1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 635: Đừng nghĩ hô tới đuổi 03

      Tô Nhân Vũ suy nghĩ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắtmột cái, Hoàng Phủ Cẩn thanh lạnh nhạt nhưtrước,“Nhạc Thiểu Sâm.”

      Tô Nhân Vũ quay đầu nhìn , hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, trầm giọng :“Ngươi hậnhắn? Thế nhưng còn tiến cử lập công?”

      Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh tiếng,“Ta xuất chinh, là vì lê dân bá tánh Đại Chu, cũng phải vì mua danh chuộc tiếng, muốn thanh danh, cứ việc lấy.Ta cần!”

      cần cái gì? Đương nhiên là hoàng đế cấp chothanh danh.

      Cấp bổng lộc.

      Những thứ mà người khác tranh cướp sứt đầu mẻ trán.

      hiếm lạ!

      Ánh mắt Hoàng đế sẵng giọng nhìn , trong con ngươi thâm u chứa đựng thứ u trầm lãnh,làm như có sấm sét muốn giáng xuống.

      “Ngươi cút cho trẫm!”

      Hoàng đế giơ ngón tay ra cửa.

      Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi hành lễ, xoay người ngạo nghễ nhanh rời khỏi ngự thư phòng.

      Hoàng đế tức giận đến nỗi tay lấy cái chặn giấy bàn ném văng ra ngoài.

      chưởng vỗ ngự án, phẫn uất :“Nghịchtử!”

      Tô Nhân Vũ khuyên nhủ:“Bệ hạ bớt giận. Quậnvương điện hạ cũng bất quá là quá mức ngay thẳng.”

      Hoàng đế hừ tiếng,“Ái khanh cũng có thaylời cho người khác sao.”

      Tô Nhân Vũ cười :“Bệ hạ cùng quận vương rốt cuộc cũng là phụ tử, chẳng lẽ hạ thần khuyêngiải, ngược lại ly gián bất thành. Lúc bệ hạ nguôigiận nghĩ lại, chẳng phải là muốn mắng ta là kẻ gian nịnh tiểu nhân sao.”

      Hoàng đế vừa nghe thấy ngược lại tức nữa.

      Khoát tay áo,“Thôi thôi, ái khanh, ngươi ai đithích hợp?”

      Tô Nhân Vũ cười cười,“Chắc hẳn trong lòng bệ hạ chọn được người thích hợp rồi.”

      Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Để cho , cảngày nhàn rỗi có chuyện gì làm, lượn lờ lang thang khắp nơi. Cũng ra thể thống gì.”

      Tô Nhân Vũ tiếp lời.

      Hoàng Phủ Cẩn lượn lờ xung quanh, biết, cả ngày quấn quýt quanh nữ nhi của mình.

      Tô Nhân Vũ rời khỏi hoàng cung ra đến bên ngoài gặp phải quản gia và đám người hầu.

      Nhị quản gia Tô Trung :“Lão gia, tiểu thư nhớngài, sai tiểu nhân tự mình tới đón ngài.”

      Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cười :“Pháimột tiểu tử về trước báo tin cho lão phu nhân và bọn họ, ta sao. Bây giờ hồi phủ.”

      Chap 637: Đừng nghĩ hô tới đuổi 05
      ( Chap 636 trùng với 635)
      Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cườinói:“Phái tiểu tử về trước báo tin cho lãophu nhân và bọn họ, ta vẫn ổn. Bây giờ hồi phủ.”

      Tô Trung lập tức an bài, sau đó lại thỉnh Tô Nhân Vũ lên xe,“Ngũ tiểu thư , bên ngoài gió lớn,cưỡi ngựa rất lạnh. Lão gia chiến trường để lạibệnh thấp khớp, thể tái phạm nữa.”

      Tô Nhân Vũ nguyên vốn ban chiều vừa chịu đựng cơn đau đớn cả buổi sáng trong chốc lát nhưkhỏe hẳn, nhảy lên xe ngựa, cao hứng :“Hồi phủ!”

      Mấy ngày sau, Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ đến gặp TôMạt.

      mặc y phục hàng ngày của quận vương, chiếctrưởng bào cẩm lụa nổi bật lên dáng hình cao dong dỏng, eo , hai chân thẳng tắp.

      Quả thực giống như bức tượng ngọc Quỷ Phủ Thần công được điêu khắc bởi người thợ vô cùng tài hoa.

      Làm cho người ta nhìn mà tâm thần nhộn nhạo.

      Tô Mạt ghé vào bàn ngắm , cười hì hì :“Mỹ nam nhà ta bước đầu trưởng thành!”

      Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp ngắm nàng cái, Tô Mạtcười hắc hắc, đưa cho vốc hạt cười.

      “Ngươi chính là cái lỗ tai dài, biết chúng ta chuẩnbị xong mọi thứ, lập tức tới đây!”

      Nàng hơi hơi bĩu môi, ghé vào bàn, taymiễn cưỡng nâng cằm.

      Thanh cũng mềm mại lười nhác.

      Nghe đáng lại mềm mại, khiến cho người tanghĩ tới vẻ ngọt ngào non tơ của quả đào.

      Hoàng Phủ Cẩn đến nàng đối diện ngồixuống,“Mạt nhi, ta là đến lời từ biệt .”

      “Ân? lời từ biệt? Cái gì lời từ biệt? Ngươimuốn đâu?”

      Tô Mạt trừng lớn mắt, liên tục hỏi mấy vấn đề, bộ dáng nhắn cực kỳ giống như con mèo ngủ bị kinh hách mà giật mình.

      Đáng cực kỳ.

      Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng :“Phương bắc MạcVân quốc lặng lẽ đóng mấy vạn quân ở bien giới, ta phải xem.”

      Tô Mạt quyệt miệng,“Là sai ngươi . tạidùng đến ngươi rồi đúng . thương Hoàng Phủ Giác như vậy, tại sao sai đia?”

      Nếu như là chuyện vài người con tranh giành tìnhcảm của vua cha, vậy nàng khẳng định ủng hộhắn , hoan fthanhf tốt nhiệm vụ, hoàng đế cũng cao hứng.

      Địa vị Hoàng Phủ Cẩn cũng có thể được được đềcao lên.

      Nhưng tại là mặc kệ Hoàng Phủ Cẩn làm cáigì, hoàng đế đều đối với có thành kiến.

      làm tốt là đương nhiên.

      Làm xong , liền bị phạt.

      Thậm chí làm tốt, cũng bởi vì tổn hại lợi ích bộphận người nào đó, vẫn là bị phạt.

      Dựa vào cái gì nha!

      Nàng uốn éo thân mình,“ được !”

      Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, nâng cằm nàng,“TiểuMạt Lị bênh vực ta sao.”

      Chap 638: Đừng nghĩ hô tới đuổi 06

      Tô Mạt hừ ,“ phải , nhưng là thể để kêu ngươi ngươi phải , nghĩngươi là cái gì hả. Cứ gọi đến kêu sao! Ta cho ngươi biết nha, trước kia có thể, tạingươi là của ta, được phép như vậy !”

      Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng giống như chú hổ , trong lòng vui mừng , vươn tay nàng ôm vào trong lòng, cười :“Nha đầu ngốc, ta , cũngkhông phải là vì . Ta là vì dân chúng biên cương. khi để bọn họ tiến vào, lại là giết người phóng hỏa cướp giật, dân chúng bị chết rất nhiều người.”

      Tô Mạt tâm mềm nhũn, ôm lấy , gật đầu :“Đúng, dân chúng là vô tội .”

      Nàng nhấp mím môi,“Mị Ảnh kỵ sĩ chờ đợimệnh, ngươi dẫn bọn . Phải mất cọngtóc nào bình an trở về cho ta.”

      Hoàng Phủ Cẩn do dự chút,“Đó là người của ngươi, giữ bọn họ lại để nghe......”

      “Câm miệng!” Tô Mạt ngửa đầu trừng ,“Cái gì là người của ta, của ta chính là của ngươi, của ngươi chính là của ta. Ngươi cũng là của ta. Ngươi dẫnbọn , do A Lí chỉ huy. Ngươi chỉ cần bày ra dáng thôi, cần phải mại hiểm. Bọn họsẽ thi hành nhiệm vụ giúp ngươi .”

      ám sát vài người, phóng chút hỏa.

      Đây chính là sở trường của Mị Ảnh kỵ sĩ, dễ như ăn cơm.

      Nàng ghé người vào trong lòng , giọngnói:“Ngươi có thể liên lạc tới số loan đao kia rồi.Đến lúc đó cứ để bọn họ hoá trang thành đội ngũkinh thương, lấy xong hàng, sau đó tới biên cương. tại chưa tạm ngừng buôn bán, cóngười hoài nghi . Hơn nữa......”

      Nàng hai mắt sáng ngời, ngửa đầu nhìn , vui mừng :“Chúng ta nếu muốn lập tức mua hơn trăm con ngựa tốt Đại Uyển, rất gai mắt. Lần này để bọn họ , bên hoàn thành nhiệm vụ, thuận tayđoạt luôn ngựa của họ. Hắc hắc, tuyệt!”

      Nàng vỗ bàn tay bé,“Liền làm như vậy .”

      Nàng nhảy xuống , đến cửa sổ hướng dưới lầu :“Lăng Nhược.”

      Lăng Nhược lên tiếng, theo cửa sổ phiên tiếnvào,“Tiểu thư.”

      Tô Mạt lập tức tới trướcán thư, dùng bút máyviết phong mật tín.

      Mật tín là nàng dùng mật mã do chính mình phátminh ra viết, giữa đường nếu có người đoạt mất cũng thể biết được nội dung.

      Viết xong, nàng đem mật tín giao cho Lăng Nhược,:“Sai người giao cho đám khất cái, gửi .”

      Đám người khất cái giúp ít việc.

      Nay bọn họ biết thêm chút quyền cước công phu, càng khó lường.

      Chap 639: Dám mơ tưởng người của , chánsống !01

      Thân thể khoẻ mạnh, mùa đông vẫn loanh quoanhlượn lờ như cũ, chút cũng lười nhác.

      Bọn họ truyền tin, nhanh như chớp, tốc độ cực nhanh!

      Lăng Nhược cầm mật tín rời , Tô Mạt liền đám người Thủy Muội tới, các nàng ấy đem hết ra nhữngthứ như tất, còn có những thứ Tô Mạt phân phó nhưáo ba lỗ bằng len, cái bao đầu gối, bao tay….

      Nguyên bản nàng còn muốn đưa trước cho phụthân cái bao đầu gối, tại ngẫm lại để saucũng được, hết thảy tăng cường trước cho hết HoàngPhủ Cẩn.

      Dù sao cũng là người xa nhà, đương nhiên chiếu cố đặc biệt.

      Quần dài áo dài bó sát người, bên ngoài lại mặc vào áo ba lỗ, sau đó áo bông, áo choàng áo khoác.

      Như vậy mà mặc bị lạnh.

      Nàng ngắm nhìn , là kỳ quái, mặc nhiều quần áo như vậy, cũng cảm thấy mậpmạp.

      Nhìn nhìn lại chính mình, nếu xuất môn, bên trong làáo bông, bên ngoài áo khoác , bọc lại giống như cái bánh bao vậy.

      Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng vì bạn bịu chuẩn mình cho mình mà trán rớm mồ hôi, sợ nàng bị cảm lạnh, nhân tiện :“ cần thu thập nhiều như vậy. Ta sợ lạnh .”

      nội lực dư thừa, cho dù là trời đông giá rét, chỉ cần có thể ngự phong, cảm thấy lạnh.

      Nhìn thấy bộ dáng nàng chăm chú chuẩn bị, giống như là Diệp công công giống như hình ảnh ngườithê tử lo lắng cái này lo lắng cái nọ lúc chồng mình xa nhà, nhịn được khóe môi cong lên, bật cười.

      Tô Mạt đương nhiên biết suy nghĩ của , nàng nhớ lão ba mỗi lần công tác, lão mẹ liền bận việc, túi lớn túi , có cái gì lão mẹkhông chuẩn bị.

      Người cổ đại quần áo rộng thùng thình thành thóiquen, cho dù là mặc vào hơn chục chiếc cũng cảmthấy rộng rãi, cũng thấy rộng.

      Nhưng Tô Mạt cho cái gì “Áo bông, quần bông bó sát” cũng lý giải được tại sao lại có cái tên quái lạ như vậy, cũng truy cứu làm gì.

      Chính là, cảm giác có chút chật, trói buộc ở trênngười.

      “Nếu là làm y phục dạ hành tệ!” bình luận.

      Tô Mạt toát mồ hôi, muốn mặc nội y vượttường sao?

      Nàng lại kêu Hoàng Oanh lấy bạc tới.

      Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Ta là ra ngoài chấp hành quân vụ, ăn ở đều có người quản lý. Ta cầm tiềncũng vô dụng. sau này còn có Lưu Hỏa, Lưu Vân theo. Ngươi cần lo lắng.”

      Tô Mạt thở dài,“Ta lo lắng cũng vô dụng a.”

      Chờ trở về, cũng phải mùa xuân năm sau.

      “Nơi đó lạnh, có thể uống chút rượu chống lạnh, nhưng cũng thể uống nhiều, hại thân.”

      Chap 640: Dám mơ tưởng người của , chánsống !02

      “Nơi đó lạnh, có thể uống chút rượu chống lạnh, nhưng là cũng thể uống nhiều, rất hại sức khỏe.”

      Hoàng Phủ Cẩn nhịn được cười rộ lên,“Ngườicó nọi lực, sợ lạnh.”

      Người có nội lực cũng phải sợ lạnh.

      Chẳng qua có nội lực công pháp đặc thù, hơn nữa tu luyện tới cảnh giới cao, tự nhiên là lợihại.

      Nhưng Tô Mạt đầu óc đại này là hiểu được thần kì của nội lực và võ công thượng thừa.

      Nàng đến bây giờ còn luyện tập sức mạnh cùng tốc độ.

      Ngồi thiền chỉ là cảm thấy nóng hầm hập rất thíchthú.

      Tô Mạt lại nghĩ tới cái gì đó, với Hoàng PhủCẩn:“Ta lui xuống lúc, ngươi nghỉ ngơi mộtchút.”

      xong bịch bịch liền phi xuống lầu .

      Cho dù tại công phu của nàng cũng tầmthường, Hoàng Phủ Cẩn vẫn bớt lo lắng.

      Nàng trước mặt người ngoài, rất yên tĩnh thục nữ, sau lưng, liền lộ nguyên hình.

      Động tác nhanh như thỏ.

      Lại biết suy nghĩ cái gì nữa.

      Hoàng Phủ Cẩn ghé vào cửa sổ, nhìn nàng nhanh như làn khói chạy ra bên ngoài.

      Áo choàng tơ lụa là màu xanh, bên trong đỏ thẫm,tung bay theo cước bộ nhàng của nàng, giống con bướm bay lượn.

      tiểu nha đầu từ bên trái cửa tròn vội vàng tiến vào,“ cho Hoàng Oanh tỷ tỷ, lão gia tìm quậnvương chuyện.”

      Hoàng Phủ Cẩn nâng mi, thấy Tô Mạt khả năng mộtchốc cũng chưa thể về.

      Bàn tay nhấn cái, người giống như Đại Bằng bay vọt xuống.

      Sợ tới mức tiểu nha đầu kia liên tục kêu nương.

      Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên :“Dẫn ta gặp lão gia các ngươi.”

      Tiểu nha đầu vội thi lễ,“Quận vương thingr theo nô tỳ.”

      Bọn họ theo Túy Lưu phương ra ngoài, phải vòngmột đoạn, theo góc đông nam cửa viện mới ra ngoài được.

      Trải qua hồ Sen, sớm kết băng, Hoàng Phủ Cẩnánh mắt sắc bén, nhìn thấy tiểu nha đầu vận áoxanh đứng ở bên cạnh ao, đầu vai rung rung.

      khóc.

      cũng xen vào việc của người khác.

      Ai biết tiểu nha đầu lại cứ dẫn theo con đườngđó, chợt nghe thấy “Bùm” tiếng.

      Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nha đầu kia muốn nhảy xuống.

      Tiểu nha đầu dẫn đường còn chưa biết là chuyện gìđang xảy ra, hoảng sợ,“Có chuyện gì vậy.”

      Hoàng Phủ Cẩn giống như cánh hạc bay qua đó,mũi chân nhấn cái là qua núi giả sơn, lạinhún người nhảy nước, sau đó dừng lại ở khối băng.

      khinh công tuyệt đỉnh, chỉ cần chút lực liềnđủ.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 641: Dám mơ tưởng người của , chán sống !03

      Tiểu nha đầu đứng ngây người, trước kia chỉ cảm thấy quận vương bộ dáng tuấn tú, tuy rằng lạnh lẽo như khối băng.

      Nhưng đối với hạ nhân các nàng, cũng có gì đặc biệt hung dữ.

      So với đại thiếu gia mặt ngoài cười hớ hớ.

      Nàng thấy động tác Hoàng Phủ Cẩn như nước chảy mây trôi tiêu sái, đều quên mất phải làm cái gì đó.

      Chỉ để ý nhìn.

      Ống tay áo Hoàng Phủ Cẩn vừa lật lên, trong tay áo bắn ra đoạn dây , đầu đoạn dây có móc, bắn xuyên qua nước.

      Chỉ chốc lát, liền chuẩn xác kéo nha đầu đó từ nước lên.

      cứu người kịp lúc, cho nên nàng ta chỉ bị ngất , có nguy hiểm tính mạng.

      Tiểu nha đầu dẫn đường vừa thấy vậy, hỏng rồi, như thế nào lại là Tuệ nhi trong viện Vương phu nhân?

      Nàng vội kêu người.

      Vị trí này có dãy phòng dành cho người hầu thấp bé, là nhóm mụ mụ trực đêm cùng quét tước tuần tra ở.

      Nàng vội kêu người, để cho người ta chuẩn bị đốt lửa, chuẩn bị nước ấm.

      Sau đó lại chạy về đến.

      Hoàng Phủ Cẩn thấy sắc mặt nha đầu kia đều xanh trắng, đưa vào tia nội lực, bức ra những ngụm nước bị uống vào, lại giúp nàng ta bảo trụ tâm mạch.

      Nha đầu dẫn đường cuống quít :“Quận vương điện hạ, cầu ngài cứu nàng ta, đưa nàng qua bên trong phòng kia.”

      Hoàng Phủ Cẩn liền đem Tuệ nhi ôm lấy, bước nhanh qua cùng nàng, nhóm mụ mụ cũng ra nghênh đón.

      Hoàng Phủ Cẩn đem người vào liền cáo từ, tại người ướt sũng, cũng có cách nào khác gặp Tô Nhân Vũ.

      Vẫn là tới lầu của Mạt nhi đổi bộ quần áo.

      La mụ mụ vội hỏi:“Điện hạ, nơi này chúng ta tuy rằng ti tiện, nhưng bên ngoài trời giá rét đông lạnh, ngài tạm thời lưu lại đây khắc. Uống hớp trà nóng, làm ấm thân, đem quần áo hong khô chút lại . Nếu nếu bị nhiễm lạnh, tiểu thư chúng ta trách cứ .”

      Hoàng Phủ Cẩn nghe nàng ta chân thành, tuy rằng trời sanh tính cách lạnh lùng, đối với mụ mụ nha đầu hạ nhân cũng nhân từ.

      Bất quá là lạnh lùng thành thói quen, mặt biểu ra.

      Nghĩ rằng nếu là Mạt nhi nhìn thấy quần áo ướt sũng, lại trở về lúc gió lớn lạnh lẽo như vậy.

      Khẳng định lại la .

      Nhân tiện :“Quấy rầy.”

      Sau đó bước đến bên ngồi xuống.

      La mụ mụ với nha đầu dẫn đường kia:“Bình Nhi, đem qua cho quận vương điện hạ chậu than. Để quận vương hong khô quần áo.”

      Bình Nhi lập tức cùng mụ mụ mang chậu than qua.

      Vài mụ mụ khác ở bên trong cứu trị Tuệ nhi.
      Hoàng Phủ Cẩn lẳng lặng ngồi ở bên ngoài, Bình Nhi đem tới cốc trà nóng, uống ngụm.
      Chap 642: Dám mơ tưởng người của , chán sống !04

      Nghe bên trong thanh tinh tế ,“ yên lành, như thế nào lại nhảy sông nha?”

      “Khẳng định là do mụ cái dạ xoa kia bức.”

      “Đúng rồi, ta nghe a, có thể là muốn mưu tính ngũ tiểu thư chúng ta. Kết quả bị ngũ tiểu thư của chúng ta làm cho nhục nhã trở về. Nàng ta tức quá liền lấy nha đầu ra trút giận.”

      Bình Nhi :“Khẳng định lại là Tuệ nhi cáo trạng với ngũ tiểu thư. Cho nên mới làm cho biểu thiếu gia thực đượ mưu.”

      Hoàng Phủ Cẩn lông mày như nhắm chặt lại, đứng bật dậy, bước nhanh vào nội thất,“Cái gì thực được?”

      Bình Nhi cùng nhóm mụ mụ hoảng hốt, vội hỏi:“, có gì.”

      Tô Mạt sợ gặp phải chuyện cần thiết, cho nên kêu mọi người đều im bặt, cấm được để người của viện khác nghe thấy.

      Nhấn mạnh được để Tĩnh thiếu gia cùng lão gia biết chuyện.

      Sợ bọn họ vì quá tức giận mà hành động nóng nảy.

      Nàng rồi, chuyện của chính nàng để nàng tự xử lý.

      Nếu Vương phu nhân dám ở yên nữa, nàng trực tiếp giáo huấn .

      Ai dám , chính là muốn cùng nàng gây .

      Nàng thu thập bọn họ.

      Nhưng đời có mấy người có thể để được Hoàng Phủ Cẩn để trong mắt.

      trong chốc lát, vài mụ mụ cùng Bình Nhi đều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng .

      Sợ tới mức chạy nhanh tới quỳ xuống.

      Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, giọng lạnh lùng cất lên:“Đều đứng lên , cho ta biết là có chuyện gì.”

      La mụ mụ cắn chặt răng, cháu nàng là Kim Kết, chân tướng tình, biết được so với người khác nhiều hơn chút.

      Nàng dập đầu,“Điện hạ, mụ mụ cho ngài cũng được, nhưng ngài ngài ......”

      Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên :“Ngươi nếu , ta nơi khác hỏi thăm. Hỏi thăm ra, là ngươi .”

      La mụ mụ quả thực oan uổng muốn chết
      .
      Kim Kết phải điện hạ tốt lắm hay sao, mặt lạnh tâm nóng sao?

      Như thế nào, như thế nào?

      Còn chơi xấu như vậy?

      Nàng bất cứ giá nào, điện hạ như thế, tất nhiên là đáp ứng cùng tiểu thư là nàng .

      Nàng liền đem chuyện Vương Mai Lâm từ đầu chí cuối ra.

      Vương Mai Lâm ở chỗ Tô Mạt nơi đó ra có làm cái gì.

      Nhưng là ở trong phòng Vương phu nhân những lời này.

      Sau lại trở lại trong phòng Vương phu nhân hai người đó chửi thề mắng mỏ phen, còn cái gì ngày nào đó muốn đem ngũ tiểu thư gả làm thiếp.
      Chap 643: Dám mơ tưởng người của , chán sống !05

      Còn cái gì nể mặt mà biết xấu hổ.

      Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt .

      Những lời này là hai người đó ở trong phòng phát tiết ra.

      Vừa khéo bị Tuệ nhi đều nghe thấy được.

      Tuệ nhi liền cùng Hoàng Oanh.

      Chỉ sợ là vì chuyện này, bị Vương phu nhân biết, lấy Tuệ Nhi ra trút giận.

      Hôm qua còn nghe người ta Vương phu nhân ở trong phòng mắng chửi người, muốn đem nha đầu đều phái bán , hoặc là phát đến thôn trang tặng cho người ta làm thê thiếp.

      Còn muốn đưa vài người cho Vương Mai Lâm.

      Vương Mai Lâm là loại người nào.

      Người khác biết, La mụ mụ lại quá ràng.

      chính là tên quần là áo lượt tiêu chuẩn, cả ngày chơi bời lêu lổng chơi đùa nữ nhân.

      Nghe mười ba tuổi làm cho mấy nha đầu mang bụng bầu.

      Mỗi lần đến đều là dạng chó hình người.

      Ở Vương gia, chính là tên......

      “Ai, điện hạ đâu?”
      La mụ mụ còn chưa xong, Hoàng Phủ Cẩn thấy đâu nữa.

      Vài mụ mụ cùng Bình Nhi ngơ ngác nhìn nhau, đều chỉ vào La mụ mụ :“Ngươi gặp rắc rối .”

      La mụ mụ vỗ đùi,“A, các ngươi tại đổ lỗi cho ta. Thời điểm điện hạ hỏi, các ngươi như thế nào cắn chặt miệng biết a.”

      Chúng mụ mụ vội hỏi:“La lão tỷ tỷ, chúng ta trách ngươi. Cho dù tiểu thư biết, chúng ta với ngươi cùng nhau chịu trách nhiệm.”

      “Kỳ sao hết đâu, Kim Kết phải là tâm phúc ở trước mặt tiểu thư sao? Đó là đại a đầu đắc lực nhất của tiểu thư a. Tiểu thư còn cho chút mặt mũi nào sao chứ.”

      La mụ mụ mặt mày hớn hở đứng lên, đến Kim Kết nàng liền vui sướng, theo đúng chủ tử, mới có thể xuất đầu a.

      Bình Nhi :“Nhưng ta khẳng định là điện hạ làm cái gì đó? , vạn nhất giết Vương Mai Lâm......”

      Mọi người a tiếng,“Làm sao bây giờ?”

      Lúc này Tuệ nhi tỉnh lại, mở mắt ra nhìn nhìn.

      Mọi người lại vội đến chiếu cố nàng ta.

      Tuệ nhi hỏi hỏi, biết là Hoàng Phủ Cẩn cứu mình.

      tại nàng tỉnh, bất quá là hỗn loạn , có khó chịu gì khác.

      Nhân tiện :“, cho Hoàng tỷ tỷ.”

      Bình Nhi đáp ứng, lại nghĩ tới,“A, lão gia sai ta tìm điện hạ tới thư phòng.”

      Trong lúc nhất thời bẩm hồi lão gia,báo cáo tới lão phu nhân thỉnh đại phu, cho Hoàng Oanh ......
      Chap 644: Dám mơ tưởng người của , chán sống !!06

      Trong lúc nhất thời hồi bẩm lão gia, hồi báo với lão phu nhân thỉnh đại phu, cho Hoàng Oanh ......Loạn như mớ bòng bong.

      Tô Mạt đứng ở bên ngoài vừa vặn chặn đường của Lan Như quay về.

      Lan Như nhìn Tô Mạt hùng hùng hổ hổ, vội vàng vịn lấy nàng,“Tiểu thư, người vội vã làm gì?”

      Tô Mạt :“Ta nhớ ra rồi. Mùa hè vừa rồi ta có giao cho Liễu Đại ủ loại rượu trắng cao độ, còn với làm thí nghiệm loại cồn độ cao. Cái đó phải dùng để uống. vẫn có tin tức báo lại, ta suýt quên mất.”

      Trở về trong khoảng thời gian này, nàng bận rộn làm hương đan tất, đúng là nhớ tới chuyện này.

      Ngày đó nghe Liễu Đại chuyện từ ba năm đó đến nay Tô Mạt giúp đỡ cải tiến phương pháp làm ruộng, sản lượng lương thực mẫu của bọn họ được tăng lên gấp mấy lần.

      Ba cái thôn trang lương thực nhiều, người nhà ăn hết, bán lấy tiền cũng được nhiều.

      Cho nên nghĩ đem lương thực thừa nấu rượu, nếu để lâu cũng dễ dàng bị hỏng.

      Liễu Đại lúc còn trẻ từng làm việc tại xưởng làm rượu, tự mình kêu gọi thôn dân nấu rượu.

      Tô Mạt nhất thời có hứng thú, liền đem biện pháp nâng cao nồng độ rượu mà trong dịp tình cờ đọc được cho biết.

      Lại giúp cải tiến men rượu.

      Qua hai lần, nguyên bản rượu chỉ có từ 3-hơn chục độ.

      Nay có thể đạt tới ba mươi, bốn mươi.

      Cao độ có hơn 80 độ, làm cho người ta dính vào gục, cơ hồ ai dám uống.

      Chính là thứ mà Tô Mạt kêu bọn họ nghiên cứu chế tạo “Cồn”.

      Chỉ là tại kỹ thuật còn tới nơi, đạt được chín mươi độ.

      Bất quá đối với Tô Mạt mà , cũng cơ bản đều được thông qua .

      Bởi vì đạt tới Tô Mạt cầu, cho nên bọn họ báo tin cho nàng hay, năm sau tính tiếp tục nghiên cứu.

      chừng tựu thành .

      Tô Mạt kêu Lăng Nhược truyền tin ra ngoài, đem các loại rượu có nồng độ cao đó đựng trong bình thủy tinh, lại thu thập ít bông sạch , dùng cái loại rượu nặng ngâm lại, sau đó đem đựng vào cái hộp.

      Đưa cho đại phu của quân lính cầm theo.

      cho bọn họ về sau dùng cái này trước khi tiêu độc khử trùng và trị liệu ngoại thương.

      Lăng Nhược tuy rằng hiểu, nhưng lời của Tô Mạt, nàng đương nhiên là tin trăm phần trăm .

      Lập tức lại .

      Dù sao cũng là Mị Ảnh kỵ sĩ lần đầu tiên làm nhiệm vụ, tuy rằng nàng tin tưởng bọn họ.

      Nhưng trong lòng, giống như có cảm giác giống như chính các hài tử của mình ra chiến trận vậy.
      Chap 645: Dám mơ tưởng người của , chán sống !07

      May mắn là nàng có theo Hồ đại phu học qua trung y vài năm, cũng đem chính mình những kiến thức về ngoại khoa mà bản thân học được truyền cho đại phu.

      Hai người bù trừ cho nhau.

      Như vậy Hồ đại phu cũng dạy cho Mị Ảnh bọn kỵ sĩ phương pháp trị liệu ngoại thương.

      Cho dù Hồ đại phu theo, vậy bọn họ cũng có trở ngại.

      Bọn họ nhất định giúp Hoàng Phủ Cẩn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.

      Sau đó thuận lợi trở về .

      Tô Mạt vui rạo rực trở về, nàng có thói quen làm tốt công tác chuẩn bị .

      Lúc qua hòn giả sơn đụng phải người, nàng thân hình linh hoạt, khẽ xoay người cái.

      Lập tức làm cho người đó bị ngã đụng phải hòn giả sơn, nàng lại bị tổn hao gì.

      “Ai nha! Ai mà khí lực lớn như vậy!”

      Người nọ dĩ nhiên là Tô Việt, có võ công, dưới tình thế cấp bách, Tô Mạt khẩn cấp phản ứng rất lợi hại.

      Đương nhiên giống như lúc trước rồi, tại nàng trải qua đặc huấn, lực đạo......

      Tô Mạt cảm thấy đau tahy , bước lên phía trước đỡ lấy , thân thiết :“Nhị ca, ngươi sao chứ. Ta chú ý, làm ca ca bị thương rồi hả.”

      Tô Việt xoa xoa bả vai, miễn cưỡng cười ,“ có việc gì, bất quá tiểu muội, ngươi tại khí lực cũng quá lớn .”

      Hai người chỉ là đối diện đụng nhau, nàng vô , mà lại bị nàng đụng ngã.

      còn lo lắng nàng bị đụng ngã nữa, lúc đau lòng, kết quả nàng bình yên vô , còn ......

      Việc này nếu truyền ra ngoài, người ta còn tưởng rằng thân nam nhân quá yếu nhược.

      thời gian này vẫn giúp đỡ Tô Mạt quản lý việc kinh doanh Hương lâu, xem như có phần công việc cố định của chính mình.

      Mà Tô Mạt đối lại tốt, được chia lợi nhuận.

      tưởng tiêu tiền, dùng để xã giao , cũng thiếu.

      Cho nên này năm đến nay, cuộc sống khá dễ chịu, ở trong kinh cũng quen biết được ít người có thế lực con nhà quyền quý.

      Xem như dần dần tạo lên được mối quan hệ vị thế của mình trong mối quan hệ làm ăn.

      Mấy ngày hôm trước có người tiến cử đến hộ bộ, dựa vào địa vị của ở Hương lâu, có thể ở hộ bộ kiếm chức vị.

      vì lấy tiền, nhưng là có thể bắt đầu con đường làm quan.

      Chính thức bắt đầu tham gia con đường làm quan.

      vẫn luôn rêu rao, hôm nay được thư tín, là có chức vụ “Thị Mậu Tư” thiếu chuyên môn phụ trách khách thương từ Tây Vực lui tới.

      Có thể để đảm trách.

      Bởi vì có đầu óc làm kinh thương.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 646: Dám mơ tưởng người của , chán sống !08

      Hơn nữa là nhi tử của Tô quốc Công.

      Lại là chưởng quầy Hương lâu ca ca của Tô Mạt.

      Người ta tự nhiên cho rằng là có đầu óc kinh doanh.

      Hơn nữa, công việc này cùng việc kinh thương thực tế cũng quan hệ gì nhiều.

      Chỉ là quản lý những người thương nhân.

      Dù sao Đại Chu bây giờ còn là ức thương ( biềm chế thương nghiệp), tuy rằng chính sách của chính phủ phóng khoáng, đối với thương nhân lại khống chế nghiêm khắc.

      Cho nên chức vụ này cũng được coi là chức vụ tốt.

      Tô Việt cũng nghĩ vậy, đảm nhận chức vụ này, đối với việc làm ăn của Hương lâu cùng Hoa Phố cũng giúp ích được rất lớn.

      Nếu Tô Mạt tín nhiệm , đương nhiên muốn đem hết toàn lực ra để làm việc.

      muốn tìm nàng, kết quả bị nàng đụng cho ngã.

      Mấy năm qua, ở Tô gia, Tô Mạt cũng phải có thân tình.

      Đại tỷ tỷ là tri kỷ của nàng, chính là bạn trong khuê phòng.

      Nhị ca nãh nhặn điềm đạm, chính là đại ca ca tri .

      Bộ dạng suất, tính tình tốt, lại thận trọng kĩ tính, biết săn sóc người khác.

      Cho nàng rất nhiều ấm áp.

      Cho nên thấy nhị ca bị chính mình đụng thành như vậy, nàng cảm thấy tự trách áy náy.

      Vì sao thể khống chế lực đạo của chính mình chứ?

      Phải luyện tập hơn nữa mới được.

      “Nhị ca, ngươi từ bên kia đến, là muốn tìm ta sao?”

      Tô Mạt đỡ dậy, hơi hơi ngửa đầu cười, đôi mắt to đen bóng, vụt sáng nhìn .

      Làm đau, tặng cho nụ cười ngọt ngào coi như bồi thường !

      thấy bộ đáng nàng đáng ngây thơ, cảm thấy như nhũn ra, nâng tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nàng,“Đều mười hai tuổi rồi. Còn giống như đứa .”

      Tô Mạt hì hì cười, ôm cánh tay ,“Đứng trước nhị ca, muội muội vĩnh viễn đều thể lớn lên được.”

      Gặp Tô Mạt nhếch khóe miệng hút ngụm khí, vội hỏi:“Nhị ca, nhanh tới phòng ta, để bôi chút thuốc cho huynh. Khẳng định bị bầm tím rồi .”

      Tô Việt vội hỏi:“Ta vẫn nên trở về phòng mình bôi thuốc, khuê phòng nữ hài tử các ngươi, ta sao có thể cởi áo.”

      Tô Mạt liền chu miệng, hờn dỗi ,“Nhiều quy củ. Ngươi là ca ca ta sợ cái gì. Lại nữa, Tĩnh thiếu gia có ở đó mà.”

      Tô Việt thế mới theo nàng .

      Kết quả còn chưa tới sân, liền tâhys Hoàng Oanh ở ngoài cửa viện hết nhìn đông tới nhìn tây.

      Thấy hai người họ tới, Hoàng Oanh vội đến nghênh đón, hành lễ xong, vội hỏi:“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia......”

      Tô Việt cùng Tô Mạt quan hệ rất tốt, bọn nha đầu đều biết.
      Chap 647: Dám mơ tưởng người của , chán sống !09

      Lẽ ra Tô Mạt gạt cái gì.

      Tô Việt thực thức thời,“Tiểu muội, ta về trước.”

      Hoàng Oanh vội bồi tội,“Nhị thiếu gia, phải đâu, ngài cần . Là chuyện Tĩnh thiếu gia biết chuyện tình của biểu thiếu gia ngày đó.”

      Tô Mạt a tiếng,“ xong! khẳng định tìm Vương Mai Lâm tính sổ .”

      Nhìn người điềm đạm lạnh lùng như thế sao lại bị kích động a.

      Tô Việt luôn luôn ở Hương lâu bận việc, Vương Mai Lâm đến ngày đó, bận rộn giúp Tô Mạt thu thập hàng hóa.

      Sau lại tụ họp ở chỗ lão phu nhân rồi luôn.

      Vương phu nhân luôn khinh thường thứ xuất, thân thích của nàng đương nhiên cũng tìm chuyện.

      Cho nên luôn ở trong phòng đùa nghịch mấy món quà Tô Mạt tặng cho.

      Sau lại nghe chuyện của Vương Mai Lâm, tức giận thực .

      Chỉ là tiểu muội thông minh, ở trước lúc Vương Mai Lâm cùng Vương phu bắt đầu làm, liền hung hăng tiến lên tát cho bọn họ bạt tai.

      Dạy cho bọn họ biết, đừng động tới nàng.

      tuy rằng rất tức giận, nhưng tiểu muội xử lý giỏi.

      Loại chuyện này cũng cho đồn thổi ra ngoài.

      Nay Hoàng Phủ Cẩn lại bị kích động tìm bọn họ bênh vực Tô Mạt, chỉ sợ ổn.

      Nhất là làm người ta biết Vương Mai Lâm đối với Tô Mạt có suy nghĩ an phận

      Tuy rằng là lỗi của ta, nhưng thanh danh của Tô Mạt cũng bị liên lụy.

      Hai là làm cho người ta biết Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt là gì đó với nhau.

      Dù sao tại hai người tuy rằng quan hết rất tốt, chỉ có người nhà biết.

      Mấu chốt nhất là, tại Tô Mạt còn , tựa như ca ca chiếu cố.

      Cũng bàn qua việc hôn nhân với gia trưởng phụ huynh trong nhà, mọi người đều coi như biết, chuyện bọn trẻ con chơi với nhau.

      Mở con mắt nhắm con mắt.

      Nếu là làm nháo loạn Vương gia lên, chẳng khác nào tuyên cáo Tô Mạt là phu nhân tương lai của .

      Mọi người trong lòng hiểu mà tuyên cáo với tuyên cáo ra ngoài là hoàn toàn khác nhau.
      Tuyên cáo liền liên lụy tới rất nhiều chuyện.

      Gia thế thân phận của hai người, triều đình thế lực ...

      phải đơn giản như vậy .

      Cho dù cái này cái nọ, lấy tính cách của Hoàng Phủ Cẩn mà . ngày thường đối với cái gì đều thờ ơ, lạnh lùng xa cách. Chính là đối với Tô Mạt tốt. lòng đều ở người Tô Mạt.

      Người nhìn lạnh lùng như vậy, thực tế càng thêm chung tình.

      dễ dàng làm người xuất đầu lộ diện.

      vì việc ngoài mà động tâm.
      Chap 648: Dám mơ tưởng người của , chán sống !10

      Chỉ khi nào bị xúc động mà xuất đầu giải quyết.

      Chỉ sợ chính là ngoan độc.

      Lấy thanh danh tàn nhẫn của mà đoán, Vương Mai Lâm kia......

      Kết cục có thể đoán ra được.

      Vương Mai Lâm chết đáng tiếc, nhưng Vương gia dù sao cũng phải gia tộc ngồi ăn chay.

      Cộng thêm vào, mẫu thân Vương Mai Lâm dù sao cũng là trưởng công chúa.

      Tuy rằng lúc còn cảm tình thân thiết với hoàng đế.

      tại đều được coi là người của hoàng gia, đương nhiên là có liên quan đến thể diện của hoàng thất.

      cho xâm phạm .

      Hoàng Phủ Cẩn vốn được sủng ái.

      Cứ như vậy, chẳng phải là càng để lại nhược điểm cho người ta hay sao.

      Chịu thiệt vẫn là .

      Tô Việt vội vàng :“Tiểu muội, ngươi đừng sốt ruột, ta cưỡi khoái mã Vương gia chuyến.”

      Tô Mạt lo lắng :“Ta có thể cho Lăng Nhược . Ngươi còn bị thương.”

      Tô Việt ôn hòa cười cười,“Bất quá là đụng chút xíu, quan trọng. Ngươi cần lo lắng, nhị ca khẳng định đem quận vương khuyên nhủ trở về.”

      cũng dong dài nhiều, lập tức , vừa vừa sai người nhanh chóng chuẩn bị ngựa cho .

      Tô Mạt nhìn bóng dáng vội vã, trong lòng ấm áp.

      Cuộc đời này của nàng, coi như là viên mãn.

      Có phụ thân, ca ca, tỷ tỷ thương chính mình, còn có......

      Nàng mím môi nhàng cười, tưởng tượng thấy biểu tình Hoàng Phủ Cẩn băng lãnh nghe được chuyện Vương Mai Lâm có ý đồ xấu với nàng lúc đó, tức giận đến chừng tái mét mặt mày.

      Nàng hì hì cười, với Hoàng Oanh:“Phỏng chừng ánh mắt trừng lớn dọa người, giống như ánh mắt sói vậy!”

      xong cười chạy về trong viện.

      Hoàng Oanh hiểu được nàng cái gì, thấy nàng vừa chạy vừa nhảy vào nàh, vội đuổi theo hô lên,“Tiểu thư ngài chậm chút. tại phải là sáu bảy tuổi , phải có dáng vẻ của tiểu thư khuê các.”

      Tô Mạt quay đầu hướng nàng cười cười,“Dung nhan có thể làm cơm ăn sao? Tiểu thư khuê các, người người đều là đoan trang dịu dàng, đám nhìn ôn lương hiền thục. Nhưng các nàng ta là như vậy sao? Bất quá là mặt ngoài ôn nhu tâm địa bên trong ngoan đọc mà thôi.”

      Hoàng Oanh cười rộ lên, biết nàng là Vương phu nhân.

      “Tiểu thư, ngài lo lắng cho Tĩnh thiếu gia sao?”

      Hoàng Oanh tò mò hỏi.

      Tiểu thư của mình cũng quá bình tĩnh .

      Phỏng chừng cho dù trời trời có đổ cơn mưa đao xuống, tiểu thư cũng chậm rì rì mà bước .

      Tuyệt đối bối rối thay đổi sắc mặt .
      Chap 649: Dám mơ tưởng người của , chán sống !11

      Tô Mạt nhướng mày cười cười, thần thái rất là nghịch ngợm đáng .

      Vương gia, đương nhiên là Vương gia yên ổn gì, cũng chịu thiệt, ta sợ cái gì.”

      Sau đó ngẩng đầu vào phòng, Kim Kết lập tức lấy túi sưởi đưa vào tay nàng, oán giận :“Tiểu thư, ngươi cùng Tĩnh thiếu gia sao lại thế này a, hẹn là thử cái bao đầu gối, người thấy đâu hết.”

      Hoàng Oanh nhìn Kim Kết cái,“ cần làm nữa. Tĩnh thiếu gia còn biết khi nào tới. Vương gia khởi binh vấn tội rồi.”

      Kim Kết hai mắt sáng ngời, hưng phấn mà nhảy dựng lên, nắm chặt quyền, :“ sao? tốt quá. Đem cái tên Vương Mai Lâm kia đánh cho gãy hết răng . Rất ghê tởm. Cũng dám có ý đồ với tiểu thư chúng ta, còn giở cái bộ mặt người nhà thân thiết ra nữa.”

      Nay Vương phu nhân được lòng của hạ nhân, nàng cùng Vương Mai Lâm ở trong phòng những lời ác độc, đều bị bọn nha đầu nghe thấy rồi cho Hoàng Oanh nghe.

      Kim Kết vốn là tính tình lanh lẹ mạnh mẽ, sau khi nghe xong là lòng đầy căm phẫn, chỉ hận thể tự mình xông đến tìm Vương phu nhân cùng Vương Mai Lâm lý luận.

      Nếu phải Tô Mạt ngăn chặn, nàng cũng thể yên tĩnh như vậy ở trong phòng thiêu thùa may vá.

      Nay Hoàng Phủ Cẩn , nàng trong lòng cực kì khoái chí.

      Hoàng Oanh trước nay luôn ổn trọng, suy nghĩ so với Kim Kết nhìn xa hơn, suy nghĩ của nàng cùng Tô Việt sai biệt lắm.

      Thấy Tô Mạt làm như lo lắng, Hoàng Oanh thân thiết :“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia tuy rằng trầm ổn, nhưng chuyện này có thể hay bị kích động? Nếu là nháo nhào ra tình nào đó, chỉ sợ liên lụy thiếu gia. Hay là với lão gia trước tiếng.”

      Tô Mạt cười cười, khoát tay áo,“Cũng cần quản, chúng ta lên lầu thiêu thùa may vá, trong chốc lát còn phải tìm tỷ tỷ thỉnh an lão phu nhân.”

      Lại Tô Việt chịu đựng đau, dẫn theo mấy gã sai vặt tùy tùng, cưỡi khoái mã hướng Vương gia đuổi theo Hoàng Phủ Cẩn.

      Vốn suy nghĩ Hoàng Phủ Cẩn mau, chừng chính mình trễ mất.

      Ai biết nửa đường liền vượt qua, Hoàng Phủ Cẩn cưỡi ngựa, chậm rãi mà , căn bản quá nhanh như suy nghĩ.

      Ven đường các nữ nhi đứng lầu hai nửa vén nửa mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thậm chí còn có người mở cửa sổ ra hướng vẫy đai lưng.

      ngồi ngay ngắn, nhìn chớp mắt, giống như kiểu cả con đường này chỉ có mình .

      Vững như bàn thạch.

      Tô Việt đuổi theo ghìm ngựa song song cùng, kinh ngạc :“Quận vương gia, ngươi đây là muốn Vương gia sao?”
      Chap 650: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 01

      Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là bộ dáng y như lúc mình thường, cũng có tư thế nổi giận, tùy ý ngắm Tô Việt cái, thản nhiên :“Đúng vậy.”

      Tô Việt ấn vào trái tim đập nhanh,“Ngươi là có phải biết Vương gia biểu ca...... Cái tình kia?”

      Hoàng Phủ Cẩn lại gật gật đầu.

      Tô Việt nhìn chút khác lạ, bờ môi tuy rằng hơi căng ra, nhưng cũng khẩn trương.

      thử hỏi:“Quận vương điện hạ rất tức giận sao.”

      Hoàng Phủ Cẩn hơi kéo khóe môi, lạnh lùng :“Ngươi xem.”

      Tô Việt trong lòng hơi run, đều có người càng nổi giận lại càng là bình tĩnh, thậm chí còn có thể cười, mọi thứ y như thường.

      có thể ở thời điểm mọi người chú ý, liền thầm bạo phát.

      Rất có khả năng đồ sát cả nàh người ta.

      Tô Việt toát mồ hôi lạnh, bản thân có phải hay chịu ảnh hưởng của Mạt nhi, ở Hương lâu xem tiểu thuyết diễn nghĩa quá nhiều.

      Tô Việt cười :“ biết nhị điện hạ Vương gia tính thế nào.”

      Đuôi lông mày Hoàng Phủ Cẩn bất động, vẫn như trước bình tâm như vại, :“ biết.”

      Tô Việt hai bên huyệt Thái Dương lại giựt lên liên tục.

      Nếu là Hoàng Phủ Cẩn tới đó liền đem đại môn Vương gia đạp đổ, là việc dễ dàng có thể làm được .

      Mấu chốt là, bản Vương gia khóc lóc om sòm ăn vạ cũng rất lợi hại, hơn nữa này còn liên lụy tới thanh danh của Mạt nhi.

      “Nhị điện hạ, có thể nghe tiểu sinh lời?”

      Hoàng Phủ Cẩn đuôi mắt hơi nghiêng, liếc mắt nhìn ,“Hèn chi nãy giờ nửa ngày trời ta nghe được là lão sinh lăng dong dài sao?”

      Tô Việt mồ hôi lạnh nhất thời rơi xuống, nhị điện hạ, ngài, ngài cần như thế chứ.

      Xem ra là tức giận, nếu có khiếu hài hước thầm mà trầm như vậy.

      Tô Việt vội kẹp bụng ngựa, đuổi kịp Hoàng Phủ Cẩn, cười :“Nhị điện hạ, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn. thể vì việc hỏng việc lớn, ảnh hưởng tới thanh danh của Mạt nhi.”

      Hoàng Phủ Cẩn hừ tiếng,“Hai chuyện khác nhau. Với lại thanh danh của Mạt nhi phải ai cũng có thể tùy tiện ảnh hưởng .”

      khẽ “xuy” tiếng, Tia Chớp liền lập tức chạy nhanh lên.

      Tô Việt vừa thấy, vội phi ngựa đuổi theo.

      Ngựa của so với Tia Chớp kém xa hơn nhiều, lập tức bị để lại ở phía sau.

      chỉ có cách phi ngựa như điên, cũng may mùa đông người đường ít, hơn nữa bọn họ phải là hai bên đường cái có các cửa hàng.

      Nếu ......

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 651: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 02

      Nếu phóng ngựa chạy như điên như vậy, sớm bị người ta ném cải trắng gậy gộc rồi.

      Tô Việt khó khăn lắm mới đuổi kịp Hoàng Phủ Cẩn tại ngã tư đường.

      Đó là bởi vì Tia Chớp đột nhiên dừng lại .

      Tô Việt thở hổn hển, là thư sinh, làm sao cưỡi ngựa qua như vậy, là chịu tội.

      lấy khăn lau mồ hôi,“Điện hạ, ngươi......”

      Hoàng Phủ Cẩn phải tính đóng đinh ở con phố này, gặp người liền chém chứ.

      Truyền thuyết Hoàng Phủ Cẩn năm tuổi liền dám giết người, tám tuổi liền giết người như ngóe rồi.

      Tuy rằng chưa thấy qua, hãy nhìn tư thế tại này, còn có truyền thuyết, và khí thế toàn thân kia của Hoàng Phủ Cẩn.

      Làm người ta rét mà run.

      Đột nhiên, Hoàng Phủ Cẩn mở miệng, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ, nghe ra gì khói lửa tức giận gì,“Nghe ngươi muốn vào Thị Mậu Tư?”

      Tô Việt sửng sốt chút, lúc này, sao còn nhắc tới chuyện này chứ?

      vẫn đáp lại:“Vài bằng hữu tiến cử. Ta nghĩ tới đó, cũng có thể giúp được Mạt nhi.”

      Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi vuốt cằm,“Vậy ngươi .”

      Tô Việt kinh ngạc nhìn cưỡi ngựa trước, vội lại đánh mã đuổi theo, :“Điện hạ, còn chưa có xác định đâu. Nghe hề thiếu con cháu có thế lực, quan to cũng muốn vào đó. Trong đó có Vương gia biểu ca, còn có Lưu gia Lý gia Trần gia ...... Ai......”

      Hoàng Phủ Cẩn thúc ngựa đảo mắt cái đến cửa Vương gia.

      Tô Việt chút do dự theo cùng.
      Cho dù bị Vương phu nhân chửi ầm lên, cũng chấp nhận.

      Ai bảo người nọ phía trước là trượng phu tương lai của Mạt nhi chứ.

      Ai ngờ Hoàng Phủ Cẩn truyền cho ,“Ngươi về trước.”

      Tô Việt cũng chịu, cho dù chính mình giúp được gì, vậy cũng có thể ở bên làm người chứng kiến.

      Về sau Mạt nhi hỏi đến, cũng trả lời được.

      theo sau, :“Điện hạ, ta là thay Mạt nhi đến trông coi. Ngươi làm chueyenj của mình , coi như ta tồn tại.”

      Hoàng Phủ Cẩn liếc , ánh mắt lạnh, ngược lại mang theo tia ôn hòa.

      thản nhiên :“Tùy ngươi.”

      xong nhảy xuống ngựa, liền nhanh tới hướng đại môn.

      cửa vài gã hoa phục sai vặt canh cửa lập tức tiến lên ngăn lại.

      “Ngươi tìm vị nào a?”

      Người qua đặt câu hỏi này ngẩng cao đầu trợn mắt, bộ dạng coi ai ra gì.

      Cũng vì là thất phẩm quan trước cửa tể tướng phủ.
      Chap 652: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 03

      Vương đại nhân nay điều nhiệm nhậm chức công bộ thủy bộ đại phu, đó là chức quan béo bở, mỗi ngày người đến cầu kiến đều phải xếp hàng dài thượt.

      Mà muốn gặp được đại nhân trong nhà , theo thường lệ phải tặng lễ cho người sai vặt.

      Muốn nhanh chút gặp, làm đại , đương nhiên là trực tiếp cho bạc, ít nhất là mỗi người lượng.

      Cho dù là muốn tặng lễ cho lão gia, vậy lễ vật đám canh cửa cũng phải phần năm.

      Bọn họ thấy Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặc đẹp đẽ quý giá khác người bình thường, so với đám người đến bái phỏng , cũng vượt trội.

      Duy nhất giống là, người này cực kì tuấn tú.

      Nhưng là khuôn mặt rất hắc ám.

      Giống khối băng sơn vạn năm.

      Tìm người đến làm việc còn mang tư thế này?

      Bộ dạng ngươi đẹp trai hơn người cũng được a.

      Người sai vặt kia hừ tiếng, thấy Hoàng Phủ Cẩn móc tiền ra, liền càng muốn nán lại tiếp đón.

      Mấy người kia đều là thay phiên nhau tiếp đãi, được tiền lấy trước nửa, còn lại mấy người kia chia đều.

      Hoàng Phủ Cẩn làm người lãnh ngạo, chưa bao giờ chủ động tiến vào đại môn của bất cứ ai.

      Người sai vặt này đương nhiên cũng biết .

      Với lại hôm nay mặc y phục bình thường, vốn định xuất môn.

      Hơn nữa ở chỗ Tô Mạt còn thử qua quần áo, có Hoàng Oanh dựa theo cầu của Tô Mạt làm.

      Vậy lại càng thể cấp bậc quận vương.

      Cho nên vài người sai vặt kia căn bản đem để vào mắt.

      Trong đó người đột nhiên nhớ tới cái gì,“Ai, các ngươi có thể hay là Tống Ngũ thiếu gia tặng cho đại thiếu gia ......”

      Mấy người ồn ào cười to, ánh mắt dâm tà chịu thấu liền quét về phía Hoàng Phủ Cẩn.

      Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt như trước chút thay đổi, nhấc chân liền hướng vào bên trong .

      Vài gã người sai vặt lập tức xông lên ngăn lại, kêu gào :“Ngươi là ai, cũng dám tùy tiện xông vào phủ công chúa!”

      Lại Vương gia đúng là treo bài tử công chúa phủ.

      Năm đó hoàng đế đối với vài huynh đệ tỷ muội của là có hiềm khích, tuy rằng sau đó nhận lại tình thân.

      Cũng chỉ là nển mặt mũi thôi.

      Công chúa da mặt dày đòi Vương đại nhân xin tước vị Hầu ( đứng thứ 2 trong ngũ tước).Nhưng hoàng đế liền phong cho tước vị Bá (tước vị hàng thứ ba trong 5 tước – Công, Hầu, Bá. Tử, Nam - thời phong kiến)

      Nay nịnh bợ đến Tống gia cùng hoàng quý phi, mới có theo Lục bộ cầu chức vụ.

      Kỳ công chúa phủ này, ràng là sỉ nhục của gia tộc họ Vương.

      Chỉ là bọn chính mình lại biết mà thôi.
      Chap 653: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 04

      Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh, tay vung lên cái liền đem vài tên sai vặt ném sang bên.

      Từng người từng người nằm xuống phía dưới chân sư tử đá.

      Tô Việt nhịn cười, đuổi theo.

      Vài người sai vặt nhìn thấy , lập tức giận dữ :“Giỏi a, ra là Tô gia lão nhị. Mau, Tô gia báo tin, kêu phu nhân cùng Quốc Công thu thập !”

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Việt cái,“ tại sợ, trốn còn kịp.”

      Tô Việt mỉm cười, có nửa ý sợ hãi,“Núi đao biển lửa cũng xông vào.”

      Hoàng Phủ Cẩn trong lòng tán thưởng câu, nhìn như người thư sinh, nhưng cũng có chút hiệp khí.

      nhát gan sợ rắc rối, rất hợp tính tình của .

      Tô Việt suy nghĩ, Hoàng Phủ Cẩn đối với Mạt nhi tốt như vậy, chẳng lẽ lại dễ dàng mạo hiểm, dễ dàng làm cho Mạt nhi mạo hiểm?

      Cho nên cũng sợ gì hết cùng xông lên.

      Sống mười năm đến nay, hôm nay mới có cơ hội nở mày nở mặt như vậy.

      Cảm thấy chính mình là nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

      Về sau, cũng luôn chịu người ta bài bố.

      Chính mình phải làm chuyện mình muốn làm.

      Gia đinh của Vương gia đương nhiên biết Hoàng Phủ Cẩn, đại bộ phận cũng biết Tô Việt.

      Dù sao Tô Việt bất quá là con vợ kế, Vương phu nhân lại coi thường , người Vương gia tới Tô gia cũng gặp.

      Người sai vặt chỉ là gặp nhiều người, có biết .

      Bọn gia đinh nhìn thấy hai người nghênh ngang tiến vào, còn tưởng rằng là người quen, cũng thấy người sai vặt dẫn đường, buồn bực :“Nhị vị tìm ai?”

      Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên :“Tìm Vương Minh Chí, Vương Mai Lâm.”

      Người nọ vừa nghe, cũng dám thẳng hô tục danh của lão gia, xong rồi đây.

      Lập tức ỉ biết là tới nháo , vội vàng gào thét võ sư ở hậu viện tới.

      Nhưng bọn họ làm sao là đối thủ của Hoàng Phủ Cẩn, căn bản thấy động tác của , nhưng vẫn theo thường lệ khoanh tay về phía trước, nhoáng cái vài tên võ sư kia bị văng ra ngoài.

      Quỳ rạp mặt đất kêu cha gọi mẹ .

      Bọn họ vội báo cáo đại quản gia, người thường theo lão gia xuất môn .

      Sau đó lại phái người tìm quan lớn, chạy nhanh kêu tuần tra giáo úy dẫn người tới bắt cường đạo.

      Đại quản gia Vương Hải vội vàng chạy tới, nổi giận đùng đùng, trợn tròn mắt lên, giơ tay lên chỉ thẳng, định chửi ầm lên.

      Đột nhiên, hai chân mềm nhũn,“Bùm” quỳ mặt đất.
      Chap 654: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 05

      Cả người run cầm cập giống như rơi rớt ra ngoài.

      “Nhị...... Nhị...... Nhị điện hạ......”

      Hoàng Phủ Cẩn hừ tiếng,“Vương Minh Chí, kêu ra gặp ta.”

      Vương Hải run rẩy thành tiếng,“Lão, lão gia...... Ra, xuất môn ......”

      Hoàng Phủ Cẩn lãnh ngạo nhìn , tiến lên từng bước, vừa vặn dẫm lên ngón tay Vương Hải vừa chỉ vào .

      “A --”

      Vương Hải hét thảm tiếng, suýt nữa đau đớn mà ngất , lập tức đỉnh đầu dòng nước ấm dũng mãnh tiến vào, vừa vặn làm cho bảo trì thanh tỉnh.

      Bảo trì thanh tỉnh, cẩn thận cảm nhận được đau đớn.

      “Kêu Vương Minh Chí ra gặp bổn vương.”

      Hoàng Phủ Cẩn tốc độ chuyện như thường, nhưng uy hiếp trong đó lại làm cho người ta dám nhìn gần.

      Vương Hải chịu đựng đau đớn, dập đầu như giã tỏi,“Tiểu nhân, tiểu nhân xin ngay.”

      đứng dậy vội phân phó người dẫn nhị điện hạ bọn họ chính sảnh, hầu hạ trà ngon bánh trái, thỉnh lão gia về nhà.

      Nếu là hoàng tử khác, dựa vào luật pháp của triều đại, còn có thể dùng lí luận phen.

      Nhưng đụng tới vị gian ác này, trước tiên vẫn là thoát thân .

      câu chọc giận , trực tiếp ra đòn chí mạng.

      bất quá chỉ là quản gia, cũng thể đem tính mệnh ra đánh cược.

      Vương Hải nghiêng ngả lảo đảo ra cửa, lập tức phái người tìm Vương Minh Chí trở về, còn truyền tin cho Vương Mai Lâm, cùng với vài vị gia khác.

      Nghĩ hồi lập tức lại phân phó,“Mau, truyền tin tới Tô gia, cho đông cung Tô gia đại thiếu gia truyền tin. Hắc, ta cũng tin, còn phản được . Bất quá chỉ là tên hoàng tử được sủng, ta phỉ nhổ!”

      “Ôi......”

      Tay đau đớn, hùng hùng hổ hổ :“Con mẹ nó, chỉ là tên quận vương, có gì đặc biệt hơn người. Lão gia chúng ta cùng biểu thiếu gia dựa vào thái tử, tương lai là hoàng đế. Hừ, sớm muộn gì có ngày, chém đầu ngươi. Đem ngươi mười ngón...... đúng, hai mươi đầu ngón tay, từng ngón từng ngón cắt xuống...... Ai a...... Ta ngươi chút......”

      Tiểu nha đầu bôi thuốc bĩu môi, trong lòng lại mắng đáng đời, kiếp này bị báo ứng.

      Làm nhiều việc ác, tất có báo ứng.

      Tham ô nhiều bạc như vậy, tu kiến mấy chỗ đê đập nghe mùa hè vừa rồi bị sụp đổ, chết đám người.

      Còn nhiều chỗ lo liệu, trấn áp việc xuống.

      Lừa gạt cấp .
      Chap 655: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 06

      Tiểu nha đầu oán hận đem mớ thuốc ấn mạnh vào miệng vết thương.

      Bị đau Vương Hải lập tức nhảy dựng lên, chộp lấy bàn tay nàng ta.

      “Tiểu tiện nhân, ngươi muốn mưu sát ta hả!”

      Tiểu nha đầu bĩu môi ủy khuất :“Đại quản gia như thế nào hiểu, ngài đây là nghiền thương, xương cốt đều bị nát rồi, phải dùng dược nhanh. Nếu lát nữa đại phu đến đây, cũng đành bất lực.”

      Vương Hải cả giận:“Cút mau xem đại phu đến chưa.”

      Tiểu nha đầu ném dụng cụ và thuốc xuống, xoay người chạy .

      Suy nghĩ trong chốc lát, lông mày của nàng ta giương lên, lấy ra chiếc khăn của mình, lấy ra đại bút, vội vàng vẽ họa.

      Sau đó thừa dịp loạn, cũng dám đại sảnh, nàng lặng lẽ qua, đem chiếc khăn ném tới đường hành lang, lại chạy nhanh như bay.

      Hoàng Phủ Cẩn ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, ngồi ổn định ngay ngắn, chút cũng sốt ruột.

      Tô Việt qua lại, ra ngoài nhìn nhìn, Vương Minh Chí này, là giảo hoạt.

      Khẳng định cáo trạng trước với thái tử và hoàng đế.

      nhìn thấy chiếc khăn, mặt đen tuyền biết vẽ cái gì.

      do dự chút, nhặt lên xem, ra là bức bản đồ của Vương phủ.

      Nhịn được ha ha cười rộ lên, vội vào nhà giao cho Hoàng Phủ Cẩn.

      “Điện hạ, thỉnh xem!”

      đem chiếc khăn đưa qua, Hoàng Phủ Cẩn nhìn lướt qua, tuy rằng nét vẽ vội vàng, nhưng những chỗ mấu chốt quanh viện được đánh dấu.

      Vương Minh Chí ở đâu, Vương Mai Lâm ở nơi nào.

      Mặt còn , Vương Minh Chí cùng vài đồng nghiệp uống rượu rồi, Vương Mai Lâm có ở nhà.

      Vương Mai Lâm tuy rằng bị Tô Mạt hung hăng nhục nhã phen, nhưng trở về lại nhớ nhung bộ dáng nàng từng cái nhăn mày từng nụ cười.

      Luôn cảm thấy lúc nàng mỉm cười nghiêng đầu nhìn , sóng mắt kia như nước trong veo mang theo tia châm chọc, liền càng thêm câu hồn.

      Nhu tình mật ý, nữ nhân ôn nhu như nước gặp nhiều rồi.

      Chán ngắt .

      Luôn cảm thấy ngũ muội muội càng nghĩ càng xinh đẹp, lại thông minh, lại có tính cách.

      Cho dù bị nàng trêu đùa, cũng rất vui vẻ .

      càng nghĩ càng cảm thấy, nàng chính là thiên nga, chính là con cóc.

      Nhưng vẫn muốn ôm con thiên nga đẹp nhất kia mới cam tâm.

      Sau khi về nhà, càng cảm thấy nha đầu trong việc người người đều xấu hơn cả con cóc.

      phải ghen tuông tranh giành là muốn xin đồ, hoặc là muốn quyến rũ .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 656: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 07

      Hừ, nhìn xem ngũ muội muội người ta kìa, nửa con mắt cũng thèm nhìn !

      Vương Mai Lâm ở trong phòng bị ma chướng, mỗi ngày nháo loạn chuyện tuyệt thực, ép nãi nãi của nghĩ biện pháp giúp .

      Lão thái thái cưng chìu nhất tên cháu bảo bối hư hỏng này, nhưng đòi hỏi của quá quắt a.

      tại ai dám Quốc Công đòi người ?

      Ai dám cùng Hoàng Phủ Cẩn cướp nữ nhân!

      Chán sống phải .

      Vài huynh đệ của Vương Minh Chí sợ Vương Mai Lâm gây vạ mất mặt, đó là chuyện rơi đầu chuyện a.

      Cho nên cháu trai ở nhà nháo loạn càng tốt.

      Đừng ra ngoài gây chuyện là được.

      nha đầu thông phòng bên người của Vương Mai Lâm là Lục Nhuế cho chủ ý,“Đại thiếu gia, ngài thể vội vàng. Dù sao biểu tiểu thư còn , thú về phủ cũng thể viên phòng. Đơn giản là để Quốc Công gia thay người dưỡng hai năm. Quá vài năm, chừng thái tử liền đăng cơ. Thời điểm, ngài còn lo lắng cái gì? Biểu thiếu gia là người vạn người. Xin hoàng đế ban thưởng cho ngài nữ nhân, tính toán nhiều chuyện lớn hơn chút . Nhìn ngươi tại muốni chết muốn sống, là mất mặt.”

      Vương Mai Lâm vừa nghe, lập tức như được điểm chỉ, vỗ tay cái, vui vẻ :“Đúng rồi. Qua hai năm nữa, bộ dạng ngũ muội muội càng mỹ lệ. Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành thiên hạ đó, nhưng chỉ có thể là của ta. được, ta phải chạy nhanh với Trì biểu đệ, để giữ lại nàng cho ta. thể hứa cho người khác. Nếu hai năm sau, bao nhiêu người tranh với ta. chừng, thái tử còn coi trọng nàng ấy.”

      xong kêu người thay quần áo chuẩn bị xe cho , muốn đông cung.

      Lục Nhuế vội khuyên nhủ:“Đại thiếu gia, ngài đây là phát cái gì điên nha. Qua vài ngày cũng muộn. Ngoài ngài ra, có người nào đối với cái nữ oa nhi có hứng thú đâu.”

      Vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến đạo cười trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai, giống như thanh băng vỡ ngọc tan, mang theo từ tính mị hoặc.

      “Vương Mai Lâm, ngươi lăn ra đây cho bổn vương.”

      Thanh thản nhiên , giọng điệu nhàng.

      tia giận dữ.

      Nhưng rơi vào trong lỗ tai mọi người, chỉ cảm thấy giống như đất bằng dậy sóng.

      Vương Mai Lâm quát to tiếng,“Má ơi, tên dime vương sống kia như thế nào lại đến đây.”

      Cuống quít hướng dưới sàng trốn .

      Miệng lại còn chịu thua, hô:“Có bản lĩnh ngươi tiến vào!”

      Hoàng Phủ Cẩn dám tiến vào, phải cáo xâm nhập quan viên, bức gian nhóm thiếp thất của mình, để hoàng đế lăng trì !
      Chap 657: Mãnh hổ phát uy nhiều năm 08

      Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh tiếng,“Ta đến cửa viện, ngươi ra đây, ta phóng hỏa tên Vương bát đản kia.”

      Vương Mai Lâm chắc chắc dám, còn ở trong góc phòng kêu gào,“Hừ, có bản lĩnh tiến vào đơn đấu. Ngươi, ngươi có gì đặc biệt hơn người . Ỷ vào biết võ công lợi hại. Có bản lĩnh, ngươi đừng dùng công phu a.”

      Vừa dứt lời,“Bịch” vật nện ở bên cạnh màn trướng của ,“Phần phật” Lập tức, ngọn lửa liền lan ra.

      Vương Mai Lâm sợ tới mức sốc nặng, nhảy mạnh lên lao ra ngoài, kêu người ta mau chóng cứu hoả.

      Cũng may có ngọn lửa mới nào rớt xuống, vài nha đầu vội đem màn tháo xuống, có tạo thành thế lửa.

      Vương Mai Lâm đành phải ôm đầu ra ngoài, vừa ra khỏi cửa bị người tóm cổ dẫn , chân chạm đất hướng chính viện đại sảnh vào.

      Tô Việt nhìn về phía đến Vương Mai Lâm vênh váo tự đắc bị tóm như tóm con gà lôi , đều nín được, tránh ở tòa núi giả lên tiếng cười trận cho .

      Nhưng lúc ra, phát mình bị lạc đường .

      Mà Hoàng Phủ Cẩn cùng Vương Mai Lâm thấy đâu hết.

      muốn tìm người hỏi đường, lúc này mọi người đều trốn biệt, ai dám đến.

      Đột nhiên, bàn tay bé ôn nhuyễn cầm lấy, thấp giọng :“ theo ta.”

      Tô Việt ngẩn ra, bị tiểu nha đầu lôi kéo chạy .

      Nha đầu kia mặc áo màu xanh, váy cũng màu xanh, thắt chiếc đai màu hồng sắc, chính là tiểu nha đầu vừa để lại chiếc khăn.

      Tô Việt vội hỏi:“Đa tạ nương cứu giúp.”

      Nha đầu kia hừ :“Bất quá là lạc đường, lại chết, làm sao cứu giúp ?”

      Tô Việt vội im lặng , chỉ theo nàng ta.

      Đến chỗ đường hẻm, nha đầu kia xoay người mạnh cái, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt đen như mực, có bver xinh đẹp tầm thường, nhưng biểu tình quá mức cương liệt hung hăng , dọa nhảy dựng.

      nương, tại hạ......”

      muốn hỏi chính mình có phải hay đắc tội nàng .

      Nha đầu kia :“Ngươi nhớ kỹ, ta gọi là Hoa Ngọc La, ngươi nợ ta hai lần ân huệ, về sau ta còn tìm ngươi.”

      xong bỏ chạy.

      Tô Việt trố mắt nhìn nàng, nàng chạy xa thấy đâu nữa.

      Chóp mũi còn có hương thơm sâu kín, nâng tay nhìn chính tay mình, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
      Chap 658:Đừng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện 01

      Nghe xa xa có tiếng động ồn ào, vội bước nhanh tới chỗ đó.

      Đúng là phía trước chủ viện đại sảnh.

      Vương Minh Chí trở lại, còn có nhị đệ Vương Kiến Ninh, có vài người cháu khác, Vương Phượng Lâm có quen.

      Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ hiên ngang ngồi ở giữa, Vương Minh Chí sắc mặt xám xịt như bụi đất, vừa tức vừa giận, lại dám phát tác.

      là làm sống mà bị nghẹn chết.

      Vương Minh Chí chắp tay, hừ :“Lâm Giang vương, ngươi đây là có ý tứ gì? Cần phải ràng. Nếu hạ quan bẩm báo với thái tử điện hạ, đến lúc đó thỉnh điện hạ phân xử.”

      Hoàng Phủ Cẩn thế nhưng lại mỉm cười.

      Ngày thường giống khối huyền băng vạn năm tan chảy, nay lại mỉm cười như vậy, mọi người chỉ cảm thấy khắp phòng rực rỡ, quả thực là tao nhã tuyệt thế.

      Mấy nam nhân trong lòng đều là động đậy, ràng là nam nhân, như thế nào thời điểm cười lại mỵ như vậy!

      Vương Mai Lâm biết Hoàng Phủ Cẩn là vì Tô Mạt mà đến, giậm chân :“Ngươi cần ỷ thế hiếp người. Muốn cùng ta cướp Mạt......”

      “Ba” tiếng, Vương Mai Lâm liền bị đánh cho miệng méo xệch, cũng nên lời.

      Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng ở trước Vương Mai Lâm nhìn gần .

      Bọn họ căn bản có nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn ra tay như thế nào!

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm Vương Mai Lâm, khóe môi xả ra tia tàn nhẫn, hai mắt phóng xạ ra ánh mắt như dã thú tối tăm hung tàn.

      “Vương Mai Lâm, bổn vương cảnh cáo ngươi, về sau cấm cái miệng của ngươi ra cái kia tên.”

      thong thả, gằn từng chữ, khí thế lại tàn ác khiến cho người ta sợ hãi.

      Làm cho Vương Mai Lâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

      Vương Mai Lâm chỉ cảm thấy chính mình bị ngọn đao phong bao vây lấy, lạnh thấu xương, hàn thấu tâm.

      Tinh lực người đều như bị rút cạn kiệt.

      sợ run cả người, lập tức khống chế được, hai chân như nhũn ra, lại khống chế được tiểu tiện.

      Hoàng Phủ Cẩn căm ghét ném , Vương Mai Lâm liền nằm đơ đất, giống như đứa ô ô bắt đầu la khóc ầm ĩ.

      Vương Minh Chí bị làm cho mất hết thể diện, tức giận đến cả người run run,“Ngươi, ngươi......”

      Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười, giơ mi lên, lại ngồi xuống, thản nhiên :“Vương đại nhân hiểu lầm . Bổn vương bất quá là tới chuyện cũ. Năm đó lúc từ biệt ở Mạc Bắc, chưa đơn độc gặp mặt qua.”
      Chap 659:Đừng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện 02

      Như thế, Hoàng Phủ Cẩn có để ai ở trong mắt a.

      Cho dù là bị hoàng đế nghi kỵ, muốn dỡ bỏ tước hiệu chức quan vào kinh chịu thẩm cũng nháy mắt.

      Vương Minh Chí trầm oán thầm .

      Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục cười :“Nhiều năm qua như vậy, đây là bổn vương lần đầu tiên tiến vào phủ đệ của thần tử.”

      Cũng ai dám cùng nhắc đến Tô gia.

      Tầm mắt Hoàng Phủ Cẩn đảo qua ở mặt mọi người, bọn họ chỉ cảm thấy giống như bị lưỡi liềm của tử thần phóng ra tia sáng chói lọi của bạch cốt, cả người lạnh như băng.

      “Vương đại nhân ta chính là đến tính toán nợ cũ, ôn chuyện cũ, có ý tứ khác.”

      Vương Minh Chí trong lòng kêu lộp bộp, chính mình khi nào thiếu nợ cũ ?

      Tầm mắt Hoàng Phủ Cẩn ở đùi băn khoăn,“Năm đó ở Mạc Bắc, Vương đại nhân áp tải lương thảo . Nếu phải bổn vương, cái đùi phải kia liền tàn phế rồi. Mà Vương đại công tử, từng từ trong cung của ta cầm miếng bạch ngọc kỳ lân.”

      Vương Minh Chí đều nhớ nổi chuyện xưa như vậy.

      Vương Mai Lâm khóc :“Kỳ lân kia, kỳ lân kia là thái tử thích, ta cầm cho , nhưng phải là bị ngươi đập nát sao?”

      Kỳ lân kia vốn là Tiên hoàng hậu thời điểm làm hoàng đế, phụ hoàng của nàng tặng cho nàng làm lễ vật sinh nhật.

      Là đồ vật mà nàng cả đời nhất.

      Sau lại nàng đưa cho hoàng phu.

      Lại sau đó, hoàng phu làm hoàng đế, nàng thành hoàng hậu.

      Hoàng phu lại đem ngọc kỳ lân kia phản ban thưởng cho nàng.

      Mà hoàng hậu lại đem nó ban cho cung tì của mình.

      Cung tì kia chính là Thục phi sau này.

      Thân nương của Hoàng Phủ Cẩn.

      Tính tình Hoàng Phủ Cẩn thà làm ngọc vỡ, tại cái thời điểm kia, mọi người đều có lãnh hội.

      Bởi vì đánh nát bạch ngọc kỳ lân kia, hoàng đế lấy roi quất hai mươi roi, đưa ở lãnh cung cấm cửa nửa năm.

      tại thế nhưng lại đem chuyện xưa nhắc lại, có ý tứ gì?

      Hoàng Phủ Cẩn từ từ :“Cách nhiều năm, vậy lợi tức này cũng theo thời gian mà nhiều lên. Ta nghe người ta , Vương đại nhân gia bạc tiêu hết, đem đến bên ngoài cho vay nặng lãi, lợi ích lãi mẹ đẻ lãi con.”

      Vương Minh Chí sắc mặt đại biến, quan lại trong triều đình, phàm là nhúng tay vào tham ô, nhà nào phải giàu chảy mỡ chứ.

      Nhưng phía dưới đều là hiểu trong lòng mà ra, lừa gạt bề thôi.

      Càng là có tiền ngườita càng bủn xỉn.

      Càng là có tiền càng muốn có tiền nhiều hơn.
      Chap 660:Đừng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện 03

      Có thể mua đồ trang hoàng đáng giá hàng ngàn hàng vạn tiền cho vô số nữ nhân tranh nhau ghen tỵ trong phủ của chính mình, cũng bỏ ra được bố thí cho khất cái cái bánh ngô.

      Thậm chí vẫn là ngừng hút hết sức lao động xương máu của dân chúng.

      Vương Minh Chí quản thủy bộ, vận chuyển đường sông các nơi, hàng năm lũ định kỳ, cho dù có nạ lũ lụt.

      Bọn họ cũng như cũ lấy đào mấy con đê lớn.

      Vừa có thể lấy tiền từ ngân khố triều đình, còn có thể bắt dân chúng nộp thuế.

      Còn có thể khoanh vòng thổ địa gặp tai hoạ.

      Chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn biết sao?

      lạnh lùng nhìn bọn họ, tại có năng lực quản trị bọn họ.

      Nguyên bản cũng muốn sinh , tạm thời cứ để bọn họ gây họa.

      Nhưng là ngay tại thời điểm phải rời khỏi kinh thành tới phía bắc, bọn họ lại dám động chạm tới , vậy cho bọn họ chút nhãn dược.

      ở bên ngoài đối đầu chiến đấu hy sinh, bảo hộ Đại Chu an bình.

      Bọn họ chỉ cảm thấy đó là đương nhiên.

      cũng nghĩ tới việc người ta chính mình tốt, càng nghĩ tới làm cho người ta mang ơn .

      Nhưng là bọn họ thể lấy đao đến đâm vào ngực .

      Bọn họ nếu đâm , liền hung hăng đâm lại ngay tức khắc.

      Hơn nữa việc này nhìn như kì thực rất lớn.

      Hoàng Phủ Cẩn căn bản để tâm đến tên Vương Mai Lâm, cho dù mười tên trăm tên cũng đáng gì.

      Nhưng là nếu truy đến cùng tình có đơn giản như vậy.

      Nếu Vương Minh Chí cùng đám người Tống gia với thái tử liên hợp lại, vậy chuyện này mặt ngoài là Vương Mai Lâm thích Tô Mạt.

      Mà sau lưng liền có khả năng liên lụy rất nhiều.

      Có thể dùng để kiềm chế , cũng có thể dùng để kiềm chế Tô quốc Công.

      Hơn nữa Tô Mạt có khả năng, quản lý càng ngày càng nhiều sản nghiệp, tiền tài càng ngày càng nhiều.

      Đám người có lòng tham đáy, đương nhiên liền muốn có được nàng.

      Trọng yếu hơn là, Hoàng Phủ Cẩn muốn làm cho hoàng đế xem.

      Mạt nhi nay càng lúc càng lớn, qua sang năm, phỏng chừng nhóm quý tử con nhà quan chức còn có ít người dụng tâm kín đáo muốn cầu hôn.

      Hoặc là cầu hoàng đế chỉ hôn .

      Mặc kệ bọn họ nhìn trúng là cái gì, tóm lại cái thời điểm kia, hôn của Mạt nhi, là con bài hoàng đế kiềm chế .

      Vừa vặn mượn cơ hội này, dằn mặt bọn chúng.

      Cho nên Hoàng Phủ Cẩn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, uy vũ bất động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :