1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Thủy Thanh Thiển (Full 4Q +5NT - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linda

      Linda New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      16
      Truyện hay wa!!!! mong chương mới của bạn:yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.3: Vương giả trở về (TT)



      "Mạch Nhi! Rốt cuộc nàng nơi nào? !" Tư Đồ Cảnh Diễn siết chặt trang giấy trong tay. Mạch Nhi ngốc, sao nàng có thể liên lụy đến ta cơ chứ?! Cho dù vậy thế nào? Chẳng lẽ ngay cả năng lực bảo vệ nữ nhân mình , Tư Đồ Cảnh Diễn cũng làm được sao?!

      Lê Quốc, Lâm Vị? Dù bọn họ liên thủ thế nào? Chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn lại sợ hay sao! có ai, có bất kỳ người nào có thể mang Thẩm Thiển Mạch rời khỏi !

      "Hoàng thượng."

      Hạo Nguyệt cùng Vận Hân rất nhanh bị Thanh Tùng mang tới.

      "Các ngươi to gan!" khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn đầy tức giận, trong mắt thoáng qua sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạo Nguyệt cùng Vận Hân.

      Vận Hân cùng Hạo Nguyệt đều lạnh nhạt giống nhau. Trong ánh mắt Vận Hân mang theo kiên cường cùng bất khuất. Mà ánh mắt Hạo Nguyệt lại bao phủ lớp sương mù mỏng manh, mơ hồ bất định, khiến người ta nhìn thấu tâm tư của .

      "Bọn thần chỉ mực suy nghĩ vì hoàng thượng." Giọn điệu đúng mực, Hạo Nguyệt bình tĩnh đáp.

      Lửa giận của Tư Đồ Cảnh Diễn phải nhìn thấy, kết cục khi chọc tới Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng phải biết. Nhưng sợ hãi, vì tâm nguyện thống nhất thiên hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn, lựa chọn làm như vậy, cũng sợ phải gánh chịu hậu quả.

      Vận Hân đứng bên nghe Hạo Nguyệt như vậy, có phản ứng gì quá lớn, gương mặt vẫn cương nghị như cũ, lời cũng phù hợp với vẻ ngoài ôn nhu, "Xin hoàng thượng minh giám."

      "Hừ! Thay ta suy nghĩ?! Từ khi nào ta cần các ngươi quyết định thay ta?!" Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy lời của Hạo Nguyệt, sắc mặt càng tối, lạnh lùng .

      "Hoàng thượng! Thế cục bây giờ người cũng phải biết, ngoài trừ biện pháp như vậy, chúng ta còn cách nào khác!" Chỉ-có-ở-Diễ#n-đ#àn-Lê-Q#úy-Đô#n.

      Giọng Vận Hân vẫn dịu dàng như cũ, nhưng giữa hai cặp lông mày vẫn xuất mấy phần lo lắng.

      Vốn Vận Hân là người tập võ, từ trước đến nay khi làm việc chung với Hạo Nguyệt, rất hâm mộ loại thái độ bình tĩnh của Hạo Nguyệt, gặp chuyện gì cũng biểu lộ cảm xúc, vì vậy cố ý học phần khí độ bình tĩnh này, nhưng học được giọng điệu dịu dàng ôn nhu, lại học được trầm ổn của Hạo Nguyệt.

      Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Vận Hân, Vận Hân chỉ cảm thấy ánh nhìn kia khiến như rơi vào hầm băng, Tư Đồ Cảnh Diễn chưa bao giờ lạnh lẽo nhìn như vậy, cho dù thời điểm bại trận, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chỉ tùy ý trách mắng mấy câu mà thôi, Ma Cung Cung chủ, trong lòng của Tư Đồ Cảnh Diễn quả quan trọng đến mức này sao?!

      "Thần tin tưởng Ma Cung Cung chủ tự có ý định của chính mình."

      Hạo Nguyệt cũng trầm tư, kiên định . Phản ứng hôm đó của Thẩm Thiển Mạch, càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, nữ nhân như vậy, giống nữ nhân dễ dàng buông tha ý chí, huống chi cuối cùng nàng còn cười tự tin như thế.

      Rốt cuộc sắc mặt của Tư Đồ Cảnh Diễn mới thoáng dễ nhìn hơn chút. Tất nhiên biết Thẩm Thiển Mạch rời khỏi , với tính cách của Thiển Mạch, chỉ sợ là tranh đoạt vị trí Minh Chủ Võ Lâm, sau đó muốn dùng lực lượng võ lâm để giúp đỡ ?! Chỉ-có-ở-Diễ#n-đ#àn-Lê-Q#úy-Đô#n.

      Nhưng, vị trí Minh Chủ Võ Lâm này sao dễ dàng lấy được như vậy? ! Chỉ là với mạnh mẽ của Thẩm Thiển Mạch, nhất định muốn bị nàng liên lụy.

      " cho Ngôn Tu Linh. Ta đồng ý chuyện hòa thân." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng , con ngươi đen nhánh thoáng qua tia vui.

      Lời này vừa ra, cả Hạo Nguyệt cùng Vận Hân đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng lời kế tiếp của Tư Đồ Cảnh Diễn, lại khiến bọn thay đổi sắc mặt.

      "Ba tháng này, triều đình Thiên Mạc liền giao cho các ngươi xử lý."

      "Hoàng thượng? !" Hạo Nguyệt kinh ngạc . Tư Đồ Cảnh Diễn có ý định muốn rời quốc đô Thiên Mạc sao? ! Chẳng lẽ là vì đuổi theo Thẩm Thiển Mạch?

      Tư Đồ Cảnh Diễn siết chặt tờ giấy kia, con ngươi như hắc diệu thạch kiên định, lạnh lùng , "Trẫm quyết, cần thắc mắc!"

      "Vâng"

      Hạo Nguyệt cùng Vận Hân vội vàng lên tiếng. Chuyện lần ngày động vào điểm kiêng kị của Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu phải bọn lòng trung thành, chỉ sợ cũng giải quyết êm đẹp như vậy.

      giờ chỉ cần Lâm Vị trở mặt, tất cả đều dễ dàng.

      Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo Thanh Tùng cùng Hồng Mai rời khỏi hoàng cung. Thanh Trúc vẫn thay Tư Đồ Cảnh Diễn quản lý Mị Huyết lâu như cũ, mà vị trí Hồng Cúc cũng được nữ nhân khác tiếp nhận. Xem ra Hồng Mai, Thanh Tùng cùng Thanh Trúc cũng phản ứng quá lớn với cái chết của Hồng Cúc, nhưng sắc mặt lạnh lẽo của họ lại mơ hồ giấu bao bi thương khổ sở. Chỉ-có-ở-Diễ#n-đ#àn-Lê-Q#úy-Đô#n.

      Dù sao vào sinh ra tử bao nhiêu năm. Tình cảm như vậy, người khác có thể lý giải sao?! Nhưng đây là quyết định riêng của Hồng Cúc, bọn họ cũng chất vấn.

      "Tư Đồ Cảnh Diễn lại đồng ý?!" Trước Hoàng cung Lâm Vị, Ngôn Tu Linh thân long bào khẽ nhíu mày, cầm tin tức thủ hạ truyền đến, nghi ngờ .

      Tình cảm Tư Đồ Cảnh Diễn đối với Thẩm Thiển Mạch, quá ràng. Lần này vốn muốn đánh vào xương sườn mềm này để tạo đòn phủ đầu, nhưng cư nhiên Tư Đồ Cảnh Diễn lại đồng ý? ! Đây cũng hoàn toàn ngoài tầm dự liệu của .

      "Hồi công tử, là Hạo Nguyệt lén lút gặp Như Mộng Hiên, khiến vị kia rời quốc đô Thiên Mạc. Mà Tư Đồ Cảnh Diễn sau ngày cũng đuổi theo." nữ nhân thân phấn y (y phục hồng nhạt) bình tĩnh hồi đáp.

      " ra là Hạo Nguyệt. Trái lại ta quên mất ." Ngôn Tu Linh liếc mắt nhìn nữ nhân mặc phấn y, khuôn mặt trẻ con, khuôn mặt tinh xảo giống nhau, "Thanh Liên, muội tiếp tục phái người chú ý đến hành tung của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch. Còn nữa, thông báo với Đường Vân, vị trí Minh Chủ Võ Lâm, chỉ sợ dễ dàng như vậy."

      "Vâng" Thanh Liên bình tĩnh lên tiếng.

      Trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua vẻ nhu hòa, nhàn nhạt , "Muội muội cực khổ."

      Thanh Liên kích động nâng mắt, ánh mắt thoáng qua vẻ vui sướng cùng cảm động, cuối cùng hóa thành mảnh bình tĩnh, từ từ thối lui khỏi gian phòng.

      Đúng vậy. Thanh Liên là muội muội Ngôn Tu Linh, là muội cùng mẹ khác cha. Là nữ nhi mẫu thân bà cùng nam nhân mình sinh hạ. Từ khi bắt đầu cầm quyền, bắt đầu chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ, vị muội muội này vẫn theo bên cạnh .

      "Cảnh Diễn. Ta sợ cuối cùng chúng ta lưỡng bại câu thương."

      Ngôn Tu Linh gõ gõ lên mặt bàn. Vì sao Thẩm Thiển Mạch rời , vì sao Tư Đồ Cảnh Diễn muốn đuổi thao, cũng đại khái hiểu . Chắc là vì vị trí Minh Chủ Võ Lâm, cùng Huyền Thiết Lệnh mà thôi.

      Lần trước để Đường Vân uy hiếp Huyền Lâu giao ra Huyền Thiết Lệnh, lại biết được độc của mẫu thân Huyền Lân thế nhưng được giải. Độc kia, chỉ có công pháp Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng có thể phá giải. Cảnh Diễn, huynh luyện thành Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng rồi sao? Như vậy, chỉ sợ ta còn là đối thủ của huynh nữa sao.

      Võ công thắng nổi huynh, giang sơn này, ta nhường huynh.

      Ngôn Tu Linh nâng lên nụ cười phức tạp. Tất cả suy nghĩ đều che giấu dưới gương mặt trẻ con. Chỉ-có-ở-Diễ#n-đ#àn-Lê-Q#úy-Đô#n.

      Mà giờ khắc này, Thẩm Thiển Mạch cũng đến thành Phượng Linh, địa phương tranh bá ngôi vị Minh chủ võ lâm.

      Đại hội võ lâm còn tháng nữa mới bắt đầu, nhưng thành Phượng Linh bây giờ tụ tập các hùng hảo hán từ tứ phương. Trong khoảng thời gian ngắn, đến khách điếm, quán rượu đầy người, chính là đường phố thường ngày vắng lặng cũng sầm uất náo nhiệt hơn rất nhiều.

      Đại hội võ lâm còn chưa bắt đầu, nhưng cuộc chiến giữa những võ lâm nhân sĩ cũng bắt đầu khởi động. Thời điểm Đại hội võ lâm chỉ có thể chuyện bằng công phu, nhưng thời điểm trước Đại hội Võ lâm, cũng có thể sử dụng mọi loại biện pháp để diệt trừ đối thủ có thực lực.

      "Hừ! Xú nương! Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo ta, có lẽ ta có thể tha cho ngươi mạng!" giọng phách lối mà thô bỉ của nam tử truyền vào bên tai, chân mày Thẩm Thiển Mạch khôn tránh khỏi nhăn lại.

      Ngước mắt nhìn, nữ nhân mặc bạch y, lạnh lùng nhìn bảy nam tử, mà lời vừa mới là của nam tử cầm đầu.

      "Ta nhổ vào! Giang Nam Thất Quỷ hèn hạ hạ lưu, ta có chết cũng làm bạn cùng các ngươi!" Nữ nhân bạch y nâng cặp mắt lạnh lùng, khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

      Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, còn tưởng là người nào. ra là Giang Nam Thất Quỷ, năm đó bị nàng chỉnh còn chưa đủ thảm, lại còn hi vọng ỷ nhiều hiếp ít, nhưng xem ra nữ nhân này thuộc phái Tử Hà, tựa hồ công phu cũng yếu, cho dù Giang Nam Thất Quỷ lấy nhiều khi ít, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.

      "Tiểu thư, có muốn ra tay hay ?" Thiên Thiên theo sau lưng Thẩm Thiển Mạch, sớm rộn rạo.

      "Sao?" Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu lông mày, nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên lập tức phản ứng kịp, cười , "Thiên Thiên quên, là Cung chủ."

      Giờ phút này Thẩm Thiển Mạch mặc toàn thân trường bào nguyệt sắc, thân trang phục nam tử, nghiễm nhiên là Ma Cung Cung chủ Mặc Trì.

      Bên này Thiên Thiên vẫn chuyện của Thẩm Thiển Mạch, bên kia Giang Nam Thất Quỷ cùng bạch y nữ tử kia cũng động thủ. Quả nhiên Thẩm Thiển Mạch nhìn lầm, công phu bạch y nữ tử kia xác thực cao hơn Giang Nam Thất Quỷ, chiêu thức công phu đều vô cùng đẹp mắt.

      Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn lại, nhìn nữ tử bạch y ra tay, công phu ràng cao hơn Giang Nam Thất Quỷ, nhưng vì sao càng lúc càng lực bất tòng tâm, nhìn kỹ lại, sắc mặt nữ nhân bạch y lại trắng bệch dọa người, nhưng mi tâm lại có chấm đỏ.

      Chu Sa lệ. Đây chính là chi độc của Đường Môn. Người trúng độc này nếu càng sử dụng nội lực, độc lại phát tác càng nhanh, chờ đến khi biến thành hình dáng giọt nước mắt, người trúng độc mất hết sức lực, giống như phế nhân. Chỉ-có-ở-Diễ#n-đ#àn-Lê-Q#úy-Đô#n.

      nghĩ tới Đường Môn lại hung ác như vậy, hạ độc với hạ nhân?! hành vi này của Đường Môn phải nàng chưa từng nghe , nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ, nàng cũng thể can thiệp quá nhiều chuyện tình của Đường Môn. Ma Cung cùng Đường Môn cũng vẫn nước giếng phạm nước sông. Nhưng nếu chuyện này bị nàng bắt gặp, nàng thể đồng ý!

      "Hừ!"

      Dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch bay ra, tung người lên, ánh mắt lạnh lẽo, ra tay như điện , lụa trắng vô tình xẹt qua cổ bảy người.

      Chỉ là trong nháy mắt, Giang Nam Thất Quỷ toàn bộ chết dưới tay nàng. Năm đó nàng mới vừa xuất đạo, xuống tay thể ngoan tuyệt như tại, nhất thời mềm lòng, cho bảy kẻ đó cơ hội, nghĩ tới lại để lại mối họa, nếu hôm nay gặp, quyết định thể nuông chiều bọn họ nữa.

      Lạnh lùng thu hồi lụa trắng, con mắt Thẩm Thiển Mạch vẫn đổi, bước chân thanh nhã tới trước mặt nữ nhân bạch y.

      "Đa tạ công tử ra tay cứu giúp."

      Nữ tử mặc bạch y kia nhìn thấy Giang Nam Thất Quỷ kia bị giết chết chỉ bằng chiêu, mang theo vài phần kinh ngạc cùng ngưỡng mộ nhìn Thẩm Thiển Mạch.

      nhàng nâng mắt, lúc nhìn thấy dung mạo tuyệt thế vô song của Thẩm Thiển Mạch tuyệt thế vô song, khẽ động lòng. Hình như là ái mộ, hình như là kính ngưỡng, chỉ kiều nhìn chăm chú vào Thẩm Thiển Mạch.

      Vốn cho rằng hôm nay phải chết trong tay kẻ gian, nhưng nghĩ đến, lại được cứu, mà người cứu nàng, lại còn là nam tử phong hoa tuyệt đại như thế. Chỉ có thể, nàng trúng chu sa lệ, mới vừa rồi vận dụng nội lực, bộc phát kịch độc, lập tức trở thành phế nhân, tiếp theo đó là già vô cùng nhanh, cuối cùng chết. Chỉ-có-ở-Diễ#n-đ#àn-Lê-Q#úy-Đô#n.

      "Sao nương lại chọc phải bọn Đường Môn?" Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt tuyệt vọng của nữ tử bạch y, chỉ nở nụ cười thanh nhã, nhàn nhạt hỏi, Chu Sa lệ sao? ! Cũng phải là nàng giải được, nhưng thân phận nữ nhân kia còn chưa , cũng biết có quan hệ gì đó với Đường Môn.


      Hết chương 16
      Linda thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17. Sóng gió khắp nơi (Hai canh giờ xin viện trợ)

      Nữ tử áo trắng kinh ngạc giương mắt nhìn về phía nam tử vô song mặc áo trắng kia, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng , “Công tử, hôm nay ngươi cứu ta, chỉ sợ đắc tội với người của Đường Môn, nhân cơ hội người của Đường Môn có ở đây, ngươi mau rời khỏi nơi này .”

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, trái ngược với ý tốt của nương, khóe miệng nàng nâng lên nụ cười tự tin, thản nhiên , “Đường Môn?! Chẳng lẽ ta sợ sao.”

      Nữ tử áo trắng kia nghe Thẩm Thiển Mạch , khỏi quan sát Thẩm Thiển Mạch thêm mấy lần nữa, quả là, công tử có công phu cao cường đến thế, sao có thể là nhân vật tầm thường được? Nhưng Đường Môn danh tiếng lớn như vậy, đúng là sợ.

      Bạch Lăng. Vị công tử này chính là Bạch Lăng! Chẳng lẽ, chẳng lẽ là. . . . . .

      Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngước mắt, nhưng lại có chút tin, “Có phải công tử là. . . . . Ma Cung cung chủ?”

      nương gọi ta Mặc Trì là được rồi.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười thanh nhã, lấy trong ống tay áo ra bình , đưa cho nàng viên thuốc, cười , “ nương ăn giải dược trước .”

      Giải dược của Ma Cung là vô song. Mặc dù Đường Môn có chút độc dược Ma Cung giải được, nhưng may mà Chu Sa Lệ có độc dược gì hiếm thấy, vì vậy nàng vẫn có thể giải được.

      Nữ tử áo trắng hai tay run run nhận lấy viên thuốc trong tay Thẩm Thiển Mạch, cực kì cảm kích , “Thanh Lam phái Tử Hà đa tạ Cung chủ.”

      Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày. Số mệnh nàng lại tốt như vậy, vừa ra tay liền cứu được nữ nhi của môn chủ phái Tử Hà?!

      biết tại sao Thanh Lam tiểu thư lại bị Đường Môn hạ độc?” Thẩm Thiển Mạch lại lần nữa đưa ra nghi ngờ của mình, phái Tử Hà cũng có thể xem là môn phái có tiếng tăm giang hồ, làm sao lại bị Đường Môn hạ độc? Chẳng lẽ là vì tranh đoạt ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm lại dùng thủ đoạn hạ độc hèn hạ như vậy sao? Đúng là tác phong của Đường Môn.

      “Còn phải vì tranh ngôi Minh Chủ Võ Lâm sao?! Ta trúng mưu kế của Đường Môn, liều chết trốn thoát, ai ngờ, lại đụng phải Giang Nam thất quỷ!” Trong mắt Thanh Lam thoáng qua vẻ tức giận, oán hận , “ ngờ Đường Môn hèn hạ, còn ngông cuồng muốn phái Tử Hà ta ủng hộ ?”

      Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua tia sáng tỏ. Quả nhiên là vì tranh đoạt ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ. Tâm tư của Đường Vân, đúng là độc nham hiểm.

      Ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ trừ võ công hơn người ra, còn cần các đại môn phái khác ủng hộ, nếu , thể nào ngồi vững vị trí Võ Lâm Minh Chủ được.

      ngờ, Đường Môn muốn vị trí Võ Lâm Minh Chủ sao?! Chỉ sợ thứ muốn, phải là những thứ này thôi. Lời Huyền Lâu lúc trước, nàng vẫn chưa quên.

      Muốn vị trí Võ Lâm Minh Chủ. Muốn Huyền Thiết Lệnh. Chỉ sợ thế lực sau lưng Đường Môn đơn giản. Võ lâm và triều đình nhìn có vẻ như liên quan, nhưng ra có cả ngàn vạn liên hệ.

      “Xem ra lệnh tôn hẳn là ở Phượng Linh thành rồi. Chi bằng để tại hạ đưa tiểu thư trở về.” Thẩm Thiển Mạch thu lại tâm tư, nở nụ cười ôn nhã với Thanh Lam, nhàn nhạt .

      Thanh Lam lập tức đỏ bừng hai má, nhìn Thẩm Thiển Mạch bằng ánh mắt cực kì ngưỡng mộ, , “Đa tạ công tử.”

      Đưa Thanh Lam trở lại bên cạnh Thanh Viễn, Thẩm Thiển Mạch lại cùng Thanh Viễn hàn huyên hồi, Thanh Viễn cảm ơn nàng bằng mọi cách, còn nhất định dốc toàn lực ủng hộ Thẩm Thiển Mạch.

      “Công tử, uống chút trà .” Thanh Lam hạ mi mắt xuống, làm như ngượng ngùng, đưa chén trà cho Thẩm Thiển Mạch.

      Thẩm Thiển Mạch vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Thanh Lam mong đợi nhìn nàng, nỡ cự tuyệt, liền đưa tay tiếp nhận ly trà, ngửi qua chút, quả nhiên là trà ngon.

      Cúi nhìn màu nước trà, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, màu sắc của nước trà hơi kì lạ. Nhưng mà nàng ngửi qua, có vấn đề gì, huống chi phái Tử Hà là chính đạo, nàng vừa cứu Thanh Lam, phái Tử Hà có lý nào lại hại nàng.

      Nghĩ lại mấy năm nay nàng cẩn thận như bước băng mỏng, cũng có chút giống như chim sợ ná rồi. Thẩm Thiển Mạch cười tự giễu, cúi đầu nhấp ngụm trà, khen, “Quả là trà ngon, đa tạ Thanh Lam tiểu thư.”

      “Công tử thích là tốt rồi.” Thanh Lam làm như xấu hổ cúi đầu, trong mắt lướt qua tia ý cười toan tính.

      Hàn huyên cùng Thanh Viễn và Thanh Lam thêm mấy câu, Thẩm Thiển Mạch mới đưa Thiên Thiên rời khỏi biệt viện phái Tử Hà.

      “Cung chủ, ta thấy Thanh Lam tiểu thư nhắm trúng người rồi.” Vẻ mặt Thiên Thiên xấu xa cười, con ngươi tinh nghịch liếc liếc.

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, gõ vào trán Thiên Thiên cái, “Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy?! Ngươi cho rằng ai cũng cùng dạng như sênh ca sao.”

      “Ta bậy! Cung chủ, người đừng quên, bây giờ người là nam nhân! Là nam nhân hào hoa phong độ!” Vẻ mặt Thiên Thiên cam lòng nhắc nhở. Chẳng lẽ tiểu thư biết dù nàng mặc nam trang hay nữ trang đều hấp dẫn người giống như nghiệt sao!

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Vừa rồi ánh mắt Thanh Lam nhìn mình hình như có chút ái mộ. Nghĩ tới đây, nàng khỏi cảm thấy nổi da gà, đồng tính ư, nàng tuyệt đối thích hợp! Nàng có hứng thú như sênh ca.

      Nghĩ đến sênh ca, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên. Mặc dù sênh ca giết thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Dạ, báo thù cho cha, nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo cũng trách tội sênh ca, ngược lại cảm thấy mắc nợ sênh ca, quan hệ của hai càng thêm khăng khít.

      Mặc dù sênh ca có ý định giống như Tư Đồ Cảnh Hạo, nhưng vẫn lấy thân phận tri kỉ ra giúp đỡ , cũng rất vui vẻ.

      Mấy ngày nay, mọi thứ ở Ma Cung có vẻ hơi lộn xộn, vì vậy sênh ca trở về xử lý mọi việc ở Ma Cung, nàng chỉ mang theo Thiên Thiên đến thành Phượng Linh.

      “Thiên Thiên?!” giọng vui mừng kinh ngạc như trẻ con lọt vào tai nàng.

      Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn, hai bóng người áo trắng áo lam tiến lại.

      Nam tử mặc áo trắng, khí chất xuất trần, ôn nhuận như ngọc. Nam tử mặc áo lam, hoạt bát đáng như đứa trẻ. phải là hai huynh đệ Huyền Lâu và Huyền Minh sao?! Thất tuyệt Sơn trang cũng tới. Đại hội võ lâm này rất thú vị đây.

      “Huyền Minh.” Thiên Thiên nhìn thấy Huyền Minh cũng rất vui mừng, nhanh chân chạy tới, lắc lắc cánh tay Huyền Minh, tỏ ra rất vui vẻ.

      nương cũng tới tham gia đại hội võ lâm?” Huyền Lâu giữ bộ dạng dịu dàng như cũ, nhìn đệ đệ của mình và Thiên Thiên vui vẻ chuyện, cười hỏi.

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, ngờ lại gặp Huyền Lâu ở nơi này, hy vọng là bạn phải thù. Lập tức cười nhạt , “Tại hạ, Mục Trì.”

      Trong mắt Huyền Lâu thoáng tia kinh ngạc, sau đó bình tĩnh cười cười.

      Ma Cung cung chủ Mục Trì. ngờ nàng lại là Ma Cung cung chủ, chẳng trách nàng lại nữ giả nam trang xuất ở nơi này, chẳng trách lại có kiến thức và trí tuệ vượt trội như vậy.

      “Mục Trì huynh.” thể gọi nàng là nương được, bởi vì biết , ở đây, chỉ có Ma Cung cung chủ, có Thẩm Thiển Mạch.

      “Huyền Lâu huynh.” Thẩm Thiển Mạch cảm nhận được trí thông minh và dịu dàng của Huyền Lâu, nhàn nhạt đáp.

      “Hành động của Đường Môn hình như cũng .” Thẩm Thiển Mạch sóng vai cùng Huyền Lâu, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu ra hơi cứng ngắc.

      Người phố đều chăm chú nhìn theo Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu, hai nam tử hào hoa phong nhã như vậy, rất thu hút.

      “Đúng vậy, hình như Đường Vân nhất định phải có được vị trí Võ Lâm Minh Chủ.” Huyền Lâu mảy may để ý đến ánh mắt của dân chúng, vẫn ôn nhã đáp.

      Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu chuyện với nhau rất hòa hợp, còn Thiên Thiên và Huyền Minh sau lưng hai người họ lại cãi nhau ầm ĩ. Bốn người đường mảy may chú ý ánh mắt của người ngoài.

      Nhưng, ở góc phố, có bóng dáng màu đỏ sậm chăm chú nhìn bốn người bọn họ.

      Đó là nam tử hơi nhu. Ngũ quan như tranh vẽ kết hợp cùng chỗ, vẻ nhu nên lời, nhếch miệng cười, khiến người ta rợn cả tóc gáy, con ngươi sáng màu của lộ ra mấy phần khát máu và ác độc.

      “Thiếu chủ, muốn động thủ sao?” nương đứng phía sau nam tử kia phải ai khác, chính là Thanh Lam mà Thẩm Thiển Mạch vừa cứu mạng. Mà giờ khắc này Thanh Lam đổi y phục màu hồng đào, khóe mắt đuôi mày, còn lạnh lùng mà là mị và ác độc.

      Con ngươi Đường Vân híp lại, thoáng qua tia nguy hiểm, giống như con rắn độc thè lưỡi, nụ cười nơi khóe miệng càng phát ra ác độc, “Tạm thời cần. Ma Cung cung chủ, thiếu trang chủ của Thất tuyệt Sơn trang, bổn thiếu chủ muốn đích thân gặp lần!”

      “Thiếu chủ, hai người bọn họ mà liên thủ, chỉ e. . . . .” Trong mắt Thanh Lam thoáng qua tia lo âu, lo lắng nhìn Đường Vân.

      Phái Tử Hà sớm là thủ hạ của Đường Môn rồi. Mà Thanh Lam lại càng lòng say mê Đường Vân, vừa rồi chỉ là chút khổ nhục kế, chính là cố ý cho Thẩm Thiển Mạch nhìn, khiến Thẩm Thiển Mạch lơ là cảnh giác, để Đường Vân có cơ hội lợi dụng.

      “Tâm tư của Huyền Lâu này thâm trầm kín đáo, làm việc cẩn thận, thể xem thường.” Con ngươi ngoan của Đường Vân thoáng qua tia nặng nề, nở nụ cười thâm độc, “Ngươi tiếp tục ở bên cạnh Mục Trì, đến thời cơ, ta bảo ngươi xuống tay.”

      “Vâng. Thanh Lam hiểu.” Thanh Lam cúi đầu lên tiếng, tuy nhiên lui ra, vẫn đứng đó, hình như có lời muốn .

      “Còn chuyện gì nữa sao?” Đường Vân liếc mắt nhìn Thanh Lam vẫn đứng yên như cũ có ý định rời , lạnh lùng hỏi.

      Thanh Lam cắn môi, mãi mới , “Thiếu chủ , sau khi ngồi lên vị trí Minh Chủ Võ Lâm. . . . . . .”

      “Yên tâm. Ta đồng ý làm được.” Thanh Lam vẫn chưa hết, Đường Vân liền ngắt lời, tươi cười .

      Được Đường Vân đáp lại, Thanh Lam lập tức hớn hở rời .

      Nhìn theo hướng Thanh Lam rời , khóe miệng Đường Vân từ từ nâng lên. Phu nhân Võ Lâm Minh Chủ, Thanh Lam, nếu như ngươi có số mạng đó, vậy ta cũng ngại để ngươi được vui.

      “Đường Vân. Chủ tử , nên đả thương tính mạng Ma Cung cung chủ.” Sau khi Thanh Lam rời , bóng dáng màu hồng nhạt xuất , gương mặt như đứa trẻ giống Ngôn Tu Linh, chính là muội muội của Ngôn Tu Linh, Thanh Liên.

      Đường Vân liếc nhìn, khóe mắt xếch lên xẹt qua tia vui, và Thanh Liên đều là thủ hạ của Ngôn Tu Linh, tại sao Thanh Liên lại vênh váo tự đắc với ? Khóe miệng mang theo nụ cười nhu, “Việc này phiền đến Thanh Liên nương phải quan tâm.”

      “Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi.” Giọng điệu Thanh Liên nhàn nhạt, hình như cũng muốn tính toán với Đường Vân. Đường Vân là người trầm tàn nhẫn, nàng cũng thích, nếu phải vì Ngôn Tu Linh, nàng mới chẳng muốn tiếp xúc với Đường Vân.

      Thân phận của Ma Cung cung chủ nàng biết rất , chính là nương mà hoàng đế Thiên Mạc chung tình, còn quan hệ của Ngôn Tu Linh và hoàng đế Thiên Mạc Tư Đồ Cảnh Diễn nàng lại lắm. Nếu là Ma Cung cung chủ xảy ra chuyện gì hay, chỉ sợ Tư Đồ Cảnh Diễn tức giận, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn bị tổn thương lòng, nổi giận, Ngôn Tu Linh thân là kẻ địch nhất định cũng vui vẻ gì, bởi vì bọn họ vừa là bạn vừa là thù.

      “Đa tạ.” Tuy cảm ơn, nhưng trong đó hàm chứa khinh thường ràng. Đường Vân hé mắt, trong lòng cười nhạt tiếng.

      lẽ chủ tử cảm thấy đối phó được Ma Cung cung chủ?! Nhưng mà, bây giờ nắm giữ Ma Cung cung chủ trong lòng bàn tay rồi! Người trúng phải độc dược mùi vị, thể chạy thoát được! Chỉ cần phát tán độc dược mùi vị đó ra, cho dù là Ma Cung cung chủ cũng thể sống nổi!

      Thanh Liên nhìn ý cười bên khóe miệng Đường Vân, nhíu mày, lạnh lùng xoay người rời . Trừ ca ca ra, nàng còn người thân nào thế giới này, cần để ý đến bất kì người nào cả.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17.2:

      Nếu Đường Vân muốn tự tìm đường chết, cũng liên quan đến nàng.

      Thời tiết thành Phượng Linh so với quốc đô Thiên Mạc ấm áp hơn nhiều, có vài cây cũng từ từ nhú ra những phiến lá xanh, xa xa nhìn, nhưng điểm xanh tươi mới xen lẫn lấp ló những tường thành xưa cũ của Phượng Linh thành, cũng có ý vị đặc biệt.

      Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu cùng nhau tới biệt viện của Thất Tuyệt Sơn Trang ở Phượng Linh thành. Biệt viện cũng tính là lớn. Dù sao thành Phượng Linh cũng là nới mà các đại môn phái võ lâm tụ tập, ai cũng thể ở chỗ này nhà độc đại, có thể có được biệt viện , cũng coi là môn phái có uy vọng trong chốn võ lâm.

      Mà Ma Cung cùng Mị huyết lâu, là hai môn phái võ lâm thần bí nhất cũng cường đại nhất, ở thành Phượng Linh tự nhiên cũng là có chỗ ngồi, chỉ là có ai biết phạm vi thế lực của bọn ở nơi nào, mà Thẩm Thiển Mạch cũng muốn bại lộ căn cứ ngầm của Ma Cung đặt ở Phượng Linh thành.

      "Vậy đành uất ức Cung chủ tạm thời ở nơi này." Vẻ mặt Huyền Lâu bình tĩnh ôn tồn mà hữu lễ, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa, khiêm tốn lễ độ .

      Thẩm Thiển Mạch khẽ vuốt cằm, ánh mắt bình thản, trong mắt lóe lên tia sáng tỏ, nâng lên nhất mạt nụ cười ôn hòa đáp, "Vậy đa tạ Thiếu Trang Chủ rồi."

      Theo Huyền Lâu vào biệt viện Thất Tuyệt Sơn Trang. Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Huyền Lâu cũng thoáng qua tia sáng, ngoài biệt viện ám ảnh chợt lóe lên, bản lĩnh rất nhanh, nhưng vẫn là thể gạt được ánh mắt cùng lỗ tai của bọn họ.

      Vào biệt viện, Thẩm Thiển Mạch tháo xuống dáng vẻ thanh nhã lễ độ mới vừa rồi, bộ mặt đều là vẻ lười biếng, ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng luôn là nụ cười sao cả, , "Thiếu Trang Chủ bốn phía biệt viện này chó giữ cửa cũng ít."

      Huyền Lâu cũng chỉ là khẽ mấp máy môi, ánh sáng trong đôi mắt nhất thời trở nên lạnh lẽo, lời ra, mặc dù ôn hòa nhưng lại có chút nhiệt độ nào, "Đại khái đều là chó Đường Môn thôi."

      "Cung chủ, hai người gì đấy?" Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu ngươi câu ta câu nhưng chuyện ai hiểu, bộ mặt nghi ngờ hỏi.

      Trong nơi này có chó? ! Tại sao nàng nhìn thấy. Còn là chó Đường Môn ? Chẳng lẽ chó Đường Môn có cái gì đặc biệt sao, lại giống với chó bình thường sao?

      "Nha đầu ngốc, đại ca bọn họ là chuyện Đường Môn phái người tới giám thị chúng ta á." Huyền Minh nhìn thấy dáng vẻ Thiên Thiên chút cũng hiểu, khỏi nâng lên nụ cười đắc ý, nhàng gõ đầu Thiên Thiên cái, cười .

      Thẩm Thiển Mạch hai mắt nheo lại nhìn Huyền Minh, vẫn còn cái tính đắc chí trẻ con này à, khỏi khẽ lắc đầu cái, nhếch môi cười , với Huyền Lâu, "Ngươi đối với đệ đệ mình, bảo vệ rất tốt."

      "Cũng vậy thôi." Huyền Lâu liếc mắt nhìn Thiên Thiên, ngầm hiểu .

      "Cái gì chứ. Ta có chỗ nào cần đại ca bảo vệ? Ngươi cũng chớ xem thường ta...ta công phu rất tốt!" Huyền Minh vừa nghe được Thẩm Thiển Mạch , lập tức dựng lông mày lên, mặt phục .

      Thiên Thiên nghe được lời của Huyền Minh, lập tức chống nạnh phản bác, "Công phu của ngươi rất tốt? ! Chớ có đùa, ngươi ngay cả ta cũng đánh lại, còn dám cùng Cung chủ nhà ta ngươi công phu tốt?"

      Huyền Minh bị Thiên Thiên mặt hồi đỏ bừng, bĩu môi, có chút phục tùng thầm , "Đó là ta nhướng ngươi."

      "Tốt lắm. Thiên Thiên, ngươi và Huyền Tam Thiếu vào sau nhà nghỉ ngơi trước , ta cùng Thiếu Trang Chủ còn có chuyện phải ." Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dạng Thiên Thiên cùng Huyền Minh nháo lên, cưng chìu cười cười, đối với Thiên Thiên .

      Sau khi nghe xong, Thiên Thiên cùng Huyền Minh tính trẻ con trừng mắt liếc lẫn nhau, lại cùng nhau hướng vào sau nhà tới, vừa còn vừa cãi vả, vừa đấu vừa cười .

      " biết Cung chủ muốn gì cùng Huyền Lâu." Huyền Lâu nhìn bóng lưng Huyền Minh, trong đôi mắt ra mảnh dịu dàng, tiếp theo thu hồi dịu dàng này, lấy giọng xa cách mà ôn nhã mà hỏi.

      Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Huyền Lâu. Người này nhìn ôn nhu như ngọc, nhưng khắp nơi đều làm cho người ta có cảm giác vô cùng xa cách. Cũng là người lãnh tâm lãnh tính . Chỉ là, chỉ cần trong lòng có chỗ mềm mại nhất, vẫn đáng giá để giao kết. Chỉ bằng phần chân tình đối với Huyền Minh cùng mẫu thân kia, Thẩm Thiển Mạch nhận định Huyền Lâu tuyệt đối phải là người xấu.

      "Dĩ nhiên là hợp tác." Vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, thẳng ở trong sân ngồi xuống ghế đá, động tác rất tự nhiên, như nước chảy mây trôi, thoải mái cùng phóng khoán nên lời.

      Huyền Lâu thấy thế, khẽ nhíu lông mày, cũng khách khí, trực tiếp ngồi vào ghế đá đối diện Thẩm Thiển Mạch, vuốt vuốt cái ly bàn đá, giọng điệu nhàn nhạt hỏi, " biết Cung chủ muốn hợp tác thế nào?"

      "Thất Tuyệt Sơn Trang từ trước tới nay lấy phụ trợ làm chủ, tin tưởng Thiếu Trang Chủ đối với vị trí Võ Lâm Minh chủ cũng phải quá coi trọng." Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, lẳng lặng nhìn Huyền Lâu, giọng mang theo chắc chắn.

      Quả nhiên, Huyền Lâu khẽ nâng lên lông mày, trong mắt thoáng qua tia than thở, khẽ vuốt cằm, coi như là chấp nhận lời của Thẩm Thiển Mạch.

      Nụ cười môi Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nâng lên. Quả nhiên sai. Thất Tuyệt Sơn Trang có tâm với cái ghế vị Võ Lâm Minh chủ này, nếu bằng vào thế lực hỏa đảo cường đại như vậy, Thất Tuyệt Sơn Trang cũng thể nào cứ luôn đứng dưới Ma Cung cùng Mị huyết lầu như vậy.

      Những năm gần đây, Ma Cung cùng Mị huyết lâu cũng chưa từng tranh đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ, Đường Môn cũng rất thần bí, Thất Tuyệt Sơn Trang nếu là có lòng với vị trí Võ Lâm Minh Chủ này, chỉ sợ năm năm trước vị trí Võ Lâm Minh Chủ này, cùng là đồ nằm trong túi họ rồi.

      "Như vậy, bằng Thiếu Trang Chủ hãy phụ trợ Ma Cung." Thẩm Thiển Mạch nhanh chậm , trong giọng mang theo ba phần tự tin bảy phần chắc chắn, đôi mắt đen nhánh lóng lánh tựa như ánh mặt trời, ánh sáng lung linh, Huyền Lâu nhìn mà hơi sững sờ.

      này làm sao lại có thể tự tin mà thông tuệ như vậy. Những câu trúng chỗ hiểm, ánh sáng trong mắt nàng, giống như ngay cả nắng chói cuối chân trời cũng thể nào sáng hơn. Dung nhan tuyệt thế xuất trần này, dưới ánh mặt trời, lại càng hoàn mỹ như vị thần.

      Huyền Lâu nhanh chóng thu lại tâm tư, ánh mắt sắc bén lại giống như có chút biến hóa nào, vẫn như cũ che lớp sương khói mỏng manh, giọng điệu vẫn là xa cách mà dịu dàng như cũ, "Thất Tuyệt Sơn Trang vì sao phải cùng Cung chủ hợp tác đây?"

      "Bởi vì Đường Môn." Thẩm Thiển Mạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt giống như che bởi sương mù của Huyền Lâu, ánh mắt chắc chắn, nụ cười tự tin mà tuyệt mỹ. Cái nhìn kia, bình tĩnh, dường như muốn trực tiếp nhìn vào bên trong lòng của Huyền Lâu.

      Bởi vì Đường Môn. Chỉ có bốn chữ, nhưng ý nghĩa trong đó, tin tưởng Huyền Lâu hiểu rất . Thất Tuyệt Sơn Trang cùng Đường Môn kết thù kết oán, nếu Đường Môn lấy được vị trí Võ Lâm Minh Chủ, Thất Tuyệt Sơn Trang chỉ biết càng thêm xui xẻo, đến lúc đó ngay cả có binh khí vô song, cũng chưa chắc địch nổi Đường Môn.

      Huống chi, Đường Môn vốn dĩ là môn phái độc chừa bất cứ thủ đoạn nào, coi như ngoài mặt động thủ, lén lút Thất Tuyệt Sơn Trang cũng chiếm được chỗ tốt. Hơn nữa Đường Môn thế nhưng lại xuống tay đối với lão phu nhân Thất Tuyệt Sơn Trang, Huyền Lâu chắc hẳn cũng nguyện ý nhịn Đường Môn . Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là phù trợ Ma Cung trở thành Võ Lâm Minh Chủ, trực tiếp đem Đường Môn giải quyết xong.

      Trầm mặc. Huyền Lâu mím môi chặt, nhìn Thẩm Thiển Mạch, trước mắt, đôi mắt đen nhánh giống như sâu thấy đáy, nụ cười môi vẫn diễm lệ mà tự tin như cũ, trầm mặc của mình thể ảnh hưởng dòng suy nghĩ của nàng chút nào, nàng chắc chắn mình hợp tác đến như vậy sao? Chỉ là, tại hình như cũng có biện pháp nào tốt hơn nữa.

      " như vậy, Thất Tuyệt Sơn Trang nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của Ma Cung." Huyền Lâu mỉm cười nhàn nhạt, tuy là nghe theo hiệu lệnh của Ma Cung, nhưng Thẩm Thiển Mạch hiểu, đây chỉ là hợp tác mà thôi, cũng phải phục tùng.

      "Như vậy, Ma Cung cũng xin đưa lên Thiếu Trang Chủ phần lễ vật." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười diễm lệ, nhưng vẫn mang theo ba phần ngoan tuyệt cùng ba phần khát máu, vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn.

      Huyền Lâu nhìn trước mắt, ràng mới vừa rồi còn là bộ dáng cơ trí lạnh nhạt, hôm nay lại biến thành bộ dáng xinh đẹp lại tàn nhẫn, biết, đến cùng nàng có bao nhiêu bộ mặt.

      "Cung chủ muốn đến Đường Môn?" Huyền Lâu nhìn vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch, cũng đoán được mấy phần tâm tư của Thẩm Thiển Mạch, khẽ nhíu mày, Đường Môn thủ vệ sâm nghiêm, Đường Vân càng là cao thủ dụng độc, là người hiểm tàn nhẫn, Thẩm Thiển Mạch như vậy, chỉ sợ là phải chịu thua thiệt a.

      Thẩm Thiển Mạch sao cả nhún vai cái, mang theo vài phần giảo hoạt , " dò thám nội tình Đường Môn, thuận tiện thay Thiếu Trang Chủ xả giận."

      Thẩm Thiển Mạch trong mắt thoáng qua tia ngoan tuyệt. Đường Môn động Thất Tuyệt Sơn Trang chỉ là chuyện , khiến Tư Đồ Cảnh Diễn vì cứu lão phu nhân Thất Tuyệt Sơn Trang nhận đao ở ngực, còn là chuyện nữa rồi.

      Mặc kệ Tư Đồ Cảnh Diễn vì mục đích gì mà cứu lão phu nhân Thất Tuyệt Sơn Trang, nhưng nếu là có Đường Môn đả thương lão phu nhân trước, Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao phải tự mình hứng đao. Món nợ này, liền ghi tạc đầu Đường Môn!

      Huống chi Đường Môn làm việc độc tàn nhẫn, cùng Ma Cung đối nghịch cũng phải là lần lần hai, nàng sớm có ý nghĩ dọn dẹp Đường Môn, chỉ là ngại vì thế lực Đường Môn khá lớn, khi đó lại gấp gáp báo thù, mới tạm thời bỏ qua Đường Môn, hôm nay, Đường Môn xem như đụng vào họng thương rồi.

      "Ta bồi Cung chủ chuyến." Huyền Lâu ôn hòa .

      "Được." Thẩm Thiển Mạch có lý do gì cự tuyệt, có Huyền Lâu cùng , hệ số an toàn cũng cao hơn ít, cần phải phí phạm sức lực.

      Trong lòng Huyền Lâu khẽ khó chịu, vì sao phải lên cùng với Thẩm Thiển Mạch? Chẳng lẽ là bởi vì lo lắng cho an nguy của Thẩm Thiển Mạch sao? ! Từ lúc nào mình lại học được quan tâm người khác vậy?

      Kể từ khi tiếp quản Thất Tuyệt Sơn Trang, liền học cách gánh chịu trách nhiệm, trừ mẫu thân và đệ đệ, đối với những chuyện cùng vật khác, đều đoạn tuyệt bất luận là cảm tình gì, vì sao đối với Thẩm Thiển Mạch có thể đặc biệt như vậy. Hình như bắt đầu từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên nhìn, tĩnh mịch lâu trong lòng liền từ từ bị cái gì đó tác động tới, loại cảm giác đó, cách nào miêu tả, cũng cách nào khống chế được.

      Hai đạo bóng dáng màu trắng thoáng qua phạm vi thế lực của Đường Môn, tránh được những tai mắt ngoài sáng và trong tối, lặng yên tiếng động lẻn vào biệt viện Đường Môn.

      Lông mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu lại, Đường Môn này là quá xa xỉ mà.

      Đập vào mắt, cơ hồ đều là những mảnh kim quang sáng loáng, biệt viện nho cũng bị ánh sáng của vàng cùng bảo thạch chiếu lên sáng rực, dưới nắng chiều làm nổi bật lên càng tạo nên cảm giác xa hoa hòa nhoáng. Chỉ là môn phái giang hồ, lại có nhiều vàng bạc châu báu như vậy, thực có chút kỳ quái a.

      "Tiền tài bất nghĩa!" Thời điểm Huyền Lâu nhìn thấy vàng bạc châu báu, trong mắt thoáng qua tia khinh thường, cả người cũng biến thành băng lạnh.

      Thẩm Thiển Mạch sao cả chỉ hơi cong môi cái, tiền tài tiền tài, vốn dĩ là vật bẩn thỉu, lại đời có bao nhiêu tiền tài là chánh nghĩa đây? ! Nhưng tất cả cũng chỉ do bản lãnh của bản thân mà thôi. Theo nàng biết, Đường Môn làm việc mặc dù chí tàn nhẫn, nhưng cũng có tình huống bắt nạt người dân lương thiện.

      Nhếch miệng, Thẩm Thiển Mạch liếc qua những vàng bạc châu báu này, trong mắt thoáng qua tia giễu cợt, cất giọng , " Thiếu chủ Đường Môn bày những vàng bạc châu báu này, là đamh chờ Bổn cung chủ sao?"

      Ánh mắt sắc bén của Huyền Lâu hơi đổi, vừa cẩn thận nhìn chút những thứ vàng bạc châu báu kia, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống. ra là cố ý để ở chỗ này, những vàng bạc châu báu này, chắc hẳn tẩm ít độc dược. Khá lắm Đường Vân, đủ độc.

      " hỗ là Cung chủ Ma Cung." Giọng nhu từ trong nhà truyền đến, khi nghe thanh này trong lòng liền cảm thấy rét mà run, gió khẽ phất qua cũng trở nên giống như gió lạnh cõi .

      (Còn tiếp)

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17.3:

      Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn lại, người tới mặc bộ trường bào màu đỏ sậm, ngũ quan cũng như giọng , thiên về nhu, khóe môi treo nụ cười ngoan, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, lộ ra ác độc.

      Huyền Lâu khẽ nghiên người, đứng ở trước người Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt nhàn nhạt, giọng điệu cũng cực kỳ lạnh lẽo, "Đường Môn Thiếu chủ, Huyền Lâu hữu lễ.
      "Thiếu Trang Chủ Thất Tuyệt Sơn Trang cần gì phải khách khí? Chúng ta phải sớm gặp mặt rồi sao? Độc của lệnh phu nhân, được giải rồi sao?" Đường Vân nhìn thấy Huyền Lâu cũng ngoài ý muốn, chắc hẳn những tên chó săn kia cũng sớm đem tin tức Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu cùng nhau vào biệt viện cho biết.

      Huyền Lâu nghe Đường Vân tới độc của mẫu thân mình, đôi mắt tối lại, sắc mặt cũng biến thành càng thêm trầm, khí thế cả người chốc liền trầm xuống.

      Ngay khắc này, Đường Vân liền ra tay, tay ám khí giống như được sợi tơ dẫn dắt, chuẩn xác lầm mà hướng các đại yếu huyệt thân Huyền Lâu vọt tới.

      Chân mày Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu lại, độc của Đường Môn, quả nhiên là danh bất hư truyền, ngón ám khí này, dùng là cực kỳ lưu tình, cũng cực kỳ ác độc, mỗi ám khí nhìn như bắn ra có quy luật, kì thực toàn bộ đều nhắm trúng chỗ hiểm, khiến người ta khó mà phòng bị, muốn tránh cũng thể.

      Đường Vân mới vừa cố ý kích thích Huyền Lâu, chính là muốn làm Huyền Lâu bất mãn, còn thừa dịp ý định của Huyền Lâu biến đổi mà trong nháy mắt ra tay tập kích, ý định đầy thâm độc.

      Nhưng Huyền Lâu làm sao có thể là những kẻ tầm thường đó được, loạt động tác nghiên thân lưu loát, vươn trường kiếm trong tay, mấy cái lên xuống, nhanh chóng tránh khỏi tất cả ám khí, con mắt sắc càng thêm trầm, phong cách ôn nhu như ngọc người cũng đều bị trầm thay thế, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đường Vân.

      Khóe môi Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nâng lên, ánh mắt chuyển sắc bén, cho thấy giờ phút này nàng rất vui, từ từ dạo bước, từng bước từng bước tới trước mặt của Đường Vân, Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng , "Đạo đãi khách của Đường Môn Thiếu chủ quả nhiên đặc biệt vô cùng. Mặc Trì thụ giáo."

      Đường Vân ngờ rằng Thẩm Thiển Mạch lại dám tới nơi cách gần như vậy. Phải biết Đường Vân thân công phu , riêng công phu dùng độc cũng làm người giang hồ nghe tin sợ mất mật, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đến gần như vậy, Cung chủ Ma Cung này chính là người đầu tiên!

      " hổ là Cung chủ Ma Cung, can đảm!" Đường Vân chậm rãi nâng lên nhất mạt nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng ngoan, vừa khen ngợi, vừa ra tay như điện, những ám khí kịch độc trong tay liền hướng quanh thân Thẩm Thiển Mạch bay tới.

      Cự ly gần như vậy, nhiều ám khí như vậy, căn bản là thể tránh được, coi như nàng là Cung chủ Ma Cung võ công xuất thần nhập hóa, chỉ sợ cũng khó mà tránh được nhiều ám khí như vậy, đây chính là đòn dốc toàn lực của . tới khoảng cách cách gần như thế, phải là tìm chết sao? !

      Đường Vân nở nụ cười oán độc, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, chỉ là trong nháy mắt, trong mắt Đường Vân lóe lên tia khiếp sợ và thể tin.

      Ánh mắt của Huyền Lâu cũng từ lo lắng mà biến thành kinh ngạc.

      Chỉ thấy người con áo trắng xuất trần này, quanh thân bay ra vô số sợi tơ màu trắng, nàng cười nhàng ở nguyên tại chỗ nhanh nhẹn xoay người, cũng chưa kịp nhìn thấy được nàng tránh né như thế nào, những ám khí kia giống như bị hấp thụ, bị sợi tơ của nàng nhanh chóng khống chế.
      "Có qua có lại mới toại lòng nhau!" Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười mỉm nhàng nhưng đầy sát ý, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, giọng điệu thản nhiên , chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, trong nháy mắt, ám khí sợi tơ của Thẩm Thiển Mạch toàn bộ hướng Đường Vân bay tới, Đường Vân vội vàng tăng nhanh tốc độ chuyển thân, thối lui ra ngoài khoảng cách lớn, vừa xoay người, vừa nhếch nhác tránh thoát ám khí tập kích.

      Sắc mặt của Đường Vân trầm mấy phần. Tuổi thơ của học tập ám khí, trong võ công dám mình xuất thần nhập hóa, thế nhưng tay công phu về ám khí, cho tới này chưa từng gặp phải địch thủ.

      Trước đó cùng Huyền Lâu so chiêu, mỗi lần bị Huyền Lâu tránh thoát được ám khí của , cảm thấy muốn nổi giận, hôm nay vị Cung chủ Ma Cung này, cư nhiên cách cự ly gần như vậy, lại tránh được tất cả ám khí công kích, thậm chí, ta còn rất tự nhiên đem những ám khí này trả lại tất cả? !

      Hừ! Kể từ khi Đường Vân xuất đạo cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp tình trạng chật vật như vậy! Lần này, nhất định thể lấy mạng vị Cung chủ Ma Cung này! Cho dù là chủ tử hạ lệnh, chỉ cần bắt được Võ Lâm Minh Chủ, cần đối với Cung chủ Ma Cung đuổi tận giết tuyệt, cũng thể bỏ qua cho người đàn ông này!

      "Cung chủ Ma Cung quả nhiên danh bất hư truyền!" Đường Vân thu lại tâm tư, mặt tràn đầy trầm nhìn Thẩm Thiển Mạch, lộ ra hàm răng nanh giống như ma cà rồng, tản ra ánh sáng trầm.

      Vẻ mặt mặt Thẩm Thiển Mạch hề thay đổi, hình như đối với câu nhìn như khen tặng nhưng kì thực lại tràn đầy tức giận của Đường Vân rất là hưởng thụ, rồi nhàng bay trở về bên người Huyền Lâu.

      Mới vừa rồi nàng chính là cố ý đến gần Đường Vân, vì chính là muốn cho Đường Vân cái hạ mã uy, mặc dù ngoài mặt chỉ có mình Đường Vân, ra gian phòng này thầm mai phục biết bao nhiêu người của Đường môn, nàng là nhất thanh nhị sở.

      tại, chưa phải là thời điểm đối đầu ngươi chết ta sống cùng Đường Môn. Huống chi, coi như giết chết được Đường Vân, cũng giải quyết được cả Đường Môn. Mà nàng tại phải làm, chính là hạ thấp nhuệ khí của Đường Môn, đồng thời, cũng là cho Đường Môn, hoặc là, cho cả võ lâm biết, lần này, Ma Cung muốn tới để tranh đoạt cái vị trí Võ Lâm Minh Chủ này, hơn nữa, còn có Thất Tuyệt Sơn Trang ủng hộ!

      "Mới vừa rồi rất nguy hiểm." Huyền Lâu khẽ nhíu nhíu mày, khẽ với Thẩm Thiển Mạch. Mới vừa rồi thời điểm nhìn Thẩm Thiển Mạch tránh những ám khí kia của Đường Vân, tim của cơ hồ nhảy tới cổ họng rồi, so với việc tự mình đối mặt những ám khí kia còn đáng sợ hơn.

      thừa nhận, mới vừa là rất hoản loạn. nháy mắt kia, chỉ cảm thấy, nếu Thẩm Thiển Mạch có chút thương tổn nào, cho dù là dốc hết toàn bộ thế lực của Thất Tuyệt Sơn Trang, cũng muốn đem Đường Môn san thành bình địa!

      Thẩm Thiển Mạch khẽ hướng Huyền Lâu cười cười, coi như là đáp tạ đối với quan tâm của Huyền Lâu.

      Nguy hiểm sao? ! So với cái này chuyện nguy hiểm hơn, nàng còn trải qua rất nhiều đấy. Nếu , vị trí Cung chủ Ma Cung này là làm sao làm tốt được chứ? Người giang hồ mặc dù sợ Ma Cung, nhưng cũng đại biểu người nào dám động đến nàng. Gian truân trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng mới hiểu.

      Muốn còn sống. Chỉ có ngừng trở nên mạnh mẽ. Chỉ có mạnh mẽ đến bất luận kẻ nào cũng tổn hại được mình, mới có thể sống được tốt hơn. Cảnh Diễn, chàng cũng nghĩ như vậy phải . Ta hiểu, chàng muốn giúp ta, nhưng là, ta rồi, ta trở thành người khiến chàng phải liên lụy, ta cần chàng bảo vệ, cái ta muốn chính là đứng ở bên cạnh chàng, cùng chàng cùng nhau nhìn thiên hạ giang sơn như họa này

      " biết Cung chủ Ma Cung cùng Thiếu Trang Chủ Thất Tuyệt Sơn Trang tới Đường Môn của ta có gì muốn làm! ?" Đường Vân mới vừa rồi bị thua thiệt, trong lòng cũng rất là khó chịu, thái độ hướng về phía Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu càng thêm khó chịu, trong mắt đều là ác độc.

      "Chúng ta chỉ là tùy ý chút, cẩn thận liền tới biệt viện Đường Môn này." Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, chút để ý , miệt thị trong giọng khiến Đường Vân giận đến mặt mũi trắng bệch.

      Tùy ý chút, Cẩn thận vào biệt viện? ! Đây phải ràng là nhục mạ thủ vệ Đường Môn của nghiêm sao, hay thủ vệ sâm nghiêm, ra chịu nổi kích, căn bản đều cần phí tâm tư, tùy ý cũng có thể vào? ! Giỏi cho tên Cung chủ Ma Cung! Thù này xem như kết.

      Khẽ nheo mắt lại, giọng mang theo vài phần ác độc, Đường Vân cười , "Như thế, Bổn Thiểu Chủ tiễn!"

      Thẩm Thiển Mạch cười cười tỏ vẻ sao cả, đây là Đường Vân hạ lệnh trục khách rồi. Nàng chỉ là lên tiếng mỉa mai chút à, phải dùng tới hận đến cắn răng nghiến lợi như vậy sao, tuy nhiên nàng cũng có hứng thú tiếp tục lưu lại cái chỗ trầm này, nếu mục đích đạt được, vậy lúc này cũng nên rời thôi.

      "Thiếu Trang Chủ, mời." Thẩm Thiển Mạch cười ríu rít, thấy chút nào bối rối, hướng về phía Huyền Lâu cười .

      Huyền Lâu khẽ vuốt cằm, theo sau Thẩm Thiển Mạch tự nhiên rời , phong thái này, giống như bọn họ chỉ là nhàn nhã tãn bộ, nhầm địa phương mà tới Đường Môn, sau đó lại tiêu tiêu sái sái phủi mông cái liền chạy lấy người mà thôi.

      Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu chân trước vừa mới rời , Đường Vân chân sau liền nổi giận, chưởng chém nát chậu hoa tươi bên cạnh, nơi nơi đều là giận ý trầm, vẻ mặt nhu càng phát đáng sợ hơn.

      "Thiếu chủ bớt giận." Giờ phút này, thủ hạ Đường Môn giấu ở trong sân mới dám thân, từng người run run rẩy rẩy với Đường Vân.
      Tính khí Đường Vân bọn họ phải là ràng, thời điểm thịnh nộ nổi cơn, chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng bọn lại dám tự tiện rời , chỉ đành phải nhắm mắt trấn an .

      "Mặc Trì! Huyền Lâu! Được, tốt! Đường Vân ta cái nhục ngày hôm nay, nhất định hoàn trả gấp trăm lần!" Đường Vân bạo phát rống lên, đưa tay đem tên thủ hạ ở giữa chính là người mới vừa rồi lên tiếng gọi bớt giận giết chết ngay lập tức, trong tròng mắt ác độc chợt lóe lên, "Bớt giận? ! Bổn Thiểu Chủ thế nào bớt giận!"

      Bọn thủ hạ nhìn đến đồng bạn của mình bị giết, cũng dám thêm cái gì, chỉ là từng người cúi đầu nhìn Đường Vân, im lặng lên tiếng, sợ mình sai cái gì, liền chọc cho Đường Vân nổi điên lên.

      Đôi mắt ngoan của Đường Vân quét qua mấy chục thủ hạ đứng ở trong sân, tay áo bào vung lên, cũng biết vung vẫy rơi ra cái gì, sắc mặt của những thủ hạ kia lập tức thay đổi, lập tức lấy tay bịt mũi, nhưng là chậm quá, bột này bị bọn họ hút vào chút rồi.
      Chỉ thấy những thủ hạ kia từng người xụi lơ đến mặt đất, vẻ mặt mặt khổ sở chịu nổi, từng người nhìn Đường Vân, có người giùng giằng ra tiếng, , "Thiếu chủ, là lòng dạ độc ác."

      Đường Vân chỉ là khinh thường nhìn chút nhưng thủ hạ mặt đất vật lộn phen rồi chết toàn bộ, trong mắt có nửa phần thương tiếc, chỉ là ngoan cùng lạnh lẽo, "Hừ! Muốn trách, chỉ có thể trách các ngươi nhìn thấy nhưng chuyện nên nhìn!"

      Mới vừa rồi bị Cung chủ Ma Cung đánh chật vật như vậy, chuyện như vậy, nếu để bọn phế vật này nhìn thấy, như vậy, mạng của bọn cũng đến cuối rồi. Đường Môn cũng thiếu mấy mười thủ hạ này, mà tôn nghiêm cùng địa vị của , là thể rung chuyển.

      " là độc ác." Giờ phút này, Thẩm Thiển Mạch cùng Huyền Lâu là đường đường chánh chánh mà ngồi ở cây đại thụ cách biệt viện Đường Môn xa, đối thoại giữa Đường Vân cùng thủ hạ dưới tay mặc dù nghe được, nhưng hành động cùng việc làm của Đường Vân lại được nhìn thấy rất ràng.

      " tàn nhẫn của Thiếu chủ Đường Môn, thành danh rồi." Huyền Lâu nhìn chút cảnh tượng bên kia, trong mắt cũng thấy bao nhiêu đồng tình. Huyền Lâu là người nhìn có vẻ dịu dàng kì thực lại là người rất lạnh lùng, điểm này, Thẩm Thiển Mạch cũng sớm nhìn ra được.

      "Vậy mà bản Cung chủ còn bị giang hồ truyền thổi là giết người chớp mắt đấy." Thẩm Thiển Mạch làm như có chút uất ức chu mỏ cái, trong đôi mắt có mấy phần cam lòng.

      Huyền Lâu nhìn chút Thẩm Thiển Mạch bên người đột nhiên có mấy phần tính trẻ con, khỏi cười lắc lắc đầu, Thẩm Thiển Mạch này, tại sao có thể có nhiều bộ dáng như vậy, mà từng bộ dáng, đều luôn khiến tim của xúc động nữa chứ?

      Khẽ cười cười, ôn hòa , "Tin đồn giang hồ, thể tin hết."

      "Vậy sao?" Lông mày của Thẩm Thiển Mạch nhàng khơi lên, lanh lẹ từ cây nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng trong trẽo, cười , "Chỉ là, lời đồn đãi về Bổn cung chủ, cũng phải là giả."

      Lông mày của Huyền Lâu nhíu lại, ý này phải là, nàng chính là người giết người chớp mắt sao? Nữ tử này mặc dù nhân từ, nhưng cùng giết người chớp mắt, hình như chẳng quan hệ gì với nhau cả.

      "Đối với người đáng chết, ta chưa bao giờ lưu tình." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch lên nụ cười khát máu, nhìn hướng Đường Môn, khóe môi chậm rãi nâng lên, "Lúc ta ngồi lên vị trí Võ Lâm Minh Chủ, chính là lúc huyết tẩy Đường Môn."

      Đối với Đường Môn nguy hiểm như vậy, phải nhổ cỏ tận gốc! Nàng Thẩm Thiển Mạch cho tới bây giờ chưa bao giờ là người biết nương tay, nhất là vì Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng càng thêm nương tay!

      Hết chương 17.

      Hoàn Quyển 2.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :