1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1488: Thu lưới câu cá lớn 02.

      Vì để cho lão phu nhân an tâm, Hoàng Phủ Cần hầu như mỗi người sai người đến Tô gia, cách hai ngày tự mình đến chuyến, những chuyện này cho Tô Mạt.

      Tô Việt nắm hai bên vai muội muội, tỉ mỉ nhìn từ xuống dưới, như muốn kiểm tra xem nàng có mất sợi tóc nào .

      “Nhị ca, ta sao, mọi người trong nhà đều khỏe chứ?” Tô Mạt vội kéo tay Nhị ca, để nhìn nữa.

      Tô Việt gật đầu cái, “Đều tốt cả. Phụ thân vẫn khỏe chứ?”

      Tô Mạt gật đầu, “So với trước tốt hơn nhiều. Hơn nữa Bệ Hạ mấy hôm nữa để phụ thân về nhà.”

      Nàng biết Nhị ca thể ở đây quá lâu, vội vàng lôi kéo qua bên, vừa vừa ý nghĩ của mình cho biết, để và Hoàng Phủ Cẩn phối hợp cùng nhau làm.

      Tô Việt nghe nửa hiểu nửa , nhưng trí nhớ rất tốt, những điều Tô Mạt đều nhớ.

      Tô Mạt thấp giọng : “Huynh với Tề Vương, chuyện này rất quan trọng.”

      lâu sau đó, bên ngoài cung Càn Thanh liền truyền tin đồn, nghe Hoàng đế muốn truyền ngôi cho Thất hoàng tử, bởi vì trời sinh tính lương thiện, so với các hoàng tử khác được trọng dụng hơn. Mặc dù điều hành quyền hành chưa tốt lắm, nhưng làm vua, là người lương thiện là tốt rồi, cần tự mình làm mọi việc.

      tin đồn khác, Hoàng đế biết trong triều có thế lực hắc ám, bọn họ nấp hành động, chờ đợi thời cơ, sai , lấy chuyện của Tiên hoàng làm cớ, mưu cầu tư lợi về mình, phân chia Đại Chu.

      Ngoài ra Hoàng đế cho Thất hoàng tử và Nhị hoàng tử thầm xử lý chuyện này, tróc nã những tên trọng phạm……

      Tất nhiên, tất cả đều là kế hoạch của Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn.

      Đảo mắt đến đông chí, trong cung lại bắt đầu bận rộn.

      Tinh thần Hoàng đế khá lên nhiều, còn cả người vô lực như trước đây, luôn phải nằm giường, nay có thể lên triều lúc, sau đó còn có thể triệu kiến vài vị thần tử.

      Hôm nay, sau khi triệu kiến qua Tả thượng thư, Lưu Tương cùng mấy vị hoàng tử, liền dẫn Tô Mạt ra ngự hoa viên tản bộ.

      Khí sắc của Hoàng đế tốt hơn nhiều, cười : “Nha đầu ngươi quả nhiên là có tài, trẫm cảm thấy người nhanh nhẹn hơn rất nhiều, muốn được thưởng gì đây?”

      Tô Mạt khẽ mỉm cười, “Bệ Hạ, ta sớm xin rồi.”

      Hoàng đế biết nàng đến chuyện của Tần Nguyên Quân, khẽ vuốt cằm, “Trẫm đồng ý. Hoàng thượng trời có linh, cũng nguyện ý cứu người. Chẳng qua là đến lúc đó nếu các ngươi để hoàng thượng bị thương, đừng trách trẫm trở mặt.”
      Chương 1489: Thu lưới câu cá lớn 03.

      Kể từ khi cùng Tô Mạt về những điều kia, Hoàng đế dường như dễ chịu hơn rất nhiều, ngược lại đối với Tô Mạt rất thân thiết, giống như cùng nhau trải qua hoạn nạn, rất ăn ý với nhau.

      Tô Mạt chỉnh lại trang phục, hành lễ, “Bệ Hạ quá lo lắng. Đa tạ Bệ Hạ.”

      Hôm đó Tô Mạt phát ra bí mật kia, cũng nhiều, chỉ với hoàng đế là nàng có học qua y thuật, mấy ngày nay quan sát triệu chứng của , nàng cảm thấy mình có khả năng chữa được, hỏi có muốn thử hay .

      Hoàng đế cũng sợ, để cho nàng kê thang thuốc, dùng thuốc của ngự y nữa.

      Sau mấy ngày dùng thuốc có hiệu quả, đến hôm nay, chưa tới hai tháng, tốt lên nhiều.

      Hoàng đế tốt lên, có vài người muốn cho Tô Mạt sắc mặt tốt, trong lòng liền thầm tính toán.

      Hoàng đế hỏi nàng học y thuật ở đâu, tất nhiên Tô Mạt tùy tiện tiết lộ bí mật của mình, chỉ là tự học qua, có thiên phú linh tinh. Hoàng đế mặc dù hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng còn cách nào khác.

      lúc, Tô Mạt sai người dọn bữa trưa ở hành lang ngự hoa viên, nàng tăng cường cho hoàng đế dùng dược thiện, các ngự y cũng xem qua, có vấn đề gì.

      Uống chén canh, hoàng đế nhìn Tô Mạt cái, “Nha đầu, nếu như trẫm để cho Tề vương kế thừa nghiệp thống nhất thiên hạ, ngươi có thể hay giành ngôi vị của ?”

      Tô Mạt nhướn mày, biết vẫn quên dò xét, nàng bĩu môi hề sợ làm hoàng đế nổi giận, bày ra bộ dạng khinh thường, “Tề vương muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt? Mệt muốn chết.”

      Hoàng đế để ý, thở dài, nhàn nhạt : “Trẫm cảm thấy, các ngươi có thể khiến cho thiên hạ này tốt hơn.”

      Tô Mạt lắc đầu, “Bệ Hạ, chúng thần chỉ là khôn vặt, những đại kia vẫn là làm được. Bệ hạ chắc chắn sống lâu trăm tuổi, còn mấy thập niên nữa, người có đủ thời gian để tự định giá những thứ này.”

      Hoàng đế nhìn nàng kỹ, thêm gì.

      Đông chí là ngày đại của quốc gia, đột nhiên hoàng đế lại tuyên bố tham dự, để cho Tề vương, Lạc vương, Ngụy vương thay mình chủ trì đại điển tế thiên, chủ trì cung yến, ban thưởng cho cá thần tử.

      Trong triều có người suy đoán rằng bệnh của Bệ hạ ngày càng nặng, cũng có người cảm thấy đại sắp xảy ra, dù sao hoàng đế bệnh nặng, có đại thần nào chắc chắn, rốt cuộc là bệnh nặng , hay là giả bệnh để dò xét người khác ….

      ai chắc chắn.
      "Từ giờ đến hết tết mỗi ngày có hai chương nha các nàng. :bird: Quà tết của mọi người đó. :yeah: "

      TUYỆT VỜI, TA IU NÀNG NHỨT TẾT NÀY LUN :sofunny: :iou: :kiss4: :kiss5:
      Chương 1490: Thu lưới câu cá lớn 04.

      Đêm khuya, trong cung Càn Thanh có bóng dáng bay ra ngoài, đến nơi vắng vẻ, sau lưng có người theo sát , nhưng người phía trước lại hề biết.

      Người phía sau vẫn luôn theo sát, chờ bóng dáng bé phía trước dừng lại ở chân tường, liền nấp, vận nội công, lắng nghe động tĩnh.

      lâu sau, bên ngoài tường vang lên tiếng mèo kêu, bên trong liền vui mừng : “Cẩn ca ca, tới đây.”

      Chỉ mất chút công phu, người bên ngoài kia liền nhàng nhảy vào, kẻ nấp càng thêm cẩn thận giấu mình .

      Dưới chân tường, Tô Mạt nhào vào lòng Hoàng Phủ Cẩn, giọng : “ bệnh rất nặng, lại để cho người giám sát ta chặt, nhìn bộ dáng kia, chắc chắn muốn lật lọng, sợ sau khi chết, Hoàng Phủ Giới quản được chúng ta, muốn diệt trừ chúng ta trước. Ta thấy bằng chúng ta chạy sớm chút.”

      Hoàng Phủ Cẩn : “Ta sớm chuẩn bị tốt, người nhà nàng mấy hôm nữa thưởng mai, tối nay ta cùng lão phu nhân thương lượng, vừa đúng ….. Người nào?”

      quay đầu lại nhìn, người ở chỗ tối, lập tức cảnh giác, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn phát ra cái gì.

      Lúc này đột nhiên có con mèo nhảy ra, chạy ra từ góc tường.

      Bên kia Hoàng Phủ Cẩn : “Mạt Nhi, nàng nhẫn nại thêm hai ngày nữa ….”

      Bọn họ hạ thấp giọng, với nhau, Tô Mạt trước, Hoàng Phủ Cẩn nhìn xung quanh lát, mới phi thân rời .

      Người ở chỗ tối lâu sau mới ra, đánh giá phen, quyết định phi thân ra ngoài, hướng đến phủ Tề vương.

      Trong Tề vương phủ, đèn dầu vẫn được thắp sáng, Hoàng Phủ Giới ở cùng với Nhị ca, mặc dù cũng là vương gia, nhưng có cảm nhận gì, theo Nhị ca làm việc, cả ngày được tiếp xúc với đao kiếm, cảm thấy rất vui, cho nên ban đêm cũng thèm .

      lau xong kiếm treo lên, hỏi người làm: “Tề vương về chưa?”

      Người làm kia trả lời: “Vương gia còn chưa trở về, có dặn để cho ngài nghỉ ngơi trước, ngài ấy sợ rằng sáng sớm mai mới có thể trở về.”

      Hoàng Phủ Giới kinh ngạc : “Nhị ca làm gì vậy?”

      Đột nhiên, cây nến trong phòng chợt tắt, Hoàng Phủ Giới lập tức nhìn về phía cửa sổ, “Kẻ nào?”

      cầm kiếm xông tới, mở cửa ra lại thấy ai cả.

      Ngày mùng tám tháng chạp, Tướng Quốc Tự phát cháo miễn phí, tích phúc cho hoàng đế, cầu phúc cho Đại Chu.

      Lưu Tương cùng với Tả thượng thư cùng ba vị hoàng tử thay hoàng đế đến Tướng Quốc Tự dâng hương, ban đêm, Lưu Tương cùng Tả thượng thư cùng nhau vào cung kiến giá.
      Chương 1491: Thu lưới câu cá lớn 05.

      Tô Mạt cùng hai tỳ nữ đánh đàn ở bên cạnh, tài nghệ của nàng khiến cho hai cung nữ bên cạnh phải kinh ngạc.

      Lưu Tương cùng Tả thượng thư nhìn nàng cái, thầm lắc đầu, Bệ Hạ quả nhiên là…

      Tô Mạt đột nhiên nghiêng đầu hướng cười cười: “Hai vị đại nhân uống cháo mùng tám tháng chạp rồi sao?”

      Hai người lúng túng chắp tay cái, theo lệ cho dù là hoàng hậu cũng được tùy tiện trò chuyện cùng thần tử,vị chiêu nghi này….

      Hai người thỉnh an xong, hoàng đế để cho họ ngồi xuống, sau đó bàn bạc ít chuyện trong triều.

      Tô Mạt cũng tránh , cứ lúc lại đưa cho hoàng đế cháo tổ yến, lúc lại mời hoàng đế uống nước, tóm lại chính là cứ loanh quanh ở bên cạnh, mà hoàng đế ngược lại rất hưởng thụ, có nửa điểm thích, còn hai vị đại nhân sắc mặt đến đến mức chịu được nữa.

      lúc sau, Lưu Tương quỳ xuống, “Bệ Hạ, thần có câu biết có nên hay .”

      Hoàng đế nhìn cái: “.”

      Lưu Tương : “Bệ Hạ, vì quốc thái dân an, căn cơ được vững vàng, thần cho là nên lập thái tử …”

      Hoàng đế rủ mắt xuống, khí xung quanh cũng trầm xuống, nhàn nhạt : “Hai vị ái khanh thấy nên lập ai làm thái tử thích hợp.”

      Lưu Tương nghiêng đầu nhìn Tả thượng thư, Tả thượng thư : “Theo thần thân Bệ Hạ vẫn mạnh khỏe, cho dù là bệnh cũng rất nhanh khỏe lại, việc sắc lập thái tử có thể từ từ.”

      Lưu Tương buồn bực, “Tả thượng thư, lúc trước ngài như vậy.”

      Tả thượng thư quỳ xuống đất .

      Hoàng đế ho khan tiếng, “ .”

      Lưu Tương : “Bệ Hạ, thần cho là Ngũ điện hạ từ thông minh hơn người, tính tình ôn nhu, lương thiện, vì vua cha phân ưu….”

      “Trẫm biết.” Hoàng đế khoát tay cắt đứt câu của , sắc mặt vô cùng vui.

      Lưu Tương vội vàng : “Bệ Hạ, lời thường khó nghe, chẳng lẽ Bệ Hạ cảm thấy Ngụy vương điện hạ có thể đảm nhiệm được sao?”

      Hoàng đế nhăn mày, xem ra chính mình bệnh quá lâu, bọn họ cũng gấp lắm rồi.

      Loạn trong giặc ngoài chưa dẹp hết làm sao có thể nhắm mắt.

      Tô Mạt vẫn yên lặng ở bên cạnh, gảy khúc Hoa Nguyệt Dạ, vốn nàng học qua luật, nhưng bởi vì nàng là Thiên thủ quan , sau khi nghe bọn cung nữ giải thích qua, thử chút, nên cũng coi là biết.

      Thấy hoàng đế sắc mặt vui, Lưu Tương vội vàng dập đầu, “Xin Bệ Hạ nghĩ lại, chúng thần tâm vì Bệ Hạ, vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ.”
      Phương Lăng thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1492: Tính tính lại tất cả đều là vô ích.

      “Khốn khiếp, là do trẫm vẫn để cho các ngươi quan to lộc lớn.” Hoàng đê đột nhiên giận tím mặt, chợt ném ngọc như ý nắm trong tay, “Ba” tiếng, nện đúng trán của Lưu Tương.

      Lập tức máu chảy đầm đìa.

      Lưu Tương ngừng dập đầu.

      Hoàng đế hừ lạnh, “Bây giờ, Tống gia và Tô gia đều ngã, Lưu gia các ngươi nhẫn nhịn lâu, rốt cuộc được lão Ngũ* coi trọng, thời điểm lên ngôi vua ngươi càng có được quyền lực, ngươi nghĩ trẫm hiểu sao? Còn nếu là lão Thất* lên ngôi, tất nhiên tiến hành khoa cử, đến lúc đó người tài như rừng, những kẻ già như các ngươi đến lúc đó phải lui về sau ….”

      *: ý chỉ Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới.

      Lưu Tương cùng Tả thượng thư dám câu nào, liên tục dập đầu.

      Hoàng đế hừ tiếng, “Lui ra .”

      Hai người tiếp tục dập đầu, nhưng chịu lui ra.

      Hoàng đế trừng mắt nhìn họ, nhất thời nên lời, hai người vẫn như cũ dập đầu ngừng.

      Tiếng đàn của tô Mạt vẫn như cũ, chút sát khí.

      Lưu Tương đột nhiên quát to: “Dừng lại, tà , mê hoặc tâm vua! Người đâu, bắt nàng lại.”

      Trong điện nhất thời yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở hồng hộc của Lưu Tương.

      Ngọn tay Tô Mạt đè xuống huyền cầm, những thanh du dương kia liền dừng lại.

      Nàng khẽ mỉm cười, “Hai vị có phải hay hơi vội.” Vừa mười ngón tay nàng liền động, tiếng đàn lại vang lên lần nữa.

      Ngoài cửa có mấy tên thị vệ xông tới, rút đao ra khỏi vỏ, hai người tiến lên muốn bắt Tô Mạt.

      Sắc mặt hoàng đế đại biến, “Ai dám động đến nàng.”

      Mấy tên thị vệ bị dọa sợ, dám động đến nàng.

      Lưu Tương lau vết máu mặt, thi lễ : “Bệ Hạ, thân thể của ngài là bị nữ này mê hoặc nên mới suy nhược như vậy. Kính xin Bệ Hạ hạ chỉ, sắc lập thái tử, sau đó Bệ Hạ bệnh nặng lâu năm, nguyện ý truyền ngôi cho thái tử.”

      Hoàng đế ngược lại có chút ngạc nhiên, “Các ngươi đem Tiền Hủy đâu.”

      Lưu Tương cười tiếng, “Tiền mặc dù lợi hại, nhưng có thể thắng được Vu Hận Sinh sao?”

      Hoàng đế mi mắt giật liên tục, Lưu Tương tiếp tục : “Bệ Hạ lập Lạc vương làm thái tử, sau đó truyền ngôi cho , cũng bảo toàn được danh tiếng của thái thượng hoàng.”

      Hoàng đế lạnh lùng : “Nếu như trẫm đồng ý, các ngươi liền hành thích vua sao? Để lão Ngũ đến gặp trẫm.”

      Lưu Tương cười cười, tiến lên mấy bước, áy náy : “Bệ Hạ, có lỗi, Ngũ điện hạ thể tới được.”

      Chương 1493: Rắc rối khó gỡ.

      giơ tay lên, hét lớn tiếng, “Còn mau mời Bệ Hạ di giá.”

      Lúc này Cố Chiêu mang theo đám thị vệ xông vào, hoàng đế thấy liền giật mình, “Cố Chiêu, ngươi …”

      Cố Chiêu cúi đầu dám nhìn , : “Xin thái thượng hoàng di giá.”

      Thấy Cố Chiêu, Tô Mạt cũng rất kinh ngạc, nàng vốn nghĩ tới .

      Cố Chiêu thấy nàng, bước tới trước mặt nàng, hắng giọng : “Tô chiêu nghi, mời.”

      Tô Mạt đột nhiên ghé vào lỗ tai : “Ngươi cùng Lương Đễ giở trò quỷ gì.”

      Sắc mặt Cố Chiêu đại biến, đột nhiên muốn rút đao.

      “Đừng nóng vội.” Tô Mạt đè tay lại, khẽ mỉm cười, “Ngươi phải là đối thủ của ta.”

      Việc nàng có võ công, phần lớn mọi người đều biết, chỉ có vài người biết.

      Cũng ai biết, trong thời gian ngắn như vậy nàng luyện tới thuần thục, cho nên bọn họ khinh thường nàng, chỉ toàn lực đối phó với Tiền và những ám vệ kia.

      Có thể bày ra những thứ này, dẫn rắn xuất đông, nàng làm sao chuẩn bị cẩn thận trước được? Chẳng qua nàng chưa muốn xuất thủ, nàng có thói quen chuẩn bị tất cả, còn mình đứng quan sát.

      Hoàng đế khoát tay áo cái, “Trẫm có số vấn đề muốn hỏi, hỏi , trẫm .”

      Lưu Tương chắp tay cái làm bộ cẩn thận : “Thái thượng hoàng cứ hỏi.”

      Hoàng đế nhàn nhạt : “Trẫm nhường ngôi, các ngươi để ai lên làm hoàng đế?”

      Soái vị, danh chính ngôn thuận, coi như muốn tự mình cầm quyền, cũng dám chiếm lấy, chỉ có thể tìm con cháu hoàng gia làm con rối.

      Hoàng đế cảm thấy Lạc vương làm con rối.

      Lưu Tương cười lớn ngừng.

      Tô Mạt lên tiếng : “Bệ Hạ, hay để tiểu nữ đoán . Lưu Tương ngoài miệng để cho Ngũ điện hạ lên ngôi, sau đó nhốt Bệ Hạ, lại gán cho Ngũ điện hạ tội danh cướp ngôi, quay đầu họ liền đem các vị hoàng tử xử tử. Mà người làm con rối, tất nhiên con nít là thích hợp nhất.”

      Hoàng đế suy nghĩ chút, quả có mấy nhi tử còn bé.

      Tô Mạt tiếp tục : “Tín vương từng là thái tử, nếu như lên ngôi vua, sau đó chết bất đắc kỳ tử, vậy ngôi vị hoàng đế kia liền rơi vào tiểu hoàng tôn của người .”

      Cố Chiêu sắc mặt đại biến, “Ngươi, làm sao ngươi biết.”

      Tô Mạt nhướn mày, “Trước biết, nhưng nhìn thấy ngươi liền biết.”

      Nàng cho người tra xét mọi bí mật trong cung, mơ hồ biết có chút mơ tưởng đến Lương Đễ của thái tử trước đây. Với ân cân nhắc trước đây của hoàng đế, quả quyết mấy lần bị Lưu Tương mua chuộc.
      Chương 1494: Trung thành nhất bị phản bội.

      Có lúc quan to lộc lớn có tác dụng, nhưng nước mắt phụ nữ lại vô cùng quyến rũ, làm cho dù cứng rắn như thép cũng bị tan chảy.

      Suy nghĩ chút, Tô Mạt liền kết luận.

      Lưu Tương thấy Tô Mạt đoán được kế hoạch của bọn họ, lập tức thẹn quá hóa giận, “Cố Chiêu, ngươi còn dài dòng gì nữa, sau khi tân quân lên ngôi, ngươi là Bộ binh thượng thư, sợ cái gì.”

      Cố Chiêu tâm cứng lại, muốn kề đao lên cổ Tô Mạt.

      Tô Mạt muốn ra tay, đột nhiên, “ong” tiếng, Cố Chiêu lập tức phải lui về phía sau, đao rơi ra khỏi tay, thân đao và chuôi đao gãy lìa, cắm xuống đất, mà Cố Chiêu thiếu chút nữa ngã xuống.

      Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lưu Tương, “ đám ngu xuẩn, ngươi cho là thủ vệ của trẫm ở trong cung cũng yếu ớt như thế này, chỉ dựa vào việc mua chuộc được thống lĩnh ngự tiền thị vệ mà có thể nắm giữ cung Càn Thanh, giam lỏng trẫm?”

      Nhân mã của Nhạc Thiếu Sâm vẫn luôn thầm bảo vệ , hơn nữa trong thời cuộc rối loạn thế này, tín nhiệm nhất là tướng quân.

      Lưu Tương nhìn sang Tả thượng thư, vội la lên: “Tả đại nhân, còn chờ gì nữa?”

      chắp tay với hoàng đế, mặc dù sợ nhưng lưng vẫn thẳng tắp: “Kính xin thái thượng hoàng đừng gấp, thần biết thủ vệ cung Càn Thanh tất nhiên yếu, nhưng Nhạc tướng quân, chỉ sợ là phải dựa vào Bệ Hạ.”

      cười tiếng, đắc ý phất tay, “Hôm nay, Nhạc tướng quân vì Tả đại nhân lung lạc, cũng cảm thấy Bệ Hạ tuổi tác cao, thích hợp lui vị vì thái thượng hoàng bảo dưỡng tuổi thọ.”

      Tô Mạt nhìn thân đao đất, sau đó đưa mắt nhìn Tả thượng thư cùng Lưu Tương cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại người hoàng đế, biến chuyển này tựa hồ có chút nhanh, hoàng đế ngờ rằng lại như vậy. cân nhắc Tả Minh Thụy cùng Nhạc Thiếu Sâm, chính là muốn tạo cho mình hàng rào vững chắc, có văn có võ, có thể dựa vào.

      Sắc mặt hoàng đế trầm, ánh mắt lạnh lẽo, cả người khống chế được mà run rẩy, “Tả Minh Thụy?”

      Tả thượng thư chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng : “Bệ Hạ, có thần.”

      Hoàng đế cười lạnh, nhưng hoàn toàn hoảng hốt, vẫn như cũ duy trì thanh tịnh cũng trấn định, “Ngươi cho trẫm có là như vậy ?”

      Tả Minh Thụy là tay cân nhắc lên, từ chức quan , đến lúc đứng hàng tể tướng, gần hai mươi năm, quân thần cùng chung hoạn nạn, hoàng đế luôn coi như tâm phúc bên người.
      Chương 1495: Bí mật của Tả thượng thư.

      Tả Minh Thụy khoát tay áo cái, có người liền mời Lưu Tương cùng Cố Chiêu lui xuống.

      Lưu Tương hiểu, thét lớn tiếng, người nọ khách khí đánh ngất , mang ra ngoài.

      Cố Chiêu thấy thế, thể làm gì khác liền mang mấy tên thị vệ lui xuống, vất vả nuôi dưỡng thân tín của mình, mua chuộc ít thị vệ, kết quả cục diện như thế, chống lại Nhạc Thiếu Sâm chịu nổi kích.

      Tả Minh Thụy nhìn bọn họ lui xuống, Tô Mạt ngược lại lên trước, nhìn nàng cái, nàng tới bên bàn rót cho hoàng đế chén nước.

      Hoàng đế mặc dù cố gắng tự trấn định, hàm răng vẫn va vào ly trà, phát ra thanh tinh tế.

      Chờ uống xong ly trà, Tả Minh Thụy : “Bệ Hạ, cựu thần ngu dốt nhưng hoàng ân trước đây quên. Bệ Hạ còn nhớ Chiêu Bình sáu năm.”

      Nhất thời hoàng đế cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹn, đau đến mức hô hấp được.Chiêu Bình sáu năm, làm sao có thể quên được, có hôn nhân mỹ mãn, khi đó còn là hoàng phu, đó cũng chính là lúc nảy ra ý định làm hoàng đế.

      Năm đó vì vụ án Dương gia tư thông bán nước, cùng nữ đế xảy ra cãi vã kịch liêt, cuối cùng thắng, Dương gia cả nhà bị diệt.

      Chuyện này sau đó được giữ kín, ai dám tới, nhất là sau khi lên làm hoàng đế, trong triều hề có ai họ dương.

      Ngực vừa đau vừa buồn, “Ngươi muốn gì.”

      Tả Minh Thụy chậm rãi : “Bệ Hạ, cha thần cùng Dương gia khi còn từng là bạn tốt, sau đó Dương gia lên làm quan, cha thần vẫn như cũ tiêu dao điền viên. Dương gia vì quên tình hữu nghị giữa hai nhà, liền đem đưa đưa cho Tả gia, cho nên thần tử ở Tả gia, nhiều người biết thần có quan hệ với Dương gia. Chiêu Bình sáu năm, thần vừa vặn vào kinh đến Dương gia thăm người thân, liền gặp phải chuyện như thế. May mắn được nữ đế che chở, thần tìm được đường sống trong chỗ chết trở về Tả gia. Ban đầu thần muốn sống an nhàn, sau đó lại truyền đến tin nữ đế truyền vị …”

      dừng lại câu chuyện, cho dù , hoàng đế cũng hiểu, là chịu ân của nữ đế, cho nên khi làm quan, tìm mọi cách đến gần, là chính vì ngày hôm nay?

      “Là hoàng hậu trước kia lâm chung để lại cho ngươi mật chiếu?” Hoàng đế nắm tay chặt, giọng khô khốc có sức sống.

      Tả Minh Thụy lắc đầu, “Thần chưa bao giờ cùng tiên hoàng có bất kỳ trao đổi gì, nhưng thần nguyện ý ủng hộ hoàng hậu cùng hoàng tử của nàng màng đến sống chết.”
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1494: Trung thành nhất bị phản bội.

      Có lúc quan to lộc lớn có tác dụng, nhưng nước mắt phụ nữ lại vô cùng quyến rũ, làm cho dù cứng rắn như thép cũng bị tan chảy.

      Suy nghĩ chút, Tô Mạt liền kết luận.

      Lưu Tương thấy Tô Mạt đoán được kế hoạch của bọn họ, lập tức thẹn quá hóa giận, “Cố Chiêu, ngươi còn dài dòng gì nữa, sau khi tân quân lên ngôi, ngươi là Bộ binh thượng thư, sợ cái gì.”

      Cố Chiêu tâm cứng lại, muốn kề đao lên cổ Tô Mạt.

      Tô Mạt muốn ra tay, đột nhiên, “ong” tiếng, Cố Chiêu lập tức phải lui về phía sau, đao rơi ra khỏi tay, thân đao và chuôi đao gãy lìa, cắm xuống đất, mà Cố Chiêu thiếu chút nữa ngã xuống.

      Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lưu Tương, “ đám ngu xuẩn, ngươi cho là thủ vệ của trẫm ở trong cung cũng yếu ớt như thế này, chỉ dựa vào việc mua chuộc được thống lĩnh ngự tiền thị vệ mà có thể nắm giữ cung Càn Thanh, giam lỏng trẫm?”

      Nhân mã của Nhạc Thiếu Sâm vẫn luôn thầm bảo vệ , hơn nữa trong thời cuộc rối loạn thế này, tín nhiệm nhất là tướng quân.

      Lưu Tương nhìn sang Tả thượng thư, vội la lên: “Tả đại nhân, còn chờ gì nữa?”

      chắp tay với hoàng đế, mặc dù sợ nhưng lưng vẫn thẳng tắp: “Kính xin thái thượng hoàng đừng gấp, thần biết thủ vệ cung Càn Thanh tất nhiên yếu, nhưng Nhạc tướng quân, chỉ sợ là phải dựa vào Bệ Hạ.”

      cười tiếng, đắc ý phất tay, “Hôm nay, Nhạc tướng quân vì Tả đại nhân lung lạc, cũng cảm thấy Bệ Hạ tuổi tác cao, thích hợp lui vị vì thái thượng hoàng bảo dưỡng tuổi thọ.”

      Tô Mạt nhìn thân đao đất, sau đó đưa mắt nhìn Tả thượng thư cùng Lưu Tương cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại người hoàng đế, biến chuyển này tựa hồ có chút nhanh, hoàng đế ngờ rằng lại như vậy. cân nhắc Tả Minh Thụy cùng Nhạc Thiếu Sâm, chính là muốn tạo cho mình hàng rào vững chắc, có văn có võ, có thể dựa vào.

      Sắc mặt hoàng đế trầm, ánh mắt lạnh lẽo, cả người khống chế được mà run rẩy, “Tả Minh Thụy?”

      Tả thượng thư chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng : “Bệ Hạ, có thần.”

      Hoàng đế cười lạnh, nhưng hoàn toàn hoảng hốt, vẫn như cũ duy trì thanh tịnh cũng trấn định, “Ngươi cho trẫm có là như vậy ?”

      Tả Minh Thụy là tay cân nhắc lên, từ chức quan , đến lúc đứng hàng tể tướng, gần hai mươi năm, quân thần cùng chung hoạn nạn, hoàng đế luôn coi như tâm phúc bên người.

      Chương 1495: Bí mật của Tả thượng thư.

      Tả Minh Thụy khoát tay áo cái, có người liền mời Lưu Tương cùng Cố Chiêu lui xuống.

      Lưu Tương hiểu, thét lớn tiếng, người nọ khách khí đánh ngất , mang ra ngoài.

      Cố Chiêu thấy thế, thể làm gì khác liền mang mấy tên thị vệ lui xuống, vất vả nuôi dưỡng thân tín của mình, mua chuộc ít thị vệ, kết quả cục diện như thế, chống lại Nhạc Thiếu Sâm chịu nổi kích.

      Tả Minh Thụy nhìn bọn họ lui xuống, Tô Mạt ngược lại lên trước, nhìn nàng cái, nàng tới bên bàn rót cho hoàng đế chén nước.

      Hoàng đế mặc dù cố gắng tự trấn định, hàm răng vẫn va vào ly trà, phát ra thanh tinh tế.

      Chờ uống xong ly trà, Tả Minh Thụy : “Bệ Hạ, cựu thần ngu dốt nhưng hoàng ân trước đây quên. Bệ Hạ còn nhớ Chiêu Bình sáu năm.”

      Nhất thời hoàng đế cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹn, đau đến mức hô hấp được.Chiêu Bình sáu năm, làm sao có thể quên được, có hôn nhân mỹ mãn, khi đó còn là hoàng phu, đó cũng chính là lúc nảy ra ý định làm hoàng đế.

      Năm đó vì vụ án Dương gia tư thông bán nước, cùng nữ đế xảy ra cãi vã kịch liêt, cuối cùng thắng, Dương gia cả nhà bị diệt.

      Chuyện này sau đó được giữ kín, ai dám tới, nhất là sau khi lên làm hoàng đế, trong triều hề có ai họ dương.

      Ngực vừa đau vừa buồn, “Ngươi muốn gì.”

      Tả Minh Thụy chậm rãi : “Bệ Hạ, cha thần cùng Dương gia khi còn từng là bạn tốt, sau đó Dương gia lên làm quan, cha thần vẫn như cũ tiêu dao điền viên. Dương gia vì quên tình hữu nghị giữa hai nhà, liền đem đưa đưa cho Tả gia, cho nên thần tử ở Tả gia, nhiều người biết thần có quan hệ với Dương gia. Chiêu Bình sáu năm, thần vừa vặn vào kinh đến Dương gia thăm người thân, liền gặp phải chuyện như thế. May mắn được nữ đế che chở, thần tìm được đường sống trong chỗ chết trở về Tả gia. Ban đầu thần muốn sống an nhàn, sau đó lại truyền đến tin nữ đế truyền vị …”

      dừng lại câu chuyện, cho dù , hoàng đế cũng hiểu, là chịu ân của nữ đế, cho nên khi làm quan, tìm mọi cách đến gần, là chính vì ngày hôm nay?

      “Là hoàng hậu trước kia lâm chung để lại cho ngươi mật chiếu?” Hoàng đế nắm tay chặt, giọng khô khốc có sức sống.

      Tả Minh Thụy lắc đầu, “Thần chưa bao giờ cùng tiên hoàng có bất kỳ trao đổi gì, nhưng thần nguyện ý ủng hộ hoàng hậu cùng hoàng tử của nàng màng đến sống chết.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1496: Hóa trang lên sân khấu.

      , lại hoài nghi Hoàng đế bức bách hoàng hậu thoái vị, liên tiếp giết chết hai vị hoàng tử.

      Tô Mạt ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thần tử giống như Tả Minh Thụy, mang lòng đầy căm phẫn tới chỉ trích hoàng đế bức tử hoàng hậu, tàn sát ruột thịt, giết hại thần tử trung thành với tiên hoàng, vẫn bất động thanh sắc trần thuật lại nhưng đủ để trong lòng hoàng đế đau như bị lăng trì.

      Hoàng đế cười lạnh, nhưng câu nào.

      Tô Mạt lại đưa cho ly trà, nhìn về phía Tả Minh Thụy, nhàn nhạt : “Tả đại nhân, ngươi như thế rất đàng hoàng, nhưng là biết ý đồ của các ngươi như như thế nào, thực muốn đưa tân hoàng tử lên ngôi, khôi phục triều cũ sao?”

      Tả Minh Thụy khí phách : “Tiên Hoàng hậu vẫn còn hoàng tử đời, tất nhiên có thể kế thừa nghiệp thống nhất đất nước, khôi phục Đại Trần.”

      ở đâu? Là ai?” Hoàng đế đột nhiên quát lớn, ném mạnh ly trà xuống đất.

      Tả Minh Thụy vẫn quỳ như cũ, cung kính : “Bệ Hạ gặp, giờ gọi là Vu Hận Sinh, nhưng trở về tên của mình, theo họ của nữ đế, tục danh Nam Cung Dục, khôi phục Đại Trần.”

      Hoàng đế cảm thấy ngực nóng lên, phun ra ngụm máu, vết thương cũ càng thêm tổn hại lục phủ ngũ tạng, trước mắt tối sầm lại ngất .

      Tô Mạt liền đỡ nằm xuống giường.

      Tả Minh Tụy liền cho người lên mang , Tô Mạt lạnh lùng : “Tả đại nhân, bằng chúng ta mấy câu.”

      Việc này Tả Minh Thụy nấp quá sâu, làm cho người khác ngờ tới, hơn nữa thâm trầm thủ đoạn, có thể kết bè phái mà bị phát , mấu chốt chính là họ ngày thường mưu lợi cá nhân, đoạt quyền, tham tiền, tất cả vì ngày hôm nay, cho nên bọn họ nấp vô cùng hoàn hảo.

      Bất quá vẫn bị nàng từ long sàng kia tìm được nguồn gốc, đụng đến số dấu vết.

      Nàng để cho Hoàng Phủ Cẩn thầm dẫn người điều tra, ở thượng cung cục quả nhiên tra được có người động chạm đến long sàng, rất nhiều hành tung cũng bị lộ .

      Tả Minh Thụy tựa hồ có hứng thú, “Tại hạ cùng Tả tiểu thư có gì để . Tô quốc công trung thành vì nước nhưng bị đối đãi như vậy, chẳng lẽ Tô tiểu thư muốn vì vinh hoa phú quý mà chỉ trích lão phu sao?”

      Đối với hiểu lầm của , Tô Mạt hề tức giận, nàng cười cười, : “Tả đại nhân, ngài khẳng định Vu Hận Sinh là con trai của hoàng hậu? Người nào cho ngài biết? Người nào nuôi lớn, làm sao ngài chắc chắn mình phải là bị lợi dụng?”

      Chương 1497: Khốn thú chi đấu*.

      *: con thú khi bị dồn đến đường cùng quay lại chiến đấu hết mình.

      Sắc mặt Tả Minh Thụy liền biến sắc, hừ : “ tiểu nữ như ngươi biết cái gì, còn theo Bệ Hạ dưỡng già .”

      Nếu sợ nàng nghe thấy, có chuẩn bị trước, để cho nàng ở bên hoàng đế, coi như là phần hồi báo của với hoàng đế, dù sao mấy năm nay hoàng đế đối với cũng là tâm, vô cùng tín nhiệm, nếu phải ngày nào cũng tự nhắc nhở chính mình, có lẽ từ bỏ.

      Tô Mạt hề phản kháng, làm bộ như mặc cho họ định đoạt, dáng vẻ chỉ cần họ giết nàng sao cũng được.

      Nàng cho người cẩn thận kiểm tra cho hoàng đế, phát bị nội thương rất nặng, chỉ sợ hôm nay cũng chỉ là tạm thời, cách nào trị tận gốc, trách được vội vàng loại bỏ những thứ có uy hiếp, đáng tiếc ….

      Tô Mạt lạnh lùng cười tiếng.

      Hoàng đế cùng Tô Mạt bị chuyển đến cung Phúc Thọ.

      Tô Mạt hỏi Tả Minh Thụy, “Tả đại nhân, có thể cho ta biết Vu Hận Sinh ở nơi nào ?”

      Tả Minh Thụy hừ : “ diệt trừ uy hiếp.”

      Tô Mạt lập tức suy đoán, nhất định là ám sát Hoàng Phủ Giới, nàng cười cười, “Chỉ sợ ngài phải thất vọng rồi.”

      Tả Minh Thụy để ý tới nàng, cho người bao vây cung Phúc Thọ, trong ba tầng ngoài ba tầng, coi chừng nghiêm ngặt.

      Sau đó vội vàng rời .

      Cũng may cung Phúc Thọ vẫn được cung cấp như cũ, khiến họ phải nhịn đói nhịn khát.

      Tô Mạt an tĩnh ngồi ghế nhìn hoàng đế trong mộng nhưng vẫn bị thống vạn phần, ánh mắt có nửa điểm thương hại.

      “Trẫm muốn tịch thu cả nhà ngươi, cửu tộc, thập tộc.” Hoàng đế đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay chỉ thẳng, sau đó mãnh liệt ho khan, phun ra ngụm máu đen.

      Tô Mạt điểm huyệt , khuyên nhủ: “Bệ Hạ, vẫn nên bình tĩnh lại , chớ nóng.”

      Luôn cho mình là mạnh nhất, thiên hạ vô địch, đến hôm nay bị thần tử chính mình dạy dỗ cắn lại phát, cái tư vị đó ….

      Tô Mạt cầm miếng đệm để sau lưng , để dựa vào, cho hai cung nữ tới phục vụ.

      Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi nhìn trẫm rất buồn cười?”

      Tô Mạt lắc đầu, “Tả Minh Thụy muốn thần ở đây chết già cùng ngài.”

      Hoàng đế liếc mắt nhìn ra ngoài, vẫy tay với nàng, “Ngươi tới đây, trẫm có lời muốn .”

      Tô Mạt tiến đến, hoàng đế ghé vào tai nàng mấy câu, muốn Tô Mạt tìm Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giới, điều động đại doanh binh Tây Sơn, mới có thể đánh trở lại.

      Thế nào cũng chịu chết tâm sao?
      Phương Lăng thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1498: Tự mình nhận báo ứng.

      Tô Mạt lắc đầu cái, “Trừ phi là Tề Vương, nếu người khác cũng thể trong lúc bị bao vây như vậy có thể biết tiến lùi, Bệ Hạ quá coi trọng thần rồi.”

      Hoàng đế chán nản nhắm mắt lại, hít thở mạnh, giống như bị mãnh thú vây quanh.

      Qua mấy ngày, cung Phúc Thọ vẫn bị trông chừng nghiêm ngặt, nhưng Tô Mạt vẫn biết được thông tin bên ngoài.

      Nàng cho hoàng đế, hôm nay Bộ binh mang theo nhóm người chống lại Tả Minh Thụy, chẳng qua là kiêng kị hoàng đế bị bắt, dám tấn công mạnh. Triều đình chia làm hai nhóm, nửa ủng hộ Tả Minh Thụy, nửa khác lại kiên quyết phản đối.

      Nàng cười : “Bệ Hạ, như vậy người cũng hoàn toàn thất bại, ít nhất triều đình vẫn có những người ủng hộ ngài. Lỗi của người là tín nhiệm người cần thiết. Nếu phụ thân ta còn nắm phần binh quyền, tuyệt đối xuất cục diện như thế này. Còn nữa, nếu hai người Lưu công công và Tiền ở bên cạnh người, dễ dàng bị mê hương chế trụ.”

      Hiển nhiên là kế ly gián của Vu Hận Sinh, cố ý để cho hoàng đế tức giận chuyện năm đó Lưu Ngọc để cho tiểu hoàng tử chạy thoát, lại để cho vết thương cũ của hoàng đế tái phát, mất nhẫn nại cùng phán đoán, nhốt Tô Nhân Vũ, nếu Nhạc Thiếu Sâm cũng có cơ hội xen vào.

      Này khác gì gậy ông đập lưng ông.

      Những năm nay thoạt nhìn giống như hoàng đế ổn định mọi việc rất tốt, nhưng thực tế lại tự hủy tường thành, nhất là những năm gần đây, càng ngày càng hay nghi ngờ.

      Ánh mắt hoàng đế khôi phục lại chút sức sống, “Tề vương cùng Ngụy vương, còn có thể …..”


      Tô Mạt lắc đầu, cắt đứt câu của : “Bệ Hạ, người có thể nghĩ đến, chẳng lẽ người khác nghĩ đến sao, bọn họ tự nhiên có chuẩn bị, chỉ sợ hôm nay hai người kia cũng vất vả chiến đấu.”

      Sắc mặt hoàng đế liền biến sắc, chán nản ngã xuống giường, “Phải chăng ta quá ngây thơ.”

      Tô Mạt ngưng mắt nhìn , “Bệ hạ, vì sao trước đây người lại đối xử với Tề Vương như vậy?”

      Vấn đề này nàng muốn hỏi từ lâu, chẳng qua là trước đây có cơ hội.

      Hoàng đế ngẩn người, đối với Cẩn Nhi …. rũ mắt xuống , đối với đứa con trai này, có thưởng thức, có chán ghét, thậm chí là sợ …

      Chỉ sợ ngay chính bản thân cũng biết vì sao.

      Tô Mạt thấy khôn chịu , tiếp tục hỏi: “ Tề vương điện hạ cung cúc tận tụy vì Đại Chu, vì người vào sinh ra tử, nhưng vì sao lần nào người cũng khinh thị ? Chẳng lẽ là vì mẫu thân của xuất thi ti tiện? Nếu như ngay từ đầu người đối xử với như những hoàng tử khác, cần phải tốt hơn, như vậy chán ghét hoàng gia như thế này, thất vọng đối với hoàng gia như vậy, người cũng rơi vào cục diện như ngày hôm nay.”

      Chương 1499: Tàn hoa cũng có lúc sáng lạng.

      Có những điều hoàng đế có thể làm, nhưng đa nghi làm trở nên bảo thủ, khiến bỏ lỡ nhiều điều.

      Những thứ này đủ để nửa đời sau tỉnh ngộ.

      Hoàng đế đột nhiên nổi giận : “Chẳng lẽ trẫm cần ngươi dạy sao?”

      Tô Mạt cười lạnh, “Thần chỉ là sợ người thấy được sai lầm của chính mình, mực oán giận người khác, người bỏ qua những gì? Cho dù là đối với Tả Minh Thụy, người cũng làm cảm động , nếu làm sao vẫn nhớ mãi quên ân huệ từ rất lâu, nhưng lại quan tâm đến nâng đỡ của người mấy năm nay?”


      Vị hoàng đế này, dù đánh bại được tiền triều, nhưng có chinh phục được lòng người.

      Tính kế với cả con trai của mình, nữ nhân của mình, nội bộ càng thêm lục đục, thần tử mặt ngoài ….

      “Người sợ cái này, đề phòng cái kia, mặt ngoài nhân từ, nội tâm lại gian trá tính toán ….”

      “Câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng lại cho trẫm!”

      Hoàng đế cầm gối ném qua, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm Tô Mạt.

      Tô Mạt khẽ mỉm cười, lời thường khó nghe, chút cũng muốn nghe người khác mình tốt, huống chi Tô Mạt châm chọc như thế.

      Hoàng đế lúc tính kế nữ đế có thể nhẫn nhịn lâu như thế, hôm nay lại chút nhẫn nại nào cả.

      Nàng nhướn mày, cười : “Bệ hạ, có lẽ phải là ngài tài giỏi, mà là tiên đế quá ngài mà thôi.”

      Lời này khác nào đả kích lớn nhất đối với hoàng đế, vẫn luôn kiêu ngạo, đó là giành được, nhưng ngược lại là thê tử lại lặng lẽ đưa cho , loại nhục nhã này làm sao có thể tiếp nhận được.

      giận đến mức hét to tiếng, thân thể mãnh liệt run lên, chết lặng.

      Tô Mạt tiến lên điêm mấy huyệt đạo của , châm cứu cho .

      Gần đây chữa bệnh cho , y thuật của nàng ngày càng tinh tiến.

      “Tô Chiêu nghi, có người tìm người.” thị vệ ở cửa truyền lời.

      Tô Mạt liền để hoàng đế ở lại, ra khỏi điện, thấy dưới bậc thang có người đứng đó.

      Nàng nhướn mày, chậm rãi xuống, cười : “Lương đế tâm tình tốt.”

      mặt Tô Văn Nhi tràn đầy đắc ý, nhìn Tô Mạt, châm chọc : “Muội làm Chiêu nghi, ta đây làm tỷ tỷ cưa kịp chúc mừng ngươi.”

      Tô Mạt lười phải diễn kịch cùng nàng, “Vu Hận Sinh cho ngươi cái gì tốt? Chẳng lẽ cho con của ngươi làm hoàng đế sao?”

      Tô Văn Nhi cười khanh khách, móng tay sơn đỏ dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, “Mạt Nhi quả nhiên là rất thông minh, cái này mà cũng đoán được.”
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :