Chương 1777:
"Hai vị nhất định là nhị thiếu gia và tam tiểu thư của Thẩm gia, khí chất hiên ngang, mỹ mạo vô song như vậy, tất nhiên phải nghi ngờ gì nữa." Khẩu khí của tên chưởng quỹ kia rất chắc chắn, cười tít mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Hai vị, tiểu nhân là ông chủ ở đây, tiểu nhân xin mời hai vị ở lại chơi lúc, xin hai vị nể mặt."
Tô Mạt nhướn mày, là buồn cười, nếu nhị thiếu gia và tam tiểu thư của Thẩm gia thường xuyên ra ngoài, khoảng cách từ Ngân Châu đến Duy Dương rất xa sao?
Tú Thủy phường lại biết?
Thế nhưng lại nhận nhầm bọn họ? E là trong đó có mưu gì đó.
" xin lỗi, chúng ta có hứng thú với Phi Vân nương, hơn nữa, mời ngài làm ơn đừng có chắn đường nữa, nếu dù khách có dễ tính cũng nổi giận."
Tô Mạt chút khách khí .
Lúc này người trong quán cũng vây lại, chắp tay hướng về phía bọn họ thi lễ, "A, ra là Thẩm gia nhị thiếu gia và tam tiểu thư, ngưỡng mộ từ lâu, tại hạ là Trương lão bản của cửa hàng lá trà đường."
"Tại hạ là Lý lão bản, mở tiệm vải."
"Tại hạ..."
Đám người cứ tự tiến cử mình, rất ồn ào, đều hận thể kéo mấy người họ đến cửa hàng của mình nhìn xem, nghĩ được Thẩm gia ủng hộ.
Đôi mắt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, nhìn mấy người mê đắm nhìn Tô Mạt, cố gắng nhìn dung mạo của nàng qua tấm lụa mỏng, hừ lạnh tiếng, tùy ý phất tay cái, "Tránh ra."
Mấy người đứng chắn trước mặt lập tức ngã lăn xuống đất, mặt hiểu gì cả.
Hoàng Phủ Cẩn ôm vai Tô Mạt nghênh ngang ra ngoài.
Mấy người Lan Nhược sát theo sau, nối đuôi nhau ra ngoài.
Những người kia cuống quýt đứng dậy, cảm thấy mất mặt, sinh ra tức giận, : "Đây là tính tình gì chứ, cho dù là Thẩm lão gia tự mình phái tới, cũng phải cho chúng ta chút thể diện chứ. là thế hệ sau bằng thế hệ trước mà."
Mà ở tòa nhà đối diện, cũng là quán trà, quy mô hơn nhiều, hơn nữa chỉ bán trà và điểm tâm ăn vặt.
Chỗ cửa sổ lầu , vị tam công tử kia phe phẩy chiếc quạt trong tay, dương dương tự đắc mà cười.
Mấy người Tô Mạt dời khỏi trà lâu liền đến khách điểm lớn nhất Duy Dương nhưng cũng là bình thường nhất, Duyệt Lai khách điếm, hề nổi bật.
Mấy người họ đặt bốn gian phòng thượng hạng, trước chuẩn bị nước ẩm để rửa mặt, sau đó bảo tiểu nhị mang số món ăn lên phòng.
Sau khi ăn xong Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ngồi cạnh cửa sổ trò chuyện, trong viện bóng cây rậm rạp, mấy cây trúc đào nở hoa rực rỡ, bên tường cũng đủ các loại cây, có phong lan, cỏ huyên và số loại cây khác, loại nào cũng nở hoa rực rỡ.
"Mạt nhi, chắc hẳn bọn họ để mắt tới chúng ta rồi." Hoàng Phủ Cẩn tựa vào khung cửa sổ, chân phải duỗi thẳng, chân trái tùy ý buông xuôi, để Tô Mạt ngồi đùi của .
Chương 1778:
Nếu phải người tập võ, khinh công tốt, tư thế như vậy rất dễ bị ngã xuống.
Cho nên người khác đều nhịn được nhìn hai người họ thêm vài lần, dù sao tuấn nam mỹ nữ đều hiếm thấy, hơn nữa hành động của hai người họ rất ái muội, còn ngồi ở cửa sổ của khách điếm, dù thế nào cũng khiến người khác cảm thấy tầm thường.
Tô Mạt cười , "Để mắt tới mới tốt, muốn cứ tới, nếu bọn họ để mắt tới chúng ta, chúng ta còn phải mất công phen tìm bọn họ."
giờ họ ở lại đây để tìm kiếm đám người kia, tìm thêm manh mối và chứng cứ, sau đó đến Ngân Châu tìm Thẩm gia, cùng Thẩm lão gia chuyện, xem ông ấy giải thích ra sao.
Tuy mùa hè nắng chói chang, nhưng ngoài trời là chạng vạng, bóng cây rạm rạp, hơn nữa nơi đây mưa nhiều, cây xanh mọc lên khắp nơi, hề có cảm giác oi bức.
Tô Mạt câu được câu chuyện với Hoàng Phủ Cẩn, nhanh chóng mệt mỏi, tựa vào lòng ngủ mất.
biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, còn có thanh la hét ầm ĩ.
Tô Mạt trở mình tỉnh dậy, bên giường xuất bóng người, Hoàng Phủ Cẩn trong chớp mắt xuất , "Dậy rồi?"
Tô Mạt dụi dụi mắt, liền đốt đèn lên.
Đặt bốn gian phòng thượng hạng, vậy mà lại ở cùng phòng với nàng, là lãng phí mà.
Nàng oán hận bĩu môi nhìn , Hoàng Phủ Cẩn cười cười, "Chắc là tìm tới đây."
Tô mạt vội vàng đứng dậy, Hoàng Phủ Cẩn đưa đồ nàng định thay tới đặt lên bàn, áo lụa màu xanh, bên dưới là váy dài màu vàng nhạt, tất cả đều làm từ chất liệu tốt nhất, thoáng khí mát mẻ.
Những thứ này vốn là do Lan Nhược chuẩn bị giúp nàng, ai ngờ lại làm tốt như vậy, nghĩ đến đại nam nhân như xoắn xuýt phồi đồ cho nàng, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Tâm trạng vốn có chút căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Đêm qua khi tựa vào lòng ngủ, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt, phụ thân mất, dù nàng có đau lòng ông ấy cũng thể quay lại.
Nàng đau khổ, ngược lại phải xin lỗi phụ thân.
Nàng nên nghĩ thông sớm hơn, làm tốt chuyện cần làm là được.
Cho dù muốn báo thù cho cha, cũng cần cả ngày phải chìm trong thù hận, hối hận, như vậy tốt cho chính bản thân mình, cũng liên lụy tới người thân bên cạnh, khiến họ phải lo lắng, khó chịu theo.
Nàng trốn sau bức bình phong thay đổi y phục, sau đó ra, cười tít mắt hỏi , "Cẩn ca ca, đây là quần áo mới làm, huynh xem có được hay ?"
Chương 1779:
Hoàng Phủ Cẩn ngoài trong ánh đèn, cẩn thận nhìn nàng, thiếu nữ như hoa quỳnh dưới ánh đèn càng thêm kiều duyên dáng, vẻ đẹp động lòng người khiến ngừng hít thở, cũng quên mất mình định gì.
Tô Mạt giận dỗi chu môi lên, "Chẳng lẽ khó nhìn lắm sao? Cẩn ca ca khen muội."
Tất nhiên nàng phải vì muốn khen nàng, chỉ là khi buông được trách nhiệm xuống, đó là cách nàng thể tâm trạng thoải mái.
Hơn nữa từ trước đến nay nàng để ý nhiều đến dung mạo, càng hỏi xem có thích hay , có xinh đẹp hay .
Trong đầu lóe lên ý tưởng, lập tức Hoàng Phủ Cẩn hiểu được nguyên nhân.
cảm thấy vô cùng vui mừng, vọt tới trước mặt nàng, tay ôm nàng lên, vui mừng : "Mạt nhi là xinh đẹp nhất."
Tình nhân trong mắt luôn là đẹp nhất, đây chính là lời ngọt ngào nhất.
Tô Mạt cười : "Ai nha, rối tóc của muội, chúng ta ra ngoài ."
Mấy người Lưu Vân chắc chắn đáng đợi ở cửa, để bọn họ nghe miễn phí những lời buồn nôn như vậy, hợp.
Chờ bọn họ mở cửa ra ngoài, mấy bóng người nhanh chóng nhảy đến, Lan Nhược và Lưu Vân xuất ở bên cạnh, "Thiếu gia, tiểu thư, bên ngoài có vài người hình như tới tìm chúng ta."
Khi mở cửa ra tiếng ồn ào kia càng thêm ràng, hình như bọn họ giả mạo Thẩm nhị thiếu gia, Thẩm tiểu thư, muốn khách điếm giao người ra.
Khách điếm tất nhiên biết, chỉ có thể để bọn họ tả xem người như thế nào, nhận dạng ra sao, bọn họ chỉ đường.
Khi chuyện, hai nhóm người gặp nhau ở đầu cầu thang, đầu là toàn thân quần áo hồng nhạt, bộ dạng xinh đẹp, ánh mắt mạnh mẽ có chí khí.
Sau lưng nàng là mấy tên nam nhân thô kệch, ánh mắt đám người lộ ra tinh quanh, vừa nhìn là biết có tay nghề.
Chưởng quỹ khách điểm tự mình đưa bọn họ lên, thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn vội vàng chắp tay thi lễ, "Các vị đắc tội, vị này là Thẩm gia nương cùng với gia môn, bọn họ tới tìm các vị để làm số chuyện."
ràng người đến hùng hổ muốn hỏi tội, chưởng quỹ là tốt bụng là tìm hiểu, xem ra là hòa khí sinh tài.
Tô Mạt cười cười, "Đa tạ chưởng quỹ, có chuyện gì phiền ngài nữa, chúng ta tự giải quyết."
Ông ta vội , " bằng các vị cùng xuống dưới dùng trà chuyện, làm hiểu lầm."
giá kia hừ : "Có gì là hiểu lầm, bọn họ dám giả mạo tiểu thư và nhị thiếu gia của chúng ta, quả là to gan lớn mật mà."
Chương 1780:
Lan Như nhìn thái độ kiêu ngạo ngút trời của nàng ta, khỏi hừ lạnh : "Cái gì mà tiểu thư nhị thiếu gia, tiểu thư chúng ta đâu thấy hiếm lạ gì, là bọn họ tự nhận sau, chúng ta từ đầu đến cuối hề nhận là người của Thẩm gia."
kia nghe Lan Như như vậy, nhất thời cảm thấy bị khinh thường, địa vị Thẩm gia chưa bao giờ bị người ta nghi ngờ, lập tức nổi giận, "Các ngươi còn dám cãi, có bản lĩnh đến nha môn chuyện."
Tô Mạt muốn dính đến nha môn, thân phận của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến nha môn dẫn tới ít chuyện.
Nàng thản nhiên : "Vị nương này xem ra hiểu lầm rồi, có gì cứ từ từ . Muốn biết có phải giả mạo tiểu như nhà hay , xem tên đăng ký ở khách điếm biết liền."
Nếu là giả mạo Thẩm gia, khi thuê phòng trọ sao trực tiếp viết họ Thẩm?
kia ngẩn ra, cảm thấy cũng đúng, dừng lại chút nàng ta : "Ở trọ các ngươi giả mạo, nhưng khi ở Tú Thủy phường lại giả mạo Thẩm gia, vu oan cho Thẩm gia chúng ta, làm mất danh dự của chúng ta."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Lan Như nhịn được, nha đầu kia quá kiêu ngạo, cho dù là Thẩm gia sao, tự cho mình là hoàng đế ở đây sao?
kia chỉ ra bên ngoài, "Quản của chúng ta ở bên ngoài, ngại ra ngoài vài câu."
Khua môi múa mép có thể giải quyết vấn đề, Tô Mạt lười phải ra mặt, dù sao bọn họ có mục đích khác.
"Lưu Vân, ngươi cùng Lan Nhược chuyện ràng với bọn họ." Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta ra ngoài dạo chút, ở kinh thành cấm ra ngoài ban đêm, có chợ đêm để dạo, ở Duy Dương khác, nghe chợ đêm đều mở đến sáng."
Phía bắc là trung tâm chính trị, phía nam cách xa kinh thành, có số quy của nhất định được thực , vì phát triển kinh tế, mấy nơi này đều làm như thế.
Chợ đêm mở ra, tiểu thương thu lợi, dân chúng thuận tiện, quan địa phương có thể gia tăng thu nhập, cớ sao lại làm?
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn xuống lầu, mấy tên gia đinh cao lớn vốn đứng ở đầu cầu thang, cũng biết vì sao khi Hoàng Phủ Cẩn đến gần, bọn họ theo bản năng tránh ra, ai dám ngăn lại.
Sau lưng hai người ung dung rời , trong lòng bọn họ kinh ngạc, chỉ là tuấn mỹ hơn người khác chút, mình cần gì phải sợ .
Lan Như và Lưu Hỏa theo hai người xuống, Lưu Vân chắp tay với kia, "Vị nương này mời dẫn đường."
Chương 1781:
kia hừ lạnh tiếng, "Tôi có tên, tên tôi là Phỉ Thúy."
xong, nàng với Lưu Vân: "Gặp Trần quản gia của chúng ta chuyện khách khí chút, ông ấy dễ chuyện như tôi đâu."
Lưu Vân cảm ơn nàng, sau đó xoay người xuống dưới lầu.
Trần quản gia khoảng bốn mươi tuổi, mặt cứng ngắc có biểu gì, ăn mặc cũng khoa trương.
Mấy người gặp nhau rồi ngồi xuống bàn trà ở đại sảnh của Duyệt Lai khách điếm, vừa dùng trà vừa chuyện, Lưu Vân kể lại toàn bộ việc ở Tú Thúy phường, sau đó cười : "Chúng tôi vừa đến địa phận của các vị, có nhiều chuyện biết, vẫn là mời Trần quản gia chỉ điểm nhiều hơn."
Trần quản liên tục dám, "Là do người làm ở Tú Thủy phường cùng vài người khác đến cửa hàng của Thẩm gia làm loạn, rằng nhị thiếu gia và tam tiểu thư chúng ta coi ai ra gì, mà đúng lúc đó tam tiểu thư của chúng tôi có mặt ở tiệm, vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, đặc biệt sai chúng tôi đến để hỏi cho ràng. Nếu có chỗ chu đáo, mong các vị bỏ qua cho."
Thấy quản gia nho nhã lễ độ như vậy, tất nhiên Lưu Vân cũng ra vẻ gì cả, vốn cũng phải người như vậy.
Gặp mặt chuyện ràng, Lưu Vân và Lan Nhược cáo từ rời .
Phỉ Thúy đột nhiên cười rộ lên, liếc mắt nhìn Lưu Vân cái, " biết vị công tử này xưng hô thế nào?"
Lưu Vân ngẩn ra chút, lập tức cười : "Phỉ Thúy nương có thể gọi tại hạ là Lưu Vân."
Phí Thúy gật đầu, nhắc lại, "Lưu Vân, tên rất hay, rất có ý thơ."
Lan Nhược hừ tiếng, trước, Lưu Vân vội đuổi theo.
Hai người đến chợ đêm nhộn nhịp tìm Tô Mạt và Hoàng Phủ , lại phát bọn họ lại bị nhận nhầm, vây họ là cậu ấm ăn mặc hoa lệ, a dua nịnh họt bọn họ.
Mở miệng là kêu Thẩm công tử, Thẩm tiểu thư.
Lan Như và Lan Hỏa rằng mình phải là người của Thẩm gia, lại chịu tin, chỉ là nhị công tử và tam tiểu thư khiêm tốn, khẳng định là vừa mắt bọn họ, nể mặt.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy sao cả, nhưng Lưu Hỏa và Lan Như lại nhịn được, nếu phải ở giữa phố xá sầm uất, còn có nhiệm vụ phải làm, hai người họ đánh cho đám người này bất tỉnh rồi.
Ánh mắt của thèm muốn ngắm nhìn Tô Mạt, chợ đêm treo nhiều loại đèn lồng, đèn lồng tuy nhiều, nhưng cũng đủ sáng, lại chiếu lên mỹ nhân càng thêm vẻ mỹ lệ thần bí.
Lan Như lập tức nhắc nhở Lưu Hỏa, nháy mắt với , Lưu Hỏa liền tiến gần đến Hoàng Phủ Cẩn, lén lút mách lẻo, để xin được ra tay.
Chương 1782:
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn , "Đến chỗ nào kín đáo ."
Trước mặt mọi người hạ bọn chúng, như thế tốt, thể làm chậm trễ chính của Mạt Nhi.
Được thiếu gia cho phép, Lưu Hỏa vui vẻ nháy mắt với Lan Nhu, hai ngươi liền dẫn tên dên xồm vào chỗ tối, nam tử kia muốn la lên, nhưng lại phát ra tiếng nào, đến chỗ tối nhất trong ngõ , Lưu Hỏa tùy tiện ném xuống, thuận tiện điểm huyệt ngủ của , khiến cho ngủ đêm.
Tô Mạt kéo Hoàng Phủ Cẩn cao hứng dạo, ,chợ đêm có rất nhiều thứ, rất nhiều đồ ăn cổ đại làm ngay tại chỗ, khiến cho nàng mở rộng tầm mắt.
Nàng nhìn người phụ nữ cán bánh, chảo đặt sau lưng, cán xong bánh liền tùy tiện tung lên, bánh liền chuẩn xác rơi vào chảo.
Khiến người khác phải ca ngợi.
người khác rán bánh, sau khi rán xong cho nhân bánh rồi cuốn lại, rồi đưa ra bày bán, Tô Mạt mua cái cuốn dưa chuột, tương đậu, chân giò hun khói, sau đó chia nửa với Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn có chút xấu hổ, dù sao từ được dạy dỗ tốt, dạy được chủ động ăn những quán ven đường, hơn nữa là ăn trước mặt bao nhiêu người.
Tô Mạt cho rằng bỏ xuống được mặt mũi, cười cười, liền đưa cho bé trai chơi bên cạnh.
Nàng quay đầu lại nhìn Lưu Hỏa ngăn cản mấy người kia, rồi với Hoàng Phủ Cẩn: "Chẳng lẽ bọn họ vẫn muốn diễn trò như vậy sao?"
có người chạy đến, biết gì với mấy người đo, mấy người kia liền theo rời .
Hai mắt Tô Mạt sáng lên, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn : "Bọn họ cuối cùng cũng lộ diện rồi."
Hoàng Phủ Cẩn cười với nàng, nhịn được đưa tay véo mũi nàng, "Lại bị muội đoán đúng rồi."
Tô Mạt đắc ý, hơi nghiêng đầu cười, đưa phần bánh trong tay nàng lên, "Có muốn ăn thử , hương vị rất ngon, cũng thua ngự thiện phòng đâu."
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng đưa lên cắn miếng, quả hương vị tồi, cắn hai miếng, gật gật đầu, chậm rãi ăn.
Con cá câu được, nàng cũng muốn dạo nữa, gọi mấy người Lưu Hỏa về khách điếm.
đường Lan Như báo cáo lại chút, có người tự xưng là hạ nhân của Doãn công tử và hạ nhân của Trình công tử giải vây cho họ, rằng công tử của bọn họ có quen biết người của Thẩm gia, mấy người đó nhận sai người.
Sau đó những người kia nửa tin nửa ngờ, liền bảo bọn họ theo gặp công tử nhà mình, công tử nhà bọn họ có thể tùy ý ra vào cửa hàng của Thẩm gia.
Chương 1783:
Lan Như gật đầu, "Dù lần đầu có thể là nhận sai, nhưng đâu thể lần nào cũng như vậy, lần thứ hai lại tiếp tục nhận sai? Nếu thuộc hạ của vị Doãn công tử kia xuất , chỉ sợ liên tục có người tới nhận nhầm, khẳng định là cố ý."
Lưu Hỏa lại : "Có thể là Thẩm gia cố ý? Bọn họ cấu kết cùng với Bạch y nhân, khẳng định muốn thăm dò chúng ta."
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Lan Nhược cho đó là đúng, : "Nếu hai người có thể nhìn thấu ý đồ của nhóm người đó như vậy, vậy cần tiểu thư và thiếu gia đến đây."
Lưu Hỏa cười hắc hắc, nhìn về phía Tô Mạt, "Tiểu thư, người chỉ điểm cho chúng tôi chút ."
Tô Mạt cười cười, "Ta cũng biết, dù sao chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, xem địch ra chiêu gì, chúng ta liền tiếp chiêu đấy."
Nàng nghi ngờ đám người kia cho là Doãn công tử kia phái tời, nhưng còn chưa thấy Doãn công tử kia, nếu kết luận như vậy quá võ đoán, dù sao nơi này rồng cá lẫn lộn, cũng biết được như thế nào.
"Đừng đoán mò, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi , ngày mai tiếp tục ra ngoài dạo." Tô Mạt đứng dậy, tính toán quay về phòng tiếp tục ngủ.
Nàng muốn ngủ giấc ngon, nếu tốt cho làn da.
Lan Như vội đuổi theo, "Tiểu thư, để em hầu hạ người." Đến cửa phòng Tô Mạt, nàng mở cửa thay Tô Mạt, "Tiểu thư, chúng ta dạo tới khi nào?"
Tô Mạt cười với nàng, " dạo tới khi vị Doãn công tử kia hoặc cái gì công tử kia chủ động tới tìm chúng ta mới thôi."
Đương nhiên vị công tử gì đó kia tới, có khả năng là Thẩm tam tiểu thư kia ra mặt.
Kết quả bọn họ dạo ba ngày ở Duy Dương, chẳng những Doãn công tử tới tìm, công tử khác cũng xuất , ngay cả vị Thẩm tam tiểu thư cực kỳ bốc đồng kia cũng thấy xuất .
Lần trước Kim Kết tới Thẩm gia, tuy vào nhà chính của Thẩm gia, nhưng cũng nghe qua danh hào của vị tam tiểu thư kia, nghe năm này nàng ta mười sáu tuổi, nhưng vô cùng thông minh, mỹ mạo vô song, có thể là đệ nhất mỹ nữ trong đám tiểu thư khuê các.
Chỉ tiếc là tính tình lại sánh được so với dung mạo và trí tuệ.
khi vừa ý, liền đánh chửi hạ nhân để trút giận, cho dù là ra ngoài, cũng coi ai ra gì.
Nếu người nào mắt mù đắc tội với tiểu nãi nãi kia, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ rồi.
Lẽ ra Thẩm gia qua nhiều thế hệ như vậy, lấy buôn bán là chủ yếu, mà mấy năm nay Thẩm lão gia càng bắt đám người trẻ tuổi tu thân dưỡng tính, giúp mọi người làm chuyện tốt, vậy nên có nha đầu điêu ngoa như vậy.
Cho nên Tô Mạt có chút tò mò.
Chương 1784:
Cho nên Thẩm tam tiểu thư Thẩm Tinh Tinh giống như là người ngoài vậy, khiến cho Tô Mạt rất tò mò, gia huấn của Thẩm lão gia nghiêm khắc như vậy, sao lại dung tung cho Thẩm tam tiểu thư như vậy.
Tả Nghi Lan là cháu ngoại của ông ấy, hơn nữa hơn vị tam tiểu thư này hai tuổi, vậy mà tính tình và trí tuệ đều hơn hẳn mấy cấp bậc.
Hơn nữa trước đây nàng còn nghi ngờ quan hệ giữa Thẩm gia và Tả phu nhân.
Nếu là nữ nhi ruột thịt, sao Tả phu nhân xuất giá nhiều năm như vậy, lại rất khi lui tới với Thẩm gia.
Cho dù là để tránh nghi ngờ, chỉ sợ là quá xa cách rồi.
Sau này theo ý của Tả Nghi Lan mẫu thân của nàng phải là con ruột mà chỉ là con nuôi, coi như giải thích được nghi ngờ của nàng.
Có tam tiểu thư ngược lại tốt hơn nhiều, nếu nàng là sợ Thẩm gia tường đồng vách sắt có chỗ để ra tay.
Tô Mạt tìm mấy người tới thảo luận, "Nếu bọn họ ra tay, vậy chúng ta liền thêm cho họ mồi lửa."
Nghe thấy vậy, Lưu Hỏa và Lan Như đều hứng khởi, "Tiểu thư định thêm lửa thế nào, người cứ sai bảo ."
Tô Mạt cười cười, "Để xem vị tam tiểu thư kia có thể giữ được bình tĩnh hay ."
gia thế hiển hách, gương mặt xinh đẹp, lại có tính tình đại tiểu thư, bộ dạng chịu được nghi ngờ của người khác về quyền uy của mình.
Tô Mạt phân phó chút, để đám người Lan Nhược chuẩn bị, nếu cần, liên hệ trực tiếp với A Lý và thủ hạ của Hoa Tử.
Mùng bảy tháng bảy, ngày thất tịch, là ngày hội cũng nam nữ trẻ tuổi.
Phong tục ở Duy Dương càng khiến nơi này thêm náo nhiệt, trước đó mấy ngày bắt đầu chuẩn bị.
Mặt tiền của các cửa hàng đều treo đầy các loại tơ lụa mỏng nhiều hoa văn màu sắc, các thợ khéo tay chuẩn bị các loại túi hương tinh xảo, các loại đèn lồng, hoa giả làm từ lụa mỏng, các loại điểm tâm...
phố cũng nhiều nữ tử dạo hơn ngày thường.
Tất cả đều là chuẩn bị cho đêm thất tịch, bởi vì tri phủ phu nhân Duy Dương và con muốn tổ chức du hội đêm thất tịch.
Đến lúc đó mời các danh môn tiểu thư, hơn nữa còn có rất nhiều đệ tử danh môn và các tài tử tuấn tú ở Duy Dương và các thanh niên có tiếng ở phụ cận cũng được mời.
Địa điểm là Ngọc hồ ở tây bắc Duy Dương, đến lúc đó bên ngoài ngọc hồ đều có quan binh, chỉ mở số con đường.
Hơn nữa nam nữ thanh niên ở Duy Dương chỉ cần là dân chúng đàng hoàng đều có thể ra vào miễn phí, thưởng thức vẻ đẹp về đêm ở ngọc hồ, đồng thời là dịp năm chỉ có lần được xem các danh môn tiểu thư ở Duy Dương biểu diễn.
Chương 1785:
Ngày thường những tiểu thư khêu các đều trốn trong phòng, người thường rất khó gặp.
Hơn nữa đêm thất tịch ở Duy Dương còn có phong tục, đêm hôm đó phân biệt giá cả, câu nệ quy củ, nam nữ thanh niên đều được tự do ra ngoài du ngoạn.
Tất nhiên ít chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cũng ngăn được nhiệt tình của mọi người, hơn nữa có tri phủ phu nhân và tiểu thư đứng ra chủ trì, người khác tất nhiên có ý kiến gì.
Dù sao những nữ tử quanh năm bị trói buộc ở hậu viện, khó có dịp nào như vậy, cuối cùng có ngày được tự do ra ngoài hít thở.
Quan trọng hơn là, đây là ngày có thể thoải mái ăn mặc, thể tài năng của mình, hơn nữa bị gán cho tội danh tuẩn thủ quy củ, ngược lại tạo được ấn tượng rất lớn ở trong giới quan lại và dân gian, cũng như trong lòng những thanh niên tuấn tú.
Nghe từ khi sau khi vị Thẩm tam tiểu thư kia mười hai tuổi, danh hiệu đệ nhất tiểu thư danh môn Duy Dương bị nàng ta chiếm mất.
Tuy nàng ta phải là người Duy Dương, nhưng Thẩm gia ở Duy Dương có rất nhiều ruộng đất, quan hệ lại rất vững vàng, tất nhiên có vấn đề gì cả.
chỉ như vậy, mấy tòa thành từ đây xuống phía nam đều noi theo đêm hội thất tịch ở đây, nàng ta cũng chiếm vị trí đệ nhất danh nghĩa.
Dù lộ mặt, nhưng cũng tốt bụng nhường cho người khác vị trí đệ nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng khẳng định là Thẩm gia nhiều tiền nhiều quyền, người khác thể nể mặt nàng ta.
Nhưng theo lưu truyền bát quái, nghe là Thẩm tam tiểu thư ngồi thuyền nhanh chóng tham gia đêm hội của hai tòa thành khác, hôm sau lại thỉnh giáo vị tiểu thư đạt quán quân của thành khác nữa, sau đó tỷ thí phen, khiến cho vị tiểu thư kia phải xấu hổ tự nhường lại vị trí.
Có tiền lệ như vậy, những người khác cũng muốn tự rước nhục vào người, đêm hội trược tiếp nhường lại cho tam tiểu thư.
Lan Nhược mang tin tức về, Thẩm tam tiểu thư đến Duy Dương, chỉ là lộ diện, nhưng lại phát ra thông tin nàng ta muốn tham gia du hội gì đấy, cảm thấy có hứng thú, lại là hiếm la gì vị trí quán quân.
Bởi vì nàng ta vốn là đứa con được đất trời ưu ái, từ dung mạo đến trí tuệ, căn bản cần người khác dành tặng những danh hiệu kia cho nàng ta.
Nghe được tin này, Tô Mạt vừa uống ngụm trà liền để ý hình tượng mà phun hết ra.
Last edited by a moderator: 29/8/16