đại tiểu thư, chúng ta do Dương lão phu nhân phái tới." Người lớn tuổi cười hết sức hòa khí: "Ta họ Tần, ngài kêu ta Tần ma ma là được." Bà đưa tay chỉ bên người người trẻ tuổi hơn: "Nàng là Phương tẩu."

      Tần ma ma và Phương tẩu đều là người đắc lực trước mặt Dương lão phu nhân, hơn nữa quan trọng nhất là Phương tẩu biết chút võ công, lúc này Tương Nghi cũng biết, sau đó thấy Phương tẩu tay có thể giơ ngang lên thùng nước chứa đầy nước, trợn mắt hốc mồm, lúc này Phương tẩu mới cười : "Nếu có võ công, phu nhân nhà chúng ta chỉ sợ cũng phái chúng ta tới hầu hạ nương."

      Lòng Tương Nghi nóng lên trận, cõi đời này cũng phải đều là người xấu, Dương lão phu nhân Lâm phu nhân, đều là người tốt.

      Trong ba ngày, Tương Nghi nhà Ngoại Tổ bái kiến ông ngoại, Tiền lão thái gia hình như hứng thú lắm với đứa cháu ngoại nữ này, chẳng qua là thưởng miếng ngọc giác, ngược lại bà ngoại kế kia hết sức thân thiện, tay dắt con trai ba tuổi, cười tủm tỉm hỏi chuyện: "Ôi ôi ôi, tổ mẫu kia của ngươi cũng là lợi hại, nuốt nhiều bạc cửa hang của Tiền gia như vậy, lại thầm, thoáng cái là bảy năm."

      Tương Nghi lên tiếng, chẳng qua là ngồi ở chỗ đó, mặt đầy dáng vẻ biết chuyện, Tiền lão phu nhân cắn răng lắc đầu: "Ngươi cũng biết về nhà Ngoại Tổ hỏi hỏi, hỏi hỏi!"

      Vị Tiền lão phu nhân này hơn ba mươi tuổi, gương mặt dài, mắt tam giác, nhìn qua là nhân vật lợi hại, Tương Nghi nghe nàng Lạc lão phu nhân nuốt bạc tiệm của Tiền gia, trong lòng liền biết vị bà ngoại kế này đánh chủ ý gì, tiệm bạc của Tiền gia? Đây là đồ cưới của mẫu thân, có quan hệ gì với Tiền gia?

      Ở Tiền phủ ăn trưa, Tương Nghi vội vã rời , Tiền Mộc Dương và cậu hai, cậu ba đồng thời cùng nàng ăn cơm tối, Tương Nghi quan sát tỉ mỉ, cậu hai và cậu ba ngược lại cũng giống người xấu, chỉ có Cậu cả Tiền Mộc Dương mặt nhọn vô lại, hơn nữa mợ cả nhìn là người mềm mại, chuyện giọng, kéo tay nàng rơi nước mắt.

      Ăn cơm với ba người cậu, thoái mái hơn dùng cơm với Tiền lão thái gia rất nhiều, các cậu mợ còn mang theo mấy vị biểu huynh muội tới, lúc dùng cơm cười cười , trong nháy mắt nóng lên. Mợ cả dặn dò Tương Nghi: "Sau này tới Hoa Dương nhiều chút, thân thích lẽ ra phỉa lại lại nhiều, ngươi xem biểu huynh muội của ngươi, người người đều thích ngươi."

      Tương Nghi cười chúm chím gật đầu: "Lắng nghe mợ dạy bảo."

      Nhận thân thích ngày, lại đến Lâm phủ chơi với Lâm Mậu Dung Lâm Mậu Chân hai ngày, ba ngày này qua nhanh, Lâm tri phủ đưa tới tin tức, Lạc lão phu nhân chuyển bút bạc kia đến danh nghĩa Tương Nghi. Sáng sớm ngày thứ tư, Lâm tri phủ để cho người gọi Tương Nghi qua giao nhận khoản tài sản này, Lâm phu nhân tranh thủ thời gian để cho bà tử bưng ra cái hộp thiết tới: "Lạc đại tiểu thư, cái hộp này là xảo tượng làm ra, cơ quan tinh xảo, cầm được hộp nhất định có thể mở, ngươi dùng nó để khế ước mua bán nhà ."

      Tương Nghi quả thực rất cảm kích, nhận lấy cái hộp cảm ơn Lâm phu nhân tiếng, mang theo bộn Liên Kiều nha môn Tri phủ. Lâm tri phủ thấy nàng tới, tranh thủ thời gian để cho sư gia bưng khế ước mua bán nhà và ngân phiếu kia qua: "Lạc đại tiểu thư, ngươi cất ."

      Phương tẩu lên phía trước, thay Tương Nghi nhận lấy khế ước mua bán nhà và chín chục ngàn lượng ngân phiếu thả vào trong hộp, đóng cái hộp lại trong nháy mắt, nàng phảng phất có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng bắn sang bên này, Phương tẩu liếc Lạc lão phu nhân, thấy bà mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm cái hộp kia, trong lòng xuy xuy cười tiếng, cái này coi là dung giỏ trúc múc nước, công dã tràng.

      "Tổ mẫu, chúng ta về Nghiễm Lăng ." Tương Nghi tới bên người Lạc lão phu nhân, hơi hơi thi lễ cái, Quá ma ma hung hăng trợn mắt nhìn nàng, đỡ Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân, chúng ta ." Đại tiểu thư này đúng là khẩu phật tâm xà, đầu năm nay, gắt gao ôm đùi lão phu nhân, đưa nàng Tộc Học, lại làm quần áo mới cho nàng, giờ tốt rồi, nhận lấy chín chục ngàn lượng bạc, mắt cũng nháy chút!

      Mới mấy ngày mà Lạc lão phu nhân phảng phất già ít, tóc trắng toàn bộ, mặc dù bị nhốt trong phòng giam, nhưng mặt lại nổi lên tầng dầu, hết sức tiều tụy. Bà xưa nay đeo đai buộc đầu đoan đoan chính chính, bây giờ nó hơi nghiêng sang bên, viên bảo thạch chính giữa hình như cũng tỏa sáng như trước.

      Bên ngoài Phủ Nha Hoa Dương dừng chiếc xe ngựa, màn che phai màu nhiều, bên ghi Lạc Phủ. Lạc lão phu nhân do Quá ma ma đỡ, dùng cả tay chân trèo lên xe ngựa. Tương Nghi đuổi theo qua, lại bị Quá ma ma hung tợn nhìn chòng chọc: "Đại tiểu thư, ngươi tự mình mướn chiếc xe ngựa về Nghiễm Lăng , giờ ngươi có ba hạ nhân rồi, sao còn có thể ngồi xuống."

      Lạc lão phu nhân tức giận, Tương Nghi nhìn xe ngựa xa kia, thở hơi dài, nàng vừa vặn muốn ngồi chiếc xe ngựa với Lạc lão phu nhân, dọc theo con đường này còn biết làm sao sống đây.

      " nương, ta mướn xe ngựa." Tần mụ mụ tay chân nhàng, chốc thấy bóng người, Tương Nghi nhìn mấy hạ nhân bên người, mặt lộ ra nụ cười.

      _hết chương 69_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :