1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Thủy Thanh Thiển (Full 4Q +5NT - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 7.2: (TIẾP)



      Huyền Lâu thấy Thẩm Thiển Mạch mặc thân xiêm y màu vàng nhạt, nụ cười dịu dàng mặt, khỏi sửng sốt, tựa hồ chưa từng thấy Thẩm Thiển Mạch rạng rỡ như vậy, đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng mang theo tiếu ý nhàn nhạt, càng tôn lên dung nhan xinh đẹp kinh người kia.

      Sững ra lúc, Huyền Lâu cười hỏi dịu dàng, "Thiển Mạch hôm nay sao vui vẻ như vậy?"

      "Chuyện tình của Lê Quốc cũng sắp giải quyết xong, dĩ nhiên là vui vẻ rồi." Thẩm Thiển Mạch cười thản nhiên, nhìn hướng bầu trời Thiên Mạc phía xa.

      Cảnh Diễn. Chờ giải quyết xong chuyện tình của Lê Quốc, ta có thể trở lại bên cạnh chàng rồi. Còn tháng nữa là ngày hòa thân. Cảnh Diễn, chờ ta.

      "Hôm nay ta tới phủ đệ Tam hoàng tử cùng thương lượng giao dịch. Nhờ cậy Huyền Lâu đem chuyện này báo cho Thái Tử." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch lên tiếu ý sâu xa, như là quyết định hợp tác với Nạp Lan Dung, như vậy cứ để đảng Thái Tử cùng phe phái Tam hoàng tử đấu đá với nhau. Nàng muốn xem Ngôn Tu Linh có động tác thế nào.

      Muốn trách trách Ngôn Tu Linh quá cẩn thận, muốn thao túng người khó khống chế nhất là Nạp Lan Dung, mà lựa chọn Nạp Lan Tín người có đầu óc nhưng lại dễ khống chế, lúc này mới cho nàng cơ hội để lợi dụng.

      Huyền Lâu khẽ gật đầu. Trong cặp mắt trống rỗng mang theo vài phần sáng tỏ.

      Bước nhàng ra cửa, tới thẳng phủ đệ của Nạp Lan Tín. Thoải mái đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm hỏi). Bốn phía có ít ám vệ di động, dĩ nhiên là có lừa được ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch.

      tại bệnh tình vua Lê Quốc rất nguy kịch, chỉ sợ qua đời trong mấy ngày này. Cạnh tranh giữa ba vị hoàng tử tới trạng thái quyết liệt. Tự nhiên xung quanh mỗi phủ đệ hoàng tử cũng mai phục số lượng lớn ám vệ.

      Chẳng qua, đảng Thái Tử đảng sợ rằng còn chưa biết Nạp Lan Dung là đối thủ đáng sợ, vậy ánh mắt của bọn chúng cũng chỉ giới hạn ở Nạp Lan Tín.

      "Trì huynh, mau, vào rồi chuyện." Gã sai vặt vừa thông báo, Nạp Lan Tín liền tự mình ra cửa chào đón, mang mặt là nụ cười khiêm tốn ấm áp, thoạt nhìn rất ôn hòa lễ độ, kỳ thực trong mắt lại cất giấu chí và tàn nhẫn.

      Thẩm Thiển Mạch làm bộ như nhìn thấy tính toán trong mắt Nạp Lan Tín, ôn hòa cười tiếng, cùng Nạp Lan Tín vào phủ đệ, nhưng trong lòng cười lạnh. Nạp Lan Tín a Nạp Lan Tín, nhẫn quá lâu, cho nên khi thấy ngôi vị hoàng đế có thể lấy được dễ như trở bàn tay, đầu cũng bất tỉnh luôn rồi sao? ! Thậm chí hoàn toàn nghi ngờ thân phận của ư.

      Đêm qua cũng cẩn thận hỏi thăm Nạp Lan Dung, nhân thủ của Nạp Lan Tín cũng có liên lạc với Ngôn Tu Linh. Chỉ cần liên lạc với Ngôn Tu Linh, như vậy việc đối phó với Nạp Lan Tín là chuyện vô cùng dễ dàng.

      theo Nạp Lan Tín vào phủ đệ, hạ nhân bưng trà lên, Thẩm Thiển Mạch cầm chén nước ngửi cái, trong mắt lên sát cơ, khóe miệng mỉm cười nhìn Nạp Lan Tín.

      Nạp Lan Tín bị ánh mắt Thẩm Thiển Mạch nhìn có chút sợ hãi, nụ cười khóe môi cũng có phần cứng ngắc, "Thế nào, trà này hợp khẩu vị Trì huynh ư?"

      "Đâu có đâu có." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch lên nụ cười lạnh lùng, dược hoàn màu trắng từ tay áo Thẩm Thiển Mạch rơi vào ly trà, Thẩm Thiển Mạch giả bộ tựa như vô ý lắc lắc chén, sau đó cười uống ngụm.

      Nạp Lan Tín thấy Thẩm Thiển Mạch uống nước trà, tia ngoan thoáng qua trong mắt, nụ cười vui vẻ môi cũng có thêm mấy phần dử tợn, cười càng rực rỡ, Nạp Lan Tín đắc ý , "Trì huynh có phải quyết định hợp tác với ta?"

      Tiếu ý môi Thẩm Thiển Mạch càng thêm lạnh lùng, tia băng lãnh thoáng trong mắt.

      Nạp Lan Tín ngược lại cũng phải là có chút đầu óc, còn biết hạ độc để khống chế nàng cơ đấy. Nhưng cũng xem Thẩm Thiển Mạch nàng là ai, chút độc này mà cũng dám hạ sao? ! buồn cười!

      "Phải. Ta quyết định hợp tác với Tam hoàng tử. Bất quá, Tam hoàng tử nhất định phải chứng minh thực lực của ngươi cho ta thấy." Con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch khẽ động, che dấu sát cơ của nàng, khóe môi có vẻ cười như cười.

      Nạp Lan Tín nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, tự tin cười , "Trì huynh yên tâm, hợp tác với ta, tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất."

      "Phải vậy ?" thầm hừ lạnh trong lòng, lời Thẩm Thiển Mạch có chút khinh thường.

      Nạp Lan Tín nghe xong lời của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút vui, "Chẳng lẽ Trì huynh muốn đổi ý sao? !"

      "Tam hoàng tử tốt nhất nên chú ý giọng điệu của ngươi." Thẩm Thiển Mạch nghe ra được uy hiếp trong lời Nạp Lan Tín, lạnh lùng cau mày, nàng bình sinh ghét nhất chính là người dám uy hiếp nàng!

      Nạp Lan Tín nghe vậy cũng tức giận, nhếch môi cười hung ác nham hiểm, lạnh lùng , "Chú ý giọng điệu của ta? ! Lúc này việc hợp tác hay hợp tác, sợ rằng cũng phải do Trì huynh nữa rồi! Nếu Trì huynh còn muốn giữ được cái mạng của mình, tốt nhất là hợp tác với ta."

      "Ồ?" Thẩm Thiển Mạch vẫn mang bộ vân đạm phong khinh, chút gấp gáp, bình thản nhìn Nạp Lan Tín, khóe miệng còn phác họa lên độ cong châm chọc.

      "Hừ! Trong trà mà ngươi vừa mới uống ta hạ Táng Hoa Độc! Nếu có giải dược của ta, ngươi phải chết thể nghi ngờ!" Vẻ mặt ôn hòa vui vẻ vừa rồi của Nạp Lan Tín hoàn toàn biến mất, trắng trợn uy hiếp.

      Hàng lông mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhướng lên, nhìn xuống ly trà, cứ như là muốn quan sát kỹ nước trà bên trong, nụ cười vui vẻ như có như , thản nhiên , "Táng Hoa Độc ư? Vẫn lọt được vào mắt ta."

      Sắc mặt Nạp Lan Tín thay đổi liên tục, nhìn kỹ nét mặt Thẩm Thiển Mạch, có nửa phần lo lắng, nếu có chỉ là vẻ vân đạm phong khinh, chỉ là khinh miệt và xem thường.

      "Ngươi. . ." Nạp Lan Tín khó tin nhìn Thẩm Thiển Mạch, ràng thấy nàng uống nước trà rồi, làm sao có thể chứ? !

      Thẩm Thiển Mạch lười biếng chớp mắt, "Tam hoàng tử, ngươi chẳng lẽ biết, dù là mắt nhìn, cũng chưa chắc sao? Trong chén nước trà vừa rồi, ta bỏ giải dược vào."

      "Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể có giải dược được?" Nạp Lan Tín nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, vẫn là nét mặt thể tin được kia.

      "Việc này cũng nhọc Tam hoàng tử quan tâm. Hôm nay ta rất vui, nếu lại có lần tiếp theo, ta xem xét trợ giúp thái tử tiêu diệt ngươi." Thẩm Thiển Mạch ngữ điệu thản nhiên nhưng lại mang theo uy hiếp mười phần..

      "Thái tử. . ." Hận ý lướt qua trong mắt Nạp Lan Tín, chẳng lẽ thái tử tìm tới tên Trì Mặc này, muốn đối phó ta? Như vậy ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!

      "Trì huynh. Ta chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, sao có thể muốn hại Trì huynh chứ. Mong Trì huynh bỏ qua cho." Nạp Lan Tín lại làm ra vẻ ôn hòa, lấy lòng.

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, ánh mắt nhấp nhô, che dấu trong đó là xem thường, lạnh lùng nhếch môi, "Ta hy vọng có lần thứ hai. Còn nữa, động tác phải mau lên."

      "Được! Ta nhất định sớm diệt trừ đảng Thái Tử!" Nạp Lan Tín nghe được câu trả lời của Thẩm Thiển Mạch, lập tức thề son sắt bảo đảm.

      Khóe môi Thẩm Thiển Mạch lên nụ cười tự tin mà chắc chắn. Trong mắt lướt qua tia giảo hoạt khi mưu thực được. Kết quả mà nàng muốn chính là như vậy. ra đảng Thái Tử còn chưa có liên hệ với nàng, bất quá, nàng muốn khơi mào cừu hận giữa bọn chúng, để bọn chúng còn rảnh mà để ý tới Nạp Lan Dung, tranh đấu trước khiến đôi bên lưỡng bại câu thương.

      "Công tử, thái tử cho mời."

      Có vẻ như kinh ngạc nhìn người tới báo, Thẩm Thiển Mạch thầm nhếch miệng, động tác của phủ Thái Tử cũng chậm chút nào. Mời nàng tới, là vì muốn hỏi xem giữa nàng và Nạp Lan Tín rốt cuộc đạt thành hiệp nghị gì hả. Yên tâm, nàng nhất định chuyển đạt sót chữ với Thái Tử điện hạ.

      Ung dung bình tĩnh theo bốn tên sát thủ đến phủ đệ của Thái Tử, gặp được Thái Tử Nạp Lan Liễu.

      "Nghe công tử chuyên kinh doanh binh khí?" Giọng điệu cao cao tại thượng, Nạp Lan Liễu nhướng mày mang theo vẻ cao ngạo.

      Thẩm Thiển Mạch cau mày, giọng trong trẻo lạnh lùng, kiêu ngạo siểm nịnh đáp lại, "Vậy như thế nào? !"

      "Ngươi. Lớn mật! Lại dám như thế với bản Thái Tử!" Nạp Lan Liễu nghe câu trả lời của Thẩm Thiển Mạch, khỏi cả giận, nhìn vẻ mặt thanh cao của Thẩm Thiển Mạch lại càng thêm giận.

      "Bản thái tử? ! Ta thấy là địa vị Thái Tử điện hạ rất nhanh khó mà giữ được nữa rồi." Thẩm Thiển Mạch cười khinh thường, cũng thèm nhìn tới Nạp Lan Liễu cái.

      Nạp Lan Liễu nắm lấy vai Thẩm Thiển Mạch, khí lực cũng lớn đến ngạc nhiên, khiến cơ thể Thẩm Thiển Mạch quay vòng, cả giận , "Càn rỡ!"

      Con ngươi đen của Thẩm Thiển từ từ nâng lên, chứa trong đó là quang mang khiếp người, dọa Nạp Lan Liễu lập tức buông lỏng tay ra, đôi mày Thẩm Thiển Mạch nhíu lại, xem thường nhìn qua áo bào vừa bị Nạp Lan Liễu chạm vào, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, "Ta xin khuyên Thái Tử điện hạ câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngài nên sớm thần phục Tam điện hạ !"

      Trong mắt Thẩm Thiển Mạch mơ hồ lên tức giận. Nếu phải thế lực của nàng ở Lê Quốc còn chưa ổn định, muốn bại lộ thực lực của mình, nàng sớm động thủ giết Nạp Lan Liễu rồi. Dám ở trước mặt nàng lớn lối như thế! Bất quá, người có đầu óc như vậy, sống cũng lâu.

      Hôm nay, điều nàng muốn là khơi mào cừu hận giữa Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín, muốn bọn chúng tranh đấu để hai bên đều tổn hại, sau đó nâng đỡ Nạp Lan Dung thượng vị. cừu hận phía Nạp Lan Tín với Nạp Lan Liễu hoàn toàn bị nàng nâng lên, kế tiếp chính là để Nạp Lan Liễu nóng lòng muốn đối phó Nạp Lan Tín.

      Nạp Lan Liễu tựa hồ còn khống chế dễ hơn cả Nạp Lan Tín, mới chỉ mấy câu thôi mà khiến ta tức giận mất hết cả lý trí vậy rồi.

      Nạp Lan Dung mặc dù dễ khống chế, nhưng, việc Nạp Lan Dung thượng vị là việc dùng ít sức nhưng có lợi nhất với Thiên Mạc. Huống chi khi Lê Quốc thần phục với Thiên Mạc, trước tới việc lòng thần phục hay , nhưng chỉ cần thần phục mặt ngoài thôi cũng đủ cho Lâm Vị áp lực cực lớn, cũng đủ để khiến những tiểu quốc biên cương lựa chọn phương hướng cho mình.

      "Ngươi quả nhiên cấu kết với Nạp Lan Tín? ! Ngươi cho rằng thương nhân buôn bán vũ khí nho như ngươi có thể thay đổi thế cục được sao? ! Cho dù Nạp Lan Tín có Lâm Vị ủng hộ, có binh khí và tử sĩ, cứ nhất định là đánh bại được ta sao? !" Trong mắt Nạp Lan Liễu thoáng qua tia nham hiểm, giận dữ hét lên.

      "Thái tử điện hạ so với tưởng tượng của ta thông minh hơn nhiều." Thẩm Thiển Mạch nhanh chậm . Có thể nhìn ra được ưu thế của Nạp Lan Tín, Nạp Lan Liễu này cũng phải là ngốc đến hết thuốc chữa. Bất quá, thấy được thực lực của Nạp Lan Tín mà vẫn còn tự tin mù quáng như thế, cố chấp vậy nhất định thất bại.

      "Hừ! Bất kể như thế nào, hôm nay ngươi đừng mong bước ra khỏi phủ đệ của bản Thái Tử!" Nạp Lan Liễu hung hăng nhìn Thẩm Thiển Mạch, lộ ra nụ cười dử tợn với Thẩm Thiển Mạch.

      Nụ cười môi Thẩm Thiển Mạch càng thêm châm chọc, nhìn Nạp Lan Liễu, mâu sắc chút thay đổi, thần thái thản nhiên, tựa hồ hoàn toàn có nhìn thấy sát thủ xung quanh tới gần. Trong lòng cười lạnh liên tục, có rất nhiều người muốn giữ cái mạng này của nàng lại, chẳng qua, cái cuối cùng lưu lại dường như đều chính là mạng của bọn chúng!

      "Ngươi cảm thấy, ngươi có thể lưu được ta lại sao? !" Ba phần châm chọc cùng với bảy phần nghiền ngẫm, thần sắc Thẩm Thiển Mạch thay đổi, khóe miệng còn chứa đựng nụ cười thản nhiên, dáng vẻ tự nhiên như thường.

      Nạp Lan Liễu thấy Thẩm Thiển Mạch vẫn mang bộ trấn định, ánh mắt thoáng lên tia hồ nghi, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong lòng tính toán, chỉ có mình, mà bốn phía mai phục trăm tên sát thủ, có thể hoàn toàn thoát lui được ư? ! Làm sao có thể, chẳng lẽ còn có thể mọc cánh bay .

      Thẩm Thiển Mạch thấy Nạp Lan Liễu quan sát nàng, cũng làm phản ứng gì. Chỉ đứng thong dong bình tĩnh, mặc cho sát khí bốn phía dần dần áp sát lại gần. Nụ cười vui vẻ môi vẫn thay đổi.

      Ánh đao sáng loáng, bọn sát thủ bắt đầu động. Mà Thẩm Thiển Mạch cũng động.

      Ti trù (tơ lụa) màu trắng bay tán loạn trung, phảng phất như nhảy vũ điệu tuyệt mỹ. Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười túc sát lạnh lùng, ti trù bay qua nơi nào sát thủ nơi đó ngã xuống.

      Máu tươi bắn ra bốn phía và ngừng phun ra ngoài. Phủ Thái Tử trong phút chốc biến thành trường thảm kịch.

      Ngân quang (ánh sáng bạc) từ thanh kiếm thoáng qua, bóng dáng với bạch y trắng như tuyết nhanh nhẹn gia nhập cuộc chiến. Kiếm qua nơi nào, toàn bộ sát thủ ngã xuống. trăm tên sát thủ thoáng cái ngã xuống nửa.

      "Lâu huynh sao lại tới vậy." Thẩm Thiển Mạch quay đầu lại nhìn bóng dáng màu trắng kia, chỉ thốt ra câu hỏi thản nhiên.

      "Vi huynh thấy ngươi lâu mà chưa về nên có chút bận tâm." Huyền Lâu lại đáp lại bằng nụ cười dịu dàng nhưng sát chiêu dưới tay giảm chút nào, trình độ xuất thủ tàn nhẫn kém gì Thẩm Thiển Mạch.

      Nạp Lan Liễu nhìn Thẩm Thiển Mạch với Huyền Lâu, hoảng sợ trợn to hai mắt, đây là công phu đáng sợ nhường nào cơ chứ, chỉ trong thời gian ngắn mà trăm tên sát thủ chỉ còn lại có mười mấy người.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 7.3

      Tất cả hơn mười tên sát thủ còn lại đều sợ hãi dám tiến lên, chỉ dám đứng nhìn Thẩm Thiên Mạch cùng Huyền Lâu, giống như là nhìn thấy Tu La đến từ địa ngục.

      "Như thế nào, ngươi còn muốn bắt ta lại ?" Thẩm Thiên Mạch nhíu lông mày, nàng thèm để ý tới hơn mười tên sát thủ còn lại kia, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt, nhìn Nạp Lan liễu.

      "Ngươi. . . Ngươi. . ." Bây giờ Nạp Lan Liễu hoảng sợ đến nỗi ra được lời nào, chỉ vào Thẩm Thiên Mạch, trong mắt đều là vô cùng sợ hãi.

      Thẩm Thiên Mạch khinh thường nhìn chút, khóe miệng ý cười giảm, nàng cười : "Tam hoàng tử rất nhân từ, muốn đuổi cùng giết tận. Thái tử điện hạ tự lo cho mình tốt ."

      Dứt lời, nàng cùng Huyền Lâu rời khỏi phủ thái tử.

      Trừ bên phủ còn lại hơn mười sát thủ, bên ngoài phủ thái tử cũng thiếu thị vệ. Nhưng người dám ngăn cản họ rời , cũng có ai có thể ngăn được bọn họ.

      "Quá đáng sợ. . ." Nạp Lan Liễu lẩm bẩm , trong mắt nhanh chóng ra tia ác độc. Vốn là cảm thấy cần phải nhanh chóng diệt trừ Nạp Lan Tín, nhưng qua hôm nay xem ra, phải mau diệt trừ Nạp Lan Tín!

      Thẩm Thiên Mạch cùng Huyền Lâu cùng nhau ra phủ thái tử. Huyền Lâu cười ôn hòa , " Thiên Mạch là giảo hoạt, chỉ cần như thế, chỉ sợ Nạp Lan Tín sống được bao lâu nữa."

      "Trải qua lần này, Nạp Lan Liễu chắc muốn nhanh chóng diệt trừ Nạp Lan Tín chứ?" Thẩm Thiên Mạch từ chối cho ý kiến, cười nhạt , "Như vậy chỉ cần ngồi xem bọn họ huynh đệ tranh đấu với nhau thôi."

      Hai người nhàn nhã ở đường, lại nghe được tin tức vô cùng kinh sợ. Vị công chúa thời gian trước hòa thân cùng Thiên Mạc, bảy ngày sau thành hôn!

      Thời gian nghe được tin tức này , Thẩm Thiên Mạch chỉ có cảm giác mình tai mình nghe nhầm vậy. Làm sao có thể chứ? ràng còn tháng nữa, thế nào bây giờ lại biến thành bảy ngày! Làm sao mà Tư Đồ Cảnh Diễn lại có thể đồng ý chuyện này được?

      thể nào! Cảnh Diễn tuyệt đối phản bội nàng. Trong này nhất định là có tình! Nàng nhất định phải hỏi cho ràng.

      "Ngươi nghe được tin tức từ đâu?" Thẩm Thiên Mạch bắt người trong đám người được bàn luận tin tức này, vì quá khẩn khương nên nàng dùng sức rất lớn. Người bị Thẩm Thiên Mạch bắt được kêu đau, quay lại nhìn Thẩm Thiên Mạch.

      "Ngươi làm gì đấy vậy! Trước đó Thiên Mạc cùng hoàng đế Lâm Vị cũng có thiệp mời đưa khắp nơi rồi! Tất cả mọi người đều biết chuyện này mà!" Người nọ liếc Thẩm Thiên Mạch cái, vừa cau mày, đẩy cánh tay của Thẩm Thiên Mạch nắm chặt lấy bả vai .

      "Làm sao có thể!" Trong mắt Thẩm Thiên Mạch là khiếp sợ và thể tin, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Cảnh Diễn làm sao có thể đợi nàng trở về mà muốn kết hôn Quận chúa An Nhã kia?!

      Thấy vẻ mặt Thẩm cạn mạch quá kích động, cái người bị Thẩm Thiên Mạch bắt được lộ ra vẻ mặt tiếc hận, công tử thanh nhã vô song như vậy, thế mà đầu óc lại có vấn đề.

      Mà Thẩm Thiên Mạch cũng là hoàn toàn biết, chân mày nàng khóa lại chặt khóa với nhau.

      "Nơi này giao cho huynh! Ta muốn tìm !" Thẩm Thiên Mạch hướng về phía Huyền Lâu cười xin lỗi, rồi lập tức chạy như bay về khách sạn.

      Từ Lê nước đến Thiên Mạc quốc, dù có có gắng ra roi thúc ngựa, cũng cần tới thời gian là bảy ngày. kịp thời gian nữa, nàng phải trong vòng bảy ngày trở lại Thiên Mạc quốc. Nàng tuyệt đối thể để Tư Đồ Cảnh Diễn cưới người con khác! Tuyệt đối thể!

      Nàng sử dụng khinh công tuyệt đỉnh bay vút qua ngã tư đường. Mọi người rối rít ngước mắt nhìn bóng dáng bay vút qua đó, cho mình vừa nhìn thấy được tiên nhân trời. Mà giờ phút này, trong đầu của Thẩm Thiên Mạch cũng chỉ có suy nghĩ, đó chính là phải mau chóng chạy về Thiên Mạc.

      Huyền Lâu ngưng mắt nhìn bóng dáng Thẩm Thiên Mạch vội vàng rời , nhìn dáng vẻ của nàng cứ như khắc cũng chờ được nữa.

      Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu là ngươi dám chuyện gì có lỗi Thiên Mạch, ta tuyệt đối tha cho ngươi. Dù phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta cũng bất chấp tất cả. Huyền Lâu nhìn hướng Thẩm Thiên Mạch rời , thầm nghĩ.

      Bên kia, khi Thẩm Thiên Mạch trở lại khách sạn liền vội vàng dắt ngựa ra, xoay người lên ngựa, để ý chút nào tới dòng người tấp nập đường phố, nàng phi ngựa như điên.

      "Cung chủ muốn đâu?" Thời điểm sắp đến gần cửa thành, có bóng người ngăn cản đường của Thẩm Thiên Mạch.

      Thẩm Thiên Mạch thu dây cương, lạnh lùng nhìn Nạp Lan Dung ngăn mình lại, nàng nhịn được, : "Ta có chuyện của ta. Ngươi đừng quên ước định của chúng ta là được!"

      "Ta chắc chắn quên. Chỉ là bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, Cung chủ có chuyện gì mà so chuyện của Lê quốc còn quan trọng hơn?" Nạp Lan Dung nhìn Thẩm Thiên Mạch, mặt tò mò hỏi.

      biết Ma Cung Cung chủ cùng Mị Huyết lâu chủ, cũng chính là Thiên Mạc hoàng đế giao tình ít. Chẳng lẽ là vì muốn chạy tới tham gia hôn lễ của Thiên Mạc hoàng đế? Đó cũng chỉ là cuộc hòa thân mà thôi, đáng giá như vậy sao?

      "Nam nhân của ta muốn kết hôn nữ nhân khác, chuyện này còn chưa đủ quan trọng sao? Ngươi cho ta tránh ra!" Trong mắt Thẩm Thiên Mạch mang theo ba phần lo âu, bảy phần kiên nhẫn, roi ngựa trong tay nàng mang theo nội lực, chút lưu tình đánh về phía Nạp Lan Dung, bắt tránh ra.

      Nạp Lan Dung vội vàng lắc mình cái tránh được roi ngựa, lại muốn tiếp, Thẩm Thiên Mạch cưỡi ngựa mất.

      Nạp Lan cho nhíu nhíu mày, nhìn bóng lưng của Thẩm Thiên Mạch. Chẳng lẽ lời giang hồ đồn đãi là ? Ma Cung Cung chủ ra là nữ tử?

      Như vậy công tử thông tuệ tuyệt luân, trầm tĩnh lạnh lùng vô song là nữ tử?

      Nạp Lan Dung có chút dám tin nhìn bóng dáng xa dần của Thẩm Thiên Mạch. nghĩ tới người luôn luôn trấn định như Thẩm Thiên Mạch cũng có lúc quá lo lắng mà mất tỉnh táo. Tình quả cho con người ta choáng váng đầu óc .

      Nếu như Ma Cung Cung chủ là , như vậy quan hệ giữa Thiên Mạc hoàng đế với nàng chắc chắn là tầm thường. ra từ lúc Thiên Mạc hoàng đế vì Ma Cung Cung chủ mà buông tha cho đô thành của Kỳ Nguyệt quốc bắt đầu hoài nghi rồi. Chỉ là sau này lại thấy đô thành của Kỳ nguyệt được phát triển phồn vinh như vậy, cho là do Thiên Mạc hoàng đế có tầm nhìn xa trông rộng. Hôm nay xem ra, hình như chỉ đơn giản như vậy.

      Ma Cung Cung chủ lần nhất định là vì muốn ngăn cản Thiên Mạc hoàng đế hòa thân, đến lúc đó Thiên Mạc quốc giằng co với Lâm vị quốc, đó là lúc để Lê nước của cũng có thời gian thở dốc.

      Như vậy phải hợp tác cùng Thiên Mạc đúng ? Nạp Lan Dung bắt đầu suy nghĩ lại về vấn đề này.

      Ma Cung Cung chủ tham gia vào nội chính của Lê quốc, chắc chắn cũng là mưu của Thiên Mạc hoàng đế bày ra. Như vậy Thiên Mạc hoàng đế phải là muốn cùng Lâm Vị hòa thân. Mà hoàng đế Lâm Vị muốn hai nước hòa thân, đó chẳng qua chỉ là nước cờ mà thôi, chắc chắn Lâm Vị hoàng đế này cũng biết Thiên Mạc hoàng đế có người trong lòng rồi.

      Nếu là Thiên Mạc hoàng đế cự tuyệt hòa thân, vậy Lâm Vị hoàng đế có lý do để hưng binh. Với quan hệ từ trước của Ngôn Tu Linh với Tư Đồ Cảnh Diễn, chắc chắn cũng biết Tư Đồ Cảnh Diễn tiếp nhận hòa thân này nên mới có thể ra bước cờ như thế này. Qua đấy có thể thấy được, tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn đối với Ma Cung Cung chủ nhất định rất sâu đậm.

      Nạp Lan Dung nhếch miệng lên chút ý cười. Nếu là có thể khống chế được Ma Cung cung chủ, chẳng phải đồng nghĩa với kềm chế Tư Đồ Cảnh Diễn? Nếu là có thể kiềm chế được Thiên Mạc, để cho Lê quốc có thời gian thở dốc, nhất định có thể khiến cho Lê Quốc từ từ vững chắc, từ từ cường thịnh lên.

      "Ảnh." Nạp Lan Dung nâng lên nụ cười thâm sâu, hướng về phía chỗ tối hô lên.

      "Dung." bóng người màu đen như bóng như bóng người xuất . Đây là loại võ công cực kỳ quái dị, có thể che giấu mình rất tốt, ngay cả cao thủ như Thẩm Thiên Mạch cũng thể phát được có người luôn luôn theo Nạp Lan Dung.

      "Ngươi có muốn đánh cuộc lần hay ? Thắng, Lê quốc có thể cùng Thiên Mạc, Lâm Vị chia thiên hạ làm ba. Thua, đó chính là diệt quốc!" Nạp Lan Dung nhìn bóng dáng xinh đẹp màu đen, trong mắt ra mảnh dịu dàng.

      "Ta là cái bóng của ngươi, đương nhiên là vĩnh viễn đuổi theo ngươi." Cái có cái khăn che màu đen chậm rãi ra, giọng là tràn đầy nhu tình. Kể từ khi nàng , nàng vẫn luôn ở bên cạnh . Biết là loại người có tình , nhưng nàng vẫn cố chấp theo bên cạnh , nguyện ý vì làm bất cứ chuyện gì. Nhưng ít nhất cũng đối với nàng dịu dàng hơn nhiều so với người khác, phải sao? Như vậy cũng đủ rồi! Nàng nguyện ý cứ như vậy mực yên lặng canh giữ ở bên cạnh , làm cái bóng của .

      Ở phía Lê quốc nối với ngoại ô của Thiên Mạc.

      người ngựa, chạy như điên tại vùng ngoại ô. lưng ngựa vung mạnh roi vào con ngựa, con ngựa bị đau phi như điên.

      Vó ngựa làm cho cát bụi bay đầy trời.

      lưng ngựa có đầu tóc đen ngư mực, tung bay trong gió nên dính bụi bậm. Trong đôi mắt đen nhánh của nàng tràn đầy quật cường cùng cam lòng, môi đỏ thẫm cắn chặt, đầu lông mày xinh đẹp chau chật lại.

      đường long đong vất vả. khuôn mặt nàng là tiều tụy cùng mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh lại sáng kinh người, giống như có cố chấp chống đỡ cho nàng.

      qua sáu ngày rồi. Ngày mai, là ngày Thiên Mạc hoàng đế cưới An Nhã Quận chúa của Lâm Vị quốc. Chính là ngày Tư Đồ Cảnh Diễn cưới An Nhã Quận chúa! ! Nàng tuyệt đối cho phép có chuyện như vậy. Đó là Cảnh Diễm của nàng, nàng tuyệt đối cho phép nữ nhân khác nhúng chàm .

      "Nếu như ngươi làm tổn thương ta, vậy phải làm thế nào?"

      "Mạch nhi tùy ý xử trí, ta tuyệt đánh trả."

      Lời còn văng vẳng bên tai. Tư Đồ Cảnh Diễn, chàng nên để cho ta thất vọng. Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu như chàng dám cưới An Nhã Quận chúa kia, ta tuyệt đối tha thứ cho chàng.

      Thẩm Thiên Mạch vung mạnh roi ngựa. biết là nàng vội vã chạy tới Thiên Mạc, hay là băn khoan nhớ đến người trong lòng mình, nên mỗi lần nàng vung roi, nàng cảm giác cũng như quất vào ngực vậy. Rất đau, rất nóng lòng! Trong mắt Thẩm Thiên Mạch có sợ hãi cùng lo lắng.

      Ngày thứ bảy. Bảy ngày nàng ngủ nghỉ. Thẩm Thiên Mạch rốt cuộc tới được đô thành của Thiên Mạc.

      Đô thành của Thiên Mạc vẫn phồn hoa như trước, vẫn đẹp như vậy. Thậm chí so với lần trước nàng tới, nó càng thêm phồn hoa, xinh đẹp. Bởi vì đầy đường đều giăng đèn, kết hoa để ăn mừng đám cưới của Thiên Mạc hoàng đế, hôn lễ của Thiên Mạc hoàng đế cùng An Nhã Quận chúa của Lâm Vị.

      Đập vào mắt nàng đều là màu đỏ vui mừng. Nàng ai cả đường nên cũng thích màu đỏ. Nhưng là bây giờ, những thứ này màu đỏ đập vào Thẩm Thiên mạch lại là vô cùng châm chọc. Tư Đồ Cảnh Diễn, muốn kết hôn cùng khác sao? chỉ cần chút thời gian nữa thôi cũng thể đợi nàng được sao?

      đâu. đâu. Đó là Tư Đồ Cảnh Diễn của nàng mà. Làm sao chàng có thể lừa gạt nàng được ?

      Cảnh Diễn , cả đời này, đời kiếp này bên cạnh nàng. phụ nàng. Tuyệt đối . Chuyện này nhất định còn tình, nàng nhất định phải tìm hiểu cho ràng.

      Mang theo này tín niệm, Thẩm Thiên Mạch cố gắng chống đỡ thân thể bởi vì bảy ngày nghỉ ngơi, mà xông vào hôn lễ được cử hành đại điện hôm nay.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 08: Hoàng hậu duy nhất

      Editor: Tieutam

      Bên này Thẩm Thiển Mạch phóng ngựa chạy như điên. Bên kia, các đại thần triều đình cũng gấp đến độ chóng mặt. Chỉ vì Hoàng đế bọn họ mặc hỷ phục đỏ thẫm, nhưng cho phép vị Quận chúa Lâm Vị mặc giá y.

      “Giá y này, ngươi xứng mặc!” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hàm chứa vẻ khinh thường, khóe miệng nhếch lên nụ cười liều lĩnh, hề để ý tới biểu cảm vừa giận vừa thẹn của An Quận chúa, cũng để ý tới khuyên can và phản đối của các vị đại thần. chỉ mỉm cười nhìn về phía trước, giống như nơi đó có người muốn chờ đợi.

      “Giá” giọng du dương nhưng nôn nóng vang lên. người ngựa như hóa điên nhảy vọt vào bên ngoài đại điện Cung Vũ. Thị vệ rốt rít ra tay chặn ngựa, lại bị nữ tử quất mạnh roi ngựa hất ra.

      “Ai dám chắn ngựa của ta chết!” Lời đơn giản ràng, nữ tử có dung mạo khuynh thành ngồi lưng ngựa, cho dù suốt bảy ngày bảy đêm cực khổ phi ngựa, vẫn thể che giấu vẻ đẹp tuyệt mĩ của nàng.

      Giờ phút này, đôi mắt của nàng chằm chằm nhìn vào đại điện. Quanh thân nàng bao phủ sát khí nồng đậm. Bọn thị vệ cũng bị dọa sợ hãi, dám tiến lên chặn lại.

      “Tư Đồ Cảnh Diễn!” Thẩm Thiển Mạch thấy hỷ phục đỏ thẫm người Tư Đồ Cảnh Diễn, mị như vậy, trong đôi mắt chất chứa đau đớn. Trong nháy mắt kia, nàng mất lý trí, hoàng toàn chú ý An quận chúa đứng bên cạnh mặc hỷ phục tân nương.

      Roi ngựa hung hăng quất xuống người Tư Đồ Cảnh Diễn, ra đường máu. Máu tươi chảy xuống hỷ phục, nhìn rất ghê rợn.

      Các đại thần bị hù dọa, nhìn nữ tử xa lạ vừa xông tới. Vương của họ có võ công cái thế, bọn họ phải là biết. Thế nhưng lúc này, Vương lại bị nữ tử này quất roi?! Hơn nữa, ngài lại phản ứng lại, mặt lại tràn đầy ý cười dịu dàng sủng nịnh. Có vẻ như ngài quan tâm tới người vừa rồi mới quất roi lên người mình. Ngài chỉ ngắm nhìn chăm chú nữ tử xa lạ vừa xông vào, dường như muốn nhìn sâu vào trong tâm hồn nàng.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn hề né tránh bị nàng đánh trúng roi, khỏi hơi sửng sốt. Nàng nhìn miệng vết thương chảy máu tươi, cảm thấy rất đau lòng.

      Làm sao nàng lại xuống tay với Tư Đồ Cảnh Diễn chứ?! Vừa rồi là nàng tức giận, nhưng sao Tư Đồ Cảnh Diễn lại tránh ra? roi này dù quất rất nhanh, nhưng nàng dùng nội lực nên có thể tránh thoát dễ dàng, vì sao Tư Đồ Cảnh Diễn tránh né chứ?

      Thẩm Thiển Mạch phục hồi lại tinh thần mới chú ý tới An quận chúa bất mãn, ủy khuất và cáu giận đứng ở bên, còn bên kia là khăn quàng vai và mũ phượng của Hoàng Hậu.

      “Mạch nhi. Nàng quay về.” Tư Đồ Cảnh Diễn tươi cười nghênh đón, để ý Thẩm Thiển Mạch giãy dụa, cầm lấy tay nàng, mang theo khí phách, mang theo kiêu ngạo, nhìn về phía các đại thần Thiên Mạc, : “Nàng là Hoàng hậu của trẫm. Kiếp này trẫm chỉ có duy nhất Hoàng hậu, Quốc mẫu của Thiên Mạc ta!”

      vừa dứt lời, các đại thần lập tức nghị luận ầm ĩ.

      “Đây là nữ tử ở đâu ra?! Làm sao lại thành Hoàng hậu Thiên Mạc đây?!”

      “Đúng vậy đó! Hoàng thượng muốn làm gì đây?!”

      “Đúng vậy đúng vậy! An quận chúa vẫn còn ở bên cạnh mà, nếu chọc giận Lâm Vị làm sao bây giờ chứ?”

      “Đúng thế! Nữ tử này lai lịch ràng, lại còn làm Hoàng thượng bị thương, tuyệt đối thể để cho nàng làm Hoàng hậu Thiên Mạc! Thừa tướng đại nhân, ngài xem?!” đại thần đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Hạo Nguyệt.

      Hạo Nguyệt nhìn qua Thẩm Thiển Mạch, lại nhìn quần thần, giọng thản nhiên : “Các ngươi cho rằng, các ngươi có thể ngăn cản Hoàng thượng?!”

      câu vừa ra, đám triều thần dị nghị nữa. Vương của bọn họ quyết đoán sát phạt tuyệt đối minh cơ trí (nhìn xa trông rộng), cũng tuyệt đối nghe theo chi phối của bọn họ.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!” Thẩm Thiển Mạch chau mày, nhìn màn kịch trước mắt, hỏi.

      Tư Đồ Cảnh Diễn vuốt ve mái tóc của Thẩm Thiển Mạch, cưng chiều : “Ngôn Tu Linh tự mình tới Lê quốc. Lê quốc an toàn. Ta muốn nàng trở về.”

      Thẩm Thiển Mạch khiếp sợ nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Hóa ra là như vậy chỉ để bắt nàng trở về mà thôi. biết nếu thẳng Lê quốc nguy hiểm tất nhiên nàng chịu trở về, bởi vậy mới dùng cách này để ép nàng trở về. Cảnh Diễn, Cảnh Diễn, chàng cũng hiểu ta, đúng là dụng tâm lương khổ nha!

      “Nhưng mà, có chuyện gì với An quận chúa vậy?!” Thẩm Thiển Mạch quên có vị mỹ nhân vui đứng bên, mở miệng hỏi.

      Tư Đồ Cảnh Diễn lại đưa tay nhàng vuốt tóc Thẩm Thiển Mạch, “Mạch nhi ngốc của ta. Người ta muốn lấy, cho tới bây giờ chỉ có nàng. Mũ phượng và khăn quàng vai này, chỉ có nàng mới có thể mặc.”

      An quận chúa nghe như thế, lập tức kêu la: “Ngươi giỏi lắm Tư Đồ Cảnh Diễn, ra ngươi để ta mặc giá y này là để cưới nàng ta?! Ngươi được quên, ta chính là Công chúa hòa thân của Lâm Vị! Chẳng lẽ ngươi muốn đắc tội Lâm Vị hay sao?!”

      Lời An quận chúa mặc dù có hơi điêu ngoa, nhưng lại đúng lời trong lòng của triều thần Thiên Mạc. Đúng vậy đó, nếu cưới An quân chúa chẳng phải đắc tội Lâm Vị sao? Nghe Lâm Vị và Lê quốc quan hệ rất tốt, nếu ép Lâm Vị liên minh với Lê quốc đối phó với Thiên Mạc, vậy ổn đâu!

      “Sao chàng tránh roi thế?” Thẩm Thiển Mạch để ý chút nào tới lời của An quận chúa, hoàn toàn coi An quận chúa như người tàng hình, nàng đau lòng kéo kéo cánh tay Tư Đồ Cảnh Diễn, ân cần hỏi han.

      “Ta rồi. Nếu ta làm nàng bị thương, nàng tùy ý xử phạt, ta tuyệt đối đánh trả.” Tư Đồ Cảnh Diễn chẳng hề để ý tới cánh tay còn chảy chút máu. roi kia của Thẩm Thiển Mạch chứa đựng tức giận vô cùng nặng, hơn nữa nàng ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn né tránh, bởi vậy dùng bảy phần lực đạo, tuy rằng dùng nội lực nhưng bị đánh người, cũng đau vô cùng, miệng vết thương cũng rất sâu.

      Thẩm Thiển Mạch đau lòng nhìn miệng vết thương của Tư Đồ Cảnh Diễn, trách cứ : “Nhưng mà chàng hề có lỗi với ta!”

      . Ta hại nàng lo lắng bảy ngày bảy đêm. Ta hại nàng phi ngựa bảy ngày bảy đêm.” Tư Đồ Cảnh Diễn tự trách khi nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch tiều tụy mấy phần, khẽ xoa lên gò má của nàng, : “Đừng cây roi, cho dù thêm mấy roi nữa, cũng đáng.”

      “Tư Đồ Cảnh Diễn!” Thẩm Thiển Mạch oán trách la lên. Người này, là muốn nàng áy náy sao?! roi này quất xuống, nàng đau lòng muốn chết, lại thêm mấy roi, dù có thể chịu được nàng cũng chịu nổi.

      May mắn lúc đó trong tay nàng là roi chứ phải lưỡi dao. May mắn là dù nàng tức giận nhưng quất roi dùng nội lực. Nếu hậu quả tưởng tượng nổi.

      Nàng biết tính cách của Tư Đồ Cảnh Diễn, hứa với nàng, nhất định làm được. Cho dù roi vừa rồi của nàng làm bị thương nặng, cũng né tránh.

      Là nàng tốt. toàn tâm toàn ý với nàng như vậy, mà nàng lại có thể hoài nghi . Là lỗi của nàng, đều là do nàng sai.

      “Mạch nhi ngốc, cần tự trách mình. Roi này, là ta cam tâm tình nguyện.” Tư Đồ Cảnh Diễn vuốt ve hai má của Thẩm Thiển Mạch, thâm tình .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Trò cười chốn cung đình.

      Tư Đồ Cảnh Diễn có chút vui nâng mắt, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch* thoáng tức giận, khoé môi mím chặt lạnh lùng nhìn thiếu nữ quấy rầy và Thẩm Thiển Mạch – Quận chúa An Nhã.

      Quận chúa An Nhã là biểu muội của Ngôn Tu Linh. Tính tình vô cùng gian xảo, mặc dù bản tính nàng ta phải là hư hỏng nhưng cũng vô cùng đáng ghét. Nếu phải nể mặt mũi của Ngôn Tu Linh, sớm phái người ném nàng ta ra khỏi cung rồi.

      “Quận chúa ở biệt viện mà chạy tới nơi này để làm gì?” nâng mắt, thu lại nụ cười nơi khoé miệng, lạnh lùng nhìn Quận chúa An Nhã, lời ra khỏi miệng mang theo lực áp bách tự nhiên thiên thành*, ép cơn tức giận của Quận chúa An Nhã trở về. (Tự nhiên thiên thành: ở đây muốn lời của a có sức áp bách tự nhiên)

      Quận chúa An Nhã uất ức nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch. Tại buổi hoà thân trước nàng ta từng thấy qua Tư Đồ Cảnh Diễn. Người nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy bị rung động sâu, nghe bản thân mình gả cho làm thê, nàng ta cũng khao khát lâu nhưng ngờ kết quả lại thành như vậy.

      Người nam nhân này đối xử với nàng ta như vứt bỏ giày cũ, từ đầu đến cuối ngay cả ánh nhìn cũng nguyện nhìn nàng cái. Quận chúa An Nhã nàng là mỹ nhân số số hai tại Lâm Vị, bởi vì được Ngôn Tu Linh chiếu cố cho nên nam nhân mơ tưởng muốn cưới được nàng ta nhiều đếm xuể, thế nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn này, tại ngày đại hôn đó lại ngang ngạnh ném nàng ở bên, còn cho nàng chạm vào mũ phượng và khăn quàng vai, tất cả đều được chuẩn bị vì nữ tử kia, người ở bên cạnh !!

      Ngay cả khi nàng ta giả bộ thắt cổ, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chẳng thèm quan tâm thăm hỏi. Sau khi nàng ta nghe tiểu thái giám hồi báo lại rằng Tư Đồ Cảnh Diễn cứ tuỳ ý nàng ta, rốt cuộc nàng ta cũng nhịn được nữa liền chạy tới Ngự Hoa Viên, chỉ vì tìm tính sổ!

      “Ta… Ta tới tìm chàng! Ta là Công chúa hoà thân, chàng thể đối xử với ta như vậy!” Quận chúa An Nhã chu môi, mang theo ba phần uất ức bảy phần tức giận . Cho dù phải ngôi vị Hoàng hậu nàng ta vẫn muốn gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng ta nhất định phải gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn!!

      “Ta rồi. Ta chỉ có thê tử là Mạch Nhi.” Đôi mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn hề biến sắc, lạnh lùng liếc Quận chúa An Nhã cái, tay vẫn nắm chặt tay Thẩm Thiển Mạch, chưa từng buông ra.

      Quận chúa An Nhã nghe Tư Đồ Cảnh Diễn vậy, trong đôi mắt thoáng qua chút bi thương, điêu ngoa : “Ta mặc kệ! Chàng nhất định phải lấy ta! Cho dù Tu Linh ca ca tới đây ta cũng trở về!”

      Tư Đồ Cảnh Diễn muốn lại bị Thẩm Thiển Mạch kéo tay, khóe môi Thẩm Thiển Mạch lên nụ cười cao cao tại thượng, vẻ mặt lười biếng, giữa hai đầu lông mày đều là thần sắc thản nhiên: “Ngươi muốn ở lại bao lâu ở bấy lâu.”

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mi nhìn Thẩm Thiển Mạch, Mạch Nhi của vẫn giảo hoạt như vậy. Chẳng qua Quận chúa An Nhã chỉ cam chịu lúc đầu, nếu ở lại thời gian dài, phát Tư Đồ Cảnh Diễn có hứng thú với nàng ta, tự nhiên cảm thấy mất mặt. Mặc dù Thẩm Thiển Mạch vậy nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Đúng vậy. Thẩm Thiển Mạch hoàn toàn tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn nảy sinh tình cảm với bất kỳ nữ tử nào khác ngoài nàng. Quận chúa An Nhã ở lại trong cung có thể làm được gì?! Cho dù nàng ta đến tẩm cung của Tư Đồ Cảnh Diễn nàng cũng lo lắng! Chỉ là chuyện đó tuyệt xảy ra. Coi như nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn nhưng nàng cũng để nữ tử khác ở cùng với Tư Đồ Cảnh Diễn. Tư Đồ Cảnh Diễn là của nàng, chỉ mình nàng!!

      Quận chúa An Nhã nghe Thẩm Thiển Mạch vậy lập tức bị nghẹn được gì, có phần thẹn quá hoá giận gào lên: “Hừ! Vậy chúng ta cùng nhìn xem!”

      “Ừ. Ta chờ xem.” Thẩm Thiển Mạch thản nhiên lên tiếng, có đầy đủ khí thế của chủ vị, tuyệt để Quận chúa An Nhã vào trong mắt, khoé miệng xuất nụ cười nhạt, lại càng khiến Quận chúa An Nhã cảm thấy tức giận.

      Tư Đồ Cảnh Diễn gì, đôi tay gắt gao vòng quanh người Thẩm Thiển Mạch, hoàn toàn để Quận chúa An Nhã vào trong mắt. cho dù lời nào thái độ này cũng đủ ràng rồi. Quận chúa An Nhã trừng mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch sau đó liền rời .

      Khoé môi Thẩm Thiển Mạch thoáng nụ cười như có như . Mặc dù tính tình Quận chúa An Nhã này xảo trá nhưng cũng phải là quá xấu. Chỉ là, muốn khi dễ nàng còn phải xem xem bản thân nàng ta có mấy phân mấy lượng!

      Ngày hôm sau. Thẩm Thiển Mạch nhận được lời mời của Quận chúa An Nhã. Khoé môi nàng thoáng nụ cười, Thẩm Thiển Mạch tuỳ ý chọn xiêm y màu hồng phấn, vấn búi tóc đơn giản, sau đó tới Vinh Hoa Điện của Quận chúa An Nhã.

      Lúc Thẩm Thiển Mạch đến Quận chúa An Nhã đợi lúc lâu. Nâng mắt nhìn lại, Quận chúa An Nhã đeo vàng đội bạc, cơ hồ mặc tất cả đồ trang sức rườm rà lên người, càng làm nổi bật toàn thân phục trang đẹp đẽ của nàng ta.

      Nếu Thẩm Thiển Mạch xuất , mặc dù Quận chúa An Nhã ăn mặc như vậy có chút tục khí* cũng là quý khí bức người, dù sao nàng ta cũng xuất thân chốn cung đình, cũng phải thân phong thái. Nhưng Thẩm Thiển Mạch lại xuất , vậy giờ phút này, các ăn mặc trang điểm của Quận chúa An Nhã liền giống như thằng hề, làm sao có thể sánh với vẻ vang sáng chói của mặt trời đây?!!(Tục khí: Thô tục, thô bỉ, tầm thường)

      Thẩm Thiển Mạch chỉ tuỳ tiện mặc xiêm y hồng phấn, thậm chí đồ trang sức cũng đeo, búi tóc cũng cực kì đơn giản, ngay cả trâm cài tóc cũng trắng trong thuần khiết vô cùng. Nàng chỉ đứng thoải mái ở đó như vậy cỗ quý khí khó thành lời, ngay lập tức hạ thấp Quận chúa An Nhã cả người phục trang đẹp đẽ.

      Quận chúa An Nhã vốn thịnh khí lăng nhân* định bụng châm biếm Thẩm Thiển Mạch, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch, trong mắt nàng ta lên chút cam lòng, vì cái gì mà nàng ta tỉ mỉ trang điểm như vậy lại vẫn cứ thua kém Thẩm Thiển Mạch chỉ tuỳ ý chứ??!! (Thịnh khí lăng nhân: Cả vú lấp miệng em.)

      biết Quận chúa tìm Bổn cung là có chuyện gì?” Ngữ khí Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, nhưng biểu này thể nghi ngờ chính là phong độ thuộc về Hoàng hậu. Quận chúa An Nhã chỉ là Quận chúa, mà nàng lại là Bổn cung. Liền thể thân phận cao thấp.

      Quận chúa An Nhã vốn định ỷ vào thân phận mình để làm tổn hại Thẩm Thiển Mạch, nghe Thẩm Thiển Mạch vậy nàng ta mới hiểu ra rằng, cho dù thân phận nàng ta cao quý cũng chỉ là nàng Quận chúa mà thôi, còn Thẩm Thiển Mạch lại là nhất quốc chi mẫu*!! Nghĩ tới đây Quận chúa An Nhã liền cảm thấy tức giận, ngôi vị Hoàng hậu này vốn thuộc về nàng!(Nhất quốc chi mẫu: Mẫu ở đây vừa là mẹ vừa là Hoàng hậu, nếu mình dịch thoát nghĩa là Hoàng hậu nước đầy đủ nghĩa của từ “mẫu” này nên để nguyên )

      “Ta hi vọng ngươi rời khỏi Tư Đồ Cảnh Diễn.” Quận chúa An Nhã nhẫn nhịn, giả bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, với Thẩm Thiển Mạch.

      Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch đổi sắc, khoé môi nâng lên nụ cười thờ ơ, biếng nhác nhún vai, cười : “Ồ?? Ngươi hi vọng? ngại. Vậy hi vọng của ngươi đành phải sụp đổ rồi.”

      “Ngươi…” Quận chúa An Nhã duỗi tay chỉ vào mặt Thẩm Thiển Mạch, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi.ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ

      Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch dần dần lạnh xuống, đôi mắt nàng trở nên thâm trầm, lời mang theo ý tứ cảnh cáo: “Tốt nhất Quận chúa nên chú ý lời và hành vi của mình.”

      Nàng nhìn Quận chúa An Nhã còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nàng nhường nhịn nàng ta vài phần nhưng có nghĩa là Thẩm Thiển Mạch nàng người nuốt giận! Người kính nàng thước, nàng kính người trượng. Nhưng nếu người khác đắc tội với nàng, chắc chắn nàng hoàn trả gấp trăm lần.

      “Vậy ngươi cũng đừng quên ta là đại diện của Lâm Vị! Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn cưới ta, như vậy Thiên Mạc và Lâm Vị có mối quan hệ thân thiết, nhưng nếu cưới ngươi, vậy Thiên Mạc và Lâm Vị khai chiến!” Quận chúa An Nhã vẫn chịu từ bỏ ý định , lúc này trong lời của nàng ta mang theo vài phần tự tin, đắc ý nâng cằm nhìn Thẩm Thiển Mạch.

      Khoé môi Thẩm Thiển Mạch xuất nụ cười đùa giỡn, đôi mắt đen nhánh như cười như nhìn Quận chúa An Nhã, lời ra rất chậm nhưng từng chữ từng chữ lại như đè lên trái tim của Quận chúa An Nhã: “Ngươi cho rằng, Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn muốn Thiên Mạc và Lâm Vị có giao hảo sao?! Quận chúa khỏi quá ngây thơ rồi.”

      “Ngươi có ý gì!!?” Quận chúa An Nhã trừng lớn mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ Thiên Mạc và Lâm Vị muốn có giao hảo với nhau sao?! Vậy tại sao lại muốn nàng tới hoà thân!!

      Thẩm Thiển Mạch nhìn dáng vẻ biết gì của Quận chúa An Nhã, nhíu mày, giọng điệu bình thản : “ núi thể chứa hai cọp. Chắc Quận chúa biết đạo lý này chứ?”

      “Ta mặc kệ! Tóm lại ta là Quận chúa hoà thân, ta nhất định phải gả cho Tư Đồ Cảnh Diễn.” Hiển nhiên Quận chúa An Nhã đủ trí thông minh để hiểu được lời của Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt điêu ngoa .

      Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch trầm xuống, nụ cười nơi khoé miệng mang theo vài phần lạnh lùng, nàng chịu đựng hết lần này tới lần khác, vậy mà vị Quận chúa An Nhã này còn lên mặt?! Vậy cũng đừng trách nàng.
      - Hết chương 9 -

      *Hắc Diệu Thạch

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.1

      “ Nhanh như vậy?” Thẩm Thiển Mạch nhíu chặt lông mày, con ngươi đen nhánh lộ ra mấy phần ngưng trọng.

      Thủ đoạn của Nạp Lan Dung phải nàng biết nhưng nàng ngờ lại nhanh như vậy. Nàng trở lại Thiên Mạc cùng lắm chỉ có mười mấy ngày, Nạp Lan Dung lại có thể tiêu diệt hết tất cả chướng ngại, ngồi lên Vương vị Lê Quốc.

      Cho dù có binh khí và tử sĩ mà nàng lưu lại, còn có Huyền Lâu trợ giúp nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn này diệt trừ phe cánh Thái tử cùng Nạp Lan Tín cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng thoáng qua tia ngưng trọng, khóe miệng hàm chứa mấy phần tà mị, cười :” Nạp Lan Liễu cùng Nạp Lan Tín đấu đến ngươi chết ta sống, mà biết Nạp Lan Dung dùng thủ đoạn gì thu phục hết tất cả tinh nhuệ của bọn họ, cơ hồ hao tổn chút lực lượng nào liền ngồi lên ngôi vị Hoàng đế Lê Quốc”

      hao tổn chút lực lượng?” Thẩm Thiển Mạch nhăn mi, nàng thiết kế để Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín tranh giành ngôi vị Hoàng đế là để giúp Nạp Lan Dung thận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, ngờ Nạp Lan Dung lại hao tổn chút lực lượng nào, hơn nữa còn thu phục được tinh nhuệ của Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín, như vậy xem ra, chẳng những Lê quốc rối loạn mà còn càng thêm cường thịnh.

      Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn giương lên ý cười vui vẻ, đó là nụ cười cao ngạo mà hưng phấn, đó là vui vẻ khi tìm được đối thủ, ngữ điệu mang theo mấy phần hứng thú, Tư Đồ Cảnh Diễn :” Vẫn cho là chỉ có Ngôn Tu Linh mới xứng làm đối thủ của ta, nghĩ tới Nạp Lan Dung cũng đơn giản, nếu như Lê quốc có thế lực giống như Thiên Mạc và Lâm Vị Nạp Lan Dung cũng là kình địch”

      “ Chỉ tiếc chỉ là Lê Vương”. Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần bí hiểm, khóe miệng tươi cười dị. Đúng là lực lượng quyết định hết thảy, Lê quốc chỉ có như vậy, cho dù Nạp Lan Dung có lợi hại cũng là vô ích. Huống chi Nạp Lan Dung đáp ứng nàng thần phục Thiên Mạc, như vậy Nạp Lan Dung càng mạnh cũng có nghĩa là Thiên Mạc gặt hái được càng nhiều.

      Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn trong mắt Thẩm Thiển Mạch xẹt qua tia sáng, nhàng nhéo chóp mũi của Thẩm Thiển Mạch, cười :” Mạch Nhi ngốc của ta, càng cường đại càng khó khống chế, nàng cho rằng Nạp Lan Dung cam tâm thần phục Thiên Mạc sao?”

      còn có lựa chọn sao?” Thẩm Thiển Mạch giương mi, thế cục ngày hôm nay nàng phải biết, nếu Nạp Lan Dung liên thủ với Thiên Mạc chỉ có thể bị diệt vong.

      tại có nghĩa là sau này có. Qúa nhiều biến đổi là đại kỵ của nhà đế vương” Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống lạnh lùng .

      cũng có hiểu biết về con người của Nạp Lan Dung. Làm bộ như bất cần đời nhưng thế lực ngầm cũng ít. nhẫn nhiều nắm như vậy, có thể tung kích đúng trung tâm, nhẫn và khôn ngoan đó tuyệt đối thể khinh thường. tuyệt đối thể để uy hiếp lớn như vậy tồn tại, coi như tại tiêu diệt Lê Quốc nhưng sau khi thống nhất thiên hạ, Lê Quốc thể diệt.

      Mà Nạp Lan Dung thể nào lại hiểu đạo lý này, cho nên ngoài mặt liên hiệp cùng Thiên Mạc nhưng sau lưng thần phục Thiên Mạc, mà là muốn tìm mọi cách làm cho Lê Quốc cường đại, sau này cùng tranh giành thiên hạ.

      khía cạnh nào đó, có dã tâm cũng có nghĩa là diệt vong.

      “ Cảnh Diễn có ý muốn diệt Lê Quốc?” Thẩm Thiển Mạch giương mi, nàng hiểu quyền thuật và ý định của đế vương, nhưng ý tứ trong lời của Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng hiểu rất .

      Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn phiếm loại ánh sáng, thâm thúy mà tràn đầy sát khí, khóe miệng nở nụ cười tà mị mà lãnh khốc, nhàn nhạt :” thể diệt”.

      Thẩm Thiển Mạch nghiêng đầu nhìn gò má nửa sáng nửa tối dưới ánh mặt trời của Tư Đồ Cảnh Diễn, làm cho người ta nhìn thấu vẻ mặt của , nhưng Thẩm Thiển Mạch lại có thể cảm nhận được hàm nghĩa sau câu thể diệt kia.

      Quyền thuật của đế vương, chính là chịu được chút biến cố. Đó chính là thà giết lầm ngàn người còn hơn bỏ sót người. Có lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn cũng thể xác định được Nạp Lan Dung có tâm thần phục hay , nhưng mà để cho bất cứ biến cố nào xay ra, cho nên Lê Quốc nhất định phải diệt.

      “ Được rồi, vậy diệt ” Thẩm Thiển Mạch trầm mặc hồi, chậm rãi nở nụ cười, mang theo lãnh khốc cùng ngoan tuyệt. Nang muốn dân chúng Lê Quốc gặp chiến hỏa, nhưng nếu Lê Quốc cản đường của Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậy nhất định phải diệt.

      Nàng vẫn luôn là người ích kỷ, nàng Tư Đồ Cảnh Diễn, như vậ liền toàn tâm toàn ý su nghĩ cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu như Lê Quốc cản đường Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng cũng ngại phải diệt trừ Lê Quốc.

      Tư Đồ Cảnh Diễn ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Mạch Nhi của tuy rằng lãnh tam lãnh tính nhưng cũng phải là người tâm ngoan thủ lạt, đối với những dân chúng kia, Mạch Nhi của vẫn luôn đành lòng, nhưng mà, vì , cái gì Mạch Nhi cũng đồng ý làm. Phần tình cảm này, có thể cảm nhận được. Cho nên càng phải quý trọng, càng phải thương nàng.
      Thẩm Thiển Mạch cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay Tư Đồ Cảnh Diễn truyền tới, hiểu được suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng nở nụ cười:” Cảnh Diễn, cái gì cũng quan trọng bằng chàng”

      “ Ừ, nàng cũng vậy” Tư Đồ Cảnh Diễn cười ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, dịu dàng , nhìn con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, từ từ miêu tả ngũ quan như vẽ của nàng, hôn sâu vào đôi môi đỏ mọng mê người kia, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng, hôn càng sâu hơn.

      có sắc thái ** chỉ có vô cùng vô tận tình cảm, theo cái hôn đó từng điểm từng điểm sâu hơn, thấm vào trong lòng Thẩm Thiển Mạch.

      “ Cảnh Diễn, ta muốn Lê Quốc” Thẩm Thiển Mạch nhàng dựa vào trước ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, ngữ điệu nhu hòa .

      “ Ta cho!” Tư Đồ Cảnh Diễn bá đạo ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, cứng rắn . vất vả mới có thể “ lừa gạt” Thẩm Thiển Mạch trở lại, vất vả mới cưới được nàng, sao có thể để nàng mạo hiểm Lê Quốc chứ?

      “ Cảnh Diễn, chàng biết Nạp Lan Dung phải là người đơn giản như vẻ ngoài. Nếu có thể hiểu an bài trong Lê Quốc tấn công dễ dàng hơn nhiều” Thẩm Thiển Mạch đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa mi tâm của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng mang theo ý cười vui vẻ. Nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn lo lắng cho nàng. Nhưng mà chuyện này, chỉ có nàng là thích hợp nhất.

      Hôm nay Ngôn Tu Linh lên đường trở về Lâm Vị. Lâm Vị cùng Thiên Mạc đều ở Khẩn La Mật Cổ an bài chuẩn bị. Tư Đồ Cảnh Diễn thể rời khỏi Thiên Mạc, như vậy chỉ có nàng mới thích hợp nhất.

      “ Chỉ là tấn công Lê Quốc mà thôi! cần biết an bài cũng sao!” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cố chấp nắm tay Thẩm Thiển Mạch.

      sao lại biết Nạp Lan Dung lợi hại chứ, nhưng chính bởi vì biết Nạp Lan Dung lợi hại nên thể để Thẩm Thiển Mạch mình mao hiểm. cũng hiểu nếu biết được an bài của Lê Quốc quả tiết kiệm được ít sức lực, nhưng ở trong mắt , điều đó thể so được với an nguy của Thẩm Thiển Mạch.

      Thẩm Thiển mạch nhìn thấy trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn tràn đầy mưu toan, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ:” Cảnh Diễn tin ta sao?”

      “ Mạch Nhi, nàng biết là ta có ý này” Tư Đồ Cảnh Diễn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thiển Mạch. Sao lại tn bản lĩnh của Mạch Nhi chứ. Nhưng mà Nạp Lan Dung cũng phải là người bình thường, huống chi, thể chịu được việc Thẩm Thiển mạc chịu chút nguy hiểm, chỉ sợ bên trong chứa nguy hiểm.

      Thẩm Thiển Mạch tự nhiên hiểu được ý của Tư Đồ Cảnh Diễn, dùng sức cầm tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng vui vẻ giương lên:” Cảnh Diễn, yên tâm , ta là vợ của chàng, phải là kẻ vô dụng”

      Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn xẹt qua tia sáng, nhìn Thẩm Thiển Mạch sâu. Ta là vợ của chàng, cũng phải là người vô dụng. Mạch Nhi của , bảo sao thích nàng đây?

      Dùng sức ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn im lặng truyền lại ý tứ của , ta cho phép nàng , nhưng mà nàng nhất định phải cẩn thận, nếu như nàng gặp phải nửa phần nguy hiểm sau này cũng đừng trách ta đem ngươi bảo hộ dưới cánh chim, cho nàng có cơ hội mạo hiểm.

      Thẩm Thiển Mạch từ trong cái ôm của Tư Đồ Cảnh Diễn cảm nhận được ý tứ của . Khóe miệng nâng lên nụ cười ấm áp, dùng sức cho Tư Đồ Cảnh Diễn, cho biết: yên tâm.

      Thế cục bây giờ thể chịu được dây dưa quá nhiều.

      Tư Đồ Cảnh Diễn vội vàng an bài thế lực khắp nơi, Thẩm Thiển Mạch cũng từ Thiên Mạc Lê Quốc.

      “ Nạp Lan Dung có hành động gì ?” Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch đen nhánh, khóe miệng hàm chứa ý cười lạnh như băng, giờ phút này nàng là cung chủ Ma cung Mặc Trì, là Ma cung cung chủ giết người chớp mắt.

      “ Thoạt nhìn có hành động gì” con ngươi Huyền Lâu phủ tầng sương mù nhàn nhạt giờ phút này càng thêm mê mang, hơi hơi cau mày, mang theo vài phần ngưng trọng :” Nhưng mà khí của Đô thành Lê Quốc hơi kì lạ”

      Thẩm Thiển Mạch cau mày nhìn về phía Huyền Lâu, khí hơi kì lạ, đây khỏi cũng quá chủ qua , nhưng Huyền Lâu phải là người ăn lung tung, nếu như vậy, chức chắn là có dấu vết gì đó.

      Huyền Lâu thấy Thẩm Thiển Mạch cau mày nhìn mình, lập tức cau mày lại, đem cái nhìn của mình ra:” Nạp Lan Dung cũng an bài binh lực, nhưng lại triệu tập rất niều cao thủ đến Đô thành, bảo là muốn khống chế Đô thành tốt hơn, nhưng ta lại cảm thấy có chút kì quái”

      “ Khống chế Đô thành tốt hơn” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lóe lên tia suy nghĩ sâu xa. Theo nàng biết, toàn bộ thế lực ngầm của Lê Quốc bị Nạp Lan Dung nắm trong tay, cả Đô thành lại càng nằm trong khống chế của , căn bản cần triệu tập cao thủ đến khống chế Đô thành.

      Như vậy những cao thủ này được triệu tập đến Đô thành là vì cái gì? Tất nhiên là vì đối phó với người kia. Người kia? Chẳng lẽ là nàng sao? Nhưng hình như Nạp Lan Dung có lí do động thủ với nàng.

      “ Là tử sĩ hay là người trong võ lâm?” Sau khi trầm tư, con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo mấy phần ngưng trọng, chậm rãi hỏi.

      Trong mắt Huyền Lâu cũng thoáng qua tia khác thường, chân mày nhíu càng sâu hơn” Đại đa số là tử sĩ. Còn người trong võ lâm đều là những người có thù oán với Ma cung”

      Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Huyền Lâu cái, thấy được lo lắng trong mắt Huyền Lâu, im lặng lên tiếng, khóe môi nở nụ cười dị. Qủa nhiên là muốn đối phó với nàng!

      Vừa triệu tập tử sĩ, vừa mượn thế lực nhân sĩ võ lâm có thù oán với Ma cung. Nạp Lan Dung phí hết tâm tư muốn đối phó với nàng rốt cục là vì cái gì?

      Trước kia Nạp Lan Dung phải có cơ hội đối phó với nàng, nhưng làm vậy. Hôm nay lại đột nhiên thay đổi chủ ý, trong này xảy ra chuyện gì.

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, đột nhiên nhớ lại thời điểm nàng giục ngựa lao ra khoi Đô thành Lê Quốc, lúc nàng ra thân phận nữ nhi của mình, trong mắt Nạp Lan Dung lóe lên kinh ngạc cùng tính toán.

      Chẳng lẽ là muốn dùng nàng để uy hiếp Tư Đồ Cảnh Diễn sao? Đúng là giỏi tính toán a. Dùng nàng uy hiếp Tư Đồ cảnh Diễn, đối phó Thiên Mạc, giúp cho Lê Quốc có cơ hội nghỉ ngơi.

      Nàng làm sao có thể để Nạp Lan Dung toại nguyện. Nếu Nạp Lan Dung muốn chơi, nàng chơi với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :