1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1710:

      Tô Mạt trầm ngâm . Từ thái độ của hoàng đế và những lời của Lưu Ngọc khiến cho Tô Mạt phải suy nghĩ, lúc này nàng cũng hiểu được vài vấn đề, nhận hung thủ cuối cùng là ai.

      Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, chúng ta nhất định tìm được hung thủ."

      giờ hoàng đế chết, níu chặt nơi này cũng có tác dụng gì, quan trọng là điều tra những người phục kích kia, hai kẻ đào tẩu, chắc chắn còn có kẻ đứng đằng sau mọi chuyện."

      Tô Mạt gật đầu, đè xuống bi phẫn trong lòng, "Được."

      Lưu Ngọc ở bên khuyên nhủ Hoàng Phủ Cẩn gào khóc, "Thất điện hạ, bệ hạ để lại chiếu chỉ, ngoài ra thỉnh hai vị điện hạ và Tô nương đồng thời chứng kiến, lão nô công bố di chiếu này."

      Hoàng đế lưu lại di chiếu, lập Ngũ hoàng tử Lạc vương kế vị, Thất hoàng tử Ngụy vương làm đại tướng quân vương, thống lĩnh nửa số quân cả nước, phụ trách bảo vệ biên cương an bình, còn lại binh lính bảo vệ quanh kinh thành, đại doanh Tây Sơn do tân quân tiếp nhận quản lý.

      Điều ngoài dự đoán của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn là hoàng đế sắc phong Tề vương là nhàn tản vương, được hưởng toàn bộ đặc quyền của vương gia, có quyền lực giám thị quan địa phương, có thể tiền trảm hậu tấu, mật báo tân quân.

      Ngoài ra, hoàng đế còn để lại cho Tô Mạt chiếu thư, khối kim bài, để cho nàng có thể tự do xây dựng cửa hàng ở bất kỳ nơi nào đất Đại Chu, có bất kỳ quan lại nào có thể dùng quyền lực để vơ vét.

      Nếu là trước đây, Tô Mạt nhất định rất vui mừng, nhưng giờ phụ thân bị độc chết, khiến cho nàng có tâm tư để ý đến chuyện này, chỉ lòng muốn tìm cừu nhân, báo thù rửa hận.

      Lưu Ngọc đề nghị với Hoàng Phủ Giới cho người vây quanh địa cung sụp đổ, lại cùng hộ bộ, công bộ thương lượng, trực tiếp xây tự miếu hoàng gia đó, tách ra khỏi các cung điện khác, tân quân có thể mở rộng hoàng cung ra bên ngoài.

      đến Hoàng Phủ Giác, vẫn hôn mê, Lưu Ngọc đem tất cả thuốc trong đại nội cho dùng, nhưng có hiệu quả.

      Bệnh trạng của cùng Tô Nhân Vũ có chút giống nhau, nhưng phải là hoàn toàn, Tô Nhân Vũ sau khi trúng độc bị hôn mê.

      Cuối cùng vẫn là Hoàng Phủ Cẩn ra tay giúp đỡ, "Ta có thể thử giúp ngũ đệ đẩy độc ra ngoài xem sao."

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Giới đều đồng ý, "Có thể có nguy hiểm gì ?"

      Nếu bị dược đại nội dùng được, nếu Hoàng Phủ Cẩn có thể giải được độc, phải trả giá bao nhiêu?

      Dù cái giá ra sao, chỉ cần thương tổn , bọn họ để cho thử.

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn thoáng qua Lưu Ngọc, ông ta theo tân quân, nếu để cho Hoàng Phủ Giác biết Hoàng Phủ Giới muốn nhị ca cứu , về sau nhất định tạo thành hiềm khích giữa hai huynh đệ.

      Chương 1711:

      Lưu Ngọc lại coi như nghe thấy gì : " ra điện hạ cần lo lắng, chỉ cần có thể cứu bệ hạ tỉnh lại, sau đó để bệ hạ tu luyện nội công tâm pháp khử độc, mỗi ngày đều ngừng vận công, như vậy khử được hết độc dược."

      Ý muốn là, Hoàng Phủ Cẩn chỉ cần làm chiếc chìa khóa, giúp Hoàng Phủ Cẩn khôi phục thần trí, có thể luyện công, như vậy liền có thể khử được độc.

      Lại cần hao phí nhiều nội lực của Hoàng Phủ Cẩn.

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Giới đều đồng ý.

      Lưu Ngọc kính cẩn : "Lão nô này tìm sổ tay nội công khử độc."

      Đại nội có vô số bí bảo, có vài nội công tâm pháp và tiên dược.

      Hoàng Phủ Cẩn ở trong cung khử độc cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới dẫn người lùng bắt thích khách, Tô Mạt nhanh chóng an bài số công việc.

      Nàng muốn để cho lão phu nhân thương tâm, cho nên dùng bồ câu đưa thư cho thị vệ đầu lĩnh, là thủ hạ của A Lý, bảo họ hộ tống lão phu nhân, đám người Tô Việt về Trữ Châu.

      Đợi xử lý xong chuyện ở kinh thành, nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến Trữ Châu tự mình giải thích mọi chuyện.

      Nàng chỉ cho người với lão phu nhân và đám người nhị ca là kinh thành có chuyện, tiên đế băng hà, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn và Tô quốc ông ở lại kinh thành hỗ trợ, xử lý xong mọi chuyện nhất định về Trữ Châu, bảo họ cần lo lắng.

      Đồng thời nàng phong tỏa tin Tô Nhân Vũ chết, ngoài những người chứng kiến, người khác biết.

      Ngoài ra, nàng bảo A Lý lệnh cho đám người ăn mày, tập trung ở ngoài thành, nàng có chuyện muốn họ làm.

      Nàng pháp ra số tử lệnh, cho dù phải vận dụng mọi nguồn lực, nhất định phải tra ra được thân phận của đám thích khách, còn có bạch y nhân đào tẩu khỏi kinh thành nơi nào, làm sao có thể tiến vào kinh thành.

      Bây giờ nàng điều động mọi nguồn lực, cùng với A Lý điều khiển 300 danh kỵ sĩ nhập quan hỗ trợ điều tra, đồng thời Hoa tử điều hơn 2000 tên ăn mày cả nước để điều tra, thề nhất định phải tìm ra hành tung của địch nhân.

      Tô Mạt đến Du Thụ thôn, tỷ muội Lan Nhược còn dưỡng thương, có tiểu đội kỵ sĩ bảo hộ, ngoài ra còn có thi thể của Tô Nhân Vũ.

      Tô Nhân Vũ chết, có thể là do trúng độc, hơn nữa thời tiết vô cùng lạnh, dung nhan của ông vẫn như cũ, có biến hóa gì.

      Tô Mạt tự mình lau mặt cho ông, khóe miệng ông vẫn nở nụ cười như cũ.

      Nàng lẩm bẩm : "Vì sao phụ thân lại cười?"

      Là vì có thể thoát khỏi trần thế phiền não, có thể đoàn tụ cùng mẫu thân nơi cửu tuyền sao?
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1712:

      "Phụ thân, người bỏ Mạt Nhi lại sao? Người bỏ mặc chúng ta sao? Bà nội lớn tuổi, bà sao có thể chịu được khi nghe tin người rời như vậy?"

      "Phụ thân, Mạt Nhi vô dụng, bảo vệ được người, tìm được hung thủ."

      Đến kinh thành, chỉ nhìn thấy hoàng đế và cha nuôi đồng quy vu tận, cuối cùng ai là hung thủ sát hại phụ thân, nàng vẫn chưa nghĩ ra được.

      Nàng tự trách bản thân, điều đó khiến cho nàng cảm thấy bất lực.

      Tuy nhiên trước mặt người khác nàng khóc, nhưng lúc này nước mặt lại thể dừng lại được, từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống.

      Đám người Lưu Vân và A Lý có qua nhìn nàng vài lần, nhưng lại dám quấy rầy, vừa lo vừa vội, sợ nàng khóc nhiều hại thân.

      Cuối cùng Lưu Vân và Lưu Hỏa đến phòng tỷ muội Lan Nhược để thương lượng phải làm sao.

      Lưu Hỏa nôn nóng : "Vẫn là nên nhanh chóng mời thiếu gia trở về, là năm ngày rồi, tiểu thư ăn uống cứ ở cạnh di thể của Tô quốc công, như thế này được, cho dù thân thể có tốt đến đâu cũng sụp đổ."

      Lưu Vân lắc đầu, "Thiếu gia cứu tân hoàng đế, lúc này mà rời hoàng đế nhất định chết, Đại Chu có chủ, mà thiếu gia là người thích hợp nhất, nhưng người muốn ngồi lên vị trí đó, lại thể bỏ mặc được, chỉ còn cách cứu sống được hoàng đế."

      Bọn họ nhìn về phía A Lý, A Lý từ sau khi theo tiểu thư, rất ít khi xuất trước mặt mọi người, thần thần bí bí, vốn ít lời, giờ lại im lặng là vàng.

      A Lý hai tay khoanh trước ngực, : "Tiểu thư rất mạnh mẽ, người tự mình vượt qua."

      Lưu Hỏa kêu lên, "Tự mình vượt qua, tiểu thư gầy như vậy, thiếu gia rất đau lòng, điều đó thể chúng ta quá vô dụng rồi."

      A Lý nhìn cái, "Sư phụ ra , các ngươi đau lòng sao?"

      Biết được tin sư phụ và hoàng đế đồng quy vu tận, vô cùng đau lòng, vậy mà hai huynh đệ này giống như có việc gì.

      Lưu Hỏa kinh ngạc : "Vốn dĩ sư phụ thể chống đỡ được bao lâu nữa, tâm nguyện cuối cùng của ông là cùng cẩu hoàng đế đồng quy vu tận, giờ tâm nguyện đạt được phải là tốt sao? Nhưng theo tiểu thư lâu như vậy, ngươi nhanh nghĩ cách ."

      A Lý nhìn về phía Lan Nhược, "Lan Nhược vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư, có cách."

      Lan Nhược chống người dậy, nhìn mọi người lượt, "Các người đừng mù quáng quan tâm nữa, cứ coi như biết gì ."

      Tiểu thư phải là nữ tử muốn mọi người vây quanh mình, tiểu thư muốn, người luôn đem lại cảm giác ấm áp cho người khác, còn thống khổ tự mình chịu đựng, mọi người vây quanh nàng, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy mất mặt.
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1713:

      Dù sao tiểu thư quen mạnh mẽ, chỉ có nàng an ủi người khác, đâu có lúc nào để người khác an ủi mình.

      "Các ngươi vẫn là nên tập trung làm sao để tìm được kẻ địch , tìm được, dù các ngươi an ủi vạn câu, tiểu thư cũng cảm kích đâu."

      A Lý gật đầu đồng ý, "Ta còn có việc, trước đây."

      Tiểu thư giao cho số tử lệnh, tìm ra những thích khách đó, chính là do thất trách, huynh đệ Lưu Vân có liên quan gì.

      đợi mọi người đồng ý, thân hình lóe lên, rất nhanh thấy bóng dáng đâu cả.

      Lưu Hỏa tức đến giậm chân, "Này, càng ngày càng quá, tìm để thương lượng, lại chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, trước như vậy, giờ lại càng quá đáng hơn rồi."

      Lúc mấy người họ vội vàng tìm cách an ủi Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn mạo hiểm trong tuyết lớn đến thôn Du Thụ, phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là biết cưỡi ngựa chạy suốt đêm.

      vừa xuất , Lưu Hỏa lập tức chạy đến, hai mắt đẫm lệ, "Thiếu gia, người tới, nhanh khuyên nhủ tiểu thư ."

      Hoàng Phủ Cẩn căng thẳng, "Mạt Nhi sao rồi?"

      Lưu Hỏa : " mấy ngày ăn uống, lời nào. Chúng ta dám vào."

      chỉ vào phòng đặt di thể của Tô Nhân Vũ.

      Hoàng Phủ Cẩn kịp rửa mặt, ném dây cương xuống, khi qua bồn hoa thuận tay cầm lấy nắm tuyết, lau mặt và tay, sau đó tay áo rung lên, khí nóng bốc lên, tự làm ấm bản thân, chớp mắt vào trong nhà.

      Lưu Hỏa nhìn thấy há hốc mồm nhìn, nội lực của thiếu gia hình như lại cao hơn trước, phải là giúp tân hoàng đế khử độc bị hao tổn nội lực sao?

      Xem ra chẳng những giảm, ngược lại tăng lên rất nhiều.

      Bọn họ tất nhiên biết, Hoàng Phủ Cẩn giúp Hoàng Phủ Giác khử độc, Lưu Ngọc gần như mang tất cả bí tàng tiên dược trong đại nội ra dùng, có gia tăng nội lực, khôi phục tinh nguyên, bổ huyết bổ khí.

      Hoàng Phủ Cẩn dùng chút dược, sau đó khử độc cho Hoàng Phủ Giác, trong quá trình đó dùng ít lực, sau đó lại dùng linh dược bồi bổ.

      Nếu là cao thủ khác, bồi bổ nhiều như vậy, chỉ sợ sớm máu chảy tán loạn rồi.

      May mà nội lực của Hoàng Phủ Cẩn cao thâm, chỗ đan dược ấy được hấp thụ hoàn toàn, hề tạo ảnh hưởng gì đến cơ thể.

      Hoàng Phủ Giác tỉnh dậy, liền đem công pháp khẩu quyết dạy cho , nhanh chóng giúp Hoàng Phủ Giác nhập môn.
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1714:

      Sau khi Hoàng Phủ Giác nắm bắt được, lập tức cưỡi ngữa chạy tới thôn Du Thụ, lo cho Tô Mạt.

      Tuy vào thời điểm Tô Nhân Vũ mới chết, nhìn nàng rất bình tĩnh, tiếp đó hồi cung tìm hoàng đế tính sổ, nàng cũng có biểu bi thương cùng phẫn nộ.

      Nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc của nàng dao động, từ trong đáy lòng là phẫn nộ và bi thương, ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.

      Vốn dĩ nàng luôn ôn hòa thản nhiên, khuôn mặt luôn mỉm cười, cho dù là tức giận cũng cười đến mức vân đạm phong khinh, hai mắt sáng lên.

      Nhìn giống như búp bê sứ vô hại, ra lại rất nghịch ngợm, đáng khéo léo.

      Nhưng lúc này, cảm thấy thoải mái nghịch ngợm của nàng đều biến mất, hàn ý quanh người càng ngày càng nặng, hàn ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm, làm cho người khác dám coi thường.

      chỉ sợ nàng đơn, làm thương bản thân mình, cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài, muốn nàng cảm thấy quá đau khổ.

      Huống chi, Tô quốc công chết vì cứu .

      Thực tế hiểu, ra dù Tô Nhân Vũ ra tay, thương thế của cũng nguy hiểm đến tính mạng, Tô Nhân Vũ vì sao phải là vậy?

      tất nhiên với Tô Mạt chuyện này, trong lòng mình tự hiểu , lúc ấy Tô Mạt biết, nhưng và Tô Nhân Vũ rất ràng, chết.

      Cho nên Tô Nhân Vũ căn bản cần cứu .

      Mà khi Tô Nhân Vũ chết, khóe môi nhếch lên ấy giống như nụ cười trấn an.

      Khiến có chút khó hiểu, đồng thời cũng có chút tức giận, cảm thấy Tô Nhân Vũ có chút ích kỷ, vì giải thoát cho chính mình, lại đặt Mạt Nhi vào hoàn cảnh như vậy.

      Đồng thời cũng đặt vào tình cảnh này.

      Cả đời này, chỉ cần còn sống, rời khỏi Tô Mạt.

      Tô quốc công đâu cần phải đặt trách nhiệm xuống cho như vậy?

      Tô quốc công vì mà chết, nếu là người bình thường, cả đời đều cảm thấy áy náy với Tô Mạt, rời khỏi nàng, báo đáp cho nàng.

      Nhưng và Mạt Nhi, quan hệ của bọn họ chẳng lẽ lại như vậy sao?

      có chút bất đắc dĩ, cũng giải thích, chỉ là trong lòng có chút hoài nghi, cũng dám cho Tô Mạt, tránh để nàng thêm đau lòng, thêm khổ sở.

      nhàng vào trong phòng, ánh sáng bên trong mờ ảo, Tô Mạt lẳng lặng ngồi ở bên, nghe thấy tiếng nàng khóc, nhưng lại cảm giác được bi thương khắp căn phòng.

      Tâm của giống như bị bóp chặt, chưa từng thấy Mạt Nhi như vậy bao giờ, nhu nhược bất lực, giống như dê con lạc đường, khiến cho người ta sinh lòng thương hại.

      Chương 1715:

      Nàng vẫn luôn kiên cường như thế, độc lập, cho dù trước đây có phải cực khổ đến đâu, cũng chưa từng thấy nàng suy sụp.

      im lặng lên tiếng, Tô Mạt vẫn cảm nhận được khác thường, vai nàng hơi động chút, từ từ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ân cần của , nàng miễn cưỡng nở nụ cười.

      Tâm Hoàng Phủ Cẩn giống như bị bóp chặt, tình nguyện chịu đau đớn gấp trăm lần cũng muốn nhìn nàng đau khổ như vậy.

      "Mạt Nhi!" tiến lên ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt nàng trong lòng, giống như muốn cản lại mọi mưa gió cho nàng, "Mạt Nhi, đừng đau lòng, Tô quốc công..."

      muốn Tô Nhân Vũ là muốn tìm chết cái chết, lý do ông ấy ngại mà đỡ cho , vì như vậy ông có thể thanh thản ra .

      Nhưng chỉ sợ Tô Mạt càng thêm đau lòng, biết phải như thế nào, khéo dỗ người khác, trước kia có thể trêu chọc nàng được, nhưng trường hợp bây giờ...

      "Nàng xem, Tô quốc công hề đau khổ, ông ấy...thậm chí là vui vẻ ra ." uyển chuyển nhắc nhở Tô Mạt.

      Tô Mạt thông minh như vậy, sao có thể nhìn ra, nàng hiểu, chẳng lẽ còn sống - sống cùng với người nhà của mình, vui vẻ hơn so với chết sao?

      "Muội nhất định phải tìm ra hung thủ." Giọng của nàng rất , cũng rất kiên quyết.

      Hoàng Phủ Cẩn nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu : "Mạt Nhi, nàng yên tâm, mặc kệ nàng muốn làm gì, ta nhất định ủng hộ nàng."

      Tô Mạt cọ vào lòng , lau nước mắt, nhàng : "Muội muốn tìm nơi có phong địa đẹp, trước tiên là tìm hầm băng bảo quản di thể của phụ thân, sau đó...qua thời gian nữa, đưa ông cùng mẫu thân hợp táng."

      Có lẽ trong lòng phụ thân, chôn ở đâu quan trọng, quan trọng là chôn cùng ai.

      Nhưng mà, nàng nhất định phải tìm được hung thủ trước!

      Tuyệt đối thể để cho kẻ hạ độc và đám người phục kích nhởn nhơ ở ngoài.

      Hoàng Phủ Cẩn nâng mặt nàng lên, dùng ngón tay nhàng lau nước mắt của nàng, nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, rất đau lòng.

      "Ta sai Lưu Vân và Lưu Hỏa chuẩn bị hầm băng, cũng cần tìm ở đâu xa, hầm băng của hoàng gia có rất nhiều, danh nghĩa của ta có vài cái, chỉ cần thay đổi chút là có thể trực tiếp dùng."

      Dù thời tiết mùa đông khá thấp, nhưng thể có sơ suất, tránh để di thể bị hư thối.

      May mà bọn họ có chút dược đặc thù, có thể bảo vệ di thể của Tô Nhân Vũ bị phân hủy.

      Tô Mạt ừ tiếng, đưa mắt nhìn , đôi mắt của trong suốt, tràn đầy quan tâm đối với nàng.
      Chương 1716:

      "Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta sao. Cha nuôi, ông ấy...."

      Diệp Tri Vẫn cũng còn nữa, nhưng đó là tâm nguyện của ông, vốn cũng sống được lâu nữa, có thể cùng người mình hận nhất đồng quy vu tận, cũng coi như là thỏa mãn.

      Mà đối với hoàng đế, cũng như vậy.

      Bọn họ chết thể tìm được xác, hóa thành tro tàn, hòa cùng chỗ, cùng nữ đế vĩnh viễn nằm sâu dưới địa cung.

      Coi như là viên mãn rồi.

      Vậy phụ thân sao?

      Tô Mạt khóc đỏ cả hai mắt, muốn gặp người khác, Hoàng Phủ Cẩn tự mình lấy nước và khăn cho nàng lau mặt.

      Lưu Vân liền bưng đồ ăn đến cửa, Hoàng Phủ Cẩn bưng lấy mâm, sai cùng Lưu Hỏa lo chuyện hầm băng.

      Lưu Vân : "Thiếu gia, chuyện này cứ để mình ta lo, Lưu Hỏa còn phải chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, ta dẫn người làm, rất nhanh xong."

      Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, dùng chân đóng cửa lại, bưng đồ ăn vào cho Tô Mạt.

      Mấy người Tô Mạt ở lại thôn Du Thụ khoảng nửa tháng, ngừng có tin tức từ các nơi truyền đến, việc tìm kiếm cũng có tiến triển, tìm thấy dấu vết ở Giang Bắc.

      Ngoài ra hầm băng cũng chuẩn bị xong, cần rườm rà, lại vô cùng bí mật, an toàn, lại phái người trông coi.

      Vốn là Tô gia tính đón tết ở đường, mà giờ Tô Nhân Vũ qua đời, lão phu nhân còn chưa đến Trữ Châu, mấy người Tô Mạt dừng lại ở thôn Du Thụ, bọn họ cũng có tâm tư đón tết.

      Mỗi ngày đều bận rộn với vô số tin tức.

      Đến đầu xuân năm mới, nhận được tin tức từ nhị ca, bọn họ an toàn đến Trữ Châu.

      Tuy đường có gặp chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng do Tô Mạt có chuẩn bị từ trước đều hữu kinh vô hiểm, có tổn thất gì.

      Mặt khác, Tô Nhân Vũ cũng được đưa vào hầm băng, Hồ tiên sinh tự mình tới điều chế dược, đóng băng Tô Nhân Vũ trong nước thuốc, chỉ cần ở trong đó có thể bảo trì như trước.

      Cuối tháng giêng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến xem hầm băng, tận mắt nhìn Hồ tiên sinh và đám người Lưu Vân phong kín hầm chứa, sau đó khởi hành đến kinh thành phủ Ngụy vương.

      Mà Hồ tiên sinh lại quay về Trữ Châu trước, muốn phối hợp với Hồ Tú Hồng và A Cổ Thái nghiên cứu loại dược mà Tô Mạt cần.

      Đoàn người vừa tiến vào kinh, liền gặp đám người của Hoàng Phủ Giới lùng bắt xung quanh, bên trong thành vô cùng hỗn loạn.

      Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt mang theo mấy người Lưu Vân tiến đến phủ Ngụy vương, lại thấy vương phủ còn ồn ào hơn bên ngoài, Lưu Vân tìm người hỏi, ra Ngụy vương gặp chuyện.

      Mấy người lập tức đến hậu viện, tìm được Hoàng Phủ Giới bị thương, sắc mặt của được tốt lắm.
      Chương 1717:

      Vừa thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vào, hai mắt Hoàng Phủ Giới liền sáng lên, lập tức nhảy xuống giường, động đến miệng vết thương, nghiến răng chịu đau, "Nhị ca, Mạt Nhi, hai người đến!"

      Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi sao lại thế này, nhìn bộ dạng của , bị thương nhưng lại vui vẻ.

      Hoàng Phủ Giới oán hận chà chà chân, thở phì phì : "Cũng là do ta mắt mù, bị người bên cạnh lừa nhiều năm như vậy."

      Tô Mạt nhíu mày nhìn , Hoàng Phủ Giới cắn răng kể hết mọi chuyện ra.

      Vốn mấy người thị vệ bên cạnh luôn được Hoàng Phủ Giới tin tưởng, cơ bản đều là lớn lên cùng nhau, từ khi nắm binh quyền càng thêm coi trọng bọn họ.

      Lần này hoàng đế ban rượu, đám người đưa tiễn Tô quốc công là tự mình lựa chọn, cũng là do bảo quản.

      Ai ngờ xuất kẻ ăn cây táo rào cây sung, cấu kết cùng bạch y nhân, lại thừa dịp mệt mỏi ám sát , may mà công phu của cũng khá tốt, nếu sống mà gặp được Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lần nữa.

      "Nhị ca, dược trong rượu nhất định là do hạ. là đáng giận!" Hoàng Phủ Giới tức đến dậm chân, động đến vết thương, gào lên vài tiếng.

      Tô Mạt hỏi: "Bọn họ thừa nhận sao? Nếu là bọn họ, vì sao chỉ có cha ta cùng ngũ ca trúng độc, ba chúng ta có việc gì?"

      Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, lắc đầu, ủ rũ : "Huynh cũng biết."

      uốn éo người giường, tinh thần sa sút : "Nhị ca, huynh quay về , huynh có ở đây, đệ làm được chuyện gì. Thân tín bên cạnh mà cũng có gian tế đệ, đệ...Đệ làm được gì chứ?"

      nản lòng vò đầu mình.

      Người bên cạnh nhị ca quá nhiều, nhưng mấy người Lưu Hỏa Lưu Vân, người nào lòng dạ son sắt.

      Là do chính mình ngu dốt, làm được.

      Nhìn bộ dạng chán nản của , Hoàng Phủ Cẩn khuyên nhủ: " phải lỗi của đệ."

      Là do địch nhân quá giảo hoạt, Hoàng Phủ Giới luôn được bảo hộ quá tốt, tuy là võ công giỏi, nhưng lại hiểu thế , có rất nhiều đạo lý, phải tự mình trải qua, nếm qua thiệt thòi, mới có thể học được chân lý.

      Nghĩ tới chính mình, trước đây phải cũng là như vậy sao?

      Cũng bị người bán đứng, chịu qua đau đớn, mới biết được cách khống chế thuộc hạ, làm thế nào để dành được tâm của người khác.

      Tô Mạt : "Mặc kệ thế nào, có manh mối là bạch y nhân, chúng ta tập trung tinh lực điều tra bọn họ. chừng những người phục kích lần đó, chính là bọn họ."


      Chương 1718:

      Hoàng Phủ Cẩn cũng đồng ý, Tô Mạt liền phân phó Lưu Vân, bảo dùng bồ câu đưa thư gửi cho A Lý, bọn họ tổng hợp những manh mối có liên quan đến bạch y nhân và đám người phục kích để tìm kiếm, nhất định phải tìm ra hành tung của bọn họ.

      Thương thế của Hoàng Phủ Giới có chút phiền toái, bị nội thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.

      Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ban đầu định rời trước, lại sống chết đồng ý, nhất định bắt bọn họ phải ở lại.

      "Nhị ca, vương phủ và phủ quốc công đều dọn hết , trở về đó cũng có gì, chi bằng ở lại nơi này của đệ. Trước khi hai người rời , cứ ở lại đây, ở đây tốt như vậy. Nếu cần gì, hai người cứ tùy ý sai bảo người làm."

      gọi phó tướng của mình tới, ra lệnh cho mọi người phải nghe lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt.

      Phó tướng kia vào, ra là Lục Thiệu.

      lâu rồi Tô Mạt mới gặp lại , sau khi Cố Chiêu chết, chức trưởng thị vệ rơi người .

      Lục Thiệu đối với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn rất kính cẩn, chờ sai bảo.

      giờ Tô Mạt cũng cần bọn họ giúp gì, chỉ vài câu rồi bảo trước.

      Tháng hai còn lành lạnh, hoa xuân nở vàng góc, Tô Mạt đứng bên bờ ao nhìn băng tan, phía dưới có vài con cá vàng bơi lội kiếm ăn.

      Nàng nhớ lại trước đây, khi ở Tô phủ tại Trữ Châu, nàng và Tô Hinh Nhi khi đó như nước với lửa, thời điểm xem cá chép, xảy ra xung đột.

      Khi đó phụ thân phản ứng ra sao?

      Khi biết mình là nữ nhi của cố di nương, vẫn chắc chắn Tô Hinh Nhi mới là nữ nhi của cố di nương, hình như phụ nhân để ý đến lẽ thường.

      Tuy là cảm thấy mình tốt, muốn thể tốt hơn, nhưng có lần liên lụy đến Tô Hinh Nhi, tình cảm đó biến mất còn.

      Này có phải chứng minh, tưởng niệm của phụ thân đối với mẫu thân vượt qua tất cả mọi chuyện?

      Cho dù là nữ nhi ruột thịt của ông cũng vô dụng?

      "Mạt Nhi, có tin tức rồi."

      Hoàng Phủ Cẩn đứng ngay sau lưng nàng, khí tức trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại mang cho nàng cảm giác ấm áp lạ lùng.

      Ôm nàng vào trong ngực, khẽ: "Có tin tức từ A Lý, người phục kích chúng ta chính là người của Quân gia. Nhưng mà..."

      dừng lại tiếp.

      Tô Mạt ngẩng đầu nhìn , từ trong mắt nhìn thấy do dự, "Cẩn ca ca, huynh , muội chịu được."

      Hoàng Phủ Cẩn : "Quân gia và Thẩm gia có liên hạ, những bạch y nhân vào kinh đều là do Thẩm gia nghĩ cách đưa vào, đóng giả là tiêu sư của Thẩm gia."


      Chương 1719:

      Thẩm lão gia là người có danh tiếng giang hồ, từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cũng dối, nếu ông ta giấu nàng , đâm sau lưng nàng, vậy nàng nhất định tha cho ông ta!

      Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được chứng cứ xem có phải là người của Thẩm gia làm hay .

      Hơn nữa vì sao Thẩm gia lại làm như vậy.

      "Mạt Nhi, nếu nàng muốn, ta cùng nàng Giang Nam." Thẩm gia là đệ nhất gia tại Giang Nam, cũng là thương gia lớn nhất Đại Chu, có vô số quan hệ với hoàng gia.

      Nếu Thẩm gia có điều mờ ám, chỉ sợ mọi chuyện rất phức tạp, về tình về lý, đều đứng ngoài nhìn.

      Tô Mạt đá sỏi dưới chân xuống ao, "Cẩn ca ca, huynh thử xem nếu Thẩm gia và bạch y nhân có liên quan với nhau, vậy động cơ của ông ta là gì? Chẳng lẽ là có quan hệ gì với Vu Hận Sinh?"

      Tả Minh Thụy ủng hộ Vu Hận Sinh, mà Thẩm gia lại là nhà bố mẹ vợ của Tả Minh Thụy, rất khó là hai nhà này có hợp mưu với nhau hay .

      Nhưng mấu chốt của vấn đề là Tả Minh Thụy biết Vu Hận Sinh phải là con ruột của hoàng hậu, nhất định tin tức này cho đồng bọn, nếu Thẩm gia là đồng phạm, nhất định đối địch với Hoàng Phủ Cẩn.

      Bị tập kích ở sườn núi, rượu ngự ban có độc, ám sát Ngụy vương, giờ thể giải thích được mọi chuyện.

      Hai người thương lượng chuyện Giang Nam, Lưu Vân từ cửa bên vào, "Vương gia, tiểu thư, Lạc vương mời chúng ta qua đó."

      Tuy là hoàng đế để lại di chiếu truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, nhưng chưa đăng cơ, cho nên vẫn chưa đổi lại xưng hô.

      "Có là chuyện gì ?" Hoàng Phủ Cẩn hỏi.

      Lưu Vân lắc đầu, "Người tới là quản gia của Lạc vương phủ, chỉ là mời thiếu gia và tiểu thư, đến có chuyện gì."

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Có thể là muốn cảm ơn, hoặc có thể là có chỗ khỏe, chúng ta qua đó thử xem."

      Lưu Vân do dự chút, "Vương gia, hay là để tiểu nhân trước, thăm dò chút."

      cảm thấy vương gia nhà mình đúng là độc nhất vô nhị, Lạc vương sắp trở thành tân đế, ai biết trong lòng ta nghĩ gì, có khúc mắc gì với vương gia nhà mình ?

      Ngay đến tiên đế cũng còn kiêng kị vương gia, huống chi đây phải là huynh đệ ruột thịt?

      Hơn nữa, Lưu Vân cảm thấy rất , Lạc vương vẫn còn mơ tưởng đến Tề vương phi tương lai.

      " cần, vương gia vừa cứu mạng, chẳng qua chỉ là cảm ơn thôi." Tô Mạt phủ quyết đề nghị của Lưu Vân, cùng Hoàng Phủ Cẩn thay đồ rồi tiến cung.

      Vốn hoàng cung bị sụp khoảng lớn, giờ quây lại, xây dựng tự miếu hoàng gia, Hoàng Phủ Giác cũng quay về ở cung của ngũ hoàng tử.
      Chương 1720:

      Tiếp đón Hoàng Phủ Cẩn là Lưu Ngọc, vẫn là đại thái giám bên cạnh Hoàng Phủ Giác.

      Lưu Ngọc cung kính mời hai người vào, Vương Quý có phần kênh kiệu, eo thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên.

      Vương Quý đẩy tay Lưu Ngọc sang bên, cười : "Vương gia, Tô tiểu thư, bệ hạ chờ hai người từ lâu."

      Tuy là cười, nhưng đuôi mắt và khóe môi giật giật kia, có thể khiến người ta cảm nhận được oán giận, dù sao dám để hoàng đế chờ, đó chính là đại nghịch bất đạo.

      Tô Mạt liếc mắt nhìn cái, Vương Quý này nàng cũng có biết qua, trước đây cùng với Bình An hầu hạ Hoàng Phủ Giác, bởi vì là người do mẫu phi của Hoàng Phủ Giác ban cho, nên rất được tôn trọng, cũng biết khiêm tốn, ở cung của ngũ hoàng tử, ai dám hai.

      giờ Hoàng Phủ Giác lên ngôi, chỉ sợ Vương Quý có thể ngang bằng với Lưu Ngọc hô phong hoán vũ rồi.

      Vương Quý thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vậy mà chẳng khách khí với , ngay cả tươi cười và nịnh nọt cũng có, cảm thấy vui, bĩu môi, xoay người trước vào điện.

      Hoàng Phủ Cẩn cầm tay Tô Mạt, hai người cùng nhau vào.

      Hoàng Phủ Giác bước nhanh ra đón hai người, mặc bộ cẩm bào đơn giản, đầu đội mũ tử kim, càng tăng thêm vẻ tuấn dật, nhưng do chưa giải hết độc, sắc mặt có chút tiều tụy.

      cung kính hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn, lại chào hỏi Tô Mạt.

      Hai người cũng hoàn lễ, bởi vì còn chưa đăng cơ, Hoàng Phủ Cẩn cũng khách sáo với , hỏi xem sức khỏe sao rồi.

      Hoàng Phủ Giác mời hai người ngồi, sai Vương Quý dâng trà.

      Vương Quý nghiêm mặt nắm chặt tay, vui, sau này mình là ngự tiền đại thái giám, chính là tổng quản đại nội, chẳng lẽ việc châm trà nhoi này cũng do mình làm?

      trừng mắt nhìn tiểu thái giám và cung nữ xung quanh, nếu để họ làm, có vẻ chưa đủ cấp, liền hướng về phía Lưu Ngọc bĩu môi.

      Lưu Ngọc này, ỷ vào sủng ái của tiên hoàng, lại dám xum xoe trước mặt tân đế, dựa theo lệ thường, phải tuẫn táng cùng tiên đế.

      Lưu Ngọc cũng thèm nhìn , tự mình rót trà đưa tới.

      Hoàng Phủ Giác tự mình đặt trà lên bàn gỗ, "Lần này ít nhiều có giúp đỡ của nhị ca, đệ tốt hơn nhiều rồi, tập luyện bộ nội công khử độc kia quả có hiệu quả."

      xong liền hỏi vài chỗ chưa hiểu, tuy rằng trước đây có luyện võ, nhưng chưa từng tập qua nội công tâm pháp, giờ xem như là lần đầu tiên.

      Hoàng Phủ Cẩn bên giải thích cho , bên đặt tay lên cổ tay của kiểm tra.

      Chương 1721:

      lát sau, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Ngũ đệ rất có thiên phú luyện võ, tuy giờ hơi muộn, nhưng vẫn có hiệu quả. Dựa theo tiến độ này, đến hai năm, có thể đẩy hết độc tính ra ngoài, mỗi ngày kiên trì tu tập nội công tâm pháp, có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ."

      Hoàng Phủ Giác khom người cảm ơn.

      Hoàng Phủ Cẩn cười : "Ngũ đệ hà tất phải xa lạ như vậy, về sau đệ chính là tân quân, nên có uy nghiêm của đế vương. Nhị ca thể ở bên làm bạn, ngũ đệ còn phải coi chừng dạy bảo thất đệ nhiều hơn."

      Hoàng Phủ Giác sửa lại ống tay, vén áo quỳ xuống.

      Hoàng Phủ Cẩn vội vàng đỡ lấy , kinh ngạc : "Ngũ đệ, đệ làm gì vậy?"

      ra, từ trước đến nay cùng với mấy huynh đệ cũng thân thiết lắm, bởi vì phụ thân, thế lực triều đình rắc rối, lại thêm hậu cung hỗn loạn phức tạp.

      Vì tự bảo vệ mình, cũng muốn bị cuốn vào vòng xoáy, hầu như đều độc lai độc vãng.

      giờ phụ thân mất, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

      Mọi người cần nghi kỵ lẫn nhau, cũng cần tính kế gì, dù sao cũng có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này.

      Nội lực của rất tốt, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên phải đối thủ của , đỡ như vậy, Hoàng Phủ Giác liền cảm thấy đầu gối như quỳ gối bông, tuy mềm , nhưng cũng quỳ xuống được.

      "Nhị ca." bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, "Nhị ca, Mạt nhi, đệ có cầu quá đáng, xin hai người đồng ý."

      Tô Mạt sợ Hoàng Phủ Cẩn khó xử, giành : "Ngũ ca, muội và Cẩn ca ca thương lượng muốn Giang Nam chuyến."

      Nếu là nhấc tay chi lao có vấn đề gì, nếu cần có thời gian dài, chỉ sợ là cần phải suy nghĩ.

      Dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn muốn lãng phí thời gian ở kinh thành.

      Hoàng Phủ Giác nhìn nàng rồi lại nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn, ngạc nhiên : "Giang Nam?"

      Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, "Huynh và Mạt Nhi nhất định phải báo thù cho Tô quốc công, tra được hành tung của thích khách, ở vùng Giang Nam."

      muốn tiết lộ quá nhiều, huống hồ Hoàng Phủ Giác sắp lên ngôi hoàng đế, về sau còn có quan hệ với Thẩm gia, giờ muốn quá nhiều về chuyện Thẩm gia, tránh để mọi chuyện thêm phức tạp.

      Hoàng Phủ Giác quay đầu nhìn Lưu Ngọc đứng bên cạnh, "Lưu công công, phiền ông đem hộp tử ngọc tới đây."

      Mọi người đều kinh ngạc, hộp tử ngọc là nơi để di chiếu của tiên đế, lấy ra để làm gì?

      Lưu Ngọc do dự chút, Vương Quý trước, đến chỗ đặt hộp tử ngọc mang qua, cẩn thận đưa đến tay Hoàng Phủ Giác.
      Last edited by a moderator: 18/3/16
      Phương Lăng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1722:

      Hoàng Phủ Giác nâng lên, hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, nhưng vẫn kéo Tô Mạt quỳ xuống.

      Tuy Tô Mạt có nhiều hảo cảm với hoàng đế, nhưng vẫn cần phải giả vờ.

      Hoàng Phủ Giác cũng cuống quít quỳ xuống, giơ cao chiếc hộp lên, "Nhị ca, trước đây có đại ca ở bên, mọi người đều phải kiêng dè, rất ít thân cận. Đệ là tâm muốn kết thân với huynh và thất đệ. Ngũ đệ tự cảm thấy mình vô đức vô năng, đảm đương được trọng trách như vậy, nhị ca từ khi còn thiếu nhiên đóng góp nhiều công lao cho Đại Chu. Ngũ đệ cảm nhận được, nên đem gánh nặng giang sơn này cho nhị ca, mới đúng theo lòng người dân, xin nhị ca..."

      Bên cạnh Lưu Ngọc bất động thanh sắc, Vương Quý lại như vậy, tròng mắt sắp lồi ra gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, rất muốn tiến lên ngăn cản.

      Nhưng Hoàng Phủ Giác cảnh cáo trước, nếu dám đứng ra gì, lập tức đuổi ra ngoài.

      Cho nên chỉ có thể lo lắng suông, ra sức túm lấy tay áo Lưu Ngọc.

      Hoàng Phủ Cẩn rốt cuộc cũng hiểu, chờ xong, vội vàng ngắt lời: "Ngũ đệ, phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho đệ cũng trải qua suy tính, đệ cần xem bản thân. Mặt khác, nhị ca có tâm tư làm việc này, ngũ đệ đừng từ chối nữa."

      Tô Mạt lẳng lặng nhìn, vẻ mặt của Hoàng Phủ Giác chân thành tha thiết, ánh mắt trong suốt, hề né tránh, xem ra là tâm muốn nhường ngôi.

      Nàng khỏi nhớ tới Hoàng Phủ Tuyên, nếu là ở đây, chỉ sợ đoạt lấy ngôi vị hoàng đế trong gió tanh mưa máu.

      Nhìn màn huynh hữu đệ cung, tương hỗ khiêm nhường, khiến cho nàng cảm thấy có lẽ hoàng gia cũng có chân tình.

      Vô tình nhất là nhà đế vương, có đôi khi cũng là bị bắt buộc.

      Lão hoàng đế lo lắng mình già , nhóm nhi tử khỏe mạnh, đoạt mất vị trí của mình.

      Mà vị thái tử kia, lại kiêng kị đám đệ đệ hoặc là có năng lực chinh chiến, hoặc là hiền đức, sợ bọn họ vượt qua mình.

      khi phụ hoàng đa nghi, như vậy tất cả hậu cung, đám hoàng tử, tất cả quan viên, tất nhiên là đám chướng khí, nghi ngờ lẫn nhau.

      Nàng lòng hy vọng, sau khi Hoàng Phủ Giác kế vị có thể thay đổi được nghi kỵ, khiến cho quần thân an tâm nâng đỡ tân quân, mà phải đấu đá lẫn nhau, quan trường đấu đá.

      Dù sao nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn nhảy vào vũng nước đục này lần nữa.
      Chương 1723:

      Đối với bọn họ mà , tự bản thân có năng lực, cần gánh trọng trách lớn như vậy lưng, bằng tự mình lập ra vương quốc của chính mình.

      Tại Đại Chi, dù là buôn bán hay làm ruộng, chỉ cần là đất đai của Đại Chu, như vậy chắc chắn phải chịu chế ước của quan địa phương, tuy là hoàng đế ban cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn đặc quyền, như thế lại càng nhắc nhở bọn họ phải biết mình là ai.

      Hoàng Phủ Giác lại đồng ý, vẻ mặt đau thương, "Nhị ca, huynh văn võ song toàn, là người tốt nhất. Hơn nữa, sức khỏe của đệ, biết lúc nào ...thay vì sớm lại đổi người, bằng nhị ca tạm thời vất vả, gánh vác trọng trách này. Đợi khi đại cục ổn định, tất nhiên có thể đem trọng trách đó giao cho người khác. Huống hồ với bản lĩnh của nhị ca và Mạt Nhi, muốn bồi dưỡng người kế nhiệm là chuyện đơn giản."

      Trong mắt người khác ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, nhưng qua lời bọn họ, lại biến thành là gánh nặng.

      Ánh mắt Tô Mạt càng thêm nhu hòa, nhìn Hoàng Phủ Giác nàng liền nhớ lại những chuyện trước đây.

      Thời điểm khi Hoàng Phủ Giác cực kỳ quan tâm đến nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều, khiến nàng cảm thấy giống như đại ca ca, cũng là tri kỷ.

      "Ngũ ca, huynh cần từ chối nữa. Chúng ta cũng muốn gì thêm, nếu là điều chúng ta muốn, dù cho cũng tới cướp lấy. muốn, dù người khác có cảm thấy ra sao, chúng ta cũng muốn. Ngũ ca, huynh yên tâm, kim châm đầu huynh nguy hiểm đến tính mạng, độc trong người cũng gấp, huynh tốt hơn. Chờ chúng ta từ Giang Nam trở về, từ từ tìm cách lấy kim châm trong đầu huynh ra."

      Trước đây thể đụng tới kim châm, là vì Hoàng Phủ Giác có nội lực, giờ có thể tu luyện nội công tâm pháp thâm hậu, đến lúc đó có thể phối hợp với nhau, cũng có thể nắm chắc mấy phần.

      Chỉ là cuối cùng có thành công hay , còn chưa thể trước.

      Hoàng Phủ Cẩn sợ vẫn kiên trì, liền : "Quốc thể ngày có vua, ngũ đệ vẫn là sớm chuẩn bị, huynh và Mạt Nhi nghỉ ngơi mấy ngày rồi lên đường.

      Hoàng Phủ Giác thấy hai người rất kiên định, có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này, thở dài, khó xử đặt hộp tử ngọc lên bàn.

      " khi vậy, Giác đành cố gắng làm. Giác có chỗ nào tốt, nhị ca và Mạt Nhi nhất định phải thẳng thắn."

      xong, trịnh trọng hành lễ.

      Hoàng Phủ Cẩn đành phải nhận, nâng dậy : "Ngũ đệ cứ thẳng tay mà làm , huynh và Mạt Nhi nhất định hết sức hỗ trợ."
      Chương 1724:

      Hoàng Phủ Giác đảm bảo đối xử tốt với các huynh đệ, binh quyền biên cảnh do thất đệ nắm giữ, những đệ đệ khác khi trưởng thành được phong vương lập phủ, phân công họ những chức vị nhất định, để cho họ góp sức xây dựng đất nước.

      Tô Mạt nghe xong, nhắc nhở: "Ngũ ca, sau này huynh làm hoàng đế, do huynh quyết định. Tất cả lấy đại cục làm trọng, có đôi khi nên sợ lời người khác mà thỏa hiệp."

      Nàng biết những hoàng tử kia có thành , có hứng thú với ngôi vị hoàng đế giống Hoàng Phủ Cẩn hay .

      Quyền thế sinh ra dã tâm, lại thêm người châm ngòi, dã tâm của bọn họ càng lúc càng lớn.

      Hoàng Phủ Giác cảm ơn nàng, ánh mắt dừng lại người nàng lát, lập tức rũ mắt xuống, lưu luyến rời : "Nhị ca, có thể chờ sau khi đệ lên ngôi rồi hãy được ? Đệ muốn huynh ở cạnh."

      Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nghĩ, dù sao Giang Nam cũng cần phải chuẩn bị mấy ngày, cũng lâu lắm, nhìn về phía Tô Mạt.

      Tô Mạt gật đầu, "Nếu ngũ ca mời như vậy, Cẩn ca ca đáp ứng ."

      Hoàng Phủ Cẩn cười cười, xem như là đồng ý rồi.

      "Điện ha, vậy nô tài chuẩn bị." Vương Quý mừng rỡ cười ngoác đến tận mang tai, lớn giọng , "Lưu công công, còn thất thần làm gì, còn nhanh báo tin vui cho thái hậu nương nương ."

      Lưu Ngọc nhìn bọn họ, khom người lui ra, ra bên ngoài liền với Vương Quý: "Vương công công, ngươi truyền lời triệu tập quần thần đến Thái Cực môn."

      Vương Quý trừng mắt, "Lưu công công, ông sai khiến ta? giờ hai ta ai lớn hơn?"

      Lưu Ngọc liếc cái, thản nhiên : "Chẳng lẽ Vương công công có thể đọc di chiếu của tiên đế?"

      Mặt Vương Quý dài ra, đành phải bước , lại phái tiểu thái giám báo tin vui cho Thái hậu.

      Trong khoảng thời gian này Khâm Thiên Giám và lễ bộ vô cùng bận rộn, tìm ngày tốt để lập mộ cho tiên đế, lại vì đại lên ngôi của tân đế, tìm thụy hiệu, miếu hiệu, ngày tốt để lên ngôi.

      Cuối cùng xác định ngày mùng tám tháng tư là ngày tốt, Giám thượng y vội vàng làm long bào mới cho tân đế, mũ miện phục, chính phục và các loại thường phục, trong lúc này người ngã ngựa đổ.

      Mà về di thể của tiên đế, Lưu Ngọc làm theo cầu giữ bí mật, chỉ là để tại Cung Càn Thanh.

      Công bộ nghiên cứu mở rộng hoàng cung về phía đông thêm hai dặm, tu kiến cung điện của tân đế, Hoàng Phủ Giác bác bỏ, ra chiếu dụ dùng ngay phần còn lại của cung điện, chủ yếu là chia ra Vĩnh Ninh cung của thái hậu và chỗ ở của hoàng đế, bởi vì chưa đại hôn, lại có phi tần, tạm thời cần mở rộng hoàng cung.
      ngay từ đầu mình có cảm giác Hoàng Phủ gIÁC phải người xấu. có kẽ tại đọc quá nhiều chuyện, bất ngờ quá nhiều nên để í cách tác giả nhắc đến nhân vật mà đoán được tính cáhc của ngta =D mình thíc cách có tình của họ
      để nge đâu đâu cũng vô tình nhất nhà đế vương, tại có nhiều nhà đến vương cực kì có tình =D
      thanks ss ạ =D
      Chương 1725:

      Đối với tâm nguyện chỉ ở tẩm cung bằng nửa tẩm cung cũ mà xây dựng rầm rộ, tiết kiệm tiền bạc của tân đế khiến quần thần thán phục tán thưởng.

      Những hoàng tử đủ mười lăm tuổi đều phải xuất cung lập phủ sống mình, những hoàng tử còn lại do đương nhiệm thái hậu nuôi nấng dạy dỗ, phi tần của tiên đế có con nối dõi được ân điển theo nhi tử đến vương phủ, có con theo thái hậu ở Vĩnh Ninh cung, phi tần chưa thai nghén con nối dõi ở lại Lưu Phương cung.


      Mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt chạy chạy lại giữa Ngụy vương phủ và hoàng cung, rồi còn phải xử lý chuyện của mình, hơn nữa còn phải chiếu cố chuyện Hoàng Phủ Giác luyện công.

      Mấy ngày trước khi đăng cơ, trong cung càng thêm bận rộn, thói quen của Tô Mạt là mỗi lần đều vào bằng cửa thiên môn, tránh để người ta đoán bừa thân phận của nàng.

      Ngày hôm đó nàng vội tới đưa thuốc phối xong cho Hoàng Phủ Giác, để dùng khi tắm nâng cao hiệu quả của việc luyện công.

      Vương Quý rất đề phòng nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, mãi đến lúc nhìn thấy nữa mới bĩu môi rời .

      Tất nhiên là Tô Mạt cảm nhận được, cũng chẳng muốn so đo với , nàng vào nội thất, nơi này vẫn buông màn dày, giống như ngăn cách với bên ngoài ồn ào.

      Hoàng Phủ Giác ngồi trước bàn sách ngẩn người, nhìn chằm chằm vào hư , chớp mắt, ngay cả khi Tô Mạt bước vào vẫn phát .

      Sắc mặt của hơi tái, bởi vì trúng độc dẫn đến cơ thể hơi gầy, lại rất xứng với khí chất ôn nhuận, càng thêm vẻ trầm tĩnh.

      Chỉ là tại lại có chút u buồn, Tô Mạt cảm thấy yên lòng.

      Hơn nữa bàn sách đặt cạnh cửa sổ nên ánh nắng chiếu tới, mà lại chiếu đến sau lưng, khiến căn phòng càng thêm yên tĩnh vắng vẻ.

      "Ngũ ca." Nàng giọng gọi, "Thuốc được chuẩn bị xong."

      Hoàng Phủ Giác "a" tiếng, có chút hoảng hốt nhìn nàng, giống như hiểu sao lại như vậy, nàng sau khi trải qua thống khổ tang phụ, cả người đều trưởng thành hơn nhiều, tuy vẫn là gương mặt như cũ, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác lạnh lùng.

      Trước đây vẫn luôn muốn biết sau khi trưởng thành bộ dạng của nàng ra sao, giờ lại muốn nàng lớn lên, tình nguyện thời gian dừng lại ở trước đây, thời điểm khi và nàng thân thiết hơn người khác.

      thậm chí có suy nghĩ, nếu gặp được nàng sớm hơn, kết quả có thể là khác hay ?

      "Mạt nhi..." muốn lại thôi, cảm thấy thái độ của mình hình như có phần ái muội, vội vàng cười cười, đứng dậy mời nàng ngồi. "Hôm nay nhị ca có việc sao?"


      Chương 1726:

      Tô Mạt gật đầu, "Huynh ấy dạy bảo lại Hoàng Phủ Giác, luôn quấy rầy Cẩn ca ca."

      Nhất là giờ sắp phải , Hoàng Phủ Giới là vắt hết óc nghĩ cách giữ bọn họ ở lại, dù là khóc lóc om sòm hay giả chết đều lấy ra dùng hết rồi.

      Tô Mạt đặt dược lên bàn, Hoàng Phủ Giác tự mình đón lấy, gọi tiểu thái giám tới lấy, "Mạt Nhi Giang Nam, dù gặp phải chuyện gì cũng phải cẩn thận, bất luận có chuyện gì đều phải cho người truyền tin về." xong, đặt mật thư trước mặt nàng, "Đây là mật lệnh, nếu cần, hai người có thể tùy ý điều động quan địa phương và quân đội."

      Tô Mạt cảm thấy khí có chút căng thẳng, đùa: "Ngũ ca sợ chúng ta có mưu đồ khác sao?"

      Hoàng Phủ Giác bật cười, "Huynh lại mong sao muội và nhị ca có mưu đồ gì đó, như vậy huynh có thể làm vương gia nhàn rỗi, phải nhận trách nhiệm lớn như thế này."

      Tô Mạt cười, nghịch khối ngọc tỳ hưu chặn giấy bàn, thấp giọng : "Ngũ ca, trước đây khi đối đầu với thái tử huynh như thế này, ngược lại khi đó huynh mạnh mẽ hơn bây giờ."

      Tuy rằng gì, nhưng nàng cảm nhận được, muốn phân cao thấp với thái tử, cảm thấy chính mình hợp với ngôi vị hoàng đế hơn.

      Hoàng Phủ Giác tự giễu cười, "Này bị muội nhìn ra rồi. Bây giờ còn giống trước đây nữa, thời gian giống, hoàn cảnh giống, tâm tình cũng thay đổi. Thời điểm đó, thay vì là muốn làm hoàng đế, phải phục, hơn nữa còn bị chèn ép giám sát, vấn đề khi đó là sinh tồn, vì mạng sống và lời , có đôi khi thân bất do kỷ. Về sau công việc bề bộn, huynh nhận ra được rất nhiều điều. ra quyền thế... nhất định là điều quan trọng nhất."

      thâm sâu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nhưng lại cúi xuống ngay lập tức, "Giống như muội và nhị ca, đối với hai người, quyền thế ra là cái gì, cũng cần phải truy đuổi."

      Tô Mạt gật đầu, "Đúng vậy, theo muội, có thể được tự do ở cùng Cẩn ca ca chỗ, đây mới là quan trọng nhất. đến tài phú, quyền thế, những thứ này... ra đều là gì cả. Ngũ ca, ra nhiều khi, mỗi người đều có thứ quan trọng nhất ở trong lòng. Có người theo đuổi quyền thế, có người lại theo đuổi tài phú, dù sao thế gian trăm người, luôn có thứ mà bản thân muốn, đúng ?"

      Hoàng Phủ Giác gật đầu đồng ý, ấn chặt mấy gói thuốc, "Cảm ơn hai người cố gắng cứu huynh, xem ra sau này huynh phải cẩn trọng mới được, nếu để xảy ra sai lầm, vậy có lỗi với hai người."

      Chương 1727:

      Tô Mạt chưa kịp lên tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, giọng Vương Quý bén nhọn, "Kẻ nào dám xông vào đại nội, còn đuổi ra cho ta! Đuổi ra, đuổi ra !"

      Hoàng Phủ Giác nhíu mày, "Vương Quý này..."

      Khiến cho người khác thể được lời nào, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

      "Ngũ ca nên để ý đến chuyện này, tổng quản đại nội kiêu ngạo, Lưu công công trầm ổn hơn nhiều. Dù Lưu công công là người của tiên hoàng, nhưng ra cũng cần kiêng kỵ nhiều."

      Nếu hoàng đế truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Lưu Ngọc tất nhiên tuân theo ý chỉ của tiên đế, hết lòng phụ tá tân đế, cần lo lắng giám thị chính mình, còn tiên đế, ngược lại Lưu Ngọc càng thêm trung thành mới đúng.

      Hoàng Phủ Giác thở dài: "Huynh cũng phải là muốn, có cơ hội muốn để cho Vương công công quay lại chỗ mẫu hậu, nhưng mẫu hậu vừa ý."

      Đối với mẫu thân Lương phi của mình, Hoàng Phủ Giác gần như đều nghe tất cả, từ biết, vì mình mà mẫu phi phải chịu ít khổ, vì hậu cung phức tạp để dành được vị trí riêng, ở dưới mí mắt của hoàng quý phi để có được ưu ái của phụ hoàng, có thể dùng đến mọi cách.

      Tô Mạt cũng biết chút về chuyện này, Lương phi có thể xem là người hiền dịu, đối nhân xử thế rất tốt, nhưng thực tế vào những thời điểm quan trọng, khi cần vị trí cao nhất, dã tâm cùng hung ác của bà cũng bộc lộ hết ra ngoài.

      Bên ngoài vẫn la hét ngừng, Hoàng Phủ Giác gọi người hỏi xem có chuyện gì xảy ra, tiểu thái giám hồi bẩm: "Dạ, là Tín vương..."

      cần cũng biết, khẳng định là Tín vương biết chuyện hoàng đế truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, trong lòng bất mãn, cố ý xông vào cung gây .

      Tô Mạt nhíu mày, " phải Tín vương bị giam lỏng rồi sao?"

      Tiên đế có lệnh, cho tùy tiện bước ra khỏi phủ, những thị vệ này chẳng lẽ dám làm tròn trách nhiệm?

      Vẻ mặt Hoàng Phủ Giác khó xử, "Là huynh muốn để người khác làm khó xử, hy vọng có thể như các huynh đệ khác, giữ khuôn phép làm vương gia cho tốt, ai biết..."

      Lòng tốt bị người khi dễ.

      "Ngũ ca cũng nên thể uy nghiêm của bản thân, ngôi vị hoàng đế của huynh là được tiên đế truyền xuống, danh chính ngôn thuận." Tô Mạt lòng khuyên .

      Hoàng Phủ Giác gật đầu, "Huynh cũng biết điều đó, nhưng mà...dù sao cũng là huynh đệ."

      Tô Mạt cũng biết, Hoàng Phủ Giác giống với lão hoàng đế, dù mình là chuyện gì, lại sợ người ngoài mình độc ác, để ý đến huynh đệ.

      Nàng thi lễ, "Ngũ ca, muội về trước, huynh nhớ đúng hạn dùng dược để tắm."

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      truclove105 viết:
      nàng ơi cho ta hỏi truyện này bao nhiu chương vậy ... cho ta xin cái lịch post vs do ta mới đọc nên chưa pít lắm ....
      Ủng hộ nàng
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Mình làm đến đâu đăng đến đó nên mình cũng biết chính xác là bao nhiêu chương nha b. ^^ Lịch post 1c/ngày, sắp tới mình cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Cảm ơn b ủng hộ http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif

      Chương 1728:

      Khi nàng đường vòng rời khỏi tẩm điện của Hoàng Phủ Giác có nhìn thoáng qua, giờ Hoàng Phủ Tuyên vẫn như cũ toàn thân hoa phục, bộ dạng vênh váo, có nửa điểm nhận thức thực.

      "Lão ngũ, ngươi ra đây cho ta, đứng nắm lấy ta!"

      "Lão ngũ, ngươi nhanh ra cho ta, ngươi là to gan, lại dám giả truyền thánh chỉ, phụ hoàng sao có thể đem ngôi vị truyền cho ngươi? Ta vốn là thái tử, hơn nữa bây giờ vẫn là thái tử, ngươi thức thời nhanh chóng đem thánh chỉ trả lại cho ta."

      Tô Mạt cười lạnh, Tín vương này bị nhốt mấy năm nay xem ra đầu óc được ổn định cho lắm, miệng ra toàn lời điên khùng, chắc chắn Hoàng Phủ Giác chưa đăng cơ dám động vào .

      Người giống như , ràng nên rời khỏi khán đài này rồi, trốn sau lưng người khác, có lẽ có thể sống an ổn được cả đời.

      Nếu vẫn chịu cúi đầu trước người khác, chỉ sợ là về sau phải chịu khổ thôi.

      Nếu gây chuyện, Hoàng Phủ Giác chừng còn nể mặt tiên đế, chiếu cố huynh đệ.

      Nhưng gây chuyện như vậy, là nhắc nhở Hoàng Phủ Giác trước kia mình hung hăng như thế nào, áp chế mẹ con Hoàng Phủ Giác ra sao, gợi lên tức giận của Hoàng Phủ Giác và thái hậu, vậy Tín vương gặp xui rồi.

      Dù Hoàng Phủ Giác so đo, nhưng nàng lại biết Lương phi có rộng lượng như vậy .

      Nhiều năm làm con dâu chịu đựng giờ thành bà, xoay người, đều muốn xả những tức giận trong lòng.

      Nàng có tâm tình xem Tín vương bị xử lý ra sao, xoay người vội vàng rời .

      Đảo mắt đến ngày đăng cơ của tân đế, đại xá thiên hạ, nhưng mà Lưu gia, Tả gia, Tống gia được đại xá, Nhạc Thiếu Sâm cũng chỉ đổi thành lưu đày ngàn dặm.

      Tân đế đăng cơ lâu, cũng đổi lại thụy hiệu và miếu hiệu, thụy hiệu là "Vũ", miếu hiệu là "Thái tổ", người sau gọi là Thái tổ Vũ hoàng đế.

      Có Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đại điện đăng cơ của tân đế hề có biến có gì, phi thường thuận lợi.

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn muốn trì hoãn thêm nữa, sau khi Hoàng Phủ Giác lên ngôi bọn họ liền lên kế hoạch Giang Nam.

      Thương thế của tỷ muội Lan Nhược khỏi hẳn, cùng với Lưu Vân Lưu Hỏa theo, mấy người thu nhập xong hành lý chỉ chờ Tô Mạt lên tiếng.

      Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Giới tiến cung chào tạm biệt hoàng đế, bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Tô Mạt cũng muốn tham gia nên ko cùng.

      Nàng gọi tỷ muội Lan Nhược, "Người lưu lại bảo vệ Tả tiểu thư có tin tức gì ko?"

      Đối với Tả Minh Thụy bởi vì trong lúc vô ý chịu ân huệ của nữ đế là cả đời khắc ghi, tiếc trả giá bằng của mạng sống của gia đình mình, Tô Mạt rất kính nể hành động đó, nhưng mà cũng vô cùng cảm khái.

      Dù sao khi tiên đế vẫn còn lại cực kỳ coi trọng ông ấy, coi ông là tâm phúc của mình, xem như là tay tiên đế kéo lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :