Chương 1673:
Những người làm trong phủ muốn có thể đến thôn trang lập gia đình, làm việc ở đó, còn lại đều muốn theo về Trữ Châu, bọn họ là nhóm người đầu tiên.
giờ trong phủ rất vắng vẻ, trước đây luôn có đám nha hoàn qua lại giờ chỉ còn lại có vài người.
Tô Hinh Nhi sợ đơn, liền dẫn theo nha hoàn đến ở trong viện của Tô Mạt, dù sao nơi này vẫn còn có Kim Kết và Thủy Muội, mọi người ở chung chỗ cũng náo nhiệt hơn.
Kim Kết nhìn sắc mặt Tô Hinh Nhi được tốt, cười : "Tam tiểu thư đừng lo lắng, dù sao Trữ Châu cũng là quê nhà của chúng ta, trở lại Trữ Châu, cách xa hoàng đế, chúng ta càng thêm thoải mái."
Tô Mạt lườm nàng cái, Kim Kết lập tức lè lưỡi, vỗ hai má của mình, "Cho ngươi chừa tội linh tinh."
Tô Hinh Nhi có chút yên lòng, "Mạt nhi, cửa hàng hương liệu tính sao bây giờ?"
Tô Mạt : "Nhị ca có sắp xếp, huynh ấy huấn luyện tốt mấy người phòng thu chi và chưởng quỹ, bọn họ sớm có thể tự quản lý rồi."
Tô Hinh Nhi a tiếng, "Vậy những người khác sao? Hoa tỷ tỷ làm sao bây giờ?"
Tô Mạt suy nghĩ, đúng là chưa nghĩ đến chuyện này, dù sao giờ Hoa Ngọc La cũng nhà để về, luôn ở lại cửa hàng hương liệu giúp đỡ mọi người, tuy rằng Tô gia trả cho nàng ít tiền nhưng cũng thể để cho mình nàng ấy lưu lại kinh thành.
Nàng cười : "Để xem ý định của Hoa tỷ tỷ ra sao, để cho tỷ ấy quyết định ở lại kinh thành làm chưởng quỹ cửa hàng hương liệu hay theo chúng ta trở về Trữ Châu, đều theo ý của tỷ ấy."
Kim Kết bỗng bật cười : "Muội nghĩ Hoa nương khẳng định muốn theo Nhị gia, tỷ ấy luôn cùng Nhị gia! Lại Nhị gia chúng ta cũng đành lòng để tỷ ấy ở lại đây."
Mấy nữ hài tử cười rộ lên, đều quay qua nhìn Kim Kết, "Phải nhanh chóng tìm nhà chồng cho muội thôi, tránh cho muội chỉ biết bừa."
Tô Hinh Nhi vài lần muốn lại thôi, ngược lại Thủy Muội đột nhiên hỏi câu, "Tiểu thư, A Cổ Thái sư phụ tính sao bây giờ?"
Tô Hinh Nhi lập tức nhìn chằm chằm Tô Mạt, sợ mình nghe thiếu chữ, Tô Mạt trầm ngâm : "Để xem quyết định của A Cổ Thái. Vương gia từ trước tới nay luôn khắp mọi nơi, nơi nương tựa, mấy năm nay ở lại vườn hoa và cửa hàng hương lâu là chuyện lạ rồi. Nếu như chúng ta , chắc hẳn lưu lại nữa rồi. Dù sao nếu có lưu lại, cửa hàng hương liệu ở kinh thành chia cho nửa cũng sao."
Tô Hinh Nhi cắn môi, khẽ: "Mạt nhi, nếu , nếu trước khi , chúng ta đến gặp mọi người chút."
Nàng có phần ngập ngừng, đôi má đỏ bừng, Tô Mạt nhìn nàng cái, mặt nàng lại càng đỏ, vội vàng cúi đầu ăn dưa, cho nàng nhìn thấy mặt.
Chương 1674:
Tô Mạt cũng có nghi ngờ gì, dù sao trong lòng nàng Tô Hinh Nhi trước đây rất ngang ngược, sau này lại rất tự ti.
Tô Mạt rất để ý đến tự ti của nàng, sợ vì chân của nàng ấy tốt nên càng thêm tự ti, luôn luôn khuyên bảo nàng ấy, nghĩ rằng khi trở về Trữ Châu chuyện này tốt hơn.
Ở đó có người quen cũ, bà nội tìm cho nàng ấy người trong sạch để gả.
Nghe Tô Hinh Nhi như vậy, Tô Mạt : "Đó là điều tất nhiên. Phụ thân và bà nội khẳng định muốn tiến cung tạ ơn, chào từ biệt, chúng ta ở trong phủ.... Ừm, hay là cửa hàng hương liệu được ?"
là nàng bỏ được những cơ nghiệp này, cửa hàng hương liệu và vườn hoa là những tâm huyết đầu tiên của nàng, là nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, nhị ca, đại tỷ và A Cổ Thái cùng nhau xây dựng lên.
Từ ban đầu chỉ là nơi ai để ý đến, có thể khiến cho cửa hàng hương liệu trở nên nổi tiếng như vậy phải sớm chiều mà được.
Bên trong đó là mồ hôi cùng tâm huyết của bọn họ.
Nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng, những thứ này chỉ là vật ngoài thân, cuối cùng vẫn có thể lấy lại được.
Chờ bọn họ rời , phải nhìn sắc mặt của người khác, cần lo lắng điều gì nữa.
Thời điểm đó, nàng tự quyết định chuyện theo ý mình, ít nhất trong phạm vi nàng quản được, đỉnh đầu còn hoàng đế mỗi ngày đều tính kế bọn họ.
Thời điểm đó, bọn họ liền tự do, hạnh phúc.
Cho nên, Trữ Châu phải là nơi dừng chân của nàng, đó là nơi phụ thân và bà nội luôn muốn trở về, phải là nàng.
Tương lai tương đẹp của nàng và Hoàng Phủ Cẩn là nơi rộng lớn hơn.
Biết bọn họ muốn rời khỏi kinh thành, Mẫn chưởng quỹ cùng với quản của ngân hàng tư nhân vài lần mời nàng và Tô Việt làm khách, muốn tạm biệt bọn họ trước, tránh cho đến lúc mấy người Tô Mạt có thời gian để ..
Nàng đến nông trang, bởi vì nàng sợ có người trong cung nhìn thấy, lúc ly biệt thường dễ mất cảnh giác.
Trụ sở bí mật ở nông trang chuyển vào trong núi, nàng rất ít khi đến, đều là do A Lý thầm liên hệ.
giờ A Lý như thần long thấy đầu thấy đuôi, cả người đều thêm trầm tĩnh, giống như bảo đao trong vỏ, rất vừa ý của Tô Mạt.
Ngay từ đầu theo nàng gây dựng nghiệp, giờ cũng phát đạt, cũng thấy quên mất gốc, có ai rời mình.
Nghe nàng là phải rời , dù là đại nam nhân, nhóm người lão Hoa tượng cũng nhịn được rơi nước mắt, vô cùng nỡ để nàng rời .
Chương 1675:
Tô Mạt phải là bao giờ quay lại nữa, để cho bọn họ an tâm sống tốt, hỗ trợ lẫn nhau, đừng xa lánh lẫn nhau,...
Bọn họ vừa khóc vừa đồng ý, hơn nữa mấy quản còn thề, nhất định thay nàng trông coi tốt những cơ nghiệp này.
Việc này là gì đối với Tô Mạt, dù sao đến nơi đâu nàng cũng mở sản nghiệp riêng của mình.
Nàng muốn tốn quá nhiều thời gian, tươi cười chào tạm biệt với mọi người, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn ra ngoài.
Những lúc như thế này, Hoàng Phủ Cẩn gần như người tàng hình, thích những trường hợp như thế này, nhưng lại thể cùng nàng.
Hơn nữa, nhìn nàng được lòng người như vậy, trong lòng cũng rất vui.
Lúc hai người chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên hai tỷ đệ Phương Oánh từ trong đám người chạy ra.
Hai tỷ đệ họ ở nơi này được ăn uống đầy đủ, giờ sắc mặt hồng hào, bộ dạng thanh tú, nhất là Phương Vũ, còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Phương Oánh kéo đệ đệ chạy lên trước, "Tiểu thư, người dẫn chúng ta theo ."
Phương Vũ đứng bên, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Mạt, đôi mắt trong suốt giống như hề có bất kỳ ham muốn gì, trong veo giống như bầu trời, có mây.
cứ nhìn nàng như vậy, đôi mắt lên những điều thể .
Tô Mạt nhìn bọn họ cái, cười cười: "Ở lại vườn hoa tốt sao?"
Nếu bọn họ là hai tỷ đệ chạy nạn, ở lại vườn hoa, học được kỹ năng trồng hoa, kiếm tiền, thành thân, sống đời an ổn.
Phương Oánh khẽ lắc đầu, "Ta và đệ đệ muốn theo tiểu thư, tiểu thư cứu chúng ta, để cho chúng ta ở lại vườn hoa. Lúc này tiểu thư muốn rời , chúng ta muốn theo tiểu thư, làm trâu làm ngựa, chúng ta đều nguyện ý."
Những người ở vườn hoa đều khuyên họ lưu lại, dù sao mọi người ở chung lâu, cũng có cảm tình với nhau.
Tô Mạt nhìn về phía Lan Như, với nàng: "Lan Như, vất vả cho ngươi rồi, ngươi theo chúng ta trở về , về sau đồng hành cùng tỷ tỷ của ngươi, cần tách ra nữa."
Lan Như vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa bật khóc, ôm lấy Lan Nhược.
Lan Nhược dù luôn trầm ổn cũng nhịn được mà tươi cười.
Đồng thời nàng cũng hiểu, tiểu thư muốn ngả bài cùng tỷ đệ Phương gia rồi.
Tô Mạt cáo từ mọi người, ra mục đích chính của nàng lần này là tỷ đệ Phương gia, cho nên đưa đại tiểu thư và Tô Hinh Nhi tới, bởi vì các nàng trước cùng Nhị ca rồi.
Tô Mạt quay đầu với Lan Nhược: "Đưa bọn họ lên xe ngựa ."
Chương 1676:
Vì để đường có thể nghỉ ngơi, tuy bọn họ cưỡi ngựa nhưng cũng có chuẩn bị thêm xe ngựa.
Phương Oánh vừa nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, vội lau nước mắt, kéo tay đệ đệ ra sau đám người cõng lên ba bao quần áo, sau đó trèo lên xe ngựa.
Người bình thường nếu phải rời , những đồ dùng hàng ngày chắc chắn thể thiếu, hai tỷ đệ này, chắc chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi, quả nhiên là có chuẩn bị trước để rời .
Tô Mạt nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Cẩn cái, hai người tâm ý tương thông, cùng nhìn nhau cười cái, sóng vai thúc ngựa .
Ngày đông thời tiết rất lạnh, những cơn gió thổi qua như đao cắt qua mặt.
Về đến Trữ Châu, thời tiết ấm hơn nhiều.
Đồng ruộng hai bên đường được khai hoang, lúa xanh như tạo thành làn sóng biển.
Chim trắng bay cao, càng tôn lên mênh mông.
Chỉ là phía chân trời hơi tối lại, giống như sắp có tuyết rơi.
Trong gió lạnh vẫn có người ở những quán trà ven đường, những ấm nước sôi ùng ục đặt bếp lò.
Tổng cộng có năm sáu bàn, cũng có mấy người khách ngồi, dừng chân dùng trà, thuận tiện ăn bát bánh chẻo hoặc mỳ sợi.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, cười : "Cũng hơi mệt rồi, bằng chúng ta nghỉ chút."
Nàng xuống ngựa, Hoàng Phủ Cẩn liền vẫy tay, đám người Lan Nhược liền hiểu ý, bảo tỷ muội Phương gia cũng xuống xe, ăn chút gì đó.
Mặc dù quán bán rong có dựng lều trại, nhưng những cơn gió vẫn lạnh thấu xương, Phương Vũ từ trước đến nay đều rất yếu, bây giờ bị gió rét thổi qua, lập tức cả người run lên, môi tái nhợt, dựa vào tỷ tỷ qua, ngồi xuống bên cạnh bàn .
Tô Mạt gọi mấy ấm trà, mỗi người bát sủi cảo nóng, nàng nhìn Phương Vũ cái, hỏi: "Lạnh lắm sao? Hay là các ngươi lên xe ăn ?"
Phương Vũ lắc đầu.
Lan Nhược nhìn cái, những người ở đây hầu như tất cả đều có võ công, cho nên căn bản có sợ lạnh.
Ngược lại xem ra Phương Vũ có võ công, cho nên dù mặc áo bông nhưng vẫn lạnh đến co hết cả người lại.
Mà Phương Oánh lại tốt hơn chút, nhìn cũng thấy lạnh như thế, thỉnh thoảng rùng mình chút, sắc mặt cũng có gì thay đổi.
Nàng cười cười, quay đầu chuyện cùng muội muội.
ra mọi người cũng có đói bụng, ở vườn hoa ăn khá nhiều, hương vị ngon hơn bánh sủi cảo ở đây rất nhiều.
Nhưng Phương Vũ vẫn ăn, tuy là ăn chậm, nhưng canh nóng vào bụng, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Hoàng Phủ Cẩn tuy ăn no, nhưng từ sống trong quân đội tạo thành thói quen lãng phí lương thực, cho nên liền ăn hết bát sủi cảo lớn, thuận tiện giải quyết luôn hộ Tô Mạt - nàng chỉ ăn hết nửa.
Chương 1677:
Tô Mạt súc miệng, rồi nhìn Phương Vũ, cẩn thận nhìn kỹ .
Thấy gương mặt của Phương Vũ có chút tái nhợt từ từ đỏ lên, sau đó múc thìa canh lớn, do ăn vội nên bị sặc ho dữ dội.
ra, cũng là mỹ thiếu niên, mà nàng cũng có chút quá đáng.
Nàng hắng giọng cái, liền đặt bát xuống, cũng ăn hết bát, khóe miệng hề dính nước canh, chắc hẳn là vừa lau xong.
Hàng mi dài của khẽ buông xuống, lời nào chỉ im lặng ngồi đó.
Tô Mạt khẽ cười, ràng nàng là người có lý, mà như vậy khiến cho nàng giống như người xấu, bắt ép kẻ vô tội là .
"Vậy, chúng ta thẳng ." Nàng mở miệng trước, nhìn hai tỷ đệ Phương Oánh.
Phương Oánh chớp mắt nhìn nàng: "Tiểu thư muốn chuyện gì?"
Tô Mạt nhướn mày, nàng ta muốn giả ngu sao?
"Hai người có bí mật tất nhiên muốn với chúng ta, mà chúng ta cũng có hứng muốn biết. giờ Tô gia chúng ta muốn quay về Trữ Châu, các ngươi là người của Tống công tử cũng được, hay là của người khác cũng thế, những điều này còn quan trọng nữa rồi."
Phương Oánh biến sắc, thề thốt phủ nhận, "Tiểu thư cái gì vậy? Ta, chúng ta nghe hiểu."
Tô Mạt a... tiếng, nhìn Phương Vũ, "Người câm điếc và người giả vờ câm điếc có điểm khác nhau, mặc kệ là cố gắng giả vờ thế nào, đều là giả, tất nhiên có sơ hở."
Sắc mặt Phương Vũ trắng bệch, nhưng lập tức nở nụ cười, nụ cười giống như đất đai được hồi xuân, lập tức đánh tan khí lạnh.
vẫn chuyện, chỉ lắc lắc đầu.
Phương Oánh bất đắc dĩ , "Đệ đệ của ta bị điếc."
Tô Mạt cười, " sao cả. Mọi người hảo tụ hảo tán, các người truyền tin cho Tống Ngũ, hơn nữa chúng ta lợi dụng các người truyền tin khiến độ giả sơn trang suy sụp. Hơn nữa, dù thế nào toàn bộ cũng có ý nghĩa gì cả."
Tống gia sớm sụp đổ, Tô gia cũng sắp rời khỏi kinh thành.
Những tranh chấp cùng cạnh tranh đều như mây bay, còn nhìn thấy nữa.
Phương Oánh cắn chặt môi, bỗng nhiên bật khóc, "Tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi. Ta, ta có lựa chọn nào khác, nhưng mà ta chỉ truyền tin cho họ lần, ta thề là sau này ta còn quan hệ gì với bọn họ nữa rồi. Từ khi, từ khi nhà bọn họ đóng cửa, ta và đệ đệ nhận ra rằng chúng ta được tự do, cần lo lắng có người uy hiếp đến mạng sống nữa rồi. Chúng ta nghĩ rằng ở vườn hoa làm việc tốt, báo đáp cho tiểu thư."
Last edited by a moderator: 14/11/15
Phương Lăng thích bài này.