1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1468: Đột nhiên mưa gió cuồng phong – lấy lui làm tiến 02

      Tô Mạt : “Tô gia vốn là thường dân, trước đây có lập được chút công danh, nên được tổ tiên Bệ Hạ cho phép gia nhập binh nghiệp. Cha thần được Bệ Hạ thưởng thức, có thể ra trận làm tướng quân. Công ơn của Bệ Hạ vô cùng lớn, Tô gia vô cùng cảm động, cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi. Bây giờ thiên hạ thái bình, gia phụ mang hết khả năng ra dùng, vả lại tổ mẫu tuổi cao, con cháu đần độn, muốn quay về quê hương, hỏi thế . Những ngân hàng tư nhân của Tô gia, đều được Bệ Hạ giúp đỡ, nguyện quy nhập về triều, xin Bệ Hạ ân chuẩn.”

      Nàng nâng tay, dập đầu hành lễ, thu lại tất cả tài năng, nén lại tất cả bất mãn.

      Chỉ cầu Hoàng đế bỏ qua hiềm khích lúc trước, để xuống nghi kỵ, thả cha nàng về nhà.

      Tô gia nhà nàng, chắc chắn hỏi đến thế tục nữa, chỉ tìm niềm vui nơi điền viên.

      Tất cả hùng tâm tráng chí (ý định to lớn), đều an táng ở nơi “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn”.

      Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, câu cũng , trong tâm của rối loạn thể yên, đối với Tô Nhân Vũ, đối với Tô Mạt, hề giống với những thần tử khác, nhưng thể được.

      Hoàng đế cũng là người, cũng có được cũng có mất, chỉ là lấy dễ, muốn bỏ lại đành lòng.

      biết, Tô Mạt là thông minh, cái gì cũng hiểu, căn bản cần chỉ.

      Thậm chí, vì sao phải loại bỏ Tô Nhân Vũ, muốn giết , nàng đều biết.

      Người khác nghĩ Hoàng đế muốn giết người, muốn giết cứ giết, nhưng phải loại hôn quân như thế, trong lòng cũng dễ chịu gì, hy vọng nàng hiểu, nhưng xác định, nàng trừ bỏ hận, có hiểu hay .

      “Ngươi cảm thấy trẫm thả hổ về núi sao?” thản nhiên .

      Tô Mạt chợt ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực, có thêm chút hung ác: “Bệ Hạ cảm thấy, con hổ bị tước quyền tự do, luôn hướng đến tự do, quan tâm đến cái quyền thế hay phú quý sao?”

      Hoàng đế nhìn nàng: “Nếu là hổ, dù ở giữa rừng, hay ruộng hoang, đều có thể vung tay xuất ra bản lĩnh.”

      Hốc mắt Tô mạt chợt nhói, trong lòng hận vô cùng, lại phải đè nén chính bản thân.

      “Bệ Hạ cảm thấy, như thế nào người mới có thể an tâm?”

      Nếu bọn họ như vậy vẫn chưa hài lòng, vậy hỏi , như thế nào mới vừa lòng?

      Hoàng đế chậm rãi : “Trẫm phong ngươi làm Chiêu nghi, vào cung phụng giá.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1469:Đột nhiên mưa gió cuồng phong – lấy lui làm tiến 03

      “A ….” Tống Dung Miên vẫn an tĩnh thêu thùa bên cạnh, bỗng bị kim châm vào tay, đau đến mức nàng nhịn được kêu lên, máu đỏ trào ra.

      Tiền đứng bên, giống như biến thành pho tượng điêu khắc, nhúc nhích, mặt cũng có bất kỳ biểu tình gì.

      Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào tay của Tô Mạt.

      Tô Mạt cơ hồ muốn bóp đứt ngón tay mình rồi, cơ ồ nhịn được muốn phóng ngân châm trong tay áo ra, cơ hồ nhịn được …….

      Sát khí của nàng, vô ý thoát ra ngoài, Hoàng đế lại thèm để ý, nhàn nhạt nhìn nàng.

      “Mạt nhi, Tô gia các ngươi muốn tự do, ngươi có thể vì họ mà làm như vậy ? Nếu như ngươi vào cung, trẫm thả cho người nhà ngươi tự do. Nều trẫm chết liền thả ngươi tự do”. Giọng Hoàng đế ảm đạm gợn sóng, giống như vạn năm thay đổi.

      Tô Mạt cảm thấy có cái gì khuấy động lòng nàng.

      Chỉ duy có cách này, bọn họ mới có thể toàn thân rút lui.

      Thông minh có lợi gì? có quyền lực cái gì cũng có.

      Hoàng đế tin tưởng bọn họ an phận ở điền viên, trừ phi chết, nếu tin bọn họ còn uy hiếp.

      đối với Tô gia, thế nhưng giống Tống gia.

      Hoàng đế chung quy vẫn cảnh giác Tô gia, muốn lưu lại người làm con tin, vì sao lại kiêng kị Tô gia như vậy?

      Bọn họ ràng có tâm tư nặng như vậy, hơn nữa hề có qua lại với tiền triều, vì sao lại yên tâm?

      Trái tim Tô Mạt lạnh như băng, sát ý cũng dâng lên trong , yên bình bị thô bạo phá vỡ, cũng biến thành thô bạo, lấy bạo chế bạo, mới có thể bảo vệ yên bình của mình sao?

      Nàng nhướn mày, châm chọc : “Thần đáp ứng.”

      Trong mắt Hoàng đế lên tia kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại bình thường, với Tiền : “ sai lễ bộ hạ chỉ, Tô gia nữ nhi Tô Mạt, bản tính hiền đức ôn lương, tuyên vào cung làm Chiêu Nghi.”

      Tiền thi lễ, im lặng ra.

      Tô Mạt nghĩ cáo lui, Hoàng đế lại hướng nàng vẫy tay, vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”

      Tô Mạt chậm rãi đến trước mặt , ngồi xuống bên cạnh , nhìn nàng, giống như từ trước tới nay, nàng là nha đầu nghịch ngợm, khiến cho vui vẻ. Khi đó luôn tiếc, vì sao nàng lại như vậy.

      Mà nay nàng trưởng thành, duyên dáng kiều, khuynh thành tuyệt sắc, nhưng nàng lại thông minh quá mứ, thế nên chú ý nàng lớn lên có dáng vẻ gì, trong đầu nàng luôn trẻ con, cười tủm tỉm.



      Chương 1470: Tâm tư Đế vương ai hiểu được 01


      “Trẫm cho người làm phù dung cao ngươi thích.” vẫn như trước, tươi cười với nàng.

      Tô Mạt lạnh nhạt : “Bệ Hạ, thần lớn, từ lâu thích ăn phù dung cao.”

      Hoàng đế ngẩn ra, lúc này thái giám truyền lời vào rằng Tề Vương cầu kiến.

      Hoàng đế khoát tay: “Bảo chuyên tâm làm việc, cần tới làm phiền trẫm.”

      Tô Mạt tỏ ra như để ý đến, từ trong tay áo rút ra cái vạn hoa đồng (ai biết là cái gì chỉ mình với TT) chơi.

      Hoàng đế tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

      Tô Mạt đưa mắt nhìn hăn, sau đó đưa cho , Hoàng đế đưa lên trước mắt nhìn chút, phát bên trong có cả khoảng trời riêng, có đủ các loại hoa, rất sáng, rất đẹp, cả thấy trong lòng mền xuống.

      Tô Mạt : “Đây là thần muốn đưa cho phụ thân, hẳn là ông ấy cảm thấy rất nhàm chán.”

      Hoàng đế sờ sờ đầu nàng, “Trẫm sai người đưa ngươi gặp .”

      Tô Mạt tin nhìn , Hoàng đế cười cười: “Ngươi hôm nay là Chiêu Nghi của trẫm, ở lại trong cung làm bạn với trẫm, trẫm tự nhiên nuốt lời, thả phụ thân ngươi trở về.”

      gọi hai tên thị vệ, lại gọi thêm hai cung nữ hầu hạ Tô Mạt, đưa nàng gặp Tô Nhân Vũ.

      sai người đưa Tô Mạt ra từ cửa sau, sau đó cho người truyền Hoàng Phủ Cẩn vào gặp.

      Hoàng Phủ Cẩn bước nhanh vào điện, sắc mặt lạnh lùng, cả người như bọc tầng băng, làm cho người khác dám tới gần.

      Hoàng đế nhìn cái, lạnh nhạt : “Tới tỏ ra uy phong với trẫm sao?”

      Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nhìn : “Mạt Nhi đâu.”

      Hoàng đế nhướn mày, “Nàng bây giờ là Chiêu Nghi của trẫm, về phần Tề Vương phi, trẫm …..”

      “Ngài đừng mơ.” Hoàng Phủ Cẩn đe dọa , “Ta quan tâm cái gì vương phi, vương gia, chỉ muốn Mạt Nhi. Nếu , chính là cá chết lưới rách!”

      Ánh mắt lạnh lẽo, khí thế ngất trời, sát khí cuồn cuộn, khiến cho Tống Dung Miên đứng ngồi yên, ám vệ trong bóng tối cũng phải hết sức chống cự.

      Hoàng đế tựa hồ sợ , giọng mỉa mai : “Ngươi là con trai trẫm, trẫm nhìn ngươi lớn lên, chẳng lẽ trẫm hiểu ngươi? Vì nữ nhân, nổi giận lôi đình, ngươi cũng biết, bao nhiêu năm sau, tội danh quy về ai?”

      nhướn mày càng thêm châm chọc, “Mở qua trang giấy, sách sử viết ngươi, Tề Vương, giận dữ vì hồng nhan, giết cha phản quốc, ngươi có thể kiêu hùng, mà nàng, chính là tiếng xấu muôn đời, hồng nhan họa thủy, suốt đời thoát được.”

      cười lạnh, từ xưa tới nay chết phải là khổ, mà là thể chết vì già.

      Tâm tư của , vì thiên hạ thái bình, bọn họ hiểu được đâu.

      Kẻ làm nên chuyện lớn, câu nệ tiểu tiết, vì đế vương, nếu sa vào tình , chắc chắn thất bại.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1471: Tâm tư đế vương ai hiểu được 02

      Kẻ làm nên chuyện lớn, câu nệ tiểu tiết, vì đế vương, nếu sa vào tình chắc chắn thất bại.

      Hoàng Phủ Cẩn buộc bản thân mình phải tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng, kiên định: “Người muốn như thế mới buông tha cho Tô gia. Người lấy quyền thế Đế vương đè ép người khác, như vậy khiến bao nhiêu người thất vọng, sao còn nguyện ý bán mạng vì hoàng gia?”

      Hoàng đế cười cười, “Ngươi sai rồi, thế gian này người quan tâm đến công danh lợi lộc rất ít, trẫm chỉ cần thêm chút ân huệ, thêm coi trọng khoa cử, có vô số người vì trẫm mà bán mạng, quan tâm khổ cực.”

      Hoàng Phủ Cẩn lẳng lặng nhìn , có tia e ngại, muốn bộc lộ tâm trí rít gào của mình, sớm trưởng thành, lỗ mãng như thời thiếu niên.

      Sở dĩ Mạt Nhi, Mạt Nhi lựa chọn , chỉ vì bọn họ nhau, mà còn vì họ có thể hiểu được tâm ý của nhau.

      cần gì cả, cần giải thích gì, cái ánh mắt, cái nụ cười, cho dù là ….. Chỉ cần biết nàng làm cái gì, đều có thể đoán được ý định của nàng.

      Nếu như bởi vì kích động, ra tay phá hủy mọi người, khiến cho kẻ địch đắc ý.

      chậm rãi quỳ xuống, hơi cúi đầu.

      Hoàng đế nhướn mày, hừ tiếng: “Ngươi yên tâm, trẫm cũng chỉ lưu Mạt Nhi ở trong cung mấy ngày nay, trẫm miễn cưỡng nàng.”

      Nhìn Hoàng Phủ Cẩn cúi đầu với , đúng là có chút đành lòng, tóm lại vẫn là phụ tử.

      Ai biết Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên : “ có trời đất, sau có cha mẹ, mặc kệ trong lòng nhi thần có bao nhiêu khổ sở, nhưng sinh mệnh này vẫn là do phụ hoàng ban cho, huyết thống tôn quý, địa vị cao cao tại thượng. Khắp thiên hạ, cha mẹ khẳng định có chỗ đúng, nhi tử đối với cha mẹ nên là gì nghe nấy, nhưng ra có bao nhiêu người làm được? Cha mẹ nuôi dạy con cái, nên con cái cần cảm kích, nhưng người làm cha mẹ, cũng là do cha mẹ mình sinh ra, cứ xoay vòng như vậy ai cũng có trách nhiệm của người sinh đẻ. Nhi thần tuy là hoàng tử, nhưng muốn tước vị cao quý, chưa từng đòi hỏi quyền thế, nhi thần chỉ muốn Diệp công công có thể an hưởng tuổi già, khi còn sống có thể làm bạn với Mạt Nhi. Nhi thần đối với quyền thế ái mộ, chờ mong. Hoàng gia cho nhi thần thân phận cao quý, mà nhi thần cũng vì hoàng gia nhiều lần vào sinh ra tử. Nếu là ân tình, mười năm trước khi nhi thần chết ở Mạc Bắc, cũng vì hoàng gia dốc hết hơi sức.”

      Chương 1472: Lần đầu cha con tâm 01

      “Phụ hoàng, ngài có biết, ngày đó thời điểm ta sắp chết, nhi thần có nửa điểm thống khổ, ngược lại cảm thấy như được giải thoát. Từ chỉ mong làm người bình thường, vào nhà đế vương. cần vì sinh tồn, cùng thân nhân lục đục với nhau, cần vì quyền thế, huynh đệ phản bội, nội bộ lục đục.”

      Hoàng đế nghiêng người tới trước, giống như tiến lên bắt lấy , lại dừng lại, gắt gao nắm chặt tay ghế, trừng mắt nhìn .

      Lúc sau, Hoàng đế : “Ngươi cũng biết, mọi người đều ích kỷ, cho dù sinh là người thường, ngươi cũng thể thoát khỏi những điều nhân sinh thuận lợi, ngươi cũng thể chân chính tự do. Nhà nông, vì thuế ruộng cùng khẩu lương (khẩu phần lương thực) mà ưu sầu, người giàu, vì tranh đoạt tiền tài cùng người khác, cho dù là vợ chồng cũng tính kế lẫn nhau, ngươi cho là sinh ra trong gia đình đế vương là ủy khuất cho ngươi, ngươi cũng biết, thế gian này có bao nhiêu người ước muốn phú quý mà được?”

      Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn , sợ hãi, đau khổ, “Cho nên, người với người bất đồng. Chuyện thống khổ nhất của con người, phải là cố gắng nhưng có được, mà là ngươi thể tự chọn xuất thân cho chính mình.”

      Ở cái thời đại này, vẫn phải dựa vào thân phận để chuyện.

      Hoàng đế khí huyết thông, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, nhớ tới thời điểm vẫn là hoàng phu, Nữ đế từng câu: “Nếu như có thể tự chon xuất thân, trẫm muốn làm hoàng đế, ngươi đừng cười, trẫm ……”

      tin, lúc ấy nghĩ, xuất thân phải là nhất định, chỉ cần cố gắng, muốn gì đều có thể được.

      chiếm được đó là chưa cố gắng, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu thứ cũng được.

      mặc dù chỉ là thần tử, nhưng nếu là Hoàng đế, ai dám danh chính ngôn thuận.

      Cho dù đương triều có người , nhưng sau khi họ chết, có người mới lên thay, còn ai dám .

      cho họ vinh hoa phú quý, cho họ những điều họ muốn, họ còn gì nữa.

      Chẳng lẽ bóng dáng tiền triều, có thể cho họ cái này.

      “Ha ha, toàn lời của trẻ con.” Hoàng đế cười to, ho khan lúc, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩm cái: “Diệp Tri Vân có khoẻ ?”

      Hoàng Phủ Cẩn : “ phải rất tốt.”

      phải là rất tốt, cho nên liền vội vàng muốn giao phó hậu , nguyện ý thỏa hiệp theo bọn họ, dùng huyền băng châu giúp đỡ cứu Tần Nguyên Quân.

      Dĩ nhiên, phải hoàn toàn là gây áp lực đối với .

      phải chịu quá nhiều rồi, đều là những hoàn cảnh khó xử, cách nào trốn tránh được, chỉ có thể gánh vác.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1473: Lần đầu cha con tâm 02

      Hoàng đế phất tay, làm như mệt mỏi : “ cho biết, trẫm chờ .” Dừng lại chút, lại : “Nếu ngươi muốn như vậy, trẫm cho ngươi toại nguyện. Nhưng phải là bây giờ.”

      tại Hoàng Phủ Cẩn có thể kết định, chính là muốn để Mạt Nhi ở lại trong cung làm con tin để khống chế cùng Tô gia, ép buộc Mạt Nhi làm Chiêu Nghi.

      Căng thẳng trong lòng cũng buông lỏng được chút.

      vừa muốn cáo lui, Hoàng đế lại nhìn , đột nhiên hỏi: “Ngày đó Vu Hận Sinh gì với ngươi?”

      Hoàng Phủ Cẩn hề giấu diếm : “ là hoàng tử của hoàng hậu trước đây, bị ngài sai người giết chết, nhưng ngoài ý muốn còn sống, nên quay lại báo thù.”

      Hoàng đế hừ lanh: “Ngươi tin sao?”

      Hoàng Phủ Cẩm lạnh nhạt : “Những chuyện này có ý nghĩa đối với nhi thần, nhi thần tin hay cũng quan trọng.”

      Hoàng đế lạnh lùng : “Nếu trẫm muốn giết đứa con nít, có thể còn sống sao? là hoàng đường. Trẫm muốn giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng nhất, tìm Vu Hận Sinh, tìm ra thế lực sau lưng , lưới bắt hết về đây, sau này thiên hạ thái bình, ta thả tự do cho ngươi.”

      Hoảng Phủ Cẩn thảnh nhiên : “Chết chóc càng nhiều, càng thể bịt được mồm miệng mọi người. Bệ Hạ vẫn tin thế lực được ngưng tụ suốt mấy chục năm của Đại Chu đấu lại thế lực của tiền triều sao? Những năm gần đây quốc thái dân an, phải là phản kích tốt nhất sao?”

      Mặc kệ Vu Hận Sinh có phải là nhi tử của tiên hoàng hay , cũng mong chờ thế lực bí sau lưng kia là ai, có nhiều hơn nữa, cũng tin họ có thể thành công.

      Hoàng đế tuy rằng do người ngoài ngồi lên.

      Triều đình cũng là người khác để ý tới.

      Nhưng thiên hạ, chung quy vẫn là của dân thường, có dân chúng ủng hộ, những thế lực kia sao có thể lật đổ được Đại Chu? Huống chi tại dân chúng bách tính tốt hơn nhiều những năm trước đây, tuyệt đối kém hơn, như vậy bách tính chỉ biết an cư lạc nghiệp người nào nghĩ tạo phản?

      Những người muốn tạo phản, lấy cái gì làm vũ phí.

      có dân chúng tham dự, chuyện thể thành.

      Cho nên, Hoàng Phủ Cẩn căn bản sợ, cũng muốn quan tâm, nếu ra tay, là máu chảy thành sông, muốn.

      Hoàng đế trong mắt ánh lên, tựa như chưa từng thấy qua Hoàng Phủ Cẩn như vậy, nên nghiêm túc nhìn .

      hình như chưa bao giờ nghiêm túc chuyện cùng đứa con trai này, những câu hôm nay cộng lại còn nhiều hơn những ngày trước cộng lại.

      Chương 1474: Hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy tự do.

      Nếu là ngày trước mình mắng , quật cường thèm lên tiếng, giống tại rất nhiều.

      Hơn nữa rất nhiều điều vào trong lòng .

      Ở trong ký ức của , đứa con trai này của từ rất quật cường, là người lãnh mạc, vô tâm vô phế. Thời điểm còn , đằng đằng sát khí, cảm thấy xảy ra chuyện như thế là do Diệp Tri Vân chỉ dẫn như thế, cho nên trong lòng rất tức giận.

      Sau những lần giao chiến, khỏi khiến chán ghét đứa con này, sau đó đơn thuần là chán ghét, mà cảm xúc rất phức tạp.

      Nhìn đôi mắt kia, khiến người ta khỏi nhớ đến Thục phi, cũng có đôi mắt như vậy, sâu thẳm, tràn ngập bất tuân, tràn ngập oán hận.

      Thục phi, Thục phi cũng , nhưng lại giam cầm Thục phi ở bên người.

      từng rất ngạc nhiên, vì sao Thục phi lại thích Diệp Tri Vân, Diệp Tri Vân Hoàng hậu, nhưng hai nữ nhân kia ngoài quan hệ chủ tớ, còn là tình nghĩa tỷ muội.

      mặc dù thừa nhận, nhưng biết, ghen tị, ghen tị ở trong lòng Vân Nhi, phải là người quan trọng nhất.

      Nhiều năm trôi qua, từng nghĩ dùng bận rộn để quên chuyện cũ, nhưng ràng, chuyện cũ vẫn lên.

      Con người lúc hay nhớ về ngày xưa, có phải già rồi sao? già sao?

      Nhìn nhi tử trước mắt, tuấn mỹ lạnh lùng, nếu như có thể ôn nhu, nhã nhặn chút chính là phiên bản của ngày trước.

      Đều phụ tử trời sinh là kẻ thù, bởi vì nhi tử ngày càng trưởng thành, phụ thân ngày càng già.

      Phấn đấu cả đời, nhìn từ từ thay thế chính mình, hăng hái, tuổi thanh xuân, ……..

      Ai bằng lòng già ?

      Cho nên ngừng nạp phi, sau đó càng nhiều con nối dõi, làm như vậy khiến cảm thấy mình còn trẻ tuổi, vẫn tràn ngập sức sống.

      Cũng bởi vì vậy, càng bài xích đứa con nhiều tuổi nhất này sao?

      còn nhiều chuyện chưa làm xong, thể già như vậy được, muốn củng cố giang sơn Đại Chu, muốn trăm năm sau mình trở thành Thái tổ xứng dángđược hưởng Thái miếu.

      Tuyệt đối cho phép có người lật bản án, khôi phục lại tiền triều.

      “Ngươi làm nhiệm vụ kia, cần thêm gì với Tiền Hủy. Trẫm đảm bảo, trả tự do cho ngươi, Mạt Nhi cùng Tô gia.”
      Last edited: 26/1/15
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1475: Chuyện cũ năm xưa.

      Hoàng đế vuốt trán, cảm thấy rất mệt mỏi, mấy chuyện này cùng Hoàng Phủ Cẩn khiến mất nhiều tinh thần, có chút cảm giác sức cùng lực kiệt.

      Diệt tàn dư của tiền triều, triều đại này có thể yên bình rồi.

      Hơn nữa để Hoàng Phủ Cẩn dẫn đầu làm chuyện này, chắc chắn bị tàn dư của tiền triều thống hận, coi như để cho tự do, cũng sợ bị lôi kéo.

      Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn thoáng qua ý niệm, chậm rãi : “Nhi thần đáp ứng, nhưng nhi thần muốn tùy thời đều có thể gặp Mạt Nhi.”

      Hoàng đế phất tay áo, “Ân chuẩn cho ngươi lúc nào cũng có thể ra vào cung. xuống .”

      Hoàng Phủ Cẩn hành lễ, lui lại hai bước rồi xoay người ra khỏi cung, Tiền Hủy liền xuất cạnh , “Điện hạ, Tô tiểu thư đến lãnh cung, nô tỳ dẫn người đến đó.”

      Hoàng Phủ Cẩn : “Ta muốn thăm Lưu công công trước.”

      Tiền ngẩn ra, nhưng cũng cự tuyệt, nếu Hoàng đế để cho Hoàng Phủ Cẩn toàn quyền xử lý, chắc chắn sợ biết được điều gì.

      Nàng quay lại phân phó mấy câu, ra với Hoàng Phủ Cẩn: “Điện hạ thỉnh theo nô tỳ.”

      Lưu Ngọc bị giam ở lãnh cung nào đó trong điện, Hoàng đế bí mật thiết lập phòng giam này, người bình thường khó mà tưởng tượng được.

      Có địa lao, có thủy lao, cũng có các dụng cụ hành hình của nhà giam.

      Lưu Ngọc bị nhốt ở căn phòng bình thường, bị còng khóa.

      Nhìn Hoàng Phủ Cẩn đến, quỳ xuống hành lễ.

      Tiền Hủy liền lui ra.

      Hoàng Phủ Cẩn : “Lưu công công, ngươi cần hành lễ với bản vương. Bệ Hạ chưa cắt bỏ chức ngự tiền đại thái giám của ngươi.”

      Lưu Ngọc tạ ơn, run rẩy đứng dậy, chỉ là sau mấy ngày, Lưu Ngọc vốn nhìn phúc hậu nay đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy tang thương.

      Vốn là cái trán trơn bóng, nay khắc sâu vài nếp nhăn.

      “Lưu công công, bổn vương muốn hỏi ngươi chuyện, năm đó có phải ngươi để Vu Hận Sinh chạy thoát.”

      Nếu Vu Hận Sinh là nhi tử của Tiên Hoàng, là Vu Hận Sinh tìm được đường sống trong chỗ chết, đứa hẳn là trốn thoát đâu.

      Chỉ có thể là người thân tín mà Hoàng đế phái giết nhẫn tâm, để cho chạy .

      Mặc dù Hoàng đế thừa nhận, nhưng Hoàng Phủ Cẩn lại tin tưởng, nhất định có chuyện như vậy, nếu tại sao lại phái làm nhiệm vụ bí mật này.

      Còn Lưu Ngọc nhìn Tiền Hủy dẫn Hoàng Phủ Cẩn đến đây, lại nghe Hoàng Phủ Cẩn hỏi như vậy, kết luận, Hoàng đế đem chuyện này giao cho Tề Vương điện hạ xử lý.

      chậm rãi gật đầu, “Nô tài đáng chết muôn lần, biết tốt xấu, khiến cho Bệ Hạ khó chịu. Năm đó Bệ Hạ sai nô tài nghĩ biện pháp cứu tiểu hoàng tử, nhưng ngự y cũng bó tay hết cách, nô tài muốn Bệ Hạ cùng hoàng hậu nương nương thương tâm, cho nên, cho nên liền đặt tiểu điện hạ trong hộp đựng thức ăn lặng lẽ ……..đem, đem thả trong khe nước. Nhưng đâu biết, gặp phải mưa lớn, tiểu điện hạ theo dòng nước trôi ra ngoài, biết tung tích.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :