Chương 1539:
Ông thậm chí có ý định muốn để cho Hoàng Phủ Cẩn kế thừa nghiệp thống nhất đất nước, ông trầm giọng : “Ngươi có biết trẫm rất hy vọng vào ngươi ?”
Hoàng Phủ Giới vội vàng hô lên: “Nhị ca, huynh thể đối xử với phụ hoàng như vậy. Phụ hoàng muốn để huynh kế thừa ngôi vị, còn muốn đệ cố gắng phụ tá huynh.”
mặt Hoàng Phủ Cẩn xuất nụ cười khinh bỉ, ghé vào bên tai hoàng đế : “Bệ hạ, nếu như thần là con trai của tiên hoàng, ngài còn có thể làm như vậy ?”
Bên tai hoàng đế như có tiếng nổ, ông dám tin trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thể nào, thể nào, ông để cho Lưu Ngọc tự mình ra tay, kể cả Lưu Ngọc giết đứa bé kia, đó cũng là Vu Hận Sinh… Làm sao có thể….
Đột nhiên, ông nghĩ ra điều gì đó, Thục phi….? Nàng ta sao có thể làm chuyện đó?
Ông nheo mắt lại, hung hăng nhìn Diệp Tri Vân, “Ngươi, … Hừ, quả nhiên là tính toán rất giỏi!”
Đưa đứa bé đó giấu ở bên cạnh ông, kế thừa nghiệp của ông, đưa người khác ra, làm địch nhân của ông, muốn tới giết ông để báo thù!
Bọn họ tính toán rất tốt!
Đáng tiếc, ông để cho họ được như ý.
Ông hơi nhướn mày, cười lạnh : “Được, trẫm đáp ứng các ngươi, tha cho các ngươi rời . Từ nay gặp lại nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn buông tay ra, nhàn nhạt : “Hi vọng Bệ hạ tuân thủ cam kết, nếu như dù có làm loạn thiên hạ, thiên hạ này cũng thuộc về Hoàng Phủ gia nữa.”
Đây là lời uy hiếp cùng cảnh cáo ông sao?
Hoàng đế híp mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng chống lại tầm nhìn của Hoàng Phủ Cẩn, trong ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn chỉ còn lại lạnh lùng cùng xa cách, giống như nhìn người xa lạ.
Bỗng nhiên ông cảm thấy trong lòng có nỗi bi ai rất lớn, dù lúc ấy ông muốn giết đứa trẻ ấy nhưng chính ông cũng chịu áp lực cũng rất lớn, mỗi đêm ông đều gặp ác mộng, dám nhìn hoàng hậu, luôn cảm thấy thiếu nàng ấy rất nhiều, đặc biệt sau khi hoàng hậu chết, có thời gian dài ông dám ngủ mình, mỗi lần nhắm mắt lại đều lên hình ảnh của hoàng hậu và đứa trẻ.
“Ngươi có biết, ta cũng muốn như vậy, ta cũng nhận được thống khổ, hề ít hơn các ngươi đâu!” Ông vẫn hy vọng vào tấm lòng của Hoàng Phủ Cẩn, ngày thường có quý trọng đến lúc này ông mới giật mình nhận ra, ông rất quý đứa con này.
Chương 1540:
Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời .
cho ông có cơ hội cơ hội lời xin lỗi, cơ hội để xin tha thứ cũng có.
Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ gì thêm, trực tiếp ngăn ông ngoài tâm của mình, “Bệ Hạ, những lời này ngài nên cùng mẫu thân hơn. Nếu như ngài từng người nên cho người biết, ngài dành tình thương như thế nào cho người!”
cười lạnh lùng, buông hoàng đế ra, lui về sau, nhân tiện kéo cả Diệp Tri Vân theo.
Đoàn người mau chóng rời .
Trước khi , Tiêu Vũ Lâu quay lại nhìn hoàng đế lần, có nhiều người đến khi mất rồi mới nhận ra thứ mình quý trọng nhất, thứ mình muốn mất nhất. Nam nhân giống như hoàng đế là người đáng hận nhất nhưng cũng rất đáng thương, hết lần này đến lần khác tổn thương người mình , sau đó dùng muôn vàn lý do để biện minh cho chính bản thân, dù liên tiếp hối hận nhưng vẫn biết hối cải.
Như vậy, còn nam nhân kia đâu? nhìn Diệp Tri Vân, ông ấy có biết ?
Tiêu Vũ Lâu cười lạnh trong bụng nhưng mặt vẫn là nụ cười ấm áp.
Đám người Tô Mạt trở lại Tô phủ, cả nhà đều đứng ngồi yên, nhìn thấy bọn họ bình yên trở về cuối cùng cũng thở phào nhõm. Vốn là Tô Nhân Vũ cũng muốn theo nhưng Tô Mạt lại khuyên ông nên ở lại bảo vệ lão phu nhân, cả đêm ông chợp mắt tí nào, lại nhận được tin hoàng đế thoát khỏi giam lỏng liền bắt giữ Tả gia, Lưu gia, Tín vương phủ, phong chức cho Thân Vô Dụng để duy trì trật tự của triều đình.
Ông càng thấy sốt ruột, dù sao cung biến lần này thiên biến vạn hóa.
Cũng may hoàng đế xuống tay với Tô gia, đến giờ mọi người đều bình an trở lại.
Tô Mạt sai người đưa Tần Nguyên Quân trở về, mấy ngày tới chỉ cần nghỉ ngơi là ổn, chủ yếu là loại bỏ được khí lạnh của huyền băng châu còn sót lại trong người.
Hơn nữa tình hình bây giờ thích hợp để ăn mừng, Tô Mạt sai người đến Tần gia báo tin, sau đó sai người chuẩn bị thức ăn, bảo mọi người cùng ăn.
“Tiểu thư, ngoài cửa có binh mã của triều đình giám sát.” Lan Nhược trở lại báo cáo.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ra nhìn, quả nhiên, xung quanh Tô phủ có rất nhiều trạm canh gác, đây là binh lính của đại doanh Tây Sơn, đều là những người sống sót từ chiến trường trở về, khác hẳn với binh lình kinh thành.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn vòng, bọn họ cũng có động tĩnh gì, sau đó hai người trở lại trong phủ, cả gia đình cùng nhau bàn bạc, đều cảm thấy hoàng đế canh chừng bọn họ nên tạm thời có hành động gì cả.
Chương 1541:
Sau khi ăn uống no say Diệp Tri Vân muốn trở về vương phủ, trước khi ông nhìn Tiêu Vũ Lâu và : “Ngươi hãy sớm rời kinh thành .”
Tiêu Vũ Lâu hành lễ với ông, Diệp Tri Vân khoát tay cái, cũng gì nhiều, dẫn theo Lưu Vân và Lưu Hỏa rời .
Tiêu Vũ Lâu nhìn theo hướng ông , mí mắt hơi rũ xuống che ánh mắt phức tạp, sau đó quay sang Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cười : “ Chúng tôi cũng nên sớm rời khỏi kinh thành, xin phép về chuẩn bị. Trước khi , tới cáo từ hai người. Sau khi rời kinh thành, hai người có kế hoạch gì ? Nếu chưa có nơi ở, tôi muốn mời hai người tới Xuyên Đô chuyến.”
Trước mắt đó là đại bản doanh của .
Hai người cảm ơn, Tô Mạt đưa ấn tín của Các chủ Thái bình các cho , Tiêu Vũ Lâu do dự chút rồi cũng nhận lấy, cười : “Vậy tạm thời tôi giữ nó. Về phần nhân thủ, nếu muốn theo hai vị cần phải trở về.”
nhìn Hoàng Phủ Cẩn cái, “Tề vương phải cẩn thận với người của Quân gia, ngoài ra, mọi người ở đây vẫn còn nguy hiểm nên nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm ơn, Tiêu Vũ Lâu chắp tay hành lễ: “Được rồi, hai vị, hy vọng có thể được uống rượu mừng của hai người!” Cười cười xong liền cáo từ, dời cùng đám người Lưu Hoa.
Tô Mạt kể qua mọi chuyện cho Tô Nhân Vũ và mọi người nghe, muốn để cho lão tổ mẫu và các tỷ tỷ phải lo lắng.
Tô Nhu Nhi kéo tay muội muội, tất cả những cảm kích hóa thành nụ cười cùng nước mắt, “Mạt Nhi…”
Tô Mạt ôm lấy đại tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ nhất định hạnh phúc.”
Tô Nhu Nhi gật đầu cái: “Cảm ơn muội, muội cũng phải hạnh phúc.”
Mấy ngày sau Tần Nguyên Quân tỉnh lại, nhìn cảnh sắc mọi nơi, cảm thấy giống như qua mấy đời, vội vàng bái tạ.
Tần phu nhân và Tần đại nhân càng thêm cảm kích, liên tục cảm ơn với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ.
Lão phu nhân cười : “Được rồi được rồi, quả là tổ tiên phù hộ, là phúc khí của nhi tôn.”
Tần phu nhân đỡ bà, cười : “Lão phu nhân, vậy nhà chúng tôi muốn đòi người đứa con dâu.”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, khiến khuôn mặt Tô Nhu Nhi đỏ rực, nghiêng đầu tránh né, Tần Nguyên Quân vui vẻ nhìn nàng, những tiếng cười thiện ý liên tục vang lên.
Chương 1542:
Tô Nhân Vũ và Tần đại nhân đến thư phòng chuyện, còn lão phu nhân dẫn theo chúng nữ quyến đến viện của bà, Tô Việt và Tô Mạt phụ trách nhiệm vụ tiếp đón những tiểu thư công tử đến chúc mừng. Trong khoảng thời gian hoàng đế bị giam lỏng có tin tức công khai, chỉ là bị bệnh , hôm nay có thể lên triều, mọi người liền cho là long thể bình phục, mà những chuyện thăng chức thường xảy ra nên cũng có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Về phần Tô Mạt vốn là Tề Vương phi tương lai, sau đó đột nhiên trở thành Chiêu nghi, hôm nay lại trở về Tô phủ, cùng Hoàng Phủ Cẩn hôn nhau đầy thâm tình, mọi người dù có hiếu kỳ nhưng cũng dám hỏi, dù sao chuyện bí mật trong cung cũng rất nhiều.
Mọi người đều tỏ vẻ như biết gì.
Mấy ngày sau, lại có tin tức truyền đến, nhóm đông các quan viên bị hoàng đế nhốt lại, bị cắt chức, Nhạc Thiếu Sâm cũng bị bắt giam. nhóm các quan viên khác liền được thăng chức, hầu hết là thân tín của hoàng đế. Đến bây giờ, tất cả những thần tử của nữ đế đều bị loại bỏ hoàn toàn.
Ngoài ra, Tả Minh Thụy truyền tin Vu Hận Sinh phải con trai của nữ đế về tổ chức của mình, những lực lượng bí kia vốn là muốn mượn cơ hội để giành lấy quyền lực, nay biến mất thấy đâu hết.
Còn Tô gia tương đối bình thản, hoàng đế dường như bỏ qua chuyện vừa rồi, làm khó gì thêm nữa.
Tô gia và Tần gia thương lượng để Tần Nguyên Quân và Tô đại tiểu thư đính hôn vào ngày mười hai tháng ba.
Trước mấy ngày hai nhà giăng đèn kết hoa, khí rất vui vẻ, nhưng lại mời khách khứa hay bạn bè, đề phòng có chuyện vui xảy ra.
Từ sáng sớm, vợ chồng Tần gia dẫn theo nhi tử đến Tô gia, mọi người ai cũng vui vẻ, chúc mừng lẫn nhau.
Bàn tiệc được bài ở đại sảnh, nam nữ được phân bàn riêng.
Mặc dù có mời khách, nhưng bạn thân muốn đến tặng quà, uống ly rượu mừng, ở hoàn cảnh như vậy dễ dàng.
Tô Mạt và Tô Hinh Nhu chọc ghẹo đại tỷ lúc, nhìn thấy Tần Nguyên Quân gương mặt đỏ ửng tới, dù quen biết từ lâu nhưng đối với đại tiểu thư vẫn có chút ngại ngùng, dám đường đột.
Tô Mạt cười cười, kéo ống tay Tô Hinh Nhi ý bảo tránh chỗ khác, mấy nữ hài khẽ cười dời .
Các nàng vừa vừa lén quay đầu lại, thấy Tần Nguyên Quân chuyện cùng đại tiểu thư, điều gì đó khiến cả gương mặt đại tiểu thư đỏ hết cả lên, nhưng có từ chối.
Chương 1543:
Tô Mạt bật cười: “Để họ tâm với nhau .”
Tô Hinh Nhi chọc nàng cái, cười : “ sao, muội cũng có người để tâm kìa.” xong nhìn sang bên, mấy nữ hài cũng nhìn theo, thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng bên cạnh núi giả nhìn về phía bên này.
Gương mặt Tô Mạt đỏ ửng lên, cất giọng : “A a a, tỷ gì vậy, chắc là có chuyện quan trọng, muội xem chút.”
xong liền nhấc váy chạy mất.
Tô Hinh Nhi cười rộ lên, tiếng cười vang khắp khu vườn.
Tô Hinh Nhi nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Tô Mạt đến khi biến mất, khẽ rũ mi xuống, Đại tỷ và Mạt Nhi tìm được hạnh phúc, tốt. Nàng thở dài, tự biết bản thân mình…. Tự cười chính bản thân, đưa tay đụng đến bên chân, mấy nữ hài muốn ngắm hoa, nàng cười , các nàng liền trước.
Nâng làn váy, mình tới bồn hoa bên cạnh, ngồi dưới tán cây hoa đào cạnh núi giả.
Đột nhiên đằng sau núi có tiếng người: “ bình rượu, mời tri kỷ, cảnh xuân tháng ba rượu tưới tương tư…”
Tô Hinh Nhi giật mình, nhàng xoay người nhìn sang, nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc, ôm bình rượu trước ngực, bên cạnh có vài hũ rượu khác, tựa vào núi giả, áo ngoài bị rượu là ướt, mùi hoa lẫn mùi rượu, bay khắp nơi.
Nam nhân này vô cùng tuấn, chính là A Cổ Thái.
Tô Hinh Nhi thở dài, nghĩ dẫu sao trời cũng còn lạnh, như vậy bị bệnh mất.
“A Cổ Thái sư phụ.” Tô Hinh Nhi lên tiếng gọi .
Ánh mắt A Cổ Thái mông lung, hơi híp mắt lại nhìn, trời xanh cây xanh, hoa đào nở rộ, trước mắt là thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hoa hải đường, kiều nhan như hoa, ân cần nhìn mình.
Bộ dạng kia… Lòng run lên, mình nằm mơ sao? Nàng sao có thể quan tâm tới mình? Hơn nữa còn mặc bộ quần áo rực rỡ như vậy, bao nhiêu ngày nhìn thấy nụ cười mặt nàng, nàng từ bỏ những bộ quần áo kia, chỉ mặc màu lam và trắng, mộc mạc như cái bóng.
Cái tên đó được giấu ở trong lòng, nghĩ đến rất nhiều nhưng dám ra, dù có say rượu cũng dám đường đột nàng.
Nàng là đoan trang, nhàng nhắm mắt lại, lầu bầu : “Hôm nay là ngày vui, nàng…. cần để ý đến ta….”
Last edited by a moderator: 26/4/15
Phương Lăng thích bài này.