1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Thủy Thanh Thiển (Full 4Q +5NT - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 5.3:



      "Nàng tới việc làm tan rã nội chính Lê Quốc? Vậy nàng muốn thế lực võ lâm là vì cái gì? Cần Huyền Thiết Lệnh để làm gì?" Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch , trong mắt lên hoài nghi lo lắng, luôn ràng tâm tư của Thẩm Thiển Mạch, nhưng hôm nay mới phát , Thẩm Thiển Mạch có lẽ còn thông tuệ hơn so với những gì nghĩ.

      Thẩm Thiển Mạch cười thản nhiên, ánh trăng chiếu lên người khiến nàng càng có vẻ cao quý xuất trần, tản mát ra phong vận khiến người khác say mê. Huyền Lâu ngây dại, mà Thẩm Thiển Mạch lại chút phát , ba phần ôn nhu bảy phần đường hoàng , "Huyền Thiết Lệnh cũng là trong số của hồi môn của ta."

      Nghe Thẩm Thiển Mạch vậy, trong mắt Huyền Lâu ra sáng tỏ. Hoá ra Huyền Thiết Lệnh cũng phải vì rèn binh khí cho võ lâm nhân sĩ, mà là vì lấy xưởng chế tạo vũ khí để làm lợi thế thuyết phục chúng thần của Thiên Mạc. Thẩm Thiển Mạch vì trở thành người đứng cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn trong thiên hạ mà tốn ít tâm tư a.

      Muốn tan rã nội chính Lê Quốc, tất nhiên thể thiếu việc bức vua thoái vị, khống chế hoàng thành, cần người ở chỗ tinh mà phải nhiều, lựa chọn người có võ công cao cường lại có ảnh hưởng tới các quốc gia chính là tốt nhất.

      "Huyền Lâu hẳn cũng biết Vương của Lê Quốc bệnh tới tình trạng nguy kịch?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lên quang mang giảo hoạt, môi là nụ cười tự tin.

      Huyền Lâu mím môi, trong mắt cũng lộ ra vài phần sáng tỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhã, trong mắt lại mang theo vài phần tính toán, cười , "Vương Lê Quốc vừa chết, Lê Quốc tất loạn."

      "Nghe Lê Vương có ba con trai. Thái tử Lê Quốc tàn nhẫn hung ác, được dân tâm lại vì thế lực cường đại phía bên mẹ mà có được thế lực vững chắc trong triều. Tam hoàng tử Lê Quốc ôn tồn lễ độ, rất được dân tâm lại được quần thần ủng hộ. Về phần Thất hoàng tử Lê Quốc, bản tính bất cần đời, cả ngày ăn chơi đàng điếm, là người khiến người ta để ý nhất." Thẩm Thiển Mạch gật đầu với Huyền Lâu, coi như là khẳng định cái nhìn của Huyền Lâu, môi hiển lộ nụ cười cao thâm, chậm rãi ra nội chính Lê Quốc.

      Huyền Lâu đáp lại mà chỉ yên lặng nhìn Thẩm Thiển Mạch. Chuyện triều đình, cũng biết. Người sanh trong giang hồ nên cũng có lý giải với chuyện trong giang hồ, nhưng với chuyện phân tranh trong triều đình, nghĩ Thẩm Thiển Mạch hẳn càng hiểu hơn . Điều phải làm, chỉ là giúp nàng mà thôi.

      Thẩm Thiển Mạch thấy Huyền Lâu chỉ lắng tai nghe, ngay sau đó cũng hiểu Huyền Lâu cũng biết chuyện triều đình, thế là tiếp, "Chẳng qua, đây chỉ là bên ngoài mà thôi. Tam hoàng tử ôn nhu lễ độ kỳ người tàn nhẫn hung ác nham hiểm, thèm dãi vị trí Thái tử lâu. Thất hoàng tử bất cần đời kỳ thực thông tuệ hơn người, giấu tài giấu nghề. Theo ta thấy, Thái tử cho dù có được ủng hộ từ quyền thần song cũng chưa chắc ngồi yên ổn vị trí Thái tử."

      "Vậy nàng muốn giúp ai?" Tâm tư Huyền Lâu vốn nhanh nhẹn, Thẩm Thiển Mạch tới mức này, dĩ nhiên là phải can thiệp vào nội chính Lê Quốc. Cả ba hoàng tử đều có ưu khuyết riêng, Thẩm Thiển Mạch tự nhiên là giúp người trong đó để làm loạn nội chính.

      "Ta sao, dĩ nhiên là đứng về phía số đông rồi." Thẩm Thiển Mạch hiển lộ nụ cười ý vị thâm trường, thoạt như con hồ ly lười biếng giảo hoạt.

      Tam hoàng tử và Thất hoàng tử mặc dù thế lực bằng Thái tử, kỳ thực cũng có thế lực ngầm với thực lực kinh người. Nhất là Thất hoàng tử, đúng là người thâm tàng bất lộ, thầm kinh doanh thế lực cũng . Về phần Tam hoàng tử lại có mối liên hệ thiên ty vạn lũ với Lâm Vị, dù thế nào cũng thể để lên thượng vị.

      Nếu Tam hoàng tử thượng vị, Lê Quốc và Lâm Vị tất nhiên gắn bó đường, đến lúc đó mà muốn tiến đánh Lê Quốc càng khó khăn. Lê Quốc tuy coi là quốc gia rất cường đại, nhưng thực lực cũng tương đương Thiên Mạc và Lâm Vị. khi Lê Quốc đổi hướng sang phía nào đó, vậy bên phía đó có lợi thế chiến thắng. Cho nên, tuyệt thể để Tam hoàng tử thượng vị.

      Về phần Thất hoàng tử lại quá mức thông tuệ, giấu lâu, nếu để leo lên ngôi vị Hoàng Đế, Lê Quốc chỉ sợ càng cường thịnh, chừng uy hiếp tới Thiên Mạc và Lâm Vị, trở thành Kỳ Nguyệt thứ hai, vậy mặc dù có thể tới chế độ ba nước, cũng hợp với ý Thẩm Thiển Mạch.

      Thế , lựa chọn tốt nhất chính là Thái tử. Thái tử làm người bạo ngược, vừa khôn ngoan, hơn nữa tâm cao khí ngạo, nếu lên làm Hoàng Đế, tất nhiên chịu nằm trong tay mẫu thân, mà người mẹ kia cũng là nữ tử có dã tâm bừng bừng, kể từ đó, hai hổ tranh chấp, ngày Lê Quốc vong quốc còn xa nữa.

      "Vậy khi nào chúng ta ?" Huyền Lâu hỏi Thẩm Thiển Mạch vì sao lại quyết định như thế, tin Thẩm Thiển Mạch có suy nghĩ của mình.

      "Ngày mai. Vương Lê Quốc sống càng lâu, nội chính Lê Quốc biến hóa lại càng lớn." Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng qua tia lạnh lùng, Vương Lê Quốc, thể chết.

      Chỉ khi chết, nội chính Lê Quốc mới chân chính bạo loạn. Hơn nữa, phải mau chết, bởi vì con đều phải là vật trong ao. Nếu càng kéo dài, tới khi Tam hoàng tử hoặc là Thất hoàng tử hoàn toàn chuẩn bị xong, mọi điều đều chậm.

      "Được. Ta chuẩn bị." Huyền Lâu dứt khoát đáp, sau đó nhìn Thẩm Thiển Mạch, thản nhiên , "Nghỉ sớm ."

      Chỉ lời thản nhiên lại đè nén quan tâm và dịu dàng. ra, tình nguyện đèn nén tất cả cảm tình của mình. Đơn giản vì nữ tử kia thuộc về . Trong lòng nữ tử ấy, từng tấc trong tim đều là nam tử khác. Mọi việc nữ tử ấy làm, đều là vì nam tử kia.

      Thẩm Thiển Mạch cau mày. Trong giọng Huyền Lâu đè nén quan tâm sao nàng lại nghe ra. Chẳng qua, nàng muốn hiểu nó là cái gì.

      Sáng sớm hôm sau, Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch cùng tới Lê Quốc. Thiên Thiên và Huyền Minh ở lại Thất Tuyệt sơn trang. Dù sao lần này Lê Quốc, cũng phải hết sức cẩn thận, với tính tình của Thiên Thiên và Huyền Minh thực thích hợp.

      "Lâu huynh."

      "Trì huynh."

      Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu nhìn nhau cười, làm động tác chào với đối phương.

      Hôm nay Thẩm Thiển Mạch mặc bộ cẩm bào lam nhạt, eo buộc đai lưng bằng bạch ngọc, trong tay cầm cái chiết phiến ra dáng công tử phong lưu. Nụ cười mỉm môi thanh nhã vô song.

      Huyền Lâu vẫn bộ áo bào trắng như cũ, có bất kỳ trang sức nào khiến người ta có cảm giác xuất trần. Cặp mắt được che đậy bởi tầng sương mù, tiếu ý dịu dàng vẫn còn môi.

      Chẳng qua là dung mạo hai người còn là tuyệt đại khuynh thành nữa mà trải qua dịch dung trở thành tướng mạo phổ thông. Thế nhưng, dù có mang dung mạo phổ thông cũng che dấu nổi phong thái tài hoa tuyệt đại của hai người.

      Xe ngựa bình tĩnh tiến bước tới Lê Quốc.

      Tới đô thành Lê Quốc chỉ mất ngày đêm mà thôi. Lê Quốc và Lâm Vị vốn tiếp giáp nhau, từ Thất Tuyệt sơn trang tới Lê Quốc cũng xa, bản thân Lê Quốc cũng lớn, từ biên cảnh Lê Quốc tới đô thành cũng chỉ ngày.

      Đô thành Lê Quốc tính là rất phồn hoa, mang theo vẻ tục tằng của dị vực. Cách ăn mặc của dân chúng so với người Thiên Mạc cũng có bất đồng rất lớn.

      Thẩm Thiển Mạch kéo mành xe ngựa tùy ý nhín ra ngoài, dân phong cởi mở của Lê Quốc nàng cũng biết, vì vậy trang phục của nữ tử phố cũng khiến nàng kinh ngạc.

      Xe ngựa chợt dừng lại, Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Xa phu này là thị vệ của Thất Tuyệt sơn trang, bản lĩnh đánh xe cũng thuộc hạng nhất lưu, cả ngày chạy băng băng mà chưa từng gián đoạn, vì sao tới thủ đô Lê Quốc lại bất chợt dừng lại? ! Chắc hẳn là có người chặn đường.

      "Lớn mật! Ngươi có biết xe ngựa này là của ai hả? Sao còn chưa tránh đường? !" Bên ngoài xe vang lên tiếng hét phách lối.

      Thẩm Thiển Mạch nhếch môi, động tác nhanh vậy sao? Nàng mới vừa sai người thả tin tức, nhanh vậy mà có người tới ngăn cản con cá lớn nàng ư.

      "Tiểu Lục, nhường đường." Giọng réo rắt của Thẩm Thiển Mạch truyền ra, trong đó mang theo ngạo mạn cao cao tại thượng khiến người ta cảm thấy việc nhường đường của nàng với người nọ là ban ân.

      Tiểu Lục nghe theo lời Thẩm Thiển Mạch, kéo xe ngựa lệnh sang bên cạnh. Thế nhưng chủ nhân bên kia tựa hồ định buông tha cho Thẩm Thiển Mạch.

      "Gặp nhau tức là duyên phận. Chẳng biết huynh đài có thể xuống xe chuyện được ?" Giọng tà mị, khác biệt hẳn với tà mị của Tư Đồ Cảnh Diễn, giọng nam này phảng phất có ma lực tà khí thiên nhiên.

      Thẩm Thiển Mạch nhếch môi, cười với Huyền Lâu, khẽ , "Xem là ai đây."

      Dứt lời, vươn bàn tay bạch ngọc ra, xốc màn xe lên, chậm rãi bước xuống xe ngựa. Mỗi bước đều rất ưu nhã, cẩm y lam nhạt phập phồng trong gió phảng phất có quý khí thiên nhiên, ngay cả dung mạo thông thường kia cũng bị khí chất hoàn toàn che giấu, làm người ta cảm thấy, dù dung mạo bình thường nhưng người trước mắt vẫn phong hoa tuyệt đại.

      Khóe môi cong lên mạn bất kinh tâm , "Vinh hạnh của Trì Mặc."

      Nam tử xe đối diện cũng xuống xe. Hoa phục màu tím người toát lên vẻ bất kham. môi mang theo nục cười tà khí, cặp mắt đào hoa cười híp mắt đánh giá Thẩm Thiển Mạch.

      Trong con ngươi màu lam nhạt với tâm tư mờ mịt, nụ cười bất biến, nam tử kia tựa hồ rất là vừa ý Thẩm Thiển Mạch, vừa cười vừa , "Tại hạ Nạp Lan Dung, muốn tới Lục Phương Trai, chẳng hay Trì Huynh cùng vị huynh đài kia có ý định đó chăng?"

      Ánh mắt Nạp Lan Dung nhìn từ Thẩm Thiển Mạch chuyển sang Huyền Lâu sau lưng. Trong lòng lên tính toán, người bên trong xe có thân phận gì, tự nhiên sớm biết, bây giờ cũng là cố ý cản bọn họ lại. Vừa rồi ngăn cản xe của , giọng điệu bảo xe nhường đường đúng mực, có nửa phần sợ hãi, thậm chí còn mang theo vài phần ngạo mạn, càng thấy người trong xe phải là người bình thường.

      Hôm nay gặp hai người này, Trì Mặc phong hoa tuyệt đại , ngay cả nam tử bạch y phía sau cũng mang theo khí độ xuất trần, chắc chắn cũng phải hạng người bình thường. Nạp Lan Dung thiếu nhất là nhân tài, hai người này tựa hồ rất hợp tâm ý của . Tất nhiên phải kết giao phen.

      "Cung kính bằng tuân mệnh." Thẩm Thiển Mạch cong môi, lời thoả đáng. Trong mắt lên giảo hoạt. Nạp Lan Dung, Thất hoàng tử Lê Quốc. Lục Phương Trai là trà lâu nổi danh nhất Lê Quốc, có thể xem cuộc vui, có thể chuyện phiếm, có thể tìm nữ tử thanh lâu, tóm lại là cần gì có đó.

      Thế nhân đều biết Nạp Lan Dung là người bất cần đời, lúc nào cũng thích tới Lục Phương Trai tầm hoan tác nhạc, nhưng biết, chủ nhân phía sau Lục Phương Trai chính là Nạp Lan Dung. Tên Nạp Lan Dung này hề đơn giản. Nếu gặp, nàng ngược lại cũng muốn kiến thức phen.

      Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu hào phóng lên xe của Nạp Lan Dung, ý bảo tiểu Lục tìm khách sạn dừng chân trước. Xe ngựa của Nạp Lan Dung còn lớn hơn xe ngựa bọn họ rất nhiều, thoải mái hơn nhiều, bên trong lộng lẫy như gian phòng khách sạn, điều này cũng phù hợp với hình ảnh hoa hoa công tử hám của của Nạp Lan Dung.


      Hết chương 5

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.1: Gặp cố nhân Lê Quốc


      " biết cao tính đại danh vị huynh đài này là?" Nạp Lan Dung tà tà dựa vào ghế, đôi tay thưởng thức chuỗi ngọc thạch, vẻ mặt chút để ý, khóe miệng vẫn nở nụ cười tà khí đùa cợt, nhưng trong cặp mắt màu lam nhạt lại cất giấu tinh quang.

      "Lâu Huyền." Huyền Lâu mặt đổi sắc . Tên húy và diện mạo của Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, thân là Hoàng thất Lê Quốc, thể biết, vì vậy thân phận này vẫn còn giấu giếm được, miễn cho bọn chúng nhìn ra dấu vết gì từ thân phận bọn họ.

      " ra là Lâu huynh. biết Lâu huynh cùng Trì huynh là người nước nào?" Cặp mắt màu lam nhạt khẽ nheo lại, trong đó mang theo ba phần cười giỡn ba phần quan sát, khóe miệng nở nụ cười dị, nhìn như để ý, ra lại dấu lời sắc bén.

      Thẩm Thiển Mạch nhếch môi cười yếu ớt, nhanh như vậy dò hỏi bọn họ rồi sao? Xem ra Nạp Lan Dung rất để mắt đến bọn họ, cười nhạt, Thẩm Thiển Mạch đáp, "Người Kỳ Nguyệt."

      Kỳ Nguyệt, cái tên này lâu ra từ miệng Thẩm Thiển Mạch. Mặc dù Kỳ Nguyệt là quê hương của nàng, nhưng nàng cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với Kỳ Nguyệt. Nhưng dù sao nàng vẫn lớn lên ở Kỳ Nguyệt, lấy thân phận là người Kỳ Nguyệt, lộ ra sơ hở, thứ hai cũng tránh được vấn đề nhạy cảm giữa các nước.

      Dù sao cũng quốc gia bị hủy diệt, ai cũng hoài nghi bọn họ còn có rắp tâm bất lương gì.

      "Ồ? Nghe món bánh xốp Lê Hoa của Kỳ Nguyệt quốc ăn rất ngon." Nạp Lan Dung nghe Thẩm Thiển Mạch trả lời, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn, nhìn như lơ đãng hỏi, ra là thử dò xét Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu có phải là người Kỳ Nguyệt hay .

      Tất nhiên Thẩm Thiển Mạch cũng hiểu tâm tư của Nạp Lan Dung, nếu muốn thăm dò, như vậy phải loại bỏ nghi ngờ của , Thẩm Thiển Mạch nhếch môi nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tưởng niệm, , " rất ngon. Cảm giác vừa ngọt lại mềm tan, e rằng cũng chỉ có khách điếm Lộ Gia ở kinh thành mới có thể làm ra được."

      "Trì huynh là người kinh thành?" Nạp Lan Dung nghe Thẩm Thiển Mạch vậy, buông ngọc thạch trong tay xuống, bưng ly trà bên cạnh lên nhấp miếng, đùa giỡn hỏi.

      "Đúng vậy. Ngày đó may là có Cung chủ Ma Cung và lâu chủ Mị Huyết bảo vệ kinh thành, nếu , chỉ sợ ta còn cái mạng này để nhìn thấy Nạp Lan huynh rồi." Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, nhàn nhạt lên tiếng.

      Tâm tư Nạp Lan Dung cũng đủ thâm trầm. Như vậy vẫn chưa đánh tan nghi ngờ của . Nhìn như tùy ý hỏi, ra mỗi câu đều cất giấu lời sắc bén, cặp mắt sắc lạnh cẩn thận quan sát bọn họ.

      Cặp mắt màu lam nhạt. hiếm thấy. Nghe cũng là bởi vì đôi mắt này, Vua Lê Quốc rất chán ghét với đứa con út này, lúc hờ hững. Nạp Lan Dung cũng " tranh giành", trở thành kẻ chơi bời lêu lổng, bất cần đời.

      "Ta thấy Trì huynh cùng Lâu huynh khí độ hơn người, biết là làm gì?" Nạp Lan Dung nhìn Thẩm Thiển Mạch trước mặt khí sắc như thường, có chút nào kinh hoảng, mà Huyền Lâu cũng ôn hòa cười, giống như hồ nước thâm trầm nhìn thấu, cười, tiếp tục hỏi.

      Thẩm Thiển Mạch nghe thấy vấn đề của Nạp Lan Dung, tròng mắt giảo hoạt chợt lóe. Cuối cùng cũng bắt đầu hỏi vấn đề chính, nàng nở nụ cười, thong dong , "Chúng ta chỉ là thương nhân buôn bán chút vũ khí mà thôi."

      Buôn bán vũ khí, tuy là thuộc về phạm vi thương nhân. liên quan đến bất kỳ lợi ích nào của triều đình, nhưng ai cũng biết, sức mạnh chính là mấu chốt quyết định thành bại, lượng lớn vũ khí đối với kẻ hoàng tộc có dã tâm mà , ắt thể thiếu. Huống chi, nội chính Lê quốc hỗn loạn, binh lực cường thế càng trở nên quan trọng. Nếu có thể thắng kẻ địch về mặt vũ khí, tất nhiên phần thắng cũng nhiều hơn ít.

      "Đây cũng là mối làm ăn béo bở. Đến Lục phương trai, chúng ta cùng nhau xuống xem kịch, nghe khúc ." Nạp Lan Dung thoáng lộ vẻ vui mừng, ngay sau đó lập tức tỏ ra hề có hứng thú với chuyện vũ khí, kéo áo bào của Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, tùy tiện .

      Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày. Nàng thích người khác đụng chạm, cho dù chỉ là kéo áo bào nàng, nàng cũng thích.

      Nhìn bóng dáng Nạp Lan Dung phía trước, Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng mỉm cười. Nàng cũng muốn xem Nạp Lan Dung có thể bảo trì bình thản đến khi nào.

      "Thất đệ." Nạp Lan Dung phía trước khẽ dừng bước, bị nam tử mặc trường bào vàng nhạt ngăn cản lối .

      Nam tử kia diện mạo thanh tú, tao nhã lịch . Nhưng nơi khóe mắt lại cất giấu nham hiểm tàn nhẫn. Khóe miệng tươi cười bình tĩnh mà ôn hòa, nhưng trong mắt lại mơ hồ hàm chứa vẻ ngoan tuyệt.

      "Hôm nay Tam ca cũng rảnh rỗi như vậy sao?" Nạp Lan Dung đổi sắc, chỉ thản nhiên nhìn Nạp Lan Tín, dáng vẻ xem kịch vui.

      Nạp Lan Tín cũng dài dòng, nở nụ cười ôn nhã, "Vi huynh nghe vừa rồi ở đường, Thất đệ kết giao với hai vị bằng hữu phong hoa tuyệt đại, chắc hẳn chính là hai vị này ."

      Thẩm Thiển Mạch cười càng thêm lạnh lùng. Thủ đoạn mấy vị hoàng tử Lê Quốc đều tầm thường. Chắc hẳn Nạp Lan Tín cũng nhận được tin tức lên mới lập tức chạy tới.

      Xem ra thân phận thương nhân buôn vũ khí lại có sức hấp dẫn rất lớn với hai người bọn họ. Nhưng vì sao bên thái tử lại chậm chạp chưa có động tĩnh?!

      "Dung huynh, vị này là?" Thẩm Thiển Mạch cố ý giả bộ tò mò, tới bên người Nạp Lan Dung, nhìn Nạp Lan Tín, hỏi.

      "Vị này là huynh trưởng của ta." Nạp Lan Dung nhíu mày nhìn Nạp Lan Tín, trong mắt thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, môi vẫn là nụ cười bất cần như cũ, nhưng lại mấy phần lạnh lẽo.

      "Tại hạ là Nạp Lan Tín. Hân hạnh được làm quen với huynh đài." Nạp Lan Tín nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, cười ôn hòa, .

      Nạp Lan Tín vừa đánh giá bọn họ, vừa thầm tính toán. Hai người này quả nhiên khí độ bất phàm, thủ hạ tự mình hồi báo, hai người này là thương nhân buôn vũ khí, còn có ít thủ hạ là tử sĩ.

      Có vũ khí, có tử sĩ, đây chính là thứ cần nhất tại. Nếu có thể lôi kéo hai người này, chắc hẳn có thể gia tăng vài phần thắng cho . Chắc chắn Nạp Lan Dung cũng ôm tâm tư này.

      Nạp Lan Dung tâm tư thâm trầm, bị lừa bao nhiêu năm, nếu có Ngôn Tu Linh chỉ điểm, chỉ sợ cho đến bây giờ còn cho rằng Thất đệ này là kẻ bất cần, đệ đệ thất học vô thuật.

      "Tín huynh." Thẩm Thiển Mạch chỉ nhàn nhạt hành lễ, kiêu ngạo tự ti, thái độ đối với hai người bọn họ đều rất xa cách, vừa đúng, muốn nàng giúp tay, vậy phải xem bản lĩnh của bọn họ. Nàng muốn xem, hai con hổ đánh nhau. Về phần nàng, còn chưa tới phiên bọn tính kế.

      Bốn người cùng nhau vào Lục phương trai, đài bắt đầu diễn hí kịch.

      "Trì huynh buôn bán vũ khí, chắc hẳn kiếm được rất nhiều tiền?" Nạp Lan Tín mới vừa ngồi xuống vội vàng kết giao với Thẩm Thiển Mạch.

      Thẩm Thiển Mạch cười , nhìn qua rất thân thiết, trong mắt lại thoáng qua tia khinh thường. Nạp Lan Tín quá mức gấp gáp, ý niệm trong mắt ràng như vậy, quả liếc mắt có thể nhìn thấu nghĩ gì, nụ cười ôn hòa mặt có lẽ có thể lừa được kẻ khác, muốn lừa nàng, chịu nổi kích.

      Xem ra Nạp Lan Tín có thể tới địa vị hôm nay, Ngôn Tu Linh tốn ít tâm tư. Nếu có Ngôn Tu Linh thầm nâng đỡ, Nạp Lan Tín này sao có thể trở thành đối thủ của Nạp Lan Dung.

      "Thường thôi. Toàn bộ

      là do người mua ra giá.” Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, bộ dáng thương nhân, khóe mắt cũng liếc qua Nạp Lan Dung, chỉ thấy Nạp Lan Dung nghịch ly trà trong tay, có vẻ chút để ý, dường như thèm để ý đến hành động của Nạp LanTín.

      Nạp Lan Tín ngheThẩm Thiển Mạch trả lời, mặt màylập tức hớn hở tiếp tục , “Vậy biết Trì huynh có tính giao dịch với ta hay ?”

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, Nạp Lan Tín này khỏi quá nóng lòng rồi. Ngay cả lai lịch còn chưa có thăm dò ràng, cứ như vậy tùy tiện muốn làm giao dịch vớinàng sao?! Khó trách Nạp Lan Dung lại án binh bất động, ra là muốn Nạp Lan Tín làm chim đầu đàn, thử xem lai lịch của nàng.

      “Nếu như thế, trong tay Trì Mặc vừa đúng có lô vũ khí thượng hạng, đều là loạicó thể chém sắt như chém bùn.” Thẩm Thiển Mạch hơinhíu mày, thong thả ung dung .

      Chém sắt như chém bùn! Nạp Lan Tín nuốt nước miếng, giống như thấy được cảnh tượng mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Nếu có được lô vũ khí như vậy, muốn mượn lực thầm khống chế thế lực Hoàng Thành, có thể là dễ như trở bàn tay.

      Ngay cả Nạp Lan Dung vẫn tựa lưng vào ghế, cũng chầm chậm ngồi thẳng người lại, ánh mắt nhìn Thẩm ThiểnMạch càng nhiều thêm mấyphần thăm dò sâu xa.

      Thẩm Thiển Mạch đổi sắc, chỉ nâng chung trà lên chậm rãi uống hớp. Nạp Lan Dung, ngươi muốn động, ta lại càng muốn ngươi động. Sao có thể cho ngươi cứ bàng quan như vậy được.

      “Nhưng lô vũ khí thượng hạng kia, giá cảxaxỉ, chúng tacũng dám tùy ý mang theo.” Huyền Lâu thấy tính toántrong mắt Thẩm Thiển Mạch, hiểu ý tiếp lời .

      sao! Ta có thểphái người lấy.” Nạp Lan Tín nghe vậy, lập tức vội vàng .

      “Tam ca. Hôm nay có hí kịch đó. Ta ghét nhất là thời điểm xem kịch lại nghe thấy mấy chuyện tình phức tạp này.” Nạp Lan Dung đưa mắt nhìn Nạp Lan Tín Nhất, dáng vẻ bất mãn, tiện tayxoayxoay ghế, cười híp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch . “Trĩhuynh, thưởng thức kĩmàn kịch này .”

      Thẩm Thiển Mạch ngầm hiểu ý mỉm cười, mặc dù vừa rồi chỉ chuyện với Nạp Lan Tín, màn kịch hay sân khấu, nàng cũng muốn xen vào.

      Nạp Lan Dung ám chỉ nàng hãy tìm đối tượng hợp tác tốt, ngàn vạn lần được chỉham cái lợi trước mắt.

      “Ai, nương này cũng là đáng thương, gả lầm trượng phu, liền rơi vào kết quả như vậy.” Nạp Lan Dung nhìn màn kịch đài, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, dáng vẻ tiếc hận.

      Thẩm Thiển Mạch thu lại ánh mắt, đây là ám chỉ nàng, nếu chọn sai đối tượng hợp tác, kết quả cuối cùng rất thê thảm ư? Vừa đúng, nàng còn buồn làm sao lộ dấu vết cự tuyệt Nạp Lan Tín đấy. Nếu Nạp Lan Dung cho nàng bậc đài này, thế nàng cung kính bằng tuân mệnh.

      “Thân thểTrìMặc độtnhiêncó chút khỏe. Chuyện mua bán, chúngta bàn lại sau.” Thẩm Thiển Mạch sờ sờ trán, mỉm cười xin lỗivới Nạp Lan Tín, rồi cười vớiNạp Lan Dung, “Quấy rầy nhã hứng của Dung huynh. Lần sau bồi Dung huynh xem màn kịch tận hứng.”

      “Rất tốt.”Nạp Lan Dung chẳng hề để ý mỉm cười, trongmắt thoáng qua tia tán thưởng. cũng thích hợp tác vớingười thông minh, TrìMặc này rất hợp tâm ý của .

      “Chúng ta thôi.” Huyền Lâu cố ý lộ ra dáng vẻ quan tâm đến sức khỏe của Thẩm Thiển Mạch, giả bộ đỡ Thẩm Thiển Mạch rời khỏi Lục phương trai.

      “Thế nào?”Vừara khỏiLục phương trai, Huyền Lâu thu lại vẻ mặt ân cần, nhàng hỏi.

      Thẩm Thiển Mạch tất nhiên biết Huyền Lâu phải là hỏi thân thể của nàng mà là hỏivề cái nhìnvớiNạp Lan Dung và Nạp Lan Tín. Ngay sau đó nhấp môi, cười .“Nạp Lan Dung thông minh hơn người, ý định kín đáo, mặc dùNạp Lan Tín so ra kém , nhưng ta lại có Lâm Vịủng hộ,cũng thua Nạp LanDung.”

      Kể từ đó, Hai hổ đánh nhau, tệ. Nàng, chính là vì khơi lên chiến tranhgiữa bọn họ, để bọn họ đấu ngươi chết ta sống trước. Sau đó mới diệt trừ bọn , quy phục Thái tử Nạp Lan Uy. Khi đó tất nhiên Nạp Lan Uy rất tín nhiệm nàng, nàng châm ngòi thổi gió, để Nạp Lan Uy phản bội hoàng hậuDiệp Tâm, Lê Quốc này, có thể chân chính rối loạn, hơn nữa ngoài nàng, có người nào có thể dọn dẹp loạn cục này.

      Nở nụ cười vui vẻ, Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu đường bộ, lại nhìn thấy dân chúng đều rối rít tránh chiếc xe ngựa. Xe ngựa này cũng phải đẹp đẽ quý giá, tốc động xe ngựa cũng nhanh, biết vì sao dân chúng lại rối rít né tránh, còn có bộ dáng cung kính.

      ‘Tiểu ca, đây là xe ngựa ai vậy?” Thẩm Thiển Mạch hỏi.

      “Ngươi là người bên ngoài à? Ngay cả xe ngựa cửa Đại tướng quân cũng nhận ra?” Thiếu niên bị Thẩm Thiển Mạch gọi lại kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch, bộ dáng thể tin.

      Còn nữa...
      Last edited by a moderator: 30/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.2:


      Đại Tướng quân?!! Chính là Đại Tướng quân Viễn Sam mới nổi danh trong năm vừa rồi của Lê quốc sao? Nghe vị Đại Tướng quân này dụng binh như thần, năm vừa rồi xoá bỏ rất nhiều tiểu quốc ở vùng biên cảnh của Lê quốc, cũng bởi vì vậy mà dân chúng cần lo lắng chiến tranh loạn lạc, cho nên đó là lý do vì sao trăm họ Lê quốc lại kính ngưỡng Đại Tướng quân này chút thua kém quốc vương của bọn họ.

      “Các ngươi rất kính ngưỡng ư?” Thẩm Thiển Mạch biết còn cố hỏi. Nàng muốn xem xem dân chúng vội vã nhường đường là do kính ngưỡng vị Đại Tướng quân này hay chỉ là do kính sợ.

      “Đương nhiên rồi!! Nếu có Đại Tướng quân làm sao chúng ta có thể có cuộc sống yên bình như bây giờ?”

      “Đúng vậy, đúng vậy! Đại Tướng quân rất tốt!!”

      Nghe những lời dân chúng , Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày. Nếu vị Đại Tướng quân này có uy danh như vậy, nàng lại có thêm việc cần làm nữa rồi.

      Hoặc thu vị Đại Tướng quân này thành người của mình, hoặc giết !!

      Nàng nâng tay lên, tựa hồ làm gì cả, nhưng khi ngựa ngang qua trước mặt Thẩm Thiển Mạch bỗng nhiên hoảng sợ, ngửa về phía sau như điên, phu xe ngờ rằng con ngựa thường ngày dịu ngoan lại có phản ứng như vậy, chân tay luống cuống nhìn con ngựa đứng tại chỗ lồng lên, xe ngựa cũng có vẻ lung lay sắp đổ.

      Trong lúc dân chúng và phu xe hốt hoảng thét chói tai, bóng dáng màu xanh dương bay vụt tới, hiên ngang mạnh mẽ ngồi lên lưng ngựa, con ngựa bị áp chế, hề nhúc nhích nữa.

      “Đa tạ huynh đài ra tay tương trợ.” Màn xe được vén lên, Thẩm Thiển Mạch nghe thấy giọng nam quen thuộc khỏi nhíu mày, hình như nàng từng nghe qua giọng của vị Đại Tướng quân này.

      Quay đầu nhìn lại thấy có đôi nam nữ ngồi trong xe. Nam mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ vẫn ôn hoà lễ độ như trước, chỉ là so với năm trước có thêm mấy phần trầm ổn xen lẫn tang thương. Nữ tử mặc y phục đẹp đẽ quý giá, vẫn là gương mặt ấy nhưng có ngang ngược càn rỡ mà nhiều thêm vài phần dịu dàng cẩn trọng.

      “Là các ngươi!!” Thẩm Thiển Mạch kìm nổi thốt lên, nàng thể ngờ gặp bọn họ ở chỗ này, càng nghĩ đến bọn họ trở thành Tướng quân và Tướng quân phu nhân của Lê quốc.

      “Ngươi là?” Vẻ mặt nàng kia vô cùng nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, cố gắng lục lọi trí nhớ, hình như nàng đâu có biết nam tử trước mắt này, nàng mê man nhìn trượng phu của mình thấy nét mặt trượng phu cũng vô cùng nghi hoặc, khỏi hỏi.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn xung quanh, biết ở đây nhiều người miệng tạp, phải chỗ để chuyện cười cười, : “Ngưỡng mộ Đại Tướng quân lâu.”

      “Huynh đài quá khen.”Vốn cho là người quen cũ, nhưng giờ nhìn lại chỉ là người kính ngưỡng mà thôi. ra có gì đáng để kính ngưỡng, chỉ báo đáp ơn tri ngộ của quốc vương Lê quốc mà thôi.

      Thẩm Thiển Mạch lưu loát tung người nhảy xuống ngựa. Cười cười với hai người sau đó lôi kéo ống tay áo Huyền Lâu rời .

      Hai người nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch, nhớ lại nụ cười phong hoa tuyệt đại vừa rồi và thân phong thái xuất trần kia, cho dù tướng mạo bình thường cũng lấn áp được phong hoa tuyệt thế.

      “Viễn Sam, chàng có cảm giác rằng nam tử vừa rồi rất giống người ?” Nàng kia mở miệng hỏi.

      “Giống Tam tiểu thư của Tướng phủ.” Nam tử cũng bình tĩnh gật đầu cái.

      “Chính là nàng sao?”

      Hai người nhìn bóng lưng kia rơi vào trầm mặc.

      Hai người này chính là hai người được Thẩm Thiển Mạch cứu sống năm trước rồi cùng nhau rời khỏi Kỳ Nguyệt quốc - Diêu Viễn Sam và Thượng Quan Phiên. Năm ngoái sau khi bọn họ rời khỏi Kỳ Nguyệt quốc liền phiêu bạt khắp nơi, về sau tới Lê quốc, trong lần tình cờ quốc vương Lê quốc thấy được công phu và tài năng của Diêu Viễn Sam liền trọng dụng .

      Mà Diêu Viễn Sam vốn là hậu duệ của Tướng môn, binh pháp thông thạo, sau khi lên chức Phó Tướng lập được nhiều kỳ công, trong vòng năm liên tục thăng cấp, trở thành Đại Tướng quân nay.

      “Ngươi biết hai người vừa rồi?” Huyền Lâu để ý vừa rồi sắc mặt của Thẩm Thiển Mạch có vài phần kinh ngạc, ràng là biểu biết hai người kia.

      Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười, tâm tình tốt : “Nào chỉ là biết? Trước đây ta còn cứu tính mạng của bọn họ đấy.”

      Nàng nhớ lúc trước Diêu Viễn Sam và Thượng Quan Phiên từng ngày sau báo đáp ơn cứu mạng của nàng. Ngày đó nàng ra tay cứu giúp chỉ vì muốn nhìn những người chính trực như bọn họ chết minh bạch mà thôi, cũng để lời báo ân của bọn họ ở trong lòng, ngờ hôm nay cần trợ giúp của bọn họ.

      Dùng thân phận Đại Tướng quân và binh lực nắm trong tay, cho dù nàng muốn khống chế cả Lê quốc cũng có vấn đề. Hình như mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều so với những gì nàng nghĩ.

      “Ồ! Vì sao ngươi lại quen biết Đại Tướng quân?” Huyền Lâu cau mày tò mò hỏi. Tại sao Thẩm Thiển Mạch lại quen biết Đại Tướng quân??

      “Đại Tướng quân của Lê quốc từng là con trai độc nhất của Đại Tướng quân Kỳ Nguyệt quốc.” Thẩm Thiển Mạch nhìn xung quanh, hạ thấp giọng với Huyền Lâu, đôi mắt đen nhánh của nàng thể bất kỳ cảm xúc gì. Huyền Lâu cảm thấy khi tới Kỳ Nguyệt quốc, trong giọng của Thẩm Thiển Mạch có chút cảm xúc bị đè nén.

      Huyền Lâu nhíu nhíu mày tiếp tục hỏi: “Vào lúc Kỳ Nguyệt quốc bị diệt vong, phải phủ Tướng quân đều chết hết sao? Vì sao con trai độc nhất của Đại Tướng quân vẫn còn sống?”

      “Vốn là phải chết nhưng được ta cứu giúp. ngờ giây phút đành lòng đó tạo nên thế cục hôm nay. Đây chính là do trời cao an bài ư?” Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, trong đôi mắt lên nét dịu dàng.

      Có lẽ trời cao cũng rất công bằng. Bởi vì nàng nhận hết khổ sở trong kiếp trước cho nên kiếp này trời cao để nàng tới bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn. Cảnh Diễn, có lẽ kiếp này được gặp nhau là do kiếp trước ta tu luyện đấy.

      “Sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện của Kỳ Nguyệt quốc? Còn nữa, vừa rồi ngươi ngươi là người của Kỳ Nguyệt quốc.” Huyền Lâu bỏ qua cảm xúc bị đè nén trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, nhất định Thẩm Thiển Mạch có quan hệ thiên ti vạn lũ (trăm tơ ngàn mối) với Kỳ Nguyệt quốc.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn Huyền Lâu cái, thể bội phục khả năng quan sát nhạy bén của . Nàng nở nụ cười, trong mắt thoáng qua tia khổ sở, thản nhiên : “Ta vốn là người của Kỳ Nguyệt quốc. Đích nữ của Thừa Tướng Kỳ Nguyệt quốc tên là Thẩm Thiển Mạch, chẳng nhẽ ngươi biết sao?”

      Huyền Lâu nhìn Thẩm Thiển Mạch, chỉ biết tên nàng là Thiển Mạch chứ biết nàng họ Thẩm. Cho dù biết, chỉ sợ cũng liên hệ Cung chủ Ma Cung với Đích nữ của Tướng phủ với nhau.

      Đích nữ của Tướng phủ vốn phải là thiên chi kiêu nữ, vì sao phải giết người chớp mắt trong chốn giang hồ?! Tại sao lại ở bên cạnh Hoàng đế Thiên Mạc người tiêu diệt Kỳ Nguyệt quốc?!! Vì sao khi tới Kỳ Nguyệt quốc lại có cảm xúc khác thường như vậy?!! Chắc hẳn trong này có rất nhiều chuyện. Đó là tất cả những gì bỏ lỡ trong quá khứ, bây giờ muốn biết nhưng đành lòng hỏi lại.

      “Tới bên hồ chút .” Bỗng nhiên Thẩm Thiển Mạch khẽ thở dài. Kỳ Nguyệt quốc bị tiêu diệt năm rồi, những chuyện nàng trải qua trước khi sống lại cũng trở thành quá khứ sáu năm về trước, nhưng nàng vẫn thể thản nhiên đối mặt. Cho dù bên ngoài ngoan tuyệt quả quyết cũng che đậy được tổn thương to lớn mà những người kia mang lại cho nàng.

      Chỉ có Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ có nhìn thấy được vô dụng và yếu ớt của nàng. Bỗng nhiên nàng nhớ lại đoạn đối thoại lâu trước kia của nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn.

      “Cảnh Diễn, là ta giết chết đại tỷ và Nhị nương.”

      “Ta còn tính kế hại chết nhị tỷ, bức tử phụ thân ta.”

      “Ngươi có cảm thấy ta quá ác tâm ?”

      , ta biết , ra Mạch Nhi của ta rất mềm lòng. Mạch Nhi, mặc kệ nàng làm cái gì ta đều ở sau lưng nàng. Cho nên phải sợ, về sau cũng cần sợ.”

      Khi đó nàng cho Tư Đồ Cảnh Diễn bất cứ chuyện gì về nàng trước khi nàng sống lại, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn lại đứng bên cạnh nàng khẳng định như vậy. Có lẽ chính tin cậy và sủng nịch vô điều kiện này mở ra trái tim đóng băng của nàng lần nữa.

      tới bên hồ, cây liễu mọc những cành mới. Giữa hồ nước dập dờn xuất vài gợn sóng lăn tăn. Thẩm Thiển Mạch nhìn hồ nước yên ả trước mắt, trong đầu lên hình bóng Tư Đồ Cảnh Diễn.

      Vì sao cứ mỗi lần nhắc tới Kỳ Nguyệt quốc nàng lại nhớ tới Tư Đồ Cảnh Diễn chứ. Lúc trước đối với nàng mà Kỳ Nguyệt quốc giống như cơn ác mộng cách nào xoá bỏ, hai năm đầu ở Ma Cung, bao lần nàng kinh tỉnh từ trong cơn ác mộng, bao nhiêu lần nàng khóc kêu bất lực ở trong mộng. Với nàng mà , Kỳ Nguyệt quốc là cơn ác mộng tăm tối gì sánh được.

      Nhưng từ khi nàng gặp Tư Đồ Cảnh Diễn, dường như Kỳ Nguyệt quốc còn đáng sợ như vậy. Tất cả những cơn ác mộng còn tồn tại, bởi vì có người luôn ở bên cạnh nàng, cùng nàng đối mặt với tất cả, cho dù ở trong bóng tối vô hạn cũng bỏ nàng lại.

      “Chắc hẳn ngươi cũng biết chút về nội loạn của Kỳ Nguyệt quốc chứ.” Thẩm Thiển Mạch nhìn hồ nước phía xa thản nhiên , giống như chuyện nàng đến phải của mình.

      “Ừ.” Huyền Lâu lên tiếng thấp, nhìn đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch xuất thương cảm kìm nổi bật thốt lên: “Bất quá đều qua rồi. muốn tới công cần . Ta muốn biết.”

      Thẩm Thiển Mạch nghe Huyền Lâu vậy nở nụ cười nhạt, cười cười với Huyền Lâu.

      Nàng hiểu Huyền Lâu muốn để nàng nhắc tới những chuyện thương cảm nàng từng trải qua mà thôi. Hoá ra thứ nàng vẫn luôn khao khát chính là loại thông cảm như này.

      Qua nhiều năm như vậy, Thiên Thiên chưa từng hỏi qua, Sanh Ca chưa từng hỏi qua, lão Cung chủ Ma Cung cũng chưa từng hỏi qua. Nàng vẫn cho rằng đây chính là săn sóc và thông cảm tốt nhất. Để cho đáng sợ hung ác của những thứ qua đều trở thành miệng vết thương kết vảy, từ từ chôn vùi theo thời gian.

      Nhưng đến nửa đêm khi giấc mơ trở lại nàng vẫn cảm thấy đau. Những thứ đáng sợ trong quá khứ kia nàng tránh được. Chỉ có người, chỉ có Tư Đồ Cảnh Diễn. , ta muốn biết. , ta luôn luôn bên cạnh nàng. , những thứ kia đều qua rồi.

      Cuối cùng khi nàng nhưng việc này với Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng mới phát giác nàng chỉ có mình, những việc chịu nổi kia, những khổ sở kia có người gánh vác cùng nàng.

      Cảnh Diễn, quả nhiên chỉ có chàng mới là người hiểu ta nhất, biết ta cần những gì, cần tình cảm như nào.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.3:

      Cảnh Diễn, quả nhiên chỉ có chàng mới là người hiểu ta nhất, biết ta cần, là dạng tình gì.

      Lúc đêm khuya, ánh trăng sáng trong tà tà chiếu vào trong gian phòng của khách sạn, toàn thân Thẩm Thiển Mạch mặc bộ xiêm áo trắng thuần, dịch dung, vẫn là dung mạo phong hoa tuyệt đại như cũ. Cứ như vậy nghênh ngang từ khách sạn ra ngoài.

      Xung quanh khách sạn ít người mai phục, biết là người của Tam hoàng tử hay là của Thất hoàng tử, muốn né tránh những kẻ mai phục này, cũng phải là chuyện khó khăn gì, chỉ là nàng lười phải trốn tới trốn lui, thay đổi hình dạng của mình, nếu như gặp ở đường, cũng trở thành chuyện khó giải quyết gì.

      Lửng thững đường phố Lê quốc, Thẩm Thiển Mạch bước nhanh về phía trước, chỉ chốc lát đến phủ Đại tướng quân. nhạy cảm của người tập võ khiến Thẩm Thiển Mạch cảm thấy xung quanh phủ Đại tướng quân cũng mai phục ít cơ sở ngầm. Trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng, Thẩm Thiển Mạch mấp máy môi, dùng tốc độ cực nhanh xoay người bay vào phủ Đại tướng quân.

      "Du Du, tới đây, mẫu thân ôm."

      Bên trong nhà, Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam ở cùng nhau, đùa dỡn cùng đứa con mới ra đời của bọn họ, mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      Thẩm Thiển Mạch đứng ở góc tường lẳng lặng nhìn bọn họ. Thượng Quan Phiên trang dung thanh nhã, vừa nhìn chính là bộ dạng của người phụ nữ thành thục, khóe mắt đuôi mày lúc này đều là dáng vẻ nhu hòa điển nhã, còn vẻ ngang ngược càn rỡ ngày đó nữa, hơn năm qua, chắc hẳn nàng ta cũng trải qua ít chuyện.

      Đứa bé trong tay nàng xem ra mới vừa ra đời lâu, thoạt nhìn , mặc dù thấy tướng mạo, nhưng nhìn xa xa, cũng làm cho Thẩm Thiển Mạch cảm thấy rất đáng . biết đến lúc nào nàng cũng có thể có đứa với bộ dạng đáng như vậy đây.

      Điều chỉnh lại tâm tư, Thẩm Thiển Mạch lửng thững tới trước mặt của Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam, khóe môi khẽ cười, , "Phiên công chúa, Diêu tướng quân, lâu gặp."

      "Tiểu thư Thiển Mạch? !" Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam thấy trước mặt, khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt, buổi chiều mới gặp người có bóng lưng rất giống Thẩm Thiển Mạch, thế nhưng buổi tối Thẩm Thiển Mạch liền xuất ở trước mặt bọn họ.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn và hiểu cảm kích trong tròng mắt Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam, biết sao, cảm giác có chút áy náy, năm đó, nàng ra tay cứu giúp, chỉ là tiện mà nhấc tay, hôm nay, lại muốn bọn họ vì tiện tay năm đó của nàng mà trả ơn, rồi làm những việc sắp tới, có thể sao.

      "Buổi chiều chúng ta gặp mặt rồi." Thẩm Thiển Mạch nhàng , cảm xúc trong đáy mắt bị tròng mắt đen nhánh che giấu, chỉ còn lại bình tĩnh và cao thâm.

      Thượng Quan Phiên nghe lời của Thẩm Thiển Mạch, nhất thời lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra, "Buổi chiều vị công tử áo lam đó là ngươi?"

      Thẩm Thiển Mạch nghe xong trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, bọn họ thế nhưng cũng nhận ra nàng ? Nàng tự nhận cách ăn mặc lúc đó so với nàng lúc này chút cũng giống. Bất quá cũng có thể, nàng cố ý che giấu khí chất của mình, bọn họ có thể đoán được, cũng phải là thể nào.

      " tệ." Thẩm Thiển Mạch thoải mái thừa nhận, ngay sau đó thản nhiên , "Mục đích ta tới Lê quốc, là vì muốn khống chế Lê quốc. Ta cần hổ trợ của các người, chỉ là, các người có thể lựa chọn giúp tay."

      Thẩm Thiển Mạch xong, cũng gấp mà cầu bọn họ có câu trả lời chắc chắn, chỉ là lẳng lặng nhìn bọn họ.

      mặt Diêu Viễn Sam lộ ra tia khó sử. Dù sao Lê vương đối với có ơn tri ngộ, muốn ruồng bỏ Lê quốc, làm được. Nhưng Thẩm Thiển Mạch đối với có ân cứu mạng, hôm nay Thẩm Thiển Mạch có chuyện muốn nhờ, làm sao có thể giúp tay đây.

      Ánh nến nhàn nhạt, chiếu xuống mặt ba người, thấy cảm xúc của ba người. biết trầm mặc bao lâu, Thẩm Thiển Mạch xoay người rời , lưu lại Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên ở trong đình viện.

      Bóng đêm trong ánh trăng mờ, Thẩm Thiển Mạch phiêu du đường phố. Giữa hai lông mày tràn ngập cảm xúc, trong đôi mắt đen nhánh bị ánh sáng mông lung cố tình ngăn cách làm cho ai thấy nàng đến tột cùng là có cảm xúc gì.

      đạo bóng dáng màu đỏ ngay lập tức xẹt qua trước mắt, Thẩm Thiển Mạch đột nhiên ngước mắt, đập vào mắt, là khuôn mặt tà mị đồng dạng, cũng là ánh mắt tươi cười đào hoa hẹp dài giống nhau. Nhưng là, phải , phải Tư Đồ Cảnh Diễn.

      "Công tử xin dừng bước." Giọng điệu tà mị mà bất cần đời vang lên ở bên tai, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lướt qua tia sáng, nhếch môi lên nụ cười như có như .

      "Công tử gọi ta?" Dáng vẻ làm bộ như nghe thấy, thu liễm lại khí độ lành lạnh xuất trần thân mình, lộ ra dáng vẻ ôn hòa đạm nhã.

      Nạp Lan Dung nhíu mày nhìn vị công tử trước mắt này, sớm đoán được thân phận của phải chỉ là nhà buôn binh khí đơn giản như vậy, nhưng lại ngờ được, hẳn là Cung chủ Ma Cung. Hình như còn có quan hệ gì đó với Đại tướng quân Lê quốc.

      "Ta thấy vị công tử này nhìn rất quen mắt." Trưng ra nụ cười bất cần đời, Nạp Lan Dung tràn đầy hăng hái nhìn vị công tử trước mắt, đôi mắt hoa đào liên tiếp gợn sóng.

      Ta thấy vị công tử này nhìn rất quen mắt. Những lời này, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng từng với nàng. Đó là lúc đường phố Kỳ Nguyệt quốc, lần đầu tiên xuất trước mặt nàng. Cũng giọng điệu tà mị như vậy, cũng dung mạo phong hoa tuyệt đại như vậy. Cảnh Diễn, Cảnh Diễn, ta vô cùng nhớ chàng.

      Thu lại tâm tư, Thẩm Thiển Mạch lên nụ cười đùa giỡn, nhàn nhạt mà , " Thất hoàng tử Lê quốc. Tại hạ sao lại biết."

      mặt là nụ cười đùa giỡn, nhưng trong lòng thoáng qua tia cảnh giác. Nạp Lan Dung tâm tư rất sâu, mánh khoé rất lợi hại. Thiết nghĩ chắc cũng đoán được thân phận của nàng, cho nên mới cố ý ở chỗ này chạm mặt nàng thôi.

      "Cung chủ Ma Cung cần gì phải khách khí. Buổi chiều phải chúng ta cũng gặp qua?" Màu xanh dương nhạt trong đôi mắt Nạp Lan Dung tràn đầy ánh sáng, ý cười bất cần đời khóe môi cũng dần dần thu lại.

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn , là muốn ngả bài sao? Vậy bằng nàng cũng theo chơi với vậy. Xem rốt cuộc là muốn làm gì.

      "Thất hoàng tử quả nhiên thông minh hơn người." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười ý vị sâu xa. Là nàng đánh giá thấp tài trí của Nạp Lan Dung. Thôi, thân phận bại lộ, cũng có cái gì tốt. Có lẽ nàng có thể thay đổi kế hoạch chút.

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, trong mắt cũng lướt qua tia giảo hoạt như hồ ly.

      Hai người tránh khỏi tai mắt đường, vào sương phòng tĩnh lặng ở Sáu phương trai. Bố trí trong sương phòng hết sức lịch tao nhã, nhưng trong cái lịch tao nhã đó cũng tiết lộ ra khí phách mơ hồ.

      "Thất hoàng tử muốn điều gì?" Thẩm Thiển Mạch hào phóng ngồi xuống, tiện tay lấy nước trà để ở bàn, rót cho mình ly, ngửi chút mùi vị, uống, chỉ bưng nước trà tự nhiên mà nhìn Nạp Lan Dung ngồi trước mặt.

      Nạp Lan Dung nhíu mày, nhìn vẻ mặt khí định thần nhàn của Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ nàng biết bốn phía Sáu phương trai mai phục bao nhiêu người, mà lại vẫn có thể trấn định như thế? Nhếch môi lên nụ cười thưởng thức, Nạp Lan Dung cười , "Quan hệ của Cung chủ Ma Cung cùng Hoàng đế Thiên Mạc, ta cũng biết hai điều, đối với mục đích lần này Cung chủ Ma Cung đến Lê quốc, ta cũng vậy đoán được mấy phần."

      Sau khi Nạp Lan Dung xong, cũng tiếp ý nghĩ của , mà là cầm ly trà lên, từ từ hớp ngụm, tiếp, chỉ là bí nhìn Thẩm Thiển Mạch, hình như là đợi phản ứng của nàng.

      Thẩm Thiển Mạch lẳng lặng nhìn Nạp Lan Dung, đôi mắt đen nhánh thấy tâm tư. Nạp Lan Dung này quả nhiên đơn giản, thậm chí ngay cả quan hệ của nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có thể tra được, xem ra, muốn dựa vào Lâm Vị cùng Tam hoàng tử đối phó Nạp Lan Dung, hình như là có khả năng.

      Tư Đồ Cảnh Diễn đối với nội chính Lê quốc vẫn hề tham gia, chắc hẳn cũng là nhìn thấy bản lãnh hơn người của Nạp Lan Dung, hoàn toàn cần thiết tham gia, bằng cứ để mặt cho Nạp Lan Dung cùng Lâm Vị đấu đá cho bớt phiền. khi như vậy, nàng liền thoáng trợ giúp chút .

      Nhớ tới nhưng lời mới vừa với Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên ở phủ Đại tướng quân. Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười . Có lẽ như vậy cũng có cái gì tốt.

      "Nếu như Thất hoàng tử có gì để , Mặc Trì xin cáo từ." Lạnh lùng đặt ly trà xuống, Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Nạp Lan Dung. Tất nhiên nàng biết bốn phía ở đây mai phục ít người, nhưng nàng cũng sợ, bởi vì nàng chắc chắn Nạp Lan Dung dám động thủ.

      Hôm nay Nạp Lan Dung nếu với nàng như vậy, vậy chứng minh Nạp Lan Dung cũng chưa tuyệt đối nắm chặt chuyện đoạt được Chánh quyền ở Lê Quốc, nếu cũng cần phải làm điều thừa là tìm đến nàng phải sao? Huống chi, thân phận của nàng Nạp Lan Dung cũng phải là biết, nếu nàng có việc gì hay xảy ra, Tư Đồ Cảnh Diễn tuyệt đối bỏ qua cho Nạp Lan Dung.

      Coi như có chuyện xảy ra, chỉ bằng bản lãnh của Thẩm Thiển Mạch nàng, chẳng lẽ còn sợ mấy chục người mai phục này hay sao? ! Chuyện cười.

      Nạp Lan Dung nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Thiển Mạch, khỏi nhếch khóe môi, cười , "Cung chủ cần gì tức giận. Ta tìm ngươi, tất nhiên là có chuyện cần thương lượng ."

      "Nếu là Thất hoàng tử muốn mượn thế lực Ma Cung cùng binh khí Thất Tuyệt Sơn Trang, vậy cần lên tiếng nữa." Thẩm Thiển Mạch liếc Nạp Lan Dung cái, ngược lại vẫn duy trì bình thản, vậy để nàng xem rốt cuộc duy trì bình thản được trong bao lâu, nâng lên nự cười châm biếm, Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt .

      Cho tới bây giờ đều là Thẩm Thiển Mạch nàng đứng ở vị trí chủ đạo mà thao túng, khi nào để cho người khác có thể nắm mũi dẫn như vậy chứ? ! Nàng cũng tin Nạp Lan Dung gấp gáp chút nào. Lê quốc đúng là thế cuộc nhất định, nhưng nàng có rất nhiều phương pháp có thể chọn, nhưng Nạp Lan Dung giống như vậy, trừ hợp tác với nàng, có con đường nào khác có thể lựa chọn.

      Quả nhiên, câu này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Nạp Lan Dung khẽ đổi chút. Cau mày nhìn Thẩm Thiển Mạch, chẳng lẽ nàng quyết định giúp đỡ cái người đại ca ngu ngốc kia của mình sao? ! tệ, nếu nàng trợ giúp đại ca, đích xác là biện pháp tốt nhất phá hư nội chính Lê Quốc, nhưng còn có tình cảm và thể diện của Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam, chẳng lẽ nàng cũng bận tâm sao? !

      Nhướng mày nhìn Thẩm Thiển Mạch, Nạp Lan Dung thu lại tâm tư, cười , "Cung chủ có cầu gì cứ việc . Trợ giúp đại ca có thể đạt được, trợ giúp ta, cũng có thể đạt tới."

      Thẩm Thiển Mạch nghe lời của Nạp Lan Dung, liền nâng lên nụ cười ý vị sâu xa. Cuối cùng cũng ra khỏi miệng a, hừ, muốn nàng giúp tay, phải lấy ra chút dáng vẻ cầu xin nàng giúp tay chứ. Nàng chưa bao giờ chấp nhận uy hiếp, cho dù là sử dụng nhân tình đến áp chế nàng, nàng cũng chấp nhận.

      Nạp Lan Dung cố ý tới Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam, phải là vì nàng có thể nhìn mấy phần nhân tình sao? ! Nàng cố tình nhìn đó, hơn nữa, nàng còn phải dùng cái phần nhân tình này tới để chế ước Nạp Lan Dung.

      " như thế, cũng phải là có cái đáng để suy nghĩ." Thẩm Thiển Mạch nhàng hớp ngụm trà, trong đôi mắt đen nhánh đầy giảo hoạt, nụ cười nới khóe môi cũng giảm, "Như vậy ta cũng thay mặt Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên cám ơn ơn tri ngộ của Thất hoàng tử."

      Đúng vậy. Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên có thể có ngày hôm nay, toàn dựa vào Nạp Lan Dung tiến cử. Người thừa kế chân chính mà Lê Vương hướng tới, phải thái tử, phải Tam hoàng tử, mà là người con nhất này. Cho nên vẫn làm bộ như thích đứa con trai này, nhưng ra là vì muốn bảo vệ cách tốt nhất.

      Về phần Diêu Viễn Sam người lai lịch , nhưng từng bước từng bước làm được chức Đại tướng quân, trừ chiến công hiển hách của ra, Nạp Lan Dung cũng có tác dụng . Nạp Lan Dung mới chính là ân nhân chân chính của Diêu Viễn Sam.

      Mới vừa rồi ở trong sân, thời điểm Diêu Viễn Sam ra điều này, nàng rất kinh ngạc. nghĩ tới Nạp Lan Dung thầm xây dựng nhiều thế lực như vậy. Như thế xem ra, Lê quốc có thể tới được ngày hôm nay, cũng phải là tình cờ.

      Nếu như vậy, nàng cũng cần thiết hao hết tâm lực đấu đến cùng với Nạp Lan Dung, dù sao chỉ cần diệt trừ Nạp Lan Tín, mà có thể phá hư quan hệ của Lê quốc cùng Lâm Vị, như vậy, Thiên Mạc cùng Lâm Vị nếu hòa thân, cũng còn cần thiết nữa. Cùng Nạp Lan Dung hợp tác, cũng làm mất chuyện tốt. Dù sao cùng người thông minh hợp tác, muốn dễ dàng hơn nhiều.

      Nạp Lan Dung nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, cũng hơi nhíu mày. Thẩm Thiển Mạch đây là uy hiếp ! Thẩm Thiển Mạch là ân nhân cứu mạng của Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên mặc dù là người của , nhưng khó bảo toàn vì nhớ ân cứu mạng năm đó mà phản bội , đến lúc đó mất binh quyền, lực lượng của suy yếu rất lớn, đến lúc đó tình thế còn nằm trong tay nữa rồi.

      Trong mắt thoáng qua tia tàn khốc, Nạp Lan Dung mặt vẫn như cũ treo nụ cười, "Như vậy, rốt cuộc ý muốn của Cung chủ là gì?"

      "Rất đơn giản. Ngọc tỷ giao cho ta, Lê quốc thần phục Thiên Mạc." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch hàm chứa tia khí phách tự nhiên, khóe miệng lên nụ cười cuồng ngạo, thản nhiên .

      Hết chương 6.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Xảy ra biến cố

      Thần sắc của Nạp Lan Dung đại biến, Thẩm Thiển Mạch đúng là công phu sư tử ngoạm. Đây chính là muốn Lê Quốc thần phục Thiên Mạc! Làm sao có thể chứ! tuyệt đối đáp ứng, trong tay của ngoài binh quyền của Diêu Viễn Sam còn có rất nhiều thứ mà Thẩm Thiển Mạch biết.

      Nếu làm sao biết được Thẩm Thiển Mạch chính là cung chủ Ma Cung, lại làm sao biết được quan hệ tầm thường giữa cung chủ Ma Cung và Lâu chủ Mị Huyết Lâu.

      Nạp Lan Dung phải làm vương của Lê Quốc, đường đường chính chính Lê Vương. Nếu Lê Quốc thần phục Thiên Mạc cái danh Lê Vương này của còn có thể coi là Vương sao? Như vậy khổ tâm mưu tính lâu như vậy là vì cái gì. Chỉ có thể hận Lê Quốc thế lực yếu mỏng, cho dù có tài năng ngút trời cũng thể chống lại Lâm Vị và Thiên Mạc.

      Nhếch môi cười, trong mắt chứa tức giận:” Cung chủ giỡn sao?”

      Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Nạp Lan Dung lên tức giận nhưng lại giống như nhìn thấy gì, ý cười nơi khóe miệng giảm, con ngươi đen nhánh rét lạnh nhìn Nạp Lan Dung, ngữ điệu thong thả, nhanh chậm cười :” Thất hoàng tử cảm thấy Mặc Trì giống như đùa sao?”

      “ Muốn Lê Quốc thần phục Thiến Mạc? thể nào! giúp đỡ của ngươi ta cũng có thể trở thành Hoàng đế của Lê Quốc”. Rốt cuộc Nạp Lan Dung kiềm chế được tức giận, toàn bộ ý cười trong con mắt hoa đào hẹp dài biến mất, ở khóe mắt ra mấy phàn chí, tức giận với Thẩm Thiển Mạch.

      Thẩm Thiển Mạch khẽ vuốt cằm, lộ ra dáng vẻ đồng tình, trong con ngươi mang theo ba phần châm chọc, bảy phần cảnh cáo, nhàn nhạt mở miệng :” Thất hoàng tử sai. Nhưng mà ngươi phải biết, người Lâm Vị nâng đỡ là Tam hoàng tử, nếu như Thiên Mạc khoanh tay đứng nhìn ngôi vị hoàng đế này chỉ sợ ngươi dễ dàng lấy được. Cứ cho là ngươi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Lâm Vị có thể dễ dàng tha cho Lê Quốc sao? Cho dù Lê Quốc cường đại nhưng so với Lâm Vị và Thiên Mạc còn kém xa”

      Ngữ điệu của Thẩm Thiển Mạch đột ngột cũng bén nhọn, tựa như chỉ phân tích thế cục, nhưng trong mắt Nạp Lan Dung lại thoáng qua tia ngưng trọng.

      Thẩm Thiển Mạch sai, so với những nước khác Lê Quốc cường đại hơn rất nhiều nhưng lại hoàn toàn thể so sánh với Thiên Mạc và Lâm Vị. Nếu như lên làm Hoàng đế, chắc chắn đắc tội với Lâm Vị, nhưng nếu hôm nay đáp ứng điều kiện của Thẩm Thiển Mạch cũng có nghĩa là đắc tội với Thiên Mạc, diệt mất đường lui của Lê Quốc.

      Thẩm Thiển Mạch thấy cam lòng cũng giãy giụa trong mắt Nạp Lan Dung, giọng điệu vẫn nhanh chậm, trong mắt thoáng qua tia tự tin, chắc chắn :” Thất hoàng tử là người thông minh, cần ta nhiêu lời, ngài cũng hiểu thế cục ngày hôm nay, Thiên Mạc là Lâm Vị sớm muộn gì cũng tranh đệ nhất thiên hạ. Giữa bọn họ chắc chắn để bất cứ quốc gia nào xen vào. giờ giữ lại Lê Quốc chẳng qua là lúc bọn họ chưa chuẩn bị kĩ đem ra để ngăn chặn đối phương mà thôi. khi bọn họ chuẩn bị đầy đủ, Lâm Vị ắt hẳn diệt vong”

      Sắc mặt Nạp Lan Dung lại thêm mấy phần khó coi. Thẩm Thiển Mạch vẫn nhanh chậm tiếp tục :”Tài năng của Thất hoàng tử,tại hạ rất bội phục. Nhưng tiếc là sinh đúng thời, Lê Quốc chỉ lớn như vậy, cho dù có tài năng ngút trời, cũng thể trong mấy năm làm cho Lê Quốc có thể đối lập cùng với Lâm Vị và Thiên Mạc. Huống chi hoàng đế Lâm Vị và Thiên Mạc, có người nào phải là kinh thái tuyệt diễm? Thất hoàng tử tự tin dưới tình huống như vậy có thể giữ được Lê Quốc sao? Là tại thần phục Thiên Mạc, dựa vào Thiên Mạc, hay là sau này trở thành pháo thí, Thất hoàng tử tự lựa chọn

      Nạp Lan Dung lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, ý định của Thẩm Thiển Mạch, rất ràng, nhưng hết lần này đến lần khác, đều phản bác được câu. Đúng vậy, nếu cho thời gian vài năm, tự tin có khả năng khiến Lê Quốc cường đại có thể chống lại Thiên Mạc và Lâm Vị, nhưng mà Tư Đô Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh cho thời gian.

      Lê Quốc căn bản thể nào so sánh với Lâm Vị và Thiên Mạc, cũng có thời gian để làm cho Lê Quốc cường đại. Mà khi Thiên Mạc và Lâm Vị khai chiến, tất nhiên muốn diệt hết tất cả trở ngại với quốc gia họ, đến lúc đó Lê Quốc đứng mũi chịu sào, gặp phải nguy cơ diệt quốc.

      Nếu giờ đưa ra quyết định, liên lụy đến cả Lê Quốc. Nhưng muốn thần phục Thiên Mạc sao?

      “ Lê Quốc có thể thượng cống nhưng tuyệt xưng thần” Nạp Lan Dung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trầm giọng , đây là nhượng bộ lớn nhất của .

      Thẩm Thiển Mạch lông mày hơi nhướng lên, màu sắc trong con ngươi thay đổi, ngữ điệu thanh nhã lại hàm chứa uy thế cho phép kháng cự:” Thất hoàng tử hình như hiểu lời của Mặc Trì, ta muốn chính là thần phục, phải thượng cống”

      “ Ngươi đừng quá phận!” Nạp Lan Dung cố gắng nén giận, nhìn Thẩm Thiển Mạch cả vú lấp miệng em, trong mắt thoáng qua tia phiền não nhưng nhiều hơn chính là giãy giụa.

      “ Thất hoàng tự tự mình cân nhắc , Mặc Trì trở về nghỉ ngơi”. Thẩm Thiển Mạch nhìn giãy giụa trong đôi mắt màu lam nhạt của Nạp Lan Dung, hiểu những gì mình vừa , Nạp Lan Dung nghe lọt.

      Nàng đứng là sai, đây chính là tình thế. Nếu Lê Quốc có thể trực tiếp dựa vào Thiên Mac vẫn là tốt nhất. Nếu Nạp Lan Dung nhất định chịu, Lê Quốc ắt hẳn gặp họa diệt vong. Chẳng qua là Lê Quốc cũng phải trả giá rất lớn. Lâm Vị và Thiên Mạc ai cũng muốn.

      “ Đứng lại!” Nạp Lan Dung quát, từ từ đứng lên, trong mắt nhiều thêm vài phần quan sát và thưởng thức” Cung chủ sai, nhưng nếu cả Lâm Vị và Thiên Mạc Lê Quốc đều muốn dựa vào, việc tấn công Lê Quốc, Thiên Mạc cùng Lâm Vị chỉ sợ cũng muốn làm ! Phải biết, tấn công Lê Quốc hao tốn ít binh lực, theo lời của Cung chủ, thế lực của Lâm Vị và Thiên Mạc ngang nhau, người nào muốn làm chuyện tổn hao binh lực như vậy?”

      Thẩm Thiển Mạch quay đầu lại, nhìn Nạp Lan Dung, trong mắt có nửa điểm kinh hoảng. Con ngươi đen nhánh tựa như đầm sâu làm cho người ta khống đoán được tâm tư, khoé miệng nở nụ cười như có như , nhàn nhạt :” Thất hoàng tử chẳng lẽ biết quan hệ của Hoàng đế Lâm Vị và Hoàng đế Thiên Mạc? Thất hoàng tử chẳng lẽ nhớ năm đó Kỳ Nguyệt diệt quốc như thế nào, Lâm Vị và Thiên Mạc phân chia Kỳ Nguyệt như thế nào?”

      Nếu theo lẽ tường, Lê Quốc tự nhiên có thể dưới tình huống như vậy giữ được mình, cầu được thời gian quý giá, nhanh chóng phát triển. Nhưng Ngôn Tu Linh cùng Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể để cho Nạp Lan Dung thời gian như vậy?

      Hơn nữa Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn có giao tình, là yếu tố có lợi nhất trong trận tranh đoạt thiên hạ này, bởi vì bọn họ có thể cùng liên thủ chống lại kẻ thù, cùng đối phó với kẻ địch, như vậy liền tiêu diệt tất cả những kẻ nhân lúc bọn họ tranh giành mà tranh thủ phát triển.

      Nạp Lan Dung đúng là người thông minh, chỉ tiếc sinh ra gặp thời, chỉ tiếc là gặp Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh. Như vậy Lê Quốc nhất định thể phát triển. Nếu Nạp Lan Dung là Kỳ Nguyệt hoàng tử, như vậy có thể cùng phân tranh, chỉ tiếc thế lực của Lê Quốc bây giờ thực quá yếu.

      Ngay cả có thiết kị như thế nào? Mười mấy vạn binh lực kia đứng trước trăm vạn binh lực của Lâm Vị và Thiên Mạc có thể chống đỡ được bao lâu. Ngay cả quốc khố tràn đầy như thế nào? Quốc khố nho kia đứng trước tài lực to lớn của Lâm Vị và Thiên Mạc là cái gì. Ngay cả Nạp Lan Dung thông minh vô song như thế nào? Cho dù thông minh hơn nữa cũng so được với Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn liên thủ.

      “ Ta đáp ứng ngươi”

      Nhưng thời điểm Thẩm Thiển Mạch sắp rời khỏi Lục phương trai, thanh Nạp Lan Dung xa xa bay đến, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng cam lòng. Cước bộ của Thẩm Thiển Mạch hơi chậm lại. nở nụ cười vui vẻ.

      “ Mặc Trì cũng biết Thất hoàng tử là người thông minh” Thẩm Thiển Mạch hồi mâu, ánh mắt giống như là ánh trăng nước chảy, tĩnh mật mà đầy cơ trí.

      Nạp Lan Dung mang theo mấy phần thưởng thức nhìn Thẩm Thiển Mạch. Theo lời đồn Ma cung Cung chủ thanh nhã vô song nhưng lại giết người chớp mắt, nhưng mà lại ai biết, Ma cung Cung chủ lại là người cơ trí như vậy.

      sở dĩ biết Ma cung Cung chủ cơ trí, biết quan hệ tầm thường giữa Lâu chủ Mị Huyết Lâu và Ma cung Cung chủ là vì kinh doanh Thiên Tuyệt Lâu cùng Thiên Khuyết Lâu.

      Chủ nhân sau lưng thiên hạ đệ nhất tửu lâu cùng đệ nhất khách sạn nổi danh thiên hạ, ai biết. Ngay cả Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh cũng biết, lão bản sau lưng này lại là Thất hoàng tử Lê Quốc, Nạp Lan Dung.

      Trước đó vài ngày, thủ hạ của Thiên Tuyệt Lâu hồi báo, Ma cung Cung chủ thuyết phục triều thần Kỳ Nguyệt, hơn nữa còn cam đoan bọn họ có thể giữ được quốc đô Kỳ Nguyệt. vốn cho rằng, đó chẳng qua là Ma cung Cung chủ khoe khoang khoác lác, ngờ thực làm được.

      Cũng chính bởi vì ( Thẩm Thiển Mạch) làm được nên ( Nạp Lan Dung) mới biết Ma cung Cung chủ và Lâu chủ Mị Huyết lâu quan hệ tầm thường. Nếu Lâu chủ Mị Huyết Lâu, cũng chính là Hoàng đế Thiên Mạc làm sao có thể buông tha cho Đô thành của Kỳ Nguyệt.

      Tạm thời đến lưu lại Đô thành của Kỳ Nguyệt là để lại bao nhêu hậu họa, chỉ đến giàu có và đông đúc của Đô thành Kỳ Nguyệt, có thể so được với mười mấy thành trì . Sau đó lại nghe ngóng mới biết, Ma cung Cung chủ sai Thôi Phổ thầm khống chế Đô thành Kỳ Nguyệt, hôm nay Đô thành Kỳ Nguyêt dân chúng an cư lạc nghiệp, hơn nữa ngày càng phồn vinh, hơn nữa phần lớn dân chúng còn phân biệt ràng chuyện quốc gia khác biệt, chẳng qua là bình bình đạm đạm sống, những quan viên kia cũng sống cuộc sống bình thường.

      Cứ như vậy, chẳng những tạo thành thương vong máu chảy, tốn người thu phục được Đô thành Kỳ Nguyệt. Thủ đoạn của Ma cung Cung chủ này, thực đơn giản.

      Nở nụ cười bất cần đời, Nạp Lan Dung ý vị thâm trường :” Cũng như nhau thôi”.

      Thẩm Thiển Mạch nhìn nụ cười của Nạp Lan Dung, chỉ cảm thấy đằng sau nụ cười này dường như có cái gì đó. Chẳng qua là nàng cũng muốn suy đoán quá nhiều, mặc kệ Nạp Lan Dung có tâm tư gì, chuyện tình của Lê Quốc hôm nay cũng coi như là có kết quả tốt, chờ Lê Vương chết, Lê Quốc có thể có mấy người dùng được.

      Nàng vốn là muốn thầm lẻn vào cung giết chết Lê Vương. Chảng qua là gặp Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, bọn họ cầu xin nàng hãy ỏ qua cho Lê Vương, nằng mới hạ thủ. Nàng với Lê Vương có thù hận gì, hơn nữa thân thể của Lê Vương cũng cầm cự được lâu nữa.

      Vốn dĩ tính toán hợp tác cùng thái tử nên mới vội vàng muốn giết Lê Vương, để tránh cho Nạp Lan Dung cùng Nạp Lan Tín chuẩn bị tốt. Hôm nay kế hoạch thay đổi, Lê Vương chết lúc nào còn quan trọng.

      “ Mặc Trì cáo từ”. Thẩm Thiển Mạch thu hồi ánh mắt dò xét, nhanh nhẹn rời khỏi Lục Phương trai.

      Nap Lan Dung nhìn bóng lưng của Thẩm Thiển Mạch, khóe môi giương lên, hướng về bóng lưng của nàng :” Ảnh, Ma cung Cung chủ này cũng là nam nhân thông minh”

      Sau lưng có động tĩnh gì, cũng nhìn thấy người, chẳng qua là Nạp Lan Dung biết cái người được kêu là Ảnh kia đồng ý với quan điểm của . Khóe môi kéo lên nụ cười, từ trước đến nay đều thích người thông minh, bởi vì cùng người thông minh đấu mới thú vị, nếu chính là giảm giá trị của mình.

      Hôm sau, gần vào lúc giữa trưa, Thẩm Thiển Mạch mới lười biếng đứng lên, vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm, trong mắt có mấy phần lười biếng, nhưng nhìn kĩ lại, trong con ngươi đen nhánh kia ràng có mấy phần giảo hoạt.

      “ Huyền Lâu, sớm a!” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười vui vẻ, chào hỏi Huyền Lâu – người sớm ở ngoài phòng chờ đợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :