1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1681:

      Hoàng đế ho khan tiếng, nở nụ cười với Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, giọng có chút bi thương: "Các ngươi phải , ai... trẫm nỡ."

      Sắc mặt của Tô Nhân Vũ vẫn bình thản, lộ ra cảm xúc gì, giống như những nhiệt huyết hay phẫn nộ đều hóa thành khói bay, còn trong người nữa.

      Ông từng vì được hoàng đế coi trọng mà cố gắng chiến đấu, rời xa tri kỷ của mình, cũng bởi vì hoàng đế nhẫn tâm giết chết Doanh Nhi của ông mà khiến nội tâm của ông nản lòng.

      Nhưng mọi chuyện đều qua, ông muốn nhắc đến nữa.

      Tráng sĩ lấy cái chết đền cho tri kỷ.

      Vì hoàng đế, ông chết lần, ông còn thiếu nợ gì hoàng đế nữa.

      Vinh hoa phú quý, Tô gia cũng trả lại cho hoàng gia, về sau ông chỉ chuyên tâm nhớ đến Doanh Nhi của ông.

      "Bệ hạ bảo trọng." Giọng của ông trầm ổn.

      Trong ánh mắt của hoàng đế lên tia hiu quạnh, thậm chí còn có chút trầm thoáng qua, khiến Tô Nhân Vũ kịp phát ra.

      Hoàng đế nhìn về phía Tô lão phu nhân, "Nhiều năm qua, trẫm có thể được Tô gia nâng đỡ, trẫm vô cùng vui mừng. giờ các ngươi muốn , trẫm cũng lớn tuổi, Đại Chu nên dành lại cho người mới rồi."

      Ông đưa ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nhìn lúc sau đó quay sang phía Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới, "Con nối dõi của trẫm tuy nhiều, nhưng lại ít người tài. giờ Tề vương muốn , chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương."

      xong, ông thở dài, giống như có chút cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ, bàn tay nắm chặt dần thả ra, tự giễu cười, "Tuy địa vị của trẫm cao quý, nhưng cũng có chuyện được như ý. Cho nên khi nghe những dân chúng bình thường luôn kêu than nhân sinh được như ý, trẫm liền thấy buồn cười, ngay cả là trẫm, sao lại có những chuyện thiếu ý muốn như vậy?"

      Lời ông vừa ra, trong lòng mọi người đều chút bi ai, đâu có ai mọi chuyện đều được như ý?

      Dù là ông trời, sợ cũng thể được.

      "Nếu sau này hai đứa nó có chuyện khó khăn, ái khanh...." Ánh mắt bi thương của hoàng đế nhìn Tô Nhân Vũ.

      Tô Nhân Vũ lập tức : "Bệ hạ, xin người an tâm, nếu là triều đình có chuyện cấp bách, dù thần còn năng lực gì cũng nhất định cố gắng hết sức. Dù thần có ở đó, phải là còn có Tề vương sao?"

      Hoàng đế giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, trong lòng lại dâng lên trận uất ức, con của ông... Tốt, là rất tốt!

      Ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng, sắc mặt lạnh nhạt, từ trước thiếu niên cố chấp, còn hơn nhiều so với Tín vương, từ khi nào lại trở nên lạnh nhạt như vậy?

      Giống như còn để ý đến bất kỳ điều gì.
      Last edited: 24/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1682:

      phải là tất cả đều thuộc về sao?

      Tức giận trong lòng hoàng đế càng ngày càng lớn, lại biết phải sao, đành đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt.

      Nha đầu này, trưởng thành rồi.

      giờ dung mạo trở nên tuyệt sắc, so với mẫu thân là Doanh Nhi còn đẹp hơn vài phần, vẻ đẹp này khiến người khác biết dùng từ nào để diễn tả.

      Bởi vì ngươi cho rằng nàng rất yếu đuối, nàng lại vô cùng kiên cường.

      Ngươi cho rằng nàng ngây thơ, ngược lại nàng vô cùng thông minh giảo hoạt.

      Ngươi cho rằng....

      Ông cảm thấy ngực càng lúc càng khó thở, hít thở thuận, đuôi mắt của nàng như mỉm cười nhưng ra là mỉa mai, dáng điệu đó lại vô cùng giống dáng vẻ của Vân Nhi.

      Qua thời gian nữa, nha đầu kia, trở thành tuyệt đại phong hoa, nghiêng nước nghiêng thành.

      Thế gian này có mấy người có thể sánh được?

      đến nữ nhân, có nam nhân nào có thể đạt được thành tựu chói mắt như vậy?

      là đáng tiếc....

      Hoàng đế cảm thấy tim mình giống như bị cái gì đó bóp chặt, giống như muốn vỡ tung khiến ông thể hít thở.

      Lưu Ngọc nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, bước lên điểm vài huyệt đạo của ông, lấy đan dược cho ông nuốt xuống.

      chút kiêng dè đám người Tô Nhân Vũ.

      Hoàng đế thở hổn hển lúc, giống như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, lúc này, sắc mặt ông tiều tụy có khởi sắc, ánh mắt cũng được ràng, suy yếu thở dài, tùy ý phất tay, "Lạc vương và Ngụy vương, thay trẫm tiễn Tô quốc công rời kinh ."

      Hai người lập tức lĩnh mệnh.

      Tô Nhân Vũ đỡ Tô lão phu nhân đứng dậy cáo lui.

      Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt sau, hoàng đế khẽ gọi tiếng, "Cẩn nhi."

      Bước chân của Hoàng Phủ Cẩn khẽ chững lại, quay đầu nhìn ông, hoàng đế nhìn , "Ta có chuyện muốn với con."

      Tô Mạt nhìn ông cái, với Hoàng Phủ Cẩn: "Muội đợi huynh ở bên ngoài."

      Trong phòng chỉ còn lại hoàng đế, Lưu Ngọc và Hoàng Phủ Cẩn, khí có chút nặng nề, Hoàng Phủ Cẩn quỳ xuống, "Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần thể ở bên phụng dưỡng người. Ngũ đệ và thất đệ đều là thiếu niên tuấn, nhất định hoàn thành được tâm nguyện của phụ hoàng."

      Tuy từ hoàng đế luôn nghiêm khắc với , lạnh lùng, xa cách vô cùng, khi đó cũng từng oán hận, từng khát vọng, nhưng sau này cần những điều đó nữa.

      Cuối cùng, biết được thân phận của mình, thấy được mẫu thân chết, cũng còn quá đau đớn nữa.

      Mẫu thân chết, nhưng đến chết người vẫn trượng phu của mình, tuy là ông ấy vẫn luôn sống trong cái bóng ma của bà, thể nào tiêu tan, thể nào quên ,....
      Last edited: 9/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1683:

      nghĩ mẫu thân trời có linh, nhất định cũng hy vọng vì những chuyện xưa mà trả thù phụ thân thân sinh của mình.

      Hài tử trách phụ thân, chọn rời .

      Về sau chân trời góc biển, hẹn gặp lại!

      "Cẩn nhi, con cũng biết, ta, cuộc đời này đứa con mà ta nhất, chính là con..." ra những lời này, giống như hoàng đế phải dùng hết sức lực để , sâu dưới đáy lòng, thể , dám , tự chính mình dám thừa nhận đây là điều khó khăn.

      Hai vai Hoàng Phủ Cẩn run , lập tức ổn định lại, "Tạ phụ hoàng tán thưởng."

      Hoàng đế tiếp tục : "Trẫm cũng từng hối hận, nếu lúc trước làm như vậy, trẫm và con, quan hệ giữa trẫm và con có phải khác ."

      Ông thở dài, "Con là đứa mà ta thấy có tiền đồ lớn, mẫu thân của con..." Ông cảm thấy ngực mình đau như bị kim châm, biết là đau lòng hay là bi thương, "Trẫm có lỗi với nàng, nhưng trẫm nàng ấy."

      Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày hoàng đế đến ai, Thục phi hay là hoàng hậu.

      Nếu là hoàng hậu, chẳng lẽ hoàng đế biết được thân phận của ?

      Ý nghĩ này chợt lóe lên, ngược lại bản thân sắp rời khỏi đây, những chuyện này còn quan trọng nữa.

      "Phụ hoàng, khi còn bé nhi thần từng oán hận, nhưng về sau nhi thần hiểu, trời đất to lớn, đời người lại quá ngắn, thời gian trôi qua quá nhanh, bằng khắp nhân gian để tận hưởng. Những vinh hoa phú quý đó, những quyền mưu tranh đoạt, đối với nhi thần đều như mây bay. Nhi thần tình nguyện cùng Mạt nhi trải qua ngày tháng sinh hoạt bình thường, hỏi đến thế tục, sinh con dưỡng cái." Nhìn nữ nhân của bản thân mang thai, sinh con, nuôi con lớn lên, cả đời này như vậy là đủ rồi.

      cần đứng cao để cái lạnh lẽo hành hạ bản thân.

      Hoàng đế trợn mắt nhìn , có chỗ hiểu, có chỗ , vì sao lại có người quan tâm đến quyền thế, cứ thản nhiên như vậy mà rời ?

      Ông cảm thấy nam nhân luôn có dã tâm đối với quyền thế, đó chính là chuyện hiển nhiên, ai cũng ngăn cản được.

      Ngay cả tình ...

      Tình a...Vợ của ông...

      Ông có chút choáng váng đầu óc, ho khan trận, "Thôi, ý con quyết, ta, cũng bắt ép nữa. Chỉ là nếu như triều đình gặp nạn, con hãy giúp đỡ những đệ đệ của con."

      Hoàng Phủ Cẩn dập đầu, "Nhi thần ghi nhớ. Nhi thần cáo lui."

      Hoàng đế khoát tay, buồn bã : " ....Tất cả đều ....Trẫm...cũng nên !"

      Nhìn bóng lưng cao ngất của Hoàng Phủ Cẩn, hoàng đế gần như mở được mắt ra nữa.
      Last edited: 9/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1684:

      Đời người chính là vui vẻ lúc bắt đầu, buồn bã lúc kết thúc.

      Những chuyện giao tranh chém giết, lục đục với nhau, tất cả là vì cái gì?

      Lúc sắp chết nhìn lại khi bắt đầu, quyền thế, mỹ nhân, phú quý, công danh, hưởng thụ,...Gần như còn gì quan trọng nữa, nhất là khi mất , cũng thể trở lại được nữa.

      Lúc này, chỉ muốn được nắm lấy tay nàng, nhìn đuôi mày khóe mắt nàng khi cười, nhìn nàng và ông cùng già , từ phong hoa tuyệt đại đến ôn nhu hiền lành, mặt nàng mỗi nếp nhăn đều có câu chuyện, mỗi biểu cảm gương mặt nàng ông đều nhớ.

      Cuộc đời trải qua như vậy mới cảm nhận được hạnh phúc, mà phải như bây giờ, toàn bộ đều tan thành mây khói.

      "Vân nhi, nàng vẫn chịu tha thứ cho ta sao? Vì sao chưa đến đón ta?" Đôi mắt của ông lim dim, nhìn vào hư , cố gắng muốn nhìn , như có tấm màng ở trước, có phải là giờ còn những thăng trầm, giống như tổ mẫu sao?

      Nhưng ông mặc kệ, tất cả đều thấy .

      Ngực ông quặn đau, hô lớn tiếng, lập tức ngã xuống long sàng, Lưu Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, thay ông vận công, "Bệ hạ, thỉnh người nên tức giận."

      Hoàng đế cảm cổ họng ngòn ngọt, phun ra ngụm máu, lập tức ngất .

      Đoàn người Tô Mạt rời khỏi Báo Ân tự, trong lòng mọi người đều cảm thấy thoải mái, tinh thần sảng khoái, tuy thời tiết lạnh giá, đất toàn là băng, nhưng lại thấy lạnh.

      Mọi người vui vẻ chuyện cực kỳ thoải mái.

      Khi xuống núi, Tô Mạt để lão phu nhân ngồi kiệu mền, những người khác bộ.

      Xuống đến chân núi thay bằng xe ngựa, thẳng về Tô phủ.

      Trong nhà những người làm chuẩn bị xong, rời , lưu lại, cao hứng, đơn...

      Tô Mạt định mùng mười tháng chạp lên đường, ngày đó xuất phát.

      Buổi tối trước ngày đó, tất cả mọi người đều hưng phấn ngủ được, dù sao khi trời chưa sáng tỏ bọn họ lên đường ra .

      Hoàng Phủ Cẩn có ý định trở về vương phủ, ở lại phòng Tô Mạt lúc lâu, Tô Mạt bảo sang phòng Nhị ca nghỉ ngơi nhưng đồng ý, sau đó ngồi ở phòng ngủ của Tô Mạt tĩnh tọa luyện công.

      Tô Mạt lại cùng mấy người Kim Kết chuyện, đều ngủ được.

      Thủy Muội giọng : "Tiểu thư, hình như tam tiểu thư có chuyện vui."

      Tô Mạt nghi hoặc nhìn nàng cái, "Sao lại như vậy?"

      Đúng ra giờ Tô Hinh Nhi còn là điêu ngoa nữa, tại sao lại vui?

      Kim Kết cẩn thận trang điểm cho Tô Mạt, : "Ta biết chút, nhưng chắc có đúng hay ."

      Tô Mạt lườm nàng cái, "Biết còn chịu ?"
      Last edited: 9/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1685:

      Kim Kết cười hì hì: "Ta sợ muội ta nhiều chuyện."

      Nàng đến gần ngọn nến, "Ta cảm thấy...Khụ, tam tiểu thư là tư xuân rồi."

      Bỗng dưng Thủy Muội đỏ mặt, ánh mắt có chút lúng túng nhìn ngọn nến, vội vàng cúi đầu tiếp tục đọc sách thuốc trong tay.

      Trong mắt Tô Mạt nửa cười nửa , "Tư xuân? Tỷ làm sao biết? Hay là chính tỷ tư xuân. Tỷ ấy ít tiếp xúc với người ngoài, nhớ đến ai chứ? Chẳng lẽ?"

      Tô Mạt kinh ngạc phen, khi Tô Hinh Nhi nhìn thấy tỷ phu ánh mắt tỷ ấy sáng lên, chẳng lẽ tỷ ấy thích Tần Nguyên Quân?

      Như vậy được!

      Kim Kết thấy sắc mặt Tô Mạt thay đổi, vội vàng : "Tiểu thư, em đừng mắng ta, em như vậy ta dám ."

      Kim Kết nắm lấy hai vai của nàng ấn lên giường, "Tỷ dám , nhanh lên!"

      Kim Kết bị nàng cù cả người đều mềm nhũn, cười , "Mạt nhi, Mạt nhi, tha cho ta, tha cho ta, ta nhất định hết cho em biết."

      Lúc này Tô Mạt mới buông nàng ra, để cho nàng thành khai báo.

      Kim Kết : "Là như vậy, mấy ngày nay phải mọi người đều bận rộn chuẩn bị rời sao, ta liền các nơi để kiểm tra, tránh cho có chuyện ngoài ý muốn. Ta có nghe thấy tam tiểu thư chuyện cùng Thu Nguyệt, là A Cổ Thái sư phụ phải làm sao bây giờ, có thể cùng chúng ta hay , hay là ở lại của hàng hương liệu và vườn hoa, hay là muốn Tây Vực gì đó."

      Tô Mạt chăm chú nhìn nàng, "Vậy sao?"

      A Cổ Thái về vườn hoa trước, thời gian vừa rồi lại vội vàng quay lại, chỉ là có nguyên liệu mình cần để nghiên cứu chế tạo hương liệu mới, giờ vẫn bận rộn ở cửa hàng hương liệu, mất ăn mất ngủ.

      Nếu Tô Hinh Nhi và A Cổ Thái có chuyện gì đó, nàng cảm thấy có khả năng.

      Kim Kết cười cười, tuy là tiểu thư cùng Tĩnh thiếu gia là lưỡng tình tương duyệt, nhưng ra, tiểu thư ra rất trì độn trong tình ái.

      Nếu phải ban đầu Tĩnh thiếu gia vừa dỗ vừa lừa, tiểu thư cũng hiểu ra nhanh như vậy.

      "Mạt nhi, sao lại có khả năng? Em cần phải quyết định, nếu tam tiểu thư thích A Cổ Thái sư phụ, sau này nếu hai người bị ngăn cách hai nơi, tam tiểu thư khẳng định tiếc nuối cả đời."

      Đôi mắt của Tô Mạt vụt sáng, ánh nến khiến bóng nàng in lên màn che, vừa lúc Hoàng Phủ Cẩn ở bên trong mở mắt, thấy bóng nàng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ mỉm cười.
      Last edited: 9/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :