1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Thủy Thanh Thiển (Full 4Q +5NT - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Nguy hiểm trùng trùng

      Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch ăn ý nhìn đối phương cái, đều nhìn thấy thấu hiểu và tự tin trong con ngươi đen nhánh của đối phương, khóe miệng đồng thời nở nụ cười mị hoặc chúng sinh, hai người đen trắng, đều phong hoa tuyệt đại giống nhau, cùng ở bên nhau, đó là thâm tình và tín nhiệm dù có xảy ra chuyện gì cũng thể thay đổi.

      Tuyệt trận. Có thể chỉ có có về. Nhưng mà bản đồ bố trí quân ở trước mắt, cả Lê Quốc ở trong tay, lấy được Lê Quốc đồng nghĩa với việc lấy được tiên cơ và cơ hội tranh đoạt thiên hạ, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ?

      Huống chi bọn họ là ai? Là Thẩm Thiển Mạc cùng Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong thiên hạ này còn có thứ gì có thể làm khó vọn họ, làm cho bọn họ sợ hãi chứ.

      “ Vậy vào” Tư Đồ Cảnh Diễn hài lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch, đây chính là nữ nhân của , vô cùng tự tin, bất cứu lúc nào cũng sợ hãi, bao giờ vì sợ hãi mà rút lui.

      Nắm chặt tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, hai người cùng sóng vai bước vào bên trong tuyệt trận. Mới vừa bước vào tuyệt trận, cảnh tượng trong trận cũng biến hóa.

      phải là gian Tàng Thư Các nho mà Thẩm Thiển Mạch vừa nhìn thấy mà là vùng đất trống sương mù giăng kín, mênh mông tràn đầy trầm và nguy hiểm.

      Dõi mắt nhìn lại, bốn phía rồng tuếch, sương mù mênh mông, dường như thấy được điểm cuối, mà giấu trong mảnh sương mù mênh mông này là nguy hiểm tùy thời có thể cướp tính mạng con người.

      Thần sắc của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn chưa bao giờ ngưng trọng như thế. Tuyệt trận, bọn họ biết phá giải như thế nào. Cho nên gọi là tuyệt, cũng chính bởi vì Tuyệt trận tuân theo trận nhãn, thể dùng phương pháp hóa giải giống như những trận pháp khác.

      “ Như thế nào?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mi, nhìn cảnh tượng giăng đày sương mù trước mắt, nàng biết ở trong tuyệt trận này, mỗi bước cũng có thể dẫn đến nguy hiểm trí mạng, vì vậy nếu nắm chắc, nàng cũng muốn di chuyển.

      Trong con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lóe ra thứ ánh sáng giống như bảo thạch màu đen, hơi nheo lại, nhìn sương mù mênh mông trước mặt, phảng phất như rơi vào trầm tư, đôi con ngươi cũng trầm như vậy, giống nhưcả vũ trụ bao la cũng bị hút vào.

      Trầm mặc hồi lâu, khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nở nụ cười, chân trái hướng phần đất bên chân phải điểm cái, lấy khinh công lướt qua, cách chỗ đặt chân lúc đầu trượng, Thẩm Thiển Mạch làm theo phương pháp của Tư Đồ Cảnh Diễn ba xuống nơi đó.

      Mặc dù Tư Đồ Cảnh Diễn gì, nhưng từ trong tươi cười của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch biết biết phải như thế nào. Mặc dù đối với trận pháp nàng cũng hiểu biết nhưng thể tinh thông bằng Tư Đồ Cảnh Diễn, đối với tuyệt trận lại càng biết phá giải, vì vậy tốt nhất là theo Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn mang nàng , vậy nàng liền theo . Đây chính là tín nhiệm toàn tâm toàn ý, đem tính mạng giao cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng yên tâm.

      Ngước mắt nhìn, cảnh sắc trước mắt lại biến hóa, sương mù mênh mông vừa rồi biến mất thấy thay vào đó là mảnh non xanh nước biếc.

      Núi rất xanh cũng rất nguy nga, nếu phải là mình ở trong tuyệt trạn, Thẩm Thiển Mạch còn tưởng nàng đến nơi non xanh nước biếc. Huyễn trận này quá giống , hơn nữa còn rất cường đại.

      loại Huễn trận cũng chỉ có thể biến hóa ra cây cối, hơn nữa muốn lấy điều kiện thực tế mà chế tạo, chính là trận pháp giống như Huyền Thiên trận pháp, cũng thể ngờ ở trong Huyễn trận thay đổi thành tòa núi nguy nga.

      Con ngươi Thẩm Thiển Mạch nhíu lại chặt, tuyệt trận này đúng là đơn giản.

      “ Mạch Nhi sợ sao?” Tư Đồ Cảnh Diễn vừa nhíu lại chân mày nhìn trận pháp trước mắt, vừa cười hỏi.

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mi, khóe miệng nở nụ cười, mang theo tín nhiệm :” Có Cảnh Diễn ở đây, có cái gì đáng sợ”

      Tư Đồ Cảnh Diễn gì, có điều cầm chặt tay của Thẩm Thiển Mạch, cỗ khí tức ấm áp mà có lực theo bàn tay khớp xương ràng của Tư Đồ Cảnh Diễn truyền vào trong lòng bàn tay Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nở nụ cười.

      “ Hừ! Xem ra kẻ bày trận này cũng quá cao minh!” Con ngươi đen như mực của lộ ra tia ánh sáng rực rỡ, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng mà cuồng ngạo, cây quạt trong tay giống như có linh tính, nhanh dao động, hướng cái bóng của tòa núi nguy nga ở trong nước đánh tới.

      có tiếng vang cũng hề lay động. Hết thảy trước mắt đều biến mất hết. Chiết phiến của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng quay trở lại tay . Xuất trước mắt Thẩm Thiển Mạch là cảnh tượng nàng nhìn thấy lúc đầu tiên tiến vào: tàng thư các xuất .

      Trong lòng vui vẻ, ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại dễ dàng phá giải được tuyệt trận lồng trong huyễn trận. Huyễn trận đả thương người , nhưng nếu đặt trong tuyệt trận, nghi ngờ gì làm rối loạn tầm mắt, đưa con người vào chỗ chết.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng mi nhìn Thẩm Thiển Mạch, thấy tán thưởng trong mắt Thẩm Thiển Mạch cùng ý cười vui vẻ nơi khóe miệng, trong lòng ấm áp, cười :” Huyễn trận phá. Nhưng mà tuyệt trận hung hiểm, nhất định phải cẩn thận”

      “ Uừ. Ta tự cẩn thận” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch xẹt qua tia ngưng trọng, khóe miệng có ý cười ấm áp, ngước mắt cẩn thận quan sát căn phòng.

      Bản đồ bố trí quân ở đâu? Tuyệt trận hung hiểm dị thường, bọn họ thể tùy tiện lại trong phòng, cũng thể lật từng ngóc ngách để tìm bản đồ.

      Bọn họ chỉ có cơ hột. Tìm đúng vị trí của bản đồ bố trí quân , bằng tốc độ nhanh nhất bắt được nó, sau đó rời khỏi tuyệt trận. Nếu bị vây hãm lâu ở trong tuyệt trận, dữ nhiều lành ít

      “ Tuyệt trận mặc dù cao tuyệt nhưng mà gian phòng kia lại quá , thể nghi ngờ làm giảm lực lượng của tuyệt trận xuống rất nhiều” Tư Đồ Cảnh Diễn nở nụ cười tự tin

      Tuyệt trận hung hiểm dị thường, chỉ cần bước nhâm bước cũng có thể chết toàn thây, hơn nữa cơ quan trong tuyệt trận vòng lại vòng, khi tiến vào tuyệt trận rất khó chạy thoát. Nhưng gian Tàng thư các này rất , phạm vi tuyệt trận cũng liền có hạn, lấy khinh công cao cường của bọn họ, sau khi cơ quan khởi động, có thể vừa né tránh vừa nhảy ra khỏi phạm vị của Tuyệt trận, mặc dù cũng tương đối nguy hiểm, nhưng phải chống đỡ với tấn công của các cơ quan liên hoàn

      “ Chàng đoán Nạp Lan Dung để nó ở nơi nào?” Thẩm Thiển Mạch nhìn chằm chằm căn phòng vòng, nhàn nhạt hỏi. Mỗi chỗ bài bố trong gian phòng này đều có vẻ như có chút trọng yếu gì đó, chỗ nào cũng có thể, rốt cục là chỗ nào đây?

      Tư Đồ Cảnh Diễn nghiêng mặt, ánh sáng mờ tối của Tàng thư các chiếu lên mặt , quấn quanh gò má mê người của . Tròng mắt của đen như mực, thâm thúy như động đen thấy đáy, thu hút hết tất cả mọi thứ. hơi ngẩng đầu, tựa hồ suy nghĩ vấn đề, đột nhiên con ngươi đen như mực đó xẹt qua đạo ánh sáng, giống như sao băng lướt qua phía chân trời, vô cùng lóng lánh.

      “ Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất” Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ vào bức tranh đối diện cùng Thẩm Thiển Mạch, mím môi .

      Thẩm Thiển Mạch giương mi, phải là nàng nghĩ qua đến chỗ đó, vị trí này là dẽ thấy nhất, cũng là chỗ mà mọi người nghĩ đến nhất. Nhưng mà chưa chắc Nạp Lan Dung chưa chắc làm như vậy. Tư Đồ Cảnh Diễn tại sao lại khẳng định như vậy? Phải biết, ở trong tuyệt trận này bọn họ thể mạo hiểm thử nghiệm.

      Nếu như tuyệt trận khởi động, bọn họ phải tìm mọi cách thoát khỏi tuyệt trận, muốn tiến vào tuyệt trận lần nữa khó khăn càng thêm khó khăn, chỉ đành phải đợi sau này thăm dò tiếp, nhưng trải qua chuyện này, Nạp Lan Dung chắc chắn đề cao cảnh giác, bọn họ muốn đắc thủ lần nữa càng thêm khó khăn.

      “ Nơi này là chỗ hung hiểm nhất trong trận thế, cũng là nơi cách bên ngoài trận pháp xa nhất. Cho sù lấy được bức họa cũng chưa chắc có thể ra khỏi tuyệt trận” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua tia ngưng trọng, biết sơ trận pháp của tuyệt trận, mặc dù có cách phá giải, nhưng nơi nào nguy hiểm vẫn có thể nhận ra được, đây cũng chính là nguyên nhân khẳng định bức họa kia chính là bản đồ bố trí quân .

      Thẩm Thiển Mạch giương mày, nghi hoặc nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, trốn thoát được? Nơi này cùng lắm chỉ cách bên ngoài mấy trượng, muốn rời khỏi chỉ trong nháy mắt mà thôi, tuyệt trận có thể lợi hại như vậy sao?

      Tư Đồ Cảnh Diễn thấy được nghi hoặc trong mắt Thẩm Thiển Mạch, ở nụ cười tà mị:” Người khác trốn thoát được có nghĩa là ta trốn thoát được. Lát nữa ta lấy bức họa, Mạch Nhi nàng trực tiếp xuất trận”

      Thảm Thiển Mạch bình tĩnh nhìn con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn, mặt xẹt qua tươi cười, ngược lại càng kéo chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn, từng chữ:” cùng

      Tư Đồ Cảnh Diễn thấy kiên định trong con ngươi của Thẩm Thiển Mạch, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nhéo mũi của Thẩm Thiển Mạch, bất đắc dĩ lại cưng chiều :” đúng là có cách nào lừa gạt được đôi mắt của nàng”

      Tuyệt trận chính là đẹ nhất trận, há chỉ là hư danh. Thoạt nhìn khoảng cách chỉ có mấy trượng, nhưng mọt khi tuyệt trận khởi động, muốn rời khỏi, cũng giống như từ giữa thiên quân vạn mã mà thoát ra” Người khác chưa chắc. Nhưng Cảnh Diễn, chàng chắc chắn lừa được ta” Thẩm Thiển Mạch giương môi nở nụ cười, chác chắn . Bởi vì bây giờ nàng quá quen thuộc Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng quá , động tác, mỉm cười của Tư Đô Cảnh Diễn, nàng cũng có thể nhìn ra sơ hở

      Mới vừa rồi khi Tư Đồ Cảnh Diễn lời kia, thần sắc có tia mất tự nhiên, tuy chỉ là tia mất tự nhiên nhưng thoát khỏi mắt của Thẩm Thiển Mạch.

      lấy bức họa đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Mạch Nhi, nàng phải tin tưởng ta” Tư Đồ Cảnh Diễn dùng sức đè lại bả vai của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vẻ cưng chiều cùng khí phách, :” Cho nên, nghe lời”

      “ Cảnh Diễn, ta phải là gánh nặng” Thẩm Thiển Mạch cố chấp nâng hai tròng mắt lên, nàng dĩ nhiên biết lấy bức họa hung hiểm dị thường, cũng biết khi tuyệt trận khởi động rất khó ra ngoài, nhưng mà nàng cũng phải là gánh nặng, nàng cũng có thân công phu tuyệt thế, nàng có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể che chở cho Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn vào Thẩm Thiển Mạch, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ mà vui vẻ cưng chiều:” Mạch Nhi của ta, ta có cách nào với nàng”

      “ Chàng lấy bức họa, ta che chở cho chàng” Thẩm Thiển Mạch nghe thấy lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, biết Tư Đồ Cảnh Diễn đồng ý để nàng ở lại cùng , lập tức chút khách khí .

      Tư Đồ Cảnh Diễn gật đầu, hai người nhìn nhau cái, cần nhiều lời, hai người rất ăn ý, đồng thời động thủ.

      Tư Đồ Cảnh Diễn bay trung, giống như đạo sấm chớp, lạp tức lấy bức họa kia. Thẩm Thiển Mạch bạch y bay bay, dải lụa từ ống tay áo bay ra, giúp Tư Đồ Cảnh Diễn chắn hết những mũi tên do khởi động tuyệt trận gây ra.

      Các mũi tên từ bốn phương tám hướng đều bay hướng đến chỗ Tư Đồ Cảnh Diễn. Dải lụa trong tay Thẩm Thiển Mạch bay tán loạn, ngừng chặn lại các mũi tên, Tư Đồ Cảnh Diễn vừ lấy được bức họa liền lập tức lui thân, cùng Thẩm Thiển Mạch bay ra ngoài

      Chỉ trong chốc lát, từ chỗ bọn họ vừa mới đứng đến chỗ bức họa chằng chịt tiễn vũ, nếu như vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn né tránh chậm chút, hoặc là Thẩm Thiển Mạch thoáng chậm nhịp giờ phút này Tư Đồ Cảnh Diễn biến thành cái cây gai.

      Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch vừa muốn đạp xuống đất để mượn lực bay ra ngoài dưới đất đột nhiên lại xuất kiếm sắt. Kiếm sắt trắng lóa chằng chịt từ dưới đất nhô lên, vốn Tàng Thư Các mờ tối cũng bị kiếm sắt là sáng loáng mảnh.

      Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua tia ngưng trọng, chân vốn muốn diểm xuống đất lập tức thu hồi, ép buộc dùng nội lực lui về phía sau, đồng thời Thẩm Thiển Mạch ở trung cũng xoay người, lui về phía sau từng bước.

      Vừa lui về, chỉ mất cơ hội tuyệt hảo để rời khỏi tuyệt trận mà còn khởi động cơ quan liên hoàn của tuyệt trận.

      Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn nhanh nhìn lại, lập tức tránh ra bởi vì vừa rồi lui nhầm mà khởi động cơ quan làm cho ám khí phóng ra, trong mắt cũng thoáng qua tia ngưng trọng

      Tuyệt trận này quả nhiên là danh bất hư truyền, giống như có thể tính toán bọn họ chạy trốn như thế nào, kìm chân bọn họ, chẳng những làm bọn họ thể rời , ngược lại bị vây hãm trong trận.

      Thẩm Thiển Mạch vừa nhanh chóng tránh khỏi ám khí, vùa nhíu lại chân mày, con ngươi vẫn bình tĩnh thong dong giờ phút này có mấy phần nóng nảy. Ám khí kia cuồn cuộn ngừng, ngừng đánh vè phía nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn, ngay cả khi bọn họ có công phu vô song cũng có lúc có sơ hở.

      Thiết kiếm trắng lóa càng làm nổi bật quang mang màu xanh biếc của ám khí, vừa nhìn biết là có kịch độc, khi ám khí chạm vào người, chỉ sợ chết mà có chỗ chôn.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 12.2: (TIẾP)


      Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn cẩn thận né tránh ám khí. Đột nhiên, ám khí bắn trúng bản vẽ trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn. Khi bản vẽ sắp rơi xuống, Thẩm Thiển Mạch chút suy nghĩ vươn tay ra bắt, thế nhưng vừa đưa tay ra, trong lúc phân tâm để lộ ra phía sau lưng ở trong phạm vi ám khí tập kích.

      Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế vội vã sử dụng nội lực đánh văng ám khí, còn bàn thân do dùng nội lực để khống chế thân hình lăng nên bị lực lượng cắn trả, rơi thẳng xuống thiết kiếm. Thẩm Thiển Mạch thấy Tư Đồ Cảnh Diễn rơi xuống, trong mắt vẻ kinh hoảng, bạch lăng phía tung ra ôm lấy thân thể Tư Đồ Cảnh Diễn rơi xuống. Tư Đồ Cảnh Diễn mượn lực nhảy lên, đứng lưng tựa lưng cùng Thẩm Thiển Mạch trong trạng thái phòng thủ.

      Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, kịp để Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch có bất kỳ hoang mang nào, ám khí xung quanh như dòng suối bao giờ khô kiệt, cuồn cuộn ngừng đánh úp về phía bọn họ.

      Đôi lông mày đậm của Tư Đồ Cảnh Diễn cau lại, tiếp tục như vậy phải biện pháp. Bọn họ mệt mỏi ứng phó ám khí, đơn giản là nửa bước khó , mỗi lần muốn tiến về phía trước, ám khí lại tăng thêm, bắt buộc bọn họ phải lui lại.

      Nếu cứ liên tục giằng co như vậy, cho dù có bản lĩnh có thể tránh ám khí bị giết chết, nhưng đến sáng ngày mai, người quét dọn Tàng Thư Các phát , thông báo cho Nạp Lan Dung. Nạp Lan Dung lấy trăm vạn binh lực của Lê Quốc, cộng thêm cả mấy nghìn cao thủ đối phó và Thẩm Thiển Mạch, và Thẩm Thiển Mạch phải chết thể nghi ngờ.

      " thể đợi thêm được nữa!" Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đồng thời nhìn nhau. Bọn họ tiêu tốn ít thời gian trong trận pháp này, nếu còn tiếp tục, tới sáng mai, đại ổn!

      Lông mày hai người đều nhíu chặt lại, lên dứt khoát. Xem ra chỉ còn cách cứng rắn lao ra thôi.

      Cách duy nhất chính là người dùng nội lực đánh văng ám khí trong khoảng thời gian, để người kia có cơ hội chạy . Nhưng cứ như vậy, người sử dụng nội lực cách nào thoát ra được, hơn nữa sau đó có thể dẫn tới việc rơi xuống do thiếu hụt nội lực, mà mặt đất đều là thiết kiếm a! Phía có lẽ còn có cả độc tố biết là gì nữa!

      "Cứ như ban nãy." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thẩm Thiển Mạch, vừa dùng nội lực đánh văng ám khí, Thẩm Thiển Mạch lại dùng bạch lăng kéo lấy cơ thể . Nếu phối hợp tốt, có thể lợi dụng điểm này thoát ra khỏi phạm vi ám khí.

      "Được." Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thiển Mạch tạo thành độ cong tươi cười đáp lại.

      Tình huống hôm nay cho phép nàng do do dự dự được nữa. Nàng nhất định có thể làm được. Nếu làm được, nàng nhất định khiến Lê Quốc nợ máu phải trả bằng máu! Lấy thiên hạ này tế điện cho Tư Đồ Cảnh Diễn!…

      Đúng vậy. Nếu nàng thất thủ, nàng chọn cách cùng rơi vào thiết kiếm với Tư Đồ Cảnh Diễn như những nữ tử khác, bởi cách như vậy quá vô ích! Nàng cầm địa đồ quân này rời khỏi đây, tiêu diệt Lê Quốc, tiêu diệt Lâm Vị, nắm lấy thiên hạ để tế điện Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Khi đó, nàng mới có thể còn chút khúc mắc nào theo Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Tất nhiên, ông trời vẫn còn quan tâm tới bọn họ.

      Tư Đồ Cảnh Diễn dùng nội lực đánh văng ám khí xung quanh, Thẩm Thiển Mạch bay đường thoát khỏi vòng vây ám khí, ti đái thuận lợi bay ra, dùng hết sức kéo Tư Đồ Cảnh Diễn lên. Tư Đồ Cảnh Diễn mượn lực nhảy, khó khăn lắm mới lướt qua vòng vây ám khí.

      Hai người cùng nhìn nhau cười.

      tàn khốc trong mắt, hai người cẩn thận ứng phó ám khí và cơ quan tầng tầng lớp lớp bốn phía. Cự ly chỉ có mấy trượng mà hai người mất tới nửa canh giờ mới thoát ra được.

      Ra khỏi phạm vi tuyệt trận, lòng bàn tay Thẩm Thiển Mạch đẫm mồ hôi. Đây là lần hung hiểm lớn nhất từ trước đến nay của nàng.Cho dù ngày ấy thiếu chút nữa chết ở Kỳ Phong Lâm, chỉ sợ cũng có lần nào mạo hiểm hơn.

      là vật lộn quanh quẩn sát biên giới sống hoặc chết, sơ ý chút là chết rồi. Thế nhưng nàng lại chút sợ hãi, bởi vì, người nàng nhất ở bên cạnh nàng.

      "Tuyệt trận quả nhiên danh bất hư truyền." Thần sắc Tư Đồ Cảnh Diễn như thường, cặp mắt đen vẫn mang theo thâm trầm trước sau như , khóe môi phác họa nụ cười tà mị. Chẳng qua là Thẩm Thiển Mạch có thể thấy khi Tư Đồ Cảnh Diễn ra khỏi tuyệt trận cũng thở phào nhõm.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn bản vẽ trong tay, chậm rãi mở ra. Vừa rồi khi ở trong tuyệt trận căn bản có thời gian nghiệm chứng bản vẽ này có đúng là địa đồ quân .

      Thẩm Thiển Mạch cảm giác mồ hôi trong tay mình như hề bớt chút nào, trái lại còn toát ra nhiều hơn. Làm sao có thể khẩn trương được đây! Đây chính là bản vẽ mà bọn họ mạo hiểm sinh mạng để có được, nếu phải địa đồ quân , vậy tất cả việc bọn họ làm đều uổng phí, còn có thể đả thảo kinh xà, khiến Nạp Lan Dung sinh lòng cảnh giác.

      Bản vẽ chậm rãi được mở ra. Địa hình Lê Quốc, bố trí quân đều ràng giấy. tường tận tỉ mỉ này khiến Thẩm Thiển Mạch cảm thấy như toàn bộ Lê Quốc ở ngay trước mắt nàng.

      Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn tạo thành nụ cười cuồng ngạo. đây là địa đồ quân , vậy nhất định chính là nó.

      Đưa tay ra ôm chầm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn cười tà mị, " biết ngày mai Nạp Lan Dung biết được tin tức này, có sắc mặt thế nào đây?"

      "Nhất định rất thú vị. Chỉ tiếc, chúng ta thấy được." Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nhếch lên nụ cười tà khí, đôi mắt đen thoáng lên tia giảo hoạt, còn vừa lộ ra vẻ tiếc hận vạn phần.

      Nay địa đồ quân tới tay, bọn họ cần thiết ở lại Lê Quốc nữa, nếu còn ở lại Lê Quốc tất nhiên nguy hiểm tầng tầng lớp lớp. Địa đồ quân bị trộm, người đầu tiên mà Nạp Lan Dung nghĩ tới chính là Thẩm Thiển Mạch. Ở hoàng cung Lê Quốc, còn ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy? !

      "Nghe Ngôn Tu Linh cũng mới tới đô thành Lê Quốc rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn cũng cười lắc đầu, trong đôi mắt đen cũng lên tia trêu tức, vừa cười vừa .

      Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, mắt sáng lên, cười , "Cảnh Diễn như thế, chỉ sợ Ngôn Tu Linh tức sùi bọt mép."…
      Tâm tư Thẩm Thiển Mạch nhanh nhẹn bực nào chứ, lời Tư Đồ Cảnh Diễn vừa , nàng lập tức hiểu được ý tứ trong đó. Đến lấy trộm địa đồ quân này, chỉ có Thiên Mạc và Lâm Vị. Nếu Ngôn Tu Linh ở đây, vậy chỉ có thể là Thiên Mạc, Nạp Lan Dung tất nhiên hoài nghi nàng. Nhưng nếu Ngôn Tu Linh ở đô thành Lê Quốc, vậy khác biệt rất lớn.

      Thẩm Thiển Mạch bị Nạp Lan Dung khống chế, võ công mất hết. Mà Ngôn Tu Linh cũng là cao thủ võ lâm, lại lặng lẽ lẻn vào đô thành Lê Quốc. Nạp Lan Dung tự nhiên hoài nghi lên đầu Ngôn Tu Linh. Nàng chỉ cần an an phận phận ở trong cung, giả bộ như võ công bị phế, Nạp Lan Dung tự nhiên sinh nghi.

      Nếu nàng rời , vậy chính là đánh khai. Ngước lên nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch nhéo nhéo khuôn mặt củaTư Đồ Cảnh Diễn, rốt cuộc vẫn là Tư Đồ Cảnh Diễn suy nghĩ sâu xa a.

      "Bất quá, việc Ngôn Tu Linh tới cực kỳ bí mật, Nạp Lan Dung biết có hỏi thăm được ra ." Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, muốn giá họa cho Ngôn Tu Linh, cũng phải để Nạp Lan Dung biết được hành tung Ngôn Tu Linh mới được.

      Thẩm Thiển Mạch cười thản nhiên , "Điều này Cảnh Diễn chàng cần phải lo lắng. Tin tức của Nạp Lan Dung chỉ sợ còn nhanh hơn chàng đó."

      "Ồ?" Tư Đồ Cảnh Diễn ngước mắt, tò mò nhìn Thẩm Thiển Mạch. Tổ chức tình báo của Mị Huyết Lâu còn hơn cả Tu Gia Thương Phô của Ngôn Tu Linh, mà Thẩm Thiển Mạch lại tin tức của Nạp Lan Dung còn nhanh hơn cả ? biết Thẩm Thiển Mạch như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, thể nào vô duyên vô cớ như thế.

      Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, nhíu mày, "Cảnh Diễn có biết chủ tử của Thiên Tuyệt Lâu và Thiên Khuyết Lâu là ai ? !"

      Tư Đồ Cảnh Diễn nghe vậy liền hiểu. Thiên Tuyệt Lâu và Thiên Khuyết Lâu là khách sạn lớn nhất và tửu lâu tốt nhất, hầu như phân bố khắp thiên hạ. vẫn luôn tìm hiểu chủ tử phía sau Thiên Tuyệt Lâu và Thiên Khuyết Lâu , thế nhưng người này dấu rất kỹ, cho dù cũng có cách nào nghe ngóng được, ngờ lại là Nạp Lan Dung. Xem ra đúng là thể xem thường thủ đoạn của Nạp Lan Dung.

      "Như vậy, coi như ta báo đáp lại lần trước tại đại hội võ lâm, Đường Môn sở tác sở vi với chúng ta ." Tư Đồ Cảnh Diễn tươi cười tà mị, ngữ điệu nhàn nhạt.

      Lần trước Đường Môn ám hại Thẩm Thiển Mạch, hại và Thẩm Thiển Mạch quá là chật vật, phần nợ nần này vẫn chưa quên. Sau lại đưa Đường Môn bước "lên trời", để Đường Môn biến mất hoàn toàn giang hồ, thế nhưng hiểu , thế lực tinh nhuệ của Đường Môn vẫn còn tồn tại, được Ngôn Tu Linh ngầm xếp vào Tu Gia Thương Phô.

      Đường Môn tuy rằng bị diệt, thế nhưng thế lực của Ngôn Tu Linh lại có tổn thất bao nhiêu. Lúc này đây, cứ ngồi xem Ngôn Tu Linh và Nạp Lan Dung hai hổ tranh đấu thôi.

      "Hai hổ tranh đấu, hẳn là rất thú vị. Chúng ta cứ ở hoàng cung Lê Quốc mà xem kịch vui thôi." Thẩm Thiển Mạch tươi cười tà mị. Nạp Lan Dung phải thích nhất là xem cuộc vui sao? Vậy để nàng xem Nạp Lan Dung tự mình trình diễn đặc sắc thế nào đây.

      "À phải, đại tướng quân Lê Quốc có phải Diêu Viễn Sam của Kỳ Nguyệt?" Tư Đồ Cảnh Diễn tựa hồ nhớ tới điều gì, tia quang mang giảo hoạt lên trong mắt, giống như lơ đãng hỏi.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy giảo hoạt lóe lên trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng cười khẽ, quả nhiên là nam nhân của nàng, có suy nghĩ hệt như nàng.

      Nạp Lan Dung cho là mình có ơn tri ngộ với Diêu Viễn Sam nên vẫn dựa vào Diêu Viễn Sam. Nhưng biết với Diêu Viễn Sam, Nạp Lan Dung đích thực là có ơn tri ngộ, trong các vị hoàng tử của Lê Quốc, Diêu Viễn Sam tự nhiên chút do dự trợ giúp Nạp Lan Dung, thế nhưng có nghĩa là trợ giúp Nạp Lan Dung đối phó Thẩm Thiển Mạch và Thiên Mạc.

      Bởi vì với Diêu Viễn Sam, Thẩm Thiển Mạch cứu và Thượng Quan Phiên, cho cơ hội sống tiếp, ân đức ấy đời này kiếp này khó mà trả hết. Mà ơn tri ngộ của Nạp Lan Dung, cũng mang theo tâm tư lợi dụng, đâu có thể so được với ân cứu mạng của Thẩm Thiển Mạch.

      Ngày đó Thẩm Thiển Mạch ở phủ đệ Diêu Viễn Sam chuyện ràng. Diêu Viễn Sam cầu nàng trợ giúp Nạp Lan Dung, nàng , "Bây giờ ta có thể giúp , nhưng nếu ngày sau ta với ở hai mặt đối nghịch, ta tuyệt nương tay. Các người nếu giúp , ta vẫn giết tha!"…

      Diêu Viễn Sam trả lời rất kiên định, giúp Nạp Lan Dung đoạt được ngôi vị hoàng đế Lê Quốc, báo đáp ơn tri ngộ của Nạp Lan Dung. Sau đó, nếu xảy ra biến cố, nhất định đứng ở phía Thẩm Thiển Mạch.

      "Thời điểm tất yếu, có thể dùng." Thẩm Thiển Mạch có nhiều lời, thản nhiên ra câu này. Nàng biết đối với Tư Đồ Cảnh Diễn, người này có ý nghĩ như thế nào quan trọng, quan trọng là có dùng được hay thôi.

      Đôi mắt đen lấy của Tư Đồ Cảnh Diễn chớp động. Lúc cần thiết, có thể dùng. Những lời này của Thẩm Thiển Mạch khẳng định lập trường của Diêu Viễn Sam. Diêu Viễn Sam là tướng quân lợi hại nhất Lê Quốc, cũng là tướng quân có binh quyền. Nếu có thể để Thiên Mạc sử dụng, Lê Quốc, còn phải ưu sầu việc có diệt được nữa sao? !

      Huống chi nay địa đồ quân Lê Quốc rơi vào trong tay của , hoàn toàn có thể thừa dịp Nạp Lan Dung và Ngôn Tu Linh tranh đấu mà lặng lẽ đoạt lấy giang sơn Lê Quốc.

      " thôi. Hoàng Hậu Thiên Mạc." Tư Đồ Cảnh Diễn cười tà mị, ngữ điệu tự nhiên.

      Nhưng Thẩm Thiển Mạch lại nghe được độc hữu dịu dàng và bá đạo trong lời lạnh như băng ấy của Tư Đồ Cảnh Diễn. Hoàng Hậu Thiên Mạc. Đây là cho nàng biết, nàng là hoàng hậu của , mặc kệ ở bên ngoài bâu lâu vẫn phải ngoang ngoãn theo về nhà.

      Nở nụ cười dịu dàng, Thẩm Thiển Mạch theo phía sau Tư Đồ Cảnh Diễn. Ánh trăng chiếu rọi mái hiên cung điện kéo dài cái bóng của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, đen trắng, chậm rãi bước trong đêm khuya.

      Né tránh ám vệ và thị vệ, Thẩm Thiển Mạch quay về nơi ở mà Nạp Lan Dung an bài cho nàng. Còn Tư Đồ Cảnh Diễn khôi phục lại bộ dạng Mạc Nhất, trung thành với cương vị đứng ở cửa, tiếp tục "trông coi" Thẩm Thiển Mạch.

      "Choang" Nạp Lan Dung hất toàn bộ đồ bàn xuống đất vỡ nát, Nạp Lan Dung luôn tỏ ra bất cần đời, lúc này khuôn mặt còn nụ cười nữa, chỉ còn có cơn thịnh nộ vô biên vô tận.

      Thái giám vào hồi báo thấy Nạp Lan Dung có vẻ tức giận, quả thực dám ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Nạp Lan Dung. biết trong Tàng Thư Các này lại có càn khôn, hôm nay tới quét dọn lại thấy được rất nhiều ám khí và thiết kiếm, quả thực sắp dọa chết, liền vội vội vàng chạy tới với Nạp Lan Dung, ngờ Nạp Lan Dung lại tức giận như thế, sợ đến mức dám ngẩng đầu lên.

      "Nhan Nhị!" lát sau, Nạp Lan Dung thu liễm cơn tức giận, khóe miệng nhếch lên tạo thành độ cong tà khí mà tàn nhẫn.

      "Chủ thượng." Người này cũng giống như Mạc Nhất, mang thân hắc y cùng với khí chất lạnh lùng.

      "Gọi Mạc Nhất tới đây!" Trong mắt Nạp Lan Dung lên tia tàn nhẫn. Người mà Tàng Thư Các cũng vây hãm được? ! là ai đây!

      Thiên Mạc. Lâm Vị. Tư Đồ Cảnh Diễn, Ngôn Tu Linh, là người nào? ! Hay Ma Cung cung chủ, Hoàng Hậu Thiên Mạc - người bị "giam giữ" trong cung này? ! Phóng nhãn ra khắp thiên hạ, cũng chỉ có ba người bọn họ là có năng lực ấy!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 12.3 (tiếp) :

      "Chủ Thượng." Vẻ mặt Mạc Nhất lạnh như băng, chút cảm xúc nào, hướng về phía Nạp Lan Dung mang theo vài phần cung kính .

      "Thẩm Thiển Mạch có gì khác thường ?" Con ngươi sắc bén của Nạp Lan Dung nâng lên, màu xanh dương nhạt trong con ngươi mang tới mấy phần khí thế hùng hổ dọa người.

      Mạc khẽ vuốt cằm, vẫn giữ thái độ lạnh lùng đáp "Bẩm chủ thượng. có!"

      Nạp Lan Dung nghe vậy, thu hồi lại ánh mắt của mình, Mạc Nhất là ám vệ giỏi nhất của , võ công cùng lòng trung thành của Mạc Nhất, tuyệt đối tin tưởng. Vì vậy, khi Mạc Nhất vừa Thẩm Thiển Mạch có hành động bất thường, như vậy phải là do Thẩm Thiển Mạch làm rồi.

      ra sớm đoán được phải là Thẩm Thiển Mạch. Thứ nhất, võ công Thẩm Thiển Mạch bị phế bỏ hoàn toàn, căn bản là thể làm được việc đó. Trừ phi võ công của nàng có bị phế, nhưng nếu là như vậy, nhất định bị Mạc Nhất nhìn ra sơ hở. Hơn nữa nếu là do Thẩm Thiển Mạch làm, nàng cần tiếp tục ở lại hoàng cung Lê quốc, nhất định chạy xa để có thể bảo đảm an toàn của mình.

      Xem ra là do Tu Linh hoặc là Tư Đồ Cảnh Diễn ra tay rồi. Chắc cũng phải là Tư Đồ Cảnh Diễn vì Tư Đồ Cảnh Diễn biết Thẩm Thiển Mạch ở trong tay của , với tình cảm mà Tư Đồ Cảnh Diễn dành cho Thẩm Thiển Mạch, làm sao có thể quan tâm tới an nguy của Thẩm Thiển Mạch mà trộm bản đồ bố trí quân, để rồi làm cho Thẩm Thiển Mạch gặp nguy hiểm.

      Như vậy, chính là Tu Linh làm rồi hả ?! Khá lắm Lâm Vị, khá lắm Ngôn Tu Linh!

      Trong mắt Nạp Lan Dung thoáng qua tia tàn khốc, phất phất tay ý bảo Mạc Nhất xuống. khuôn mặt băng hàn của Mạc Mất tia biến hóa, xoay người rời , có ai trông thấy khi Mạc Nhất quay người lại, trong nháy mắt nâng lên nụ cười tà mị.

      "Dung. Ngôn Tu Linh đến đô thành của Lê quốc." Sau khi Mạc Nhất vừa rời , áo đen vẫn theo Nạp Lan Dung vào cung điện, mới vừa rồi nàng nghe tiểu thái giám hồi báo lại cảnh tượng ở Tàng Thư Các, Nạp Lan Dung còn chưa mở lời, nàng hỏi tình báo gần đây. Khi nàng biết Ngôn Tu Linh đến đô thành của Lê quốc nàng ngay lập tức trở về, trùng hợp cùng với lúc Mạc Nhất vừa rời .

      Trong thời gian chỉ nén hương. Nhìn thấy thân pháp quỷ dị của áo đen này, thể có người nào có tốc độ nhanh như vậy, dù là Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch cũng theo kịp.

      "Hừ! Quả nhiên là ! cho là Lê quốc dễ bị khi dễ lắm sao ?!" Màu xanh dương nhạt trong con ngươi của Nạp Lan Dung càng tức giận hơn, chậm rãi nâng lên nụ cười, lạnh lùng : "Dù sao Thiên Mạc cũng phải chịu chúng ta chế ước, bằng nhân lúc này đối phó Lâm Vị trước."

      áo đen ý kiến gì của mình, chỉ là yên lặng vào sau bóng Nạp Lan Dung. Nàng là cái bóng của , cả đời chỉ muốn muốn ở phía sau , lẳng lặng nhìn , như vậy đủ rồi.

      "Thế nào rồi?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn mang khuôn mặt của Mạc Nhất, nàng lười biếng tựa vào giường, bộ dạng mang vẻ lười biếng.

      Tư Đồ Cảnh Diễn cảnh giác nhìn phía sau, sống lưng thẳng tắp, để lại cho người ta thấy bóng lưng lạnh lùng như cũ, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị, mang theo vài phần xấu xa : "Lần này có thể có kịch hay lắm đây."

      Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, trong mắt cũng thoáng qua tia hứng thú, ý cười nơi khóe miệng càng tăng thêm nhưng mà chứa đầy tà khí, nàng thản nhiên : " tại chắc là Nạp Lan Dung cũng nên xuất cung tìm Ngôn Tu Linh, gây phiền phức cho rồi nhỉ."

      "Tu Linh cũng phải là người dễ đối phó. Nếu phải vừa vào Lê quốc liền cắt đuôi theo dõi của Nạp Lan Dung Nạp Lan Dung cũng dễ dàng tin tưởng chúng ta như vậy." Tư Đồ Cảnh Diễn khơi lên nụ cười bí hiểm, trong mắt lóe ánh sáng hài hước.

      Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, cả hai đều lộ ra nụ cười hồ ly giống nhau. là hai con hồ ly phúc hắc, đáng thương cho hai kẻ đấu đá với nhau ở bên ngoài kia, lại bị rơi vào bẫy của hai hồ ly này rồi.

      đường phố của đô thành Lê quốc.

      "Hoàng đế Lâm Vị đường xa đến đây, xin thứ lỗi cho ta có tiếp đón từ xa." Trường bào đỏ tươi của Nạp Lan Dung, ngăn cản đường của Ngôn Tu Linh.

      Ngôn Tu Linh thân hoa phục màu đen thêu tơ vàng, khóe môi nhếch lên nụ cười ngây thơ, con ngươi sâu thấy đáy, cười híp mắt : " Lê vương bệ hạ nhiệt tình."

      "Hừ! Vậy cũng bằng hoàng đế Lâm Vị đêm qua rất nhiệt tình do thám hoàng cung Lê quốc !" Bây giờ Nạp Lan Dung nhận định là Ngôn Tu Linh lấy bản đồ bố trí quân , đây chính là bản đồ cực kỳ trọng yếu, bởi vậy mà dĩ nhiên cho Ngôn Tu Linh sắc mặt tốt.

      Ngôn Tu Linh hiểu nheo lại tròng mắt, xem ra Nạp Lan Dung là tới tìm để gây ? Do thám hoàng cung, cũng có ý định này, những thủ hạ của Ngôn Tu Linh cũng mấy phần bản lãnh, vất vả lắm mới đào tạo ra được bọn họ, nhưng còn chưa kịp do thám hoàng cung đâu, nhìn sắc mặt Ngôn Tu Linh hình như là giận . Như vậy là nhất định đêm qua có người vào hoàng cung, hơn nữa còn để cho gánh tội thay.

      "Oh! Tu Linh hiểu Lê vương gì." Ngôn Tu Linh nheo mắt lại, nụ cười khóe miệng mang theo ngây thơ, làm vẻ vô tội, nháy mắt hỏi.

      Nạp Lan Dung nghe vậy, sắc mặt càng thể tức giận của mình ràng hơn, nụ cười khóe miệng nụ cười cũng có chút nén được giận, lạnh lùng cười : "Chẳng lẽ phải là hoàng đế Lâm vị Tàng Thư Các đánh cắp bản đồ bố trí quân ?"

      Ngôn Tu Linh nghe xong, trong con ngươi thoáng qua tia suy nghĩ sâu xa, mặt cũng đổi thành nghiêm nghị, hỏi : "Bản đồ bố trí quân bị trộm ?"~D~D~L~D~Q

      vẫn chưa có động thủ có người nhanh hơn lấy bản đồ bố trí quân rồi. cần suy nghĩ, cũng biết là người nào, nhưng nhận được tin tức là nay Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn còn ở hoàng cung Thiên Mạc, làm sao có thể lại xuất tại nơi này ?! Nhưng trừ Tư Đồ Cảnh Diễn còn có ai có thể lấy bố trí quân bản đồ?

      Chẳng lẽ là Thẩm Thiển Mạch? Nhưng ràng là nàng bị Nạp Lan Dung giam lỏng, nội lực cũng mất hết mà! Nếu là Thẩm Thiển Mạch làm, Nạp Lan Dung cũng thể chạy tới cùng hưng sư vấn tội* rồi.

      *Hưng sư vấn tôi : đây là câu tục ngữ ở Trung Quốc, ý của câu có nghĩa đại khái là hỏi tội, gây ý :))

      Vậy rốt cuộc là người nào đánh cắp bản đồ bố trí quân ?! Nhìn vẻ mặt của Nạp Lan Dung tuyệt đối cũng là giả. Bản đồ bố trí quân khẳng định bị mất trộm rồi, về phần người đánh cắp nó, nhất định đơn giản. Có thể thần biết quỷ hay lấy bản đồ bố trí quân như vậy, còn có thể giá họa lên đầu của , là rất có bản lãnh ! ( Ngư : Chuyện, đấy là hai con đại hồ ly thành tinh đấy !!! )

      "Hừ!" Nạp Lan Dung thấy vẻ mặt vô tội của Ngôn Tu Linh, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, cảm thấy hình như phải là Ngôn Tu Linh làm. Nhưng mà, ngoài Ngôn Tu Linh ra có thể làm như vậy. Trong lòng xác định là Ngôn Tu Linh ra tay, khỏi vì mới vừa rồi mình bị khả năng diễn kịch của Ngôn Tu Linh lừa nên tin tưởng mà tức giận, lạnh lùng hừ tiếng.

      Lông mày Ngôn Tu Linh khẽ nhíu lại, xem ra Nạp Lan Dung khẳng định chuyện này là làm rồi, dù cái gì nữa đều hữu dụng.

      đánh cắp bản đồ bố trí quân , lại còn giá họa cho . Chuyện này chỉ có Tư Đồ Cảnh Diễn mới làm được, cũng chỉ có có thể đủ khả năng làm như vậy mà có để lại chút dấu vết nào, thậm chí ngay cả Nạp Lan Dung cũng lừa rồi. Như vậy người nay ở Thiên Mạc là ai đây? (Ngư: Có ai đoán được ? )

      Con mắt sắc rét lạnh, Ngôn Tu Linh nhìn về phía Nạp Lan Dung, giọng điệu nhàn nhạt : " phải là ta làm. Tin hay tùy ngươi."

      hạ lệnh phong bế khắp thành, Ngôn Tu Linh tuyệt đối thể trốn thoát được ra khỏi đô thành Lê quốc. vốn là muốn muốn ép Ngôn Tu Linh giao ra nảm đồ bố trí quân , xem ra hôm nay là thể nào. Như vậy chỉ còn cách bắt giữ Ngôn Tu Linh, để cho có cơ hội tiếp xúc bên ngoài.

      "Hoàng đế Lâm Vị từ đường xa đến đây, bằng theo ta vào làm khách trong hoàng cung Lê quốc." Nạp Lan Dung nâng lên nụ cười, thản nhiên .

      Ngôn Tu Linh khẽ híp con ngươi. Mời vào cung làm khách?! ra muốn giam lỏng mà thôi. Chỉ là ngư vậy cũng tốt. khẳng định là giờ phút này Tư Đồ Cảnh Diễn nấp ở trong hoàng cung Lê nước, nếu có thể vào cung, ra cũng phải là chuyện xấu gì. Huống chi, tại hình như cũng thể lựa chọn.

      "Vậy cung kính bằng tuân mệnh." Ngôn Tu Linh khơi lên nụ cười sao cả, ung dung theo Nạp Lan Dung vào hoàng cung Lê Quốc, tư thái thanh thản này của giống như là đến hoàng cung Lê quốc làm khách, khóe miệng còn mang theo nụ cười đùa giỡn.

      và Thẩm Thiển Mạch mặc dù cùng bị giam lỏng ở hoàng cung Lê quốc, nhưng mà ý nghĩa giống nhau. Thẩm Thiển Mạch là bị lấy làm chế ước Tư Đồ Cảnh Diễn, mà , chẳng qua là bị tạm thời giam lỏng mà thôi, Lê quốc tuyệt đối dám động đến .

      "Ngôn Tu Linh vào cung rồi." Chân mày Tư Đồ Cảnh Diễn nhảy lên, lấy bản lĩnh của Ngôn Tu Linh, tuyệt đối thể nào bị uy hiếp bắt vào cung, vậy chỉ có khả năng duy nhất, là cố ý làm vậy. Chẳng lẽ Ngôn Tu Linh đoán được cái gì? Khóe miệng chậm rãi nâng lên chút ý cười, quả nhiên là Ngôn Tu Linh, quả nhiên là tri kỷ mà cũng là đối thủ của .

      Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lên tia hiểu, nàng thế lực của Ngôn Tu Linh lắm, mặc dù Nạp Lan Dung lợi hại, nhưng nếu Ngôn Tu Linh muốn thoát thân cũng hoàn toàn có vấn đề gì chứ, cần thiết phải vào cung để bị Nạp Lan Dung giam lỏng mà. "Xem ra đoán được chuyện gì rồi nhỉ ?"

      " có lẽ vậy...! Hoàng cung Lê quốc sắp náo nhiệt rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn khơi lên nụ cười ý vị .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ****Quyển 4****

      *Chương 1: Ăn miếng trả miếng
      *Chương 1.1:

      Editor: Tieutam

      “Thiển Mạch tỷ tỷ ở Hoàng cung Lê quốc có quen ?” Ngôn Tu Linh ngây thơ đơn thuần mang vẻ mặt khả ái vui vẻ, con ngươi trong sáng thoạt nhìn có vẻ đơn giản, ra lại cất giấu thâm trầm.

      Thẩm Thiển Mạch liếc mắt nhìn Ngôn Tu Linh, thuận theo tình cảnh giờ của nàng, Thiểm Mạch nâng lên ý cười vui vẻ, lạnh nhạt , “Quen thuộc?! Nạp Lan Dung phải trả giá rất lớn cho ngày hôm nay!”

      Con ngươi nhợt nhạt của Ngôn Tu Linh híp lại, mang theo chút quan sát, khóe miệng vui vẻ thay đổi, ánh mắt chuyển động chút, cười : “ nghĩ tới Thiển Mạch tỷ tỷ lại tới Nạp Lan Dung.”

      “Hừ! Nạp Lan Dung là tự sinh tự diệt.” mặt Thẩm Thiển Mạch lạnh như băng, ánh mắt cho thấy lúc này nàng vô cùng tức giận.

      Ngôn Tu Linh nhìn Thẩm Thiển Mạch, chân mày nhíu lại, nhìn dáng vẻ hôm nay của Thẩm Thiển Mạch, tựa hồ có sơ sót, vì Nạp Lan Dung lý?!

      Nhưng chắc là phải. Nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn tới Lê quốc, dựa vào tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn với Thẩm Thiển Mạch, tất nhiên cứu Thẩm Thiển Mạch trước, làm sao có thể để Thẩm Thiển Mạch ở lại Hoàng cung Lê quốc, đưa nàng vào trong cảnh nguy hiểm chứ?!

      Bản đồ bố trí quân này phải cầm, như vậy tất nhiên là Tư Đồ Cảnh Diễn lấy . Như vậy có thể thấy, Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định vào Hoàng cung Lê quốc, nhưng đưa Thẩm Thiển Mạch , dựa vào tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn với Thẩm Thiển Mạch rất hợp lý. Trừ phi, Tư Đồ Cảnh Diễn ở trong Hoàng cung, ở xung quanh Thẩm Thiển Mạch.

      Phát ra điểm này, Ngôn Tu Linh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn qua Mạc Nhất đứng ở cửa. Vừa rồi lúc qua thị vệ này cảm thấy cất giấu khí thế vô cùng mạnh mẽ. Cất giấu tâm tư, Ngôn Tu Linh nâng lên nụ cười đùa giỡn: “Nạp Lan Dung làm khó Thiển Mạch tỷ tỷ chứ? Bây giờ Cảnh Diễn còn ở Hoàng cung Thiên Mạc, là làm người ta đau lòng. Nếu Thiển Mạch tỷ tỷ cùng ta trở về làm Hoàng hậu nhé?”

      Ngôn Tu Linh mạnh miệng xong, cũng cảm thấy sau lưng có ánh mắt lạnh lùng lóe lên, khóe miệng khỏi cười lên.

      Thẩm Thiển Mạch ngước mắt bình thản, khóe miệng còn mang theo nụ cười như có như , đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Ngôn Tu Linh, giống như có thể nhíu thấu tâm tư của , “Nếu Tu Linh sớm đoán ra, cần gì phải ở đây mấy thứ đùa giỡn này.”

      “Kế sách này của Cảnh Diễn, đúng là làm hại ta.” Ngôn Tu Linh nghe thấy lời Thẩm Thiển Mạch , khóe miệng cười lên, ngoái lại nhìn Mạc Nhất đứng trước cửa, vẻ mặt oán trách.

      Mạc Nhất vẫn thân khí chất băng lãnh như cũ, chẳng qua là cặp mắt đen như mực nhìn qua Ngôn Tu Linh, giống như với Tu Linh, cho đáng đời ngươi.

      Ngôn Tu Linh liếc người nào đó, tức giận trợn trắng mắt. Cái tên Tư Đồ Cảnh Diễn này, giành trước bản đồ bố trí quân lấy , lại còn giá họa lên đầu của , lại còn muốn trừng ! tức chết ! Nếu phải vì đối phương là Tư Đồ Cảnh Diễn Ngôn Tu Linh sớm xuất ra 18 loại thủ đoạn, cắt đối phương thành tám khúc, mới hả mối hận trong lòng .

      Thẩm Thiển Mạch nhìn Ngôn Tu Linh cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, khỏi nở nụ cười. Vừa rồi Ngôn Tu Linh câu kia, nàng lập tức đoán được Ngôn Tu Linh biết người ở gần đó…Là Tư Đồ Cảnh Diễn, cho nên mới cố ý dùng lời kích thích. Ngôn Tu Linh này đúng là có ánh mắt rất tốt.

      Chỉ mới mấy câu, vừa thoáng nhìn qua đoán được thân phận của Tư Đồ Cảnh Diễn. Điểm này, nàng cũng cảm thấy tự ti. Khó trách Tư Đồ Cảnh Diễn coi Ngôn Tu Linh là tri kỷ duy nhất, mà Ngôn Tu Linh đối với Tư Đồ Cảnh Diễn cũng vô cùng quý trọng.

      Người thông tuệ vô song như vậy, phải đứng nơi cao, khó tránh khỏi độc, nếu mất đối thủ như vậy tranh giành thiên hạ còn có ý nghĩa gì nữa.

      “Ngôn Tu Linh, ngươi tới Hoàng cung Lê quốc đơn giản chỉ để tính sổ với Cảnh Diễn phải ?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn qua Ngôn Tu Linh. Nàng đương nhiên biết với bản lĩnh của Ngôn Tu Linh chạy ra được, nhất định là tự nguyện vào Hoàng cung Lê Quốc.

      “Ta đúng là vì lý do nhàm chán đó.” Ngôn Tu Linh bĩu môi, vẻ mắt bất mãn nhìn Thẩm Thiển Mạch và kẻ nào đó, vừa tiếp tục , “Bản đồ bố trí quân cũng rơi vào trong tay các ngươi rồi. Ta ở lại Lê quốc còn có thể mò được cái gì?”

      Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn nhau cười tiếng. Đúng như vậy. Bản đồ bố trí quân rơi vào trong tay bọn họ, Ngôn Tu Linh muốn làm gì cũng muộn rồi. Lê quốc sớm muộn trở thành Thiên Mạc.

      “Như vậy, ngươi thua rồi.” Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch lên nụ cười ngang ngược vốn có, mặc dù bị đen bên mặt, nhưng ảnh hưởng tới khí phách và ngạo khí của .

      Ngôn Tu Linh nhíu mày, con ngươi nhàn nhạt im lặng nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của Cảnh Diễn. Con ngươi đồng dạng, nhưng lại khí phách giống nhau, hai đôi mắt lẳng lặng nhìn nhau, dường như có tia lửa bùng ra.

      Sau hồi nhìn nhau, Ngôn Tu Linh chậm rãi nâng lên nụ cười: “Ai chết dưới tay ai, còn chưa thể biết được.”

      tệ. tại, Tư Đồ Cảnh Diễn lấy được bản đồ bố trí quân , việc đánh chiếm Lê quốc đúng là lấy được tiên cơ. Nhưng ngoài Lê quốc, còn có rất nhiều nước khác, trước khi có thể nhanh chóng đánh chiếm các nước biên thùy , thực lực với Thiên Mạc cũng chênh lệch quá nhiều.

      Mặc dù Lê quốc tương đối giàu có và đông đúc, nhưng đánh chiếm quốc gia đông đúc và giàu có như vậy cũng hề dễ dàng. Huống chi, Nạp Lan Dung cũng phải người đơn giản.

      Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Ngôn Tu Linh. đương nhiên hiểu ý định của Ngôn Tu Linh. Vốn là muốn đánh chiếm Lê quốc cũng cần rất nhiều sức lực, nhưng bây giờ có lá bài chủ chốt trong tay, muốn chiếm được Lê quốc cũng cần tốn nhiều sức nữa.

      đưa bản đồ bố trí quân cho Sênh Ca và Vận Hân. Sênh Ca và Vận Hân nhanh chóng thần biết quỷ hay tấn công. Binh lực Lê quốc tương đối kém, khá dễ dàng đánh chiếm, đến lúc đó động tay
      động chân chút ở Hoàng cung Lê quốc, tin thu phục được Lê quốc.

      Ngôn Tu Linh thấy ánh mắt nhất định chiếm được của Tư Đồ Cảnh Diễn, khẽ cau mày lại. hiểu rất Tư Đồ Cảnh Diễn, với ánh mắt này, nhất định phải được, Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định còn cất giấu lá bài chủ chốt mà biết.

      “Xem ra, hình như Cảnh Diễn rất tự tin nhỉ?” Ngôn Tu Linh nhíu mày, nhếch miệng thản nhiên cười, , “Nếu bây giờ ta cho Nạp Lan Dung biết, thị vệ bên người chính là Hoàng đế Thiên Mạc Tư Đồ Cảnh Diễn cải trang sao đây?”

      Lời vô cùng khiêu khích. ra Ngôn Tu Linh hoàn toàn có thể làm như vậy, hơn nữa có thể thần biết quỷ hay cho Nạp Lan Dung. như vậy, kế hoạch của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch chỉ sợ bị đổ vỡ, chừng biến thành bộ dạng trốn chạy thê thảm.

      Chỉ có điều Ngôn Tu Linh làm như vậy, mà là thẳng ra, cũng muốn diễn mưu quỷ kế gì với Tư Đồ Cảnh Diễn, cho nên trực tiếp khiêu khích ra.

      “Hừ! Bây giờ, tất cả đều muộn rồi. Nạp Lan Dung còn có thể lật được lòng bàn tay của ta sao?” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo khí phách và tự tin, nhếch miệng lên nụ cười tà mị cuồng ngạo.

      sớm bố trí ổn thỏa ở Hoàng cung Lê quốc, chỉ còn chờ Sênh Ca và Vận Hân tấn công xong những thành trì kia của Lê quốc rồi đưa tin bồ câu cho . Nếu lúc này Ngôn Tu Linh nhất định gây phiền phức cho , cũng thay đổi kế hoạch. Mặc dù hiệu quả có thể tốt như dự định, nhưng cũng khác biệt lắm.

      Tóm lại, Lê quốc chắc chắn là của Tư Đồ Cảnh Diễn rồi! Ai cũng nên có ý đồ với nó.

      “Động tác rất nhanh.” Ngôn Tu Linh nghe Tư Đồ Cảnh Diễn , lập tức hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn an bày thỏa đáng, coi như tại có làm gì, cũng thể thay đổi được gì.

      như vậy, chậm bước so với Tư Đồ Cảnh Diễn. vừa nhận được tin Thẩm Thiển Mạch bị Nạp Lan Dung nhốt lại, ngày đêm ngủ chạy tới, nhưng vẫn quá chậm so với Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy. Xem ra Tư Đồ Cảnh Diễn thực tế là che chở Thẩm Thiển Mạch tới Lê quốc.

      vẫn cho là đoạn tình này trở thành gánh nặng của Tư Đồ Cảnh Diễn. Hôm nay xem ra, hình như phải như vậy. Kình thành của Kỳ Nguyệt dưới lãnh đạo của Thẩm Thiển Mạch càng thêm giàu có và đông đúc, mà Lê quốc, sợ rằng cũng phải trở thành vật trong túi Thiên Mạc.

      “Là ngươi quá chậm.” Tư Đồ Cảnh Diễn hài hước nhìn Ngôn Tu Linh, chút lưu tình .

      Ngôn Tu Linh nghe , cũng tức giận, khóe miệng nâng lên nụ cười như có như , thản nhiên , “Vậy ta cũng muốn cảm ơn Nạp Lan Dung mời ta vào cung xem vở kịch hay này.”

      Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, khẽ lắc đầu, bộ dáng đáng tiếc, , “Vốn định xem ngươi và Nạp Lan Dung đánh nhau chút, đáng tiếc, lại bị cái người này sớm phát ra, ngược lại tiện nghi cho ngươi được xem kịch hay.”

      Ngôn Tu Linh nghe Thẩm Thiển Mạch , đúng là vừa buồn cười vừa tức giận. vô duyên vô cớ bị mất khối thịt béo Lê quốc, hôm nay lại trở thành được tiện nghi xem kịch hay?

      Phải biết rằng Lê quốc là thứ mà Lâm Vị luôn muốn có. Hôm nay trơ mắt nhìn đồ mình muốn ăn rơi vào bụng người khác, lại còn muốn cảm kích người đó cho xem, làm sao nuốt trôi đây?

      “Ha ha, Mạch nhi, nàng là.” Tư Đồ Cảnh Diễn thấy sắc mặt Ngôn Tu Linh lúc trắng lúc xanh, khỏi bật cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Mạch nhi của chính là mọn như vậy, khi chuyện ngay cả cũng chiếm được ưu thế. là, vô cùng hợp ý rồi!

      “Ta đúng sao?” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ giảo hoạt, cố làm bộ vô tội nhìn Ngôn Tu Linh.

      “Thiển Mạch tỷ tỷ rất đúng. Như vậy ta ngồi xem các ngươi thu phục Lê quốc như thế nào.” Ngôn Tu Linh kiềm chế tùy tiện chút, lập tức khóe miệng lại cười lên, đôi mắt trong suốt mang theo chút tạp chất nào.

      Thẩm Thiển Mạch thấy thái độ của Ngôn Tu Linh biến hóa nhanh như vậy, cũng thu lại nụ cười, Ngôn Tu Linh đúng là hề đơn giản. Mất khối thịt béo lớn như Lê quốc mà cũng thấy luống cuống chút nào.

      Giống như có gì có thể dao động nội tâm của , có gì có thể làm cho mắc lỗi. Nhìn qua có vẻ là khuôn mặt trẻ con tràn đầy thơ ngây, ra che giấu tâm tư so với ai cũng sâu hơn.

      Vào buổi tối mấy ngày sau, Nạp Lan Dung mở tiệc mừng hai vị khách quý của Lê quốc, Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị. Nạp Lan Dung ngồi ở ghế , Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh ngồi hai bên của Nạp Lan Dung.
      Last edited: 26/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.2:

      Bên dưới là Diêu Viễn Sam đứng đầu nhóm đại thần quan trọng.

      “Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị có thể tới Hoàng cung Lê quốc ta làm khách, đúng là vinh hạnh của Lê quốc ta.” Nạp Lan Dung nở nụ cười tà khí trước sau như , đôi mắt hoa đào hẹp dài mang theo vài phần tính toán và hài lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh.

      Hừ! Cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh có lợi hại hơn nữa phải vẫn bị áp chế hay sao.

      “Nào có, nào có. Lê Vương bệ hạ thịnh tình như vậy, trẫm đương nhiên thể khước từ.” Ngôn Tu Linh thoáng nở nụ cười, đôi mắt bình thản nhìn Nạp Lan Dung, cố ý nhấn mạnh hai chữ thịnh tình, muốn châm chọc Nạp Lan Dung chỉ cần dùng dùng biện pháp như này là được rồi.

      Thẩm Thiển Mạch nghe Ngôn Tu Linh vậy, trong mắt lướt qua tia giảo hoạt, cũng khẽ nở nụ cười, tiếp: “Đúng là như vậy. Lê Vương bệ hạ thịnh tình như thế, giữ Bổn cung ở lại mấy ngày, ngược lại là làm cho Bổn cung thụ sủng nhược kinh*.” (Thụ sủng nhược kinh: được thương mà lo sợ)

      Đôi mắt Nạp Lan Dung khẽ nheo lại, ràng hai người kia xướng hoạ thủ đoạn của hèn hạ, thấy ràng châm chọc và giễu cợt chút che giấu trong mắt Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh.

      Đáng chết! tại trở thành tù nhân mà vẫn dám lớn lối với như vậy?! Thủ đoạn của hèn hạ như thế nào?! Nếu phải tại thực lực của Lê quốc thể chống đỡ được Thiên Mạc và Lâm Vị, phải dùng chút thủ đoạn này sao?!

      Cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, Nạp Lan Dung nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài nhiễm vài phần tàn nhẫn mang theo cỗ trầm, thích thú cười : “Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị đường sá xa xôi đến, đương nhiên Lê quốc phải cố gắng hết sức.”

      Khoé môi Thẩm Thiển Mạch khẽ cong, trong mắt thoáng qua tia giễu cợt. Nạp Lan Dung uy hiếp bọn họ, cho bọn họ biết, bây giờ bọn họ ở lãnh thổ Lê quốc, dưới khống chế của Nạp Lan Dung .

      “Lê vương bệ hạ khách khí rồi. Chỉ là Lâm Vị quốc bận rộn, ta e rằng thể nán lại lần nữa.” Ngôn Tu Linh điềm tĩnh nở nụ cười.


      Thoạt nhìn chỉ là lời khách sáo nhưng lại ngầm dùng thế lực Lâm Vị uy hiếp Nạp Lan Dung. ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ Nếu Nạp Lan Dung dám có động tĩnh gì với , chắc chắn Lâm Vị trực tiếp chỉ huy quân đội tiêu diệt Lê quốc. Nạp Lan Dung có thể giam cầm Ngôn Tu Linh để kìm hãm Lâm Vị, nhưng nếu Ngôn Tu Linh xảy ra vấn đề gì, Nạp Lan Dung cũng thể đảm đương nổi.

      Ý tứ của Ngôn Tu Linh rất ràng khiến Nạp Lan dung thấy thực lực của mình, đừng tưởng rằng khống chế được là có thể khống chế được Lâm Vị. Mà sau câu kia càng biểu đạt ràng khinh miệt của . muốn rời , Nạp Lan Dung có thể ngăn được ư?!

      Nạp Lan Dung nghe Ngôn Tu Linh vậy, trong đôi mắt chợt loé tức giận, đôi mắt màu xanh nhạt híp lại nguy hiểm, mang theo vài phần uy hiếp : “Hoàng đế Lâm Vị có ý gì?! Chẳng lẽ Lê quốc ta chiêu đãi chu toàn sao? Việc gì phải vội vã rời ?”

      Ngôn Tu Linh nhíu mày nhìn Nạp Lan Dung, đôi mắt nhạt màu nhìn ra cảm xúc, cười như cười khiến người khác nhìn ra tâm tình và suy nghĩ của , thậm chí khiến Nạp Lan Dung có chút hoảng hốt.

      Qua hồi lâu, Ngôn Tu Linh mới chậm rãi nở nụ cười: “Đương nhiên là phải.”

      Nghe được câu trả lời của Ngôn Tu Linh, đôi mắt sắc của Nạp Lan Dung mới bình thường trở lại.

      Trong lòng Ngôn Tu Linh cũng cảm thấy buồn cười. cũng vì muốn xem xem rốt cuộc Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch có thủ đoạn gì mà có thể chiếm được Lê quốc tốn binh lực. Còn nếu như muốn , uy hiếp của Nạp Lan Dung có thể giữ ở lại sao?! Vậy Ngôn Tu Lin xứng với ngôi vị Hoàng đế Lâm Vị, cũng xứng danh đối thủ duy nhất của Tư Đồ Cảnh Diễn rồi.

      “Vậy Hoàng hậu Thiên Mạc sao, ở Lê quốc có quen ?” Nạp Lan Dung chuyển hướng nhìn Thẩm Thiển Mạch, mang theo vài phần hài lòng.

      Khoé môi Thẩm Thiển Mạch dần xuất ý cười châm biếm, đôi mắt đen nhánh tràn đầy hài hước. Vừa rồi nàng dùng bồ câu đưa tin cho Sênh Ca, sau khi đánh chiếm vài thành trì của Lê quốc chờ đợi Tư Đồ Cảnh Diễn ở bên này động thủ, sau đó vở kịch hay nhất bắt đầu.

      quen.” Ba chữ* đơn giản lưu loát, Thẩm Thiển Mạch sợ hãi chống lại ánh mắt của Nạp Lan Dung, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy khiêu khích và quyết đoán.(Ba chữ quen trong tiếng Trung đây ạ: 不习惯)
      Lời quyết đoán của Thẩm Thiển Mạch dẫn đến hồi nghị luận của nhóm đại thần bên dưới, phải Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị tính toán sổ sách với Hoàng đế bọn họ đấy chứ?? buồn cười, còn ở Lê quốc của bọn họ mà cũng dám phách lối.

      Nạp Lan Dung thấy phản ứng của Thẩm Thiển Mạch khỏi nhíu mày. hiểu tính cách của Thẩm Thiển Mạch, cũng phải chưa từng thấy qua thủ đoạn ngoan tuyệt của nàng. Nhưng trong tình hình nay, Thẩm Thiển Mạch nên có biểu như vậy, trừ phi nàng có niềm tin tuyệt đối.

      “Chỉ là… Bổn cung lại rất thích lễ vật mà Lê quốc tặng Bổn cung.” Giọng bình thản, Thẩm Thiển Mạch chầm chậm nâng mắt, trong đôi mắt đen nhánh là khí phách và quyết đoán tột cùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng Nạp Lan Dung.

      Lễ vật?! Ngay lập tức, lời của Thẩm Thiển Mạch lại dẫn tới hồi nghị luận của nhóm đại thần?! Ngay cả sắc mặt Nạp Lan Dung cũng thay đổi, tặng lễ vật cho Thẩm Thiển Mạch khi nào?! Giờ phút này, ý cười như có như trong mắt Thẩm Thiển Mạch khiến cảm thấy được tự nhiên, tựa như bị Thẩm Thiển Mạch nắm chắc trong lòng bàn tay vậy.

      “Trẫm hiểu Hoàng hậu Thiên Mạc muốn gì.” Nạp Lan Dung nhíu mày, vẫn nở nụ cười như thường, trong mắt xuất vài phần ngưng trọng và tìm tòi nghiên cứu.

      Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch quét qua nhóm triều thần Lê quốc ngồi bên dưới vòng, khoé môi chậm rãi cong lên, nụ cười dị khuôn mặt nàng làm điên đảo chúng sinh nhưng cũng kèm theo ngoan tuyệt và khát máu.

      Nhóm triều thần phía dưới nhìn đến ngây dại. Bọn họ đều biết Hoàng hậu Thiên Mạc vô cùng tuyệt mỹ, chỉ là bọn họ ngờ khi nàng cười lại đẹp đến vậy, dường như chỉ cần nhìn thôi cũng mất hồn mất vía.

      Chỉ có điều nụ cười tuyệt mĩ này cũng vô cùng sắc bén khiến người khác dám nhìn gần. Giống như đoá hoa Mạn Châu Sa* tuyệt mỹ, dị tuyệt mỹ nhưng cũng mang theo quỷ mị trí mạng.

      “Ha ha, vậy Bổn cung ràng chút vậy.” Tươi cười khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch càng trở nên dị, trong đôi mắt nàng thoáng ngoan tuyệt, bàn tay trắng nõn thon dài từ từ lấy ra tờ giấy, các đại thần ở phía dưới còn chưa kịp nhìn là thứ gì sắc mặt Nạp Lan Dung thay đổi.

      “Bản đồ bố trí quân ! ra là ngươi!” Nạp Lan Dung vô cùng giận dữ nhìn Thẩm Thiển Mạch, hoá ra Thẩm Thiển Mạch giữ bản đồ bố trí quân , còn dùng kế làm cho hiểu nhầm rằng Ngôn Tu Linh cầm, làm hại cứ theo dõi Ngôn Tu Linh chằm chằm mà quên theo dõi Thẩm Thiển Mạch. Nhưng Mạc Nhất rằng Thẩm Thiển Mạch hề có điều gì khác thường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì??!!!

      Nạp Lan Dung tức giận nâng mắt thấy khuôn mặt lạnh nhạt vạn năm đổi của Mạc Nhất đứng phía đối diện cười cười với mình, nụ cười kia vô cùng tà mị, giống như vẻ tươi cười dị của Thẩm Thiển Mạch, mang theo loại hấp dẫn điên đảo chúng sinh. Bên trong đôi mắt đen như mực nhìn tràn đầy bá khí* và hài hước. (Bá khí: khí phách, ngang ngược)

      “Ngươi phải là Mạc Nhất!” Nạp Lan Dung khẳng định . phải Mạc Nhất, Mạc Nhất cười như vậy, lại càng có ánh mắt như thế! Khó trách, khó trách Thẩm Thiển Mạch có gì khác thường, ra là bắt tay cùng với Thẩm Thiển Mạch! Nhưng người này là ai mà lại có bản lĩnh lớn đến như vậy??!

      Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng cười, đưa tay lột mặt nạ da người mặt xuống, khoé môi nở nụ cười tà mị liều lĩnh, thân khí phách phơi bày hoàn toàn chút bỏ sót, giờ phút này toàn thân màu đen. So với thân màu hồng dị ngày thường ít mấy phần mị hoặc lại nhiều thêm vài phần lạnh lùng và khí phách. cong môi, giọng điệu cuồng ngạo: “Nạp Lan Dung, bây giờ ngươi mới biết có phải quá muộn hay !”

      “Là Hoàng đế Thiên Mạc.”

      “Cái gì, Thiên Mạc lấy bản đồ bố trí quân của chúng ta rồi sao, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?”

      “Xong rồi, xong rồi. Bệ hạ đắc tội Hoàng đế Thiên Mạc và Lâm Vị, Lê quốc chúng ta xong rồi!”

      Vốn là ăn mừng Lê quốc có thể khống chế Lâm vị và Thiên Mạc, bây giờ triều thần thấy vậy hiển nhiên cũng hiểu thế cục tốt hay xấu, sắc mặt lo âu nhìn Nạp Lan Dung.

      “Tư – Đồ - Cảnh – Diễn - !” Nạp Lan Dung gằn từng chữ, cắn răng nghiến lợi, giống như hận thể cắn nát Tư Đồ Cảnh Diễn thành từng khối từng khối, nuốt vào trong bụng.

      “Tục danh của trẫm ngươi có thể gọi hay sao?!” Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ chớp mắt, đôi mắt đen như mực nhìn Nạp Lan Dung, phảng phất như tồn tại kiếm khí thể nhìn thấy vô cùng sắc bén bắn về phía .

      “Chẳng lẽ Lâm Vị ngồi yên nhìn Thiên Mạc thôn tính Lê quốc??! Chắc Hoàng đế Lâm Vị thể biết đạo lý môi hở răng lạnh chứ?” Sắc mặt Nạp Lan Dung tốt, oán hận dời tầm mắt từ Tư Đồ Cảnh Diễn về phía Ngôn Tu Linh, tại chỉ có Lâm Vị ra tay mới có thể giữ được Lê quốc.

      Ngôn Tu Linh nhướn lông mày, nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ : “Ta có muốn cũng giúp được gì.”

      Lời Ngôn Tu Linh , coi như dẫn binh tới đây nhưng tại cũng chậm mất rồi. hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu dám quang minh chính đại bại lộ thân phân như vậy chứng tỏ hết thảy trở thành kết cục định.

      Huống chi cũng cần phải mang binh tới trợ giúp Lê quốc. Nạp Lan Dung tuyệt đối là người chịu khuất phục kẻ khác, cho dù tại phát binh trợ giúp Lê quốc cũng nhất định có thể biến Lê quốc trở thành đồ trong túi.

      Nạp Lan Dung vừa biết Ngôn Tu Linh định trợ giúp Lê quốc, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua tia ác độc, lúc này đôi mắt màu xanh dương được che phủ bởi tầng lệ khí nồng đậm, nở nụ cười mang theo oán độc, chậm rãi : “ khi như vậy để hai vị Hoàng đế tuẫn táng cùng Lê quốc ta !”

      Xung quanh Hoàng cung Lê quốc có hơn ngàn cao thủ, nếu muốn giết Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh cũng phải là thể. Nhưng cho dù có giết được Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh cũng thể thay đổi được thế cục Lê quốc bị diệt vong. Vừa rồi Nạp Lan Dung còn muốn đấu tranh lần cuối, nhưng vừa cảm thấy có hi vọng, đương nhiên lựa chọn con đường cá chết lưới rách này.

      Nghe Nạp Lan Dung uy hiếp, Tư Đồ Cảnh Diễn chút hoang mang nở nụ cười tà mị xen lẫn cuồng ngạo, trong mắt mang theo vài phần cao cao tại thượng và hài hước, giọng điệu châm chọc: “Chỉ dựa vào những kẻ vô dụng kia mà ngươi cho rằng có thể lưu lại tính mạng của trẫm hay sao??!”

      vừa xong mọi người liền kinh hãi.

      Sắc mặt Nạp Lan Dung trở nên khói coi cực kỳ. Lời này của Tư Đồ Cảnh Diễn là có ý gì, chẳng lẽ nắm chắc phần sống từ trong tay hơn ngàn tên cao thủ hay sao??!

      “Ta hạ sát lệnh của minh chủ võ lâm truy sát hai trăm tám mươi chín tên phản đồ võ lâm. Giờ này hẳn gặp Diêm Vương rồi.” Thẩm Thiển Mạch bình thản tới bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, chút cố kị kéo tay , nét mặt vân đạm phong khinh như chuyện quan trọng chút liên quan tới mình, nhìn cũng nhìn Nạp Lan Dung cái, Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt hỏi: “Ta thích Hoàng cung này của Lê quốc, huỷ được chứ?”

      “Được. Nếu Mạch Nhi thích phá huỷ .” Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chiều vuốt ve sợi tóc của Thẩm Thẩm Mạch, trong đôi mắt tràn đầy dịu dàng.

      Đoạn đối thoại nồng tình mật ý, hoàn toàn bận tâm đến Nạp Lan Dung và các đại thần. Bọn họ thảo luận chuyện phá huỷ Hoàng cung Lê quốc, coi chuyện này chỉ như trò đùa trẻ con, trở thành lời giữa tình nhân với nhau??! Sắc mặt các trọng thần trở nên khó coi vô cùng, ý cười khuôn mặt Nạp Lan Dung cũng nén giận được nữa rồi.
      Còn nữa...
      *Hoa mạn châu sa còn gọi là hoa bỉ ngạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :