1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1537:

      Những ký ức của về hoàng hậu và Thục phi vô cùng mờ nhạt, kể cả Thục phi là mẫu thân danh nghĩa của , nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, thể gần gũi với . từng rất thương tâm, hơn nữa phụ hoàng rất ghét bỏ , rất oán hận, rất khổ não… Nhưng cuối cùng cũng quên được, sau này gặp được Mạt Nhi chuyện đó càng vơi bớt , cho đến bây giờ biết được .

      Thục phi vì sợ ánh mắt của Hoàng đế, nên có cách nào đối tốt với , hơn nữa, nhìn thấy lại nhớ đến đứa con vì mà chết, dù Thục phi có trung thành với Hoàng hậu đến thế nào, cũng thể áy náy, đối với Vu Hận Sinh người đau khổ cả đời, cho nên mới buồn bực đến chết.

      Mà nếu như hoàng hậu biết chuyện này, nội tâm vừa áy náy vừa thất vọng về hoàng đế khiến người sống bằng chết.

      Hai người nhau, bởi vì có nghi ngờ, có dã tâm nhất định xảy ra rất nhiều bi kịch.

      Tô Mạt lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nhàng nắm lấy tay , Hoàng Phủ Cẩn quay sang mỉm cười. Sau đó Diệp Tri Vân khởi động cơ quan, chiếc quan tài lần nữa chìm xuống dưới.

      Ông hy vọng có người khác tới quấy rầy nàng.

      Lúc ra khỏi địa cung ai cũng có tâm tình phức tạp, bên ngoài trời sáng, trời xuân còn se lạnh, ánh mặt trời cũng quá gắt, nhưng lại khiến bọn họ thấy chói mắt.

      “Vèo vèo” bỗng nhiên có tên bắn đến, A Lý vội vàng sai tử sĩ giơ khiên lên.

      “Diệp Tri Vân, ngươi to gan!” Hoàng đế đứng giữa các tướng sĩ của Đại doanh trại Tây Sơn, sắc mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.

      Mọi người nghĩ tới hoàng đế khôi phục lại được tự do, tưởng rằng Tả Minh Thụy biết Hoàng Phủ Cẩn mới là nhi tử của nữ đế bỏ qua cho hoàng đế.

      Hoàng Phủ Cẩn tiến lên trước, thỉnh an, “Nhi thần chúc mừng phụ hoàng thoát khỏi được giam lỏng.”

      Hoàng đế nhìn , sắc mặt tối lại, cười lạnh, “Tốt, tốt, các ngươi rất giỏi!” Vung tay lên : “Còn bắt lại cho trẫm.”

      “Phụ hoàng, phụ hoàng!”

      Trong đám người mặc áo giáp thiếu niên chạy lên, người đó chính là Hoàng Phủ Giới, quỳ xuống: “’Phụ hoàng, dù Nhị ca có làm ra chuyện gì, ngài cũng nên tức giận.”

      Vừa đứng dậy vừa : “Phụ hoàng, ngài đáp ứng nhi thần.”

      Hoàng đế hừ lạnh tiếng, ánh mắt nhìn qua lượt từ Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt, Tiêu Vũ Lâu, Diệp Tri Vân, “Dám vào đại nội cấm địa! Bắt Diệp Tri Vân lại cho trẫm!”
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Phương Lăng thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1538:

      “Phụ hoàng, xin người cần cố chấp như vậy!” Mặc dù cả đêm ngủ, nhưng tinh thần của Hoàng Phủ Cẩn vẫn rất tốt.

      Hoàng đế lạnh lùng nhìn , nếu phải sợ làm hỏng địa cung tại sao ông phải đợi bên ngoài? Ông sớm cho người dùng tên bắn chết bọn họ!

      Ông phất tay ra hiệu cho binh lính thi hành mệnh lệnh như cũ, Diệp Tri Vân cười ha ha, hề sợ hãi, “Đến ngày hôm nay, cũng nên kết thúc chuyện cũ.”

      Ông hét to tiếng, dùng khinh công nhảy lên giống như đại bàng giương cánh bay về phía hoàng đế.

      Hoàng Phủ Giới vội vàng rút kiếm ra, “Bảo vệ bệ hạ.”

      Lập tức cơn mưa tên bay đến, Diệp Tri Vân lại hề sợ những mũi tên đó, vẫn thẳng hướng cũ nhảy đến.

      Tô Mạt muốn đánh nhau, cũng muốn cùng hoàng đế lật mặt khi cả gia đình chưa rời hoàn toàn, nàng giọng : “Cẩn ca ca, tạm thời chế trụ hoàng đế, để cho ông ấy thể thương tổn đến chúng ta, cho phép chúng ta rời khỏi kinh thành, can dự đến chuyện triều đình nữa.”

      Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, gia nhập cùng Diệp Tri Vân, Tô Mạt chỉ huy đám người A Lý phụ trợ cho hai người.

      Mặc dù số lượng thị vệ đông, nhưng thực lực của hai bên chênh lệch khá nhiều, cao thủ so chiêu, chỉ cần có chút sơ suất liền thất bại, hoàng đế ngừng thúc giục binh lính. Khi Hoàng Phủ Cẩn giữ được cổ họng của hoàng đế liền giọng : “Bệ hạ, xin ngài hạ lệnh dừng lại.”

      Đối với người cha này, trước đây có hy vọng gì cả, sau này mới có chút cảm động nhưng từ khi nghe Vu Hận Sinh ra chân tướng việc, có cách nào tiếp nhận được, cũng có cách nào tha thứ được.

      thể nào tha thứ được cho hoàng đế vì dã tâm của mình mà giết hại hoàng hậu và Thục phi, hơn nữa ông ấy còn hạ lệnh giết chết hài tử của hoàng hậu, dù đó chỉ là đứa con nít chưa biết gì.

      Hôm nay, thể cao thượng đến mức gọi ông ấy tiếng phụ thân.

      Con thể giết cha, nhưng muốn có bất kỳ quan hệ nào ràng buộc nào cả, cách tốt nhất là từ giờ coi nhau là người lạ, bao giờ gặp lại nữa.

      Hoàng đế bắt đầu trở nên run rẩy, ông tin Hoàng Phủ Cẩn lại đối xử với ông như vậy, nếu như Hoàng Phủ Cẩn có ý muốn giết mình sớm giết ông rồi, nhưng trải qua nhiều điều bất công như vậy, cũng tỏ thái độ gì.

      …?

      Hoàng đế thấp giọng : “Tề vương, ngươi muốn làm gì?”

      Hoàng Phủ Cẩn : “Thần chỉ muốn xin bệ hạ đạo thánh chỉ, cho phép ta rời khỏi triều đình, trở về sơn dã, từ nay về sau quan tâm đến chuyện triều đình nữa.”

      Hoàng đế kinh ngạc nhìn , “Ngươi, ngươi, ngươi muốn kết thúc mọi chuyện tại đây sao?”
      Last edited by a moderator: 21/4/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1539:

      Ông thậm chí có ý định muốn để cho Hoàng Phủ Cẩn kế thừa nghiệp thống nhất đất nước, ông trầm giọng : “Ngươi có biết trẫm rất hy vọng vào ngươi ?”

      Hoàng Phủ Giới vội vàng hô lên: “Nhị ca, huynh thể đối xử với phụ hoàng như vậy. Phụ hoàng muốn để huynh kế thừa ngôi vị, còn muốn đệ cố gắng phụ tá huynh.”

      mặt Hoàng Phủ Cẩn xuất nụ cười khinh bỉ, ghé vào bên tai hoàng đế : “Bệ hạ, nếu như thần là con trai của tiên hoàng, ngài còn có thể làm như vậy ?”

      Bên tai hoàng đế như có tiếng nổ, ông dám tin trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thể nào, thể nào, ông để cho Lưu Ngọc tự mình ra tay, kể cả Lưu Ngọc giết đứa bé kia, đó cũng là Vu Hận Sinh… Làm sao có thể….

      Đột nhiên, ông nghĩ ra điều gì đó, Thục phi….? Nàng ta sao có thể làm chuyện đó?

      Ông nheo mắt lại, hung hăng nhìn Diệp Tri Vân, “Ngươi, … Hừ, quả nhiên là tính toán rất giỏi!”

      Đưa đứa bé đó giấu ở bên cạnh ông, kế thừa nghiệp của ông, đưa người khác ra, làm địch nhân của ông, muốn tới giết ông để báo thù!

      Bọn họ tính toán rất tốt!

      Đáng tiếc, ông để cho họ được như ý.

      Ông hơi nhướn mày, cười lạnh : “Được, trẫm đáp ứng các ngươi, tha cho các ngươi rời . Từ nay gặp lại nữa.”

      Hoàng Phủ Cẩn buông tay ra, nhàn nhạt : “Hi vọng Bệ hạ tuân thủ cam kết, nếu như dù có làm loạn thiên hạ, thiên hạ này cũng thuộc về Hoàng Phủ gia nữa.”

      Đây là lời uy hiếp cùng cảnh cáo ông sao?

      Hoàng đế híp mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng chống lại tầm nhìn của Hoàng Phủ Cẩn, trong ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn chỉ còn lại lạnh lùng cùng xa cách, giống như nhìn người xa lạ.

      Bỗng nhiên ông cảm thấy trong lòng có nỗi bi ai rất lớn, dù lúc ấy ông muốn giết đứa trẻ ấy nhưng chính ông cũng chịu áp lực cũng rất lớn, mỗi đêm ông đều gặp ác mộng, dám nhìn hoàng hậu, luôn cảm thấy thiếu nàng ấy rất nhiều, đặc biệt sau khi hoàng hậu chết, có thời gian dài ông dám ngủ mình, mỗi lần nhắm mắt lại đều lên hình ảnh của hoàng hậu và đứa trẻ.

      “Ngươi có biết, ta cũng muốn như vậy, ta cũng nhận được thống khổ, hề ít hơn các ngươi đâu!” Ông vẫn hy vọng vào tấm lòng của Hoàng Phủ Cẩn, ngày thường có quý trọng đến lúc này ông mới giật mình nhận ra, ông rất quý đứa con này.
      Chương 1540:

      Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời .

      cho ông có cơ hội cơ hội lời xin lỗi, cơ hội để xin tha thứ cũng có.

      Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ gì thêm, trực tiếp ngăn ông ngoài tâm của mình, “Bệ Hạ, những lời này ngài nên cùng mẫu thân hơn. Nếu như ngài từng người nên cho người biết, ngài dành tình thương như thế nào cho người!”

      cười lạnh lùng, buông hoàng đế ra, lui về sau, nhân tiện kéo cả Diệp Tri Vân theo.

      Đoàn người mau chóng rời .

      Trước khi , Tiêu Vũ Lâu quay lại nhìn hoàng đế lần, có nhiều người đến khi mất rồi mới nhận ra thứ mình quý trọng nhất, thứ mình muốn mất nhất. Nam nhân giống như hoàng đế là người đáng hận nhất nhưng cũng rất đáng thương, hết lần này đến lần khác tổn thương người mình , sau đó dùng muôn vàn lý do để biện minh cho chính bản thân, dù liên tiếp hối hận nhưng vẫn biết hối cải.

      Như vậy, còn nam nhân kia đâu? nhìn Diệp Tri Vân, ông ấy có biết ?

      Tiêu Vũ Lâu cười lạnh trong bụng nhưng mặt vẫn là nụ cười ấm áp.

      Đám người Tô Mạt trở lại Tô phủ, cả nhà đều đứng ngồi yên, nhìn thấy bọn họ bình yên trở về cuối cùng cũng thở phào nhõm. Vốn là Tô Nhân Vũ cũng muốn theo nhưng Tô Mạt lại khuyên ông nên ở lại bảo vệ lão phu nhân, cả đêm ông chợp mắt tí nào, lại nhận được tin hoàng đế thoát khỏi giam lỏng liền bắt giữ Tả gia, Lưu gia, Tín vương phủ, phong chức cho Thân Vô Dụng để duy trì trật tự của triều đình.

      Ông càng thấy sốt ruột, dù sao cung biến lần này thiên biến vạn hóa.

      Cũng may hoàng đế xuống tay với Tô gia, đến giờ mọi người đều bình an trở lại.

      Tô Mạt sai người đưa Tần Nguyên Quân trở về, mấy ngày tới chỉ cần nghỉ ngơi là ổn, chủ yếu là loại bỏ được khí lạnh của huyền băng châu còn sót lại trong người.

      Hơn nữa tình hình bây giờ thích hợp để ăn mừng, Tô Mạt sai người đến Tần gia báo tin, sau đó sai người chuẩn bị thức ăn, bảo mọi người cùng ăn.

      “Tiểu thư, ngoài cửa có binh mã của triều đình giám sát.” Lan Nhược trở lại báo cáo.

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ra nhìn, quả nhiên, xung quanh Tô phủ có rất nhiều trạm canh gác, đây là binh lính của đại doanh Tây Sơn, đều là những người sống sót từ chiến trường trở về, khác hẳn với binh lình kinh thành.

      Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn vòng, bọn họ cũng có động tĩnh gì, sau đó hai người trở lại trong phủ, cả gia đình cùng nhau bàn bạc, đều cảm thấy hoàng đế canh chừng bọn họ nên tạm thời có hành động gì cả.
      Chương 1541:

      Sau khi ăn uống no say Diệp Tri Vân muốn trở về vương phủ, trước khi ông nhìn Tiêu Vũ Lâu và : “Ngươi hãy sớm rời kinh thành .”

      Tiêu Vũ Lâu hành lễ với ông, Diệp Tri Vân khoát tay cái, cũng gì nhiều, dẫn theo Lưu Vân và Lưu Hỏa rời .

      Tiêu Vũ Lâu nhìn theo hướng ông , mí mắt hơi rũ xuống che ánh mắt phức tạp, sau đó quay sang Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cười : “ Chúng tôi cũng nên sớm rời khỏi kinh thành, xin phép về chuẩn bị. Trước khi , tới cáo từ hai người. Sau khi rời kinh thành, hai người có kế hoạch gì ? Nếu chưa có nơi ở, tôi muốn mời hai người tới Xuyên Đô chuyến.”

      Trước mắt đó là đại bản doanh của .

      Hai người cảm ơn, Tô Mạt đưa ấn tín của Các chủ Thái bình các cho , Tiêu Vũ Lâu do dự chút rồi cũng nhận lấy, cười : “Vậy tạm thời tôi giữ nó. Về phần nhân thủ, nếu muốn theo hai vị cần phải trở về.”

      nhìn Hoàng Phủ Cẩn cái, “Tề vương phải cẩn thận với người của Quân gia, ngoài ra, mọi người ở đây vẫn còn nguy hiểm nên nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất.”

      Hoàng Phủ Cẩn cảm ơn, Tiêu Vũ Lâu chắp tay hành lễ: “Được rồi, hai vị, hy vọng có thể được uống rượu mừng của hai người!” Cười cười xong liền cáo từ, dời cùng đám người Lưu Hoa.

      Tô Mạt kể qua mọi chuyện cho Tô Nhân Vũ và mọi người nghe, muốn để cho lão tổ mẫu và các tỷ tỷ phải lo lắng.

      Tô Nhu Nhi kéo tay muội muội, tất cả những cảm kích hóa thành nụ cười cùng nước mắt, “Mạt Nhi…”

      Tô Mạt ôm lấy đại tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ nhất định hạnh phúc.”

      Tô Nhu Nhi gật đầu cái: “Cảm ơn muội, muội cũng phải hạnh phúc.”

      Mấy ngày sau Tần Nguyên Quân tỉnh lại, nhìn cảnh sắc mọi nơi, cảm thấy giống như qua mấy đời, vội vàng bái tạ.

      Tần phu nhân và Tần đại nhân càng thêm cảm kích, liên tục cảm ơn với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ.

      Lão phu nhân cười : “Được rồi được rồi, quả là tổ tiên phù hộ, là phúc khí của nhi tôn.”

      Tần phu nhân đỡ bà, cười : “Lão phu nhân, vậy nhà chúng tôi muốn đòi người đứa con dâu.”

      Tất cả mọi người đều cười rộ lên, khiến khuôn mặt Tô Nhu Nhi đỏ rực, nghiêng đầu tránh né, Tần Nguyên Quân vui vẻ nhìn nàng, những tiếng cười thiện ý liên tục vang lên.
      Chương 1542:

      Tô Nhân Vũ và Tần đại nhân đến thư phòng chuyện, còn lão phu nhân dẫn theo chúng nữ quyến đến viện của bà, Tô Việt và Tô Mạt phụ trách nhiệm vụ tiếp đón những tiểu thư công tử đến chúc mừng. Trong khoảng thời gian hoàng đế bị giam lỏng có tin tức công khai, chỉ là bị bệnh , hôm nay có thể lên triều, mọi người liền cho là long thể bình phục, mà những chuyện thăng chức thường xảy ra nên cũng có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.

      Về phần Tô Mạt vốn là Tề Vương phi tương lai, sau đó đột nhiên trở thành Chiêu nghi, hôm nay lại trở về Tô phủ, cùng Hoàng Phủ Cẩn hôn nhau đầy thâm tình, mọi người dù có hiếu kỳ nhưng cũng dám hỏi, dù sao chuyện bí mật trong cung cũng rất nhiều.

      Mọi người đều tỏ vẻ như biết gì.

      Mấy ngày sau, lại có tin tức truyền đến, nhóm đông các quan viên bị hoàng đế nhốt lại, bị cắt chức, Nhạc Thiếu Sâm cũng bị bắt giam. nhóm các quan viên khác liền được thăng chức, hầu hết là thân tín của hoàng đế. Đến bây giờ, tất cả những thần tử của nữ đế đều bị loại bỏ hoàn toàn.

      Ngoài ra, Tả Minh Thụy truyền tin Vu Hận Sinh phải con trai của nữ đế về tổ chức của mình, những lực lượng bí kia vốn là muốn mượn cơ hội để giành lấy quyền lực, nay biến mất thấy đâu hết.

      Còn Tô gia tương đối bình thản, hoàng đế dường như bỏ qua chuyện vừa rồi, làm khó gì thêm nữa.

      Tô gia và Tần gia thương lượng để Tần Nguyên Quân và Tô đại tiểu thư đính hôn vào ngày mười hai tháng ba.

      Trước mấy ngày hai nhà giăng đèn kết hoa, khí rất vui vẻ, nhưng lại mời khách khứa hay bạn bè, đề phòng có chuyện vui xảy ra.

      Từ sáng sớm, vợ chồng Tần gia dẫn theo nhi tử đến Tô gia, mọi người ai cũng vui vẻ, chúc mừng lẫn nhau.

      Bàn tiệc được bài ở đại sảnh, nam nữ được phân bàn riêng.

      Mặc dù có mời khách, nhưng bạn thân muốn đến tặng quà, uống ly rượu mừng, ở hoàn cảnh như vậy dễ dàng.

      Tô Mạt và Tô Hinh Nhu chọc ghẹo đại tỷ lúc, nhìn thấy Tần Nguyên Quân gương mặt đỏ ửng tới, dù quen biết từ lâu nhưng đối với đại tiểu thư vẫn có chút ngại ngùng, dám đường đột.

      Tô Mạt cười cười, kéo ống tay Tô Hinh Nhi ý bảo tránh chỗ khác, mấy nữ hài khẽ cười dời .

      Các nàng vừa vừa lén quay đầu lại, thấy Tần Nguyên Quân chuyện cùng đại tiểu thư, điều gì đó khiến cả gương mặt đại tiểu thư đỏ hết cả lên, nhưng có từ chối.
      Chương 1543:

      Tô Mạt bật cười: “Để họ tâm với nhau .”

      Tô Hinh Nhi chọc nàng cái, cười : “ sao, muội cũng có người để tâm kìa.” xong nhìn sang bên, mấy nữ hài cũng nhìn theo, thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng bên cạnh núi giả nhìn về phía bên này.

      Gương mặt Tô Mạt đỏ ửng lên, cất giọng : “A a a, tỷ gì vậy, chắc là có chuyện quan trọng, muội xem chút.”

      xong liền nhấc váy chạy mất.

      Tô Hinh Nhi cười rộ lên, tiếng cười vang khắp khu vườn.

      Tô Hinh Nhi nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Tô Mạt đến khi biến mất, khẽ rũ mi xuống, Đại tỷ và Mạt Nhi tìm được hạnh phúc, tốt. Nàng thở dài, tự biết bản thân mình…. Tự cười chính bản thân, đưa tay đụng đến bên chân, mấy nữ hài muốn ngắm hoa, nàng cười , các nàng liền trước.

      Nâng làn váy, mình tới bồn hoa bên cạnh, ngồi dưới tán cây hoa đào cạnh núi giả.

      Đột nhiên đằng sau núi có tiếng người: “ bình rượu, mời tri kỷ, cảnh xuân tháng ba rượu tưới tương tư…”

      Tô Hinh Nhi giật mình, nhàng xoay người nhìn sang, nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc, ôm bình rượu trước ngực, bên cạnh có vài hũ rượu khác, tựa vào núi giả, áo ngoài bị rượu là ướt, mùi hoa lẫn mùi rượu, bay khắp nơi.

      Nam nhân này vô cùng tuấn, chính là A Cổ Thái.

      Tô Hinh Nhi thở dài, nghĩ dẫu sao trời cũng còn lạnh, như vậy bị bệnh mất.

      “A Cổ Thái sư phụ.” Tô Hinh Nhi lên tiếng gọi .

      Ánh mắt A Cổ Thái mông lung, hơi híp mắt lại nhìn, trời xanh cây xanh, hoa đào nở rộ, trước mắt là thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hoa hải đường, kiều nhan như hoa, ân cần nhìn mình.

      Bộ dạng kia… Lòng run lên, mình nằm mơ sao? Nàng sao có thể quan tâm tới mình? Hơn nữa còn mặc bộ quần áo rực rỡ như vậy, bao nhiêu ngày nhìn thấy nụ cười mặt nàng, nàng từ bỏ những bộ quần áo kia, chỉ mặc màu lam và trắng, mộc mạc như cái bóng.

      Cái tên đó được giấu ở trong lòng, nghĩ đến rất nhiều nhưng dám ra, dù có say rượu cũng dám đường đột nàng.

      Nàng là đoan trang, nhàng nhắm mắt lại, lầu bầu : “Hôm nay là ngày vui, nàng…. cần để ý đến ta….”
      Last edited by a moderator: 26/4/15
      Phương Lăng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1544:

      Tô Hinh Nhi thấy ràng, sắp ngủ gật, vội vàng lên tiếng: “A Cổ Thái sư phụ, ngài nên ngủ ở đây, muốn ngủ nên về phòng.” Vừa nàng vừa đứng dậy muốn gọi người làm trong nhà đến, ai ngờ mọi đều bận rộn, có ai đến đây cả.

      Nàng còn cách nào khác là đến đỡ A Cổ Thái, nhưng thân hình cao to, nàng lại quá yếu, thể chịu được lực.

      Vừa mới đứng lên, sức nặng toàn thân của đè lên người nàng, chân nàng lập tức mềm nhũn, ngã xuống.

      A Cổ Thái dù có say, thần trí mơ hồ, nhưng nội lực vận động, theo bản năng ôm lấy nàng, lúc chạm xuống mặt đất, bảo vệ Tô Hinh Nhi để cho nàng bị thương.

      Mặt Tô Hinh Nhi đỏ bừng lên, bị A Cổ Thái ôm lấy, khiến cả người nàng nóng lên, nhắm chặt mắt dám nhìn .

      Ai ngờ, lúc sau bên tai truyền đến tiếng thở đều đều, nàng thử mở mắt ra – A Cổ Thái lại ngủ thiếp !

      Nàng dở khóc dở cười, lại sợ có người nhìn thấy, nàng dùng hết sức giãy ra, lại bị ôm chặt hơn, nàng vội vàng kèm theo chút nức nở: “Ngài mau buông tay ra, bị người khác nhìn thấy.”

      Vừa xong, A Cổ Thái hơi tỉnh lại buông nàng ra, lăn sang bên cạnh, chui vào bụi cỏ ngủ tiếp.

      Tô Hinh Nhi cuống quýt bò dậy, sau đó chỉnh lại quần áo rời , muốn tìm mấy bà mụ để cho mấy người mang A Cổ Thái say về phòng dành cho khách, tránh để bị cảm lạnh. Nàng đường trở về, đúng lúc gặp phải nha đầu Minh Phi, “Tiểu thư, tìm ngài khó nha.”

      Nàng kinh ngạc hỏi lại: “Các ngươi phải ngắm hoa sao, tìm ta làm gì?”

      Bây giờ nàng còn là vị tiểu thư bốc đồng như ngày xưa nữa, giờ bên người nàng mang theo nha hoàn và bà mụ theo nữa, ngược lại giờ nàng thích mình thanh tịnh. Nhất là những lúc náo nhiệt, nhiều người như thế, nàng thích lại nhiều, dù sao hôm nay cũng chỉ bộ chút.

      Minh Phi : “Tiểu thư, là Nhị tiểu thư….A, là Tín vương sườn phi tới.”

      Lông mày Tô Hinh Nhi nhướn lên, lạnh lùng : “Nàng ta tới làm gì? Chúng ta xem chút.”

      Đối với Tô Văn Nhi, Tô gia còn bất cứ tình cảm nào cả, giống như bàn công việc chung tiếp đón nàng ở phòng khách, Tô lão phu nhân và Tô Nhân Vũ xuất , ngược lại là Tô Mạt mang theo vài người ra đón tiếp.
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1545:

      Tô Văn Nhi vẫn khoác mình bộ quần áo lộng lẫy như cũ, thua gì bộ dạng của vương phi, người bên cạnh cũng là tiền hô hậu ủng, gương mặt kiêu căng, phảng phất giống như bộ dạng của hoàng hậu.

      Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng, suy đoán mục đích nàng tới đây, là tới thị uy? Hay là đến phá rối?

      Loại nữ nhân giống như nàng, thể đối xử tốt với người khác, dù có là tỷ muội của mình cũng vậy.

      Ở trong mắt nàng, chỉ có lợi ích, chỉ có bản thân nàng, có thể lợi dụng để làm chuyện xấu liền buông tha, đến lúc còn giá trị lợi dụng lập tức trở mặt.

      Tô Văn Nhi cảm giác được mọi người đều chào đón nàng, trừ mấy người nhà mình ra, xung quanh đều là khách cho nên có chào hỏi, dù là Tô Mạt cũng chỉ ngồi đó, nhìn tới nàng.

      Tô Văng Nhi hừ tiếng, cười : “Hôm nay là tiệc đính hôn của Đại tiểu thư, bản phi có ý tới chúc mừng.”

      xong liền khoát tay bảo người hầu đưa lễ vật lên.

      Hộp gấm tinh xảo, biết bên trong đựng cái gì.

      đợi Tô Mạt lên tiếng, Tô Hinh Nhi lạnh lùng : “Đa tạ sườn phi ưu ái, đáng tiếc nơi này chúng ta hoan nghênh ngươi.”

      Sắc mặt Tô Văn Nhi sầm xuống, vẻ mặt vui nhìn Tô Hinh Nhi, nàng là ai chứ, chân què còn dám chuyện với mình?

      Nàng xứng sao?

      “Ta cùng Mạt Nhi chuyện!” Tô Văn Nhi sắc mặt lạnh lùng, bộ dạng cao ngạo.

      Tô Hinh Nhi cũng thèm nhìn nàng, lạnh lùng : “Mạt Nhi để ý tới loại người vong ân phụ nghĩa, bằng chó mèo.

      Tô Văn Nhi bị nàng chọc giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hừ lạnh ngừng, “Ta thèm chuyện với người què. Bản phi muốn chính với Mạt Nhi.”

      Lúc này Tô Mạt mới chậm rãi mỉm cười tiến lên : “Đáng tiếc, ta có chuyện gì phải với ngươi cả. Ta ngờ rằng ngươi độc ác như rắn rết, mà đầu óc cũng tốt như vậy. Ngươi diễu võ dương oai ở phủ quốc công, ở trong cung bỏ đá xuống giếng như thế nào, chẳng lẽ đều quên hết rồi sao?”

      Mặt tô Văn Nhi như bị ai đấm quyền, vẻ mặt đủ mọi màu sắc, nàng ta bỗng nhiên cười lớn lên, “Mạt Nhi, sao muội lại nhớ những chuyện tốt kia? Tỷ chỉ nhắc nhở muội, cứu vớt muội, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn bỏ đá xuống giếng.”

      Tô Mạt để ý tới nàng, nhàn nhạt : “Vậy nếu còn chuyện gì, mời về. Dù sao, hôm nay cũng giống ngày trước.”

      Tô gia bị giám sát, Tín vương phủ cũng bị canh chừng, Tô Văn Nhi vẫn có thể ra ngoài, điều đó đơn giản

      Chương 1546:

      Đám nha hoàn của Tô gia cũng thầm bĩu môi, Tô Văn Nhi này biết xấu hổ, chẳng qua hôm nay lại như chó nhà có tang (ý có nơi nương tựa), lại dám về đây khoe khoang, nàng ta có cái gì để khoe khoang?

      Tô Văn Nhi rất tức giận, các nàng có tư cách gì mà chỉ trích mình?

      Nhưng để đạt được mục đích, nàng phải nhịn xuống lửa giận này, với Tô Mạt: “Ta là nữ nhi của Tô gia, ta phải đâu? Ta suy nghĩ rồi, ta muốn trở lại đây.”

      Lời này ra giống như tiếng sấm.

      Mọi người quay ra nhìn nhau, lại nhìn Tô Văn Nhi giống như nhìn quái vật.

      Tô Hinh Nhi ôm bụng cười đứng thẳng được, “Ha ha ha, Mạt Nhi, muội có nghe thấy ? Nàng, nàng muốn trở về. Nàng ta nghĩ mình là ai chứ? Muốn về là về? Ha ha ha, cười chết ta.”

      Tô Mạt cũng cười nhạt, giống như chuyện này hề liên quan gì đến nàng.

      Nàng lười phải so đo với loại người này.

      Nàng phất tay gọi Lan Nhược: “Lan Nhược, tiễn khách.”

      Tô Hinh Nhi hừ lạnh tiếng, kéo cánh tay Tô Mạt, “Mạt Nhi, chúng ta ra phía sau uống rượu.”

      Tô Văn Nhi giận đến mức cả người run rẩy, đồ trang sức đầu nàng phát ra ánh sáng chói mắt, nàng điên cuồng : “Ngươi, các ngươi to gan! Các ngươi dám! Tô Mạt, ta cảnh cáo ngươi, ta tới cho ngươi biết là coi trọng ngươi lắm rồi. Ngươi tốt nhất tiếp đãi ta cho tốt, để ta ở lại đây, sau này bạc đãi ngươi. Bây giờ ngươi mà đuổi ta sau này đừng có hối hận. Ta có rất nhiều chuyện có thể cho ngươi biết. Ngươi cho rằng Tả Nghi Lan đối phó với ngươi? Ngươi cho rằng hoàng đế buông tha cho các ngươi, ….”

      “Tiễn khách.” Sắc mặt Tô Mặt lạnh lẽo, nàng muốn để cho nữ nhân này ở đây năng linh tinh, rước đến tai họa cho Tô gia, bên ngoài vẫn có người của hoàng đế giám sát.

      Chưa từng thấy ai biết xấu hổ như vậy, đến cầu người khác lại vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, giống như sai bảo người khác là coi trọng người đó lắm.

      Sắc mặt Tô Văn Nhi lần lượt thay đổi, lúc trắng lúc xanh, giống như muốn nổi khùng lên. Đến khi mọi người cho rằng nàng ta mở miệng mắng to, đột nhiên nàng ta đứng dậy làm mọi người hiểu nàng định làm gì.

      Nàng ta tự nhiên quỳ xuống
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :