1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1517:

      Lôi Hoa có chút xem thường, “Công tử, người đừng quên Hoàng Phủ Cẩn là địch nhân của chúng ta …”

      Tiêu Vũ Lâu cắt đứt lời của , “Trước khác nay khác, ngươi cảm thấy ta và Vu Hận Sinh giống nhau sao?”

      Lôi Hỏa lắc đầu, Vu Hận Sinh làm sao có thể so sánh cùng công tử? Công tử từ trước đến nay luôn lấy đại cục làm trọng, mà Vu Hận Sinh lại tính toán chi li từng tí , chỉ lòng muốn trả thù, biết rằng, như vậy thua nửa.

      Tiêu Vũ Lâu : “Người của Quân gia xuất , trừ Tề vương, người nào có thể đánh bại bọn họ. có người muốn họ đấu đá lẫn nhau, mà như thế chúng ta lại có lợi, tất nhiên phải châm dầu vào lửa.”

      Lôi Hoa gật đầu cái, suy đoán : “Công tử, chừng đó chính là người đứng sau Vu Hận Sinh. Thuộc hạ hiểu, nếu là con của tiên hoàng, yên phận làm hoàng đế là được, vì sao phải nhất định giết được Tề Vương? ràng Tề vương hề muốn làm hoàng đế.”

      Tiêu Vũ Lâu hơi rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe lên chút ưu thương, nhưng lập tức biến mất, nhàng : “Nếu như ngươi gặp được đối thủ mà ngươi luôn mong đợi, ngươi nhất định đối đầu đến cùng.”

      Lúc Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lên lầu.

      Lôi Hoa liền cung kính đứng sang bên.

      Tiêu Vũ Lâu mỉm cười bảo họ ngồi xuống, cả người đều toát lên vẻ thanh cao, có nửa điểm xúc động như lúc nãy.

      Đợi Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi xuống, tự mình rót trà cho họn họ.

      Hôm nay hoàng đế vẫn bị giam lỏng, có thể ra vào cung chỉ có Diệp Tri Vân, Tả Minh Thụy cho nên rất khỉ để biết động tĩnh trong đó, lúc này nếu rời , đúng lúc có người nào ngăn cản, là thời điểm thích hợp nhất.

      Mặt khác, Vu Hận Sinh bị trọng thương, cũng dám tìm Hoàng Phủ Cẩn quyết đấu, như vậy hai thế lực của Diệp Tri Vân và Tả Minh Thụy, tạm thời khó phân thắng bại, phương án cuối cùng là hai bên tạm thời hợp tác với nhau.

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn tô Mạt rồi : “Tiêu huynh có lý.”

      Tô Mạt gõ ngón tay lên bàn, tầm mắt dừng lại khuôn mặt băn khoăn của Tiêu Vũ Lâu, chút che giấu hoài nghi của mình.

      Tiêu Vũ Lâu thản nhiên đón lấy ánh mắt của nàng, hề tránh né, “Chẳng lẽ Mạt Nhi cảm thấy chờ khi Vu Hận Sinh chữa khỏi vết thương, có thời gian quấy rối chúng ta, chúng ta có thể thong dong chữa trị sao?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1517:

      Lôi Hoa có chút xem thường, “Công tử, người đừng quên Hoàng Phủ Cẩn là địch nhân của chúng ta …”

      Tiêu Vũ Lâu cắt đứt lời của , “Trước khác nay khác, ngươi cảm thấy ta và Vu Hận Sinh giống nhau sao?”

      Lôi Hỏa lắc đầu, Vu Hận Sinh làm sao có thể so sánh cùng công tử? Công tử từ trước đến nay luôn lấy đại cục làm trọng, mà Vu Hận Sinh lại tính toán chi li từng tí , chỉ lòng muốn trả thù, biết rằng, như vậy thua nửa.

      Tiêu Vũ Lâu : “Người của Quân gia xuất , trừ Tề vương, người nào có thể đánh bại bọn họ. có người muốn họ đấu đá lẫn nhau, mà như thế chúng ta lại có lợi, tất nhiên phải châm dầu vào lửa.”

      Lôi Hoa gật đầu cái, suy đoán : “Công tử, chừng đó chính là người đứng sau Vu Hận Sinh. Thuộc hạ hiểu, nếu là con của tiên hoàng, yên phận làm hoàng đế là được, vì sao phải nhất định giết được Tề Vương? ràng Tề vương hề muốn làm hoàng đế.”

      Tiêu Vũ Lâu hơi rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe lên chút ưu thương, nhưng lập tức biến mất, nhàng : “Nếu như ngươi gặp được đối thủ mà ngươi luôn mong đợi, ngươi nhất định đối đầu đến cùng.”

      Lúc Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lên lầu.

      Lôi Hoa liền cung kính đứng sang bên.

      Tiêu Vũ Lâu mỉm cười bảo họ ngồi xuống, cả người đều toát lên vẻ thanh cao, có nửa điểm xúc động như lúc nãy.

      Đợi Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi xuống, tự mình rót trà cho họn họ.

      Hôm nay hoàng đế vẫn bị giam lỏng, có thể ra vào cung chỉ có Diệp Tri Vân, Tả Minh Thụy cho nên rất khỉ để biết động tĩnh trong đó, lúc này nếu rời , đúng lúc có người nào ngăn cản, là thời điểm thích hợp nhất.

      Mặt khác, Vu Hận Sinh bị trọng thương, cũng dám tìm Hoàng Phủ Cẩn quyết đấu, như vậy hai thế lực của Diệp Tri Vân và Tả Minh Thụy, tạm thời khó phân thắng bại, phương án cuối cùng là hai bên tạm thời hợp tác với nhau.

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn tô Mạt rồi : “Tiêu huynh có lý.”

      Tô Mạt gõ ngón tay lên bàn, tầm mắt dừng lại khuôn mặt băn khoăn của Tiêu Vũ Lâu, chút che giấu hoài nghi của mình.

      Tiêu Vũ Lâu thản nhiên đón lấy ánh mắt của nàng, hề tránh né, “Chẳng lẽ Mạt Nhi cảm thấy chờ khi Vu Hận Sinh chữa khỏi vết thương, có thời gian quấy rối chúng ta, chúng ta có thể thong dong chữa trị sao?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1518:

      Lời của đúng điểm quan trọng, Tô Mạt khẽ gật đầu cái: “Ngươi đúng.”

      xong, Tiêu Vũ Lâu liền lấy bản kế hoạch của ra, giải thích cặn kẽ cho họ hiểu cách hành động, làm thế nào để ảnh hưởng đến di thể của tiên hoàng, lại vừa an toàn nhanh chóng, lại có thể lấy kim châm trong đầu Tần Nguyên Quân lấy ra mà gây nguy hiểm cho bọn họ.

      ra luôn tò mò, người nọ vì sao lại đâm ngân châm vào trong đầu Tần Nguyên Quân mà phải là Tô Nhân Vũ hoặc là Tô lão phu nhân thậm chí là Tô Nhu Nhi, như thế phải là khiến Tô Mạt rối loạn hơn sao?

      Bọn họ chọn ra mấy người, Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, Diệp Tri Vân, sau đó xin Tô Nhân Vũ mang theo A Lý, Lưu Vân, bởi vì chuyện này rất quan trọng, khi ở trong trận pháp cứu người thể bị quấy rầy được, nếu ngay cả sinh mạng của bọn họ bị nguy hiểm, dù nội lực có cao cũng thể ngăn cản tập kích từ bên ngoài.

      Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Tô Mạt liền cáo từ, cùng Hoàng Phủ Cẩn xuống lầu, đúng lúc bên ngoài truyền đến trận tiếng kêu la ầm ĩ.

      Tô Mạt dựa người vào cửa sổ nhìn xuống, ở dưới lầu Lan Nhược ngăn cản người toàn thân đều là máu, người nọ dù bên ngoài mặc quần áo bình thường, nhưng lại lộ ra bên trong là bào phục màu đỏ mà chỉ có ở trong cung.

      Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, phi thân từ lầu xuống, rơi xuống bên cạnh người kia, điểm mấy huyệt người , giúp cầm máu.

      Tô mạt liếc nhìn, liền nhận ra là tiểu thái giám Bình An trong cung của Hoàng Phủ Giác, hầu hạ nàng mấy lần khi nàng vào cung, cho nên nàng nhìn lần nhận ra.

      “Bình An, có chuyện gì xảy ra?”

      Trong miệng Bình An ngừng khạc máu, ra lời, Hoàng Phủ Cẩn truyền cho ít nội lực, tránh để nội lực quá nhiều có thể khiến chết ngay lập tức.

      Bình An giãy giụa được mấy chữ: “Cứu, cứu … điện hạ.” xong liền ngất.

      “Lạc vương gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Vu Hận Sinh lại ra tay với trước.” Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quay sang nhìn nhau, ra lệnh cho Lan Nhược trở về Tô phủ, với Tô Nhân Vũ câu, để cho họ cần lo lắng cho nàng, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn xem chút.

      Lúc tới là chạng vạng, mùa đông trời tối sớm.

      Hoàng Phủ Cẩn kéo Tô Mạt, thi triển khinh công, đến hoàng thành cũng qua thị vệ trực tiếp tiến vào, chờ bọn họ qua, đám thị vệ chỉ cảm thấy cơn gió tạt qua, rùng mình cái.
      Phương Lăng thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1519:

      Vương phủ của Hoàng Phủ Giác nằm ở vị trí gần cung điện, hơn chút so vơi Tề vương phủ, ở cửa thị vệ canh gác vẫn bình thường, có nửa điểm khác thường.

      Tô Mạt vội giữ tay Hoàng Phủ Cẩn lại, "Cẩn ca ca, ta thấy có điểm kỳ lạ?"

      Lẽ ra nếu Bình An cả người đẫm máu chạy ra từ đây, như vậy chỉ sợ trong phủ chém giết nhau, thị vệ tuần tra chắc chắn biết, nhưng tại vì sao, nơi này lại có chút động tĩnh gì?

      Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng tung người đến cửa sau, hai người liền ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, đá xanh đất còn dính chút máu, mơ hồ hóa lên ánh xanh.

      "Vào xem chút." Hoàng Phủ Cẩn ôm thắt lưng Tô Mạt, hai người phi thân vào trong.

      Mùi máu nhàn nhạt kia giúp họ nhanh chóng tìm được nơi cần đến, hộ vệ bên cạnh Hoàng Phủ Giác hầu hết đều chết, chỉ còn hai người miễn cưỡng chống đỡ, nhưng thể giúp Hoàng Phủ Giác rút lui an toàn.

      Vây công là mấy người áo trắng, đầu cũng đội mũ trắng, ở trong đêm tối cả người màu trắng rất dọa người.

      Mấy người kia võ công cũng rất tốt, giống như vội giết người, chỉ như mèo vờn chuột, bên cạnh có thi thể, nhưng lại có những phần tay chân bị cắt cụt, bên cạnh có chất lỏng nhàn nhạt.

      Chân mày Hoàng Phủ Cẩn liền nhíu lại, lập tức liền dùng truyền với Tô Mạt: "Mạt Nhi, đây có thể là người của Quân Gia, bọn họ am hiểu cổ độc, nàng nhất định phải cẩn thận, được rời khỏi ta."

      Tô Mạt nắm lấy tay , tỏ ý mình hiểu.

      "Lạc vương điện hạ, sao chịu trói ? Haha nghĩ tới mấy hoàng tử của Đại Chu đều là người ngu ngốc!" bạch y ngửa đầu cười .

      Hoàng Phủ Giác thân toàn máu, mặt cũng là vết máu, nhưng có vẻ sợ hãi, lãnh đạm : "Ngươi cũng quá coi thường Đại Chu rồi. Hoàng tử chúng ta, luôn lấy trị quốc bình thiên hạ làm trọng, tất nhiên như các ngươi nghiên cứu tà môn ma đạo. Nếu là tỷ thí võ công, người say mê nghiên cưu võ học của Đại Chu ta, làm sao có thể thua dưới tay các ngươi? phải đâu xa, ngay cả nhị ca của ta ngươi cũng bằng được."

      thanh của vang vọng xung quanh, mặt lên chút châm chọc.

      Người áo trắng kia cười lạnh tiếng, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bay lên như diều hâu chưởng chụp xuống đỉnh đầu Hoàng Phủ Giác.

      Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nhìn thấy ràng, trong lòng bàn tay của người áo trắng kia là mấy cây ngân châm.
      Phương Lăng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1520:

      Hoàng Phủ Cẩn kịp nghĩ nhiều, ôm lấy Tô Mạt nhảy lên, đưa tay bắn viên đạn về phía người áo trắng, Tô Mạt cũng bắn ra vài ngân châm, cắm vào mấy tên, khiến bọn chúng thể tiến lên nữa.

      Người áo trắng chỉ cảm thấy có vài luồng kình phong đánh tới, nếu rút lại chưởng cánh tay của bị phế bỏ, nhưng cam lòng bỏ qua cho Hoàng Phủ Giác, khi ở giữa trung liền tung ra chưởng nữa, ngón tay liền bắn về mấy cây ngân châm về phía Hoàng Phủ Cẩn.

      Chưởng phong của Hoàng Phủ Cẩn quét ngang, phần lớn kim châm đều bị đánh nát, nhìn thấy nữa.

      Hoàng Phủ Cản ở cách xa chút, chợt thấy mi tâm nhói lên, luồng phong từ mi tâm hướng thẳng vào tim, kêu lên tiếng, lật người ngã xuống, mà hai tên thị vệ ở cạnh bị kim châm đánh trúng, mất mạng ngay lập tức.

      Hoàng Phủ Cẩn ngăn mấy tên áo trắng lại, Tô Mạt liền nhân cơ hội đến gần Hoàng Phủ Giác, chỉ thấy mi tâm chấm đỏ, sắc mặt đen lại, hàm răng đóng chặt, ngất .

      Nàng vội lấy thuốc mà Hồ tiên sinh dùng phương pháp bí mật luyện thành để bảo vệ tính mạng, nhanh chóng cho nuốt hai viên, quay lại với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, cần dây dưa với bọn họ, chúng ta .”

      Vừa xong, nàng liền lấy đạn tín hiệu tự chế ra, “vút” tiếng, thanh tuy lớn, nhưng lại có ánh sáng màu xanh.

      Lập tức từ chỗ nấp có vài Mị ảnh kỵ sĩ xông tới, bọn họ dù có võ công tuyệt đỉnh như Hoàng Phủ Cẩn, nhưng họ được huấn luyện chính là phối hợp và đánh bất ngờ, lúc Hoàng Phủ Cẩn đá bay tên áo trắng , thời điểm ngăn cản hai tên khác sáu mị ảnh kỵ sĩ bay tới, bọn họ từ toàn thân đều là đồ đen, đầu cũng là mũ đen, tay cũng là găng tay đen, hai tay nâng lên, liền ra bộ móng đặc biệt bay về phía những tên áo trắng, những chiếc móng bay ra kèm những sợi tơ tạo thành tấm lưới, đây chính là thiên la địa võng mà Tô Mạt phát minh ra.

      Mấy tên áo trắng kịp tránh né, lập tức bị nhốt lại, chỉ có tên cầm đầu chạy thoát, hình như đoán được đám người Hoàng Phủ Cẩn đơn giản, cho nên để ý đến đồng bọn, tự mình chạy trước.

      Mà những tên áo trắng bị bắt lại, tự đánh chưởng vào ngực mình, ngay lập tức có những dòng chất lỏng màu xanh bắn về phía đám người Hoàng Phủ Cẩn cùng mị ảnh kỵ sĩ.

      Hoàng Phủ Cẩn dùng chưởng phong gạt chúng ra, dùng nội lực cản lại, tuy phần lớn đều bị chặn nhưng vẫn có tên kỵ sĩ bị bắn trúng, người đó lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể liền bốc khói trắng, dần dần tan ra.
      Last edited: 23/3/15
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :