1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1476: Chúng ta cùng tiến cùng lùi.

      Hoàng Phủ Cẩn từ từ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lưu Ngọc, giọng : “Có người lệnh ngươi giết , ngươi lại để cho chạy, ngày đó ngươi liên lạc cùng ai, để cho người đó đem con cứu ? Sau đó ai nuôi lớn, dạy công phu độc? Lưu công công chẳng lẽ ngươi biết?”

      Lưu Ngọc cuống quít quỳ xuống dập đầu, “Bẩm vương gia, nô tài biết. Nô tài chỉ muốn tự mình hại chết đứa bé chưa biết gì. Nô tài chỉ nghĩ, bị bệnh nặng như vậy, để ở nơi người nào biết đến, vừa lúc trời mưa to, để qua đêm như vậy chết. Nô tài chưa bao giờ liên lạc cùng ai để cứu .”

      như vậy Vu Hận Sinh có thể là con trai của hoàng hậu trước đây.

      Hoàng Phủ Cẩn bước thong thả.

      Thế lực của và Mạt Nhi chỉ mới phát triển, chuyện xưa năm ấy khó có thể tìm hiểu kỹ được.

      Chuyện này, Thái Bình Các và Tiêu Vũ Lâu chắc biết ít nhiều.

      Chỉ là làm thế nào để ra đây?

      Hơn nữa mấu chốt là làm thế nào để những người đó từ bỏ ý định cũ, cần phải dùng đến vũ lực, có thể giải quyết trong hòa bình.

      tới trước mặt Lưu công công, cúi đầu nhìn , nhàn nhạt : “Lưu công công, ngươi phải biết, nếu như muốn phục hồi triều cũ, có rất nhiều người phải chết, rất nhiều người tan cửa nát nhà, ta chỉ là người đứng xem, muốn bất cứ người nào phải chết oan cả. Ta hy vọng ngươi có thể , trợ giúp ta ngăn cản chuyện này xảy ra.”

      Lưu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, “Vương gia, lão nô biết. Lão nô có lỗi với Bệ Hạ, xin lỗi Bệ Hạ, lão nô chẳng qua là, chẳng qua là muốn đứa bé kia chết như vậy, hoặc là, thần muốn tự tay giết , nhưng cũng ngờ còn sống.”

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn dáng vẻ của , hỏi thêm được gì nữa, thở dài, xoay người rời , tìm Mạt Nhi.

      Tô Mạt thăm Tô Nhân Vũ, Hoàng đế có dùng hình với Tô Nhân Vũ, cũng nhốt lại, để ông ở tiểu viện trống, ăn uống cũng đến nỗi.

      Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày, ông gầy nhiều.

      Tô Mạt đau lòng vạn phần, cho rằng Hoàng đế ngược đãi ông.

      Tô Nhân Vũ ôm con , cười cười: “Mạt Nhi, đáp ứng phụ thân, đưa lão tổ mẫu về Trữ Châu .”

      Tô Mạt lắc đầu, “Chúng ta muốn cùng phụ thân trở về.”

      Tô Nhân Vũ nâng gò má của nàng, nhìn nàng sâu, con lớn, có chút giống mẫu thân, mặc dù phải giống hệt, nhưng khí chất ưu nhã giống y đúc.
      Phương Lăng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1477: Bất kể nàng có là Chiêu nghi, nàng vẫn là Mạt Nhi của ta.

      Ông ôm chặt nữ nhi, may nhờ phù hộ của Doanh Nhi trời, khiến tìm lại được nữ nhi.

      có chết, cũng thấy nuối tiếc.

      Tô Mạt nằm trong ngực của , giọng : “Cha, người đừng lo lắng, người ngàn vạn lần được buông tay, chúng ta nhất định nhà cùng nhau rời .”

      Tô Nhân Vũ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa thấy Hoàng Phủ Cẩn, cảm thấy vui mừng, ông biết Mạt Nhi bảo vệ người nhà, nhưng ông điều ông hy vọng nhất là Mạt Nhi cũng có được hạnh phúc.

      may có Tề vương, cần giang sơn chỉ mỹ nhân, đó là điều hạnh phúc của Mạt Nhi, là may mắn của Tô gia.

      Tô Mạt đưa vạn hoa đồng cho Tô Nhân Vũ, giọng : “Cha, bảo bối này đưa cho cha, để cha đỡ buồn, người vẫn nhớ chúng ta cùng tổ mẫu chơi như thế nào chứ?”

      Ánh mắt của Tô Nhân Vũ sáng lên, tất nhiên còn nhớ, vạn hoa đồng nho này bên trong có giấu bí mật, có thể dùng để truyền tin tức, nhưng có cơ quan , nếu như mở cơ quan đó, kể cả đập nát vạn hoa đống cũng thấy được đồ vật bên trong.

      Ông để vạn hoa đồng dưới mắt, theo phương pháp trước kia, nhàng chuyển xung quanh, quả nhiên thấy xuất đồ án cùng chữ viết.

      Trong lòng ông vui mừng, cười cười, nữ nhi của ông là liên tiếp làm người ta phải ngạc nhiên.

      Ông biết Tô Mạt định làm gì, nhưng nàng luôn khiến ông cảm thấy có hy vọng.

      Khi ông biết Doanh Nhi bị Hoàng đế thầm hại chết, ông gần như thể chịu đựng được, tình nguyện chết , nhưng nghĩ đến mẫu thân và các con đều bị nguy hiểm, ông đành lòng buông tay.

      Có lẽ, chờ khi họ được an toàn ông buông tay cũng được.

      Tô Mạt cùng phụ thân trò chuyện, để lại van hoa đồng cho ông, sau đó ôm ông chặt, rồi xoay người rời .

      Hoàng Phủ Cẩn ở bên ngoài chờ nàng, nhìn nàng ra, gì, chỉ dắt tay nàng ra ngoài.

      Tô Mạt cười : “Tề Vương điện hạ, tại ta là Chiêu nghi đấy.”

      Thân hình Hoàng Phủ Cẩn bỗng cứng đờ, dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nhàn nhạt : “Ta quan tâm nàng là Chiêu nghi hay Hoàng hậu, nàng vẫn là Mạt Nhi của ta.”

      Nghe giọng kiên định của , Tô Mạt khẽ cười , dựa đầu vào ngực , ôm cổ , “Chàng như vậy, ta thích nhất.”

      cần nhìn bộ dạng cừu thâm đại hận của , nàng cần chính là nam nhân trong hoàn cảnh khó khăn vẫn có thể bình tĩnh, ung dung.

      Hoàng Phủ Cẩn tay ôm lấy nàng, giống như ngày còn bé, nhấc nàng lên ra, cố kỵ chút nào ánh mắt của người khác.
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1478: Cười với cuộc sống.

      Tiền thấy bọn như vậy, cũng tiện đến gần, Hoàng Phủ Cẩn liền đem những lời của Hoàng đế với nàng, cũng ra nhiệm vụ bí mật của .

      Tô Mạt ghé vào bên tai Hoàng Phủ Cẩn : “Nếu tìm được thế lực bí mật kia, vậy trước tiên chúng ta tìm Vu Hận Sinh.”

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, “Vu Hận Sinh.”

      Tô Mạt gật đầu cái, “ có thể trốn nơi nào? Chỉ sợ chỗ nguy hiểm nhất lại là chỗ an toàn nhất.”

      Hoàng Phu Cẩn trầm ngâm: “Nơi này?”

      Tô Mạt cười cười, “Ta có chủ ý này.” Nàng ghé sát tai , Hoàng Phủ Cẩn ôm eo nàng, nghe nàng giọng , nhịn được nhăn mày.

      “Có thể được ?”

      Tô Mạt cắn răng: “Sao lại được, thử chút, đối với những người này, phải dùng biện pháp mạnh.”

      Hoàng Phủ Cẩn ừ tiếng, “Vậy liền thử chút.”

      Ra khỏi lãnh cung, Tô Mạt nhờ đến Tô gia giải thích chút, để bọn họ phải lo lắng, nên tức giận.

      Sau khi tạm biệt Hoàng Phủ Cẩn, nàng trở lại tẩm cung của Hoàng đế, nàng mặc dù là Chiêu nghi, nhưng Hoàng đế chưa phân cho nàng nơi nghỉ ngơi, nàng thể là gì khác là đòi .

      Cung Càn Thanh rất lớn, các điện san sát, nàng loạng choạng trở về, ở cửa đụng phải Tống Dung Miên.

      Tống Dung Miên nhìn qua có vẻ đơn, Tô Mạt cười với nàng, cũng làm lễ ra mắt, mà Tống Dung Miên cũng quan tâm.

      Bọn họ đều hiểu chuyện xảy ra, ở bên trong ai coi Tô Mạt là Chiêu Nghi .

      “Tô tiểu thư, ta cho người chuẩn bị gian phòng cho ngươi. Ngươi cùng ta ở hậu điện .” Giọng Tông Dung Miên nhu hòa, vẻ mặt uyển chuyển.

      Tô Mạt cảm ơn, “ Tiểu công chúa theo ngươi sao?”

      Tống Dung Miên lắc đầu môt cái, “Ở nơi đó cùng bà vú.”

      Tô Mạt tùy y chuyện cùng nàng, sau đó vào trong điện, Tống Dung Miên cảm thấy ngạc nhiên, nàng nghĩ bị người đối xử như vậy, coi như bị điên cũng khóc sướt mướt. Nhưng Tô Mạt khóc nháo, ngược lại vẫn tươi cười như cũ, khiến cho nàng hiểu.

      Lúc Tô Mạt trở về, đúng lúc Hoàng Phủ Giác ở đấy, nàng liền đứng ở ngoài điện, nhìn bồn hoa quế ở hành lang.

      lúc sau, Hoàng Phủ Giác ra, thấy nàng, ngơ ngẩn.

      Tô Mạt ngửa đầu cười với , “Ngũ ca lâu gặp.”

      Hoàng phủ Cẩn giấu bi thương trong mắt, miễn cưỡng cười cười, thời điểm biết nàng bị bắt làm Chiêu nghi, cơ hồ …. Cho nên, liền chạy tới.


      Chương 1479: Tính tình thiếu niên vẫn thay đổi.

      Nắng chiều chậm rãi chiếu xuống, nàng đón lấy ánh mặt trời, tiểu nha đầu ngày xưa nay trưởng thành, xinh đẹp khiến người ta phải ngạc nhiên, hình như lâu nhìn nàng kỹ.

      Hôm nay nhìn lại, có chút xúc động muốn rơi lệ.

      “Mạt Nhi ….” nên lời.

      Tô Mạt khẽ mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc lóe lên vẻ tinh nghịch, “Ngũ ca, ta muốn nhờ huynh giúp chuyện nha.”

      Hoàng Phủ Giác gật đầu, “Ngươi .”

      Tô Mạt lôi kéo tay , Hoàng Phủ Giác cả người chấn động, Tô Mạt thèm để ý, lôi kéo đến cửa bên, “ thể để cho họ nghe được.”

      Mặc dù muốn bo bo giữ mình, thể có dính dáng đến Tô gia hay bất kỳ nhà nào, nhưng vẫn nhịn được. Trước đây, trong lòng quan trọng nhất là quyền thế, nhưng dần dần, cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần thấy nàng vui, nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy tiếng cười của nàng.

      biết, đây là hy vọng xa vời, nàng mà cười tươi, người nàng cho tới giờ phải là .

      Điều này làm cho con người tuyệt vọng, nhưng điều tệ hơn là hạnh phúc, mà nàng cũng được hạnh phúc.

      hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm khổ sở.

      mong rằng, nếu như được hạnh phúc, ít nhất nàng cũng được hạnh phúc, nghĩ đến nàng ở trong mộng cười tươi với , như vậy còn gì mà hối tiếc?

      theo nàng tới góc, Tô Mạt liền với mấy câu.

      Hoàng Phủ Giác gật đầu : “Hảo, ta nhất định làm được.”

      Tô Mạt cười cười, khoát tay áo cái, “Ngũ ca, huynh bận rộn cứ , ta rất tốt, các ngươi cần lo cho ta.”

      Mấy ngày sau, Tô Mạt chính thức được phong làm Chiêu Nghi, vào cung phụng giá, cả triều đều ngạc nhiên, hẹn mà cùng để ý đến Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô gia.

      Đáng tiếc, Tô gia vẫn như cũ đóng chặt cửa, mà Hoàng Phủ Cẩn lại giống như liên quan đến mình, có động tĩnh gì, ngược lại Hoàng Phủ Giới lại nhảy dựng lên, cước đạp ghế, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1480: Thiếu niên tâm hồn trong sáng.

      Tô Mạt nhìn mặt đỏ bừng xông tới, vội vàng tiến lên ngăn lại, “Tiểu thất, ngươi làm gì thế?”

      Hoàng Phủ Giới cãi lại: “ được gọi ta là tiểu thất, ta là Vương gia.”

      Tô Mạt bật cười, “À, ngươi trưởng thành , thành nam tử hán rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi đây là muốn đánh giặc sao?”

      Hoàng Phủ Giới mở miệng, nhưng lại được câu nào, mặc dù lúc tới nổi giận đùng đùng, nhưng là phải thế nào đây, nhất là khi nàng vẫn cười hì hì chất vấn .

      Chẳng lẽ nàng nguyện ý sao?

      Nếu nàng sao lại có chút nào là khó chịu, ngược lại rất vừa lòng làm Chiêu nghi?

      “Ngươi thích Nhị ca sao?” hỏi.

      Tô Mạt ngẩn ra, cười cười, “Ngươi bậy cái gì vậy?”

      Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại làm Chiêu nghi của phụ hoàng?”

      Tô Mạt nhướn mày, “Vậy tại sao ngươi lại làm Vương gia?”

      “Phụ hoàng ban cho ta.”

      Vừa dứt lời, lại thấy Tô Mạt nhìn cười, Hoàng Phủ Giới chợt hiểu ra, nhất định là phụ hoàng ép nàng, “Nhưng ngươi cứ vui cười sao? vui vẻ sao?”

      Tô Mạt lại nhướn mày, “Ta có thể thay đổi được gì, chẳng lẽ suốt ngày sướt mướt, khóc lóc om sòm đồng ý sao? Ta đồng ý được ích gì sao?”

      Với thái độ của hoàng đế, bọn họ có nháo nữa cũng được gì, hơn nữa đây cũng phải tác phong của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ có thể chống lại thủ đoạn của Hoàng đế mới chịu nhìn thẳng bọn họ, đàm phán cùng với họ. Nếu bọn họ cũng chỉ có thể bị định đoạt.

      Dù sao cũng vạch mặt rồi, dù cho cả ngày nổi giận cũng hết ngày, cứ cười vui vẻ, mọi người vẫn vui vẻ hòa thuận như trước.

      Bọn họ còn là trẻ con nữa, tự nhiên hiểu được tiến lui, thay vì cả ngày đều trừng mắt lạnh nhìn nhau, bằng mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất.

      Hoàng Phủ Giới cảm thấy đầu mình đủ dùng, gãi gãi đầu, nữ nhân phiền toái, Mạt Nhi phức tạp, giống với Hoàng Phủ Kha, vui vẻ liền cười, vui khóc. Nhưng Mạt Nhi như vậy,vui nàng cười, vui nàng cũng cười, biết nàng rốt cuộc nàng như thế nào. Từ , nàng thông minh hơn , hôm nay càng cảm thấy mình còn kém nàng.

      “Nếu ngươi thích, sao nghĩ biện pháp khác từ đầu , sao ngươi tìm Nhị ca, Ngũ ca và ta để thương lượng? Chẳng lẽ mọi người cùng nhau thương lượng ra biện pháp nào sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, khó nén giận.

      Trong lòng Tô Mạt rất cảm kích, nàng vỗ vai , hơn nàng vài tháng, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều, “Cảm ơn ngươi, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên tự bảo vệ chính mình .”
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1481: Nếu phụ hoàng để cho ngươi kế thừa nghiệp thống nhất đất nước?

      Hoàng Phủ Giới cau mày, : “Ta muốn gặp phụ hoàng.”

      Tống Dung Miên tiến lên trước : “Điện hạ, vẫn là nên , Bệ Hạ vừa uống thuốc xong, muốn gặp ai.”

      Hoàng Phủ Giới hừ tiếng, “Ta cũng phải là người ngoài.”

      vén áo bào, nhấc chân tiến vào, thị vệ hành lang cũng ngăn lại.

      Hoàng đế dựa nghiêng giường suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc, dưới ánh nến, lại càng thêm phần thâm trầm.

      “Phụ hoàng, người đỡ hơn chưa?” Hoàng Phủ Giới tiến vào, hành lễ.

      Hoàng đế nhìn chút, lại cười cười, trong mấy đứa con trai, chỉ có tiểu tử ngốc này là vô tâm thẳng tính nhất, tính tình nhiệt huyết, chắc là tới bất bình hộ.

      vẫy tay, “Giới Nhi, lại đây.”

      Hoàng Phủ Giới do dự chút, bĩu môi: “Phụ hoàng, vì sao người lại muốn ép Mạt Nhi.”

      Hoàng đế để ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai , : “Giới Nhi, ta hỏi con vấn đề.”

      Hoàng Phủ Giới gật đầu.

      “Nếu như phụ hoàng trăm năm sau để cho ngươi làm hoàng đế …….”

      “A? , …..” đợi hoàng đế xong, Hoàng Phủ Giới lập tức nhảy dựng lên, xua tay : “Phụ hoàng, ta muốn làm.”

      Đều làm Hoàng đế rất tốt, khi đó mẫu phi chỉ lần hy vọng Tam ca làm Hoàng đế, như vậy người trở thành Thái hậu, còn muốn mau lớn lên, trợ giúp Tam ca, tránh cho Tam ca bị Nhị ca và Ngũ ca khi dễ, đoạt mất ngôi vị Hoàng đế.

      Nhưng Hoàng Phủ Giới cảm thấy làm Hoàng đế có cái gì tốt? Chẳng lẽ mỗi ngày vào triều, phê duyệt những tấu chương bao giờ hết? thể tùy tiện ra ngoài du ngoạn, thể tùy tiện dối, thể …. Hoặc là vì tam cung lục viện, bảy hai phi tần? Nhiều nữ nhân như vậy, phiền chết, có cái gì tốt? đến giờ vẫn chưa tìm được điểm nào tốt khi làm Hoàng đế, cũng biết vì sao Tam ca lại muốn làm Hoàng đế như vậy, sợ người khác giành mất chỗ của .

      Nhìn Nhị ca cũng muốn. Hoàng Phủ Giới từ trước đến này luôn nghĩ rằng Nhị ca thông minh nhất, cũng muốn, có cái gì tốt. Nhị ca cảm thấy Tô Mạt quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế rất nhiều, cho nên Hoàng Phủ Giới cũng cảm thấy Tô Mạt tốt hơn ngôi vị Hoàng đế, chỉ tiếc là Nhị ca giành trước mất rồi.

      Hoàng đế nhìn , từ cặp mắt đen bóng tựa như phát hỏa của , hề có bất an hay ham muốn gì.

      Chương 1482: Bí mật hổ phù.

      cười cười, vỗ vỗ bên giường, “Ngươi sợ cái gì, trẫm miễn cưỡng ngươi, chuyện này cần cho người khác, ngươi cho phụ hoàng xem, ngươi muốn làm cái gì.”

      Hoàng Phủ Giới vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn ngồi xuống, : “Phụ hoàng, ta muốn giống như Nhị ca, làm Đại tướng quân chiến trường.”

      Hoàng đế khẽ vuốt cằm, võ công tốt, tính tình mạnh mẽ, nhưng cũng đơn thuần, đối với quan trường thích lắm, thích minh đao minh thương (ý chỉ thích mọi chuyện thẳng thắn, ràng). Chẳng qua là hoàn cảnh cũng tạo người, biết tương lai trưởng thành thêm, còn đơn thuần như thế, có lòng khác.

      Hoàng đế từ trong tay áo móc ra con hổ trạm khắc tinh xảo, đưa cho Hoàng Phủ Giới, “Cái này ngươi cầm thay phụ hoàng, để cho ai nhìn thấy, cho bất cứ kẻ nào, bao gồm Nhị ca, Ngũ ca và Tô Mạt, biết ?”

      Hoàng Phủ Giới có vẻ khó hiểu: “Phụ hoàng, cái này là gì vậy?”

      Hoàng đế chỉ ngưng mắt nhìn , “Đáp ứng phụ hoàng trước .”

      Hoàng Phu Giới suy nghĩ lúc, liền đáp ứng, chỉ cần chịu đáp ứng, nhất định làm được.

      Hoàng đế : “Ngươi cất kỹ, chờ ngày nào đó, phụ hoàng cho ngươi đạo ý chỉ.”

      Hoàng Phủ Giới mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn cẩn thận cất vào túi bên người.

      Nhìn cất xong, hoàng đế : “Về phần chuyện Tô Mạt, ngươi cần để ý, phụ hoàng ép nàng, chỉ là muốn nàng cùng Nhị ca ngươi làm chuyện.”

      Đôi mắt Hoàng Phủ Giới sáng lên, “Phụ hoàng, sao?”

      Hoàng đế vuốt cằm, “Quân hí vô ngôn, phụ hoàng làm sao phải lừa ngươi.”

      Hoàng Phủ Giới cao hứng, tảng đá lớn trong lòng buông xuống, cả người lập tức thoải mái hơn.

      Hoàng đế dặn dò mấy câu, sau đó để cho tìm Tề vương, xem xem có cần giúp gì .

      Hoàng Phủ Giới đứng dậy, cung kính hành lễ, trong mắt hàm chứa nước mắt, “Phụ hoàng, vậy ta .”

      Hoàng đế khoát tay cái, liền lui ra ngoài.

      Tô Mạt ở trước điện nhìn ra ngoài liên cười, chờ đến trước mặt, nàng liền cười : “Này, Bệ Hạ cho ngươi thứ gì tốt sao?”

      Hoàng Phủ Giới ngẩn ra, theo bản năng sờ túi bên người, muốn gật đầu, lại giật mình lắc đầu cái.

      Tô Mạt bật cười: “Ta tranh của ngươi đâu, ngươi muốn đâu?”

      Hoàng Phủ Giới hơi nghiêng đầu, nhìn nàng chút, da mặt nàng nhẵn nhụi, trong nét xinh đẹp còn có thêm chút đáng của trẻ con.

      Chương 1483: Thận trọng.

      Lúc này cười, : “Tất nhiên là tìm Nhị ca, phụ hoàng , người phong ngươi làm chiêu nghi chỉ là làm ra vẻ thôi, bắt ép ngươi, ngươi cần phải sợ.”

      Tô Mạt bĩu môi, “Ta biết từ trước rồi, ngươi ngây ngốc xông vào làm gì.”


      Mặc dù như vậy, nhưng vẻ mặt của nàng ràng thể cảm kích.

      Hoàng Phủ Giới cười hắc hắc, xoay người muốn , Tô Mạt kéo lại : “Ngươi bảo Nhị ca ngươi vào cung, ta có chuyện tìm .”

      Hoàng Phủ Giới lầm bầm hai tiếng: “Ngươi có chỗ nào tốt chứ.”

      Tô Mạt bĩu môi, “Ngươi là tiểu trư sao? Lầm bầm.”

      Gương mặt Hoàng Phủ Giới nóng lên, đem tay áo kéo trở về, “Vậy sao ngươi lại bảo ta gọi?” xong liền chạy ra ngoài.

      Tô Mạt chậm rãi đến cửa cung Càn Thanh chờ, quả nhiên, chưa đến canh giờ, dưới ánh trời chiều Hoàng Phủ Cẩn đến, nhìn nàng ngồi vạc nước lớn dùng để phòng cháy, lắc đầu cười, nha đầu này, coi như trời có sập cũng đổi được tính nghịch ngợm.

      Tô Mạt vẫy tay với , đột nhiên nàng lui về phía sau, mấy tiểu thái giám đằng trước bị dọa sợ: “Nha, Tô Chiêu nghi rơi xuống vạc nước rồi.”

      Hoảng hốt tiến lên vớt nàng, đến trước vạc nước, lại thấy nàng ngồi khuất phía sau, cười hì hì,giơ 1 ngón tay với bọn họ.

      Bọn họ liền tiếp tục ra sức kêu.

      Hoàng Phủ Cẩn đứng ở đó xa, nha đầu này, lại chọc ghẹo người, với công phu của lại nhìn ra nàng nhảy qua sao.

      dùng truyền với nàng : “Nha đầu, nàng tới, ta .”

      Làm bộ muốn xoay người, Tô Mạt liền đứng lên, ném thỏi bạc cho mấy tiểu thái giám kia, sau đó nhảy lên lưng của Hoàng Phủ Cẩn, ôm cổ , : “Bổn Chiêu nghi tìm ngươi có chuyện muốn , ngươi đâu?”

      Dám lộ liễu quyến rũ phi tử của Phụ hoàng, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn là người đầu tiên rồi, những tiểu thái giám kia sợ tới mức làm bộ như nhìn thấy, cầm bạc chạy như bay.

      Tô Mạt đắc ý nghiêng đầu nhìn chút, chuyện như thế này là an toàn nhất, ai cũng dám nghe lén.

      Hoàng Phủ Cẩn cõng nàng, dọc hành lang đến nơi vắng người, sau đó dừng lại để nàng đứng lan can.

      Tô Mạt giọng : “Hôm nay có biện pháp tốt để dẫn Vu Hận Sinh tới.”

      Nàng nghĩ nếu Vu Hận Sinh là hoàng tử tiền triều, vậy chính là dựa vào thế lực của tiền triều, bọn họ lấy cớ là khôi phục tiền triều, bất kể là trung thành hay có tâm tư khác, , bọn họ liền danh chính, ngôn thuận.

      Chương 1484: Chạm đến nỗi khổ riêng ----- lấy được tin tưởng 01.

      Lần thất bại này, nếu chờ tiếp mười năm hai mươi năm nữa, vậy thôi quên .

      Nàng ghé sát vào tai , nghe xong Hoàng Phủ Cẩn : “Biện pháp này nhanh hơn chút, nhưng mà Thất đệ …”

      Tô Mạt : “ sợ, chàng cứ để ở bên cạnh chàng, ngược lại Vu Hận Sinh càng nhanh lộ diện.”

      Tô Mạt có cảm giác, Vu Hận Sinh hình như phục Hoàng Phủ Cẩn, luôn có ý định muốn ganh đua.

      Hai người thương lượng phen, Hoàng Phủ Cẩn trở về chuẩn bị, Tô Mạt trở lại cung Càn Thanh.

      Hoàng đế uống thuốc, thấy nàng vào, liền đặt chén thuốc xuống. Giống như trước đây, giỡn với nàng: “Nha đầu này lại vụng trộm làm cái gì thế?”

      Tô Mạt nghiêng đầu : “Nếu là vụng trộm, có thể tùy tiện cho người biết được sao?”

      Hoàng đế phất tay, cho những người bên cạnh lui xuống, bảo Tô Mạt ngồi xuống cạnh .

      Tô Mạt ngồi xuống, “Bệ Hạ, thần có chuyện cầu ngài.”

      Hoàng đế cười : “ ta nghe thử.”

      Tô Mạt : “Nếu như Bệ Hạ đáp ứng, cũng đừng nổi giận, cứ coi như ta chưa gì.” Nàng đánh giá chút, ra ý định muốn mang Tần Nguyên Cung đến địa cung của Tiên hoàng hậu, liên quan đến chuyện Huyền Băng châu.

      Hoàng đế tức giận, nhưng vẻ mặt cũng nhàng, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.

      Lúc sau, giọng của có chút lạnh lùng : “Là Diệp Tri Vân bảo ngươi đến hỏi?”

      Tô Mạt trầm mặc , bởi vì dù thế nào Hoàng đế cũng nhận định là Diệp lão đầu phái nàng đến hỏi, nàng có gì cũng giải thích được. Quả nhiên, Hoàng đế tự mình nhận định, đem Diệp Tri Vân ra mắng mấy câu, hừ : “Đúng là ngu xuẩn, mãi chịu từ bỏ ý định.”

      Lúc sau, Tô Mạt thấy sắc mặt tốt hơn chút, mới : “Bệ Hạ, chúng ta phải là mang luôn, chẳng qua là để Tần ca ca đến gần Huyền Băng châu, lấy kim châm trong đầu lấy ra.

      “Ai lấy được châm ra?” Ánh mắt Hoàng đế đột nhiên trở nên sắc bén.

      Tô Mạt ngẩn ra, trong nhận thức của Hoàng đế Diệp Tri Vân là người bị thương nặng, tự vệ cũng khó khăn, mà Thái Bình Các và Tiêu Vũ Lâu càng thể bị bại lộ, nếu có phiền toái lớn, nàng suy nghĩ nhanh : “Thần.”

      Hoàng đế híp mắt, nhướn mày : “Nếu ngươi lợi hại như vậy, sao trực tiếp bắt trẫm?”

      Tô Mạt cau mày, tựa như sầu não nhìn , “Nếu như phải Bệ hạ bắt giữ phụ thân thần, chẳng lẽ thần đại nghịch bất đạo, đặt điều kiện với Bệ Hạ? Coi như thần có oán giận Bệ Hạ, nhưng cũng vạn phần kính trọng ngài.”

      Chương 1485: Chạm đến nỗi khổ riêng ---- lấy được tin tưởng 02

      Nhìn dáng vẻ nàng giống như dối, ngược lại Hoàng đế lại cười tiếng: “Coi như trẫm đùa, mang cho trẫm ly trà hoa lài tới đây.”

      Tô Mạt đứng dậy, sai người mang bộ chén thủy tinh cầm đến, còn có trà hoa lài thượng hạng, động tác của nàng cực kỳ thành thục, như nước chảy mây trôi, tư thái uyển chuyển, khiến hoàng đế cảm thấy thần thái sảng khoái hơn.

      Tô Mạt dùng khay , bưng lên cho Hoàng đế, nhìn hài lòng hớp hớp, nhàng hỏi: “Bệ hạ, người hẳn là rất Hoàng hậu.”

      xong lời này, lòng bàn tay của nàng cũng đầy mồ hôi, nàng biết mình làm vậy là mạo hiểm, nhưng nàng nguyện ý đánh cuộc.

      Hoàng đế nghe vậy lập tức giống như bị người ta điểm huyệt, mặt liền biến sắc, tay run rẩy, những cánh hoa trong ly thủy tinh cũng rung động theo.

      nghiêng đầu nhìn Tô Mạt, đôi mắt đen nhánh của Tô Mạt cũng nhìn , đôi mắt to, thậm chí tròng mắt có chút màu xanh như mắt trẻ con, có nửa điểm châm chọc, có ý đồ gì …..

      Tim của buông lỏng , rủ mắt nhấp ly trà, : “Tiểu nha đầu, biết cái gì là ?”

      Tô Mạt bĩu môi, nhưng cũng thở phào nhõm, biết rằng Hoàng đế tức giận. Nàng đoán trong lòng Hoàng đế, là người đàn ông, đối với Hoàng hậu khẳng định là , để cho bất kỳ ai xen vào. Hơn nữa bản thân vô cùng đau lòng, rất ít tới, dần dần điều đó trở thành bí mật.

      Mà ở trong lòng , chỉ sợ năm tháng trôi qua, thân thể ngày càng già , càng thêm nhớ lại ngày tháng trước kia.

      Tình cảm của có lẽ bị người hiểu lầm, cho rằng là người bạc tình bạc nghĩa, nhất là tại thời điểm tranh giành quyền lực, tâm của càng thêm phẫn uất.

      Nhất định muốn tìm nơi để tâm , muốn bày tỏ, dù chỉ mấy câu.

      Như vậy cũng đủ để lấy được tín nhiệm của .

      Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, tựa như nhìn vào bầu trời đêm, “Nha đầu, nếu người trong lòng ngươi, tới giành đồ của ngươi, ngươi làm thế nào?”

      Tô Mạt nhướn mày, cười : “Vậy phải xem thần thích người đó nhiều hơn hay vật đó nhiều hơn. Nếu người đó hơn, vậy đưa vật đó ra, cho biết thần . Còn nếu , vậy giết , bảo vệ vật mà thần thích.”

      Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm : “Ngược lại sao?”

      Ngược lại? Tô Mạt trầm ngâm chút, “Bệ hạ, có rất nhiều trường hợp, bị nhiều nhân tố ảnh hưởng.”

      “Trẫm muốn nghe chút.”

      Chương 1486: Chạm đến nỗi khổ riêng --- lấy được tin tưởng 03.

      Tô Mạt : “Nếu như thần muốn giành đồ của người khác, vậy chứng tỏ thần rất mến vật đó, có thể khiến thần vô cùng vui vẻ và có động lực, hoặc là, thần có lý do nhất định giành được nó và buộc phải như vậy. Nếu thần coi trọng chủ nhân của vật kia, khi cướp được đồ chỉ có kết cục duy nhất, vĩnh viễn thấy hoặc là trừ hậu họa, giết .”

      “Ba” tiếng, Hoàng đế làm rơi ly trà xuống giường, nước trà đổ cả vào chăn, nước trà thấm vào những bông hoa, rất khó coi.

      Tô Mạt vội gọi người dọn dẹp, thay chăn, bận rộn lúc mới an tĩnh lại.

      Hoàng đế lại giống như để ý đến, hình như suy nghĩ điều gì.

      Qua lâu, những viên than cháy trong lư hương bên cạnh tỏa ra rất nhiều nhiệt khiến Tô Mạt có chút chịu được, nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy lạnh.

      “Có khả năng nào tha thứ cho ngươi ?”

      Trong điện khí nặng nề, yên tĩnh giống như có sức sống, giọng của hoàng đế lớn, nhưng vẫn có tiếng vọng lại.

      Tô Mạt thở dài : “Bệ Hạ, nếu như người có thể tạo thành những tổn thương quá nghiêm trọng, có lẽ vẫn có thể. Giống như người ta tới giành đồ của thần, nếu thần thương hơn vật kia, đối với thần tốt, vật tự nhiên thần tha thứ cho . Nhưng nếu là ….”

      Nàng còn chưa dứt câu, hoàng đế nằm giường mãnh liệt ho khan, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng ho ra.

      Tô Mạt liền hiểu ra, dĩ nhiên là đoạt đồ của người khác, lại tạo ra những tổn thương thể tha thứ, nên đến giờ phút này, mới có thể bất an như vậy.

      Mãi đến đêm khuya, hoàng đế cho ngự y quấy rầy, nhưng lại cho Tô Mạt , bảo nàng ở bên cạnh trò chuyện.

      Thời điểm trời tờ mờ sáng, sâu xa : “Ngươi chỉ là tiểu nha đầu, biết cái gì chứ. Huống chi, người với người bất đồng.”

      xong mơ màng ngủ mất, Tô Mạt liền nghĩ, sợ người đó quên mất , ở U Minh ty cũng gặp , lại muốn nàng ở tam sinh thạch chờ ….

      Tô Mạt lẳng lặng ngồi bên cạnh, dù là người mạnh mẽ cỡ nào, nhưng gặp phải sinh tử, gặp phải tâm ma, có cách nào trốn tránh được.

      Trong điện phảng phất hương thơm, là long tiên hương… Tô Mạt vừa nghĩ, trước đây nàng chưa từng có cơ hội ở lại nơi đây, cho nên có ngửi qua hương thơm nào như thế, thậm chí còn dễ ngửi hơn long tiên hương, mùi thơm phong phú nhiều tầng, nhiều thay đổi.

      Nàng tu luyện nội lực, còn vừa học nhiều thứ như Thông thiên bí quyết, Thiên thủ quan , cùng A Cổ Thái học điều phối hương, cùng Hồ tiên sinh học y thuật ….

      Chương 1487: Thu lưới câu cá lớn 01.

      Mặc dù có nghiên cứu qua độc dược, nhưng nàng biết, số thứ tưởng như tầm thường trộn vào với nhau cũng có thể tạo ra độc dược.

      Hơn nữa dùng phương pháp này giết người, vô ảnh vô hình, ví dụ cho người khác uống thuốc, phát sinh chuyện gì, nhưng nếu người đó ngửi thấy mùi hương nào đó, liền sinh ra xung đột, dù lập tức phát bệnh, nhưng năm rộng tháng dài, gây ra những phản ứng tốt.

      Nhìn Hoàng đế mê khác thường, tinh thần ổn định, chỉ sợ chính là như thế.

      Nàng lập tức đứng dậy quan sát, bên trong lư hương là long tiên hương, ngoài ra trong phòng còn có các loại cây cây cảnh, chậu hoa cúc, chậu tử vi,….

      Nàng tìm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước trụ giường của Hoàng đế.

      Giường lớn làm bằng gỗ tử đàn, gồm ba nghìn mảnh lắp lại, xung quanh chạm trổ, điêu khắc, vô cùng tráng lệ.

      Mùi thơm của thân gỗ…..

      Tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó, thần sắc của tô mạt buông lỏng , “Tìm được.”

      Nàng lặng lẽ lui ra ngoài điện, bên ngoài trời bắt đầu sáng, có thái giám bắt đầu vẩy nước quét sân, bọn họ động tác nhàng, chút cũng quấy rầy người nghỉ ngơi trong điện.

      Tô Mạt gọi tiểu thái gia tới, “Ngươi giúp ta đến Hình bộ, mời Tề Vương đến Càn Thanh môn chuyến.”

      Những tiểu thái giám này cũng thành thói quen, mặc dù Tô Mạt là Chiêu nghi, hoàng đế để cho nàng phụng giá, so với Tống Dung Miên còn sủng ái hơn, nhưng nàng gặp gỡ Tề Vương, Lạc Vương, Ngụy Vương, Bệ Hạ cũng biết, căn bản để ý, bọn họ cũng hiểu ý tứ của chủ tử, đối với Tô Mạt mực cung kính.

      Tiểu thái giám kia lập tức , Tô Mạt ngồi lên cành to của cây tùng lâu năm, nghĩ lại mọi chuyện.

      Những tiểu thái giám kia cũng quen, dù sao Tô Chiêu nghi nhàng, cành cây cũng chỉ rung động chút.

      Nhiều năm sau, từ trong ra ngoài hoàng cung có số trò mới, có mỹ nhân ngồi cây tùng, mỹ nhân vạc ….. học chiêu này để thu hút chú ý của hoàng đế, kết quả là phá hỏng biết bao nhiêu hòn non bộ, khiến Hoàng đế vô cùng nhức đầu.

      Khi Tô Mạt tới cung Cản Thanh, Hoàng Phủ Cẩn đến, ngược lại là nhị ca Tô Việt tới.

      Tô Việt cầm trong tay bài của Tề Vương, chờ đợi, thấy Tô Mạt tới vội vàng bước lên.

      “Mạt Nhi, ngươi sao chứ, trong cung có bị ủy khuất gì ?”

      Khi biết tin Tô Mạt bị Hoàng đế giữ lại trong cung, cả nhà vội muốn chết, may có Hoàng Phủ Cẩn giải thích có việc gì, để cho bọn cần lo lắng, qua khoảng thời gian này mọi chuyện tốt hơn.

      Last edited by a moderator: 9/2/15
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :