1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ lưu manh trọng sinh ngoài ý muốn - Hạ Nhiễm Tuyết (55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 26: MÙI VỊ QUẢ CẦU LAM

      – EDITOR: KINH THUẾ


      “Rất đáng tiếc, Sâm học trưởng nhất định để tôi biết đâu.” Nữ sinh thở dài, vẻ mặt đầy tiếc hận, trong mắt Dư Châu, kỳ đây chính là khoe khoang, thực ra ta muốn khoe khoang chứ gì.


      “Tất cả mọi người đều nghe được phải , ta muốn biết?” Dư Châu bình tĩnh quét mặt qua bốn phía, mà khắp bốn phía cũng lần lượt cảm nhận lại cái lạnh gáy giống nữ sinh vừa rồi, tựa như cơn gió lạnh thổi qua, tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.


      “Nhìn qua đúng là rất muốn biết cảm giác đó.” Khóe miệng Dư Châu hơi nhếch lên, thịt mặt cũng bị chen thành đống, có xu hướng che hai con mắt .


      Phịch, tiếng, trong khi mọi người kịp phản ứng chú ý người con vừa giễu cợt Dư Châu, cả mặt đập mạnh vào bàn, nắm tay rất lớn của Dư Châu vẫn nắm chặt đặt lưng chừng giữa khoảng , dường như vẫn bốc khói.


      “Trong các người còn ai muốn thử?” Dư Châu thu hồi tay mình, thịt nhiều như vậy, cũng quá đau, có điều, mặt nữ sinh kia chỉ dùng từ đau đủ diễn tả nữa rồi, làm nữ lưu manh tỉnh Thiên Phù lâu, từ trước đến nay đều là chiếm tiện nghi người khác, muốn làm mất mặt, có cửa đâu!


      ta muốn biết mùi vị quả cầu lam thế nào sao, sẵn sàng miễn phí cho ai muốn thử, đáng tiếc, trong tay lúc này có cầu, chỉ có thịt, có lẽ, mùi vị cũng khác biệt lắm đâu nhỉ?


      Người bên cạnh sững sờ lắc đầu, nữ sinh kia đổ rạp mặt đất, khóe miệng nứt toác ra, nhưng cũng có ai dám đứng lên giúp câu, bởi vì, đúng là tự ấy khiêu khích muốn biết, hơn nữa chỉ lần, lần này được cảm nhận rồi, có lẽ, từ nay bọn họ cũng dám nhắc đến hai chữ cầu lam này nữa.


      “Mày…” ta cố gắng mở miệng, có điều, lời ra nhưng lại đứt quãng.


      “Sao, muốn cảm ơn, khỏi cần, tôi chỉ tốt bụng làm việc tốt thôi mà, dù sao Cá Kình công chúa chính là trung phong Nam Lăng đội, cầu lam của ta cũng khác mấy đâu, nếu như ai còn tò mò, tôi nhất định cố hết sức mình giúp đỡ.” Dư Châu mặt đổi sắc , cố gắng nhìn xuống cằm mình, ngày hôm qua nhàm chán xem qua hết bộ Stamdunk kia, đúng là bộ phim hài về hành động bậc nhất mà.


      Công chúa Cá Kình, xưng hô tệ.


      Nữ sinh mới bị đánh vào mặt trợn trừng mắt phen, biết là do vẫn bị hù dọa hay tức giận quá mức, trực tiếp ngã xuống bàn phun máu hôn mê bất tỉnh.


      Dư Châu nhàm chán ngồi tại chỗ lật sách, người khác lặng lẽ đánh giá , thoải mái cho người khác ngắm, mặt chính là để mọi người nhìn mà, lẽ để tự mình nhìn tự đả kích mình.


      tiết học thập phần nhàm chán, , căn bản cũng nghe hiểu được cái gì, sao, cho là giết thời gian , đứng lên, cảm giác cả phòng học như ít , đó là vì thể tích chiếm hơi nhiều.


      tới cạnh cửa sở, thân thể to lớn của chặn mảng lớn ánh sáng, có điều, bây giờ cũng ai dám rồi, tại cái gì cũng có, ngoài khí lực ra, nếu ai rãnh rỗi muốn thách thức giới hạn bản thân, rất vui vẻ phụng bồi.


      Phòng học bọn họ ở tầng , có lẽ cố ý sắp xếp vì Dư Châu, muốn dùng thân thể này chen lên cầu thang, biết chết mấy lần vì mệt đây.
      Last edited by a moderator: 16/5/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Em cực phẩm
      Editor: Kinh Thuế

      Thân hình to lớn đặc biệt làm người khác áp lực, lại xinh đẹp, tại có thể là xấu, vì vậy, chỉ cần nghiêm mặt lại thôi, mọi người đều nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn cực kì tức giận.

      Dư Châu lạnh nhạt nhếch môi, tệ, lần đầu tiên có tác dụng, từ nay về sau, khi gặp mặt cũng ai dám vậy nữa.

      Khi đứng trước cửa xe chỉ có thể nhận mệnh cúi xuống, thành quả cả ngày nay, lúc này đều muốn phun trào trôi hết, chui vào trong xe, quả thực muốn cảm tạ cái thân hình khổng lồ này mà. Ngày mai, đổi cửa xe , nếu , sớm muộn cũng có ngày, hộc máu vì nó.

      Bốn phái ngừng truyền đến từng tràng tiếng cười, Dư Châu quét mắt qua, tự nhiên nhìn thấy ba người con trai bước tới, tính cách khác nhau, khí chất riêng biệt nhưng, đều tuấn mỹ như nhau.

      Trong xe, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dường như có thể nghe thấy thanh nước miếng rơi mặt đất, cái trường học này đúng là đông nữ sinh.

      “Dịch, cậu có em đúng là cực phẩm.” Tả Tư Viêm nhìn chân mình, có chút dương quái khí , cậu còn chưa quên cái chân mình được phước lành ai ban tặng đâu, chân sưng lên, phải mất vài ngày mới tan được, sức mạnh của Bàn Tử, chỉ ở chữ lớn.dien/dan;’lequydon

      “Đúng vậy, Dịch, nhà cậu nhất định luôn cực kỳ náo nhiệt!” Vẻ mặt Gia Dật cười cũng cực kì quái dị, cậu mà lại bị người ta sắp bẫy, cho nên, sao có thể đứng ngoài được.

      Khóe môi Dư Dịch mím chặt, sau đó chậm rãi quay đầu lại.

      “Viêm, Đan Dật, nó là em tôi.” câu cảnh cáo, thành công làm cứng đờ nụ cười môi hai người kia, cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua Dư Dịch như vậy, Dư Dịch đối với Dư Châu, từ trước đến nay đều lựa chọn thái độ tự do chăn dê, con bé tùy tiện ăn cỏ, cho dù thứ ăn phải đều là rơm rạ. Nhưng giống thái độ cảnh cáo hôm nay, con bé là em cậu ta, họ Dư, dien,dan/lequydon cho nên, bọn họ có thể đùa nhưng tuyệt đối thể làm chuyện tổn thương đến con bé.

      “Dịch, chúng tôi đùa chút thôi mà.” Gia Dật vỗ bờ vai Dư Dịch, điều tiết khí đầy áp lực này, con ngươi dài nheo lại, cậu có cảm giác, những ngày vui vẻ này phải thay đổi rồi.

      Tả Tư Viêm ngậm miệng, gật đầu cái.

      “Được.” Cậu xong, xoay người bước . Có người này bảo vệ, bọn họ cũng chỉ có thể thu liễm lại thôi.

      Dư Châu tựa lên xe, nhìn bên ngoài, cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn, cửa xe mở ra, người từ ngoài ngồi vào, tay lơ đãng đặt lên trán .

      “Châu Châu, hôm nay em rất lạ, có chuyện gì dấu sao? “ thanh ôn nhu lại dấu được chút ảm đạm trong lời . Có lẽ là do trước kia thiếu quan tâm em này, bây giờ, với cậu cũng bắt đầu có khoảng cách, là loại khoảng cách cách nào vượt qua.

      Dư Châu nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn, toàn thân nặng nề đặt tựa lên xe, dù sao xe chỉ cần di chuyển được là đến nơi, cũng muốn thể trọng của mình phá hư xe.
      P/s: truyện được đăng sớm nhất tại ******************* bởi Kinh Thuế.

      Chương 29: Quên
      Editor: Kinh Thuế

      Dấu , đương nhiên là, còn chưa có quên đâu, ngày đầu tiên nhìn thấy trong mắt ấy đều là châm chọc, cho dù bây giờ, thay đổi nhiều, dù là quá thất vọng hay người vô năng, đều còn quan hệ với nữa, bởi vì trong mắt , thể tin tưởng người khác, đời này, , chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

      “Châu Châu, từ trước đến nay em chưa bao giờ lên xe trước cả.” Dư Dịch thấp giọng, vẫn nhìn Dư Châu, thay đổi, ngay cả Viêm cùng Đan Dật đều nhìn ra, cậu là trai mà còn nhận thấy được như vậy cũng quá thất bại rồi.

      trước kia ngừng theo đuổi mấy người kia, mặc kệ người ta có mặt lạnh hay để ý, có khi cũng làm cậu tức giận, cũng là đau lòng, cho đến khi cậu triệt để thất vọng.

      Vì vậy, quan tâm tới cũng ngày càng ít , cho đến khi cậu nhận ra cũng từng bước mất em duy nhất này, khi còn bé, cậu cũng thường ôm mập này, trước kia, tất cả mọi người đều hâm mộ cậu có em đáng dễ
      [​IMG]
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31 : Vũ hội nhàm chán

      Editor: Kinh Thuế

      “A, quên.” Dư Dịch xấu hổ cười cười, kỳ , cũng tốt, những chỗ kia, con bé , chỉ là…

      “Châu Châu, đây, em từ từ chạy .” Dư Dịch trực tiếp đến bên cạnh , mà Dư Châu chỉ đơn giản vẫy tay chào cái.

      nhanh , đứng đây chặn đường à.

      Đan gia, đèn tường xanh lam thủy tinh trong suốt, đôi nam nữ cực xứng đôi nam phi phàm nữ xinh đẹp, người con trai thân âu phục nghiêm chỉnh, bên cạnh là mặc lễ phục tinh xảo, có mỹ lệ, có hoạt bát, lại trầm ổn, hay lạnh lùng, mỗi người điểm riêng biệt đều là những gương mặt trẻ tuổi nhưng lại có vẻ thành thục lõi đời.

      Dưới ánh đèn, vài người con trai đặc biệt được người khác chú ý, tựa như mọi ánh đèn đều chiếu tập trung lên người họ.

      Tả Tư Viêm nâng ly rượu, khóe môi vẫn luôn lộ ra nụ cười vui vẻ mê hoặc, con ngươi màu hổ phách sạch lại lóe lên hàn ý kinh người.

      Đan Gia Dật nhàm chán nhìn quanh người nơi này, đúng là nhàm chán mà, vũ hội như vậy, dù do đích thân cậu mở, nhưng, nếu có thể, cậu tình nguyện ôm chăn gối ngủ còn hơn tiếp tục ngồi ngốc chỗ này.

      Dư Địch tùy ý ngồi cạnh ghế, tay xoay tròn chén rượu, bọn họ đều là trời sinh quý tộc, đối với những vũ hội như vậy đều là bài tập bắt buộc, tại vẫn còn tốt, sau này mới gọi là đáng sợ. Đây là trách nhiệm của bọn cậu cũng là nghĩa vụ phải thực .

      Bên cạnh là Thẩm Vũ thân thuần trắng như công chúa, vẻ mặt ngượng ngùng, hai chân trắng mịn lộ ngoài, dưới ánh đèn, dường như trở nên trong suốt, đặc biệt mỹ lệ. đỉnh đầu còn mang vương miện khảm kim cương.

      “Ồ, đây phải là tác phẩm mới nhất của đại sư châu báu Phương Lâm Na sao, vừa mới tung ra bên Pháp mà Sâm ra tay đúng là rộng rãi nha.” Tả Tư Viêm đầy thâm ý nhìn vương miện đầu Thẩm Vũ , thanh mặn nhạt, đặc biệt có từ tính, cậu là con lai giữa Trung và Pháp, người Pháp trời sinh lãng mạn, có điều, cũng chỉ biểu tượng trưng ra bên ngoài thôi.

      “Nhà cậu ta nhiều tiền tiêu hết.” Gia Dật nhàm chán ngoác miệng ngáp, tựa người lên chiếc bàn phía sau, cảm thấy cả eo đều đau nhức, vũ hội so với trong tưởng tượng nhàm chán hơn rất nhiều, luôn cảm thấy thiếu rất nhiều thứ, đặc biệt là niềm vui.

      “Viêm, cậu có cảm thấy hôm nay rất chán ?” Gia Dật duỗi tay gõ mặt bàn, bởi vì có nhạc nên loại nhịp điệu thanh này chỉ có mình cậu thưởng thức, có tiết tấu thanh, có điều, vào trong tai người khác là loại thanh vỡ vụn khô khốc.

      “Nhàm chán, bởi vì thiếu người nào đó.” Tả Tư Viêm vừa từ chối đến làm quen, xoay người nhìn vẻ mặt rảnh rỗi của Dư Địch.
      Last edited by a moderator: 24/5/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :