1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương bù của hôm qua này, mai nhớ hóng chương tặng nhé nhé nhé

      Chương 61

      Thúy Chi trở lại, mang theo gương mặt mệt mỏi.

      Đứng trước mặt Tương Nghi, nàng cơ hồ ra lời: " nương, chưởng quỹ bốn cửa hàng kia là thuê cửa hiệu mặt tiền, nhưng hỏi bọn họ cho ai mướn, bọn họ phải hỏi ông chủ mới biết được. Mấy ngày nay ta và Toàn Quý chạy ngược chạy xuôi, cũng tìm được ông chủ kia, khả nghi nhất là, có ba cửa hàng ngay cả chưởng quỹ cũng biết ông chủ ở nơi nào."

      Tương Nghi lấy làm kinh hãi, chuyện này thể nào, làm sao lại tìm được ông chủ? Cửa hàng này đến tột cùng là người nào mở, thể vừa hỏi biết ? Trong này, chỉ sợ là có vấn đề lớn.

      "Tương Nghi, " Dương lão phu nhân nhìn Tương Nghi ngơ ngác đứng đó, hơi hơi than thở: "Con chuẩn bị làm gì?"

      Tương Nghi mờ mịt xoay đầu lại: "Lão phu nhân, con cũng biết nên làm thế nào, theo lý thuyết hẳn tìm là ông chủ kia, hỏi bọn họ là cho ai mướn tiệm, lúc này mới có thể biết đồ cưới của mẫu thân con rơi vào tay ai, nhưng bây giờ..." Đầu mối đến đây lại đứt, trong lòng Tương Nghi đúng là hơi nóng nảy.

      "Muốn biết người phía sau màn, ra cũng khó khăn." Dương lão phu nhân trầm ngâm tiếng: "Chẳng qua Thúy Chi và Toàn Quý còn nghĩ tới thăm dò thế nào thôi." Bà nhìn Thúy Chi: "Các ngươi chẳng qua là hỏi kia mấy cửa hiệu mặt tiền?"

      "Vâng." Thúy Chi gật đầu cái: "Ta dám , sợ vạn nhất có người nhận ra ta, nên luôn để Toàn Quý hỏi."

      "Các ngươi hỏi như vậy, chỉ sợ là hỏi ra manh mối gì đâu." Dương lão phu nhân gõ bàn cái, : "Ta phái quản tâm phúc của ta tới xem xem, trước tiên bắt người phía sau bốn cửa hàng kia rồi chúng ta tính toán tiếp."

      Trong lòng Tương Nghi Tâm cảm kích, thi lễ sâu với Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân đối với con, quả thực ân trọng như núi, nếu có thể cầm cửa hàng về, con nguyện ý đưa gian cho lão phu nhân làm thù lao."

      Dương lão phu nhân cười ha ha tiếng: "Tương Nghi, con cũng xem ta quá rồi. Ta với con, con xem con như cháu cảu ta mới giúp con tay, căn bản phải nhìn trúng của hàng của con."

      Mặt Tương Nghi nháy mắt đỏ lên, giống như có người đánh nàng bạt tay vậy. Kiếp trước muốn người làm việc, thể tiêu tiền, cho dù là mua bà tử coi cửa, cũng phải nhét mấy đồng tiền, bà tử cửa hông Trường Ninh Hầu phủ, mấy đồng tiền cũng đủ, ngân hào còn tạm được.

      Bây giờ nghe đến Dương lão phu nhân vậy, Tương Nghi lúc này mới tỉnh ngộ, ra đời này lại có người là tâm địa thuần thiện, thể dùng ánh mắt thế tục đối đãi bọn họ, giống như Dương lão phu nhân trước mặt. Nước mắt của nàng dâng lên trong nháy mắt, nghẹn ngào khom lưng xin lỗi Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, con nên..."

      "Tương Nghi, con ngồi xuống ." Dương lão phu nhân cắt đứt lời của nàng: "Trong này có gì kỳ lạ nhiều, tự nhiên ta tra thay con. Đến lúc đó chúng ta lại thương lượng, cầm đồ cưới của mẹ con về thế nào."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Đa tạ Dương lão phu nhân."

      Chuyện này hình như có hơi thuận, đợi chừng mấy ngày, cũng thấy hồi , Tương Nghi chờ đến trong lòng nóng nảy, mỗi ngày từ Dương thị Tộc Học về phải tới tiền đường hỏi dò chút, nhưng từ đầu đến cuối thu được tin tức gì. Trông đến trông , lại trông được Quá ma ma Lạc lão phu nhân phái tới đón nàng về.

      " sắp đến Đoan Dương (hay còn gọi là tiết Đoan Ngọ) rồi, lão
      [​IMG]

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      bạn P.Y ơi ra nhận hàng nè http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif

      Chương 62: Trở về Lạc Phủ lại tranh chấp

      Cửa Lạc Phủ mở ra, hai người gác cửa thấy xe ngựa ngừng lại, đưa cổ ra nhìn: "Ồ, biểu thiếu gia Dương gia tới!" Hai người chỉ nhìn thấy Bảo Trụ, lại bỏ quên Tương Nghi phía sau : "Biểu thiếu gia, hôm nay qua Lạc Phủ chơi ?"

      Bảo Trụ trả lời , chắp tay sau lưng, dung dáng vẻ tiểu đại nhân, sau lưng là mấy nha hoàn bà tử Dương phủ thay Tương Nghi ôm đồ theo vào trong, Tương Nghi và Liên Kiều cuối cùng.

      "Hóa ra là Đại tiểu thư trở lại." người gác cửa lười biếng : " lâu gặp Đại tiểu thư."

      Tương Nghi nhìn , thoáng gật đầu cái, sải bước qua ngưỡng cửa. mảnh lá cây bỗng nhiên từ đầu rơi xuống, đúng lúc rơi vào giày của nàng. Tương Nghi nhìn mảnh lá cây kia, tâm trạng trong nháy mắt chìm xuống. trong vườn Dương phủ, cả người buông lỏng rất nhiều, nhìn trời xanh mây trắng kia phá lệ đẹp mắt, hít hơi đều là hương thơm, nhưng bây giờ mình mới vào nhà, cảm thấy toàn thân cũng nhanh nhẹn rồi.

      Bảo Trụ ở phía trước ngừng lại, quay đầu nhìn Tương Nghi: "Tương Nghi, muội quá chậm."

      Tương Nghi miễn cưỡng cười tiếng, chạy lên mấy bước, theo Bảo Trụ: "Muội thể so với Bảo Trụ ca ca có luyện Võ, sao có thể theo kịp huynh."

      Bảo Trụ sờ đầu cái: "Vậy huynh chậm chút."

      Thanh Mai ở cửa đại sảnh thấy Bảo Trụ và Tương Nghi tới, ân cần vén rèm cửa lên: "Biểu thiếu gia, Đại tiểu thư." Mấy viên mặt rỗ mặt nàng màu sắc rất đậm, dính ở gương mặt cháy vàng, càng giống như hạt vừng.

      Lạc lão phu nhân ngồi ở chủ vị, đôi mắt hài lòng đánh giá Tương Nghi và Bảo Trụ tới, cháu lớn này đúng là có mấy phần bản lãnh, lại để cho cháu ngoại đưa nàng về, vốn là muốn bám víu thiếu gia Dung gia Giang Lăng, giờ nhìn lại nếu có thể đưa Nghi Nha Đầu vào Dương phủ, đúng là được, thân càng thêm thân.

      Lúc trước nghe ý tứ Dương lão phu nhân, thấy lão đại có triển vọng làm Huyện lệnh, trở lại với Lạc Đại lão gia, mẹ con hai người đều rất cao hứng, Lạc lão phu nhân cảnh cáo : "Chớ coi thường Tương Nghi, sau này còn nhiều chỗ tới nàng."

      Lạc Đại lão gia hiểu hết ý tứ trong lời này, hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Nghi Nha Đầu thay ta ?"

      "Ta đoán là vậy." Lạc lão phu nhân gật đầu cái: “Nếu tại sao Dương lão phu nhân đồng ý sảng khoái như vậy?"

      "Chuyện này..." Lạc Đại lão gia cãi chày cãi cối: "Cũng chỉ là nàng ở Dương phủ nịnh nọt Dương lão phu nhân thời gian thôi, nếu Ngọc nhi có thể Dương phủ ở trận, cũng có thể dụ Dương lão phu nhân vui vẻ."

      Lạc lão phu nhân nhìn chút Lạc Đại lão gia, khoát tay cái: "Ngươi ."

      Lão đại cứ thiên vị như vậy, tất cả tâm tư đều chỉ đặt người hai đứa con sinh đôi của Cao thị, cũng suy nghĩ chút vợ có xuất thân gì, Cao gia phố Đông Lạc Dương, sao có thể so với Tiền gia Hoa Dương? Nghi Nha Đầu và Ngọc nha đầu, hai người đứng cùng nơi, dù là dung mạo hay lại là vẻ mặt khí độ, dù thế nào Nghi Nha Đầu thắng được Ngọc nha đầu mấy phần, căn cơ thế gia đại tộc toát ra từ trong xương tủy, dù thế nào cũng tệ.

      Giờ nhìn Nghi Nha Đầu và Bảo Trụ đứng ở nơi, hai người giống như đôi Kim đồng Ngọc nữ. Lạc lão phu nhân rất vui vẻ, để Quá ma ma nhận lấy cái hộp trong tay Ngọc Trúc: "Dương lão phu nhân là khách khí quá."

      Lạc Tam phu nhân ngồi bên toét miệng : "Còn phải sao, Tương Nghi ở Dương phủ lâu như vậy, thể tốn ít bạc, còn đưa nhiều đồ như vậy, Dương lão phu nhân là quá khách khí." Nàng phồng miệng lên hí mắt nhìn Tương Nghi chút, thấy y phục người nàng mới tinh, ghen tỵ dứt, chỉ mong Phồn Nhi của mình mau mau lớn lên, đến lúc đó cũng được Dương lão phu nhân coi trọng, có thể Dương phủ nịnh nọt nịnh nọt.

      Lạc Nhị Phu nhân mang theo mấy nhi nữ ngồi ở đó, tâm tình rất phức tạp, nàng rất mong Lạc Tương Quần cũng có thể có có phúc như Tương Nghi, nhưng Lạc Tương Quần sống dễ nhìn thế nào—— cho dù nàng là mẹ ruột Lạc Tương Quần, nàng thừa nhận cũng được, Lạc Tương Quần đứng bên cạnh Tương Nghi, trong nháy mắt biết biến chỗ nào [ý là hào quanh Nghi tỷ quá mạnh, che luôn LTQ], chỗ nào có Lạc Tương Nghi, Quần Nhi của mình cần tham gia náo nhiệt.

      Người sang tự biết mình, mình giống Tam đệ muội, lòng muốn đẩy Lạc Tương Phồn ra. Nàng cho là Lạc Tương Phồn nhận ra mấy chữ có gì đặc biệt hơn người? Nữ nhi mỗi nhà, phải là có dung mạo có hiền huệ là đủ rồi sao ? Lạc Nhị Phu nhân nắm tay Lạc Tương Quần, chẳng qua là khẽ cười: "Còn phải Tương Nghi nhu thuận, được Dương lão phu nhân coi trọng? Nếu là đổi thành người khác, dĩ nhiên là tuyệt đối thể."

      Dưới tình huống Lạc Đại phu nhân mặt, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân luôn là ngoài sáng trong tối châm chích đối phương mấy câu, nếu ngày nào , giống như có chuyện có làm. Nhưng nếu Lạc Đại phu nhân có mặt, hai người lập tức hóa địch thành bạn, cùng chung mối thù đối phó nàng.

      Ai bảo Lạc Đại phu nhân vênh váo nghênh ngang như vậy, nhà mẹ có bạc rất đáng gờm ? Lạc Nhị Phu nhân cảm thấy xuất thân của mình đủ tốt, cha ít nhất là tiểu quan bát phẩm, đâu phải bất nhập lưu thương nhân kia có thể có thể so sánh, mà Lạc Tam phu nhân lại cho là, tài khí mạnh hơn tài lực, nàng xem thường mấy đồng tiền dơ bẩn đó.

      Lạc Tam phu nhân nghe Nhị tẩu , ràng là Phồn Nhi nhà mình kém Tương Nghi, mặt tròn nhắn giận đến đỏ bừng, mới vừa chuẩn bị chuyện, nghe đại sảnh truyền đến loạt tiếng bước chân, màn cửa vang lên, Lạc Đại phu nhân mặc xiêm y màu đỏ cất bước vào: "Ai da, cuối cùng biết về rồi hả?"

      Tương Nghi đứng ở đó, hơi hơi cúi đầu: "Mẫu thân mạnh khỏe."

      Lạc Đại phu nhân tới bên người Tương Nghi, từ xuống dưới đánh giá nàng phen, bên khóe miệng nổi lên tươi cười: " Còn là Dương gia Tam thiếu gia đưa ngươi về, Tương Nghi, mặt mũi của ngươi là lớn."

      Tương Nghi có lên tiếng, chẳng qua là đứng ở đó lẳng lặng nhìn nàng, Lạc Đại phu nhân nhìn được nhất là Tương Nghi dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, giống như nàng là người đánh ngó tới. Nàng sờ bụng cái, hầm hừ : "Lạc Tương Nghi, ngươi đến Dương phủ ở ít ngày, to gan lớn mật rồi hả? Lại trả lời ta ?"

      " biết mẫu thân muốn nghe Tương Nghi trả lời cái gì?" Tương Nghi nhìn Lạc Đại phu nhân, bụng của nàng nổi lên, giống như trái dưa hấu, Linh Lung đỡ nàng đứng đó, nhìn qua thân mình béo hơn lúc đầu ít.

      "Ngươi nghĩ coi ?" mặt Lạc Đại phu nhân lộ ra mấy phần mong mỏi: "Thế nào câu được Dương Tam thiếu gia?"

      Mặt Lạc lão phu nhân biến sắc, lớn tiếng mắng: "Lão đại tức phụ, ngươi biết giữ mồn giữ miệng, có dáng vẻ của người làm mẹ ? Còn mau mau ngồi xuống?"

      Bảo Trụ mắt liếc nhìn Lạc Đại phu nhân, tức giận : "Mợ, ngươi đến Lạc Phủ như vậy mấy năm, tại sao vẫn còn ăn thô bỉ như vậy?"

      Mặt Lạc Đại phu nhân đỏ lên trong nháy mắt, che ngực thở hổn hển, nàng dám đắc tội Dương gia, thở hổn hển mấy tức giận thể làm gì đành mang Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Hồn ngồi vào bên, mặt như hạ xuống sương lạnh, từ xuống dưới đánh giá Tương Nghi.

      Quần áo mới, đồ trang sức mới, tại sao Dương lão phu nhân kia lại coi trọng Lạc Tương Nghi này như vậy! ; Lạc Đại phu nhân chỉ cảm thấy giận dỗi trong lòng, Ngọc nhi của mình có chỗ nào tốt? Dương lão phu nhân nhìn thuận mắt, ngay cả Đại thiếu gia Dung gian kia nhìn nàng thuận mắt, lần trước theo Lạc lão phu nhân thăm bệnh, còn bị rầy mấy câu, Ngọc nhi trở lại vừa nhắc đến chuyện kia, nước mắt lập tức rơi xuống, mình dỗ lâu mới dỗ xong nàng.

      Bảo Trụ thi lễ với Lạc lão phu nhân cái: "Bà ngoại, tổ mẫu ta muốn ta đưa Tương Nghi muội muội về phủ, thuận tiện để cho ta mang câu." Những lời này Dương lão phu nhân cũng qua, nhưng Bảo Trụ cảm thấy chắc chắn bọn họ chứng với tổ mẫu: "Tổ mẫu ta , Tương Nghi là người số khổ, xin người trong phủ quý nàng nhiều hơn. Lần này Dương phủ sắm thêm ít thứ cho Tương Nghi, tuyệt thể có người lại đoạt những thứ tốt hơn chút này."

      Vừa , vừa đưa ánh mắt nhìn Lạc Đại phu nhân, lần trước phải là nàng làm hư áo choàng Sỉ La Ni của Tương Nghi? Lần này nên lại làm ra chuyện kia mới phải. Bảo Trụ nhìn chăm chú Lạc Đại phu nhân, nhìn đến mức toàn thân nàng run lên: "Dương Tam thiếu gia, ngươi nhìn ta làm chi?"

      Bảo Trụ vẫn còn tánh tình trẻ con, lớn tiếng : "Ta đương nhiên là muốn mợ đồng ý, chỗ Tương Nghi làm loạn."

      tay Lạc Đại phu nhân được ôm ngực, oán hận : "Cao gia chúng ta thứ gì có ? Còn mơ ước chút đồ vật kia của nàng hay sao?"

      "Như vậy thể tốt hơn nữa." Bảo Trụ ôm xuống quyền: "Mợ, Bảo Trụ chuyện đường đột, chỉ sợ khiến mợ mất hứng, xin mợ thứ lỗi."

      Lạc lão phu nhân thấy Bảo Trụ chuyện lễ độ có tiết, trong lòng cao hứng: "Năm nay Bảo Trụ càng hiểu chuyện hơn năm trước."

      Lạc Tương Ngọc liếc nhìn Tương Nghi, thấy nàng mặc mang đổi mới hoàn toàn, cổ còn đeo chuỗi ngọc, thấy hơi thèm, đưa tay chỉ Tương Nghi: "Mẫu thân, con muốn chuỗi ngọc đó của Lạc Tương Nghi."

      Giọng của nàng hơi vang dội, người trong đại sảnh nhìn sang bên này, Lạc Tam phu nhân che miệng cười : "Cao gia cái gì cũng có, chẳng qua là chưa thấy chuỗi ngọc bao giờ."

      Lạc Nhị Phu nhân vội vàng phụ họa: "Chuỗi ngọc như vậy còn chưa gặp, quý chút, chỉ sợ cũng mua nổi."

      Lạc Đại phu nhân choáng váng đầu trận, đưa tay ôm bụng: "Mẫu thân, con dâu thoải mái, xin cáo lui trước."

      Lạc lão phu nhân phất phất tay: "Ta sớm , ngươi có thai, ít hơn ra ngoài lại lại, ngươi tin, hết lần này tới lần khác chạy loạn khắp nơi, bây giờ cũng có thai bảy tháng, hẳn là càng quý. Ngươi nhanh nghỉ ngơi, thân thể quan trọng hơn! Ngọc nhi và Hồn nhi đến phòng khách trò chuyện cùng ta ."

      Chờ Lạc Đại phu nhân vừa , Lạc Tương Ngọc lại náo lên: "Tổ mẫu, chuỗi ngọc cổ Lạc Tương Nghi đẹp mắt, con cũng muốn cái."

      "Bảo mẹ của ngươi mua cho ngươi cái là được." Lạc lão phu nhân nhìn chằm chằm chuỗi ngọc đó hồi, trong lòng buồn bực, Dương lão phu nhân là nhiều tiền đến có chỗ xài rồi hả? Chuỗi ngọc này, chắc cũng mấy trăm lạng bạc ròng đó, bà ta lại chịu chi như vậy? Ai, người là phải có bạc trong tay mới tốt, muốn xài thế nào xài thế ấy! [mình đồng ý với câu này]

      _Hết chương 62_

      còn chương này là tặng bạn heoconbg nhé http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin5.gif , chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

      Chương 63: Phản kích - chuyện dần dần lộ đầu mối

      Phố lớn ngõ đặt ngải diệp cửa, tới chỗ nào cũng có thể ngửi được mùi thơm sâu kín, tiết Đoan Dương sắp tới, bờ sông này cũng náo nhiệt lên rồi, mỗi ngày đều nghe thấy nhịp trống, như muốn đánh vỡ lỗ tai người ta.

      Tương Nghi vén rèm xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ánh vàng rực rỡ mảnh, giống như nhảy múa, tường viện Dương phủ chạy dài đến, vách tường là đường ngói màu đen. Phúc bá đậu xe ngựa: " nương, đến Dương phủ, ngài nhanh gặp Dương lão phu nhân , ta ở nơi này chờ ngài, ngài chớ trì hoãn quá lâu, cẩn thận bị người ta nhìn thấy."

      Tương Nghi từ cửa hông xuyên qua, bước chân nhàng, hoa thạch lựu trong vườn Dương gia nở, màu sắc hồng diễm giấu dưới mảnh xanh biếc, rực rỡ như lửa. Màu xanh lá cây làm đường mòn đá xanh trở nên mát mẻ, trong tàng cây, thần thanh khí sảng.

      "Tương Nghi, con đến rồi." Dương lão phu nhân đứng trong vườn hoa, trong tay cầm cây kéo lớn, dưới chân là tầng lá cây màu xanh lục, trong trung còn vương hương thơm lá cây mát mẽ.

      "Lão phu nhân." Mấy ngày gặp Dương lão phu nhân, Tương Nghi chợt phát mình rất nhớ bà, tới bên người Dương lão phu nhân thi lễ cái, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là hâm mộ: "Lão phu nhân, thời gian tiêu dao tự tại như vậy là tốt, Tương Nghi nhìn mà vô cùng hâm mộ."

      Dương lão phu nhân cười ha ha, giao cây kéo cho Ngọc Mai, đưa tay sờ đỉnh đầu Tương Nghi cái: "Khá lắm hài tử cơ trí, trong tất cả cháu của ta, được mấy đứa thông minh giống con, nghe Hoàng nương tử trong Tộc Học , bây giờ con có thể so với những hài tử đọc sách hai ba năm, quả là hiếm thấy."

      Trong lòng Tương Nghi Tâm hơi ngượng ngùng, cái này ra liên quan với việc nàng thông minh hay , kiếp trước khi bị giam ở hậu viện, có chuyện gì làm, cũng chỉ có thể đọc sách viết chữ giết thời gian, nàng sống lại, nếu phải thông minh lanh lợi hơn người ra, vậy là ngu xuẩn. "Lão phu nhân, hôm nay tìm Tương Nghi tới, có bên Hoa Dương có tin tức?"

      " Ừ." Dương lão phu nhân gật đầu cái, sắc mặt dần dần nghiêm túc: "Chủ cửa hàng kia..." Bà giảm giọng thấp xuống mấy phần: "Vô cùng có khả năng là tổ mẫu của con."

      "À?" Mặc dù trong lòng có mấy phần cảm giác, nhưng lấy được bằng chứng thực , Tương Nghi vẫn rất giật mình, quả nhiên là tổ mẫu, giống như nàng nghĩ ! Nàng lo âu nhìn Dương lão phu nhân: "Vậy, ta nên hỏi tổ mẫu thế nào?"

      "Nếu là tổ mẫu con tính toán mấy cửa hàng kia, chẳng qua là con cũng tiện mở miệng." Dương lão phu nhân hé mắt, suy nghĩ sâu xa nhìn Tương Nghi, bây giờ Lạc đại tiểu thư mới bảy tuổi, cho dù là muốn thỉnh cầu Lạc lão phu nhân, bà hoàn toàn có thể dùng câu giúp ngươi giám hộ mà bỏ qua chuyện này, chờ đến sau này, còn biết bà ta dùng chiêu gì.

      "Con cũng nghĩ như vậy." Tương Nghi có vài phần uể oải, nàng nghĩ qua các loại biện pháp lần, giống dù thế nào cũng là ngõ cụt, có đường ra. Coi như mình tố cáo với Phủ Nghiễm Lăng, còn phải có tình trạng như lần trước Chu ma ma qua đời, cuối cùng vẫn giải quyết được gì, cần phải tìm phương pháp, có thể ép Lạc lão phu nhân có đường lui, chủ động giao khế ước mua bán mấy cửa hàng kia ra.

      "Tương Nghi, ta để cho người tìm Đại cữu của con." Dương lão phu nhân thấy nét mặt Tương Nghi như đưa đám, hơi nở nụ cười, tay đặt vai nàng, Tương Nghi trong nháy mắt cảm thấy ấm áp, truyền tới từ bả vai, mực chảy vào đến trái tim của nàng.

      "Để cho cậu cả của con Phủ Hoa Dương tố cáo." Dương lão phu nhân ý vị sâu xa nhìn Tương Nghi: “Con sao?"

      Phủ Hoa Dương tố cáo? Hai mắt Tương Nghi tỏa sáng, khóe miệng nở nụ cười.

      Đây đúng là phương pháp tốt, cha mình làm thôi quan trong phủ Nghiễm Lăng, nếu tố cáo Tri phủ Nghiễm Lăng, thể chiếu cố đến mặt mũi của phụ thân, chuyện này có khả năng bị đè ép xuống. Lại quan lại bao che cho nhau, mình tố cáo, chưa chắc Tri phủ Nghiễm Lăng đứng bên mình, cho dù là Dương lão phu nhân cũng tiện nhúng tay —— dù sao Dương gia và Lạc gia là quan hệ thông gia, sao lại vì mình mà xé rách mặt? Nếu Dương lão phu nhân làm như vậy rồi, sau này Dương Nhị Phu nhân ở Dương gia và Lạc gia cũng bị mất mặt mũi.

      Nếu tố cáo ở Phủ Hoa Dương, những phiền toái biến mất này, hơn nữa tổ mẫu cũng được tin nhanh như vậy, chỉ sợ là kịp làm chuẩn bị, đến lúc đó có đường lui. Tương Nghi mừng rỡ, gật đầu cái với Dương lão phu nhân: " phương pháp tốt! Chẳng qua là Cậu của con có giúp con việc này ? Dù sao cũng nên cho vài chỗ tốt mới được."

      " vừa mở miệng muốn cửa hàng." Dương lão phu nhân đùa cợt cười tiếng: "Ngươi cậu này cũng là ác, ngay cả muội tử mình để lại chút đồ cũng muốn lấy ."

      " cửa hàng?" Tương Nghi nghĩ chút, bốn cửa hàng cho Cậu cái, mình còn giữ lại ba cái, dù sao cũng tốt hơn kiếp trước mình cái cũng lấy được. Nàng giọng : "Chỉ cần có thể thay con cầm cửa hàng về, cái cái, ai bảo là Cậu con đây."

      Dương lão phu nhân sững sờ, nhìn Tương Nghi cái, cầm tay nàng: "Tương Nghi, con được hồ đồ, đây chỉ là chuyện cửa hàng, nếu con lùi bước, tiểu nhân kia có thể vào mấy thước, hôm nay con cho cửa hàng, ngày mai suy nghĩ đánh chủ ý hai cửa hang của con. Cậu con là con sâu rượu, nghe còn thích bài bạc, trong nhà có núi vàng núi bạc cũng bị xài hết. Con đừng tưởng rằng là nhớ tới tình cậu Cháu mà giúp con, còn phải thấy có lợi mới giúp? Hơn nữa, con có thể cho cậu cả cái, còn cậu hai và cậu ba sao ?"

      Tương Nghi há miệng, đáp lời được, quả nhiên gừng già càng cay, dù sao Dương lão phu nhân cũng sống hết nửa đời người, cho dù mình lại là người sống lại, ánh mắt cũng bén nhạy bằng bà.

      "Tương Nghi, ta thay con ra điều kiện, nếu là có thể cầm cửa hàng về, con tặng cho Cậu con ba ngàn lượng bạc, đây chính là tiền mướn hai năm cửa hàng mặt tiền, cũng coi như đúng giá." Dương lão phu nhân thở ra hơi dài: "Cậu của con đầu tiên chịu đáp ứng, sau đó quản của ta uy hiếp , lúc này mới bất đắc dĩ nhận lời."

      Mặc dù là đồ cưới của mẫu thân Tương Nghi, mà dù sao này mấy cửa hang này là sản nghiệp Tiền gia, lưu lạc đến trong tay người khác, Cậu Tương Nghi là Tiền Mộc Dương hơi vui, đồ vật nhà mình sao lại bị người ta chiếm đoạt ? Lại quản kia mang danh hiệu vị đại quan ra, hù dọa mấy câu, Tiền Mộc Dương nghĩ nghĩ lại, đồng ý, ba ngàn lượng bạc, cầm ngàn lượng về cho vợ nuôi gia đình, 2 nghìn lượng đủ mình tiêu xài nửa năm.

      "Cậu con đồng ý?" Trong lòng Tương Nghi vui mừng, cuối cùng chuyện này cũng sắp nổi lên mặt nước rồi.

      " Đúng, đồng ý." Dương lão phu nhân gật đầu cái, giọng kiên định: "Làm việc phải ra tay nhanh, để cho đối phương có đường phản kích, qua tiết Đoan Dương, con hãy chờ coi."

      Tương Nghi "Ùm" tiếng quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Dương lão phu nhân: "Tương Nghi thay mẫu thân qua đời cám ơn ân tình của lão phu nhân..." Mấy giọt nước mắt rơi mặt đất, trước đầu gối tối tảng lớn.

      Dương lão phu nhân khom người kéo Tương Nghi lên, mặt mũi hiền hòa: "Đứa ngốc, cần gì phải lễ độ! Mấy ngày nay ta lúc nào cũng chú ý, chờ chuyện này của con làm xong, ta lập tức phải vào Kinh, sau này có chuyện gì, chỉ cần viết thơ cho ta biết, mặc dù ta lớn tuổi, có thể ra mấy ý tưởng hay."

      " Lão phu nhân, ngài phải kinh thành?" Tương Nghi có vài phần phát hoảng, cầm lại tay của Dương lão phu nhân: "Tương Nghi nỡ bỏ ngài, nỡ bỏ ngài."

      "Ta cũng phải trở lại, hết năm nay, có lẽ ta trở lại." Dương lão phu nhân cười ôm lấy Tương Nghi, khắng khít, đưa tay chỉ mấy cây thạch lựu phía trước: "Con nhìn xem, hoa thạch lựu kia, đỏ rất đẹp, bất kể mặt trời bao lớn, nó vẫn nở tươi đẹp như thế. Làm người cũng như hoa, bất kể hoàn cảnh có tồi tệ bao nhiêu, chỉ cần rễ chắc, có thể hấp thu chất dinh dưỡng làm mình lớn mạnh, lo có ngày vượt qua mọi người."

      Ánh mắt Tương Nghi nhìn chằm chằm đóa hoa hồng diễm kia, cân nhắc tỉ mỉ lời của Dương lão phu nhân, đột nhiên cảm thấy lòng dạ sáng ra ít, hai tay nàng ôm cổ của Dương lão phu nhân, giọng : "Con hiểu ý lão phu nhân rồi, ý của lão phu con người nên buông tay nên cúi đầu, chỉ cần mình cố gắng chống lại, nhất định có thể có thành tựu."

      " Ừ." Dương lão phu nhân cười chúm chím gật đầu: "Tương Nghi, ta sớm , con rất thông minh." Bà để Tương Nghi xuống, vỗ tay cái: " nghĩ tới con cũng có chút phân lượng, nhìn con gầy , ôm lâu cũng mỏi tay."

      Tương Nghi hơi ngượng ngùng, cúi đầu, Ngọc Trúc bên cạnh cười nhạo: "Lạc đại tiểu thư, lão phu nhân chúng ta đùa ngài thôi, ngài bảy tuổi rồi, tự nhiên có chút phân lượng, lại phải cây sậy cọng cỏ, gió thổi thổi là có thể thổi bay ."

      "Con mau mau về , tránh cho người khác biết con tới chỗ này." Dương lão phu nhân phân phó Ngọc Trúc đưa Tương Nghi ra ngoài: "Tổ mẫu con kêu con về, ta cảm thấy bà ta hẳn là có lòng đề phòng."

      Ban đầu Lạc lão phu nhân lòng nịnh hót muốn lấy lòng nên để Tương Nghi ở lại Dương phủ, nhưng còn chưa tới tháng năm lấy lý do tiết Đoan Dương kêu Tương Nghi về, trong này cuối cùng có chuyện gì, Dương lão phu nhân biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đoán hẳn là khi bọn Thúy Chi Hoa Dương, có lẽ là bị tâm phúc Lạc lão phu nhân nhìn thấy, nếu tại sao lại có hành động này? Gọi Tương Nghi về Lạc Phủ, chỉ sợ là muốn khống chế hành động của nàng, để cho nàng tiếp xúc nhiều với ngoại giới.

      Tiếng động của xe ngựa đơn điệu vang lên, Tương Nghi ngồi trong xe ngựa, bên tai là lời Dương lão phu nhân vừa mới dạy dỗ nàng, "Làm người cũng như hoa, bất kể hoàn cảnh có tồi tệ bao nhiêu, chỉ cần rễ chắc, có thể hấp thu chất dinh dưỡng làm mình lớn mạnh, lo có ngày vượt qua mọi người."

      Nàng nắm chặt rèm xe ngựa, trong đầu có loại hối tiếc sâu đậm, kiếp trước nàng làm sai, sai vô cùng, dám chống lại lại phương pháp cứu mình từ trong tay Lạc Đại phu nhân ra, đến cuối cùng, còn rơi vào kết quả như vậy. Tương Nghi thở dài cái, tựa mặt vào rèm cửa mềm mại, trái tim dần dần kiên định.

      Kiếp này, nàng nhất định phải sống thoải mái, sống xuất sắc.

      _hết chương 63_

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      t chỉ mong đoạn 2nv9 gặp nhau thui

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 64

      Rón rén tới tiền đường, màn cửa tế trúc hơi rung , Tương Nghi từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Quá ma ma cúi người gì bên tai Lạc lão phu nhân, sắc mặt hai người nhìn lắm, nhưng Tương Nghi mơ hồ cảm thấy, chắc là chuyện gì quan trọng.

      "Đại tiểu thư, ngài có vào ?" Thanh Mai lấy lòng vén rèm cửa lên, Đại tiểu thư được lão phu nhân gần gũi thích nhất, ngay cả Dương lão phu nhân tiếng tăm lừng lẫy trong thành Nghiễm Lăng cũng hết sức thích nàng, đưa y phục đưa đồ trang sức, mình nịnh hót chút chung quy sai.

      Tương Nghi nhàng gật đầu, thân thể nho qua dưới màn trúc, Lạc lão phu nhân chắc chắn thấy mình, bằng vào sớm, tránh cho bà cảm thấy lúng túng.

      "Tổ mẫu." Tương Nghi cung cung kính kính thi lễ cái, phân phó Liên Kiều lấy hà bao nho từ trong túi sách ra: "Tiết Đoan Dương tới, Tương Nghi có gì hay đưa cho tổ mẫu, đây là ta tự mình làm, Thúy Chi dạy con kim chỉ, dùng chỉ năm màu thêu hà bao, bên trong là đỗ trọng bạch chỉ, mang theo có thể trừ tà, xin tổ mẫu dùng chê thủ công Tương Nghi vụng về."

      Quá ma ma đưa tay cầm hà bao nhìn rồi đưa qua, hai tay dâng cho Lạc lão phu nhân nhìn: "Tay của Đại tiểu thư này đúng là khéo léo, đóa Tiểu Hoa này thêu là đẹp mắt."

      Mí mắt Lạc lão phu nhân chớp xuống nhìn chút, khe khẽ hừ tiếng, tiểu Hà bao này thêu xiên xẹo, đẹp chỗ nào chứ, mệt Quá ma ma còn có thể khen tặng. Bà nhàn nhạt tiếng với Tương Nghi: "Nghi Nha Đầu có lòng, người này là phỉa đọc sách, mới Tộc Học Dương thị đọc sách nửa năm, biết lễ như vậy rồi."

      "Còn phải tổ mẫu cho cơ hội?" Tương Nghi hạ lông mi, cung kính .

      "Nghe Tộc Học Dương thị tháng bảy hàng năm khảo cứu học vấn học sinh, năm nay tuổi tác ngươi còn , tạm thời thể có kết quả, cứ ở bên cẩn thận nhìn, nhìn xem biểu của mọi người." Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, thấy nàng như nẩy nở hơn rồi, đôi lông mày thoáng tách ra, như núi xa cong cong mắt, trong lòng hơi vui mừng, nhà có hảo nữ Bách gia cầu, chỉ cần bồi dưỡng nàng, lo thể gả lang quân như ý.

      Nghi Nha Đầu như ý như ý, chỉ là thứ yếu, chủ yếu là có thể khiến Lạc gia cảm thấy như ý. Lạc lão phu nhân vuốt chuỗi đàn mộc phật châu, gật đầu cái với Tương Nghi: "Ngươi xuống , đọc sách ngày, cũng mệt mỏi chứ? Ngày mai là tiết Đoan Dương, nghỉ ngơi tốt ."

      Tương Nghi thấp giọng trả lời câu, xoay người ra ngoài, Lạc lão phu nhân cầm cái hà bao đó nhìn chút, lại bỏ qua đến bên: "Cũng biết lấy lòng người."

      "Lạc gia lấy lòng lão phu nhân, còn lấy lòng ai?" Quá ma ma nở nụ cười: "Đại tiểu thư có phần hiếu tâm này, cũng coi là tệ rồi, dù sao cũng hơn các vị tiểu thư kia."

      tay Lạc lão phu nhân gẩy gẩy vật trang trí năm màu hà bao, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Nhưng ta luôn cảm thấy có chỗ đúng, thường năm, nàng chưa từng đưa lễ vật cho ta? Sao năm nay tiết Đoan Dương biết tặng hà bao tới? Còn chứa đỗ trọng bạch chỉ, ai dạy nàng?" Giơ cao hà bao đặt dưới lỗ mũi ngửi cái, mày Lạc lão phu nhân nhíu sâu hơn: "Mở ra nhìn chút, bên trong có bỏ thứ khác ."

      "Lão phu nhân, bây giờ Đại tiểu thư như trước kia rồi, người dù sao cũng là phải đọc sách mới biết lễ, lúc trước Đại tiểu thư người dạy dỗ, giờ nên chính lộ rồi." Quá ma ma nhận lấy hà bao kia, qua bên mở ra, đổ những thứ bên trong ra, tinh tế xem xét hồi lâu: "Lão phu nhân, có gì khác, tất cả đều là đỗ trọng bạch chỉ, còn có mấy khối hương, hẳn là phối sẫn trong dược đường, đều là thuốc hay giải nóng."

      Lạc lão phu nhân gật đầu cái: "Thu , tạm thời là phần tâm của nàng."

      Quá ma ma đáp tiếng, nhét những thứ đó vào lại hà bao, còn chưa xong, Lạc lão phu nhân lại bỗng nhiên lên tiếng: "Hà bao này, ra khiến ta có ý."

      "Có ý?" Quá ma ma mê hoặc mở to hai mắt, bỏ những thứ vụn bàn vào hà bao, tới: "Lão phu nhân, ngài lo lắng chuyện gì? Là bên Hoa Dương, hay là bên đại phu nhân ?"

      Lạc lão phu nhân cầm hà bao tới, cẩn thận nhìn chút: "Để đây trước, ta xem chút, đến lúc đó lại giao chuyện cần làm cho ngươi."

      " nương, ngày mai là tiết Đoan Dương, có nhìn thuyền rồng ?" Liên Kiều theo sau Tương Nghi bước gấp mấy bước: "Tiết Đoan Dương hàng năm bên ngoài rất náo nhiệt."

      "Có thể ." Tâm thần Tương Nghi có vài phần tập trung, Dương lão phu nhân mang đến tin tức làm cho nàng rất hưng phấn, toàn bộ tâm tư của nàng đều đây, căn bản rãnh ngẫm nghĩ chuyện tiết Đoan Dương.

      Tiết Đoan Dương, chẳng qua chỉ là nhìn thuyền rồng, ăn trứng vịt muối, nhà nhà treo ngải diệp trừ tà thôi, có cái gì vui? Ra ngoài xem thuyền rồng, người Đẩy người, hàng năm có ít hài tử vì đến nhìn thuyền rồng rớt xuông nước, còn có bị gạt bán , biết vì sao còn phải như vậy người trước ngã xuống người sau tiến lên xem đua thuyền rồng.

      hận thể làm thời gian mau mau qua, chờ người Phủ Hoa Dương bên kia tới bắt Lạc lão phu nhân lên công đường, hôm nay đưa hà bao cho bà, chẳng qua là muốn ổn định bà, để cho bà đối với mình có tâm tư phòng bị thôi, nếu vì sao tự mình ở Dương phủ rất tốt, bà lại kêu mình về ? Tương Nghi ngồi xuống lang cang hành lang, nhìn mấy tiểu nha đầu trong sân mang theo bọn Lạc Tương Ngọc chơi đùa, ném bao cát, bay tới bay lui, viện tử tràn ngập tiếng kêu vui vẻ.

      "Đại tỷ tỷ." Lạc Tương Phồn từ chỗ xa chạy tới, hai tròng mắt nhìn về chuỗi ngọc cổ Tương Nghi, toát ra vẻ mặt thấy mà thèm tới: "Ta nghe Nhị tỷ tỷ phải đoạt chuỗi ngọc của ngươi vứt bỏ, ngươi phải cẩn thận chút."

      Tương Nghi thấy thần sắc lấy lòng của Lạc Tương Phồn, gì cười tiếng, Lạc Tương Ngọc cắn răng nghiến lợi muốn ném chuỗi ngọc của nàng chừng mấy hồi rồi, từ đầu đến cuối thấy nàng có hành động gì, hôm nay Lạc Tương Phồn lại cầm cái này để lấy lòng. Lúc trước Lạc Tương Phồn và Lạc Tương Quần luôn cùng, vợ lẽ và hài tử Tam phòng, tựa hồ trời sinh ghen tị với con phòng lớn, có lẽ là mẹ của các nàng dạy, tóm lại, hai người bọn họ thích khích bác mình và Lạc Tương Ngọc.

      Nhưng gần đây Lạc Tương Phồn thích tới gần mình, có lẽ là nàng trời sinh thích đọc sách, cũng có lẽ là thấy Lạc lão phu nhân có vài phần coi trọng mình, Tương Nghi cười tiếng với Lạc Tương Phồn: "Cám ơn ngươi, Tứ muội muội, nàng cướp đồ của ta."

      tại có tấm chiêu bài Dương lão phu nhân này, ngay cả Lạc lão phu nhân cũng nặng lời nàng, trong Lạc Phủ còn ai dám khi dễ nàng? tay Tương Nghi lau rồi chuỗi ngọc, cắn răng, đây mặc dù là đồ vật Gia Mậu tặng cho nàng, như có bảng hiệu Dương lão phu nhân, dù thế nào Lạc lão phu nhân cũng ngồi nhìn lo, Lạc Tương Ngọc kia làm sao có thể cướp ?

      Buổi sáng tiết Đoan Dương, cả nhà đoàn tụ nơi, ba vị lão gia Lạc gia cũng ngồi đến cùng chỗ, bầu khí trong tiền đường hòa thuận vui vẻ, cười cười , vô cùng náo nhiệt.

      Các thiếu gia tiểu thư của Lạc Phủ đoan đoan chính chính ngồi bên người cha mẹ mình, cổ đeo ngũ sắc kết, có người còn mang túi lưới trứng vịt, bên trong là vỏ trứng màu tím nhạt mỏng, như có thể chiếu thấy bóng ngũ sắc kết. Tương Nghi ngồi cùng Lạc Đại lão gia, nàng chỉ cảm thấy toàn thân được tự nhiên, giống như rất lâu rồi ngồi gần Lạc Đại lão gia, cảm giác kia rất là kỳ lạ.

      Lạc lão phu nhân hiếm thấy từ ái cười cười: "Hôm nay là tiết Đoan Dương, chúng ta ra ngoài nhìn đua thuyền rồng, ăn cơm trưa xong ra ngoài, đầu tiên trở về phòng chuẩn bị đồ đạc, lau dầu mọi thứ, còn có ngải muối gì đó đều mang. Lão đại tức phụ, thân thể ngươi nặng nề, cứ ở trong phủ ."

      Lạc Tương Hồn nghe được ra ngoài, cao hứng vỗ tay: "Tốt quá tốt quá, xem đua thuyền rồng!"

      Lạc lão phu nhân nhìn cái: "Hồn nhi, giọng của ngươi quá lớn, còn có trưởng bối ở đây, sao có thể cao giọng như vậy? Lão đại tức phụ, sau này ngươi dạy dỗ dạy dỗ nhiều chút."

      "Để cho đại tẩu dạy dỗ, còn bằng đưa hồn nhi đọc sách, Tương Nghi Tộc Học Dương thị, bây giờ biết lễ rất nhiều, đâu còn dáng vẻ ngày xưa như vậy." Lạc Nhị Phu nhân cười phá lệ vui vẻ, nàng câu đạp hai người phòng lớn, là sảng khoái.

      Lạc Tam phu nhân ở bên cạnh nghe xuy xuy cười tiếng, thấy sắc mặt Lạc lão phu nhân đúng, lúc này mới ngừng cười, cúi đầu. Tương Nghi ở bên thấy dáng vẻ chanh chua của hai vị thẩm nương, trong lòng thầm cảnh cáo mình, ngàn vạn lần nên học hẹp hòi như các nàng, sau này thể để cho người chê cười.

      Lạc lão phu nhân trầm mặt, hai tay nắm phật châu chặt, trong lòng tức giận, mặc dù nàng thích Lạc Đại phu nhân, nhưng cũng nguyện ý thấy hai con dâu ngay trước tôn tử tôn nữ chanh chua như vậy. Tiền đường im lặng hồi , qua lát, Lạc lão phu nhân mới mở miệng: "Cũng về phòng mình ."

      Ăn cơm trưa xong, Lạc Phủ lên đường đến bờ sông Lăng, đến đó, quả nhiên là người người tấp nập, Tương Nghi do Lưu ma ma ôm, lúc này mới có thể thấy mấy cái đầu đen nhánh. Người Lạc Phủ xuống dựng lều vải xong, chỉ chờ các chủ tử qua, Lạc lão phu nhân vào trong lều ngồi nghỉ xả hơi, nhìn đời đời con cháu đứng trước mặt: "Các ngươi xem đua thuyền rồng , ta tới đây nghỉ ngơi chút."

      Mọi người đáp tiếng, do người làm che chở chen chúc lên bờ đê, Lạc Tương Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Sao ngươi theo kịp?"

      tia xảo trá lóe lên trong mắt nàng, Tương Nghi thấy cả kinh trong lòng, nghĩ tới Lạc Tương Phồn cho nàng biết, khỏi có thêm vài phần đề phòng. Nàng đưa tay cho Lưu ma ma: "Ma ma, ngươi ôm ta."

      Lưu ma ma đau lòng nhìn Tương Nghi, hôm nay trời nóng nực, người lại nhiều, chen chúc như vậy, chắc chắn nương thoải mái. Bà cuống quít bế Tương Nghi lên, chuỗi ngọc kia vừa vặn đặt vai của bà, lưu tô rũ xuống lưng, chợt lóe chợt lóe tỏa sáng.

      Lạc Tương Ngọc thấy Tương Nghi được bế lên, nàng làm thế nào cũng với tới, trong lòng căm tức, dùng sức kéo y phục Lưu ma ma: "Để nàng xuống! Lớn như vậy còn muốn ôm, có xấu hổ ?"

      Tương Nghi cúi đầu nhìn Lạc Tương Ngọc, cười híp mắt : "Chân của ta mệt, tự nhiên phải được ôm, ma ma ngươi mệt ? Nếu mệt thả ta xuống."

      Lưu ma ma cười lắc đầu: " có mệt mà, nương rất , chút cũng mệt mỏi."

      Lạc Tương Ngọc tức giận nhìn Tương Nghi, hận hận quay người chen lấn về phía trước, Hoàng ma ma và Hoan Nhi đuổi theo sát: " nương, nương, đừng có chạy lung tung, cẩn thận rơi vào trong nước rồi!"

      Lạc Tương Ngọc để ý hai người họ, chỉ lo chui tới chui lui trong đám người, trong lòng dâng lên luồng khí giận, nàng vốn nghĩ kéo Tương Nghi đến chỗ nhiều người cướp chuỗi ngọc của nàng, nếu được, nàng đẩy ngã Tương Nghi, để cho người xem thuyền rồng giẫm đạp nàng, nghĩ đến Tương Nghi căn bản mắc lừa, có chút ý tứ đạt được thành tựu.

      Cuối cùng phải đối phó nàng thế nào? Trong đầu Lạc Tương Ngọc nghĩ đến chuyện này, cố gắng về phía trước, muốn tìm cha làm cho nàng hả giận, bỗng nhiên bên cạnh đưa ra đôi tay, che miệng củ nàng, nàng còn chưa kịp la lên, người ôm ngang nàng, kẹp trong nách, nhanh về phía trước.

      _Hết chương 64_

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 65: Sơn vũ lai Phong Mãn Lâu

      Lạc Tương Ngọc mất tích.

      dưới Lạc Phủ hốt hoảng mảnh, Lạc Đại phu nhân nhận được tin tức, lúc ấy lập tức choáng váng ngã xuống.

      Lần này Lạc Phủ càng loạn tung tùng phèo, Lạc lão phu nhân tranh thủ thời gian để cho người mời đại phu đến an thai cho Lạc Đại phu nhân: "Cũng bảy tháng rồi, phải giữ thân thể cho tốt."

      Khi người làm Lạc gia quan phủ báo án về, lúc chuyện dám nhìn ánh mắt của Lạc lão phu nhân: "Trong phủ nha hết sức tìm kiếm, tiết Đoan Dương ngày mất năm sáu đứa bé, nhất định dốc hết toàn lực."

      Lạc lão phu nhân nhíu mày, ấm ức thích: "Dốc hết toàn lực, dốc hết toàn lực, sao ta lại thấy quan phủ bọn họ dùng sức nhỉ? Hàng năm người què biết muốn mất bao nhiêu người, cũng thấy bắt được, ngược lại biết lừa người !"

      "Đại lão gia cũng làm quan trong phủ, Tri phủ lão gia mặc kệ." Người làm kia vội vàng khuyên giải an ủi đến Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài hãy yên tâm , nhất định có tin tức tốt."

      Lạc lão phu nhân thở dài cái, mất cháu , đây chính là mấy vạn lượng bạc, Lạc Tương Ngọc xinh đẹp, đến lúc đó thiếu được khoản sính lễ dầy, bây giờ cứ như vậy thấy, Lạc lão phu nhân quả thực hối tiếc, hầm hừ : "Đánh Hoàng ma ma và Hoan Nhi 30 trượng nặng, ngày mai người môi giới đến, bán Hoan Nhi !"

      Hoàng ma ma là thiếp thân ma ma của Lạc Đại phu nhân, mình thể động nàng, dù sao cũng phải hỏi qua con dâu mới được, còn Hoan Nhi là mua sau này, mình muốn thế nào thế đó. Lạc lão phu nhân nhìn chằm chằm người quỳ dưới đất, Hoan Nhi sắc mặt trắng hếu, quả thực thoải mái, dù bán Hoan Nhi, cũng tìm được Lạc Tương Ngọc về!

      "Lão phu nhân, lão phu nhân, xong!" Bên này mới đưa hai người làm phạm sai lầm chịu phạt, cái quản ma ma hốt hoảng chạy tới: " Người trong phủ nha đến! Là theo chân Đại lão gia trở về!"

      "Tìm được Ngọc nha đầu rồi?" Lạc lão phu nhân cơ hồ tin lỗ tai của mình, sao lại nhanh như vậy? Những bộ khoái kia của Phủ Nghiễm Lăng khi nào trở nên lợi hại như vậy rồi hả? Lông mày của bà giẫn ra: "Mau mau, đón quan sai kia vào!"

      Quản ma ma nhìn Lạc lão phu nhân, giọng : " giống như chỉ quan sai phủ Nghiễm Lăng, còn có mấy người là..."

      Lời còn chưa dứt, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Lạc Đại lão gia cau mày vào, sau lưng theo năm sáu quan sai.

      "Mẹ." Lạc Đại lão gia chào cái: "Có chuyện làm phiền ngài Phủ Hoa Dương chuyến, Cậu Tương Nghi đưa đơn kiện Phủ Hoa Dương kiện ngài, quan sai bên kia tới bắt người."

      Sắc mặt Lạc lão phu nhân biến trắng trong nháy mắt, trái tim từ từ trầm xuống, dự cảm những ngày qua quả nhiên sai, bên Hoa Dương xảy ra chuyện! Cậu Nghi Nha Đầu ? Trong lòng Lạc lão phu nhân hừ câu, chắc chắn Nghi Nha Đầu thoát khỏi liên quan! Tháng trước Toàn Quý xuất ở Hoa Dương, nếu liên quan chuyện Cậu Nghi Nha Đầu tố cáo, đánh chết bà cũng tin!

      Nếu Tiền Mộc Dương đưa đơn kiện lên Phủ Hoa Dương, chắc chắn nắm giữ tình huống bốn cửa hàng bên Hoa Dương, mình chống chế cũng vô dụng. Mình cứ cách hai năm lại đổi nhóm quản , sợ bị người khác để mắt tới, nghĩ tới vẫn bị tra xét ra. Cõi đời này có tường nào gió lọt qua, trong lòng Lạc lão phu nhân hối tiếc, mình còn chưa đủ lòng dạ ác độc, nếu năm đó... Trong lòng bà than thở, giữ lại kẻ gieo họa, tuổi tác còn , dĩ nhiên là người điều khiển trong tối muốn đối nghịch với mình.

      Mệt nàng mấy ngày nay lời ngon tiếng ngọt với mình, khúc ý nịnh nọt, trong tối lại bố trí xong từng bước . Lạc lão phu nhân mấy cái quan sai vẻ mặt nghiêm khắc, miễn cưỡng cười cười: "Mấy vị quan sai đại nhân, lão thân tuổi tác cũng lớn, khó chịu phải lắc lư, bằng mấy vị cho ta biết, là chuyện gì muốn lão thân Hoa Dương? Nếu là có chuyện khẩn yếu, ta đây phái thiếp thân ma ma qua là được."

      “Lạc Lão phu nhân, chuyện này cũng do ngươi quyết định, Tiền gia Hoa Dương vị đại gia kêu Tiền Mộc Dương, kiện cáo ngươi trộm đồ cưới em , ngươi được, còn phải đưa cháu ngoại kia qua, cũng tố cáo nàng." Quan sai quơ quơ cái thẻ trong tay : "Đây chính là thẻ lão gia phát xuống, Lạc lão phu nhân, ủy khuất ngươi chuyến."

      "Cái gì? Nghi Nha Đầu cũng bị cậu nàng tố cáo?" Lạc lão phu nhân có vài phần kinh ngạc, chẳng lẽ mình lại nghĩ lầm rồi sao? Nghi Nha Đầu hoàn toàn biết chuyện?

      " Dạ, Lạc đại tiểu thư cũng bị tố cáo, cái thẻ này chính là nàng."

      Tương Nghi biết mình phải Hoa Dương, kinh ngạc chút nào, trong lòng thầm cảm kích Dương lão phu nhân an bài thỏa đáng, cứ như vậy, Lạc lão phu nhân hoài nghi đến mình. Nàng theo Tiểu Lục truyền lời tới tiền đường, khuôn mặt nhắn trắng bệch, thấy Lạc lão phu nhân chạy qua: "Tổ mẫu, đây là thế nào? Ta quan phủ, ta !"

      Ôm lấy bắp đùi Lạc lão phu nhân, đầu vai Tương Nghi rung động, liều mạng muốn chảy ra mấy giọt nước mắt, nhưng từ đầu đến cuối nhưng vẫn là khóc nổi, nàng liều mạng suy nghĩ mẫu thân qua đời, hài tử có mẹ số khổ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hốc mắt ẩm ướt, từ từ rơi lệ.

      Lạc lão phu nhân thấy Tương Nghi có dáng vẻ như vậy, trong lòng dần dần thư thái, chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, sao lại có thủ đoạn gian trá giảo hoạt kia? Mình đa tâm rồi, Toàn Quý Hoa Dương, chẳng qua là trùng hợp thôi. Bà kéo Tương Nghi lên, đưa tay tới Tiểu Lục, nhận khăn xoa xoa nước mắt cho nàng: "Nghi Nha Đầu, sao, tổ mẫu cũng Hoa Dương, nhìn cẩn thận xem Cậu của ngươi kia kết quả muốn làm cái gì."

      "Tổ mẫu cũng phải Hoa Dương?" Tương Nghi nghe lời này, mặt mới nở nụ cười: "Có tổ mẫu cùng, Tương Nghi sợ."

      Lạc lão phu nhân sờ tóc của nàng cái: " việc gì việc gì, chúng ta coi như ra ngoài đầu giải sầu, phải trong tháng giêng ngươi với tổ mẫu muốn nhà Ngoại Tổ nhìn chút? Giờ có cơ hội, ngươi xem cho người nhà Ngoại Tổ ngươi, đến tột cùng là mặt hàng gì!"

      Tương Nghi sợ hãi nhìn Lạc lão phu nhân, thấp giọng : "Cũng biết Cậu ta cáo ta cái gì, ta lại đắc tội ."

      "Ta cũng rất muốn biết." Lạc lão phu nhân đứng lên, dắt tay Tương Nghi: ", chúng ta nhìn chút."

      Tròng trành đường hai ngày, mới tới Phủ Hoa Dương, dọc theo đường quan sai cũng rất hòa nhã, có lẽ là thấy Lạc gia là đại tộc Nghiễm Lăng, Lạc Đại lão gia là thôi quan phủ Nghiễm Lăng, tự nhiên dám thờ ơ. Lạc lão phu nhân cho bọn mỗi người năm lượng bạc làm phí Khổ cực, mọi người được bạc, giọng liền tốt hơn nhiều, còn bất chợt ân cần hỏi han, có lúc Lạc lão phu nhân ngồi đau, còn có quan sai quan tâm đỡ xuống xe, tùy ý bà dạo khắp nơi.

      Tương Nghi ngồi trong xe, nhìn đường lớn bên ngoài nhanh chóng lui về phía sau, yên lặng , nhưng trong lòng nhưn có ngọn sóng lớn, ngừng chập chờn, khiến nàng cơ hồ ngồi vững làm. Nàng hết sức duy trì bình tĩnh mặt, muốn để cho ngồi Lạc lão phu nhân bên nhìn ra có gì đúng. Lạc lão phu nhân lão gian cự hoạt, mình lời hành động đều phải khéo léo, thể toát ra chút vui mừng nào, nếu khi mình về Nghiễm Lăng còn biết bị Lạc lão phu nhân chỉnh thành hình dáng gì.

      biết ở Nghiễm Lăng, từ đầu đến cuối có liên hệ với Lạc lão phu nhân, biết Lạc lão phu nhân nuốt bốn cửa hàng của mình, còn phải giả bộ bảo vệ bà, như vậy mới có thể bỏ nghi ngờ của bà. Tương Nghi cúi đầu nhìn chút mình đôi giày màu cỏ xanh của mình, bên thêu đôi bướm, như muốn vỗ cánh bay , nàng lui chân về sau chút, phảng phất mình có thêm đôi cánh, gắng sức rời xe ngựa.

      Đến Hoa Dương Phủ, quan sai đưa các nàng đâu vào đấy ở gian phòng trống trong Phủ Nha, cũng nhốt các nàng lại, Tri phủ Hoa Dương còn để cho nha hoàn trong nhà mình, tên là Tuyết Châu qua tới hầu hạ hai người. Nha hoàn kia rất biết chuyện, mềm mại nhu mì, nghe phá lệ thoải mái.

      Tương Nghi câu được câu nhàn thoại với Tuyết Châu, Lạc lão phu nhân ngồi bên, híp mắt quan sát người Tương Nghi, dọc theo đường này bà mực khảo lượng cháu lớn của mình, nhưng từ đầu đến cuối lại tìm ra sơ hở gì. Nếu chuyện này là nàng an bài, chỉ sở sợ sau này mình tuyệt đối phải đối thủ của nàng.

      Mới bảy tuổi, có thể có tâm tư kín đáo như vậy? Lạc lão phu nhân nhìn tóc đen thui của Tương Nghi, trong lòng lẩm bẩm, quả thực chắc chắn được. Cho dù nàng có bố trí như vậy, nhưng Cậu nàng, tuyệt phải nàng có thể sai khiến, huống chi nàng nhiều năm như vậy chưa từng Hoa Dương lần nào, sao có thể tìm được Tiền Mộc Dương? Cho dù phái Thúy Chi và Toàn Quý , Tiền Mộc Dương có thể ra mặt cho nàng? Huống chi Tiền Mộc Dương ngay cả nàng cũng tố cáo —— thể nào, chuyện này thể nào là Nghi Nha Đầu ở sau lưng sai khiến, nhất định là tửu quỷ Tiền Mộc Dương này, có tiền uống rượu bài bạc, đánh chủ ý lên đồ cưới của em .

      Trong lòng Lạc lão phu nhân có mấy phần hối tiếc, sớm biết kết cục như vậy, chẳng bằng ổn định Tiền Mộc Dương trước, nhét chút tiền lẻ cho , là có thể giữ được bốn cửa hàng này rồi.

      Chuyện tới nước này, hối hận cũng vô ích, Lạc lão phu nhân khỏi thở dài, Cổ nhân đúng, cẩn thận dùng thuyền vạn năm, mình lại lơ là sơ suất rồi. Bà đưa tay sờ túi trong tay áo cái, bên trong tất tất tác tác truyền trận tiếng vang.

      Trong lòng đau đớn, Lạc lão phu nhân cơ hồ thở nổi, đó là khế ước mua bán bốn cửa hàng mặt tiền, hàng năm có thể thu vào hơn mười ngàn lượng bạc, ăn chỗ tốt bảy năm rồi, bây giờ muốn bà nhả ra, nỡ bỏ. Nhưng, nếu Tiền Mộc Dương nhất định phải cáo bà tham đồ cưới con dâu, bà cũng chỉ có thể nhịn đau lấy mấy tờ khế ước mua bán nhà ra, tránh cho đến lúc đó có tai ương lao ngục.

      Bà nhìn Tương Nghi đứng cạnh cửa chuyện với Tuyết Châu, bên khóe miệng nở nụ cười, đến lúc khảo sát cháu này rồi, nếu ở trong phủ Hoa Dương, nàng chủ động muốn mình tiếp tục bảo quản khế ước mua bán này, vậy chứng minh nàng biết chuyện này, nếu nàng cầm các loại khế ước mua bán nhà về, vậy chuyện này chắc chắn nàng cũng có phần.

      "Tổ mẫu, tổ mẫu, ngài mau đến xem bên kia, có con mèo đẹp mắt, chỗ trắng chỗ đen." Tương Nghi cười quay đầu lại, tay chỉ bên ngoài, nụ cười mặt rực rỡ, thiên chân vô tà.

      _hết chương 65_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :