1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Thủy Thanh Thiển (Full 4Q +5NT - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1: Bé phúc hắc (3)


      Nha đầu này cũng thông tuệ, hề thua kém Thẩm Thiển Mạch chút nào.

      “Phụ vương ấp a ấp úng như vậy.” Tư Đồ Cảnh nhìn Sênh Ca, khuôn mặt lạnh lùng , đôi mắt đen như mực vừa liếc Sênh Ca cái vừa chỉ tiếc rèn sắt thành thép câu: “Nam tử hán đại trương phu, có lời cứ .”

      Nhất thời Sênh Ca có chút bất đắc dĩ. Dù gì cũng là hộ pháp của Ma Cung, giờ lại bị hai đứa con nít dắt mũi dẫn , bây giờ thấy vậy mới hiểu, ra mình bị hai đứa nhóc con tính toán. Nhưng mà thoạt nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo cũng có ý nổi giận, giả vờ hay thực ra cũng bài xích mình có tình cảm khác với ?!

      Rốt cuộc ấp a ấp úng : “Cảnh Hạo. ra ta… thích ngươi.”

      “À? ra là Sênh Ca thúc thúc thích thúc thúc Cảnh Hạo? Vậy Cảnh Hạo thúc thúc có thích thúc thúc Sênh Ca ?” Tư Đồ Nguyệt nghe Sênh Ca , trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ hả hê, khoé miệng cong lên nụ cười ngây thơ, chạy đến bên người Tư Đồ Cảnh Hạo cười hỏi.

      Tư Đồ Cảnh Hạo nâng mắt nhìn Sênh Ca chút, Sênh Ca thân áo đen, ngũ quan như được gọt dũa. Sênh Ca có lúc lãnh ngạnh, cười tuỳ ý nhưng khi ở cùng lại luôn dịu dàng sủng nịch. Trước đây vẫn hiểu tấm lòng của Sênh Ca cho nên chỉ coi Sênh Ca như tri kỉ. Mãi đến khi Tư Đồ Nguyệt vô ý nhắc nhở, mời dần dần hiểu được tâm ý của Sênh Ca.

      Lúc đầu rất khiếp sợ,ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ liền bài xích theo bản năng. Nhưng dần dần mới phát giác ra rằng ra mình hoàn toàn thể rời bỏ Sênh Ca. Cảm giác này có phải là thích hay đây?! Buồn cười, và Sênh Ca hai đấng mày râu, vậy mà còn thấu đáo bằng đứa con nít Tư Đồ Nguyệt.

      Sờ sờ tóc Tư Đồ Nguyệt, Tư Đồ Cảnh Hạo nở nụ cười chậm rãi : “Thích!!!”

      ----

      Ngoại truyện 2 (1): Nguyệt Nhi gả cho ngươi được sao?


      “Cảnh, Nguyệt Nhi, có nhớ ta hay ?” Ngôn Tu Linh híp đôi mắt trong suốt, khoé miệng cong cong, xem ra vẫn rất ngây thơ, khuôn mặt như trẻ nhìn ra “lão nam nhân” hai mươi lăm tuổi.

      Khuôn mặt Tư Đồ Cảnh lạnh lùng, dáng vẻ như ông cụ non, đôi mắt đen như mực liếc Ngôn Tu Linh, tiếp tục khoanh tay lời nào.

      Tư Đồ Nguyệt vừa nghe Ngôn Tu Linh hỏi, mặt liền lộ ra nụ cười thiên chân đáng , thanh mê chết người cần đền mạng: “Tu Linh thúc thúc. Nguyệt Nhi nhớ người. Có phải người muốn dẫn Nguyệt Nhi chơi ?”

      Ngôn Tu Linh ôm lấy Tư Đồ Nguyệt nhắn xinh xắn đáng , đưa tay ngắt chóp mũi Tư Đồ Nguyệt, muốn thơm Tư Đồ Nguyệt cái bị Tư Đồ Nguyệt né tránh, Tư Đồ Nguyệt ngước mắt chăm chú nhìn Ngôn Tu Linh, non nớt : “ được. Mẫu hậu rồi, thể tuỳ tiện để người khác gần gũi, nếu về sau phải gả cho người đó!”

      Ngôn Tu Linh nghe thấy lời của Tư đồ Nguyệt liền bật cười ha ha, đưa tay sờ sờ chóp mũi Tư Đồ Nguyệt, nửa đùa : “Vậy sau này Nguyệt Nhi gả cho Tu Linh thúc thúc tốt sao? Dù sao Tu Linh thúc thúc vẫn chưa có hoàng hậu.”

      Tư Đồ Nguyệt nhìn Ngôn Tu Linh chút, đôi mắt đen nhánh giống Thẩm Thiển Mạch xoay tròn vài vòng, cắn cắn môi : “ được. Mẫu hậu phải giữ khoảng cách với Tu Linh thúc thúc!”

      Nghe lời của Tư Đồ Nguyệt,ღღD♡Đ♡L♡Q♡Đღღ Ngôn Tu Linh thiếu chút nữa phun ra búng máu. Năm đó chỉ đùa cợt thôi, vậy mà Thẩm Thiển Mạch lại dạy đứa bé như vậy? Khó trách lúc đầu hai đứa này chịu gần gũi , nếu phải thông minh phát hai tên tiểu gia hỏa này thích ra ngoài chơi, hợp ý bọn chúng, hai tên tiểu gia hoả này cũng gần gũi với như vậy.

      Hừ! Hai lão gia hoả Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn này lại có thể dạy dỗ Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh như vậy, vậy đừng trách dạy hư đứa của bọn họ. Ngôn Tu Linh nhếch lên nụ cười giễu cợt, cười híp mắt : “Được rồi. Tu Linh thúc thúc chỉ giỡn thôi, Tu Linh thúc thúc mang các con chơi có được ?”

      “Thúc có chủ ý xấu gì thế?!!” Tư Đồ Cảnh vẫn khoanh tay gì nãy giờ, đôi mắt đen nhánh xoay tròn liếc nhìn Ngôn Tu Linh, đôi mắt đen như mực kia giống hệt Tư Đồ Cảnh Diễn, giống như chỉ cần nhìn cái thôi liền có thể nhìn thấu tâm tư của Ngôn Tu Linh.

      Ngôn Tu Linh nhất thời xấu hổ, công phu che giấu tâm tư của thuộc bậc nhất, trong thiên hạ người có thể nhìn thấu tâm tư có rất ít người, vậy mà bây giờ lại bị đứa bé bốn tuổi vừa liếc mắt liền nhìn ??! thể chịu được! Chuyện này quá mất mặt.

      “Tu Linh thúc thúc nào có ý xấu??” Trong đôi mắt Ngôn Tu Linh lộ ra nụ cười thân thiện, khoé môi nâng lên đường cong ngây thơ hết mức, dáng vẻ người tốt đơn thuần vô hại, dù ai nhìn cũng cảm thấy Ngôn Tu Linh có ý xấu, ngược lại chỉ cảm thấy là người đơn thuần.

      Chẳng ngờ tên tiểu tử Tư Đồ Cảnh này vẫn hề buông lỏng cảnh giác, đôi mắt đen như mực nâng lên hạ xuống quan sát Ngôn Tu Linh hồi, cuối cùng lạnh lùng : “Bộ mặt cười giả nhân gia rnghĩa. Chỉ là, tin rằng thúc cũng dám làm gì chúng con. Nguyệt Nhi, !”

      Ngôn Tu Linh nhất thời trợn trắng mắt, mới có bốn tuổi mà kiêu ngạo nhanh trí như vậy, đây là học ai??! Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch dạy mấy đứa như vậy sao??! Chỉ là gần đây Thẩm Thiển Mạch vừa sinh thêm đứa bé, thể cả ngày nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Nguyệt cho nên mới có cơ hội dẫn hai đứa xuất cung chơi.

      Nuốt xuống lời bực bội,☾Diễn✩Đàn✩Lê✩Quý✩Đôn☽ Ngôn Tu Linh ôm Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Nguyệt ra khỏi hoàng cung. Bằng võ công của Ngôn Tu Linh, muốn tránh thủ vệ hoàng cung Thiên Mạc chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

      đường ra khỏi hoàng cung, Ngôn Tu Linh ôm Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Nguyệt cảm thấy mình cứ như là tên lừa bán trẻ con, có chút buồn bực sờ chóp mũi của mình, mình có chỗ nào giống bọn buôn người chứ??! Chẳng lẽ bị tên tiểu tử Tư Đồ Cảnh này trúng tim đen nên chột dạ?! Nhưng cũng nghĩ tới việc bán bọn chúng, có can đảm đó, nếu với tính tình của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, lột da mới là lạ.

      nha, rất hiền lành, cũng chỉ muốn dẫn hai tiểu tử kia tới thanh lâu vui đùa chút thôi, để bọn chúng đối mặt với cuộc sống ở thanh lâu sớm chút ha ha ha ha. cũng làm gì gây tổn hại đến đứa nha, ngươi xem hai tiểu gia hoả này có chỗ nào giống đứa con nít hả?!

      Cứ như vậy, Ngôn Tu Linh già mà kính mang theo Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh tới thanh lâu nổi danh nhất kinh thành. Mới vào thanh lâu, Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Nguyệt tỏ ra sợ hãi chút nào.

      Khuôn mặt Tư Đồ Cảnh lạnh lùng, đôi mắt đen như mực quan sát toàn cảnh thanh lâu, bộ dáng bí . Còn Tư Đồ Nguyệt chớp chớp đôi mắt trong như nước hồ, bộ dáng rất vui vẻ, đông xem chút tây nhìn cái. Ngôn Tu Linh thấy hai tiểu tử kia hề sợ hãi, trong đôi mắt sáng màu thoáng qua tia đùa cợt, bỗng nhiên lắc mình cái liền biến mất khỏi tầm mắt của hai tiểu tử kia.

      “Ca ca, Tu Linh thúc thúc đâu?” Tư Đồ Nguyệt nhìn vòng, thoả mãn lòng hiếu kỳ, muốn hỏi Tu Linh chút về nơi này phát Tu Linh vẫn đứng bên bọn chúng bỗng nhiên thấy tung tích, khỏi kéo tay áo Tư Đồ Cảnh, sợ hãi hỏi.

      Tư Đồ Cảnh bình tĩnh nhìn Tư Đồ Nguyệt cái, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy suy nghĩ, cuối cùng lạnh lùng : “Trốn rồi.”

      “Ồ? Chơi trốn con mèo sao?” Tư Đồ Nguyệt nâng lên nụ cười ngây thơ, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ngây thơ, nếu như ngươi nghĩ rằng Tư Đồ Nguyệt thiên chân vô tà, vậy hoàn toàn sai rồi, trong đôi mắt đen nhánh của bé là hứng thú và giảo hoạt khó có thể nhìn thấy.

      “Hu hu, Tu Linh thúc thúc, người ở đâu?” Tư Đồ Nguyệt khóc liền khóc, khuôn mặt mềm mại nhắn khóc tới mức hoa lê đẫm mưa, nhìn rất đáng thương.

      Đối với chuyện muội muội đột nhiên khóc, Tư Đồ Cảnh dường như tập mãi thành quen, trong đôi mắt đen như mực thoáng qua tia sáng tỏ, lạnh lùng lôi kéo tay Tư Đồ Nguyệt : “Muội muốn Tu Linh thúc thúc nổi danh ở trong này sao?”

      “Ai bảo thúc ấy bỏ chúng ta ở nơi này. Lập tức mọi người biết tên của Tu Linh thúc thúc thôi.” Tư Đồ Nguyệt vẫn tiếp tục khóc, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh lại thoáng qua tia giảo hoạt.

      Ngôn Tu Linh lại dám mang hai tiểu ma vương ra khỏi cung, còn đưa tới thanh lâu, còn dám bỏ bọn chúng ở đây mình trốn , đây chính là thất sách thất sách. Hai tiểu ma vương này là ai, sao có thể vì thấy Ngôn Tu Linh mà sợ hãi chứ?!

      Chỉ có điều Ngôn Tu Linh cũng hiểu được ý xấu của Tư đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh, trốn trong chỗ tối thấy Tư Đồ Nguyệt khóc có chút đành lòng, nghĩ nghĩ cảm thấy bản thân mình cũng quá độc ác, nhưng mà đây chỉ là hai đứa bé, có phải đùa giỡn quá trớn rồi ?!
      Còn nữa...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 2.2:

      Ngôn Tu Linh càng tự trách, liền chứng minh nước mắt của Tư Đồ Nguyệt càng có tác dụng. Cho nên nàng khóc lớn tiếng như vậy, thứ nhất là vì biết Ngôn Tu Linh núp trong bóng tối, cố ý khóc cho nhìn, muốn cảm thấy có cảm giác tội lỗi. Thứ hai là vì muốn thu hút chú ý của những người khác, khiến Ngôn Tu Linh còn chỗ thân, hơn nữa còn khiến cho mọi người biết đến chuyện Ngôn Tu Linh tới thanh lâu. Thứ ba là, nếu như nàng ở chỗ này ra thân phận của Ngôn Tu Linh, chắc chắn những nương kia buông tha cho Ngôn Tu Linh rời .

      Hừ hừ! Cũng phải là nàng muốn quấy phá, mà là do Ngôn Tu Linh trêu cợt nàng trước. Đây là nàng làm theo lời mà mẫu thân dạy nàng , người khác đối đãi với nàng tốt, nàng phải đối tốt lại với người ta gấp trăm lần. Người khác đối đãi với nàng tốt, nàng cũng phải hoàn trả lại gấp trăm lần!

      "Tiểu nha đầu, ngươi làm sao vậy?" giọng dịu dàng vang lên, Tư Đồ Nguyệt giương đôi mắt, liền nhìn thấy công tử tuấn dạt áo trắng toàn thân.

      Công tử kia toàn thân áo trắng như tuyết, mang theo cao nhã xuất trần. Ánh mắt mơ hồ giống như che lớp sương mù nhàn nhạt, giờ phút này dịu dàng mà cưng chìu nhìn nàng.

      Tư Đồ Nguyệt nhìn người mỹ nam tử đột nhiên xuất này, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả chuyện giả khóc cũng đều quên mất, chỉ biết ngơ ngác nhìn nam tử này. là đẹp mắt à. Mặc dù có đẹp như phụ vương cùng Cảnh Hạo thúc thúc, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt của nàng liền thể ly khai được.

      "Ô ô. Ta bị người ta vứt bỏ." Tư Đồ Nguyệt phản ứng kịp, lập tức kéo lại áo bào mà nam tử áo trắng kia mặc, bộ dạng điềm đạm đáng .

      Huyền Lâu có chút đau tiếc nhìn trước mắt. Mới vừa rồi lúc ngang qua thanh lâu, đột nhiên nhìn thấy trước cửa có hai đứa bé. khóc thút thít, thấy đứa này sanh ra đáng như vậy, lại khóc rất đáng thương, khỏi động lòng trắc tới đây hỏi thăm.

      ra cũng phải là người thích ban phát tình cảm khắp nơi, nhưng khi nhìn qua đây thấy tiểu nha đầu này khóc đau lòng như vậy, liền thể nào bỏ được mà đành tới đây. Giống như có cảm xúc đặc thù nào đó với tiểu nha đầu này.

      " khóc khóc. Thúc thúc dẫn ngươi tìm phụ thân mẫu thân, được ?" Huyền Lâu đưa tay thay Tư Đồ Nguyệt lau nước mắt, vừa dịu dàng dụ dỗ.

      Ngón tay Huyền Lầu thon dài thanh thoát như ngọc, rất là đẹp mắt. Êm ái mơn trớn gò má của Tư Đồ Nguyệt. Tư Đồ Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim tư nhiên ùm ùm nhảy rất nhanh. Nâng lên tròng mắt đen nhánh, Tư Đồ Nguyệt ngọt ngào , "Ca ca tên gọi là gì?"

      Huyền Lâu hơi sững sờ, tiếp theo cười : " Ca Ca tên Huyền Lâu."

      Án theo tuổi của , so với bộ dạng của Tư Đồ Nguyệt tính ra phải lớn hơn gần hai mươi tuổi, đáng lý Tư Đồ Nguyệt phải gọi là thúc mới đúng, nhưng mà Tư Đồ Nguyệt lại gọi là ca ca, cũng muốn so đo với đứa bé.

      Tư Đồ Nguyệt nghe được Huyền Lâu tự xưng ca ca, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua tia giảo hoạt, khóe môi nâng lên nụ cười ngọt ngào, , "Huyền Lâu ca ca, Nguyệt nhi có phụ thân mẫu thân, thúc thúc nuôi dưỡng Nguyệt nhi lại mất rồi, Nguyệt nhi đáng thương, Huyền Lâu ca ca có thể mang theo Nguyệt nhi hay ."

      xong, cái miệng nhắn của Tư Đồ Nguyệt nhếch lên, bộ dạng giống như sắp khóc, Huyền Lâu nhìn thấy, vội vàng đau lòng , "Được."

      Nhưng trong lòng lại kinh ngạc. Đứa bé đáng như vậy, lại có cha mẹ, đáng thương. Nhưng thúc của nàng là ai, sao lại nhẫn tâm đem đứa bé đáng như vậy vứt bỏ?

      rời Kinh Thành 4 năm rồi. Kể từ khi sau Thẩm Thiển Mạch hạ sinh long phượng thai, liền rời khỏi Kinh Thành vân du tứ hải, hôm nay trở lại Kinh Thành, vốn là muốn xem xem cuộc sống của Thẩm Thiển Mạch trôi qua có tốt hay , nghĩ tới thế nhưng lại nhặt được đứa bé đáng như vậy.

      Đứng ở bên Tư Đồ Cảnh lạnh lùng liếc Tư Đồ Nguyệt cái, cái nhìn kia có ý tứ là, Tư Đồ Nguyệt, muội nhất định phải chết, lại vì mỹ nam mà dám mình có phụ thân mẫu thân, nếu để phụ vương mẫu hậu biết, muội đừng hòng có quả ngon để mà ăn.

      Ai biết Tư Đồ Nguyệt căn bản để ý tới Tư Đồ Cảnh, chỉ mực lôi kéo áo bào của Huyền Lầu, làm bộ đáng thương.

      Núp trong bóng tối, Ngôn Tu Linh sờ sờ mũi của mình, từ nhận thấy dáng dấp của mình cũng thua gì Huyền Lâu, thế nhưng Tư Đồ Nguyệt khi vừa thấy Huyền Lâu gọi ta là ca ca, vậy mà khi gặp lần đầu bắt Tư Đồ Nguyệt gọi tiếng ca ca, Tư Đồ Nguyệt đó là có chết cũng chịu ....!

      Đây quả đúng là tre già măng mọc. Chỉ là, muốn xem trong tâm tư Tư Đồ Nguyệt này tính toán chuyện gì.

      "Huyền Lâu ca ca, huynh có thê tử chưa?" Tư Đồ Nguyệt nâng lên đôi mắt ngây thơ chất phác, đôi mắt đen nhánh lóe sáng, nhìn Huyền Lâu.

      Huyền Lâu nhìn đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Nguyệt, trong lòng thoáng hoảng hốt, thế nhưng lại nhớ tới đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch. Giống quá, rất giống.

      gốc đóng băng trong lòng Tư Đồ Nguyệt thoáng chấn động, khóe miệng tràn ra nụ tươi cười đắng chát, thản nhiên , "Ca ca có thê tử."

      Tư Đồ Nguyệt thấy nụ cười khổ sở khóe môi Huyền Lâu, thông tuệ như nàng hiển nhiên cũng đoán được đại khái, vừa vươn tay muốn ôm Huyền Lâu, vừa , "Người trong lòng ca ca thích ca ca sao?"

      Huyền Lâu thấy Tư Đồ Nguyệt đưa tay bé ra làm động tác muôn ôm , khỏi cảm thấy ấm áp, đáy lòng có cảm giác xúc động, nghe thấy câu hỏi của Tư Đồ Nguyệt, càng thêm cảm thấy kinh ngạc, bé này quả rất thông tuệ, chỉ biết cười khổ cái, có phải nàng cũng đoán được tâm tư của mình ? Khóe miệng tràn ra nụ cười, , "Nguyệt nhi thông minh."

      "Thực sao? Ca ca thích Nguyệt nhi ?" Tư Đồ Nguyệt tiến bước , bên trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy mong đợi, cho dù ai cũng nguyện ý ra chữ .

      Huyền Lâu dịu dàng sờ sờ tóc Tư Đồ Nguyệt, cười , "Nguyệt nhi đáng như vậy, lại hiểu chuyện như vậy, ca ca dĩ nhiên thích Nguyệt nhi rồi."

      "Vậy Nguyệt nhi gả cho huynh được ?" Tư Đồ Nguyệt nâng đôi mắt đen nhánh lên, thành .

      Huyền Lâu bị tính nghiêm túc trẻ con của Tư Đồ Nguyệt chọc cười, đưa tay vuốt ve tóc Tư Đồ Nguyệt, nhưng có lên tiếng. cả đời này, tất cả tình cảm đều dành cho Thẩm Thiển Mạch , làm sao còn có thể dung hạ được những khác. Huống chi, Tư Đồ Nguyệt bất quá cũng chỉ là đứa bé bốn năm tuổi mà thôi.

      "Nguyệt nhi là nghiêm túc!" Tư Đồ Nguyệt cố chấp .

      "Cái gì mà nghiêm túc?" giọng tà mị mà bá đạo vang lên ở phía sau.

      Cũng do Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch biết được Ngôn Tu Linh lại đem con của bọn dẫn tới thanh lâu, vội vàng từ trong cung chạy ra.

      "Phụ vương? !" Tư Đồ Nguyệt cùng Tư Đồ Cảnh thấy thân áo đỏ Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch , e dè .

      Thân thể Huyền Lâu cứng đờ, giọng kia quen thuộc như thế, cần gì phải quay đầu lại. Nhất định là Tư Đồ Cảnh Diễn thể nghi ngờ, như vậy, Thẩm Thiển Mạch nhất định cũng ở bên cạnh rôi. Là mà bốn năm qua, muốn nhìn thấy nhất, nhưng cũng sợ nhìn nhất thấy.

      Từ từ ngoái đầu nhìn lại, thấy toàn thân là hồng y. Vẫn đẹp như vậy vẻ đẹp xuất trần, vẫn là đôi mắt đen trong suốt như sao nhưng kì thực lại vô cùng giảo hoạt.

      "Huyền Lâu, lâu gặp." Thẩm Thiển Mạch thấy nam tử mặc áo trắng kia lại là Huyền Lâu, trong mắt thoáng qua tia vui mừng. Kể từ khi nàng sinh hạ Tư Đồ Nguyệt cùng Tư Đồ Cảnh về sau cũng chưa từng thấy qua Huyền Lâu, nghĩ tới hôm nay lại gặp ở nơi này.

      " lâu gặp." Giọng dịu dàng của Huyền Lâu mang theo chút khổ sở.

      Tư Đồ Nguyệt chăm chú nhìn ánh mắt Huyền Lầu. bồi hồi trong ánh mắt tia cũng chạy thoát khỏi ánh mắt Tư Đồ Nguyệt.

      "Nguyệt nhi mới vừa rồi gì đấy?" Thẩm Thiển Mạch đưa mắt nhìn sang Tư Đồ Nguyệt cùng Tư Đồ Cảnh, khóe miệng treo nụ cười hỏi.

      Tư Đồ Nguyệt nhìn Huyền Lâu chút, lại nhìn Thẩm Thiển Mạch , cuối cùng lấy dũng khí , "Nguyệt nhi về sau muốn gả cho Huyền Lâu ca ca. Coi như trước kia Huyền Lâu ca ca thích là mẫu thân, Nguyệt nhi cũng nhượng bộ!"

      Khuôn mặt nho tràn đầy nghiêm túc, Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu hơi sửng sốt. nghĩ tới Tư Đồ Nguyệt lại có thể ra mấy câu như vậy, cũng nghĩ đến vẻ mặt Tư Đồ Nguyệt lại có thể nghiêm túc như vậy.

      Còn tiếp.......

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 2 (1): Tiếp



      Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Tư Đồ Nguyệt rồi lại nhìn Huyền Lâu. cũng quan tâm tới chênh lệch tuổi tác gì cả. Huyền Lâu là nam tử rất ưu tú, nếu Tư Đồ Nguyệt thực thích ta cũng ngăn cản.

      Thẩm Thiển Mạch phức tạp nhìn Tư Đồ Nguyệt cái, cuối cùng , "Chờ sau khi Nguyệt Nhi lớn lên mà vẫn còn nghĩ vậy, nương thân (mẹ) ngăn con."

      ngạc nhiên thoáng lên trong mắt Huyền Lâu. ngờ Tư Đồ Nguyệt lại ra lời như thế, càng nghĩ đến Thẩm Thiển Mạch lại đưa ra đáp án như vậy.

      "Được đấy, Thiển Mạch tỷ tỷ. Tỷ để Nguyệt Nhi cách xa ta, vì sao lại cho phép nàng thích Huyền Lâu?" Ngôn Tu Linh Núp trong bóng tối uất ức chạy ra.

      Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Ngôn Tu Linh, đôi mắt đen nhíu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, lạnh lùng , "Ngươi còn dám ra! ngờ ngươi lại đưa Nguyệt Nhi với Cảnh Nhi tới nơi này?"…

      "Nếu Nguyệt Nhi mà thích ngươi, ta tình nguyệt để nó xuất gia." Thẩm Thiển Mạch cũng phụ họa với Tư Đồ Cảnh Diễn đả kích.

      Bộ mặt con nít của Ngôn Tu Linh lập tức xụ xuống. Chết tiệt, qua nhiều năm rồi mà Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn đổi được thói quen cùng hùa nhau khi phụ . Huhu, Ngôn Tu Linh dẫu gì cũng đường đường là hoàng đế Lâm Vị, lẽ nào chạy tới để đôi phu phụ này khi dễ.

      "Mẫu hậu yên tâm, Nguyệt Nhi thích Ngôn Tu Linh thúc thúc đâu." Tư Đồ Nguyệt chút lưu tình bổ sung thêm, đả kích nghiêm trọng lòng tự tin của Ngôn Tu Linh. Ngôn Tu Linh có kém cỏi như vậy sao?

      "Vâng. Phụ vương yên tâm, Cảnh Nhi cũng học theo Ngôn Tu Linh thúc thúc." Tư Đồ Cảnh lạnh lùng bổ túc thêm câu, Ngôn Tu Linh liền che mặt khóc tỉ tê.

      ---


      Ngoại truyện 2 (2): Nguyệt Nhi gả cho huynh được ?



      Thành Liễu Nguyệt - thành trì đẹp nhất Thiên Mạc.

      Khí trời đầu xuân rất dễ chịu, mọi thứ đều được che phủ bởi màu xanh của lá, phảng phất như có sức sống vô cùng vô tận sinh sôi.

      Huyền Lâu vẫn bạch y nhàng, trông càng có vẻ ôn nhuận xuất trần. Lúc này là trung niên nam tử hơn ba mươi tuổi, nhưng năm tháng dường như lưu lại chút dấu vết gương mặt .

      Phía sau Huyền Lâu là nữ hài tầm mười bốn mười lăm tuổi mặc y sam màu xanh lá. Nữ hài đó có vẻ nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt đen nhánh trong suốt của nàng, thoạt nhìn rất là mê người. Trong đôi mắt ấy của tiểu nương mang theo vài phần ủy khuất, miệng dẩu lên, "Huyền Lâu ca ca, huynh sao cứ trốn tránh Nguyệt Nhi vậy?"

      Gương mặt ấm áp của Huyền Lâu lên tia đành lòng. Từ năm Tư Đồ Nguyệt mười ba tuổi xuất cung tới tìm , theo ròng rã hơn năm nay, mặc kệ dùng biện pháp gì, Tư Đồ Nguyệt chính là chịu tách khỏi .

      "Nguyệt Nhi, nam tử tốt thế giới này còn rất nhiều, muội cần gì lãng phí thời gian người ta." Huyền Lâu khẽ thở dài. Với tướng mạo của Tư Đồ Nguyệt, lại là công chúa hoàng thất, muốn tìm nam tử thế nào mà có. Nếu theo , chẳng phải là lãng phí tuổi thanh xuân? ! lớn hơn Tư Đồ Nguyệt tới tận hai mươi tuổi đó.

      Tư Đồ Nguyệt bất mãn bĩu môi, đôi mắt mang theo hơi nước kiên định , "Huyền Lâu ca ca, từ lúc Nguyệt Nhi bốn tuổi quyết định gả cho huynh rồi! Quyết tâm này, mười năm đổi, cả đời cũng đổi!"

      Huyền Lâu thấy được cố chấp trong ánh mắt Tư Đồ Nguyệt, mềm dẻo trong lòng bị lời Tư Đồ Nguyệt chạm vào. cơ hồ khống chế được bản thân mà ôm lấy Tư Đồ Nguyệt, nhưng lý trí còn đó khống chế được .

      Tâm tư Tư Đồ Nguyệt thông minh cỡ nào cơ chứ, chỉ chút do dự trong ánh mắt Huyền Lâu nàng hiểu được tâm ý Huyền Lâu rồi. Huyền Lâu phải là thích nàng, chẳng qua ngại vì chênh lệch tuổi tác mà thôi.

      Ôm lấy cổ Huyền Lâu, Tư Đồ Nguyệt ôn nhu , "Huyền Lâu ca ca, Nguyệt hi thích huynh, huynh thích Nguyệt Nhi, chúng ta vì sao thể cùng chung chỗ chứ?"

      Huyền Lâu có chút phòng bị bị Tư Đồ Nguyệt ôm cổ, cảm giác được mềm mại và hơi ấm của Tư Đồ Nguyệt, với tâm tình bình lặng của Huyền Lâu mà cũng rung động.

      Những lời dịu dàng của Tư Đồ Nguyệt từng chút thấm vào trong tim .

      cũng đành lòng như thế, nhưng, nhưng sao có thể vì đành lòng nhất thời mà làm trở ngại cuộc đời của Tư Đồ Nguyệt được.

      Tư Đồ Nguyệt nhìn Huyền Lâu mãi gì, khỏi tức giận, "Chẳng lẽ là vì trong lòng Huyền Lâu ca ca còn thích mẫu hậu sao? !"

      "Chuyện đó qua rất lâu. Mười năm nay, ta buông xuôi rồi." Huyền Lâu bất đắc dĩ lắc đầu. Đích thực là rất Thẩm Thiển Mạch. Nhưng biết từ khi nào, nghĩ đến đôi mắt đen láy ấy, ra trong đầu còn là dung mạo Thẩm Thiển Mạch nữa, mà là nét mặt non nớt của Tư Đồ Nguyệt.

      Là từ khi nào, tiểu nữ nhi tùy hứng giảo hoạt này sâu vào trong tim , trồng vào trong máu thịt . Khi thấy Tư Đồ Nguyệt xuất cung tới tìm , tuy rằng lo lắng, nhưng thể phủ nhận điều, trong lòng đích thực có kinh hỉ trong chớp mắt.

      "Vậy Huyền Lâu ca ca thích Nguyệt Nhi ư?" Tư Đồ Nguyệt tiếp tục hỏi, đôi mắt đen ngập đầy bi thương.

      Huyền Lâu chứng kiến bi thương trong ánh mắt Tư Đồ Nguyệt, lòng đau xót, tay vuốt lên mái tóc Tư Đồ Nguyệt, thương, "Làm sao có thể. Huyền Lâu ca ca thích Nguyệt Nhi nhất."

      "Vậy tại sao lại chịu cưới ta!" Tư Đồ Nguyệt vừa bốc đồng vừa lắc lắc cánh tay Huyền Lâu.

      Huyền Lâu nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tư Đồ Nguyệt, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Thôi thôi, cả đời này trốn được nữa rồi.

      "Được. Ta lấy nàng." Huyền Lâu ôm lấy Tư Đồ Nguyệt, những lời dịu dàng mà kiên định chậm rãi phát ra.

      Tư Đồ Nguyệt tựa vào trong ngực Huyền Lâu, chỉ cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, như là trong tim được lấp đầy. Hơn năm nay theo Huyền Lâu chịu đủ mọi khổ cực nay cũng trở nên ngọt ngào.

      "Ừm." Hạnh phúc tràn trề dựa vào ngực Huyền Lâu, Tư Đồ Nguyệt vui vẻ .

      ---


      Ngoại truyện 3: Thiên Thiên và Huyền Minh



      "Thiên Thiên à, ta có lời muốn với nàng." Huyền Minh thành nhìn Thiên Thiên, đôi mắt trong suốt mang theo mấy phần né tránh, tựa hồ là muốn lại dám .

      Thiên Thiên thấy vẻ mặt Huyền Minh thế, khỏi hồ nghi nhìn vào mắt Huyền Minh, trừng mắt lên , "Chàng bộ dạng thế này là gì vậy hả? ! Lẽ nào chàng làm chuyện có lỗi với ta?"

      Huyền Minh nghe Thiên Thiên như vậy, lập tức phủ nhận, "Sao có thể? ! Ta sao có thể làm chuyện có lỗi với nàng được!"

      Thiên Thiên thấy bộ dáng nghiêm túc của Huyền Minh, lúc này mới yên tâm lại. Cẩn thận quan sát Huyền Minh phen, nháy mắt suy nghĩ, "Vậy sao chàng cứ ấp a ấp úng thế?

      "Cái này..." Huyền Minh có hơi ngượng ngùng gãi tóc, lại nhìn Thiên Thiên, mặt xuất rặng mây đỏ bình thường.

      Thiên Thiên thấy hai má Huyền Minh bỗng đỏ lên, lo lắng sờ lên trán Huyền Minh, lẩm bẩm, " có sốt mà, sao mặt lại nóng vậy chứ."

      Huyền Minh nghe xong, cơ hồ mắt muốn trợn trắng, ngay sau đó giọng điệu nén lại, bộ mặc kệ tất cả, với Thiên Thiên, "Thiên Thiên..."

      "Huyền Minh, chàng làm sao vậy? Có phải trúng phải kỳ độc gì hả?" Thiên Thiên chặn lại lời Huyền Minh muốn , lo lắng hỏi han xong nắm chặt tay Huyền Minh.

      Còn tiếp...
      myuyen thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 3: (tiếp)


      Huyền Minh có vẻ như muốn lại thôi, nhất định là có điều gì muốn với nàng mà lại dám . Bây giờ mặt lại nóng lên biết lý do, vừa rồi còn hít sâu, hiển nhiên là hơi thở bất ổn, chẳng lẽ trúng phải kỳ độc nào đó.

      Nghe Thiên Thiên hỏi thế, Huyền Minh gần như chẳng có chút sức mà hít thở, đảo cặp mắt trắng dã, vất vả lắm mới thở lại được lại nghe Thiên Thiên lẩm bẩm, "Hơi thở bất ổn, mặt nóng lên, đây là độc gì? ! Thậm chí ngay cả Ma Cung cũng chưa từng thấy!"

      Độc dược của Ma Cung có thể xưng là nhất tuyệt. Từ Thiên Thiên theo Thẩm Thiển Mạch nên cũng rất hiểu về độc dược, lập tức cau mày suy nghĩ.

      "Thiên Thiên! Ta có trúng độc, cũng có ốm mà cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với nàng hết!" Huyền Minh cuối cùng chịu nổi.

      Thiên Thiên nghe xong, vui mừng ra mặt, có trúng độc là tốt rồi, lập tức lại lộ ra biểu cảm nghi ngờ, nhìn Huyền Minh, "Vậy rốt cuộc là chàng làm sao?"

      "Cái này... Nàng biết tiểu thư nhà nàng lại mang thai rồi chứ?" Huyền Minh ngượng ngùng quyết định bóng gió.

      Thiên Thiên nhìn Huyền Minh như nhìn người mới từ trời rơi xuống, chẳng hề để ý liền , "Đương nhiên là biết rồi! Ta sao có thể biết tình huống tiểu thư nhà ta thế nào chứ? ! Chẳng lẽ tiểu thư thấy ta gần đây quan tâm tới người cho nên muốn chàng cho ta biết sao?"

      Huyền Minh thấy Thiên Thiên hiểu sai ý của , muốn kích động hét to ba tiếng, "Ông trời ơi, ta phải thế nào đây hả".

      " phải à?" Thiên Thiên trông sắc mặt Huyền Minh thay đổi liên tục, lập tức hỏi ngay.

      "Ta nghĩ chúng ta cũng nên sinh hài tử!" Huyền Minh bị Thiên Thiên đả kích cũng sắp nổi điên, ngay sau đó cũng kịp xấu hổ liền hơi. Sau khi xong mặt lại đỏ rực lên.

      Thiên Thiên nghe Huyền Minh cũng chẳng để ý chút nào, "Vậy sinh thôi. Chàng sao mà phải ngượng ngùng thế hả? !"

      Huyền Minh nghe vậy, thiếu chút nữa ho sặc sụa, hỏi lại, "Vậy nàng có biết làm thế nào để có hài tử ?"

      Thiên Thiên mở mắt to đầy nghi hoặc, làm sao có hài tử? Việc này nàng đúng là biết, tiểu thư lại chưa có với nàng, chẳng nhẽ Huyền Minh cũng biết sao? Lần sau nàng vào cung hỏi tiểu thư là được, có phải chuyện lớn gì đâu!

      Ngay sau đó cười xoa dịu Huyền Minh, " sao, lần sau ta vào cung hỏi tiểu thư là biết ấy mà, chàng đừng lo lắng!"

      Huyền Minh đúng là bị Thiên Thiên làm cho dở khóc dở cười, lập tức , "Ta biết. Chẳng qua cần nàng phối hợp!"

      "Phối hợp? Phối hợp thế nào?" Thiên Thiên mở to cặp mắt vô tội, tò mò hỏi.

      Sắc đỏ mặt Huyền Minh càng rực rỡ hơn, xấu hổ , "Chúng ta vào nhà thảo luận ."

      Thiên Thiên cái hiểu cái gật đầu.

      Chốc lát sau, trong phòng vọng ra tiếng gầm rú của Thiên Thiên.

      "Huyền Minh, cái tên sắc lang chàng, làm gì lại cởi y phục của ta!"

      "A a a! Chàng sờ chỗ nào đấy!"

      "Trời ơi, đây là cái gì thế hả!"

      ...

      Huyền Minh biết sao. cưới hỏi đàng hoàng với Thiên Thiên hai năm nay mà còn chưa có động phòng, ban đầu còn tưởng Thiên Thiên xấu hổ, về sau mới biết, hóa ra trong khái niệm về phu thê của Thiên Thiên chỉ là cùng sống chung, cùng sinh hoạt với nhau mà căn bản có cái chuyện động phòng.

      Mắt thấy Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn lại sắp có thêm hài tử, rốt cuộc Huyền Minh nhịn nổi nữa.

      ---


      Ngoại truyện 4: Thanh Tùng và Hồng Mai


      "Hồng Mai, ta có lời muốn với nàng." Thanh tùng mặc bộ trường sam màu xanh, dù tính là đẹp trai nhưng cũng coi như tuấn tú lịch .

      Khuôn mặt cương nghị vốn có bất cứ biểu lộ gì mà lúc này khi đối diện với Hồng Mai lại đỏ lên.

      Hồng Mai ngước lên quan sát Thanh Tùng, mang theo vài phần trêu tức, ý cười nghiền ngẫm môi, giả bộ lạnh nhạt, "Ngươi muốn gì?"

      Thanh Tùng lấy ra dũng khí để thổ lộ nhưng lại nghe Hồng Mai hỏi biết nên cái gì cho phải. Mặt đỏ bừng ấp a ấp úng nổi chữ. Cũng biết vì sao, vừa thấy Hồng Mai là cảm thấy khẩn trương, thậm chí còn khẩn trương hơn cả lúc đối diện với chủ tử nhà mình.

      "Nếu ta đây!" Hồng Mai nhìn Thanh Tùng. Tâm ý của Thanh Tùng nàng biết , chỉ là trước đó vẫn luôn chìm đắm trong hồi ức đau thương nên thấy được mặt tốt của Thanh Tùng. Gần đây mọi việc của Mị Huyết Lâu ít , nàng cũng dần thoát khỏi hồi ức đau thương kia, lúc này mới phát ra cảm tình của Thanh Tùng.

      Chẳng qua Thanh Tùng này biết là kém thông minh hay biết ăn , nhiều lần lời ra tới miệng rồi mà bị nàng nhìn cái là nuốt xuống luôn. Thanh Tùng vội nhưng nàng nóng nảy.

      Hôm nay Thanh Tùng hẹn nàng ra ngoài, có vẻ như là muốn đấy, nhưng lời ra miệng rồi ấp a ấp úng. Hồng Mai mất hết kiên nhẫn.

      "Ta ta !" Thanh Tùng nghe Hồng Mai liền vội vàng, sau đó ngước nhìn Hồng Mai, cố lấy hết dũng khí. Ánh mắt Hồng Mai mong đợi nhìn Thanh Tùng, rốt cuộc Thanh Tùng nặn ra câu, "Hồng Mai, hôm nay khí trời tốt!"

      Hồng Mai hai lời, vứt cho Thanh Tùng ánh mắt khinh thường, lời mang chút khắt khe, " đại nam nhân, có câu thôi mà khó khăn như vậy sao? ! Ngươi xem ngươi có chỗ nào ra dáng hộ pháp Mị Huyết Lâu hả? !"

      Thanh Tùng bị Hồng Mai lại càng được. cũng đâu muốn vậy, nhưng thấy Hồng Mai khẩn trương lắm rồi, những lời muốn ra bị Hồng Mai nhìn như thế lại nghẹn ra được.

      Hồng Mai trông Thanh Tùng vẫn mang cái bộ dạng sợ hãi rụt rè ấy tức điên, phất tay áo như chuẩn bị . Thanh Tùng nhìn thấy động tác của Hồng Mai, lúc này nóng nảy, hô lớn với bóng lưng Hồng Mai, "Hồng Mai, ta thích nàng! Gả cho ta nhé!"

      Hồng Mai thở phì phò bỏ nghe thấy những lời này của Thanh Tùng liền đứng lại, ngoái lại nhìn Thanh Tùng, chỉ hận rèn sắt thành thép, " sớm phải tốt hơn sao?"

      Thanh Tùng thấy ý cười môi Hồng Mai, mỉm cười ngượng ngùng, " vậy là nàng đồng ý?"

      Hồng Mai trả lời, chỉ trợn mắt nhìn Thanh Tùng cái.

      Hai người cùng nhìn nhau cười.

      ---


      Ngoại truyện 5: Sênh Ca và Tư Đồ Cảnh Hạo


      Ánh trăng như nước, như dải ngân hà phía chân trời đổ xuống đình viện.

      Tư Đồ Cảnh Hạo khoác lên mình bộ xiêm y trắng tuyền, yên lặng đứng dưới trăng. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người như phủ lên tấm rèm. Dưới ánh trăng, gương mặt toát ra vẻ rực rỡ như ngọc, ngũ quan tú mỹ tuyệt luân gắn với mỹ lệ phân biệt nam nữ. chỉ đứng yên lặng dưới ánh trăng lại như thiên nhân, tích tụ tất cả hào quang.

      Sênh Ca mặc hắc y đứng bên cạnh Tư Đồ Cảnh Hạo, lẳng lặng nhìn . Bộ dáng ấy, ánh mắt ấy, hơi thở ấy của Tư Đồ Cảnh Hạo vẫn như lần đầu tiên khi gặp, tạo nên xúc động lớn trong tim Sênh Ca.

      " ngờ chúng ta vẫn minh bạch bằng nha đầu Nguyệt Nhi kia." Sênh ca nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo cười.

      Sênh ca là người nghiêm túc, khí chất băng hàn người như là bẩm sinh có. Bình thường ngay cả lời cũng muốn nhiều, lúc này cười lên, vẻ cương nghị mặt cũng mang theo màu sắc, giống như tuyết đọng nghìn năm bỗng nhiên tan chảy.

      môi Tư Đồ Cảnh Hạo cũng lộ ra nụ cười thản nhiên. Nụ cười ấy tinh khiết mà rạng rỡ, như tuyết liên Thiên Sơn đua nở, nhiễm hạt bụi. Trong đôi mắt phản chiếu lại bóng dáng Sênh Ca, Tư Đồ Cảnh Hạo , "Xem hiểu, xem hiểu, chúng ta chính là vậy."

      Sênh Ca cũng hiểu ý cười. Tình cảm giữa bọn họ định là thể được thế tục chấp nhận. Nhưng việc đó cũng gây trở ngại đến tình cảm của bọn họ. Mặc kệ là hay , bọn họ vẫn như thế, luôn ở bên cạnh làm bạn với nhau.

      "Trước đây Cung chủ luôn , người như ta tìm được nữ tử nào làm bạn cả đời. ngờ, lời của nàng ngược lại thành lời tiên tri." Sênh Ca chợt nhớ tới trước đâu rất lâu Thẩm Thiển Mạch từng với , mang theo ý cười nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo.

      tìm được nữ tử nào làm bạn cả đời, nhưng lại tìm được người trọn đời để . Tình này, liên quan tới giới tính, đó chỉ là xúc động ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.

      "Huynh cười lên rất đẹp đó." Thanh Tư Đồ Cảnh Hạo mang theo nhàng đặc biệt, nghe xong rất thoải mái, nụ cười nơi khóe miệng cũng có vẻ yên tĩnh đặc biệt. nhìn Sênh Ca, ra lời từ đáy lòng. Phản chiếu trong đôi mắt thông tuệ ấy đều là cái bóng của Sênh Ca.

      Sênh Ca ôn nhu nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo, "Cảnh Hạo, mặc kệ lúc nào cũng đều xinh đẹp như vậy."

      Còn tiếp...
      6, THANH LIÊN VÀ HẠO NGUYỆT.

      Editor : Song Ngư nhi.

      "Đây là nhà của Thừa Tướng các ngươi sao?" Thanh Liên vẫn mặc bộ màu hồng phấn như cũ, cả người có vẻ nhàng đáng , chớp tròng mắt, nhìn phủ Thừa Tướng, mặt vui vẻ hỏi.

      Quản gia nhìn Thanh Liên chút, trong lòng khỏi buồn bực. Thanh Liên nương đáng lại còn vô cùng thiện lương như vậy, tại sao Thừa Tướng lại sợ nàng như thế? Ngày thường Thừa Tướng luôn là người dịu dàng cao thâm, nhưng khi vừa thấy Thanh Liên nương, lại giống như chuột thấy mèo vậy, chạy nhanh hơn bất kỳ thứ gì. rất là kỳ quái mà. Chỉ là Thừa Tướng đại nhân là chủ tử của , lời chủ tử, cũng dám làm trái với, quản gia khỏi : "Thừa Tướng đại nhân có ở trong phủ."

      " có ở đây trong phủ sao?" Thanh Liên chớp đôi mắt long lanh, lộ ra bộ dạng vừa thất vọng vừa đáng thương, nhưng trong lòng oán thầm , có ở đây trong phủ?! Nàng đến đây liên tiếp mười ngày rồi, mỗi ngày đều có ở đây trong phủ, gạt quỷ hả!

      coi Thanh Liên nàng là kẻ ngu sao?

      Quản gia nhìn dáng vẻ đáng thương của Thanh Liên, có chút đành lòng : "Thanh Liên nương đừng buồn. Gần đây Thừa Tướng đại nhân tương đối bận rộn, phải là vì muốn tránh nương đâu."

      "Ta sao." Thanh Lên cố làm bộ thất vọng rời , nhưng trong lòng hừ hừ , Hạo Nguyệt đáng chết, ràng trốn nàng, làm gì có chuyện bận rộn. Lấy tài năng của Hạo Nguyệt, với tình hình Thái bình thịnh thế bây giờ, làm gì có chuyện gì có thể làm cho loay hoay phân thân ra được?

      Kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ hay hơn chút chứ! Tại sao muốn trốn nàng? ! Nàng cũng phải gả cho sao! Nàng đến nỗi chứ! Nàng cũng phải là cọp mẹ, có gì đáng sợ.

      Thanh Liên chịu đựng tức giận trong lòng, lặng lẽ tìm chỗ tối núp vào.

      "Như thế nào rồi? Nàng chưa?" Sau khi Thanh Liên trốn vào chỗ tối nhìn thấy Hạo Nguyệt mặc bộ cẩm bào thủy lam ra, nhìn quản gia cái, nhàn nhạt hỏi.

      Quản gia liếc mắt nhìn Thừa Tướng nhà mình, nuốt nước miếng cái, : "Thừa Tướng đại nhân, thứ cho tiểu nhân thẳng, Thanh Liên nương đơn thuần, đáng như vậy, đối với đại nhân là tấm chân tình, tại sao đại nhân. . ."

      "Đừng nhìn bề ngoài mà đoán con người." Hạo Nguyệt nghe lời của quản gia, tự nhiên biết ý tứ của quản gia, chỉ là mặc dù nhìn bề ngoài Thanh Liên là dịu dàng, đơn thuần, nhưng căn bản là hỗn thế tiểu ma nữ đấy.

      Muội muội của Ngôn Tu Linh mà có thể là đơn giản sao? Mặc dù cũng rất thích Thanh liên, nhưng mà với chuyện lấy Thanh Liên về nhà, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

      "Bản tiểu thư cũng thổ lộ rồi! Ngươi còn phải suy nghĩ cái gì nữa!" Thanh Liên nổi trận lôi đình nhảy ra từ sau núi giả, phát bắt được áo bào của Hạo Nguyệt, hung hãn .

      Quản gia thấy bộ dạng này của Thanh Liên bị dọa sợ, sau đó bội phục nhìn Hạo Nguyệt. Thừa Tướng đại nhân quả nhiên là Thừa Tướng đại nhân, ra là Thanh Liên nương này còn có bộ mặt đáng sợ như vậy, khó trách Thừa Tướng đại nhân mỗi lần thấy Thanh Liên nương tới là đều muốn trốn .

      "Nàng buông tay ra trước." Hạo Nguyệt nhìn Thanh Liên, trong mắt lướt qua tia bất đắc dĩ.

      Thanh Liên nhất quyết tha, nắm chặt lấy ống tay áo của Hạo Nguyệt, mặt quả quyết : " buông, buông, buông! Nếu như ta buông tay nhất định ngươi lại trốn ta! Mà khinh công của ta lại thắng ngươi."

      Hạo Nguyệt nhìn Thanh Liên, trong lòng khỏi thầm khen, Thanh Liên quả nhiên thông minh. Nếu như Thanh Liên buông tay, nhất định chạy còn bóng dáng .

      "Hạo Nguyệt, tại sao ngươi chịu lấy ta?" Thanh Liên nắm chặt áo bào Hạo Nguyệt, rống to.

      thanh quả vô cùng lớn, kể đến quản gia ở bên kia, ngay cả những người khác trong phủ Thừa tướng cũng đều nghe được.

      Sắc mặt Hạo Nguyệt thay đổi có chút khó coi, thấy Thanh Liên giống như muốn rống to lần nữa, Hạo Nguyệt liền lấy tay che miệng Thanh Liên, lại bị tay của Thanh Liên bắt lại. Mắt thấy Thanh Liên lại muốn rống to lần nữa, Hạo Nguyệt gấp đến độ do dự hôn xuống.

      Quản gia thức thời che mắt, cả người Thanh Liên run lên, tay cầm lấy tay của Hạo Nguyệt ý thức được, tự buông lỏng ra. Còn Hạo Nguyệt cũng bị hành động của mình sợ hết hồn, nửa ngày có bất kỳ phản ứng gì nữa.

      Sau khi Thanh Liên phản ứng kịp, liền ôm chặt lấy Hạo Nguyệt, hôn sâu hơn. Đầu óc Hạo Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, bị cường hôn sao? Nhưng mà cảm giác này hình như cũng tệ lắm.

      Thanh Liên hơi có chút tinh quái, có lúc cũng rất xảo quyệt chút. Chỉ là, rất thích tính cách này của nàng. Nếu như lấy về nhà, hình như cũng có gì tốt. . .

      7, NGÔN TU LINH.


      Toàn thân cẩm bào màu đen, trong tay cầm cây quạt. Ngôn Tu Linh nhàm chán dạo ở ở đường. Hôm nay là tất cả mọi người đều có đôi có cặp, ngay cả muội muội của , Thanh Liên, cũng nên cặp với Hạo Nguyệt. Chỉ còn lại mình , thân mình đơn. đúng là đáng thương, rất đáng thương mà.

      Trong khi Ngôn Tu Linh khoan thai tự đắc dạo mình, đột nhiên có thứ mềm mại va vào trong ngực của . Khi ngước mắt nhìn trong khoảng thời gian ngắn lại mất hồn.

      Thứ đụng vào ngực chính là nữ tử áo đỏ. thân hồng y ngạo nghễ, khuôn mặt khéo léo tinh sảo, nhưng tính là xuất chúng vì đối người với thường thấy mỹ nữ như Ngôn Tu Linh mà , gương mặt này cùng lắm cũng chỉ là là trung thượng, vẻ đẹp thùy mị mà thôi.

      Điều mà làm cho Ngôn Tu Linh ngây ngẩn chính là đôi mắt màu tím của này. Trong con ngươi của nàng còn mang theo dòng linh khí, nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, thế nhưng lại có thể làm cho mất hồn.

      Đợi đến khi phản ứng kịp, nàng ta xa. Lúc mà Ngôn Tu Linh phục hồi lại tinh thần mới phát ra túi tiền của mình bị trộm mất rồi, nhếch miệng lên nụ cười đùa giỡn, thế mà lại bị ăn trộm vật người.

      Mặc dù mới vừa rồi bị tròng mắt của làm cho nhất thời hoảng hốt, nhưng mà có thể trộm đồ người , tuyệt đối đơn giản.

      Nghe giang hồ gần đây nổi lên đạo thần. Trộm vật chưa từng có thất bại, hơn nữa người đó còn có khinh công cao tuyệt và có đôi mắt màu tím.

      Xem ra chính là vừa rồi kia, cần nghi ngờ gì thêm.

      Nụ cười khóe miệng sâu hơn, Ngôn Tu Linh nghĩ thầm, đạo thần sao? Nữ nhân, chọc phải ta, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!

      --- HOÀN NGOẠI TRUYỆN ---

      P/s Ngư : Vậy là hoàn ngoại truyện r, hạnh phúc quá. Tất cả mọi ngượi đều tim đc hạnh phúc của mình rồi, kể cả n/v Ngôn Tu Linh bị t/g hắt hủi nhất, đến đoạn cuối, cũng có người "chọc đến" rồi! >< m thích phần ngoại truyện này hơn cả chính văn đấy, bởi vì nó đáng quá ~~~ Cảm ơn các b ủng hộ truyện này đến tận bây giờ, chúc các b đọc truyện vui vẻ *muah muah*
      Last edited by a moderator: 6/2/15

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :