1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ lưu manh trọng sinh ngoài ý muốn - Hạ Nhiễm Tuyết (55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Bắt đầu giảm cân
      Editor: Kinh Thuế

      “Tiểu , em đến rồi.” Dư Dịch khẽ nở nụ cười, Tả Tư Viêm cười theo, Kính Nguyệt Sâm mặt đen đặc cũng bình tĩnh lại rất nhiều.

      Còn Gia Dật vẫn gục mặt bàn, chỉ cần cậu ta đói, cái gì cũng có tinh lực quan tâm.

      Nếu đời này còn có nữ sinh có thể hợp với tính tình bọn họ thể nghi ngờ chính là nữ sinh này, Thẩm Vũ , gia thế bình thường, nhưng lại có thể vượt lên tất cả học sinh dẫn đầu ban quý tộc.

      “Chào mọi người.” Thẩm Vũ khẽ cúi đầu chào, bên môi luôn nở nụ cười vui vẻ tươi tắn, có thể vào học ban quý tộc, đương nhiên có phẩm chất độc đáo đặc biệt riêng, học tập, tướng mạo, còn có dáng người, đều là trong vạn người mới có người, có điều cũng phải tiểu thư chân chính như những người khác trong ban quý tộc, có gia thế vượt trội.

      “Chúng ta trước, quấy rầy hai người.” Dư Dịch đứng lên, vẫy tay với Tả Tư Viêm, còn ngừng nháy mắt với cậu ta, phải tên này nghiện xem chuyện vui chứ, trong này đủ sáng, cần cái bóng đèn khác làm tăng độ nóng lên đâu.

      Tả Tư Viêm để ý ôm hai tay trước ngực, môi khẽ nhếch.

      Cậu đứng lên, chờ Dư Dịch cùng, bước nhanh hơn. Đương nhiên, còn túm cổ áo kéo Gia Dật ra cùng. Vừa túm vừa nâng cậu ta ra ngoài.

      Kính Nguyệt Sâm hơi nâng tầm mắt lên, nhìn bóng lưng Tả Tư Viêm vội vã rời , mặt đất truyền đến từng tiếng giậm chân mạnh, cho đến khi cửa đóng lại, ngăn cách tất cả hai bên.

      Lúc này, phòng học lớn như vậy chỉ còn hai người họ.

      Thẩm Vũ yên lặng ngồi xuống cạnh, hiển nhiên có chút hồi hộp, Kính Nguyệt Sâm ngẩng đầu, môi nở nụ cười hoàn mỹ, khuôn mặt vốn lạnh nhạt thoáng chốc cũng nhu hòa rất nhiều.

      Ánh lam lóe qua bên tai cậu, tóc gió khẽ bay bay, hoa tai hình giọt nước màu lam cũng khẽ đung đưa theo nhịp.

      Dư Dịch tựa người lan can, đứng bên cạnh là Tả Tư Viêm, bình thường cậu ta luôn tùy tiện, bây giờ lại mang bộ mặt như có tâm nặng nề.

      Còn Gia Dật sớm chạy tới chỗ ăn uống, tên kia mà đói bụng ăn gì vào cái gì cũng làm.

      Dư Dịch xoay người, tại người cậu dien/.dan;le’quydon phải chịu nhiều sức ép lắm rồi, chỉ chuyện của mấy người bọn cậu đủ đau đầu lắm rồi bây giờ còn thêm cả chuyện em cậu nữa, biết cách làm đầu cậu đau muốn nổ mà.

      Xoa bóp trán mình, đôi mắt hoa đào chợt lóe lên, biết bây giờ Châu Châu làm gì? Đúng là em khiến người ta đau đầu.

      Trong căn hộ của Dư gia, lúc này, tại hoa viên của nhà, Hứa Nhu ngạc nhiên há hốc mồm nhìn người thỉnh thoảng lại sượt qua trước mặt mình.

      “Châu Châu, dừng lại con, đừng chạy nữa, nhìn con mệt rồi kìa.”

      Dư Châu lắc lư thân thể của mình, thịt đùi chen chúc cọ xát nhau, dùng sức lau mồ hôi nhễ nhại trán, nửa giờ rồi, phải kiên trì thêm nửa giờ nữa mới được, nếu , giảm cũng phải là mỡ, nếu giờ dừng lại đạt được gì, lại tiếp tục phì ra.

      bây giờ chỉ cần nghe thấy cái chữ béo thôi, là lại có loại xúc động sôi trào lên, càng ngày càng béo là muốn lấy mạng lần nữa phải ?

      chính là nữ lưu manh, phải là Bàn Tử, đây chính là vũ nhục xúc phạm nặng nề với .

      Mà Hứa Nhu đứng bên cạnh ngừng lại, có điều cũng thể làm gì lại nhịn được lo lắng, nửa giờ trước, Dư Châu đưa ra quyển sách, đó viết những tác hại khi mập mạp khiến bà càng thêm kinh hãi, bây giờ, ngay lúc này nhìn Dư Châu vận động như muốn sống nữa, , bà rất muốn ngăn cản, có điều chỉ cần nghĩ đến nội dung quyển sách kia, ngay cả dũng khí để mở miệng bà cũng có.

      Bà cũng cảm thấy con béo có gì xấu, chỉ là nhiều thịt hơn chút thôi mà, bộ dáng rất tốt mà, mềm mềm, như vậy trông mới khỏe mạnh chứ, có điều, bây giờ phải là, ai…

      Bà thấy tiếc con quá , sau này mập nhéo được nữa.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Người trông coi
      Editor: Kinh Thuế

      Bà lau nước mắt, quay vào nhà, con cần bà nữa, bà đúng là người mẹ thất bại mà.

      Dư Châu nhìn thấy có chút bất đắc dĩ, đôi lúc thở phì phò, nhìn vẻ mặt tủi thân của Hứa Nhu liền đoán được bà nghĩ gì, có điều, bây giờ có tâm tình dỗ dành bà được, muốn giảm cân thân thể béo phì này trước rồi sau, cũng phải vì muốn theo đuổi xinh đẹp, chỉ hi vọng mình cần cước lại nghỉ bước, còn có thể bị ngã xuống bất cứ lúc nào, ở đây khá tốt, đều là đất bằng nhưng bên ngoài tất nhiên được vậy, muốn vì béo mà thể di chuyển.

      Nửa giờ lại qua, mệt chết được, toàn thân trê dưới đều là mồ hôi, biết lần này có giảm được chút mỡ nào .

      Tựa vào cây, mồ hôi trán ngừng chảy xuống, sau đó nhờ gió thổi khô rất nhanh, quẹt tay lau chút mồ hôi, lại kéo vòng cổ hình giọt nước kia ra nhìn.

      “Ngươi theo ta xuyên qua phải ?” Hai mắt bị thịt chèn ép thành bé lại, chỉ hở ra khe , bên trong sóng mắt nhu hòa, sạch trong trẻo làm người ta nghĩ đến Thiên Sứ.

      Có vẻ, nếu là Thiên Sứ, chắc cũng rớt mặt đất rồi, mới có thể biến thành cái bộ dáng này, có thể hình dung bằng bốn chữ vô cùng thê thảm.

      cất kỹ lại vòng cổ, nghỉ ngơi chút rồi chuẩn bị tắm rửa thân đầy thịt này, có lẽ thân thể này ngủ mê rất lâu nhưng vẫn giữ lại số thói quen tiềm thức, nếu có được những thói quen này, có lẽ, bị thế giới này vứt bỏ mất.

      tuyệt đối làm loại người đó.

      Nâng từng bước chân nặng như chì bước , về gian phòng của mình, có chút chán nản nhìn gian phòng công chúa kiểu phương Tây được trang hoàng toàn bộ là màu hồng, khóe mắt khẽ hạ xuống, quên , tính cách Dư Châu cũng thể đột nhiên thay đổi, có điều, thay đổi rồi, có lẽ, phải thay đổi, mà do thân thể này bây giờ người khác. người còn thân thể, chỉ còn lại tên. là Tiểu Mộc, nữ lưu manh ghê ghớm nhất Thiên Phù tỉnh, nữ ác bá.

      Khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt tự giễu, kéo cửa phòng tắm ra, phòng tắm siêu lớn, cái này là đặt riêng cho thân thể của mà làm, tuy rất béo diendan,lequydon nhưng thể nghi ngờ, thân thể này được cưng chiều như công chúa, công chúa chân chính.

      Công chúa béo cũng vẫn là công chúa, công chúa, con hoàng đế, được dặc ân đãi ngộ ra sao, bây giờ cảm nhận được.

      Nước thể rửa sạch phía dưới, cúi đầu, thở dài hơi, thân thể này, quả nhiên là lợn, biết khi nào có thể gầy xuống, dường như đây là công trình vô cùng to lớn.

      Tắm rửa xong, cảm thấy thân thể mình thoải mái dễ chịu hơn nhiều, nguyên nhân có lẽ do chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng mà phần bắp chân đau gần chết đây, Dư Châu đúng là chưa bao giờ vận động nhiều, cho nên thân thể này ngoại trừ ăn ra chính là ngủ, sao có thể mập được chứ? Phải biết rằng, thân thể như giờ phải gấp ba lần so với thân thể trước kia.

      Trong phòng khách Dư gia, mình Dư Châu ngồi chiếc sô pha cực đại, còn ba người khác, cha mẹ , trai ngồi ở bên còn lại.

      Xem , cùng là sô pha, vì cái gì ba người kia có thể ngồi cùng chỗ còn chỉ có thể đơn độc ngồi mình.

      Cho nên, đãi ngộ ở nhà này, phải người bình thường có thể đến hưởng thụ.

      Thân thể khẽ nhúc nhích, đầu như muốn trùng xuống, bởi vì lại nghe thấy thanh kèn kẹt có chút quen thuộc từ sô pha truyền đến, phải là, mọi người chợt chăm chú nhìn sang , có thể cần phải là.

      muốn bị mất mặt trước mặt mọi người nữa đâu, vội vàng nhanh chóng nhảy dựng lên.

      “Châu Châu, em cần lo lắng, sô pha rất chắc chắn, bị sụp đâu.” Dư Dịch như nhìn thấu, đôi mắt hoa đào híp lại, ý cười lan ra cả trong mắt.

      Sao đến bây giờ cậu mới biết, em cậu có thiên phú khôi hài như vậy.

      mặt Dư Châu chảy xuống ba đường hắc tuyến.

      vừa cẩn thận dè dặt đặt mông thân thể béo này xuống vừa yếu ớt dò xét động tĩnh, quả nhiên, sô pha phát ra tiếng kèn kẹt nhưn cũng có dấu vết sập.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: muốn làm heo nữa
      Editor: Kinh Thuế

      hung dữ trợn mắt nhìn Dư Dịch, tên này còn nhìn cười nháy mắt hai cái, trong nháy mắt, hoa đào bay loạn, có điều, Dư Châu cũng nhanh chóng nhíu chặt lông mày phòng hộ, hoa đào bay tới đâu diệt tới đó, cánh hoa rất nhanh tà tà rớt đất.

      phải, đối với con trai đào hoa có hứng thú, hơn nữa người này còn là trai ruột của , cũng chưa tới **tình trạng đó, huống hồ người thanh niên thích ở ổ chuột này, càng có cảm giác gì.

      Dư Dịch cười khan vài tiếng, cậu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Dư Châu cách khó hiểu, vừa nãy cậu nhìn nhầm rồi sao, dường như thấy được trong mắt Dư Châu khi nãy loại thái độ coi thường.

      thể nào, chắc chắn là nhìn nhầm rồi, đôi mắt của em cậu, so với trước kia cảm thấy hữu thần hơn rất nhiều, cậu nhìn lại, Dư Châu cố gắng dùng sức dồn thịt lên hai vùng mắt, khiến hai mắt vốn nay thành đường sợi chỉ.

      Nhìn , xem , xem có thể nhìn ra cái gì.

      “Châu Châu, bác sĩ con khỏe lại, từ mai có thể học rồi con rất vui đúng ?” Phòng khách vốn yên tĩnh, lúc này vang lên thanh vui vẻ của Hứa Nhu.

      Dư Châu có chút sửng sốt, Dư Dịch cũng bất ngờ theo.

      Muốn học.

      Muốn học?

      Tại sao phải đến trường? Dư Châu nắm chặt bàn tay lại, ông trời ơi, sao lại để đến trường, bao giờ tiếp xúc với việc học hành, làm sao bắt chước được thân thể này đây.

      Dư Dịch cũng tiếp tục vỗ trán mình, bắt đầu từ ngày mai sao.

      “Châu Châu, có phải biết sắp được học nên vui mừng , con yên tâm, mẹ chuẩn bị cho con trở thành tiểu công chúa xinh đẹp nhất.” Hứa Nhu bên tự , Dư Châu lại lặng lẽ đứng lên, dùng tốc độ thể tin nổi chạy ra ngoài.

      Đến trường, đến trường, tình huống này là gì đây, lớn như vậy, cũng chưa từng được học, đóng chặt cửa phòng, cùng lúc đó , mắt cũng rưng rưng. ra rất muốn được đến trường, càng hâm mộ được đến trường. biết đây là loại cảm xúc gì. Chờ mong cũng là chua xót.

      lau nước mắt, đứng lên, thỉnh thoảng xoay lắc vùng thể phân biệt được đâu là eo của mình nữa, muốn hóa bi phẫn thành động lực, nhanh chóng giảm béo rồi tính sau.

      Lúc này, cánh cửa khẽ mở ra khe , Dư Dịch nhìn động tac lắc lư thân thể của Dư Châu, cậu ngạc nhiên mắt chớp chớp, hiểu em làm gì.

      Có điều việc đến trường ngày mai phải tìm cơ hội chuyện với em ấy lát mới được.

      Cái chức trai cậu làm này cũng cơ cực quá .

      Lắc đầu, cậu quay trở lại phòng mình, có điều, lúc này đèn được bật lên, ở đèn là do cậu quen thuộc, chỉ là theo thói quen lần tìm mà thôi.

      Bây giờ, nhìn căn phòng được ánh đèn chiếu sáng, ít nhiều càng nhìn càng thấy giống, động chuột .

      Cái gì, vậy cậu là chuột sao? có ai gặp con chuột nào đẹp trai như cậu chưa? Châu Châu lại dám đả kích cậu.

      Buổi sáng, Dư Dịch ngồi xe, thỉnh thoảng ngắm nhìn vẻ ngoài của mình, nán lại lúc này tuyệt đối gặp vẻ ngoài đả kích của Dư Châu, mẹ cậu ở nhiều lĩnh vực là thiên tài.

      Dư Châu cũng nhìn chằm chằm vào đồng phục người mình, đây là quần áo làm theo cầu, màu trắng tinh khôi, mũi kim vô cùng khéo léo, ngực là phù hiệu hình mây màu trắng bạc, viết chữ, Tuyệt. Cái loại vẻ đẹp tự nhiên mà cao quý này, trang phục này, là quá tốt, có điều cũng phải xem nó mặc người ai.

      Nếu khoác quần áo lên con heo, có đẹp đến mấy cũng hỏng. Cho nên, chắc chắn trang phục này bị làm hỏng. Còn có cái gì mà bít tất chân, dài lại cong cong, cái này có thể vừa chân sao?

      Vốn đủ xấu rồi, mặc như vậy lại càng xấu hơn.

      là xấu muốn chết, mặc ra cho người khác trêu chọc mà. Giống như chân của , xấu còn chưa muốn cho người khác xem.

      Cho nên, cởi váy ra, cũng lấy con bướm Hứa Nhu cài đầu xuống, con heo lại còn thắt nơ bướm, ngại người khác chú ý thấy mình sao? để ý đến vẻ mặt há mồm trợn mắt của Hứa Nhu, thẳng ra ngoài.

      Từ nay về sau, cuộc đời của Dư Châu cũng là dien./danle!qu,\don của , vậy nên, muốn quay trở về chính mình ngày xưa.

      Mà việc đầu tiên muốn làm, chính là.

      Tuyệt đối muốn làm heo nữa.

      Dư Dịch nhìn chăm chú vào thân thể mập mạp đến gần kia, đúng là dễ làm người khác chú ý, bởi vì thân thể to lớn, chiếm chỗ cũng nhiều hơn. Có điều, hôm nay thay đổi chút, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Cảnh cáo
      Editor: Kinh Thuế

      có những trang sức vướng víu rối loạn, có nơ con bướm, váy khiến cho em trở nên bình thường hơn rất nhiều, đương nhiên so với bình thường bây giờ trông ổn nhất, ít nhất làm mọi người chú ý đến con bé nhiều nhất, nếu , cái con bé nhận được cũng chỉ là những giễu cợt trêu chọc. Tuy nhiên đấy cũng phải điều quan trọng nhất, bởi vì em này của cậu hiển nhiên hiểu hàm ý của những điều đó.

      Con bé luôn có những suy nghĩ kỳ quái, luôn tin tưởng mình đẹp, đẹp đến mĩ miều. Thực ra, cũng biết những người khác gọi mình thế nào sau lưng, công chúa bị thịt.

      Đúng vậy, em của cậu là công chúa, mặc dù bị người khác gọi thêm bị thịt, cậu làm trai. Có khi, cậu thực muốn quăng em mình xuống sông thả trôi, phải vì ngại làm mất mặt, mà bởi vì, em cậu quá ngốc nghếch, như vậy, thực ra, làm cho cậu rất đau lòng.

      Mỗi lần nhìn bị người chế nhạo, bị người khác biến thành đồ ngốc mà chơi đùa, cậu thực có cách nào giữ được bình tĩnh.

      Dư Châu cố gắng ngồi vào trong xe, hoàn hảo, có thể ngồi được trong xe, bằng cả thân hình thịt này bị nhồi nhét thành bộ dáng gì, mà trong nháy mắt sau khi ngồi vào, cảm thấy như toàn bộ sức nặng đều dồn ở chỗ ngồi sau xe, lái xe lau mồ hôi lạnh chảy dài trán, thể trọng nhị tiểu thư nhà vẫn làm cho người ta cảm thấy áp lực như vậy.

      “Hôm nay em rất đáng .” Nhéo nhéo mà mập mạp của Dư Châu, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác …rất mềm mại, tựa như loại lụa thượng đẳng nhất, vô cùng nhẵn nhụi, trách được mẹ luôn thích nhéo mặt em , ra cảm giác là thế này, hình như cậu cũng có chút thích rồi, cho nên, Châu Châu mập mạp, nếu quan sát kĩ cũng có vài phần đáng .

      Hai mắt Dư Châu lạnh xuống, quay đầu : “ đừng có trêu chọc em nữa được ?” cắn răng , mặt của cũng phải bột mì, phải để cho người ta nhéo. Hơn nữa, cậu ta lại là con trai, bên trong tâm hồn lại phải em Dư Châu, cho nên, cậu ta làm vậy chính là trêu chọc .

      “À.” Dư Dịch ngờ như vậy, nhìn em ghét bỏ chút che giấu, cậu lại thoáng cảm thấy con bé có điều gì đó rất lạ, xa lạ đến khó hiểu, tay cậu ngừng giữa chừng như vậy đến nửa ngày, mới ngượng ngùng bỏ xuống: “ là, em là em , trước kia chúng ta cũng thường chơi đùa với nhau mà. Vả lại, so với em đẹp trai hơn, em hẳn phải cảm thấy rất vinh hạnh mới phải chứ!”

      Hoa đào trong nháy mắt lại tung bay, bang bang, hoa lớn hoa bé bay , suýt chút nữa muốn đè chết mà.

      Mà Dư Châu hết cách biết làm sao, quả nhiên là quan hệ máu mủ thể thay thế mà, vốn cho trai 60 điểm, giờ chỉ cho 59 điểm. Đúng là khởi đầu kém cỏi.

      ghét con trai đào hoa, đương nhiên càng ghét những kẻ quá tử kỉ
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Cảnh cáo
      Editor: Kinh Thuế

      có những trang sức vướng víu rối loạn, có nơ con bướm, váy khiến cho em trở nên bình thường hơn rất nhiều, đương nhiên so với bình thường bây giờ trông ổn nhất, ít nhất làm mọi người chú ý đến con bé nhiều nhất, nếu , cái con bé nhận được cũng chỉ là những giễu cợt trêu chọc. Tuy nhiên đấy cũng phải điều quan trọng nhất, bởi vì em này của cậu hiển nhiên hiểu hàm ý của những điều đó.

      Con bé luôn có những suy nghĩ kỳ quái, luôn tin tưởng mình đẹp, đẹp đến mĩ miều. Thực ra, cũng biết những người khác gọi mình thế nào sau lưng, công chúa bị thịt.

      Đúng vậy, em của cậu là công chúa, mặc dù bị người khác gọi thêm bị thịt, cậu làm trai. Có khi, cậu thực muốn quăng em mình xuống sông thả trôi, phải vì ngại làm mất mặt, mà bởi vì, em cậu quá ngốc nghếch, như vậy, thực ra, làm cho cậu rất đau lòng.

      Mỗi lần nhìn bị người chế nhạo, bị người khác biến thành đồ ngốc mà chơi đùa, cậu thực có cách nào giữ được bình tĩnh.

      Dư Châu cố gắng ngồi vào trong xe, hoàn hảo, có thể ngồi được trong xe, bằng cả thân hình thịt này bị nhồi nhét thành bộ dáng gì, mà trong nháy mắt sau khi ngồi vào, cảm thấy như toàn bộ sức nặng đều dồn ở chỗ ngồi sau xe, lái xe lau mồ hôi lạnh chảy dài trán, thể trọng nhị tiểu thư nhà vẫn làm cho người ta cảm thấy áp lực như vậy.

      “Hôm nay em rất đáng .” Nhéo nhéo mà mập mạp của Dư Châu, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác …rất mềm mại, tựa như loại lụa thượng đẳng nhất, vô cùng nhẵn nhụi, trách được mẹ luôn thích nhéo mặt em , ra cảm giác là thế này, hình như cậu cũng có chút thích rồi, cho nên, Châu Châu mập mạp, nếu quan sát kĩ cũng có vài phần đáng .

      Hai mắt Dư Châu lạnh xuống, quay đầu : “ đừng có trêu chọc em nữa được ?” cắn răng , mặt của cũng phải bột mì, phải để cho người ta nhéo. Hơn nữa, cậu ta lại là con trai, bên trong tâm hồn lại phải em Dư Châu, cho nên, cậu ta làm vậy chính là trêu chọc .

      “À.” Dư Dịch ngờ như vậy, nhìn em ghét bỏ chút che giấu, cậu lại thoáng cảm thấy con bé có điều gì đó rất lạ, xa lạ đến khó hiểu, tay cậu ngừng giữa chừng như vậy đến nửa ngày, mới ngượng ngùng bỏ xuống: “ là, em là em , trước kia chúng ta cũng thường chơi đùa với nhau mà. Vả lại, so với em đẹp trai hơn, em hẳn phải cảm thấy rất vinh hạnh mới phải chứ!”

      Hoa đào trong nháy mắt lại tung bay, bang bang, hoa lớn hoa bé bay , suýt chút nữa muốn đè chết mà.

      Mà Dư Châu hết cách biết làm sao, quả nhiên là quan hệ máu mủ thể thay thế mà, vốn cho trai 60 điểm, giờ chỉ cho 59 điểm. Đúng là khởi đầu kém cỏi.

      ghét con trai đào hoa, đương nhiên càng ghét những kẻ quá tử kỉ bản thân, mà hiếm hoi Dư Dịch lại chiếm cả hai, cho nên ba lần bị loại.

      “Châu Châu, Sâm bỏ qua cho em, cậu ta thích Tiểu , em hẳn cũng biết, mặc dù nhà Kính Nguyệt và nhà họ Dư quan hệ rất tốt, nếu còn gây ra việc gì nữa, có lẽ cả cha và đều thể bảo vệ em nữa.”

      Cậu dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, đùa bỡn như trước kia.

      Dư Châu tựa thân thể vĩ đại của mình vào ghế mềm, người chiếm cả ghế phía sau rộng lớn, hiển nhiên đây là đặc biệt chuẩn bị cho riêng . Sâm theo lời Dư Dịch vừa hẳn là Kính Nguyệt Sâm, có điều, trai cũng có thể yên tâm, bây giờ có thể gì với người con trai kia chứ? Vốn quen, còn cái gì, coi như bọn họ muốn , đáng tiếc, còn muốn dành thời gian và tinh lực cho việc giảm cân.

      “Châu Châu, có nghe hay , từ nay về sau được cái gì trước mặt Sâm nữa, cái mạng của em bị mất lúc nào hay đấy.” Ngữ khí Dư Dịch lại trầm thêm, có điều, Dư Châu cũng chỉ nhàn nhạt khép mắt lại.

      Chương 14: Giải thích của
      Editor: Kinh Thuế

      “Em hiểu rồi.” Đối với chuyện của bọn họ cũng có bao nhiêu hứng thú, nay Dư Châu cũng còn là Dư Châu của quá khứ nữa, cũng muốn làm người háo sắc suốt ngày đuổi theo người ta, Dư Châu trước kia chính là kiểu người này, đáng tiếc, mới lười để ý.

      Chẳng qua cũng rất kinh ngạc, Dư Châu chính là dùng câu thôi, lại có thể khiến cho người con trai để ý đến sĩ diện và phong độ dùng bóng đập đầu , thậm chí cứ như vậy khiến cho Dư Châu mất , dù gì cũng chỉ là câu có nặng nề nữa,…cũng thể quan trọng bằng mạng người, vì vậy, người con trai kia với bây giờ mà chỉ có thể biểu đạt bằng chữ.

      Cút.

      , em quên mất mình gì khiến cho cậu ta điên lên như vậy rồi.” Dư Châu khẽ mở mắt, nhìn đôi mắt quá mức xinh đẹp của Dư Dịch, con mắt dài đẹp, so với con còn đẹp hơn. Đúng là ông trai được lợi mà.

      Khóe mắt Dư Dịch co rút: “Châu Châu, em lại quên.” làm sao có thể quên câu kia, câu làm cả trường chê cười, bất kể là ban quý tộc hay ban dân thường. Người nào cũng biết, em cậu câu kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ.

      “Dạ.” Dư Châu gắng mở to hai mắt, nhanh chậm trả lời: “Có lẽ bị thương ở đây, nên bây giờ có số việc nhớ ra.” chỉ vào đầu của mình, thương tổn ở đầu, cái cớ này lấy hay mà.

      Dư Dịch cũng chỉ sửng sốt chút, bác sĩ , bị thương ở đầu có thể lưu lại di chứng, có điều, ngờ là như vậy.

      Dư Dịch hít hơi sâu, dường như muốn chuẩn bị cho cái gì tăng lên, mà Dư Châu cũng chuẩn bị kỹ càng, hy vọng đáp án đừng khiến thất vọng, nếu đầu Dư Châu chịu cú đập như vậy phải bất công sao, đáng.

      Lúc đó em, đứng trước mặt mọi người thổ lộ nỗi lòng với Kính Nguyệt Sâm. thanh Dư Dịch nhàng ra, có điều rất , .

      A, thổ lộ, rất bình thường. Nam nữ bình đẳng. Dư Châu hạ khóe môi, chút phản ứng. Nghĩ lại, nếu được người như Dư Châu tỏ tình rất dọa người phải.

      “Trước mặt toàn bộ mọi người trong lớp, em tới trước mặt Kính Nguyệt Sâm, câu.”

      “À, câu gì?” rất tò mò.

      Thanh của Dư Dịch lại đứt quãng: “Em , Sâm học trưởng, lớn lên lẳng lơ đưa tình, lúc cười lên quá dâm đãng.”

      Phịch tiếng, lái xe phía trước dường như nhịn nổi nữa, bả vai run run, mà mặt Dư Dịch hóa đen, nhìn Dư Châu đầy dọa dẫm.

      Dư Châu nhắm hai mắt lại, có người kịp để ý, khóe mắt cũng co rút, Dư Châu, là thiên tài mà, cú đập cầu xanh đó quả nhiên đủ giá trị.

      Cuối cùng cũng tới trường học, ngồi ở trong xe, hai tay Dư Châu đặt trước đầu gối, nhìn học sinh lần lượt từ cổng vào trường, có người mặc đồng phục màu trắng như , còn lại đa số học sinh mặc đồng phục màu đen.

      Hóa ra ở trong học viện tư nhân Tuyệt Sắt này phân biệt như vậy, có chút hiểu được, đây là trường học quý tộc, hơn nữa còn phân chia ra quý tộc và phổ thông, ban phổ thông đều muốn chen chân vào ban quý tộc, nhìn lại quần áo người, đúng là chiếm được tiện nghi lớn mà.

      Từ nay về sau, cũng là học sinh rồi, học sinh trung học.

      Đúng vậy, là lưu manh, có điều cũng phải biết chữ, có tên ăn mày từng dạy rất nhiều, có lẽ, phải rất thông minh nhưng lại rất cố gắng, bản thân cũng biết mình ở trình độ nào. Dien,danle/;quy’don. Có điều, nắm bắt tốt cơ hội này, bởi vì, trường học, nơi mà luôn mong ước được đến.
      Last edited: 4/5/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :