Chương 6: Tiêu diệt Nam Cương
Hoàng Cung Nam Cương
Gia Luật Hồng nhíu mày, mặt trầm ngồi, ba ngày, chẳng qua chỉ mới ba ngày mà thôi, Tư Đồ Cảnh Diễn phá mấy chục thành trì, trực tiếp tấn công đến Phàn Thành. Phàn Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Qua Phàn Thành, cơ hồ chính là vùng đất bằng phẳng, cho dù có binh lực đông đảo, nhưng mà, trong mấy ngày qua, dù nguy hiểm đến đâu cũng ngăn cản được bước tiến của quân đội Thiên Mạc, binh lực kia là cái thá gì chứ?.
So sánh với nham hiểm cùng lo âu của Gia Luật Hồng Nam Cương Thánh Tử lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. thân khí độ gặp nguy mà loạn kia giống như mới là Nam Cương Vương.
“ Thánh Tử, phải làm sao bây giờ?” Gia Luật Hồng liếc mắt nhìn Nam Cương Thánh tử ngồi bên, lo lắng .
Nam Cương Thánh tử cả người thân thanh y, thoạt nhìn rất ôn nhã. Độ cong lạnh lùng gương mắt có chút biến hóa, tựa hồ ngay cả ngước mắt cũng lười, giọng rất bình thản:” Chúng ta thua”.
“ Thua? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta chắp tay đem Nam Cương dâng cho người ta! Chúng ta còn tám mươi vạn đại quân! Tại sao có thể chiến mà hàng?” Gia Luật Hồng vừa nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, lập tức thổi râu ria trợn mắt nhả lên, mặt tràn đầy vẻ cam lòng.
Nam Cương ké dài mấy trăm năm. Cho tới nay hề giao thiệp với Trung Nguyên, biết tình huống của Trung Nguyên, mà Nam Cương vẫn rất tự đại, cho là Trung Nguyên chỉ thường thôi, cho nên mới dám tấn công Nam Cương bọn họ, nhưng lại ngờ được Trung Nguyên lại chí cường như vậy.
Thiên Mạc. Chỉ dùng thời gian ba ngày liền công hãm mấy chục thành trì có địa thế hiểm trở của Nam Cương. Vốn cho là địa hình hiểm trở tuyệt đối có thể ngăn cản quân Thiên Mạc, nhưng lại ngờ, địa hình hiểm trở này ở trước mặt quân Thiên Mạc lại chịu được kích.
Hôm nay mắt thấy quân đội Thiên Mạc công phá Phiền Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Gia Luật Hồng làm sao gấp gáp, làm sao phẫn hận, sao có thể cam tâm? là Nam Cương Vương, lần nay để cho Nam Cương Thánh tộc xuất thủ, cũng có dã tâm ôm trọng Trung Nguyên nhưng chẳng những chiếm được chút lợi nào của Trung Nguyên ngược lại đưa tới tấn công của Thiên Mạc, mất nửa giang sơn Nam Cương! Cục tức này sao có thể nuốt trôi.
“Tám mươi vạn?” mặt Nam Cương Thánh tử xẹt qua nụ cười khinh miệt, nâng tròng mắt lên, tựa hồ mang theo vài phần xem thường vài phần thương hại nhìn Gia Luật Hồng: ”Thiên Mạc bây giờ có trăm hai mươi vạn binh mã. Ngươi cho rằng tám mươi vạn quân là đối thủ của Thiên Mạc sao? Nếu như ta đoán sai, Phiền Thành rất nhanh đầu hàng”
“Hàng? Phiền Thành có địa thế hiểm trở, hơn nữa có hai mươi vạn đại quân canh giữ, sao có thể hàng?” Gia Luật Hông nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, khỏi nhíu lông mày, rất ủng hộ .
Nam Cương Thánh tử nhàn nhạt quét mắt nhìn Gia Luật Hồng cái. gì. Gia Luật Hồng là Nam Cương Vương, mà Nam Cương Thánh tộc chỉ là phụ tá của Nam Cương Vương, vì vậy làm trái ý của Gia Luật Hồng. Nhưng mà biết từ lúc Gia Luật Hồng nghe ý kiến của , vội vã hạ thủ với Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng nguy hiểm. Sau đó Gia Luật Hồng lại nghe khuyên, nhất định phải điều động binh lực, liền hiểu, trận chiến này, có lẽ thua.
Nhưng mà ngờ, ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức cũng kịp phản ứng. Vốn cho rằng cứ coi như Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thắng cũng phải trả cái giá cao, nhưng ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại lợi hại như thế.
ra , Tư Đồ Cảnh Diễn lợi hại phải là do binh lực của Thiên Mạc nhiều hay quân đội Thiên Mạc lợi hại mà là do tự bản thân Tư Đồ Cảnh Diễn, là do mưu lược của . Lấy tốc độ cùng chiến lược tinh diệu mà Tư Đồ Cảnh Diễn dùng để tấn công thành trì thâm hiểm, dám khẳng định, ý tưởng muốn tấn công Nam Cương của Tư Đồ Cảnh Diễn ít nhất có năm năm rồi.
Tư Đồ Cảnh Diễn biết hết thảy địa hình của Nam Cương, thậm chí mỗi tòa thành trì nên tấn công như thế nào cũng làm xong kế hoạch tường tận. Hôm nay phải là vội vã đánh Nam Cương mà là sớm có kế hoạch tấn công Nam Cương.
Nam Cương thua. Thua trong tay đối thủ tuyệt đối hiểu . Ỷ có thiên hiểm che chở, buông lỏng binh lực đề phòng, chỉ cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội nhanh chóng chiếm thành trì, càng thêm thua tinh thần.
Đánh giặc, điểm mấu chốt nhất, phải binh lực, mà là tinh thần. Hôm nay mất nửa giang sơn, thua tinh thần quân đội của Nam Cương, sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn? Thành bại cùng lắm chỉ là trong sớm tối mà thôi.
“ Vương Thượng! Tướng lĩnh Phàn Thành đầu hàng!” nam tử có bộ dạng giống như tiểu tướng lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt vào điện, mặt bi thương nhìn Gia Luật Hồng.
Gia Luật Hồng nghe vậy, tựa hồ như ngụm cắn nát hết răng, hung hăng nhìn tiểu tướng đó,
Hoàng Cung Nam Cương
Gia Luật Hồng nhíu mày, mặt trầm ngồi, ba ngày, chẳng qua chỉ mới ba ngày mà thôi, Tư Đồ Cảnh Diễn phá mấy chục thành trì, trực tiếp tấn công đến Phàn Thành. Phàn Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Qua Phàn Thành, cơ hồ chính là vùng đất bằng phẳng, cho dù có binh lực đông đảo, nhưng mà, trong mấy ngày qua, dù nguy hiểm đến đâu cũng ngăn cản được bước tiến của quân đội Thiên Mạc, binh lực kia là cái thá gì chứ?.
So sánh với nham hiểm cùng lo âu của Gia Luật Hồng Nam Cương Thánh Tử lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. thân khí độ gặp nguy mà loạn kia giống như mới là Nam Cương Vương.
“ Thánh Tử, phải làm sao bây giờ?” Gia Luật Hồng liếc mắt nhìn Nam Cương Thánh tử ngồi bên, lo lắng .
Nam Cương Thánh tử cả người thân thanh y, thoạt nhìn rất ôn nhã. Độ cong lạnh lùng gương mắt có chút biến hóa, tựa hồ ngay cả ngước mắt cũng lười, giọng rất bình thản:” Chúng ta thua”.
“ Thua? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta chắp tay đem Nam Cương dâng cho người ta! Chúng ta còn tám mươi vạn đại quân! Tại sao có thể chiến mà hàng?” Gia Luật Hồng vừa nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, lập tức thổi râu ria trợn mắt nhả lên, mặt tràn đầy vẻ cam lòng.
Nam Cương ké dài mấy trăm năm. Cho tới nay hề giao thiệp với Trung Nguyên, biết tình huống của Trung Nguyên, mà Nam Cương vẫn rất tự đại, cho là Trung Nguyên chỉ thường thôi, cho nên mới dám tấn công Nam Cương bọn họ, nhưng lại ngờ được Trung Nguyên lại chí cường như vậy.
Thiên Mạc. Chỉ dùng thời gian ba ngày liền công hãm mấy chục thành trì có địa thế hiểm trở của Nam Cương. Vốn cho là địa hình hiểm trở tuyệt đối có thể ngăn cản quân Thiên Mạc, nhưng lại ngờ, địa hình hiểm trở này ở trước mặt quân Thiên Mạc lại chịu được kích.
Hôm nay mắt thấy quân đội Thiên Mạc công phá Phiền Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Gia Luật Hồng làm sao gấp gáp, làm sao phẫn hận, sao có thể cam tâm? là Nam Cương Vương, lần nay để cho Nam Cương Thánh tộc xuất thủ, cũng có dã tâm ôm trọng Trung Nguyên nhưng chẳng những chiếm được chút lợi nào của Trung Nguyên ngược lại đưa tới tấn công của Thiên Mạc, mất nửa giang sơn Nam Cương! Cục tức này sao có thể nuốt trôi.
“Tám mươi vạn?” mặt Nam Cương Thánh tử xẹt qua nụ cười khinh miệt, nâng tròng mắt lên, tựa hồ mang theo vài phần xem thường vài phần thương hại nhìn Gia Luật Hồng: ”Thiên Mạc bây giờ có trăm hai mươi vạn binh mã. Ngươi cho rằng tám mươi vạn quân là đối thủ của Thiên Mạc sao? Nếu như ta đoán sai, Phiền Thành rất nhanh đầu hàng”
“Hàng? Phiền Thành có địa thế hiểm trở, hơn nữa có hai mươi vạn đại quân canh giữ, sao có thể hàng?” Gia Luật Hông nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, khỏi nhíu lông mày, rất ủng hộ .
Nam Cương Thánh tử nhàn nhạt quét mắt nhìn Gia Luật Hồng cái. gì. Gia Luật Hồng là Nam Cương Vương, mà Nam Cương Thánh tộc chỉ là phụ tá của Nam Cương Vương, vì vậy làm trái ý của Gia Luật Hồng. Nhưng mà biết từ lúc Gia Luật Hồng nghe ý kiến của , vội vã hạ thủ với Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng nguy hiểm. Sau đó Gia Luật Hồng lại nghe khuyên, nhất định phải điều động binh lực, liền hiểu, trận chiến này, có lẽ thua.
Nhưng mà ngờ, ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức cũng kịp phản ứng. Vốn cho rằng cứ coi như Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thắng cũng phải trả cái giá cao, nhưng ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại lợi hại như thế.
ra , Tư Đồ Cảnh Diễn lợi hại phải là do binh lực của Thiên Mạc nhiều hay quân đội Thiên Mạc lợi hại mà là do tự bản thân Tư Đồ Cảnh Diễn, là do mưu lược của . Lấy tốc độ cùng chiến lược tinh diệu mà Tư Đồ Cảnh Diễn dùng để tấn công thành trì thâm hiểm, dám khẳng định, ý tưởng muốn tấn công Nam Cương của Tư Đồ Cảnh Diễn ít nhất có năm năm rồi.
Tư Đồ Cảnh Diễn biết hết thảy địa hình của Nam Cương, thậm chí mỗi tòa thành trì nên tấn công như thế nào cũng làm xong kế hoạch tường tận. Hôm nay phải là vội vã đánh Nam Cương mà là sớm có kế hoạch tấn công Nam Cương.
Nam Cương thua. Thua trong tay đối thủ tuyệt đối hiểu . Ỷ có thiên hiểm che chở, buông lỏng binh lực đề phòng, chỉ cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội nhanh chóng chiếm thành trì, càng thêm thua tinh thần.
Đánh giặc, điểm mấu chốt nhất, phải binh lực, mà là tinh thần. Hôm nay mất nửa giang sơn, thua tinh thần quân đội của Nam Cương, sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn? Thành bại cùng lắm chỉ là trong sớm tối mà thôi.
“ Vương Thượng! Tướng lĩnh Phàn Thành đầu hàng!” nam tử có bộ dạng giống như tiểu tướng lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt vào điện, mặt bi thương nhìn Gia Luật Hồng.
Gia Luật Hồng nghe vậy, tựa hồ như ngụm cắn nát hết răng, hung hăng nhìn tiểu tướng đó,
từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi cái gì?"
Tiểu tướng thấy thần sắc Gia Luật Hồng dữ tợn, mặt lại càng bi thương: "Vương Thượng, Phàn Thành bị hạ!"
"Tốt. Tốt. Tố lắm." Gia Luật Hồng nghe xong lời của tiểu tướng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, giận dữ cười, giống như kẻ điên cười , Phàn Thành bị hạ? Đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương cư nhiên dễ dàng bị phá như vậy.
Tự sụp đổ? Đoạn đường Tư Đồ Cảnh Diễn tấn công xuống, ân uy cùng thi hành, thu được lòng của dân chúng Nam Cương, đả kích sĩ khí của quân đội Nam Cương, đí tới Phàn Thành, tinh thần kia tựa như là mặt trời lúc ban trưa, từng tòa thiên hiểm thành trì bị hạ. Quân đội Nâm Cương thể ngăn được Tư Đồ Cảnh Diễn.
Cùng nhau tới. Bọn họ cũng đều biết Phàm là quân đội đầu hàng. Tư Đồ Cảnh Diễn đều đối xử tử tê, nếu như dám phản kháng, kết quả tất nhiên vô cùng thê thảm. người nào dám ngăn cản, hoặc là , người nào nguyện ngăn cản. Trong lòng người Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng giống như thần thánh vậy.
Kính sợ tài năng của . Khâm phục lợi hại của . Có người vui mừng thần phục theo , có người sợ hãi nên dám phản kháng. Bất kể là loại nào, mục đích của Tư Đồ Cảnh Diễn đều đạt được, quân đội Nam Cương bao giờ có thể ngăn được bước tiến của .
" xuống ." Gia Luật Hồng chậm rãi thu hồi nụ cười điên cuồng, mặt phảng phất như già mấy chục tuổi, bị thương ngã ở ghế, phất phất tay, thần sắc tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Nam Cương Thánh tử lạnh nhạt liếc nhìn Gia Luật Hồng, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng qua là dung mạo có nhàn nhạt tiếc hận. Gia Luật Hồng phải là người hoàn toàn có tài năng, chẳng qua là quá mức tự đại, quá mức bảo thủ.
"Tại sao? Ta rốt cuộc thua ở chỗ nào?" Gia Luật Hồng chợt ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Nam Cương Thánh tử, trong mắt tràn đầy cam lòng. Vị trí Nam Cương Vương của cũng dễ làm, đối với việc huấn luyện quân đội Nam Cương khắc cũng dám lười biếng, tại sao? Tại sao Nam Cương của lại chịu nổi đòn! Cả Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn mới dùng mấy ngày mà thôi.
Nam Cương Thánh tử nhìn Gia Luật Hồng, thanh lạnh nhạt mà lạnh lùng vô tình truyền đến: " phải người quá yếu. Là do quá mạnh mẽ."
Lời rất đạm mạc nhưng cũng rất đúng. Đúng là phải Nam Cương quá yếu, nếu như Nam Cương yếu, thể ở chỗ này xưng bá nhiều năm như vậy. Là Tư Đồ Cảnh Diễn quá mạnh mẽ. Rất lâu trước kia làm xong hết thảy kế hoạch ứng chiến, tựa hồ có thứ gì có thể chạy thoát khỏi tính toán của . Tất cả, tất cả, đều được tính toán vô cùng chính xác.
So sánh với khí bi thương, cửa hoàng cung Nam Cương, Phàn Thành lại tràn đầy khí vui sướng.
"Ha ha, sau khi đánh hạ Phàn Thành, Nam Cương chính là vùng đất bằng phẳng! Xem Nam Cương còn cách gì ngăn trở chúng ta!" tướng quân, thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn hưng phấn .
Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua tia tán thưởng cùng tia lo lắng, ôn hòa nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn cười : " ngờ lại nhanh như vậy. Nhưng mà ngươi cũng biết sở dĩ có thể đánh nhàng như vậy là vì Nam Cương Vương chỉ ỷ vào thiên hiểm mà bỏ qua bố trí binh lực. Binh lực chủ yếu của Nam Cương đều ở phía sau."
câu đánh thức người trong mộng. Những tướng quân kia hai mặt nhìn nhau. Đúng vậy, đường tới đây, bọn họ tựa hồ phí chút sức lực nào, đều dựa vào kế sách và mưu lược của Hoàng Thượng, bọn họ còn tưởng rằng Nam Cương chính là chịu nổi đòn như vậy, giờ bọn họ mới nhận ra, ra là lực lượng chính của Nam Cương còn chưa động thủ. Chiến dịch phía sau nhìn như nhàng hơn phía trước, ra càng thêm khó khăn.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời của Huyền Lâu, sắc mặt thay đổi, khóe miệng nở nụ cười tà mị, quét qua sắc mặt khác nhau của các tướng quân, lời nhàn nhạt nhưng lại hàm chứa khí phách vô biên: "Sợ cái gì? Nam Cương cùng lắm chỉ còn tám mươi vạn binh lực mà chúng ta lại còn trăm bốn mươi vạn. Chẳng lẽ còn sợ đánh cược Nam Cương?"
câu vừa ra, thần sắc vốn mang theo vài phần sầu lo của các vị tướng quân lập tức vui vẻ. Đúng vậy, cộng thêm tù binh quân đội Nam Cương, bọn họ có trăm bốn mươi vạn quân binh, còn sợ tám mươi vạn binh lực của Nam Cương sao? Nhiều thành trì thiên hiểm như vậy đều hạ được, chẳng lẽ còn sợ vùng đất bằng phẳng phía sau sao?
"Huống chi quân đội Nam Cương chưa chắc dám ứng chiến!" Đưa mắt quét tất cả mọi người lượt, giọng của Tư Đồ Cảnh Diễn hàm chứa khí phách tuyệt đối cùng cuồng ngạo, nhàn nhạt bỏ lại câu như vậy
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nhàn nhạt. sai. Trải qua mấy ngày nay, quân đội Nam Cương chỉ sợ dám ứng chiến. Ngay cả có ứng chiến tinh thần cũng xuống cực kì thấp. Sao có thể là đố thủ của Thiên Mạc chứ?
Giương môi nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. mặc khôi giáp chủ soái, cả người là thân hồng
y như cũ, dị mà chói mắt, cho dù là màu đỏ xinh đẹp như vậy, vẫn toát ra được khí phách của . cần khôi giáp, vẫn có thể đỉnh thiên lập địa, để bất kì kẻ nào có thể bỏ qua . cần vật tượng trưng cho thân phận, bởi vì chỉ cần đứng ở đó, ai có thể chất vấn thân phận của , càng có người nào dám làm trái ý của .
Đây là Cảnh Diễn của nàng. Đây chính là phu quân làm bạn với nàng cả đời này.
"Chủ nhân, Đô Thành Thiên Mạc đưa tin." Thanh Tùng thân áo đen lạnh lùng nhanh chóng đưa cho Tư Đồ Cảnh Diễn tờ giấy , thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng.
Thẩm Thiển Mạch hồ nghi nhìn tờ giấy trong tay Thanh Tùng, xem ra tình huống ở Đô Thành Thiên Mạc tốt.
"Thời gian mười ngày đủ rồi" Tư Đồ Cảnh Diễn xem xong tờ giấy , thần sắc hề thay đổi, chẳng qua là nhàn nhạt ném ra câu như vậy.
Thẩm Thiển Mạch nhìn gò má Tư Đồ Cảnh Diễn, ngũ quan thẳng đứng vây quanh độ cong thâm thúy, đôi con ngươi đen như mực chưa bao giờ để lộ ra bất kì tâm tư gì kia giờ phút này ràng lộ ra loại ánh sáng, đó là ánh sáng của thắng lợi sắp tới, hoặc có thể đó là ánh sáng của chuyện tình mong đợi rất lâu cuối cùng cũng tới
Last edited by a moderator: 21/1/15