Chương 1762:
hạ giọng : "Di nương nghe ai như vậy, sao lại những lời như thế, nếu để người khác nghe được tốt."
Lâm di nương nổi giận: "Con còn sợ người khác nghe thấy? Cả ngày con đều bận rộn, có nghĩ đến ta ? Ta dễ dàng gì chịu được đến ngày hôm nay, tiền đồ tương lai của con rộng lớn như vậy, bọn họ thèm tới thân phận của ta thôi, nhưng sao có thể để con tiện nhân Hỉ Thước kia dẫm lên đầu của ta? Chẳng lẽ để nàng ta quản lý cái nhà này vẻ vang hơn ta làm sao?"
Tô Việt càng nghe bà càng chịu được, có chút tức giận : "Di nương như thế nếu để lão phu nhân biết trách tội người, con cãi lại được."
Lâm di nương vừa nghe thấy vậy, liền ôm mặt khóc, "Ngươi chỉ biết bám lấy bọn họ, ngươi có nhớ đến nương của ngươi ? Ngươi nâng địa vị của ta lên, ta cũng gì, thế mà cũng giúp ta được câu? giờ ngươi là đương gia, Hỉ Thước chẳng qua cũng chỉ là nha hoàn, vậy mà muốn nhúng tay vào việc bên trong, ngươi cũng nên câu, để ta quản lý mới đúng chứ."
Tô Việt vốn mệt mỏi sắp chịu được nữa, nghe bà phân phải trái như vậy, càng muốn gì nữa. "Di nương vẫn là nên trở về trước , giờ cũng muộn rồi. Chuyện quản lý trong nhà vốn do lão phu nhân quyết định, hơn nữa việc quản gia, cũng chỉ là mấy chuyện quan trọng, ai muốn làm chứ?"
"Ngươi chỉ biết đến người ngoài. Ta nuôi ngươi vô ích rồi." Lâm di nương tiếp tục khóc, "Ngươi kiếm nhiều tiền vậy, ngược lại để bọn họ hưởng lợi, ngươi phân cho họ nhiều tiền như vậy, sao nhớ đến ta?"
Tô Việt khuyên bà: "Trong tay con có tiền, chẳng lẽ còn để di nương phải chịu thiệt sao? Người muốn dùng tiền với Mặc Trúc để đưa cho người."
Lâm di nương hừ tiếng, khinh thường : "Ta cho con biết, con mệt sống mệt chết lão phu nhân cũng nhớ đến con, có của tốt gì đều chia cho bốn nha đầu kia. Nghe nương , nếu bọn họ muốn gặp chúng ta, chi bằng chúng ta đường ai nấy , con mở cửa hàng, cũng cần quan tâm đến bọn họ, tránh để bọn họ làm gì chỉ chờ chia tiền."
Sắc mặt Tô Việt đen lại, "Di nương, người chuyện càng ngày càng quá phận rồi đó, những lời đó sau này đừng nhắc lại nữa, nếu lão phu nhân tức giận, di nương đừng trách."
Lâm di nương nghe vậy vừa nghĩ khóc to lên nhưng lại sợ gây ra tiếng quá lớn, đành phải nghẹn ngào : "Còn phải là do nương nghĩ cho con sao? Con kiếm tiền liền nhớ đến nương nữa sao? Để nương bảo quản giúp con? Chẳng lẽ di nương phải là nương của con sao? Hơn nữa, đại phòng làm được gì? Hỉ Thước làm được gì? Con còn cho bọn họ tiền?"
Chương 1763:
Bà khóc thành tiếng tiếp tục : "Lão phu nhân và lão gia đều có bổng lộc, còn có đất vườn nông trang, còn cần con nịnh hót sao? Con có nịnh hót hơn nữa tước vị quốc công cũng thuộc về con, lão gia hưu phu nhân."
Tô Việt thấy bà những lời hay như vậy, bản thân cũng tức giận, chẳng qua là giỏi nhẫn nhịn, đè cơn nóng xuống, "Di nương nên về viện mình nghỉ ngơi , mấy ngày này đừng đến tìm con, con rất bận, chỉ sợ có thời gian về nhà."
xong liền thẳng vào phòng trong.
Lâm di nương tức giận đến mức dậm chân, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bà tử tuần đêm hỏi.
Lâm di nương nghe ra đó là tiếng của Trương ma ma, vội vàng cười ra ngoài: "Là Trương ma ma à, ta tới vài câu với nhị gia, chuẩn bị trở về đây."
Sắc mặt Trương ma ma trầm xuống, "Ta nghe thấy có người khóc?"
Lâm di nương lập tức thề thốt, "Đâu có gì đâu, chắc là tiếng của tiểu thiếu gia đó, theo tiếng gió bay tới, ma ma nghe nhầm rồi."
Trương mama cũng gì thêm, "Lâm di nương vẫn nên về nghỉ sớm ."
Lâm di nương vội vàng rời .
Lâm di nương cười lạnh cái, mang theo đám mama quay về chỗ lão phu nhân, vào trong nhà, lão phu nhân lim dim, nha hoàn đứng cạnh quạt cho bà.
Trương mama tiến lên : "Quả nhiên là phu nhân đúng, Lâm di nương đến làm phiền nhị gia rồi."
Lão phu nhân cũng mở mắt ra, : "Việt nhi khẳng định đồng ý với nàng ta."
Trương mama cười : "Đó là tất nhiên, lão phu nhân giỏi nhất là nhìn người, nhị gia là do lão phu nhân nuôi lớn, tất nhiên kém cỏi rồi."
Lão phu nhân thở dài, "Cũng biết sau khi ta nhắm mắt..."
Tô Trì dùng được nữa, biết Tô Việt có thể gánh được trọng trách xây dựng lại cái gia tộc này , là con vợ kếm, người khác khinh thường , cái này đáng sợ, bà có thể nâng thân phận của lên.
Chỉ sợ là sau khi bà mất, thời gian trôi qua, càng ngày càng giữ được lập trường, dù sao đây cũng là gia tộc, người tài giỏi cũng nhiều.
Về sau là cả đại gia tộc, thiếu nửa cũng được, cần nhờ để sống.
Trương mama khuyên bà, "Lão phu nhân cần lo lắng như vậy, con cháu đều có phúc của con cháu."
Lão phu nhân gật đầu, "Đúng là như vậy."
Trương mama lại : "Lão phu nhân đừng lo, có tứ tiểu thư ở đây, dù sau này tứ tiểu thư có ở nhà, cũng để cái nhà loạn lên đâu."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai mắt của bà xem như cũng nhìn , cái nhà này chỉ cần có tứ tiểu thư bại."
Cho nên bà biết phải những gì.
Chương 1764:
Hôm sau, lão phu nhân phái người đến nông trang đón Dương di nương quay về, thần trí của bà ấy được minh mẫn cho lắm, nhìn thấy Tô phủ giống như đến chốn tiên cảnh.
Lão phu nhẫn cũng làm khó bà ấy, dù sau cũng chỉ là nuôi sống bà, để cho bà đủ cơm đủ áo là được.
Để Hỉ Thước sắp xếp chỗ ở cho bà ấy ở sân viện yên tĩnh, lại phái thêm số nha hoàn và mama chăm sóc, hơn nữa còn dặn, nếu như có ai dám thất lễ với bà ấy chỉ vì là di nương, lão phu nhân tuyệt đối bỏ qua cho người đó.
Có lời của bà, Hỉ Thước càng để tâm chăm sóc, thường đến xem tình hình, đám nha hoàn mama cũng dám vô lễ, coi như Dương di nương được an ổn.
Lâm di nương vẫn muốn lên làm phu nhân, nhưng Tô Việt ủng hộ bà, lão phu nhân lại muốn gặp bà, bây giờ cả Dương di nương cũng được đón về, ngược lại mình mình bà ngoại thương cậu quý rồi.
Càng tức giận càng thiếu làm ra vài chuyện.
Chỉ cần quá phận, lão phu nhân cũng để ý đến bà.
Tô Mạt có tâm trong lòng, hơn nữa còn phải chuẩn bị xuôi nam, càng có tâm trạng xử lý mấy chuyện cỏn con này.
Dù sao Lâm di nương cũng là mẹ ruột của nhị ca, chuyện này nên để từ từ xử lý, quyết định của chủ gia, chính là để mọi việc cân bằng, đơn giản được.
Mắt thấy sắp tới trung tuần thàng sáu, mưa gió ngày càng nhiều, Tô Mạt tính giờ đường sông nước lên cao, thuyền nhanh, muốn chào tạm biệt để xuôi nam.
Mọi người tất nhiên nỡ xa bọn họ, nhưng cũng biết bọn họ có chuyện lớn phải làm, làm việc cho hoàng đế, thể tự tiện, ngoài chúc phúc cũng chỉ có mong bọn họ sớm ngày trở về.
Lão phu nhân quyết định, làm bữa tiệc ở nhà, người trong nhà cùng chia tay Tô Mạt.
Để cho đám tỷ muội huynh đệ trẻ tuổi được vui vẻ hôm, chờ bọn họ rồi, mọi người lại quay về công việc bận rộn như cũ.
A Cổ Thái vẫn chịu xuất , gia đình Hồ tiên sinh quá thích náo nhiệt, hơn nữa bọn họ qua ít thời gian nữa họ cũng xuôi nam theo bọn họ, nên tới góp vui nữa.
bàn rượu, đặc biệt mình Tô Hinh Nhị là đơn, nàng uống ít rượu, kéo tay Tô Mạt : "Mạt nhi, muội làm đại , tuy là nữ tử, nhưng còn lợi hại hơn nam tử. Trước đây tỷ còn ghen tị với muội, ghen tị vô cùng luôn."
Nếu như mình có khí chất, có võ công, có phải là bỏ xuống được tất cả mọi chuyện, lưu lạc trời nam đất bắc hay ?
làm nữ hiệp?
Dù có ai , cũng có thể toàn thân sương gió, lời nhiệt huyết?
Tô Mạt nhìn nàng say đến bảy tám phầ, hai má đỏ bừng, biểu tình mất mác giống như thất tình.
Chương 1765:
Tô Mạt cười : " giờ tỷ tỷ cùng nhị ca cũng làm chuyện lớn còn gì, chuyện của muội và Cẩn ca ca chỉ là chuyện , cũng là bất đắc dĩ thôi. Nếu có thể, bọn muội còn muốn dừng lại, ổn đinh là công việc buôn bán, kiếm ít tiền, ngày ngày được ở nhà."
ở lại nhiều ngày bọn họ cũng muốn , nhưng nàng biết, nàng phải , bởi vì còn thù lớn chưa trả.
Tần Nguyên Quân vì có thê tử ngồi cùng nên uống nhiều rượu, ngược lại rất quan tâm gắp đồ ăn, lấy nước cho thê tử, rồi lại bóc cam cho nàng ấy ăn.
giờ khuyên Tô Nhu Nhi nên ăn dưa hấu, nên ăn mấy quả đào.
Kim Kết ngồi bên cạnh nhìn hai người họ cười ngừng.
Nhìn mọi người ở chung hòa thuận như vậy, Tô Mạt cũng thấy yên tâm rồi.
Khi mọi người cũng ngà ngà say, tất cả mọi người tản ra mỗi người hướng, Kim Kết và Hỉ Thước chỉ đạo mấy nha hoàn thu dọn bà ăn.
Hoàng Phủ Cẩn sớm dẫn theo Lưu Vân, Lưu Hỏa chuẩn bị đồ đạc, Tô Mạt cũng muốn giúp đỡ, nhưng Trương ma ma lại truyền lời rằng lão phu nhân cho gọi nàng.
Tô Mạt đàng chỉnh lại mặt mũi trang phục, khi qua tiểu hoa viên nàng nghe thấy có tiếng người cãi nhau.
Đó là Bình An?
Nàng cực kỳ kinh ngạc, đó là công chúa luôn trầm tĩnh sao?
Nàng nghe thấy Bình An lạnh lùng : "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi sợ mất mặt mà ra sao. Nếu ngươi sống hòa hợp được với mọi người cứ ở trong phòng của ngươi mà uống rượu, ôm ấp mỹ nhân của ngươi ."
người khác là Tô Trì, hình như uống say, lầu bầu chửi người.
biết gì, đột nhiên vang lên tiếng bạt tai.
Tô Mạt giật mình, sợ Bình An chịu thiệt liền muốn đến, lại nghe thấy tiếng Tô Trì tức giận: "Người đàn bà chanh chua này, ngươi dám đánh ta?"
Bình An cười lanh, "Đánh ngươi sao, ngươi muốn tốt cho mọi người, mọi người cũng coi như ngươi chết rồi. Nếu như ngươi còn tới quấy rối, khiến mọi người vui, ta liền đánh ngươi. Ngươi ngoan ngoãn ở trong viện của mình , nếu còn muốn đến thỉnh an lão phu nhân, ngươi cứ , nếu dám làm ra chuyện gì tốt, ngươi cẩn thận ta cho người đánh gãy chân ngươi để ngươi bò cũng được."
Tô Mạt mím môi cười , Tô Trì cuối cùng cũng bức con dê con yếu đuối biến thành sói lớn, lúc đầu vì để cho Bình An có thể độc lập hơn, để Tô Trì nếm mùi khổ sở, nàng cố ý để mấy nha hoàn có chút võ công theo bảo vệ nàng ấy.
Nếu Tô Trì dám động thủ, các nàng liền ra tay nặng hơn , nhưng lại lại lấy kim châm tẩm thuốc tê, châm cho vài cái, để chịu loại hành hạ đau đớn này thời gian dài.
Xem ra cũng có hiệu quả.
Nàng cực kỳ cao hứng, nữ nhân cần phải biết thương chính mình, như vậy phải chịu đau khổ.
Chương 1766:
Tô Mạt sử dụng khinh công, nhanh chóng qua chỗ hai người họ, hai người hề phát .
Trương mama đứng ở cửa phòng chờ nàng, "Tiểu thư, lão phu nhân đợi người."
Tô Mạt thấy trong phòng im ắng, ngay cả nha hoàn cũng thấy đâu, có chút tò mò, "Trương mama, bà nội có chuyện quan trọng cần sao?"
Trương mama gật đầu, mời nàng vào, còn bản thân đứng ở bên ngoài canh cửa.
Tô Mạt vào trong, phát trong phòng cũng có hạ nhân hầu hạ, yên lặng đến mức có chút khiến người khác sợ hãi.
Trong phòng chỉ có tiếng tí tách rất trong ly hương.
Tô Mạt vào phòng trong, phát lão phu nhân ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn bàn, nàng bước lên trước thỉnh an, "Bà nội, sao người nghỉ ngơi vậy?"
Lão phu nhân đột nhiên quát, "Con quỳ xuống!"
Tô Mạt ngẩn người, lập tức hiểu ra, đành phải quỳ xuống.
Lão phu nhân nghiêm khắc nhìn nàng, "Con , có phải phụ thân con xảy ra chuyện rồi đúng ?"
Hốc mắt Tô Mạt đỏ lên, yết hầu đau nhức, nàng cắn môi, nhàng gật đầu.
Sắc mặt lão phu nhân lập tức vỡ vụn, cả người lùi lại phía sau, thở dài, "Ta biết mà, ta biết mà, hoàng đế để cho nó bình an rời ."
Tô Mạt : "Bà nội, cũng liên quan đến tiên đế, chúng con tra được chuyện này là do bạch y nhân của quân gia, hơn nữa còn có liên quan tới Thẩm gia, cho nên con muốn tìm hiểu cho ."
Lão phu nhân nhìn nàng cái, lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh, "Tóm lại bà cảm thấy nhất định có liên quan tới triều đình. Ngày đó phụ thân con có với bà, triều đình nhất định dung được nó, chỉ vì nó công cao, còn bởi vì nó cùng tiên đế nhiều lần vào sinh ra tử, tiên đế có lỗi với nó, tiên đế coi trọng mặt mũi nhất định để cho người khác đúng. Hơn nữa còn lý do, đó là vì mẫu thân của con."
Đây là lần đầu tiên lão phu nhân nhắc tới Cố di nương.
Tô Mạt lẳng lặng nghe.
Lão phu nhân : "Mẫu thân của con là Cố Doanh Nhi, là nữ tử vô cùng thông minh, bà ấyy rất phụ thân của con, nhưng để ý đến danh phận. Thông thạo binh thư, có thể là người vợ tốt của phụ thân con, ở ngoài chinh chiến vài năm, bà ấy giúp phụ thân con ít việc, đánh thắng ít trận. Tiên đế vẫn lo lắng, phái rất nhiều người thầm giám thị bọn họ...ha!"
Bà cười lạnh, triều đình có ai là nghiêm túc bàn bạc chính , đều là mưu quỷ kế, đối phó trung thần, từ trước đến nay đều là dùng đến nhiều thủ đoạn.
Khi thực mưu quỷ kế, luôn có nhiều người làm theo.
Last edited by a moderator: 29/8/16