1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 367:Nàng dễ bị điều khiển 01

      Bên kia nhị tiểu thư :“Đại ca rất đúng, chúng ta ở bên ngoài, nên chung vai sát cánh với nhau. Đại ca là thư đồng của Thái tử, chúng ta nên sát cánh cùng Thái tử ,Quý phi nương nương, thể xa lạ quá mức, làm cho người khác có tâm tư lợi dụng.”

      Tô Trì gật đầu,“Nhị muội đúng rồi, hôm nay ngươi làm cũng đúng. Phải nên làm như thế.”

      xong lại liếc đại tiểu thư cái, vui :“Ngươi là đại tỷ, hẳn là biết phải quản thúc tiểu muội mới đúng. Như thế nào có thể để nàng ta tùy tính làm bậy, làm sai quy củ?”

      Đại tiểu thư dung mạo lạnh nhạt, nhưng cũng có điều gì muốn , nàng có cảm tình gì với vị đại ca này, từ rời nhà tiến cung.Trong nhà hết thảy mọi việc đều lấy làm trọng, nàng có được tính là cái gì đâu? chỉ bo bo lo cho lợi ích của chính mình, chưa từng nghĩ cho các nàng.

      Mạt nhi bị người ta làm cho nhục nhã như vậy, thân làm ca ca , câu khuyên giải an ủi thôi, ngược lại toàn bộ đều là trách cứ, làm sao có thể khiến người ta bội phục đây?

      “Tống tiểu thư vũ nhục thanh danh của phụ thân, đại ca cũng nên để bụng mới phải.”

      Đại tiểu thư ra câu lạnh nhạt, lại khiến Tô Trì lần nữa bị chọc tức, tức giận đến nỗi lông mày dựng đứng lên, ra lời, hung hăng hừ tiếng.

      Về nhà, thiếu được Vương phu nhân biết tin tức, lại bày ra bộ dáng trưởng bối răn dạy.

      Lão phu nhân thản nhiên :“Được rồi, cũng có gì to tát cả. Chuyện tiểu hài tử thôi, chỉ cần người lớn làm sai sao hết. Trẻ , cũng cần nghe an bài của người lớn.”

      Vương phu nhân ,“Nương đúng, chỉ là ta nghe người ta Ngũ tiểu thư cùng Ngũ điện hạ quan hệ với nhau khá thân mật. Lương phi nương nương kia còn coi trọng đại tiểu thư, ngũ tiểu thư nhà chúng ta, nhưng ra muốn nhòm ngó đến gia thế của các nàng. Nhu nhi của chúng ta quý giá vô cùng, như thế nào có thể......”

      “Đủ rồi!” Lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta,“Ngươi cũng phải người hồ đồ, tại sao lại mở to mắt ra những lời hồ đồ như thế.”

      Tô Trì hừ tiếng,“Tổ mẫu cũng đừng trách cứ mẫu thân, Ngũ muội muội cùng Ngũ điện hạ có quan hệ tốt, mọi người đều nhìn thấy, hai người đó cười cười, tỏ vẻ thân thiết, hoàn toàn để ý cái gì gọi là quy củ lễ nghi. Cho dù còn hiểu chuyện nữa, nhưng những việc như đứng, ăn , cùng người nào giao thiệp, người nào thể giao thiệp, những điều đó cũng hẳn là nên dạy cho nàng ta biết.”

      Lão phu nhân liếc mắt nhìn , ngầm có ý uy nghiêm, Tô Trì cảm thấy run lên, vội cúi đầu .

      dám tiếp tục kêu gào.
      Chap 368:Nàng dễ bị điều khiển 02

      Lão phu nhân :“Tất cả đều im lặng chút , lão gia các ngươi cũng sắp trở lại rồi.”

      bọn nha hoàn lão gia trở lại.

      Tô Nhân Vũ sải bước tiến vào, vài đứa lập tức tiến lên thỉnh an.

      khoát tay áo, cố ý nhìn Tô Mạt cái, che dấu được ý cười treeb khóe miệng, với lão phu nhân:“Nương chắc nghe có vài tên khỉ đại náo học đường rồi chứ.”

      Lão phu nhân cười rộ lên ha ha,“ làm ta tức chết mà, là...... tiểu nha đầu vừa đáng lại đáng giận kia.”

      Tô Nhân Vũ cười :“Cũng có gì, bệ hạ còn là, cũng phải có nha đầu sợ chuyện này giúp kìm chế Thập tam công chúa, nếu trở nên kiêu căng biết thành bộ dáng gì nữa. Trừ Tống tiểu thư ra, các tiểu thư khác tiến cung, ai bị nàng ta thầm bắt nạt. Thiên kim tiểu thư Lý đại nhân năm đó theo mẫu thân tiến cung, bị nàng ta đẩy xuống ao Sen, đến bây giờ vẫn còn để lại bênh tật.”

      Lão phu nhân cười đến rất là nhã nhặn,“Vẫn là Mạt nhi của chúng ta tốt, có gan có trí, đương nhiên phải là dạng mềm mại yếu ớt như tiểu thư Lý gia có thể so sánh được.”

      Tô Trì tức giận đến cắn răng phất tay áo, nhưng cũng dám phát tác, dù sao trong nhà có lão phu nhân cùng phụ thân, bất quá là tôn tử, chỉ có phục tùng chứ có tư cách được phản kháng.

      hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt cái, tiểu nha đầu này nếu phải còn có chút giá trị lợi dụng tuyệt đối là để cho nàng ta sống ở thế gian này.

      Hoàng Phủ Cẩn là hoàng tử được sủng ái, lại cũng quái lạ, hoàng đế bên chán ghét , bên trọng dụng .

      Binh quyền có nửa ở trong tay , làm cho người ta khó bề tưởng tượng.

      Tô Trì trong lòng cáu kỉnh, bèn :“Ta còn có việc, muốn về trong cung trước.” Thỉnh an xong liền vội vàng cáo lui.

      rồi, những người khác cũng đều tự mình trở về viện của mình, lão phu nhân tựa vào gối kê đầu, sắc mặt ủ dột.

      Vương phu nhân tiến lên :“Nương, như vậy cũng phải là biện pháp. Nếu để Thái tử cho là chúng ta dạ hai lòng......”

      Lão phu nhân thản nhiên :“Yên tâm, đâu. Ta bảo ngươi liệt kê ra mối quan hệ giữa các gia tộc, có chưa?”

      Vương phu nhân lập tức sai nha đầu lấy, nay nàng ta tuy rằng đương gia, nhưng bất quá là con rối của lão phu nhân, quyết định nằm ở trong tay lão phu nhân, nàng ta chỉ thi hành mệnh lệnh thôi.

      Lão phu nhân nhìn thoáng qua,“Đem cái này dạy cho bọn biết, về sau ở trong cung, xa cách hay gần gũi, trong lòng cũng biết nên làm sao.”
      Chap 369: Học đường là thiên hạ của nàng 01

      Vương phu nhân lập tức đáp ứng, dẫn theo các mụ mụ nha hoàn .

      Tô Mạt cùng đại tiểu thư được đoạn, nhị tiểu thư đuổi theo, vội vàng giải thích :“Đại tỷ, Ngũ muội muội, ta cũng vì muốn mọi người đều tốt, cho nên mới......”

      Đại tiểu thư hừ lạnh,“Ngươi cần giải thích, chúng ta cũng chưa ngươi cái gì cả.”

      Nhị tiểu thư lập tức rơi lệ, nũng nịu nhát gan :“Đại tỷ giáo huấn là đúng, về sau ta dám nữa.”

      Tô Mạt xem bộ dáng nàng ta diễn trò, cười cười,“Nhị tỷ, nếu làm rồi, hối hận gì cả. Cần gì phải đuổi theo chúng ta rồi giải thích? Dù sao chúng ta cũng công khai đối phó ngươi, cũng đối xử tốt với ngươi nữa, ngươi cũng biết điều đó, cần gì phải tới đây diễn trò chứ?”

      Đạo đức giả như vậy nàng cũng chịu đủ rồi, bằng huỵch toẹt ra, mọi người trong lòng đều hiểu ràng, cần cứ phải ở trước mặt nàng giả vờ yếu ớt, nàng khoái cái món đó.

      Nhị tiểu thư sửng sốt chút, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Mạt,“Ngũ muội muội, ngươi, ngươi như thế nào có thể như vậy chứ?”

      Tô Mạt cười cười, lôi kéo đại tiểu thư vào viện của mình, phân phó hạ nhân đóng cửa.

      Ngày hôm sau y như cũ sáng sớm phải rời giường, sau đó ngồi xe vào trong cung, lão phu nhân cùng Vương phu nhân quên dặn dò, chú ý cái gì, nên làm cái gì, nên làm cái gì.

      Tô Mạt nghe tai này chui ra tai kia, dù sao khuyên dạy của bọn họ phải vì muốn tốt cho nàng, bất quá là vì muốn nắm nàng trong tay thôi.

      Nàng vốn là ở lại Tô gia vì Tô Nhân Vũ, nếu Tô Nhân Vũ nay chiến tuyến của nàng nàng tựa hồ còn để tâm cái gì nữa chứ?

      Việc còn lại chính là phải đối phó những người đó.

      Đêm qua Tô Nhân Vũ còn đến phòng quan tâm nàng phen, bảo nàng cần sợ, nếu chịu ủy khuất gì liền với , nhất định bảo hộ cho nàng.

      Tuy rằng giỏi biểu đạt, nhưng nàng có thể từ trong ánh mắt nhìn ra, là nguyện ý hy sinh vì nàng.

      Nếu có thể vì nàng nguyện ý trả giá hết thảy, đến hoàn lại trách nhiệm làm phụ thân, vậy nàng đương nhiên cũng nên biết lý lẽ, làm cho phụ thân khó xử.

      Nàng làm tiểu thư khuê các thực .

      Vẫn như cũ là loạt quy củ tiến cung, vào Thái Học viện, Tô Mạt lại tự do tự tại hẳn lên, tiến vào trong phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn im lặng ngồi ở góc.

      mặc thân cẩm bào màu đen thêu kim tuyến, lạnh lùng như băng, tuấn nhã như ngọc, tuy rằng lời nào, nhưng loại cốt khí cường đại kia lại hề bị trở ngại mà phát tiết ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.
      Chap 370: Học đường là thiên hạ của nàng 02

      Vị trí bên cạnh đều có người ngồi, ai dám ngồi chung với .

      Tô Mạt nghĩ tới , đột nhiên bị người khác ngăn lại.

      Hoàng Phủ Giới vui mừng nhìn nàng,“Tô Mạt, ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, sao giờ mới đến. Ngươi ngồi cùng ta .”

      Tô Mạt nhíu mi,“Ta ngồi cùng tỷ tỷ, ngươi là nam hài tử, ta là nữ hài tử, thể ngồi cùng nhau .”

      Hoàng Phủ Giới thất vọng nhìn nàng, bĩu môi, lấy ra cái cung dây thun của mình ,“Cái này cho ngươi chơi đó.”

      chấp nhận cho Tô Mạt cự tuyệt liền nhét vào trong lòng nàng, bày ra tư thế nếu ngươi dám trả lại ta, ta tốt với ngươi nữa.

      Tô Mạt cười cười,“Đa tạ, ta đây khách khí chơi vài ngày.”

      Hoàng Phủ Giới vui vẻ cười, vẻ mặt ngạo nghễ :“Chơi chơi.”

      Đại tiểu thư nhíu mi nhìn Tô Mạt liếc mắt cái, Tô Mạt lập tức đem cung trả lại cho Hoàng Phủ Giới,“Tỷ tỷ của ta cho ta lấy đồ của người khác.”

      Hoàng Phủ Giới trong thoáng chốc xù lông lên,“Cái gì người khác, ta chỉ là tặng cho ngươi chơi đùa.”

      Tô Mạt lắc đầu, Hoàng Phủ Giới lập tức nổi giận,“Ngươi như thế nào có thể như vậy. Ta là đại nam nhân, cùng chơi với ngươi cái tiểu nữ oa nhi, ngươi còn chịu thiệt gì nữa ?”

      Tô Mạt ngẩn ra, tiểu tử này, ràng miệng còn hôi sữa, còn nàng là nữ oa nhi.

      Nàng hừ :“Ngươi phải còn hơn sao.”
      So với nàng còn hơn hai tháng đó.

      Hoàng Phủ Giới thấy nàng như vậy càng bực bội,“Ai cần chơi với ngươi chứ? Ta bất quá là chọc ngươi thôi.” tay đoạt lại cái cung, hầm hừ ngồi ở ghế.

      Lúc này bên ngoài truyền đến thanh ôn nhuận trong trẻo của Ngũ hoàng tử, sau đó là thanh có chút trầm lãnh của Thái tử.

      “Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ tới .”

      Mọi người trận ồn ào.

      Tô Mạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn, ngồi ở chỗ kia, tầm mắt lạnh băng của vượt qua bao cản trở để tìm gặp ánh mắt nàng.

      Tô Mạt nhếch khóe môi, hướng hấp háy mắt.

      Hoàng Phủ Cẩn cụp mắt xuống, cúi đầu, khóe môi tự chủ được nhếch lên.

      Thái tử cùng Ngũ điện hạ đều nhìn qua phía Tô Mạt bên này, người mặc cẩm bào màu vàng thêu hình rồng, người khác mặc áo bào tím sẫm, người ôn nhuận như ngọc, người tuấn mỹ nhu.

      Tô Mạt thấy Ngũ điện hạ nhìn nàng, bèn cười cười, lập tức liền đụng phải ánh mắt trầm của Tô Trì.
      Chap 371: Học đường là thiên hạ của nàng 03

      Tô Mạt thấy Ngũ điện hạ nhìn nàng, bèn cười cười, lập tức liền đụng phải ánh mắt trầm của Tô Trì.

      Tô Mạt bĩu môi, chưa gặp qua kiểu người như Tô Trì vậy , cho dù là phe cánh đối địch, mọi người cũng là cười giỡn với nhau, thấy Hạng Vũ muốn nấu chín phụ thân của Lưu Bang, đều phân cho bát canh thịt sao?

      Kia mới là chính khách biết xấu hổ.

      Xem Thái tử cùng Ngũ điện hạ cũng ganh ghét ra mặt, chẳng lẽ nàng là muội muội của thư đồng Tái tử nên chính nghĩa từ chối : ta là người của Thái tử, ngươi cách ta xa chút?

      Cũng có điểm quá buồn cười!

      Triệu học sĩ hôm nay tinh thần phơi phới, mặc thân áo bào mới, nghe là bệ hạ ban cho, tấm áo hôm trước bị mực nước nhiễm phải rồi.

      quét mắt thấy phía dưới cái, hôm nay mọi người đều quy củ, thực hợp tâm ý.

      hướng Tô Mạt ngoắc,“Tô Mạt, ngươi lại đây.”

      Tô Mạt đứng dậy, thực nhu thuận qua, hành lễ với tiên sinh.

      Triệu học sĩ chỉ ra đoạn trong sách, cười dài :“Ngươi học thuộc trước lần.”

      Tô Mạt biết phương diện học thuộc lòng tại đây có khối người biết, hôm qua nàng bất quá là vì muốn đạt được mục đích có phần đãi ngộ tốt, cũng muốn gây chú ý a.

      Cho nên nàng :“Tiên sinh, Thái tử cùng các vị điện hạ đều ở đây, đệ tử dám lỗ mãng.”

      Triệu học sĩ vuốt râu cười ha ha, trêu ghẹo :“Ngươi tiểu nha đầu này, hôm qua ngay cả tiên sinh thiếu chút nữa cũng đánh, hôm nay còn bản thân dám lỗ mãng?”

      Tô Mạt vội quỳ xuống bồi tội,“Thỉnh tiên sinh trách phạt, đệ tử cũng dám nữa . Hôm qua là lần đầu.”

      Triệu học sĩ đem nàng nâng dậy, càng thêm thích nàng, thấy nàng tuổi còn . Bề ngoài nhu hòa mang nét đẹp tĩnh lặng, bên trong là đức tính mạnh mẽ như gió như sấm, là nữ hài tử cho phép bị khinh thường.

      Hơn nữa thể coi nàng là tiểu nữ nhi, phải coi nàng như người trưởng thành có trí tuệ.

      Triệu học sĩ cười :“ sao, ngươi cứ việc đọc thuộc. Thái tử điện hạ bọn họ đều biết đọc thuộc, nhưng vẫn có nhiều người chưa biết đọc thuộc .”

      Tô Mạt thấy thành khẩn, liền hắng giọng, bắt đầu đọc lanh lảnh "Thang chi, 《 Bàn Minh 》 viết: "Cẩu nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân." (Dịch : Lời Bàn minh của vua Thang rằng: Gột rửa cáu bẩn, trở thành con người mới, ngày ngày đổi mới, lại càng phải mới nữa.)
      《 Khang Cáo 》 viết: "Tác tân dân." (Thiên Khang cáo (Chu thư) : Phải cải tạo những di dân [của nhà Thương] trở thành những người dân mới [của triều Chu].《 Thi 》 viết: "Chu tuy cựu bang, kì mệnh duy tân." Thị cố quân tử vô sở bất dụng kì cực. . . . . ." (Dịch: Kinh Thi rằng: "Chu tuy là nước cũ [từ triều Ân] nhưng chịu mệnh Trời, mệnh ấy là mới". (Thi. Đại nhã. Văn Vương, chương I) Bởi thế người quân tử [đối với mọi việc ] chẳng có việc gì là dụng tâm dụng lực đến triệt để (mọi việc đều mang hết sức lực của mình).

      Nàng hành văn liền mạch lưu loát đọc thuộc hết, thanh thanh thúy êm tai, lanh lảnh như tiếng chim Hoàng oanh.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 372: Học đường là thiên hạ của nàng 04

      Nàng hành văn liền mạch lưu loát đọc thuộc hết, thanh thanh thúy êm tai, lanh lảnh như tiếng chim Hoàng oanh. Triệu học sĩ coi đó như là loại hưởng thụ, :“Hôm nay, các ngươi mỗi người đều phải đọc thuộc 5 thiên trong sách ‘Đại học’, sao chép 5 lần, ngày mai phải đọc thành thục, từ nay trở ......”

      Nhìn bộ dáng Triệu học sĩ thoải mái mãn nguyện như vậy, phía dưới mọi người oán thầm , đừng có mà thu được ái đồ, liền đem người khác đều trở thành Tô Mạt , mọi người đều có được đầu óc kia của nàng sao?

      Học sinh phía dưới bắt đầu oán giận, Triệu học sĩ trừng mắt, thước kẻ trong tay gõ gõ,“ thương lượng gì hết, các ngươi đem bài chép giao cho Tiểu Mạt Mạt.”

      Sau đó bảo bọn họ tự đọc sách, lại lôi kéo tay Tô Mạt, hỏi nàng mấy tuổi , thích cái gì, lại hỏi nàng biết đọc thuộc lòng, còn biết đọc thứ gì khác nữa .

      Tô Mạt thực lưu loát, ánh mắt Triệu học sĩ đều biến đầy tinh tú hết rồi , vui mừng gật đầu liên tục.

      Lương tâm của Tô Mạt thầm rơi lệ, Triệu học sĩ, xin lỗi lừa ngài, kỳ ta chút cũng thích mấy thứ này.

      Bất quá là đầu óc tốt, liền nhớ kỹ mà thôi.

      Triệu học sĩ vung tay lên, cười hiền từ :“Tiểu Mạt Mạt có thể nghỉ ngơi.”

      Sau đó lại bắt đầu đem đám người Thái tử ai giảng giải sách.

      Thái tử cùng Ngũ điện hạ đương nhiên chỉ học ‘Đại học’, bọn họ muốn học Sử ký, sách Chiến Quốc, và nhiều sách khác nữa.

      Nay Thái tử giảng đến thông giám, Ngũ điện hạ đương nhiên cũng kém cạnh.

      Triệu học sĩ đối Tô Mạt cười :“Tiểu Mạt Mạt, ngươi giúp tiên sinh việc?”

      Tô Mạt đáp ứng:“Tiên sinh cứ việc phân phó.”

      Triệu học sĩ vuốt râu :“Ngươi kiểm tra bọn họ đọc thuộc lòng .”

      Tô Mạt vừa nghe thấy nghĩ đây phải là việc của tổ trưởng sao? Nàng gật gật đầu, cười :“Tuân lệnh.”

      Nhóm Hoàng tử Công chúa bọn họ, cũng phải ai ai đều hiếu học, đại đa số ngược lại thích lười nhác ham chơi, căn bản tự nguyện đọc sách, Tô Mạt lần lượt kiểm tra mấy người, kết quả bọn họ đều đọc vấp váp ngập ngừng có nổi người đọc rành mạch hết đoạn.

      Nàng nhìn tiểu hoàng tử mới chỉ bảy , tám tuổi, hơi cười :“ vội, từ từ đọc.”

      Dù sao thời điểm nàng xem náo nhiệt là có tâm tư nhất, còn sợ làm náo nhiệt lớn hơn nữa.

      Tiểu hoàng tử kia gấp gáp đến độ mặt đều đỏ lên, mồ hôi ngừng rơi xuống tí tách, cuối cùng nghẹn được được, gấp đến độ thấp giọng cầu xin tha thứ:“ Mạt Mạt tốt bụng, ngươi tha ta . Ta cho ngươi ăn kẹo.”


      P/s: G9 nhé bà kon ^^ :kiss4:
      Chap 373: Học đường là thiên hạ của nàng 05

      lấy ra cái tráp có đựng kẹo nhét vào trong lòng Tô Mạt, Tô Mạt ngơ ngác, còn như vậy biết hối lộ người khác?

      Nàng định cự tuyệt tiểu tử kia vui sướng hài lòng :“Được rồi, ta đọc xong rồi, tiếp tục đến người phía sau.”

      đợi Tô Mạt cự tuyệt, lập tức đẩy người ngồi cùng bàn bên cạnh lên,“Tiểu Trọng, đến phiên ngươi.”

      Tên nam hài tử kia vừa nghe thấy, bản thân cũng chưa học thuộc lòng, thôi liền đem món đồ chơi thích của mình là quả cầu linh lung đưa cho Tô Mạt,“Nhanh tới phía sau .”

      Sau đó liền đem Tô Mạt đẩy về phía sau, phía sau có người biết đọc thuộc, nhưng đại đa số cũng biết đọc thuộc lòng, liền nhét đồ vào tay Tô Mạt.

      Bàn tay bé của Tô Mạt vỗ bàn cái,“Các ngươi đừng quá đáng a.”

      Nàng trợn mắt với bọn họ liếc cái, hừ tiếng,“Nếu nam hài tử đọc được, vậy nữ hài tử đọc trước.”

      Nàng đến phía bắc, tới trước mặt đại tiểu thư, cất giọng lanh lảnh :“Đại tỷ tỷ, ngươi đọc trước .”

      Đại tiểu thư mím môi cười, thanh như ngọc vang lên trong suốt, cũng đem mấy chương tiên sinh phân phó đọc thuộc lòng ra, Tô Mạt quay đầu nhìn về phía nam hài tử,“Thế nào? Thắng các ngươi rồi chứ .”

      Hoàng Phủ Giới phục :“Nàng ta lớn hơn chúng ta.”

      Tô Mạt nhất bĩu môi, đến Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư trước mặt, hơi hơi cười nhìn các nàng.

      Hoàng Phủ Kha mặt sưng lên đỏ bừng, nàng ta cũng có học thuộc, luôn chuyện thầm to .

      Tống tiểu thư phẫn nộ nhìn Tô Mạt, thấp giọng trách cứ :“Ngươi việc gì phải tìm phiền toái ở chỗ chúng ta?”

      Tô Mạt tới gần chút, thấp giọng :“Các ngươi tìm ta, ta tìm các ngươi .”

      Hoàng Phủ Kha lập tức :“Được rồi, ngươi tìm người khác .”

      Tô Mạt nhìn về phía Tống tiểu thư,“Ngươi phải xin lỗi ta, ta giải vây cho ngươi, nếu , hôm nay ngươi chắc chắn phải đọc thuộc.”

      Đứng trước mặt tất cả mọi người bị mất mặt, nữ hài tử khác nam hài tử, nam hài tử nghịch ngợm quen thói, sao cả, nữ hài tử lại khác.

      Tống tiểu thư tức giận đến khóe miệng run rẩy, Tô Mạt ung dung nhìn nàng ta, chút cũng sốt ruột.

      Nàng đứng ở bên cạnh, chậm rì rì :“Ta rất kiên nhẫn a?”
      Tống tiểu thư tức giận đến muốn phát tác, lại nhớ tới đêm qua phụ thân tức giận ra sao, đành phải chịu đựng, tháo xuống cái vòng trang sức người,“Cái này cho ngươi.”

      Tô Mạt lắc đầu,“Ngươi chỉ cần tiếng xin lỗi với ta là được rồi.”
      Chap 374: Học đường là thiên hạ của nàng 06

      Các nàng thấp giọng chuyện, người khác nghe thấy, biết là Tống tiểu thư biết đọc thuộc lòng, nam hài tử lại bắt đầu đùa bỡn.

      Tống tiểu thư bị chọc giận đến mức muốn ngất xỉu , cúi đầu trong cổ họng lẩm bẩm tiếng, cũng nghe là cái gì, Tô Mạt cũng cùng nàng ta so đo, chỉ cần nàng ta cúi đầu là tốt rồi.

      Tô Mạt cười cười.

      Hoàng Phủ Giới giương giọng :“Tô Mạt, ngươi đừng làm tàng, nữ hài tử các ngươi chẳng lẽ liền lợi hại hơn chúng ta. Như thế nào lại đọc thuộc a! Mau đọc !”

      Vì hôm qua Tô Mạt đối với lạnh nhạt, vốn định qua lại thân thiết với nàng đột nhiên thấy mất mát, nếu đối nàng tốt dẫn gây chú ý được, vậy quấy rối nàng.

      Tô Mạt ngẩng đầ lên, nhìn về phía tiểu thị nữ bên cạnh Tống tiểu thư, mi thanh mục tú, ánh mắt trong suốt, miệng lẩm bẩm, cười :“Tiểu thư có thể đọc hay phải nhìn nha hoàn. Nếu nha đầu đều biết, tiểu càng thư lợi hại hơn , ngươi đọc xem.”

      Tiểu nha đầu kia quả nhiên dùng chất giọng trẻ con non nớt, đem mấy thiên Triệu tiên sinh cầu đều đọc mạch ra.

      Tống tiểu thư cùng Hoàng Phủ Kha vỗ tay đắc ý quay đầu hướng nam hài tử :“Như thế nào!”

      Nam hài tử còn lời nào để .

      qua chỗ nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi, Tô Mạt lại bảo các nàng đọc, nhị tiểu thư nhàng cắn môi, có lên tiếng.

      Tô Hinh Nhi lại nhịn được, cả giận:“Tô Mạt, ngươi có ý tứ gì chứ?”

      Tô Mạt kinh ngạc quay đầu,“Sao vậy ?”

      Tô Mạt chỉ biết Tô Hinh Nhi khẳng định nhịn được, có quyền lợi dùng quá thời hạn trở thành phế thải a, lúc này trừng trị nàng ta, nàng ta còn tưởng rằng bản thân mình rất lợi hại .

      Tô Mạt cười cười,“Ngươi cùng nhị tỷ tỷ khẳng định là biết đọc. cần kiểm tra a. Ta tin tưởng các ngươi.”

      Hừ, muốn thể , cũng phải xem nàng có đồng ý cho cơ hội hay !

      Tô Mạt lại đến hỏi mấy nữ hài tử khác, có người biết đọc , có người biết .

      tiểu công chúa xấp xỉ sáu tuổi, bởi vì biết đọc, gấp gáp đến độ khóc “Oa oa” đứng lên.

      Tô Mạt vội dỗ nàng ta,“Đừng khóc, đừng khóc, cho ngươi cái này chơi đó.”

      Nàng lập tức liền đem quả cầu linh lung của vị tiểu hoàng tử kia đưa cho nàng ta.

      Tiểu công chúa vừa thấy có đồ chơi, liền vui vẻ, hì hì cười rộ lên.

      Tô Mạt lau mồ hôi, biết bản thân là lớp trưởng kiêm bảo mẫu nha.

      Quả thực là nhà trẻ mà.

      Lúc qua Hoàng Phủ Cẩn, nàng dừng lại chút, lại kiểm tra , xoay người .

      Hoàng Phủ Cẩn lập tức kéo lấy làn váy của nàng,“Tiểu nha đầu, ta sao?”
      Chap 375: Học đường là thiên hạ của nàng 07

      Tô Mạt quay đầu nhìn , thần sắc của trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt trong suốt, mơ hồ lóe lên ánh sáng.

      Tuổi bằng với tuổi của Thái tử, đương nhiên là phải do Triệu học sĩ đặc thù chiếu cố, nhưng cũng lạnh nóng, mình quái gở ngồi ở chỗ này.

      Trong lòng nàng có điểm khó chịu, bởi vì độc của , còn chuyện bị người khác lập.

      Nàng cười cười, liếc ,“ được quấy rối, ngươi đều biết đọc, cũng phải là tiểu hài tử.”

      Hoàng Phủ Cẩn mím môi, chỉ cảm thấy những người khác đều tồn tại, trong mắt chỉ có nàng,“Ta khó mới có được chút thời gian đến đây.”

      Suy cho cùng bận , cũng giống mấy tên hoàng tử tối ngày lang thang khắp nơi, nếu có nàng ở trong này, cho dù hoàng đế có cầu , cũng thích thú gì đến đây?

      ****
      Ở thời điểm hiểu chuyện, có lẽ là bọn họ lập .

      Nhưng từ khi lớn lên, khinh thường kết giao cùng bọn họ.

      Nhưng tiểu nha đầu tựa hồ hiểu , ngược lại nghĩ thực đáng thương.

      cười cười, cũng sao, nàng cứ cho là như vậy, đối với rất tốt hơn chút.

      Hoàng Phủ Giới chuồn đến phía sau, thấy Hoàng Phủ Cẩn túm lấy váy của Tô Mạt, nhịn được lớn tiếng :“Nhị ca, ngươi thể khi dễ nữ sinh!”

      Lập tức lại chống nạnh nhìn Tô Mạt, bĩu môi trách cứ :“Ngươi lén lút làm gì? Ta còn chưa đọc đâu!”

      Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt cái, buông ngón tay ra, lúc nàng xoay người, bàn tay chạm vào bàn tay bé của nàng.

      Tô Mạt hai má ửng đỏ, quay đầu trừng mắt với Hoàng Phủ Giới, tiểu tử này lại tới đây chặn họng súng, nàng thở phì phì ngồi xuống ghế,“Tốt, ngươi liền đọc thuộc Luận Ngữ xem sao.”

      Hoàng Phủ Giới kháng nghị :“Tiên sinh dặn dò đọc “Đại học”, ngươi kêu ta đọc Luận Ngữ là có ý tứ gì.”

      Đuôi lông mày Tô Mạt giương lên, hừ :“Cái gì có ý tứ gì. Ngươi chủ động lên thể , phải là biết nhiều hơn chút sao? Chỉ biết mỗi tiên sinh phân phó nội dung hay sao, đến khoe ra cái gì chứ?”

      Hoàng Phủ Giới tức giận hầm hừ chà chân, chạy về vị trí của mình, hung hăng lấy ra sách Luận Ngữ, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi học.

      Tô Mạt cũng quản , lập tức kiểm tra người khác, cuối cùng đem kết quả kiểm tra tổng kết chút, đối với vài vị hối lộ kia, nàng có trực tiếp cho qua cửa, cũng nể mặt, mà là sửa lại thành cách khác.
      Biết đọc thuộc là ‘ rất ưu tú’.

      đọc thuộc được là ‘ đọc chậm’, ham chơi là ‘thiếu chăm chỉ’......
      Chap 376: Dụ địch bại lộ 01

      Triệu học sĩ phân biệt điểm danh, làm cho bọn họ đọc hai câu kiểm tra thí điểm, cảm thấy đúng, liền đối với vài người biết đọc thuộc :“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ, tư chất so với các ngươi tốt hơn nhiều , nhưng hai người bọn họ đều là ngày đêm khổ đọc. Các ngươi tư chất còn bằng, nay lại ham chơi, đương nhiên càng được. Từ hôm nay trở , ai biết đọc thuộc, mỗi ngày phải lưu lại thêm cái canh giờ.”

      Bên trong học đường lập tức nổ tung.

      Nhóm biết đọc thoải mái ngại, nhóm biết đọc thuộc đăm chiêu ủ dột.

      Hoàng Phủ Giới lớn tiếng :“Làm như vậy làm gì chứ, hơi quá đáng. Khi dễ người khác nha!”

      Vài tiểu hoàng tử đều phụ họa theo .

      Triệu tiên sinh :“Bài của hôm nay, chờ các ngươi tìm Tiểu Mạt Mạt đọc xong mới được về nhà. Hôm nay đọc được, ngày mai phải ở lại thêm canh giờ. Ai đọc được rồi canh giờ đó có thể tự do chơi đùa. Nếu ai nghe, bệ hạ có ban thưởng cho ta ‘thượng phương bảo thước’ đó .”

      hướng Tô Mạt vẫy tay,“Tiểu Mạt Mạt, ngươi tới đây.Thượng phương bảo thước này, ngươi cầm lấy. Ai đọc thuộc được, nghe lời, bất hảo, cứ trừng phạt. Sau lưng ngươi có Tiên sinh ta chống đỡ, có bệ hạ nữa.”

      Tô Mạt vui rạo rực tiếp nhận lấy, mấy tiểu hoàng tử sắc mặt đen như đất, kêu oai oái vùng, Hoàng Phủ Kha mấy người bọn chúng lại càng tức giận đến méo mó mặt mày.

      có cách nào học được nữa, lớp học này cũng thể đến nữa rồi ! Tiên sinh bất công.”

      Hoàng Phủ Kha thở phì phì ôm cánh tay, lắc lắc thân mình ngồi phịch về phía sau ghế.

      Triệu tiên sinh cũng để ý tới nàng ta.

      Dù sao nhóm công chúa đến đây đọc sách chính là phải chịu chút đúc thúc.

      Mấu chốt là mấy vị hoàng tử.

      cái quyết định của Triệu tiên sinh, làm cho chúng hoàng tử khổ chịu nổi.

      Vốn là buổi sáng đọc sách, giảng sách, buổi chiều tiên sinh giảng chút phong tục nhân gian, nhân tình thế thái, lịch sử điển cố.

      Đến buổi chiều vị chính khoảng tầm 3 giờ chiều ở thời gian đại, học sinh có thể nghỉ ngơi tự do hoạt động, sau đó chuẩn bị về nhà .

      Nay Triệu tiên sinh thêm vào quy định kêu những người biết đọc thuộc phải ở lại thêm canh giờ, tức là hai tiếng đồng hồ, phải chờ tới sau 5 giờ chiều rồi .

      Đối với Thái tử và người thích đọc sách sao cả, đối với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người trời sanh tính lãnh này cũng vấn đề, nhưng đối với đám người trời sanh tính thích chơi đùa ầm ĩ, trẻ thích bó buộc mà , quả thực rất thống khổ a.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 377: Dụ địch bại lộ 02

      Vì thế có người bắt đầu giả bệnh, có người đau đầu, có người đau chân, tóm lại toàn thân dưới tất có chỗ bị đau.

      Triệu học sĩ đem quyền lực giao cho Tô Mạt, còn đem thượng phương bảo thước đưa cho nàng , vậy có thể tùy tiện đánh người.

      Vì vậy cho dù là nhóm hoàng tử công chúa cũng dám nghe lời nàng.

      “Tô nữ học sĩ, ta đau bụng”

      Vị Thập nhị điện hạ kia từng hối lộ qua Tô Mạt mặt mày nhăn nhó cầu xin, hẹn sẵn là cùng câu cá, cần câu đều giấu kĩ rồi.

      Tô Mạt nhìn vắt chéo chân, ôm ngực, cười :“Bụng đau, như thế nào lại ôm ngực?”

      Thập nhị điện hạ phản ứng cũng mau,“Tô nữ học sĩ biết chứ, bụng đau quá mức, liền hướng lên đau.”

      Tô Mạt cười cười, bàn tay bé vung lên,“Được, ngươi . Ngày mai đến sớm chút.”

      Thập nhị điện hạ ghé sát vào Tô Mạt, giọng :“Muốn ra ngoài, phải có giấy của tiên sinh. Ngươi cầu xin tiên sinh viết cho cái.”

      Tô Mạt nghĩ chút, đến hỏi Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh cho nàng đại diện toàn quyền.

      Tô Mạt mừng rỡ.

      Điều này làm cho các tiểu hoàng tử đều bắt đầu hối lộ nàng, thậm chí bắt đầu ra giá, 5 lượng bạc tờ.

      “Nữ học sĩ, nữ tể tướng, nữ......”

      đám bọn họ tặng cho Tô Mạt những lời tâng bốc, chọc Hoàng Phủ Giới tức giận đến nỗi gạt phăng ra, trách cứ :“Thứ có tiền đồ, phải học thuộc lòng xong rồi tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa sao?”

      Vài đứa hét lên:“Thất ca chỉ biết nghe hay, ngươi nghĩ rằng đầu óc chúng ta đều có thể đọc thuộc lòng sách sao. Có Thái tử ca ca biết đọc tốt rồi. Chúng ta đọc cái gì chứ? Lại cần phải phê duyệt tấu chương? Ngươi xem nhị ca ca...... cũng cần học, biết giết người là tốt rồi!”

      Có người hì hì cười, chỉ chỉ vào góc Hoàng Phủ Cẩn vẫn yên lặng ngồi.

      Tô Mạt nhíu mi, trừng mắt nhìn cái, cả giận :“Ngươi, lưu lại. Năm mươi lượng bạc cũng được. Những người khác, 5 lượng bạc lấy đến đây, là có thể lĩnh giấy .”

      Vài người bọn họ vừa nghe thấy lập tức vui mừng chuẩn bị, còn người lại ủ rũ , biết đắc tội gì với Tô Mạt, cầu nửa ngày cũng được, liền bắt đầu mặt dày mày dạn lăn qua lăn lại.

      Những người biết đọc sách cũng sớm trở về, cũng ai quản bọn họ, dù sao bọn họ ngày thường huynh đệ lông bông với nhau, cũng vấn đề gì.

      Lúc này Tô Mạt đột nhiên nghe được thanh của Hoàng Phủ Cẩn, ôn nhu ,“Tiểu nha đầu, mau chóng thoát khỏi bọn chúng , ta mang nàng chơi.”
      Chap 378: Dụ địch bại lộ 03

      Tô Mạt quay đầu, thấy Hoàng Phủ Cẩn chống cằm, ở nơi đó hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ý, cùng nàng chuyện sao?

      Nàng nhìn những người khác, bọn họ giống như đều có phản ứng gì.

      Đây là “Truyền nhập mật” trong truyền thuyết sao?

      Chỉ có người muốn nghe mới nghe thấy?

      Nàng cũng muốn học! Quá lợi hại .

      Như vậy chẳng phải là hai người có thể trước công chúng chuyện bí mật sao?

      Tô Mạt nhìn thoáng qua tiểu hoàng tử ở trước thư án nàng khóc lóc om sòm kia, cười :“Ngươi, mười lượng đem đến đây, là có thể rồi.”

      Vị tiểu hoàng tử này làm gì có tiền, lại bắt đầu muốn khóc, sau đó đành phải cởi xuống ngọc bội thay thế.

      Tô Mạt lắc đầu,“Cái này nên.”

      người tiểu hoàng tử đều được cấp cố định, có ghi lại, đánh mất rất phiền toái, huống chi đưa cho nàng, người ta nàng lừa bịp.

      Bạc sao, nàng cười cười, đương nhiên rất có tác dụng.

      Đây chính là bạc của nàng, muốn dẫn dụ ra kẻ ghi hận trong lòng đối với nàng......

      Bị giày vò hơn nửa canh giờ, Tô Mạt báo cáo với Triệu học sĩ.

      Triệu học sĩ xoa xoa thái dương, nhấp ngụm trà, vui rạo rực nhìn nàng,“Nếu phải ngươi, ta cũng giáo dưỡng được đám binh nữ nhi kia. Tiểu Mạt Mạt, đến đây, coi như cảm tạ, ta cho ngươi mấy quyển sách.”

      Triệu học sĩ cẩn thận từ trong cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa lấy ra cuốn sách.

      Tô Mạt tiếp cận qua thấy, là sách tiếng Phạn......

      Nàng đổ mồ hôi lạnh, đại học sĩ ơi, nàng xem hiểu a.

      Triệu học sĩ cười cười, phủ phủ bìa mặt sách,“Lần tới ta dạy cho ngươi.”

      Tô Mạt dùng sức gật đầu, tuy rằng nàng phải thực thích, nhưng cũng phải học, ai bảo chính mình có cái đầu óc thông minh chứ?

      Cho dù có hứng thú, học được cũng là kiến thức của mình.

      Hơn nữa nàng biết chữ Latin, biết tiếng Pháp, Đức, Italy, nhưng lại biết tiếng Phạn.

      Vừa vặn!

      Triệu học sĩ học thức uyên bác, hơn nữa cũng tham dự tranh đấu chính trị, cho nên hoàng đế tín nhiệm vô cùng, Tô Mạt đương nhiên biết điểm ấy, cho nên mới tạo mối quan hệ tốt với Triệu học sĩ.
      Chap 379: Dụ địch bại lộ 04

      Nếu , nàng cũng làm mất thể diện thục nữ mà đại náo học đường a.

      Nàng cũng phải là thiếu nữ hăng hái sôi nổi!

      Triệu học sĩ xem nàng vẻ mặt sốt ruột, cảm thấy rất kích động, liền đọc đoạn ngắn, tuy rằng thực khó đọc, cũng rất hưởng thụ, bộ dáng còn đọng lại dư vị.

      giải thích choTô Mạt,“Đoạn này có ý là ‘bão nguyên thủ nhất, tâm tùy ý động, thân bất động tâm.......”

      Tô Mạt nghe được ánh mắt đều trợn tròn lên, đây...... đây phải là võ công bí tịch sao?

      Nàng run rẩy hỏi:“Tiên sinh, đây là sách gì?”

      Triệu học sĩ lén lút :“Đây là ‘thông thiên bí quyết’, ngươi học cho cẩn thận, chừng có thể trở thành người đầu tiên có thể lĩnh ngộ được chân lý đó.”

      Tô Mạt kinh ngạc :“Tiên sinh, ngài lĩnh ngộ được sao?”

      Triệu học sĩ nét mặt già nua ửng đỏ, cười ha ha, vuốt râu :“Ta chỉ là biết chút chút mà thôi.”

      Tô Mạt đầu óc thông minh, cùng tiên sinh học khắc, liền cũng có thể đọc được năm sáu câu, Triệu học sĩ rất vừa lòng, để cho nàng tan học về.

      Tô Mạt cung kính hành lễ xong, sau đó vui sướng hài lòng chạy tìm Hoàng Phủ Cẩn.

      “Tô Mạt?” thanh ôn nhuận truyền đến, Hoàng Phủ Giác từ bên cạnh bước tới, hướng nàng cười cười.

      Tô Mạt vội hành lễ,“Ngũ điện hạ vừa đâu sao? Chúng ta tan học rồi.”

      Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Đúng vậy. Ta từ chỗ Hoàng quý phi lại đây, đại tỷ ngươi ở nơi đó chờ ngươi.”

      Tô Mạt cảm tạ,“Vậy ta qua đó.”

      Hoàng Phủ Giác ngăn nàng lại, cười :“Như thế nào lại gấp như vậy, ta làm chút chuyện, cùng ngươi trở về cũng tốt.”

      Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, nàng còn muốn cùng Hoàng Phủ Cẩn chuyện nữa.

      Hoàng Phủ Giác đột nhiên cúi người, cùng nàng mặt đối với mặt, cười :“Tiểu nha đầu chính là quá mức đa tâm, nghĩ rằng ta tính kế ngươi hả. Ta bất quá là muốn giúp ngươi. Có người đến chỗ Hoàng quý phi cáo trạng, ngươi nhận hối lộ, vơ vét tài sản tiền vật. thể để phụ hoàng biết, vậy ngươi có thể bị chịu phạt. Phụ hoàng ghét nhất bị giở trò .”

      Tô Mạt nhướng mi, cáo trạng? Hẳn phải là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư , hừ, nàng sớm có đối sách, sợ cái gì?

      Lại nàng thu khoản tiền này, cũng phải là tùy tiện thu, mà là có dụng ý .

      Nàng cất giọng giòn tan :“Cảm tạ Ngũ điện hạ nhắc nhở. Ta cho người ta biết ngươi qua với ta chuyện này.”

      Hoàng Phủ Giác cười lang lảnh, ôn hòa tao nhã,“Cho dù ngươi , chẳng lẽ ta sợ sao? Ta nếu với ngươi sợ .”
      Chap 380: Dụ địch bại lộ 05

      lại có điểm tò mò,“Nha đầu, ngươi tính làm sao bây giờ?”

      Tô Mạt khóe miệng cong lên, cười đến đỏ bừng khuôn mặt nhắn, thần bí :“Giữ bí mật!”

      xong nàng xoay người bước , Hoàng Phủ Giác liền đuổi kịp nàng, hai người kẻ trước người sau tới trong cung của Hoàng quý phi.

      Thấy bọn họ cùng nhau tới, Tô Trì chờ ở bên ngoài sắc mặt lập tức lãnh xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt cái, qua vô số lần, để nàng cùng Hoàng Phủ Giác bảo trì khoảng cách, nàng lại chút cũng hiểu chuyện, nay lại gặp phải tai họa như vậy.

      Tô gia sớm muộn gì cũng bị nàng ta hại chết.

      Tô Mạt tiến lên hành lễ xong, sau đó vào đại điện, lại hành lễ với Hoàng quý phi cùng Thái tử.

      Lúc Hoàng quý phi miễn lễ, Hoàng Phủ Giác lập tức quan tâm nâng Tô Mạt dậy, ôn nhu thân thiết :“ đất lạnh, áo khoác của ngươi đâu?”

      Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, khóe môi hơi hơi cong lên.

      Tô Mạt cảm tạ rồi đến bên người đại tiểu thư, hỏi:“Tỷ tỷ, chúng ta có thể được chưa?”

      Đại tiểu thư cầm tay nàng, nắm chặt, ý bảo nàng chờ chút.

      Tô Mạt nhìn thấy Hoàng quý phi sắc mặt tốt, chỉ biết nàng ta khẳng định muốn làm khó dễ bọn nàng.

      Hoàng quý phi lạnh lùng quét Tô Mạt liếc mắt cái, xú nha đầu này càng ngày càng biết thân biết phận, nguyên bản nàng cứ tưởng nha đầu kia là tiểu nữ nhi Tô quốc Công sủng ái nhất, muốn đối xử với nàng tốt chút, cũng là muốn làm cho Tô quốc Công quyết lòng làm việc cho Thái tử.

      Ai biết mấy ngày nay quan sát được, nha đầu kia đối với Thái tử cùng Thập tam công chúa phi thường bài xích, ngược lại cùng Hoàng Phủ Giác kia càng ngày càng gần gũi.

      Cho dù có nàng ta, Tô gia tự nhiên cũng cùng phe cánh với Thái tử.

      Dù sao đại thiếu gia cũng là thư đồng của Thái tử.

      Hoàng quý phi ánh mắt trầm, lại cười rộ lên, lập tức đổi thành biểu tình nhu hòa, hiền lành đoan trang.

      Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, chẳng lẽ phát tác?

      Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng quý phi người này già mồm dối trá, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, cho nên muốn cùng nàng ta quá thân cận, nàng ta đối với Tô Mạt phòng bị kém.

      Cho nên nay Hoàng quý phi mặc kệ cái gì, làm cái gì nàng cũng kinh ngạc, mất mát.

      Bởi vì căn bản ôm quá nhiều hy vọng.

      Lúc này hoàng đế sai người tới truyền lời,“Bệ hạ khẩu dụ, ban cho thiếu gia cùng các tiểu thư Tô gia ở Thanh cung dự yến.”

      Thanh cung là nơi hoàng đế thiết yến thưởng vũ nghe khúc, chỉ có thần tử thực được sủng ái mới có thể tham gia.

      Thái tử đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt cái,“Nếu như thế, trước hết chuẩn bị chút .”

      Hoàng Phủ Giác đột nhiên :“Muốn hay thỉnh Nhị ca đến?”

      P/s : Hn stop tại đây :wave:
      Chap 381: Dụ địch bại lộ 06

      Hoàng Phủ Giác đột nhiên :“Muốn hay thỉnh nhị ca đến?”

      Thái tử nhíu mi, lạnh lùng :“ khi ngươi hảo tâm như vậy thỉnh là được rồi.”

      xong phẩy tay áo bỏ , Tô Trì vội đuổi theo.

      Tô Mạt trong lòng hừ lạnh, Tĩnh thiếu gia của nàng, mới thèm đâu.

      Đoàn người ngồi kiệu Thanh cung, nơi đó có treo loại đèn cung đình lộng lẫy, lụa trắng bồng bềnh, hương thơm nhàng dịu mát, tiếng đàn du dương.

      Tô Trì dẫn đầu nhóm huynh đệ tỷ muội Tô gia tiến lên khấu kiến hoàng đế, hoàng đế thân thiết nâng dậy, cười :“Phái người đưa thư chưa?”

      Lời này vốn nên do Tô Nhân Vũ quan tâm, hoàng đế như thế, tỏ vẻ đối với đám trẻ con Tô gia như giống với con ruột của chính mình.

      Tô Trì thụ sủng nhược kinh, vội hỏi:“Hồi bẩm bệ hạ, phái người rồi.”

      Hoàng đế nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Sau khi bọn họ đến đây, trong cung náo nhiệt hơn. Nhất là nha đầu Tô Mạt này.”

      hướng Tô Mạt vẫy vẫy tay, cười khoan dung,“Nha đầu, lại đây.”

      Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ dắt bàn tay bé của nàng, thân thiết :“Có mệt hay ?”

      Tô Mạt lắc đầu, lại cảm tạ quan tâm.

      Hoàng đế thấy nàng da dẻ mịn màng, lông mi vừa dài vừa dày, cặp mắt to đen sáng trong veo như nước, có đôi khi nhìn nhu nhược nhát gan, lơ đãng lại thấy có chút tinh quái, nhất thời cảm thấy hứng thú.

      Hơn nữa nghe Triệu học sĩ, cùng với những người khác kể về nha đầu đó, là thích nàng đến cực kỳ thích, cũng có loại cảm giác chán ghét nàng đến muốn nàng chết quách cho xong.

      giang cánh tay đem Tô Mạt bế lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước đỡ,“Bệ hạ, nha đầu đó nặng.”

      Hoàng đế nhìn cái, ha ha cười :“Ái khanh, người biết ngươi quan tâm trẫm mệt nhọc, biết còn tưởng rằng ngươi sợ trẫm quăng ngã nha đầu kia.”

      Tô Mạt hơi hơi cong khóe môi, người hoàng đế có hương vị Long Tiên Hương, rất dễ chịu.

      nay nàng chỉ là đứa , có quyền chuyện chỉ giả bộ ngoan ngoãn. Cho nên nàng chớp đôi con ngươi to đen bóng, câu cũng .

      Thời điểm ngồi vào vị trí, Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Hoàng quý phi, phía dưới phân biệt là Thái tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử và những người khác, đối diện là Tô Nhân Vũ, Tô Trì, Tô Việt, đại tiểu thư ….

      Hoàng đế vài câu mở màn bữa tiệc, vừa muốn bảo mọi người nâng ly, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh ồn ào.

      Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.

      Chap 382: Dụ địch bại lộ 07

      Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.

      Hoàng đế cau mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi cái.

      Hoàng quý phi lập tức :“Nô tì xin xem xét.”

      Rất nhanh, Hoàng quý phi trở về, phía sau còn dẫn theo người phi tần, kéo tiểu nam hài khoảng 6 tuổi.

      Tiểu nam hài kia kháu khỉnh bụ bẫmvẻ ngoài trắng trẻo đáng , chỉ là bởi vì khóc lóc quá dữ, gương mặt lem luốc toàn nước mắt.

      Tô Mạt trong lòng nhất thời hiểu được xảy ra chuyện gì, lạnh lùng cười, giương mắt chống lại tầm mắt của Hoàng Phủ Giác, hướng nàng cười cười, chỉ chỉ túi tiền của mình.

      Tô Mạt biết nhắc nhở mình về chuyện nhận hối lộ.

      Nàng đáp lại bằng nụ cười mỉm.

      Thái tử nhìn thấy vậy, đuôi lông mày giương lên, nhất thời mang theo nét tàn khốc gương mặt, liếc Tô Mạt cái, tầm mắt lập tức lướt qua sắc mặt của đại tiểu thư, dừng lại lâu.

      Hoàng đế giận dữ nhìn người phi tần kia,“Có chuyện gì?”

      Phi tần kia cuống quít quỳ xuống đất, kéo tiểu hoàng tử :“Bệ hạ, cầu bệ hạ làm chủ cho thiếp. Thiếp trước nay luôn giữ khuôn phép, giúp đỡ Quý phi nương nương dạy tiểu điện hạ, cũng dám để cho làm ra chuyện tình trái với lệ thường. Nhưng hôm nay, đứa này, thế nhưng...... Thế nhưng biết được cách dối, biết tham ô, biết tư lợi tài vật , vơ vét tài sản của cung nữ nô tỳ, còn học thói...... Hối lộ.”

      Hoàng đế cau mày càng chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng tử kia,“Liễn nhi, có hay ?”

      Tiểu hoàng tử kia kêu Hoàng Phủ Liễn, nhưng ngày thường mọi người đều gọi là thập tứ điện hạ, trong lúc nhất thời biết Liễn nhi là kêu ai.

      Có điểm mờ mịt nhìn hoàng đế mặc long bào ngồi cao kia, người mà quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy vài lần, cảm thấy thực xa lạ.

      Khóc có chút ủy khuất, gần như nghẹn lời.

      Hoàng đế hừ tiếng,“ .”

      Hoàng Phủ Liễn nức nở chút, quỳ mặt đất nhìn đông nhìn tây, thấy được Tô Mạt con mắt sáng lên, muốn cùng nàng chuyện.

      Phi tần kia sợ tới mức việc ấn xuống.

      Lúc này Hoàng quý phi cho gọi những người có liên quan đưa tới hỏi chút, rất nhanh hiểu đại khái chuyện, ra tiểu tử này lại vơ vét tài sản của cung nữ, quản bọn họ muốn bạc, còn từ trong cung vụng trộm lấy bạc cất , thậm chí còn muốn lấy đồ vật cầm cố …vân vân.

      Hoàng đế nhất thời giận dữ, đem ly rượu hung hăng hất đổ lên bàn,“Còn như vậy, tham tài như thế, ngày sau còn thế nào nữa?”

      Phi tần kia sợ tới mức dập đầu liên tục.

      Hoàng quý phi lập tức :“Bệ hạ cũng bớt nóng giận, hỏi chân tướng rồi sau.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 383: Dụ địch bại lộ 08

      Lúc này Hoàng Phủ Liễn đột nhiên :“Ta buộc bọn họ đưa tiền, ta bất quá chỉ là có bạc hay thôi, cho ta chút. Nếu có, ta tự mình có thỏi vàng, còn có dây chuyền vàng, có thể đổi cho ta thành bạc. Dựa vào cái gì mà chụp cho ta cái mũ lớn như vậy?”

      Tiểu tử này tuy rằng , chuyện cũng có bài bản hẳn hoi.

      Vị phi tần bên cạnh là Dung tần, lại thêm cũng phải là thân nương , thân nương bất quá chỉ là cung nữ của Dung tần, được hoàng đế ngẫu nhiên lâm hạnh lần, có thai, sinh hạ được đứa hoàng quý phi cũng dạy dỗ nổi, liền để cho Dung tần chăm nom.

      nay Thủ Chính hoàng đế, ngoại trừ vị thái tử đầu tiên mất và vị Nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh mới bệnh chết ra, trước mắt đứa lớn nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng những nhi nữ tuổi còn thành đàn.

      Đồng thời tuổi tác đều sai biệt lắm.

      Lại chính có đôi khi cũng nhận ra.

      Cho nên nghe Hoàng Phủ Liễn như thế, cảm thấy mất kiên nhẫn, nhìn về phía vài người cung tì,“Rốt cuộc sao lại thế này.”

      Cái người cung tì việc đem tình ra cách ràng, chính là Hoàng Phủ Liễn hồi cung đòi tiền, các nàng biết định làm cái gì, liền hỏi , lúc đầu , sau lại :“Lấy bạc đưa cho Tô Mạt a! Như vậy phải đọc sách cũng cần ở lại học đường thêm canh giờ nữa.”

      lời làm khiếp sợ bốn phía.

      Tất cả ánh mắt đều bay lả tả nhìn về phía Tô Mạt.

      Ngay cả Tô Nhân Vũ đều khẩn trương đứng lên, tiểu nha đầu này, như thế nào lại biết nàng có tâm tính lớn như vậy, như thế biết vơ vét của cải?

      Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, ánh mắt vút qua hướng Tô Mạt, nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt bình thản như trước, chỉ là giọng lại rất uy nghiêm,“Mạt Mạt, là như vậy sao?”

      Tô Mạt đứng dậy, đến bên cạnh Dung tần, quỳ xuống, giọng nhàng khaon khoái:“Bệ hạ, đúng vậy.”

      Tất cả mọi người hít vào ngụm lãnh khí, sắc mặt Hoàng quý phi lập tức trầm, lạnh lùng :“Tô Mạt, ngươi là ý tứ gì?”

      Tô Nhân Vũ đứng bật dậy, vén áo bào quỳ gối,“Thỉnh bệ hạ khai ân, Mạt nhi bất quá là tuổi còn , ham chơi chút thôi. Bất hảo chút, ỷ vào Triệu học sĩ sủng ái......”

      Tô Trì biến sắc, tức giận đến mím môi.

      Đại tiểu thư cùng Tô Việt vội đến quỳ theo.

      Nhị tiểu thư do dự chút, nhìn Hoàng quý phi cái, qua đó, Tô Hinh Nhi lại lầm bầm vui sướng khi người khác gặp họa.

      Cứ để cho hoàng đế chém đầu nàng ta mới tốt, hoặc là ít nhất cũng đem Tô Mạt đuổi trở về, được vào cung nữa.

      Chap 384: Dụ địch bại lộ 09

      Tô Mạt nhìn liều lĩnh nhảy ra bảo hộ mình, trong lòng thấy cảm động, nàng cười giòn giã ,“Bệ hạ, người biết đọc thuộc lòng, kể cả giao tiền rồi, cũng phải là khỏi cần bị đọc thuộc a. Mà là càng biết đọc hơn a .”

      Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng,“Quả đúng như vậy sao?”

      Tô Mạt gật đầu, chỉ vào Hoàng Phủ Liễn :“Thập tứ điện hạ, hôm nay hai trang “ Đại học” kia ngươi chưa biết đọc, lấy 5 lượng bạc đổi lấy giấy thông hành, nếu ta tại tới hỏi ngươi, ngươi biết đọc thuộc chứ ?”

      Nàng ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Liễn vốn còn nức nở, nay thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, lại nghĩ mình tuy rằng là hoàng tử, nhưng căn bản là có tiền, những lời như vậy sáng mai mọi người biết đọc đều rồi, kẻ có tiền cũng được rồi, đến cuối cùng chỉ còn lại người biết đọc, chẳng phải là rất mất mặt sao.

      Cho nên tuy rằng tuổi, nhưng cũng có điểm kiên cường. lớn tiếng :“Ta biết đọc thuộc !”

      Giọng non nớt của vị hoàng tử kia vang lên rất có khí phách.

      Hoàng đế giương mi lên ,“Vậy đọc nghe thử xem.”

      Hoàng Phủ Liễn quả nhiên chữ thiếu đọc hết ra, tuy rằng hơi chút có sai mấy chỗ, so với lần trước là tốt hơn rất nhiều.
      Hoàng đế nghe được lại cảm thấy đơn giản.

      Nguyên bản Triệu tiên sinh đối với vài vị hoàng tử này cũng thực để tâm, tầm tuổi này học ‘Bách gia tính, Ngàn tự văn, Thanh luật các sách nhập môn cũng được rồi, nay lại để cho bọn họ học sách ‘ Đại học, Luận Ngữ’, cũng bất quá là điệu bộ thả dê ăn cỏ thôi.

      Dù sao bọn họ chỉ cần đọc sách biết chữ là được, dù sao về sau bọn chúng bất quá chỉ là kiểu vương gia nhàn hạ, nếu như có tham vọng lớn lao, đối với triều đình, đối vị vua mới lên ngôi sau này đều là bất lợi.

      Hoàng đế nhịn được cười ha ha, uất giận lúc trước trở thành hư , hướng Tô Mạt vẫy tay,“Ngươi tới đây.”

      Tô Mạt đứng dậy, vững vàng qua, Hoàng đế bảo nàng ngồi ở đối diện chính mình, hỏi:“ tỉ mỉ cho trẫm nghe, ngươi vì sao lại muốn thu bạc của bọn chúng?”

      Tô Mạt cười :“Bệ hạ, ngài để cho các vị hoàng tử công chúa đều đến học đường đọc sách, điểm ấy Triệu học sĩ thực khổ não. Bởi vì nếu là người muốn học, cần tiên sinh quản thúc, bọn họ cũng chủ động học, có nghi vấn gì hiểu cũng cầu tiên sinh giải thích. Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ đều là người như vậy. Nhưng là đại đa số trẻ 7, 8 tuổi, đều ham chơi ham vui, nếu cả ngày đều bắt đọc sách, mọi người rất nhanh chán ngấy. Miệng học bài nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa. Đương nhiên học tốt ......”
      Chap 385: Dụ địch bại lộ 10

      “...... Vì thế ta cùng tiên sinh thương lượng chút, trước tiên tiên sinh đem những người chưa học thuộc giữ lại, làm cho bọn họ phải ở lại học thêm canh giờ, như vậy bọn họ càng có thời gian chơi đùa. Đương nhiên rất sốt ruột. Nếu muốn chơi, vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải trong canh giờ này nhanh chóng đọc thuộc lòng. Đại đa số mọi người nghĩ như vậy, nhưng có vài tiểu hoàng tử, bọn họ tuy rằng thích đọc sách, lại có chút tiểu xảo, hơn nữa trong túi lại có tiền, nghĩ đến dùng tiền để giải quyết vấn đề.”

      Hết thảy tử nữ của các quan lớn, xảy ra tình gì đó, hơn phân nửa muốn dùng quyền thế của gia tộc để đè áp người khác.

      Nhưng nàng có thượng phương bảo thước, quyền lực thể chèn ngã nàng được.

      Như vậy bọn họ muốn dùng tiền giải quyết êm thấm, cho dù là đâm chết người, đều có thể trăm vạn hòng giải quyết vấn đề, huống chi chuyện đọc thuộc lòng nho như vậy, đương nhiên cũng có thể lấy tiền giả quyết rồi.

      Bọn họ chính là có tâm lý như vậy.

      Tô Mạt hơi cười nhìn hoàng đế, lo ngại, bộ bộ dáng hồn nhiên chân chất, tiếp tục :“ Các tiểu hoàng tử sống trong vinh hoa phú quý, biết cái gì là khó khăn, trong tay có tiền, tự nhiên muốn nghĩ dùng tiền giải quyết vấn đề. Lúc này ta cũng đối nghịch với bọn họ. Đắc tội với bọn họ, ngược lại càng có lợi gì. Lại ầm ỹ lên khiến tiên sinh đau đầu nhức óc, bệ hạ tức giận. Ta cũng muốn bọn họ đưa ra quá nhiều, ta biết bọn họ trong túi tiền có ít bạc vụn, hơn phân nửa là lúc nhàn rỗi đạt được. Nhưng các vị hoàng tử tuy rằng là nhi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ lại là minh quân thánh phụ, tuyệt đối vô nguyên tắc cưng chiều nhi tử của mình, trong túi bọn họ cũng có nhiều tiền lắm. Hôm nay ta muốn bọn họ đưa 5 lượng, lần sau bọn họ phát chính mình cũng chỉ có vài chục lượng bạc, dăm ba bữa là nhiều, bất quá mười ngày phát tiền đều bị ta lấy hết. Bọn họ cảm thấy có lời, ngẫu nhiên cũng muốn đọc sách ngày, buôn bán lời 5 lượng bạc. Vừa làm cho bọn họ đọc sách, lại hiểu được tiết kiệm, cùng kiếm tiền. Cớ sao mà làm chứ.”

      Hoàng đế bị nàng phen ngụy biện vỗ tay cười to, quay đầu nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Ái khanh, ha ha, làm trẫm cười chết mất thôi, nha đầu này của ngươi nha, là...... nha đầu trước nay chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua mà. Nha đầu, ngươi giỏi lắm!”

      hướng Tô Mạt giơ ngón tay cái lên,“, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi.”

      Tô Mạt vội khấu tạ hoàng ân, lại :“Bệ hạ, thần nữ đúng cũng có muốn chút chuyện.”

      Hoàng đế khẳng khái :“Cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”

      Tô Mạt cười như trăng lưỡi liềm, quét Hoàng quý phi liếc mắt cái, nàng ta cũng lạnh lùng nhìn qua.


      P/s: :wave:
      Chap 386: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!01

      Tô Mạt cười :“Bệ hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc học tiên sinh phân phó hoàn thành, là có thể tự do chơi đùa. Như vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, đến mức quá cứng nhắc, làm cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên hiểu biết chút phong tục dân gian.”

      Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, có cái loại thời điểm khắp nơi người chết đói, lại ra lời ngu xuẩn : vì sao ăn cháo thịt.

      Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy, tâm cơ, khát vọng, rất hợp với tâm tư của .

      nâng tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày dễ thấy được, ôn nhu :“ là đứa trẻ nhu thuận khiến người ta ưa thích, có thời gian đến thư phòng, trò chuyện với trẫm.”

      Sau đó lại đem khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho xem vật này.”

      Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.

      Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.

      Tô Mạt ôm ngọc bội, quay đầu với Hoàng quý phi, bộ dáng thực ngây thơ đơn thuần :“Quý phi nương nương, ta nghe ngài chấp chưởng hậu cung, thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”

      Hoàng quý phi trong ngực đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?

      Nàng phát ra đúng là thể coi khinh nha đầu kia được.

      Tô Mạt cười :“Chuyện ta thu bạc, điều này còn tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền thu được, ta qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua ít phần thưởng, ai học tập tốt thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người đều sống sung túc thiếu cái gì, nhưng đây là phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người phân biệt trắng đen, có tìm hiểu ràng, liền rêu rao xuyên tạc khắp nơi, bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng phạt ta. biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay nên chủ trì công đạo cho ta?”

      mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.

      cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình là tiểu nữ oa, cái gì cũng đều hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.

      Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”
      Chap 387: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!02

      Hoàng quý phi vội cười :“, có. Làm sao có thể có người đến cáo trạng chứ. Học đường là có chuyện của học đường, ở đó tiên sinh là lớn nhất, nô tì chỉ để ý chuyện hậu cung, đương nhiên quản lý chuyện ở học đường.”

      Tô Mạt nhìn nụ cười dối tá của nàng ta, trong lòng lạnh lùng cười, Hoàng quý phi có chủ ý gì, nàng đều có thể đoán được ra vài điều.

      Đơn giản là muốn mượn sức Tô gia, muốn Tô gia dốc lòng dốc sức cống hiến phục vụ cho Thái tử, còn muốn đề phòng Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ lén lút, chân đứng hai thuyền.

      Dù sao trong triều đình từ cao đến thấp, tướng quân nhận được nhiều tôn kính nhất chính là Tô Nhân Vũ.

      Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy tuổi còn , đủ để phục chúng.

      Mấu chốt nhất là, hoàng đế tựa hồ đối với luôn luôn có nhiều kỳ thị.

      Ánh mắt chúng đại thần cũng phải bị mù hết, tự nhiên nhận ra.

      Khứu giác đánh hơi chính trị của bọn họ còn mẫn cảm so với khứu giác của cảnh khuyển ( chó cảnh sát) truy tìm ma túy còn lợi hại hơn rất nhiều.

      Tô Mạt quay đầu, đúng lúc đụng với ánh mắt của Hoàng Phủ Giác, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khắp người lộ vẻ ôn nhuận hào phóng, chút nào là trầm lạnh như băng, giống như vầng ánh sáng ấm áp.

      Nhưng có ai biết được đâu, bát a ca con của vua Khang Hi nổi danh là ôn tồn tao nhã, kết quả lại là kẻ giỏi sử dụng mưu kế.

      Chỉ có thể nhìn người thể nhìn tướng mạo.

      Nàng chỉ thích người chân thành đối đãi với nàng, cũng chỉ biết trung thành với người cũng tận trung với nàng.

      Nàng cũng biết, nếu muốn sống tốt phải dỗ dành lấy lòng hoàng đế.

      Nơi này dù sao cũng phải xã hội do dân làm chủ, đây là thời đại chuyên chế hoàng quyền, hoàng đế người định đoạt.

      Bị Tô Mạt như vậy, hoàng đế thực vui vẻ, đặc biệt cho phép hoàng tử công chúa nào chưa đến mười tuổi cần cả ngày phải theo Triệu học sĩ học tập, như vậy bọn họ cũng thoải mái, Triệu học sĩ cũng vui mừng.

      Tô Mạt nay được hoàng đế sủng ái, lão phu nhân cũng thích, Vương phu nhân cùng Tô Trì cũng dám đối nàng thể gì.

      Hơn nữa nhóm tiểu tử nghịch ngợm trong học đường này, trái lại ra đều đối nàng vừa bội phục vừa cảm kích, chỉ cần nàng phân phó đọc thuộc sách, bọn họ ai cũng vội vàng học thuộc, còn có người lén lút đưa cho nàng thiệt nhiều đồ tốt, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đồ đáng tiền, đồ đáng tiền ......

      Bọn họ đều kêu nàng là tiểu tiên sinh, có người kêu là nữ học sĩ, Tô Mạt ngại ngần, hét lớn tiếng,“Đều gọi ta là lớp trưởng !”

      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,“Lớp trưởng, là cái gì?”

      Tô Mạt mỉm cười, :“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”
      Chap 388 : Sống ở hoàng cung -- phải cáo!03

      Tô Mạt mỉm cười, :“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”

      Hoàng Phủ Giới lớn tiếng :“Lớp trưởng có nguồn gốc sâu xa gì? Có nguồn gốc từ đâu? Triều đại nào từng có?”

      Tô Mạt vốn chỉ bị nhóm tiểu nam hài tử vây quanh, bị Hoàng Phủ Giới tiếng hô to như vậy, Thái tử, Ngũ điện hạ đều nghe thấy.

      Hoàng Phủ Cẩn đến đọc sách là vì muốn gặp nàng, những lời chuyện của bọn họ sớm lọt vào tai của rất rành mạch, ngồi trong góc đều nhịn nổi nhếch miệng cười. Vẻ lạnh lùng băng giá người cũng vì điều đó mà tan ít nhiều.

      Triệu tiên sinh cũng nghe thấy, tránh khỏi tò mò dừng lại việc giảng dạy cho Thái tử, nghiêng tai nghe Tô Mạt giải thích như thế nào.

      Tô Mạt nhất bĩu môi, bàn tay bé khua lên,“Này có cái gì. “ Lớp” từ xưa có, chính là tại phải vào triều cũng phải xếp lớp, đứng lớp đó thôi?Trong cuốn <Tả Truyền > có nhắc tới: Trong lớp có 9 người. Điều đó có ý là vị trí thứ bậc, giống như Lớp trật tự; Lớp bổng lộc; Lớp tư cách các cách như vậy đều có, nếu như thế, ta vì sao thể làm lớp trưởng. Chúng ta cũng là lớp, đến lớp đúng giờ đọc sách, nghe Triệu tiên sinh dạy bảo. Triệu tiên sinh là tiên sinh, ta đây đương nhiên chính là lớp trưởng giúp Triệu tiên sinh quản lý nhóm người các ngươi rồi.”

      Giọng của nàng véo von, ăn lanh lợi, được có bài bản hẳn hoi, liền hù dọa tụi nhóc đơ luôn.

      Vốn có thiệt nhiều tiểu hài tử bội phục nàng, liền cía càng đông thêm, lập tức khom lưng cong người bái cái, so với lễ nghi học sinh khi gặp tiên sinh giảm nửa,“Bái kiến lớp trưởng.”

      Hoàng Phủ Cẩn xa xa nhìn nàng, tiểu nha đầu này thế nhưng lại lộ ra ý tứ ngượng ngùng, hơi hơi nghiêng đầu, khoát tay áo,“Ấy, cần, cần bái kiến, về sau gặp mặt hô tiếng ‘lớp trưởng’ là được rồi.”

      Chúng tiểu tử vẻ mặt lập tức nghiêm túc, nhất tề hô tiếng,“Lớp trưởng.”

      Tô Mạt vui điên luôn, Hoàng Phủ Giới lại tức điên luôn, ánh mắt đen láy trừng mắt với Tô Mạt, hừ tiếng,“Dương dương tự đắc, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

      xong ngoảnh đầu tự ngồi xuống, đặc biệt lớn giọng đọc diễn cảm Luận Ngữ:“ Tử viết: Thành bất thuyết, toại bất gián, ky vãng bất cữu.” ( Dịch: Việc thành, chớ lại; việc xong, chớ can gián; việc qua, chớ trách cứ.)

      Thanh của lanh lảnh, mọi người lại cực kỳ im lặng, rất bất ngờ, trong học đường vọng du dương.

      Tô Mạt đến trước mặt, cười tủm tỉm “Thất điện hạ, chuyện qua xin đừng lại, đem tầm nhìn hướng đến tương lai mới là đạo lý. Mọi người cùng nhau cố gắng nhé.”

      Lấy tư cách là sư tỷ vỗ bả vai Hoàng Phủ Giới, cổ vũ nỗ lực đọc sách.

      Hoàng Phủ Giới tức giận đến đập đầu lên bàn học,“Tô Mạt, ta muốn đơn thương độc mã đấu với ngươi!”


      P/s: Cả nhà ui , ta có áp lực :cry: , nhưng vẫn rất lòng tks bà kon ủng hộ ^^ :)2 . Hn pót hết chap 390. Nếu ko buồn ngủ thêm chap ^^

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chap 389: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!04

      Hoàng Phủ Giới lời ra, mọi người đều nhìn nàng chuyên chú chuyển mắt, tại sao lại có hành động thức thời như vậy chứ.

      Có mấy người dám so với Tô Mạt?

      tại nàng ta chính là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng.

      Nàng ta cũng là cao đồ của Triệu tiên sinh.

      Nàng lại là người nhìn qua là quên, tiểu thiên tài thông minh khó gặp.

      Chẳng lẽ muốn so bì sức lực với nàng? Thi đánh nhau? Thi bắn cung?

      Mọi người hiểu ra rồi, nghĩ nhất định là như thế.

      Thi đấu sức lực với nữ nhi còn tính là hảo hán gì nữa?

      Hoàng Phủ Giới từ trong ánh mắt mọi người thấy được thông tin như thế, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo của ngượng đỏ bừng, cơ hồ cứng họng ,“Các ngươi, các ngươi...... Các ngươi hơi quá đáng. Ta chưa có đánh nhau với nàng ta.”

      Mọi người a tiếng, lập tức lại bắt đầu đọc sách.

      Vài tên tiểu nam tử, ghé sát vào nhau, hì hì cười,“Đến đặt cược , cược ai thắng!”

      Bọn họ bắt đầu lấy tiền đặt cược, hoặc là tháo xuống vài thứ như ngọc bội, kim khóa để đặt cược.


      Phía bắc là nhóm nữ hài tử cũng nóng lòng muốn tỷ thí.

      Hoàng Phủ Kha bởi vì Tô Mạt giúp bọn tranh thủ cần phải học cả ngày, còn có nửa ngày thời gian để chơi, tuy rằng thích nàng, nhưng cũng có chán ghét như cũ nữa.

      Lại hơn nữa nàng là nữ hài tử, Hoàng Phủ Giới từ lần trước cùng Tô Mạt tỷ thí bắn cung cứ luôn lải nhải Tô Mạt, làm cho nàng phản cảm. Cho nên, tại nàng rất mong cho Tô Mạt thắng, hạ nhuệ khí của Hoàng Phủ Giới, miễn cho luôn khi dễ nàng.

      Tô Mạt hơi cười nhìn ,“Ngươi , muốn so tài cái gì?”

      Đọc sách, bắn cung cũng phải là đối thủ của mình.

      Thi cái khác là cái gì?

      Hoàng Phủ Giới cười hắc hắc gian manh,“Thi cưỡi ngựa cùng trèo cây.”

      Tô Mạt cả kinh, tiểu tử đáng chết này, làm sao biết nàng biết cưỡi ngựa, biết trèo cây ?

      Tuy rằng kiếp trước nàng đều biết, nhưng kiếp này đầu óc biết thân thể lại biết.

      Thân thể rất bé yếu ớt, rất nhiều động tác làm được.
      Hoàng Phủ Giới thấy nàng do dự, đắc ý cười, cao ngạo nhìn nàng, cao ngạo nhếch môi, đến bên người nàng thấp giọng :“Ngươi nếu bại trong tay ta, về sau phải ngồi cùng bàn với ta, nghe lời ta .”

      Tô Mạt nghe thấy đề ra cái cầu như vậy, quả thực là hết chỗ rồi.

      Nàng hừ tiếng, nhướng mày ,“Ai sợ ai, thi thi!”

      Hoàng Phủ Giới kêu tiếng, lộn nhào mấy cái, tập võ cũng ba năm rồi, cưỡi ngựa trèo cây kia dễ như cơm bữa.
      Chap 390: Biến điều thể thắng thành thắng !01

      đắc ý chạy vèo , hướng về phía gốc cây trong viện giẫm lên cây trèo lên, tốc độ cực nhanh thế cứ y như tiểu hầu tử ( con khỉ ).

      Những kẻ đặt cược cho Tô Mạt lập tức biến sắc, nhìn Tô Mạt thân thể bé gầy yếu thế kia, đều bắt đầu đổi người cá cược.

      Chuyện Hoàng Phủ Giới khiêu chiến Tô Mạt, truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ hoàng cung đều biết.

      Trong hoàng cung chính là người rảnh rỗi cực kỳ nhiều, người hiểu chuyện càng nhiều hơn nữa, lập tức mở sòng, cược ai thua ai thắng.

      Tô Mạt lại dường như có việc gì, ngoảnh đầu tự quay về chỗ ngồi của mình.

      Đại tiểu thư lo lắng nhìn nàng,“Mạt Mạt, đừng cố chống đỡ, cưỡi ngựa trèo cây là mấy trò chơi của nam hài tử. Ngươi làm sao làm được?”

      Tô Mạt tỏ vẻ tính trước kỹ càng,“Tỷ tỷ, ngươi cần lo lắng.”

      Tuy rằng nàng biết, nhưng cũng thể để lộ ra, nếu bọn họ càng đắc ý.

      Thanh của Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên bay tới,“Đừng sợ, ta thầm trợ giúp nàng.”

      Tô Mạt quay đầu nhìn , hướng cười cười, lắc đầu, nàng muốn tự mình giành phần thắng.

      Hoàng Phủ Cẩn lập tức chau mày, nha đầu kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, nàng tuy rằng đầu óc thông minh, nhưng thể thực rất bình thường, thậm chí so với nữ hài tử khác đều kém hơn, làm sao có thể thắng được vị hoàng tử bị hoàng đế cười mắng qua là tiểu hầu nhi Hoàng Phủ Giới chứ?

      Triệu tiên sinh ngoắc Tô Mạt, nàng vui vẻ chạy tới,“Nha đầu, được ?”

      Tô Mạt tự tin cười,“Tiên sinh, ngài yên tâm, nhưng nhất định phải đặt ta thắng đó. giúp ngài thắng thêm khoản tiền lớn.”

      Triệu tiên sinh vuốt râu bất đắc dĩ lắc đầu,“Tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, cho dù thua, ta cũng thua được. Vi sư đặt tháng bổng lộc ủng hộ ngươi.”

      Tô Mạt vui rạo rực ,“Tiên sinh tốt. Tiên sinh đối với ta tốt, ta cũng làm cho tiên sinh phải thất vọng, khẳng định giúp người kiếm tiền.”

      Triệu tiên sinh hai mắt sáng ngời, giọng :“Nha đầu, có thể thắng? Có biện pháp gì, tiết lộ chút , cũng để cho vi sư trong lòng yên tâm.”

      Nếu là trăm phần trăm có thể thắng, về nhà bẩm báo với phu nhân, lại lấy trăm lượng bạc đến, đến lúc đó còn có thể thắng gấp đôi.
      Chap 391: Biến điều thể thắng thành thắng!02

      Triệu tiên sinh dù sao cũng là đại nhân, đương nhiên hiểu biết về hoàng cung này, rất nhanh học đường này bị trong tầm ngắm, toàn bộ hoàng cung thậm chí cả đám người hoàng thân quốc thích cũng nhào vô góp vui.

      rất hiểu bọn người nhàn rỗi có việc gì kia, đám người giàu có rảnh rỗi đó cả ngày chỉ ước gì xảy ra chút tình để nào nhiệt tưng bừng thôi.

      Tô Mạt mỉm cười,“Tử viết : Bất khả thuyết, bất khả thuyết dã.” ( thể )

      Sau đó cất bước chân thư thả ra cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Giới chạc cây dương dương tự đắc, cười :“Bày ra bộ dáng như hầu tử làm cái gì chứ? Ba ngày sau ngay tại nơi đây mới tỷ thí.”

      Thời điểm chuyện vẻ mặt rất tự tin, có nửa điểm do dự.

      Hoàng Phủ Giới trong lòng mừng rỡ, trượt xuống dưới, thách thức nhìn nàng, bộ dáng giống như nắm chắc trong tay như lấy vật từ trong túi mình,“Đừng có mà đổi ý đó.”

      Tô Mạt mắt to chuyển động, ánh mắt giảo hoạt nhìn , thần bí hề hề :“Ngươi cũng đừng hối hận.”

      xong tiến lên dùng sức đạp cước lên thân cây, sau đó nghênh ngang mà .

      Người có tâm, nhất thời trong lòng bắt đầu suy xét.

      Lúc nàng cùng Hoàng Phủ Giới định ngày thi đấu xong, trong học đường như nổ tung, Tô Mạt như có việc gì, bộ vòng lại trở về trước mắt mọi người.

      Chỉ có Thái tử ba người kia còn có thể bình tĩnh, những người khác, quả thực như mau chóng cho kịp chợ. Người mau về nhà tắm gội, người vôi gom bạc.

      Triệu tiên sinh nhìn thời gian cũng sai biệt lắm , để cho bọn họ tan học.

      Ai ngờ được đám trẻ bướng bỉnh này đều là mỗi ngày tìm cách nghịch ngợm , chuyện hôm nay so với cái khác đều thú vị hơn, đương nhiên thích thú, người cũng chịu , đều vây quanh ở nơi đó thương lượng đặt cược ra sao.

      Tô Trì nhìn Thái tử liếc mắt cái, muốn để chủ trì, từ góc độ lợi ích Tô gia mà , tự nhiên là muốn Tô Mạt thắng, thua người thua khí thế.

      Nhưng là bồi thường tiền......

      Cả khuôn mặt lãnh khí, trong lòng hung hăng phê bình Tô Mạt chút.

      Bên kia Tô Việt :“Ta cá là ngũ muội muội ta thắng.”

      Tô Trì hừ tiếng,“Ngươi liền khẳng định nàng ta thắng sao?”

      Tô Việt ôn hòa cười,“Cho dù thua, ta đây cũng cược nàng thắng. Ai bảo nàng là muội tử của ta chứ.”

      Tô Trì nhất thời lạnh mặt, chính thân làm đại ca lên tiếng trước, ngược lại để cho nhị đệ đoạt .

      Như vậy trong lòng tiểu nha đầu kia khẳng định hướng về Tô Việt.

      Chap 392: Biến điều thể thắng thành thắng!03

      hơi trầm tư, lập tức với Thái tử:“Điện hạ, bằng ngài chủ trì, cược tiểu nha đầu thắng.”

      Thái tử đương nhiên là cực kỳ thông minh, đầu óc suy tính so sánh, thua tiền là vấn đề, mặt mũi của Tô Mạt cũng phải là vấn đề. Mấu chốt là, Tô Nhân Vũ tại rất thích nha đầu kia, nhìn ở trước mặt hoàng đế khẩn thiết cầu tình là biết ngay.

      Nếu chính mình ủng hộ Tô Mạt, Tô quốc Công đương nhiên càng thêm nghiêng về phía mình.

      Mặt khác, tiểu nha đầu này thông minh như thế, nếu lớn lên, còn chừng tiền đồ trở thành nữ như thế nào đây.

      gật đầu, vừa muốn đáp ứng, lúc này Hoàng Phủ Giác đột nhiên đứng lên, lang lảnh cười,“Ta ủng hộ tiểu nha đầu này chút. Ván này cứ để cho Thái tử điện hạ chủ trì . Người khác chỉ sợ cũng làm cái được nữa rồi.”

      Thái tử mặt mày lạnh lùng, vừa muốn chuyện, bên kia Tống tiểu thư đứng lên, thở phì phì chạy tới, với Hoàng Phủ Giác:“Ta đặt ngàn lượng cược Thất điện hạ thắng.”

      Mọi người lập tức trừng lớn mắt, ngàn lượng, Tống gia quả nhiên có tiền a, tiểu nha đầu vừa ra tay liền là ngàn lượng.

      Đều quốc khố là của Tống gia , biết có phải hay nữa.

      Thái tử mặt đều xanh tái, cau mày nhíu mặt, giọng điệu nghiêm túc vô cùng,“Dung Hoa, được bướng bỉnh.”

      Dung Hoa là khuê danh của Tống tiểu thư, Thái tử sốt ruột, liền gọi tên nàng ta.
      Tống Dung Hoa cũng để ý, hừ tiếng,“Biểu ca, vì sao ta thể đặt? Ta có tiền, ta đặt. Hơn nữa, Tô Mạt cũng chỉ biết đọc thuộc sách, cái khác nàng ta còn có thể biết cái gì chứ? Bất quá chỉ là nịnh bợ mọi người xung quanh thôi, chính nàng ta muốn cùng với thất điện hạ tỷ thí , ta vì sao thể đặt cược.”

      Lúc này lập tức có người đều tới tấp đến đặt cược, có người đặt mười lượng, có lượng, còn có trăm lượng, Triệu tiên sinh cũng bảo người ta ghi lại, đặt trăm lượng, cược Tô Mạt thắng.

      Thái tử ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Dung Hoa,“ Chuyện này mọi người chỉ là đùa thôi, ngươi lấy ngàn lượng đến đặt cược, có nhiều như vậy đặt Tô......”

      Lúc này phía sau truyền đến thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai,“Ta ra vạn, đặt Tô Mạt.”

      Lúc này Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“Ta tranh đứng đầu, chỉ đặt trăm lượng vui vẻ chút thôi.”

      quay đầu nhìn vẻ mặt Thái tử trầm, cười :“Tam ca, nếu Nhị ca ra nhiều tiền như vậy, bằng cứ để cho làm cái .”


      P/s: Cuối năm sắp bước vào năm mới các nàng ko chơi à? Thường chủ nhật ta ko lv, nhưng thấy các nàng mong chap mới quá ta lại post, T7, Cn ta thường vô diến đàn đọc truyện ^^
      Chap 393: Biến điều thể thắng thành thắng!04

      Trong lòng Thái tử ngọn lửa tức giận vây kín, phải lấy ra được số tiền lớn như vậy, mấu chốt là việc này liên lụy rất nhiều thứ, ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trong triều.

      Hoàng Phủ Giác ở bên xem náo nhiệt sợ tình nảy sinh càng lớn, mình là Thái tử, có gì sơ xuất người chịu thiệt vẫn là mình, đương nhiên bị ảnh hưởng.

      lạnh lùng hừ tiếng,“Cũng tốt, chỉ sợ Nhị ca......”

      Làm người ta kinh ngạc là, từ trước đến nay người luôn để ý đời là Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên đứng lên, thản nhiên :“Để ta làm cái cho. Cược Tô Mạt ăn mười, đặt lão Thất ăn hai.”

      Tô Mạt ghé xửa sổ quả thực muốn điên rồi, rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ biết là tiền tài nên để lộ ra sao?

      Nếu làm cho người ta biết có nhiều tiền như vậy, có tra xét hay ?

      Hoàng đế có ghen tị hay ?

      Lại suy nghĩ cách khác, có thể là do đánh giặc thắng trận, hoàng đế ban thưởng cho.

      Trong đám hoàng tử người có nhiều tiền nhất có lẽ .

      Tô Mạt trong lòng có suy tính, khuyên , ngược lại trong lòng mừng rỡ, vạn lượng bạc, láy giá cả ở thời đại này mà , liền tương đương với thời đại là trăm vạn. Nhưng so với giá cả lạm phát hàng hóa tăng giá, đồng tiền sụt giá lúc trước khi nàng xuyên qua mà tính có giá trị tương đương hai trăm vạn.

      ủng hộ nàng như vậy, nàng đương nhiên thể để thất vọng rồi.

      Tuy rằng có thể cũng trông cậy vào nàng thắng. Dù sao cũng biết thực lực của nàng cùng Hoàng Phủ Giới cách nhau xa.

      Hoàng Phủ Giác cười tủm tỉm :“ khi như vậy, ta đây tìm người giúp Nhị ca ghi sổ.”

      ngay tức khắc chỉ vào hai tiểu thái giám, Tô Mạt hừ :“Ta cũng muốn cược chính mình thắng. thể để mất sĩ khí.”

      Nàng cố ý làm ra bộ dáng miệng cọp gan thỏ, mặc dù lời rất kiên cường, nhưng lại lộ ra ánh mắt sợ sệt.

      Người sáng suốt liếc mắt cái là thấy ngay, càng kêu la muốn cược Hoàng Phủ Giới thắng.

      Tô Mạt nhìn về phía đại tiểu thư :“Ta với đại tỷ tỷ đặt chung, hai chúng ta cũng đặt ngàn lượng bạc, lát nữa có người đưa lại đây.”

      Hoàng Phủ Giác liền sai tiểu thái giám ghi sổ, tiền chưa tới khoanh tròn cái, đợi khi chuyển tiền tới là đánh cái móc câu.

      Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía tiểu người hầu của mình,“Trở về lấy tiền đưa cho Ngũ điện hạ.” Tiểu người hầu vội làm ngay.

      Nơi hoàng cung này, thiếu kẻ rảnh rỗi, nhiều hơn cả là kẻ thích tám chuyện.

      Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.
      Chap 394: Biến điều thể thắng thành thắng!05

      Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.

      Theo bọn họ biết Tô Mạt tính cả tuổi mụ mới có 8 tuổi, đừng tới cưỡi ngựa trèo cây, cho dù là bộ xa chút cũng có thể lực. Cho nên nàng thua là chắc, thể nghi ngờ gì nữa!

      Trong học đường, hoàng cung, kinh thành các nhà quý tộc đều đặt cược nườm nượp.

      Chỉ trong đêm cảnh tượng thay đổi vô cùng đồ sộ.

      Mặt ngoài chỉ là hai tiểu hài tử chơi đùa tranh đấu, thực tế cũng là cuộc đấu sức của mấy đại gia tộc.

      Người tinh nhạy, đương nhiên lập tức có thể nhìn ra ngay.

      Tô Mạt tuy rằng sớm dự tính được chuyện này, nhưng cũng ngờ tình phát triển đến mức này, nàng nay bận ứng phó “Phỏng vấn” kia.

      Người thứ nhất đương nhiên là người quan tâm nàng nhất - Tĩnh thiếu gia của nàng.

      Kết quả đặc biệt bởi vì gia nhập của Hoàng Phủ Cẩn mà việc nhanh chóng trở nên chấn động, chuyện này chẳng những là hoàng thân quốc thích , ngay cả văn võ bá quan cũng đều góp vui náo nhiệt.

      Bởi vì Tô quốc Công cũng đặt ngàn lượng bạc ủng hộ nữ nhi. Đồng thời Tống Dung Hoa trở về , ca ca thúc thúc của nàng ta đương nhiên muốn nhất trí cùng với nàng ta, huống hồ bọn họ đều chắc chắc rằng Hoàng Phủ Giới khẳng định thắng.

      Tiểu tử kia tuy rằng , thích đọc sách, nhưng học võ vẫn là có chút năng khiếu.

      Tống gia tổng cộng đặt cược hai vạn lượng bạc.
      Tô Mạt về nhà, Vương phu nhân cùng Tô Trì khuôn mặt bọn họ cáu kỉnh, còn muốn giáo huấn nàng chút, kết quả bởi vì lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ủng hộ nên ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Tô Nhân Vũ lạnh lùng nghiêm mặt :“Đừng Mạt nhi có ngọc bội ngự ban, cho dù có, tại cái nhà này, chỉ cần Mạt nhi có làm ra chuyện khi sư diệt tổ cũng ai có thể động tới nữ nhi của ta.”

      Lão phu nhân hoà giải,“Dù sao mọi người cũng nhàn rỗi, cũng coi như náo nhiệt náo nhiệt. Với lại làm như vậy cũng khiến cho gia đình chúng ta và người trong kinh thành dễ gần nhau hơn.”

      Tô Mạt còn hướng tới lão phu nhân cười :“Lão tổ mẫu muốn đặt cược ủng hộ ta hay ?”

      Lão phu nhân tránh né,“Phụ thân ngươi muốn đặt cược, đại biểu rồi.”

      Tô Mạt bĩu môi, biết bà ta tin chính mình.

      Hôm đó ban đêm nghe trong cung điện của Ngũ hoàng tử đèn sáng suốt đêm, có người lại lại đưa tiền, nhưng đặt cược Hoàng Phủ Giới rất nhiều người.

      Tỉ lệ khoảng 30 1.

      cách khác là cứ có ba mươi lượng bạc cược Hoàng Phủ Giới thắng, hai lượng đặt Tô Mạt thắng. Điều này vẫn là do đám người Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ ủng hộ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :