Ngoại truyện 3: (tiếp)
Huyền Minh có vẻ như muốn lại thôi, nhất định là có điều gì muốn với nàng mà lại dám . Bây giờ mặt lại nóng lên biết lý do, vừa rồi còn hít sâu, hiển nhiên là hơi thở bất ổn, chẳng lẽ trúng phải kỳ độc nào đó.
Nghe Thiên Thiên hỏi thế, Huyền Minh gần như chẳng có chút sức mà hít thở, đảo cặp mắt trắng dã, vất vả lắm mới thở lại được lại nghe Thiên Thiên lẩm bẩm, "Hơi thở bất ổn, mặt nóng lên, đây là độc gì? ! Thậm chí ngay cả Ma Cung cũng chưa từng thấy!"
Độc dược của Ma Cung có thể xưng là nhất tuyệt. Từ Thiên Thiên theo Thẩm Thiển Mạch nên cũng rất hiểu về độc dược, lập tức cau mày suy nghĩ.
"Thiên Thiên! Ta có trúng độc, cũng có ốm mà cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với nàng hết!" Huyền Minh cuối cùng chịu nổi.
Thiên Thiên nghe xong, vui mừng ra mặt, có trúng độc là tốt rồi, lập tức lại lộ ra biểu cảm nghi ngờ, nhìn Huyền Minh, "Vậy rốt cuộc là chàng làm sao?"
"Cái này... Nàng biết tiểu thư nhà nàng lại mang thai rồi chứ?" Huyền Minh ngượng ngùng quyết định bóng gió.
Thiên Thiên nhìn Huyền Minh như nhìn người mới từ trời rơi xuống, chẳng hề để ý liền , "Đương nhiên là biết rồi! Ta sao có thể biết tình huống tiểu thư nhà ta thế nào chứ? ! Chẳng lẽ tiểu thư thấy ta gần đây quan tâm tới người cho nên muốn chàng cho ta biết sao?"
Huyền Minh thấy Thiên Thiên hiểu sai ý của , muốn kích động hét to ba tiếng, "Ông trời ơi, ta phải thế nào đây hả".
" phải à?" Thiên Thiên trông sắc mặt Huyền Minh thay đổi liên tục, lập tức hỏi ngay.
"Ta nghĩ chúng ta cũng nên sinh hài tử!" Huyền Minh bị Thiên Thiên đả kích cũng sắp nổi điên, ngay sau đó cũng kịp xấu hổ liền hơi. Sau khi xong mặt lại đỏ rực lên.
Thiên Thiên nghe Huyền Minh cũng chẳng để ý chút nào, "Vậy sinh thôi. Chàng sao mà phải ngượng ngùng thế hả? !"
Huyền Minh nghe vậy, thiếu chút nữa ho sặc sụa, hỏi lại, "Vậy nàng có biết làm thế nào để có hài tử ?"
Thiên Thiên mở mắt to đầy nghi hoặc, làm sao có hài tử? Việc này nàng đúng là biết, tiểu thư lại chưa có với nàng, chẳng nhẽ Huyền Minh cũng biết sao? Lần sau nàng vào cung hỏi tiểu thư là được, có phải chuyện lớn gì đâu!
Ngay sau đó cười xoa dịu Huyền Minh, " sao, lần sau ta vào cung hỏi tiểu thư là biết ấy mà, chàng đừng lo lắng!"
Huyền Minh đúng là bị Thiên Thiên làm cho dở khóc dở cười, lập tức , "Ta biết. Chẳng qua cần nàng phối hợp!"
"Phối hợp? Phối hợp thế nào?" Thiên Thiên mở to cặp mắt vô tội, tò mò hỏi.
Sắc đỏ mặt Huyền Minh càng rực rỡ hơn, xấu hổ , "Chúng ta vào nhà thảo luận ."
Thiên Thiên cái hiểu cái gật đầu.
Chốc lát sau, trong phòng vọng ra tiếng gầm rú của Thiên Thiên.
"Huyền Minh, cái tên sắc lang chàng, làm gì lại cởi y phục của ta!"
"A a a! Chàng sờ chỗ nào đấy!"
"Trời ơi, đây là cái gì thế hả!"
...
Huyền Minh biết sao. cưới hỏi đàng hoàng với Thiên Thiên hai năm nay mà còn chưa có động phòng, ban đầu còn tưởng Thiên Thiên xấu hổ, về sau mới biết, hóa ra trong khái niệm về phu thê của Thiên Thiên chỉ là cùng sống chung, cùng sinh hoạt với nhau mà căn bản có cái chuyện động phòng.
Mắt thấy Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn lại sắp có thêm hài tử, rốt cuộc Huyền Minh nhịn nổi nữa.
---
Ngoại truyện 4: Thanh Tùng và Hồng Mai
"Hồng Mai, ta có lời muốn với nàng." Thanh tùng mặc bộ trường sam màu xanh, dù tính là đẹp trai nhưng cũng coi như tuấn tú lịch .
Khuôn mặt cương nghị vốn có bất cứ biểu lộ gì mà lúc này khi đối diện với Hồng Mai lại đỏ lên.
Hồng Mai ngước lên quan sát Thanh Tùng, mang theo vài phần trêu tức, ý cười nghiền ngẫm môi, giả bộ lạnh nhạt, "Ngươi muốn gì?"
Thanh Tùng lấy ra dũng khí để thổ lộ nhưng lại nghe Hồng Mai hỏi biết nên cái gì cho phải. Mặt đỏ bừng ấp a ấp úng nổi chữ. Cũng biết vì sao, vừa thấy Hồng Mai là cảm thấy khẩn trương, thậm chí còn khẩn trương hơn cả lúc đối diện với chủ tử nhà mình.
"Nếu ta đây!" Hồng Mai nhìn Thanh Tùng. Tâm ý của Thanh Tùng nàng biết , chỉ là trước đó vẫn luôn chìm đắm trong hồi ức đau thương nên thấy được mặt tốt của Thanh Tùng. Gần đây mọi việc của Mị Huyết Lâu ít , nàng cũng dần thoát khỏi hồi ức đau thương kia, lúc này mới phát ra cảm tình của Thanh Tùng.
Chẳng qua Thanh Tùng này biết là kém thông minh hay biết ăn , nhiều lần lời ra tới miệng rồi mà bị nàng nhìn cái là nuốt xuống luôn. Thanh Tùng vội nhưng nàng nóng nảy.
Hôm nay Thanh Tùng hẹn nàng ra ngoài, có vẻ như là muốn đấy, nhưng lời ra miệng rồi ấp a ấp úng. Hồng Mai mất hết kiên nhẫn.
"Ta ta !" Thanh Tùng nghe Hồng Mai liền vội vàng, sau đó ngước nhìn Hồng Mai, cố lấy hết dũng khí. Ánh mắt Hồng Mai mong đợi nhìn Thanh Tùng, rốt cuộc Thanh Tùng nặn ra câu, "Hồng Mai, hôm nay khí trời tốt!"
Hồng Mai hai lời, vứt cho Thanh Tùng ánh mắt khinh thường, lời mang chút khắt khe, " đại nam nhân, có câu thôi mà khó khăn như vậy sao? ! Ngươi xem ngươi có chỗ nào ra dáng hộ pháp Mị Huyết Lâu hả? !"
Thanh Tùng bị Hồng Mai lại càng được. cũng đâu muốn vậy, nhưng thấy Hồng Mai khẩn trương lắm rồi, những lời muốn ra bị Hồng Mai nhìn như thế lại nghẹn ra được.
Hồng Mai trông Thanh Tùng vẫn mang cái bộ dạng sợ hãi rụt rè ấy tức điên, phất tay áo như chuẩn bị . Thanh Tùng nhìn thấy động tác của Hồng Mai, lúc này nóng nảy, hô lớn với bóng lưng Hồng Mai, "Hồng Mai, ta thích nàng! Gả cho ta nhé!"
Hồng Mai thở phì phò bỏ nghe thấy những lời này của Thanh Tùng liền đứng lại, ngoái lại nhìn Thanh Tùng, chỉ hận rèn sắt thành thép, " sớm phải tốt hơn sao?"
Thanh Tùng thấy ý cười môi Hồng Mai, mỉm cười ngượng ngùng, " vậy là nàng đồng ý?"
Hồng Mai trả lời, chỉ trợn mắt nhìn Thanh Tùng cái.
Hai người cùng nhìn nhau cười.
---
Ngoại truyện 5: Sênh Ca và Tư Đồ Cảnh Hạo
Ánh trăng như nước, như dải ngân hà phía chân trời đổ xuống đình viện.
Tư Đồ Cảnh Hạo khoác lên mình bộ xiêm y trắng tuyền, yên lặng đứng dưới trăng. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người như phủ lên tấm rèm. Dưới ánh trăng, gương mặt toát ra vẻ rực rỡ như ngọc, ngũ quan tú mỹ tuyệt luân gắn với mỹ lệ phân biệt nam nữ. chỉ đứng yên lặng dưới ánh trăng lại như thiên nhân, tích tụ tất cả hào quang.
Sênh Ca mặc hắc y đứng bên cạnh Tư Đồ Cảnh Hạo, lẳng lặng nhìn . Bộ dáng ấy, ánh mắt ấy, hơi thở ấy của Tư Đồ Cảnh Hạo vẫn như lần đầu tiên khi gặp, tạo nên xúc động lớn trong tim Sênh Ca.
" ngờ chúng ta vẫn minh bạch bằng nha đầu Nguyệt Nhi kia." Sênh ca nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo cười.
Sênh ca là người nghiêm túc, khí chất băng hàn người như là bẩm sinh có. Bình thường ngay cả lời cũng muốn nhiều, lúc này cười lên, vẻ cương nghị mặt cũng mang theo màu sắc, giống như tuyết đọng nghìn năm bỗng nhiên tan chảy.
môi Tư Đồ Cảnh Hạo cũng lộ ra nụ cười thản nhiên. Nụ cười ấy tinh khiết mà rạng rỡ, như tuyết liên Thiên Sơn đua nở, nhiễm hạt bụi. Trong đôi mắt phản chiếu lại bóng dáng Sênh Ca, Tư Đồ Cảnh Hạo , "Xem hiểu, xem hiểu, chúng ta chính là vậy."
Sênh Ca cũng hiểu ý cười. Tình cảm giữa bọn họ định là thể được thế tục chấp nhận. Nhưng việc đó cũng gây trở ngại đến tình cảm của bọn họ. Mặc kệ là hay , bọn họ vẫn như thế, luôn ở bên cạnh làm bạn với nhau.
"Trước đây Cung chủ luôn , người như ta tìm được nữ tử nào làm bạn cả đời. ngờ, lời của nàng ngược lại thành lời tiên tri." Sênh Ca chợt nhớ tới trước đâu rất lâu Thẩm Thiển Mạch từng với , mang theo ý cười nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo.
tìm được nữ tử nào làm bạn cả đời, nhưng lại tìm được người trọn đời để . Tình này, liên quan tới giới tính, đó chỉ là xúc động ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
"Huynh cười lên rất đẹp đó." Thanh Tư Đồ Cảnh Hạo mang theo nhàng đặc biệt, nghe xong rất thoải mái, nụ cười nơi khóe miệng cũng có vẻ yên tĩnh đặc biệt. nhìn Sênh Ca, ra lời từ đáy lòng. Phản chiếu trong đôi mắt thông tuệ ấy đều là cái bóng của Sênh Ca.
Sênh Ca ôn nhu nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo, "Cảnh Hạo, mặc kệ lúc nào cũng đều xinh đẹp như vậy."
Còn tiếp...
6, THANH LIÊN VÀ HẠO NGUYỆT.
Editor : Song Ngư nhi.
"Đây là nhà của Thừa Tướng các ngươi sao?" Thanh Liên vẫn mặc bộ màu hồng phấn như cũ, cả người có vẻ nhàng đáng , chớp tròng mắt, nhìn phủ Thừa Tướng, mặt vui vẻ hỏi.
Quản gia nhìn Thanh Liên chút, trong lòng khỏi buồn bực. Thanh Liên nương đáng lại còn vô cùng thiện lương như vậy, tại sao Thừa Tướng lại sợ nàng như thế? Ngày thường Thừa Tướng luôn là người dịu dàng cao thâm, nhưng khi vừa thấy Thanh Liên nương, lại giống như chuột thấy mèo vậy, chạy nhanh hơn bất kỳ thứ gì. rất là kỳ quái mà. Chỉ là Thừa Tướng đại nhân là chủ tử của , lời chủ tử, cũng dám làm trái với, quản gia khỏi : "Thừa Tướng đại nhân có ở trong phủ."
" có ở đây trong phủ sao?" Thanh Liên chớp đôi mắt long lanh, lộ ra bộ dạng vừa thất vọng vừa đáng thương, nhưng trong lòng oán thầm , có ở đây trong phủ?! Nàng đến đây liên tiếp mười ngày rồi, mỗi ngày đều có ở đây trong phủ, gạt quỷ hả!
coi Thanh Liên nàng là kẻ ngu sao?
Quản gia nhìn dáng vẻ đáng thương của Thanh Liên, có chút đành lòng : "Thanh Liên nương đừng buồn. Gần đây Thừa Tướng đại nhân tương đối bận rộn, phải là vì muốn tránh nương đâu."
"Ta sao." Thanh Lên cố làm bộ thất vọng rời , nhưng trong lòng hừ hừ , Hạo Nguyệt đáng chết, ràng trốn nàng, làm gì có chuyện bận rộn. Lấy tài năng của Hạo Nguyệt, với tình hình Thái bình thịnh thế bây giờ, làm gì có chuyện gì có thể làm cho loay hoay phân thân ra được?
Kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ hay hơn chút chứ! Tại sao muốn trốn nàng? ! Nàng cũng phải gả cho sao! Nàng đến nỗi chứ! Nàng cũng phải là cọp mẹ, có gì đáng sợ.
Thanh Liên chịu đựng tức giận trong lòng, lặng lẽ tìm chỗ tối núp vào.
"Như thế nào rồi? Nàng chưa?" Sau khi Thanh Liên trốn vào chỗ tối nhìn thấy Hạo Nguyệt mặc bộ cẩm bào thủy lam ra, nhìn quản gia cái, nhàn nhạt hỏi.
Quản gia liếc mắt nhìn Thừa Tướng nhà mình, nuốt nước miếng cái, : "Thừa Tướng đại nhân, thứ cho tiểu nhân thẳng, Thanh Liên nương đơn thuần, đáng như vậy, đối với đại nhân là tấm chân tình, tại sao đại nhân. . ."
"Đừng nhìn bề ngoài mà đoán con người." Hạo Nguyệt nghe lời của quản gia, tự nhiên biết ý tứ của quản gia, chỉ là mặc dù nhìn bề ngoài Thanh Liên là dịu dàng, đơn thuần, nhưng căn bản là hỗn thế tiểu ma nữ đấy.
Muội muội của Ngôn Tu Linh mà có thể là đơn giản sao? Mặc dù cũng rất thích Thanh liên, nhưng mà với chuyện lấy Thanh Liên về nhà, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
"Bản tiểu thư cũng thổ lộ rồi! Ngươi còn phải suy nghĩ cái gì nữa!" Thanh Liên nổi trận lôi đình nhảy ra từ sau núi giả, phát bắt được áo bào của Hạo Nguyệt, hung hãn .
Quản gia thấy bộ dạng này của Thanh Liên bị dọa sợ, sau đó bội phục nhìn Hạo Nguyệt. Thừa Tướng đại nhân quả nhiên là Thừa Tướng đại nhân, ra là Thanh Liên nương này còn có bộ mặt đáng sợ như vậy, khó trách Thừa Tướng đại nhân mỗi lần thấy Thanh Liên nương tới là đều muốn trốn .
"Nàng buông tay ra trước." Hạo Nguyệt nhìn Thanh Liên, trong mắt lướt qua tia bất đắc dĩ.
Thanh Liên nhất quyết tha, nắm chặt lấy ống tay áo của Hạo Nguyệt, mặt quả quyết : " buông, buông, buông! Nếu như ta buông tay nhất định ngươi lại trốn ta! Mà khinh công của ta lại thắng ngươi."
Hạo Nguyệt nhìn Thanh Liên, trong lòng khỏi thầm khen, Thanh Liên quả nhiên thông minh. Nếu như Thanh Liên buông tay, nhất định chạy còn bóng dáng .
"Hạo Nguyệt, tại sao ngươi chịu lấy ta?" Thanh Liên nắm chặt áo bào Hạo Nguyệt, rống to.
thanh quả vô cùng lớn, kể đến quản gia ở bên kia, ngay cả những người khác trong phủ Thừa tướng cũng đều nghe được.
Sắc mặt Hạo Nguyệt thay đổi có chút khó coi, thấy Thanh Liên giống như muốn rống to lần nữa, Hạo Nguyệt liền lấy tay che miệng Thanh Liên, lại bị tay của Thanh Liên bắt lại. Mắt thấy Thanh Liên lại muốn rống to lần nữa, Hạo Nguyệt gấp đến độ do dự hôn xuống.
Quản gia thức thời che mắt, cả người Thanh Liên run lên, tay cầm lấy tay của Hạo Nguyệt ý thức được, tự buông lỏng ra. Còn Hạo Nguyệt cũng bị hành động của mình sợ hết hồn, nửa ngày có bất kỳ phản ứng gì nữa.
Sau khi Thanh Liên phản ứng kịp, liền ôm chặt lấy Hạo Nguyệt, hôn sâu hơn. Đầu óc Hạo Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, bị cường hôn sao? Nhưng mà cảm giác này hình như cũng tệ lắm.
Thanh Liên hơi có chút tinh quái, có lúc cũng rất xảo quyệt chút. Chỉ là, rất thích tính cách này của nàng. Nếu như lấy về nhà, hình như cũng có gì tốt. . .
7, NGÔN TU LINH.
Toàn thân cẩm bào màu đen, trong tay cầm cây quạt. Ngôn Tu Linh nhàm chán dạo ở ở đường. Hôm nay là tất cả mọi người đều có đôi có cặp, ngay cả muội muội của , Thanh Liên, cũng nên cặp với Hạo Nguyệt. Chỉ còn lại mình , thân mình đơn. đúng là đáng thương, rất đáng thương mà.
Trong khi Ngôn Tu Linh khoan thai tự đắc dạo mình, đột nhiên có thứ mềm mại va vào trong ngực của . Khi ngước mắt nhìn trong khoảng thời gian ngắn lại mất hồn.
Thứ đụng vào ngực chính là nữ tử áo đỏ. thân hồng y ngạo nghễ, khuôn mặt khéo léo tinh sảo, nhưng tính là xuất chúng vì đối người với thường thấy mỹ nữ như Ngôn Tu Linh mà , gương mặt này cùng lắm cũng chỉ là là trung thượng, vẻ đẹp thùy mị mà thôi.
Điều mà làm cho Ngôn Tu Linh ngây ngẩn chính là đôi mắt màu tím của này. Trong con ngươi của nàng còn mang theo dòng linh khí, nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, thế nhưng lại có thể làm cho mất hồn.
Đợi đến khi phản ứng kịp, nàng ta xa. Lúc mà Ngôn Tu Linh phục hồi lại tinh thần mới phát ra túi tiền của mình bị trộm mất rồi, nhếch miệng lên nụ cười đùa giỡn, thế mà lại bị ăn trộm vật người.
Mặc dù mới vừa rồi bị tròng mắt của làm cho nhất thời hoảng hốt, nhưng mà có thể trộm đồ người , tuyệt đối đơn giản.
Nghe giang hồ gần đây nổi lên đạo thần. Trộm vật chưa từng có thất bại, hơn nữa người đó còn có khinh công cao tuyệt và có đôi mắt màu tím.
Xem ra chính là vừa rồi kia, cần nghi ngờ gì thêm.
Nụ cười khóe miệng sâu hơn, Ngôn Tu Linh nghĩ thầm, đạo thần sao? Nữ nhân, chọc phải ta, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!
--- HOÀN NGOẠI TRUYỆN ---
P/s Ngư : Vậy là hoàn ngoại truyện r, hạnh phúc quá. Tất cả mọi ngượi đều tim đc hạnh phúc của mình rồi, kể cả n/v Ngôn Tu Linh bị t/g hắt hủi nhất, đến đoạn cuối, cũng có người "chọc đến" rồi! >< m thích phần ngoại truyện này hơn cả chính văn đấy, bởi vì nó đáng quá ~~~ Cảm ơn các b ủng hộ truyện này đến tận bây giờ, chúc các b đọc truyện vui vẻ *muah muah*
Last edited by a moderator: 6/2/15