1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1561:

      Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giới, đứa trẻ này trưởng thành rồi, nhận thức được mọi chuyện, cũng có chính kiến riêng của bản thân, "Thất đệ, huynh tin tưởng đệ sau này đại tướng quân oai phong chiến trường, cũng tin tưởng là đệ bảo vệ được biên cương Đại Chu ta, nhưng là... Nhị ca ghét nơi này, muốn cả đời bị nhốt tại hoàng cung. Nhị ca muốn rời ."

      Hoàng Phủ Giới khó hiểu, hỏi lại: "Nhị ca, phải là trước kia huynh cũng ở ngoài thời gian sao? Chẳng lẽ huynh vẫn chưa chán sao? Phụ hoàng rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải biết gánh vác việc lớn. Chúng ta là hoàng tử, nhất định thể giống với trẻ con bình thường, bọn họ chỉ cần làm rạng rỡ tổ tông, hiếu thuận với cha mẹ, nuôi dạy con cái cho tốt là được. Còn chúng ta phải gánh vác nghiệp đưa Đại Chu ngày càng lớn mạnh, muôn dân được ấm no. Nhị ca, lẽ nào huynh... huynh nhớ sao?"

      Hoàng Phủ Cẩn vẫn mỉm cười như cũ, "Thất đệ, có số chuyện phải chúng ta muốn là được. Huynh hứa với đệ, bây giờ huynh rời , nếu khi nào cần đến huynh, huynh nhất định từ chối, mau chóng trở về. giờ mọi chuyện qua, huynh muốn..."

      ra, muốn để cho Mạt Nhi phải khó xử, muốn nàng phải chịu ủy khuất, hơn nữa bây giờ ngôi vị hoàng đế còn quan trọng với nữa, muốn vì tranh giành nó mà huynh đệ cách xa nhau, cha con bất hòa.

      mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền rồi.

      Bây giờ, vua ra vua, thần ra thần, cha ra cha, con ra con, sớm chán ghét cảnh này rồi.

      Tín vương luôn ghen ghét đề phòng , phụ hoàng luôn lạnh lùng với ...

      giờ, chỉ còn lại Ngũ đệ và Thất đệ, văn võ, tất nhiên hỗ trợ được cho nhau, nếu như có thêm bản thân nữa mất thế cân bằng.

      Biết được hoàng đế muốn truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vô cùng tự nhiên, hề có cảm giác bất bình, mẫu thân buông tay muốn tranh đấu, mặc kệ người nào làm hoàng đế, chỉ cần có thể bình ổn được cục diện chính trị, quốc thái dân an là được.

      Mẫu thân nghĩ như vậy, mà bản thân cũng muốn vậy.

      Hy vọng duy nhất của , khi hoàng đế tiếp theo lên ngôi, Đại Chu có thể hoàn toàn an ổn, hoàng đế chăm lo việc nước, còn đặt những nghi ngờ, phòng bị lên chính huynh đệ, con cháu của mình.

      Hoàng Phủ Giới nghe vậy liền trở nên nóng nảy, gương mặt đỏ bừng hai mắt như sắp khóc, lại quay về bộ dạng trước đây."

      "Huynh, huynh, Nhị ca, toạc ra huynh muốn vứt bỏ bọn đệ . Huynh, huynh quả nhiên là trọng sắc khinh bạn, đúng là khinh huynh đệ! Hừ, nhất định là do Tô Mạt xúi giục huynh, muốn huynh đưa nàng cao chạy xa bay! ấy chính là ích kỷ như vậy, muốn mình chiếm lấy huynh, cũng suy nghĩ huynh giống với nam nhân bình thường, làm sao có thể giống nam nhân bình thường, chỉ lo mỗi nhà vui vẻ?"
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Phương Lăng thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1562:

      Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, "Thất đệ, cho phép đệ Mạt Nhi như vậy, ấy chưa từng cầu huynh làm bất cứ điều gì, toàn bộ đều là suy nghĩ của huynh, chính vì như vậy càng khiến huynh phải suy nghĩ cho ấy nhiều hơn."

      Bỗng nhiên Hoàng Phủ Giới đứng lên, vừa dậm chân vừa : "Đệ mặc kệ, đệ mặc kệ, đệ đồng ý, đồng ý để hai người khỏi đây. Hai người thể bỏ mặc mình đệ, nếu đệ muốn làm tướng quân nữa, đệ muốn theo hai người...."

      đạp chân lung tung như đứa con nít khóc lóc om sòm chơi xấu, Hoàng Phủ Cẩn cũng hết cách với , thể mắng , nếu là trước đây, nhất định thèm để ý, tự tránh là xong.

      Trải qua nhiều việc như vậy, tính tình của cũng có thay đổi, huống hồ khi rời phải là có lưu luyến.

      nhịn xuống tính khí của mình, cúi người an ủi Hoàng Phủ Giới.

      Hoàng Phủ Giới cảm thấy Nhị ca mềm lòng, trong lòng nhớ đến lời phụ hoàng, dù có thế nào cũng phải giữ được Nhị ca ở lại, thể để Nhị ca bỏ như vậy, vì vậy càng ra sức chơi xấu.

      Hoàng Phủ Cẩn biết phải gì, thế nào cũng được, muốn răn dạy lại cảm thấy bản thân mình tốt.

      Lan Nhược ở gian ngoài nghe được sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, hừ : "Vô lại."

      Hoàng Phủ Giới ở đằng sau lưng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dùng binh phù cứu hoàng đế ra, khiến đám nha đầu bên cạnh Tô Mạt đều canh cánh trong lòng.

      Vốn là các nàng cũng chỉ làm điều tốt thôi, dù sao điện hạ và tiểu thư khống chế được cục diện, đến lúc đó cả nhà có thể dời đến nơi an toàn hơn, thả hoàng đế ra, như vậy mọi người còn liên quan gì đến nhau nữa, vậy mới là điều tốt đẹp nhất.

      Ai ngờ Hoàng Phủ Giới này lại phá hỏng chuyện tốt như vậy, là muốn dạy cho bài học.

      Lưu Vân nhìn sắc mặt của Lan Nhược vui, khẽ: "Ngươi đến giải vây cho điện hạ ."

      Lan Nhược trợn mắt nhìn , "Vì sao lại là ta, ngươi vào là sư phụ tìm điện hạ, phải là được sao?"

      Lưu Vân lắc đầu, " chắc vậy đâu, bằng ngươi đến là tiểu thư khỏe, điện hạ cấp tốc ngay thôi."
      Last edited: 1/6/15
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1563:

      Lan Nhược đánh cái, "Ngươi muốn chết à, dám rủa tiểu thư."

      Lưu Vân cười : " phải vậy, ta cùng ngươi vào, điện hạ bây giờ rất khó xử, ngươi vào giải vây cho điện hạ, tiểu thư cảm ơn ngươi, phạt ngươi đâu, mau ."

      Lan Nhược nghe thấy Hoàng Phủ Giới ở bên trong vẫn giở trò chơi xấu, khóc lóc om sòm, luôn miệng Nhị ca có lỗi với , muốn vứt bỏ , còn lôi chuyện trước đây ra để , lúc trước trong đám huynh đệ chỉ có Nhị ca là đối xử tốt với , nếu bây giờ phải , lúc trước nên đối tốt với như vậy, nên để cho có hy vọng, để cho cảm thấy Nhị ca là người tốt nhất.

      Lan Nhược thể nghe tiếp được nữa, ngờ thiếu gia nhà mình lại gặp phải chuyện như vậy, đối xử tốt với người khác lại bị cắt ngược lại như vậy.

      Nàng vén rèm vào, tiến lên hành lễ, "Vương gia, tiểu thư cảm thấy được khỏe."

      Nàng vừa tiến vào, ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn liền sáng lên, vừa nghe thấy nàng Tô Mạt thoải mái, vội hỏi lại: "Sao lại vậy? Vừa nãy vẫn còn tốt mà."

      Hoàng Phủ Giới thấy nàng tiến vào, liền hầm hừ, nhảy dựng lên : "Ngươi, ngươi chính là muốn phá đám, Nhị ca, cần nghe lời nàng ta, khẳng định là nha đầu Tô Mạt kia bày trò."

      Hoàng Phủ Cẩn : "Thất đệ, đệ mau trở về , giờ chuyện triều chính bận rộn, đệ cũng nên học tập chút , nên lang thang ở ngoài. Huynh trước."

      xong đợi Hoàng Phủ Giới có phản ứng, liền rời .

      Hoàng Phủ Giới tức giận hét lớn: "Tô Mạt, ta và ngươi đội trời chung."

      Lưu Vân sớm chuẩn bị tốt ngựa, Hoàng Phủ Cẩn vừa ra đến cửa, lập tức lên ngựa phóng về hướng Quốc công phủ.

      Mặt trời ngả về tây, gió xuân nhè , Hoàng Phủ Giới lại vô cùng tức giận.

      Hoàng Phủ Cẩn đến phủ Quốc công, muốn làm phiền mọi người, càng muốn quốc công và lão phu nhân phải hành lễ, nên chọn cửa sau, chỉ cho người báo với bọn họ là Tề vương đến.

      Tô Mạt chuyện với lão phu nhân, Kim Kết vui vẻ chạy tới Tề vương đến.

      Tô Mạt kinh ngạc : " phải mới từ hương lâu hồi phủ sao?"

      Kim Kết cười : "Tiểu thư, qua buổi chiều rồi, giờ trời sắp tối đen rồi."

      Lão phu nhân cười cười, trao đổi ánh mắt với Trương mama, Trương mama : "Điện hạ trong lòng luôn nhớ tiểu thư, đây là chuyện tốt. Tiểu thư mau ."

      Chương 1564:

      ngờ ngay cả Trương mama cũng trêu ghẹo nàng, Tô Mạt xấu hổ đỏ mặt, cười : "Bà nội, mọi người đều cười con."

      Lão phu nhân xoa đầu nàng, giục nàng nhanh .

      Sau khi Tô Mạt rời , lão phu nhân nở nụ cười hạnh phúc, "Nhìn bọn chúng dính lấy nhau như vậy, ta an tâm. Có Mạt nhi ở đây, Tô gia chúng ta gặp bất trắc gì cả."

      Đứa cháu này là nữ tử thông minh, có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa có người đàn ông như Tề vương ở bên cạnh, luôn bảo vệ nó.

      Trương ma ma gật đầu : "Dạ, chúc mừng lão phu nhân có đứa cháu như tiểu thư, Tô gia chúng ta có hy vọng rồi."

      Lão phu nhân khẽ thở dài, vốn là muốn nâng cao trình độ văn võ, muốn theo con đường làm quan, rạng danh tổ tông.

      Nhưng giống như bọn họ vậy, khi đến bậc cao nhất định, chính là thời điểm cao nhất, chỉ cần những người đó thấy vừa mắt, ghen ghét, con đường làm quan rạng danh tổ tông cũng có thể khiến cho cả gia tộc nhà họ bị san bằng.

      Con đường làm quan như con dao hai lưỡi, chỉ có thể thuận đường xuôi gió thời gian, những trường hợp trăm năm hưởng lạc, trước sau đều vẹn toàn có rất ít.

      Tốt nhất là nhân dòng nước lũ mà thoát lấy thân, cũng chịu đủ sương gió rồi, nên an ổn sống nốt cuộc đời còn lại.

      Còn chuyện sau này của Mạt nhi, bà tin tưởng mắt nhìn người của bà có thể lựa chọn đúng.

      Tô Mạt trở về viện của mình liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng chờ mình bên cạnh khóm hoa hồng, tựa người vào gốc hải đường lớn, chăm chú nhìn về phía nàng.

      Thấy nàng đến, liền bước nhanh về phía trước đón nàng.

      Tô Mạt mỉm cười nhìn : " phải vừa mới rời sao?"

      Thấy thái độ muốn rời của Tô Mạt cảm thấy rất hạnh phúc nhưng cũng rất thẹn thùng.

      nắm lấy tay nàng, nhìn thấy nàng là an tâm rồi, cũng hiểu ra lời khi nãy là Lan Nhược thay giải vây. cũng nhiều, nắm lấy tay nàng ngồi xuống ghế bên trong đình, cười : "Huynh có chuyện muốn với muội."

      Tô Mạt nhìn , chỉ cười rồi : "Cũng phải chuyện gì, qua với muội rồi. Muốn thương lượng với muội, chúng ta về phía tây vẫn là nên đến Tây Nam."

      phía tây liền hội họp với nhóm mị ảnh kỵ sĩ khai phá ốc đảo ở sa mạc, Tây Nam Tiêu Vũ Lâu ở đó.

      Chương 1565:

      Nghe thấy vậy Tô Mạt liền biết đến đây phải vì điều đó, bởi vì trước đây từng qua rất nhiều lần, nàng đến nơi nào nơi đó là nhà của , hề quan tâm là ở đâu.

      Bỗng nhiên nhìn thấy Kim Kết lấp ló ở bên ngoài, nàng liền hiểu ra, lườm nha đầu kia cái, sau đó quay sang chuyện với Hoàng Phủ Cẩn.

      Khi trăng bắt đầu lên, Tô Mạt bảo ở lại ăn cơm nhưng lại ở lại.

      " qua chào hỏi Tô quốc công nữa, ta về trước đây."

      Tô Mạt cũng miễn cưỡng , chính là nam nhân như vậy, từ bị huấn luyện lễ nghi cách nghiêm khắc, thể quá tùy ý.

      Sau khi tiễn Hoàng Phủ Cẩn rời , Tô Mạt quay đầu lại nhìn Kim Kết đứng cách đó xa, cười tít mắt, nàng cất tiếng hỏi: "Lan Nhược về chưa?"

      Kim Kết cười : "Tiểu thư, Lan Nhược về được lúc rồi ạ."

      Tô Mạt nhìn nàng cái, nàng cho rằng mình biết gì sao, gì nữa, Tô Mạt quay về phòng.

      Kim Kết vội vàng đuổi theo, "Tiểu thư, nên ăn cơm rồi."

      Tô Mạt nhìn nàng, tự mình mở cửa vào phòng tưới chút nước cho chậu mẫu đơn bàn, Kim Kết lập tức nhận ra điều khác thường, "Tiểu thư..."

      Tô Mạt đưa mắt nhìn nàng, trong lòng cố nhìn cười nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, Kim Kết này ngày càng lo nhiều chuyện, ngay cả mình mà cũng dám quản. Đương nhiên, chuyện trong viện của nàng vẫn là do nàng quản, nhưng nàng lại muốn quản cả chuyện ở vương phủ .

      Dù Hoàng Phủ Cẩn nghĩ gì về chuyện này nhưng đó cũng phải điều tốt. dung túng nàng như vậy nàng càng thể quá tùy ý. Hoàng Phủ Cẩn tôn trọng nàng nàng cũng nên tín nhiệm mới đúng.

      Kim Kết vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

      "Ta đến chỗ tổ mẫu ăn cơm, em cần theo, ở lại trong phòng ." Tô Mạt mình, dẫn theo nha hoàn nào.

      Kim Kết lập tức lâm vào mù mịt, hiểu vì sao đột nhiên tiểu thư cho nàng theo nữa? Nàng suy nghĩ mãi vẫn hiểu vì sao?

      Khi Tô Mạt trở về, Kum Kết vẫn ngồi mình suy nghĩ, thấy Tô Mạt trở lại, nàng lập tức ra đón, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng, Kim Kết cười : "Tiểu thư, người ăn có ngon miệng ? "

      "Đương nhiên là ngon." Tô Mạt bĩu môi, nha đầu này vẫn chưa nghĩ ra.

      Tô Mạt để cho nha hoàn khác thay quần áo, Kim Kết đứng cạnh biết phải làm gì, hai mắt ủy khuất nhìn nàng, "Tiểu thư..."

      Tô Mạt thản nhiên : "Mấy ngày nay ngươi mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi ."


      Last edited by a moderator: 2/6/15
      Phương Lăng thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1566:

      Kim Kết vội vàng : "Tiểu thư!"

      Tô Mạt nhìn nàng nước mắt lưng tròng, hơi nhướng mày, dừng cười lại, thản nhiên : "Đến gian ngoài ngủ, trong này cần ai ở lại."

      Bình thường vẫn là Kim Kết hay ngủ trong phòng nàng, giờ bắt nàng ra bên ngoài là để giáo huấn nàng chút.

      Kim Kết cực kỳ ủy khuất, lại hiểu vì sao, đành ôm lấy chăn ra ngoài, cam lòng quay đầu lại hỏi: "Tiểu thư, hay em cho Thu Hà vào hầu hạ người?"

      Tô Mạt nhìn nàng, nếu để Thu Hà tiến vào, tiểu nha đầu này chắc chắn khóc.

      Nàng lắc đầu, " cần."

      Kim Kết còn muốn gì đó nhưng Tô Mạt hạ màn xuống, nàng đành phải ra ngoài.

      Liên tiếp mấy ngày sau Kim Kết đều mất ngủ, ủ rũ, nàng cảm thấy tiểu thư đối xử với nàng càng ngày càng xa cách, chẳng lẽ là ghét bỏ nàng rồi sao? Mỗi lần nàng muốn hỏi, tiểu thư vẫn đối xử với nàng bình thường, nhưng khi nàng thể thân thiết, tiểu thư liền cách xa nàng, cần nàng đến hầu hạ nữa.

      "Kim Kết, Kim Kết, ngươi làm sao vậy?" Có người ở bên cạnh gọi nàng, Kim Kết vẫn thèm để ý, vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

      Tô Việt kinh ngạc nhìn Kim Kết, quơ tay trước mặt nàng mà nàng vẫn ngẩn ngơ ngồi ở lan can, khó hiểu : "Đây là làm sao vậy, hai người đều như vậy?"

      Mặc Trúc đứng đằng sau tò mò hỏi: "Công tử, còn có ai khác sao?"

      Tô Việt cười : "Là Tam tiểu thư của các ngươi a, cũng hay ngẩn người biết lý do vì sao."

      Mặc Trúc kéo áo công tử nhà mình, "Công tử, hay chúng ta hỏi người khác thử xem."

      Tô Việt hỏi Thu Hà, biết được Mạt nhi ở trong hậu viện nghịch cái gì đó, bật cười: "Trách được trong phòng mấy tỷ muội có, chỗ tổ mẫu cũng thấy người, thư phòng của phụ thân cũng thấy đến, ra là muội trốn ở đây."

      Tô Việt bước vào hậu viện, đứng cạnh cửa sổ thấy Tô Mạt nghịch mấy cái chai lọ gì đấy, giờ vì để tránh tai mắt của người khác, nàng hầu như liên lạc gì với nông trại, đều là nhờ lặng lẽ thay nàng liên lạc.

      Chương 1567:

      "Mạt Nhi!" Tô Việt lên tiếng, chào hỏi Lan Nhược đứng ngoài cửa, sau đó tiến vào trong phòng.

      Tô Mạt nnghe thấy tiếng của Nhị ca liền bỏ chai lọ tay xuống, lấy khăn lau tay, quay đầu lại cười : "Nhị ca, sao hôm nay rảnh vậy, cần hương lâu sao?"


      Nhớ đến Hoa Ngọc La và Bùi Bảo Khương, câu này của nàng có mang theo chút trêu chọc.

      Tô Việt lập tức nhận ra được Tô Mạt trêu , ho khan tiếng, cười cười, "Mạt Nhi,Mẫn đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân muốn gặp muội."

      Mẫn chưởng quầy là người được chọn khi Tô Mạt và Thẩm gia hợp tác mở ngân hàng tư nhân, giờ ông là đại chưởng quỹ ủa ngân hàng tư nhân ở kinh thành.

      Vốn là nàng và Thẩm gia hợp tác nàng chủ yếu chỉ là đầu tư, lợi dụng quản lý hữu hiệu của Thẩm gia mà kiếm tiền, hai bên hợp tác đều có lợi nên nàng cũng đưa quá nhiều người vào bên trong.

      Mà định kỳ Thẩm gia đưa sổ sách đến cho nàng xem, lợi nhuận đều phân chia giống trong khế ước, nàng giao lại cho Tô Việt quản lý.

      Tô Việt muốn theo con đường làm quan, ở phương diện kinh doanh lại rất có thiên phú, làm việc rất ít hi xảy ra cố, cho nên những chưởng quầy này cần Tô Mạt quản, đều do Tô Việt trực tiếp quản lý.

      Nàng kinh ngạc : "Tìm muội?"

      Trừ phi là chuyện gì nghiêm trọng, nếu tìm nàng làm gì? Mọi chuyện Nhị ca đều có thể xử lý được.

      Tô Việt lắc đầu, "Chắc phải là chuyện gì quan trọng, nhìn Mẫn chưởng quầy rất thoải mái."

      Tô Mạt cười : "Nếu phải chuyện gì quan trọng, cho ông ấy về , có chuyện gì trực tiếp với huynh là được, cần với muội."

      Tô Việt cảm nhận được tín nhiệm của Tô Mạt, trong lòng cực kỳ cảm động, nhiều nhà quý tộc giàu có như vậy, nhưng có mấy nhà có tình huynh muội như bọn họ?

      Nếu có Mạt nhi biết mình ở nơi nào, vẫn bị Vương phu nhân và Tô Trì chèn ép, đừng con đường làm quan, ngay cả cuộc sống bình thường còn khó.

      Vương phu nhân sợ họ bị chia ít tài sản nên vẫn luôn đề phòng , tận lực trốn tránh, để cho họ gây thương tổn gì cho bản thân.

      Từ khi Mạt nhi trở về, cái nhà này trở nên khác rồi.

      "Mạt nhi, ông ấy tìm muội có thể là có việc, chắc phải là chuyện sổ sách, muội cứ gặp ông ấy thử xem." sợ chưởng quầy tố cáo gì đó với Tô Mạt, tự tin mình làm việc ngay thẳng, mặt khác cũng tin Tô Mạt tin chứ phải người ngoài.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1568:

      Thấy Nhị ca vậy, Tô Mạt cũng đồng ý gặp mặt.

      Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Cẩn muốn đến nha môn làm việc, Tô Mạt cùng Tô Việt đến gặp Mẫn chưởng quầy.

      Kim Kết đuổi theo nàng, "Tiểu thư, để em cùng Lan Nhược theo người."

      Nhìn bộ dạng mong mỏi của nàng ấy, Tô Mạt thở dài, nàng vẫn thể cứng rắn hơn được, đặc biệt là đối với Kim Kết, từ trước đến giờ vẫn coi nàng ấy là tỷ muội tốt, luôn trung thành.

      Tô Mạt gật đầu, vừa thấy vậy, Kim Kết lập tức trở nên vui vẻ, cao hứng đến mức muốn hét lên.

      Mặc Trúc kinh ngạc nhìn nàng ấy, lặng lẽ với Tô Việt: "Công tử, Kim Kết nổi điên rồi."

      Tô Việt cười , lúc lên ngựa với Tô Mạt liền mở miệng hỏi: "Mạt Nhi, Kim Kết sao vậy?"

      Tô Mạt khó hiểu, Tô Việt liền đem nghi vấn của mình ra hỏi.

      Tô Mạt liền cười, ý bảo lại gần, giọng chuyện mình muốn giáo huấn Kim Kết ra.

      Tô Việt thở dài, cười cười, "Muội nha, cầu cũng cao quá rồi. Nàng ta phải cũng vì quan tâm muội sao, trong lòng chỉ có muội nên mới như vậy."

      Khóe môi Tô Mạt hơi nhếch lên, "Nhị ca, có số việc thể để vậy được. Khi nàng ấy còn ở với muội được, nhưng nàng cả đời làm nha hoàn cho muội được, muội cũng muốn để nàng ấy làm nha hoàn cả đời."

      Nàng vẫn luôn coi Kim Kết là tỷ muội, nhưng là quan niệm chủ tớ của Kim Kết quá sâu, tuy thường ngày mọi người đều sống rất hòa hợp đề cập đến vấn đề chủ tớ, nhưng nàng ấy vẫn phân biệt ràng.

      Nếu như sau này Tô Mạt muốn để Kim Kết lập gia đình phải lấy gia đình làm trọng, trượng phu là quan trọng nhất cần làm nô tỳ của Tô phủ nữa, nàng muốn Kim Kết sống chết ở lại Tô phủ, cho dù danh nghĩa là nô bộc nhưng trong lòng nàng đó là tỷ muội của nàng.

      Tô Việt gật đầu, "Mạt nhi, được ở gần muội tốt."

      Tô Mạt cười rộ lên, kéo tay Tô Việt, "Nhị ca, huynh buồn nôn nha."

      Tô Việt búng lên trán nàng, "Muội đúng là quỷ nha đầu, luôn luôn có chủ ý thú vị. Mạt nhi, chúng ta phải rời khỏi kinh thành, có phải hay bỏ quên những sinh ý này?"

      Chương 1569:

      Tô Mạt nhướng mày, cười : "Lo gì chứ, đương nhiên cần. Việc buôn bán phải là dựa vào việc giám sát chặt chẽ."

      Bồi dưỡng những cấp dưới có năng lực, bản thân cần lộ mặt có vấn đề gì, huống hồ nàng cũng muốn bắt ép Nhị ca phải làm việc suốt ngày.

      Thấy nàng tự tin như vậy, cả gương mặt sáng lên, áp lực trong lòng của Tô Việt cũng giảm bớt phần nào, có Mạt nhi ở đây là tốt.

      Nhưng thể hoàn toàn dựa vào Tô Mạt được, cần phải nghĩ biện pháp giúp muội ấy giảm áp lực mới đúng. Giống như cảm nhận được tâm tình của Tô Việt, Tô Mạt kéo lấy tay : "Nhị ca, huynh cần quá để ý như vậy, cũng cần có áp lực. giờ huynh sống như vậy rất tốt, có huynh ở đây, nhà chúng ta có thể kiếm được bạc, mọi người bị đói bụng. Chúng ta đều cần huynh nuôi a. Huynh được bỏ mặc chúng ta."

      Tô Mạt bật cười, biết muội muội giả vờ bắt phụ trách, hai huynh muội nhìn nhau cùng cười, cảm giác huynh muội như vậy là tốt.

      Mẫn chưởng quầy đợi hai người bọn họ ở quán trà, giờ Tiêu Vũ Lâu rời , tiểu viện yên tĩnh kia bị Tô Mạt coi là nơi tiếp khách, tiểu nhị ở quán trà dẫn ông đến đó chờ.

      Mẫn chưởng quầy nay khoảng năm mươi tuổi, da mặt hơi vàng, có bộ râu dài, nhìn qua cũng có phần nho nhã, rất giống tiên sinh dạy học.

      Tô Mạt và Tô Việt vừa bước vào sân, Mẫn chưởng quầy vội vàng bước ra hành lang đón tiếp, hai tay chắp lại thi lễ, khiêm tốn : "Rốt cuộc cũng được gặp hai vị chủ tử rồi."

      Tô Mạt cười cười, ông cần đa lễ, mời ông vào trong dùng trà.

      Hàn thuyên vài câu, Tô Mạt liền hỏi đến lý do mà ông đến.

      Mẫn chưởng quầy cân nhắc chút, vốn là suy nghĩ lâu, gặp được Tô Mạt lại thể được câu nào, ngẫm lúc liền : " Tô tiểu thư, ta phát ra vấn đề, cảm thấy có chút kỳ lạ muốn thảo luận với người chút."

      Tô Mạt gật đầu ý bảo ông tiếp.

      Mẫn chưởng quầy : "Chúng ta hợp tác với Thẩm gia, người bên đó đưa tới là Kim chưởng quầy, ngày thường ta hay cùng ông ấy giao tiếp. Bởi vì muốn xem sổ sách phân chia, cho nên giao tình của hai người chúng ta cũng tốt, thường xuyên cùng nhau uống trà. Gần đây ta phát sổ sách chi tiêu dường như có chút khác biệt."

      Ông cười cười, tiếp tục : "Vốn chỉ là chuyện sổ sách, chuyện đó do Thẩm gia quyết định, ta nên quản nhiều. Nhưng là chưởng quầy, có liên quan đến chuyện thu chi liền nhịn được muốn tìm hiểu. Ta phát trong mấy tháng nay, đám người Thẩm gia ở ngân hàng tư nhân kinh thành hình như chi tiêu nhiều hơn gấp ba lần. Nếu như là chỉ nhiều hơn chút chúng ta cần so đo, dù sao hai nhà cùng nhau hợp tác, nhưng bọn họ chi tiêu nhiều như vậy, đến lúc đó chia hoa hồng cho chúng ta phải là ít sao? Cho nên...."








      Last edited by a moderator: 12/6/15
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :