1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 504: Thiên ngoại lái hương 03

      Vương phu nhân nhíu mi :“Càng ngày càng có quy củ, lão tổ mẫu cùng phụ thân chưa ăn xong, nữ nhi tự mình trước rồi.”

      Lão phu nhân nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt cái, ý tứ là: Đều là lỗi của ngươi.

      Tô Nhân Vũ buông bát đũa,“Ta cũng no rồi.”

      trước nay ăn cơm chỉ ăn đủ chứ ăn no, ăn no bảy tám phần là được rồi.

      Lão phu nhân chỉ chỉ vào vài món thức ăn kia, phân phó :“Mấy món này đưa tới cho tam tiểu thư.”

      Những người khác bình thường, riêng nhị tiểu thư vừa nghe thấy liền sửng sốt, nhìn trộm xem lão phu nhân, trong lúc nhất thời có ý tứ gì.

      Nàng vội buông bát đũa, đứng dậy giúp lão phu nhân múc canh.

      Lão phu nhân thản nhiên :“Làm ra vẻ , phải uống canh trước khi ăn cơm.”

      Nhị tiểu thư động tác tay sững lại chút, có chút xấu hổ, Vương phu nhân :“Nhị nha đầu làm việc của mình .”

      Nhị tiểu thư cắn cắn môi, lui xuống.

      Tô Mạt cười hơi nhìn nàng, thu hồi ánh mắt với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ta muốn cùng tỷ tỷ ra ngoài xem có cửa hàng thích hợp hay .”

      Lão phu nhân mày nhíu lại, đợi bà chuyện, Vương phu nhân trách mắng:“ biết quy củ, tiểu thư khuê các, làm sao có thể tùy tiện chạy nhảy ở bên ngoài.”

      Tô Mạt để ý đến nàng ta, chỉ với lão phu nhân:“Để nhị ca cùng với chúng ta. Ngồi xe ngựa , treo mành sa mỏng, tỷ tỷ cũng đội mũ có sa che mặt......”

      Lão phu nhân để mắt tới nàng, cười :“Việc xem xét cửa hàng vừa mệt vừa phiền, ngươi tự mình phiền . Cho tỷ tỷ ngươi ở nhà ở bên cạnh giúp ta.”

      Tô Mạt biết nàng muốn cho đại tỷ xuất môn, dù sao cũng có khả năng làm thái tử phi.

      Nàng chu miệng,“Lão tổ mẫu chính là bất công.”

      Nàng ôm lấy gáy đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta tự xem xét, xem xong trở về cho ngươi nghe.”

      Đại tiểu thư cười cười, lôi kéo tay nàng :“Ta cũng có gì, còn muốn ra ngoài đâu. Ta đem trở về rất nhiề nữ, phải cần phân loại, còn muốn thử nghiệm chút. Sau đó đem kết quả phái người cho sư phụ biết.”

      Vương phu nhân nghe xong, truy vấn :“Cái gì sư phụ? Có phải nam nhân hay ?”

      Đại tiểu thư nhíu mi để ý tới.

      Lão phu nhân :“ lo cái đó, ta thấy. Là người có tâm địa tốt.”

      Vương phu nhân nóng nảy.

      Đại tiểu thư đứng dậy, hành lễ với lão phu nhân, sau đó lộ ra vẻ mặt lãnh nghiêm lôi kéo Tô Mạt mất.

      Thanh của Lão phu nhân truyền đến,“Cho nhị ca ngươi cùng ngươi .”
      Chap 505: Thiên ngoại lái hương 04

      Tô Mạt vui lên tiếng, đưa đại tiểu thư trở về trước.

      Nàng mang theo Kim Kết cùng Lăng Nhược, mặc quần áo mộc mạc, lại đeo cả mũ sa che mặt, sau đó tìm nhị ca.

      Tô Việt chuẩn bị xe ngựa xong, ở chỗ nhị môn chờ các nàng.

      Gã sai vặt của Nhị ca gọi là Mặc Tùng :“Ngũ tiểu thư, hai ngày này có đoàn xiếc ảo thuật từ phía nam đến, có diễn xiếc thú, còn có nuốt hỏa kiếm, ảo thuật , hay cực kỳ luôn.”

      Tô Mạt nhìn liếc mắt cái,“Ngươi lại rồi?”

      Mặc Tùng cười hắc hắc, sờ sờ sau ót,“Chưa có , điều này chỉ nghe người ta thôi, muốn cho ngũ tiểu thư xem mới ra.”

      Kim Kết liền quyệt miệng, hừ tiếng,“Ta thấy là ngươi muốn xem có. Dụ tiểu thư ta chỗ phức tạp có đủ loại người đó, địa phương vừa hỗn vừa loạn, ngươi muốn bị đánh hả.”

      Mặc Tùng vội cầu xin tha thứ,“ nãi nãi, biết ngươi lợi hại. Trăm ngàn đừng cáo trạng, nếu mông ta đều bị đập nát .”

      Kim Kết giương mắt lạnh lẽo lườm ,“Về sau đừng lấy cái tiểu tâm tư của ngươi để xúi giục chủ tử, nếu cho ngươi nếm mùi đau khổ.”

      Mặc Tùng vội xin tha,“Nhị thiếu gia, tiểu nhân có xúi giục ngài.”

      Tô Việt cười hớ hớ đag theo Tô Mạt phía trước, lúc này quay đầu :“ ? Ta đây thích ăn đường cùng mứt hoa quả, vây sao ngươi mỗi lần đều phải mua?”

      Mặc Tùng vội đánh miệng mình, Tô Việt cười :“Được rồi. Cũng phải chuyện gì lớn lao. Kẹo đó là ta nguyện ý mua cho ngươi ăn. Chỉ đừng gạt ta mấy chuyện quan trọng hơn là được.”

      Mặc Tùng vội :“Tiểu nhân dám, đó là chuyện xấu bụng, tiểu nhân dám.”

      Kim Kết liếc mắt nhìn , giúp đỡ Tô Mạt lên xe ngựa.

      đường ra hoàng thành Đông An môn, Mặc Tùng ngồi ở bên ngoài tấm gỗ xe, chỉ vào tòa tòa nhà lớn nhất :“Xem kìa, kia chắc là tân phủ đệ của Lâm Giang Vương Nhị điện hạ. Khí thế quá !”

      Sư phó đánh xe gật gật đầu, nhiều lời.

      bất quá là tên đánh xe, tới phiên loa lắng, cũng hâm mộ được.

      Tô Việt ở bên trong nghe được, bèn vén màn xe lên để cho Tô Mạt xem.

      cố ý bảo người vòng ngang qua, từ cửa trước đường cái của Vương phủ .

      Chỉ thấy xe ngựa lui tới, chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

      P/s: Bà kon ui, chap 506-510 do nàng LÃng Khách post nhá ^^
      Chap 506: Thiên ngoại lái hương 05


      Chỉ thấy xe ngựa lui tới chuyển đồ đạc vào vào ra ra, chiếm hơn phân nửa đường cái.

      Hai bên cửa trước phủ là hai bức tượng sư tử bằng đá cao lớn uy mãnh, rất có khí thế.

      Vương phủ nằm con phố buôn bán phồn hoa, cửa hàng san sát, người và xe đến rồi tấp nập hoa cả mắt. Đại Chu hôm nay tuy rằng còn sử dụng chính sách trọng nông ức thương, nhưng cơ bản có chính sách nào đối với chợ gây hạn chế. Buôn bán đường trừ ngày hội cố định ba năm ngày khai tập trong những ngày bình thường hai bên đường vẫn là các loại cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Nhưng là giá cả chợ so với ngày hội thường cao hơn chút nên khách hàng phần đông là tầng người trung lưu hoặc cấp cao đến mua, thị dân gia cảnh bình thường vẫn nên chờ khai tập mới đến tập hợp mua hàng hóa.

      Tô Mạt tính toán chút, nhìn nhìn, cảm thấy vừa ý với vị trí của đại bố trang, dù là phía sau hay trước cửa đều có thể “giăng lưới bắt chim” (hai mặt tiền), chỉ cần nhìn là biết chỗ này nếu làm ăn sinh ý rất khá.

      Vách bên cạnh nó là nhà tiệm bán thuốc, khách bên trong dù cần lang trung chẩn bệnh cho nhưng tới mua dược ít, cách vách bên kia cách là gia tiệm trà nho , là nơi nghỉ chân của khách các nơi.

      Xem xét xong bọn họ lại tiếp tục về phía trước, chờ đem đông tây nam bắc đều xem hết thảy rồi Tô Mạt mới với nhị ca:“Chúng ta đến gia hình gia bố trang ở ngã tư kia .”
      Kia bố trang ở kia sai, ngã tư đường đông đúc, xem như hết hoàng kim rồi, chỗ này chắc hẳn tiền thuê ít a.

      Tô Việt :“Trang này… quả là vị trí tốt a.”

      Cách Lâm Giang Vương phủ rất gần, cuối phố chính là cửa Vương phủ, cười cười.

      Chẳng lẽ muội tử muốn dùng đủ mọi thủ đoạn để mưu tính việc bày trí cái bố trang này?

      Tô Mạt thay bộ trang phục tiểu nha đầu, lại Kim Kết làm cho nàng kiểu tóc nha hoàn đơn giản, trong nháy mắt Lăng Nhược đem nàng Lâm Giang Vương phủ nhìn cái, sau đó đối Tô Việt :“Nhị thiếu gia, chúng ta nhìn chút.”

      Tô Việt dở khóc dở cười, nàng biến hóa cũng nhanh , tất cả chuẩn bị đầy đủ hết.

      Hai người xuống xe, Mặc Tùng nhìn Tô Mạt nhìn hồi lâu, cười :“Tiểu thư cho dù giả thành nha hoàn vẫn thấy được khí chất tiểu thư.”

      Tô Mạt liếc trắng mắt, Kim Kết lại trực tiếp đạp cước, sau đó theo Tô Mạt cùng nhị thiếu gia vào bố trang.

      Hai mắt Tô Mạt nhanh chóng đánh giá, cơ bản là muốn tính sơ qua diện tích bố trang, bởi vì độ sâu của gian phòng nhất định phải đúng chuẩn, phía còn phải thêm vài thứ vụng vặt linh tinh nữa, nàng tính toán xong thấy nơi này so với tiêu chuẩn của nàng sai biệt lắm liền quyết định.
      Chap 507: Thiên ngoại lái hương 06


      Phía trước bố trang này là 5 gian hàng cao hai tầng rộng rãi, mặt sau có tiểu viện, sương phòng, sau này có thể để cho bọn tiểu nhị ở lại, vào sâu bên trong còn có hai tiến, chính giữa có đại viện, mặt sau có tráo lâu.

      Xem ra tất cả đều đầy đủ.

      Vị trí này, diện tích này, Tô Mạt tính tính lại chỉ sợ tiền đầu tư phải lên đến năm sáu ngàn lượng bạc .

      Nhìn thấy bọn họ trái phải xem vải dệt, bên này tiểu nhị lập tức chạy đến chào đón bằng thanh trong trẻo, ánh mắt chuyên chú, biểu tình tuyệt đối nhiệt tình.

      Chưởng quầy bên kia ở gẩy đẩy bàn tính, Tô Mạt mỉm cười, nghe thanh kia của chán chết được.

      Vải vóc ở đây chất lượng xem như sai, màu sắc cũng đẹp mắt, chỉ là thoạt nhìn hơi cổ xưa chút.

      Nàng cười với Tô Việt :“Nhị thiếu gia, nơi này hàng hóa thực cũ a, bằng chúng ta qua trang Tống thị tơ lụa bên kia nhìn xem, nghe chỉ tơ lụa của bọn họ tốt mà vải bố, vải bông đều có đủ cả.”

      Vị chưởng quầy kia vừa nghe thế lập tức ngẩng đầu lên, cười cười ra, chắp tay :“Vị công tử này, xin hỏi người muốn mua vải bố? Trang của ta cũng có bố, đương nhiên chất lượng vô cùng tốt , giá cũng rất hợp lý.”

      Tô Mạt hỏi hỏi giá, nghe xong mới :“Chưởng quầy , giá này của ngươi so với bên kia cao hơn mấy phần nha.”

      Chưởng quầy kia lập tức cúi đầu thở dài,“Cái này nếu buôn bán như trước kia còn có lời nhiều. Theo giá bình thường mà , cuộn vải sa tanh trung đẳng ít nhất cũng mười lượng bạc, kết quả Tống gia ỷ vào quyền thế, có thể lấy thứ này từ trong cung ban cho đem bán ra ngoài, mới có thể bán chín lượng bạc, cứ như vậy mãi, người khác còn có thể kiếm sinh ý như thế nào được chứ. Chúng tôi càng làm càng mệt. Hàng hóa bán ra được, phía nam có hàng hóa mới người ta cũng chẳng dám đưa tới.”

      Tô Mạt gật gật đầu, vừa rồi nàng cũng có thấy Tống thị tơ lụa trang, chắc là nhà mụ mụ hoàng quý phi mở.

      Lẽ ra theo luật người nhà của hoàng hậu cùng quý phi ở bên ngoài được kinh doanh, nhưng đây là Tống gia tứ gia đương nhiên ai dám ngăn cản.

      Phụ thân của Hoàng quý phi là An Thanh Hầu căn bản có làm ăn mua bán gì đương nhiên tra ra , nhưng ai biết bọn tứ gia có ra mặt hay , ai dám khai bọn họ ra sao?!

      Tô Mạt tính toán chút, cười :“Nhị thiếu gia, nhà này quá lớn, ta sợ dùng được.”
      Nàng vừa dứt lời, chưởng quầy kia lập tức hiểu ra , nhãn tình sáng lên,“Hai vị là muốn bàn chuyện cửa hàng sao?”

      Tô Việt hơi hơi vuốt cằm nhiều, chỉ làm ra dáng cho người ta nhìn sao cho giống mà thôi.
      Chap 508: Thiên ngoại lái hương 07


      Chưởng quầy kia liếc mắt nhìn bọn họ cái, có điểm do dự ngượng ngùng :“Nơi này của chúng tôi cũng tệ lắm, sai, các vị có thể nhìn kỹ xem nó hợp hay thích hợp?”

      Tô Mạt lập tức hỏi:“Chưởng quầy , nơi này buôn bán tốt ?”

      Chưởng quầy :“Chỉ là đối diện chúng tôi có trang, nghe cũng là hoàng thân, chỉ sợ......”

      Nghe thấy thế, Tô Mạt mỉm cười, chưởng quầy này vẫn còn lương tâm , cũng vội vàng giục người ta mua chỗ này để gánh thay khó khăn.

      Vị trí này sai, nhưng phía trước có học quán, chuyên môn phụ trách ấn thư, khai thư cửa hàng này chỉ sợ chỉ còn đường chết.

      Nàng cười :“Chưởng quầy , nếu ngươi nghĩ đến chuyện bán… vậy cho chúng ta cái giá thực luôn . Thiếu gia chúng ta cũng quá để ý đến tiền bạc đâu.”

      Chưởng quầy kia liếc mắt cái đánh giá Tô Việt từ xuống dưới, lại nhìn Tô Mạt, nha đầu có khí độ này, vậy thiếu gia là công tử nhà nào?

      Phong độ có, tuấn mỹ tao nhã có, thoạt nhìn là biết chỉ sợ lai lịch .

      nghĩ nghĩ, tuy rằng rất muốn nhanh chóng giải quyết cho xong trang này nhưng lại cố gắng bình tĩnh vội , giống như chính mình còn kênh kiệu, luyến tiếc muốn kiếm được số bạc lớn hơn, vừa nghĩ thông suốt xong liền :“Nếu công tử thành tâm muốn mua, vậy ta ra giá bảy ngàn tám trăm lượng bạc.”

      Tô Việt trừng lớn mắt, tám ngàn lượng, tổng cộng của cải của bất quá cũng chỉ được mấy trăm lượng thôi.

      nhìn về phía Tô Mạt, Tô Mạt cười cười,“Chưởng quầy , chúng ta mua, ngươi xem, ngươi đánh mất cơ hội lớn rồi .”

      Chưởng quầy kia :“Vị tiểu thư này, sợ cho ngươi biết, kì cửa hàng này của ta có rất nhiều người muốn mua. Chính là ta vẫn muốn bán. Huống hồ ta bất quá là bị đè ép mấy cuộn vải dệt tơ lụa, nếu xử lý xong chúng ta có thể lại bán cái khác, thậm chí khai trương tửu lâu vẫn có thể kiếm tiền.”

      Tô Việt nhìn nhìn, quả như thế.

      Tô Mạt bất động thanh sắc,“Chưởng quầy , tại của hàng hóa của ngươi cũng bị đè ép hơn ngàn hai rồi. Cũng may này là nhà ở của ngươi... Nhưng ngươi xem xem, nơi này phỏng chừng cũng lâu được sơn qua. Người khác mua cũng phải trát sơn lần nữa. Nếu ngươi bán nó, cứ tình hình buôn bán như thế này qua ngày, ở con đường này mở cửa hàng, tiền thuế hàng năm các loại bao gồm thuế cố định, thuế phụ thu, phần ngươi cũng thể giao thiếu . Hôm nay chưởng quầy có lẽ ban đầu cũng làm ăn được sai biệt lắm . Nhưng nếu thể bán vải bố của chính mình, còn mười loại hàng khác lại thể bán đúng giá cố định, nếu phải bán tương đương giá với Tống thị bên kia bằng chính mình lưu trữ lại, đúng .”

      Chưởng quầy kinh ngạc nhìn nàng, tiểu nương này làm sao mà biết được nhất thanh nhị sở của cửa hàng , chẳng lẽ nàng theo dõi nơi này lâu rồi?

      Quả là trong nhà đói muốn chết rồi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 509: Thiên ngoại lái hương 08


      Hôm nay còn suy nghĩ nên hay đem hàng hóa bán rẻ, sau đó cho người ta thuê mấy cái phòng này, còn cả nhà qua chỗ khác thuê chỗ hơn, mở cửa hàng nho khác. Chỉ cần tránh xa phạm vi có Tống gia bá đạo, dần dần có ngày làm ăn tốt lên.

      :“Nếu thiếu gia muốn mua, bằng như vậy, các ngươi thuê chỗ này của ta , cũng giống nhau cả. Ta đây lấy tiền thuê năm bất quá ba trăm năm mươi lượng bạc là được.”

      Chưởng quầy vừa xong bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh dễ nghe như băng chàng ngọc,“Ta thấy ra nơi này hơi chút nhưng cũng sao, chỉ là mở cửa hàng như vậy cũng đủ rồi. năm ngươi được trăm lượng bạc. biết ý nhị vị như thế nào?”

      Khi mọi người quay ra chỉ thấy Hoàng Phủ Giác ôm cánh tay miễn cưỡng tựa vào khung cửa, thân áo dài màu xanh ngọc càng phát ra có vẻ thanh nhã như ngọc, tuấn mỹ vô song.
      Chưởng quầy kia vừa nghe nóng nảy,“Vị này thiếu gia, cửa hàng này của ta tiền thuê ít nhất cũng phải hai trăm bảy lượng mới đúng.”

      Tô Mạt quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Giác cái, người này xuất quỷ nhập thần, bất quá xem như cũng giúp nàng, tiền thuê cửa hàng này ba trăm lượng cũng có thể nhận.
      Nàng đối chưởng quầy :“Vậy tạm thời trước thuê trong mười lăm năm . Như vậy đối với việc chúng ta mua cũng kém nhiều lắm.”

      Chưởng quầy vừa nghe cũng thấy vui vẻ, tuy rằng mười lăm năm chính mình thể sử dụng phòng này ở, nhưng là ít nhất này mười lăm năm cũng coi như áo cơm lo, vốn cũng có ít tiền sinh ý còn lại, thế này so với mở cửa hàng lớn cũng tốt.

      nguyên vốn chỉ là tiên sinh ở phòng thu chi biết tính sổ, bởi vì có chút tiền nên mới nghĩ đến chuyện chính mình buôn bán xem sao. Ai ngờ chờ sau khi làm mới phát , kỳ chính mình có bản lãnh làm lão bản, nếu là làm chưởng quầy còn được.

      Tô Mạt nhìn biểu tình biến hóa mặt , biết suy nghĩ, lại :“Chúng ta trước cho ngươi hai năm tiền thuê, sau đó mua hết vải bố của ngươi với phần năm giá. Hình chưởng quầy ý ngươi như thế nào?”

      Hình chưởng quầy nghe nàng gọi chính mình, còn ra điều kiện tốt như vậy, thức thời lập tức gật đầu,“Tốt, tốt.”

      Liền cho tiểu tiểu nhị cầm giấy và bút mực lại thỉnh bọn họ vào trong phòng khách uống trà.
      Tô Mạt lắc đầu,“Chúng ta là người sảng khoái đương nhiên làm việc cũng sảng khoái. Ngay tại nơi này , cần vào quấy rầy mọi người đâu.”

      Giá đàm phán tốt lắm rồi, có ít chi tiết bàn bạc lại chút xíu cũng xong, lúc sau, thời gian chủ yếu chỉ để mọi người tán gẫu là chính.
      Chap 510: Thiên ngoại lái hương 09


      Hình chưởng quầy lập tức nghĩ đến khế ước, liền nhanh chóng nha môn công chứng lập hồ sơ.

      Tô Mạt nhìn viết chữ, chậm rì rì :“Hình chưởng quầy buôn bán ở đây lâu năm rồi?.”

      Hình chưởng quầy gật gật đầu xem như cam chịu, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt cái,“ Cửa hàng của vị công tử này có ở nơi này?”

      có ấn tượng về người này, mới vừa rồi vội vã cũng chú ý tới. Bây giờ sực nhớ ra mới để ý hỏi nhưng Hoàng Phủ Giác cười mà .

      Tô Mạt ghé vào quầy nhìn Hình chưởng quầy viết chữ, :“Chúng ta thiếu chưởng quầy, biết Hình chưởng quầy có nguyện ý hay lưu lại giúp chúng ta?.”

      Hình chưởng quầy giậc mình chút, giọt mực lớn liền nhiễm lên giấy, che mất mấy chữ, cũng mặc kệ dám tin nhìn Tô Mạt,“Tại hạ còn biết tiểu thư muốn mở cửa hàng gì.”

      Tô Mạt cười cười,“ vội, đến lúc đó biết.”

      Cửa hàng này của nàng, nàng phải cho A Lí lưu ý lâu, quan sát tất cả các phương diện đều thấy tốt, mới chiêu đánh trúng. Nếu đến sớm chút, Hình chưởng quầy này chắc gì cho thuê.

      Nếu đem hàng trữ trong kho của lấy hết, làm cho cảm thấy có hi vọng. Mọi việc cũng tuyệt đối thuận lợi như vậy.

      Hơn nữa trước đây nàng có sai người tới hỏi giá, bởi vì Hình chưởng quầy này ý định bán cho nên luôn cố tình chào giá cao, người khác chùn bước mới chưa có ai mua.

      Cửu nhi cửu chi, mọi người đối đều là ấn tượng muốn giá cao, cũng rất đến nữa.
      Vì vậy nên Hình chưởng quầy muốn nóng nảy. nghĩ nếu kéo dài thời gian cửa hàng khó khăn, mà Tô Mạt lại tìm đến đúng thời cơ tốt nhất.

      Bây giờ mới có kết quả tốt như thế này.

      Tô Mạt đưa tiền thuê cửa hàng, tiền thuê mười lăm năm cùng mua cũng kém nhiều lắm, còn mua hàng hóa trữ trong kho của , cho bảo vệ phần tiền vốn, lại thuê làm chưởng quầy , quản lý việc tính sổ sách, năm lại cho tiền công cơ bản là ba mươi lượng, cho phép tự mình bán lượng hàng hóa kia, còn có tiền thưởng cuối năm. Thế này xem như giải quyết toàn bộ vấn đề của , làm sao cảm động đến rơi nước mắt?
      Có tiền, có công việc , từ nay còn bị lão bà mỗi ngày thầm oán, bị đứa phiền lòng, bị láng giềng cùng người trong gia tộc lấy ánh mắt đáng thương đùa cợt nữa.
      nhất thời cảm thấy mình như sống lại thời tuổi trẻ, lập tức liền sửa lại cách năng,“Ông chủ, ta mời nhị vị cùng ngài dạo xung quanh đây xem xét.”

      Tô Mạt khoát tay,“ cần” .
      Chap 511:Nụ hôn này chẳng hề dịu dàng 01

      Hình chưởng quầy nghĩ đến đám trẻ ở quê nhà đều phải tìm việc để làm, lần này giải quyết được tất cả , đương nhiên là vô cùng tốt.

      Đến lúc đó mọi người từ xuống dưới đều phải cảm kích .

      choáng váng đầu óc cứ như nằm mơ vậy, hèn chi buổi sáng hôm nay Hỉ Thước líu ríu kêu, hơn nữa mí mắt trái cứ giật liên tục.

      ra là có hi vọng trong phút chốc, sương mù ảm đạm cũng tan , ánh mặt trời chiếu khắp nơi.

      lập tức phân phó tiểu nhị duy nhất còn ở lại,“, buôn bán nữa, dỡ biển hiệu xuống, chúng ta tìm người hỗ trợ vẩy nước quét sân nhà, sơn sửa lại cửa hàng.”

      Tuy rằng cũng biết ông chủ mới bán cái gì, bên trong cửa hàng phải làm như thế nào.

      Nhưng bên ngoài cửa hàng cũ hay mới vẫn là có thể quyết định được.

      Sửa sang lại cho mới, cũng là cảnh tượng mới.

      Rời Hình gia , Tô Mạt cùng Tô Việt hành lễ với Hoàng Phủ Giác,“Ngũ công tử đây là muốn đâu?”

      Hoàng Phủ Giác ôn nhuận cười, nhìn Tô Mạt,“Nghe ngươi muốn tìm cửa hàng, ta là hoàng thượng đưa cho người làm chân sai vặt đương nhiên thể thiếu phần ta tới coi xem sao. Nếu lão gia tử hỏi đến, chẳng phải là cái gì cũng biết sao.”

      xong ha ha cười.

      Tô Mạt bĩu môi, hoàng đế muốn hỏi, tùy tiện phái gã sai vặt tìm hiểu là ràng ngay thôi?

      nhất định phải tự mình đến?

      chừng là tới giám thị nàng.

      Hoàng Phủ Giác nhìn thấy biểu tình biến hóa mặt nàng, cũng quản, cười :“Ta mời khách, Túy Hương lâu uống vài chén .”

      Tô Mạt nhìn Tô Việt liếc mắt cái, :“Nhị ca, ngươi cùng Ngũ công tử uống rượu , cho ta ít thời gian riêng được hả?”

      Ý tứ này muốn nhị ca che giấu giúp nàng.

      mặt Hoàng Phủ Giác lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, lại bị tiểu nha đầu này lợi dụng .

      Nàng ta muốn tìm Hoàng Phủ Cẩn, kết quả còn phải lấy ra làm vật che chở.

      hơi hơi cười nhìn nàng,“Nha đầu, cũng phải được, nhưng ngươi lấy cái gì để cảm tạ ta?”

      Tô Mạt giơ giơ mi lên, cất giọng thanh thúy :“Ngươi nghĩ , phàm ta có, ta có thể cho ngươi, tuyệt đối tiếc.”

      xong nàng lôi Kim Kết nhảy lên xe ngựa, kêu xa phu đánh xe Lâm Giang Vương phủ.

      Lăng Nhược ở bên ngoài chờ nàng, đem nàng ôm xuống xe, vào theo cửa hông bên cạnh.

      Tô Mạt cười :“Tĩnh thiếu gia làm cái gì?”

      Lăng Nhược nhấp mím môi, thấp giọng :“Uống rượu.”

      Tô Mạt nhíu mi, mới nhiêu tuổi chứ, cứ có việc hay có chuyện cũng đều uống rượu?
      Chap 512:Nụ hôn này chẳng hề dịu dàng 02

      Tô Mạt nhíu mi, mới nhiêu tuổi chứ, cứ có chuyện hay có chuyện cũng đều uống rượu?

      Mượn rượu tiêu sầu?

      Nàng chạy như bay về hướng sau viện, dọc đường xe ngựa chở đồ đem qua đậu ở đây, trong viện có nhiều mụ mụ làm việc nặng và nha hoàn.

      Bởi vì chưa thành gia, lại có mẫu thân, cho nên cũng có bao nhiêu người.

      Nay Lăng Nhược tỷ muội, A Lí ba người họ đều theo nàng, sợ rằng người bên càng ít hơn.

      Lăng Nhược dẫn Tô Mạt tới góc sâu trong vườn tìm được , ngửa mặt lên nhìn hòn giả sơn, trong tay cầm theo bình rượu, mùi rượu tràn ngập, trộn với mùi hoa, có hương vị khác biệt.

      Nhưng hôm nay trong lòng Tô Mạt rảnh để thưởng thức, nàng nhún người cái xông lên, cước hung hăng đá về hướng bình rượu của .

      Hoàng Phủ Cẩn xoay thân, nâng tay cầm lấy chân của nàng, mảnh khảnh vừa đủ nắm tay, mở to cặp mắt tối đen, cặp mắt đó bị mùi rượu như sửa sạch lại càng thêm sáng trong, sóng mắt chảy xiết, kinh ngạc nhìn nàng.

      Tô Mạt đứng chân tảng đá nghiêng, chân phải bị chế trụ, nàng nhíu mày, tức tối :“Ngươi làm gì trốn ở chỗ này uống rượu? Còn ban ngày ban mặt ?”

      Hoàng Phủ Cẩn chớp mắt, nàng đứng ngược chiều ánh sáng, tư thế như thế, ánh mặt trời đem nàng bọc lấy, như mạ lên lớp màu vàng chói mắt.

      thấy gương mặt của nàng, chỉ có cặp mắt đen bóng kia, tỏ phẫn nộ đối với .

      Nếu như toàn thế gian đều muốn vứt bỏ , nếu có ngày nàng phát ra, ra cái gì cũng phải, đời này người tốt hơn có nhiều lắm......

      Ngực đau đớn, tay dùng sức mạnh hơn, đem nàng kéo vào lồng ngực .

      Tô Mạt cả kinh muốn vươn tay chống đỡ thân thể, lại bị sít sao đặt ở trong lòng, tay giữ lấy cái gáy của nàng, đem gương mặt của nàng áp về phía , hôn lên môi nàng.

      Tô Mạt trừng lớn mắt, răng môi gắn bó chạm vào nhau, hương rượu mát lạnh lập tức tràn ngập ra khoang miệng.

      dùng lực mút lấy cánh môi của nàng, như là dùng hết khí lực.

      Giống như kẻ chết đuối vớ được cái phao.

      Giống như người mù cảm nhận được tia ánh sáng.

      Cảm tình sâu sắc thắm thiết kia, cơ hồ như muốn làm nàng bị thương, tựa hồ như muốn hung hăng nghiền nát vò nát nàng ra để hòa nhập vào trong thân thể .
      Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của sử dụng nội lực, nàng căn bản thể nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt như cũng bị tháo ra vậy.

      Nàng có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi .
      Chap 513:Nụ hôn này chẳng hề dịu dàng 03

      Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của sử dụng nội lực, nàng căn bản thể nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt như cũng bị tháo ra vậy.

      Nàng có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi .

      sợ hãi cả kinh, cả người cứng ngắc, ngưng mắt nhìn nàng cuống quít buông nàng ra.

      Sợi tóc nàng hỗn độn, cổ áo bị kéo lệch lộ ra mảng da thịt tuyết trắng mềm mại, cổ gáy lưu lại tội chứng gây ra.

      Hai mắt nàng đen bóng, cánh môi sưng đỏ, thậm chí bị cắn rách, thấm ra nhưng tia máu .

      Hô hấp của bị kiềm hãm, con ngươi chợt trầm xuống, chút nghĩ ngợi giơ tay giáng cho chính mình cái tát.

      làm gì vậy?

      Mấy năm nay luôn luôn bảo hộ nàng, cho phép bất luận kẻ nào gây thương tổn đến nàng.

      Cũng nghĩ đến kẻ thứ nhất gây ra thương tổn cho nàng, lại là chính .

      Tuy rằng thường xuyên ở chỗ, cũng bất quá chỉ ôm nàng, ngẫu nhiên hôn lên cái trán của nàng.

      Chưa từng giống hôm nay như vậy, thế nhưng......

      vừa hối hận vừa đau đớn, hận thể giết chết chính mình.

      Tô Mạt hoảng sợ, cái tát thứ nhất ra tay quá nhanh, nàng kịp phản ứng, cái thứ hai giáng xuống nàng bay tới ngăn cản , gắt gao đè tay lại, nhìn thấy làn da trắng như sứ của in đậm dấu tay đỏ ửng, khóe miệng thậm chí còn chảy máu.

      Ngực nàng quặn đau, hung hăng mắng:“Ngươi điên hả!”

      cắn môi, gắt gao nhắm mắt lại, thống khổ lẩm bẩm :“Mạt nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta...... Ta đốn mạt.”

      Tô Mạt ngược lại cười rộ lên, bàn tay nhàng chạm vào hai má ,“Bộ dạng thế này sao gặp người chứ?”

      Nàng cúi đầu, nhàng mà hôn lên hai má bị thương của , nhàng giống như lông chim xẹt qua, làm cho tâm run lên, nhất thời nảy lên luồng nhiết.

      sợ, tự ti, cần mạnh hơn, quật cường, lo sợ nghi hoặc, ......

      Hết thảy mọi thứ, tại đây giờ phút này trong khắc đều tiêu tan hết.

      Tô Mạt nhàng mà hỏi:“ làm nhục ngươi sao?”

      Ngoài hoàng đế ra, ai có thể làm cho khống chế được như vậy?

      Mới vừa rồi thời điểm cưỡng hôn của nàng, nàng cảm giác được trong cơ thể luồng khí thô bạo, ánh mắt trống rỗng, có nhu cầu cấp bách muốn lấy cái gì đó đến lấp bằng cái thứ vừa bị rút .

      Ngoài hoàng đế ra, ngoài người thân nhân nhất của , ai còn có thể lấy tâm trạng của ?

      Nàng đau lòng thôi, nằm ở trong lòng ,“Ngươi khờ, làm cái gì phải khổ sở? nếu đối với ngươi tốt, ngươi liền nhận , nếu đối với ngươi tốt. Ngươi liền thèm nhận làm cha. Thế gian này có hàng vạn hàng ngàn thứ quý giá, sung sướng có trăm ngàn loại. Thống khổ lại chỉ có loại, đó là chính ngươi gia tăng cho chính ngươi mà thôi.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 514:Nụ hôn này chẳng hề dịu dàng 04

      Nàng buồn bã :“Ngươi nhìn ta . Ta đâu có thống khổ.”

      Nàng hẳn là người đáng phải thống khổ mà, cứu người khác mà cũng xuyên qua tới đây, chẳng những mất thân nhân, còn mất hoàn cảnh sinh tồn quen thuộc.

      vào địa phương hoàn toàn mới.

      Đây là điều nàng thể cho biết, thể lý giải, cũng sợ nghi hoặc quá mức.

      Cứ để chính nàng giữ cái bí mật này .

      Trong thân thể Hoàng Phủ Cẩn có đau xót cùng tức giận cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, lại sợ, có thể có ngày thể khống chế chính mình hay , nếu gây thương tổn cho nàng, phải làm sao đây?

      cẩn thận ôm lấy nàng, nếu tốt, nàng xứng đáng có được điều tốt hơn.

      Nhưng là, từ bỏ được sao?

      Ngực giống như bị người ta dùng đao khoét vậy.

      Tô Mạt cười :“Ngươi ta chút , gì với ngươi? Sau này chúng ta cùng nhau tìm cơ hội trả thù lại.”

      Hoàng Phủ Cẩn tỉnh táo lại, nhàng :“ có gì chúng ta tới nữa. xem ta chuẩn bị phòng cho nàng.”

      ôm nàng, phi thân xuống, mũi chân nhún qua hòn giả sơn và hàng rào cây xanh, rồi nhảy vọt hướng về phía hậu viện.

      tòa viện hoa cỏ cây cấy sum suê, xung quanh cây cầu nước chảy róc rách, thanh u lịch tao nhã, có quá nhiều hoa văn trang sức.

      Nhà thuỷ tạ hành lang gấp khúc, trúc hiên, nhà giữa, đều lộ ra phong cách riêng.

      Tô Mạt vỗ tay :“Ta thích.”

      Hoàng Phủ Cẩn :“Đây là phòng lão Lục vương gia thích nhất, nghe trước kia nữ đế nếu đến chơi trong phủ, ở tại nơi này.”

      Tô Mạt ngẩn ra, vội hỏi:“Nếu là như thế, chúng ta ở tốt lắm. Vẫn là nên để tòa viện này.”

      Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên :“ cần, nếu cho ta, ta có quyền xử trí.”

      dẫn nàng dạo quanh quẩn, cả tòa viện rất có hương vị lâm viên Giang Nam, Tô Mạt hiếu kỳ :“Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”

      rũ mắt xuống, nhàng :“Đương nhiên là ở tòa viện nên ở.”

      Lúc này đoàn người vội vàng tiến đến, cầm đầu là người hành lễ qua quýt, thanh ngạo mạn,“Quận vương, bệ hạ đem vài thứ đến tặng.”

      Người này chuyện thanh có chút sắc nhọn, Tô Mạt nhìn cái, dĩ nhiên là tên thái giám?

      Quận Vương phủ cũng có thể dùng thái giám?

      Tên thái giám kia ngược lại hành lễ với Tô Mạt,“Tô tiểu thư, chúng ta kêu Lưu Xuyên, nô tài là bệ hạ phái tới hầu hạ Quận vương, chuyên môn giúp quận vương quản lý vụ trong phủ.”
      Chap 515: Nội gian là có thể bị mua chuộc 01

      Ngược lại so với trong cung cảm giác được đề phòng càng nghiêm.

      Tô Mạt hướng Lưu Xuyên cười cười, loại tiểu nhân này mặt ngoài là thể đắc tội, ngược lại phải càng tỏ ra tôn kính .

      Nàng cười :“Lưu quản gia là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, đến quận Vương phủ thực ủy khuất. Ngài cứ uống trà nghỉ ngơi, phái nhóm tiểu tử này làm là tốt rồi.”

      Lưu Xuyên thấy Tô Mạt cứ như thế khen tặng , trong lòng thực hưởng thụ, :“Tô tiểu thư có điều biết, chúng ta làm nghề ban sai* , nếu làm tốt, đó là chuyện phải làm, nếu là làm hỏng, chính là bị hỏi tội .”

      *việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa

      xong liếc Hoàng Phủ Cẩn cái,“Quận vương là người có tính cách, ở trong cung khiến cho đám nô tài chúng ta bị đánh gậy gộc, ra ngoài cung, nếu vô tâm hầu hạ, vậy có phải là muốn bị đánh chết sao.”

      Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, nàng như thế nào lại có nghe chuyện này.

      Lưu Xuyên bĩu môi, lắc đầu, chọn Lan Hoa Chỉ với Tô Mạt:“Bệ hạ là có lệnh. Để ta hầu hạ quận vương cho cẩn thận, nếu có cái gì sơ xuất chúng ta đảm đương nổi.”

      Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh,“Bổn vương ngay cả mỗi bước , có phải cũng cần báo cáo với các ngươi hay ?”

      Lưu Xuyên hừ tiếng,“Quận Vương hiểu là tốt rồi.”

      Tô Mạt giơ giơ mi lên, áp chế lửa giận, thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân.

      Quân tử đấu với tiểu nhân, tiểu nhân thường thắng.

      Hoàng Phủ Cẩn tính tình lãnh ngạo, đương nhiên khinh thường cùng với đám hoạn quan này đấu đá, nhưng có đôi khi thường thường chính là lơ đãng chút hỏng cả đại .

      Tô Mạt cười cười, híp mắt với Lưu Xuyên:“Lưu công công, quận vương ở trước mặt bệ hạ đều như thế rồi, bệ hạ cũng biết như thế nào. Ngươi nếu là cảm thấy bất mãn, chẳng lẽ là cảm thấy chính mình so với bệ hạ còn quý giá hơn tha xâm phạm sao?”

      câu của Tô Mạt, như nhuyễn cứng rắn, kì thực vừa nhuyễn lại vừa cứng.

      Đám nô tài này, chính là ỷ vào uy nghiêm của hoàng đế, bản thân làm gì có cái gì để dựa vào.

      Nếu là hoàng đế vứt bỏ bọn , nhất định phải chết.

      Lưu Xuyên sợ tới mức giật mình cái, vội cười theo:“Tô tiểu thư đùa, tiểu nhân làm sao dám như vậy?”

      Tô Mạt hừ tiếng,“Lưu công công, có câu người quen thể can vào chuyện của những người thân. Lại là phụ tử người ta lại càng được tự nhiên, nếu là có người giẫm lên con của , vậy người làm phụ thân kia mặt cũng tỏ quan hệ tới mình sao. Đôi phu phụ, dù cãi nhau thế nào, nếu là có người với thê tử là trượng phu vô năng, vậy thê tử kia cũng phải muốn cùng người ăn thau đủ a.”
      Chap 516: Nội gian là có thể bị mua chuộc 02

      Lưu Xuyên sắc mặt đại biến, vội ngừng quỳ xuống đất dập đầu,“Quận vương chớ trách, tiểu nhân nhất thời hồ đồ .”

      Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn ,“Ngươi chỉ cần quá giới hạn, bổn vương mặc kệ ngươi. Ngươi nếu là quá đáng, bổn vương cũng lười thượng tấu thiên thính.”

      Ý tứ kia của là nếu chọc nóng nảy, chính là đao xong luôn, tuyệt đối nhiều lời.

      Tô Mạt cười thầm, Hoàng Phủ Cẩn luôn như vậy, bất quá đối phó với loại tiểu nhân này cũng là hữu hiệu nhất .

      Tiểu nhân đều sợ chết lại tham tài.

      Lưu Xuyên nơm nớp lo sợ rồi, Tô Mạt phi thân lên, thời điểm ở góc quẹo đưa cho đống thỏi bạc, cười :“Lưu công công bị sợ hãi, chỗ bạc này cho ngươi uống trà an ủi. Ngươi cũng biết, quận vương là cái tính tình gì. Đó là tính nóng nảy thà làm ngọc vỡ chứ chịu làm ngói lành. Lưu công công phải biết làm như thế nào a.”

      Lưu Xuyên nịnh nọt cười rộ lên, những thỏi bạc trắng bóng kia, sáng choe muốn làm mù mắt .

      “Tiểu nhân biết, tiểu nhân tự nhiên biết. Tiểu nhân đến quận Vương phủ nơi đây, phải là nô tài của quận Vương phủ, quận vương mới là chủ tử của nô tài.”

      Tô Mạt cười cười,“Ta hy vọng cùng người thông minh giao tiếp. Bên cho ngươi tới làm cái gì, ngươi nghe theo là đúng rồi. Về phần làm như thế nào, mới là ngươi nên cân nhắc. Ngươi làm tốt, quận vương bạc đãi ngươi. Ngươi làm tốt, ngươi cũng biết rồi đấy. vị hoàng tử, tùy hứng lên, cho dù uống rượu say rồi đánh chết vài người nô tài, hoàng thượng cũng quản, bất quá là đổi tân nô tài đến......”

      Lưu Xuyên mồ hôi lạnh chảy ròng,“Nô tài biết, nô tài hiểu , đa tạ tiểu thư nhắc nhở.”

      Tô Mạt vỗ vỗ tay,“ thôi!”

      Lưu Xuyên hoảng ngừng chạy.

      Tô Mạt nhìn bóng dáng , ý cười dần dần lộ ra, loại nô tài tham tài này lại sợ chết là kiểu đối phó dễ nhất.

      Hoàng đế sai đến giám thị Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là giám thị thôi, làm cho giám thị, nhưng nếu dám hươu vượn, đó là muốn bị rơi đầu.

      Nàng vừa muốn quay đầu, bị người nắm lấy tay, Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng liếc bóng dáng Lưu Xuyên cái, lôi kéo Tô Mạt bước .

      Này quận Vương phủ, bất quá chỉ là nhà giam lỏng mà thôi, nhưng cho dù là địa ngục, nếu là có người dám đối với nàng bất kính hoặc gây ra mấy chuyện xấu với nàng, cũng có thể khiến nơi này tắm trong biển máu, vì nàng chém giết hồi.

      Tô Mạt tùy ý lôi kéo phi thân lên góc lương đình, trông về phía dưới xa xa, ngói lưu ly màu lục, tầng tầng lớp lớp, hoa cỏ thấp thoáng, rất là đẹp mặt.
      Chap 517: Lần đầu tiên mổ xẻ tâm với nàng 01

      Nàng khẽ cười :“Ngươi sao lại ngốc vậy? là người hoàng đế phái tới, chúng ta thể thờ ơ với , càng thể đuổi , phải cho im lặng, làm việc cho ngươi.”

      Hoàng Phủ Cẩn tỉnh táo lại, hai ngày này chỉ là vì tình đến quá mức đột nhiên, quá mức bi phẫn thương tâm, mới đánh mất lẽ thường.

      Tô Mạt nhìn ,“Ngươi tại có thể cho ta biết, vì sao lại như vậy?”

      Hoàng Phủ Cẩn do dự chút, Tô Mạt lập tức uốn éo đầu hừ tiếng:“ cho ta biết? Quên . Ta còn có việc, trước .”

      xong định nhảy xuống.

      Hoàng Phủ Cẩn cuống quít giữ chặt nàng, vội vàng :“Mạt nhi, phải.”

      Tô Mạt cảm thấy đắc ý, tên nhóc này, nhìn phải trị dứt căn bệnh này của ngươi.

      “Vậy là chuyện gì?” Nàng hơi hơi cười nhìn , ánh mắt giảo hoạt như con tiểu hồ ly.

      Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, chạm vào ánh mắt của nàng đột nhiên hiểu được, trong lòng nhất thời mềm lại.

      Tiểu nha đầu này, luôn thông minh như vậy, làm cho ở lúc thống khổ nhất thời điểm khó chịu nhất, lập tức có thể quên ngay những điều vui đó, sốt ruột cũng được, vui mừng cũng được, tóm lại nàng chính là có thể làm cho quên mất những điều này, trong con mắt đều là nàng.

      Tiểu tinh!

      ngay cả cái quyền được ở mình bi thương nuốt hận cũng cho nàng rồi, nên như thế nào để cảm tạ nàng đây, như thế nào để nàng đây?

      thở dài, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, nhớ tới trong lời của Tô Việt, lại :“Nay nàng lớn rồi, ra thể tiếp tục như thế nữa.”

      Tô Mạt hừ cái lại tiếp cái, nheo mắt với ,“ thể như thế, liền có thể hôn sao?”

      Còn bá đạo như vậy, dùng sức như vậy, coi nàng trở thành thịt xương để cắn sao?

      Hoàng Phủ Cẩn hai má nhất thời đỏ bừng, nàng lại chế nhạo , áy náy :“Mạt nhi, thực xin lỗi...... Ta, bao giờ làm như vậy nữa.”

      Tô Mạt cười tiếng, ai cho làm như vậy ? Hai người nhau, hôn nhau có quan hệ gì đâu? Chính là......

      nên lên cơn đói khát như vậy, nàng bĩu môi, ung dung nhìn , như là mèo con nhìn con mồi.

      Hoàng Phủ Cẩn đành phải chủ động báo cáo, :“ đem Diệp công công người từ theo hầu hạ ta nhốt lại rồi.”

      Tô Mạt a tiếng, nàng trước kia vào trong cung của , chỉ biết là lão bộc vẫn hầu hạ .

      Hơn nữa nàng cũng nhìn ra được lão bộc kia có quan hệ với rất đặc biệt.

      “Lấy lý do gì?”
      Chap 518: Lần đầu tiên mổ xẻ tâm với nàng 02

      Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên :“ đem ta dưỡng thành kiểu người tính tình quái gở kì quặc thiếu tình cảm, là cố ý.”

      Nay ra, tâm phải đau, nhưng cũng phai nhạt rất nhiều.

      giống như việc gì khác vậy.

      Trận mưa gậy kia, cũng thản nhiên tan mất.

      Bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm, ha ha, chê cười, đem con dưỡng thành kẻ bạc tình thiếu tình cảm, chẳng lẽ phỉa là kẻ phụ thân cao cao tại thượng kia, hỉ nộ vô thường sao?

      lạnh lùng nhíu mày, đem hai chữ phụ thân kia hung hăng ném ra ngoài.

      Tô Mạt giang hai tay cánh tay nhàng mà vỗ phía sau lưng , an ủi :“Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đem Diệp công công thoát ra. Để đến trong vương phủ hưởng phúc.”

      Nàng còn chưa chân chính gặp qua vị Diệp công công này, nhưng đối tốt với Hoàng Phủ Cẩn, chính là bằng hữu của nàng.

      Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“ tại đừng cố sức, có biện pháp .”

      Tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của tinh tường, hoàng đế đối Diệp công công giống như có mối hận nghiến răng.

      Diệp công công ràng gọi là Diệp Tri Vân, hoàng đế lại luôn gọi là Diệp Xuẩn Trư, xứng gọi chữ “ Vân”.

      Chuyện ân oán trong thâm cung, muốn lấy mấy chuyện đo làm phiền nàng.

      thầm mong nàng khoái hoạt.

      tình này, có thể tự mình lo liệu.

      số việc khinh thường hứng thú, cũng đại biểu thể làm.

      số việc có hứng thú, có nghĩa là thời điểm bị ép buộc làm cũng chẳng sao.

      “Cửa hàng của nàng tìm thế nào rôid? Có cần ta hù dọa người hay ?”

      mỉm cười, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh.

      Tô Mạt nhìn , ngón tay nhắn nhàng mà sờ sờ hai má ,“ tại là Hoàng Phủ Cẩn hay là Tĩnh thiếu gia đấy?”

      Hoàng Phủ Cẩn cầm đầu ngón tay của nàng, ôn nhu :“Hoàng Phủ Cẩn, chính là Tĩnh thiếu gia, Tĩnh thiếu gia chính là Hoàng Phủ Cẩn.”

      Tô Mạt cảm thấy vui mừng, ôm tiến vào trong lòng, tốt, rốt cục có thể dũng cảm mà đối diện với chính tâm ma của mình.

      Chỉ cần có thể mở miệng thừa nhận hai người là , như vậy cũng có nghĩa là chân chính đối diện với tâm lý tổn thương, hề trốn tránh .

      Trước đây, luôn đem chính mình là Tĩnh thiếu gia để trốn tránh những cái mà muốn nhắc tới.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 519: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 01

      Nay, bắt đầu đối mặt, đây là chuyện tốt.

      Nàng cười cười, ôm chặt ,“Mặc kệ là Tĩnh thiếu gia, hay là Hoàng Phủ Cẩn, ta đều thích. Đều là người tốt nhất của ta.”

      cúi đầu nhàng mà hôn lên trán của nàng, nàng còn chưa lớn hẳn, vẫn còn thời gian.

      là vừa mong nàng nhanh chút lớn lên, lại sợ chính mình còn có năng lực bảo hộ nàng ở bên người.

      Rất nhanh, cửa hàng hương liệu của Tô Mạt trang hoàng xong xuôi, vị Hình chưởng quầy kia ngoài việc làm được ông chủ buôn bán ra, chưởng quầy là rất có tài.

      Ngắn ngủn vài ngày liền đem cửa hàng tu chỉnh đổi mới hoàn toàn, năm sáu gã sai vặt mi thanh mục tú, sáu bảy tiểu nha đầu làn da trắng nõn, khỏe mạnh sạch .

      Còn dựa theo Tô Mạt cầu, mỗi người làm hai bộ quần áo lao động.

      Đám tiểu nhị nha đầu này người người đều là Hình chưởng quầy hiểu gốc gác, từ trong đmá người quan hệ thông gia trong gia tộc của chính mình chọn lựa ra, như vậy xuất tình trạng nhà khác phái người tới làm gián điệp.

      Ý tứ của Tô Mạt, cam đoan nội bộ bên trong trong sạch, trả thù lao cao.

      Như vậy cho dù có người muốn gây mấy chuyện xấu, cũng chỉ có thể từ bên ngoài nghĩ biện pháp.

      Bên ngoài đến, giống người nhà khó lòng phòng bị như vậy.

      Hình chưởng quầy đem mặt sau chủ viện nhường ra để cho Tô Mạt sau này ở, cùng phu nhân và tụi đến tiểu khóa viện ở, tiểu khóa viện cùng với phía trước tiểu nhị viện thông nhau, cách chủ viện con đường hẻm, dính nhau.

      Hơn nữa nếu cần, còn có thể mua vài căn nhà ở bên cạnh.

      Mấy ngày này Tô Mạt thỉnh Tô Việt còn có Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới vài người đến uống rượu, xem như cảm tạ bọn họ, đồng thời hy vọng về sau giúp đỡ nhiều hơn nữa.

      Nàng trở lại trong kinh, Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng tìm hai đầu bếp nữ theo đến, nay ở trong Hương lâu.

      Bởi vì đều là người nhà, Hoàng Phủ Giác kêu bọn họ đều cần câu nệ, lại càng cần hành lễ, ở bên ngoài rất được tự nhiên.

      Rượu quá ba tuần, Tô Mạt lại còn muốn mua mấy gian phòng, để bọn tiểu nhị ở.

      Hoàng Phủ Cẩn ly rượu trong tay, nhìn nàng cái, hơi hơi ôm lấy khóe môi,“ đủ chỗ ở, cần mua thêm làm gì, Quận vương phủ thừa chỗ.”

      Tô Mạt nhãn tình sáng lên, đúng a, tới đó ở , đó là người của nàng, còn có thể giúp làm chút chuyện, cũng là người tin cậy bên cạnh .
      Chap 520: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 02

      Hơn nữa lợi dụng dịp này nàng có thể cài vài người vào theo dõi , miễn cho bị người ta khi dễ nàng cũng biết.

      Hừ, dám khi dễ người của nàng, nàng bỏ qua.

      Tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao có đôi khi nam nhân thèm để ý đến chuyện vặt vãnh.

      Nàng cũng rộng lượng như vậy!

      Có người của nàng ở đó, cũng có thể giám thị Lưu Xuyên bọn họ, như vậy Lưu Xuyên kia cũng có cách nào thử dùng thế lực khác bắt ép Hoàng Phủ Cẩn .

      Tô Mạt nhịn được cười rộ lên, lại uống thêm hai ly rượu, khuôn mặt nhắn đỏ bừng kiều diễm như hoa.

      Hoàng Phủ Giới nhìn thấy trong lòng đột đột nhảy dựng lên, hai má cũng nóng rát, chỉ cảm thấy trong lòng bị người ta đốt lên bó lửa, nóng bỏng cực độ .

      kéo kéo vạt áo chính mình, lớn tiếng :“Ai nha, buồn chết ta. Ta muốn ra ngoài dạo chút.”

      xong như kiểu trốn chạy xông ra ngoài.

      Tô Mạt kinh ngạc nhìn bóng dáng , muốn ra xem sao, Hoàng Phủ Cẩn liếc nàng cái, đem ly rượu đưa qua,“Châm rượu.”

      Tô Mạt nhíu mi, chỉ chỉ trước mặt ,“ phải có cái bình lớn sao.”

      Hoàng Phủ Giác cùng Tô Việt chuyện, thấy được cười cười, chế nhạo Tô Mạt :“ châm rượu cũng biết, dù sao cần phải ra ngoài, an vị ở trong này.”

      Tô Mạt chu miệng lên, liếc Hoàng Phủ Cẩn cái, khỏi cười cười, Hoàng Phủ Cẩn bị nàng cười, hai má nóng lên, vội quay đầu uống rượu.

      Lúc này nghe được bên ngoài có tiếng nhạc ồn ào truyền đến.

      Tô Mạt hỏi Kim Kết,“Có phải có người tới quấy rối hay ?”

      Tô Việt :“ thể nào. Cửa hàng còn chưa khia trương, náo loạn cía gì chứ?”

      Bên ngoài tiểu nha đầu bước nhanh chạy vào, bên ngoài gian bị Kim Kết ngăn chặn,“Có chuyện gì ?”

      Tiểu nha đầu vội la lên:“Có vị tự xưng là cái gì công chúa Tống tiểu thư, dẫn theo người đến đây quấy rối. Còn cầm mã tiên ( roi ngựa), còn vung roi quật đồ đạc của chúng ta, đều đập hư vài cái cái chai .”

      Đám người Tô Mạt ở bên trong nghe thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn phát lạnh, buông ly rượu xuống,“Ta nhìn xem.”

      Tô Mạt đè lại,“Ngươi cùng Ngũ điện hạ uống rượu . Ta nhìn xem.”

      Nữ hài tử điêu ngoa bốc đồng đến quấy rối, nam nhân có cách ứng phó được, lấy vũ lực áp nàng ta, nàng ta nghe.

      Nếu động thủ, khó tránh khỏi tội danh khi dễ nữ hài tử.

      Huống hồ vĩ đại như vậy, về sau còn lớn hơn nữa, nữ nhân thích còn nhiều hơn nữa a.

      Đối mặt với tiểu tam, nàng tuyệt đối nương tay đâu.

      P/s: Hn 10 chap rồi nhé cả nhà ^^.
      Chap 521: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 03


      Nàng đương nhiên biết Tống Dung Hoa có cái chủ ý gì, Hoàng Phủ Cẩn là nam nhân lạnh nhạt, bất cẩu ngôn tiếu, lại dung mạo như thế mê muội rất nhiều nữ nhân!

      Tô Mạt mang theo Kim Kết thay đổi bộ quần áo dễ hoạt động, sau đó hơi hơi cười tới phía trước cửa hàng. Cửa hàng của nàng còn chưa khai trương, nhưng được trang hoàng chu đáo hết rồi.

      Mặt tiền cửa hiệu là tham khảo ý kiến Hoàng Phủ Giác, tự mình thiết kế, giúp nàng vẽ bản vẽ, làm sao trang trí, cần trang trí cái gì đều tính toán cẩn thận.

      Nàng nghe được bên trong có tiếng kêu gào của Tống Dung Hoa liền khỏi cười cười, chẳng lẽ nàng biết nam nhân thường chán ghét những nữ nhân ngang ngược, điêu ngoa tùy hứng sao? Thế nên cho dù có Tô Mạt nàng, Hoàng Phủ Cẩn cũng tuyệt đối thích Tống Dung Hoa.

      Hoàng Phủ Cẩn là người nhìn có vẻ lạnh lùng đạm mạc, nhưng nội tâm lại nóng như lửa, là băng sơn bọc hỏa.

      Từ ấn tượng đầu tiên, nàng dã biết là người thiếu tình cảm mẫu tử, phải, điều cần là thương.

      Chỉ có nữ nhân được thương mới có thể làm cảm động, có thể làm có ý muốn bảo hộ, nhưng nữ nhân đó cũng phải có năng lực an ủi , cùng chịu đựng và vượt qua nỗi thống khổ, cùng kề vai chiến đấu.

      Chỉ có người như vậy mới có thể trở thành nữ nhân được thương chân chính.
      Loại nữ nhân giống Tống Dung Hoa này gia thế hiển hách, tính cách phá hư rồi, từ lần đầu tiên gặp, cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn rất đẹp, lại thần bí, những từ người toát ra lạnh lùng, độc, đặc biệt hơn nữa là u buồn, bi tình, đương nhiên làm cho nữ nhân tự chủ được hãm sâu trong đó.

      Người có loại cảm tình này đương nhiên khiến nàng ta thích. Nhưng nếu chiếm được, được đáp lại, nàng tức giận. Nhưng cho dù được đáp lại, nàng ta cũng bởi vì cao ngạo chính mình, tùy thời điểm dựa vào gia tộc tạo áp lực lên người .
      Nam nhân như làm sao có thể chịu đựng loại vũ nhục này?

      Cho nên Tô Mạt đối với Tống Dung Hoa chút cũng cảm thấy lo lắng, chẳng them đem nàng ta làm đối thủ, nàng ta chỉ là đứa tính cách hư hỏng, kiêu kì, tùy hứng hơn kém a.

      Đây là do phụ mẫu nàng ta dạy hư, họ rồi phải phụ trách toàn bộ mọi chuyện phát sinh từ nàng ta ra thôi.

      Tống Dung Hoa nhìn thấy Tô Mạt ra tức giận lại còn cười tủm tỉm, nàng cảm thấy giận dữ , giương mã tiên trong tay lên,“Tô Mạt, bổn nương nhẫn ngươi lâu rồi .”
      Các nàng cùng nhau đọc sách ở Thái Học, thế nhưng lúc này nàng mời khách lại hề gọi Thập tam công chúa và mình.

      Dám miệt thị chúng ta như thế, buồn cười.

      Huống hồ, nàng vài lần quận Vương phủ bái phỏng đều thấy Hoàng Phủ Cẩn ra vẫn đứng Phá Hương lâu chết tiệt này!
      Chap 522: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 04


      Hôm nay là sinh nhật của đại ca mình, hầu hết các công tử trẻ tuổi đều chúc mừng uống rượu.

      Cho dù là Hoàng Phủ Giác cũng tự mình tặng lễ vật, uống ly rượu mới về . Vậy mà Hoàng Phủ Cẩn dựa vào cái gì dám lộ diện?

      dám miệt thị Tống gia như thế, đúng là để lại mặt mũi cho nàng. Làm nàng lúc đó xấu hổ đên dám nhìn mặt bọn tỷ muội trong nhà.

      Những nữ hài tử tuổi xuân xanh bị quản lý nghiêm khắc, nhưng những lúc hoàng đế cho phép vẫn có thể ở cùng các hoàng tử, em con cháu của gia đình quyền quí công khai gặp mặt.
      Vậy nên cơ bản đều có người mình thích.

      Ngày thường những lý tỷ muội so với nàng được tộc trưởng sủng ái hơn lại còn có người trong lòng tuấn tú, gia thế hiển hách, năng cùng năng lực tốt chờ các nàng. Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn nể mặt như vậy, làm cho nàng còn mặt mũi. Làm cho bọn tỷ muội châm chọc nàng!

      Mà hết thảy đều là bởi vì Tô Mạt, tiểu nữ này, đùa nghịch ít hương liệu rách nát khẳng định là có sử dụng pháp gì dùng để mê hoặc nam nhân. Cho nên Hoàng Phủ Cẩn mới có thể bị nàng ta mê hoặc cứ thế.

      Tống Dung Hoa muốn tức điên lên rồi.

      Nhất là tại Tô Mạt đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi lộ vẻ cười nhợt nhạt, ánh mắt trong suốt như vậy, thậm chí còn mang theo cả biểu tình thương hại.
      Nàng quay đầu hỏi Hoàng Phủ Kha,“Tô Hinh Nhi của nàng võ công chỉ là khoa chân múa tay, đúng ?”

      Hoàng Phủ Kha gật gật đầu,“Đúng vậy, chính là đánh như đánh thái cực, tại trèo cây, cưỡi ngựa bắn tên đều thực tệ. Trong lần Tô gia bọn họ đạp thanh cưỡi ngựa, nàng ta kém đến độ lập tức ngã ngựa a.”

      Tống Dung Hoa tính trước kỹ càng trong chốc lát, nàng nhất định phải tỷ thí tỷ thí kỵ xạ với Tô Mạt, phải dọa cho nàng ta sợ sau này dám huênh hoang với ai được nữa.

      “Tô Mạt, ta là tới tìm ngươi để khiêu chiến !” Nàng hầm hừ .

      Tô Mạt nhìn thoáng qua, Hình chưởng quầy thấy có người đến quấy rối, sớm đóng cửa trước, cho nên người ngoài cũng chuyện gì.

      Nhưng Tống đại tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo thế này cũng ai muốn thưởng thức đâu.
      Tô Mạt cười cười, ung dung :“Tống tiểu thư có gì chỉ giáo? Nếu muốn mua hương liệu, xin quá vài ngày nữa ghé lại, tại cửa hàng vẫn chưa khai trương đâu. Hàng hóa đều cất trong kho hàng cả .”

      Tống Dung Hoa nghe nàng thế nhưng chút nào biết liêm sỉ đem mình trở thành khách hàng tới mua hàng hóa cổ động, là càng thêm tức giận, đợi nàng chuyện Tô Mạt lại hơi hơi cười :“Chúng ta có rất nhiều loại hương, Tống tiểu thư thích hương khí nào? Mạnh mẽ, ác độc vẫn là nên dùng loại hương khí mãnh liệt......”
      Chap 523: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 05


      “Câm miệng!”

      Tống Dung Hoa tức đến rống giận điên cuồng, giương mã tiên trong tay lên,“Ba” tiếng hung hăng đánh mặt đất.

      Xa xa đứng ở cửa đường hành lang Hoàng Phủ Cẩn nhất thời nhíu mi, cơ hồ nhịn được muốn ra tay.

      Tô Việt việc ngăn lại ,“Nhị điện hạ cần nóng vội. Mạt nhi có thể tự mình ứng phó .”
      Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“ Tống tiểu thư như thế này, là làm nhục môn phong. Cũng biết Tống tướng cùng Tống phu nhân nghĩ như thế nào thế nhưng còn cho phép nữ nhi như vậy xuất đầu lộ diện ra bên ngoài.”

      nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, cười :“Nghe Tống phu nhân cố ý đem nữ nhi gả cho nhị ca a.”

      Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, lạnh lùng :“Ta có hứng thú để chơi đùa với đứa .”

      Hoàng Phủ Giác nhấp ngụm rượu,“Mạt nhi hình như cũng là tiểu nha đầu. Nhị ca tựa hồ......”

      Hoàng Phủ Cẩn mắt lạnh nghễ ,“Ngươi càng ngày càng nhàn rỗi thích quản chuyện thiên hạ rồi đó.”

      Hoàng Phủ Giác rũ mắt tiệp xuống, nhị ca a nhị ca, ai mà thèm quản tiểu nha đầu chứ , nhưng Tô Mạt ràng cũng là đứa a.

      cũng phản bác, dù sao làm cho Hoàng Phủ Cẩn cùng Tống gia quan hệ ác liệt là tốt rồi, huống hồ tuy rằng phụ hoàng khinh thị Hoàng Phủ Cẩn, nhưng cả triều văn võ có mấy người dám khinh thị ?

      dám kết giao là sợ bị liên lụy, bằng là kính sợ mới đúng.

      Cho dù là thân đệ đệ, đến gần còn có chút cảm giác đảm chiến, huống chi mấy nhóm huân quý tử đệ?

      Nếu phải Mạt nhi mời khách, chỉ sợ muốn cùng uống ly rượu là vấn đề khó khăn.

      Hoàng Phủ Giác đánh bàn tính toán, thích ý uống rượu, trong đầu ý tưởng lại bay nhanh xoay chuyển.

      Tâm tư Hoàng Phủ Cẩn toàn bộ chỉ đặt lên người Tô Mạt , chỉ cần nàng có nửa điểm nguy hiểm, lập tức bay qua mặc kệ nàng cho phép hay cho phép.
      Nhưng nếu nàng có thể nắm mọi chuyện trong tay cũng tuyệt đối phá hư chuyện tốt của nàng.

      _ _ _ thậm chí còn thực chờ mong nàng, thích nhìn nàng bình tĩnh, điệu bộ xấu xa, kiêu ngạo như vậy nữa kìa.

      Bên kia Tô Mạt biết bọn họ ở nhìn chằm chằm mình nhưng chút cũng để ý, nâng tay hướng sau phẩy phẩy, ý bảo mình có trở ngại gì cả.

      Nàng hề sợ hãi nhìn Tống Dung Hoa xong, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Kha,“Tống tiểu thư, ngươi và Thập Tam công chúa ở cùng chỗ lâu như vậy, vì sao chút cũng được công chúa hun đúc thành tài? Công chúa tao nhã như vậy, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. dựa dẫm vào mẹ mình như số người nào đó. Ta đây vốn tưởng rằng......”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 524: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 06


      Tô Mạt vẫn là tiếp chiêu, lại :“Ta nghe Tống gia các vị, tiểu thư người người xinh đẹp như hoa, có người tính tình tiêu sái lanh lẹ, có người tính tình ôn nhu nhàn thục, nhưng là có nghe đến có kỵ xạ cao thủ. biết trong các vị tiểu thư Tống tiểu thư ngươi sắp xếp thứ mấy nha?”

      Trong tâm Tống Dung Hoa lúc này chỉ có phẫn nộ, chém ra quyền đầu tiên chút suy nghĩ, thế nhưng tất cả đều đánh vào khí.

      Nàng phẫn nộ phất roi mạnh qua.

      Con ngươi đen bóng của Tô Mạt đen chợt nhíu lại, bắn ra ánh sáng nguy hiểm, nàng điểm mũi chân chút bay nhanh tránh thoát trường tiên sau lại phi thân dựng lên, theo thế roi quất ra phen bắt lấy trường tiên sau đó lại mượn lực lượn vòng cái, lập tức dừng ở trước mặt Tống Dung Hoa, mạnh mẽ quất roi xuống.

      Tô Mạt vừa chơi đùa roi trong tay vừa nhìn sắc mặt đại biến của Tống Dung Hoa cùng chút kinh hoảng của Hoàng Phủ Kha.

      Hoàng Phủ Kha trách mắng:“Tô Mạt, ngươi muốn làm gì?”

      Tô Mạt híp mắt, ánh mắt lạnh lùng , hơi hơi gợi lên khóe môi, cổ tay giương lên, nhìn về phía mặt Tống Dung Hoa quất xuống.

      “A --”

      Tống Dung Hoa kêu thảm thiết tiếng, ôm đầu ngồi xổm, lúc cảm thấy mặt có vết cắt đau xé như lửa cháy mới sợ tới mức ô ô khóc lên mà chẳng còn nghĩ đến hình tượng nữa.

      Hoàng Phủ Kha vội vàng nhìn cây roi trong tay Tô Mạt, cười hơi hơi :“Này, ta còn chưa quất ngươi, ngươi làm sao lại giống như con rùa đen rút đầu thế kia?”

      Hoàng Phủ Kha nhìn nhìn, quả nhiên roi quất xuống Tống Dung Hoa kia bất quá chỉ để lại vết hồng như sợi tóc mà thôi.

      Tống Dung Hoa sắc mặt vừa trắng bệch lập tức biến xanh mét, nàng oán hận nhìn Tô Mạt,“Có bản lĩnh chúng ta tranh nhau bằng kỵ xạ!”

      Kỵ xạ là sở trường của Tống Dung Hoa. Nhất là ngồi lưng ngựa, thiện xạ là thành vấn đề .

      Lúc này Hình chưởng quầy chạy tới,“Ông chủ, bên ngoài có vị Tống công tử muốn gặp ngài.” Tô Mạt hừ tiếng,“Cái gì tống công tử Tống công mẫu , chẳng lẽ đến cái ta đều phải gặp cái sao?”

      Nàng hừ tiếng, xoay người bước . Để lại đấy là Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha tức giận đến ngã ngửa.

      Ai biết bên ngoài lại truyền đến thanh trong trẻo của nam tử,“Tô ngũ tiểu thư, tại hạ Tống Minh Dương, từ lâu nghe thấy phương danh tiểu thư như sấm bên tai, hôm nay đặc đến cầu kiến.”

      Tô Mạt nghĩ nghĩ, Tống Minh Dương hẳn là Tống gia tam công tử, hôm nay là sinh nhật đại công tử nhà , giờ này chạy tới chỗ ta làm cái gì?
      Chap 525: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 07


      Chẳng lẽ cũng cùng nhà nhưng đại ca và nhị ca nàng giống nhà ta… ngầm hợp nhau?

      Nghe Tống gia đại công tử cùng thái tử rất tốt, giống với Tô Trì - là phụ tá đắc lực của thái tử phải.

      Vị tam công tử này lại như nhàn vân dã hạc, hỏi chính , mỗi ngày thích đọc sách du ngoạn, hai năm trước còn các nơi du lịch .

      Khi nàng thất thần suy nghĩ ở trước mắt thấy bóng người chợt lóe, vị cẩm y tuấn lãng nam tử dừng ở trước mặt.

      Tống Dung Hoa lập tức ô ô nhào vào trong lòng ,“Tam ca, tam ca ngươi phải làm chủ cho ta. Tô Mạt mời ta cùng công chúa đến làm khách, thế nhưng kết quả khi chúng ta gần đến nàng liền đóng cửa lại, muốn...... Ô ô......”

      Tống Minh Dương cười cười, đem Tống Dung Hoa nâng dậy, “Ngươi cần khóc kể, tất nhiên ta tự biết ngươi đến tìm Tô tiểu thư quấy rối.”

      Tống Dung Hoa ngây ngẩn cả người, nước mắt lập tức nảy lên, đối mặt với địch nhân nàng còn có thể cậy mạnh, nhưng đây là ca ca của mình thế nhưng lại giúp đỡ ngoại nhân như thế.
      Nàng oán hận :“Tam ca, nếu ngươi phải đến giúp ta tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ cũng hấp tấp đến muốn nịnh bợ nàng ta sao?”

      Tống Minh Dương nhíu mày, hướng Tô Mạt làm thi lễ,“Xin lỗi. Tại hạ thay tiểu muội xin lỗi, ngày khác xin ghé lại bồi tội.”

      Bấy giờ công tử tuấn lãng, nho nhã lễ độ lên tiếng tạ lỗi, mặc kệ người ta rốt cuộc suy nghĩ gì, nếu có lễ trước, nàng cũng thể thất lễ.

      Tô Mạt còn thi lễ,“Công tử có lễ .”

      Tống Dung Hoa tức giận lôi kéo Hoàng Phủ Kha bỏ chạy.

      Tống Minh Dương cáo từ hai bước, rồi lại quay lại,“Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng tại hạ tâm nghi lâu, tiểu thư tuy rằng tuổi còn , lại thức đại thế, uyên bác, sáng tạo, nhanh nhẹn. Tại hạ hận thể gặp gỡ. Thế nhưng chưa từng nghĩ hôm nay lại gặp nhau trong tình trạng thế này, là...... Hổ thẹn!”

      xong lại đối Tô Mạt xa xa thi lễ, mới :“Có chuyện phải nhắc nhở Tô tiểu thư, quý phô khai trương, chỉ sợ có người đến quấy rối, mong rằng tiểu thư chuẩn bị tất cả tốt. Tại hạ hết, xin cáo từ .”

      Tô Mạt sợ run chút, chẳng lẽ đây là tiên lễ hậu binh?

      Người nhà họ Tống xem nàng vừa mắt, nên cho vị tam công tử này đến nhắc cho tỉnh? Cẩn thận bọn họ quấy rối?

      ra nàng chuẩn bị tốt cả, phải ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột như thế nào, phải đối phó với trăm phương ngàn kế của kẻ địch như thế nào.

      Nàng chỉ cám ơn, còn Tống Minh Dương hướng nàng mỉm cười, chắp tay, đuổi theo Tống Dung Hoa ra ngoài.
      Chap 526: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 01


      Ban đầu Tống Dung Hoa dẫn người đến là muốn dạy dỗ tạp quán của Tô Mạt, kết quả đường đến tất cả gia đinh đều bị người ta kêu về, tại Tống Minh Dương lại xuất , như vậy là cố ý phá hư chuyện tốt của nàng.

      Nàng tức giân thèm quan tâm đến lý lẽ của , chỉ lôi kéo Hoàng Phủ Kha lên xe .
      Chỉ quay lại ném cho Tô Mạt câu,“Ngươi chờ đó!”

      Sau khi Tô Mạt trở về, chỉ nhàng bâng quơ cười hai câu, đám người Hoàng Phủ Giác vừa nghe Tống Minh Dương đến, đều khỏi hơi hơi nhíu mi.

      Bọn họ hiểu biết Tống Minh Dương hơn so với Tô Mạt nhiều.

      Tô Mạt cũng nhiều lời, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

      ra kho hàng dựa theo cầu của nàng mà sửa chữa, làm rất nhiều ô vuông, vững vàng chắc chắn, ngay ngắn có trình tự ràng, từng cái giá bên ngoài đều có thể treo biển tên, có thể phân loại.

      Trừ bỏ kho hàng, còn có tòa tiểu khóa viện được dùng để điều chế hương liệu.

      Tiểu khóa viện này thực là nơi nấp an toàn, người ngoài căn bản thể tùy tiện vào tìm hiểu cái gì, hơn nữa cho dù là tiểu nhị tiền viện cũng thể tùy tiện vào.

      Nàng phái người cho A Cổ Thái đem các loại hương liệu có, hương lộ, nước hoa lại đây, sau đó ở trong tiểu viện này tăng gia sản xuất, nhân số lượng lên nhiều hơn nữa. Chờ mấy ngày nữa, sau khi xem hoàng lịch, chọn ngày tốt xong là có thể khai trương cửa hàng .

      Ngày cửa hàng của Tô Mạt khai trương được khâm thiên giám chọn ngày, là ngày 26 tháng 03.

      Tên của cửa hàng này là do hoàng đế cùng Triệu tiên sinh nghĩ ra. Ngự bút đề tự, ngân câu tranh sắt lại độc đáo uyển chuyển, hàm xúc ý nhị, học sinh cùng văn sĩ học đòi đều đến chiêm ngưỡng ngự bút, bọn họ làm cho đường cái trước mặt tiệm trở nên chật chội hết sức.

      Hơn nữa tiệm còn tổ chức hát hí khúc , người đến xem diễn đông nườm nượp, quả thực là vô cùng náo nhiệt, là buổi khai trương này đem toàn bộ kinh thành đều oanh động hoàn toàn, ngay cả tiểu thương ở ngoại thành đều đến xem náo nhiệt.

      Tô Mạt còn cầu hoàng đế việc, là nếu triều đình có quan viên nào dám đến gây thêm phiền hoặc đến tặng lễ đều bị xử lý nghiêm khắc giống nhau, phàm kẻ nào có ý muốn đến thiên ngoại lai hương tìm tòi hay xoi mói xin nhắn dùm cho họ biết, những người đó đều bị xử lý nghiêm khắc như những đối tượng . Tin này vừa tung ra lập tức ngăn chặn hoàn toàn tâm tư giả dối của những kẻ muốn dụng tâm kín đáo với cửa hàng.

      Hoàng đế còn cho Hoàng Phủ Giác đến tặng đội múa sư tử còn Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân tặng gánh hát ở trước cửa xướng tuồng năm ngày.

      Hoàng Phủ Cẩn nay là hộ bộ, cùng Hoàng Phủ Giác phụ trách phần cống phẩm hương liệu và đồ chơi quý giá.

      Bởi có Hoàng Phủ Cẩn kiểm soát nên trong kinh thành chuyện to chuyện gì cũng xảy ra.
      Chap 527: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 02

      Bởi vì được Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đám lưu manh lớn lớn ở trong kinh thành cũng dám đến quấy rối.

      Những kẻ con nhà quyền quý ghi hận trong lòng như Tống gia đương nhiên cũng thể trực tiếp đến quấy rối.

      Cho nên, tuy rằng người đến người , rất là bận rộn, nhưng cũng loạn, càng có xuất cố gì.

      Tô Mạt chân chính cảm nhận được uy lực của Hoàng Phủ Cẩn, quả thực chính là cây Định Hải Thần Châm a, ngồi xuống ở nơi nào, cũng khiến cho người ta nhìn đến mà sợ, những kẻ trong bụng có ý đồ bất lương càng thấy kinh hôn fbatj vía, chỉ có thể xem qua loa, cũng tuyệt đối dám sinh .

      Thiên Ngoại Lái Hương vừa khai trương, khách hàng ào ạt, ngày ngày người đến người , có người hâm mộ mà tới, có người xem náo nhiệt, còn có người đến là muốn xem thử cái gì gọi là nước hoa kia.

      Tiểu nhị của cửa hàng đủ người, liền điều người từ Tô phủ cùng Quận Vương phủ điều động tới, phàm là đến hỗ trợ đều có thể được tiền thù lao ít, cho nên cản nổi việc có người được đến còn oán giận, đều hận thể có thể chen đến Hương lâu làm công.

      Mỗi ngày thời điểm buổi tối Hương lâu tính sổ, bàn tính của Hình chưởng quầy “ đồm độp” gẩy lên vang đùng, quả thực là quá khiến người ta chấn kinh rồi.

      Đồng tiền và bạc vụn kia dùng sọt lớn khiêng, số nguyên bạc chẵn khác lại rất nhiều.

      Đương nhiên, trong cửa hàng cũng có người đến tìm hiểu tin tức, thấy được việc mở tiệm hương liệu rất mực kiếm bạc, còn có người bắt đầu có ý định, cũng muốn mở tiệm.

      Tô Mạt cũng để ý tới, mở cửa hàng đều có tự do, dựa theo gió mà lên cũng có gì sai, mấu chốt là cần sản phẩm tốt, có chân chống đỡ.

      tranh đấu ở thương trường vốn chính là thể tránh được.

      Hơn nữa lúc này có tư cách cùng năng lực cùng nàng đấu, phỏng chừng cũng chỉ có mấy nhà trong kinh thành.

      Tuyệt đối phải hộ thương gia bình thường.

      Khai trương tiệm được tháng, Tô Mạt sai người bày nhiều loại hàng bậc chung giá thấp, loại thượng đẳng trân quý đều giấu bớt , gây thèm thuồng, như vậy mới có thể dẫn dụ khẩu vị của người khác.

      Ngày này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở lầu hai uống trà, nhìn bên ngoài đường cái đầu người chuyển động, đều là đến Hương lâu xem hàng hóa .

      Mặc dù có thông đạo chuyên môn dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhưng là bởi vì ngựa xe như nước, bọn họ có chút chờ nổi, liền theo đại sảnh vào.

      Dù sao nơi đó càng rộng rãi.
      Hoàng Phủ Cẩn nhàng vuốt cốc trà, chậm rãi :“Tổng cộng bắt được 16 kẻ người mang acid mạnh, 08 kẻ mang theo sơn đỏ , 36 tên người mang chủy thủ, còn có kẻ có ý đồ phóng hỏa , kẻ trộm 18 tên......”

      Tô Mạt nghe được cười ha ha,“Ngươi sao lại có thể lợi hại vậy chứ?”
      P/s: @Pighappy: Nàng ko ăn tết à? ^^. Nàng thấy tụi ta up chap mới lên cũng ' nhanh' lắm rùi đó.

      Chap 528: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn 03

      Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên, việc khác tạm được, chuyện của nàng rất để tâm làm.

      Nếu là có người đến quấy rối, đương nhiên chút khách khí.

      Hoặc nhiều hoặc ít đều phải đem chút thành tích về, nếu , chẳng phải là làm cho bọn họ nghĩ đến nơi này dễ khi dễ, muốn quấy rối liền quấy rối sao?

      Hai người lời này, liền thấy vài tên ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu xông tới, hô:“Các vị đại gia xin thương xót, chúng tiểu nhân cần tiền bạc cần châu báu, chỉ cầu thưởng cho con gà, gặm được miếng xương liền chỗ khác xin......”

      Bọn khiếu hóa tử ( ăn mày, khất cái ) này bẩn thỉu, chỉ hướng thân khách xông tới, những người khách bị bọn họ làm cho chán ghét cùng, lập tức ôm cái mũi tránh ra.

      Bọn tiểu nhị của Hương lâu tiến lên đuổi bọn , kết quả còn chưa có động thủ, đám bọn họ liền lập tức nằm mặt đất khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ.

      “Mọi người đều đến đây xem, đánh người kìa, làm quan mà giết người, kẻ có tiền giỏi lắm nha, cho bọn khiếu hóa tử đường sống nha, đánh chết người ......”

      kẻ ăn mày cũng vấn đề, kết quả càng ngày càng nhiều tên, nhìn thấy có vẻ có hơn trăm tên tập tại lúc này.

      lầu sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo, hừ :“Nhất định là có người cố ý như thế, ta sai người đuổi bọn chúng .”

      Lúc này phía dưới việc càng ngày càng nghiêm trọng, bọn tiểu nhị Hương lâu cùng nhiều khất cái xảy ra xung đột, người Hoàng Phủ Cẩn mang đến có mệnh lệnh của cũng thể động thủ.

      Dù sao bọn họ là đại biểu ý kiến hoàng gia, nếu động thủ, bị kẻ có tâm cơ kích động, có thể gán cho Hoàng Phủ Cẩn cái tội danh áp bức dân chúng, lũng đoạn thị trường.

      Tuy rằng hoàng đế bảo giúp đỡ quản lý, nhưng là nếu khiến cho dân chúng bạo loạn lên, vậy có thể lấy tội danh dưới chân thiên tử lộng hành, ức hiếp dân chúng để trừng trị .

      vậy đối phương cũng là lầm tưởng điểm ấy cố kỵ của Hoàng Phủ Cẩn, cho nên mới trực tiếp phái tới đội khất cái.

      Bọn họ cũng hiểu được, nếu ăn cắp, phóng hỏa, lưu manh quấy rối những thứ đó đều được.

      Vậy chỉ có con đường mới có thể gây cho Hương lâu nhiễu loạn -- phải là chiêu thức kích động quần chúng.

      Từ xưa đến nay, người làm chuyện, đều phải là tự chế ra dư luận sao.

      Bọn họ phái ra đám khất cái này, cùng Hương lâu xảy ra xung đột, đến cuối cùng mặc kệ là ai đúng ai sai, dù sao nhóm người khất cái ‘bình nứt sợ bể’, chẳng có gì tốt để mất cả.

      Mà cuối cùng kẻ bị hại, vẫn là Hương lâu.

      Đều bị người đội cho cái mũ to tướng đầu là ức hiếp dân chúng, ỷ thế hiếp người, đánh đập ăn mày, vi phú bất nhân ( vì làm giàu mà bất nhân).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :