1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Thủy Thanh Thiển (Full 4Q +5NT - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thẩm Thiển Mạch bị Tư Đồ Cảnh Diễn đẩy ra sau lưng, nàng nhìn bóng dáng màu đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn vọt tới chỗ Nam Cương Thánh tử với tốc độ cực nhanh, mà tốc độ của Nam Cương Thánh tử cũng chậm. phi mấy ám khí về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, Tư Đồ Cảnh Diễn nhảy lên, cây quạt trong tay bay về phía Nam Cương Thánh tử.

      Trong chớp mắt, hai người bắt đầu so chiêu. Lúc này coi như là Thẩm Thiển Mạch muốn ra tay cũng kịp rồi, nhìn theo bóng dáng màu đỏ chói mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ cười cười. Đây chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, là Cảnh Diễn của nàng, chàng vẫn luôn che chở nàng như vậy, cho phép nàng gặp chút xíu nguy hiểm.

      Nhưng mà, muốn cho nàng mạo hiểm, còn nàng làm sao có thể nguyện ý để chàng mạo hiểm đây? Con
      ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh Tử. Ở trong lòng của Thẩm Thiển Mạch quyết định, nếu có chuyện gì xảy ra, nàng nhất định bất chấp tất cả mà ra tay.

      Nàng mặc kệ cái đạo nghĩa gì đó, cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn muốn chọi , nàng cũng trơ mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn ở trước mặt nàng có bất kỳ thương tổn nào. Dù rằng nếu như nàng ra tay, làm cho tất cả mọi người xem thường nàng, nàng cũng hối hận!

      Huyền Lâu ở bên nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Thẩm Thiển mạch nên dịu dàng an ủi: "Đừng lo lắng. có chuyện gì."

      Ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch trong nháy mắt cũng có rời khỏi Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ đáp lại nhàn nhạt, lại mang theo mấy phần bá đạo : " dám có chuyện gì sao?"

      Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển mạch , khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Đều hai người ở chung chỗ lâu, trở nên giống nhau, ra là như vậy sao? Từ lúc nào mà Thẩm Thiển Mạch cũng học được bá đạo giống như Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy? Chỉ là bá đạo này chỉ có mình Tư Đồ Cảnh Diễn mới có thể được hưởng thụ thôi.

      Trong con ngươi thu liễm chút bất đắc dĩ, Huyên Lâu tiếp tục duy trì nụ cười dịu dàng, tiếp tục nhìn trận chiến bất phân thắng bại của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương thánh tử.

      Nam Cương Thánh tử có phân pháp cực kỳ quỷ quyệt, động tác giống khinh công, lại còn di chuyển rất nhanh mà khác thường. May là Tư Đồ Cảnh Diễn đối với công pháp của Nam Cương Thánh tộc có chỗ hiểu , nội lực trong người thả ra ngoài, cho Nam Cương Thánh tử có cơ hội nấp để hành tích, nếu chỉ sợ ứng phó với càng thêm khó khăn.

      "Hừ!" Tư Đồ Cảnh Diễn bị thân pháp quỷ dị của Nam Cương thánh tử làm cho có chút khó ứng phó, lạnh lùng hừ tiếng, bốn phía dần dần tụ lại sương mù màu đỏ.

      "Mị Huyết ảo ảnh?"

      Vừa nhìn thấy công pháp mà Tư Đồ Cảnh Diễn sử dụng, ngay lập tức có rất nhiều nhân sĩ Trung Nguyên giật mình kêu lên. Trong mắt tất cả mọi người lên kinh ngạc, kể cả binh sĩ Thiên Mạc.

      Mị Huyết ảo ảnh đại biểu cái gì, bọn họ biết rất . Đó là đại biểu cho Mị Huyết lâu chủ. Mà theo từ trước tới giờ, bọn hề biết, hoàng thượng của bọn họ, lại chính là Mị Huyết lâu chủ.

      Đây chính là tin tức khiến cho người ta phải khiếp sợ, nhưng cũng phải là tin tức xấu. Thế lực giang hồ cũng là lợi thế quan trọng để tranh đoạt thiên hạ. Nếu như hoàng thượng của bọ họ là Mị Huyết lâu chủ, đối với bọn họ là có lợi vô hại.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, lòng bàn tay nàng từ từ rịn ra mồ hôi. Người khác xem hiểu, nhưng nàng xem hiểu. Võ công của Nam Cương Thánh tử so với Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng kém chút nào. Mà lúc này ép được Tư Đồ Cảnh Diễn sử dụng tầng cao nhất của nội công tâm pháp Mị Huyết ảo ảnh.

      Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn luôn giấu giếm thân phận Mị Huyết lâu chủ của mình, chỉ vì muốn lộ thực lực của mình. Mà hôm nay quyết định chinh chiến thiên hạ, như vậy cũng cần thiết phải che giấu nữa.

      Chỉ là nàng vẫn lo lắng nhất chính là liệu Mị Huyết ảo ảnh này có chống lại Nam Cương Thánh tử, rốt cuộc là Cảnh Diễn có mấy phần thắng?

      Sương mù màu đỏ quanh người Tư Đồ Cảnh Diễn càng ngày càng đậm, cơ hồ đem Tư Đồ Cảnh Diễn vây lại. Hồng y chói mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn bây giờ hòa cùng thể với sương mù màu đỏ này, thể phân được, đâu là sương mù, đâu là tay áo Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Mà quanh người của Nam Cương Thánh tử cũng chầm chậm nổi lên vòng xoáy màu xanh. Màu đỏ cùng màu xanh đan vào chỗ, nhìn giống như là đóa hoa Thải Hồng xinh đẹp. Chỉ là Thẩm Thiển Mạch biết rằng, đây chính là cuộc đấu nội lực, nó gióng với việc đấu chiêu thức. Mặc dù thoạt nhìn đấu chiêu thức hung hiểm, nhưng mà tạo ra tổn thương quá mức trí mạng. Còn đấu nội lực, khi có chút sơ sót, có thể là vạn kiếp bất phục.

      Tay của Thẩm Thiển Mạch trong tay áo nắm chặt. Móng tay dài cắm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra, nhưng Thẩm Thiển Mạch vẫn nắm rất chặt, chỉ nhìn chòng chọc vào phương hướng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử.

      Những binh lính kia xem hiểu cuộc tỷ võ của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử, chẳng qua là cảm thấy rất hiếu kì nên nhìn rất chăm chú vào Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử. Đại khái bọn họ chưa từng thấy qua người nào có thể có sương mù tụ quanh thân còn có thể như vậy tụ tập sương mù, nên cảm thấy rất mới lạ, nhìn chớp mắt.

      "Rầm". Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử bị rơi ra hai hướng khác nhau.

      thanh cũng lớn, nhưng nghe vào trong tai Thẩm Thiển Mạch lại như nghe thấy tiếng sấm.

      "A." Tiếng các binh lính kinh hô còn chưa kịp ra khỏi miệng, nhìn thấy hoàng hậu của bọn họ bay nhanh như tia chớp, tiếp lấy thân thể hoàng thượng.

      Thẩm Thiển Mạch ôm Tư Đồ Cảnh Diễn, từ trung quay lại chỗ cũ vô cùng xinh đẹp. Hai bóng dáng màu đỏ tươi như máu trung tạo ra đường cong hoa

      mỹ. Sau khi xoay người, trong miệng Tư Đồ Cảnh Diễn chợt khạc ra ngụm máu tươi.

      "Cảnh Diễn!" Thẩm Thiển Mạch vừa truyền nội lực cho Tư Đồ Cảnh Diễn, vừa nóng nảy hô. đôi con ngươi đen nhánh cơ hồ gấp đến độ đỏ lên.

      khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn còn mang theo vệt máu, càng làm cho thêm vẻ tà mị cùng dị, yếu đuối vươn tay, nắm lấy tay Thẩm Thiển Mạch. cố gắng nắm chặt nhưng lực đạo rất yếu, nhiệt độ nóng bỏng theo tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền đến tay Thẩm Thiển mạch. Tư Đồ Cảnh Diễn đứt quãng: "Mạch Nhi. Ta.... sao....Đừng.....Đừng lo lắng."

      "Đừng lo lắng? Ta làm sao có thể lo lắng!" Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn , tay cầm lấy tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần tức giận cùng trách cứ.

      Đừng lo lắng? Nàng làm sao có thể lo lắng! Mới vừa rồi, thời điểm lúc nàng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Nam Cương Thánh Tử so đấu nội lực, nàng sợ tới mức cả người mình phát run lên. Kể từ sau khi sống lại tới giờ, nàng còn sợ như vậy! Nhưng mới vừa rồi, nàng rất sợ, sợ đến độ thân thể cũng khống chế được mà phát run lên.

      Cuộc đấu nội lực này của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh Tử, nàng nhìn rất ràng, Tư Đồ Cảnh Diễn thắng! Nhưng mà, khi nàng thấy Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội lực đánh bay, nàng sợ tới mức tim của nàng như muốn nhảy ra.

      Sau khi nàng tiếp được Tư Đồ Cảnh Diễn, nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hộc máu, nàng chỉ cảm thấy cả tim bị bóp chặt vì cái loại cảm giác đau lòng cùng vô dụng.

      Đừng lo lắng?! Nàng sao có thể lo lắng! Tư Đồ Cảnh Diễn là người nàng thích nhất, nàng cho phép Cảnh Diễn gặp chuyện may. Nàng làm sao có thể lo lắng đây?

      Tư Đồ Cảnh Diễn thấy mặt Thẩm Thiển Mạch ngừng biến hóa đau lòng, trách cứ, thương , khóe miệng khỏi nâng lên nụ cười, làm như trách cứ, cưng chìu : "Bây giờ Mạch Nhi biết được thời điểm nàng mạo hiểm, ta lo lắng, sợ hãi như thế nào rồi."

      Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn , ngước mắt nhìn sâu vào trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, vì Tư Đồ Cảnh Diễn nàng có thể làm bất kì chuyện gì, thậm chí có thể mạo hiểm tính mạng. Nhưng nàng chưa bao giờ biết, nếu như để nàng mạo hiểm làm cho Tư Đồ Cảnh Diễn có lo lắng lớn như vậy.

      Suy bụng ta ra bụng người. Khi Tư Đồ Cảnh Diễn lo lắng cho nàng, sợ hãi ấy....Trời ơi, nàng lại khiến cho Tư Đồ Cảnh Diễn phải trải qua cảm giác đáng sợ đó nhiều lần như vậy.

      Tư Đồ Cảnh Diễn thấy tự trách trong mắt Thẩm Thiển Mạch, khỏi đưa tay cầm lấy tay của Thẩm Thiển Mạch, cưng chìu : "Đều qua rồi. Ngày sau còn có cơ hội để nàng mạo hiểm đâu."

      "Ừ." Thẩm Thiển Mạch cũng nắm chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Bên này Thẩm Thiển Mạch chuyện cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, bên kia Gia Luật Hồng cũng tiếp được Nam Cương Thánh tử bị bay ngược trở lại.

      Tư Đồ Cảnh Diễn bị nội lực của Nam Cương Thánh tử làm cho bị nội thương, nhưng tình trạng của Nam Cương Thánh tử thảm hại hơn, tâm mạch đều bị đứt đoạn, mắt thường thấy được.

      "Thánh tử!" Gia Luật Hồng vội vàng kêu lên.

      mặt Nam Cương Thánh tử vẫn bình thản xao động như cũ. Chỉ nhìn phương hướng của Tư Đồ Cảnh Diễn mọt chút, cố hết sức câu sau cùng: "Có chơi có chịu!"

      Tư Đồ Cảnh Diễn điều hòa khí trong người xuống, mặc dù có hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên được, gật đầu khẳng định với Nam Cương Thánh tử cái, Nam Cương Thánh tử, rất có khí phách.

      Binh sĩ Thiên mạc thấy Tư Đồ Cảnh Diễn đứng lên, nét mặt vội vã, luống cuống của họ biến mất còn thấy nữa, thay vào đó là mừng như điên. Hoàng thượng của bọn họ thắng rồi, hoàng thượng của bọn họ có việc gì. Nam Cương, trở thành quốc thổ của Thiên Mạc rồi!

      Gia Luật Hồng ngửa mặt lên trời cười lớn. Trường kiếm lướt qua cổ, hướng về hướng hoàng cung Thiên Mạc để tự sát. Vậy là tất cả kết thúc, rốt cuộc đây là cách kết thúc tốt nhất. Mà Nam Cương, cũng trở thanh quốc thổ của Thiên Mạc.

      Khí thế sát phạt người Tư Đồ Cảnh Diễn giảm bớt chút nào. Quân đội Thiên Mạc ngoại trừ lưu lại phần để trấn thủ ở ngoài Nam Cương, còn lại toàn bộ nhanh chóng quay lại kinh thành Thiên Mạc.

      tại, đến lúc đánh trận với Lâm Vị! Trận chiến giành thiên hạ này của bọn kéo dài quá lâu rồi



      -----lời ngoài lề của tác giả -----

      Cảm ơn mọi người ủng hộ Thanh Thiển cho tới tận bây giờ. Bộ truyện này chẳng mấy chốc nữa kết thúc.

      tôi cũng thích viết truyện liên quan đến chiến tranh, cho nên Thanh Thiển cũng nghĩ phí quá nhiều chương cho chiến tranh.
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Đế vương quyết đấu


      “Khi nào Hoàng thượng trở về?” Vẻ mặt Vận Hân nghiêm nghị, nhìn xuống quân đội áo giáp đen đông đảo ở phía dưới. Cũng là áo giáp màu đen, nhưng mà, những kẻ này đều là quân đội của Lâm Vị, phải là quân đội của Thiên Mạc.

      chưa từng xem thường Ngôn Tu Linh. Chỉ là ngờ tốc độ của Ngôn Tu Linh lại nhanh như vậy, chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi đánh tới kinh thành Thiên Mạc.

      “Bảo vệ nơi này.” Hạo Nguyệt đứng bên cạnh Vận Hân, vẫn mặc cẩm bào màu xanh dương như cũ, trong đôi mắt mờ mịt có chút tâm tình, giọng điệu vững vàng, làm cho Vận Hân vốn nóng nảy hiểu sao lại trở nên an tĩnh.

      Giống như lúc bắt đầu từ trước rất lâu, Hạo Nguyện chỉ bình bình đạm đạm câu là có thể làm cho thấy an tĩnh, chính vì hâm mộ Hạo Nguyệt mặc kệ phát sinh cái gì đều hề dao động nên mới cố ý trở nên lạnh lùng.

      Chỉ tiếc, lạnh lùng đó chỉ ứng phó được tình huống bình thường mà thôi. Khi việc lớn như vậy xảy ra, cũng thể tĩnh tâm nổi. vẫn còn kém hơn so với Hạo Nguyệt, khó trách chủ nhân luôn tính cách của Hạo Nguyệt trưởng thành hơn so với .

      “Hoàng thượng để cho chúng ta trấn thủ trong mười ngày. Chúng ta phải trấn
      thủ trong mười ngày. Hoàng thượng nhất định trở về." Hạo Nguyên che giấu tia sáng lóe lên trong mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười ung dung bình tĩnh, ngữ điệu giống như núi cao suối chảy.

      Vận Hân từ từ ngước mắt lên nhìn Hạo Nguyệt, lại nhìn xuống đám quân đội đen kịt của Lâm Vị, nở nụ cười tràn đầy tự tin cương nghị.

      Đột nhiên cảm thấy cảm giác đè nén hoàn toàn biến mất. Đúng vậy, Hoàng thượng cho bọn họ trấn thủ trong mười ngày, sau hôm nay chỉ còn ngày, tất nhiên thủ được. tại tuy rằng có tin tức của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng trấn thủ trong mười ngày, như vậy mười ngày sau Hoàng thượng nhất định xuất .

      Hoàng thượng trong lòng bọn họ là thần. Cho nên bọn họ tin tưởng Hoàng thượng tất nhiên làm được. Vậy nên cho dù đối mặt với quân đội Lâm Vị đông như vậy, bọn họ cũng sợ hãi. Đột nhiên cảm giác trong lồng ngực từ từ tràn lên lý tưởng hào hùng, giọng ôn hòa nhưng rét lạnh của Vận Hân truyền ra xa: "Các binh lính! Bảo vệ nhà của chúng ta! Hoàng thượng nhanh chóng trở về!"

      Giọng cương nghị mà ngập tràn tự tin truyền khắp quân doanh của Thiên Mạc. Tất cả binh lính còn mê man nghe câu ấy, đều ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo loại tự tin, loại thấy chết sờn.

      Ngôn Tu Linh ngồi chiến mã đầu tuyến của Lâm Vị nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hơi hơi nhíu lông mày, trong đôi mắt trong suốt đáng lướt qua chú tán thưởng, nhưng tán thưởng là tán thưởng, có nghĩa là nương tay. Nếu thể đánh hạ kinh thành Thiên Mạc trước khi Tư Đồ Cảnh Diễn trở lại trận tranh giành thiên hạ này, chẳng khác nào thua nửa.

      "Tấn công." Ngôn Tu Linh nhìn lướt qua quân đội Lâm Vị, lời dư thừa, chỉ ngắn gọn hai chữ, nhưng mà cả đoàn quân lại giống như con báo đen, mang theo sức mạnh hợp nhất, hừng hực bổ nhào về phía trước.

      đoàn áo giáp sắt đanh thành khối, giống như ra từ Địa Ngục.

      chiến trường tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, cơ hồ ngập ngụa cả vùng trời. Ngôn Tu Linh mặc áo giáp đen nhánh, xông lên phía trước, ràng có gương mặt trẻ thơ, nhưng trong mắt lại nồng đậm chí khí sát phạt.

      "Thừa tướng, tốt rồi!" Trong quân doanh Thiên Mạc, thị vệ Hoàng cung vẻ mặt kích động chạy tới.

      "Có chuyện gì?" Hạo Nguyệt nhíu mày, ngữ điệu ung dung, giống như sức mạnh vô hình khiến người thị vệ kia hơi an tĩnh lại.

      Trong mắt thị vệ mang theo lo lắng, giọng với Hạo Nguyệt, "Lục Vương gia bị bắt rồi."

      Tư Đồ Cảnh Diễn để cho Tư Đồ Cảnh Hạo dịch dung thành , trấn giữ Thiên Mạc. Ngôn Tu Linh phái Thanh Liên vạch trần thân phận của Tư Đồ Cảnh Hạo, nhưng Thanh Liên giao đấu với Hạo Nguyệt mấy lần, cuối cùng đạt được mục đích.

      Mưu lược của Hạo Nguyệt cao hơn so với Thanh Liên chút. Vì vậy Ngôn Tu linh thầm hiến kế, giúp Thanh Liên tay vạch trần thân phận của Tư Đồ Cảnh Hạo. lại ngờ Hạo Nguyệt nhanh chóng bình ổn triều đình Thiên Mạc bởi vậy mới sinh ra biến động, làm cho kế hoạch muốn Thiên Mạc nội loạn của Ngôn Tu Linh bị ngâm nước nóng.

      Ở Nam Cương bên kia, Tư Đồ Cảnh Diễn bắt đầu quang minh chính đại tấn công Nam Cương, làm đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn lâu như vậy, Ngôn Tu Linh cực kỳ hiểu ý nghĩ của Tư Đồ Cảnh Diễn, lập tức chút do dự tấn công Thiên Mạc. Hạo Nguyệt và Vân Hân vì bảo vệ cho Thiên Mạc nên cả hai rời khỏi kinh thành chỉ để lại Thanh Trúc bảo vệ Tư Đồ Cảnh Hạo. Bây giờ, Tư Đồ Cảnh Hạo bị bắt giam rồi ư?!

      Chẳng lẽ là Thanh Liên động tay chân?! Trong mắt Hạo Nguyệt lên chút kì quái, hiểu tính tình Ngôn Tu Linh, tuyệt đối phải là kẻ cơ hội lợi dụng Tư Đồ Cảnh Hạo để uy hiếp Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu cũng bỏ qua nhiều cơ hội ám hại Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy.

      Nhưng mà bây giờ Tư Đồ Cảnh Hạo bị bắt, rốt cuộc là người nào ra tay?! Ngoại trừ Thanh Liên, nghĩ ra người khác có khả năng làm được.

      Bây giờ thiên hạ chỉ còn lại hai quốc gia là Thiên Mạc và Lâm Vị, căn bản tồn tại thế lực khác, nếu phải Lâm Vị động thủ còn có thể là ai?!

      Nghĩ tới đây, trong mắt Hạo Nguyệt lên chút tức giận. Tiếc cho Hoàng thượng vẫn coi Ngôn Tu Linh là tri kỷ, coi là đối thủ ngang tầm mà Ngôn Tu Linh cư nhiên lại làm ra chuyện đê tiện vô sỉ như vậy. Lập tức, Hạo nguyệt vung tay áo, bóng dáng màu lam từ cao phi xuống.

      Binh sĩ Thiên Mạc nhìn thấy Hạo Nguyệt, khỏi mở to hai mắt nhìn. Thừa tướng của bọn luôn tao nhã lễ độ, bọn họ đều cho rằng Thừa tướng có võ công, nhưng tường thành cao như thế mà Thừa tướng có thể bay vút từ cao xuống, khả năng khinh công kia há là người bình thường có thể làm được!?

      Ngôn Tu Linh chém giết, nhưng vô cùng mẫn cảm với sát khí. ngước mắt lên nhìn thấy Hạo Nguyệt đạp khí bay đến, khỏi rùng mình, sớm biết Hạo Nguyệt đơn giản, ngờ lại cất giấu công phu thâm hậu như vậy?!

      Hừ! Có điều muốn động , chỉ bằng công phu đó của Hạo Nguyệt chỉ sợ còn chưa có đủ tư cách. Chỉ là tại sao Hạo Nguyệt lại đột nhiên kích thích như vậy, chẳng lẽ biết như vậy có cơ hội bị giết sao?! Hạo Nguyệt cũng phải kẻ có đầu óc như vậy, nhất định là có chuyện xảy ra.

      Ngôn Tu Linh hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, muốn biết chuyện gì có thể làm cho cái tên Hạo Nguyệt dù thái sơn có sập trước mặt cũng biến sắc lại có thể nổi giận.

      “Ngôn Tu Linh. Ta vẫn luôn kính trọng ngươi. ngờ ngươi lại đê tiện như vậy!” Giọng của Hạo Nguyệt hề ôn hòa như bình thường, mang theo chút nóng giận.

      Ngôn Tu Linh nghe thấy lời Hạo Nguyệt , đôi mắt thêm trầm, trong mắt lên chút tức giận, lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, , “Ngôn Tu Linh ta tính là
      quân tử. Nhưng từ đê tiện này, đảm đương nổi!"

      "Hừ! Chẳng lẽ phải ngươi phái người bắt Lục Vương gia?! Dùng cách đê tiện như vậy tới uy hiếp Hoàng thượng, đây là tác phong của Hoàng đế Lâm Vị sao?!" Đôi mắt Hạo Nguyệt càng thêm tức giận, lời ra cũng mang theo vẻ khinh thường, giống thái độ ôn hòa bình thường.

      Ngôn Tu Linh nghe thấy , trong mắt lộ ra chút kinh ngạc, Tư Đồ Cảnh Hạo bị bắt rồi ư?! có khả năng. hề hạ lệnh bắt Tư Đồ Cảnh Hạo, mà lúc này, ngoại trừ ra còn ai bắt giữ Tư Đồ Cảnh Hạo?! Trong mắt lướt qua chút ngưng trọng, Ngôn Tu Linh lạnh mặt : "Hừ! Nếu ta muốn làm như vậy ra tay từ sớm, hà tất phải chờ tới bây giờ?! Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn được ta?!"

      Ngữ điệu lạnh lùng, khí phách và ngạo khí trong đó hề thua Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Hạo Nguyệt hơi rùng mình. Đúng vậy, nếu Ngôn Tu Linh muốn ra tay cũng cần cùng Tư Đồ Cảnh Diễn bắt Nam Cương, có thể động thủ từ lâu. Hơn nữa, nếu Ngôn Tu Linh là kẻ đê tiện, có thể cùng Nam Cương hợp lực.

      Huống chi lấy quan hệ của Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu thực sụ là kẻ đê tiện, muốn giết Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ sợ ra tay, hà tất phải dùng Tư Đồ Cảnh Hạo để uy hiếp.

      Con ngươi Hạo Nguyệt dần dần khôi phục bình tĩnh. Là kích động. phải Ngôn Tu Linh! Nhưng mà ngoại trừ Ngôn Tu Linh còn ai ở phía sau bắt giữ Tư Đồ Cảnh Hạo nữa đây?! nghĩ ra.

      "Nếu trẫm muốn ra tay lúc này muốn lấy tính mạng của ngươi, là đả kích với sĩ khí của quân đội Thiên Mạc!" Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, ý cảnh cáo trong mắt nồng đậm. Nếu cái tên Hạo Nguyệt này biết điều cũng ngại động thủ. và Tư Đồ Cảnh Diễn có giao tình, nhưng có nghĩa dễ dàng tha thứ kẻ dưới vô lễ.

      Hạo Nguyệt nghe lời của Ngôn Tu Linh , đột nhiên tỉnh ngộ, làm chuyện kích động thế nào, làm sao đây?! Là vì lo lắng Ngôn Tu Linh phái Thanh Liên ra tay sao?! Hóa ra là vì sợ hãi.

      cực kì hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn. Nếu như chuyện này do Ngôn Tu Linh phái người ra tay, nếu như làm tổn thương Tư Đồ Cảnh Hạo, có lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn bỏ qua cho Ngôn Tu Linh, nhưng nhất định bỏ qua cho Thanh Liên, đến lúc đó, Thanh Liên nhất định sống bằng chết.

      là vì lo lắng cho tình cảnh của Thanh Liên sao. Làm sao có thể chứ. lòng muốn phụ tá Hoàng thượng trở thành minh quân có hai, như thế nào lại lo lắng cho an nguy của mộ nữ tử?!

      Thu lại tâm tình, Hạo Nguyệt cười lễ độ, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh, , "Là Hạo Nguyệt mạo phạm."

      Ngôn Tu Linh nhíu mày nhìn Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt là thủ hạ đắc lực của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng hiểu biết về Hạo Nguyệt. Người này luôn luôn bình thản, giống như có gì có khả năng dao động cảm xúc của , nhưng mà, vừa rồi thực tức giận.

      hề cho là do nguyên cớ. Bởi vì vừa rồi trong mắt Hạo Nguyệt ràng có trách cứ và lo lắng. Trách cứ có thể lý giải nhưng còn lo lắng, là gì lo lắng cho người nào!?

      Nhìn bóng dáng Hạo Nguyệt lướt , Ngôn Tu Linh thâm trầm, nhíu mày, lại gia nhập đội quân chém giết.

      Chiến trường. Chưa từng có nhân từ. Đao kiếm có mắt. Bốn phía đều giống như Địa Ngục.

      Áo giáp sắt đen cùng máu tươi đỏ rực. Đen và đỏ đan xen. Thuần túy như vậy, nhưng cũng nặng nề. Nặng nề làm cho người ta thở nổi. Nơi nơi đều tràn ngập mùi máu tươi. Máu này, có của kẻ địch, cũng có của người nhà.

      Càng giết, càng cảm thấy vô cảm. Chỉ còn ý niệm duy nhất là chém ngã tất cả kẻ địch, mới có thể sống sót.

      Trận chiến đấu này. có mưu lợi, có mưu kế. Là khảo nghiệm thuần túy. Máu tươi cơ hồ nhuộm đỏ cả đất đai. Mà cuối cùng dưới tay Lâm Vị hung ác, phòng tuyến cuối cùng của kinh thành Thiên Mạc bị phá vỡ.

      Lâm Vị còn dư lại trăm vạn đại quân tiếp viện. Kinh thành Thiên Mạc chỉ có mười vạn quân mà thôi.

      trăm vạn đối với mười vạn. Có thể thể địch nổi.

      Tuy rằng quân đội Thiên Mạc có được vũ khí tối thượng, là quân đội tinh nhưng trăm vạn lính Lâm Vị cũng phải ăn cơm nhão. Huống chi Ngôn Tu Linh cũng phải nhân vật đơn giản. Ngay cả Vận Hân và Hạo Nguyệt cũng còn cách nào.

      Mà ngay lúc này, Tư Đồ Cảnh Hạo lại bị bắt giữ. Kinh thành Thiên Mạc dường như rơi vào hỗn loạn. Lòng dân đều hoảng sợ, biết nên làm thế nào mới tốt.

      "Xong rồi xong rồi! Lâm Vị đánh tới rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!"

      "Trời ơi! Nghe Hoàng thượng biến mất rồi! Chẳng lẽ là bị người của Lâm Vị giết?!"

      "Ta muốn chết! Quên , nhanh đầu hàng ."

      "Được rồi được rồi! Chúng ta mau chạy . Nếu đến khi binh lính Lâm Vị đuổi đến, tất cả chúng ta đều chết hết!"

      Dân chúng hỗn loạn thành đoàn. Mà lúc này trong hoàng cung Thiên Mạc cũng khá hơn chút nào.

      "Sao Lục Vương Gia có thể bị bắt ?" Hạo Nguyệt mang theo áp lực vô hình nhìn Thanh Trúc, sắc mặt vô cùng ôn hòa, chỉ là đằng sau ôn hòa che giấu nghiêm túc.

      khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của Thanh Trúc lên chút tự trách và buồn bực: "Là Hồng Hạnh!"

      Hồng Hạnh??! Trong mắt Hạo Nguyệt lên chút kinh ngạc. phải Hồng Hạnh thay vào vị trí của Hồng Mai trở thành trong Tứ Đại Hộ Pháp sao?! Sao có thể bắt cóc Tư Đồ Cảnh Hạo?!
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Xảy ra chuyện gì?" Hạo Nguyệt nhíu mày hỏi hiểu ràng lắm về chuyện tình của Tư Đồ Cảnh Diễn và Mị Huyết Lâu nhưng vẫn hiểu được hoàng thượng tuyệt dùng người có thân phận ràng. Nếu Hồng Hạnh có thể ngồi lên vị trí Tứ Đại Hộ Pháp tất nhiên là người hoàng thượng tin tưởng, vậy sao lúc này lại làm như vậy?!

      "Thuộc hạ biết." Thanh Trúc lên tiếng. biết vì sao Hồng Hạnh lại đột nhiên làm như vậy. Thời gian Hồng Hạnh ở Mị Huyết Lâu cũng ngắn, hơn nữa nàng ta còn là biểu muội của Hồng Cúc, quan hệ thân mật, bởi vì Tư Đồ Cảnh Diễn tuyển chọn người tài nên Hồng Hạnh mơi tiếp quản vị trí của Hồng Cúc.

      Trước đây Hồng Hạnh cũng là trung thành tận tâm với Mị Huyết Lâu, có hành động gì bất thường, biết vì sao lúc này lại bất thình lình bắt cóc Tư Đồ Cảnh Hạo.

      "Phong tỏa tin tức. với dân chúng hoàng thượng chỉ rời kinh điều binh. với đại thần rằng hoàng thượng lập tức trở về, tự giải quyết chuyện của Lục Vương Gia. Lập tức triệu tập toàn bộ thế lực của Mị Huyết Lâu, cần phải giải cứu Lục Vương Gia!" Hạo Nguyệt nghe Thanh Trúc trả lời, khẽ chau mày lại, khuôn mặt lạnh lẽo liên tiếp ra lệnh.

      chuỗi lệnh liên tiếp gần như hề trải qua bất kỳ suy nghĩ nào. Tuy nhiên lại hết được những chuyện cần làm trong lúc này. hổ là nhân tài do Tư Đồ Cảnh Diễn bồi dưỡng ra.

      "Thừa Tướng, Lục Vương Gia trở lại!" tiểu thái giám vội vàng hấp tấp chạy tới báo cáo.

      Trong mắt Hạo Nguyệt thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại, đôi tai khẽ giật giật, khóe môi cong lên thành nụ cười : "Ta biết rồi. Tất cả các ngươi lui xuống"

      Toàn bộ thị vệ và tiểu thái giám lui ra, sau lưng Hạo Nguyệt nhảy ra thiếu nữ mặc áo hồng, khuôn mặt khả ái như trẻ mang theo nụ cười trong suốt: "Hạo Nguyệt, ta giúp ngươi cứu Tư Đồ Cảnh Hạo, ngươi nợ ta ân tình!"

      "Ngươi biết Lục Vương Gia ở nơi nào hay sao?!" Trong đôi mắt Hạo Nguyệt mơ hồ xuất chút dịu dàng và ý cười mà ngay cả chính cũng biết, bình tĩnh nhìn Thanh Liên.

      Thanh Liên chu miệng, đôi mắt trong nước hồ nhàng chuyển mộ cái, chút để ý : "Ta làm xong hết việc chủ nhân giao phó rồi. có việc gì nên dạo trong cung, vừa đúng lúc thấy nữ nhân kia bắt Tư Đồ Cảnh Hạo ta liền đuổi theo."

      Hạo Nguyệt nhìn dáng vẻ dễ thương của Thanh Liên, khóe môi tự chủ cong lên thành nụ cười dịu dàng, muốn lên tiếng hỏi tiếp xảy ra chuyện gì truyền tới tin tức quân đội Lâm Vị đến dưới cổng thành quốc đô.

      Sắc mặt Hạo Nguyệt lập tức trầm xuống, vội vội vàng vàng chạy về phía tường thành. Thanh Liên nhìn bóng lưng Hạo Nguyệt rời , chân mày khẽ nhăn lại. Nàng vẫn hi vọng ca ca có thể giành được thiên hạ, nhưng mới vừa rồi biết tại sao nàng lại lo lắng Hạo Nguyệt thất bại.

      Trong lòng mâu thuẫn. Sao nàng có thể có ý nghĩ đó chứ?! phải nàng rất ghét tên Hạo Nguyệt đáng chết này sao, nhưng tại sao nàng lại lo cho ! Mặc kệ, theo sau xem chút vậy.

      "Bây giờ mở cổng thành đầu hàng. Nhất định trẫm đối xử tử tế với tất cả hàng tướng (*)." Ngôn Tu Linh thân áo giáp màu đen, trong mắt mang theo thiết huyết khiến gương mặt con nít đáng của tràn đầy vẻ cương nghị.

      (*) hàng tướng: Tướng sĩ đầu hàng.

      Vận Hân đứng cổng thành, khuôn mặt lên quyết tuyệt, lạnh lùng : "Thà chết cũng hàng!"

      Thà chết cũng hàng! Thà chết cũng hàng!

      Trong quân đội lập tức có tiếng phụ họa. Những tiếng hô "Thà chết cũng hàng" truyền xa, vang tận mây xanh.

      Ngôn Tu Linh khẽ híp mắt, trong mắt lên tia ngoan tuyệt, bây giờ Tư Đồ Cảnh Diễn đường trở về, phải lập tức đánh bại đô thành của Thiên Mạc nếu tất cả hỏng hết.

      “Nếu các ngươi rượu mời uống muốn uống rượu phạt đừng trách trẫm khách khí!” Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn về phía trước, trong mắt lên tia khắc nghiệt: “Trẫm…”

      Ngôn Tu Linh còn chưa hết giọng từ tính tràn đầy khí phách đế vương truyền tới: “Tu Linh muốn làm gì vậy?!”

      Mọi người nghe được câu này đều tự giác dời tầm mắt về nam tử vừa chuyện. Nam tử kia toàn thân hồng y, đỏ tươi chói mắt khiến người khác thể di dời tầm mắt.

      gương mặt hoàn mỹ là ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt đen như mực mang theo cỗ sức mạnh vô hình, khi ánh mắt ấy phóng tới, tất cả mọi người đều bị đôi mắt chứa khí phách đế vương kia chấn nhiếp.

      Khoé miệng nam tử hồng y là nụ cười tuỳ ý, phóng ngựa chạy về phía trước. Động tác ưu nhã cao quý thành lời, dường như trong lúc phất tay cũng tràn đầy quý khí và khí phách tự nhiên thiên thành.

      Phía sau thiếu nữ toàn thân áo đỏ tuyệt diễm. Thiếu nữ kia có làn da tinh xảo như ngọc, ngũ quan tuyệt mỹ, khoé miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, dường như linh khí của đất trời đều ngưng tụ lại, đẹp như vậy, xinh như vậy giống như .

      Hai người trước sau phóng ngựa tiến đến, giống như tiên trời giáng xuống nhân gian. Nếu hai người kia như ảo mộng mỹ lệ quân đội thiết giáp phía sau bọn họ chính là bức bách trắng trợn.

      Trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua chút kinh ngạc. Nhanh vậy sao, Tư Đồ Cảnh Diễn trở về nhanh như vậy, trước đó vài ngày ràng còn ở Nam Cương, coi như đuổi ngược trở lại, lại thêm đội quân đông như vậy, sao có thể trở về đây nhanh như vậy??!

      “Chẳng lẽ Cảnh Diễn thấy sao?! Ta công thành.” Ngôn Tu Linh nhướng mày, trong đôi mắt sáng màu lên tia quyết tuyệt, khoé miệng ý cười, thản nhiên .

      Hỏi như gió nước chảy, đáp bình tĩnh thong dong. Đây chính là cạnh tranh giữa hai cường giả, hoặc là cuộc tranh đấu giữa hai bằng hữu tri kỉ.

      mưu quỷ kế, cạm bẫy. Chỉ có đàm phán đối đáp, chỉ có đối đầu quang minh lỗi lạc.

      Ngôn Tu Linh nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh Diễn. hiểu, Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối có khả năng mang toàn bộ hơn triệu quân lính về. Tối đa cũng chỉ có thể mang theo mười vạn binh mã mà thôi. Cộng thêm mười vạn binh mã thủ thành, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi vạn binh mã. Mà trăm vạn binh mã, muốn đánh bại quốc đô Thiên Mạc cũng phải là việc gì khó.

      Khi đó, binh mã của tăng lên nhiều. Cho dù là quân đội trung thành tinh nhuệ nữa ắt cũng có người đầu hàng. dღđ☆L☆qღđ Trước lựa chọn giữa sống và cái chết, có thể khẳng khái chọn cái chết cũng chỉ có số ít người. Về điểm này, và Tư Đồ Cảnh Diễn đều hiểu .

      Chỉ cần bây giờ có thể đánh bại đô thành của Thiên
      Mạc, lực lượng của tăng vọt, mà Tư Đồ Cảnh Diễn mất hai mươi vạn binh lực, còn dư lại cũng chỉ có trăm bốn * mươi vạn binh lực. lấy trăm hai mươi vạn chống lại trăm bốn mươi vạn, cho dù có vẻ khó khăn nhưng cũng phải có cơ hội thắng. (Thực ra chỗ này là 150, mình tra convert và tiếng Trung kĩ lắm rồi nhưng thấy câu và câu dưới khớp nhau nên mình để 140)

      "Tu Linh, ngươi cảm thấy có thể đánh bại sao?" Khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn là dáng vẻ nhàng như cũ, nụ cười tà mị nơi khóe miệng, câu hỏi này tựa như chuyện cùng người bạn. Chỉ là câu hỏi này mặc dù là câu hỏi nhưng lại hàm chứa khẳng định.

      Ngôn Tu Linh ngước mắt nhìn đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong đôi mắt đen như mực kia hề có tia dao động nào, nhưng thấy dược tự tin và quyết đoán trong đó.

      Tư Đồ Cảnh Diễn tự tin khoe khoang, điểm này vẫn luôn biết. Chỉ là khi Tư Đồ Cảnh Diễn đối đầu với vẫn luôn cẩn thận, tại lại khinh thường như vậy, đến tột cùng là có phân lượng gì. Theo mật thám của hồi báo, Tư Đồ Cảnh Diễn để lại ít binh mã trân thủ Nam Cương, chỉ mang về trăm năm mươi vạn quân đội mà thôi, mà trước cũng chỉ có mười vạn binh mã này thôi.

      Rốt cuộc tại sao Tư Đồ Cảnh Diễn lại tự tin như vậy?! Hừ! Muốn dựa vào đó để lừa dôi, trì hoãn thời gian sao?! Ngôn Tu Linh sao có thể cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội này được? Phải biết nếu thời gian kéo dài chút, phần thắng của Thiên Mạc liền lớn thêm chút, thất bại của Lâm Vị cũng lớn thêm phần.

      "Có thể hay , nhìn liền biết." Ngôn Tu Linh cong khóe môi, đôi mắt trong suốt chút cố kị nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, từ từ nâng tay lên ra dấu tay công thành.

      "Chẳng lẽ Tu Linh lo lắng cho đô thành của Lâm Vị?!" Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch miệng nâng lên nụ cười tà mị, đôi mắt đen như mực mang theo vài phần chắc chắn.

      Sắc mặt Ngôn Tu Linh khẽ đổi. Đô thành của Lâm Vị?! Lời này của Tư Đồ Cảnh Diễn là có ý gì?! Để có thể mau chóng đánh bại Thiên Mạc, mang theo gần như toàn bộ binh lực của Lâm Vị. tại đô thành của Lâm Vị gần như có phòng bị.

      Nhưng phải suy tính đến việc Tư Đồ Cảnh Diễn đánh lén. Chỉ là điều tra qua rồi, trừ mười vạn binh mã Tư Đồ Cảnh Diễn để lại quốc đô Thiên Mạc cùng với ít quân đội cần thiết toàn bộ lực lượng khác đều đưa đến Nam Cương, chuẩn bị tấn công Nam Cương.

      Nam Cương ở phía Nam Thiên Mạc, Lâm Vị ở phía Bắc Thiên Mạc, Nam Bắc, Tư Đồ Cảnh Diễn thể điều động quân đội lên thổ quốc Lâm Vị. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hề lo lắng vấn đề an toàn của Lâm Vị chút nào. Chỉ là tại Tư Đồ Cảnh Diễn những lời này ràng là có ngụ ý, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

      "Đô thành của Kỳ Nguyệt cách Lâm Vị rất gần đấy." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên thành nụ cười nhạt, trong đôi mắt đen nhánh lên chút ánh sáng.

      Lúc đầu lưu lại đô thành Kỳ Nguyệt là để cứu giúp ít dân chúng Nhưng khi Tư Đồ Cảnh Diễn quyết định tranh đoạt thiên hạ nàng liền hiểu , đô thành của Kỳ Nguyệt có tác dụng rất lớn.

      Vì vậy nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn thầm điều động mười vạn binh mã đến đô thành Kỳ Nguyệt. Dĩ nhiên, đây đều là thầm di chuyển.

      Ngôn Tú Linh vẫn mải chú ý tới động tĩnh Thiên Mạc, đề phòng sơ suất với Kỳ Nguyệt mới có thể để Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch thừa cơ.

      Vừa nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt của Ngôn Tu Linh liền thay đổi. Đáng chết! Vậy mà lại quên mất đô thành Kỳ Nguyệt. Khi đó vẫn cho rằng Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ vì sủng ái Thẩm Thiển mạch nên mới để lại vài thành trì, thậm chí còn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn vì tình mà lưu lại mối họa này là hành động cực kỳ ngu xuẩn. Nhưng ngờ, hành động mà ban đầu cho rằng cực kì ngu xuẩn thế nhưng bây giờ lại trở thành lá bài chủ chốt của Thiên Mạc.

      Đô Thành Kỳ Nguyệt xác thực rất gần Lâm Vị. Nhưng là dựa vào đô thành Kỳ Nguyệt dấu được bao nhiêu binh mã. Nhiều nhất cũng chỉ là mười vạn, mà mười vạn binh mã đối với Lâm Vị lúc bình thường căn bản tính là gì. Nhưng tại, mười vạn binh mã này lại là điểm trí mạng.

      "Cảnh Diễn, quả nhiên là mưu lược hay." Sắc mặt Ngôn Tu Linh khẽ đổi sau đó nhanh chóng thu lại, cao thủ trong lúc chơi cờ, nếu để đối phương nhận ra bất kì cảm xúc dao độn nào đều có thể là tổn thương trí mạng. Đôi mắt Ngôn Tu Linh trầm, chút để ý : "Có điều, cho dù vậy có thể như thế nào??!"

      Cho dù như thế, vậy như thế nào?! Đúng vậy. Nếu như bây giờ có thể công chiếm quốc đô Thiên Mạc, đồng nghĩa với việc có được nửa giang sơn của Thiên Mạc, đến lúc đó trực tiếp phái binh lực ở nơi gần Lâm Vị nhất hỏa tốc đến cứu viện, nhất định có thể tới kịp lúc.

      Tư Đồ Cảnh Diễn điều Đô thành Kỳ Nguyệt cũng quá mười vạn quân đội. Lâm Vị bây giờ mặc dù binh lực trống , nhưng nếu điều cả binh lực tăng cường cũng có thể có được năm vạn. Năm vạn đấu với mười vạn, mặc dù phải là đối thủ, nhưng muốn cố thủ trong thời gian ngắn cũng phải là vấn đề.

      Huống chi Đô thành Lâm Vị phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Cửa thành làm bằng sắt càng thêm vững vàng. Căn bản là thể dễ dàng như vậy bị công.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn trong tròng mắt biến ảo của Ngôn Tu Linh, sắc mặt hề thay đổi, vẫn là nụ cười tà mị như cũ, giọng điệu nhàn nhạt tiếp tục , "Tu linh cho dù ngươi có thể tới cứu viện kịp?! Nếu ta bày ra bước cờ này, xem ngươi phả giả như thế nào?! Mười vạn binh mã ngươi sợ, nhưng mười vạn binh mã có lợi khí chém sắt như chém bùn, ngươi cảm thấy thế nào?!"
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngôn Tu Linh nghe được lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, đôi mắt lần nữa chìm xuống. Mười vạn lợi khí chém sắt như chém bùn?! Quan hệ giữa Huyền Lâu cùng cùng Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, cũng đại khái biết chút. Người khác làm được, nhưng nếu như có Thất Tuyệt Sơn Trang, muốn có được mười vạn binh khí chém sắt như chém bùn, hình như cũng phải là thể nào.

      Nếu quả là như thế này, có mười vạn binh khí chém sắt như chém bùn, thực lực của mười vạn quân đội này so ra có thể là vượt qua hai mươi vạn quân đội, như vậy năm vạn quân đội thủ thành, sợ rằng thủ được bao lâu.

      Mà Đô thành Thiên mạc mặc dù có ưu thế tuyệt đối về binh lực, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn có địa lợi nhân hòa, lấy hai mươi vạn đối với trăm vạn, cũng có thể kiên trì đoạn thời gian, đợi đến lúc viện quân đến đây, tỷ lệ thắng của Lâm Vị càng .

      tại biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng điều quân trở về. Diệt mười vạn quân đội Kỳ Nguyệt, cũng cố Bán Bích Giang Sơn tấn công xong. Nhưng như vậy, chính là cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội thở dốc, khi cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội thở dốc, đó là chuyện rất đáng sợ.

      Nếu bây giờ trở về, như vậy thế lực Lâm Vị hơi kém với thế lực Thiên Mạc, khi chờ Tư Đồ Cảnh Diễn đem tất cả an bài xong, trở lại tấn công Lâm Vị trước, khi đó nắm chắc phần thua.

      "Tu Linh, chẳng lẽ còn hiểu. Ngay từ lúc ta xuất ở chỗ này, ngươi cũng thua rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn thấy giãy giụa trong tròng mắt Ngôn Tu Linh, khóe môi hàm chứ nụ cười khí phách, gằn từng chữ .

      Đôi mắt Ngôn Tu Linh khẽ lóe sáng. Khe khẽ cắn môi. Có chút cam, cũng có chút sáng tỏ.

      Tư Đồ Cảnh Diễn sai. Ngay thời điểm Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo quân đội Nam Cương chạy về, cũng thua. Cho dù có đối đầu tiếp nữa, cũng chỉ là hai bên cùng tổn hại.

      Tiếp tục chống lại. Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định thắng, nhưng lấy thực lực của , Tư Đồ Cảnh Diễn cho dù muốn thắng, cũng nhất định là thắng thảm. Như vậy thiên hạ lúc đó, chính là dân chúng lầm than. là muốn thiên hạ, nhưng muốn thiên hạ dân chúng lầm than.

      Nếu là dân chúng lầm than, Thiên hạ này đạt được có ích lợi gì?! Ngôn Tu Linh tuyệt đối phải là người chấp nhận thua cuộc, khi thua, thoải mái thừa nhận, mà phải là loại người lấy phương thức diệt mình diệt người để đầu đến cùng. từ trước đến giờ luôn chấp nhận thành bại.

      Chinh chiến thiên hạ, trọng yếu nhất, phải là quyền thế cao cao tại thượng, mà là gặp được đối thủ, quá trình cùng đối thủ giao tranh với nhau. Có thể gặp được đối thủ như Tư Đồ Cảnh Diễn, có thể triển khai trận tranh giành thiên hạ đầy kịch tính thư sướng như vậy, cuộc đời này hối tiếc.

      Trầm mặc hồi lâu. Toàn bộ chiến trường Thượng Đô an tĩnh chỉ còn lại tiếng gió. Bọn lính muốn động, lại chưa từng động. Chỉ nhìn thấy hoàng thượng của bọn họ, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy. Hồng Y như máu, màu đen áo giáp như đêm. trong lúc mọi người cho là cục diện vẫn cứ tiếp tục như vậy, Ngôn Tu Linh chậm rãi lên tiếng.

      "Ta thua." Chỉ hai chữ. Lại mang theo lực lượng thiên quân.

      thanh cũng vang. Lại gằn từng chữ truyền vào trong lỗ tai mỗi người.

      Binh sĩ Thiên Mạc sôi trào. mặt đều lộ ra vui mừng thể tin. Hoàng đế Lâm Vị lại thua? ! Nhưng ràng là trăm vạn đại quân Lâm Vị tiếp cận !

      Binh sĩ Lâm Vị đều lộ ra vẻ mặt giảng hoà cam lòng. Mới vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn , bọn họ cũng nghe thấy, nhưng bọn họ cảm thấy bọn họ có đủ năng lực đánh ít nhất trận!

      "Hoàng thượng! Chúng ta phải hạng người ham sống sợ chết. Là chiến sĩ, nên chết ở chiến trường! Xin hoàng thượng cho phép chúng ta cùng quân đội Thiên Mạc trận tử chiến!" Đại tướng quân Hàn Dương của Lâm Vị thân thể thẳng tấp quỳ gối trước mặt của Ngôn Tu Linh chờ lệnh.

      Ngôn Tu Linh ngước mắt nhìn lướt qua Hàn Dương. Hàn Dương theo bên cạnh cũng lâu rồi. Là người chỉ toàn dùng đến cơ bắp. làm sao hiểu trong lòng của Hàn Dương có... Ý định gì chứ.

      phải sợ, cũng phải là dám chiến. Chỉ là biết, nếu đánh trận đánh này, chịu khổ chỉ là dân chúng. Đế Vương, dân chúng thiên hạ này, đều là con dân của , muốn vì kiêu ngạo của bản thân mình, lại khiến cho thiên hạ lê dân chịu khổ.

      Trận chiến tranh giữa Lâm Vị cùng Thiên Mạc nếu là đến. Như vậy chính là lấy thiên hạ của hai nước ra tỷ thí, tất nhiên bị chiến tranh hủy diệt. Huống chi cuộc chiến tranh này, nắm chặt phần thắng.

      "Rút quân!" Ngôn Tu Linh giải thích gì. Dù sao những suy nghĩ như vậy, phải ai cũng có thể hiểu được. chỉ là lạnh lùng ra lệnh.

      Lâm Vị quân đội mặc dù trong lòng có cam lòng, nhưng người nào dám làm trái với lệnh của Ngôn Tu Linh.

      "Tu Linh. Ta nhìn lầm ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Ngôn Tu Linh, thưởng thức trong ánh mắt che giấu chút nào. hổ là đối thủ của , quả nhiên nhìn lầm Ngôn Tu Linh. Thắng được, thua được, kẻ tranh giành thiên hạ này, vốn nên như thế.

      Ngôn Tu Linh chẳng hề để ý nhún vai cái, cười , "Ta muốn đem thiên hạ tặng cho ngươi ."

      Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhanh chóng thoáng qua vài tia cảm xúc, nhanh đến nổi làm cho người ta kịp nữa bắt. Cuối cùng hóa thành nụ cười khổ, "Ta cũng bị ngươi tính kế rồi."

      Binh sĩ bốn phía nghe bọn họ đối thoại đều ràng lời của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh rốt cuộc là ý gì. Nhưng khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cũng giương lên nụ cười.

      Ý của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh, người khác hiểu, nàng lại hiểu. Ngôn Tu Linh có ý là, tại mặc dù lựa chọn rút quân cận chiến với Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng lại muốn đem Lâm Vị chắp tay nhường cho. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn thiên hạ có thể, như vậy tới tấn công Lâm Vị .

      Chỉ là Ngôn Tu Linh muốn thiên hạ dân chúng chịu
      khổ, muốn đánh trận đánh này, Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể nguyện ý tới phát động cuộc chiến tranh đó chứ.

      Mặc dù Ngôn Tu Linh thua, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có thắng. Bởi vì hôm nay như cũ là phần hai, kẻ cả thực lực của Thiên Mạc có mạnh hơn, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn cũng thể dưới tình huống như thế mà phát động chiến tranh. Thiên hạ quy về người, nhưng cũng chưa có thắng lợi.

      "Nếu là ngày trước, ta nhất định để ý nhiều như vậy, mà chiếm lấy Lâm Vị. Chỉ là hôm nay, thiên hạ của ta, cũng chỉ cần như vậy mà thôi." Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên nụ cười tà mị, với Ngôn Tu Linh, ánh mắt cưng chìu rơi người Thẩm Thiển Mạch.

      Thiên hạ, cho tới nay đều là tâm nguyện của . Nếu đổi lại là trước đây, tất nhiên dừng tay như vậy, mà dùng hết các loại biện pháp để đạt được thiên hạ thống nhất, chỉ là hôm nay có Thẩm Thiển mạch, cần gì lại tiếp tục muốn thiên hạ nữa chứ.

      Ngôn Tu Linh sâu nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn thê nhưng vì phần tình này, cả thiên hạ đều để ý?! có thể nhìn ra được, Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy, cúng chính là nghĩ vậy. Trong mắt , có loại tham muốn giữ lấy cực mạnh cùng khí phách của ngày trước. Trong lòng của , điểm mềm mại thiên hạ đối với có lẽ còn ý nghĩa lớn như vậy nữa.

      "Nhưng mà ta bỏ qua." Ngôn Tu Linh từng chữ. chưa bao giờ . Cũng hiểu cảm thụ của Tư Đồ Cảnh Diễn. chỉ biết, thiên hạ này, bỏ qua. Kể cả tại cho dù thừa nhận trong trận chiến tranh này thua bởi Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng có nghĩa là buông tha thiên hạ.

      tại thực lực Lâm Vị bằng Thiên Mạc, có nghĩa là vĩnh viễn đều như vậy. chỉ mới hai mươi tuổi, còn rất nhiều thời gian, nhiều thời gian để tới tranh đoạt thiên hạ này.

      "Tốt. Ta chờ ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn bình tĩnh nhìn Ngôn Tu Linh. Trong mắt mang theo chắc chắn cùng khí phách, cũng mang theo sụ thưởng thức giữa bạn bè.

      Giờ phút này quân đội Lâm Vị hoàn toàn chỉnh đốn tốt hàng ngũ. Ngôn Tu Linh cũng quay đầu lại phóng ngựa rời , khôi giáp màu đen từ từ hóa thành điểm đen bé.

      Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch vào thành. Toàn bộ bách tính đều hoan hô. Vốn cho là Ngày Tận Thế, nghĩ tới, trận chiến này cần đánh cũng được giải quyết hòa bình.

      Đối với dân chúng mà , có ai thắng ai thua, chỉ có đánh trận, chỉ có cuộc sống hòa bình.

      " tốt quá! Ta còn tưởng rằng lần này chết chắc!"

      "Hòa bình vạn tuế! Hòa bình vạn tuế!"

      " may là hoàng thượng trở về, nếu chúng ta nhất định phải chết!"

      "Ai, nếu là về sau cũng có chiến tranh tốt biết bao nhiêu! Ta là ghét cái loại cảm giác lo lắng hãi hùng này!"

      Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đường hồi cung, nghe được ít nghị luận của dân chúng. Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch lên chút cảm xúc phức tạp, mà Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chú ý tới, đôi mắt đen như mực hơi rung .

      Thống nhất thiên hạ, chính là vì để cho thiên hạ còn chiến loạn, khiến bách tính muôn dân an cư lạc nghiệp. Nhưng nếu là vì nhất thống thiên hạ, tạo thành chiến tranh hủy diệt, khiến bách tính có chỗ ở cố định, trả giá cao như vậy có thể là quá lớn hay .

      "Phía trước truyền tin cho ta, Cảnh Hạo bị giam cầm là chuyện gì xảy ra?!" Tư Đồ Cảnh Diễn vừa vào cung liền nhíu mày hỏi. phái Thanh Trúc cùng Hồng Hạnh bảo vệ Tư Đồ Cảnh Hạo, còn có người có thể uy hiếp đến Tư Đồ Cảnh Hạo?

      Hạo Nguyệt chắp tay , "Là Hồng Hạnh. Về phần tại sao, vẫn còn chưa . Là Thanh Liên cứu Lục vương gia. Hôm nay Lục vương gia an trí trong cung, Hồng Hạnh cũng bị Thanh Trúc bắt trở lại rồi. Bây giờ ở hình phòng."

      "Hồng Hạnh?!" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, Hồng Hạnh phải là thay vị trí của Hồng Cúc sao?! Đó chẳng phải là biểu muội Hồng Cúc sao. Tại sao muốn giam cầm Tư Đồ Cảnh Hạo đây.

      "Mang ta ." Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng lướt qua chút kinh ngạc. Hồng Hạnh là tay bồi dưỡng ra, có lý do gì phản bội . Huống chi sau khi Hồng Hạnh giam cầm Tư Đồ Cảnh Hạo cũng có làm ra hành động gì, trong này nhất định có nguyên do.

      Hạo Nguyệt tất nhiên cũng hiểu trong đó có phải có duyên cớ. Cho nên chỉ là đem Hồng Hạnh nhốt lại. Nghe được Tư Đồ Cảnh Diễn , cũng liền mang theo Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đường đến hình phòng. Hồng Hạnh yên lặng ngồi ở trong hình phòng, mặt trắng bệch có nửa phần sợ hãi hay bất an.
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Đại kết cục


      Hình phòng. Nơi thi hành hình phạt đặc biệt. Cả căn phòng được bao phủ trong mảnh ánh sáng mờ tối, từ ngoài phòng vào, cơ hồ có chút thích ứng được với bóng tối bên trong.

      Mượn ánh sáng mờ mờ, có thể thấy được Hồng Hạnh sắc mặt trắng bệch, có chút huyết sắc, hiển nhiên là vừa bị dùng đại hình. Hồng Hạnh uy hiếp Tư Đồ Cảnh Hạo, tất nhiên tránh được bị dùng hình. Mặc dù bị hình, mặt Hồng Hạnh cũng thấy chút thống khổ nào.

      Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát Hồng Hạnh. Mặt trái xoan khéo léo, mặt mày có mấy phần giống Hồng Cúc. Chẳng qua là nhiều thêm mấy phần cương nghị.

      “Chủ nhân” Con ngươi Hồng Hạnh vốn bình tĩnh gợn sóng nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hơi giật giật. Bên trong có kính ngưỡng, còn có mấy phần chất vấn cùng oán hận.

      Tư Đồ Cảnh Diễn liếc nhìn Hồng Hạnh, trong con ngươi đen như mực có gợn sóng, vung hồng y, ngồi cái ghế đối điện Hồng Hạnh, khóe miệng hàm chứa ý cười lạnh lùng, hỏi: ” . Tại sao?”

      Câu hỏi rất đơn giản. Nhưng hỏi cái gì, trong lòng mọi người đều rất ràng. Tại sao muốn uy hiếpTư Đồ Cảnh Hạo, rốt cuộc là vì mục đích gì.

      “ Hồng Hạnh phản bội chủ nhân” Hồng Hạnh thấy ý cười lạnh lùng mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, từ ghế bổ nhào xuống, quỳ gối trước mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, run rẩy .

      Thẩm Thiển Mạch vốn chú ý, bây giờ thấy Hồng Hạnh quỳ xuống, nàng mới nhìn thấy xiêm y màu vàng nhạt của Hồng Hạnh bị máu tươi nhuộm đỏ, nhất là phần lưng, cơ hồ tất cả đều là máu.

      Hình phạt của Hình phòng nghiêm khắc, nàng phải biết. Chỉ là nghĩ đến, lúc còn chưa hỏi nguyên nhân lại hạ thủ ngoan tuyệt như vậy

      “Làm sai chuyện nên chịu phạt. Sau khi biết nguyên do, tự nhiên có trừng phạt khác” Hạo Nguyệt thấy trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua tia đành lòng, lên tiếng .

      Thẩm Thiển Mạch lên tiếng. Điểm này nàng rất . Thân là Ma Cung cung chủ, thủ đoạn của nàng cũng mềm yếu hơn thế này. Chảng qua là kể từ sau khi Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng cảm thấy hình như lòng của nàng mềm hơn. Bởi vì , cho nên những thứ ngụy trang kiên cường cũng lạnh lùng kia cũng dần dần biến mất.

      “Ta biết ngươi phản bội ta. Ta chỉ hỏi ngươi nguyên nhân ngươi làm như thế” Bên này vừa dứt lời, bên kia thanh lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn truyền ra.

      Nếu phải biết Hồng Hạnh phản bội , sớm động thủ giết Hồng Hạnh, sao còn cho phép nàng giải thích chứ? Dám cưỡng ép Tư Đồ Cảnh Hạo, chẳng lẽ biết Tư Đồ Cảnh Hạo là người của ư? chịu được nhất chính là có kẻ dám động vào người của .

      Hồng Hạnh nghe được lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, giống như lập tức có dũng khí, ngước mắt : ”Hồng Hạnh cũng tỷ tỷ luôn biết ơn đại ân của chủ nhân, vẫn muốn báo đáp chủ nhân. Nhưng tỷ tỷ vì chủ nhân làm nhiều việc như vậy, tại sao chủ nhân có thể nhẫn tâm để tỷ tỷ cứ chết ràng như vậy?”.

      Con ngươi Thẩm Thiển Mạch trầm xuống. Qủa nhiên là vì Hồng Cúc chết. Nàng sớm nhìn ra thái độ của Hồng Hạnh đối với Tư Đồ Cảnh Hạo có chút vấn đề. Chẳng qua là Hồng Hạnh giấu giếm tệ, vì vậy mặc dù trực giác nàng cảm thấy có cái gì đúng nhưng lại bắt được sơ hở của Hồng Hạnh.

      Con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng trầm xuống. Lại là vì chuyện tình của Hồng Cúc. Cũng là sơ sót. Hồng Cúc và Hồng Hạnh mặc dù là biểu tỷ muội, nhưng Hồng Cúc vẫn luôn luôn chiếu cố Hồng Hạnh, ở trong lòng Hồng Hạnh, Hồng Hạnh so với tỷ tỷ ruột còn thân hơn. Biết tin Hồng Cúc chết, Hồng Hạnh biểu vô cùng bình tĩnh, lúc ấy còn thấy có chút kì quái, chẳng qua là lúc đó có quá nhiều việc nên để ý, ngờ hóa ra Hồng Hạnh vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

      “Cho nên?” Mặc dù trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn có hơi kinh ngạc, nhưng lời ra vẫn bình tĩnh như cũ, mang theo cỗ áp lực, nhàn nhạt hỏi.

      “Tại sao tỷ tỷ vì mà mất mạng, còn có thể yên tâm thoải mái sống như vậy! Ta muốn cho biết tất cả! Ta muốn cho biết, là tỷ tỷ cứu ! Ta muốn nhớ tỷ tỷ cả đời! Nhưng Thanh Trúc luôn luôn theo , ta có cơ hội , cho nên thể là làm gì ngoài cưỡng ép xuất cung” Trong con ngươi của Hồng Hạnh mang theo mấy phần cam lòng mấy phần thương tiếc.

      Tỷ tỷ của nàng thiện lương như vậy, đối với nàng tốt như vậy. Cũng Tư Đồ Cảnh Hạo như vậy, thậm chí vì Tư Đồ Cảnh Hạo hi sinh sinh mệnh. Nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo sao? cái gì cũng biết. Yên tâm hưởng thụ tỷ tỷ bỏ ra sinh mệnh đổi lấy tất cả, thậm chí chưa từng muốn tiếp nhận tỷ tỷ.

      “Ngươi cho Cảnh Hạo?” Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn nheo lại. Nếu như Tư Đồ Cảnh Hạo biết tất cả, trong lòng chịu rất nhiều đả kích. Hồng Hạnh đáng chết này, chẳng lẽ hiểu nỗi khổ tâm của Hồng Cúc sao?

      Hồng Hạnh nghe được lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng kiêng kị, chẳng qua là cam lòng hừ lạnh: ” có! Nếu phải Thanh Liên đột nhiên xuất , ta ra! là tiện nghi cho Tư Đồ Cảnh Hạo! Ta có lỗi với tỷ tỷ!”

      Nghe được lời của Hồng Hạnh, con ngươi sâu trầm của Tư Đồ Cảnh Diễn mới dần chuyển nhạt. Tư Đồ Cảnh Hạo là người quan tâm, cho phép bất cứ người nào làm tổn thương Cảnh Hạo. Nếu , bắt kẻ kia trả giá lớn. Ngay cả là thủ hạ của cũng như vậy.

      “Nếu có Thanh Liên, ngươi mới là có lỗi với tỷ tỷ ngươi!” Thẩm Thiển Mạch vốn dĩ vẫn ở bên quan sát đột nhiên lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi đen nhánh mang theo tia trong trẻo lạnh lùng.

      Hồng Hạnh ngước mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vài phần hiểu hoi: ”Phu nhân có ý gì?”

      “Ý định của tỷ tỷ ngươi chút ngươi cũng biết?” Thẩm Thiển Mạch nhướng mi, tới trước mắt Hồng Hạnh, bình tĩnh nhìn Hồng Hạnh.
      Last edited: 21/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :