1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 1087: Nhân cơ hội cầu ân điển 01

      Những tinh dầu này so với tinh dầu đại càng tự nhiên, càng thuần tuý, rất nhiều đều là phương pháp thất truyền ở đại.

      Đây cũng làm cho Tô Mạt cảm giác sâu sắc được, cổ đại ra, phải là bằng đại, chỉ là có tiến hành cách mạng công nghiệp mà thôi, phương diện kĩ nghệ thủ công, đó là tuyệt đối vượt xa thời đại.

      Chờ vài người này ăn xong, hoàng đế lại kêu Tô Mạt chỉ huy người đem phần còn lại chia ra, thưởng cho gia quyến cùng quan viên đến đạp thanh.

      Đương nhiên là dựa theo mỗi hộ, mỗi nhà miếng, mỗi người nếm thử vài miếng.

      Về phần con rồng sống động như kia, tuy rằng là được chế thành từ bột mì và các loại phụ gia khác, cũng có thể ăn, nhưng ai dám đề nghị ăn nó .

      Là muốn đặt ở Tinh Xuân uyển coi nhưu vật trưng bày, chờ mấy ngày nữa, niệm tụng đọc lời chúc mừng, sau đó thỉnh nó thăng thiên, sau đem tro tàn chon dưới trong hoa viên .

      Tô Mạt cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao nàng cũng phí ít tâm tư.

      Bao gồm cả Lương phi, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Cẩn vài người tận lực điều động hết tất cả những người có hiểu biết về trù nghệ đến hỗ trợ, tổng cộng ở hết trong hầm băng này bận bịu suốt mấy ngày đêm.

      Nếu có những khối băng này, điểm tô sơn kia là thành được, bởi vì nguyên liệu có đựng nước trái cây, bơ … nguyên liệu rất dễ chảy, dựa vào nước đường ngưng kết lại mới tạo thành.

      Nếu ở bên ngoài dễ dàng tan chảy.

      Ăn xong bnhs kem, điểm tô sơn cũng bị hoàng đế hạ lệnh phân phát, mọi người chỉ cảm thấy mình được ăn qua loại điểm tâm ngon nhất trần đời.

      Sắc hương vị thứ yếu, còn có hồi ức kinh tâm động phách, biến đổi bất ngờ, đều đủ để cho bọn họ suốt đời khó quên.

      Hoàng đế ha ha cười: "Nha đầu, tiết vạn thọ của trẫm, vẫn nên tiết kiệm là chủ yếu, bất quá làm loại bánh kem cực lớn này, tặng cho trẫm cùng các vị ái khanh cùng thưởng thức, vẫn là tính xa xỉ."

      Tô Mạt thi lễ, cười : "Đương nhiên tính. Nhưng bệ hạ, bánh kem chỉ là đồ ngọt, thuộc phạm vi đồ ăn thịnh soạn."

      đừng có mà mong nàng làm cho hơn trăm cái, muốn nàng mệt chết sao, có cửa đâu!

      Hoàng đế cười to, rất là thoải mái, với Lương phi: "Ngươi chọn người tệ, tinh mắt, trẫm hôm nay vui vẻ, cất nhắc Tô thị nữ Mạt nhi thăng chức làm cố vấn cho ngự trù của trẫm, đồng ý cho nàng ta lấy danh nghĩ hoàng gia mở Mỹ thực lâu "

      Tô Mạt trong lòng vui sướng, vội cúi đầu khấu tạ, lại : "Bệ hạ, vi thần có cầu quá đáng ."
      Chap 1088: Nhân cơ hội cầu ân điển 02

      Hoàng đế định chuẩn bị khởi giá, tự mình xoay người nâng nàng dậy, chúng thần kinh hãi, cho dù là trọng thần, đều có vài người có thể hưởng thụ quang vinh đặc biệt này đâu.

      Muốn thần tử bình thân, chỉ dùng câu, dù cho tốt hơn nữa cũng chỉ là Lưu Ngọc cùng Tiền nâng dậy.

      Bảo hoàng đế tự mình xoay người . ..

      Vài vị đại thần sắc mặt phức tạp lên.

      Tô Mạt : "Bệ hạ, ngự thiện phòng có sư phó điểm tâm tốt nhất thế gian, vi thần là muốn đến lúc đó có thể thỉnh bọn họ đến chỉ đạo vài điều. "

      Hoàng đế vui vẻ : "Chuẩn, tất cả nhà bếp có thể tùy ngươi điều động. Chỉ có điều kiện, ngươi làm điểm tâm, phải cho trẫm nếm thử trước. "

      Tô Mạt thấy hoàng đế chuẩn tấu, trong lúc nhất thời cao hứng có hí hửng, cười duyên : "Đó là đương nhiên, hơn nữa có có lại, bệ hạ cho nhiều tiện lợi như vậy, ta nhất định kinh doanh tốt, tranh thủ để bệ hạ kiếm nhiều chút tiền riêng! "

      Hoàng đế có nội khố, là độc lập với triều đình hộ bộ, tiền nơi đó là tiền riêng của hoàng đế, để sử dụng riêng.

      Nhưng Thủ Chính đế có vẻ tiết kiệm, thương cảm dân sinh, tiền riêng của bản thân cũng nhiều lắm, cũng thường xuyên lấy tiền riêng ra nữa cứu trợ thiên tai hoặc là khao thưởng tướng sĩ biên cương.

      Hộ bộ Thượng Thư vừa nghe, tự nhiên vui vẻ, tiền riêng của hoàng đế có gia tăng, vậy áp lực của tất nhiên lớn như thế.

      cần luôn sợ hãi hoàng đế giơ tay ra đòi tiền , dù sao làm chủ quản tài chính của quốc gia, đó cũng phải là việc nhàng, thường thường mệt mỏi đêm chợp mắt được .

      Hoàng đế dẫn theo người trở về Hồi Hành lâu, nơi đó quét tước sạch , thay mới huân hương, chút mùi kì lạ cũng có.

      Hoàng quý phi bởi vì tinh thần có chút được tốt, hơn nữa hoàng đế tựa hồ cùng Lương phi gần gũi hơn, thời điểm thương lượng ban thưởng cho trận đấu nhóm nữ tử, đều là cùng Lương phi chuyện .

      Tuy rằng hoàng quý phi tạm thời thay hoàng hậu quản hậu cung, nhưng cũng phải hoàng hậu, chỉ là hoàng đế để nàng ta làm, nàng ta mới có thể làm.

      Nếu hoàng đế cho nàng làm, vậy nàng có loại tư cách này.

      Cho nên nàng ta mới lập tức.

      Nữ tử tham gia trận đấu, ai cũng có thưởng, nếu đạt được thứ hạng, đương nhiên ban thưởng càng nhiều.

      Hoàng đế dẫn dắt mọi người ở Hồi Hành lâu ban thưởng yến, buổi chiều tham gia trận đấu kỵ xạ.

      Cái gọi là trận đấu, chỉ là có thêm vài phần thưởng, làm cho hoạt động càng thêm sinh động mà thôi.

      Ở dưới con mắt của hoàng đế mà , chính là náo nhiệt, chỉ có người tham gia, hiếu thắng, giành giật chiến thắng, hoặc là ngày thường chất chứa oán hận gì gì đó, mới muốn lợi dụng trận đấu tìm kiếm cơ hội trả thù.
      @bà kon: Sorry, ta làm đến chap 1089, ta cứ nghĩ post hết rồi cơ, hn đọc mới biết thiếu 1 chap, huhuhu :"> . Bạn kan-yuki làm 10 chap tiếp theo, bạn ấy c hờ ta post xong ^^, bà kon bị đợi truyện oan rồi. Sorry nhá ^:)^
      :no3:
      Chap 1089: Nha đầu đáng 01

      Ở dưới con mắt của hoàng đế mà , chỉ là náo nhiệt, chỉ có người tham gia, hiếu thắng, giành giật chiến thắng, hoặc là ngày thường chất chứa oán hận gì gì đó, mới muốn lợi dụng trận đấu tìm kiếm cơ hội trả lời.

      Cho dù thể trả thù, vậy cũng có thể giành được thứ hạng rồi chèn ép đối phương, trong lòng mới có thể cảm thấy hãnh diện vui sướng.

      Trận đấu làm điểm tâm Tống Dung Hoa tuy rằng thất bại, nhưng dù sao đó cũng là do Tô Văn Nhi dẫn đầu trận đấu, chiến trường của nàng ta còn có kỵ xạ .

      Cho nên nàng xoa tay, nghĩ buổi chiều nhất định phải biểu cho tốt, nhất định phải thắng Tô Mạt, nhất định phải lấy được hạng nhất, dẫm nát Tô Mạt dưới gót giày.

      Trong lúc dùng bữa, hoàng đế giỡn cùng mọi người, sai người Võ Xuân uyển chuẩn bị chu đáo giáo đường để tỉ thí.

      Lúc này Tô Mạt đứng dậy, hành lễ, cất giọng thanh thúy: "Bệ hạ, vi thần là người thắng cuộc trong trận đấu điểm tâm, cho nên kỵ xạ tham gia nữa, đem cơ hội nhường cho các tỷ muội khác. "

      Dựa vào ác danh của nàng tại Thái học trước kia, có thể trừng trị ác thiếu ( thiếu niên hư), nghe cưỡi ngựa bắn tên đều tầm thường, nay thấy nàng như vậy, liền có người phòng đoán sôi nổi \.

      Người hiểu chuyện luôn đối với người khác hành động có các loại phỏng đoán chủ quan.

      Có người nàng sợ, sợ mất mặt, thực tế thông thạo kỵ xạ .

      Có người nàng khiêm tốn, muốn quá nổi bật, có chừng có mực.

      Dù sao luôn luôn duy trì tồn tại phái phản đối và trung lập.

      Mà Tô Mạt chẳng qua là lười tham gia, nàng chỉ luyện tập những tuyệt chiêu tự vệ, đòn sát thủ, cũng phải loại biểu diễn đẹp mắt.

      Hơn nữa trận đấu làm điểm tâm cũng phải vì muốn cùng các nàng ấy ganh đua, mà là vì Tả phu nhân.

      Hoàng đế nhìn nàng cái, thân thiết : "Nhưng có chuyện gì?"

      Lương phi vội hỏi: "Bệ hạ, cái bánh lem lớn như vậy, khẳng định là Mạt nhi tiêu phí mấy ngày mấy đêm tinh lực, chỉ sợ cũng mệt mỏi rồi, cưỡi ngựa bắn tên, rất nguy hiểm. Vẫn là nên để cho nha đầu đo nghỉ nghơi chút ."

      Hoàng đế lập tức gật đầu đồng ý, rồi quan tâm hỏi nàng vài câu, kêu nàng theo mình cùng thưởng thức.

      Nghỉ ngơi lát, hoàng đế bắt đầu di giá đến Võ Xuân uyển .

      Lúc này vị Bùi tiểu thư kia nâng váy bước nhanh đến trước mặt Tô Mạt, mỉm cười, : "Ây, món bánh kem ngươi làm ăn ngon lắm đó. Ngươi có biết làm bỏng ngô ( bắp rang) ?"

      Tô Mạt nhìn nàng cái, đúng là vị tiểu thư khiêu khích nàng xem chơi cờ kia, Tô Mạt biết nàng họ Bùi, hình như gọi là Bùi Bảo Khương .

      Tô Mạt cười cười, "Nghe ngươi làm nổ tung cái nồi ở nhà bếp ?"
      Chap 1090: Nha đầu đáng 02

      Tô Mạt cười: "Nghe người làm nổ tung cái nồi ở nhà bếp hôm đó là ngươi ?"

      Bùi Bảo Khương xấu hổ cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lại thấy mình làm vậy quá mức khác người, vội che miệng lại, gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, ta thích ăn bỏng nhất. Nhưng mà chỉ có ra ngoài mới mua được.Trong nhà cho làm, trong cung cũng có. Vất vả lắm ta mới được tự mình làm nhưng lại báo hại phòng bếp phát nổ. Cái gì cũng cháy hết."

      Tô Mạt bật cười: "Làm bỏng đâu khó. Ngươi chỉ cần nhờ phụ thân ngươi sai người ra phố mua dụng cụ làm bỏng về là được."

      Bùi Bảo Khương chu miệng, mặt nhăn lại, buồn rầu : "Tại ngươi biết thôi. Cha ta ... Cha ta mà chiều ta giống như cha ngươi tốt biết mấy. Chỉ sợ ngươi muốn trăng trời, ông ấy cũng tìm cách lấy xuống cho ngươi."

      xong, nàng lại liếc Hoàng Phủ Cẩn, hai mắt long lanh, vuốt cằm hâm mộ: "Tề vương điện hạ đẹp, Tô Mạt à, ngươi tốt số. Khốc như vậy, suất như vậy! Ai, chảy nước miếng mất thôi!"

      Nghe nàng như vậy, Tô Mạt biến sắc, mặt mũi trỏ nên khó coi. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, may mà mọi người đều nhanh chân trước, ngay cả Hoàng Phủ Cẩn cũng ở tít đằng xa.

      Tô Mạt hừ tiếng, lập tức biến thành cọp mẹ: "Ê, là của ta, ngươi tốt nhất tự kiềm chế nha. Nếu ta ăn thua đủ với ngươi!"

      Bùi Bảo Khương rùng mình, gật đầu: "Yên tâm, ta chỉ thưởng thức, có tư tưởng gì khác. Ngươi dạy ta cách làm bỏng, ta giúp ngươi làm quen Tả tiểu thư"

      Tô Mạt nhướng mi, cười : "Tả tiểu thư chẳng lẽ rất khó gần sao? Ta tự mình đến đó chào nàng, bỏng ăn có gì ngon."

      xong nàng liền chạy tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn.

      Bùi Bảo Khương dậm chân: "Ê, ngươi sao mọn vậy. Đừng để ta biết được điểm yếu của ngươi nha."

      Con nhóc đó cái gì bánh kem, thủy tinh còn làm được, lẽ biết làm bỏng. ra ai tin!

      Sao mạng mình khổ như vậy!

      Mạng mình khổ đến người thần phẫn nộ nha. Ngày nào cũng bị cha mẹ quản lý, dạy dỗ. Đừng bỏng, cho dù chuyện lớn tiếng chút, cười lộ hàm răng cũng bị phạt nữa.

      Vẫn là ở nông thôn tốt hơn!

      Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, khi qua mặt Tả phu nhân, nàng quay lại cười: "Phu nhân, điểm tâm ăn ngon ?"

      Ánh mắt Tả phu nhân mang vẻ khen ngợi nhìn nàng: "Ngon lắm, ngày khác ta Hương lâu tìm Tô tiểu thư uống trà."
      Chap 1091: Điều tra chân tướng – Ai ăn cắp của ai 01

      Tô Mạt cười : “Khi nào cửa hàng điểm tâm của ta khai trương, ta mời phu nhân đến thử.”

      Tả phu nhân vuốt cằm, lại kéo vị tiểu thư bên cạnh nàng lại:“Đây là tiểu nữ, lớn hơn ngươi chút.”

      Tô Mạt vội thi lễ, miệng thân thiết kêu tỷ tỷ.

      Tả tiểu thư đáp lễ, cười :“Mạt nhi muội muội thông minh, biết đại tiểu thư bao nhiêu tuổi, xưng hô như thế nào.”

      Tô Mạt biết các nàng sinh cùng năm, liền hỏi:“ biết tỷ tỷ sinh tháng mấy?”

      Tả Nghi Lan tháng tư.

      Tô Mạt lại :“Tỷ tỷ nhà ta lớn hơn Tả tỷ tỷ hai tháng.”

      Tả Nghi Lan cám ơn , sau đó quay qua Tả phu:“Mẫu thân, tiệc sinh nhật lần này, mẫu thân mời Tô gia tỷ tỷ cùng muội muội đến được ?”

      Tả phu nhân nhìn Tô Mạt: “Vậy phải xem các vị tiểu thư có rảnh hay ?”
      Tô Mạt cười đến mặt mày loan loan :“Đương nhiên là có .”

      có cũng phải có.

      Lúc này, Tống Dung Hoa nắm tay Hoàng Phủ Kha cùng vài người chạy tới trước mặt Tô Mạt:“Tô Mạt, ngươi sai người trộm công thức làm điểm tâm của Văn Nhi tỷ tỷ, còn muốn chối sao?”

      Tả Nghi Lan ngẩn ra, nhìn về phía mẫu thân.

      Tả phu nhân hơi hơi nhướng mày, tạm biệt Tô Mạt cùng nhóm Hoàng Phủ Kha, dẫn theo con cùng nha hoàng trước.

      Tô Mạt thèm để ý đến các nàng, kéo tay Hoàng Phủ Cẩn tìm đại tiểu thư cùng nhóm người nhị ca.

      Mà hoàng quý phi, sau khi trở về Tinh xuân uyển, bởi vì lời hoàng đế với Lương phi mà tức giận thôi. Nàng liền giả bộ nhức đầu bỏ về trước.

      Tô Văn Nhi ngây ngẩn hồi, thấy Hoàng quý phi trở về liền qua thỉnh an nàng.

      Hoàng quý phi nhìn nàng, ôn hoà :“Ngươi nếu thỉnh an xong rồi, mau về .”

      Tô Văn Nhi sửng sốt chút, kinh ngạc :“Nương nương, muốn thần nữ nơi nào?”

      Hoàng quý phi oán hận “Ngươi là nữ nhi Tô gia , tự nhiên về Tô gia rồi.”

      Tô Văn Nhi giống như bị người đánh cho gậy mạnh, vội quỳ dưới chân hoàng quý phi, liên tục van xin:“Nương nương, xin người thương cho nô tì, người cũng biết hoàn cảnh giờ của nô tì, nếu nô tì về đó, nô tì chết mất. Xin nương nương cứu nô tì. Nô tì nhất định dốc hết sức mình làm việc cho nương nương cùng thái tử.”

      Hoàng quý phi lạnh lùng nhìn, nghĩ xem nàng còn sử dụng được nữa hay .

      Tô Văn Nhi vội :“Nương nương, nô tì tính kĩ. Điểm tâm là chúng ta dâng lên cho hoàng thượng trước. Chúng ta công thức làm điểm tâm của chúng ta bị người học lén, sau đó lại giở trò cố ý muốn chúng ta xấu hổ. Thất điện hạ thường qua đó, có thể ngài ấy …..”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 1092 : Điều tra chân tướng – Ai ăn cắp của ai 02

      Hoàng quý phi hai mắt sáng ngời, lại tàn khốc :“Tô Văn Nhi, ngươi sao lại vì cái trước mắt, chẳng lẽ ngươi biết thất điện hạ được ta nuôi lớn , ngươi muốn lợi dụng . Chẳng phải cũng muốn lợi dụng ta, muốn ta bị người xấu?”

      Giáo dục ra hoàng tử như vậy, nàng cũng phải gánh trách nhiệm.

      Tô Văn Nhi giống như bắt được cây cỏ cứu mạng khi rơi xuống vực sâu, vội vàng nắm lấy, chết cũng buông: “ Nương nương, phải tự nhiên điện hạ lại tiết lộ bí mật. chừng có người lợi dụng điện hạ. Tính ngài ấy thẳng thắn, quanh co, cũng bày tâm kế với người khác. Sợ là có người dùng lời cố ý gài bẫy, khiến ngài ấy tin mà cẩn thận tiết lộ. Lần đó, sau khi ăn bánh ngọt xong trở về, ngài ấy có gặp Lương phi nương nương hành lang, chừng….”

      Hoàng quý phi nghe vậy, suy nghĩ chợt lóe, lập tức gọi người, nàng muốn điều tra xem kẻ nào dám tiếp tay cho Lương phi.

      Khi biết được chính xác chỗ Lương phi gặp Hoàng Phủ Giới, nàng bèn sai Tú Nga cùng cố Chiêu tìm cách hỏi thăm các thủ vệ cùng thái giám có mặt ở đó. Quả nhiên có chuyện Lương phi phái người đến tú xuân uyển.

      Hoàng quý phi giận tím mặt, Lương phi, ngươi được lắm, dám giở trò sau lưng ta.

      Bổn cung quyết để yên cho ngươi!

      Cơn đau đầu của nàng ta biến mất, lập tức an bài mọi việc thỏa đáng, sau đó dẫn theo nhóm Tô Văn Nhi chậm rãi đến võ trường Võ Xuân uyển.

      Hoàng Phủ Kha nghe chuyện, lập tức tìm Tống Dung Hoa, nổi giận đùng đùng tìm nhóm ngườiTô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới hỏi tội.

      Tô Mạt lạnh lùng : “Có việc gì cứ việc tới trước mặt bệ hạ , đừng tới tìm ta.”

      Nàng ghét nhất dây dưa cùng mấy kẻ điên lẫn bọn đầu óc có não, lúc nào cũng tự cho mình đúng.Đối với mấy kẻ này, thể dùng lời mà bởi bọn chúng bao giờ biết nghĩ cho ai ngoài bản thân mình.

      Các nàng còn muốn cản lại, nhưng thấy Hoàng Phủ Cẩn kiên nhẫn nhíu mày, khí thế lạnh lùng, sợ tới mức Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha giật mình.

      Tống Dung Hoa giận dữ: “Tô Mạt, có bản lĩnh ngươi đừng dựa vào Tề vương, tự mình quang minh chính đại đối chất với chúng ta !”

      Tô Mạt thân thiết nắm tay Hoàng Phủ Cẩn, nhìn nàng ta nghịch ngợm cười, châm chọc : “Ngại quá, cả đời ta đều cần nhờ Cẩn ca ca , ngươi muốn nhờ cũng có cửa đâu.”

      Tống Dung Hoa tức muốn bể phổi, ước gì có thể xông toái xé xác Tô Mạt.

      Nhưng nàng chỉ có thể đứng đây nhìn Tô Mạt đắc ý ôm tay Hoàng Phủ Cẩn mà làm gì được.

      Hoàng Phủ Cẩn sủng nịch xoa đầu Tô Mạt, nhắc nàng cẩn thận kẻo té lại càng làm Tống Dung Hoa sôi máu.
      Chap 1093: Điều tra chân tướng – Ai ăn cắp của ai 03

      Nàng như vậy, lại chưa lần để mắt đến nàng. Nàng hận Tô Mạt, muốn thi tài cùng nàng ta, nhưng Tô Mạt cho nàng cơ hội.

      Cứ như vậy nàng làm sao chịu nổi.

      Tống Dung Hoa tích tụ bụng tức giận, giống như người muốn dùng hết sức đánh ra quyền, ai ngờ chạm được đến vật cần đánh mà chỉ chạm vào đống bông, hỏi nàng làm sao nuốt được?

      Lúc Tô Mạt cùng nhóm người Đại tiểu thư gặp mặt, sau đó tới chỗ ngồi dành cho Tô gia ở Võ Xuân uyển cũng là lúc Hoàng quý phi dẫn người tới nơi. Nàng ngồi tại vị trí của mình chút liền cúi người kể lại toàn bộ việc cho hoàng đế.

      Hoàng đế kinh ngạc :“Có chuyện này sao?”

      Sau đó hoàng đế quay lại nhìn Lương phi. Lương phi đề phòng từ sớm.

      Nàng thấy hoàng quý phi vốn đau đầu tự nhiên xuất liền cảm thấy tình đơn giản.

      Hoàng đế :“Trước cứ xem thi đấu , sau khi kết thúc tra cũng muộn.”

      Hoàng quý phi tuy rằng hận đến nghiến răng, nhưng cũng có biện pháp, chỉ có thể chờ.

      an toàn chung, những người thi kỵ xạ, hơn phân nửa bắn mục tiêu cách trước mặt trăm bước, hoặc là bắn đồng tiền được tung lên trời, hoặc cưỡi ngựa bắn vào mục tiêu hoạt động tại vị trí cố định.

      Cách thức thi đấu như vậy, chắc chắn Tống Dung Hoa là người đoạt hạng nhất .

      Nhưng phần lớn mọi người vẫn còn chìm trong cảm giác rung động tại phần thi làm điểm tâm vừa rồi, căn bản ai còn tâm tư xem kỵ xạ.

      Hơn nữa nữ tử kỵ xạ, ra mà có chút thú vị, sao bằng được nam nhân thi đấu.

      Cho nên mọi người chẳng thấy có gì hào hứng.

      Hơn nữa, cuộc thi có Tô Mạt tham gia , điều này khiến cho tâm tình muốn xem của mọi người càng giảm.

      Vì thế, Tống Dung Hoa có đạt hạng nhất cũng chút gì vẻ vang như những người đấu trước.

      Nhưng người xếp thứ hai, nữ nhi Bùi gia, Bùi Bảo Khương, lại chơi vui. Có thể do người nhà quản nàng quá lâu, nay nàng mới được ra ngoài hít thở khí, nên mới vui chơi đến nỗi quên cả đất trời như thế.

      Trận đấu kết thúc, hoàng đế sai hoàng Phủ Giác cùng thái tử sắp xếp chuyện hồi cung cùng giải quyết nhiều chuyện khác, lại cầu những viên quan ghi kết quả đợi. Tiếp theo, dẫn đầu các đại thần trở lại tiền điện ở trung ương cung, cẩn thận điều tra việc trộm công thức làm điểm tâm.

      Khoảng thời gian này, động tác của Hoàng quý phi vô cùng nhanh gọn, bắt tiểu thái giám truyền lời cho Lương phi đến.

      Hoàng Phủ Giới cũng bị người dẫn tới.

      Hoàng quý phi lạnh lùng nhìn Lương phi, lại đến trước mặt Hoàng Phủ Giới, ôn nhu :“Giới nhi, cho mẫu phi, có phải có người nghe được ngươi chuyện làm điểm tâm của Văn Nhi tỷ tỷ?”
      Chap 1094 : Nếu nhận tội – Đánh cho bổn cung! 01

      Hoàng Phủ Giới lắc đầu,“ có.”

      Tô Văn Nhi :“Thất điện hạ, vậy ngươi có qua với người khác hay ? Ngươi là người biết dối, căn bản thể gạt được ai .”

      Tô Nhân Vũ, lão phu nhân cùng hữu tướng và Tả đại nhân đều ngồi ở phía dưới nghe đối chất.

      Đối với hữu tướng, việc này liên quan đến lão, cũng phải là việc lão có thể xen vào, vì thế giữ thái bộ bàng quan, trưng ra dáng điệu hết lòng nghe theo hoàng thượng.

      Hoàng Phủ Giới tức đến hai má đỏ bừng, quật cường :“Ta, ta có!”

      Hoàng quý phi liếc nhìn Lương phi, hừ tiếng, nhướng mày ra hiệu cho Tú Nga. Tú Nga hiểu ý vung tay lên, lập tức có hai người lôi tiểu thái giám xuất , đẩy quỳ xuống đất.

      Tiểu thái giám cả người run run quỳ rạp mặt đất chính là người được Lương phi sai báo tin hôm nọ.

      Lương phi biến sắc, nắm chặt chiếc khăn trong tay.

      Hoàng quý phi lại ra lệnh cho những thị vệ chứng kiến việc hôm đó tiến vào.

      Hoàng đế mặt trầm như nước, nhìn Lương phi:“Lương phi, ngươi có gì muốn với trẫm ?”

      Lương phi đứng dậy, nhàng thi lễ, cố gắng ổn định, : “Bệ hạ minh giám, thiếp thân quả chưa từng sai đâu . Hôm đó cãi nhau với Ấn Nghuyệt, bị thiếp tát cái, sợ quá nên trốn mất. nơi nào thần thiếp tình biết.”

      Hoàng đế sắc mặt thâm trầm, nhìn tiểu thái giám: “Lai Tinh, ngươi đâu?”

      Lai Tinh cuống quýt dập đầu:“Hồi bệ hạ, nô tài chỗ nào cả.”

      Hoàng quý phi hừ lạnh:“Có người thấy ngươi mà còn dám cãi. Ngươi lén lút bên ngoài Tú Xuân uyển, nửa ngày mới trở về, giờ có?”

      Lai Tinh vẫn khẳng định mình đâu hết.

      Hoàng quý phi lạnh lùng :“ khi như vậy, Lưu công công, đánh cho bổn cung.”

      Lai Tinh là nô tài của hậu cung, tự nhiên thuộc quyền quản lý của quý phi nương nương.

      Hoàng đế lên tiếng, cũng là đánh hay . Lưu Ngọc đoán theo lời hoàng quý phi.

      Dù sao giờ vẫn ở bên ngoài, lại còn ở trước mặt triều thần, cũng thể để nương nương mất mặt được.

      Lưu Ngọc lập tức gọi chấp pháp công công. Lát sau, nhóm thái giám xuất , người nào cũng mang theo những thanh gỗ dày. Lai Tinh bị lôi ra ngoài trói chặt vào ghế dài, quần bị người lột xuống.

      Lưu Ngọc hỏi:“Lai Tinh, ngươi biết gì mau. Nếu ngươi bị đòn.”

      Lai Tinh khóc lóc cầu xin tha thứ, hôm đó bị đánh cảm thấy oan, muốn tìm người kể khổ, kết quả tìm được ai nên trở về.
      Sorry mọi người, hôm qua ta bệnh, ko đưa bài lên được.

      Chap 1095 : Nếu nhận tội – Đánh cho bổn cung!02

      Lai Tinh khóc lóc cầu xin tha thứ, hôm đó bị đánh cảm thấy oan, muốn tìm người kể khổ, kết quả tìm được ai nên trở về.

      Hoàng quý phi lớn tiếng hô:“Đánh!”

      Từng thanh gỗ nặng quật xuống người Lai Tinh.

      Lai Tinh chịu nổi, liên tục la, sau đó cầu xin tha thứ: “Hoàng quý phi nương nương, cầu ngài tha nô tài . Từ nay về sau, nô tài dám nữa......”

      Hoàng quý phi tức giận, hừ lạnh thôi, ngoan :“Đánh tiếp.”

      Lai Tinh đau đớn khó nhịn, mông bị người đánh dập nát, còn nhìn ra đâu là máu, đâu là thịt.

      vẫn liên tục kêu, giọng ngày yếu:“Hoàng quý phi nương nương, nô tài dám nữa , từ nay về sau, nô tài nhất nhất nghe lời ngài, ngài sai nô tài làm gì, nô tài…nô tài…..liền làm cái đó.......”

      Lương phi vừa nghe, lập tức quỳ xuống trước mặt hoàng đế:“Bệ hạ, từ khi thần thiếp đến Vạn Xuân uyển thấy tên này có điểm lạ, nhiều lần tra hỏi nhưng nhất định chịu .”

      Hoàng quý phi nghe vậy nóng lên, chỉ vào mặt nàng:“Câm miệng, ngươi còn muốn vu khống bản cung?”

      Lương phi vội lắc đầu, cúi đầu rưng rưng :“Thần thiếp dám.”

      Các thần tử trong điện mực dám xen vào, cúi đầu giữ vững nguyên tắc nhìn, .

      Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đứng cách đó xa cũng hề lên tiếng.

      Mà nhóm người đại tiểu thư, Tô Việt cùng Tống Dung Hoa vì đủ tư cách vào, chỉ có thể chờ ở điện phụ gần đó, có lệnh của hoàng đế, ai cũng được tới gần đại điện.

      Tô Mạt lén kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, bèn đáp lại, nắm chặt tay nàng, ý bảo nàng an tâm, mọi việc .

      Khi Lai Tinh bị đánh đến ngất xỉu có thanh thái giám từ bên ngoài vọng tới:“Thái tử điện hạ cùng ngũ điện hạ cầu kiến!”

      Hai người đứng ngoài điện, nhờ tiểu thái giám truyền lời.

      Hoàng Phủ Giác nghe tin liền vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, vội vàng chạy tới. Thái tử đương nhiên để mình nên cả hai cùng về đại điện.

      Hoàng Phủ Giác vào trong điện hành lễ, khi nhìn thấy Lai Tinh :“Phụ hoàng, tên Lai Tinh này có tìm nhi thần, cầu xin nhi thần với mẫu phi đổi cho công việc khác, hầu hạ người nữa. Nhi thần lúc đó bận quá nên gật đầu đồng ý, bảo đợi, xong trận đấu nhi thần tìm mẫu phi dùm . Nhi thần tính tối nay thưa chuyện này với mẫu phi.”
      Chap 1096 : Nếu nhận tội – Đánh cho bổn cung! 03

      Lương phi cả giận: “Nô tài này cãi nhau với Ấn Nguyệt, ta mới mắng mấy câu mà dám …. Thứ nô tài như vậy, đuổi càng tốt.”

      Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt cái mới với Lương phi :“Mẫu phi, Lai tinh phải người như vậy, chắc chút chuyện liền bỏ , chắc gặp chuyện gì khó xử, chỉ tại lúc đó con bận quá, chưa kịp hỏi .”

      Hoàng đế thản nhiên : “Cũng có gì gấp, lấy nước tạt cho dậy rồi hỏi là được.”

      Hoàng quý phi sửng sốt, Tô Văn Nhi vội thấp giọng nhắc nhở nàng: “Nương nương, cẩn thận mưu bọn họ.”

      Xem ra, Lương phi cùng Hoàng Phủ Giác muốn hợp lại hãm hại hoàng quý phi, người ép Lai Tinh giám thị Lương phi , Lai Tinh chịu, cho nên mới bị hoàng quý phi tìm cách đánh chết ..

      Lúc này Hoàng Phủ Giới đột nhiên mở miệng, nhấc áo choàng, quỳ trước mặt hoàng đế: “Phụ hoàng, con có chuyện muốn . Đúng là con biết Tô VănNhi cùng Tô Mạt làm điểm tâm giống nhau. Con cũng muốn nhắc Tô Mạt , nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Nhưng con thấy, từ cách làm bánh của hai bên, Tô Văn Nhi giống như mới là người trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.”

      Tô Văn lập tức phản bác: “Bệ hạ, phải, là thần nữ tự mình đọc sách kết hợp lời của đầu bếp mà nghĩ ra được.”

      Hoàng Phủ Giới lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghe ai ?”

      Tô Văn há miệng thở dốc, hoàng quý phi lập tức : “Bệ hạ, Tôn Nhất Đao - Tôn đầu bếp là người phụ trách giúp Văn Nhi.”

      Hoàng đế lập tức sai người truyền Tôn Nhất Đao vào điện.

      Tôn Nhất Đao được người dẫn tới, vội quỳ xuống hành lễ. Lưu Ngọc đem toàn bộ câu chuyện kể lại, Tôn Nhất Đao nghe xong lắc đầu: “Tuy nô tài làm điểm tâm nhiều năm, cũng được sư phụ khen ngợi nhưng nô tài chưa từng gặp qua loại điểm tâm thần kì như vậy bao giờ.”

      vừa dứt lời, mọi người đồng loạt ồ lên. Lời này của Tôn Nhất Đao đủ để chứng minh, Tô Văn dối.

      Hoàng quý phi trầm nghiến răng : “Tôn Nhất Đao, ngươi biết ngươi gì sao?”

      Tôn đầu bếp dập đầu : “Nương nương lệnh nô tài giúp Tô tiểu thư, nô tài đều giúp. Tô tiểu thư sai làm cái gì, nô tài liền làm cái đó. Ban đầu, Tô tiểu thư đem bánh hấp, nhưng bánh hấp ăn được, nô tài mới đề nghị nướng.Từ đầu đến cuối nô tài đều làm theo lời của Tô tiểu thư, dám sai khác.”

      Mặt Tô Văn Nhi tái mét nhưng vẫn gắng chống chế: “Thần nữ đọc được trong sách, sau đó nghĩ ra cách làm này, nên nhờ Tôn đầu bếp giúp đỡ thêm.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 1097 : Giấu đầu lòi đuôi 01

      Nàng mà giọng run run.

      Hoàng đế nhướng mi, quay đầu hỏi Tô Mạt: “Mạt nhi, bánh của ngươi cũng đem hấp sao?”

      Tô Mạt tiến lên, quỳ xuống : “Hồi bẩm bệ hạ, bánh của thần nữ được nướng từ bếp lò cải tiến, người cải tiến là sư phụ Khâu Nhất Chước”

      Hoàng đế nhìn Lưu Ngọc, Lưu Ngọc lập tức sai người dẫn Khâu Nhất Chước lên điện.

      Khâu Nhất Chước quỳ xuống hành lễ, trả lời câu hỏi của Lưu Ngọc: “Hồi bệ hạ, nô tài chỉ cải tiến lại bếp theo lời Tô tiểu thư, ngoài ra làm gì khác.”

      Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm, chuyện này tới đây cần cũng hiểu.

      Hoàng Phủ Giới lại : “Phụ hoàng, nhi thần biết bọn họ ai cũng làm bánh kem là do nhi thần vô tình nghe được Tống Dung Hoa với Hoàng Phủ Kha là Tô Mạt cũng làm.”

      Sau đó, quay sang Tô Văn Nhi: “Ngươi cũng biết bọn họ làm như thế nào, ta làm sao tiết lộ tin tức cho bọn họ chớ . Dù ta có ai cũng làm bánh kem sao? Bánh hấp hay nướng ngươi còn biết, hơn nữa lúc họ làm bánh ta cũng có ở đó, ta lúc nào đươc? Ngươi đừng thấy ta nhịn mà tìm cớ mà đổ lên đầu ta.”

      Hoàng Phủ Giới tức giận bĩu môi, màu cau chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi xui xẻo nào bay qua lúc này.

      Tô Mạt tủm tỉm, tiểu Giới tử này cũng biết dối, khó tin nha.

      Tô Văn Nhi cam lòng, đầu óc xoay chuyển bay nhanh. Đột nhiên, nàng nhìn Tô Mạt: “Mạt Mạt, vậy còn ngươi, ngươi học từ đâu?”

      Nàng đem vấn đề đá qua cho Tô Mạt, đây là kế sách chuyển thủ thành công.

      Tô Mạt làm sao có thể biết?

      Nàng cười, tiến lên hành lễ, từng lời ra ràng trầm ổn: “Bệ hạ, thần nữ từ hay suy nghĩ lung tung, cũng thường có những ý nghĩ kì cục hù đứng tim trưởng bối. Mấy năm trước, khi thần nữ bị té vỡ đầu, thần nữ nằm mơ thấy có gia gia râu bạc cho thần nữ ăn miếng bánh rất ngon, thần nữ bèn hỏi cách làm ông lão cười rồi chỉ cho thần nữ. Sau này thần nữ kể cho Tề vương điện hạ nghe, ngài ấy liền cho ta mượn bếp ở chỗ ngài ấy. Nhưng chúng thần làm hoài cũng được. Lần này mọi người tụ tập cùng chỗ, thần nữ thử làm lại, chúng thần mỗi người ý, ngờ lại thành công. ,”

      Nàng mỉm cười , tiếp tục : “Bệ hạ, bánh này thần nữ cùng mọi người mới hoàn thành mà thôi, trước đó cũng chưa từng có.”

      Tô Văn Nhi vội la lên: “ hươu vượn, ngươi ràng biết từ sớm, phải ở phòng bếp mới bắt đầu làm mà là ở núi giả của Sướng Xuân viên......”

      Thấy ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị, Tô Văn Nhi lập tức ý thức được cái gì, vội ngậm miệng, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn mọi người.
      Chap 1098 : Giấu đầu lòi đuôi 02

      Nàng giật giật miệng, môi run run, lại ra điều gì.

      Tô Mạt cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt chớp động những tia sáng giảo hoạt, mang theo nồng đậm trào phúng cùng chút thương hại.

      Tô Văn Nhi hối hận thôi, nàng quá nóng vội nên mới bị Tô Mạt gài bẫy, tự mình thừa nhận là người nghe trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.

      Người nghe cũng đều hiểu được , mặt biểu tình gì cũng có.

      Nhưng dù sao họ cũng tiện lên tiếng, Tô Văn Nhi là nữ nhi Tô gia, hành động kinh người của nàng có làm xấu mặt cũng là xấu mặt Tô gia.

      Hơn nữa chuyện đấu đá giữa chị em trong nhà có đồn ra ngoài cũng hay ho gì cho cam.

      Lúc này lão phu nhân đứng dậy, run rẩy quỳ xuống trước mặt hoàng đế, hoàng đế vội bảo Lưu Ngọc đỡ lấy nàng.

      Lão phu nhân thi lễ :“Bệ hạ, thiếp thân hổ thẹn, dạy cháu nghiêm để nó làm ra chuyện tày đình bực này, vô cùng xấu hổ. Cầu mong bệ hạ có thể cho phép thiếp thân đem cháu mang về nhà dạy dỗ lại, tránh ngày sau nó lại làm ra chuyện gì xúc phạm bệ hạ cùng quý phi nương nương.”

      Lời lão phu nhân chính là cố ý để hoàng quý phi nghe, nàng giữ Tô Văn Nhi ở lại trong cung nhưng lại khiến Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy.

      Mặt khác, lời đó của nàng cũng ngầm khiếu nại với hoàng đế, sở dĩ Tô Văn Nhi dám làm như thế là do nó ở trong cung mà ra, ở Tô gia nhà bà làm gì xảy ra chuyện đó.

      Hoàng đế cũng nhân nhượng hoàng quý phi, cười :“Tô lão phu nhân phải, bất quá chỉ là chuyện của con trẻ, chúng còn nên bướng bỉnh là chuyện thường.”

      Tô Văn Nhi nghe lời hoàng đế, biết mình bị đưa trở về Tô gia , từ nay về sau nàng làm gì còn tự do?

      Hơn nữa chuyện nàng giúp Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha lần đó, lão phu nhân mà biết chắc hận nàng chết mất.

      Về nhà......

      Nàng khỏi rùng mình cái, có chút rét mà run.

      Nàng cuống quít nhìn về phía hoàng quý phi, hoàng quý phi lại lạnh lùng thèm liếc nàng.

      Hoàng quý phi tức chịu được. Đây chắc chắn là mưu của hoàng đế, cái gì đạp thanh, kỳ đạp thanh chỉ là ngụy trang, tước đoạt chức quyền tả tướng chia bớt cho Tô gia mới là .

      Hơn nữa cũng muốn gả nữ nhi Tô gia cho thái tử.

      Cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu lực lượng thái tử.
      Xét đến cùng, chính là muốn đối phó nàng mà thôi.

      Ngàng vốn muốn nhanh ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ai ngờ được.....
      là tức chết nàng , nàng nghĩ cỡ nào cũng tưởng được việc trở thành như vậy.

      Tô Văn Nhi này dễ nghe lắm, đồ vô dụng làm gì cũng nên thân.
      Chap 1099: Giấu đầu lòi đuôi 03

      Đột nhiên, bên ngoài có tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc ngày càng gần tiểu thái giám bước vào tâu:

      “Bệ hạ, An tần nương nương mang theo thập tứ điện hạ, xin được gặp bệ hạ.”

      Ánh mắt hoàng đế thâm trầm, hoàng quý phi lập tức :“Bệ hạ, chừng có chuyện gì, làm cho bọn họ tiến vào .”

      Hoàng đế gật đầu,“Tuyên.”

      xong lại nhìn về phía hoàng quý phi:“Thanh Dương có quen vài bạn giang hồ? Hôm nào bảo mời bọn họ tiến cung múa kiếm giúp mọi người mở rộng tầm mắt.”

      Hoàng quý phi cả kinh, chẳng lẽ hoàng đế hoài nghi cái gì?

      Nàng vội cười :“Chẳng qua là bọn thấy nuôi vài vị khách giang hồ cũng hay. Bệ hạ nếu thích, thần thiếp bảo mời.”

      Tô Mạt lạnh nhạt lui về, cứ như chuyện vừa rồi lien quan đến nàng.

      Nàng cũng thèm nhìn tới ánh mắt oán hận của Tô Văn Nhi bắn về phía nàng, nếu nàng ta quá đáng nàng cũng lười để ý.

      Nhưng từ khi Tô Văn Nhi theo hoàng quý liên tục đặt chuyện xấu đại tỷ, nàng sao có thể tha cho nàng ta được.

      Tuy báo thù ngay lúc đó được nhưng gặp thời cơ thích hợp, nàng tuyệt đối bỏ qua.

      Các vị đại thần ngồi ở dưới nhấp nhổm yên.

      Dù sao đây cũng là chuyện nhà của hoàng thượng, chuyện của Tô gia, bọn họ ở trong này giống như xem xem kịch, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Thử nghĩ mà xem, nhà người ta gặp chuyện hay, họ lại ngồi đó nhìn, ngồi yên sao được?

      Họ đều là chủ gia đình, là rường cột nước nhà nha.

      Như thấy được khó xử của họ, tâm từ bi của hoàng đế nổi lên, bèn vung tay, cho bọn họ lui về nghỉ tạm bên điện phụ. Họ còn phải lo sắp xếp chuẩn bị cho việc trở về kinh thành.

      Tô Mạt cũng nắm tay Hoàng Phủ Cẩn qua phòng kế bên, nhóm thái tử, Hoàng Phủ Giác cũng theo.

      Tô Văn Nhi lập tức đến Tô Mạt trước mặt, lạnh lùng thốt:“Ngươi nham hiểm, xem như ngươi lợi hại!”

      Tô Mạt cười :“Nhị tỷ, ngươi cái gì sao ta nghe hiểu?”

      Tô Văn Nhi hừ lạnh:“Hôm đó ngươi biết ta ở sau núi giả nên cố ý cho ta nghe phải ?”

      Tô Mạt nhướng mi, đủ để nàng nghe:“Nhị tỷ, lúc trước tỷ muốn làm điểm tâm là muốn có cơ hội thắng ta nhưng tỷ nắm chắc. Tốt nhất là làm giống hệt ta, khả năng thắng cao hơn. Với lại, tỷ cũng có thể nhân cơ hội này vu oan là ta ăn trộm công thức của tỷ phải sao? Ta chỉ giúp tỷ hoàn thành ước muốn thôi mà, ta tốt với tỷ như thế sao tỷ còn trách ta?”

      Chap 1100 : Cười nhạo thành còn bị phế 01

      Nếu vì lí do đó, nàng ta sao để cho Hoàng Phủ Giới biết.

      Đúng như lời Tô Mạt, Tô Văn Nhi muốn học lén cách làm bánh của nàng, sau đó làm ra hai phần bánh giống y hệt, như vậy phân biệt cao thấp. Nàng lại cố tình đưa bánh trước ngày thi để vu oan Tô Mạt học lén nàng. Nếu Tô Mạt thắng, nàng liền đổ thừa do Hoàng Phủ Giới lén tiết lộ tin tức.

      Bất cứ giá nào nàng cũng phải khiến cho Tô mạt chịu nhục.

      Nhưng nàng ngờ mọi tính toán của mình đều nằm trong tay Tô Mạt. Đây chỉ là cái bẫy Tô mạt giăng ra để đối phó nàng.

      Hơn nữa, tuy nàng làm bánh giống hệt Tô Mạt nhưng sao bánh của nàng lại bị hỏng trước mặt bao người mà bánh của Tô Mạt lại vấn đề?

      Cơn tức này làm sao nàng chịu nổi?

      Tô Mạt tiếp tục :“Nhị tỷ, phải ta ác, ta có tâm hại người, nhưng vẫn phải tìm cách đề phòng người hại ta. Dù ta có bày kế nữa nhưng nếu ngươi muốn hại ta sao ngươi rơi vào tình? Đây là tự ngươi chuốc lấy.”

      Hoàng Phủ Giác nhìn hai nàng rì rầm, trong lòng cảm giác gì cũng có. ngờ được việc lại biến đổi chóng mặt như thế.

      Có quá nhiều việc, Mạt nhi bao giờ qua với . Bất quá cũng đúng thôi, nếu ra hết, mọi người sao còn lo lắng, như vậy gây nghi ngờ cho người khác.

      Vậy làm sao mà Tô Văn Nhi cùng hoàng quý phi trúng kế được?

      Lúc này, hoàng quý phi bước vào, bảo hoàng đế có chuyện cần với Tô Mạt.

      Tô Mạt cười nhin Hoàng Phủ Cẩn, để yên tâm. Lúc ngang Hoàng Phủ giác, nàng nghe khẽ:“Đừng sợ .”

      Tô Mạt cũng mỉm cười, sau đó ra ngoài.

      Tô Văn Nhi đến trước mặt hoàng quý phi:“Nương nương, xin người đừng cho nô tì trở về, cho nô tì ở lại bên người hầu hạ ngài .”

      Hoàng quý phi lạnh lùng :“Ngươi sao cũng là nữ nhi Tô gia, ta xen vào tiện.”

      Nàng lại cầu xin thái tử, thái tử nhìn thấy nàng yếu ớt đáng thương, lại nhờ đến dáng vẻ dịu dàng động lòng người của nàng, cảm thấy nỡ:“Mẫu phi, hay cứ để nàng ở lại, giờ cho nàng về nhà cũng ổn.”

      Hoàng quý phi hừ lạnh:“Chẳng lẽ ta có thể cướp người của Tô gia được sao? Ngươi có rảnh thăm cậu ngươi .”

      Nãy giờ, Tống Minh Dương vẫn ở bên quan sát :“Bác, cha cháu tốt hơn nhiều. Chỉ là đầu vẫn còn nhức, biết chừng nào mới hết.”

      Hoàng quý phi bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng thường xuyên nhức đầu nên rất hiểu, bèn liếc Hoàng Phủ Cẩn, vừa muốn chuyện, lại xoay người tránh ra .

      Tô Mạt từ bên ngoài vào thấy An tần quỳ mặt đất, kế bên đó là Hoàng Phủ Liễn.

      An tần khóc lóc:“Bệ hạ, Liễn nhi ăn xong bánh của nàng ta bụng đau dữ dội, còn ói nữa. Ngự y chẩn mạch do ăn đồ sạch mà ra.”

      Chap 1101 : Cười nhạo thành còn bị phế 02

      Sau đó, nàng ấn Hoàng Phủ Liễn, bắt . Hoàng Phủ Liễn khổ sở cau mày, gật đầu đồng ý.

      Mặt hoàng đế ngày càng lạnh, liếc: “Mạt nhi, ngươi nghe chưa?”

      Tô Mạt gật đầu, tới ngồi kế bên Hoàng Phủ Liễn, đỡ dậy,dịu dàng : “Thập tứ điện hạ, bụng ngài còn đau ?”

      Nàng thấy mặt hơi tái, chắc là bệnh .

      Hoàng Phủ Liễn liếc nàng nhanh, sau đó đưa tay ấn bụng.

      Tô Mạt cười, hỏi : “Bánh ăn ngon ?”

      Hoàng Phủ Liễn mím môi.

      Tô Mạt tiếp: “Nếu dối, sau này được ăn nữa nha.”

      Hoàng Phủ Liễn hít vào hơi, do dự.

      An tần mở miệng muốn xen vào nhưng bị hoàng đế trừng liền im lặng.

      Tô Mạt lại : “Thập tứ điện hạ, nếu ngài ta thường làm bánh cho ngài ăn.”

      Hoàng Phủ Liễn nghe vậy vội : “Là An tần bảo ta với phụ hoàng, bánh của ngươi làm ta đau bụng, thứ bánh đó ngon, là tà vật. Nhưng ta thấy bánh ngươi làm ăn ngon lắm.”

      Nghe xong lời thập tứ điện hạ, Tô Mạt nhướng mi. An tần này sao ngốc vậy chứ. Từ lần đầu gặp Hoàng Phủ Liễn, nàng biết tầm thường, là người có chủ kiến, lại trầm ổn, chỉ là thể ra mà thôi.

      An tần vội vàng phủ nhận.

      Hoàng đế nổi giận: “Xem ra, trẫm quá dung túng các ngươi, khiến các ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên.”

      An tần cuống quít cầu xin: “Quý phi nương nương, xin người tha cho nô tì.”
      Hoàng quý phi vừa mới ra, nghe nàng lạnh mặt: “Giỏi cho An tần, dám xúi giục hoàng tử....”

      “Nương nương, nương nương, nô tì làm là vì ngài, thập tam công chúa bảo nô tì......”

      “Câm miệng!” Hoàng quý phi tức giận đến mặt mày xanh mét , chỉ vào nàng nổi giận : “Ngươi còn muốn vu oan bản cung, bản cung bảo ngươi làm vậy sao?”

      Mặt hoàng đế ngày càng tối, thản nhiên : “Quên , tước bỏ Tần vị của An tần, thập tứ hoàng tử giao cho Lương phi nuôi dưỡng.”

      An tần vừa nghe, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, khóc như núi đổ.

      Hoàng đế kiên nhẫn đứng dậy, Lưu Ngọc lập tức : “ Bãi giá!”

      Tô Mạt cũng chuẩn bị ra ngoài, hoàng quý phi đến sau lưng nàng, lạnh lùng : “Ngươi nên nghĩ kĩ trước khi về cùng phe với họ, bằng sau này hối hận kịp.”

      Tô Mạt cười : “Thứ cho thần nữ ngu dốt, hiểu nương nương muốn gì.Thần nữ xin phép.”

      Lương phi cũng dẫn theo Hoàng Phủ Liễn ra tới, nhìn hoàng quý phi, vui vẻ : “Tỷ tỷ, muội thấy tỷ nên để Tô nhị tiểu thư trở lại Tô gia . Đứa có cha mẹ dạy dù sao cũng đỡ phiền hơn. Tỷ có đúng ?”

      thèm nhìn đến sắc mặt xanh mét của hoàng quý phi nàng lại quay qua Tô Mạt, dịu dàng : “Mạt nhi, lần đầu ta được ăn điểm tâm ngon như vậy. Chừng nào ngươi khai trương Mỹ thực lâu nhớ đừng quên ta. Có gì cần giúp đỡ ngươi cứ tìm Giác nhi, đứa này rất ngoan, từ chối đâu!”

      xong, nàng tủm tỉm dời gót sen.

      Hoàng quý phi tức giận đến cả người run run.

      Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác cũng ra tới, cúi chào hoàng quý phi, dẫn Tô Mạt rời .

      Hoàng quý phi dõi đôi mắt lạnh lẽo nhìn nhóm người hoàng đế cho đến khi mất dạng, ai biết được sau ánh mắt trầm đó là mưu quỷ kế gì tiếp theo.

      Thấy thái tử cùng Tô Văn Nhi ra tới, nàng hừ lạnh với thái tử: “Hoàng nhi, con mau đưa trả nàng về Tô gia, nếu chậm e lại thêm nhiều chuyện xấu hổ.”

      Tô Văn Nhi chỉ cảm thấy trước mặt tối tăm, ngực nghẹn thắt, luồng khí nóng bốc lên làm nàng ho liên tục.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap1102 : Quân có thê thiếp có phu 01

      Chuyện bánh kem kết thúc ngoài dự đoán của Tô Mạt, chẳng những Tô Văn Nhi phải trở về Tô gia mà Hoàng Phủ Kha cũng bị hoàng đế cấm túc, được tự ý rời khỏi tẩm cung, lại càng được qua lại cùng các tiểu thư khác.

      Sở dĩ có chuyện này cũng là do Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa bày kế sai An tần dẫn Hoàng Phủ Liễn tới tố cáo với hoàng đế, ăn bánh của Tô Mạt xong đau bụng, nhằm vu oan Tô Mạt muốn độc chết hoàng đế.

      Trò trẻ con như vậy đương nhiên bị lộ bởi mấy câu của Tô Mạt.

      Sẵn chuyện này, Hoàng đế cũng tiện tay phế An tần, giao Hoàng Phủ Liễn cho Lương phi nuôi, thuận tiện hạ bớt thanh thế của Hoàng quý phi.

      Mà thanh thế hoàng quý phi xuống thấp khiến nàng ta thể nhúng tay vào chuyện nhà của Tô gia.

      Như vậy Tô Văn Nhi tự nhiên phải trở về nhà chịu gia pháp xử phạt, mà Vương phu nhân cũng còn ai để nàng ta dựa dẫm nên kiềm chế hơn.

      Lần này tuy nàng được hoàng quý phi mời đến nhưng mọi cử động của nàng đều bị lão phu nhân giám thị. Nàng chỉ có thể ở trong phong được tự ý lại.

      khi lão phu nhân lên tiếng, có vị phu nhân nào dám biết xấu hổ mời nàng đây?

      Hơn nữa lần trước Vương phu nhân bị lão phu nhân răn dạy thấm thía hơn nhiều, nếu có thể tránh được rắc rối, nàng cũng dại mà tìm phiền phức cho mình cho nên cũng xin gì được cho Văn Nhi.

      Hoàng đế ra lệnh mọi người chuẩn bị, hai ngày nữa hồi cung nên Tô Mạt dành hết mọi thời gian chuyện cùng các tỷ tỷ vừa quen được.

      Sau ngày thi điểm tâm, Tả phu nhân, Tần phu nhân, Trần phu nhân thường hay tìm lão phu nhân tâm nên Tô Mạt cùng Đại tiểu thư mới có cơ hội cùng nhóm người Tả tiểu thư chuyện ở phòng kế bên.

      Mấy người bọn họ đủ thứ, từ chuyện thêu thùa cho đến chuyện nấu ăn…

      Tô Hinh Nhi với Tả Nghi Lan: “Tả tiểu thư cầm kỳ thư họa, thứ nào cũng giỏi, ta nghe đại tỷ tỷ chơi cờ là lợi hại.”

      Ngay cả Tô Hinh Nhi cũng như vậy, Tô Mạt nhịn được cười, Tả Nghi Lan cũng vui vẻ : “Tỷ muội các nàng mới lợi hại kìa, bánh kem ngon như vậy, làm ta cứ nhớ hoài.”

      Đại tiểu thư nghe xong cười : “Các ngươi chờ chút, ta nhớ khi Mạt nhi đưa bánh qua chỗ lão tổ mẫu còn miếng, để ta lấy.”

      Nàng xong cũng gọi nha đầu mà tự mình lấy, qua cửa hông, nàng nghe tiếng chuyện của lão phu nhân cùng nhóm người Tần phu nhân vọng ra.

      Tần phu nhân cười : “Bệ hạ quyết định gả An Bình công chúa cùng cho đại công tử rồi, thái tử phi cũng chọn được rồi, là Tả tiểu thư, Tả Nghi Lan.”
      Chap 1103 : Quân có thê thiếp có phu 02

      Đại tiểu thư chấn động, hai chân run rẩy. Nàng cố lên trước nhìn lén qua khe hở thấy các vị phu nhân ngồi tháp tao nhã cười chúc mừng lẫn nhau.

      Nàng lại nghe Tả phu nhân : “Lão phu nhân, đại công tử của Tần muội sao toàn nhờ công Tô Mạt. Mạt Mạt này bình thường giỏi nhưng ngờ còn biết y thuật cứu người, tiểu nương khiến người ta kinh ngạc thôi.”

      Lão phu nhân khiêm tốn cười: “ Nha đầu đó từ giống người thường, nữ hồng học mà chỉ toàn ưa thích những thứ linh tinh cổ quái. Chúng ta ban đầu cũng khuyên nhưng khuyên nổi . lần nọ có vị ngự y đến viếng, nó vậy mà tự ý chạy đến đòi người ta dạy cho. Hôm đó làm chúng ta sợ chết được. Nếu như Tần công tử có bề nào, chúng ta biết phải làm sao tạ lỗi….”

      Tần phu nhân liên tục tiếng cám ơn: “Mấy ngài trước, lão phu nhân có phái người hỏi qua ngày sinh của Quân nhi, hôm nay ta đến đây trả lời lão phu nhân biết có trễ ?”

      Lão phu nhân vui vẻ: “ trễ, trễ, mấy ngài nay lão thân vẫn chờ câu trả lời của phu nhân mà.”

      Nghe ra, chắc hai người là tính bàn chuyện hôn nhân cho đại tiểu thư cùng Tần Nguyên Quân.

      Nhưng lúc này đại tiểu thư nghe được gì nữa. Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn lại chuyện đính hôn của thái tử với Tả Nghi Lan.

      Nàng gắt gao vò nát khăn trong tay, như người mất hồn ra ngoài cửa sau, quên luôn chuyện đem theo bánh.

      Bên trong, nha hoàn biết nàng tới đây làm gì nên cũng cản nàng lại.

      Nàng cứ thẳn g ra ngoài, trong đầu chỉ muốn tìm nơi yên lặng để nàng có thể bình tâm suy nghĩ.

      Ban đấu, nàng cũng giống như các nương khác, cha mẹ chọn ai, nàng gả cho người đó. Nàng biết nàng được tự mình quyết định.

      Hơn nữa từ ngày bị mẹ nàng nhẫn tâm hãm hại, lòng của nàng càng thêm lạnh lẽo, còn lưu luyến nhiều chuyện thế gian, cũng mong mỏi kết quả tốt gì nữa.

      Nàng cảm thấy nàng cuộc đời của nàng có gì đáng lưu luyến. thân mình đến thế gian này rồi cũng có ngày ra bóng, người nhớ, người hay, ngay cả mẹ ruột còn đối xử với nàng như vậy nàng còn gì để mà hy vọng đây?

      Nhưng ông trời lại trêu người, cố tình đưa Mạt Mạt đến bên nàng. Nàng nghịch ngợm đáng làm người ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cho tâm hồn lạnh lẽo của nàng được sưởi ấm, làm cho nàng mong chờ,khát vọng, khát vọng tự do.

      Nàng với thái tử chưa bao giờ có cơ hội ở chung chỗ, chỉ vài lần tình cờ gặp mặt, nhìn nàng lâu, hoặc ở những lúc nàng để ý chăm chú nhìn nàng.

      Từ trước đến giờ, nàng chưa được ai đối với nàng như vậy, dùng ánh mắt của nam nhân khen ngợi, khâm phục nàng, cũng có lưu luyến si mê nàng.
      Trong ánh mắt thâm trầm của chưa từng che dấu ái mộ dành cho nàng.
      Chap 1104 : Quân có thê thiếp có phu 03

      Nàng cũng từng nhắc nhở bản thân đừng nên ôm quá nhiều hy vọng, vì là thái tử.

      Nhưng khi có người cho nàng biết, nàng được chọn làm thái tử phi của , lúc đặc biệt cười vì nàng, dịu dàng vì nàng, tâm nàng, rung động vì .

      Nàng biết cái gì là , nhưng khi nghĩ đến nàng lại thấy ngọt ngào, nghĩ đến sắp lấy tiểu thư nhà khác, lòng nàng… đau

      Nàng cũng dám nghĩ tới, nàng gả cho ai khác ngoài .

      Nếu… nàng gả cho người khác, tối giật mình thức dậy, nhìn người nằm kế bên nàng phải , trời ơi,.. nàng biết….

      Nàng chấp nhận được ?

      Lúc ở Hương Lâu, nhìn thái độ của với Văn Nhi, nàng thấy lòng mình như tan nát.

      Nàng biết, nàng nên quên , cũng đừng nghĩ lung tung, nhưng mà, … tình cảm, làm sao nàng bắt nó theo ý nàng được?

      Nàng càng muốn quên bao nhiêu lại càng nhớ bấy nhiêu.

      Mấy ngày nay, nàng cứ lo lắng yên, giống như có cái gì che mất ánh sáng trong lòng nàng,làm nàng thấy tương lai nàng về đâu.
      Tối ngày cứ lo được lo mất.

      Suốt ngày, nàng làm được chuyện gì ra hồn, những thứ nàng thích trước đây, bây giờ nàng muốn làm nữa. Trước nàng thích hương liệu, ngày nào cũng pha trộn biết chán nhưng giờ chúng cũng còn đủ sức hấp dẫn nàng nữa.

      Hình như, nàng đánh mất tâm mình rồi.

      Nàng cứ , cứ , cho đến dưới chân vấp rồi té bịch xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đá, đau đến trào nước mắt.

      biết chân đau hay lòng đau, mà nước mắt nàng từng giọt, từng giọt rồi hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuôi. Nàng cũng mắc kệ, ôm đầu gối ngồi ngay đó, yên lặng khóc.

      biết khóc bao lâu, nàng cảm thấy lòng mình hơn nhiều, giống như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, mọi thứ chua xót đều như tan biến.

      Quay đầu nhìn lại, nàng thấy mình ở giữa những khóm hoa hải đường, những nụ hoa hồng nhạt giống như lòng nàng lúc này, nhu nhược yếu đuối, sợ tổn thương nhưng lại hy vọng được quan tâm che chở.

      Nàng khẽ thở dài, lau nước mắt, quyết định trở về, tránh để mọi người lo lắng.

      Nàng đứng lên phủi cỏ dính váy. Vừa quay người lại, bóng người đập vào mắt nàng khiến nàng sợ tới mức lùi lại, ngờ đạp phải tảng đá lúc nãy, bật ngửa ra sau.

      Ngưới đó hoảng hồn, lập tức ôm chặt eo nàng, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của nàng mà ngực giống như bị ai lấy chùy nện vào, vô cùng khó chịu.

      “ Tại sao khóc?”
      Chap 1105 : Quân có thê thiếp có phu 04

      đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại.

      Đại tiểu thư cuống quít đẩy , hành lễ: “Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui trước.”

      xong, nàng nhấc chân tính chạy bị nắm tay kéo lại.

      “Nhu nhi, sao nàng muốn trốn ta?”

      nhìn nàng, thèm che dầu nghi ngờ của bản thân: “Ta tưởng …nàng …. ghét ta.”

      Người kiêu ngạo như ra mấy lời như vậy dễ.

      Nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy, .. rất đau.

      Lần đầu tiên, đau lòng vì người khác !

      Đại tiểu thư cứ tránh bên này lại né bên kia nhưng sao cũng tránh được làm hại mặt nàng vừa đỏ lại vừa nóng: “Ngươi buông tay, để người khác thấy được hay đâu!”

      Thái tử kéo nàng lại gần mình: “Ta càng muốn làm cho người ta thấy, để cho bọn họ khỏi mơ mộng viễn vông.”

      Đại tiểu thư dám nhìn , bị nhìn đến nỗi tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nàng hoảng loạn: “Bệ hạ tính chuyện hôn nhân cho ngài cùng Tả tiểu thư, sao ngài.....”

      “Nhưng đó phải ý của ta.”

      Thái tử kiên nhẫn chặn đứng lời nàng: “Ta thể tự do lựa chọn hướng cho mình, chúng ta giống Tô Mạt. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này chưa chắc xảy ra, phụ hoàng vẫn chưa công bố chuyện này.”

      Đại tiểu thư mân mê tóc:“Đúng vậy, chúng ta giống, chúng ta dũng cảm như muội ấy.”

      Thái tử chẳng những buông mà còn nắm tay nàng chặt hơn: “Văn Nhi, tin ta. Ta cố, ta cưới người khác. Ta cũng để cho kẻ khác cưới được nàng.”

      mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt.

      Đại tiểu thư lắc đầu: “Ngài thể. Ngài thay đổi được gì cả. Bệ hạ cũng tổ mẫu ta quyết định. Ta gả cho Tần còn người ngài sắp cưới là Tả tiểu thư.”

      Thái tử nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn nàng: “Ta rồi, ta đồng ý. Nàng thể gả cho bất ai – ngoại trừ ta!”

      nghiến răng, gằn từng chữ , ánh mắt lạnh lẽo khủng bố làm cho nàng run rẩy.

      “Văn Nhi, hãy chờ ta. Chắc chắn ta có cách...”

      nhìn nàng gần như vậy, giọng độc nhưng vẫn xen lẫn dịu dàng, làm cho nàng hiểu được tình của .

      Nàng giật mình lắc đầu: “Chúng ta tránh được số mạng định sẵn đâu. lẽ ngài vì ta mà buông tha cho vinh hoa phú quý sao?”

      Nàng có ước muốn, ước muốn chân . Nàng ước, vì nàng mà buông tay, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm vương gia nhàn tản cần lo lắng đề phòng, bình bình đạm đạm sống qua ngày.

      Nhưng mà, làm được sao?
      hì... ta thấy tiêu đề nào hay hơn nên để tiêu đề này lên luôn

      Chap 1106 : Đoạt lấy hôn tái nhợt tâm 01

      Thái tử sửng sốt, ánh mắt trở nên ngoan sắc bén: “Ai dạy nàng ? Là Tô Mạt sao? Nàng muốn làm gì? Dùng mỹ nhân kế với ta sao? Nàng tưởng ta vì nàng mà từ bỏ tất cả, buông tha ngôi vị hoàng đế? Chẳng lẽ Hoàng Phủ Giác xứng đáng ngồi ngai vua hơn ta sao?”

      Đại tiểu thư nghe càng càng quá đáng, vội giãy dụa: “ ai dạy ta hết, ta biết bao giờ ngài từ bỏ được. Ta mệt mỏi lắm rồi. Ngài buông….”

      Hai mắt thái tử đỏ đậm, lạnh lùng nhìn nàng: “Hừ, biết chừng là do ngài có ý với Tần Nguyên Quân. ấm áp hơn ta, biết cách làm nữ nhân vui, có nhiều thời gian rảnh hơn ta, ….”

      phải, phải, ngươi đừng nữa. Ngài bỏ tay ra, ta muốn về…”

      Đại tiểu thư nghe càng càng kỳ cục, bèn dùng sức giãy dụa: “Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi mệt mỏi như vậy, lúc nào cũng tính tính toán toán....”

      “Vậy sao nàng chịu chờ ta? Chỉ cần cho ta ít thời gian, ta nhất định để nàng chịu thiệt thòi. Chưa bao giờ ta thích ai nhiều như vậy ngoài nàng.”

      thấy mình sắp điên tới nơi rồi, lần đầu người nhiều tới như vậy, nhiều tới thể khống chế, nhiều tới tất cả kiêu ngạo bình tĩnh đều biến mất. chỉ muốn có nàng.

      Nhìn nàng khóc thương tâm đến vậy, chỉ muốn ôm nàng vào lòng để vỗ về, an ủi. Nhưng sao nàng lại với những lời như vậy?

      “Nhu nhi, nàng biết ta hy vọng nàng ủng hộ ta tới mức nào ?”

      đau khổ nhìn nàng, hy vọng nàng hiểu .

      Đại tiểu thư lắc đầu: “Thái tử điện hạ, thể. Ngài thể thay đổi quyết định của bệ hạ, ta cũng cách nào làm tổ mẫu thay đổi ý định. Hơn nữa, nếu ta gả cho ngài, ngài có thể chắc chắn suốt đời chỉ có thê tử ( vợ ) là ta sao?”

      Nhìn thấy do dự từ trong mắt , nàng cười khổ: “ thể, đúng .”

      Nước mắt chảy dài xuống hai má, nàng quay lại được nữa rồi, dù có thể lấy được nàng cũng thể đáp ứng cầu chỉ vợ chồng của nàng.

      Lúc thái tử ngẩn người sửng sốt, nàng nhân cơ hội thoát khỏi tay , quay người bỏ .

      Thái tử thấp giọng mắng câu, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, hai tay gữ chặt gáy nàng, cúi đầu hôn xuống.

      Đại tiểu thư hoảng sợ trợn mắt nhìn .

      Nàng chưa bao giờ nghĩ tới ngày nàng bị đối xử như vậy.

      Thái tử giống như lên cơn điên, hai mắt nhắm nghiền, hung hăng chà đạp môi nàng, cần biết nàng có chấp nhận, có khổ sở hay ?

      chỉ biết, thể buông nàng ra. sợ mất nàng. Khoảnh khắc nàng quay người bỏ , thấy tim mình như bị ai đâm trúng, đau thở nổi. biết, nàng mất rồi, nàng chứ phải chỉ nhất thời mê muội.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap1102 : Quân có thê thiếp có phu 01

      Chuyện bánh kem kết thúc ngoài dự đoán của Tô Mạt, chẳng những Tô Văn Nhi phải trở về Tô gia mà Hoàng Phủ Kha cũng bị hoàng đế cấm túc, được tự ý rời khỏi tẩm cung, lại càng được qua lại cùng các tiểu thư khác.

      Sở dĩ có chuyện này cũng là do Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa bày kế sai An tần dẫn Hoàng Phủ Liễn tới tố cáo với hoàng đế, ăn bánh của Tô Mạt xong đau bụng, nhằm vu oan Tô Mạt muốn độc chết hoàng đế.

      Trò trẻ con như vậy đương nhiên bị lộ bởi mấy câu của Tô Mạt.

      Sẵn chuyện này, Hoàng đế cũng tiện tay phế An tần, giao Hoàng Phủ Liễn cho Lương phi nuôi, thuận tiện hạ bớt thanh thế của Hoàng quý phi.

      Mà thanh thế hoàng quý phi xuống thấp khiến nàng ta thể nhúng tay vào chuyện nhà của Tô gia.

      Như vậy Tô Văn Nhi tự nhiên phải trở về nhà chịu gia pháp xử phạt, mà Vương phu nhân cũng còn ai để nàng ta dựa dẫm nên kiềm chế hơn.

      Lần này tuy nàng được hoàng quý phi mời đến nhưng mọi cử động của nàng đều bị lão phu nhân giám thị. Nàng chỉ có thể ở trong phong được tự ý lại.

      khi lão phu nhân lên tiếng, có vị phu nhân nào dám biết xấu hổ mời nàng đây?

      Hơn nữa lần trước Vương phu nhân bị lão phu nhân răn dạy thấm thía hơn nhiều, nếu có thể tránh được rắc rối, nàng cũng dại mà tìm phiền phức cho mình cho nên cũng xin gì được cho Văn Nhi.

      Hoàng đế ra lệnh mọi người chuẩn bị, hai ngày nữa hồi cung nên Tô Mạt dành hết mọi thời gian chuyện cùng các tỷ tỷ vừa quen được.

      Sau ngày thi điểm tâm, Tả phu nhân, Tần phu nhân, Trần phu nhân thường hay tìm lão phu nhân tâm nên Tô Mạt cùng Đại tiểu thư mới có cơ hội cùng nhóm người Tả tiểu thư chuyện ở phòng kế bên.

      Mấy người bọn họ đủ thứ, từ chuyện thêu thùa cho đến chuyện nấu ăn…

      Tô Hinh Nhi với Tả Nghi Lan: “Tả tiểu thư cầm kỳ thư họa, thứ nào cũng giỏi, ta nghe đại tỷ tỷ chơi cờ là lợi hại.”

      Ngay cả Tô Hinh Nhi cũng như vậy, Tô Mạt nhịn được cười, Tả Nghi Lan cũng vui vẻ : “Tỷ muội các nàng mới lợi hại kìa, bánh kem ngon như vậy, làm ta cứ nhớ hoài.”

      Đại tiểu thư nghe xong cười : “Các ngươi chờ chút, ta nhớ khi Mạt nhi đưa bánh qua chỗ lão tổ mẫu còn miếng, để ta lấy.”

      Nàng xong cũng gọi nha đầu mà tự mình lấy, qua cửa hông, nàng nghe tiếng chuyện của lão phu nhân cùng nhóm người Tần phu nhân vọng ra.

      Tần phu nhân cười : “Bệ hạ quyết định gả An Bình công chúa cùng cho đại công tử rồi, thái tử phi cũng chọn được rồi, là Tả tiểu thư, Tả Nghi Lan.”
      Chap 1103 : Quân có thê thiếp có phu 02

      Đại tiểu thư chấn động, hai chân run rẩy. Nàng cố lên trước nhìn lén qua khe hở thấy các vị phu nhân ngồi tháp tao nhã cười chúc mừng lẫn nhau.

      Nàng lại nghe Tả phu nhân : “Lão phu nhân, đại công tử của Tần muội sao toàn nhờ công Tô Mạt. Mạt Mạt này bình thường giỏi nhưng ngờ còn biết y thuật cứu người, tiểu nương khiến người ta kinh ngạc thôi.”

      Lão phu nhân khiêm tốn cười: “ Nha đầu đó từ giống người thường, nữ hồng học mà chỉ toàn ưa thích những thứ linh tinh cổ quái. Chúng ta ban đầu cũng khuyên nhưng khuyên nổi . lần nọ có vị ngự y đến viếng, nó vậy mà tự ý chạy đến đòi người ta dạy cho. Hôm đó làm chúng ta sợ chết được. Nếu như Tần công tử có bề nào, chúng ta biết phải làm sao tạ lỗi….”

      Tần phu nhân liên tục tiếng cám ơn: “Mấy ngài trước, lão phu nhân có phái người hỏi qua ngày sinh của Quân nhi, hôm nay ta đến đây trả lời lão phu nhân biết có trễ ?”

      Lão phu nhân vui vẻ: “ trễ, trễ, mấy ngài nay lão thân vẫn chờ câu trả lời của phu nhân mà.”

      Nghe ra, chắc hai người là tính bàn chuyện hôn nhân cho đại tiểu thư cùng Tần Nguyên Quân.

      Nhưng lúc này đại tiểu thư nghe được gì nữa. Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn lại chuyện đính hôn của thái tử với Tả Nghi Lan.

      Nàng gắt gao vò nát khăn trong tay, như người mất hồn ra ngoài cửa sau, quên luôn chuyện đem theo bánh.

      Bên trong, nha hoàn biết nàng tới đây làm gì nên cũng cản nàng lại.

      Nàng cứ thẳn g ra ngoài, trong đầu chỉ muốn tìm nơi yên lặng để nàng có thể bình tâm suy nghĩ.

      Ban đấu, nàng cũng giống như các nương khác, cha mẹ chọn ai, nàng gả cho người đó. Nàng biết nàng được tự mình quyết định.

      Hơn nữa từ ngày bị mẹ nàng nhẫn tâm hãm hại, lòng của nàng càng thêm lạnh lẽo, còn lưu luyến nhiều chuyện thế gian, cũng mong mỏi kết quả tốt gì nữa.

      Nàng cảm thấy nàng cuộc đời của nàng có gì đáng lưu luyến. thân mình đến thế gian này rồi cũng có ngày ra bóng, người nhớ, người hay, ngay cả mẹ ruột còn đối xử với nàng như vậy nàng còn gì để mà hy vọng đây?

      Nhưng ông trời lại trêu người, cố tình đưa Mạt Mạt đến bên nàng. Nàng nghịch ngợm đáng làm người ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cho tâm hồn lạnh lẽo của nàng được sưởi ấm, làm cho nàng mong chờ,khát vọng, khát vọng tự do.

      Nàng với thái tử chưa bao giờ có cơ hội ở chung chỗ, chỉ vài lần tình cờ gặp mặt, nhìn nàng lâu, hoặc ở những lúc nàng để ý chăm chú nhìn nàng.

      Từ trước đến giờ, nàng chưa được ai đối với nàng như vậy, dùng ánh mắt của nam nhân khen ngợi, khâm phục nàng, cũng có lưu luyến si mê nàng.
      Trong ánh mắt thâm trầm của chưa từng che dấu ái mộ dành cho nàng.
      Chap 1104 : Quân có thê thiếp có phu 03

      Nàng cũng từng nhắc nhở bản thân đừng nên ôm quá nhiều hy vọng, vì là thái tử.

      Nhưng khi có người cho nàng biết, nàng được chọn làm thái tử phi của , lúc đặc biệt cười vì nàng, dịu dàng vì nàng, tâm nàng, rung động vì .

      Nàng biết cái gì là , nhưng khi nghĩ đến nàng lại thấy ngọt ngào, nghĩ đến sắp lấy tiểu thư nhà khác, lòng nàng… đau

      Nàng cũng dám nghĩ tới, nàng gả cho ai khác ngoài .

      Nếu… nàng gả cho người khác, tối giật mình thức dậy, nhìn người nằm kế bên nàng phải , trời ơi,.. nàng biết….

      Nàng chấp nhận được ?

      Lúc ở Hương Lâu, nhìn thái độ của với Văn Nhi, nàng thấy lòng mình như tan nát.

      Nàng biết, nàng nên quên , cũng đừng nghĩ lung tung, nhưng mà, … tình cảm, làm sao nàng bắt nó theo ý nàng được?

      Nàng càng muốn quên bao nhiêu lại càng nhớ bấy nhiêu.

      Mấy ngày nay, nàng cứ lo lắng yên, giống như có cái gì che mất ánh sáng trong lòng nàng,làm nàng thấy tương lai nàng về đâu.
      Tối ngày cứ lo được lo mất.

      Suốt ngày, nàng làm được chuyện gì ra hồn, những thứ nàng thích trước đây, bây giờ nàng muốn làm nữa. Trước nàng thích hương liệu, ngày nào cũng pha trộn biết chán nhưng giờ chúng cũng còn đủ sức hấp dẫn nàng nữa.

      Hình như, nàng đánh mất tâm mình rồi.

      Nàng cứ , cứ , cho đến dưới chân vấp rồi té bịch xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đá, đau đến trào nước mắt.

      biết chân đau hay lòng đau, mà nước mắt nàng từng giọt, từng giọt rồi hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuôi. Nàng cũng mắc kệ, ôm đầu gối ngồi ngay đó, yên lặng khóc.

      biết khóc bao lâu, nàng cảm thấy lòng mình hơn nhiều, giống như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, mọi thứ chua xót đều như tan biến.

      Quay đầu nhìn lại, nàng thấy mình ở giữa những khóm hoa hải đường, những nụ hoa hồng nhạt giống như lòng nàng lúc này, nhu nhược yếu đuối, sợ tổn thương nhưng lại hy vọng được quan tâm che chở.

      Nàng khẽ thở dài, lau nước mắt, quyết định trở về, tránh để mọi người lo lắng.

      Nàng đứng lên phủi cỏ dính váy. Vừa quay người lại, bóng người đập vào mắt nàng khiến nàng sợ tới mức lùi lại, ngờ đạp phải tảng đá lúc nãy, bật ngửa ra sau.

      Ngưới đó hoảng hồn, lập tức ôm chặt eo nàng, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của nàng mà ngực giống như bị ai lấy chùy nện vào, vô cùng khó chịu.

      “ Tại sao khóc?”
      Chap 1105 : Quân có thê thiếp có phu 04

      đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại.

      Đại tiểu thư cuống quít đẩy , hành lễ: “Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui trước.”

      xong, nàng nhấc chân tính chạy bị nắm tay kéo lại.

      “Nhu nhi, sao nàng muốn trốn ta?”

      nhìn nàng, thèm che dầu nghi ngờ của bản thân: “Ta tưởng …nàng …. ghét ta.”

      Người kiêu ngạo như ra mấy lời như vậy dễ.

      Nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy, .. rất đau.

      Lần đầu tiên, đau lòng vì người khác !

      Đại tiểu thư cứ tránh bên này lại né bên kia nhưng sao cũng tránh được làm hại mặt nàng vừa đỏ lại vừa nóng: “Ngươi buông tay, để người khác thấy được hay đâu!”

      Thái tử kéo nàng lại gần mình: “Ta càng muốn làm cho người ta thấy, để cho bọn họ khỏi mơ mộng viễn vông.”

      Đại tiểu thư dám nhìn , bị nhìn đến nỗi tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nàng hoảng loạn: “Bệ hạ tính chuyện hôn nhân cho ngài cùng Tả tiểu thư, sao ngài.....”

      “Nhưng đó phải ý của ta.”

      Thái tử kiên nhẫn chặn đứng lời nàng: “Ta thể tự do lựa chọn hướng cho mình, chúng ta giống Tô Mạt. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này chưa chắc xảy ra, phụ hoàng vẫn chưa công bố chuyện này.”

      Đại tiểu thư mân mê tóc:“Đúng vậy, chúng ta giống, chúng ta dũng cảm như muội ấy.”

      Thái tử chẳng những buông mà còn nắm tay nàng chặt hơn: “Văn Nhi, tin ta. Ta cố, ta cưới người khác. Ta cũng để cho kẻ khác cưới được nàng.”

      mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt.

      Đại tiểu thư lắc đầu: “Ngài thể. Ngài thay đổi được gì cả. Bệ hạ cũng tổ mẫu ta quyết định. Ta gả cho Tần còn người ngài sắp cưới là Tả tiểu thư.”

      Thái tử nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn nàng: “Ta rồi, ta đồng ý. Nàng thể gả cho bất ai – ngoại trừ ta!”

      nghiến răng, gằn từng chữ , ánh mắt lạnh lẽo khủng bố làm cho nàng run rẩy.

      “Văn Nhi, hãy chờ ta. Chắc chắn ta có cách...”

      nhìn nàng gần như vậy, giọng độc nhưng vẫn xen lẫn dịu dàng, làm cho nàng hiểu được tình của .

      Nàng giật mình lắc đầu: “Chúng ta tránh được số mạng định sẵn đâu. lẽ ngài vì ta mà buông tha cho vinh hoa phú quý sao?”

      Nàng có ước muốn, ước muốn chân . Nàng ước, vì nàng mà buông tay, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm vương gia nhàn tản cần lo lắng đề phòng, bình bình đạm đạm sống qua ngày.

      Nhưng mà, làm được sao?
      hì... ta thấy tiêu đề nào hay hơn nên để tiêu đề này lên luôn

      Chap 1106 : Đoạt lấy hôn tái nhợt tâm 01

      Thái tử sửng sốt, ánh mắt trở nên ngoan sắc bén: “Ai dạy nàng ? Là Tô Mạt sao? Nàng muốn làm gì? Dùng mỹ nhân kế với ta sao? Nàng tưởng ta vì nàng mà từ bỏ tất cả, buông tha ngôi vị hoàng đế? Chẳng lẽ Hoàng Phủ Giác xứng đáng ngồi ngai vua hơn ta sao?”

      Đại tiểu thư nghe càng càng quá đáng, vội giãy dụa: “ ai dạy ta hết, ta biết bao giờ ngài từ bỏ được. Ta mệt mỏi lắm rồi. Ngài buông….”

      Hai mắt thái tử đỏ đậm, lạnh lùng nhìn nàng: “Hừ, biết chừng là do ngài có ý với Tần Nguyên Quân. ấm áp hơn ta, biết cách làm nữ nhân vui, có nhiều thời gian rảnh hơn ta, ….”

      phải, phải, ngươi đừng nữa. Ngài bỏ tay ra, ta muốn về…”

      Đại tiểu thư nghe càng càng kỳ cục, bèn dùng sức giãy dụa: “Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi mệt mỏi như vậy, lúc nào cũng tính tính toán toán....”

      “Vậy sao nàng chịu chờ ta? Chỉ cần cho ta ít thời gian, ta nhất định để nàng chịu thiệt thòi. Chưa bao giờ ta thích ai nhiều như vậy ngoài nàng.”

      thấy mình sắp điên tới nơi rồi, lần đầu người nhiều tới như vậy, nhiều tới thể khống chế, nhiều tới tất cả kiêu ngạo bình tĩnh đều biến mất. chỉ muốn có nàng.

      Nhìn nàng khóc thương tâm đến vậy, chỉ muốn ôm nàng vào lòng để vỗ về, an ủi. Nhưng sao nàng lại với những lời như vậy?

      “Nhu nhi, nàng biết ta hy vọng nàng ủng hộ ta tới mức nào ?”

      đau khổ nhìn nàng, hy vọng nàng hiểu .

      Đại tiểu thư lắc đầu: “Thái tử điện hạ, thể. Ngài thể thay đổi quyết định của bệ hạ, ta cũng cách nào làm tổ mẫu thay đổi ý định. Hơn nữa, nếu ta gả cho ngài, ngài có thể chắc chắn suốt đời chỉ có thê tử ( vợ ) là ta sao?”

      Nhìn thấy do dự từ trong mắt , nàng cười khổ: “ thể, đúng .”

      Nước mắt chảy dài xuống hai má, nàng quay lại được nữa rồi, dù có thể lấy được nàng cũng thể đáp ứng cầu chỉ vợ chồng của nàng.

      Lúc thái tử ngẩn người sửng sốt, nàng nhân cơ hội thoát khỏi tay , quay người bỏ .

      Thái tử thấp giọng mắng câu, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, hai tay gữ chặt gáy nàng, cúi đầu hôn xuống.

      Đại tiểu thư hoảng sợ trợn mắt nhìn .

      Nàng chưa bao giờ nghĩ tới ngày nàng bị đối xử như vậy.

      Thái tử giống như lên cơn điên, hai mắt nhắm nghiền, hung hăng chà đạp môi nàng, cần biết nàng có chấp nhận, có khổ sở hay ?

      chỉ biết, thể buông nàng ra. sợ mất nàng. Khoảnh khắc nàng quay người bỏ , thấy tim mình như bị ai đâm trúng, đau thở nổi. biết, nàng mất rồi, nàng chứ phải chỉ nhất thời mê muội.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :