Chương 1799:
phải là trong giấc mơ của bà nội, mẫu thân mặc váy sao?
chừng đó chính là thời đại kiếp trước của mình.
Mà nàng sao có thể để bản thân dễ dàng gặp nguy hiểm, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, hơn nữa cả đời này, nàng buông ra.
Bọn họ muốn cùng sống cùng chết, nếu để lại mình hoặc để nàng lại mình, nàng đều cách nào nghĩ tiếp sống ra sao.
Chẳng lẽ cái chết của phụ thân và sư phụ tạo thành áp lực cho sao?
Tô Mạt suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn tươi cười như cũ, "Huynh yên tâm chưa?"
giờ nàng còn là đứa trẻ, câu dịu dàng, ánh mắt kiều mỵ khiến mềm lòng.
ôm nàng vào lòng, "Nha đầu hư hỏng."
Lúc này có tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược, "Thiếu gia, tiểu thư, dưới lầu có nha hoàn Thẩm gia Phỉ Thúy lại tới."
Tô Mạt cười cười, quả nhiên là con cá mắc câu, nhưng mà bọn họ muốn giả bộ vô tội, nàng : "Nàng ta tới làm gì?"
Biết còn cố hỏi, Hoàng Phủ Cẩn nhéo gương mặt nàng, lại buông nàng ra, để Lan Nhược vào."
Lan Nhược nhìn chớp mắt, "Bộ dạng hổn hển, chúng ta lật lọng, giả mạo Thẩm tam tiểu thư. Dáng điệu muốn cãi nhau cùng chúng ta."
Khóe môi Tô Mạt cong lên, muốn nhảy tường sao.
" với nàng ta, chúng ta có hứng thú giả mạo tiểu thư nhà họ, đừng cho là tiểu thư nhà các nàng suốt ngày bị hại, nàng ta cũng phải thần tiên, chẳng lẽ giả mạo nàng ta sống lâu được thêm vài năm sao? Lại có thể nhặt hoàng kim đầy đất sao?"
Bọn họ khiêu vũ, chỉ là lưu danh mà thôi, cũng có chủ ý với danh hiệu Thẩm tam tiểu thư.
Lan Nhược nhận lệnh xuống, cùng Lan Như xuống gặp Phỉ Thúy.
Hôm nay Phủ Thúy ăn mặc tựa như có phần tốt, tuy là vẫn phách lối như trước, nếu là nha hoàn, so với cách ăn mặc của nhiều tiểu thư phú quý có chút quá phận rồi.
Nhưng mà đủ tinh xảo, có chút tầm thường rồi.
Có thể nàng ta có tâm trạng để ý đến điều đó.
Vừa thấy Lan Nhược xuống, Phỉ Thúy lập tức lên tiếng chỉ trích, "Sao các ngươi lại làm như vậy, phải là giả mạo tiểu thư nhà chúng ta nữa sao?"
Thấy nàng vừa mở miệng là mắng người, bộ dạng tay che trời, Lan Nhược hừ lạnh tiếng, lại nguyên văn câu của Tô Mạt.
Phỉ Thúy vừa nghe, tức giận muốn ngất , cái gì mà "Tiểu thư nhà các ngươi cũng phải là thần tiên, giả mạo có thể sống thế vài năm, tiểu thư nhà các ngươi là chiêu tài nữ nhân, giả mạo có thể nhặt được nguyên bảo đầy đường sao?"
Chương 1800:
Quả là quá nực cười rồi!
Phỉ Thúy tức giận tái mặt , chỉ vào Lan Nhược ra lời.
Lan Như cười cười, hảo tâm nhắc nhở: "Phỉ Thúy nương, cũng đừng cố tình gây , có chứng cứ gì chúng ta giả mạo tiểu thư nhà các ngươi? Chỉ bằng mấy tên du côn tới gọi chúng ta Thẩm tiểu thư Thẩm thiếu gia? Dạo này có số người có mắt nhìn."
Lời của nàng càng khiến Phỉ Thúy tức giân, nhưng lại lên lời, nàng ta hung hăng : "Dù sao, dù sao ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi dám giả mạo tiểu thư nhà chúng ta, tự gánh lấy hậu quả!"
Lan Như vẫn cười như cũ, "Phỉ Thúy nương, tức giận tốt, tiểu thư của chúng ta , nữ hài tử tức giận nhiều sau này làn da chuyển sang màu vàng, quay về cho tiểu thư các ngươi, làm ngươi phải quanh minh lỗi lạc, đừng có lén lút."
Phỉ Thúy tức giận đến toàn thân phát run, ra lời, "Ta, ngươi, các ngươi, các ngươi cứ chờ xem!"
Nàng ta thở phì phò dẫn người rời .
Chờ nàng ta vừa , Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thay đổi y phục xuống lầu, hai người đều thích phô trương, nhưng là có mấy người Lan Nhược Lưu Hỏa ở đây, nếu chủ tử nhà mình ăn mặc quá bình thường, vậy là do bọn họ vô năng.
Cho dù là chủ tử cầu phải khiêm tốn, bọn họ cũng vừa là khiên tốn vừa xa hoa.
bộ quần áo cho dù là bình thường, cho dù là Tô Mạt chỉ mặc lần, cầu của bọn họ cũng vô cùng hà khắc.
Dù sao cũng có bạc, dùng cho chủ từ dùng cho ai?
Cho nên chỉ cần là người biết thức thời, nhìn cái liền biết Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn phải là người bình thường, dám đắc tội, mà người biết thức thời càng cần đến.
Tô Mạt nhìn bọn họ chút, "Chuẩn bị chút, chúng ta tiếp tục khởi hành xuôi nam."
Nàng bứt dây động rừng, cũng muốn tốn thêm thời gian chơi cùng với vị đại tiểu thư kia.
Lưu Vân và Lưu Hỏa chuẩn bị đồ đạc, đồ đạc mang theo nhiều, dù sao đường đều có người dựa theo cầu của bọn họ mà chuẩn bị.
Lan Nhược giúp Lưu Vẩn thu dọn quần áo, xa phu đưa xe ngựa và ngựa chuẩn bị tốt tới, bốn con ngựa đều được chăm sóc vô cùng tốt, tinh thần tỉnh táo.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên xe ngựa, Lan Nhược và Lan Như lên chiếc khác, huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa cưỡi ngựa hai bên.
Đoàn người chưa tới bến tàu, bị người chặn lại đường.
Đối phương có tổng cộng hai mươi ba người, người lớn người và ngựa, vẻ mặt hung dữ, mặt che vải đen, hùng hổ, vừa thấy liền biết tốt đẹp gì.
Chương 1801:
Người cầm đầu nhìn giống như trượng nhị kim cương, khiến cho Tô Mạt nhớ tới tùy tùng theo bên người Vu Hận Sinh.
"Các ngươi, xuống!"
Tên cầm đầu hô lên tiếng, giọng khiến lồng ngực của người xung quanh bị chấn động.
Lưu Vân thản nhiên : "Vị huynh đài này xưng hô như thế nào? Chúng tôi chỉ là ngang qua quý bảo địa, giờ muốn xuống phía nam, mời nhường đường chút."
Chó ngoan nên chắn đường.
Nhưng hiển nhiên vị nhân huynh kia có giác ngộ như vậy, tên cầm đầu hừ tiếng, vô cùng kiêu ngạo chỉ vào mình, "Ta chính là Kim gia gia, Kim Cương đại gia."
Vốn Lưu Vân có biểu gì, đột nhiên nở nụ cười, nghi hoặc : "Vị Kim gia gia, huynh vừa là gia gia lại là Kim đại gia. Vậy xin hoi, huynh cùng với ai sinh ra chính mình vậy?"
Kim Cương vừa nghe thấy vậy gương mặt vốn đen lập tức đỏ bừng, nổi giận gầm lên tiếng, giống như dã thú dậm chân cái, mặt đất cũng bị chấn động, "Lão tử cùng ai sinh liên quan rắm gì tới ngươi!"
Gầm lên tiếng, nhảy lên cao ba thước, nắm đấm và thiết chùy bay về phía Lưu Vân.
Người này tuy thô bạo, nhưng sức mạnh vô cùng lớn, quyền phong vậy mà vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Vân nghiêng đầu qua bên, nhánh tóc buộc sau gáy bị thổi bay, lả tả rơi xuống vài sợi.
nhíu mày lại, thân người ngả ra sau, thiết cầu, nắm đấm của Kim Cương liên tiếp đánh tới, sau đó đợi lực của ta yếu , Lưu Vân bám hai tay yên ngựa, hai chân tung ra liên hoàn cước, hầu hết đều rơi vào lưng của tên Kim Cương kia.
Nếu phải lưu tình, cước vào đầu đủ khiến ta hôn mê.
Nhưng mà ta cũng phải chịu đủ.
Tô Mạt sớm dạy qua cho bọn họ, cần quan tâm tư thế nào, có thể nhanh chóng đánh bại được địch nhân là tốt nhất.
Hơn nữa ngoài trêu đùa cần thiết, được tự phụ võ công cao cường, mà trêu chọc đối thủ, có thể chiêu đánh bại địch hãy dùng ngay chiêu.
Cho nên Lưu Vân cho Kim Cương thời gian thở dốc, chiêu khiến ta gặp khó khăn, mê man hồi, có chút mờ mịt lắc lư.
Thủ hạ của vội vàng tiến lên đỡ lấy , lại cảm thấy mất mặt mũi, nổi giận gầm lên tiếng, quyền hất tay thủ hạ ra, lần thứ hai xông lên.
Tư thế kia thua kém gì con gấu đen.
dùng chiêu hắc hổ đào tâm, quyền phong kình bạo, khóe môi Lưu Vân khẽ nhấc lên, tiêu sái lộn vòng, từ ngựa nhảy xuống.
Khi nhảy xuống, mũi chân cách đầu của Kim Cương đoạn, sau đó hung hăng đá vào cằm phát, lại dựa thế xoay người, xoay vòng trung, sau đó lại dùng tư thế tự nhiên ngồi lại yên ngựa.
Last edited by a moderator: 29/8/16