Chương 1714:
Sau khi Hoàng Phủ Giác nắm bắt được, lập tức cưỡi ngữa chạy tới thôn Du Thụ, lo cho Tô Mạt.
Tuy vào thời điểm Tô Nhân Vũ mới chết, nhìn nàng rất bình tĩnh, tiếp đó hồi cung tìm hoàng đế tính sổ, nàng cũng có biểu bi thương cùng phẫn nộ.
Nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc của nàng dao động, từ trong đáy lòng là phẫn nộ và bi thương, ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
Vốn dĩ nàng luôn ôn hòa thản nhiên, khuôn mặt luôn mỉm cười, cho dù là tức giận cũng cười đến mức vân đạm phong khinh, hai mắt sáng lên.
Nhìn giống như búp bê sứ vô hại, ra lại rất nghịch ngợm, đáng khéo léo.
Nhưng lúc này, cảm thấy thoải mái nghịch ngợm của nàng đều biến mất, hàn ý quanh người càng ngày càng nặng, hàn ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm, làm cho người khác dám coi thường.
chỉ sợ nàng đơn, làm thương bản thân mình, cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài, muốn nàng cảm thấy quá đau khổ.
Huống chi, Tô quốc công chết vì cứu .
Thực tế hiểu, ra dù Tô Nhân Vũ ra tay, thương thế của cũng nguy hiểm đến tính mạng, Tô Nhân Vũ vì sao phải là vậy?
tất nhiên có với Tô Mạt chuyện này, trong lòng mình tự hiểu , lúc ấy Tô Mạt biết, nhưng và Tô Nhân Vũ rất ràng, chết.
Cho nên Tô Nhân Vũ căn bản cần cứu .
Mà khi Tô Nhân Vũ chết, khóe môi nhếch lên ấy giống như nụ cười trấn an.
Khiến có chút khó hiểu, đồng thời cũng có chút tức giận, cảm thấy Tô Nhân Vũ có chút ích kỷ, vì giải thoát cho chính mình, lại đặt Mạt Nhi vào hoàn cảnh như vậy.
Đồng thời cũng đặt vào tình cảnh này.
Cả đời này, chỉ cần còn sống, rời khỏi Tô Mạt.
Tô quốc công đâu cần phải đặt trách nhiệm xuống cho như vậy?
Tô quốc công vì mà chết, nếu là người bình thường, cả đời đều cảm thấy áy náy với Tô Mạt, rời khỏi nàng, báo đáp cho nàng.
Nhưng và Mạt Nhi, quan hệ của bọn họ chẳng lẽ lại như vậy sao?
có chút bất đắc dĩ, cũng giải thích, chỉ là trong lòng có chút hoài nghi, cũng dám cho Tô Mạt, tránh để nàng thêm đau lòng, thêm khổ sở.
nhàng vào trong phòng, ánh sáng bên trong mờ ảo, Tô Mạt lẳng lặng ngồi ở bên, nghe thấy tiếng nàng khóc, nhưng lại cảm giác được bi thương khắp căn phòng.
Tâm của giống như bị bóp chặt, chưa từng thấy Mạt Nhi như vậy bao giờ, nhu nhược bất lực, giống như dê con lạc đường, khiến cho người ta sinh lòng thương hại.
Chương 1715:
Nàng vẫn luôn kiên cường như thế, độc lập, cho dù trước đây có phải cực khổ đến đâu, cũng chưa từng thấy nàng suy sụp.
Dù im lặng lên tiếng, Tô Mạt vẫn cảm nhận được khác thường, vai nàng hơi động chút, từ từ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ân cần của , nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
Tâm Hoàng Phủ Cẩn giống như bị bóp chặt, tình nguyện chịu đau đớn gấp trăm lần cũng muốn nhìn nàng đau khổ như vậy.
"Mạt Nhi!" tiến lên ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt nàng trong lòng, giống như muốn cản lại mọi mưa gió cho nàng, "Mạt Nhi, đừng đau lòng, Tô quốc công..."
muốn Tô Nhân Vũ là muốn tìm chết cái chết, lý do ông ấy ngại mà đỡ cho , vì như vậy ông có thể thanh thản ra .
Nhưng chỉ sợ Tô Mạt càng thêm đau lòng, biết phải như thế nào, khéo dỗ người khác, trước kia có thể trêu chọc nàng được, nhưng trường hợp bây giờ...
"Nàng xem, Tô quốc công hề đau khổ, ông ấy...thậm chí là vui vẻ ra ." uyển chuyển nhắc nhở Tô Mạt.
Tô Mạt thông minh như vậy, sao có thể nhìn ra, nàng hiểu, chẳng lẽ còn sống - sống cùng với người nhà của mình, vui vẻ hơn so với chết sao?
"Muội nhất định phải tìm ra hung thủ." Giọng của nàng rất , cũng rất kiên quyết.
Hoàng Phủ Cẩn nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu : "Mạt Nhi, nàng yên tâm, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta nhất định ủng hộ nàng."
Tô Mạt cọ vào lòng , lau nước mắt, nhàng : "Muội muốn tìm nơi có phong địa đẹp, trước tiên là tìm hầm băng bảo quản di thể của phụ thân, sau đó...qua thời gian nữa, đưa ông cùng mẫu thân hợp táng."
Có lẽ trong lòng phụ thân, chôn ở đâu quan trọng, quan trọng là chôn cùng ai.
Nhưng mà, nàng nhất định phải tìm được hung thủ trước!
Tuyệt đối thể để cho kẻ hạ độc và đám người phục kích nhởn nhơ ở ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng lên, dùng ngón tay nhàng lau nước mắt của nàng, nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, rất đau lòng.
"Ta sai Lưu Vân và Lưu Hỏa chuẩn bị hầm băng, cũng cần tìm ở đâu xa, hầm băng của hoàng gia có rất nhiều, danh nghĩa của ta có vài cái, chỉ cần thay đổi chút là có thể trực tiếp dùng."
Dù thời tiết mùa đông khá thấp, nhưng thể có sơ suất, tránh để di thể bị hư thối.
May mà bọn họ có chút dược đặc thù, có thể bảo vệ di thể của Tô Nhân Vũ bị phân hủy.
Tô Mạt ừ tiếng, đưa mắt nhìn , đôi mắt của trong suốt, tràn đầy quan tâm đối với nàng.
Chương 1716:
"Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta sao. Cha nuôi, ông ấy...."
Diệp Tri Vẫn cũng còn nữa, nhưng đó là tâm nguyện của ông, vốn cũng sống được lâu nữa, có thể cùng người mình hận nhất đồng quy vu tận, cũng coi như là thỏa mãn.
Mà đối với hoàng đế, cũng như vậy.
Bọn họ chết thể tìm được xác, hóa thành tro tàn, hòa cùng chỗ, cùng nữ đế vĩnh viễn nằm sâu dưới địa cung.
Coi như là viên mãn rồi.
Vậy phụ thân sao?
Tô Mạt khóc đỏ cả hai mắt, muốn gặp người khác, Hoàng Phủ Cẩn tự mình lấy nước và khăn cho nàng lau mặt.
Lưu Vân liền bưng đồ ăn đến cửa, Hoàng Phủ Cẩn bưng lấy mâm, sai cùng Lưu Hỏa lo chuyện hầm băng.
Lưu Vân : "Thiếu gia, chuyện này cứ để mình ta lo, Lưu Hỏa còn phải chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, ta dẫn người làm, rất nhanh xong."
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, dùng chân đóng cửa lại, bưng đồ ăn vào cho Tô Mạt.
Mấy người Tô Mạt ở lại thôn Du Thụ khoảng nửa tháng, ngừng có tin tức từ các nơi truyền đến, việc tìm kiếm cũng có tiến triển, tìm thấy dấu vết ở Giang Bắc.
Ngoài ra hầm băng cũng chuẩn bị xong, cần rườm rà, lại vô cùng bí mật, an toàn, lại phái người trông coi.
Vốn là Tô gia tính đón tết ở đường, mà giờ Tô Nhân Vũ qua đời, lão phu nhân còn chưa đến Trữ Châu, mấy người Tô Mạt dừng lại ở thôn Du Thụ, bọn họ cũng có tâm tư đón tết.
Mỗi ngày đều bận rộn với vô số tin tức.
Đến đầu xuân năm mới, nhận được tin tức từ nhị ca, bọn họ an toàn đến Trữ Châu.
Tuy đường có gặp chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng do Tô Mạt có chuẩn bị từ trước đều hữu kinh vô hiểm, có tổn thất gì.
Mặt khác, Tô Nhân Vũ cũng được đưa vào hầm băng, Hồ tiên sinh tự mình tới điều chế dược, đóng băng Tô Nhân Vũ trong nước thuốc, chỉ cần ở trong đó có thể bảo trì như trước.
Cuối tháng giêng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến xem hầm băng, tận mắt nhìn Hồ tiên sinh và đám người Lưu Vân phong kín hầm chứa, sau đó khởi hành đến kinh thành phủ Ngụy vương.
Mà Hồ tiên sinh lại quay về Trữ Châu trước, muốn phối hợp với Hồ Tú Hồng và A Cổ Thái nghiên cứu loại dược mà Tô Mạt cần.
Đoàn người vừa tiến vào kinh, liền gặp đám người của Hoàng Phủ Giới lùng bắt xung quanh, bên trong thành vô cùng hỗn loạn.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt mang theo mấy người Lưu Vân tiến đến phủ Ngụy vương, lại thấy vương phủ còn ồn ào hơn bên ngoài, Lưu Vân tìm người hỏi, ra Ngụy vương gặp chuyện.
Mấy người lập tức đến hậu viện, tìm được Hoàng Phủ Giới bị thương, sắc mặt của được tốt lắm.
Chương 1717:
Vừa thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vào, hai mắt Hoàng Phủ Giới liền sáng lên, lập tức nhảy xuống giường, động đến miệng vết thương, nghiến răng chịu đau, "Nhị ca, Mạt Nhi, hai người đến!"
Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi sao lại thế này, nhìn bộ dạng của , bị thương nhưng lại vui vẻ.
Hoàng Phủ Giới oán hận chà chà chân, thở phì phì : "Cũng là do ta mắt mù, bị người bên cạnh lừa nhiều năm như vậy."
Tô Mạt nhíu mày nhìn , Hoàng Phủ Giới cắn răng kể hết mọi chuyện ra.
Vốn mấy người thị vệ bên cạnh luôn được Hoàng Phủ Giới tin tưởng, cơ bản đều là lớn lên cùng nhau, từ khi nắm binh quyền càng thêm coi trọng bọn họ.
Lần này hoàng đế ban rượu, đám người đưa tiễn Tô quốc công là tự mình lựa chọn, cũng là do bảo quản.
Ai ngờ xuất kẻ ăn cây táo rào cây sung, cấu kết cùng bạch y nhân, lại thừa dịp mệt mỏi ám sát , may mà công phu của cũng khá tốt, nếu sống mà gặp được Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lần nữa.
"Nhị ca, dược trong rượu nhất định là do hạ. là đáng giận!" Hoàng Phủ Giới tức đến dậm chân, động đến vết thương, gào lên vài tiếng.
Tô Mạt hỏi: "Bọn họ thừa nhận sao? Nếu là bọn họ, vì sao chỉ có cha ta cùng ngũ ca trúng độc, ba chúng ta có việc gì?"
Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, lắc đầu, ủ rũ : "Huynh cũng biết."
uốn éo người giường, tinh thần sa sút : "Nhị ca, huynh quay về , huynh có ở đây, đệ làm được chuyện gì. Thân tín bên cạnh mà cũng có gian tế đệ, đệ...Đệ làm được gì chứ?"
nản lòng vò đầu mình.
Người bên cạnh nhị ca quá nhiều, nhưng mấy người Lưu Hỏa Lưu Vân, người nào lòng dạ son sắt.
Là do chính mình ngu dốt, làm được.
Nhìn bộ dạng chán nản của , Hoàng Phủ Cẩn khuyên nhủ: " phải lỗi của đệ."
Là do địch nhân quá giảo hoạt, Hoàng Phủ Giới luôn được bảo hộ quá tốt, tuy là võ công giỏi, nhưng lại hiểu thế , có rất nhiều đạo lý, phải tự mình trải qua, nếm qua thiệt thòi, mới có thể học được chân lý.
Nghĩ tới chính mình, trước đây phải cũng là như vậy sao?
Cũng bị người bán đứng, chịu qua đau đớn, mới biết được cách khống chế thuộc hạ, làm thế nào để dành được tâm của người khác.
Tô Mạt : "Mặc kệ thế nào, có manh mối là bạch y nhân, chúng ta tập trung tinh lực điều tra bọn họ. chừng những người phục kích lần đó, chính là bọn họ."
Chương 1718:
Hoàng Phủ Cẩn cũng đồng ý, Tô Mạt liền phân phó Lưu Vân, bảo dùng bồ câu đưa thư gửi cho A Lý, bọn họ tổng hợp những manh mối có liên quan đến bạch y nhân và đám người phục kích để tìm kiếm, nhất định phải tìm ra hành tung của bọn họ.
Thương thế của Hoàng Phủ Giới có chút phiền toái, bị nội thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ban đầu định rời trước, lại sống chết đồng ý, nhất định bắt bọn họ phải ở lại.
"Nhị ca, vương phủ và phủ quốc công đều dọn hết , trở về đó cũng có gì, chi bằng ở lại nơi này của đệ. Trước khi hai người rời , cứ ở lại đây, ở đây tốt như vậy. Nếu cần gì, hai người cứ tùy ý sai bảo người làm."
gọi phó tướng của mình tới, ra lệnh cho mọi người phải nghe lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt.
Phó tướng kia vào, ra là Lục Thiệu.
lâu rồi Tô Mạt mới gặp lại , sau khi Cố Chiêu chết, chức trưởng thị vệ rơi người .
Lục Thiệu đối với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn rất kính cẩn, chờ sai bảo.
giờ Tô Mạt cũng cần bọn họ giúp gì, chỉ vài câu rồi bảo trước.
Tháng hai còn lành lạnh, hoa xuân nở vàng góc, Tô Mạt đứng bên bờ ao nhìn băng tan, phía dưới có vài con cá vàng bơi lội kiếm ăn.
Nàng nhớ lại trước đây, khi ở Tô phủ tại Trữ Châu, nàng và Tô Hinh Nhi khi đó như nước với lửa, thời điểm xem cá chép, xảy ra xung đột.
Khi đó phụ thân phản ứng ra sao?
Khi biết mình là nữ nhi của cố di nương, vẫn chắc chắn Tô Hinh Nhi mới là nữ nhi của cố di nương, hình như phụ nhân để ý đến lẽ thường.
Tuy là cảm thấy mình tốt, muốn thể tốt hơn, nhưng có lần liên lụy đến Tô Hinh Nhi, tình cảm đó biến mất còn.
Này có phải chứng minh, tưởng niệm của phụ thân đối với mẫu thân vượt qua tất cả mọi chuyện?
Cho dù là nữ nhi ruột thịt của ông cũng vô dụng?
"Mạt Nhi, có tin tức rồi."
Hoàng Phủ Cẩn đứng ngay sau lưng nàng, khí tức trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại mang cho nàng cảm giác ấm áp lạ lùng.
Ôm nàng vào trong ngực, khẽ: "Có tin tức từ A Lý, người phục kích chúng ta chính là người của Quân gia. Nhưng mà..."
dừng lại tiếp.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn , từ trong mắt nhìn thấy do dự, "Cẩn ca ca, huynh , muội chịu được."
Hoàng Phủ Cẩn : "Quân gia và Thẩm gia có liên hạ, những bạch y nhân vào kinh đều là do Thẩm gia nghĩ cách đưa vào, đóng giả là tiêu sư của Thẩm gia."
Chương 1719:
Thẩm lão gia là người có danh tiếng giang hồ, từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cũng dối, nếu ông ta giấu nàng , đâm sau lưng nàng, vậy nàng nhất định tha cho ông ta!
Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được chứng cứ xem có phải là người của Thẩm gia làm hay .
Hơn nữa vì sao Thẩm gia lại làm như vậy.
"Mạt Nhi, nếu nàng muốn, ta cùng nàng Giang Nam." Thẩm gia là đệ nhất gia tại Giang Nam, cũng là thương gia lớn nhất Đại Chu, có vô số quan hệ với hoàng gia.
Nếu Thẩm gia có điều mờ ám, chỉ sợ mọi chuyện rất phức tạp, về tình về lý, đều đứng ngoài nhìn.
Tô Mạt đá sỏi dưới chân xuống ao, "Cẩn ca ca, huynh thử xem nếu Thẩm gia và bạch y nhân có liên quan với nhau, vậy động cơ của ông ta là gì? Chẳng lẽ là có quan hệ gì với Vu Hận Sinh?"
Tả Minh Thụy ủng hộ Vu Hận Sinh, mà Thẩm gia lại là nhà bố mẹ vợ của Tả Minh Thụy, rất khó là hai nhà này có hợp mưu với nhau hay .
Nhưng mấu chốt của vấn đề là Tả Minh Thụy biết Vu Hận Sinh phải là con ruột của hoàng hậu, nhất định tin tức này cho đồng bọn, nếu Thẩm gia là đồng phạm, nhất định đối địch với Hoàng Phủ Cẩn.
Bị tập kích ở sườn núi, rượu ngự ban có độc, ám sát Ngụy vương, giờ thể giải thích được mọi chuyện.
Hai người thương lượng chuyện Giang Nam, Lưu Vân từ cửa bên vào, "Vương gia, tiểu thư, Lạc vương mời chúng ta qua đó."
Tuy là hoàng đế để lại di chiếu truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, nhưng chưa đăng cơ, cho nên vẫn chưa đổi lại xưng hô.
"Có là chuyện gì ?" Hoàng Phủ Cẩn hỏi.
Lưu Vân lắc đầu, "Người tới là quản gia của Lạc vương phủ, chỉ là mời thiếu gia và tiểu thư, đến có chuyện gì."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Có thể là muốn cảm ơn, hoặc có thể là có chỗ khỏe, chúng ta qua đó thử xem."
Lưu Vân do dự chút, "Vương gia, hay là để tiểu nhân trước, thăm dò chút."
cảm thấy vương gia nhà mình đúng là độc nhất vô nhị, Lạc vương sắp trở thành tân đế, ai biết trong lòng ta nghĩ gì, có khúc mắc gì với vương gia nhà mình ?
Ngay đến tiên đế cũng còn kiêng kị vương gia, huống chi đây phải là huynh đệ ruột thịt?
Hơn nữa, Lưu Vân cảm thấy rất , Lạc vương vẫn còn mơ tưởng đến Tề vương phi tương lai.
" cần, vương gia vừa cứu mạng, chẳng qua chỉ là cảm ơn thôi." Tô Mạt phủ quyết đề nghị của Lưu Vân, cùng Hoàng Phủ Cẩn thay đồ rồi tiến cung.
Vốn hoàng cung bị sụp khoảng lớn, giờ quây lại, xây dựng tự miếu hoàng gia, Hoàng Phủ Giác cũng quay về ở cung của ngũ hoàng tử.
Chương 1720:
Tiếp đón Hoàng Phủ Cẩn là Lưu Ngọc, vẫn là đại thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Giác.
Lưu Ngọc cung kính mời hai người vào, Vương Quý có phần kênh kiệu, eo thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên.
Vương Quý đẩy tay Lưu Ngọc sang bên, cười : "Vương gia, Tô tiểu thư, bệ hạ chờ hai người từ lâu."
Tuy là cười, nhưng đuôi mắt và khóe môi giật giật kia, có thể khiến người ta cảm nhận được oán giận, dù sao dám để hoàng đế chờ, đó chính là đại nghịch bất đạo.
Tô Mạt liếc mắt nhìn cái, Vương Quý này nàng cũng có biết qua, trước đây cùng với Bình An hầu hạ Hoàng Phủ Giác, bởi vì là người do mẫu phi của Hoàng Phủ Giác ban cho, nên rất được tôn trọng, cũng biết khiêm tốn, ở cung của ngũ hoàng tử, ai dám hai.
giờ Hoàng Phủ Giác lên ngôi, chỉ sợ Vương Quý có thể ngang bằng với Lưu Ngọc hô phong hoán vũ rồi.
Vương Quý thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vậy mà chẳng khách khí với , ngay cả tươi cười và nịnh nọt cũng có, cảm thấy vui, bĩu môi, xoay người trước vào điện.
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay Tô Mạt, hai người cùng nhau vào.
Hoàng Phủ Giác bước nhanh ra đón hai người, mặc bộ cẩm bào đơn giản, đầu đội mũ tử kim, càng tăng thêm vẻ tuấn dật, nhưng do chưa giải hết độc, sắc mặt có chút tiều tụy.
cung kính hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, lại chào hỏi Tô Mạt.
Hai người cũng hoàn lễ, bởi vì còn chưa đăng cơ, Hoàng Phủ Cẩn cũng khách sáo với , hỏi xem sức khỏe sao rồi.
Hoàng Phủ Giác mời hai người ngồi, sai Vương Quý dâng trà.
Vương Quý nghiêm mặt nắm chặt tay, vui, sau này mình là ngự tiền đại thái giám, chính là tổng quản đại nội, chẳng lẽ việc châm trà nhoi này cũng do mình làm?
trừng mắt nhìn tiểu thái giám và cung nữ xung quanh, nếu để họ làm, có vẻ chưa đủ cấp, liền hướng về phía Lưu Ngọc bĩu môi.
Lưu Ngọc này, ỷ vào sủng ái của tiên hoàng, lại dám xum xoe trước mặt tân đế, dựa theo lệ thường, phải tuẫn táng cùng tiên đế.
Lưu Ngọc cũng thèm nhìn , tự mình rót trà đưa tới.
Hoàng Phủ Giác tự mình đặt trà lên bàn gỗ, "Lần này ít nhiều có giúp đỡ của nhị ca, đệ tốt hơn nhiều rồi, tập luyện bộ nội công khử độc kia quả có hiệu quả."
xong liền hỏi vài chỗ chưa hiểu, tuy rằng trước đây có luyện võ, nhưng chưa từng tập qua nội công tâm pháp, giờ xem như là lần đầu tiên.
Hoàng Phủ Cẩn bên giải thích cho , bên đặt tay lên cổ tay của kiểm tra.
Chương 1721:
lát sau, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Ngũ đệ rất có thiên phú luyện võ, tuy giờ hơi muộn, nhưng vẫn có hiệu quả. Dựa theo tiến độ này, đến hai năm, có thể đẩy hết độc tính ra ngoài, mỗi ngày kiên trì tu tập nội công tâm pháp, có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ."
Hoàng Phủ Giác khom người cảm ơn.
Hoàng Phủ Cẩn cười : "Ngũ đệ hà tất phải xa lạ như vậy, về sau đệ chính là tân quân, nên có uy nghiêm của đế vương. Nhị ca thể ở bên làm bạn, ngũ đệ còn phải coi chừng dạy bảo thất đệ nhiều hơn."
Hoàng Phủ Giác sửa lại ống tay, vén áo quỳ xuống.
Hoàng Phủ Cẩn vội vàng đỡ lấy , kinh ngạc : "Ngũ đệ, đệ làm gì vậy?"
ra, từ trước đến nay cùng với mấy huynh đệ cũng thân thiết lắm, bởi vì phụ thân, thế lực triều đình rắc rối, lại thêm hậu cung hỗn loạn phức tạp.
Vì tự bảo vệ mình, cũng muốn bị cuốn vào vòng xoáy, hầu như đều độc lai độc vãng.
giờ phụ thân mất, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mọi người cần nghi kỵ lẫn nhau, cũng cần tính kế gì, dù sao cũng có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này.
Nội lực của rất tốt, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên phải đối thủ của , đỡ như vậy, Hoàng Phủ Giác liền cảm thấy đầu gối như quỳ gối bông, tuy mềm , nhưng cũng quỳ xuống được.
"Nhị ca." bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Nhị ca, Mạt nhi, đệ có cầu quá đáng, xin hai người đồng ý."
Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn khó xử, giành : "Ngũ ca, muội và Cẩn ca ca thương lượng muốn Giang Nam chuyến."
Nếu là nhấc tay chi lao có vấn đề gì, nếu cần có thời gian dài, chỉ sợ là cần phải suy nghĩ.
Dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn muốn lãng phí thời gian ở kinh thành.
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng rồi lại nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn, ngạc nhiên : "Giang Nam?"
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Huynh và Mạt Nhi nhất định phải báo thù cho Tô quốc công, tra được hành tung của thích khách, ở vùng Giang Nam."
muốn tiết lộ quá nhiều, huống hồ Hoàng Phủ Giác sắp lên ngôi hoàng đế, về sau còn có quan hệ với Thẩm gia, giờ muốn quá nhiều về chuyện Thẩm gia, tránh để mọi chuyện thêm phức tạp.
Hoàng Phủ Giác quay đầu nhìn Lưu Ngọc đứng bên cạnh, "Lưu công công, phiền ông đem hộp tử ngọc tới đây."
Mọi người đều kinh ngạc, hộp tử ngọc là nơi để di chiếu của tiên đế, lấy ra để làm gì?
Lưu Ngọc do dự chút, Vương Quý trước, đến chỗ đặt hộp tử ngọc mang qua, cẩn thận đưa đến tay Hoàng Phủ Giác.
Last edited by a moderator: 18/3/16
Phương Lăng thích bài này.