1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ lưu manh trọng sinh ngoài ý muốn - Hạ Nhiễm Tuyết (55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Vết thương
      Editor: Kinh Thuế

      Cái nhà này, người có thể so trọng lượng với Dư Châu, còn chưa có xuất đâu.

      “Là con.” Dư Châu ngẩng đầu lên, làn da khỏe mạnh do vận động mà đỏ bừng lên, xem thích mắt, mồ hôi ngừng chảy xuống từ trán, người mập rất dễ chảy mồ hôi, những điều này, coi như bây giờ mới cảm nhận được, bởi vì trước đây chưa từng béo đến như vậy nên hoàn toàn biết những cảm giác đó.

      “A…” tiếng thét chói tai vang lên, Dư Châu cầm chặt khay cầm, lại dùng sức nâng cằm mình lên, hiểu nổi, mẹ la hét cái gì nữa.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Làm sao vậy?”

      Hai thanh cực kì ăn ý cùng vang lên, trầm thấp, sáng trong, sau đó, hai bóng dáng hai người đàn ông lần lượt tới chỗ cửa, lại tiếp tục ăn ý chạy đến bên người Hứa Nhu.Dien/dan;lequydon.

      “Ôn Nhu làm sao vậy?”

      “Mẹ, sao vậy?”

      Dư Châu ôm chéo hai bả vai, đúng là người nhà. ngẩng đầu, nhìn nhà ba người đứng cầu thang kia, xoay người, tiếp tục nâng người, rất nhanh yên tĩnh rồi. Chỉ cần bọn họ làm ầm ĩ lên là được.

      “Chồng, Châu Châu làm cái gì vậy?” Hứa Nhu chỉ chỉ Dư Châu, bộ dạng như gặp quỷ.

      “Nâng người.” Dư Dịch trả lời thay, ngốc tử nhìn cũng biết làm gì mà, nhưng cũng kì quái. Từ trước đến nay Dư Châu nhà bọn họ đều ngủ mạnh cho đến khi tới trường, nếu phải học như chủ nhật vậy chắc chắn ngủ đến 12h, ngủ được thêm phút nào hay phút đó, phải dậy sớm khác gì muốn mạng của con bé vậy.

      Nhưng mà bây giờ mới có 7h mà, nhìn dáng vẻ của dường như dậy từ sớm hơn, mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao, hay bọn họ ra nằm mơ?

      dưới nhà ba người, lặng như ngốc vậy, nhìn Dư Châu tập xong ngừng quét dọn vệ sinh, động tác rất thuần thục, thỉnh thoảng còn vận động tay chân nữa. Hơn nữa còn rất tự nhiên tự tại.

      Từ nay về sau, chính là Dư Châu, còn giống như Dư Châu trong quá khứ nữa.

      Đương nhiên, điều đầu tiên chính là còn trư như vậy.

      Thẳng đường dọn dẹp ra đến ngoài cửa, những công việc của giúp việc cũng làm luôn, mà giúp việc lại giống như Hứa Nhu, dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn , có điều, cũng lười để ý, dù sao từ trước đến giờ, những ánh mắt phải tiếp nhận còn nhiều loại kinh khủng hơn nhiều, da bây giờ đâm thủng, lại vừa được kiên cố thêm, bất kì đả kích gì đều chịu được.

      Bất kể là đến từ đâu.

      ngước mắt lên, lúc này, từng tia nắng chiếu xuống, rọi vào trong ánh mắt , màu vàng nhạt lung linh, gương mặt lại ửng đỏ, mang theo tư thái đầy khỏe khoắn, tuy vẫn béo, nhưng, lại có loại đáng nên lời. loại đáng đến đơn giản.

      Cúi đầu xuống, nhìn tay mình, vẫn là làn da trắng nõn như sữa, so với trước kia, tốt hơn biết bao nhiêu lần, con cái nhà có tiền, chính là lớn lên như vậy.

      , lúc đó là côn đồ nổi tiếng, dù mới mười mấy tuổi, nhưng khắp người đầy vết thương, bởi vì, tất cả đều do phải tự mình tranh giành lấy, có khi cần trả bằng cái giá lớn, đổ máu, khổ cực như vậy cũng cắn răng vượt qua được, huống chi là này, chỉ bị người khác coi là ngốc tử, vậy cố gắng làm thôi.

      Người có thể biết thế nào là đủ, nhưng tuyệt đối được để não ngập nước.

      Người có thể thông minh, nhưng tuyệt đối được khờ khạo ngu ngơ.

      cánh tay trắng như tuyết vẫn còn vết sẹo mờ mờ hình trăng lưỡi liềm đứt quãng, đó là ấn kí khi mới xuyên qua thành con heo mập này, béo béo, làn da vẫn rất tốt, người cũng còn vết thương nào.

      Ngón tay nhàng mơn trớn vết thương, nếu có thể coi tay mình thành móng heo, có lẽ là người đầu tiên, ai bảo cái tay mập mạp của Dư Châu này, cực kì giống móng heo như vậy chứ!


      Chương 36 Gầy

      thả tay mình xuống, chuẩn bị thay quần áo học, ngôi trường kia, kì vẫn có chút lúng túng, bởi đa số môn học đều nghe hiểu, nhưng, được ngồi học vẫn có cảm giác rất hưởng thụ, cố gắng thích ứng, thích ứng để có thể là Dư Châu.

      Thay đồng phục, trong gương vẫn là gương mặt mập mạp, biết có phải cảm giác của sai hay , cảm giác khuôn mặt này so với quá khứ gầy chút, hai mắt khi nheo lại cũng có thể mở to hơn chút, có điều, nhìn kĩ lại gương mặt này, cũng đến nỗi quá xấu, thậm chí còn có chút đáng , tuy nhiên, đây là so những bạn bè tốt tính nhận xét.

      cũng chọn mặc váy, đôi chân như vậy lộ ra tuyệt đối phải là chuyện đẹp mắt gì.

      Ngồi xe, quả nhiên, gầy chút mà, xem , bị kẹp cửa xe nữa. Môi khẽ nhếch mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn dường như được ánh mặt trời âu yếm, có chút mượt mà sáng bóng.

      “Đúng là gầy chút rồi.” Dư Địch nhéo nhéo khuôn mặt , đôi mắt cũng loan loan ý cười, mặt mảnh ôn nhu chút tạp chất, ấy thực ra cũng là người trai rất tốt.

      “Đúng vậy, em cố gắng, từ này về sau ngày gầy .” quay đầu nhìn ra ngoài, tuy thanh rất , nhưng lại cực kì kiên định, đúng vậy, cố gắng, nhất định .

      Dư Địch nhìn ánh mặt trời khuôn mặt , tuy béo, nhưng đọng làn da như ngôi sao vụt qua, cậu ngây ra như tượng gỗ, dường như lại được thấy lại Dư Châu khi còn bé, cũng là thanh bé mềm mại gọi cậu .

      Chỉ là, biết từ lúc nào, dường như rất lâu rồi được nghe con bé gọi nữa.

      “Châu Châu, gọi tiếng trai xem nào.” Dư Địch xoa mái tóc , Dư Châu theo bản năng thoáng nghiêng đầu, khiến tay cậu trượt xuống tóc, mặc dù có quan hệ máu mủ người thân, nhưng, đối với vẫn còn rất lạ lẫm, thích cùng người khác quá gần gũi, cho dù là Dư Địch cũng vậy.

      Dư Địch thu hồi cánh tay, thở dài hơi, quả nhiên vẫn có cảm giác xa cách.

      Dư Châu hơi mím môi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa, cảnh sắc bên ngoài ngừng biến hóa, nhà cao tầng dày đặc, dường như đây là thế giới bên kia, cảnh sắc quá khá biệt với thế giới trước kia của , bây giờ xuyên qua, cũng chỉ có thể thích ứng, phải cuộc sống thích ứng với mà chính phải thích ứng với nó.

      Gọi trai, kêu ra, có người thân, cho nên biết cảm giác có người nhà ở bên là như thế nào, bây giờ lại có cha mẹ, còn có thêm người trai, nhưng ngoại trừ mẹ, dường như, đối với hai người kia vẫn có chút bài xích, từ đầu đến cuối Hứa Nhu đối với là kiểu cưng chiều hết mực, Dư Phẩm Thành kín đáo hơn, có lẽ ông cũng rất thương con , nhưng lại biểu lộ ràng hết ra ngoài như Hứa Nhu.

      Về phần Dư Địch, có lẽ, cần thêm chút thời gian. Người thân mới, thân phận mới, cho dù năng lực tiếp thu của rất cường đại, cũng thể nhanh chóng tiếp nhận dễ dàng được.

      là người, phải là máy móc hoạt động theo lập trình.

      Dư Địch chỉ thấy sườn bên mặt của , nhận ra cự tuyệt, ra, trước kia Dư Châu cũng như vậy, nhưng phải do muốn mà vì sợ, sợ người trai này, lá gan của Dư Châu rất , cho nên, trong nhà, ngoại trừ mẹ Hứa Nhu, ai cũng sợ, nhất là bố Dư Phẩm Thành, vì vậy, đối với hai người Dư Châu luôn giữ khoảng cách, cũng từ lâu rồi, mà bây giờ Dư Châu đối với bọn họ ôn hòa hơn, vì vậy cũng có ai hoài nghi cái gì.
      Last edited by a moderator: 30/5/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Tỉnh Thiên Phù
      Editor: Kinh Thuế

      Có lẽ, quên rất nhiều chuyện, mơ màng bắt đầu lại vạch xuất phát của cuộc đời.

      Cửa xe mở ra, bởi vì Dư Dịch có việc nên xuống xe trước, cửa xe đóng lại, lái xe vừa muốn lái , thanh Dư Châu từ phía sau truyền đến.

      tỉnh Thiên Phù.”

      Lái xe hoài nghi mình nghe nhầm, ngạc nhiên quay đầu lại xác nhận với Dư Châu, Dư Châu vẫn lạnh nhạt nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh sáng rơi xuống khuôn mặt , khuôn mặt có chút tái nhợt.

      tỉnh Thiên Phù.” lập lại lần nữa, lần này lái xe nghe , Thiên Phù tỉnh, đó là nơi ai quản lí, là địa phương cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần người nào đủ cường đại người đó là vương, nếu đủ mạnh mẽ vậy chắc chắn bị người khác giẫm đạp mặt đất, chịu đủ ức hiếp thấp kém ti tiện.

      Xe chuyển động, xuyên vào thân xác người khác để sống, như vậy, thân thể của có còn sống ? phải quên nhớ tới, càng phải để ý, mà bởi vì, biết phải đối mặt thế nào với những việc phát sinh, càng có chút kiến thức khoa học nào để lý giải.

      Trước kia Tiểu Mộc, bây giờ là Dư Châu, đều là .

      đường Thiên Phù tỉnh, cỗ xe cao cấp có rèm che kín đỗ lại, Dư Châu nhìn qua lớp thủy tinh xuyên thấu, nhìn nơi mình ở mấy chục năm, vẫn còn nhớ, khi còn ở trong này, mình phải ăn xin, cướp giật hay tranh đoạt đồ với người khác, hay lừa lọc họ ra sao, bây giờ Thiên Phù tỉnh vẫn như trước kia, chỉ có thiếu vắng người tên Tiểu Mộc, người nơi này yên vui chứ?

      đoàn người đến, con ngươi co rút lại, bàn tay đặt cửa thủy tinh, ngón tay béo tròn ngừng nhắc nhở thân phận nay của , bây giờ còn là nữ lưu manh trước kia, bây giờ là Dư Châu. thân phận mới, cũng thể quay trở về nơi này nữa.

      ra là , đám người vẫn bị áp chế kia, thoạt nhìn, thủ lĩnh thay đổi rồi.

      “Người nơi này đều như vậy đó, tiểu thư, chúng ta cần nhìn, trong này chỉ có cậy mạnh cướp đoạt, trước giờ đều phân phải trái.” Lái xe xong, Dư Châuvẫn nhìn chăm chú, trong mắt dần lên là mạt ảm đạm. lâu, cũng tan .

      Người phố nháy mắt đều chạy trốn hơn nửa, so với trước kia còn nhanh hơn nhiều, xem ra người xấu xa hơn vẫn còn rất nhiều đời này.

      “Lái xe.” từ từ thu tay lại, muốn tiếp tục nhìn nữa, chẳng qua mới vài ngày mà thôi, vậy mà, dường như qua cả kiếp luân hồi, chết , sau đó trọng sinh, lại lớn lên.

      Xe tiếp tục dừng lại, Dư Châu buông màn che chắn gió xuống, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ những sợi tóc đen dưới ánh mặt trời, cực kì lấp lánh, tựa như ngôi sao vụt sáng bầu trời kia.


      Chương 38: Tiểu Mộc chết.

      Editor: Kinh Thục


      “Thạch Đầu, cậu vẫn còn muốn ngồi đây sao, Tiểu Mộc chết rồi, bao giờ trở lại nữa, cậu xem, Thiên Phù tỉnh đều thay đổi hết rồi.”

      thanh người con truyền đến tai ràng.

      Chết, chết, ở góc khuất ai nhìn thấy, bàn tay Dư Châu dùng sức siết chặt lại, thậm chí móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng thấy đau, có phải do thịt dày hơn nhỉ, cứng rắn, vậy, tâm khảm sao, có phải cũng cứng rắn lên rồi .

      “Thạch Đầu, Tiểu Mộc là do tự tay chúng ta chôn cất, cậu quên rồi sao?” Lại là thanh kia, khẽ nâng tầm mắt lên, nhìn theo vạt áo hồng kia, trước kia lúc nào cũng sốc nổi hoạt bát, chỉ qua khoảng thời gian thôi trở nên ảm đạm, trầm lắng hơn rất nhiều.

      “Tôi biết, chỉ là tôi vẫn tin nổi, ấy cứ vậy mà rời , ấy còn chưa đến 16 tuổi mà, chịu qua nhiều đắng cay như vậy cũng chưa từng biết đến hạnh phúc là gì, nhưng ít nhất ấy vẫn còn sống, vậy mà, ông trời ngay cả mạng của ấy cũng cướp , người từng dám tranh giành bánh bao với tôi, cắn tay tôi, cũng là người cứu tôi dưới tàn đao, vậy mà còn nữa, bao giờ được nhìn thấy nữa. Sau này, cũng còn ai nhớ tới ấy cõi đời này, lại càng có ai nhớ đến tên ấy nữa.”

      “Tiểu Mộc, ấy tự mình đặt tên, cũng chỉ có chúng ta biết, tất cả mọi người đều gọi ấy là nữ lưu manh. Từ nay về sau, cũng còn ai biết nữa.”

      Đó là người con trai đầu trọc lốc, tuổi chưa lớn lắm, nhưng, làm da ngăm ngăm sạm đen, hiển nhiên trải qua nhiều mưa gió, gương mặt lộ nét trưởng thành.

      Trong khi cậu ta chuyện, có thể nhìn thấy được răng cửa bị mẻ, nếu có chiếc răng này, có lẽ cậu ta cũng khá tuấn, dù sao cũng là tuổi trẻ, đúng vậy, tuổi trẻ.

      Chỉ là, tuổi trẻ của bọn họ sớm trải qua nhiều mưa gió, bị ép buộc phải lớn lên, phải thành thục, áp lực kia vô hình chung khóa chặt tuổi trẻ lại.

      Xoay mặt, nhìn áo hồng nhàng vỗ lên lưng người con trai, thấy bờ vai chàng trai kia bắt đầu run run.

      “Lái xe .” nhàng , thanh như đâm toạc vào cổ họng mình, khó chịu quá, dùng hết sức bịt miệng lại, cho thanh kia lần nữa phát ra, chớp hai mắt, nhưng dường như, mi mắt treo vật gì đó, trong suốt…

      Từ rất lâu rồi, còn khóc nữa, cũng rất lâu rồi còn loại đau đớn như vậy.

      “Thực xin lỗi, Thạch Đầu, còn có Hồng Như… Tiểu Mộc chết, chết rồi.”

      Cúi đầu xuống, giọt nước mắt chảy xuống tay , bàn tay mập mạp hứng lấy đón ánh mặt trời, sau đó theo gió hong khô, cho đến khi tan .

      giọt, chỉ giọt mà thôi, đến lời từ biệt với quá khứ, cũng chỉ có giọt lệ.

      Xe mở ra, nhìn nơi sống vài chục năm, có lẽ, từ này về sau thể trở về nữa rồi, nâng thân thể nặng nề lên, còn là Tiểu Mộc nữa, đường im lặng, đường tinh thần sa sút, còn thêm bất cứ câu nào, thậm chí cũng có lời nào để .
      Last edited by a moderator: 30/5/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Đè chết
      Editor: Kinh Thuế

      Xe đến trường học, thuận lợi bước xuống xe, quả nhiên gầy , lo hại hỏng xe nữa, người xung quanh cũng đột nhiên yên lặng , công chúa Cá Kình, khi còn là Cá Kình công chúa, lúc trước đó, vẫn bị lấy làm trò tiêu khiển, mà bây giờ, khiến cho người khác có cảm giác phải bất cứ ai cũng có thể trêu chọc được.

      Khóe miệng cong , xách cặp của mình đến hướng phòng học, ngày của cuộc sống, cứ như vậy bắt đầu rồi. Trước kia chưa từng nghĩ mình có thể trở thành học sinh, bây giờ giấc mơ thành thực lại cảm thấy công việc này cũng vất vả.

      “Chẳng phải chỉ là Bàn tử thôi sao? Có cái gì ghê ghớm lắm chứ?” Bên cạnh ai ra nhưng tại nơi yên tĩnh như vậy lại khiến mọi người đều nghe được.

      “Đúng vậy, còn béo đến như vậy, nếu tôi là ta, chắc tôi sớm tự sát rồi.”

      Tiếng xì xào lại nổi lên, lần này càng thêm châm chọc, Dư Châu xoay người, nhìn thấy đặc biệt nhìn liếc , cằm nhếch cao, tựa như dùng lỗ mũi mà khinh thường .

      Phải ? Nếu như ta là , vậy, phải tự sát sao, tiếc là, ta phải , có điều hoàn toàn có thể giúp ta cảm nhận được điều này, cần cảm ơn vội, bởi vì, thích nhất là giúp đỡ người khác.

      Từng bước chậm rãi qua, chỉ riêng thân hình khổng lồ tạo áp lực đè nén cho người khác, nữ sinh dùng lỗ mũi nhìn người khác kia chợt tránh tầm nhìn, dường như quên, con bé đó phải chỉ là Dư Châu, hay em Dư Dịch. ta là công chúa Dư gia, cho dù là Cá Kình hay Dư Châu, bọn họ là quý tộc, công chúa quý tộc, cho nên, coi như ta ngu ngốc, háo sắc hay là bao cỏ bị thịt, Dư Châu vẫn là công chúa. thông minh cũng phải công chúa, cho nên ta có thể mặc đồng phục bạch sắc còn thể.

      cảm thấy tôi nên tự sát, bởi vì béo?” Khuôn mặt to béo của đối thẳng khuôn mặt trái xoan nhắn, gương mặt xinh xắn.

      Mà nữ sinh cũng bị thay đổi đột ngột trong mắt Dư Châu làm cho kinh sợ, chỉ đứng ngây ra đó, nếu là lúc trước, có thể nghe thấy lời này nhiều nhất chỉ dám trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, sau đó chạy tìm trai khóc nhè, hay nhanh chóng che mặt chạy trốn, có khi, vì chạy vội mà ngã sấp xuống, càng khiến cho mọi người giễu cợt cười đùa nhiều hơn, ta chính là thú vui tiêu khiển giải
      [​IMG]
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]


      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :