1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1691:

      lên trước mở cửa, bên ngoài Tô Mạt vội vàng kéo Hoàng Phủ Cẩn trốn .

      Nhìn bọn họ cầm đèn lòng lẫn vào trong bóng đêm, Tô Mạt thở dài, khẽ: "Dù thời gian A Cổ Thái và Hinh Nhi ở chung dài, chẳng lẽ hề có...."

      Hoàng Phủ Cẩn ôn nhu : "Mạt nhi, phải là do thời gian ngắn, suy nghĩ khác nhau, quan điểm khác nhau. Trong tình cảm người đến trước bao giờ cũng có ấn tượng tốt hơn."

      Tô Mạt bật cười, " Vậy phải huynh nên thích Nhạc Phong Nhi trước sao?"

      Đây xem như là lần đầu tiên nàng chuyện với về vấn đề tình cảm của Nhạc Phong Nhi, ôm nàng tránh vào trong, để nàng ngồi cạnh chậu than, "Tình cảm ban đầu cũng phải trong lòng có để ý đến. Trong lòng để ý, tất nhiên là tính."

      như vậy từ trước đến nay chưa từng động tâm đối với Nhạc Phong Nhi sao? Coi như là giải thích cho nàng rằng cùng Nhạc Phong Nhi hề có gì sao?

      ra nàng để ý đến vấn đề đó nữa, nếu và Nhạc Phong Nhi có gì đó, cũng thể ... nhiều năm như vậy có dấu vết gì, chỉ có thể là có suy nghĩ gì đến chuyện đó.

      Trong đầu nàng lên vấn đề: có phải là do Nhạc Phong Nhi lớn tuổi? Tĩnh thiếu gia ràng có khuynh hướng thích trẻ con, nàng cười cười nhìn , nàng nhớ ràng khi đó nàng mới có mấy tuổi...Sáu tuổi?

      Nàng hừ tiếng, lườm .

      Hoàng Phủ Cẩn có chút rợn gáy, nghĩ thầm, ràng là đến giải quyết vấn đề của A Cổ Thái và Tô Hinh Nhi, đừng khiến rước họa vào thân, biến thành vấn đề của rồi.

      Tô Mạt đứng dậy nhìn xung quanh, A Cổ Thái làm việc rất nhanh, quả nhiên có rất nhiều chủng loại mới.

      rất thích hương liệu, phải là đem bán, chỉ vì hoàn thành suy nghĩ ở trong lòng, giống như trong lòng nghĩ đến điều gì đó muốn đem nó bày tỏ ra ngoài, cho nên hương liệu của phải là kích thích mùi hương mà ngược lại khiến cho người khác có những cảm nhận.

      Hoặc là hoài niệm, thương cảm, thoải mái, vui vẻ, hồi ức...

      Nàng đem chút hương liệu của cho Hồ Tú Hồng, sau đó Hồ Tú Hồng mới nghiên cứu chế tạo ra loại độc "yên chi hỏa".

      giờ những thứ này là hương liệu kích thích cảm giác, Tô Mạt suy nghĩ có nên để Hồ Tú Hồng nghiên cứu số dược liệu thôi miên ? Loại dược có thể khiến người khác rơi vào cảm giác khác, thúc dục dục vọng nội tâm của con người, khiến bọn họ sinh ra ảo giác.

      Căn cứ vào cầu khác nhau, có thể chia làm vô hại, có ít hại, từ từ mạnh dần.

      Nàng vừa nảy sinh ý nghĩ này liền thương lượng cùng Hoàng Phủ Cẩn.



      Chương 1692:

      Hoàng Phủ Cẩn than thở, tiểu nha đầu này, là tận dụng được mọi thứ, nắm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, giờ phải là muội nên giải quyết vấn đề tình cảm của tam tỷ muội sao?"

      Tô Mạt cười : " phải là muội nghĩ cách sao? Đầu tiên là đưa A Cổ Thái đến Trữ Châu. Chúng ta đem ý tưởng này cho biết, nhất định hứng thú với điều này. Đến lúc đó vợ chồng Hồ tiên sinh, Tú Hồng, Thủy Muội đều phải , liền kéo A Cổ Thái theo, phải là đúng lúc nghiên cứu thêm cái này sao?"

      Với thích mãnh liệt với hương liệu của A Cổ Thái, nghiên cứu thú vị như vậy, động lòng mới là lạ.

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, tiểu thê tử này của , quả là vô cùng hiểu lòng người, khiến thể bội phục.

      Khi A Cổ Thái quay lại, vào phòng, đóng cửa lại, dựa vào cửa, thở dài cái.

      Trong lòng có chút mê mang, tình cảm của mình dành được, chính mình thương tâm.

      Ai ngờ lại liên lụy đến nữ tử khác cũng thương tâm, cực kỳ áy náy.

      đưa tay ôm đầu, thét lên tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng cười , vội vàng quát hỏi: "Ai đó?"

      Chỉ thấy Tô Mạt dựa vào Hoàng Phủ Cẩn đứng ở cạnh đống hương liệu, mỉm cười nhìn .

      "Này, A Cổ Thái, huynh sao vậy?" ra Tô Mạt muốn hỏi cuối cùng là nghĩ như thế nào, nếu trói đưa đến Trữ Châu, để cho và tam tỷ ở chung thời gian, nếu có cảm tình gì, khi đó để rời cũng muộn.

      giờ nàng có cách tốt hơn, nên đổi cách làm.

      Mặt A Cổ Thái đỏ lên, "Muội, muội, hai người...đến lúc nào?"

      Từ hiểu biết của về Tô Mạt, quỷ nha đầu này tuyệt đối phải là vừa đến, đôi mắt đen kia lóe lên giảo hoạt, vừa nhìn là biết có ý tốt.

      Khẳng định là sớm đến đây, chừng... Chẳng lẽ là đến cùng lúc với Tô Hinh Nhi?

      Tim đập mạnh lên, Tô Hinh Nhi là tỷ tỷ của nàng, giờ tình cảm của họ rất tốt, Tô Hinh Nhi xuất môn đến chỗ của , với bản lĩnh của Tô Mạt sao có thể biết?

      Nàng lo lắng, nhất định theo bảo vệ, cho nên...

      Ai nha, bọn họ sớm biết? Vậy...chẳng phải là họ thấy hết rồi sao?

      Cả người A Cổ Thái nóng lên, hai má đỏ bừng, biết phải sao cho phải, xoa xoa hai tay hận thể tìm cái hố chui xuống.

      Hoàng Phủ Cẩn muốn phải khó xử, vội vàng giải vây hộ , "A Cổ Thái, chúng ta vừa mới đến, ngươi sao vậy?"
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1693:

      A Cổ Thái tin Hoàng Phủ Cẩn dối, liền thở ra, cười : "Mới đến a, ha ha, mới đến tốt, để ta pha trà cho hai người uống?"

      Tô Mạt cười tít mắt nhìn , câu nào.

      Hoàng Phủ Cẩn : " cần, Mạt nhi có ý tưởng mới, muốn thương lượng với ngươi."

      qua ý tưởng dùng hương liệu để nghiên cứu thuốc thôi miên của Tô Mạt cho A Cổ Thái nghe.

      Quả nhiên, hai mắt A Cổ Thái sáng lên, giống như lập tức quên hết những phiền não trước đây, hứng trí bừng bừng muốn lên quan điểm của mình, "Nếu nghiên cứu thành công, đó chính là con dao hai lưỡi, vừa có thể giết người, vừa có thể hại người, ta muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả."

      Nếu dựa theo kế hoạch của Tô Mạt nghiên cứu loại dược kia, cùng loại thuốc gây ảo giác giờ giống nhau.

      Những loại dược có, trắng ra đều là độc dược, làm cho người ta sinh ra ảo giác, đồng thời làm tổn hại đến thần kinh,, làm cho người ta luôn có cảm giác hoảng hốt, thậm chí là phát điên.

      Nếu kết hợp với luật huyễn dược, như vậy càng thêm lợi hại.

      Nhưng nếu giao đấu cùng với cao thủ, loại huyễn dược đó rất khó có thể thành công, như vậy loại dược mà Tô Mạt đến nhất định có ích.

      Loại dược này trộn vào cùng hương liệu bình thường, khiến người khác khó mà phòng bị trước, đặc biệt là từ từ tích trữ hiệu lực của dược, cho dù là cao thủ võ công cao cường cũng khó phân biệt được.

      Dù sao có ai lại nghi ngờ mùi hương nhàn nhạt người nữ hài lại có hiệu quả lợi hại như vậy?

      "Ta lập tức làm luôn." kích động .

      Tô Mạt ngăn lại, "Đừng vội, trừ huynh ra, tất cả mọi người đều chuẩn bị chuyển nhà. Muội thấy bằng thế này, huynh mang theo những tài liệu quan trọng, muội chuẩn bị đoàn xe cho huynh, huynh theo chúng ta đến Trữ Châu. Ở Trữ Châu có núi Vân Vụ, chúng ta có thể làm vườn hoa ở đó, điều chế hương liệu, chuyển phòng thực nghiệm của huynh đến đó, huynh thấy như vậy được ?"

      A Cổ Thái trầm ngâm, rời khỏi kinh thành?

      chắc với ý định này, có lẽ là chưa hề nghĩ tới.

      Hoàng Phủ Cẩn cười : "Đừng do dự, dù sao ngươi cũng có chuyện gì khác phải làm. Ở lại Trữ Châu vài năm, chúng ta cùng đến Tây Vực. Ở đó chúng ta lập ít thành , đến lúc đó chia cho ngươi hai tòa."

      A Cổ Thái khoát tay, "Các ngươi cứ làm chúa đất cho tốt, ta muốn làm thành chủ gì cả, ta chỉ cần làm hoàng đế của vương quốc hương liệu là được rồi."

      Tô Mạt tiếp tục dụ dỗ , "Muội chỉ cho huynh phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, huynh động lòng sao?"
      Last edited: 4/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1694:

      Tô Mạt tiếp tục dụ dỗ : "Muội chỉ cho huynh phương phương hướng nghiên cứu tốt như vậy, huynh động lòng sao? Huynh có thể hoàn thành được hương liệu, nhưng cần phải có dược liệu pha chế sẵn, cần có Hồ tiên sinh và mọi người giúp đỡ, chẳng lẽ huynh nghĩ đến sao? Động lòng bằng hành động, lập tức thu dọn đồ đạc, khi trời sáng chúng ta lập tức rời được ?"

      A Cổ Thái vẫn còn do dự, Tô Mạt hừ tiếng, "Thôi, chúng ta . Tự huynh suy nghĩ ."

      xong nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn : "Cẩn ca ca, muội buồn ngủ rồi, chúng ta về ."

      Hoàng Phủ Cẩn nháy mắt vài cái với A Cổ Thái, ý bảo nhanh đáp ứng , đắc tội với Tô Mạt, bọn họ cũng thể yên ổn được.

      A Cổ Thái thở dài, đành phải : "Được, huynh đồng ý."

      Lập tức nghĩ đến Tô Hinh Nhi, vừa rồi muội ấy đến mời mình, chính mình còn từ chối....Thế này... là tự vả vào miệng mình.

      Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn trở về Tô phủ, quá nửa đêm gần sáng, còn nhìn trăng sao, tối như mực.

      Tô Mạt cũng kinh động đến người khác, để Hoàng Phủ Cẩn nghỉ ngơi ở phòng của mình, còn nàng muốn tĩnh tọa luyện công.

      Khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng của Thu Hà, "Tiểu thư, tiểu thư, đại tiểu thư và gia đến."

      Tô Mạt giật mình đứng lên, lại phát chính mình vậy mà lại ngủ ở trong lòng của Hoàng Phủ Cẩn, khỏi đỏ mặt, trợn mắt nhìn , "Muội ràng là tĩnh tọa."

      Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, "Huynh thấy muội ngồi ngủ mệt quá."

      làm chuyện gì, có thể ôm nàng là tốt rồi..

      Tô Mạt trừng mắt nhìn , "Muội ra ngoài xem."

      Nàng đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, mang theo hai nha hoàn đến phòng của lão phu nhân.

      Tô Nhu Nhi và Tần Nguyên Quân cũng vừa mới đến, hai người đều tươi cười hạnh phúc, thấy Tô Mạt đến lại càng thêm vui vẻ.

      Tô Mạt chào hỏi qua loa với Tần Nguyên Quân, sau đó kéo tay tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, hai người đến tiễn chúng ta sao? Hôm nay muốn ở lại đây sao?"

      Tần Nguyên Quân chuyện với lão phu nhân, : "Bà nội, chúng con thương lượng với cha mẹ, muốn...Dù sao giờ mấy đệ đệ của con cũng lớn, mà con lại muốn làm quan, Nhu Nhi vừa mới gả qua cũng quen lắm, con định cùng với nhạc phụ và bà nội, cùng nhau trở về Trữ Châu. Cũng biết có gây thêm phiền toái cho mọi người ?"

      Nghe muốn cùng Trữ Chây, lão phu nhân và Tô Mạt đến ngạc nhiên đến ngây cả người.
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1695:

      Lúc này Tô Hinh Nhi cũng chạy vào, " vậy sao? vậy sao? Tỷ tỷ và tỷ phu muốn cùng chúng ta về Trữ Châu? là tốt quá!"

      Lão phu nhân nhìn bọn họ, hỏi: "Thông gia có đồng ý ?"

      Tần Nguyên Quân cười : "Bà nội yên tâm, chúng con vừa nhắc tới, phụ thân và mẫu thân con đều đồng ý rồi. Bọn họ cảm thấy tuổi cũng cao, qua vài năm nữa cũng nên cáo lão hồi hương rồi. Đệ đệ của con cũng lớn, đều rất hiếu thuận, phụng dưỡng họ rất tốt, cần bọn con phải lo lắng nhiều. Phụ mẫu con có là để con cùng Nhu Nhi Trữ Châu vài năm, chờ bọn họ rồi cùng về quê ở, hai bên lại như vậy mọi người thân thiết hơn."

      Mọi người nghe vậy đều rất vui vẻ.

      Tô Mạt chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, hỏi xem bọn họ thu xếp đồ đạc chưa.

      Tần Nguyên Quân , bọn họ chuẩn bị xong, cũng thuê vài tiêu sư, có khoảng bốn năm xe ngựa, hầu hết là do phụ mẫu chuẩn bị, thể nghe theo, đành phải mang theo hết.

      "Lại gây thêm phiền toái cho Mạt Nhi rồi." chắp tay thi lễ với Tô Mạt, càng ngày càng cảm thấy thích vị tiểu muội này.

      Tô Mạt cười : "Tỷ phu cần khách khí, huynh đến Trữ Châu giúp đỡ nhị ca nhiều hơn là được rồi."

      Nàng vẫn luôn mong có ai đó cùng, đến lúc đó có thể giúp đỡ nhị ca quản lý sinh ý, như vậy nàng có thể được giải thoát rồi.

      Tần Nguyên Quân sảng khoái : "Tất nhiên, cứ giao cho huynh."

      Khi vừa xong Tô Nhân Vũ và Tô Việt tới, Hi Thước bế Tô Điều theo phía sau, An Bình cũng dẫn theo Tô Khang tới.

      Ngoại trừ Tô Trì có mặt, người nhà đều rất vui vẻ, vô cùng hạnh phúc.

      Khi trời bắt đầu sáng, Tần Nguyên Quân quay về nhà mời phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội tới Tô gia, mọi người cùng ăn bữa cơm.

      Trải qua chuyện của Tần Nguyên Quân, Tần phu nhân cũng nhận ra, chỉ cần con trai có thể vui vẻ, dù tới nơi đâu cũng tốt, nhất thiết phải giữ lại cạnh mình.

      Huống hồ là theo Tô gia, bà cảm thấy con trai sống tốt.

      chuyện rất lâu cùng Tô lão phu nhân, hẹn khoảng hai năm nữa đến Trữ Châu gặp mọi người.

      Ngày mười hai, những người ngủ say, cũng có những người cả đêm ngủ, đến giờ tý mọi việc bắt đầu bận rộn.

      Chuẩn bị hành lý, đồ đạc, tiễn đưa, mọi người đều rất vội vàng.

      Nhưng khi chuẩn bị xuất phát lại xảy ra vấn đề, đó chính là Tô Trì.

      Trước đó vẫn luôn im lặng, tuy rằng khi đám người An Bình thu dọn đồ đạc có châm chọc khiêu khích vài câu, nhưng cũng có gây rối gì.

      tại chuẩn bị xuất phát, đột nhiên muốn rời , muốn lưu lại.

      Chương 1696:

      Thậm chí còn là cuối cùng bọn họ cũng , giờ phủ Quốc Công là của , muốn sử dụng quyền lực của đương gia, muốn rời .

      Tô Nhân Vũ bị làm cho tức giận, toàn bộ đều theo , ông muốn quan tâm đến.

      Tô Mạt lại đồng ý để ở lại kinh thành, ai biết định làm gì, chừng lại muốn cùng Tín Vương có mưu quỷ kế gì.

      Cho nên nàng trực tiếp điểm huyệt ngủ của , lại cho ăn nhuyễn cân tán, khiến khác gì con nít, để người khác hầu hạ.

      Đến giờ dần, xe ngựa của Tô gia bắt đầu xuất phát, xe ngựa chở đồ phía trước ra khỏi thành, xe cuối cùng còn chưa bắt đầu .

      Tô gia tạm biệt với những người tới tiễn đưa, lên xe khởi hành, xe chở đồ vẫn còn ở sau.

      Bởi vì tiến cung cáo biệt, cho nên bọn họ cũng trì hoãn gì thêm, thẳng ra ngoài thành.

      Khi trời sáng , toàn bộ xe ngựa ra khỏi thành, Tô Nhân Vũ để đám người Tô Việt hộ tống lão phu nhân trước. Ông cùng với Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn phía sau, nhìn từng chiếc xe ngựa qua.

      Vì để an toàn và che mắt người khác, Tô Mạt mời năm mươi người của hai tiêu cục trong kinh, nhưng có nửa là người của A Lý trà trộn vào, đề phòng mọi trường hợp.

      Đến lúc đó, nếu đường gặp chuyện may, người của nàng có thể lấy chọi trăm.

      số người bạn thân thiết của Tô Nhân Vũ cưỡi ngựa ra tận cổng thành để tiễn đưa, lấy rượu đưa tiễn.

      Hoàng Phủ Cẩn sớm dặn dò Hoàng Phủ Giới và Hoàng Phủ Giác, mấy người họ cùng uống rượu trong cung, cần bọn họ phải ra ngoài thành tiễn.

      muốn quá đa cảm, hơn nữa cũng sợ khi họ trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Đồng liêu bằng hữu của Tô Nhân Vũ lần lượt cáo lui, ông liền dẫn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị lên đường.

      Lúc này phía xa bụi đất tung bay, có người cưỡi ngựa chạy tới.

      "Nhị ca, nhị ca, đợi đệ với!" Hoàng Phủ Giới dẫn đầu, nhanh chóng đến chỗ bọn họ.

      nhảy từ ngựa xuống, Tô Nhân Vũ bước lên tiến lên thỉnh an, vội vàng kịp nâng Tô Nhân Vũ dậy.

      xông lên ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn, nhịn được nước mắt chảy dài, lớn tiếng : "Nhị ca, nhị ca, huynh phải , đệ thể đến tiễn huynh!"

      Lúc này Hoàng Phủ Giác dẫn theo thị vệ đại nội cùng đến chỗ bọn họ, nhảy xuống ngựa, người đằng sau lập tức đem thức ăn và rượu đến đình bên cạnh, dựng bình phong lên, đốt lửa hâm nóng thức ăn.
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1697:

      Dù chỉ lát, nhưng cũng đủ rồi.

      Hoàng Phủ Giác ôm quyền hành lễ, "Nhị ca, Tô quốc công, là phụ hoàng phái chúng ta đến tiễn mọi người."

      Tướng mạo của thanh nhã tuấn tú, ánh mắt đoan chính hiền hòa, nhưng giữa trán lại có bi thương nồng đậm.

      Ánh mắt khi nhìn Tô Mạt chợt sáng lên, nhìn nàng khoác áo lông chồn bạc, cười, thoải mái : "Mạt nhi, quen biết mười năm, nay chia ly, chúc muội hạnh phúc."

      Rượu nóng, từ lò nhấc xuống liền lạnh bớt , mà mấy nam nhân lại rất nhiệt tình uống, nhưng vẫn còn nóng, liền bị nghẹn đến rơi nước mắt.

      Tô Mạt ở bên cạnh nhìn bọn họ, mặc kệ trước đây có bao nhiêu chuyện vui, giờ sắp phải chia xa, khó ngày gặp lại, tình cảm huynh đệ vẫn luôn nồng đậm.

      Xe ngựa của Tô gia xa, còn nhìn thấy, cả Diệp Tri Vân tình nguyện cũng bị Lưu Vân và Lưu Hỏa hộ tống trước.

      Đám người Hồ tiên sinh cũng cùng bọn họ.

      giờ tỷ muội Lan Nhược cùng vài thuộc hạ ở chỗ xa chờ bọn họ, chỉ cần đặt ly rượu xuống, đồ đạc gọn , rất nhanh có thể vượt qua đoàn xe.

      Gió, rất lạnh. Tô Mạt bỗng dưng rùng mình cái, theo bản năng cuốn chặt áo lông người.

      Lẽ ra là cảm nhận được lạnh, dù sao nội lực của chính mình đạt được trình độ chống được lạnh.

      Nàng cảm thấy chính mình có phần đa nghi, theo bản năng nhìn xung quanh, ngoài mười mấy đại nội thị vệ và mấy tiểu thái giám, cũng có người khác.

      Cùng mấy nam nhân uống rượu xong, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Nhân Vũ cáo từ, Hoàng Phủ Giác hoàn lễ, Hoàng Phủ Giới lại nhịn được, ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn gào khóc, chút khí khái nam nhân, tùy hứng giống như đứa bé.

      "Nhị ca, nhị ca, nếu mọi người nhớ ta, ta đến thăm mọi người, mọi người cũng có thể về thăm ta..."

      Hoàng Phủ Cẩn cười vỗ đầu , bảo yên tâm nhất định thăm , sau đó nhàng đẩy ra.

      Hoàng Phủ Giác kéo Hoàng Phủ Giới: "Thất đệ đừng tùy hứng nữa, nên làm chậm trễ hành trình của nhị ca."

      Tô Mạt vẫy tay, mấy người Lan Nhược dặt ngựa tới, mọi người liền xoay người lên ngựa, ôm quyền rời .

      Nhìn bọn họ nhanh chóng rời , càng càng xa, rất nhanh liền thấy bóng nữa, Hoàng Phủ Giới khóc đến khản cả giọng, ánh mắt của Hoàng Phủ Giác cũng có trống rỗng.

      Bọn họ biết đứng bao lâu, lâu đến nỗi đầu óc cảm thấy choáng váng, thở dài, vô lực : "Trở về thôi."
      Last edited: 4/1/16
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :