1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ lưu manh trọng sinh ngoài ý muốn - Hạ Nhiễm Tuyết (55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: hay đại mạo hiểm.

      Editor: Kinh Thuế


      “Chúng ta cùng chơi trò chơi .” Dư Châu đứng tại chỗ, hai ngón cái trỏ xoa xoa, lông mày nhướn cao. Có chút kỳ quái khó hiểu lại thêm chút tà khí.


      “Được, tớ thích nhất là chơi trò chơi, mà chơi trò gì?” đặc biệt đơn thuần, trực tiếp quên mất hỏi cái gì.


      hay đại mạo hiểm. Trò chơi tất cả mọi người đều thích.”


      “Tốt.” càng hưng phấn gật đầu cái.


      “Vậy tôi hỏi trước, cậu là ai?” Dư Châu nhìn chằm chằm vào cặp của ấy, bỏ qua chút cảm xúc nào, hai mắt trong suốt đơn thuần, có thể nhìn thấu được nội tâm, như vậy chút vấy bẩn. Người quá mức sạch cũng dễ dàng nắm bắt hơn.


      Nữ sinh cũng cong môi lên buồn cười: “Cậu phải biết rồi sao? Sao còn muốn hỏi?”


      “Lời lòng.” Dư Châu khẽ lắc lắc tay, sâu dưới ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thích cùng người như vậy tiếp xúc, bởi vì, rất nhàng.


      “Tương Tư.” nghe lời, đành thành trả lời.


      Tương Tư à, Tương Tư.


      “Chúng ta có quan hệ thế nào, lời lòng.” Dư Châu lại hỏi, mà cũng chỉ cần hỏi, cần đổi lượt với Tương Tư.


      “Chúng ta là bạn bè, bạn bè tốt nhất, lớn lên cùng nhau từ , bạn thân nhất.” Tương Tư trợn mắt, cảm thấy mấy vấn đề ấy hỏi kỳ quái.


      “A, bạn bè.” Dư Châu cười gật đầu, ra, vẫn có bạn bè, có điều, đúng là tệ lắm.


      “Tôi là loại người nào, lòng.” Dư Châu tiếp tục hỏi, có điều thực muốn tìm vật gì đó có thể ngồi xuống, luôn cảm giác đôi chân thịt này hết chống đỡ nổi thân thể khổng lồ này rồi, quả rất vất vả, thực ra, bây giờ có nằm tuyệt đối ngồi, có thể ngồi tuyệt đối đứng, coi như phải đứng cũng phải tìm cây cột dựa vào mới được.


      Mà Tương Tư lại cúi đầu suy ngẫm chút, dường như có chút khó xử.


      “Lời lòng.” Dư Châu nhắc nhở. Cặp mắt cũng đảo qua tia sáng, có lẽ, hôm nay biết được chút vấn đề, đề xem có thực phù hợp . Nếu , cũng biết làm sao để giải thích quá khứ nhớ được của Dư Châu đây.


      “Bạn rất béo.” Tương Tư suy nghĩ nữa ngày, tựa hồ cực kỳ khó khăn mới được ba chữ kia.


      Dư Châu cúi đầu nhìn xuống, là người đều biết, có mắt đều thấy .


      “Còn gì nữa ?” Con mắt híp lại nhưng lại linh hoạt hơn bình thường rât nhiều, có điều, bởi vì rất nhiều thịt, lại chen chúc chỗ nên cũng nhìn mặt .


      “Háo sắc.” Tương Tư lại ngẫm nghĩ, phun ra hai chữ.


      “A, có thể hiểu.” Khóe mắt Dư Châu co rút phen,, bởi vì có quá nhiều thịt lại càng trông ràng hơn. Quả nhiên, háo sắc.


      “Còn có.” thanh của lại càng bình tĩnh, tựa như hỏi người khác, kỳ , vốn là người khác, chỉ về thân thể lúc còn sống khi trước thôi, có điều, nay điều khiển khối thân thể này, Dư Châu cũng là .


      “Bao cỏ (ngu ngốc, bị thịt).” Tương Tư trả lời lần này vô cùng dứt khoát, đại khái là do vẻ mặt của Dư Châu vô cùng bình tĩnh. Cho nên, cũng chỉ là trò chơi thôi mà.


      Bàm Tử, háo sắc, bao cỏ. Sau chữ, chính là khái quát về Dư Châu.


      đúng là cực phẩm mà.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 23: Hồ ly

      Editor: Kinh Thuế

      Dư Châu nhếch môi, trách được, trách được mọi người ở đây đều có can đảm như vậy. ra, kẻ ngu xuẩn mà.


      "A, đúng rồi! Dư Châu, trai tớ sắp đến, phải trước đó vài ngày cậu luôn nhờ tớ giúp đỡ sao?" Tương Tư nghĩ đến đều gì, nhanh chóng nắm bàn tay thịt của Dư Châu. Có điều bàn tay bé của ấy chỉ có thể kéo được nửa cái tay Dư Châu mà thôi.


      Ngón tay mượt mà láng mịn như ngọc, đặt bên cạnh cái tay heo kia đúng là cảnh giới, nhìn quả thất quá khác biệt.


      " trai cậu là ai?" lần đầu tiên Dư Châu nghe được người như vậy. cũng , trong cuộc sống thường ngày có Tả Vư Viêm. Chính là tên bị giẫm cho sưng chân, còn có Kính Nguyệt Dạ chính là tên khốn dùng cầu lam đập vỡ đầu . , đó là đầu Dư Châu, còn có người khác sao? Chỉ là biết, trai Tương Tư tên gì, phải kêu Tương Ái gì đó chứ? Chỉ hi vọng cha mẹ bọn họ có chút trình độ đặt tên, đặt mấy cái tên kỳ quái đó.


      "Trí nhớ của cậu đúng là tốt mà!" Tương Tư liếc cái. " trai tớ là Gia Dật, so với trai cậu cũng kém chút nào nha!" Vẻ mặt Tương Tư đầy kiêu ngạo, hiển nhiên rất sùng bái vị trai này.


      thua kém Dư Dịch chút nào sao? Ai biết là cái dạng gì? , bây giờ có chút hứng thú nào, ngắm cảnh đẹp còn thú vị hơn là ngắm trai đẹp.


      "Mau nhìn, kia chính là trai tớ!" Tương Tư chỉ thiếu niên trẻ tuổi đứng trước bọn họ. Dư Châu nheo hai mắt thành đường chỉ do thịt chen chúc nhìn chằm chằm người phía trước.


      "À. . . . . . " Chỉ có dàn chữ a có tiếp nữa.


      Quả rất tuấn tú, con mắt hé ra đồng tử ánh kim, cả người thon dài lại chói mắt. Con mắt xếch, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, khiến cho người khác có xúc động muốn gặp cắn nó, muốn nếm thử xem đó là loại cảm giác gì, lại thêm nụ cười ôn nhu. Chỉ là, chỉ cần ta dùng mắt lão làng như hồ ly để nhìn người là được.


      Hồ ly, con hồ ly. Hơn nữa là con hồ ly đột lốt người.


      đứng im tại chỗ, có ý muốn động đậy.


      "Gia Dật, trai tớ! Tớ trịnh trọng giới thiệu với cậu lần nữa!" Trong mắt Tương Tư sớm nổi bong bóng hạnh phúc, ngừng bay đến bên tai Dư Châu, từng bóng rồi nổ tung.


      Gia Dật, cái tên tệ. Chậm . . . . . .


      Đan, đan. . . . . . họ Đan


      "Cậu họ gì?" nhìn Tương Tư hỏi, dường như mình lại hỏi vấn đề cực kỳ ngu ngốc.


      Tương Tư làm như có chút ngượng ngùng cười cười. Sau đó cúi đầu, chân giẫm giẫm chân mình.


      "Họ Đan!"


      Tốt, rất tốt, Dư Châu quả thực bội phục cha mẹ nhà ấy!


      Tương Tư, Tương Tư đơn phương. Từ này đầy ý vị.


      "Dư Châu!" Đại soái ca kia rốt cuộc chú ý đến tồn tại của bọn , là vô tình hay cố ý. Dù sao dáng người nổi bật như vậy cực kỳ gây chú ý. Người khác nhìn thê snafu cùng lắm là hình cầu, chính là hình lập phương.


      "!" Tương Tư vẫy tay với Gia Dật, biết Gia Dật cùng đám nữ sinh bên cạnh điều gì khiến họ cười duyên ngừng, lại như vô ý nhìn sang Dư Châu.


      Dư Châu thản nhiên nhìn cậu ta, cảm thấy quang mang hồ ly trong mắt cậu ta lóe lên, là quá chói rồi!


      Gia Dật chậm rãi qua đứng đối diện . Lúc này, Dư Châu mới ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt gian xảo như hồ ly của người con trai này. Có lẽ đeo mắt kính là để che giấu đôi mắt quá mức khôn khéo này.


      "Sao vậy, nhìn thấy Dật ca ca phải em nên vui vẻ sao? Buổi tối nhà có mở tiệc, để Tương Tư dẫn em đế nhé, nhớ mặc lễ phục đó. nghĩ Tiểu Trư mặc lễ phục hồng nhất định rất đáng !"


      Dư Châu lẳng lặng nghe, khóe môi khẽ nhếch lên, đầy châm biếm mà cũng ai nhìn ra đáy mắt lóe lên chút đùa cợt.


      hổ là trai của Đan Tương Tư, quả là làm thất vọng. Quả nhiên là người ngu ngốc, mặc lễ phục sao? Với dáng người như của Dư Châu, ta muốn chính là để làm trò tiêu khiển cho mọi người. xin lỗi, cũng chưa ngốc đến mức làm vật trưng bày như vậy!


      "Tiểu Trư, thế nào? Buổi tới nhớ dẫn trai em theo nữa!" Gia Dật , trong mắt tựa hồ xuất chút ác ý. Bây giờ Dư Châu cũng hiểu được, ra là vì Dư Dịch.


      Kế hoạch của ta cũng tốt, còn muốn gọi trợ thủ cùng hành động.


      "Được, Gia Dật ca ca!" ép mình nở nụ cười, cười đến tim phổi.


      "Được, tốt lắm! Vậy chờ em đấy!" Gia Dật nheo đôi mắt lại, nhìn đến kiên nhẫn lên trong mắt .
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Phong Vũ Yên, Tuyết LiênMaruko Rùa thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: đến đây

      Editor: Kinh Thuế



      Dư Châu đột nhiên tiến về phía trước bước, thân thể khổng lồ cũng lựa theo thế đó đổ ập xuống Gia Dật, mà Gia Dật bên cạnh có gì bám víu cũng ngã xuống đất. Dư Châu nắm bắt cơ hội, duỗi phần thịt thừa ở chân của mình, đặt chuẩn chính giữa hai chân Gia Dật.

      Phịch tiếng, tất cả mọi người trừng mắt há hốc miệng nhìn màn này.

      Gia Dật chống tay ngồi đất, kính mắt rơi xuống dưới chân, cặp mắt kia lộ ra quả nhiên vô cùng giống hai mắt của hồ ly.

      “A, Đa Giật, muốn ngồi chuyện với Dư Châu sao, tiếng là được, cần đụng tay đụng chân đâu.” Dư Châu phía sau đột nhiên ra câu như vậy làm cho người ta hộc máu mà.

      che kín mặt mình, thịt mặt thỉnh thoảng còn nhúc nhích rung động, quả thực giống như khóc.

      Người xem nhìn trái ngó phải vẫn bọn họ làm cái gì.

      .” Khóe miệng Đan Tương Tư có rút, mà thân thể Dư Châu cũng cúi xuống, mặt béo đặt bên cạnh tai Gia Dật, tư thế thâm mật như vậy, khiến cho tất cả mọi người muốn nghiến răng nghiến lợi.

      quá mập, cho nên, động tác loại này cũng được duy trì trong thời gian dài, cứ như vậy, bắt đầu cảm thấy hô hấp cũng khó khăn rồi.

      nhếch môi, dùng lượng chỉ có hai người nghe thấy : “Nếu tôi là , tôi tình nguyện quay tốt đẹp cũng nguyện ý đụng vào bức tường thịt, có điều hiển nhiên là loại thứ hai.”

      xong, bò dậy, để ý đôi mắt phượng nghiêng nghiêng lóe lên tia sáng tỏ của Gia Dật, Dư Châu rũ rũ quần áo người, nặng nề bước về phía trước.

      Gia Dật mình ngồi đó nhìn bóng lưng Dư Châu, đôi mắt trầm xuống, thậm chí quên mình vẫn ngồi đất.

      Dư Châu dường như thay đổi, còn là bộ dáng trước kia nữa, chẳng lẽ quả cầu lam đánh trúng khiến đầu con bé thông minh lên sao?

      Cậu tùy ý đứng dậy, phủi bộ quần áo của mình, động tác tao nhã có nửa phần chật vật.

      , sao có thể đối xử như vậy với Dư Châu?” Đan Tương Tư trừng mắt nhìn Gia Dật, giống như cậu là tội nhân, Gia Dật chỉ có thể nhận lấy ánh nhìn tức giận của , kỳ , cậu mới bị oan được . Bởi vì, cái gì cậu cũng chưa làm.

      Nhưng mà, bây giờ cậu có ra, người khác cũng tin tưởng, trong đôi mắt tất cả mọi người, Dư Châu chính là bao cỏ, đần đần đáng xấu hổ, nên nếu con bé ấy có tâm cơ, phỏng chừng mọi người sẵn sàng tin tưởng mặt trời mọc từ phía Tây còn hơn.

      Có điều, đúng là thú vị mà, biết gây hứng thú.

      Lấy di động từ trong túi xách ra, khỏi nơi đó, chút nào để ý mọi người vẫn ngây ngốc nhìn.

      tới cạnh thân cây, cậu nâng mắt kính lên đeo vào như cũ, cảnh sắc trước mắt cũng chút biến hóa. Vẫn như cũ nhìn tinh tường.

      Đúng, mắt kính của cậu là kính độ, thị lực của cậu vẫn tốt, chỉ là có thói quen che giấu mới đeo. Có lẽ, cũng là cậu cảm thấy như vậy đẹp trai hơn.

      “Sâm, cho cậu tin, con bé đến đây.”

      Cậu chuyện rất lâu, thời gian sau mới cúp điện thoại, dựa cả người lên cây.

      Dư Châu a Dư Châu, lần sau gặp mặt, biết em mang lại cho tôi chuyện gì nữa nhỉ, có điều, hy vọng đừng làm tôi quá thất vọng.

      Đặt di động trong túi áo khoác, khóe môi cậu nhếch lên, lại là bộ dáng công tử ưu nhã.

      Vô hại và ôn nhu.
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :