Chương 1585:
chờ nàng xong, Nhạc Lâm Nhi tức giận đến hai tay chống hông, lông mày dựng lên, "Ngươi ở đây linh tinh gì vậy? Khi hai tỷ muội chúng ta theo vương gia chinh chiến khắp nơi, biết ngươi còn rong chơi ở đâu nữa. Từ vương gia qua, nếu như ca ca xảy ra chuyện, người cho tỷ muội chúng ta chỗ dựa vững chắc, người chiếu cố chúng ta."
xong nàng đắc ý liếc nhìn Tô Mạt, nàng ta có gì giỏi hơn sao?
Sâu xa là muốn khoe các nàng và vương gia có quan hệ thân thiết sao?
Tô Mạt nhìn Kim Kết tức giận mặt từ đỏ chuyển sang trắng, tiếp tục hung hãn : "Hơn nữa, vương gia đặc biệt thích tỷ tỷ của ta, khi đó tỷ tỷ của ta thường mặc y phục tỷ tỷ ta làm, ăn thức ăn tỷ tỷ làm. Vương gia còn đến an ủi tỷ tỷ ta khi còn thỏ của tỷ ấy bị chết."
Ánh mắt Nhạc Phong Nhị sợ hãi nhìn Tô Mạt, thấy sắc mặt của nàng vẫn bình thường, vội vàng kéo tay muội muội nhà mình, hai mắt rưng rưng : "Lâm Nhi, đừng nữa, đó đều là chuyện quá khứ rồi."
Nhạc Lâm Nhi còn muốn nữa nhưng Nhạc Phong Nhi lại khóc nức nở, nàng ta đành phải quay sang an ủi tỷ tỷ của mình.
Tô Mạt thản nhiên nhìn mọi chuyện, còn hay hơn xem tuồng, đây là chuyện gì? vị bạch liên hoa tiểu tam đến cửa khóc lóc, mình và nam nhân đó mới xứng đôi, muốn chính thê thoái vị.
Tô Mạt nhịn được thầm oán phen, lại cảm thấy buồn cười, mình cùng Tĩnh thiếu gia còn chưa thành thân.
Mà theo logic của hai vị tỷ muội này, xem ra là mình hoành đao đoạt ái .
Nàng nhìn mọi người khẩn trương nhìn nàng, khỏi khỏi mỉm cười, ung dung tự tin, rực rỡ tỏa sáng khiến cho đôi mắt đẫm lệ của Nhạc Phong Nhi suýt mở ra được.
"Nếu là muội muội của Nhạc tướng quân, thủ hạ cũ của vương gia, tất nhiên thể mặc kệ. Huống hồ triều đình cũng có vì tội của Nhạc tướng quân mà trách tội gia quyến, vậy tất nhiên hai người vô tội. Nếu vương gia đáp ứng hai người hai người nên trở về vương phủ , đừng làm cho người phụ trách chiếu cố hai người ở vương phủ phải lo lắng, miễn cho chiếu cố tốt, thất lễ với khách quý."
Giọng của nàng ôn hòa, nhìn ra cảm xúc vui, càng có địch ý, giống như hoan nghênh chào đón hai người thân, lộ ra thân thiết.
Kim Kết ngẩn ngơ nhìn tiểu thư nhà mình, hiểu tiểu thư nhà mình nghĩ như thế nào, sao có thể để cho hai nữ nhân này ở lại vương phủ, vậy phải là nguy hiểm sao?
Vừa nhìn hai nữ nhân này thấy phải là người tốt, tâm tư bất chính!
Chương 1586:
Thấy Tô Mạt đồng ý, hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút ngạc nhiên, Nhạc Lâm Nhi đắc ý nhướng mày, với Tô Mạt: "Tỷ tỷ được chiều từ , sao có thể bộ về chứ, làm phiền các người chuẩn bị nhuyễn kiệu đưa tỷ tỷ ta về."
Kim Kết tức giận đến mức lỗ tai như bốc hơi nước, quả là được tấc lại muốn tiến tấc, mũi hếch lên trời rồi.
"Các ngươi bộ tới bay qua chắc?"
Muốn ngồi kiệu sao? Nằm mơ .
Ngồi kiệu phủ Quốc Công đến vương phủ, là muốn khoe khoang sao? Nghĩ hay ?
Ai ngờ Tô Mạt lại đồng ý, vẫn cười như cũ phân phó, "Thu Hà, bảo người chuẩn bị kiệu cho hai vị nương, đưa hai nàng về Tề vương phủ."
"Tiểu thư!?" Kim Kết kinh ngạc tròn mắt nhìn.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên : "Làm theo."
Kim Kết ủy khuất đến mức sắp khóc, tại sao lại có thể như vậy, tiểu thư vì sao phải đối tốt với hai người họ như vậy?
giờ Tô gia dưới đều sống rất hòa thuận, tiểu thư đối với mọi người rất khoan dung nhưng bao gồm cả nữ nhân đến cướp đoạt vương gia chứ!
Nhìn bộ dạng của hai nữ nhân kia, giọng điệu chuyện, ràng là muốn đến thị uy, đến thể sức mạnh của mình.
Quá đáng giận mà!
Tô Mạt để ý đến Kim Kết, đứng dậy đến bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười : "Nhạc nương có còn cầu gì nữa ?"
Nhạc Phong Nhi nhàng mím môi, hai mắt đẫm lệ, "Tô tiểu thư có thể thu lưu chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích, đâu nào còn có cầu?"
Nhạc Lâm Nhi hừ : "Nếu ngươi có thể đưa đại ca ta trở về, ngươi có thể sao?"
Tô Mạt nhướng mày, " vậy hai vị tiểu thư có thỉnh cầu này rồi?"
Kim Kết mở to hai mắt nhìn, từ khi nào tiểu thư trở thành Quan Bồ Tát luôn thỏa mãn nguyện vọng của người khác?
Nhạc Lâm Nhi xuy tiếng, "Dù chúng ta có cầu, ngươi cũng làm được. Vương gia cũng làm được, ngươi làm được gì chứ? Ta chỉ cầu người cần gây trở ngại việc vương gia giữ chúng ta lại, nếu điện hạ đối xử với tỷ tỷ của ta tốt, vẫn xin ngươi đừng có phá hoại."
mặt Tô Mạt vẫn thể ra điều gì, sảng khoái : "Được, được. Nếu Nhạc tiểu thư đạt được ba thỉnh cầu, như vậy mời trở về ."
Nhạc Lâm Nhi kinh ngạc : "Ba thỉnh cầu gì? Ta khi nào có ba thỉnh cầu rồi?"
Khóe môi Tô Mạt nâng lên nụ cười , nguyên bản là đôi mắt ấm áp như gió xuân, bắt đầu xuất lãnh ý, nàng thản nhiên : "Ý của ta là, nể tình Nhạc tướng quân theo vương gia lâu năm, ta thỏa mãn ba cầu của các ngươi..."
Chương 1587:
"Khi các ngươi gặp ta ra ba cầu. là cầu ta gặp các người, hai là dùng kiệu đưa tỷ muội hai người về vương phủ, ba là ta ngăn cản vương gia đối tốt với các ngươi. Có đúng như vậy ?"
Cho rằng nàng dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Nhạc Lâm Nhi há miệng thở dốc, Nhạc Phong Nhi dám tin nhìn nàng, ba thỉnh cầu?
"Chuyện này công bằng, ngươi cũng với chúng ta thỏa mãn ba nguyện vọng, nếu như ngươi chúng ta cầu như vậy rồi." Nhạc Lâm Nhi cãi lại, "Đây ràng là lừa gạt chúng ta."
Kim Kết hừ lạnh : "Các ngươi được nể mặt mà muốn rồi. Tiểu thư nhà ta xuất phát từ nhân nghĩa, tự mình thỏa mãn ba cầu của các ngươi, các ngươi nghĩ rằng tiểu thư nhà ta thiếu nợ của các ngươi sao? Vậy mà dám công khai cầu, đúng là biết xấu hổ!"
Sắc mặt Nhạc Lâm Nhi lúc trắng lúc xanh, Nhạc Phong Nhi nước mắt càng chảy nhiều thêm.
Đột nhiên, Nhạc Phong Nhi quỳ xuống, "Tô tiểu thư, người đại nhân đại lượng, ta có thể thỉnh cầu người cứu đại ca ta ?"
Tô Mạt tựa tiếu tự phi nhìn nàng, trong mắt tràn đầy châm chọc, hai nữ nhân này tính toán sâu, lòng muốn tiến vào vương phủ. Nếu trong lòng có đại ca mình, ngay từ đầu xin người cứu đại ca nàng, mà phải là muốn tiến vào vương phủ.
Nếu như có chút khí phách là như vậy.
Ngoài ra, triều đình có buộc tội các nàng, tay các nàng cũng thiếu tiền, lại cứ muốn đến vương phủ, muốn tính chuyện gì tưởng nàng biết sao?
Nhưng nàng vì Nhạc Thiếu Sâm từng theo Hoàng Phủ Cẩn, tất nhiên có giao tình gì với nàng, đúng là nếu xuất phát từ nguyên tắc của nàng, nàng nguyện ý giúp chút. Nàng đoán hoàng đế giết là vì mặt mũi của Hoàng Phủ Cẩn chỉ bắt lưu đày, có dụng ý nên dễ dàng giết .
Thử nghĩ xem, giờ Đại Chu còn phụ thân, có Hoàng Phủ Cẩn, nếu có Nhạc Thiếu Sâm có thể đánh giặc Đại Tương sao?
Dù sao Hoàng Phủ Giới chưa trưởng thành, ít nhất phải hai mươi năm nữa mới hiểu ra, còn cần Nhạc Thiếu Sâm.
Hoàng đế tự nhiên giết .
Nếu tính tình hai tỷ muội Nhạc gia thuần khiết, vậy nàng giúp hai nàng, nếu miệng ăn núi lở, nuôi được chính mình.
Ngoại trừ loại người muốn đến làm nàng khó chịu, muốn cướp nam nhân của nàng, tuyệt thể dễ dàng tha thứ.
Nàng tin tưởng vào bản thân, tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn, nàng phải là người ngoài miệng nhưng chỉ vì lời người ngoài mà tổn hiểu nhầm người mình , muốn sống chết làm chuyện, khiến cả hai bị tổn thương, sau đó lại chia tay đó là nữ nhân ngu ngốc.
Chương 1588:
Tô Mạt nàng khi công nhận đó là người đàn ông của mình, đó nhất định là nam nhân thích hợp nhất với nàng.
Nàng nhất định cùng người đó sống đến đầu bạc răng long, đến chết đổi.
Nếu chẳng phải là uổng phí hai đời làm người sao?
"Nhạc nương, thỉnh đứng lên. nên thỏa mãn với việc được vào vương phủ , cần vọng tưởng thêm nữa, nếu phải tỉnh mộng sớm hơn đấy." Tô Mạt nhàn nhạt , cũng nhìn các nàng nữa, bước ra khỏi sảnh.
Vạt váy trắng của nàng nhàng phất qua người Nhạc Phong Nhi, họa tiết hoa sen váy khẽ lay động.
Nhạc Phong Nhi đứng dậy nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Mạt, dưới ánh mặt trời, nữ nhân kia tràn đầy tự tin, giống như nữ vương, hia bên lối những cây phong lan rất tốt, nhưng lại giống như quỳ dưới chân nàng ấy.
...... nội tâm Nhạc Phong Nhi gào thét, mình dễ dàng thua như vậy!
Kim Kết theo Tô Mạt trở về phòng, nàng cười lớn : "Tiểu thư, người dọa em muốn chết rồi. Em còn tưởng người giữ hộ lại . Vừa nhìn thấy biết các nàng có lòng tốt. Ha ha, ra tiểu thư còn có chiêu như vậy, hôm nay tiểu thư ung dung thản nhiên như vậy mà lại lộ ra khí phách hơn người. Nô tỳ là...."
"Là cái gì?" Tô Mạt nhìn nàng cái, Kim Kết rùng mình, ánh mắt này của tiểu thư... quá sắc bén rồi.
Đối với hai người kia cũng dùng ánh mắt này, sao lại nhìn mình như vậy?
Tô Mạt thản nhiên : "Kim Kết, em biết mình sai ở đâu ?"
Kim Kết cắn môi, biết rằng mình sai ở đâu, Tô Mạt khẽ hừ tiếng, "Vậy em ở trong phòng tự kiểm điểm mình , khi nào biết mình sai ở đâu đến tìm ta."
xong, nàng xoay người đến chỗ lão phu nhân.
Mồ hôi lạnh của Kim Kết chảy ròng ròng, biết sai ở đâu, tội nghiệp nhìn theo bóng lưng của Tô Mạt, cắn môi chán nản.
Tô Mạt đến chỗ ở của lão phu nhân, Tô Nhân Vũ cũng ở đó, nhìn nàng tới mọi người đều rất vui, chuyện rất vui vẻ.
Thấy nàng có ý định về hai tỷ muội Nhạc gia, Tô Nhân Vũ nhịn được hỏi: "Mạt nhi, con định gì với cha và bà nội sao?"
Vừa nghe thấy vậy Tô Mạt liền hiểu hai người định gì, cười cười : " biết người nào chuyện này làm phiền phụ thân và bà nội. Hai nàng tới tiếp, ở lại vương phủ, muốn con chiếu cố nhiều, con biết làm thế nào, dù sao cũng có khó khăn gì."
Chọn được nam nhân ưu tú, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu.
Chương 1589:
Sau chuyện Tống Dung Hoa cùng Vũ Cơ, tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn và nàng rất thuận lợi, có phần thả lỏng cảnh giác, theo bản năng nghĩ rằng còn ai dám đặt tâm tư lên Hoàng Phủ Cẩn nữa rồi.
ngờ vẫn có người sợ chết như vậy.
Vậy nàng thanh toàn cho các nàng!
Thấy nàng nhàng, Tô Nhân Vũ và lão phu nhân cũng biết nàng vui lắm, bọn họ biết đứa cháu này của họ, khi có chuyện liền giấu trong lòng, phải là loại tiểu nương suốt ngày ầm ĩ.
Nhưng nàng lớn, bọn họ cũng phải tín nhiệm nàng, tin rằng nàng có thể xử lý tốt chuyện của mình.
Cho nên bọn họ cũng hỏi nhiều, sợ nàng thoải mái.
lúc sau, Hỉ Thước ôm Bàn Bàn, An Bình công chúa ôm Khang Nhi đồng thời vào.
giờ dù Hỉ Thước được đưa lên là vợ cả nhưng vẫn được đối đãi như phu nhân, dù là nơi ở, đồ ăn hay trang phục, đều là đồ tốt. Tuy rằng trong lòng Tô Nhân Vũ vẫn Doanh Nhi, nhưng biết mình còn có trách nhiệm của người con, người cha, người chồng, cho nên giờ bên cạnh ông chỉ còn lại mỗi Hỉ Thước.
Mà đối với An Bình công chúa mọi người đều rất bất đắc dĩ.
Tô Trì tính tình tốt, từ sau chuyện của thái tử tinh thần của sa sút, oán hận Tô gia giúp thái tử mà lại giúp người ngoài đối phó ngược lại, dẫn đến cục diện nay.
Vài lần mượn rượu làm loạn, muốn phát tiết oán hận, Tô Nhân Vũ trong lúc tức giận giam lỏng lại, có người canh giữ cho tùy tiện ra ngoài.
Vốn là lão phu nhân có ý muốn An Bình công chúa và đứa sang ở cùng bà, nhưng An Bình công chúa vẫn luôn nghĩ cách giúp Tô Trì, muốn rời bỏ , cho nên vẫn ở cạnh .
Lúc đầu Tô Trì cũng đánh cũng mắng, giờ trái lại tốt hơn chút.
Ít nhất bên ngoài nhìn ra bị thương ở đâu.
Người Tô gia rất áy náy với công chúa, rất muốn giúp nàng thoát khỏi Tô Trì, chỉ là nàng chịu, nàng vẫn luôn Tô Trì, bọn họ cũng thể bắt ép, chỉ có thể dùng mọi khả năng trợ giúp nàng, trách để Tô Trì làm ra chuyện gì quá phận.
Tô Mạt nhìn An Bình vẫn cười như trước, chỉ là trong mắt có tia u buồn, giống như trước.
Trước đây dù Tô Trì có mắng nàng cũng có chút hối hận, chẳng lẽ Tô Trì làm ra chuyện gì quá phận rồi?
Chương 1590:
Tô Mạt nhìn hai đứa bé vây quanh lão phu nhân khiến bà rất vui vẻ, vừa đùa với chúng vừa chuyện với Hỉ Thước, nàng liền kéo tay An Bình công chúa, ý bảo nàng ấy ra bên ngoài cùng nàng.
ra ngoài sân viện của lão phu nhân, hai người đến vườn hoa bên cạnh, An Bình công chúa thở dài, : "Mạt Nhi, muội, muội cần lo lắng cho ta, có chuyện gì đâu."
Nàng biết Tô Mạt rất cẩn thận, nhất định phát mình có điểm giống trước, dù nàng thấy mình che dấu khá tốt nhưng cũng thể lừa được Tô Mạt.
Tô Mạt kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế dưới tán hoa đào, : "Đại tẩu, có chuyện xảy ra đúng ?"
Chắc phải là bị Tô Trì đánh, nhất định là chuyện khác.
An Bình công chúa lắc đầu : " có chuyện gì."
"Đại tẩu, tẩu luôn che chở cho đại ca mà lại đối với tẩu như thế..." Tô Mạt hơi dừng lại.
Hai mắt An Bình công chúa rưng rưng, nức nở khóc, "Mạt Nhi, đó là mệnh của ta. Ai bảo ta chỉ là con cờ của phụ hoàng? Ai bảo ta tốt lại ? Nếu như ta thích , ta tin tưởng mọi người đối tốt với ta, chiếu cố ta, về sau ta vẫn có cuộc sống tốt. Nhưng mà.... ta ngăn được chính mình..."
Có số chuyện nàng biết thế nào? Nếu ra khiến người ta cảm thấy ghê tởm,...
Tô Mạt biết An Bình công chúa ra, nàng cũng thể bắt nàng ấy được, đành phải : "Đại tẩu, giờ tẩu còn mình, còn có Khang Nhi nữa. Tuy rằng bà nội vào phụ thân đều rất thích Khang Nhi nhưng người tốt nhất với chính là mẹ ruột. Tẩu nên vì mà suy nghĩ chút!"
An Bình ngơ ngác mặc cho nước mắt chảy xuống, sau đó che mặt khóc nức nở.
Tô Mạt vội an ủi nàng, khắc sau chờ nàng bình tĩnh lại tự mình đưa nàng về.
Chỗ ở của Tô Trì nằm ở phía đông của Tô gia, giờ là tháng năm là thời điểm cây cối xanh tốt nhất, tiếng ve kêu râm ran, tạo nên cảnh đẹp rất hợp lòng người.
Nhưng mà bầu khí bên trong lại khiến người khác thấy khó thở.
Đến hậu viện, gốc cây thanh đồng lớn che phủ gần hết sân, khiến cho Tô Mạt cảm thấy khí rất u ám.
Trong viện vô cùng yên lặng, nha hoàn và thủ vệ đều gần như nín thở, giống như đám người gỗ.
Tô Mạt thở dài, dù sao Tô Trì cũng trưởng thành, người trong nhà muốn đối tốt với , tẩu tử lại chịu tách khỏi , nên đành chen chúc ở đây, chính là bị khinh thường.
Bỗng nhiên, từ trong phòng truyền ra tiếng cười duyên, giọng kiều mị, mang theo bảy phần trêu chọc, "Đại gia, người thương ta mà..."
Chương 1591:
"Ngươi đúng là tiểu tinh..." Giọng của Tô Trì khàn khàn, hành vi phóng đãng.
Tô Mạt nhíu mày, trong ấn tượng của nàng Tô Trì là người luôn lạnh lùng, đối với người khác luôn cao ngạo, từ khi nào lại như thế này... phóng túng kiềm chế?
Sắc mặt của An Bình công chúa lập tức tái mét, cắn chặt môi, hai vai run rẩy, cố gắng nhịn xuống.
Tô Mạt đồng tình nhìn nàng, nhàng : "Đại tẩu, hay là đến xem đại tỷ thêu áo cưới được đến đâu rồi ."
An Bình công chúa giống như mọc rễ ở đó biết phải làm như thế nào, nghĩ đến bản thân chỉ là công chúa được sủng ái, phụ hoàng chưa bao giờ nhìn đến nàng, nếu như phải có đám hỏi có thể ông hề nhớ tới trong cung còn nữ nhi là nàng.
Nàng ngờ tới số mệnh của mình lại khổ như vậy, người nam nhân, vậy mà người đó lại đối xử với nàng như thế.
Nàng còn tưởng rằng chỉ cần nàng hạ thấp bản thân mình, toàn tâm toàn ý chờ đợi nhất định chưa được vết thương lòng của , khiến cho nhìn nàng, nàng, cùng nàng sống đến cuối đời.
Nhưng mà nghĩ tới....
Nàng muốn tìm nơi để trốn, muốn khóc to, nhưng thiên hạ rộng lớn này vốn có chỗ cho nàng trốn.
Nàng nhìn Tô Mạt, được chữ, nàng có dũng khí như Mạt Nhi, nếu là Mạt Nhi muội ấy làm thế nào?
Tô Mạt cầm tay nàng, cảm giác lạnh như băng, vội : "Đại tẩu, thôi."
Hai người vừa được hai bước, đột nhiên từ trong phòng vọng ra giọng kiều mỵ: "Đại gia, đừng, đừng như vậy mà, để công chúa nhìn thấy tốt."
" cần để ý đến nàng ta."
Từng câu từng chữ truyền ra xen lẫn những thanh nam nữ trêu ghẹo nhau.
Sắc mặt An Bình công chúa càng thêm tái xanh, kéo Tô Mạt muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Tô Mạt giữ lại.
Giọng trong phòng tiếp tục vọng ra: "Đại gia, người cũng thể để cho ta luôn phải lén lút như vậy... Ừm?"
"Nếu vậy hôm nào mở tiệc, chính thức đưa ngươi lên làm di nương?"
....
đến chuyện An Bình là công chúa, chỉ riêng việc sau tân hôn nàng sinh được nhi tử, hơn nữa còn rất trẻ, gia đình danh giá, vậy mà trượng phu cứ như vậy muốn nạp thiếp, thèm để ý đến những chuyện trước đó.
Tô Mạt nắm tay nàng tới thư phòng, An Bình níu nàng lại, sắp òa khóc, "Mạt Nhi, đừng ...đừng.."
Tô Mạt nhìn nàng, "Đại tẩu, tẩu sợ điều gì? Tẩu là nữ chủ nhân của cái nhà này, là chính thất, là công chúa, tẩu còn sợ điều gì?"
Last edited by a moderator: 29/9/15