1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1500: Mạt Nhi, ta tới đón ngươi rời cung.

      Tô Mạt cười lạnh, kẻ ngu mới đoán được, nàng có thể ngang nhiên ra vào, Vu Hận Sinh hứa hẹn gì với nàng, nàng có thể đắc ý như vậy sao?

      “Chúc mừng Lương đễ, trước là Thái tử, sau là Vu Hận Sinh, là trường xuân bất bại mà.”

      Tô Văn Nhi tất nhiên thấy được châm chọc trong lời , hừ : “Ngươi cũng vậy.”

      Tô Mạt ghé sát tai nàng : “Chỉ sợ mộng đẹp của ngươi là giỏ trúc múc nước, công dã tràng*.” xong nàng xoay người rời , hề để ý đến Tô Văn Nhi.

      *: ý làm việc có kết quả gì.

      Tô Văn Nhi giận đến mức giơ tay lên, sai những tên thị vệ bắt Tô Mạt lại.

      Tô Mạt giơ tay lên, những cây châm bắn ra ngoài, những tên thị vệ kia rối rít ngã xuống.

      Tô Văn Nhi ngờ Tô Mạt lại lợi hại đến vậy, cứ như thế làm cho tất cả đều ngã xuống.

      Đột nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, mọi người nhịn được mà rùng mình, dưới ánh mặt trời, bóng người cầm kiếm đến, nhất thời máu nhuộm trời chiều.

      Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm như hồ nước sâu, ánh mắt hơi liếc nhìn, đám thị vệ lập tức lui về sau.

      Tô Văn Nhi cảm thấy cả người như bị đóng băng.

      Tô Mạt lười phải tính sổ với nàng, bởi nàng có ảnh hưởng gì.

      Hoàng Phủ Cẩn thu kiếm vào vỏ, mỉm cười với Tô Mạt, đưa tay ra, “Mạt Nhi, ta tới đón nàng rời cung.”

      Tô Mạt cười yếu ớt, thả người vào trong ngực , Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy nàng, đặt nụ hôn thâm tình xuống trán nàng.

      “Sớm như vậy đến rồi.” Tô Mạt cười , nàng còn tưởng phải chờ mấy hôm nữa, “Vu Hận Sinh đâu?”

      Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng ra ngoài, muốn vào trong điện, “Buổi tối hôm trước, muốn ám sát Thất đệ, chúng ta có chuẩn bị, muốn bắt lại. Ai biết quá mức xảo trá, quan tâm làm bản thân bị thương chạy trốn, bây giờ còn chưa tung tích. Hôm nay cha nuôi cùng Tả Minh Thụy đàm phán.”

      Tô Mạt kinh ngạc : “Diệp lão đầu có ý định gì? Chẳng lẽ tiên hoàng có mật chiếu để lại cho .”

      Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu cái, “Ta cũng , bất quá Lưu Vân mơ hồ nghe được đôi câu, hình như Nhạc Thiếu Sâm cũng là thành viên của Thái bình các.”

      “A?” Tô Mạt kinh ngạc nhìn , những người này nấp quá sâu, nàng bừng tỉnh : “ trách được nhiều lần nhằm vào chàng, nguyên lai là chủ ý của Diệp lão đầu, để cho phản bội chàng, sau đó lấy được tin tưởng của hoàng đế….”

      Xem ra, hoàng đế hoàn toàn thất bại, thất bại thảm hại.

      “Cha ta đâu.”

      ở nhà chờ nàng.”

      “Ông ấy bây giờ chắc bán mạng vì hoàng đế nữa.”

      Bọn họ cũng .

      Trận nội đấu này có người thắng.

      Hoàng Phủ Cẩn dẫn Tô Mạt về Tô phủ, ở gần đó là nơi Diệp Tri Vân và Tả Minh Thụy đàm phán.
      Phương Lăng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1501: Ra khỏi nhà giam, trở về đoàn tụ 01.

      Mặc dù hôm nay Tả Minh Thụy chạm tay vào có thể bỏng, tay cầm trọng binh, có thể đối kháng với triều đình, nhưng Tả phủ vẫn khiêm tốn như cũ, hề ương ngạch. Trước cửa vẫn có mấy gia đinh đứng canh, thái độ khiêm nhường, khắp nơi đều yên tĩnh có gì khác biệt.

      Nhưng với công lực của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, tất nhiên có thể phân biệt được trong đại môn tràn ngập sát khí.

      Thế lực của Tả Minh Thụy, có những mệnh quan triều đình khác, có cả Diệp Tri Vân, thể đây là cuộc cung biến trước đây chưa từng có.

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt sâu, nắm tay nàng: “Mạt Nhi, chờ giải quyết chuyện này xong, ta cùng nàng đưa lão phu nhân về Trữ Châu được ?”

      Tâm tình Tô Mạt tốt hơn, thần thái phấn khởi, cước bộ chậm lại, “Sau đó?”

      Hoàng Phủ Cẩn cười cười, “Sau --- do nàng quyết định, nàng muốn lưu lại chúng ta ở lại, nàng muốn dạo chơi tứ hải chúng ta du lịch. Triều đình thích hợp với chúng ta.”

      Tô Mạt mỉm cười yếu ớt, hai người liền dừng lại ở trước cửa Tả phủ.

      Gã sai vặt lập tức thông báo, rất nhanh quản gia của Tả phủ vội vàng ra tiếp đón, cung nghênh hai người vào phòng khách, mặc dù là ngày đông giá rét, xung quanh u tĩnh hợp lòng người, nhưng khí có chút khẩn trương.

      Phòng khách có ba người ngồi, Diệp Tri Vân, Tả Minh Thụy hai người này Tô Mạt rất quen thuộc, người còn lại làm cho Tô Mạt hết sức ngạc nhiên.

      Lại là Đại học sĩ Thân Vô Dụng.

      Người này Tô Mạt có biết, nhưng để ý đến nhiều, nghe rất có tài văn chương, làm quan thanh liêm ngay thẳng, cũng phải vì muốn hoàng đế vui, thậm chí vì thường xuyên khuyên can hoàng đế mà bị cắt chức.

      Tô Mạt cảm thấy vì Thân Vô Dụng là thần tử còn lưu lại của Tiên hoàng hậu, cho nên hoàng đế mới đề phòng như thế.

      nghĩ tới lại là trụ cột vững vàng của hoàng đế, người này lấy đức báo oán, có thể coi là thánh nhân.

      Bọn họ vừa vào, mấy người đó liền đưa mắt nhìn sang, sắc mặt Tả Minh Thụy và Thân Vô Dụng có chút khó coi, dù sao Tô Mạt là chiêu nghi của hoàng đế, vậy mà lại cùng Tề vương, xem bọn họ ra gì.

      Diệp Tri Vân cười hắc hắc, : “Nha đầu, tới đây, chúng ta gây gổ ở đây, ngươi tới giúp lão đầu chút.”

      Tô Mạt vào thèm để ý sắc mặt của hai người kia, cất bước đến trước mặt Diệp Tri Vân, hành lễ, cười : “Diệp lão đầu, ta giỏi gây gổ, ta chỉ biết giết người…”
      Phương Lăng thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1502: Ra khỏi nhà giam, trở về đoàn tụ 02.

      Nàng tiếp: “Huống chi ta cảm thấy Tả đại nhân cùng Thân đại nhân, hai vị đều có học thức uyên thâm, là nhân vật quan trọng củ triều đình, chắc là cãi nhau như dân thường đâu nhỉ?”

      xong, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tả Minh Thụy, lão đầu này dám nhốt mình, mặc dù mình có chuẩn bị, nhưng nể tình như vậy phiền phức.

      Tả Minh Thụy hừ tiếng, “Hôm nay nhân mã của chúng ta nắm giữ hoàng cung và toàn thành, coi như đại doanh binh Tây Sơn có tới cũng làm nên chuyện gì, hơn nữa, tiên hoàng hiền đức minh, nàng có hoàng tử lưu lại, tất nhiên do người đó kế thừa nghiệp thống nhất đất nước. Thái thượng hoàng tuổi tác cao, gần đây lại thêm bệnh mới, bệnh nặng tùy thời đều có thể ra , bọn ta chẳng lẽ nên sớm có chuẩn bị sao?”

      Thân Vô Dụng nổi giận : “Tả Minh Thụy, xứng với những gì Bệ hạ đối đãi với ngươi, phá lệ cân nhắc ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, mà về chuyện hoàng tử của tiên hoàng, ngươi có bằng chứng gì để chứng minh? Còn nữa, tiên hoàng nếu vì Bệ hạ, tự nhường ngôi vị, cũng là do nàng muốn tiếp tục làm hoàng đế nữa, các ngươi lại lấy chuyện của tiên hoàng ra làm lý do, là hoàng đường!”

      Diệp Tri Vân chỉ cười hì hì cũng Tô Mạt chuyện, giống như nghe thấy hai người họ tranh cãi.

      Tả Minh Thụy mắt lạnh nhìn Thân Vô Dụng, bộ dạng muốn so đo, luôn coi Diệp Tri Vân là đối thủ quan trọng, Thân Vô Dụng chỉ là quan văn thôi, có thủ đoạn gì chứ? Vô binh vô mưu!!

      Mà Diệp Tri Vân lại khác.

      Tả Minh Thụy lạnh lùng : “Thân đại nhân, hôm nay Bệ hạ nhường ngôi, dời đến cung Phúc Thọ, xưng Thái Thượng Hoàng.”

      câu khiến Thân Vô Dụng dừng lại câu của mình, nếu tiên hoàng có thể nhường ngôi, như vậy bệ hạ cũng có thể, về phần chuyện xảy ra ở giữa có mấy người biết?

      Thân vô Dụng nhất thời cứng lưỡi, Diệp Tri Vân cái, lớn tiếng : “Diệp tướng quân biết ràng nhất, mới là người có quyền phát ngôn chân chính.”

      Năm đó giữa nữ đế, Diệp Tri Vân, hoàng phu ân ân oán oán, bọn họ chẳng qua là mơ hồ biết chuyện, người hiểu nhất là người trong cuộc.

      Mặc dù nữ đế chung tình với hoàng phu, nhưng lại mập mờ cùng Diệp Tri Vân, nếu tại sao lại mặc kệ cho nhân sĩ giang hồ nhập cung? Nếu như hai người có tình , vậy hoàng phu tại sao lại hận như vậy, nhất định phải dồn vào chỗ chết?

      Diệp Tri Vân thấy hai người nhằm về mình, nhướn mày, vết sẹo mặt càng thêm .

      Chương 1503: Thoát khỏi nhà giam, trở về đoàn tụ 03.

      Đối với người đàn ông, những chuyện làm mất hết mặt mũi chính là nỗi đau của và là điều kiêng kị của người đó.

      Diệp Tri Vân từ đại hiệp biến thành thái giám sinh tồn trong cung cấm, thống khổ và giãy giụa của phải ai cũng có thể hiểu.

      Tô Mạt nhàng đè vai lại, lẳng lặng nhìn .

      Lệ khí trong mắt Diệp Tri Vân chợt lóe lên, sau đó khôi phục lại lạnh nhạt, rất thích nha đầu này, có nàng làm bạn, cuộc đời đầy khổ nạn của Tĩnh Nhi cũng đáng giá.

      Trước đây nên ép buộc , có số chuyện, suy nghĩ khác nhau có những biện pháp giải quyết khác nhau.

      Diệp Tri Vân chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt : “ có tư cách gì kế thừa vị trí cao?”

      "" ở đây là chỉ hoàng đế , Diệp Tri Vân chán ghét cực điểm, ngay cả tên cũng muốn gọi.

      Sắc mặt Tả Minh Thụy buông lỏng, ngạo nghễ liếc nhìn Thân Vô Dụng.

      Nét mặt già nua của Thân Vô Dụng đỏ bừng, ánh mắt hung ác, còn muốn gì đó, Tô Mạt đột nhiên cười tiếng, : “Thân đại nhân, nếu ngài là trung thần, vậy trung thành với nước hay là trung thành với vua? Tướng của vua phải biết phục tùng, nước mới trường tồn, dân mới sống mãi. Kẻ làm quan, trụ cột nước nhà, giúp sức cho dân. Chẳng lẽ đại nhân hiểu sao?”

      Thân Vô Dụng ngẩn ra, giống như vừa được gáo nước lạnh dội lên đầu, nàng rất đúng, tình huống bây giờ, đám quan văn bọn họ ngoài việc để ý mọi việc thể làm gì khác, bọn họ có binh có mưu, chỉ là người đọc sách.

      Kẻ làm quan, mong muốn quốc thái dân an, tình huống trước mắt, bất kể người nào làm hoàng đế, chỉ cần có được lòng dân là được rồi.

      nhìn về phía Tô Mạt, đột nhiên có cảm giác, ở trong căn phòng này, lời có trọng lượng nhất phải là Tả Minh Thụy hay Diệp Tri Vân mà là tiểu nha đầu này, bởi vì sau lưng nàng có Tề vương, Chiến thần của Đại Chu.

      Suy nghĩ của thông suốt, chắp tay thở dài, : “Nếu như thế, vậy ta lui về triều, hành như cũ.”

      Cung đình bất ngờ làm phản, giành được ngôi vua, nhưng lê dân bách tính còn có cuộc sống của họ, nếu cục diện chính trị bất ổn cuộc sống hằng ngày của họ cũng được đảm bảo.

      xong, Thân Vô Dụng xoay người rời , chút do dự.

      Tả Minh Thụy lẳng lặng nhìn , ngờ cái lão già ngang bướng này chỉ mới nghe nha đầu này vài câu chịu từ bỏ, là ….
      Phương Lăng thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1504: Thoát khỏi nhà giam, trở về đoàn tụ 04.

      đưa mắt nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu mười mấy tuổi, khuôn mặt cũng được tính là xinh đẹp nhưng vẫn nhiều nét trẻ con, khiến người khác đề phòng tới.

      Diệp Tri Vân cười ha ha, vỗ cánh tay Tô Mạt, với Hoàng Phủ Cẩn: “Tĩnh nhi, cưới được vợ này là quyết định đúng rồi, quả thực là vượng phu, vượng vô cùng a.”

      Việc hai người cãi nhau trước đó giống như chưa từng xảy ra.

      Bệnh hay quên của lão đầu này nặng nha!

      Tô Mạt cười mỉm nhìn lão cái, lão liền làm mặt quỷ với nàng, để ý có người nhìn.

      Tả Minh Thụy giật mình, bật thốt lên: “Diệp công công muốn để Tề vương điện hạ kế thừa nghiệp thống nhất đất nước? Như vậy khiến điện hạ phải chịu tiếng xấu đời.”

      Diệp Tri Vân lạnh lùng : “Tả đại nhân, ngài vì sao muốn để cho Vu Hận Sinh lên ngôi hoàng đế, có tài đức gì? Ngài có thể chứng minh có huyết thống của tiên hoàng?”

      Tả Minh Thụy có chuẩn bị trước : “Điểm này Lưu công công có thể làm chứng.”

      Diệp Tri Vân nhướn mày, châm chọc : “Lưu Ngọc cũng từng để cho tiểu hoàng tử chạy thoát, làm sao chứng minh được Vu Hận Sinh là hoàng tử?”

      Tả Minh Thụy chắc chắn : “Diệp công công nếu tin, bằng xin mời, chúng ta cùng đế chỗ Lưu công công, năm đó lúc đưa tiểu hoàng tử có để lại dấu hiệu. Thái thượng hoàng vì muốn đạt được ngôi vị, chẳng những giam lỏng nữ đế, còn liên tiếp giết hại hoàng tử của nữ đế và mình, hành động đáng giận như thế, chẳng lẽ Diệp công công tức giận sao?”

      muốn kích động hận thù của Diệp Tri Vân với hoàng đế.

      Diệp Tri Vân lắc đầu cái: “ giờ tại hạ có hứng thú với việc này, lâu rồi gặp nha đầu này, muốn thưởng thức điểm tâm do nàng làm, Tả đại nhân, chúng ta cáo từ trước. Về chuyện để Vu Hận Sinh làm hoàng đế, ngài nên nghĩ lại. Nếu là ngài, trải qua nhiều khó khăn, vất vả, nội tâm bị đè nén thành ma, vặn vẹo chịu được, khi có cơ hội, chẳng lẽ có thể bình tâm thản nhiên thống trị quốc gia? phải là trải qua loại đau khổ khiến người ta tốt lên, nếu như ngài muốn nâng lên làm hoàng đế, chính là đem Đại Chu đưa thân vào khổ cực, chuyện này Diệp mỗ dù chết cũng đồng ý.”

      từng lấy mạnh của mình cam kết với nữ đế, chỉ cần còn sống, lấy muôn dân trong thiên hạ làm trọng, vì thù riêng mà hại đến dân chúng, đây là nguyên nhân vì sao bao nhiêu năm qua sống trong thống khổ mà đồng quy vu tận với hoàng đế.
      Chương 1506: Thoát khỏi nhà tù, trở về đoàn tụ 05.

      Quả , hoàng đế phải là nam nhân quang minh chính đại, phải người chồng tốt, phải người cha tốt, nhưng thể thừa nhận, nếu xét việc trị nước là hoàng đế tốt.

      Mà lúc này, là thời điểm nên lui xuống, mình được mềm lòng.

      Trong mắt Tả Minh Thụy có chút mê man, vấn đề của Diệp Tri Vân như cục đá ném vào mặt hồ, khiến mặt hồ dâng lên từng đợt sóng, khiến cho dám đối diện.

      Nhưng Diệp Tri Vân làm sao có thể chứng minh Vu Hận Sinh lòng dạ hẹp hòi, tạo được phúc cho muôn dân?

      Hoàng đế ngày càng lớn tuổi, càng ngày càng đa nghi, trông gà hóa cuốc, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều hoài nghi vị trí hoàng đế của là bất chính.

      Mà đúng là như thế, chẳng lẽ đúng sao? Nếu thân thể của nữ đế luôn mạnh khỏe, làm sao có thể đột nhiên bệnh nặng, nhường lại ngôi vị.

      Trừ hoàng tử của nữ đế, có Tín vương là con của hoàng quý phi, mà Tống gia ý đồ tạo phản, bị lưu đày, mẫu thân của Lạc vương xuất thân bình thường, Ngụy vương cần đến, vẫn như con nít, chỉ còn lại Tề vương.

      Tả Minh Thụy nghiêng đầu nhìn Tề vương, chiến thần của Đại Chu Hoàng Phủ Cẩn, bất khả chiến bại, có và Tô quốc công, có thể đánh thắng quân man di. Nếu từ phương diện này mà , Tề vương là lựa chọn tốt nhất.

      Tầm mắt của chuyển Hoàng Phủ Cẩn sang nhìn Tô Mạt, nha đầu này khiến cho cảm thấy nàng hề đơn giản, ngày đó nữ nhi Tả Nghi Lan luôn nhắc nhở , tại trụ cột của Tô gia là Tô Mạt chứ phải là Tô Lão thái gia.

      Nha đầu này, được giữ lại.

      Đột nhiên, rùng mình, quay sang chống lại ánh mặt lạnh như băng của Hoàng Phủ Cẩn, nhận được cảnh cáo từ Tề Vương.

      Công lực của Hoàng Phủ Cẩn này mặc dù chưa phải là vô địch, nhưng đối với thay đổi của khí xung quanh, vô cùng nhạy cảm, Tả Minh Thụy có ý định gì, nhưng Tả Minh Thụy toát ra địch ý với Tô Mạt, liền cảm nhận được.

      Tô Mạt tuy cảm nhận được hết, nhưng cũng biết được, nàng nghiêng cầu cười tiếng với Hoàng Phủ Cẩn, rồi với Diệp Tri Vân: “Diệp lão đầu, nhanh nào, con mới nghĩ ra nhiều món mới nha.”

      Nàng ở trong cung lâu như thế, sở dĩ cùng hoàng đế trực tiếp đối đầu với những thế lực ngầm kia, chính là chờ bọn họ xuất , tránh cho thương vong vô tội, nàng muốn trả giá ít nhất nhưng thu hoạch lớn.
      Phương Lăng thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1507:

      Tô Mạt cảm thấy cha mình chìm đắm trong đau thương, nàng cười lên, an ủi ông: “Cha, hôm nay là ngày vui, người khóc cái gì? Con rất nhớ mọi người, mau đến gặp tổ mẫu.”

      Nàng cũng lần lượt ôm lấy các tỷ muội cùng Nhị ca, cả nhà đều nước mắt quanh mắt.

      Kim Kết cùng Thủy muội khóc bù lu bù loa, Kim Kết xông lên, ôm lấy Tô Mạt: “Tiểu thư, đại kết tử nhớ người muốn chết. Ô ô, người mà về, đại kết tử nhất định tìm người ….”

      Tô Mạt lần lượt an ủi các nàng, thay nàng lau nước mắt.

      thấy đại ca Tô Trì đâu, ngược lại An Trữ công chúa lại ở bên cạnh. Tô Mạt vội vàng tiến lên hành lễ, đối với công chúa, ở lại Tô gia cũng có chút thua thiệt, Tô Trì đối với nàng có chỗ tốt.

      Ngược lại An Bình lại vui vẻ thay nàng, nghênh đón nàng trở về.

      Tô Mạt quay đầu nhìn Thủy muội bởi vì nức nở, nước mắt đọng lại mi mắt kết lại thành lớp sương, nàng mặc ít áo, có vẻ chịu được hàn khí tháng chạp.

      Nàng sợ cả nhà đông lạnh, để cha dẫn cả nhà vào bên trong, bọn họ đến chỗ tổ mẫu.

      Tô lão phu nhân thân thể ngày càng yếu, vẫn cậy mạnh, nghe tin Tô Mạt về, trông trái trông phải, đợi được nữa liền sai Trương ma ma đỡ nàng xuống, muốn ra sân.

      Trương ma ma trời quá lạnh, vẫn là ở trong nhà chờ, lại phái người đến giục, rốt cuộc lão gia cùng Tô Mạt cũng đến cửa, chân mày lão phu nhân mới dãn ra, nở nụ cười.

      Tô Mạt như cơn gió vọt vào nhà, bọn nha hoàn vui vẻ thỉnh an nàng, lại giúp nàng cởi bỏ áo khoác ngoài, “Lão phu nhân chờ lâu rồi ạ.”

      Tô Mạt xông vào nội thất, kêu lên: “Tổ mẫu, Mạt Nhi trở lại.”

      Nàng tiến lên, quỳ xuống trước giường, tựa đầu gối lên tay lão phu nhân.

      Tô lão phu nhân lệ rơi đầy mặt, liên tục tổ tông phù hộ, nàng giùng giằng muốn dậy, Trương ma ma liền để gối cho nàng dựa vào.

      Lão phu nhân ôm Tô Mạt, “Mạt Nhi ngoan, mau dậy để cho tổ mẫu nhìn ngươi kỹ.”

      Trước ngày hôm nay, tổ tôn các nàng luôn nghi ngờ tính toán, phòng bị lẫn nhau, nhưng các nàng học được cách tha thứ, cùng sinh cùng tử, chân chính trở thành người nhà.

      Ta post sớm cho các nàng nha, tối mai bận lắm. Chúc các nàng năm mới luôn vui vẻ, trẻ khỏe và luôn ủng hộ ta nha

      Chương 1508:

      “Mạt Nhi, may nhờ có vạn hoa đồng của con.” Lão phu nhân từ trong áo ngủ bằng gấm lấy vạn hoa đồng ra, phía được khảm ngọc thạch, nhìn ra được là bà quý trọng nó đến mức nào.

      Nhờ có vạn hoa đồng, bà mới có thể liên lạc cùng nhi tử và cháu , khi bị hoàng đế giam lỏng, cũng nhờ có cái này, Mạt Nhi mới có thể đem kế hoạch của nàng tiết lộ từng chi tiết cho họ biết, để họ an tâm chờ, nên gấp gáp, hơn nữa bị rối loạn, tất cả đều nghe theo Tề vương điện hạ an bài là được.

      Cũng nhờ có vạn hoa đồng truyền tin tức, trong lòng bọn họ mới có thể hiểu , bị rối loạn, nếu khi tình hình, rất dễ xảy ra đại loạn.

      Tô Mạt ngồi giường, ôm lấy cổ lão phu nhân, khẽ cười : “Tổ mẫu, vốn là con muốn xin Tề vương điện hạ đưa mọi người trở về Trữ Châu, xem ra hôm nay chưa cần vội như vậy. Hơn nữa Trữ Châu cũng chưa chắc ổn định.”

      Tất nhiên là nàng đến chỗ khác tốt hơn, nơi này an toàn, hôm nay ngôi vị hoàng đế chưa ổn định, rất nhiều người nhìn chằm chằm, chưa thấy Hoàng Phủ Giác xuất , rốt cuộc nghĩ như thế nào, làm gì, ai biết , nàng thể khinh thường được.

      Còn có Tín vương, và Vu Hận Sinh cấu kết với nhau, ai biết mưu gì?

      Ngược lại Hoàng Phủ Giới lại rất dễ chuyện, đứa trẻ to xác có ý xấu, sợ phải trở thành địch nhân của nhau.

      Vì Tô Mạt trở về, dù đây là thời điểm nhạy cảm, nhưng lão phu nhân vẫn sai người bày tiệc, còn để Hỉ Thước ôm tiểu nhi tử của nàng ra ngoài, ngoài ra An Trữ công chúa cũng sinh con trai, mới được hai tháng, thường ngày hay ở chỗ lão phu nhân, vì sợ Tô Trì giận cá chém thớt, lôi vợ con ra chút giận.

      Tô Mạt tự mình mang theo Kim Kết và Thủy muội xuống bếp, ngày cả Lan Nhược và Lưu Hỏa nhịn được mà cùng tham gia náo nhiệt, giống như lúc ở Sướng viên cùng đám người Tống Dung Hoa tỷ thí tài nghệ nấu ăn, cả nhà đều vui vẻ. Mùa đông giá rét, lấy băng rất dễ, làm thành các loại điểm tâm, cả nhà vây quanh bếp lửa, ai ai cũng khen Tô Mạt khéo tay.

      Diệp Tri Vân cũng biết nặng , lần này tới Tô gia là vì đoàn tụ của gia đình, nên đến chuyện chính vui, ông cùng Tô Nhân Vũ, Tô Việt uống rượu, Hoàng Phủ Cẩn cũng uống vài chén sau đó tìm Mạt Nhi.

      Sau khi ăn xong Mạt Nhị chuyện lúc cùng lão phu nhân, tỷ muội các nàng biết lặng lẽ đến nơi nào chuyện.

      Chương 1509:

      Hoàng Phủ Cẩn vòng, hỏi mấy tiểu nha hoàn, đều là ở trong tiểu viện của Tô Việt, thăm Tần Nguyên Quân.

      Tần Nguyên Quân bị ngân châm phong huyệt, lúc tỉnh lúc , tinh thần ngày càng kém, có lúc nhận ra người khác, nhưng những lúc thanh tịnh, cũng rất lạc quan, có nửa điểm sợ chết mà sa sút tinh thần.

      Tần Nguyên Quân được vợ chồng Hồ tiên sinh chăm sóc, dù trị liệu được cho , nhưng cũng cố gắng để bị ác hóa.

      Tô Mạt tự mình bắt mạch cho , cảm giác được đại tỷ lo lắng, nàng nhàng cầm tay đại tỷ, an ủi: “Tỷ tỷ, Tần ca ca có việc gì, tỷ yên tâm, chúng ta tìm ra biện pháp cứu . Mặc dù có hơi vất vả, nhưng là chắc chắn được.”

      Tiêu Vũ Lâu, Diệp Tri Vân đồng ý giúp tay, cộng thêm nàng cùng Tĩnh thiếu gia, như vậy là đủ rồi.

      Tô Hinh Nhi thành thục lên rất nhiều, còn kiêu căng, mà có thần thái điềm tĩnh nhàng, nàng cũng nắm lấy tay Đại tiểu thư : “Đại tỷ, ngươi yên tâm , chúng ta nhất định phải tin tưởng Mạt Nhi cùng Tề vương điện hạ, nhất định chữa khỏi cho tần ca ca.”

      Tô Nhu Nhi trong lòng tràn ngập ấm áp, nàng cười tiếng, cảm kích : “Mặc dù chúng ta trải qua nhiều kiếp nạn, nhưng đến ngày hôm nay, có thể đoàn tụ cùng nhau. Hơn nữa, người nhà đều lòng đoàn kết, trấn an lẫn nhau, ta còn thiếu gì nữa đâu?”

      Nàng cũng quá cưỡng cầu, cho dù Tần Nguyên Quân có chết, là vị hôn phu của nàng, nàng vứt bỏ , nàng quyết tâm, nhưng cho người khác biết, chỉ sợ tổ mẫu, phụ thân và muội muội lo lắng cho mình, đặc biệt là Mạt Nhi.”

      Khi Mạt Nhi bị hoàng đế giữ lại trong cung, làm chiêu nghi, nàng có cảm giác ngũ tạng bị thiêu đốt, nếu là mình dù phải chết nàng cũng liều mạng, nhưng Mạt Nhi lại khác, quá nhiều người kỳ vọng vào nàng. Hơn nữa, từ Mạt Nhi phải chịu nhiều đau khổ, nàng lòng hy vọng, Mạt Nhi cùng Tề vương có thể hạnh phúc, bị sầu khổ của thế gian làm phiền.

      Nàng hàng đêm đều cầu nguyện, nguyện dùng mạng của nàng để đổi lấy hạnh phúc cho Mạt Nhi, hôm nay rốt cuộc Mạt Nhi cũng trở về, nàng cảm thấy vui vẻ, trời xanh phụ lòng của nàng.

      Chậu hoa mai ở cửa sổ nở hoa rất đẹp, mùi thơm lan tỏa, truyền đến chóp mũi của Hoàng Phủ Cẩn, đứng ngoài hành lang, dựa vào cột, lẳng lặng nhìn Mạt Nhi, trong lòng đặc biệt an tĩnh. Chỉ cảm thấy lựa chọn của đúng, cho dù làm vương gia có gì tốt, làm hoàng đế có gì tốt, đối với , so được với nụ cười của nàng.
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :