1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1686:

      Tô Mạt bỗng nhiên đứng dậy, "Để ta hỏi tam tỷ chút, nếu như như vậy cần phải có chuẩn bị khác."

      Nàng biết trước đây A Cổ Thái giống như có chút thích đại tỷ, nhưng mà A Cổ Thái luôn đối tốt với mọi người, cũng nhìn được điều gì.

      Quan trọng hơn là A Cổ Thái có tình cảm gì với Tô Hinh Nhi hay ?

      Nàng cũng muốn ép buộc, nhưng nếu có chút hy vọng nàng muốn thử xem, dù sao những năm gần đây A Cổ Thái có tình cảm với nữ nhân nào, nàng muốn thử lần.

      Tô Mạt đứng dậy vào phòng trong, Hoàng Phủ Cẩn ngồi thiền xong, ngồi luyện tập số chiêu thức , Tô Mạt thể bội phục , ra cao thủ là luyện từng chiêu từng chiêu mà ra, tuyệt đối có đường tắt để .

      "Muội muốn thương lượng với huynh chuyện." Nàng cười đến, giơ hai tay chuẩn bị ôm nàng, nàng lại đến bên cạnh ngồi xuống, trừng mắt nhìn cái, ở trong phòng của nàng, còn muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ, thực quá phận!

      " tìm A Cổ Thái?" nhìn nàng.

      Tô Mạt đứng lên, "Ai nha, huynh đều nghe thấy hết." Có cao thủ là bạn trai cũng khó giữ bí mật, chuyện gì cũng có thể nghe thấy, hơn nữa còn đoán trúng tâm tư của nàng.

      "Dù sao chúng ta cũng sắp , đến hỏi A Cổ Thái thêm lần nữa xem có đồng ý theo chúng ta. Đến Trữ Châu thời gian, sau đó đến Tây Vực." Dù sao nàng ở Trữ Châu cả đời, non sông tươi đẹp, nàng nhất định phải thăm quan khắp nơi.

      Hoàng Phủ Cẩn có chút trầm ngâm, : "Chuyện này được tốt lắm, chừng A Cổ Thái có ý định của riêng mình."

      "Dù có suy nghĩ của , chúng ta cũng phải thử chút." Tô Mạt kéo ra ngoài.

      ra nàng và Hoàng Phủ Cẩn sớm hỏi qua A Cổ Thái, ý của A Cổ Thái là giờ nghiên cứu lượng lớn hương liệu, luôn coi bốn bể là nhà, nơi nào vui vẻ, ở thấy thoải mái, nơi nào cũng là nhà.

      Khi đó nàng vẫn luôn cảm thấy có tâm cho bọn họ biết.

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn muốn kinh động đến người khác, hai người dùng khinh công hướng đến của hàng hương liệu, cũng vào từ cửa trước, lập tức nhảy qua tường vào sân viện của A Cổ Thái.
      Last edited: 9/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1687:

      Phòng ngủ tối đen, nghe ngóng thấy có ai nghỉ ở bên trong, bọn họ về phía phòng riêng dành để nghiên cứu của A Cổ Thái, nơi đó quả nhiên vẫn còn sáng đèn.

      Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị vào, Hoàng Phủ Cẩn lại dừng lại, bảo nàng đừng gì.

      Tô Mạt khó hiểu nhìn .

      Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng : "Có người ở bên trong." vận nội công, nghiêng tai lắng nghe, khóe môi hơi nhếch lên, bên lỗ tai Tô Mạt, "Là tam tỷ của muội."

      Tô Mạt a tiếng, Hinh Nhi? Tỷ ấy sang đây lúc nào vậy?

      Đúng rồi, hình như là khi từ bên ngoài trở lại, Kim Kết có là tam tiểu thư đến cửa hàng hương liệu, sau đó nàng tưởng rằng Hinh Nhi về rồi, tưởng rằng là muốn chuẩn bị số thứ nên đến gặp nàng, ai ngờ lại còn chưa về sao?

      Lại còn lừa cả phụ thân và bà nội nữa?

      Nàng giấu hơi thở của bản thân, khẽ ghé người vào bên cửa sổ.

      Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy rất buồn cười, tuy hiếu kỳ, như sợ nàng đứng cạnh cửa sổ như vậy bị lạnh, vẫn nên là đến bên che cho nàng, vạn nhất có động tĩnh gì, cũng có thể làm theo lời của nàng.

      Trong phòng vẫn im lặng, có ai gì, ngược lại có tiếng chai lọ va vào nhau.

      lúc sau, Tô Hinh Nhi lên tiếng, giọng có chút kìm nén, "A Cổ Thái sư phụ, chúng ta, trời sáng chúng ta rời . Huynh..."

      Tô Mạt đánh giá bố cục của căn phòng, quay sang nhìn Hoàng Phủ Cẩn rồi chỉ chỉ vào cửa sổ, Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu ý, dùng nội công, gây ra tiếng động gì mà tạo thành cái lỗ cửa, vừa đủ để Tô Mạt nhìn được tình hình bên trong phòng.

      Tô Hinh Nhi mặc áo choàng dày, ngồi ở ghế, bên cạnh là lò lửa cháy, chiếu lên hai má đỏ rực của nàng, càng thêm diễm lệ như hoa.

      A Cổ Thái mặc đơn bạc hơn, chỉ có áo choàng ngoài, vẫn là màu xanh đen như cũ, cao lớn vững chãi, gương mặt góc cạnh được ánh lửa chiếu lên càng thêm tuấn.

      cười cực kỳ trong sáng, "Tam tiểu thư yên tâm, A Cổ Thái nhất định đến tiễn mọi người."

      Tô Hinh Nhi có chút mất mát, nàng mím môi, do dự như muốn gì đó.

      Tô Mạt gấp đến nỗi nắm lấy tay của Hoàng Phủ Cẩn, tên A Cổ Thái này, Hinh Nhi đêm khuya đến thăm, chẳng lẽ còn muốn gì khác sao? Chỉ cần là nam nhân lập tức hiểu được tâm tư của nàng ấy, chẳng qua là nàng có cơ hội để chuyện với , suy nghĩ chút là biết nàng ấy cần dùng đến bao nhiêu dũng khí để nửa đêm đến đây, lại chuyện vô dụng như vậy.

      Nếu thích hãy chấp nhận nàng ấy, còn thích ra, đừng để Hinh Nhi phải canh cánh trong lòng.
      Last edited: 9/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1688:

      Tô Hinh Nhi nhàng di chân, nhìn than cháy trong chậu than, gương mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi má lại đỏ lên.

      Dường như nàng cố lấy hết dũng khí, đột nhiên, nàng ngẩng đầu dậy, mạnh dạn nhìn A Cổ Thái, đôi mắt trong trẻo, tràn đầy nhiệt huyết, "A Cổ Thái sư phụ, ta, ta có chuyện muốn hỏi."

      A Cổ Thái hình như có chút né tránh, dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vừa nhìn liền đưa mắt ra chỗ khác, "Tam tiểu thư cứ ."

      "Huynh, huynh, có đồng ý theo chúng ta đến Trữ Châu ? Ở Trữ Châu cũng có cửa hàng hương liệu, hơn nữa có thể mở vườn hoa khác, dù sao cũng có Tô Mạt ở đấy,... Ai, dù Tô Mạt có ở đó, chúng ta cũng có thể làm..."

      Nàng vội vàng , xong liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, nghĩ được điều gì khác.

      Nàng chờ A Cổ Thái trả lời, nhưng lại sợ trả lời, giống như muốn nhìn sét đánh ra sao, nhưng lại sợ hãi, cẩn thận biết khi nào sét đánh xuống.

      A Cổ Thái lúc này mới đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lập tức bị mỉa mai ép xuống.

      "Ta, ta định ở lại thêm thời gian nữa, nghiên cứu xong đám hương liệu này, sau đó liền đến nơi khác." Giọng của có chút , Tô Hinh Nhi chỗ nghe được chỗ .

      Giọng kia truyền đến tai nàng, có cảm giác mang theo chút bi thương và né tránh.

      Từ khi bước vào căn phòng này, biết được tâm tư của nàng.

      Sở dĩ cự tuyệt, vì...xuất phát từ lòng tốt, để ý đến lòng tự trọng của nàng.

      Nếu như chính mình hiểu lấy, nên lập tức đứng dậy rời .

      Nhưng mà...rời , có phải là còn cơ hội đúng ?

      Bản thân nàng trưởng thành, có thể đợi được bao lâu?

      khi rời , đến bao giờ mới được gặp lại?

      tại thích mình, có phải là tương lại càng thích nàng đúng ?

      Nghĩ lại, có thời gian dài, Tô Mạt vội vàng làm chuyện lớn, còn bị chiêu vào cung, nàng ở cửa hàng hương liệu giúp đỡ nhị ca, sớm chiều ở chung với A Cổ Thái, thời điểm đó nàng thích rồi.

      Khi nàng đau khổ, ở bên an ủi nàng, cười đùa với nàng, lại còn tỉ mỉ cho nàng số loại hương liệu.

      Còn nàng giống như hoa hồng, kiên cường mỹ lệ, còn đưa cho nàng lọ nước hoa độc nhất vô nhị.

      Khi đó nàng liền động tâm, chỉ là dám thừa nhận.
      Last edited: 9/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1689:

      Dù sao A Cổ Thái ưu tú như vậy, mà luôn đối xử tốt với nữ nhân, chân thành như thế, dù là Mạt nhi, hay đại tỷ, Hoa Ngọc La, Kim Kết, Thủy Muội, vẫn luôn đối tốt với họ, cho dù chỉ là nha hoàn cũng coi thường họ, cũng đưa nước hoa cho họ dùng.

      Cho nên, nàng chưa từng dám hy vọng xa vời.

      Chỉ khi đối mặt với đại tỷ, nàng có thể thấy trong mắt đau thương, nhẫn.

      Tại yến tiệc hứa hôn của đại tỷ, thấy được say rượu luống cuống.

      Ngày thành hôn của đại tỷ, đưa lên lễ vật vô cùng trân quý, nhưng lại có xuất , nàng nghĩ nhất định lại trốn ở nơi nào đó say rượu đến.

      Khi đó nàng có tư cách đến hỏi, cũng biết dùng thân phận gì để quan tâm đến .

      Thân là tam tiểu thư của Tô gia, nàng thể nào tìm được cách trốn ra tìm .

      Nhưng nàng lại khống chế được mình, quản được trái tim mình, trong lúc để tâm, lại từng chút từng chút rơi vào tay giặc, được đáp lại, càng lún sâu vào.

      Nàng thương , nàng xác định, cũng chắc chắn nếu phải là , cả đời này nàng được ai nữa, thậm chí nàng muốn tái hôn, dù có cách nào khác phải gả cho người khác, cả đời nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

      Nàng nhìn thấy tình cảm vững chắc của Mạt nhi và Tề vương, trung trinh đổi, cũng rất hâm mộ tình cảm của đại tỷ và tỷ phu.

      Nếu như đúng người, nàng cũng có thể kiên định như vậy từ đầu đến cuối.

      Đáng tiếc....Nàng thấy được trong ánh mắt của như muốn xin lỗi, thấy được né tránh.

      Cuối cùng cũng phải là của nàng.

      "Như vậy à." Nàng cười rộ lên, vô cùng miễn cưỡng, vẫn xinh đẹp như cũ, sắc mặt còn ửng hồng nữa, ngược lại trở nên trắng xanh.

      "Chuyện ấy....quấy rầy huynh rồi." Nàng cuống quít đứng dậy, có chút vội vàng, chân đứng vững, lảo đảo chút, bước hụt cái, ngã về phía chậu than.

      A Cổ Thái vội vươn tay đỡ lấy nàng, nhuyễn ngọc ôn hương, nàng cũng là nữ tử xinh đẹp, nhưng là....trong lòng của vẫn xóa bỏ được bóng hình xinh đẹp kia.

      Hai má Tô Hinh Nhi đỏ bừng, trong lòng lại thầm đau đớn, tức giận đấm vào chân của mình, trong giọng có chút nức nở, "Chân này..."

      Chân tốt, nàng thể trách được ai, muốn trách trách chính bản thân nàng.

      Nước mắt nàng chảy xuống, nàng cũng muốn khóc, nhưng lại nhịn được.

      A Cổ Thái thấy nàng bật khóc, lập tức hốt hoảng, biết phải làm thế nào cho phải, vội vàng lấy tay áo giúp nàng lau nước mắt, "Hinh nhi, đừng, đừng khóc, muội vừa khóc, ta, ta biết phải làm sao bây giờ."
      Last edited: 9/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1690:

      Tô Hinh Nhi nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của liền bật cười, nhưng lập tức lại cảm thấy bi thương.

      số chuyện thể cưỡng cầu, nhưng cũng phải buông tay liền có thể buông tay được.

      Lúc ở cùng chỗ biết giữ lấy, chỉ cảm thấy nhìn thấy sống tốt là được, đến khi phải rời , gặp cũng thể gặp, liền cảm thấy giống như vết thương trong lòng vỡ ra, cực kỳ trống trải, cảm giác vô vọng bao trùm lấy nàng.

      Nàng cúi đầu, nắm lấy tay của , vẫn giữ nguyên tư thế đỡ nàng, lùi lại.

      Dù sao cũng phải , được nhìn thấy nữa, cứ mặc kệ cho lần phóng túng .

      Nàng nhàng cắn răng, nhìn vạt áo thêu hoa của , giọng nhàng như có như , "Huynh, huynh ở lại đây, có phải là muốn, muốn ở gần...đại tỷ..."

      Mấy chữ cuối, nghe .

      A Cổ Thái giật mình, vội vàng đẩy nàng ra, nhìn nàng, "Muội, muội...." muốn hỏi rằng "Sao muội lại biết?"

      cảm thấy bản thân mình giấu kỹ, hơn nữa muốn hủy hoại danh dự của đại tiểu thư, nếu để cho người khác biết chính mình cùng nàng nghiên cứu hương liệu, chính mình tự tay dạy cho nàng ấy, lại có suy nghĩ an phận với nàng ấy, như vậy tổn hại đến danh dự của nàng ấy, khiến nàng thể ngẩng đầu trước người khác.

      Như vậy, trở thành tội nhân.

      Tô Hinh Nhi biết, vậy người khác cũng có thể biết, thực đáng chết!

      tự đấm vào đầu mình.

      Tô Hinh Nhi vội : "Huynh đừng quá khẩn trương, muội cho người khác biết. Nhưng mà...huynh biết dù lưu lại cũng có ý nghĩa gì sao?"

      A Cổ Thái nhìn nàng, gì.

      Tô Hinh Nhi cắn môi, tiếp: " ra muội rất hâm mộ tỷ tỷ, có được được hai nam nhân như huynh và...tỷ phu như vậy, luôn bảo vệ tỷ ấy. Muội vừa dốt, vừa xấu....chân lại bị..."

      "Hinh nhi, đừng như vậy..." A Cổ Thái cắt ngang lời của nàng, "Muội là nương tốt, tính tình thẳng thắn đáng , thương tật chân cũng phải là điều muội có thể khống chế, nhưng nó ảnh hưởng đến thiện lương vào vẻ đẹp của muội. Muội, nhất định hạnh phúc."

      sao? Tô Hinh Nhi nhìn , tiếp nhận nàng, nàng lại thể được ai khác.

      Thế gian này, còn có ai có thể khiến nàng hạnh phúc sao?

      Nhìn người khác đều có đôi, nàng, mình, còn có ý nghĩa gì sao?

      "Muội cần phải về." Nàng vội vàng chỉnh lại quần áo, đầu tóc của mình, trở về cũng tốt.

      A Cổ Thái : "Ta đưa muội về."
      Last edited: 9/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :