1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56: Tình xót xa bùi ngùi trăn trở suy nghĩ

      Gia Mậu, Gia Mậu.

      Trong lòng Tương Nghi ngừng lặp lại cái tên này, lại dám gọi ra, Liên Kiều kỳ quái hỏi nàng: " nương, vừa nãy ngài hô cái gì?"

      thể luống cuống, nếu mình trước mặt nhiều người như vậy, sốt ruột kêu tên Gia Mậu, khiến người bên cạnh nghi ngờ. Tương Nghi nắm chặt tay cái, để Liên Kiều đỡ mình đứng lên, từ từ qua nhìn, mới thở ra hơi dài, thả trái tim nhảy tới cổ họng kia xuống.

      đất ngồi người, ôm lấy Gia Mậu trong ngực, nhìn cách ăn mặc của người kia, hẳn là hộ vệ Dương gia.

      "Gia Mậu, con sao chứ?" Dương lão phu nhân cúi đầu nhìn Gia Mậu nằm đất, nhìn như vậy, Gia Mậu giống như cao lên chút, làm bà bỗng nhiên cảm thấy Gia Mậu trưởng thành hơn.

      Gia Mậu giơ tay lên quơ quơ với Dương lão phu nhân: "Bà ngoại, việc gì việc gì, chẳng qua là trầy tay."

      Bàn tay bị trầy da, cát đá cắt da thịt từng lỗ hổng, tia máu thẩm thấu ra ngoài từ chỗ bị cắt kia, từ từ tụ tập thành giọt máu,) rơi xuống cỏ. lá cây xanh biếc phảng phất nở ra đóa hoa lấm tấm đỏ nhạt, tô điểm cho bích ngọc.

      Lúc này Dương lão phu nhân mới yên lòng, lắc đầu cái với Gia Mậu: "Gia Mậu, xưa nay con rất cẩn thận, vừa nãy là thế nào? Đột nhiên ghì ngựa, tự ném mình ra ngoài, may mắn có người đỡ được con, nếu ... Ta phải ăn sao với mẹ của con."

      "Bà ngoại, ông ngoại từng , da thịt nam hài tử nên được chiều chuộng, phải va va chạm chạm, con là từ từ lớn lên!" Gia Mậu cười nhìn Bảo Trụ chạy tới: "Bảo Trụ, ngươi có phải ?"

      Bảo Trụ khẽ cong eo, nắm lấy cổ áo Gia Mậu: "Tổ phụ từng như vậy, nhưng ông lại cho ngươi lỗ mãng như vậy!" hơi tức giận, lần đầu tiên cưỡi ngựa lập tức muốn tỷ thí với mình, Gia Mậu đến tột cùng là thế nào? Lúc trước đâu có thấy thích đấu như vậy! Vừa nãy thấy , là nguy hiểm, con ngựa kia chạy như điên hồi, suýt nữa đạp người Tương Nghi, nếu phải Gia Mậu liều mạng ghìm chặt ngựa, chỉ sợ lúc này Tương Nghi bị dẫm dưới vó ngựa.

      Ngựa này răng lợi còn , khí lực cũng , Gia Mậu dùng toàn bộ sức mạnh mới ghìm chặt được nó, nhưng con ngựa mất hứng, thỏa thích rong ruổi, đột nhiên lại bị ghìm chặt, tự nhiên cáu kỉnh, nó mân mê móng đào đất, lập tức làm Gia Mậu té ra ngoài, nhìn thấy mà trong lòng hoang mang.

      Cũng còn may cũng còn may, Gia Mậu coi như mạng lớn. Bảo Trụ cúi đầu nhìn bàn tay của Gia Mậu, oán hận : "Đáng lắm, ai bảo ngươi cậy mạnh, còn muốn tỷ thí với ta? luyện nửa tháng trước rồi !"

      Tương Nghi cúi đầu im lặng gì, chuyện vừa xảy ra quả thực quá đáng sợ, nàng căn bản chưa kịp thấy xảy ra chuyện gì, chỉ biết Gia Mậu ngã từ ngựa xuống, chỉ chịu chút vết thương . đoàn người vây cạnh , nơi đó có vị trí của nàng, nàng đứng ở đằng xa, giống như người xa lạ nhìn Gia Mậu đúng trong đám người, trong lòng có chút xíu khổ sở.

      và nàng, vĩnh viễn có khả năng chung. Tương Nghi ấn lồng ngực của mình, chỉ cảm thấy muốn rơi lệ. Quật cường quay đầu , muốn tiếp tục nhìn Gia Mậu bên kia, cái loại tuyệt vọng bi ai này cơ hồ bao phủ nàng.

      " nương, nương." Liên Kiều hơi hoảng hốt, sao nương lại chảy nước mắt rồi, là bị giật mình phải ? Nàng đưa tay ôm Tương Nghi vào trong ngực, nhàng vỗ lưng của nàng, giọng dịu dàng: " nương, sao rồi, Dung Đại thiếu gia có chuyện gì, chẳng qua là trầy da."

      Dù sao mới là đứa bé sáu tuổi, Liên Kiều thầm than thở, thấy xảy ra chuyện, tự nhiên hốt hoảng.

      Chuyện Gia Mậu bị thương biết sao lại truyền ra ngoài, vốn chẳng qua
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57: Bụng dạ quái

      Trần di nương là nha hoàn hồi môn của tiên Lạc Đại phu nhân, tên là Thúy Ngọc.

      Khi Lạc Đại phu nhân mới gả tới chưa đến tháng, Thúy Ngọc lập tức bò lên giường Lạc Đại lão gia, Lạc Đại phu nhân có biện pháp, thể làm gì khác hơn là biết thời biết thế nâng nàng lên thành thông phòng ——dù sao cũng phải dự bị thông phòng, bằng đưa người thân thiếp của mình lên, miễn cho bị Lạc lão phu nhân chui chỗ trống.

      Sau đó Lạc Phủ nổi lên sóng gió, tiên Lạc Đại phu nhân qua đời khi sinh con, mấy tháng sau Lạc Đại lão gia vợ kế, trong thời gian này, tất cả đều là do Thúy Ngọc xử lý chuyện của phòng lớn, nàng cũng xem mình như phu nhân chính quy của Lạc Đại lão gia.

      Khi vị Lạc Đại phu nhân này vào cửa, Thúy Ngọc bị đưa vào trong tiểu viện của mình, treo danh hiệu di nương, lại còn được sủng ái bằng năm đó khi còn làm nha hoàn thông phòng, sau đó Lạc Đại lão gia lại thu di nương nữa, Trần di nương tiếp tục phải chịu lạnh nhạt, chỉ trong năm nay khi Lạc Đại phu nhân có thai, nàng mới lại bắt đầu được chút sủng ái.

      Lạc Nhị Phu nhân thấy Trần di nương đứng trong vườn, người rơi ít cánh hoa, nhìn cũng có vài phần quyến rũ, trong đầu rất khó chịu, sờ gương mặt tròn vo của mình cái, càng muốn nhìn Trần di nương.

      "Nhị phu nhân, ta thấy ngươi mặt mày ủ dột đứng chỗ này lúc lâu rồi, cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Trần di nương cười hì hì vẫy tay tới: "Nhị phu nhân cho ta chút, xem xem ta có thể làm ngươi vui vẻ chút ."

      "Còn có thể có chuyện gì?" Lạc Nhị Phu nhân liếc mắt nhìn Trần di nương, khóe miệng cong lên cái: "Ngươi là người phòng lớn, có thể ra lời cái làm ta vui vẻ ?" di nương, cũng vọng tưởng kết giao với nàng, nếu là người trong nhà, sao có thể để tùy khắp nơi ? Nhưng mà ở Lạc gia, giờ cũng còn trật tự gì nữa, tôn ti lớn cũng còn, di nương cũng dám đến trước mặt chủ tử.

      "Nhị phu nhân, ngươi sai rồi, ta đâu có coi như người phòng lớn?" Trần di nương về phía trước bước, cười phá lệ quyến rũ: "Chẳng lẽ ta nên là người của Nhị phu nhân?"

      Lạc Nhị Phu nhân nhìn nụ cười kia của Trần di nương, đột nhiên ngộ ra cái gì, gật đầu cái: "Cái gì người của ta người của nàng? Chúng ta phải đều là người rảnh rỗi sao ? chút , chúng ta vừa chuyện ."

      ----

      Đẩy cửa sổ lăng hoa ra, cả vườn xanh biếc chật chội chen vào mắt, mang theo mùi thơm say lòng người. Trước cửa sổ có hai cái đầu chen chúc ở nơi, nhìn chằm chằm ô vuông bàn cờ kia.

      Bảo Trụ cầm quân đen, mạnh mẽ đánh xuống chỗ trống, Gia Mậu cười tiếng, lấy tay chỉ chỉ bàn cờ: "Giúp ta đánh tới đây."

      Nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng đưa tay, bỏ quân trắng đến chỗ đó, Bảo Trụ sờ đầu cái, la hoảng lên: "Ô kìa, được được, lúc nãy ta đánh nhầm nước cờ!" thò tay lấy con cờ kia ra, lại bị Gia Mậu đưa tay tới ngăn lại: "Hồi cờ phải quân tử!"

      "Bây giờ ta còn chưa tới lúc làm quân tử !" Bảo Trụ cười hì hì lấy hai con cờ ra ngoài: "Ngươi muốn làm quân tử làm, vừa vặn để cho ta!"

      Gia Mậu nhìn dáng vẻ vô lại của Bảo Trụ kia, cười tiếng: " có cách nào với ngươi!"

      "Đúng rồi đúng rồi, Gia Mậu, mấy ngày nay ta đều muốn đến, khi nào ngươi có sứa lực lớn như vậy ghìm chặt ngựa rồi hả? ràng ngươi căn bản đánh lại ta!" Bảo Trụ đưa quả đấm ra quơ quơ: "Ta nghĩ ta cũng khả năng siết lại con ngựa kia, thế nhưng ngươi lại
      [​IMG]



      Chương 58

      Khi Tương Nghi về từ Tộc Học, Lạc lão phu nhân vẫn chưa về.

      "Tương Nghi, mau tới cho tổ mẫu nhìn chút." Lạc lão phu nhân kéo tay Tương Nghi từ xuống quan sát phen: "Mập hơn, trắng hơn, Dương lão phu nhân đúng là biết dưỡng người, cháu khô cằn vàng khè của ta, đến tay Dương lão phu nhân, sao lại trở thành thế này được nhỉ ?"

      "Lạc lão phu nhân quá khiêm nhường, đó là do căn cơ Lạc đại tiểu thư tốt." Dương lão phu nhân cười khẽ : "Lạc lão phu nhân, nếu ta có cháu tốt như vậy, buổi tối nằm mơ cũng cười tỉnh."

      Hai người vừa vừa cười, nhìn hoà hợp êm thấm.

      Lạc lão phu nhân ước lượng nhiều lần, mới chậm rãi : "Nghi Nha Đầu đứa này, cũng là số khổ, mẫu thân mất sớm, kế mẫu lại có cặp sinh đôi, nhất định chăm sóc con của mình nhiều hơn, thường xuyên qua lại, Nghi Nha Đầu cũng bị những hạ nhân lười biếng xem , lại có tin nhảm truyền ra, Lạc gia chúng ta ngược đãi Nghi Nha Đầu, nhưng nào có chuyện như vậy?"

      Dương lão phu nhân cười , Lạc lão phu nhân thấy ngầm hiểu trong lòng, chỉ là, vì tiền đồ con trai mình, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng tiếp: "Dương lão phu nhân, lão đại nhà ta làm thôi quan trong phủ Nghiễm Lăng ba năm, cũng rất được Tri phủ đại nhân thưởng thức trong, lòng ta mực suy nghĩ, hảo nam nhi có thể mình đảm đương phía, luôn làm thủ hạ, làm khá hơn nữa, cũng coi là thắng..."

      "Lạc lão phu nhân nghĩ như vậy dĩ nhiên sai, nhưng bây giờ ai phải làm thủ hạ cho người ta?" Dương lão phu nhân cười tiếng, nhàng cầm nắp chung trà đụng cái: "Mọi người đều làm việc cho Hoàng thượng đấy thôi."

      Trong đầu Lạc lão phu nhân cả kinh, đành mím môi cười ngồi đó, dám lời nào. Dương lão phu nhân mới nhàng như vậy, bà biết mình sai hoàn toàn, tất cả mọi người làm việc cho Hoàng thượng, mình như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị tự lập làm vương hay sao? Lạc lão phu nhân có vài phần ngượng ngùng: " ra , ta cũng chỉ là muốn, nếu lão đại nhà ta có thể làm huyện lệnh, đây cũng là đủ hài lòng."

      "Cái này, chỉ cần mình cần cù chăm chỉ, làm việc công chính, sao lại có cơ hội?" Dương lão phu nhân nhàn nhạt : "Chẳng qua là huyện lệnh nho , sao đáng giá cho Lạc lão phu nhân xem trọng như vậy ?"

      Lạc lão phu nhân suy nghĩ những lời này của Dương lão phu nhân, mặt dần dần có nụ cười, lời này của Dương lão phu nhân, ý là đồng ý thay lão đại chạy chút sao? Xem ra Nghi Nha Đầu đúng là có chỗ dùng, thường ngày cũng chuyện này với Dương lão phu nhân. Tinh thần bà chấn động, sung sướng cười híp cả mắt: "Đa tạ Dương lão phu nhân."

      Dương lão phu nhân chẳng qua là cười, cũng chuyện, Tương Nghi ở bên cạnh nghe mà trong lòng buồn bực. Nàng chút cũng muốn để cho phụ thân mình được chỗ tốt, phụ thân với nàng, đơn giản là người cặn bã tới cực điểm.

      Vừa mới thành thân với mẫu thân, tới tháng thu phòng nha hoàn hồi môn Thúy Ngọc của mẫu thân, đó ràng là đánh vào mặt của mãy thân, mới vừa vào cửa, lập tức ăn vụng, ràng muốn cho mẫu thân sống tốt. Nghe Lưu ma ma và Thúy Chi , trước khi mẫu thân ly thế phụ thân cấu kết với Lạc Đại phu nhân tại, mắt qua mày lại, mẫu thân giận đến đổ bệnh, khi có mình gầy đến chỉ còn nộ xương.

      Mẫu thân qua đời, bao nhiêu tháng, lập tức vội vội vàng vàng đón Lạc Đại phu nhân vào Phủ, hơn nữa còn là mang thai mà vào, người trong phủ đều , ít nhất có bầu ba tháng, tuổi Lạc Tương Ngọc với nàng, kém đến tuổi —— đó là , khi mẫu thân vừa mới buông tay, Lạc Đại phu nhân mang bầu.

      Hồi tưởng mấy năm nay các loại thái độ phụ thân đối với mình, Tương Nghi cam lòng, người như vậy, hoàn toàn là có quan niệm thị phi, cũng có đạo đức làm người cơ bản, chẳng lẽ cũng xứng làm Huyện lệnh sao ? Nếu mình có thể lựa chọn, nàng muốn làm con người
      [​IMG]
      duyenktn1, KisaragiYue, 1392 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Biết chân tướng tâm lạnh như nước

      Tương Nghi cắn chặt răng, cái tay cầm tờ giấy ghi đồ cưới, run rẩy.

      Lý ma ma thấy dáng vẻ kia của Tương Nghi, có chút kinh ngạc: "Tiểu tiểu thư, thế nào? Chẳng lẽ thị tì giấu bạc ?"

      Tương Nghi lắc đầu cái, Thúy Chi bên cạnh sớm trợn tròn cặp mắt: "Ma ma, nào có bạc? Thị tì đều sớm bị lưu đày đến tây bắc rồi!"

      "Lưu đày? Tại sao?" Lý ma ma cũng lấy làm kinh hãi: "Lưu đày tất cả? Còn dư mấy người ở Lạc Phủ?"

      Thúy Chi bi phẫn : "Người hầu cũ chỉ còn dư lại ta và với Lưu ma ma."

      "Chuyện này cũng kỳ lạ, vì sao còn dư hai người các ngươi?" Dương lão phu nhân nhìn chằm chằm quan sát Thúy Chi, theo đạo lý, Lạc lão phu nhân dù sao cũng nên nhổ cỏ tận gốc, vì sao còn để lại hai người? Chẳng lẽ các nàng bị Lạc lão phu nhân thu mua ? Nhưng nhìn Thúy Chi và Lưu ma ma làm việc cho Tương Nghi tận tâm như vậy, giống như là cái loại người bán chủ, chuyện này là kỳ lạ.

      "Nô tỳ... Cũng biết." Thúy Chi "Ùm" tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tương Nghi: " nương, nô tỳ biết."

      Tương Nghi đưa tay đỡ Thúy Chi lên, trong lòng bi thương, nàng biết nguyên nhân bên trong, nếu theo chuyện của kiếp trước, lúc này Thúy Chi cách thế* [*chết] rồi, bị Nhạc Tam kia cường đoạt sau đó treo cổ tự vận, Lưu ma ma, có lẽ do đầu óc ngu si khiến người ta đề phòng, cũng vì mạng lớn, lại Lạc lão phu nhân qua đời khi nàng tám tuổi, cho nên còn có thể mực hầu hạ nàng.

      Nhưng Lạc lão phu nhân ra cố ý để lại hai người sống, vì muốn cho người bên cạnh suy đoán, chờ chuyện từ từ phai nhạt, lại từ từ giết từng người . người Tương Nghi phát lạnh trận, trong thoáng chốc thấy đầu Lạc lão phu nhân biến thành hình tam giác, ánh mắt phát ra ánh sáng xanh*, nhào tới nàng.[*tức là Nghi tỷ tưởng tượng bà Lạc lão phu nhân biến thành con rắn có đầu hình tam giác, mắt màu xanh nhào tới cắn tỷ ấy]

      Kiếp trước mình ngây thơ hồ đồ, căn bản chưa từng nghĩ qua cuối cùng phía sau những chuyện này có chân tướng gì, bây giờ nhớ lại, bên trong có ít chỗ đáng nghi, nha hoàn hồi môn của mẫu thân, phải chết là bị đày , xa xa nàng, chính nàng cũng chưa từng nghĩ tới phải tìm đồ cưới của mẫu thân.

      Trước khi xuất giá nàng từng hỏi Lạc Đại phu nhân lần, lại bị nàng cười nhạo tới mức chạy về: "Nhà mẹ của mẫu thân ngươi sớm là sa cơ thất thế rồi, còn muốn đồ cưới ? cho ngươi biết, lão nương lượng bạc cũng thấy! Nếu là lão nương mờ ám lấy lượng bạc của người mẹ chết của ngươi, lão nương chết tử tế!"

      Khi đó mình chung quy tin, luôn cảm thấy là Lạc Đại phu nhân giấu đồ cưới của mẫu thân rồi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Lạc Đại phu nhân có cầm đồ cưới, người cực kỳ đáng nghi, là Lạc lão phu nhân.

      "Lão phu nhân, Thúy Chi và Lưu mụ mụ đều là người trung thành nhất." Tương Nghi thể chuyện của kiếp trước, chỉ có thể tự chứng minh trong sạch của Thúy Chi và Lưu ma ma: "Nếu các nàng bị người thu mua, sớm đối xử với con như vậy. Nếu muốn làm bộ làm tịch, ngày hay hai ngày có thể, tháng hai tháng có lẽ phải việc khó, nhưng nếu phải kiên trì sáu năm, tuyệt phải giả vờ."

      Hai mắt Thúy Chi rơi lệ: "Đa tạ nương tín nhiệm."

      Dương lão phu nhân nhìn Thúy Chi chút, sắc mặt chợt biến đổi: "Vậy... Có lẽ là giữ hai người họ lại để ngụy trang? Nếu như thế, cũng phù hợp với lão mưu thâm toán* của bà ta."[*đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng]

      Trong lòng Tương Nghi im lặng, Dương lão phu nhân quả nhiên lợi hại, mình mới như vậy, bà biết chân tướng sau màn.

      "Như vậy , chuyện phải làm từng bước từng bước, các ngươi phải điều tra bốn cửa hàng kia giờ là người nào xử lý trước, nếu là cho mướn, tiền mướn giao cho ai? Cuối cùng cửa hàng rơi vào tay người nào ?" Dương lão phu nhân nhìn Thúy Chi và Lý ma ma cái: "Chuyện này xin hai vị làm kín kẽ, nhớ là thể bứt dây động rừng."

      "Vâng." Thúy Chi đứng lên, lau nước mắt: "Ta để cho Toàn Quý hỏi thăm, vừa phải người Lạc Phủ, cũng phải Tiền phủ, có ai biết ."

      Dương lão phu nhân gật đầu cái: "Như vậy thể tốt hơn, mang ngân phiếu người, làm bộ mướn cửa hàng, những có thể vào trong cửa hàng hỏi thăm, còn có thể xung quanh hỏi chút, bình thường có những người nào qua
      [​IMG]
      duyenktn1, KisaragiYue, 1392 others thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo45:thank nàg

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60: Lại ly biệt vẫn đưa tiễn như cũ

      Gia Mậu ngây người ở Dương phủ mấy ngày, Dương lão phu nhân dùng thuốc mỡ tốt nhất bôi cho , vết trầy da tay kia kết vảy rất nhanh, ngày buổi sáng, nha hoàn rửa mặt thay Gia Mậu, khăn mới lau lên , vảy kia rơi xuống, rớt trong chậu nước, giống như cái thuyền nho .

      "Lão phu nhân, biểu thiếu gia cuối cùng cũng khỏi rồi." Ngọc Trúc dương dương đắc ý chạy tới bẩm báo: "Vảy tay biểu thiếu gia rơi xuống, bên trong sinh ra thịt mới, màu sắc hơi nhạt, nếu nhìn sơ qua nhìn ra đâu."

      Dương lão phu nhân thở phào nhõm: "Cuối cùng ta cũng yên tâm." Mặc dù Dung lão phu nhân nhất là con út, nhưng dù sao Gia Mậu cũng là trưởng tôn của bà, thể chú ý nhiều, vạn nhất để cho bà ta nhìn thấy, trong lòng nhất định ghi hận, cho là mình coi trọng cháu ngoại, cho đến đây nữa.

      "Hôm nay trong phủ làm bàn tiệc rượu thịnh soạn, tiễn biểu thiếu gia về." Dương lão phu nhân phân phó: " Bảo Tam thiếu gia, Tứ tiểu thư và Lạc đại tiểu thư về ăn cơm trưa."

      Lúc Tương Nghi về, trong thiên thính dọn mấy bàn, Gia Mậu ngồi cùng Dương lão phu nhân, ngồi bên cạnh là mấy vị thiếu gia tiểu thư Dương gia, thấy ba người Tương Nghi đến, mọi người đều nở nụ cười: "Cuối cùng cũng về, chỉ chờ ba người các ngươi."

      Bảo Trụ chạy lên, kéo Gia Mậu ngồi vào cái ghế: "Sao ở thêm hai ngày?"

      Gia Mậu vươn tay ra, rầm rì : "Bà ngoại nhẫn tâm, thấy vảy tay ta rớt xuống, lập tức đuổi ta ."

      Bảo Thanh ở bên đưa tay quạt quạt gương mặt: "Biểu ca huynh cứ ăn vạ! Tổ mẫu phải sợ mẫu thân của huynh lo lắng sao? Lâu như vậy cũng về Nghiễm Lăng, còn biết xảy ra chuyện gì !"

      Dương lão phu nhân chẳng qua là cười, đôi mắt cong cong: "Trong lòng của vui đâu, Thanh nha đầu con đừng để ý để cho lời , cho sướng miệng, vậy tốt rồi. Ồ, Lạc đại tiểu thư, còn đứng bên kia bên làm chi? Nhanh tới đây ngồi với Lâm nha đầu, thức ăn sắp dọn lên rồi đó."

      Tương Nghi dời bước chân tới, vừa vặn ngồi đối mặt với Gia Mậu, trái tim thấm thoát nhảy loạn trận, muốn ngẩng đầu, lại dám ngẩng đầu, phảng phất có thể cảm nhận được cặp mắt của Gia Mậu nhìn mình chằm chằm, hồi lâu được tự nhiên, như đứng đống lửa. Bảo Lâm bên cạnh lưu ý đến sắc mặt của nàng, chẳng qua là cười với nàng: "Tương Nghi, ngươi cảm thấy hôm nay biểu ca ta đeo chuỗi ngọc kia nhìn thế nào ?"

      "À?" Tương Nghi vội vàng kịp chuẩn bị, ngẩng đầu lên, lại đụng phải ánh mắt Gia Mậu. Mặt của nàng đỏ chút, nhìn chằm chằm treo cổ chuỗi ngọc, làm bộ xem thường: "Ta cũng nhìn ra tốt xấu, chỉ cảm thấy khối ngọc chính giữa quá lớn."

      Bảo Lâm xuy xuy cười tiếng: "Hôm qua thấy biểu ca mang, nhất định là Kim Ngọc Phường mới ra."

      Gia Mậu lấy chuỗi ngọc xuống, đưa cho Bảo Lâm: "Đúng là mới ra, hôm nay ta đến Kim Ngọc Phường kiểm tra, bọn họ mới ra chuỗi ngọc, ta mới mang về. Tứ muội muội nhìn chút, nếu cảm thấy đẹp mắt, để bà ngoại mua cho muội cái."

      Vòng kim sắc sáng loáng, tơ tạo thành hoa văn cuộn sóng, lớp đẩy lớp bao lấy mỹ ngọc bên dưới làm thành hình quả lê thơm tho, khối vàng ngọc sáng trưng khảm bên
      [​IMG]
      duyenktn1, Huỳnh Thượng Hỷ, 1392 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :