1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1454: Từ trước đến nay tạo phản luôn là thắng làm vua thua làm giặc.
      Lúc này từ xà nhà có hai người bay xuống, đều mặc áo đen gọn gàng, hướng về phía Hoàng đế phân tâm đâm tới.

      Tả thượng thư bị dọa đến mức ngây người, hai người này ràng là người trong gianh hồ, võ công cao cường.

      Bóng người trước mắt chợt lóe, Tiền ra tay , cùng hai người áo đen đánh nhau.

      Tống Hoài An thấy kế hoạch của mình bị chặn lại, mà viện quân bên ngoài chưa thấy đến, trong lúc nhất thời có chút gấp, hô lớn: “Các ngươi mau xông lên, mọi chuyện nằm trong tay ta, những người ở đây sau này được phong hầu thưởng tước.”

      Nhất thời tinh thần của đám thị vệ của Tống Hoài An thêm sôi sục, bọn thích khách liều chết xông lên, thị vệ bảo vệ Hoàng đế sắp duy trì được nữa.

      Tô Nhân Vũ chém mấy tên, lui về phía Hoàng đế, giúp Tiền ngăn cản hai tên áo đen, hô lớn: “Bảo vệ Bệ Hạ lui lại.”

      Lúc này bên ngoài bắt đầu có bắn tên vào trong.

      Tống Hoài An cười to: “Bệ Hạ, ngài đưa tay chịu trói , Điện Hạ chắc bạc đãi người đâu, để cho ngài ở tại cung Càn Thanh dưỡng già.”

      “Nghịc h tặc, ngươi đừng vội mừng!” Chợt có người quát tiếng, cửa cung bị đá văng, đám người xông vào.

      Người mang binh đến là Nhạc Thiếu Sâm, mặc giáp chiến, tay cầm đao, giận mà uy, vung tay lên, những binh lính hung mãnh bắt đầu xông vào trong, chỉ trong thời gian ngắn, bên người Tống Hoài An chỉ còn lại vài tên.

      Mà hai tên hắc áo đen tuy có võ công tầm thường, nhưng lại thể giành được phần thắng, thấy mọi chuyện ổn liền muốn rút lui.

      Lại bị Tiền và Tô Nhân Vũ cản lại, tể trốn thoát.

      Nhạc Thiếu Sâm tự mình bảo hộ Hoàng đế ra đại điện, từ trong tay tùy tùng tiếp nhận cung tên, giương cung cài tên, hướng hai tên thích khách bắn .

      Hai tên kia bị hoảng sợ, vì tránh tên, lại bị Tiền và Tô Nhân Vũ mỗi người đánh chưởng, nhất thời bị bắt.

      Nhạc Thiếu Sâm xoay người quỳ xuống, “Bệ Hại, thuộc hạ đến chậm, thỉnh bệ Hạ thứ tội.”

      Đuôi mày Hoàng đế khẽ nhếch, sắc mặt lạnh lùng: “Vừa đúng lúc. Đông cung bên kia thế nào rồi?”

      Nhạc Thiếu Sâm trả lời: “ dọn sạch rồi ạ.”

      Tống Hoài An ngây ngốc nhìn biến đổi trước mắt, trong lúc nhất thời có cách nào tiếp nhận được, Nhạc Thiếu Sâm áp giải đến quỳ trước mặt Hoàng đế, thẫn thờ có phản ứng gì.

      Hoàng đế lạnh lùng nhìn cái: “Tống Hoài An, trẫm đối với Tống gia tệ, ngờ các ngươi lại tham lam như vậy, chẳng lẽ trẫm có thể dễ dàng tha thứ được sao.”

      Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1455: Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ 01

      Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.

      Vậy những lời đồn đại như đại nạn của Hoàng đế tới, thể để ý tới chính , bệnh tình nguy kịch là từ đâu mà có?

      mấy lần tự mình vào cung hỏi thăm, đều cảm thấy Hoàng đế sắp ….. khỏi giật mình, ra Hoàng đế để sẵn cái bẫy, chờ nhảy vào.

      thu được số thông tin, Hoàng đế muốn lập Nhị Hoàng tử lên làm Thái tử, hơn nữa còn tùy ý giáng chức những quan viên đắc lực của Thái tử, nhưng lại đề bạt những người thuộc phe Hoàng Phủ Quyết, cho nên mới do dự làm hay làm, nếu như làm phải làm cho xong, đề nghị Thái tử sớm cử hành hôn lễ, sau đó thừa dịp đám cưới giết Tề Vương, giam lỏng Hoàng đế, đưa Thái tử lên ngôi ……

      Tại sao mọi chuyện lại như thế này?

      nghiêng đầu nhìn Tô Nhân Vũ và Tả Minh Thụy, hai người vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi xảy ra biến cố như vậy.

      Có vẻ như Hoàng đế rất mệt mỏi, gương mặt lên nồng đậm nét bi thương mà phải là tức giận khi bị phản bội, Hoàng đế chậm rãi vào đại điện, ngồi im.

      Tiền vẫn như cũ đứng cạnh phục vụ.

      lúc sau, phó tướng Nhạc Vô Sâm tiến lên trước phụng mệnh, đám người Thái tử bị giam lại, những tên tham dự làm phản đều bị truy lùng, trong lúc đó chết mấy vị đại nhân cùng tiểu thư, nhưng hầu hết đều bình yên, chỉ là bị kinh sợ quá lớn.

      Tả thượng thư chợt quỳ xuống: “Bệ Hạ, thần có tội, thần thế nhưng có phát , còn …..”

      là có khổ nhưng được, sao biết được Thái tử làm phản chứ? Thái tử làm như vậy phải là liên lụy đến con của ông sao?

      Vừa mới gả , bị liên lụy.

      Hoàng đế khoát tay, vẻ mặt ôn hòa : “Tả ái khanh cần phải lo lắng, tự nhiên trẫm nhìn mọi chuyện, việc này trẫm sớm có chuẩn bị, Tống phủ mưu gây rối từ lâu, lần này muốn Thái tử thành hôn sớm, trẫm có nghi ngờ. Việc này chỉ ái khanh biết, chỉ sợ Thái tử cũng biết, cũng chỉ là lơ mờ hồ đồ bị tên Tống Hoài An này lợi dụng.”

      Tả Minh Thụy cảm động đến rơi nước mắt.

      Lúc này bên ngoài truyền lời lên, các vị đại nhân quỳ gối bên ngoài, thỉnh cầu kiến.

      Hoàng đế cho Tả thượng thư lui , sau đó cho người áp giải đám người Tống Hoài An vào đại lao hình bộ trước, lưu lại Tô Nhân Vũ, đám người Nhạc Thiếu Sâm để chuyện.

      “Tô quốc công, ngươi có biết tội của mình ?” Hoàng đế liệc nhìn về phía Tô Nhân Vũ đứng ở dưới, cả người ông đều dính máu, nhưng có vẻ gì là bối rối, vẫn trầm ổn như trước.

      Nhạc Thiếu Sâm giật mình, vội vàng lui ra ngoài, đứng ở ngoài điện.

      Trong điện chỉ còn lại Hoàng đế và đám người Tiền ở lại hầu hạ.

      Tô Nhân Vũ khó hiểu, quỳ xuống : “Thỉnh Bệ Hạ chỉ điểm.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1456: Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ 02

      Tô Nhân Vũ khó hiểu, nhưng vẫn quỳ xuống: “Thỉnh Bệ Hạ chỉ điểm.”

      Giọng của Hoàng đề giống như từ nơi xa vọng lại: “Từ trước đến nay ngươi đối với trẫm luôn có ý định khác, muốn khôi phục lại tiền triều, ngươi có dám thừa nhận?”

      Tô Nhân Vũ thẳng lưng, lạnh nhạt : “Lòng thần ngửa mặt thẹn với trời, cúi đầu thẹn với đất, vì nước vì dân, trung quân đền nợ nước, chưa từng làm việc gì có lỗi với Bệ Hạ.”

      Hoàng đế hừ lạnh tiếng: “Vậy sao?”

      Sống lưng Tô Nhân Vũ vẫn thẳng, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế cao cao tại thượng: “Chuyện Tống Hoài An mưu phản, thần sơ sót, quả là có tội. Nhưng thần chưa từng cùng có bất kì giao dịch gì. Những bức thư trắng kia nhất định là phái người hãm hại thần.”

      Hoàng đế : “Trầm đến mấy bức thư, chỉ hỏi ngươi, trong chiến dịch Tiểu Long Vu năm ấy, ngươi có gì muốn ?”

      Tô Nhân Vũ giật mình, những kỉ niệm năm xưa kéo về, đó là chuyện mười mấy năm trước, khi đó Doanh Nhi vẫn còn sống, vẫn ở cạnh bên người ông, làm bạn với ông khi ông chỉ là gã sai vặt trong lều chủ soái.

      chậm rãi lắc đầu cái, “Xin Bệ Hạ chỉ điểm.”

      Hoàng đế hừ lạnh : “Trẫm nhắc nhở ngươi câu, ngươi từng qua chỉ đợi đao thương nhập khố, mã phóng Nam sơn, đồng quy núi rừng, thích ý tiêu dao.” (đao thương nhập khố, mã phóng nam sơn: ý thiên hạ thái bình, còn chiến tranh.)

      Tô Nhân Vũ lập tức nhớ lại năm đó, sau khi dành được thắng lợi, ông cùng Doanh Nhi dắt ngựa dạo bên bờ sông, ông thâm tình ônm lấy nàng, với nàng câu đó, hy vọng có thể cùng nàng quy núi rừng, màng tới thế , bồi thường nàng tốt.

      Khi đó nàng chỉ dịu dàng cười , lắc đầu tiếng, mang theo chút thất vọng: “Tướng quân, thời cuộc bây giờ, trừ phi tự lập Vua, nếu làm sao đất nước được yên bình?”

      Ông toàn thân chấn động, ngửa đầu nhìn Hoàng đế.

      Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, sắc mặt tối lại: “Ngươi nghĩ ra.”

      Tô Nhân Vũ khỏi rơi mồ hôi lạnh, ngày đó ông và Doanh Nhi dắt ngựa dạo, xung quanh căn bản có ai, vì sao …………

      Hoàng đế biết.

      Tô Nhân Vũ chậm rãi gật đầu: “Thần nghĩ ra, nhưng đó chỉ là câu cảm khái, thần cùng Tô gia tận trung vì nước, chưa từng có hai lòng. Thần sống ở nhà quan, nhưng được trọng dụng, nếu phải được Bệ Hạ thưởng thức, thần chỉ là tên xoàng xĩnh. Thần ngày đêm nhớ đến ân huệ của Bệ Hạ, dám có chút lười biếng, chỉ mong quốc thái dân an, giang sơn của Bệ Hạ mãi mãi bền vững.”

      Ông dập đầu nền đất, cố nén lệ nóng, công thần cũng được, gian thần cũng thế, quay đầu lại tất cả công danh đều còn gì.

      Ông dùng nửa đời để trả ơn Bệ Hạ, như vậy là đủ rồi.
      Chương 1457: Chim bay cao chết, cung tốt vứt bỏ 03

      Nay nhờ cố gắng của ông, Tống gia bị ép lộ nguyên hình, bị Hoàng đế bắt lại, còn là mối nguy hiểm của triều đình nữa, như vậy ông - Tô Nhân Vũ này còn tác dụng gì nữa.

      Ông dập đầu đất, trong đầu thoáng lên hình ảnh Doanh Nhi tươi cười ngọt ngào, hôm nay nụ cười kia mang theo chút miễn cưỡng cùng bi thương, thậm chí là châm chọc, ông ngày đó tuổi còn rất trẻ, rất si tình, quá mức đơn thuần, cái gì cũng biết.

      Mỗi lần đến chuyện Hoàng đế coi trọng ông, ơn tri ngộ, ông đều kiềm chế được, mà nàng cũng nhiều, chỉ hy vọng ông sau khi chiến thắng có thể cùng nàng bỏ xuống bộ giáp, trở về quê, vĩnh hằng thiên luân.

      Cho nên ông mới có ý định cư tại Trữ Châu, muốn đến kinh thành làm quan.

      Doanh Nhi, Doanh Nhi ………….

      Ngực Tô Nhân Vũ đâu xót, cổ họng trào lên vị ngai ngái, ông cố nén xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: “Bệ Hạ, thần có nghi ngờ, mong Bệ Hạ chỉ giáo, thần chết oán.”

      Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “.”

      Tô Nhân Vũ muốn , lệ nóng lại dâng, cổ họng đau rát: “Tội thần chỉ muốn biết, Doanh Nhi vì sao lại chết.”

      Doanh Nhi dù biết võ công, nhưng nàng rất thông minh, lại vô cùng lương thiện, có thể nghĩ ra cách khuyên lão phu nhân bắt ông vào kinh làm quan, làm sao có thể bị Vương Minh Lan ngu xuẩn kia tính kế.

      Tô Nhân Vũ cảm thấy hai mắt trầm xuống, lòng đau như cắt.

      Hoàng đế chậm rãi mở miệng, giọng bình tĩnh chút gợn sóng, lạnh lùng như băng: “Rốt cuộc ngươi cũng phát . Loại nữ nhân an phận như ta, hồng nhan họa thủy, trẫm muốn vì ta mà mất nhân tài.”

      ta mấy lần khuyên Tô Nhân Vũ tự nắm giữ binh lính, như vậy đáng chết sao?

      Tô Nhân Vũ bi thương ngửa mặt lên trời: “Ta đây là nhân tài, nay có tác dụng gì, rất tốt, rất tốt, có thể quang minh chính đại buông tay ……… Ha ha …………”

      Ông đứng dậy, lùi lại mấy bước, cười mãi ngừng, đám thị vệ ở bên ngoài ai dám có bất kì hành động nào.

      Nhạc Thiếu Sâm đứng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra tia khác lạ.

      Hoàng đế nhìn bóng lưng Tô Nhân Vũ, nhìn ông ra ngoài, sau đó nhìn ông ngã quỵ.

      Lúc này mới phát chính mình lệ rơi đầy mặt, thể làm chủ, ngực từng đợt đau nhức đánh úp lại, khỏi phun ra ngụm máu đỏ.

      Tiền kinh hãi, vội vàng đỡ lên, điểm huyệt cầm máu, đút cho hai viên đan dược.

      BÌnh phục lại chút, giọng Hoàng đế yếu ớt: “ được cho bất kì ai biết.”

      Tiền cố nén, gật đầu.

      Hoàng đế : “Trẫm phải lưới bắt hết, thể……. thể để cho chúng có cơ hội. Trước khi trẫm , tất cả phải xử lý thỏa đáng tất cả, mới, mới để lại tai họa gì.”

      Chương 1458: Chim bay cao chết, cung tốt vứt bỏ 04

      Vua triều nào thần triều đấy, vị vua triều sau lên ngôi, số phận của những tàn dư triều đại trước còn có thể như thế nào?

      Những người thuộc triều đại trước đều chết, những người mới hiểu được cảnh đó, bọn họ tình nguyện ủng hộ Hoàng đế nay, sau khi trải qua khổ cực con người quên điều đó, nhưng nếu là bị áp đặt tư tưởng rất dễ bị lãng quên. phải sao?

      Hoàng đế từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, với Tiền : “Đỡ trẫm về cung Càn Thanh, sai người đưa Tô quốc công vào lãnh cung.”

      Tiền cõng Hoàng đế lên, ra ngoài bằng cửa hông, trở về cung Càn Thanh, để lại đám quan viên quỳ trước cửa điện.

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở ngoài Lưu Ly điện phát rất nhiều binh sĩ mai phục, lập tức hiểu ra, mọi chuyện Hoàng đế đều nắm .

      Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ thân, cuối cùng gia nhập đám quan viên quỳ ngoài điện.

      Đợi nửa ngày thấy Hoàng đế xuất , chỉ thấy Nhạc Thiếu Sâm xuất , ánh mắt lạnh lùng, cầu tất cả trở về.

      Tô Mạt nhìn Tống Hoài An bị giải , Tả đại nhân cũng rời , nhưng lại thấy phụ thân ra, khỏi nóng nảy.

      Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, ta phái người tìm hiểu.”

      Tô Mạt dùng sức nắm chặt tay , lắc đầu, buộc chính mình tỉnh táo lại: “ tại thể hỏi thăm, cái gì cũng cần hỏi, chúng ta trở về nhà trước.”

      Xem ra, Hoàng đế chuẩn bị, chỉ đợi Tống Hoài An lộ ra cái đuôi hồ ly để có thể danh chính ngôn thuận bắt ba ba trong hũ.

      Quan trọng nhất là vì sao Đông cung chỉ bị canh chừng, nhưng ai bị bắt, mà cha nàng trở về? Chắc chắn bị Hoàng đế giam lỏng.

      Vừa về tới nhà, đám người lão phu nhân biết tin, họ cũng chờ trong phòng, thấp thỏm lo âu.

      Thấy Tô Mạt cùng Tô Việt trở về, lập tức truy hỏi mọi việc xảy ra như thế nào, quốc công khi nào trở về?

      Lão phu nhân chỉ thấy đầu đau từng đợt, vội vàng hỏi Tô Mạt cùng Tô Việt: “Lão gia đâu?”

      Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư cũng dám thở mạnh nhìn họ, vẻ mặt lo âu.

      “Cha có phải bị thương hay ? Có phải vì cứu Bệ Hạ bị thích khách đả thương?” Tô Hinh nóng nảy, kéo tay Tô Mạt hỏi.

      Tô Mạt lắc đầu, cố nén lệ, cười còn khó coi hơn khóc: “Cha bị Bệ Hạ giữ lại chuyện.”

      Lão phu nhân bỗng thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngã quỵ, Trương mụ mụ cuống quýt đỡ lấy, ấn huyện nhân trung (huyệt giữa mũi và miệng), sai người hầm canh long nhãn mang đến.

      Mấy người Tô Việt vây lại hoảng hốt gọi, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, nước mắt liền rơi, nức nở : “Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ ……..”


    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1456: Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ 02

      Tô Nhân Vũ khó hiểu, nhưng vẫn quỳ xuống: “Thỉnh Bệ Hạ chỉ điểm.”

      Giọng của Hoàng đề giống như từ nơi xa vọng lại: “Từ trước đến nay ngươi đối với trẫm luôn có ý định khác, muốn khôi phục lại tiền triều, ngươi có dám thừa nhận?”

      Tô Nhân Vũ thẳng lưng, lạnh nhạt : “Lòng thần ngửa mặt thẹn với trời, cúi đầu thẹn với đất, vì nước vì dân, trung quân đền nợ nước, chưa từng làm việc gì có lỗi với Bệ Hạ.”

      Hoàng đế hừ lạnh tiếng: “Vậy sao?”

      Sống lưng Tô Nhân Vũ vẫn thẳng, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế cao cao tại thượng: “Chuyện Tống Hoài An mưu phản, thần sơ sót, quả là có tội. Nhưng thần chưa từng cùng có bất kì giao dịch gì. Những bức thư trắng kia nhất định là phái người hãm hại thần.”

      Hoàng đế : “Trầm đến mấy bức thư, chỉ hỏi ngươi, trong chiến dịch Tiểu Long Vu năm ấy, ngươi có gì muốn ?”

      Tô Nhân Vũ giật mình, những kỉ niệm năm xưa kéo về, đó là chuyện mười mấy năm trước, khi đó Doanh Nhi vẫn còn sống, vẫn ở cạnh bên người ông, làm bạn với ông khi ông chỉ là gã sai vặt trong lều chủ soái.

      chậm rãi lắc đầu cái, “Xin Bệ Hạ chỉ điểm.”

      Hoàng đế hừ lạnh : “Trẫm nhắc nhở ngươi câu, ngươi từng qua chỉ đợi đao thương nhập khố, mã phóng Nam sơn, đồng quy núi rừng, thích ý tiêu dao.” (đao thương nhập khố, mã phóng nam sơn: ý thiên hạ thái bình, còn chiến tranh.)

      Tô Nhân Vũ lập tức nhớ lại năm đó, sau khi dành được thắng lợi, ông cùng Doanh Nhi dắt ngựa dạo bên bờ sông, ông thâm tình ônm lấy nàng, với nàng câu đó, hy vọng có thể cùng nàng quy núi rừng, màng tới thế , bồi thường nàng tốt.

      Khi đó nàng chỉ dịu dàng cười , lắc đầu tiếng, mang theo chút thất vọng: “Tướng quân, thời cuộc bây giờ, trừ phi tự lập Vua, nếu làm sao đất nước được yên bình?”

      Ông toàn thân chấn động, ngửa đầu nhìn Hoàng đế.

      Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, sắc mặt tối lại: “Ngươi nghĩ ra.”

      Tô Nhân Vũ khỏi rơi mồ hôi lạnh, ngày đó ông và Doanh Nhi dắt ngựa dạo, xung quanh căn bản có ai, vì sao …………

      Hoàng đế biết.

      Tô Nhân Vũ chậm rãi gật đầu: “Thần nghĩ ra, nhưng đó chỉ là câu cảm khái, thần cùng Tô gia tận trung vì nước, chưa từng có hai lòng. Thần sống ở nhà quan, nhưng được trọng dụng, nếu phải được Bệ Hạ thưởng thức, thần chỉ là tên xoàng xĩnh. Thần ngày đêm nhớ đến ân huệ của Bệ Hạ, dám có chút lười biếng, chỉ mong quốc thái dân an, giang sơn của Bệ Hạ mãi mãi bền vững.”

      Ông dập đầu nền đất, cố nén lệ nóng, công thần cũng được, gian thần cũng thế, quay đầu lại tất cả công danh đều còn gì.

      Ông dùng nửa đời để trả ơn Bệ Hạ, như vậy là đủ rồi.
      Chương 1457: Chim bay cao chết, cung tốt vứt bỏ 03

      Nay nhờ cố gắng của ông, Tống gia bị ép lộ nguyên hình, bị Hoàng đế bắt lại, còn là mối nguy hiểm của triều đình nữa, như vậy ông - Tô Nhân Vũ này còn tác dụng gì nữa.

      Ông dập đầu đất, trong đầu thoáng lên hình ảnh Doanh Nhi tươi cười ngọt ngào, hôm nay nụ cười kia mang theo chút miễn cưỡng cùng bi thương, thậm chí là châm chọc, ông ngày đó tuổi còn rất trẻ, rất si tình, quá mức đơn thuần, cái gì cũng biết.

      Mỗi lần đến chuyện Hoàng đế coi trọng ông, ơn tri ngộ, ông đều kiềm chế được, mà nàng cũng nhiều, chỉ hy vọng ông sau khi chiến thắng có thể cùng nàng bỏ xuống bộ giáp, trở về quê, vĩnh hằng thiên luân.

      Cho nên ông mới có ý định cư tại Trữ Châu, muốn đến kinh thành làm quan.

      Doanh Nhi, Doanh Nhi ………….

      Ngực Tô Nhân Vũ đâu xót, cổ họng trào lên vị ngai ngái, ông cố nén xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: “Bệ Hạ, thần có nghi ngờ, mong Bệ Hạ chỉ giáo, thần chết oán.”

      Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “.”

      Tô Nhân Vũ muốn , lệ nóng lại dâng, cổ họng đau rát: “Tội thần chỉ muốn biết, Doanh Nhi vì sao lại chết.”

      Doanh Nhi dù biết võ công, nhưng nàng rất thông minh, lại vô cùng lương thiện, có thể nghĩ ra cách khuyên lão phu nhân bắt ông vào kinh làm quan, làm sao có thể bị Vương Minh Lan ngu xuẩn kia tính kế.

      Tô Nhân Vũ cảm thấy hai mắt trầm xuống, lòng đau như cắt.

      Hoàng đế chậm rãi mở miệng, giọng bình tĩnh chút gợn sóng, lạnh lùng như băng: “Rốt cuộc ngươi cũng phát . Loại nữ nhân an phận như ta, hồng nhan họa thủy, trẫm muốn vì ta mà mất nhân tài.”

      ta mấy lần khuyên Tô Nhân Vũ tự nắm giữ binh lính, như vậy đáng chết sao?

      Tô Nhân Vũ bi thương ngửa mặt lên trời: “Ta đây là nhân tài, nay có tác dụng gì, rất tốt, rất tốt, có thể quang minh chính đại buông tay ……… Ha ha …………”

      Ông đứng dậy, lùi lại mấy bước, cười mãi ngừng, đám thị vệ ở bên ngoài ai dám có bất kì hành động nào.

      Nhạc Thiếu Sâm đứng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra tia khác lạ.

      Hoàng đế nhìn bóng lưng Tô Nhân Vũ, nhìn ông ra ngoài, sau đó nhìn ông ngã quỵ.

      Lúc này mới phát chính mình lệ rơi đầy mặt, thể làm chủ, ngực từng đợt đau nhức đánh úp lại, khỏi phun ra ngụm máu đỏ.

      Tiền kinh hãi, vội vàng đỡ lên, điểm huyệt cầm máu, đút cho hai viên đan dược.

      BÌnh phục lại chút, giọng Hoàng đế yếu ớt: “ được cho bất kì ai biết.”

      Tiền cố nén, gật đầu.

      Hoàng đế : “Trẫm phải lưới bắt hết, thể……. thể để cho chúng có cơ hội. Trước khi trẫm , tất cả phải xử lý thỏa đáng tất cả, mới, mới để lại tai họa gì.”

      Chương 1458: Chim bay cao chết, cung tốt vứt bỏ 04

      Vua triều nào thần triều đấy, vị vua triều sau lên ngôi, số phận của những tàn dư triều đại trước còn có thể như thế nào?

      Những người thuộc triều đại trước đều chết, những người mới hiểu được cảnh đó, bọn họ tình nguyện ủng hộ Hoàng đế nay, sau khi trải qua khổ cực con người quên điều đó, nhưng nếu là bị áp đặt tư tưởng rất dễ bị lãng quên. phải sao?

      Hoàng đế từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, với Tiền : “Đỡ trẫm về cung Càn Thanh, sai người đưa Tô quốc công vào lãnh cung.”

      Tiền cõng Hoàng đế lên, ra ngoài bằng cửa hông, trở về cung Càn Thanh, để lại đám quan viên quỳ trước cửa điện.

      Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở ngoài Lưu Ly điện phát rất nhiều binh sĩ mai phục, lập tức hiểu ra, mọi chuyện Hoàng đế đều nắm .

      Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ thân, cuối cùng gia nhập đám quan viên quỳ ngoài điện.

      Đợi nửa ngày thấy Hoàng đế xuất , chỉ thấy Nhạc Thiếu Sâm xuất , ánh mắt lạnh lùng, cầu tất cả trở về.

      Tô Mạt nhìn Tống Hoài An bị giải , Tả đại nhân cũng rời , nhưng lại thấy phụ thân ra, khỏi nóng nảy.

      Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, ta phái người tìm hiểu.”

      Tô Mạt dùng sức nắm chặt tay , lắc đầu, buộc chính mình tỉnh táo lại: “ tại thể hỏi thăm, cái gì cũng cần hỏi, chúng ta trở về nhà trước.”

      Xem ra, Hoàng đế chuẩn bị, chỉ đợi Tống Hoài An lộ ra cái đuôi hồ ly để có thể danh chính ngôn thuận bắt ba ba trong hũ.

      Quan trọng nhất là vì sao Đông cung chỉ bị canh chừng, nhưng ai bị bắt, mà cha nàng trở về? Chắc chắn bị Hoàng đế giam lỏng.

      Vừa về tới nhà, đám người lão phu nhân biết tin, họ cũng chờ trong phòng, thấp thỏm lo âu.

      Thấy Tô Mạt cùng Tô Việt trở về, lập tức truy hỏi mọi việc xảy ra như thế nào, quốc công khi nào trở về?

      Lão phu nhân chỉ thấy đầu đau từng đợt, vội vàng hỏi Tô Mạt cùng Tô Việt: “Lão gia đâu?”

      Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư cũng dám thở mạnh nhìn họ, vẻ mặt lo âu.

      “Cha có phải bị thương hay ? Có phải vì cứu Bệ Hạ bị thích khách đả thương?” Tô Hinh nóng nảy, kéo tay Tô Mạt hỏi.

      Tô Mạt lắc đầu, cố nén lệ, cười còn khó coi hơn khóc: “Cha bị Bệ Hạ giữ lại chuyện.”

      Lão phu nhân bỗng thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngã quỵ, Trương mụ mụ cuống quýt đỡ lấy, ấn huyện nhân trung (huyệt giữa mũi và miệng), sai người hầm canh long nhãn mang đến.

      Mấy người Tô Việt vây lại hoảng hốt gọi, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, nước mắt liền rơi, nức nở : “Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ ……..”


    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1459: Chim bay cao chết, cung tốt vứt bỏ 05

      Trong lúc nhất thời mọi chuyện loạn hết lên, tâm trí của Tô Mạt cũng bị rối loạn, may nhờ có gia đình của Hồ tiên sinh ở đây, chăm sóc lão phu nhân.

      Đêm khuya từ trong cung truyền tin ra , Tô quốc công bị hoài nghi có liên quan đến Tống Hoài An, giữ lại ở trong cung để tra hỏi, được tiếp xúc với người nhà, Tô Việt vẫn tiếp tục giữ chức vụ thị mậu ti (chức quan giám sát thị trường). Tô Trì cũng vẫn giữ chức ở Hộ bộ, có liên quan.

      Tất cả mọi người của Tô gia đều tập trung tại phòng của lão phu nhân để coi chừng, trắng đêm đều ngủ.

      Lan Nhược báo rằng Tề Vương tới, Tô mạt vội lặng lẽ ra ngoài, vòng qua hậu viện đến gặp Hoàng Phủ Cẩn.

      “Cha ta, ông ấy?”

      Hoàng Phủ Cẩn kéo nàng ôm vào trong lòng, : “Mạt Nhi, đừng lo lắng, có việc gì. Ban đầu tìm hiểu được tin tức gì, sau đó từ chỗ Tiền biết được số tin tức, ra Hoàng đế nghi ngờ quốc công cùng cựu thần tiền triều có liên quan, hoài nghi quốc công là người cầm đầu.”

      Tô Mạ hừ lanh: “Đúng là qua cầu rút ván. Thời điểm cha ta nắm giữ binh quyền, luôn đối với trung thành và tận tâm, có chút dị tâm, nay ông chỉ là quan văn, làm sao có thể có dị tâm? Lại ……” Nàng nhịn được lệ rơi xuống.

      Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy nàng, dịu dàng : “Đừng sợ, ta nhất định cứu quốc công ra.”

      Tô Mạt lau nước mắt vào áo của Hoàng Phủ Cẩn, “ chính là sợ, trăm năm sau, thế lực của vua mới yếu, còn thực lực của thần tử lại mạnh, vua khống chế được thần.”

      Đột nhiên nàng rùng mình, ngạc nhiên : “ ủng hộ ta mở ngân hàng tư nhân, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là ………..”

      Ngân hàng tư nhân được mở rộng cả nước, làm việc thuận tiện, lại có ảnh hưởng đến thu thuế của triều đình, các nơi thuế ngân đô cũng có thể qua ngân hàng tư nhân để quay vòng …..

      Hoàng đế bỏ qua cho bọ họ sao?

      Có lẽ từ ngày họ vào kinh, Hoàng đế chuẩn bị, mọi uy hiếp, dù lớn hay , đều phải bị nhổ sạch. Dù sao trung thần từ trước tới nay thiếu, thế hệ này thay cho thế hệ kia, giang sơn này là của dòng họ Hoàng Phủ, nếu như bị đoạt , đó cũng là chuyện của con cháu vạn năm sau.

      Vì giang sơn này, Hoàng đế có thể làm bất kỳ chuyện gì.

      thần tử, vừa cơ trí, vừa thông tuệ, lại có tâm phòng bị, gặp phải Hoàng đế luôn đa nghi, tâm ngoan thủ lạt (nham hiểm, độc ác), chắc chắn thể thoát khỏi tội chết.

      dùng mọi biện pháp, đem tất cả các khả năng, ngu xuẩn, nhẫn, giấu tài, …. Dần dần phân ra các loại thần tử. Người nào có thể dùng, người nào thể lưu, người nào có thể dốc sức vì tân quân …..

      Ai có thể trông cậy vào Hoàng đế dùng thủ đoạn đê tiện dành được ngôi vua, liệu có thánh nhân nào rộng lượng chấp nhận.

      Bọn họ đánh giá cao thói đời này.

      Chương 1460: Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ 6

      Ai nắm giữ máy móc của quốc gia này, người đó có quyền lực mạnh nhất. Những người thông minh hoặc là ít thông minh, hoặc chỉ có thể bo bo giữ mình.

      Thiên tử nổi giận, máu chảy trôi giã, phải chuyện lạ.
      (Máu chảy trôi giã. Giã là binh khí gậy dài ở cổ đại, nghĩa cả câu là máu chảy thành sông, binh khí đều nổi lên)

      Bất kể vì sao Thiên tử nổi giận, thủ đoạn đều rất tàn nhẫn và thô bạo.

      Chính trị luôn khoác bên ngoài lớp cẩm y hoa lệ, nhưng khi lột ra, bên trong làm cho người khác ghê tởm.

      Những hào môn chính khách, những y hương tấn ảnh, những tiếng cười ,… Tất cả chỉ biểu tượng, để che dấu tất cả những thứ tư lợi.
      (y hương tấn ảnh → chỉ con mặc quần áo vô cùng hoa lệ (chỉ trường hợp nhiều người))

      Tô Mạt nắm chặt áo Hoàng Phủ Cẩn, nếu là trước đây nàng còn chút hy vọng xa vời, cảm thấy Hoàng Đế nghe nàng giảng đạo lý, bọn họ tham vinh hoa phú quý, tham quyền thế, vui vẻ thả bọn họ .

      Như vậy giờ phút này, nàng mới chính thức cảm thấy tự do là dùng đao kiếm, dùng máu để đúc ra.

      Khi có quân xâm lược, Hoàng đế có thể kéo tay thần tử rằng: “Quân thần chung giường, tuy hai mà , chúng ta phải quân thần chỉ là huynh đệ”. Cứ như vậy khiến cho Tô Nhân Vũ cảm động đến rơi nước mắt, vì Hoàng đế cầm đao chém giết, thậm chí ngay cả nữ nhân mến cũng lần nữa phụ, đến cuối cùng lại rơi vào cảnh bất đắc dĩ.

      Khi còn quân xâm lược, thời điểm nội chính bất ổn, Hoàng đế cảm thấy ngươi có uy hiếp cần nghe lời giải thích, cho rằng ngươi có tội là ngươi có tội, quản ngươi là huynh đệ, là chiến hữu, là bất cứ cái gì, miễn là uy hiếp đến quyền lực của , hay là chính lo sợ, cũng có thể gắn cho ngươi vô số tội danh.

      “Rầm”, tiếng sấm ngừng vang lên đầu.

      Tô Mạt bình tĩnh lại, lạnh lùng : “Nếu nghĩ đời kiếp đều làm Hoàng đế cần gì đến Hoàng Lăng”

      Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng bay tới hành lang, trời bắt đầu mưa tầm tã.

      Tô Mạt ngoắc tay, A Lý trước mặt hành lễ.

      Giọng Tô Mạt lạnh lùng, ở trong tiếng mưa rơi lạnh như băng: “Mùa hè nhiều mưa dông, tu chữa Hoàng Lăng đưa tới nhiều sấm chớp.”

      Lúc này nếu như sấm chớp đánh xuống Hoàng Lăng mà Hoàng đế tu sửa, khiến cho Hoàng đế khiếp sợ cực lớn, cho rằng trời cao giáng tội, đúng là thủ đoạn uy hiếp hữu hiệu nhất.

      A Lý lập tức hiểu ý, phi thân rời .

      Hoàng Phủ Cẩn trầm mặc, nếu lựa chọn cùng Mạt nhi ở chung chỗ, bất kể nàng làm cài gì cũng chất vấn, hơn nữa mãi mãi làm chỗ dựa cho nàng, giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cùng tiến cùng lùi.

      Tống Hoài An làm ra chuyện này, nhưng đó mới chỉ là mở màn, bởi vì thế lực tiền triều chân chính còn núp ở chỗ tối, Hoàng đế tự nhiên phớt lờ, đến lúc đó chỉ sợ bão táp lớn hơn chờ đợi họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :