1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Thủy Thanh Thiển (Full 4Q +5NT - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Đổi khách làm chủ



      Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiển Mạch mặc bộ trường bào thiên tàm ti đỏ rực, tà áo bay phất phới, bên hông đeo đai lưng màu lửa đỏ, bao vòng quanh thân hình hoàn mỹ của nàng, cả người giống như ngọn lửa, hừng hực mãnh liệt, chứa nhiệt độ nóng bỏng và sức hấp dẫn tột cùng.

      Con ngươi đen tuyền bình tĩnh yên ổn, khóe miệng phác ra nụ cười như có như , mặt bình tĩnh ung dung nhìn ra chút manh mối gì. Thẩm Thiển Mạch cảm giác được khí tức núp bên người, ý cười môi càng , ra hiệu với Tư Đồ Cảnh Diễn bằng mắt, khóe miệng cười cười.

      Người của Nam Cương Thánh tộc biết hàm ý chân chính trong ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, lại vẫn thầm cười nhạo trong lòng Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn tách ra là tự chui đầu vào rọ.

      Khi Tư Đồ Cảnh Diễn mở cơ quan ra, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch càng gợi lên ý cười cao thâm, mặt lại làm bộ như có chuyện gì, nàng thẳng đường đến chỗ an bài trận pháp giữa rừng rậm. Lúc này, Thẩm Thiển Mạch mới bình tĩnh dừng bước, nhìn như chờ đợi người của Nam Cương Thánh tộc, kỳ lại quan sát địa hình xách định nơi đặt cơ quan.

      “Thẩm Thiển Mạch!” Thẩm Thiển Mạch vừa mới nhận biết ràng bố trí của cơ quan, tiếng gầm thét của tộc nhân Nam Cương Thánh tộc truyền tới, mang theo hận ý ngập trời muốn băm thây vạn đoạn Thẩm Thiển Mạch.

      Thẩm Thiển Mạch dừng bước, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt, con ngươi đen tuyền che dấu cảm xúc, cười như cười nhìn toàn bộ người của Nam Cương Thánh tộc thân phía sau, giọng điệu mang theo vẻ lười biếng và đùa cợt, “Thế nào, Nam Cương Thánh tộc các ngươi rốt cuộc muốn làm rùa đen rúc đầu nữa sao?”

      “Hừ! Ngươi cần hả hê quá sớm! cho rằng Nam Cương Thánh tộc chúng ta dễ khi dễ?! Muốn dẫn chúng ra để yểm trợ cho Tư Đồ Cảnh Diễn sao?! Ta thấy ngươi là tự chui đầu vào rọ!” Nhị vương nhìn ý đùa cợt khóe miệng Thẩm Thiển Mạch, trong lòng càng căm tức, hôm nay vì các huynh đệ dã chết báo thù, lấy tính mạng Thẩm Thiển Mạch để tế điện nhưng huynh đệ chết dưới tay Thẩm Thiển Mạch!

      Trong lòng Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, nhưng mặt cố làm ra bộ kinh ngạc, bước chân hơi hỗn loạn chạy lên phía trước, nhìn như vì sợ hãi người của Nam Cương Thánh tộc ra tay nên chuẩn bị tránh , kỳ mỗi bước đều là dựa theo trận pháp để bước qua.

      Người của Nam Cương Thánh tộc cũng biết kế hoạch của Thẩm Thiển Mạch, tất cả đuổi theo Thẩm Thiển Mạch. Hôm nay bọn nhiều người đối phó với Thẩm Thiển Mạch như vậy, nhất định phải lấy tính mạng của nàng ta! Nghĩ muốn chạy trốn?! dễ dàng như vậy.Bọn rất dễ dàng mới chờ đợi được cơ hội như vậy, tuyệt đối bỏ qua Thẩm Thiển Mạch!

      Bước tới bước cuối cùng, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn lại đám người Nam Cương Thánh tộc đuổi theo, miệng gợi lên nụ cười quỷ quyệt, nàng dùng tốc độ nhanh nhất giống như mũi tên vọt tới chỗ khác.

      Đám người của Nam Cương Thánh tộc nhìn thấy biến hóa kỳ lạ như vậy của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng hơi nghi hoặc, chỉ là tại cho phép bọn họ do dự, lập tức bước theo, muốn đuổi theo Thẩm Thiển Mạch.

      Chỉ có điều vừa rồi mỗi bước chân của Thẩm Thiển Mạch đều có tính toán tốt, vừa rồi nàng dừng ở chỗ duy nhất có thể dừng lại. Nam Cương Thánh tộc đuổi theo phía sau hoàn toàn biết có tồn tại trận pháp, đương nhiên là tùy tiện bước vào, bước hạ xuống, toàn bộ cơ quan của trận pháp khởi động.

      Bốn phía lập tức xuất tầng sương mù. Cảnh tượng bắt đầu biến hóa. Toàn bộ cảnh vật rất nhanh xoay tròn. Đằng trước đằng sau bọn họ đều nhìn thấy ràng, làm sao thấy được bóng dáng của Thẩm Thiển Mạch?!

      “Tự chui đầu vào rọ?! Ta ngược lại muốn nhìn xem tới cùng là ai tự chui đầu vào rọ!” Thẩm Thiển Mạch hơi cười cười, giọng trào phúng truyền tới, thấu vào bên tai mỗi người Nam Cương Thánh tộc/

      Trúng kế rồi! Tất cả người của Nam Cương Thánh tộc phản ứng kịp! Bọn nghĩ rằng nhìn thấu mưu kế của Thẩm Thiển Mạch,làm nàng trở tay kịp, ngờ toàn bộ kỳ là kế hoạch của Thẩm Thiển Mạch, mà bọn ngây ngốc bước vào cạm bẫy của Thẩm Thiển Mạch, lại còn buồn cười cho rằng tính toán được Thẩm Thiển Mạch!

      “Đáng hận!” Nhị vương tức giận xuất chưởng về phía Thẩm Thiển Mạch, nội lực mạnh mẽ phát ra lại giống như đánh vào bông, có chút phản ứng nào.

      Đằng sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết của những người khác. Ánh mắt Nhị Vương lạnh lùng. Thẩm Thiển Mạch tiếc lấy chính mình làm mồi nhử cũng muốn lừa gặt bọn tiến vào, Huyễn trận trước mặt tuyệt đối hề đơn giản, nghe mấy người phía sau kêu thảm thiết, hẳn là do chạm vào cơ quan trận pháp khác!

      Đáng hận! Lại rơi vào trong bẫy của Thẩm Thiển Mạch! Mà bọn am hiểu lắm về cơ quan trận pháp. Nhưng mà bọn họ ràng vẫn thầm giám thị Thẩm Thiển Mạch. Mấy ngày trước cũng ra tay với Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ thầm quan sát hành động của bọn họ, cũng có gì bất hường, bọn chúng làm thế nào có thời gian bố trí cơ quan trận pháp này đây?!

      cho phép Nhị Vương suy nghĩ quá lâu, cơ quan khởi động. Những mũi tên có điểm dừng hướng về phía phía Vương Nhất nhị vương. Vương Nhất cũng phải nhân vật đơn giản, lập tức vung tay áo lên, lưu loát né tránh mũi tên tập kích đầy trời.

      “Vương của Nam Cương Thánh tộc, quả nhiên có tài.” đứng ngoài trận pháp, Thẩm Thiển Mạch lên ý cười lạnh lùng cùng máu lạnh, nàng nhìn phản ứng của mấy người phía trong trận. Toàn bộ trận pháp khởi động, công lực yếu kém cũng sớm chết trong cơ quan trận pháp. giờ chỉ có Nhất Vương, Nhị Vương và mấy hộ pháp khổ sở chống cự.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nghe nàng , chỉ nhíu lông mày, tà mị nhếch môi, từ chối cho ý kiến. Nhất Vương, Nhị Vương này có thân thủ quả tốt, trong cơ quan lại kiên trì lâu như vậy mà chưa bị thương tổn. Tu vi này so với và Thẩm Thiển Mạch cũng sai biệt lắm.

      Huyền Lâu nghe được lời Thẩm Thiển Mạch , trong đôi mắt có chút biến hóa, khóe miệng vẫn giữ nụ cười ôn hòa tự tin, giọng điệu điềm đạm nhưng hàm chứa vẻ khí phách: “Cơ quan trận pháp của ta cũng dễ ứng phó như vậy. Cho dù hôm nay là nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn ở trong trận cũng thể chắc chắn toàn thân lui ra.”

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn Huyền Lâu cái, giảo hoạt cười cười. Nàng biết Huyền Lâu phải là kiểu người thuận miệng lung tung, khi như vậy, cơ quan trận pháp này tất nhiên còn có chỗ lợi hại. Có điều, nàng cũng lo lắn, nàng muốn trận pháp này đủ ngoan độc, càng ngoan độc càng tốt, tốt nhất để cho toàn bộ Nam Cương Thánh tộc bị trừ bỏ hết.


      Hơn nữa, nếu trận pháp này lấy được tính mạng của Nhất Vương Nhị Vương nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhất định tiễn đoạn đường cuối cùng. mệt mỏi ứng phó với trận pháp cơ quan, nếu bọn vượt qua cũng tuyệt đối phải là đối thủ của nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Hôm nay, lực lượng tinh nhuệ của Nam Cương Thánh tộc đều bị diệt tại rừng cây Nam Thành này! Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười ngoan độc và máu lạnh, nàng nhìn đám người chống cự trong trận pháp, con ngươi đột nhiên xuất vẻ ngưng trọng, nghiêng mặt sang thấy trong đôi mắt đen tuyền của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng cùng xuất vẻ ngưng
      trọng.

      "Thánh tử có ở Nam Thành?!" Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hồ là đồng thời thốt ra.

      Bọn vẫn tra được tung tích của Thánh tử. Vốn cho là Thánh tử giỏi về giấu tung tích, đúng là tại xem ra như vậy.

      Dù cho Thánh tử giỏi về tàng dấu tích, nhưng dưới tình huống như vậy, trong cơ quan trận pháp cũng tuyệt đối có chỗ nấp. mà tại, trong trận pháp có dấu vết của Thánh tử.

      Như thế khả năng duy nhất chính là Thánh tử có ở Nam Thành. Thánh tộc luôn luôn muốn báo thù cho Thánh nữ, hơn nữa mượn cớ này mở ra lối vào Trung Nguyên, Thánh tử làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy đến Nam Thành?! Cứ như vậy để mặc bốn Vương đối phó với bọn ? Chịu được bọn tính kế?!

      "Nam Cương Thánh tộc ngàn năm ngã, tuyệt đối đơn giản như vậy." Con ngươi đen tuyền của Tư Đồ Cảnh Diễn đột nhiên xám xịt, khóe miệng từ từ gợi lên ý cười lạnh lùng, khát máu.

      Xem ra Nam Cung Thánh tộc lợi hại hơn tưởng, Thánh tử vẫn ở nơi bí mật kín đáo, mà Huyết Lâu và Ma Cung đều tìm hiểu tới được thế lực thần bí. Nếu tuyệt đối cho bốn Vương tới Nam Thành chịu chết.

      Trong con ngươi đen tuyền của Thẩm Thiển Mạch lướt qua chút hứng thú, khóe môi tươi cười xinh đẹp: "Nếu yếu ớt như vậy, cũng xứng đáng để chúng ta đối phó."

      Lúc Thẩm Thiển mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn còn chuyện với Huyền Lâu, trận pháp trong nháy mắt sinh ra biến hóa. Trong trận pháp người càng ngày càng ít, chỉ còn lại Nhị Vương, Nhất vương và ba hộ pháp, những người còn lại chết hết dưới cơ quan.

      "Chết tiệt! Đây là trận pháp quỷ gì?!" tay Nhị Vương có mũi tên, lúc này máu chảy ngừng, đúng là hoàn toàn có thời gian chăm sóc miệng vết thương tay, vẻ mặt khốn khổ và tức giận nhìn ám khí ngừng tập kích bốn phía, nghiến răng nghiến lợi .

      "Tuyệt trận. Là Tuyệt trận." Nhị Vương luôn luôn trầm mặc giờ phút này cũng đỏ mắt. ngờ bọn nhất thời sơ sểnh, cư nhiên lại bị Thẩm Thiển Mạch tính kế, rơi vào Tuyệt trận. Tuy rằng có thể nhìn ra đây là Tuyệt trận, nhưng lúc này có cách nào phá giải.

      "Tuyệt trận?!" Nhị Vương nghe được lời của Nhất Vương, trong mắt lên vẻ tuyệt vọng và oán độc. Tuy rằng tinh thông trận pháp nhưng trận pháp này là trong những trận pháp ngoan độc lợi hại, từng nghe qua.

      Rơi vào tuyệt trận vạn vật sinh ý. Huống chi là Tuyệt trận phạm vi lớn như vậy, hoàn toàn tìm được bất kỳ nơi đột phá nào. Hơn nữa trong trận này còn có rất nhiều cơ quan, là trận pháp phụ tạo thành, xem ra là có mạng của bọn bỏ qua rồi!

      "A!!!" Bên tai lại truyền tới mấy tiếng kêu thảm thiết, Nhất Vương nhíu lại càng sâu, đây là thủ hạ hộ pháp của , làm sao nhìn ra được. Như vậy người sống trong trận pháp còn mấy người nữa rồi.

      Thẩm Thiển Mạch híp mắt nhìn vào hai người còn lại trong trận pháp, Nhất Vương và Nhị Vương. Đôi mắt đen tuyền lạnh lùng, có chút đành lòng, cũng có chút đồng tình.

      Tuyệt trận. Muốn tính mạng của Nam Cương Thánh tộc. Nếu dám vào Thiên Mạc, phải trả giá nhiều. Mặc kệ Nam Cương Thánh tộc có thần bí bao nhiêu, cường đại bao nhiêu, cũng quan tâm Thánh tử Nam Cương núp kín đáo như thế nào, Thiên Mạc cũng tuyệt đối lùi bước! Nếu Nam Cương dám trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng chắc chắn sợ Nam Cương!

      "Cẩn thận!" Nhất Vương nhìn thấy Nhị Vương giơ tay chặn lấy mũi tên có độc, trong mắt lóe lên hàn quan, lập tức kéo Nhị Vương lại, khó khăn tránh khỏi độc tiễn, nhưng chân này chưa chạm xuống đất, nơi đặt chân xuất độc đinh cứng như thép. Sắc mặt Nhất Vương càng trở nên khó coi, quay người, mang theo Nhị Vương nghiêng người tránh khỏi độc đinh.

      Chân còn có chỗ đặt chân yên ổn, ám khí lại bay đầy trời, Nhị Vương trúng vài ám khí, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy mà tránh được, mà Nhất Vương tuy có thông thạo trận pháp, võ công cũng cao hơn Nhị Vương bậc, nhưng lại chật vật ở trong Tuyệt trận quá lâu, cũng chịu ít tổn thương, muốn tự bảo vệ mình lực bất tòng tâm, lại vẫn muốn bảo vệ Nhị Vương, càng trở nên khó nhọc.

      "Đại ca. Mặc kệ ta ." Nhị Vương nhìn ra được Nhất Vương khó nhọc, vừa đẩy ra, vừa quát lên.
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Nhất Vương và Nhị Vương ở trong trận pháp. Nam Cương Bốn Vương tình cảm thâm sâu, nàng vẫn biết. Nếu bỏ qua bên lập trường đối lập, có lẽ nàng hâm mộ huynh đệ tình thâm như vậy nhưng mà giờ bọn là kẻ địch, vậy nên nàng tuyệt đối có ý muốn nương tay.

      Cho dù Nhất Vương có thể còn sống ra khỏi trận pháp này, cũng chắc chắn có khả năng còn sống rời khỏi tay nàng.

      “Sao ta có thể bỏ ngươi lại??!” Nhất Vương rống giận tiếng với Nhị Vương, chăm chú đỡ Nhị Vương, nhưng người bị thương đỡ người bị thương nặng hơn làm sao có thể tránh được ám khí ùn ùn bắn tới???!

      Cuối cùng Nhất Vương và Nhị Vương thể lực cạn kiệt, bị ám khí bắn trúng giữa lưng, mắt thấy sắp được.

      Đôi mắt Huyền Lâu bị lớp sương mù nhàn nhạt che phủ, thấy tâm tư, thu hồi trận pháp sau đó cùng Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn tới trước mặt Nhất Vương và Nhị Vương.

      Nhị Vương bởi vì thương nặng nên đoạn khí, còn Nhất Vương bị ám khí bắn trúng, dù trọng thương nhưng vẫn chưa chết.

      “Thánh Tử Nam Cương ở đâu?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thản nhiên hỏi.

      biết.” Nhất Vương cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, gương mặt kiêu căng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong đôi mắt còn mang theo tức giận và oán khí, nếu ánh mắt có thể hoá thành vũ khí sắc bén, chỉ sợ Thẩm Thiển Mạch sớm chết trăm ngàn lần rồi.

      Thẩm Thiển Mạch nghe Nhất Vương trả lời như vậy vẫn bình tĩnh ung dung cong khoé môi, dáng vẻ từ tốn, rũ mắt nhìn Nhất Vương chút, giọng điệu nhàn nhạt: “Có phải Thánh Tử Nam Cương rất coi trọng thuộc hạ ?”

      Để mặc cho Tứ Vương của Nam Cương đối phó nàng, biết là đặc phái Tứ Vương dò xét thử, hay là vô cùng tin tưởng bản lãnh của Tứ Vương. Nếu
      là vế trước, vậy Thánh Tử Nam Cương đương nhiên bận tâm đến tính mạng của Nhất Vương. Nếu là vế sau, vậy Thánh Tử Nam Cương bỏ mặc.

      Nàng tin tưởng là vế sau. Bởi vì thế lực cường đại kinh khủng bực này của Thánh tộc Nam Cương thẻ nào chỉ để dò xét. Hơn nữa nếu Thánh Tử Nam Cương là người vô tình vô nghĩa sao Tứ Vương có thể lòng theo?!

      Qủa nhiên, Nhất Vương nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt liền khẽ đổi, quay đầu muốn cắn thuốc độc lại bị Thẩm Thiển Mạch nhanh chóng điểm huyệt toàn bộ huyệt đạo quanh thân, hoàn toàn thể động đậy.

      "Ồ. Xem ra Thánh Tử Nam Cương vẫn rất quan tâm đến thuộc hạ?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy tính toán. Hành vi của Nhất Vương chứng minh hết thảy, khi như vậy, vậy nàng dùng Nhất Vương làm mồi nhử để dụ Thánh Tử Nam Cương xuất đầu lộ diện .

      Nhất Vương bị Thẩm Thiển Mạch chế trụ huyệt đạo toàn thân nên thể động đậy dù chỉ chút, chỉ có thể dùng đôi mắt tràn đầy oán hận và cam lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt khiến người khác sợ hãi của Nhất Vương cũng hề khẩn trương lấy nửa phần, chỉ thản nhiên cười nhìn Nhất Vương.

      "Ngươi còn nhìn Mạch Nhi như vậy, ta ngại móc mắt ngươi!" Thẩm Thiển Mạch khó chịu chút nào, thế nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn lại nổi giận, sắc mặt lạnh lùng nhìn Nhất Vương .

      Nhất Vương vô cùng khinh thường nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, dáng vẻ như muốn ngươi có bản lĩnh liền giết ta. Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, sâu kín : "Ngươi yên tâm. Chúng ta giết ngươi."

      câu này nghe như là an ủi, nhưng ra lại khiến Nhất Vương càng thêm phẫn uất và tuyệt vọng. vô dụng, chẳng những giết được Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, ngược lại lại bị họ nắm chắc trong tay, biến trở thành lợi thế để uy hiếp Thánh Tử.


      Nhốt Nhất Vương lại, bố trí cơ quan trận pháp tứ phía, chờ người tự chui đầu vào lưới. Thẩm Thiển mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn tung tin tức Nhất Vương bị bắt đến lãnh thổ Nam Cương, tạo nên làn sóng hề tại Nam Cương.

      có Thánh tộc Nam Cương thầm nấp, còn ám sát và hạ độc, những ngày Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn trải qua tại Nam Thành có thể coi như thoải mái. Chẳng qua nay Lâm Vị từng bước bức bách Thiên Mạc, Nam Cương cũng rục rịch cho nên khoảng thời gian này phải lúc để Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thong dong tại Nam Thành.

      "Định chờ như này tiếp sao?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, việc này biết là Thánh Tử rất bình tĩnh hay là căn bản hề để ý đến sống chết của Nhất Vương, vẻn vẹn hai ngày mà chút động tĩnh cũng có.

      Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn có chút dao động , cả người như tắm dưới ánh mặt trời, có chút chói mắt và nóng rực, khóe miệng xuất nụ cười tự tin, giọng điệu chậm rãi mang theo sức quyến rũ cùng khí phách tự nhiên thiên thành: "Chờ?! cần. Nếu đến, vậy chúng ta đổi khách thành chủ, trực đảo hoàng long!"

      Đổi khách thành chủ, trực đảo hoàng long?! Thẩm Thiển Mạch chợt nhíu mày. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn xuất binh tấn công Nam Cương?! Nhưng tung tích của Thánh Tử Nam Cương đến nay vẫn , có lẽ vẫn còn nấp ở đâu đó, thỉnh thoảng cho bọn họ kích trí mạng, thực lực Nam Cương cũng thể coi thường, đứng lên chiến đấu chưa hẳn là điều tốt đối với Thiển Mạc. Thiên Mạc ở phương Bắc, còn có Lâm Vị như hổ rình mồi!

      Lúc này xuất binh tấn công Nam Cương, chẳng lẽ sợ đẩy Thiên Mạc vào tình cảnh hai mặt thù địch sao?! Nhưng Thẩm Thiển Mạch biết Tư Đồ Cảnh Diễn phải là người dễ dàng xúc động, nếu ra biện pháp này hẳn là có nguyên nhân.

      Nàng nhíu mày gì, chỉ chờ Tư Đồ Cảnh Diễn giải đáp. Mặc dù nàng hiểu mưu lược nhưng đối với những chuyện hành quân đánh giặc vẫn là hiểu.

      "Chúng ta động, Lâm vị liền động. Với hiểu biết của ta về Ngôn Tu Linh, tuyệt đối bỏ qua cơ hội tốt như vậy. tại Nam Cương kìm chế binh lực của chúng ta, lúc này tiến công còn gì tốt hơn nữa." Đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Cảnh Diễn như hồ sâu thấy đáy, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: "Nếu thể bao đồng mọi mặt, vậy bằng chúng ta ra tay trước, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chiếm Nam Cương."

      "Nếu chúng ta đánh bại Nam Cương, Thánh Tử Nam Cương vội vã xuất rồi." Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười tính toán, trong đôi mắt đen nhánh xuất tia sáng. Thánh Tử Nam Cương vẫn giấu kín tung tích, thay vì chờ xuất bằng trực tiếp tấn công Nam Cương buộc thân, đến lúc đó lưới bắt hết, tiêu diệt Nam Cương sau đó quay lại đối phó với Lâm Vị.
      Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nâng lên nụ cười thản nhiên, giọng điệu chậm rãi, từng chữ từng chữ mang theo khí phách: “Ta cũng tin ta diệt Nam Cương rồi mà Thánh Tử Nam Cương vẫn có thể ra tay!!”

      “Đúng vậy! Thay vì bị kìm chế, bằng chủ động ra tay!” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ngoan tuyệt, mấy ngày nay bọn họ còn sợ ném chuột vỡ bình, thực là có chút khó chịu, mặc dù nàng hiểu hành quân đánh giặc, nhưng nếu Tư Đồ Cảnh Diễn có dũng khí tấn công Nam Cương chắc chắn nắm chắc!

      “Huyền Lâu, ngươi chuẩn bị binh khí sao rồi?” Bỗng nhiên Tư Đồ Cảnh diễn nhíu mày, nhìn Huyền Lâu vẫn lẳng lặng ngồi ở bên gì, giống như tất cả mọi chuyện đều liên quan tới .

      Huyền Lâu nghe thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hỏi chuyện binh khí mới chậm rãi nâng mắt, giọng ôn hoà trước
      sau như : " chuẩn bị tốt. Chỉ là tất cả đều ở quốc đô của Thiên mạc."

      Khuôn mặt Huyền Lâu có chút ngưng trọng. Mười vạn binh khí phải là con số . Mười vạn binh khí có thể quyết định thắng bại của trận chiến rồi. Chỉ là mười vạn binh khí này cũng hề dễ dàng mang từ quốc đô của Thiên Mạc tới đây.

      Tư Đồ Cảnh Diễn quyết định động thủ với Nam Cương, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Bởi vì khi Tư Đồ Cảnh Diễn động thủ với Nam Cương, nhất định Lâm Vị cũng động thủ. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn thâu tóm Nam Cương tất điều động phần lớn binh lực của Thiên Mạc đến phía nam để đối phó với nước này, mà binh lực để bảo vệ khi giảm rất nhiều. Nếu tốc độ nhanh rất có thể thâu tóm được Nam Cương, ngược lại để Thiên Mạc rơi vào tình huống trước Nam Cương sau Lâm Vị.


      "Mười vạn lợi khí được thầm vận chuyển đến kinh đô của Kỳ Nguyệt Quốc." Sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn hề thay đổi, khóe miệng nhếch lên nụ cười khát máu: "Trăm vạn hùng binh đánh với Nam Cương, cho dù cần mười vạn lợi khí này cũng có thể thâu tóm vào lòng bàn tay."

      Trăm vạn hùng binh. ra Tư Đồ Cảnh Diễn sớm điều động quân đội Thiên Mạc đến Nam thành. Những ngày qua Tư Đồ Cảnh Diễn có vẻ như nghỉ ngơi, nhưng ra vẫn thầm dự mưu. Mà việc điều động binh lực này lại lộ ra chút phong thanh nào, riêng điều này đủ để thấy quân đội Cảnh Diễn có bao nhiêu lợi hại.

      Trăm vạn hùng binh đánh với Nam Cương, cho dù cần mười vạn lợi khí này cũng có thể thâu tóm vào lòng bàn tay. câu có vẻ cực kỳ bình thản, nhưng lại mang theo vô vàn khí phách và tự tin. Cái loại khí chất bễ nghễ thiên hạ này ai có tự tin dám tranh tài với .

      Nếu là người khác những lời này, có lẽ Huyền Lâu nở mộ nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại xem thường. Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy lại khiến Huyền Lâu thể tin.

      "Mười vạn Ngự Lâm Quân trong kinh đô có thể thủ được Thiên Mạc??" Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Tư Đồ Cảnh Diễn điều động trăm vạn quân đội, như vậy chẳng phải chỉ để lại mười vạn Ngự Lâm Quân ở lại kinh đô để trấn thủ Thiên Mạc?? Mười vạn Ngự Lâm Quân là do tay Tư Đồ Cảnh Diễn bồi dưỡng, thực lực hề tầm thường. Nhưng Lâm Vị cũng phải nước bình thường, Ngôn Tu Linh cũng phải là người dễ khi dễ, chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn có tự tin bảo vệ được Thiên Mạc??!!

      Trong con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua ánh sáng khí phách, khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười: "Chờ ta trở về trấn thủ đô thành tốt thôi."

      Thẩm Thiển Mạch nghe được lời của Tư Đồ Cảnh Diễn liền hiểu được ý tứ trong lời của . Có bỏ mới có được. Muốn tấn công Nam Cương liền tóm lấy Nam Cương mà muốn thâu tóm được Nam Cương nhất đinh phải tập trung toàn bộ binh lực của Thiên Mạc. Nếu muốn vừa tấn công Nam Cương vừa muốn nắm giữ Lâm Vị nhất định chẳng làm nên trò trống gì.

      Thiên Mạc thể đồng thời vừa đối phó Nam Cương vừa đối phó Lâm Vị, cho nên biện pháp tốt nhất chính là trước tập trung binh lực đối phó Nam Cương, chờ chiếm được Nam Cương điều binh đối phó với Lâm Vị. Về việc Lâm Vị tấn công, chỉ cần trì hoãn được là tốt rồi, đợi đến khi Tư Đồ Cảnh Diễn đánh chiếm được Nam Cương sau đó chỉ huy quân đội tấn công Lâm Vị, lúc đó Thiên Mạc thâu tóm được Nam Cương rồi, xưa bằng nay.

      Cho dù Lâm Vị đánh chiếm được vài thành trì của Thiên Mạc cũng phải là đối thủ của Thiên Mạc. Nhưng mà cho dù có thể vứt bỏ vài thành trì, nhưng quốc đô chính là tín ngưỡng của quốc gia thể vứt bỏ được, cho nên Tư Đồ Cảnh Diễn để lại mười vạn Ngự Lâm Quân - Ngự Lâm Quân do chính tay tự bồi dưỡng, trấn thủ đô thành Thiên Mạc.

      Thủ được đô thành là tốt rồi, chờ Tư Đồ Cảnh Diễn trở về, tất cả còn là vấn đề nữa. Khi đó cũng là lúc Thiên Mạc chân chính thống nhất thiên hạ

      Vốn cho rằng Thiên Mạc và Lâm Vị nổ ra chiến tranh trước nhưng ngờ Nam Cương lại làm thay đổi kế hoạch của Tư Đồ Cảnh Diễn. Nhưng vẫn vậy thôi, sớm hay muộn thiên hạ này cũng là của Tư Đồ Cảnh Diễn !

      "Rất quyết đoán." Huyền Lâu nghe Tư Đồ Cảnh Diễn vậy có chút thưởng thức, dịu dàng, ôn hòa cười .

      Đạo lý lớn ai cũng có thể . Chỉ là phải ai cũng có thể quyết đoán như Tư Đồ Cảnh Diễn. Đây chính là năng lực thao túng toàn cục, cũng là tin tưởng của Tư Đồ Cảnh Diễn đối với mười vạn Ngự Lâm Quân, tin tưởng trăm vạn hùng binh của Thiên Mạc.

      Phải hiểu rằng, nếu mười vạn Ngự Lâm quân này cũng lấy được Quốc Đô Thiên Mạc. Thế cục thay đổi rất lớn. Quốc đô, là tín ngưỡng của cả quốc gia. Nếu quốc đô bị phá, bao nhiêu thành trì chiến cũng bị hạ xuống, bao nhiêu dân chúng bị đô hộ, đến lúc đó cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn có chiếm lĩnh được Nam Cương, trở về để đoạt lại ngôi vị, lúc đó cũng muộn.

      Cũng đồng nghĩa với việc, nếu trong thời gian ngắn nhất Tư Đồ Cảnh Diễn thể nắm lấy Nam Cương, như vậy, chẳng những Nam Cương thể bị công phá, Thiên Mạc còn phải đối mặt với hai đội quân hợp lại tấn công của Lâm Vị và Nam Cương, đến lúc đó ràng tình cảnh của Thiên Mạc càng thêm nan giải.

      Cho nên, Tư Đồ Cảnh Diễn làm ra quyết định như vậy, cũng mạo hiểm rất lớn, và cũng là cuộc đánh cược hề . Vì vậy, mới Tư Đồ Cảnh Diễn rất quyết đoán, nếu cuộc đánh cược này thắng, như vậy Thiên Mạc là người thắng lớn nhất, Nam Cương, Lâm Vị cũng trở thành vật trong túi, nếu thua cuộc, Thiên Mạc bị hai mặt vay công!

      "Thiên Mạc thua." Như nhìn thấu tâm của Huyền Lâu, Tư Đồ Cảnh Diễn nhàn nhạt cười, nụ cười kia mang theo khí phách cùng tự tin tuyệt đối.

      "Ừ." Thẩm Thiển Mạch cười . Nàng hiểu việc hành quân đánh giặc, cũng biết chuyện binh lực đối lập giữa Thiên Mạc cùng Nam Cương và Lâm Vị, càng biết làm như thế nào để phá được Nam Cương. Nhưng nàng tin
      tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn Thiên Mạc thua, như vậy Thiên Mạc chắc chắn thua. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn lựa chọn làm như vậy, tất nhiên cũng nghĩ xong mọi mặt chuẩn bị.

      "Tung ra tin tức. Nhất Vương của Nam Cương Thánh tộc bị bắt sống, chịu đựng được cực hình, cho ta biết về cách bài bố binh lực tại của Nam Cương." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng cười, đưa tay vẫy Thanh Tùng cùng Hồng Mai, lạnh lùng ra lệnh.

      Lông mày Thẩm Thiển Mạch nhướng lên, nhếch môi lên nụ cười giảo hoạt, đôi mắt đen nhanh nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, mỉm cười đầy tự hào. Từ lúc Nhất Vương bị bắt tới nay, chữ cũng chịu tiết lộ.
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cho nên Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy là vì đánh cuộc. Đổ Thánh Tử Hòa người nắm quyền Nam Cương có tin Nhất Vương hay . Dĩ nhiên, đây là trận đánh cuộc sống còn. Bởi vì Thánh tử Nam Cương cùng Nam Cương vương tuyệt đối thể nào đem hưng vong của quốc gia ra, đặt hết niềm tin đói với người.

      Thánh tử Nam Cương có lẽ có thể lựa chọn tin tưởng Nhất Vương, nhưng Nam Cương vương, lại tuyệt đối lựa chọn tin tưởng. Bởi vì thân là người nắm quyền, hiểu bí mật binh lực đại biểu cho cái gì, hơn nữa, có số thứ là thể đem ra đánh cuộc được, bởi vì khi thua cuộc, mất tất cả.

      Hoàng cung Nam Cương. Nam Cương vương Gia Luật Hồng mặt xanh mét nhìn người truyền tin.

      "Nhất Vương làm chuyện này." nam tử mặc áo xanh đứng bên người Gia Luật Hồng, ngũ quan đoan chính lạnh lùng, lời vô cùng khẳng định.

      "Ta cũng nghĩ tin tưởng . Nhưng ta dám đem nó ra để đánh cược." Gia Luật Hồng ngước mắt nhìn lướt qua nam tử mặc áo xanh kia, sắc mặt tái xanh. Thánh tộc Nam Cương cùng vương tộc Nam Cương quan hệ cạn, và Nhất Vương cũng có quen biết, cũng hiểu rất Nhất Vương là người như thế nào, nhưng hiển nhiên có nghĩa là có thể dùng tồn vong của quốc gia làm tiền đánh cuộc.

      biết Nhất Vương ở trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch trải qua biến cố như thế nào. Có lẽ Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn dùng biện pháp gì đó mà bọn họ tưởng tượng nổi để bức cung Nhất Vương rồi?! thể đem quốc thổ Nam Cương tới đánh cuộc, cho nên phải mau sớm thay đổi bài bố binh lực.

      Nam tử mặc áo xanh, cũng chính là Thánh tử Nam Cương Thánh tộc, nghe được lời của Gia Luật Hồng, đôi mắt màu trà khẽ lóe lóe, chân mày nhàng nhăn lại, làm như cảm thán làm như bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài hơi.

      thể , nước cờ này Tư Đồ Cảnh Diễn rất hoàn hảo. Cho dù biết là bẫy rập, nhưng cũng có cách nào thuyết phục được Gia Luật Hồng. Dù sao, Gia Luật Hồng cũng đánh cuộc được. Biện pháp duy nhất chính là thay đổi bài bố binh lực, mà thay đổi bài bố binh lực, thể khiến cho Tư Đồ Cảnh Diễn theo dõi được cách bài bố binh lực cuối cùng là như thế nào.

      Đây là, biết rất ràng có thể là cái bẫy, nhưng có biện pháp nào khác để nhảy vào.

      "Nam Cương thường xuyên điều động binh lực. Các trạm gác ngầm đại khái thăm dò được cách bài bố binh lực." Thanh Tùng mặt lạnh lùng hướng Tư Đồ Cảnh Diễn báo cáo. Chủ nhân của bọn quả nhiên tầm thường, chỉ dùng chiêu như vậy, liền tốn chút công sức nào khiến Nam Cương tự mình bại lộ cách bài bố binh lực của mình.

      "Hãy mau đem bản đồ bài bố binh lực giao cho ta." Đôi mắt sắc bén của Tư Đồ Cảnh Diễn có gì thay đổi, chỉ là bình thản gợn sóng phân phó câu, hình như sớm đoán liệu được tất cả hành động của Nam Cương.

      "Nắm chắc như vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thấy vẻ mặt Tư Đồ Cảnh Diễn chút dao động, người khác có lẽ nhìn ra, nhưng Thẩm Thiển Mạch có thể thấy được, từ trong ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, thấy được nắm chắc của .

      Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn lên nụ cười tà mị mà khí phách, tay nắm lại, thản nhiên : "Địa hình Nam Cương phức tạp, nơi hiểm yếu rất nhiều, đây là chỗ bọn dựa vào. Nhưng nêu ta ta sớm biết địa hình Nam Cương, đối với những nơi hiểm trở kia cùng với phương pháp tấn công, cũng sớm có mưu lược rồi?"

      Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn , đôi mắt đen nhánh thoáng qua tia sáng, lông mày nhướng lên, lên nụ cười khát máu.

      Tư Đồ Cảnh Diễn quả nhiên sớm chuẩn bị kỹ càng. Nắm tất cả địa hình, biết ứng phó ra sao, đây tuyệt đối phải là chuyện sớm chiều có thể làm được. Chắc hẳn ngay từ lúc tới Nam Thành lần trước, hoặc là, ngay từ trước lúc chống đối với Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng tìm hiểu tưởng tận đối với Nam Cương.
      Khó trách cho dù biết phải chống lại Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có vẻ kinh hoảng, thậm chí trong mắt còn lướt qua tia hứng thú. Vốn cho rằng cái mà Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh muốn tranh giành chỉ là thiên hạ ở Trung Nguyên, nhưng ngờ, trong lòng của Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng là trong những bộ phận sớm muộn cũng phải đánh chiếm.

      Địa hình Nam Cương phức tạp, chính là cái mà Nam Cương ỷ vào, tất nhiên cũng vì vậy mà buông lỏng phòng bị đối với những nơi hiểm nơi này, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn có thể lợi dụng tốt điểm này, lặng yên tiếng động chiếm lĩnh những thành trì này nơi mà Nam Cương cho rằng thể nào bị chiếm, tuyệt đối đưa đến kết quả tưởng được.

      Thứ nhất. Thành trì bị chiếm đóng, đánh cho Nam Cương ứng phó kịp. Trong tác chiến, tinh thần rất quan trọng, nếu ứng phó kịp bị đối phương công thành, tự loạn trận cước, như vậy cho dù có nhiều binh mã hơn nữa cũng vô dụng. Thành trì bị công chiếm là nơi dựa vào địa thế hiểm yếu. Trong lúc đó chuyện này vô hình làm cho quân đội Nam Cương bị áp lực. Bọn họ cho rằng nơi có địa thế hiểm trở nhất cũng bị công chiếm rồi, huống chi là những vùng đất bằng phẳng như thế này? !

      như thế, cuộc chiến Thiên Mạc chống lại Nam Cương, phần thắng rất lớn. Hôm nay, Tư Đồ Cảnh Diễn lại nắm giữ cách bài bố binh lực của Nam Cương, tất cả phòng bị của Nam Cương, mặc kệ là hiểm trở hay là quân đội bình thường, đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, Nam Cương như vậy, kể cả có quân đội cường đại, thế nào chứ? ! Làm sao có thể đủ ngăn cản được trăm vạn hùng binh của Thiên Mạc đây?!

      Khó trách Tư Đồ Cảnh Diễn có tự tin như vậy. Khó trách Tư Đồ Cảnh Diễn dám triệu tập toàn bộ binh lực trước tấn công Nam Cương. Bởi vì có niềm tin tuyệt đối, có thể công hạ được Nam cương. Có bỏ mới có được, bỏ qua vài toà thành trì Thiên Mạc bị Lâm Vị đến gần, để đổi cả Nam Cương, có lợi, có lợi vô cùng!

      "Đệ nhất thành Nam Cương. Bốn phía núi vây quanh, dễ thủ khó công." Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, mặc dù nàng hiểu binh pháp địa hình, thế nhưng đạo lý đơn giản nàng vẫn biết. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn có biện pháp, vậy nhất định là có biện pháp, chỉ là nàng
      muốn biết trước chút mà thôi.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch môi cười bí hiểm, trong đôi mắt đen như mực lóe lên cơ trí, nhìn Thẩm Thiển Mạch , "Mạch Nhi có biết phụ cận núi này có con sông chứ?"

      "Tiếp tục." Thẩm Thiển Mạch sảng khoái mói, nàng dĩ nhiên biết, nàng cũng chỉ mới vừa tới Nam Cương, làm sao biết núi này gần sông chứ, huống chi, núi phụ cận sông thế nào? hiểu ý tứ của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng làm dáng vẻ hiểu biết, mà là cực kỳ sảng khoái để cho Tư Đồ Cảnh Diễn tiếp.

      Nàng phải thánh nhân, có chuyện biết cũng rất bình thường, huống chi, nàng đối với hanh quân đánh giặc mưu lược có chút hiểu biết nào, cho nên biết cũng có cái gì phải mất mặt cả.

      "Bốn bề toàn núi, nếu nước lại theo thân núi chảy xuống, thành này, còn thủ được sao?" Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời Thẩm Thiển Mạch , cũng tức giận, chỉ là nhíu lông mày, trong đôi mắt đen như mực lộ ra tia ngoan tuyệt.

      Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch sáng lên, nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Ý của Tư Đồ Cảnh Diễn nàng hiểu, đây là muốn dùng nước đánh trận, chỉ là, nhìn bốn phía, địa thế thành trì này cực thấp, nếu làm ngập nước, dân chúng tỏng thành này sợ rằng kẻ nào có thể sống được.

      Thủ đoạn như vậy, măc dù nhanh chóng, tuy nhiên nó quá tàn nhẫn, khó tránh khỏi mất dân tâm, phải biết đánh giặc mặc dù là dùng vũ lực chinh phục, nhưng dân tâm cũng rất quan trọng. Nếu mất dân tâm, coi như dẹp xong thành trì cũng vô dụng điểm này đến nàng cũng hiểu được, Tư Đồ Cảnh Diễn làm soa có thẻ hiểu chứ?!

      "Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách." Tư Đồ Cảnh Diễn cười bí , đôi mắt đen như mực hàm chứa cơ trí cùng mưu lược tuyệt đối, nụ cười môi mang theo vài phần giảo hoạt, , "Nếu trong thành này dân chúng biết, con sông ở thượng du có thể ngập nhà của bọn họ, mà người liều mạng cứu bọn họ, lại là binh sĩ Thiên Mạc?!"

      "Nếu cả dân chúng cũng muốn chống cự, quân đội chống cự cũng đều vô dụng. Huống chi, quân đôi nơi này phần lớn đều là ở nơi này lớn lên." Thẩm Thiên Mạch cũng nâng lên nhất mạt nụ cười, hiểu được lời Tư Đồ Cảnh Diễn , chậm rãi tiếp lời.

      Qủa nhiên mưu kế hay. Vừa đươc dân tâm, lại có thể cần tốn nhiều sức lấy được tòa thành trì này. Mặc dù đưa đến tác dụng uy hiếp, nhưng lại làm ra tác dụng trấn an. Mà ngày sau tấn công cũng mang theo chút uy hiếp, lấy ân huệ uy hiếp như thế, tất nhiên có thể có được tiếp nạp của dân chúng Nam Cương.

      Ba ngày sau, Thiên Mạc nghênh ngang vào tòa thành thứ nhất của Nam Cương. Tất cả quả nhiên giống như Tư Đồ Cảnh Diễn đoán, khi bách tính biết được quân đội Thiên Mạc vì an nguy của bọn họ để ý chuyện công thành, rối rít hỗ trợ cưu giúp, mà quân đội trong thành sợ quân đội Thiên Mạc đột nhiên buông tha việc chận lại con sông ở thượng du để hỗ trợ, làm ngập cả tòa thành trì, cũng dám chống cự.

      Vì vậy, dưới tình huống lấy ân thị uy, mà có được tòa thành hiểm yếu đầu tiên của Nam Cương, cứ như vậy rơi vào trong tay Thiên Mạc. Dân chúng tia chống cự, ngược lại cùng quân đội Thiên Mạc thân như người nhà. Quân đội muốn chống cự, lại thể cứu dân, cái gì cũng làm được.

      Lúc quá trình Tư Đồ Cảnh Diễn lấy ân thị uy truyền tới, vốn là quân đội Nam Cương vẫn cam lòng, cũng hoàn toàn cảm phục Tư Đồ Cảnh Diễn.

      "Cảnh Diễn, ta có chút bội phục chàng. Chàng làm như thế nào vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, hỏi.

      Tư Đồ Cảnh Diễn bèn chớp chớp đôi mắt đào hoa, nhếch môi lên nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh, mang theo vài phần hài lòng mấy phần nhạo báng : "Mị lực lớn, ngăn được. Mạch Nhi phải biết quý trọng ta tốt đấy!

      "Chậc chậc, sức quyến rũ lớn vậy sao?!" Thẩm Thiển Mạch xấu bụng nhìn lướt qua Tư Đồ Cảnh Diễn, thản nhiên "Tốt nhất cần dính vào hoa cỏ gì, nếu cẩn thận ta đem chàng đánh đến người người nhìn thấy đều sợ hãi."

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhún vai cái, trong mắt tràn đầy nụ cười, ngoài miệng cũng là tựa như giỡn , "Nhà có hãn thê, là nghiệp chướng nghiệp chướng."

      Thẩm Thiển Mạch tất nhiên biết Tư Đồ Cảnh Diễn đùa giỡn, trong mắt tràn đầy nụ cười, ngoài miệng vẫn như cũ tha người "Cảnh Diễn đây là ghét bỏ ta sao?"

      "Sao có thể chứ." Đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra tràn đầy cưng chiều, đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười.

      Thẩm Thiển Mạch nghe được lời của Tư Đồ Cảnh Diễn , cũng gợi lên nụ cười tuyệt mỹ. Mặt mày cong cong, mang theo nụ cười hạnh phúc, nắm chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Kiếp này có thể gặp nhau gần nhau, là hạnh phúc lớn nhất của bọn họ.

      Hết chương 5
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Tiêu diệt Nam Cương



      Hoàng Cung Nam Cương

      Gia Luật Hồng nhíu mày, mặt trầm ngồi, ba ngày, chẳng qua chỉ mới ba ngày mà thôi, Tư Đồ Cảnh Diễn phá mấy chục thành trì, trực tiếp tấn công đến Phàn Thành. Phàn Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Qua Phàn Thành, cơ hồ chính là vùng đất bằng phẳng, cho dù có binh lực đông đảo, nhưng mà, trong mấy ngày qua, dù nguy hiểm đến đâu cũng ngăn cản được bước tiến của quân đội Thiên Mạc, binh lực kia là cái thá gì chứ?.

      So sánh với nham hiểm cùng lo âu của Gia Luật Hồng Nam Cương Thánh Tử lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. thân khí độ gặp nguy mà loạn kia giống như mới là Nam Cương Vương.

      “ Thánh Tử, phải làm sao bây giờ?” Gia Luật Hồng liếc mắt nhìn Nam Cương Thánh tử ngồi bên, lo lắng .

      Nam Cương Thánh tử cả người thân thanh y, thoạt nhìn rất ôn nhã. Độ cong lạnh lùng gương mắt có chút biến hóa, tựa hồ ngay cả ngước mắt cũng lười, giọng rất bình thản:” Chúng ta thua”.

      “ Thua? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta chắp tay đem Nam Cương dâng cho người ta! Chúng ta còn tám mươi vạn đại quân! Tại sao có thể chiến mà hàng?” Gia Luật Hồng vừa nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, lập tức thổi râu ria trợn mắt nhả lên, mặt tràn đầy vẻ cam lòng.

      Nam Cương ké dài mấy trăm năm. Cho tới nay hề giao thiệp với Trung Nguyên, biết tình huống của Trung Nguyên, mà Nam Cương vẫn rất tự đại, cho là Trung Nguyên chỉ thường thôi, cho nên mới dám tấn công Nam Cương bọn họ, nhưng lại ngờ được Trung Nguyên lại chí cường như vậy.

      Thiên Mạc. Chỉ dùng thời gian ba ngày liền công hãm mấy chục thành trì có địa thế hiểm trở của Nam Cương. Vốn cho là địa hình hiểm trở tuyệt đối có thể ngăn cản quân Thiên Mạc, nhưng lại ngờ, địa hình hiểm trở này ở trước mặt quân Thiên Mạc lại chịu được kích.

      Hôm nay mắt thấy quân đội Thiên Mạc công phá Phiền Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Gia Luật Hồng làm sao gấp gáp, làm sao phẫn hận, sao có thể cam tâm? là Nam Cương Vương, lần nay để cho Nam Cương Thánh tộc xuất thủ, cũng có dã tâm ôm trọng Trung Nguyên nhưng chẳng những chiếm được chút lợi nào của Trung Nguyên ngược lại đưa tới tấn công của Thiên Mạc, mất nửa giang sơn Nam Cương! Cục tức này sao có thể nuốt trôi.

      “Tám mươi vạn?” mặt Nam Cương Thánh tử xẹt qua nụ cười khinh miệt, nâng tròng mắt lên, tựa hồ mang theo vài phần xem thường vài phần thương hại nhìn Gia Luật Hồng: ”Thiên Mạc bây giờ có trăm hai mươi vạn binh mã. Ngươi cho rằng tám mươi vạn quân là đối thủ của Thiên Mạc sao? Nếu như ta đoán sai, Phiền Thành rất nhanh đầu hàng”

      “Hàng? Phiền Thành có địa thế hiểm trở, hơn nữa có hai mươi vạn đại quân canh giữ, sao có thể hàng?” Gia Luật Hông nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, khỏi nhíu lông mày, rất ủng hộ .

      Nam Cương Thánh tử nhàn nhạt quét mắt nhìn Gia Luật Hồng cái. gì. Gia Luật Hồng là Nam Cương Vương, mà Nam Cương Thánh tộc chỉ là phụ tá của Nam Cương Vương, vì vậy làm trái ý của Gia Luật Hồng. Nhưng mà biết từ lúc Gia Luật Hồng nghe ý kiến của , vội vã hạ thủ với Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng nguy hiểm. Sau đó Gia Luật Hồng lại nghe khuyên, nhất định phải điều động binh lực, liền hiểu, trận chiến này, có lẽ thua.

      Nhưng mà ngờ, ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức cũng kịp phản ứng. Vốn cho rằng cứ coi như Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thắng cũng phải trả cái giá cao, nhưng ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại lợi hại như thế.

      ra , Tư Đồ Cảnh Diễn lợi hại phải là do binh lực của Thiên Mạc nhiều hay quân đội Thiên Mạc lợi hại mà là do tự bản thân Tư Đồ Cảnh Diễn, là do mưu lược của . Lấy tốc độ cùng chiến lược tinh diệu mà Tư Đồ Cảnh Diễn dùng để tấn công thành trì thâm hiểm, dám khẳng định, ý tưởng muốn tấn công Nam Cương của Tư Đồ Cảnh Diễn ít nhất có năm năm rồi.

      Tư Đồ Cảnh Diễn biết hết thảy địa hình của Nam Cương, thậm chí mỗi tòa thành trì nên tấn công như thế nào cũng làm xong kế hoạch tường tận. Hôm nay phải là vội vã đánh Nam Cương mà là sớm có kế hoạch tấn công Nam Cương.

      Nam Cương thua. Thua trong tay đối thủ tuyệt đối hiểu . Ỷ có thiên hiểm che chở, buông lỏng binh lực đề phòng, chỉ cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội nhanh chóng chiếm thành trì, càng thêm thua tinh thần.

      Đánh giặc, điểm mấu chốt nhất, phải binh lực, mà là tinh thần. Hôm nay mất nửa giang sơn, thua tinh thần quân đội của Nam Cương, sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn? Thành bại cùng lắm chỉ là trong sớm tối mà thôi.

      “ Vương Thượng! Tướng lĩnh Phàn Thành đầu hàng!” nam tử có bộ dạng giống như tiểu tướng lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt vào điện, mặt bi thương nhìn Gia Luật Hồng.

      Gia Luật Hồng nghe vậy, tựa hồ như ngụm cắn nát hết răng, hung hăng nhìn tiểu tướng đó,

      Hoàng Cung Nam Cương

      Gia Luật Hồng nhíu mày, mặt trầm ngồi, ba ngày, chẳng qua chỉ mới ba ngày mà thôi, Tư Đồ Cảnh Diễn phá mấy chục thành trì, trực tiếp tấn công đến Phàn Thành. Phàn Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Qua Phàn Thành, cơ hồ chính là vùng đất bằng phẳng, cho dù có binh lực đông đảo, nhưng mà, trong mấy ngày qua, dù nguy hiểm đến đâu cũng ngăn cản được bước tiến của quân đội Thiên Mạc, binh lực kia là cái thá gì chứ?.

      So sánh với nham hiểm cùng lo âu của Gia Luật Hồng Nam Cương Thánh Tử lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. thân khí độ gặp nguy mà loạn kia giống như mới là Nam Cương Vương.

      “ Thánh Tử, phải làm sao bây giờ?” Gia Luật Hồng liếc mắt nhìn Nam Cương Thánh tử ngồi bên, lo lắng .

      Nam Cương Thánh tử cả người thân thanh y, thoạt nhìn rất ôn nhã. Độ cong lạnh lùng gương mắt có chút biến hóa, tựa hồ ngay cả ngước mắt cũng lười, giọng rất bình thản:” Chúng ta thua”.

      “ Thua? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta chắp tay đem Nam Cương dâng cho người ta! Chúng ta còn tám mươi vạn đại quân! Tại sao có thể chiến mà hàng?” Gia Luật Hồng vừa nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, lập tức thổi râu ria trợn mắt nhả lên, mặt tràn đầy vẻ cam lòng.

      Nam Cương ké dài mấy trăm năm. Cho tới nay hề giao thiệp với Trung Nguyên, biết tình huống của Trung Nguyên, mà Nam Cương vẫn rất tự đại, cho là Trung Nguyên chỉ thường thôi, cho nên mới dám tấn công Nam Cương bọn họ, nhưng lại ngờ được Trung Nguyên lại chí cường như vậy.

      Thiên Mạc. Chỉ dùng thời gian ba ngày liền công hãm mấy chục thành trì có địa thế hiểm trở của Nam Cương. Vốn cho là địa hình hiểm trở tuyệt đối có thể ngăn cản quân Thiên Mạc, nhưng lại ngờ, địa hình hiểm trở này ở trước mặt quân Thiên Mạc lại chịu được kích.

      Hôm nay mắt thấy quân đội Thiên Mạc công phá Phiền Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Gia Luật Hồng làm sao gấp gáp, làm sao phẫn hận, sao có thể cam tâm? là Nam Cương Vương, lần nay để cho Nam Cương Thánh tộc xuất thủ, cũng có dã tâm ôm trọng Trung Nguyên nhưng chẳng những chiếm được chút lợi nào của Trung Nguyên ngược lại đưa tới tấn công của Thiên Mạc, mất nửa giang sơn Nam Cương! Cục tức này sao có thể nuốt trôi.

      “Tám mươi vạn?” mặt Nam Cương Thánh tử xẹt qua nụ cười khinh miệt, nâng tròng mắt lên, tựa hồ mang theo vài phần xem thường vài phần thương hại nhìn Gia Luật Hồng: ”Thiên Mạc bây giờ có trăm hai mươi vạn binh mã. Ngươi cho rằng tám mươi vạn quân là đối thủ của Thiên Mạc sao? Nếu như ta đoán sai, Phiền Thành rất nhanh đầu hàng”

      “Hàng? Phiền Thành có địa thế hiểm trở, hơn nữa có hai mươi vạn đại quân canh giữ, sao có thể hàng?” Gia Luật Hông nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, khỏi nhíu lông mày, rất ủng hộ .

      Nam Cương Thánh tử nhàn nhạt quét mắt nhìn Gia Luật Hồng cái. gì. Gia Luật Hồng là Nam Cương Vương, mà Nam Cương Thánh tộc chỉ là phụ tá của Nam Cương Vương, vì vậy làm trái ý của Gia Luật Hồng. Nhưng mà biết từ lúc Gia Luật Hồng nghe ý kiến của , vội vã hạ thủ với Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng nguy hiểm. Sau đó Gia Luật Hồng lại nghe khuyên, nhất định phải điều động binh lực, liền hiểu, trận chiến này, có lẽ thua.

      Nhưng mà ngờ, ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức cũng kịp phản ứng. Vốn cho rằng cứ coi như Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thắng cũng phải trả cái giá cao, nhưng ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại lợi hại như thế.

      ra , Tư Đồ Cảnh Diễn lợi hại phải là do binh lực của Thiên Mạc nhiều hay quân đội Thiên Mạc lợi hại mà là do tự bản thân Tư Đồ Cảnh Diễn, là do mưu lược của . Lấy tốc độ cùng chiến lược tinh diệu mà Tư Đồ Cảnh Diễn dùng để tấn công thành trì thâm hiểm, dám khẳng định, ý tưởng muốn tấn công Nam Cương của Tư Đồ Cảnh Diễn ít nhất có năm năm rồi.

      Tư Đồ Cảnh Diễn biết hết thảy địa hình của Nam Cương, thậm chí mỗi tòa thành trì nên tấn công như thế nào cũng làm xong kế hoạch tường tận. Hôm nay phải là vội vã đánh Nam Cương mà là sớm có kế hoạch tấn công Nam Cương.

      Nam Cương thua. Thua trong tay đối thủ tuyệt đối hiểu . Ỷ có thiên hiểm che chở, buông lỏng binh lực đề phòng, chỉ cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội nhanh chóng chiếm thành trì, càng thêm thua tinh thần.

      Đánh giặc, điểm mấu chốt nhất, phải binh lực, mà là tinh thần. Hôm nay mất nửa giang sơn, thua tinh thần quân đội của Nam Cương, sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn? Thành bại cùng lắm chỉ là trong sớm tối mà thôi.

      “ Vương Thượng! Tướng lĩnh Phàn Thành đầu hàng!” nam tử có bộ dạng giống như tiểu tướng lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt vào điện, mặt bi thương nhìn Gia Luật Hồng.

      Gia Luật Hồng nghe vậy, tựa hồ như ngụm cắn nát hết răng, hung hăng nhìn tiểu tướng đó,
      từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi cái gì?"

      Tiểu tướng thấy thần sắc Gia Luật Hồng dữ tợn, mặt lại càng bi thương: "Vương Thượng, Phàn Thành bị hạ!"

      "Tốt. Tốt. Tố lắm." Gia Luật Hồng nghe xong lời của tiểu tướng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, giận dữ cười, giống như kẻ điên cười , Phàn Thành bị hạ? Đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương cư nhiên dễ dàng bị phá như vậy.

      Tự sụp đổ? Đoạn đường Tư Đồ Cảnh Diễn tấn công xuống, ân uy cùng thi hành, thu được lòng của dân chúng Nam Cương, đả kích sĩ khí của quân đội Nam Cương, đí tới Phàn Thành, tinh thần kia tựa như là mặt trời lúc ban trưa, từng tòa thiên hiểm thành trì bị hạ. Quân đội Nâm Cương thể ngăn được Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Cùng nhau tới. Bọn họ cũng đều biết Phàm là quân đội đầu hàng. Tư Đồ Cảnh Diễn đều đối xử tử tê, nếu như dám phản kháng, kết quả tất nhiên vô cùng thê thảm. người nào dám ngăn cản, hoặc là , người nào nguyện ngăn cản. Trong lòng người Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng giống như thần thánh vậy.

      Kính sợ tài năng của . Khâm phục lợi hại của . Có người vui mừng thần phục theo , có người sợ hãi nên dám phản kháng. Bất kể là loại nào, mục đích của Tư Đồ Cảnh Diễn đều đạt được, quân đội Nam Cương bao giờ có thể ngăn được bước tiến của .

      " xuống ." Gia Luật Hồng chậm rãi thu hồi nụ cười điên cuồng, mặt phảng phất như già mấy chục tuổi, bị thương ngã ở ghế, phất phất tay, thần sắc tràn đầy vẻ mệt mỏi.

      Nam Cương Thánh tử lạnh nhạt liếc nhìn Gia Luật Hồng, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng qua là dung mạo có nhàn nhạt tiếc hận. Gia Luật Hồng phải là người hoàn toàn có tài năng, chẳng qua là quá mức tự đại, quá mức bảo thủ.

      "Tại sao? Ta rốt cuộc thua ở chỗ nào?" Gia Luật Hồng chợt ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Nam Cương Thánh tử, trong mắt tràn đầy cam lòng. Vị trí Nam Cương Vương của cũng dễ làm, đối với việc huấn luyện quân đội Nam Cương khắc cũng dám lười biếng, tại sao? Tại sao Nam Cương của lại chịu nổi đòn! Cả Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn mới dùng mấy ngày mà thôi.

      Nam Cương Thánh tử nhìn Gia Luật Hồng, thanh lạnh nhạt mà lạnh lùng vô tình truyền đến: " phải người quá yếu. Là do quá mạnh mẽ."

      Lời rất đạm mạc nhưng cũng rất đúng. Đúng là phải Nam Cương quá yếu, nếu như Nam Cương yếu, thể ở chỗ này xưng bá nhiều năm như vậy. Là Tư Đồ Cảnh Diễn quá mạnh mẽ. Rất lâu trước kia làm xong hết thảy kế hoạch ứng chiến, tựa hồ có thứ gì có thể chạy thoát khỏi tính toán của . Tất cả, tất cả, đều được tính toán vô cùng chính xác.

      So sánh với khí bi thương, cửa hoàng cung Nam Cương, Phàn Thành lại tràn đầy khí vui sướng.

      "Ha ha, sau khi đánh hạ Phàn Thành, Nam Cương chính là vùng đất bằng phẳng! Xem Nam Cương còn cách gì ngăn trở chúng ta!" tướng quân, thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn hưng phấn .

      Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua tia tán thưởng cùng tia lo lắng, ôn hòa nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn cười : " ngờ lại nhanh như vậy. Nhưng mà ngươi cũng biết sở dĩ có thể đánh nhàng như vậy là vì Nam Cương Vương chỉ ỷ vào thiên hiểm mà bỏ qua bố trí binh lực. Binh lực chủ yếu của Nam Cương đều ở phía sau."

      câu đánh thức người trong mộng. Những tướng quân kia hai mặt nhìn nhau. Đúng vậy, đường tới đây, bọn họ tựa hồ phí chút sức lực nào, đều dựa vào kế sách và mưu lược của Hoàng Thượng, bọn họ còn tưởng rằng Nam Cương chính là chịu nổi đòn như vậy, giờ bọn họ mới nhận ra, ra là lực lượng chính của Nam Cương còn chưa động thủ. Chiến dịch phía sau nhìn như nhàng hơn phía trước, ra càng thêm khó khăn.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời của Huyền Lâu, sắc mặt thay đổi, khóe miệng nở nụ cười tà mị, quét qua sắc mặt khác nhau của các tướng quân, lời nhàn nhạt nhưng lại hàm chứa khí phách vô biên: "Sợ cái gì? Nam Cương cùng lắm chỉ còn tám mươi vạn binh lực mà chúng ta lại còn trăm bốn mươi vạn. Chẳng lẽ còn sợ đánh cược Nam Cương?"

      câu vừa ra, thần sắc vốn mang theo vài phần sầu lo của các vị tướng quân lập tức vui vẻ. Đúng vậy, cộng thêm tù binh quân đội Nam Cương, bọn họ có trăm bốn mươi vạn quân binh, còn sợ tám mươi vạn binh lực của Nam Cương sao? Nhiều thành trì thiên hiểm như vậy đều hạ được, chẳng lẽ còn sợ vùng đất bằng phẳng phía sau sao?

      "Huống chi quân đội Nam Cương chưa chắc dám ứng chiến!" Đưa mắt quét tất cả mọi người lượt, giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn hàm chứa khí phách tuyệt đối cùng cuồng ngạo, nhàn nhạt bỏ lại câu như vậy
      Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nhàn nhạt. sai. Trải qua mấy ngày nay, quân đội Nam Cương chỉ sợ dám ứng chiến. Ngay cả có ứng chiến tinh thần cũng xuống cực kì thấp. Sao có thể là đố thủ của Thiên Mạc chứ?

      Giương môi nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. mặc khôi giáp chủ soái, cả người là thân hồng
      y như cũ, dị mà chói mắt, cho dù là màu đỏ xinh đẹp như vậy, vẫn toát ra được khí phách của . cần khôi giáp, vẫn có thể đỉnh thiên lập địa, để bất kì kẻ nào có thể bỏ qua . cần vật tượng trưng cho thân phận, bởi vì chỉ cần đứng ở đó, ai có thể chất vấn thân phận của , càng có người nào dám làm trái ý của .

      Đây là Cảnh Diễn của nàng. Đây chính là phu quân làm bạn với nàng cả đời này.

      "Chủ nhân, Đô Thành Thiên Mạc đưa tin." Thanh Tùng thân áo đen lạnh lùng nhanh chóng đưa cho Tư Đồ Cảnh Diễn tờ giấy , thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng.

      Thẩm Thiển Mạch hồ nghi nhìn tờ giấy trong tay Thanh Tùng, xem ra tình huống ở Đô Thành Thiên Mạc tốt.

      "Thời gian mười ngày đủ rồi" Tư Đồ Cảnh Diễn xem xong tờ giấy , thần sắc hề thay đổi, chẳng qua là nhàn nhạt ném ra câu như vậy.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn gò má Tư Đồ Cảnh Diễn, ngũ quan thẳng đứng vây quanh độ cong thâm thúy, đôi con ngươi đen như mực chưa bao giờ để lộ ra bất kì tâm tư gì kia giờ phút này ràng lộ ra loại ánh sáng, đó là ánh sáng của thắng lợi sắp tới, hoặc có thể đó là ánh sáng của chuyện tình mong đợi rất lâu cuối cùng cũng tới
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đúng vậy, đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc sắp cùng Lâm Vị đánh trận. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp thống nhất thiên hạ. Cho dù tâm vì Thẩm Thiển Mạch mà dừng lại, nhưng tâm nguyện từ nhiều năm trước tới bây giờ phải thực , Tư Đồ Cảnh Diễn cũng tránh khỏi xúc động.

      Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, nhưng mà tất cả đều như cũ nằm trong tay . Tốc độ của Ngôn Tu Linh chậm, hôm nay dẹp xong ba tòa thành trì của Thiên Mạc, Đô Thành Thiên Mạc truyền tin đến, chỉ có thể cầm cự được mười ngày. Mười ngày có lẽ đối với người khác mà , mười ngày chắc chắn là đủ nhưng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà , mười ngày là đủ rồi.

      Thời gian mười ngày, đủ để thu phục Nam Cương, chỉ huy quân đội trở về đối phó Lâm Vị!

      chiến trường và triều cục, thời gian chính là sinh mạng. Cho nên và Ngôn Tu Linh đều phải tranh thủ thời gian.

      Thẩm Thiển Mạch gì chẳng qua là lẳng lặng nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. đôi con ngươi giống như bảo thạch đen, thâm trầm mà đầy sức quyến rũ. Đen như mực, phảng phất như thu nạp tất cả, làm cho người ta thể nhìn thấu, rồi lại giống như có ma lực. Giống tất cả mọi chuyện thế gian này đều tránh khỏi tính toán của , mỗi cước, mỗi kiện cũng đều tránh khỏi đôi mắt kia.

      Trước kia, nhìn khoảng trong mắt Hạo Nguyệt, chỉ thấy phảng phất như nhìn ý định của Hạo Nguyệt. Mà hôm nay, nhìn con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn, chẳng những thấy tâm tư của , thậm chí cảm thấy, tất cả ý định của mình ở trước mặt cũng thể giấu được.

      "Mạch Nhi, chờ tháng nữa. tháng sau, ta cho nàng thiên hạ thống nhất." Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị mà cưng chiều.

      Thẩm Thiển Mạch trở tay cầm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy thâm tình và tín nhiệm, khóe miệng từ từ nâng lên độ con tuyệt mĩ, từng chữ từng chữ thấm vào lòng Tư Đồ Cảnh Diễn: "Được. Ta chờ tháng nữa! tháng sau cho ta toàn vẹn chàng."

      Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn hơi sáng lên. Mạch Nhi của , Mạch Nhi của . Nàng muốn thiên hạ mà chỉ muốn , toàn vẹn, người cần vì tranh đoạt thiên hạ mà khắp nơi tính toán.

      "Được, Sau này trong lòng của ta chỉ có nàng!" Giương khóe môi, thâm tình hứa hẹn.

      Sau này trong lòng của ta chỉ có nàng. Coi như là có cả thiên hạ cũng thể có thay đổi gì. Hoàn toàn thuộc về ngươi. chỉ có , hơn nữa còn là toàn bộ tình . Mạch Nhi của , đúng là tiểu hồ ly tham lam. Nhưng mà nguyện ý, cũng vui vẻ.

      Chỉnh quân nghỉ ngơi đêm. Quân đội Thiên Mạc giống như mũi tên, đâm thẳng vào trái tim Nam Cương.
      "Tướng quân Gia Luật Tề, đệ đệ của Gia Luật Hồng. Chính là tướng quân lợi hại nhất Nam Cương." Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thủ hạ hồi báo, khóe miệng nở nụ cười ngoan tuyệt.

      Tướng quân lợi hại nhất Nam Cương sao? Như vậy, trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng của Nam Cương, cũng là trận chiến trân chính đầu tiên của Nam Cương.

      "Truyền lệnh xuống" Con ngươi hẹp dài của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo khí phách tuyệt đối cùng tự tin, từ bộ hồng y lộ ra sát khí sát phạt làm Gia Luật Tề ở đối diện hơi nheo mắt.

      Sát khí nồng đậm. Lực sát phạt nặng. Tư Đồ Cảnh Diễn, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay có thể cùng đánh trận, chết cũng tiếc!

      "Hay lắm! Điều thú vị lớn nhất cuộc đời này là có thể gặp được đối thủ xứng tầm như vậy!" Gia Luật Tề cười sang sảng. Hôm nay có thể cùng hoàng đế Thiên Mạc nổi danh khắp thiên hạ đánh trận, cả cuộc đời này của còn gì nuối tiếc.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng mày nhìn Gia Luật Tề, con ngươi đen thấy được chút lay động, quân đội Thiên Mạc dưới chỉ huy của nhanh chóng kết thành thế trận. Những binh lính mặc áo giáp đen chỉnh tề như đến từ địa ngục mang theo sát khí nồng đậm.

      Gia Luật Tề nhìn thoáng qua trận thế quân đội Thiên Mạc, thoáng lên ánh nhìn ngạc nhiên. ngờ Diệt Phương Chi Trận thất truyền lâu này mà Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có thể bày bố được, hổ là Hoàng đế Thiên Mạc.

      "Hoàng thượng, vì sao phái người đốt lương thảo, chặt đứt đường lui của bọn chúng?! Tiếp tục bị vây khốn như thế, chúng kiên trì được bao lâu." Tướng quân thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn tựa hồ muốn cùng Gia Luật Tề đánh trận ác liệt, nhịn được .

      "Gia Luật Tề là đối thủ." Ngữ điệu lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn chậm rãi truyền ra. Gia Luật Tề đối nhân xử thế quang minh lỗi lạc, hơn nữa là nhân tài mang binh đánh giặc. kính trọng Gia Luật Tề là đối thủ, cho nên muốn cho cơ hội để đánh trận. Khóe miệng chậm rãi phác họa ra vòng cung, tiếp tục , "Hơn nữa, chúng ta có thời gian."

      Đúng vậy, bọn họ có thời gian. Quân đội Lâm Vị từng bước ép sát, quốc đô Thiên Mạc tràn ngập nguy cơ, bọn họ phải lấy tốc độ nhanh nhất đánh hạ Nam Cương.

      Kế vây khốn phải là thể sử dụng, nhưng kế này lại cần thời gian quá lâu. Tới khi bên trong thành cạn lương thực đến xin
      hàng ít nhất cũng phải mười ngày. Mà Thiên Mạc chờ nổi, cho nên , áp dụng chính sách cường công.

      Dĩ nhiên, chọn cường công còn có cả suy xét. Đó chính là nếu thắng trận chiến này, triệt để tiêu diệt sĩ khí quân đội Nam Cương, đến lúc đó, cần quân đội Thiên Mạc ra tay, quân đội Nam Cương tự mình đầu hàng.

      Gia Luật Tề là tướng quan lợi hại nhất Nam Cương, cũng là trụ cột cuối cùng trong lòng quân đội Nam Cương. Nếu ngay cả cũng thất bại, hơn nữa còn thua dưới trận đấu quang minh chính đại, vậy tất cả tín ngưỡng của quân đội Nam Cương đều đổ nát. Đến lúc đó Thiên Mạc tấn công, làm ít công to.

      "Trong vòng nửa ngày phải đoạt được Thủy Thành!" Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn binh lính lập xong thế trận, lời ra mang theo tuyệt vọng cho phép chống cự.

      "Xông lên!"

      "Chiếm Thủy Thành!"

      Sĩ khí binh lính tăng cao tiến công về phía trước. Quân đội Nam Cương dưới chỉ huy của Gia Luật Tề rất có thứ tự, chút hoang mang, trong ánh mắt mỗi binh sĩ đều mang theo khí thế thấy chết sờ.

      Thẩm Thiển Mạch thấy vậy khỏi nhíu mày. Người ta thường ai binh tất thắng, hôm nay thấy được bộ dạng thấy chết sờn của quân đội Nam Cương, có vẻ như cuộc chiến này dễ dàng.

      "Tướng quân, Thiên mạc phải có trăn bốn mươi vạn binh lực ư, vì sao chỉ xuất ra hai mươi vạn?! Liệu đây có phải cái bẫy?!" Binh sĩ Nam Cương nhìn Gia Luật Tề .

      Gia Luật Tề nhìn hồng ý bay phấp phới ở xa, màu đỏ cực kỳ chói mắt kèm theo đường hoàng và khí phách. hiểu , Tư Đồ Cảnh Diễn đưa cho chiến trường công bằng. Trong lòng khỏi càng thêm kính phục Tư Đồ Cảnh Diễn, phất phất tay,, với binh sĩ, "Mọi người chỉ cần để ý tới trận chiến, có mai phục!"

      Binh sĩ kia nghe xong kinh ngạc nhìn Gia Luật Tề. Tướng quân của bọn họ vì sao khẳng định là có mai phục?! Chẳng qua nếu tướng quân vậy có sai. Tướng quân chính là thần trong lòng bọn họ.

      Gia Luật Tề nhàn nhạt nhìn thoáng qua chiến cuộc, tay siết chặt lại. cũng chưa biết vì sao, lại có thể tín nhiệm người chưa từng gặp mặt lại ra tay mờ ám với . Đúng thế, từ lần đầu tiên gặp Tư Đồ Cảnh Diễn, bị khí thế đế vương người ta khuất phục. người như vậy, nếu chọn lấy hai mươi vạn binh lực tạo cho chiến trường công bằng, tuyệt đối sử dụng mưu quỷ kế gì.

      Đây là tín nhiệm dành cho đối thủ.

      Cuộc chiến bên dưới ngày càng quyết liệt. Khôi giáp màu đen của Thiên Mạc qua lại ngớt giữa những chiếc áo giáp trắng của Nam Cương. Thời gian chiến cuộc càng dài nụ cười môi Tư Đồ Cảnh Diễn càng rực rỡ tà mị.

      khuôn mặt cương nghị của Gia Luật Tề, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Tay siết chặt, thậm chí ngay cả móng tay cắm sâu vào thịt mà vẫn có cảm giác. Ngước mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, ở khoảng cách xa nên thấy được nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn thế nào, nhưng Gia Luật Tề cảm nhận được lời chất vấn đến từ Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Đúng vậy. Người khác thấy nhưng lại biết. Trận chiến hôm nay, thua. phải thua trong mưu kế của Tư Đồ Cảnh Diễn , phải thua bởi binh lực của Tư Đồ Cảnh Diễn, mà trong cuộc chiến quang minh chính đại này, so về trận pháp thua.

      Mà thôi. Gia Luật Tề cũng phải người thua mà thể chấp nhận, có đánh nữa chỉ chết càng nhiều chiến sĩ hơn. Huống chi, Tư Đồ Cảnh Diễn còn trăm hai mươi vạn binh lực chưa động tới. Nam Cương , căn bản ngăn cản được quân đội Thiên Mạc.

      "Rút lui." Gia Luật Tề từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ này, xanh mặt nhìn về phía trước.

      Tướng sĩ bên cạnh ngạc nhiên nhìn Gia Luật Tề, Gia Luật Tề là thần của bọn họ, vị thần chưa bao giờ thất bại, ấy mà hôm nay lại muốn rút lui?!

      Thắng bại vẫn chưa phân, sao phải rút lui chứ?!

      "Cần bản soái lặp lại lần nữa sao?!" Thanh Gia Luật Tề đột nhiên đề cao, tiếng rút lui vang, quân đội Nam Cương rất nhanh lui về, mà quân đội Thiên Mạc dưới chỉ thị của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có truy kích.

      Chiến sĩ Nam Cương đều nghi hoặc nhìn tướng quân của bọn họ, thần của bọn họ. Lúc này đây, gương mặt của Gia Luật Tề chỉ có trầm thống. Nam Cương sắp bị diệt rồi. So với bất cứ ai hơn cả.

      "Tái chiến vô ích." Trong giọng điệu Gia Luật Tề ra được cảm giác vô lực.

      âu này có trùng kích hơn bất kỳ ngôn ngữ nào khác. Những binh sĩ mặt còn nhuốm máu vì câu này mà vành mắt đỏ lên. Vừa rồi khi đồng đội họ chết , bọn họ chưa từng đỏ mắt. Vừa rồi khi tính mạng giơ ra trước mũi đao, bọn họ cũng đỏ mắt, mày giờ đây mắt họ đỏ lên.

      Bởi vì bọn họ biết, tất cả đều còn cách nào xoay chuyển. Mặc kệ bọn họ bỏ ra bao nhiêu tính mạng, cũng có cách nào vãn hồi kết quả Nam Cương sắp bị tiêu diệt.

      Cho dù bọn họ thấy chết sờn, cho dù bọn họ buông tha, cũng chỉ là hy sinh thêm mấy tính mạng mà thôi. Ngay cả hai mươi vạn quân Thiên Mạc mà bọn họ cũng ngăn cản được, huống chi là trăm bốn mươi vạn? !

      "Gia Luật Tề. Ta quả nhiên có nhìn lầm ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn phóng ngựa tới gần trận doanh Nam Cương, khóe miệng ôm lấy nụ cười tà mị mà bao hàm cả thưởng thức.

      quả nhiên có nhìn lầm. Gia Luật Tề đích thận là
      người biết "thua được", nhân tài như vậy mới xứng là tướng tài.

      Gia Luật Tề nhướn mày nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong thời gian hai quân giao chiến lại dám tới trước trận doanh địch, chỉ bằng phần gan dạ sáng suốt, quyết đoán này, xa xa bằng Tư Đồ Cảnh Diễn!

      "Xin Hoàng đế Thiên Mạc đối xử tử tế với con dân Nam Cương ta!" Gia Luật Tề lạnh lùng cau mày, rất khó mở miệng. câu này bằng với việc tuyên bố đầu hàng. cũng phải sợ chết, chỉ muốn con dân Nam Cương chịu khổ, nhưng lại cảm thấy Tư Đồ Cảnh Diễn minh quân.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhướn mày, khắp người nhuốm máu, chăm chú nhìn quân đội Nam Cương, khóe miệng chậm rãi quyến rũ lên nụ cười tà mị tràn đầy khí phách, "Sau này thiên hạ là nhà, đều là con dân trẫm. Trẫm tự nhiên đối xử tử tế với bọn họ!"

      Tất cả binh sĩ nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn, ánh mắt sáng lên. Từng lời hứa hẹn của Tư Đồ Cảnh Diễn sâu vào trong lòng họ. Khi họ nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn lại tự chủ mà ngưỡng vọng.

      Triệt để thu phục Thủy Thành, quân đội Thiên Mạc tiếng thẳng mạch tới vương thành Nam Cương. Dọc theo đường hầu như thông suốt có gì ngăn trở.

      Đứng bên dưới vương thành, Gia Luật Hoành mặc long bào kim sắc, lạnh lùng nhìn quân đội Thiên Mạc rầm rộ hành quân, trong đó còn có ít quân đội Nam Cương. Ánh mắt Gia Luật Hoành mang theo xót xa và cam lòng lẫn lộn.

      Mà đứng bên cạnh Gia Luật Hoành là Nam Cương thánh tử thần sắc lại bình tĩnh hơn nhiều. Nụ cười hờ hững quen thuộc như gia viên sắp bị công hãm này phải là của .

      "Tư Đồ Cảnh Diễn. Ngươi đến rồi." Nam Cương thánh tử nâng đôi mắt lạnh lùng lên, giọng chút phập phồng, giống như chờ Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây lâu.

      Tư Đồ Cảnh Diễn liếc qua Gia Luật Hoành, lại nhướng mày nhìn Nam Cương thánh tử. Khí độ của người này hề thua kém Gia Luật Hoành, thậm chí có phần thoát tục, vậy hẳn chính là Nam Cương thái tử. lập tức nhếch lên nụ cười tà mị, nhướng mày hỏi, "Nam Cương thánh tử?!"

      "Việc Nam Cương đổi chủ khó mà thay đổi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có dám mình đấu với ta hay ?" Thần sắc Nam Cương thánh tử bình tĩnh, khẽ vuốt cằm, rốt cuộc thừa nhận thân phận của mình, ánh mắt thâm thúy nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, chậm rãi gằng từng chữ.

      Đôi con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch xẹt qua tia tàn khốc. Nam Cương Thánh tử này thực là giảo hoạt, biểu ra là bộ nhận mệnh, muốn cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đấu trận công bằng, kỳ thực cũng có chủ ý khác.

      Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn xảy ra điều gì sơ xuất, vậy quân tâm Thiên Mạc dao động. Binh lính Nam Cương đầu hàng chừng lại làm phản. Mất minh quân, việc đầu hàng của bọn họ cũng mất ý nghĩa. Huống hồ ở đó còn có Gia Luật Hoành nữa.

      Cho nên, tuyệt đối thể để Tư Đồ Cảnh Diễn mạo hiểm.

      "Đấu với ngươi, cần Cảnh Diễn xuất thủ." Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch lên tia lãnh ngạo, bước ra khỏi hàng ngũ. Hồng y cực kỳ nổi bật, dung mạo cuồng ngạo như tiên tử chín tầng trời, vẻ đẹp ấy giống với nữ tử nhân gian.

      Quân lính Nam Cương chưa từng gặp Thẩm Thiển Mạch đều kinh ngạc nhìn nàng. Đây là Hoàng hậu Thiên Mạc, cung chủ Ma Cung?! Chính là Thẩm Thiển Mạch lấy Lê Quốc, huyền thiết lệnh, đô thành Kỳ Nguyệt làm của hồi môn gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn?! Chính là Thẩm Thiển Mạch mà Tư Đồ Cảnh Diễn sủng ái đến cùng cực ấy?! Chính là Thẩm Thiển Mạch ám sát Nam Cương thánh tộc?!

      Qủa nhiên là phong hoa tuyệt đại. Chỉ có nữ tử như vậy mới có được năng lực ấy, mới xứng đứng bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Nam Cương thánh tử nghe được lời Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt lạnh lẽo ngước lên, nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, thần sắc như cũ có gì phập phồng, chỉ là lời ra bên ngoài miệng lại mang theo mấy phần ngạo khí, "Ngươi có năng lực thắng ta, cũng có thể."

      "Mạch Nhi." Tư Đồ Cảnh Diễn kéo tay Thẩm Thiển Mạch lại. sao lại tâm tư Thẩm Thiển Mạch chứ. Nàng sợ có sơ xuất, sợ rằng tất cả những việc trước đó thất bại trong gang tấc. Thế nhưng sao có thể để Mạch Nhi của mạo hiểm được?!

      "Cảnh Diễn. Võ công của ta hề kém chàng." Thẩm Thiển Mạch nắm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, lực lượng ấm áp và kiên định ấy theo tay Thẩm Thiển Mạch truyền sang tay Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu chặt mày. Võ công của Thẩm Thiển Mạch và sàn sàn nhau, cũng phải là kém . Thế nhưng võ công của Nam Cương thánh tử thâm bất khả trắc, thêm vào đó thân pháp biến hóa kỳ lạ, giống người Trung Nguyên. Vạn nhất xuất kỳ bất ý, khiến cho Thẩm Thiển Mạch bị thương phải làm sao?!

      cho phép Thẩm Thiển Mạch mạo hiểm!

      "Để ta . Nàng cần tranh." Tay Tư Đồ Cảnh Diễn đẩy Thẩm Thiển Mạch ra sau lưng, giọng trung tính mang theo cho phép kháng cự cùng khí phách và cưng chiều.
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :