1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1698:

      Ngay cả bản thân cũng nghe được giọng của chính mình, mấy ngày nay, bao dày vò, gặp mặt, ra cũng chỉ để câu, "Chúc muội hạnh phúc!"

      Còn có thể được gì khác sao?

      Chính mình đủ mạnh, có năng lực,...Cho nên cũng chỉ có thể như vậy?

      Thị vệ bên người dẫn ngựa đến, Hoàng Phủ Giác giẫm lên bàn đạp xoay người lên ngựa, đột nhiên đầu vô cùng đau đớn, giống như bị khoét ra, lại cảm thấy bụng cũng vô cùng đau, thét lên tiếng, lập tức ngã xuống ngựa.

      Hoàng Phủ Giới hoảng sợ, cũng bất chấp lau nước mắt, nhảy xuống ngựa, "Ngũ ca, ngũ ca, huynh sao vậy?"

      Sắc mặt Hoàng Phủ Giới trắng bệch như giấy, cố gắng mở mắt ra, cố sức nhìn về phía trước, "Rượu, rượu,...độc."

      Trong lòng Hoàng Phủ Giới chấn động, "Trong rượu có độc? thể nào, thể nào!"

      Rượu là do tự mình theo lệnh của phụ hoàng chuẩn bị, từ trong bảo khố của phụ hoàng lấy ra, sao có thể có độc?

      Trước đó cũng uống.

      thể nào....

      "Nhị ca!"

      Lòng Hoàng Phủ Giới đau như cắt, chân tay run rẩy, cố nén xuống sợ hãi, xoay người lên ngựa, vội chạy đuổi theo.

      Nhị ca và Tô quốc công uống rất nhiều, rất nhiều, nhiều hơn cả ngũ ca.

      Nếu ngũ ca bị như vậy, vậy bọn họ...

      Hoàng Phủ Giới dám nghĩ tiếp, rốt cuộc là ai hạ độc, là ai?

      Ngựa của Hoàng Phủ Giới là con ngựa được chọn lọc có thể ngàn dặm, nhưng sao vẫn chưa đuổi kịp bọn họ?

      Có lẽ bọn họ có chuyện gì, cho nên xa, trong lòng hy vọng như vậy, nhưng cũng dám dừng lại.

      Thị vệ theo bị bỏ lại rất xa.

      Hoàng Phủ Giới biết chạy được bao lâu, sau đó con ngựa chạy được nữa, ngã xuống, nhảy xuống ngựa tiếp tục đuổi theo...

      Đến khi cảm thấy chính mình thể chạy được nữa, ngửi được mùi máu tanh trong khí.

      dám nghĩ thêm, rút đao tiến lên, nhìn thấy đất toàn xác chết, những thi thể này hầu hết là hắc y che mặt, cũng có hắc y bị chém rách lộ ra áo trắng bên trong.

      Tuyết trắng rơi khắp nơi, cảnh tượng hết sức dọa người.

      tiếp tục về phía trước, còn ai sống sót, thấy mấy người Hoàng Phủ Cẩn.

      đứng giữa đám thi thể, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?

      Trong đầu lên ý nghĩ, vội vàng lắc đầu, " thể nào!"

      Đám thị vệ cuối cùng cũng đuổi đến , cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây người, chân tay luống cuống nhìn xung quanh, thị vệ trưởng vội nhảy xuống xem xét thi thể, lại cho người quay về bẩm báo.


      Chương 1699:

      Hoàng Phủ Giới giống như phát điên hét lớn: "Lập tức đuổi theo tề vương, nhất định phải tìm thấy bọn họ."

      Ánh mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi : "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

      Đám người thủ hạ dám thất lễ, trưởng thị vệ lập tức phân phó, sai người chia thành các tổ, chia ra các phương hướng để tìm kiếm, ven đường có gặp trạm dịch hay huyện trấn phụ cận, có thể cầu giúp đỡ.

      Hoàng Phủ Giới cũng quay về, cho hạ trại ở gần đó, huy động số lớn thị vệ và người xung quanh tìm kiếm.

      Đến giờ dậu có tin truyền đến, ngũ điện hạ trúng kịch độc, các ngự y đều bó tay, tình hình nguy cấp.

      Hoàng đế triệu lập tức hồi cung, Hoàng Phủ Giới muốn nghĩ đến, còn chưa biết được tin tức của nhị ca.

      Nửa đêm, cuối cùng cũng có được tin của đám người Hoàng Phủ Cẩn, bọn họ ở thôn cách thành mười dặm dưỡng thương, thị vệ theo chết hơn nửa, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đều bị thương, tỷ muội Lan Nhược bị trọng thương.

      Tô Nhân Vũ, chết!

      Nghe xong tin này, Hoàng Phủ Giới lập tức ngất , quá mệt rồi.

      Khi tỉnh lại, ở trong cung, là đám thị vệ đưa về.

      Tô quốc công chết!

      trừng mắt nhìn khung tranh, trong tranh là long thủ hàm châu, quang huy mênh mang, nhưng lại khiến cảm thấy lạnh.

      May mà nhị ca có chuyện gì, Mạt Nhi cũng có chuyện gì.

      Chợt nhớ tới điều gì đó, xoay người , giống như cơn gió về phía cung Càn Thanh, thị vệ ngăn lại, "Điện hạ mời quay về, bệ hạ nghỉ ngơi muốn gặp ai."

      Hoàng Phủ Giới chịu, nhất định phải vào, thị vệ kia liền đưa ra ý chỉ của hoàng đế, "Bệ hạ , nếu người sốt ruột, bằng thăm ngũ điện hạ, tình hình giờ của ngài ấy rất nguy cấp."

      Hoàng Phủ Giới có chút mờ mịt, thể hiểu được chuyện vừa xảy ra.

      Nhị ca có việc gì, Tô quốc công chết, ngũ ca trúng kịch độc...

      Vì sao lại có chuyện gì?

      Đúng rồi, chính mình uống rượu? đúng, chính mình có uống ba bát, vì sao lại có việc gì?

      Chẳng lẽ trúng tà, chính mình hạ độc nhưng nhớ?

      bước thấp bước cao tới, bất tri bất giác đến bên ngoài tẩm cung của hoàng hậu.

      Tẩm cung này sớm bị niêm phong, người ngoài được tùy tiện vào.

      nhớ trước kia nhị ca hay đến nơi này, bởi vì chỗ ở của Thục phi ở giữa hậu cung của tiên hoàng, nơi này có kỷ niệm ấu thơ của nhị ca.

      theo bản năng trèo tường vào, đối với giờ, độ cao của tường làm khó được .

      lảo đảo vào bên trong, lại bị bóng đen ngăn lại ngoài cửa, ra đó là Lưu Ngọc.

      Sắc mặt Lưu Ngọc tốt, giọng có chút vô lực, "Điện hạ, mời người quay về."
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1700:

      Đột nhiên Hoàng Phủ Giới hét lớn: "Phụ hoàng ở bên trong đúng ? Phụ hoàng, phụ hoàng, vì sao? Vì sao? Người cho con biết ! Người thả cho bọn họ , vì sao lại còn muốn giết bọn họ?"

      Sắc mặt Lưu Ngọc đại biến, ngăn lại : "Điện hạ người hồ đồ rồi, sao lại gọi thẳng bệ hạ. Long thể bệ hạ bệnh, ở trong tĩnh dưỡng, ngoài ra, nô tài làm chứng, bệ hạ chưa bao giờ phái người hại nhị điện hạ và Tô quốc công. Bệ hạ tâm thả bọn họ ."

      Hoàng Phủ Giới tin nhìn : "Vậy vì sao ta lại có việc gì? Vì sao ngũ ca trúng độc, ta lại làm sao?"

      Lưu Ngọc : "Điện hạ hãy nghĩ thử xem, nếu bệ hạ muốn để ngũ điện hạ kế vị, thất điện hạ lãnh binh, sao có thể hại ngũ điện hạ? Hơn nữa nhị điện hạ và Tô quốc công có dã tâm, bệ hạ sớm biết, cũng hà tất phải làm điều thừa thãi? Đây tất nhiên là mưu của người khác, điện hạ nên điều tra . Còn vì sao điện hạ bị trúng độc, chắc là do công hiệu của linh chi ngàn năm bệ hạ từng cho điện hạ dùng."

      Linh chi ngàn năm?

      Hoàng Phủ Giới nhớ lại, có thời điểm ở trong cung giúp phụ hoàng xử lý chính vụ, phụ hoàng có cho ăn viên thuốc, là linh chi hoàn, lúc ấy để ý.

      "Vậy, vì sao cho ngũ ca dùng?"

      hiểu.

      Lưu Ngọc biết trả lời ra sao.

      Lúc này trong điện truyền đến tiếng đánh nhau, Hoàng Phủ Giới muốn lao vào, "Sao lại thế này."

      Lưu Ngọc vội ngăn lại, "Điện hạ cần hỏi đến, người vẫn nên quay về . Nếu Tô quốc công mất, nhất định phải điều tra cho ràng, hơn nữa triều đình còn phải phái người đến an ủi, giờ ngũ điện hạ vẫn còn hôn mê, tất cả mọi việc đều cần thất điện hạ lo liệu, điện hạ nên nhanh chuẩn bị ."

      Hoàng Phủ Giới muốn , muốn vào trong hỏi phụ hoàng, muốn phụ hoàng tự mình cho biết.

      hiểu, vì sao nhiều chuyện theo ý mình như vậy, giống như mình nghĩ như vậy?

      Thậm chí là phụ hoàng tự mình cho nghe, cũng chưa chắc là vậy?

      Cuối cùng là cái gì đúng cái gì sai?

      muốn tìm đến nhị ca và Tô Mạt đầu tiên, nhưng lại có cách nào đối mặt với bọn họ, bởi vì nếu dùng linh chi ngàn năm để giải thích cho việc mình bị làm sao được thuyết phục lắm.

      Rượu là do chuẩn bị, tại sao lại có độc?

      Người mang rượu đến cũng là thân tín của , bọn họ luôn trung thành với , tuyệt đối có chuyện giấu diếm.

      Vậy độc từ đâu mà có?

      Mấy người mang rượu đều là thân tín của , có điểm khả nghi, người nhà của họ đều trong sạch, từ theo , huống hồ lúc chọn rượu luôn theo, cho dù muốn hạ độc, bọn họ cũng có cơ hội.

      Sau đó giao cho ngũ ca, ngũ ca vẫn luôn nhìn, người khác cũng có cơ hội.
      Last edited: 4/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1701:

      Đầu óc hỗn loạn thành đống, biết nên làm gì bây giờ, lúc này thị vệ báo lại: "Điện hạ, Tề vương và Tô nương đến."

      Hoàng Phủ Giới ngồi ghế nhảy dựng lên, kịp thay quần áo vội vàng ra đón, ra đến trước viện liền gặp hai người.

      Hay là, hai người đứng đó chờ .

      Hiển nhiên là bọn họ cũng vội vàng tới, kịp chỉnh lý trang phục, tóc của Tô Mạt bị bung ra, hai mắt sưng đỏ, mặt còn có vết máu, cổ tay quấn lụa trắng, máu thấm đỏ miếng lụa.

      Thương thế của Hoàng Phủ Cẩn nặng hơn chút, vai trái quấn lớp vải trắng, ướt đẫm máu đỏ.

      Sắc mặt Tô Mạt bi phẫn, còn Hoàng Phủ Cẩn bình thản hơn chút, nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đầy hàn ý.

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn suốt đêm từ ngoài thành trở về.

      Đến giờ nàng vẫn dám tin chuyện vừa xảy ra, mấy người bọn họ cưỡi ngựa rời khỏi đình , dọc đường đều rất tốt, bỗng nhiên phụ thân ôm bụng hét lớn tiếng, ngã xuống ngựa.

      Tô Mạt bên cạnh ông, nhanh chóng phi thân đúng lúc đỡ được ông.

      "Phụ thân, sao lại thế này?"

      Đám người Hoàng Phủ Cẩn vội vàng nhảy xuống ngựa, nắm lấy cổ tay của Tô Nhân Vũ, "Quốc công trúng độc rồi!"

      xong, vội vàng cầm lấy cổ tay của Tô Mạt, cẩn thận bắt mạch, phát nàng có chuyện gì, lại xem chính mình, cũng có việc gì.

      Rất nhanh sắc mặt của Tô Nhân Vũ trắng bệch, giống như phủ tầng bụi.

      Trong lòng Tô Mạt vô cùng đau đớn, vội vàng lấy ra giải độc đan do Hồ tiên sinh luyện chế ra đút cho ông ăn, Hoàng Phủ Cẩn cũng vận công thay ông trị độc.

      lát sau, mồ hôi của Hoàng Phủ Cẩn chảy ròng, lại bị gió lạnh thổi qua, gần như đóng băng lại.

      "Cẩn ca ca, là độc gì vậy?"

      Là độc gì lại mạnh như vậy, ngay cả Hoàng Phủ Cẩn vận công khử độc, chỉ trong chốc lát lại hao tổn nội lực như vậy?

      Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, "Chưa từng gặp qua, nhưng là vô cùng bá đạo."

      nhìn sắc mặt Tô Mạt trắng bệch, vội vàng an ủi nàng, "Ta che lại tâm mạch của quốc công, khiến cho độc tính tạm thời chưa phát tác, chúng ta tìm chỗ ở tạm, đưa Hồ tiên sinh tới tìm cách giải độc."

      Có vợ chồng Hồ tiên sinh ở đây, tình dễ hơn nhiều.

      Tô Mạt cũng chỉ có thể đồng ý.

      Ai ngờ, bọn họ thêm tới ba dặm, đột nhiên gặp mai phục.

      Phải là địch nhân chuẩn bị tốt cạm bẫy, nàng và Hoàng Phủ Cẩn, đám người Lan Nhược còn có thể ứng phó được, nhưng thị vệ theo võ công kém chút vừa xuống ngựa, kêu thảm thiết đều bị địch nhân giết hại.
      Last edited: 4/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1702:

      Nháy mắt bụi đất tung bay, từng bóng người từ dưới đất chui lên, giống như diêm la đoạt hồn, bọn tay cầm vũ khí sắc bén, bắn ra ám khí, còn có các loại lưới lớn.

      Quả thực là chuẩn bị thiên la địa võng chờ bọn họ tới.

      Đáng sợ hơn là, những người đó đều có võ công cao cường, mạnh nhất từ trước đến nay, có mấy người còn mạnh hơn đám người Vu Hận Sinh.

      Tô Mạt từ trước đến nay luôn bình tĩnh, cường địch vây quanh, sắc mặt vẫn đổi, thế nhưng địch nhân càng ngày càng nhiều, hơn còn rất mạnh, bọn họ cũng thể trốn, phải là nàng lo sợ.

      Rất nhiều năm sau nàng vẫn dám nhớ lại, lúc ấy tỷ muội Lan Nhược vì bảo vệ phụ thân, bản thân bị trọng thương, nếu phải có nàng và Hoàng Phủ Cẩn liều chết cứu, các nàng đều chết rồi.

      Mà phụ thân bị trúng kịch độc, lại muốn liên lụy đến bọn họ, thay Hoàng Phủ Cẩn cản kiếm.

      Để bị đâm xuyên qua!

      Ông vẫn tươi cười nhìn nàng, thậm chí có thể là tươi cười chút hối tiếc, giống như muốn gặp người vậy.

      Lúc ấy nàng lòng đau như cắt, giống như phát điên, vậy mà lập tức đột phá được công lực của mình, tiến lên tầng, chẳng những giết hết bốn kẻ vây quanh mình, còn giải vây giúp Hoàng Phủ Cẩn.

      Hai người hợp lúc, gần như giết hết địch nhân, trừ hai tên bỏ trốn còn lại còn ai sống sót, những người khác đều bị giết hoặc tự sát.

      Mà phụ thân, ngoại trừ để lại cho nàng nụ cười tươi tắn, ngay cả câu cũng có.

      Nàng ôm lấy cơ thể lạnh băng của ông, nhìn đôi môi vẫn mỉm cười, là vui vẻ, chút thống khổ hay cam lòng.

      Nhưng nàng...vô cùng hận chết bản thân mình.

      Nàng mơ hồ cảm thấy có nguy hiểm, lại cho rằng bản thân chuẩn bị tốt, lại ngờ xảy ra vấn đề ở trong rượu.

      Cũng phải là ngờ tới, nàng sợ có độc, hơn nữa cố ý thử qua, phụ thân và Hoàng Phủ Cẩn uống rượu đều có độc, nàng mới an tâm để cho hai người uống, chính mình cũng uống đến ba chén.

      Nhưng vì sao...

      Nếu phải Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, ở bên tai nhắc nhở nàng, gọi tên nàng, khuyên nàng nên tự trách bản thân, nàng cảm thấy muốn phát điên mất.

      Nàng muốn để phụ thân và bà nội an hưởng tuổi già, bố trí lâu như vậy, nhưng vì sao kết quả lại như vậy?

      Những chi tiết lần lượt lướt qua trong đầu nàng, nhưng nàng lại có dũng khí xem xét từng chi tiết.

      Đến cuối cùng, hình ảnh phụ thân trước khi chết để lại cho nàng nụ cười tươi tắn kia.
      Last edited: 4/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1703:

      Nàng tạm thời sai người sai người giấu để phía trước biết tin, chỉ là bị muộn chút, có việc trì hoãn.

      Sau đó gặp thị vệ do Hoàng Phủ Giới phái tới tìm bọn họ, biết được tin Hoàng Phủ Giác trúng độc mà Hoàng Phủ Giới lại bình an vô .

      Lúc ấy điều đầu tiên Tô Mạt nghĩ tới là hoàng đế lật lọng, muốn buông tha cho phụ thân.

      Ngoài hoàng đế, ai lo lắng phụ thân còn sống, muốn phụ thân chết, sợ Tô gia uy hiếp đến Đại Chu, sợ phụ thân hận .

      Còn Hoàng Phủ Cẩn? bỏ qua cho huynh ấy sao?

      Nếu phải nàng sớm dùng độc tiến hành tẩy luyện cho Hoàng Phủ Cẩn, tại có phải là huynh ấy cũng bị trúng độc sao?

      Nàng thể kết luận được gì, bởi vì lúc đó rượu có độc.

      Ít nhất nàng đoán được, mà Hoàng Phủ Cẩn cũng có uống rượu, thiên hạ còn có độc gì tránh được ?

      Có lẽ hoàng đế muốn giết phụ thân và Hoàng Phủ Giác, đuổi Hoàng Phủ Cẩn vì Hoàng Phủ Giới mà dọn sạch chướng ngại?

      Nếu , phải giải thích mọi chuyện thế nào?

      Tô Mạt chìm sâu trong đau thương, Hoàng Phủ Cẩn cũng quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng nắm tay nàng.

      Khi đó đột nhiên Lưu Hỏa Lưu Vân tới đây, mang cho bọn họ tin xấu nữa, "Thiếu gia, tiểu thư, thấy sư phụ nữa!"

      " thấy?" Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ, " phải là hai người tự mình đưa ông ấy lên xe sao?"

      Lưu Vân gấp đến nỗi giọng cũng thay đổi, "Thiếu gia, đúng là như vậy. Ông ấy dặn dò hai vị nương Nhạc gia vài câu, dặn các nàng thích ở vương phủ đến thôn trang ở, sau đó hai người bọn ta cùng ông ấy lên xe ngựa. Sau đó được năm dặm, đoàn xe ngừng lại nghỉ ngơi, chúng ta liền chuẩn bị đồ ăn. Khi đó sư phụ vẫn còn ở đó, nhưng đến khi chúng ta ăn xong thấy người đâu cả."

      " thấy? Ngay dưới mắt của các ngươi? Các người canh chừng kỹ ông ấy sao?" Giọng luôn bình tĩnh của Hoàng Phủ Cẩn cũng có chút tức giận rồi.

      giờ hồi phong ba vừa xảy ra, lại phong ba khác đến.

      Lưu Hỏa quỳ xuống, "Ta vẫn luôn nhìn sư phụ, sư phụ còn kể chuyện cười với ta, còn cho ta ăn giờ, ta cùng ông ăn chén , còn khen là rất ngon. Nhưng chờ ta ăn xong, phát sư phụ thấy đâu."

      Hoàng Phủ Cẩn đau đầu, lão nhân gia này, là thêm phiền!

      khẳng định là Diệp Tri Vân dùng dược, sau đó truyền chuyện với Lưu Hỏa, tiếp đó liền chạy mất.

      Tô Mạt lau nước mắt, quay đầu với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, muội muốn trở về kinh thành chuyến. Cha nuôi chắc cũng ở đó."
      Last edited: 4/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :