1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 195: Tâm tư lão hồ ly

      Nhưng là Tô Mạt nhìn thấu bản tính Hồ Tú Hồng, biết nàng ta phải như vậy . Như thế, liền nổi lên tác dụng. Đồng thời cũng chứng minh điều, Tô Mạt thực để ý Hồ Tú Hồng, kém so với Tĩnh thiếu gia. Nàng hy vọng tương lai có ngày, hai người trở thành tình địch, cho nên tại liền bắt tay vào giải quyết.

      Đối với tỷ muội tốt nhất của mình, trở thành tình địch, là tổn thương nhất. Kết quả mặc kệ như thế nào, cả đời đều khó khăn nan giải.

      Hồ đại phu là càng ngày càng bội phục Tô Mạt , có tiểu nha đầu đó, xem ra bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi. Tiểu nha đầu đó trở thành trợ thủ đắc lực nhất cho thiếu gia.
      Đương nhiên, thiếu gia cũng phải có khả năng hàng phục nàng ta.

      hàng phục được, vậy cảm động nàng, làm cho nàng thương , khăng khăng mực giúp . Bất quá phỏng chừng tại Tĩnh thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, là nhìn thấu điểm ấy.

      Hai đứa này, đều là cực phẩm mĩ ngọc được bọc trong tảng đá, hào quang bắn ra bốn phía, đều giống nhau chịu thua.

      Cả đời này cũng chỉ dựa vào nhau.

      Là phúc hay họa, phải dựa vào từng người họ thôi.

      Nguyên là còn cảm thấy Tô Mạt quá , hy vọng thiếu gia khắc chế, nhưng ở chung mới phát , nàng ta tuổi còn , tâm tư tuyệt đối . Làm vợ chồng được, chuyện đương là thành vấn đề.

      vuốt râu cười, ý tứ hàm xúc sâu xa.

      Hồ Tú Hồng khó hiểu, nghi hoặc :“Phụ thân, ngươi cười sao như hồ ly vậy?”

      Hồ đại phu bất đắc dĩ cười khổ, bắn cái lên cái trán của nữ nhi,“Ngươi a, tiểu nha đầu này, cha ngươi như vậy hả.”

      Cũng may nữ nhi mình tâm tính đơn thuần, thẳng thắn, ở trước mặt cặp tiểu phu thê bụng đầy mưu mô kia, Hồng Nhi là hoàn toàn phòng vệ, cũng đáng tin cậy, tin tưởng, bọn họ đối đãi Hồng Nhi rất tốt. Làm bằng hữu tốt với nhau cả đời. cũng vui mừng lắm rồi.
      Lúc này Tô Mạt từ trong khoang thuyền ra, nàng cười tủm tỉm, trong tay bốc nắm sơn tra, tuy rằng là của năm ngoái, nhưng bảo quản tốt, giống hệt như mới hái.

      Nàng nhấc tay lên hướng về Hồ Tú Hồng,“Tiểu cầu vồng, ăn sơn tra, chua chua ngọt ngọt ngọt, ngon lắm đấy.”

      Hồ Tú Hồng cố ý ôm phụ thân cổ để ý đến nàng.

      Tô Mạt tiến lên, cung kính hành lễ với Hồ tiên sinh, lại :“Ngươi ăn, ta vứt xuống sông.”.Nàng làm bộ vứt ra.
      Chương 196: Trái tim xao động có vị chua chua ngọt ngọt.

      Hồ Tú Hồng khẽ hếch môi,“Ngươi cứ ném . Tĩnh thiếu gia biết ngươi thích ăn cái này, cố ý làm sai người ta xa tìm về cho ngươi ăn. Ngươi đem tâm ý của người ta quăng luôn . Nhìn còn để ý tới ngươi .”

      Nghe vậy, Tô Mạt giật mình, nguyên lai là Tĩnh ác ma mua cho nàng sao? Nàng cũng nhớ khi nào qua mình thích ăn món này.

      Nghĩ rồi nghĩ, láng máng, tựa hồ nằm mơ, mơ thấy trong nhà, ông làm cho nàng hũ sơn tra, còn có kẹo hồ lô. Ông nội khéo tay, khi đó ở nhà nhàn rỗi, chính là niềm vui thú tuổi già, coi nàng như động vật nuôi dưỡng. Biến ra phép làm bao nhiêu đồ ngon đồ chơi cho nàng.

      Từ nàng liền thích ăn ông tự tay làm những món liên quan đến sơn tra, mỗi khi cãi nhau với ba, nàng quấn quít lấy ông nội mấy ngày, mỗi ngày đều được ăn ngon, sau đó thị uy với ba mẹ.

      Chua chua ngọt ngọt, là thẩm thấu vào tận trong tim.

      Còn có năm tháng kia vĩnh viễn đều thể quay về.

      Chỉ sợ là do nằm mơ mớ ra mà thôi.

      Nàng chậm rãi gục đầu xuống, nhìn sơn tra trong tay, màu đỏ đáng kia, rất đẹp.
      Khuôn mặt nhắn của nàng dần dần đỏ, vội vàng đem bàn tay đút trong túi áo, xoay người, rầu rĩ :“ ăn thôi, ta ăn mình. Vừa rồi là lừa gạt ngươi thôi.”

      Nàng nhanh chóng sải bước lớn, chạy về trong khoang thuyền.

      Hồ đại phu nhìn bóng dáng của nàng, đứa này, thể dùng sức mạnh, ai có thể vũ lực chinh phục nàng. Chỉ có sâu vào nội tâm của nàng, cảm thụ nội tâm tốt đẹp của nàng, đồng thời cũng lưu lại tốt đẹp tại nơi đó, mới có thể chân chính có được nàng. Hy vọng thiếu gia có thể như thế.

      Tô Mạt hơi chạy đến khoang của Tĩnh thiếu gia, kết quả bên trong khóa cửa rồi. Hơi quá đáng, Tĩnh ác ma này, cũng dám khóa cửa nhốt nàng bên ngoài.

      Nàng hướng A Lí ngoắc ngón tay đầu, chỉ chỉ cửa, ý bảo dùng sức đẩy cửa ra. Cửa khoang thuyền đều là chắn thanh ngang .

      A Lí gật gật đầu, tay đặt ở cửa, cung kính :“Thiếu gia, tiểu thư đến.”

      Tô Mạt cười ngất, oán hận trừng mắt nhìn A Lí liếc mắt cái, lại vẻ mặt vô tội nhìn nàng.

      Tô Mạt muốn hộc máu , A Lí, A Lí, ngươi, ngươi tuyệt đối cố ý.

      Trong phòng truyền đến Tĩnh thiếu gia thản nhiên thanh ,“Ta ngủ. Bảo nàng về phòng mình .”

      Tô Mạt vặn vẹo lông mày, đáng giận, đáng giận! Nàng dậm chân, đá cước vào cửa,“Tĩnh ác ma, ngươi đừng hối hận!”

      xong, chạy giẫm mạnh.
      Chương 197:Người thông minh có đôi khi cũng giả ngu

      A Lí kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ: Tiểu Mạt Lị này, ngày thường thông minh cơ trí, lão luyện thành thục, lên mặt cụ non, giống tiểu đại nhân. Có đôi khi biểu giống đứa bé đơn thuần thể đơn thuần hơn được nữa. Giờ khắc này, liền biến thành rất phân phải trái điêu ngoa bốc đồng đại tiểu thư .

      Bất quá cũng may điêu ngoa tùy hứng của nàng, chỉ biết đối với thiếu gia, người khác vô phúc hưởng. Nếu chính mình cũng biết dỗ trẻ .

      A Lí vào khoang thuyền, khom người :“Thiếu gia, hai ngày này tới Lai Châu, ta muốn phái người trước chuẩn bị.”

      Tĩnh thiếu gia ngồi ngay ngắn ở giường, hơi hơi vuốt cằm,“Như thế cũng tốt.”
      A Lí nhìn cái, muốn lại thôi,“Tô tiểu thư......”

      Tĩnh thiếu gia hừ tiếng, thể rất chiều nàng, tiểu nha đầu này vừa thông minh lại quật cường, thời gian lâu , phải là phu quân của nàng, ngược lại là nô tài của nàng, muốn đá liền đá.

      cần để lý nàng ta.”

      A Lí nhưng lần đầu tiên thấy Tĩnh thiếu gia đối với Tô Mạt thái độ như thế, cũng nhiều lời, liền lui ra.

      Thuyền lớn rẽ nước lướ , ào ào rầm nhảy ra cành hoa sóng màu trắng, Tô Mạt ghé vào lan can thuyền, nhìn thấy thú vị gì, hừ, nếu để ý tới nàng, nàng cũng để ý đến .

      Định chiến tranh lạnh chứ gì.

      Thủy Muội sợ hãi nhìn nàng, tuy rằng Tô Mạt so với nàng tuổi hơn, nhưng lại có cỗ khí thế người lớn, Thủy Muội dám đem nàng coi như đứa , ngược lại coi giống như Tĩnh thiếu gia vậy.

      “Tiểu thư, Hồ phu nhân nấu chè, ta lấy chén cho ngươi uống được ?”

      Tô Mạt cằm đặt tay, ghé vào thành thuyền, lắc đầu,“ cần.”

      Thủy Muội liền cũng ghé vào bên người nàng, giống phát cái gì kỳ tích,“Oa, như vậy rất thú vị nha.”

      Hoàng hôn dần dần tiến đến, mặt trời lặn như rớt xuống trận mưa vàng, rắc làn nước xanh ngọc bích, có loại mỹ cảm tựa như ảo mộng.

      Hồ Tú Hồng từ khoang giường trong thuyền ra, ngây người nhìn về phía tây mặt trời lặn,“Này, mặt trời muốn xuống núi, ngươi muốn tức giận tới khi nào nha.”

      Hai người này, người ở trong khoang thuyền ra ngoài, người ghé vào lan can thuyền dỗi.

      Còn tuổi, bộ dáng muốn chết chớ tới gần, rất dọa người a.

      Tô Mạt quyệt miệng, lời nào, lại nghe Hồ Tú Hồng :“Ngày mai sáng sớm cập bờ ở Lai Châu, ngươi có muốn lên đó chơi hả? nếu ngươi chuyện, chúng ta tự mình .”

      Tô Mạt hừ tiếng.
      Chương 198:Cho dù bị nàng tức giận vẫn chỉ quan tâm mình nàng

      Tô Mạt hừ tiếng.

      Hồ Tú Hồng cười khanh khách, chạy đến bên người nàng,“Nha nha, cái này tính là chuyện nha.”

      Tô Mạt liếc nàng cái, Hồ Tú Hồng hì hì :“Ta thề, ta phản bội ngươi, ta đối với ngươi tốt nhất, tốt với người khác hơn với ngươi.”

      Nàng ghé sát lỗ tai :“Lai Châu có rất nhiều trò vui, chúng ta lên nhìn xem được . Nghe bọn họ giới nghiêm ban đêm, toàn bộ buổi tối đều có người qua người lai rất náo nhiệt .”

      Tô Mạt có gì hứng thú,“Có cái gì vui chứ.”

      Kiếp trước có gì mà chưa từng chơi qua?

      Hồ Tú Hồng lập tức tinh thần tỉnh táo,“Có kịch đèn chiếu a, hoa đăng hội a, chợ đêm a, xiếc ảo thuật a, ảo thuật nha...... Ai nha, nhiều lắm, Mạt Mạt tỷ tỷ, Mạt Mạt tốt, chúng ta chơi được .”. Nếu Mạt Mạt , Tĩnh thiếu gia là , cha càng thể cho nàng . Hồ Tú Hồng nhìn thấu điểm ấy, cho nên nàng mới cầu Tĩnh thiếu gia hoặc là cha đâu.

      Tô Mạt trắng mắt liếc nàng cái,“Bên ngoài tốt xấu lẫn lộn, ngươi cẩn thận bị bọn buôn người bắt .”

      Hồ Tú Hồng cười hì hì lôi kéo nàng cùng Thủy Muội,“ đau, .”

      Vì có thể lên bờ chơi, 3 nữ oa nhi ăn cơm qua loa, sau đó tiến vào khoang thuyền ngủ sớm. Tính cập bờ liền chơi.

      Đêm khuya, thuyền còn chưa cập bờ, A Lí cùng Tĩnh thiếu gia mấy người đều là thân hắc y bó sát người. Tĩnh thiếu gia dùng tay ra dấu, A Lí hiểu ý, lập tức dẫn người trước nhảy xuống thuyền , hai chiến thuyền thuyền nhanh chóng rời .

      A Lí chiến thuyền khác chờ.

      Tĩnh thiếu gia tay chân nhàng bước vào phòng Tô Mạt, ba nữ oa nhi ngủ rất ngon. Hồ Tú Hồng trong mộng giống như đánh quyền, chân đặt lưng Thủy Muội, tay phải vắt ngang ngực Tô Mạt.

      Tô Mạt nhíu mi, cong cái miệng nhắn lên, bộ dáng tựa hồ còn tức giận.

      thở dài, tiểu nha đầu này, có đôi khi nghĩ đến nàng giống tiểu đại nhân, thông minh hiểu chuyện, nhưng có đôi khi so với đứa còn có tính trẻ con hơn, liền cùng đấu khí.

      là cũng biết rốt cuộc là ai làm tức ai.

      xoa trán thở dài, chính mình tức giận nàng làm gì chứ, tuy rằng nàng rất đáng giận!

      Nàng làm tức giận đến đau răng, đau đầu, đau gan, nhưng có cách thực giận nàng, nỡ a.

      Nàng khắc tinh của mình mà!

      đem Tô Mạt ôm lấy lên, đưa đến phòng mình, cho A Thành bảo vệ, lại nhìn nàng cái, mới lưu luyến rời .
      Chương 199:: Đêm khuya bị người đánh lén

      đem Tô Mạt ôm lấy lên, đưa đến phòng mình, cho A Thành bảo vệ, lại nhìn nàng cái, mới lưu luyến rời .

      Thời điểm ngủ say, Tô Mạt ngửi được mùi vị trong miếu hay thắp hương, nàng bật tỉnh, đầu treo vài viên dạ minh châu to giống quả nhãn, phát ra ánh sáng xanh nhạt, chút cũng chói mắt.

      Bên cạnh A Thành thấy nàng tỉnh, bước lên phía trước :“Tiểu thư muốn uống nước sao?”
      Tô Mạt dụi dụi con mắt buồn ngủ nhập nhèm,“Tĩnh thiếu gia đâu.”

      A Thành trong mắt có ý cười,“Thiếu gia lên bờ làm việc.”

      Tô Mạt a tiếng nhảy dựng lên,“Hơi quá đáng, bọn họ thế nhưng mang theo ta.”. Nàng nghĩ đến Tĩnh thiếu gia bởi vì dỗi nàng, mang theo Hồ Tú Hồng bọn họ chơi, chính là mang theo nàng.

      Mới trước đây cha giỏi nhất xài chiêu này, bởi vì nàng bướng bỉnh, liền mang theo biểu muội ở tạm nhà nàng chơi, để nàng ở nhà mình.

      Rất xấu a!

      Đột nhiên A Thành lông mày dựng đứng, lập tức :“ tốt!”

      Sau đó xé chăn, đem Tô Mạt trùm lại, sau đó chặt chẽ buộc ở lưng.

      Tô Mạt lập tức sáng tỏ, ôm cổ ,“A Thành, có người đến ám sát Tĩnh thiếu gia sao?”

      Tuy rằng bọn họ cho Tô Mạt, nhưng là dựa vào trí thông minh của nàng, nàng cũng phán đoán ra, thuyền này thực tế là của Tĩnh thiếu gia, bất quá là giả trang hành khách, cũng chở những người khách khác, như vậy khiến cho ai hoài nghi.

      Hơn nữa, nếu có tình huống xảy ra cũng tuyệt đối đơn giản như cướp thuyền, bởi vì bọn họ ở trung tâm kênh đào, phải biển, bọn hải đạo là dám tới .

      Duy nhất khả năng chính là có người đến ám sát.

      thuyền này, trừ bỏ Tĩnh thiếu gia, hẳn là có người khác đáng giá ám sát . A Thành cõng nàng, giống như con mèo nhàng linh hoạt nhảy ra cửa sổ, liền nghe thấy tầng dưới khoang thuyền giường ngừng truyền đến thanh chém giết.

      Đêm sâu vang lên thanh mèo kêu, A Thành lập tức nhận ra là Hồ tiên sinh bọn họ. lập tức phát ra tiếng xì xào thanh của thuỷ điểu *( chim sống dưới nước (loài cò, vịt trời, hải âu.), cho Hồ tiên sinh biết Tô Mạt bình yên vô .

      cõng Tô Mạt tránh ở chỗ tối, nghe thấy khoang đáy có người nhàng xông lên, có người lấy hương hướng trong khoang thuyền ném.

      Khoang đáy thuyền lớn đều là hành khách bình thường ở, tầng thượng đều là Tĩnh thiếu gia bọn họ.

      Bọn chúng phóng mê hương, Tô Mạt lập tức ý thức được, thực tương tự với hương vị trong lúc ngủ mơ nàng ngửi được, xem ra cái mũi của nàng rất thính a
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 200: giống như tử thần

      Nàng ghé sát lỗ tai A Thành với haicâu, A Thành do dự chút, Tô Mạt :“Bọnhọ nhiều người, chúng ta còn có người biết võ công , thể chần chừ, chỉ có thểlàm như vậy.”

      A Thành còn do dự, Tô Mạt muốn bắt đầu giãy dụa, A Thành đành phải đem nàng buông xuống, đem nàng đặt ở địa phương an toàn,bóng dáng ngay tức khắc xẹt cái biến đimất.
      Tô Mạt biết Hồ tiên sinh bọn họ ở nơi nào, đành phải phỏng đoán tình huống, suy nghĩmột chút, nàng hô lớn:“A, nơi này có người!”

      Bên kia Hắc y nhân lập tức hướng đến nơi này,“Phốc phốc phốc” mấy tiếng, bọn họ đều bịdính phi tiêu cắm vào phía sau mất mạng.

      Hắc y nhân bắt đầu rối loạn,“Có mai phục!Rút!”

      Lúc này Tô Mạt lại kêu,“Nơi này có thiệt nhiều bạc nha! Gia gia, gia gia ngươi mau tới xem!”
      nhóm hắc y nhân tránh ở chỗ tối, cùng A Thành giằng co, vừa muốn có bạc, lại sợ hãi có mai phục, cuối cùng bọn họ thương lượng chút, có người bọc lót phía sau bảo vệ, có ngườilén lút dấu người qua.

      Tiếng khóc của Tô Mạt lúc đứt lúc liền,“Gia gia, gia gia, ngươi ở nơi nào a? Ô ô......”

      Hắc y nhân càng tin tưởng nàng chỉ có mộtmình, ba người phi thân dựng lên vọt đến hướngTô Mạt, Tô Mạt co ro trong khe hở giữa đống đồđạc hàng hóa, đều có thể cảm giác được sát khí đầy trời.

      Trong bóng đêm, người như quỷ mỵ lướttrên mặt nước, giống như đại bàng giương cánh, kiếm quang như nước, mang theo hơi thở của tử thần, xẹt qua yết hầu của ba hắc y nhân.
      Tô Mạt nhắc câu “Lưu người sống” kiếm xuyên qua cổ họng rồi.

      Nghe thấy Tĩnh thiếu gia trở về, bên kia AThành còn băn khoăn triển khai sát giới, đem bọn Hắc y nhân giết nương tay,lưu lại hai người ,điểm huyệt bọn chúng.

      Tĩnh thiếu gia duỗi tay đem Tô Mạt ôm ra từtrong khe hở, nhìn ánh mắt đen láy như lóe sáng long lanh như những vì sao của nàng, khôngkhỏi cười cười,“Tiểu nha đầu, bị sợ hãi rồi hả.”
      Tô Mạt bĩu môi, ai bị hù dọa, nàng chút cũng chưa sợ hãi.

      Lúc này A Thành cũng tìm được Hồ tiên sinhcùng Hồ phu nhân, còn có hai nha đầu, bọn họvẫn nấp trong những sọt đựng tôm cá. Bên ngoàicó đống lớn cá tôm, bọn họ nấp vào bên trong, mùi vị rất khó ngửi.

      Bảo hộ bọn họ là tên thị vệ kia rất ức chế, có cơ hội giết tên hắc nhân nào, còn bị Hồ tiên sinh lôi kéo làm rùa đen rút đầu.

      Có người đốt sáng đèn lồng, khuôn mặt tuấn mỹ của Tĩnh thiếu gia trầm :“Chúng ta lập tứcbỏ thuyền lên bờ.”

      Chương 201:Khôn khéo bức cung

      Tô Mạt liên tục tò mò nhìn Hồ tiên sinh,“Hắchắc, sư phụ, ra người biết võ côngnha.”

      Hồ tiên sinh lúng túng sờ cằm,“Này,điều này có cái gì kỳ quái chứ.”

      Bên kia Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội bị Hồ đạiphu lấy kim phong bế huyệt, đạo ngủ say, vừa bị sợ hãi, cũng bị tổn thương thân thể.

      A Thành cùng người kêu A Tùng thị vệ kia mỗingười phụ trách bế đứa bế lập tức thu dọn lên bờ.

      Tô Mạt nhìn hai hắc y nhân nằm đất,:“Trước tìm xem trong răng bọn họ có nhétđộc dược .”. Hai người kia bị điểm huyệt đạo thể động, có tri giác, oán hậntrừng mắt nhìn Tô Mạt.

      Tô Mạt hừ tiếng, cho bọn họ cái tát,“Nhìn cái gì, nhớ kỹ bộ dáng của ta tào địa phủ còn cáo trạng nha! Cáo trạng cái đầu ngươi!”

      Nàng “ba ba” cho bọn chúng mấy cái tát, lấy chủy thủ tách miệng bọn họ ra, bên kia Hồ đạiphu ra tay nhanh như điện, cắm xuống mũi kim châm, liền lấy ra hai viên sáp có chứa độc dược từ kẽ răng bọn chúng.

      Tĩnh thiếu gia sắc mặt thâm trầm, nhìn Tô Mạt, nếu phải chắc chắc nàng chính là tứ tiểuthư thất sủng của Tô gia, muốn hoàinghi lai lịch của nàng.

      Tiểu nha đầu này, đúng là......

      Tô Mạt đứng dậy, nhìn cũng thèm nhìntới bọn họ, lạnh lùng thốt:“Giết bọn họ, ném xuống làm mồi cho cá.”

      Hai gã Hắc y nhân lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi, mặt bịt kín tầng xám xịt, ánh mắt cầuxin.

      Tĩnh thiếu gia vừa muốn mở miệng, Tô Mạtnhéo vào cổ tay , hiểu tại sao, liền hiểu được ý tứ của nàng, lập tức hừ lạnh tiếng,“Bổn thiếu gia cho các ngươi cơhội, cung khai toàn bộ ra, tha cho các ngươi rời .”

      Hai người kia thể lấy dược độc tự sát, còn sức lực, lọt vào tay kẻ địch, chínhlà sống bằng chết.

      “Vâng, vâng do vị đại công tử phái chúng ta đến.”

      Hai người đồng thời cung khai, sợ Tĩnh thiếu gia đổi ý, cũng sợ đối phương trở về bán đứng chínhmình, nếu như hai người đều cung khai, nắmđược đuôi của nhau sợ người kiaphản bội a.

      “Đại công tử?”

      Tĩnh thiếu gia đuôi lông mày giơ giơ lên, hừ mộttiếng,“Các ngươi biết ta là ai?”

      Hai người kia vội vàng phủ nhận,“ biết. Vị đại công tử kia mặc thân hắc y, che mặt, chúng ta nhìn khuôn mặt , chỉsai chúng ta đến cướp thuyền, gặp công tử khoảng mười bốn, mười năm tuổi liền giết.”

      Tĩnh thiếu gia suy tính qua lát, phấttay,“Thả bọn họ .”

      thị vệ lập tức tiến lên, giải huyệt đạo chobọn họ.

      Chương 202: Tiểu nha đầu lại hiến kế

      Hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, có điểm như tin, thậm chí lập tức tự động tách ra khoảng cách xa nhau chút, sợ Tĩnh thiếu giađột nhiên làm cho bọn họ tự giết đối phương mới có thể .

      Nhìn bọn nghiêng ngả lảo đảo chạy thoát,Hồ tiên sinh :“Thiếu gia, chỉ sợ tình khôngđơn giản như vậy.”

      Tĩnh thiếu gia cặp lông mày kiếm nhíu chặt, nghĩ tới hành tung bị người biết, hắnlàm rất bí , quyết định nhanh :“Chúng ta bỏ thuyền lên bờ, làm cho nhà đò cứ theo dự tính ban đầu chạy là được.”

      Nay gặp phải thủy tặc, bọn họ tự nhiên phải báoquan, tra hỏi, bọn họ thừa dịp này rời , chỉ coinhư bị thủy tặc cướp .

      Nếu như vậy lập tức thu dọn hành trang, nhảy lên thuyền , sau đó lặng lẽ lên bờ.
      Tĩnh thiếu gia :“Nhiều người dễ bại lộ, A Thành cùng A Tùng bảo hộ mấy người Hồ tiênsinh, lại phái bốn người thầm bảo hộ. Ta mang Mạt Mạt tìm A Lí.”

      A Thành :“Thiếu gia, lại phái thêm hai ngườiđi theo ngài.”

      Tĩnh thiếu gia khoát tay chặn lại, đem Tô Mạtcõng lưng,“ cần.”

      Tiếng vừa dứt, người biến mất trongbóng đêm.

      Hồ tiên sinh cười :“A Thành cần lo lắng, thiếu gia võ công trác tuyệt, hữu dụng hữu mưu, xảy ra chuyện gì đâu.”

      Hơn nữa còn có Tô Mạt kia đầy bụng mưu ma chước quỷ theo.

      Tô Mạt nằm ở lưng Tĩnh thiếu gia, nhưng ra chút cũng sợ, nàng cười hì hì :“Tĩnh ác ma cũng có lúc bị người khác tính kế, hắc hắc, là loại người nào a? vậy còn quáhao tâm tổn sức a, đầu tiên là cướp thuyền, sau đó khẳng định còn có các trò khác còn bày phíasau đúng ?”

      Tĩnh thiếu gia cũng giận, chỉ giống nhưloài báo nhàng lao săn mồi, Tô Mạt thấyhắn lời nào, nhân tiện :“Ta có chủý, ngươi muốn nghe hay ?”
      Tĩnh thiếu gia cười cười,“Cái quỷ chủ ý gì thế?”

      Tô Mạt hừ tiếng,“Ngươi trốn như vậy, phải là biện pháp tốt, có nghĩ muốn xâm nhập vào hang hổ , tóm gọn cả ổ?”

      Gặp Tĩnh thiếu gia đáp lời, nàng hừnói:“Ai nha, có người nhát gan sợ......”

      Đột nhiên, nàng cảm giác trận lạnh lẽo,quanh thân Tĩnh thiếu gia lan tỏa sát khí dày đặc, nàng vội ngậm miệng.

      Tô Mạt cười :“Được rồi, đừng nóng giận,chọc ngươi chơi thôi mà. Ta với ngươinè......”

      Nàng ở Tĩnh thiếu gia bên tai thầm nửangày,“Thế nào hả?”

      Tĩnh thiếu gia chút nghĩ ngợi,“Quên ngay .”

      Để cho nàng gặp nguy hiểm, cho dù thất bại thảm hại cũng ra hạ sách này.

      Thời điểm có nàng, chuyện của cứ y như cũ giải quyết, có nàng rồi, như thế nàongược lại khiến nàng lâm vào nguy hiểm?

      Chương 203: Hai kẻ hung thần ác sát

      Tô Mạt thở dài:“Ai, suốt đêm như vậy,địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Tóm lại khôngphải biện pháp a. Ta đoán thời điểm chúng ta rời thuyền, khẳng định là bị người ta theo dõi rồi .”

      Kẻ địch kiêng kị công phu của Tĩnh thiếu gia, dám tới gần, nhưng khẳng định là đứngở xa theo dõi động tĩnh.

      “Đồ xấu xa, ngươi buông xuống, buông, ta muốn theo ngươi!”

      Tô Mạt đột nhiên ồn ào đứng lên, Tĩnh thiếu giasửng sốt, cước bộ chậm lại, lập tức cảm giáctrên gáy đau rát, tiểu nha đầu dám cắn .

      Tô Mạt thấp giọng uy hiếp :“Tĩnh ác ma, mau thả ta ra!”

      Tĩnh thiếu gia đành phải buông lỏng cánh tay,Tô Mạt lập tức nhảy ra, hô:“Ngươi trúng độc châm của ta, hai cái canh giờ sau, ngươi khẳngđịnh độc phát mà chết.”

      Tĩnh ác ma bất đắc dĩ kêu thảm thiết tiếng, hơi phối hợp chút, ôm cổ giọng căm hậnnói:“Tiểu nữ!”

      Tô Mạt hừ :“Ngươi đừng động đậy, ta chỉ muốn theo ngươi kinh thành, ta có người nhà, ngươi lại nhất định muốn bắt cóc ta , ngươi cái tên mẹ mìn này rất đáng giận, tuổi còn trẻ lại học những điều tốt!”

      Tĩnh thiếu gia làm ra bộ dáng động tác rất giống như bị trúng độc người cứng đơ khôngđứng vững, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu kia nhân cơ hội này hết bức xúc ra đấy chứ.

      Tô Mạt ha ha cười, “Tốt lắm, ngươi thểđộng đậy, đổ đổ , ta phải lấy chút tiền để dễ dàng trốn chạy a.”

      Nàng lập tức nhảy lên trước, lên móc trong người Tĩnh thiếu gia, bắt lấy tay nàng,nghiến răng nghiến lợi,“Tiểu nha đầu......”

      Tô Mạt “ba ba”vỗ chút sau ót , thấp giọng quát lên:“Mau té xỉu .”

      Tĩnh thiếu gia bi phẫn mà bất đắc dĩ oanh liệt té mặt đất.

      Tô Mạt thực hưng phấn mà lục soát thân , đem túi tiền, ngọc bội, nhẫn đều phủi tháo hết ra, treo hết lên người mình, vui sướng hàilòng muốn rời .

      Vừa quay người lại, nàng ngây ngẩn cả người.

      Trước mắt hai đại hán hắc y, trong ánh sáng u mờ mờ, vẻ mặt dữ tợn của bọn chúng như hung thần ác sát trợn trừng mắt.

      Tô Mạt kêu lên sợ hãi tiếng, lập tức ngãnằm úp sấp vào người Tĩnh thiếu gia, hônmê.

      Hai người kia nhìn nhau cười,“ nghĩ tớichẳng mất sức gì tóm được bọn chúng, lậptức đưa bọn họ gặp đại công tử.”

      Hai người bọn chúng chia nhau vác theo mộtngười, đem Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia vác trênvai khiêng.

      Tô Mạt mở mắt ra, hướng Tĩnh thiếu gia làm ra bộ dáng thành công, Tĩnh thiếu gia hiểu,chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, đợi xem nàngbị tổn thương dù chỉ là chút, xem xử trínàng như thế nào.

      Chương 204: Lời ngon tiếng ngọt xâm nhập sào địch

      khoảng thời gian rất lâu, Tô Mạt bị hắc y đạihán vác đầu vai xóc lộp cộp rất thoảimái, đành phải làm bộ tỉnh lại, sợ hãi kêu tiếng,“A, các ngươi là ai?”

      Đại hán kia thấy nàng tỉnh lại, cũng sợhãi, bất quá là tiểu nha đầu tám tuổi, có thể làm được cái gì. Hơn nữa lục soát qua trênthân nàng cũng có gì vũ khí nào.

      Đại hán cõng nàng cước bộ dưới chân nhưgió,“Chúng ta cho ngươi hưởng phúc .”

      Tiểu nha đầu da dẻ mịn màng trắng nõn nhưvậy, xinh tươi khiến mọi người chú ý, tặng cho đại công tử, về sau dạy dỗ cẩn thận phen, khẳng định là mặt hàng cực phẩm.

      Tô Mạt bắt đầu giãy dụa, đại hán uy hiếpnói:“Kêu la tiếp ta đánh ngất ngươi.”

      Tô Mạt bịt miệng, :“uhm…. Xóc.”

      Đại hán cười mắng:“Nha đầu chết tiệt kia còn rất biết hưởng thụ.” Liền thay đổi tư thế cõngnàng.

      Tô Mạt đắc ý hướng Tĩnh thiếu gia cười cười, thông cảm với bị người khác khiêng nhưvác bao tải, nếu bị A Lí bọn họ biết, người luônluôn được bọn họ tôn thờ Tĩnh thiếu gia, mộtthiếu niên phong thái trác tuyệt tuấn lãnh như vậy, bị người ta khiêng như thế, khẳng định mất hình tượng vô cùng.

      Dọc theo đường Tô Mạt thiếu trò gâysức ép với bọn họ, trong chốc lát muốn uốngnuốc, hồi muốn tiểu, nếu liềnngủ.

      Dù sao nàng còn , hai đại nam nhân cũng sẽkhông dám động đến nàng, ngược lại bởi vì nàngsinh ra xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài, trong lòng tự thấy cảm mến, vô thức nguyện ý bị nàng sai khiến, hơn nữa nàng nước mắt lưng tròng nhìnbọn họ, lại lộ ra vẻ mặt khát vọng, hai mắt vụtsáng lên, vài câu lời hay ý đẹp, bọn họ vốn trái tim lạnh lùng cứng rắn, là kẻ giết người chớp mắt, thế nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời nàng.

      Mị lực của tiểu oa nhi xinh đẹp là ai chống lại được.

      Tĩnh thiếu gia trong lòng thở dài, mặc dù là như vậy, tiểu nha đầu cái gì cũng biết kia, cũng có thể sử dụng sắc đẹp mê hoặc người khác, chờ nàng lớn lên, còn chừng trởthành hại nước hại dân.

      Hai nam nhân kia bị Tô Mạt sai khiến, cứ câu hai câu mở miệng là thúc thúc, rất ngọtngào, vị là Hoàng thúc thúc, vị là Giangthúc thúc, thế nhưng chút cũng phiền muộn, đường rất thoải mái về đến căn cứ bí mật.

      Tô Mạt ngắm chút, bất quá chỉ là tòanhà bình thường, bình thường thể bình thường hơn được nữa, chút khácthường.

      Đại hán cõng Tô Mạt ở ngoài cửa thấp giọng nóicâu,“Đưa đồ ăn khuya cho công tử!”

      Người ở bên trong lập tức mở cửa, Tô Mạt cười thầm, biết bên trong là cái dạng đại nhânvật gì, ra vẻ thần bí vậy chứ.
      Friendangel2727nữ sinh 9x thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 205: Thiếu kiên nhẫn tuyệt sắc đại công tử

      Vào chính phòng, vị Giang thúc thúc kia của Tô Mạt đem Tĩnh thiếu gia vất xuống đất, bên này vị Hoàng thúc thúc đem Tô Mạt nhàng mà buông xuống, còn cầm điểm tâm bàn cho nàng ăn,“Lát nữa nhìn thấy đại công tử chúng ta, ngươi phải ngoan ngoãn chút. Về sau theo , lấy lòng , ngươi muốn cái gì, đều có thể đưa cho ngươi.”

      Tô Mạt cầm lấy điểm tâm, ăn, cụp đôi mi dài cong vút xuống, chu cái miệng nhắn :“Ta muốn về nhà.”

      Hoàng thúc thúc kia dỗ :“Về nhà có cái gì tốt, đến kinh thành, đại công tử cho ngươi thiệt nhiều đồ thú vị, ăn ngon , còn có người chơi cùng ngươi.”

      Tô Mạt lập tức vỗ tay cười :“Có xiếc ảo thuật hay , ta thích nhất xem cái đó.”

      Lúc này chung quanh lập tức mảnh im lặng, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhàng, nam nhân thân hắc y, vóc dáng cao gầy, đầu đội mũ có khăn che mặt bước ra.

      Lập tức khom người thỉnh an:“Tham kiến đại công tử.”

      Tô Mạt thầm nghĩ, muốn băm vằm ra trăm mảnh, ở ngay trong sào địch của mình thế nhưng còn lén lút đeo cái khăn che mặt, ngươi cho là ngươi Bạch Phi Phi a.

      Nàng lập tức trừng đôi mắt trong trẻo hướng nhìn,“Ta muốn theo ngươi đến kinh thành, ta muốn về nhà.”

      Nam nhân kia quay đầu nhìn về phía nàng, cách tấm vải đen, nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp tinh tế như trạm trổ ngọc thạch, mắt to như nước trong veo, tiểu nữ oa thực đáng cũng thực xinh đẹp.

      Tuy rằng còn tuổi, kiều diễm bắt đầu hé nở ra ngoài.

      cười cười, ngay lúc này có chủ ý,“Ngươi còn thoát được sao?”

      Tô Mạt lập tức dậm chân,“Các ngươi xấu lắm, cún con! Ta thích nhìn thấy mặt người ta. Ta thích giao tiếp với kẻ xấu xí.”

      Người nọ sửng sốt, nghe nàng chính mình bộ dạng xấu, nhất thời có chút cảm thấy được tự nhiên, hừ tiếng, ngồi ghế, nhìn thoáng qua Tĩnh thiếu gia nằm đất, cảm thấy mừng rỡ.

      tiến lên, nhanh chóng điểm vào mấy chỗ huyệt đạo người Tĩnh thiếu gia.

      Sau đó nhàng thở ra, cởi mũ xuống, hướng Tô Mạt đắc ý cười,“Tiểu nha đầu, ngươi xem xem, ta xấu ra sao?”

      là kẻ trước nay luôn tự phụ về mỹ mạo của bản thân.

      Tô Mạt chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, có cảm giác diễm quang bắn ra bốn phía, người này thoạt nhìn bất quá mới mười sáu, mười bảy tuổi, da thịt trắng như sứ, mắt to mọng nước, đúng là dung mạo tuyệt sắc.

      Nàng nuốt nước miếng, đối với nàng kẻ “ si mỹ”( ham mê cái đẹp đến phát khùng) mà , mỹ mạo nha, mỹ mạo nha!
      Chương 206: chịu nổi đòn hư thực của địch thủ

      Nàng cười hì hì :“Ngươi rất đẹp.”

      Đáng tiếc!

      “Đáng tiếc, ngươi thấy được vầng thái dương của ngày mai!”

      Nguyên bản nằm sấp đất Tĩnh thiếu gia từ từ đứng lên, ngọn đèn trong suốt, tuấn nhan cặp mắt lạnh lẽo, sát khí nổi lên bốn phía, khí thế kia như Tu La đoạt hồn, tuyệt sắc thiếu niên kia sao có thể so sánh.

      Tuyệt sắc thiếu niên a tiếng, lập tức muốn đội lại mũ, nhưng vẫn là chậm bước, Tĩnh thiếu gia giơ tay lên, chưởng in lại ngực , thiếu niên đó trốn cũng kịp, lập tức bị đánh bay mấy trượng, xuyên qua cửa văng xa.

      Chung quanh hắc y nhân lập tức xông lại vây quanh, Tĩnh thiếu gia phi chiếc khăn tay che mắt Tô Mạt lại, cánh tay trái ôm lấy nàng, tay phải ở bên hông vỗ cái, làn kiếm quang xẹt qua nước mùa thu, máu huyết phun trào, vài Hắc y nhân đến kêu cũng kịp kêu tiếng, liền bị mất mạng.

      Thiếu niên kia nơm nớp lo sợ, ở trước mặt Tĩnh thiếu gia lãnh túc mà cường đại sát khí, lại rút nổi kiếm ra được.

      Tĩnh thiếu gia từng bước hướng tới, lạnh lùng :“Đại công tử ở nơi nào?”
      Tuyệt sắc thiếu niên té ngã ở mặt đất, trước mắt nam nhân này, rất, quá cường đại, ra truyền thuyết là , là Thiên Ma tinh chuyển thế, trời sinh có thần công cái thế, sức mạnh vô địch.

      muốn tự sát, đột nhiên ba điểm hàn quang công kích, công kích ba đường thượng trung hạ người Tĩnh thiếu gia.

      Mũi tên cực nhanh, vừa nhìn liền biết ngay đó là tuyệt đỉnh cao thủ phát ra.

      Tĩnh thiếu gia phải chú ý đến người nằm trong lòng , đành phải phi thân phóng ra, múa kiếm chém gãy mũi tên, làn sóng mũi tên bay ào ào, vung kiếm loang loáng, quay lại tuyệt sắc thiếu niên thấy đâu hết.

      hừ tiếng, thu kiếm vào vỏ, cúi đầu, lại nhìn thấy đôi mắt to lóng lánh Tô Mạt cười khanh khách.

      thở dài, hờn giận :“Tiểu nha đầu, sao bỏ khăn tay xuống.”

      Cảnh trường đẫm máu, nàng sao lại hưng phấn xem đến thế?

      Tô Mạt cười hì hì :“Tĩnh thiếu gia rất uy vũ nha!”

      Đáng tiếc, có bắt được thiếu niên kia, làm cho chạy thoát,“Người cứu , khẳng định chính là đại công tử chân chính.”

      Tĩnh thiếu gia ôm nàng phi thân dựng lên, nhún vài cái ở trung, rời khỏi tòa nhà kia, đồng thời, tòa nhà đó ngập trong biển lửa.

      Tô Mạt tiếc hận :“Còn kịp lục soát xem có gì đáng giá .”

      Tĩnh thiếu gia buồn cười, ở cùng chỗ với nha đầu này, bầu khí dù khẩn trương hơn nữa, cũng có thể bị nàng làm cho phì cười,“Ngươi phải muốn kiếm tiền sao? Như thế nào còn muốn làm mà hưởng.”
      Chương 207: Kẻ lén lút luôn bị giết.

      Tô Mạt quệt miệng,“Cũng phải có chút an ủi phí chứ. Ngươi phải biết đại công tử là ai sao?”

      Tĩnh thiếu gia rũ mắt nhìn nàng, trong ánh sáng ảm đạm, cặp mắt kia của nàng giống như vì sao tinh tú, mà nội lực hùng hậu, dù ở trong đêm đen cũng nhìn rất ràng.

      “Ngươi biết thân phận của rồi.”

      Tô Mạt bĩu môi, nghịch những hoa văn tà áo của , vậy mà cho nàng nghe.

      Tĩnh thiếu gia ôm nàng như bay,“Cơ bản có thể kết luận, nhưng bắt được , có chứng cớ, chỉ có thể coi như nhìn thấy.”

      Rất nhanh, phía sau truyền đến vài tiếng thanh ầm ĩ như tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, Tĩnh thiếu gia thản nhiên :“Giải quyết đám chó săn đó.”

      xong ôm Tô Mạt phi thân dựng lên, vài động tác mau lẹ, lọt vào trong tòa tòa nhà lớn, sau đó lại bay nhanh xuyên qua, cuối cùng dừng lại ở chỗ trong viện.

      Trong phòng đều dùng vách ngăn bưng kín đóng đinh cửa sổ lại, bên trong dù có đốt đèn cũng lộ ra ngoài.

      Tô Mạt cười cười, suy nghĩ thực chu đáo.

      A Lí tiến lên:“Thiếu gia, chuyện kia giải quyết thỏa đáng .”

      Tĩnh thiếu gia hơi hơi vuốt cằm, lại phân phó:“Đem ám vệ đều triệu hồi, truyền lời cho A Thành, để đưa Hồ tiên sinh mấy người bọn họ kinh thành trước. Ngươi mang 10 người lộ mặt ra ngoài.”

      A Lí kinh dị :“Thiếu gia, chúng ta công khai thân phận ?”

      Tĩnh thiếu gia đem Tô Mạt đặt ở ghế, hướng nàng cười cười,“Như vậy rất thú vị, hai ngày này tất có cố nhân tới gặp gỡ.”

      Tô Mạt hận chuyện che che lấp dấu, liền thèm để ý tới , nàng chung quy còn thân thể yếu ớt, lập tức cảm giác mệt nhọc, ghé vào bên cạnh bàn, chìm vào giấc ngủ.

      Tĩnh thiếu gia cẩn thận đem nàng ôm lấy, phân phó A Lí:“Tiểu thư tên đổi, tìm thân phận thích hợp cho tiểu nha đầu này.”

      A Lí cười :“Thiếu gia, chúng ta từ kinh thành xuống đây, đụng tới ít chuyện a , cửa nát nhà tan cũng có a.”

      Tĩnh thiếu gia hiểu được ý tứ của , ý Tô Mạt là nhi, bọn họ nhặt được đường. cười cười, dù sao cũng bất quá là nhất thời hữu dụng, tóm lại bị Tô gia biết được thôi, hơn nữa cũng chưa từng có nghĩ tới giấu nàng , bất quá là kế ứng phó tạm thời.

      Bèn :“Cũng tốt.”

      Liên tục mấy ngày, Tĩnh thiếu gia dẫn Tô Mạt ở trong thành Lai Châu dạo, nơi này cũng là bến tàu thuyền của kênh đào, 3 dặm ngoài lại là của biển du nhập từ đông hải vào, cho nên dân cư đông đúc, rất là náo nhiệt.
      Chương 208: Khâm sai đại nhân rất phô trương

      Từ nam chí bắc khách thương tập hợp như mây lại đây, ngựa của phương Bắc, đồ sứ lá trà của phía Nam, bảo thạch hương liệu của Tây phương, đồ vật tinh xảo của phương Đông, rực rỡ đủ loại cái gì cũng có.

      Tĩnh thiếu gia cố ý thay áo bào đẹp đẽ quý giá gấm vóc Vân Nam, đem Tô Mạt trang điểm càng thêm tươi đẹp rạng rỡ, giống tiểu oa nhi phú quý.

      lần này hành trình xuống phía nam là bí mật, căn bản có người biết, mấy ngày nay có người tới ám sát, vậy chứng minh tin tức bị tiết lộ, cho nên cũng cần phải che che dấu dấu.

      cùng Tô Mạt hỏa thiêu sào huyệt chỗ bí mật của đối phương, bứt dây động rừng, làm cho bọn chúng cũng biết có đề phòng, tiếp sau ám sát, bọn chúng khẳng định thay đổi sách lược.

      Ngày hôm đó Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia ngồi ở căn phòng nhã nhặn lịch bên cạnh cửa sổ trong Tiên lầu uống trà, nhìn xuống dưới lầu vô cùng náo nhiệt, ăn món điểm tâm đẹp mắt, thưởng thức hương khí u nhã của trà, là rất khoái hoạt.

      Đột nhiên đội đao thị vệ diễu võ dương oai xông lên phố, bên rút đao bên hò hét:“Khâm sai đại nhân đến nơi đây, người phận tránh ra, tránh ra!”

      Bọn quan sai đó người nào người đó như sói như hổ, đem nhóm tiểu thương cả kinh cuống quít nhường đường, có người đổ nghiêng cái sọt, có người làm đổ hết trái cây ra đường , còn có người bỏ chạy rớt cả giầy.

      Đám sai dịch đó mặc kệ, lập tức tiến lên cước đá bay.

      Tô Mạt hơi hơi mím môi, nắm bắt quả điều, ngắm ngắm cái tên sai dịch vừa đá lão bà bà kia, thở dài:“Khi nào ta mới có thể từ nơi này đánh cái té ngã a.”

      Tĩnh thiếu gia mỉm cười, nhấp miệng trà, buông chén trà, từ trong tay nàng lấy quả điều quả điều đó, thèm nhìn tới, nhàng bắn ra, đường cái truyền đến tiếng hô đau.

      Tên sai dịch kia bị cỗ lực đạo ném đất, ngã mặt mũi bầm dập.

      đường mọi người dám cười, đều che miệng nhanh, né tránh vị trí ở giữa.

      Tô Mạt cười đến khom lưng ,“ Khâm sai đến đây làm cái gì?”

      Nàng ghé vào cửa sổ thân mình ló ra bên ngoài xem, Tĩnh thiếu gia thực sợ nàng ngã nhào đầu xuống, cầm lấy đai lưng của nàng,“Xuống dưới , người nọ rất nhanh lại đây.”

      Tô Mạt nhìn thấy từ xa chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá to lớn đánh lại đây, đồ trang sức xe ngựa có vô số châu ngọc bảo thạch, đá mi ca dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lóe.

      Thấy được người tới chính là người phi thường phú quý.

      Kéo xe là chú ngựa cao to, màu sắc đỏ thẫm, xe ngựa chung quanh mấy chục sai dịch bảo hộ, người nào người ấy thần sắc đắc ý.
      Chương 209: Có gan chống đối khâm sai đại nhân

      Có người xông tới phía dưới Tụ Tiên lầu, hướng về phía chưởng quầy kêu la, chưởng quầy lập tức phái tiểu nhị lên lầu tiếp đón,“Khâm sai đại nhân muốn trưng dụng tửu lâu, thỉnh các vị khách quan sớm lảng tránh cho kịp, ngày khác lại đến.”

      Mọi người có chút mất hứng đứng dậy rời , Tĩnh thiếu gia lại động đậy, ngồi vững như núi, tiểu nhị kia tiến lên cúi chào thở dài.

      Tĩnh thiếu gia cười , ném thỏi bạc,“Nơi này ngươi cần phải xen vào, khâm sai nếu tức giận, có ta lo liệu.”

      Tiểu nhị nhìn tôn quý vô cùng, khí chất lãnh ngạo, nhất thời dám cái gì , cúi lạy cái, chính xác liền lui xuống.

      Hảo hán để tâm thiệt thòi trước mắt, nếu được, sai dịch tự nhiên đuổi , mình tội gì đắc tội . Tiểu nhị than thở lui xuống .

      Lúc này xe ngựa đến phía dưới tửu lâu, Tô Mạt nằm úp ló ra ngoài xem, chỉ thấy trong xe ngựa nhảy ra người nam nhân trẻ tuổi mặc y phục màu xanh ngọc có trang trí hoa văn, vóc dáng rất cao, nhìn mặt mày, nhưng là hình dáng rắn rỏi đẹp trai, tuấn tú lịch .
      Đoàn người khâm sai vào tửu lâu, hướng lầu hai tới.

      Vừa lên lầu liền thấy Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt bên cửa sổ.

      Tô Mạt ngồi ở cửa sổ, đung đưa hai chân , Tĩnh thiếu gia ngồi ở đối diện nàng, tách quả hạch đào cho Tô Mạt ăn.

      Tô Mạt nhìn lướt, theo kịp nam nhân đằng trước kia, tầm mắt cùng lúc chạm nhau, nam nhân sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoạt nhìn có điểm trầm, vừa thấy chính là kiêu căng quen lối, cao cao tại thượng, bộ dáng coi ai ra gì.

      Nàng bĩu môi, nhìn về phía Tĩnh thiếu gia, tuy rằng cũng là cao cao tại thượng, nhưng đó là loại cao quý sinh ra có, toát ra từ xương cốt, cùng người khác giống nhau. Hơn nữa cho dù cao cao tại thượng, cũng làm cho người ta động lòng.

      Thanh niên trước mắt kia lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Tô Mạt bĩu môi, nhìn , lại nhanh tới.

      Lập tức có tùy tùng tiến lên quát lớn,“Người nào to gan như vậy, cũng dám tranh vị trí cùng khâm sai đại nhân.”

      Tô Mạt phủi phủi mảnh vụn điểm tâm bàn tay bé, lại phủi phủi làn váy, lập tức đứng ở ghế , như thế so với người kia cao hơn chút, nàng cười :“Khâm sai là do chính miệng ngươi thôi, ta còn ta là thất tiên nữ đó!”

      Tên sai dịch kia thấy nàng là tiểu oa nhi xinh đẹp, lại to gan lớn mật như thế lại sợ phiền phức, thấy cảnh tượng trang nghiêm như vậy còn dám mạnh miệng, lập tức hừ hừ :“Muốn xem thủ dụ của vạn tuế gia sao?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 210: ra là ngươi, chúc mừng!

      Tô Mạt cười hì hì khoát tay,“Ai nha, ta lạikhông biết chữ, thôi ngươi phải là phải.”
      Tên sai dịch kia nổi giận,“Ngươi muốn như thế nào!”

      Nam nhân thân cẩm bào màu xanh ngọc kianhìn Tô Mạt, khinh trách mắng:“ Chấp nhặtcùng đứa làm chi.”

      Tên sai dịch kia lập tức phục hồi tinh thần lại, cũng phải điên rồi chứ, sao lại lý luận với tiểu nha đầu kia.

      Có thể có kết quả gì.

      Tô Mạt nhìn nam nhân kia, cũng nhìn nàng.

      “Xin hỏi vị tiểu thư này, thoạt nhìn thực quen mặt.”

      Tô Mạt cười long lanh ánh mắt,“Vị công tử này, ta mới bảy tuổi, tuổi mụ mới tám tuổi à, ngươi như vậy đến làm quen, thực dung tục đó.”

      Thủ hạ sai dịch của nam nhân kia đều trợn mắt hướng đến, tay cầm ở đao.

      Người trước mắt Tô Mạt này bất quá hơn mười tuổi, nhất định giả bộ làm ra vẻ bộ dáng của ôngcụ non a, có cái gì thú vị mà giả bộ chứ ?

      Nam nhân hơi hơi chắp tay, thần thái vẫn như cũ rất là kiêu căng:“Xin hỏi tiểu thư họ gì, quảthật là nhìn giống như muội muội của tại hạ.”

      Tô Mạt cả kinh, đảo mắt nhìn qua bên đangcúi đầu chuyên tâm tách hạch đào cho nàng ăn-Tĩnh thiếu gia.

      Lúc này, ngẩng đầu lên, mỉm cười, mọingười chỉ cảm thấy chưa từng gặp qua vẻ tươicười đẹp như vậy, sáng rực phảng phất như hoa cỏ mùa xuân, trong phòng bừng sáng ánh mặttrời.
      “Đừng quan tâm bọn họ.”

      cũng thèm nhìn tới những người khác, đưa nắm hạch đào nhân trong tay cho nàng.
      Tô Mạt liền như vậy đứng ở ghế, khom thắtlưng xuống, giống con mèo , hơi đem nhân hạch đào trong tay đều ăn hết.

      tại thân thể nàng là thời điểm thay đổi chiều cao, thời điểm thể để thiếu dinhdưỡng.

      “Nhị điện...... Ngài......” nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc nhìn Tĩnh thiếu gia, mặt là biểu tình kinh ngạc tột độ.

      Tô Mạt nheo lại con ngươi, trong mắt lóe ra hào quang nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tĩnh thiếu gia.

      nhướng mi, ôn hòa :“Tô Trì, gặp thời gian ngắn như vậy, chúc mừng ngươi làmkhâm sai.”

      Người này đúng là Tô Trì, vị đại ca tên tuổi vang dội chưa từng gặp mặt của Tô Mạt.

      Tô gia bọn nha đầu lúc tám chuyện luôn thích đem đại thiếu gia nhị thiếu gia so sánh với nhau, hai vị thiếu gia đều là người phi thường tuấn, đại thiếu gia lạnh lùng, nhị thiếu gia ôn hòa.

      Đại thiếu gia từ rất tiến cung làm bạnhọc với thái tử, rất lâu mới về nhà lần, bấtquá năm nay vừa mới mười bảy tuổi, cũng đãthành nam nhân vô cùng xuất sắc rồi.

      Chương 211:Đại thiếu gia, lão gia bệnh nặng.

      Tô Trì hành lễ,“Chưa từng nghĩ ở đây gặp gỡđược nhị công tử, bằng cùng nhau đồng hành, đến lúc đó có thể cùng nhau về phíabắc, cũng bảo đảm an toàn cho công tử.”
      Đều Tô Trì lạnh nhạt, nhưng Tô Mạt cảmthấy phải thế, chẳng qua là phântrường hợp thôi.

      Đối với Tĩnh thiếu gia khách khí , thậm chí cảm giác có điểm phức tạp.

      Tĩnh thiếu gia nhìn về phía Tô Mạt, cườinói:“Tô đại nhân mời chúng ta Ninh Châu chuyến, nàng muốn chơi hay ? phải vẫn chưa thấy qua Ninh Châusao?”
      Tô Mạt liếc mắt thấy Tô Trì nhìn chằm chằmchính mình, hờn giận :“Ninh Châu cócái gì vui chứ? Ta mới cần đâu, tamuốn hồi kinh .”

      Trong lòng nàng vô cùng muốn , nhưng làkhông muốn thừa nhận, như vậy ngược lại là lạtmềm buộc chặt.

      Quả nhiên, Tô Trì :“Bệ hạ có lệnh, muốn điều gia phụ vào kinh. Tất nhiên có hộ vệ tùy tùng, như thế cũng có thể bảo hộ an toàn cho công tử. Vẫn thỉnh công tử cần chối từ, miễn cho đường phát sinh điều gì ngoài ýmuốn, đến lúc đó, mọi người tâm đều bất an.”

      Tĩnh thiếu gia tựa tiếu phi tiếu, ôm lấy Tô Mạt,:“Cũng tốt, lâu gặp Tô quốc công,tiến đến bái kiến Quốc công cũng là nên .”

      Tô Mạt làm ra bộ dáng muốn , Tĩnhthiếu gia lập tức ôm nàng lưới như gió, “Ta sai người ta thu thập chút, trực tiếp lên thuyền của ngươi.”

      Tô Trì nhìn ôm Tô Mạt lướt như gió,hành tung tiêu sái lỗi lạc, khỏi lạnh lùngcười, hỏi tùy tùng,“Nhị công tử làm sao có thể đột nhiên thay biến thành người khác?”

      Mọi người đều biết vốn lãnh khốc vô tình, làm người cực kỳ lạnh nhạt, cho dù là đối phụ thân cũng lạnh nóng, cũng ứng phó cho có lệ, đối với những ngườikhác lại còn hơn thế nữa. Ra chiến trường, chính là Tu La ác ma, giết người như quỷ.

      Nay lại đối xử ôn nhu, còn là với tiểu nha đầu.

      Tùy tùng bên người Tô Trì kêu là Trần Như :“Đại thiếu gia, theo như y nô tài nhìn thấy,cũng rất kỳ quái.”

      Tô Trì hừ tiếng,“Lập tức điều tra bối cảnh nha đầu kia, xem nàng ta là người ở nơi nào, đến đây làm gì. Chẳng lẽ là có dụng tâm bấtlương, đến mượn sức quyến rũ công tử.”

      Trần như nghe xong lập tức an bài.

      Tô Trì cũng lưu lại, phân phó vài tiếng, chính mình lại dẫn người trở về thuyền.

      Lên thuyền, gặp Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia ở đầu thuyền chuyện, lúc vừa muốn tiến lên, lúc này hạ nhân vội vàng điđến trước, đưa qua phong thơ,“Đại thiếu gia, trong nhà gởi thư, lão gia bệnh nặng.”

      Chương 212: Tô phủ mảnh hỗn loạn

      Tô Trì vội bảo vào trong khoang thuyền chuyện,“Rốt cuộc bệnh gì, ngươi tỉ mỉ ta nghe.”

      Người này là do Tô gia phái đến, cố ý tới đóntiếp đại thiếu gia, muốn cho mau chút về nhà.

      Gia đinh đem tình trong nhà đại khái ra, lại :“Lúc cuối năm tháng giêng, trong nhà nổi lên trận đại hỏa, tứ tiểu thư chết, Đỗ di nương thương tâm, nhảy cầu tự tử. Tam tiểuthư chân bị thương rất nặng, thể khỏi. Lão gia trong lòng thương tâm, trong nhà lãophu nhân dẫn theo nhị gia, tam gia còn có nhịthiếu gia đến thăm. Ai biết vừa tới ngày đó, đại phu nhân liền bị bệnh, lão gia cũng bị đột quỵ, cũng bị bệnh rồi. nay lão phu nhân làmđương gia, sức khỏe đại phu nhân chuyển biến tốt, nhưng lão gia bệnh lại càng nặng thêm. Lão phu nhân cùng phu nhân làm cho tiểu nhân ra roi thúc ngựa, hy vọng đại thiếu gia sớm ngày trở về nhà.”

      Tô Trì vừa nghe, sắc mặt lo lắng, phân phónói:“Ngươi thả đồng hành theo ta, lui xuốngnghỉ ngơi, ta tự phái người báo tin về nhà. Chút nữa, ta còn có chuyện hỏi ngươi.”

      Gia đinh kia vâng dạ, nghỉ ngơi.

      Tô Trì sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt dùng bữa, Tô Mạt cũng khách khí, ăn uống no nê.

      Tô Trì nhìn nàng, cười :“Tô tiểu thư cùng họgiống ta, với lại bộ dáng cũng giống gia muội,đúng là duyên phận a .”

      Tô Mạt trong lòng cười lạnh, ai cùng người Tô gia các người có duyên phận chứ.
      Nàng nay là từ trong tảng đá chui ra .

      Nàng liếc Tĩnh thiếu gia cái, cười :“CùngTô thiếu gia có duyên phận, chính là cầu còn được. Nếu là hai năm trước, ta vui điênmất. Trong nhà có cơm ăn, cha mẹ đềuđã chết, nhị thúc liền đem ta bán . May mắngặp được Tĩnh thiếu gia.”

      Tô Trì cười cười, giơ lên ly rượu mời Tĩnh thiếu gia uống.

      Ban đêm Tô Trì hỏi gia đinh, chuyện về tứ tiểuthư Tô Trì ràng lắm, rời nhà sớm,thời điểm kia mơ hồ biết Đỗ di nương cùng nữnhi bị đưa đến thôn trang, có ấn tượng.

      Nhưng thư nhà hàng năm, thỉnh mẫu thân tìm người vẽ bức họa những người trong nhàđưa cho , đỡ tưởng niệm người thân.

      Nhìn Tô Mạt này với tam muội muội có vài phần giống nhau, chính là mặt mày càng thêmdịu dàng, khí chất trong sáng thản nhiên, so với tam muội muội khí chất kiêu căng kia tốt hơn nhiều.

      Nhưng Tĩnh thiếu gia là bé mồ côi ở Thương Châu, đương nhiên thể nghi ngờ.

      Dọc theo đường này, đối với mấy người bọn họ chiếu cố chu toàn, bước vào tháng năm,đoàn người đến Ninh Châu.

      Chương 213: Trở về Tô gia có tâm tình khác

      Tô phủ lão phu nhân phái nhị thiếu gia dẫn theonhiều gia đinh mụ mụ tiến đến nghênh đón.
      Tô Mạt thấy được nhị thiếu gia Tô Việt.

      Huynh đệ hai người đứng chung chỗ, quảthật có đối lập.

      Tô Trì tuy này rằng lúc đối với nàng cùng Tĩnh thiếu gia thoạt nhìn rất là on nhu, thong dong,nhưng là xoay người cái, hoặc là cẩnthận Tô Mạt nhìn lén vẻ mặt của , đều có vẻ lạnh lẽo trầm ngưng.

      Nàng đều thấy kỳ quái làm như thế nào có thể làm ra được chuyển hóa đến mâu thuẫnnhư vậy.

      Mà Tô Việt tuấn đẹp trai, tao nhã ôn tồn lễđộ, quả nhiên là quân tử như ngọc.
      Tuy rằng còn trẻ, cũng có khí tượng.

      Tô Việt cùng Tô Trì hàn huyên, Tô Trì vẻmặt lạnh nhạt, đối với cũng nhiệt tình, cảm giác Tô Mạt nhìn , quay đầu nhìn qua đó, nhất thời ngây người.

      Tô Mạt nhìn đến trong mắt có kinh ngạc,cũng kinh hoảng, thong dong cười :“Ngươi nhất định là cảm thấy ta giống tỷmuội nhà ngươi. Đại thiếu gia có qua rồi.”

      Tô Việt vội hành lễ, nhìn Tĩnh thiếu gia cái,thấy khí chất cao quý, giữa hai chân mày có cỗ khí cao cao tại thượng, làm cho người ta dám nhìn gần, cả người ràng thảnnhiên cười, lại làm cho người ta có loại bứcbách, làm cho người ta nhịn được bái phục.

      nhìn về phía đại ca,“Vị này là?”

      Tô Trì lạnh nhạt :“Vị này là Tĩnh thiếu gia.”

      Tô Việt vội hành đại lễ, Tĩnh thiếu gia thản nhiên :“ cần đa lễ, bất quá ngẫu nhiên ngang qua, tiện đường tiến đến bái phỏng Tô quốc Công.”

      Tô Việt vôi vàng sai người đánh xe ngựa mang tới.

      Đem cỗ xe ngựa quý giá đẹp đẽ nhất nhườngcho Tĩnh thiếu gia ngồi, Tô Trì cùng cưỡingựa.

      Tô Trì nhìn cái, hỏi:“Phụ thân rốt cuộc bệnh gì?”

      Tô Việt mím môi,“Cũng là phải bệnhnặng, đại phu bọn họ đều biết là bệnh gì, là tâm bệnh.”

      Tô Trì hừ tiếng,“Ngươi thuở ởbên cạnh phụ thân, tất nhiên là lưu tâm .”
      Tô Việt ngẩn ra, nhất thời thấy rất ủy khuất, nhưng cũng chỉ cúi đầu dám cãi lại.Huynh trưởng vi phụ, kia cũng là tồn tại thể vượt qua, nếu dám chống đối huynhtrưởng, chính là đại nghịch bất đạo, cả đời này đừng mong có thể ngẩng đầu lên.

      Huống chi lại ở trước mặt người bên ngoài cùng hạ nhân trong nhà.

      Tô Mạt quay đầu nhìn bộ dáng dám lên tiếng của Tô Việt, hừ tiếng, đối Tĩnh thiếu gia thấp giọng :“Phỏng chừng cũng chỉ là ở trước mặt người nhà chính mình đùa giỡn hoành hành, ở trước mặt chủ tử, cũng vẫy cái đuôi ...”

      Chương 214: Thân phận mới của Tô Mạt

      Tĩnh thiếu gia nhéo nhéo chóp mũi của nàng,cười :“Nàng làm cho bị oan uổng nha. trước nay mắt cao hơn đỉnh, tự cao tự đại, ngoài tam đệ, trong mắt cũng cóngười khác .”

      Tô Mạt cười cười, chế nhạo nhìn , xem như gián tiếp thừa nhận là nhị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn sao?

      Đương kim tam hoàng tử là thái tử, chỉ có mộtca ca, cũng chính là nhị hoàng tử?
      Tô Trì là thư đồng của thái tử......

      Lại tiếp, nàng tựa hồ hẳn là nghiên cứu mộtchút mối quan hệ hoàng tộc Đại Chu mới đượca.

      tại nàng chỉ biết là đương kim giữ ngôi vịhoàng đế là Thủ Chính đế là từ ngôi vua đạtđược trong tay vị hoàng hậu quá cố.

      Hoàng hậu vốn là tiền triều nữ đế, hoàng đế làtiền triều hoàng phu nhiếp chính vương, saukhông biết tại sao lại nhường ngôi .

      Việc nhường ngôi này, Tô Mạt tổng cảm thấy rất có ý tứ hàm xúc, hoàng đế, người đương quyền, cho dù là đương gia nhà, đếnchết đều luyến tiếc buông tay quyền lực .
      Ai nhường ngôi chứ?

      Nhưng là làm cho người ta buộc phải nhườngngôi còn gì chứ.

      Tĩnh thiếu gia mỉm cười, bộ dáng hiểu đượcnhưng ra, tiểu nha đầu thông minhnhư vậy, chẳng lẽ còn cần giải thích?

      Nghĩ sắp bước vào Tô gia nơi mình vừa mới rời lâu, Tô Mạt trong lòng nên tư vị gì.

      Tĩnh thiếu gia vặn vặn cái cằm của nàng, khẽ cười :“Sợ?”

      Tô Mạt cười :“Có cái gì phải sợ .”

      Tĩnh thiếu gia ha ha cười, nắm cả nàng :“Đừng sợ, hết thảy có ta.”

      Tô Mạt cười yếu ớt, liền nâng ống tay áo hắnche khuất mặt,“Ta muốn mang khăn che mặt.”
      Tĩnh thiếu gia biết ý tứ của nàng, lập tức saingười làm, A Lí biến thành gia đinh bìnhthường, động tác nhanh chóng, rất nhanh tìm đến cái mũ trùm cả đầu nho , phía dướicó tấm sa che mặt màu trắng.

      Đến Tô phủ, cả con phố đều được giới nghiêm,chỉ cho người nhà họ Tô .

      Lúc nhảy xuống xe ngựa, Tô Trì cùng Tô Việtthấy Tô Mạt đội mũ che mặt, thấy rất kinh ngạc.
      A Lí :“ Mặt tiểu thư mới vừa rồi bị thươngmột chút, để lại vết sẹo . Còn thỉnh hai vị thiếu gia chớ để người khác lời ra tiếng vào với tiểu thư nhà ta.”

      Ngụ ý, vấn đề về dung mạo, cũng nên nhắc tới.

      Tô Mạt ho khan tiếng,“Kỳ ta phải họ Tô, phụ thân ta là tới cửa ở rể, bị người ta xem thường, sau này nhà ngoại tổ phụ bị sa sút lụi tàn, phụ thân và nương ta trở về chỗ ởcũ, càng bị người khác xem thường. Nếu là theo họ phụ thân, ta nên lấy họ Dư .”

      Dư chính là ở kiếp trước họ của mẹ Tô Mạt.

      P/s: Hn ko hứng dịch, ngôn từ bay đâu hết nên cũng để khá nhiều HánViệt, h ra ngoài chút chút tối về post tiếp đến chap 219, hoàn thành nột nhiệm vụ. Nàng MASKS dịch tiếp từ 220-240. Ta lại dành time cho bộThanh Mai Trúc Mã kia http://***************.com/images/smilies/icon_food.gif Chúc cả nhà ngon miệng nhá http://***************.com/images/smilies/icon_beer.gif
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 215:Tính đằng ra nẻo

      Tô Việt lập tức phân phó gã sai vặt đổi cỗ kiệu, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt đến Nhã Uyển trước làm quen chút, sau đó mới gặp lão phu nhân.

      Vì Tĩnh thiếu gia muốn gây chú ý, Tô Trì tự nhiên biết ý tứ của , cũng cái gì, chỉ người bạn tốt kinh thành, tiện đường lại đây du ngoạn, dám để lộ thân phận của Tĩnh thiếu gia.

      Tô phủ vẫn như cũ hiên ngang tráng lệ, khí thế phi phàm, cho dù Tô Mạt nay ở khách viện này, nhưng cũng cực kỳ lịch tao nhã.

      Bởi vì Tĩnh thiếu gia chỉ dẫn theo bốn nam nô bộc tùy thân, cho nên Tô Việt liền sai đại nha đầu theo sát bên mình là Quế Ngọc cùng Vương mụ mụ qua đó hầu hạ. Cho dù đại ca , Tô Việt từ thái độ của bọn họ liếc mắt cái cũng nhìn ra thân phận Tĩnh thiếu gia hề , tự nhiên thất lễ.

      Lúc Tô Mạt đem cái khăn che mặt tháo xuống, Quế Ngọc cũng sửng sốt chút, chả trách thiếu gia vị tiểu thư này diện mạo giống với các vị tiểu trong nhà, quả đúng như vậy.

      Tô Mạt có chút xấu hổ nào, ngồi chiếc ghế rộng thùng thình lắc lư chân, câu được câu tùy tiện hỏi thăm tình huống của Tô phủ.

      Quế Ngọc tầm mắt lại bị Tĩnh thiếu gia hấp dẫn, tuy rằng thoạt nhìn tuổi lớn, nhưng cái loại khí thế sắc bén này lại làm cho người ta cực kỳ rung động, nàng vội vàng cúi đầu, lúc trả lời vấn đề Tô Mạt hỏi còn có điểm hỗn loạn.

      Tĩnh thiếu gia nhìn Tô Mạt liếc mắt cái, ý bảo tiền viện .

      Tô Mạt liền tùy ý hỏi thăm Quế Ngọc chút chuyện trong phủ, lấy thái độ của tiểu nương lần đầu đến rất tò mò ái mộ.

      Quế Ngọc tuy rằng rất sơ qua, Tô Mạt cũng có thể phân tích đại khái.

      Quế Ngọc dùng từ ngữ thực mịt mờ,“ Đại tiểu thư chúng ta tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng hiền lành, thanh cao nhất thiên hạ, nay thích ăn chay niệm phật, gặp khách. Nhị tiểu thư ôn nhu dễ thân nhất, nay ở trước mặt lão phu nhân, lão gia, phu nhân hầu hạ.

      Tam tiểu thư...... có chút tiện, cũng xuất môn. Lão gia chúng ta ngẫu nhiên bị trúng gió, tại điều dưỡng, thân thể đại phu nhân khá hơn chút, trong nhà lão phu nhân chủ trì việc nội trợ.”

      Tô Mạt nhất thời tức giận đến hai mắt bốc hỏa, độc phụ kia thế nhưng bình yên vô ?
      Nàng nắm chặt bàn tay bé, đấm xuống cái rất nặng nề, khiến Quế Ngọc sợ tới run rẩy, Tô Mạt vội hỏi:“Chỗ ta còn chuyện nữa. Tỷ tỷ bận việc , ta với thiếu gia chúng ta vài câu.”

      Nàng mở rộng đôi chân , chạy tới tiền viện thư phòng.

      Nàng rất tức giận, cứ tưởng đến nghiệm thu kết quả chứ, kết quả như mong muốn a.
      Chương 216:vì sao lão phu nhân án binh bất động?

      Tô Việt cho bọn họ ở trong tòa viện có 3 cửa tiến vào, Tĩnh thiếu gia đãi khách ở trung đình.

      Tô Mạt chạy hơi tới, ở đại sảnh thấy , liền đông sương thư phòng, nàng lập tức vọt vào, khiến mấy người chuyện bên trong hoảng sợ.

      Tĩnh thiếu gia cùng A Lí phân phó vài chuyện.

      Thấy khuôn mặt nhắn nàng đỏ rực, vừa chạy xong còn thở hồng hộc, phất phất tay để A Lí mấy người đó xuống, nhìn về phía Tô Mạt,“Làm sao vậy? Hấp ta hấp tấp, nếu vướng ngã làm sao bây giờ?”

      Tô Mạt quệt miệng, giả bộ là người lớn cái gì chứ, bất quá chính là lớn mấy tuổi mà thôi.
      Nàng vểnh chân đặt lên bên cạnh thư án, tức giận :“Độc phụ kia, nay sống quá tốt a. XX ...... Tức chết ta .”

      Nghe nàng mắng lời thô tục, Tĩnh thiếu gia nhíu mi, cầm lấy cái thước bên cạnh nhàng gõ xuống cái tay bé của nàng.

      Tô Mạt ai nha tiếng, vội đưa tay rút lại, lộ ra lòng bàn tay có vết đỏ hồng.

      Tĩnh thiếu gia con mắt rùng mình, lập tức đem nàng ôm tới đặt ở đùi, xem xét bàn tay bé của nàng,“Sao lại thế này?”

      Tô Mạt thở phì phì :“Bị lão độc phụ chọc tức chứ sao.”

      Sau đó chính mình nhất thời kiềm chế, hung hăng vỗ cái. Vì thế thành như vậy, chỉ trách da thịt quá mềm mại a.

      “Ta vốn nghĩ là bà ta bị hưu rồi, hoặc là điên rồi, hoặc là thắt cổ, hoặc là bị giết chết, hoặc là ở tiểu viện cũ nát...... Ai ngờ...... Hừ!”

      Nàng thế nhưng lại vẫn yên ổn.

      Chẳng lẽ kế hoạch của nàng xảy ra vấn đề?

      Nàng nhìn về hướng Tĩnh thiếu gia,“Có phải hay các ngươi lộ ra dấu vết ?”

      Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười yếu ớt,“ có khả năng. Tô lão phu nhân vốn luôn luôn chú ý đến chuyện xảy ra ở Tô phủ, ta bất quá làm cho bọn họ tìm được những người đó cách hợp lý mà thôi, bà ta tuyệt đối phát là được người khác giúp. Lão phu nhân chỉ tưởng là do chính bà ta điều tra ra .”

      Tô Mạt khó hiểu :“Nếu lão phu nhân có thể điều tra ra, vì sao bà ta chút cũng chưa ra tay?”

      Lão phu nhân nếu biết con dâu ác độc như vậy, hại chết người nhiều như vậy, cho dù cố kỵ mặt mũi, đem nàng ta giải ra quan phủ, hưu nàng ta, cũng có thể ngầm xử tử nàng ta, sau đó cho Tô Nhân Vũ tái giá với người tốt hơn a.

      Vì sao chút cũng có triển khai cách nào hết vậy?

      Lão phu nhân này...... Tô Mạt cũng rất muốn gặp mặt bà ta.

      Lúc này bên ngoài truyền đến giọng của A Lí,“Người nào lén lén lút lút.”
      Chương 217: Ta là đến thu nợ!

      Lập tức gã sai vặt sợ hãi rụt rè ra, cười thở dài cúi chào,“Tiểu nhân là phụng mệnh tới hầu hạ, xem Tĩnh thiếu gia cùng Dư tiểu thư có thiếu cái gì .”

      Tô Mạt nghe thấy, ghé vào cửa sổ nhìn thoáng qua, xem ánh mắt gã sai vặt kia lén lút, hừ tiếng, với Tĩnh thiếu gia:“ khẳng định là tới rình coi ta.”

      Nàng có vẻ ngoài giống Tô gia tiểu thư, người trong phủ này khẳng định có nghe thấy, các bên thế lực từ lão thái thái đến Vương phu nhân thậm chí các di nương tự nhiên đều tìm hiểu, dò xét.

      Nhất là Vương phu nhân, chỉ sợ càng nơm nớp lo sợ.

      Bất quá nàng theo Tĩnh thiếu gia, mực khẳng định chính mình từ Thương Châu đến, bọn họ cũng có cách nào.

      Tô Mạt trong lòng chuyển biến, liền có chủ ý, nàng chạy đến trước mặt Tĩnh thiếu gia, trèo lên hai đầu gối , ghé lỗ tai thầm lúc lâu.

      Tĩnh thiếu gia bất đắc dĩ cười cười, thôi được, dù sao bản thân mình đáp ứng lời mời của Tô Trì coi như cho tiểu nha đầu này chút lợi ích , xem như bù đắp lại bắt cóc nàng mang .

      Nếu nay nàng chút cũng còn để tâm, chỉ cần nàng bị thương, cho dù nàng muốn trả thù, cũng toàn lực giúp đỡ.

      Hơn nữa tận lực nhúng tay vào, hết thảy nghe theo nàng an bài.
      Thích nàng nên tôn trọng nàng.

      Nếu tiểu nha đầu này, tựa hồ rất biết làm mình làm mẩy.

      Điều này cũng là mấy ngày nay chiến tranh lạnh cùng nàng tổng kết ra được.

      Đối với tiểu nha đầu này, phải chỉ cần dung túng cưng chiều nàng ta là tốt rồi, còn phải tôn trọng nàng, nếu nàng chút cũng cảm kích.

      Chạng vạng tối Tô Trì tự mình đến thỉnh Tĩnh thiếu gia dự tiệc, coi như mở tiệc tẩy trần cho công tử.

      Tĩnh thiếu gia thản nhiên :“ cần phiền toái, ta vẫn nên bái phỏng lão phu nhân trước.”

      xong, nhìn A Lí liếc mắt cái, A Lí lập tức :“Tiểu thư tới rồi.”

      Bọn họ chuyện, Tô Mạt được A Tùng ôm tới, chỉ thấy người nàng mặc quần áo sa tanh hoa, phía dưới là váy thêu hoa, thêu thùa trang trí đều là hàng Tô Châu tinh xảo, hoa cỏ ngư trùng, trông rất sống động.

      đầu nàng chải tóc hai mái, đội cái mũ ngọc trai trạm trổ đính ngọc, mũ những hạt trân châu đều to tròn bằng ngón tay út to tỏa ánh sáng mượt mà. gáy lộ ra sợi khóa trường mệnh, khảm đó là miếng ngọc thạch tuyệt thế, sợi tua rua phía dưới đều là tinh phẩm.

      Tuy rằng “ người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì cương”, nhưng nếu người có cái loại khí chất cao quý, mặc vào long bào cũng giống hoàng đế.
      Chương 218: Gặp gỡ lần đầu Tô gia lão tổ tông

      Tuy rằng “ người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì cương”, nhưng nếu người có cái loại khí chất cao quý, mặc vào long bào cũng giống hoàng đế.

      oa nhi còn mùi sữa, bình thường theo phong cách dễ thương đáng phục sức, nếu quá mức đẹp đẽ quý giá, rất giả tạo, thậm chí thành tên hề.

      Nàng tuy rằng chỉ là tiểu oa nhi, nhưng dáng trang phục phú quý này, chẳng những có chút tổn hại khí chất của nàng, ngược lại tăng thêm khí chất đẹp đẽ quý giá thanh cao.

      Nhìn giống tiểu nữ vương cao cao tại thượng.

      Tô Trì kiến thức rộng rãi, cũng nhịn được thầm khen, cũng là bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nương có khí thế như thế.

      Tô Mạt nhìn ánh hào quang trong mắt , chỉ biết chính mình thành công .

      Thiên hạ to như vậy, muốn tìm người trùng tên trùng họ, hoặc là bộ dáng có điểm giống người cũng khó, đại có nhiều show bắt chước như vậy sao có thể bị nhìn ra.

      Nàng nay làm giả thân phận, chính là cùng Tô gia tứ tiểu thư khác nhau, ít nhất nhi Thương Châu kia trước đây là cẩm y ngọc thực, kiến thức rộng rãi , giống Tô gia tứ tiểu thư cẩn thận chặt chẽ như vậy, khúm núm, e sợ phạm sai lầm.

      Cho nên nàng nay là khí thế hơn người, đánh thẳng về phía trước .
      Có khả năng này a, hơn nữa như vậy cũng khiến cho người ta tuyệt đối thể đem liên tưởng đó đặt người nàng.

      Khác biệt quá lớn.

      Tô Mạt ở bên cạnh Tĩnh thiếu gia, nam đông lạnh nữ thanh quý, ngược lại khí thế như đổ cùng khuôn mẫu ra, làm cho người ta chút làm trái ý.

      Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí người chủ trì tiệc rượu.

      Tĩnh thiếu gia chính là hơi hơi gật đầu chắp tay thi lễ, lão phu nhân nhưng cũng đáp trả nửa lễ.
      Trong lòng tự hiểu ra ngoài.

      Tô Mạt hành lễ xong, đánh giá lão phu nhân kia.

      Đầu đội mũ kim phượng, người mặc quần áo tơ lụa màu tương, tuy rằng có tuổi, nhưng cũng hề nhìn thấy chút già nua nào, tinh thần rất tốt, sắc mặt hồng nhuận phúc hậu.
      Rất là có phúc khí tướng.

      Lão phu nhân nhìn Tô Mạt, cười :“ là cùng các tiểu thư nhà chúng ta có vài phần tương tự.”

      Chỉ là khí chất này các cháu mình sao có thể so sánh với nàng ta được, nữ oa nhi này trời sinh có loại bá khí, làm cho người ta thể khinh thường.

      Bà ta vươn tay,“Đến đây, đến trước mặt ta ngồi.”

      Tô Mạt qua đó, lão phu nhân để nàng ngồi bên cạnh mình, Tô Trì bèn mời mọi người ngồi vào vị trí, cùng Tô Việt ngồi cùng Tĩnh thiếu gia.

      Tĩnh thiếu gia lại có cái gì hưng trí, ánh mắt nhiều lần vẫn là băn khoăn lưu lại ở mặt Tô Mạt.
      @ Cả nhà :iou: ,Tuy đây là nhà ta đặt những viên gạch đầu tiên xây lên nhưng nàng MASK đóng góp công sức ko nên ta quyết định bỏ chơi thời gian, để nàng MASKS tự xây tiếp ....hehhe, t muốn nghỉ xả hơi, đọc truyện các nàng khác trong box làm....^^. Biết nàng MASK cũng bận thi nhưng ta mặc kê.....:mrgreen: :thanks: . Khi nào mệt quá ta lại về tiếp quản lại cho nàng MASKS nghỉ xả hơi, chứ ngày nào cũng dịch ta xi` tret mất thôi. :boxing3: .
      @MASKS: Ta hoàn thành số chap rùi đó^^. Ta bỏ nhà đây kệ nàng :">

      Chương 219: Nhị nha đầu có tâm nhất

      Sau khi rượu quá ba tuần, lão phu nhân :“ bằng để Dư tiểu thư ngủ cùng ta, Trì nhi các ngươi chiêu đãi Tĩnh thiếu gia tốt vào.”

      Tĩnh thiếu gia đáp ứng trước là nhìn Tô Mạt liếc mắt cái, thấy nàng mỉm cười, biết ý nàng, bèn :“Đa tạ lão phu nhân, chính là nha đầu ngang ngược, còn thỉnh lão phu nhân khoan dung.”

      Lão phu nhân cười :“ lo, nhà của ta nữ oa nhi nhiều, người nào phải bướng bỉnh chứ.”

      Tô Mạt liền theo lão phu nhân về chủ viện.

      nay lão phu nhân trở về, đương nhiên ở tại chính viện, Vương phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ngược lại ra chuyển ra ở đại viện thứ hai.

      Tô Mạt đánh giá liếc mắt cái, phòng ở lão phu nhân bài trí cùng Vương phu nhân trước đây là khác nhau.

      Lúc trước Vương phu nhân là hết sức phú quý, xa xỉ, tại thực dụng là chính, làm cho người ta có cảm giác ấm áp, hề cao cao tại thượng, lạnh như băng.

      Lão phu nhân sai người bưng lại đây đĩa quả đào tươi ngon, đỏ tươi ướt át, hơi chua ngọt mát, rất là ngon miệng.

      “Tổ tiên Dư tiểu thư ngụ tại Thương Châu sao?” Lão phu nhân hơi hơi cười hỏi.

      Tô Mạt ăn đào, cười cười,“Vâng. Trước đây ngoại công ta vì mong ta về sau có thể gả kinh thành, cấm ta được tiếng Thương Châu, đặc biệt còn tìm vài thầy giáo từ kinh đến dạy dỗ ta. Đại nha hoàn ở bên người cũng là người kinh thành. Sau lại xuống dốc ......”

      Nàng thu lại nét tươi cười, vẻ mặt ưu thương.

      Biểu tình đúng chỗ, nhìn ra chút giả nào, lão phu nhân xem nàng như thế cũng tin vài phần.

      chuyện, nghe được bên ngoài nha đầu thầm, lão phu nhân hờn giận :“Có cái gì còn muốn lén lút, tiến vào .”

      Đại nha hoàn bên người bà là Hương Ngọc tiến vào :“Lão phu nhân cũng có gì , là nhị tiểu thư đến thỉnh an, lại biết được có khách, sợ đường đột , cho nên sai nha đầu tới hỏi trước.”

      Lão phu nhân thản nhiên :“Nhị nha đầu có tâm nhất.”

      Tô Mạt mỉm cười,“Lão phu nhân, Tô gia cũng có vài cháu, như thế nào gọi đến chơi đùa a?”

      Lão phu nhân đem nàng ôm vào trong lòng,“Hôm nay khuya rồi, ngươi cũng mệt mỏi. Sớm chút nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta hoa viên bày tiệc.”

      Tô Mạt cười :“Lão phu nhân tốt, ta rất thích có tỷ muội cùng nhau chơi.”

      đêm chuyện, ngày hôm sau Tô Mạt cùng lão phu nhân thức dậy cùng nhau, Vương phu nhân đuổi mụ mụ nha hoàn bọn họ đến thỉnh an, chính mình lại có tới.
      Friendangel2727nữ sinh 9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :