1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ lưu manh trọng sinh ngoài ý muốn - Hạ Nhiễm Tuyết (55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Lời giải đáp khiến thất vọng
      Editor: Kinh Thuế

      “Mẹ.” Dư Châu mở miệng, nhìn thẳng đối diện với Hứa Nhu, hai người đàn ông còn lại cũng buông đũa trong tay xuống, bọn họ quen với động tác ăn cơm như dã thú vồ mồi của Dư Châu, có điều lần này đợi lâu cũng thấy có động tác nào như vậy, tựa như thói quen hình thành nay mất đột nhiên thấy quen.

      “Làm sao vậy, Châu Châu?” Hứa Nhu vẻ mặt ôn hòa nhìn con . Tuy vậy, con hôm nay làm bà cảm thấy lạ, có lẽ tại con bé mới tỉnh dậy sau thời gian ngủ mê dài như vậy, bà tự an ủi mình.

      “Mẹ, mẹ cho con biết.” Dư Châu thản nhiên rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.

      “Làm sao vậy, mẹ ở đây.” thanh Hứa Nhu phát ra càng thêm ôn nhu, làm cho người chồng như Dư Phẩm Thành bên cạnh vẻ mặt tối đen, đến tận bây giờ cũng chưa thấy bà ấy dịu dàng với ông như vậy lần nào.

      “Mẹ, mẹ cho con biết, mẹ thích con vật nào vậy?” Dư Châu nhìn Hứa Nhu, thần sắc nghiêm túc, tựa hồ làm cho người khác nhìn xuyên được qua thân thể này là linh hồn rất kiên cường.

      Dư Dịch lắc đầu, sau đó xoa hai mắt của mình, cậu nhìn thấy cái gì vậy, sao có thể nhìn ra người em của mình loại khí chất riêng vậy, em cậu, cậu vẫn chưa hiểu sao?

      Mà Hứa Nhu ngờ con lại hỏi như vậy, suy đoán, khẽ nâng cằm lên, nụ cười cũng lan đến tân khóe mắt: “Châu Châu, sao con có thể quên vậy, mẹ thích nhất chính là heo.”

      “Con xem bọn nó, đáng , lỗ tai…”

      đợi bà xong, phịch tiếng, thân mình sừng sững như núi vậy mà té mặt đất, vô lực mở to hai mắt, quả nhiên, chính là…

      Ông trời ơi, có thể trở thành heo được ?

      “Ha ha. Đột nhiên, trong nhà yên tĩnh lại truyền đến tràng cười đáng sợ, Dư Dịch ôm bụng cười bò mặt đất, mà Dư Phẩm Thành tiếp tục bảo trì lạnh lùng, chỉ có điều nếu nhìn kỹ khóe miệng của ông cũng co rúm lại, lại thể cười ra như mọi người, bây giờ ông phải nhẫn vô cùng khổ sở đó, rất vất vả.

      Dư Châu bật ngồi dậy, tức tối nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông kia, lại quay sang nhìn Hứa Nhu vẫn hiểu chuyện gì, chậm rãi đứng dậy, ra ngoài, muốn giảm béo, tuyệt đối phải giảm.

      Lắc la lắc lư bước , cảm thấy mình giống như dien=dan/le.,quy’don con lật đật dị thường, chính là to hơn lật đật bình thường chút. Dựa vào tường cố gắng hít thở, còn dám dựa hết sức lực của mình lên tường, chỉ sợ lại giống như cái giường của , bị đè sập.

      “Châu Châu.” Sau lưng có tiếng gọi , nửa ngày sau mới kịp phản ứng ra cậu ta gọi mình, chẳng qua vẫn chưa quen mình đổi tên.

      Trư Trư, Cá Kình, tại sao lại đặt cho cái tên như con tinh tinh vậy.

      Quay đầu lại, có thể cảm nhận đống thịt thừa đáng sợ mặt lay động, đều chen chúc nhau dồn lại giữa mặt, là thảm thương muốn nhìn, từ trước đến nay đều chưa từng được làm Bàn Gia (người mập), nhưng cuộc sống của Bàn Gia mà như này đáng thương quá.

      mím chặt môi lại, nhìn thiếu niên ưu nhã tuấn mỹ tựa như ánh dương di chuyển, biết khi nào đứng trước mặt , mà quả thực cũng biết phải gọi thiếu niên này như thế nào.

      Bởi vì, cũng bỏ qua tia thất vọng, chán ghét lóe qua ánh mắt người con trai này, nữ lưu manh nổi danh nhất Thiên Phù tỉnh còn chưa có thói quen lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, mà ai biết, cái mông của ta có thối hay chứ.

      Cho dù xuyên qua vào thân thể em cậu ta cũng vậy, có trai như vậy, đúng là bi kịch cho Dư Châu mà. Đương nhiên, bây giờ là .

      người xa lạ, cũng cần phải tìm cách lấy lòng.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liênthuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Tình thân chân thực
      Editor: Kinh Thuế

      “Sao vậy, cả ngày hôm nay đều chuyện với thế?” Dư Dịch vươn tay, theo thói quen muốn vuốt tóc Dư Châu, ra, muốn đến ưu điểm người Dư Châu chắc chỉ có ưu điểm này, mái tóc giống mẹ, mềm mại nhàng từng sợi tóc nâu nhạt óng mượt, cực kỳ xinh đẹp, miễn là, miễn là béo tốt rồi, ít nhất cũng có chỗ đáng .

      .” Dư Châu lạnh lùng liếc qua cậu ta, trai thế này, có còn bằng có còn hơn. Từ đầu tới chân cậu ta đều thể cười nhạo em này, loại người có nhân nghĩa như vậy, có hứng thú.

      “Châu Châu, biết em giận .” Dư Dịch tựa vào tường giống Dư Châu, hai chân thon dài gác lên nhau, bọn họ đứng cạnh chỗ, giống như người đẹp và con cóc ghẻ, đương nhiên người đẹp là Dư Dịch, mà Dư Châu chỉ có thể uất ức chính mình trở thành con vật kia.

      “Châu Châu, em phải nhớ, bất kể tại như thế nào cũng đều là muốn tốt cho em, bởi vì em chính là em của .” Dư Dịch thở dài tiếng, tựa đầu vào tường. Cậu thể lựa chọn cha mẹ mình, đương nhiên cũng thể lựa chọn em mình.

      Mặc kệ là mến hay ghét bỏ, cũng vẫn là em cậu.

      “Kính Nguyệt Sâm phải người em có thể gần gũi, còn có Tư Viêm lại càng phải, Châu Châu, nghe lời , sau này đừng cố lại gần bọn họ nữa, cách bọn họ xa chút.”

      Cậu xoay người nhàng xoa mái tóc Dư Châu, lần đầu tiên trong mắt lên loại thương, là mến chỉ có ở người thân với nhau. Dư Châu thấy sửng sốt đến thất thần, cho tới nay cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, trước kia, chỉ biết cố gắng để chính mình làm sao trở nên mạnh mẽ. Mà bây giờ, lại có cảm giác yếu đuối cảm động.

      Cút cái cảm động! Dư Châu trừng mắt nhìn Dư Dịch.

      Con mắt vốn tròn híp lại thành đường thẳng, cố cho giống mấy phần hung ác.

      “Lại cáu kỉnh rồi, Tiểu Trư.” Cậu gọi nhũ danh hồi của Dư Châu. Trước kia em rất đáng , thân hình tròn xoe, khuôn mặt nhắn mập mạp, quả thực vô cùng đáng , cũng được rất nhiều người quý, tiếc là càng lớn lại càng, ai, xin lỗi cha mẹ, có lẽ toàn bộ dinh dưỡng đều được tích cóp lại hết, cho nên bây giờ mới như vậy chăng.

      Tiểu Trư, tuyệt đối phải gọi Tiểu Châu, mặt Dư Châu nhanh chóng xuất ba đường hắc tuyến.

      được gọi em là Tiểu Trư!” Có lẽ thân thể này vẫn còn xót lại chút kí ức, đối với người thanh niên này, có loại cảm giác như là, người thân, chính là cảm giác người nhà.

      Cho nên, cậu ta làm cho tức giận được.

      “Được rồi, phải Tiểu Trư, phải gọi là Đại Trư rồi.” Dư Dịch thấy chuyện, cảm thấy yên tâm, ngón tay nhàng xoa băng vải trán Dư Châu, lại khe khẽ thở dài, Sâm à, cậu ta đúng là hận quá rồi, đánh cho em cậu vỡ đầu choáng váng, tại cả người lúc nào cũng ngơ ngác ngốc nghếch, mặc dù, con bé vốn cũng phản ứng nhanh nhẹn gì, có lẽ mấy ngày nữa ổn thôi, Bác sĩ qua, đầu của có vấn đề gì, cậu cũng hy vọng em mình có thể trở nên thông minh, bị đánh cho đần độn là tốt rồi.dien,dan/lequydon.

      Mà Dư Châu nhìn Dư Dịch hết thở dài lại lắc đầu, chậm rãi đứng thẳng người lên, thẳng ra ngoài cửa, muốn lại đường nhiều chút, nếu muốn giảm béo cần phải vận động nhiều hơn, cho nên muốn từ từ thực , mấy chục cân thịt này, tăng lên dễ chứ giảm xuống mới khó.

      Dư Dịch vẫn trầm tư suy nghĩ, tới tận nửa ngày sau, cậu cúi đầu mới nhận ra bên cạnh còn ai.

      Đứa em này khi nào lại nhanh như vậy. Nụ cười khóe môi cậu khẽ nhếch lên, em này hôm nay có cảm giác thú vị hơn nhiều.

      Cậu đứng thẳng lên, thời gian dựa vào tường quá lâu khiến cổ cậu mỏi. Ngày mai còn phải đến trường nữa, xoa trán vuốt mi tâm, Châu Châu tốt rồi có mẹ chiều chuộng lên tận trời. Cậu mới là người phải lo lắng đây.

      Chỗ trường học, ngày mai, cậu muốn…..

      Nghĩ đến, đầu cậu lại đau muốn chết.

      Sâm còn chưa nguôi giận, người này giận dỗi cũng quá lâu rồi, phải Châu Châu chỉ lỡ câu thôi sao, thời gian dài như vậy vẫn chưa nguôi giận sao?

      Chả lẽ cậu ta biết, giận dỗi càng lâu càng dễ bị chứng xơ cứng động mạch, dễ biến chứng thành bệnh người già sao, cho dù tuổi câu ta còn trẻ.

      Dư Châu ôm bụng mình, hung hăng nhìn chằm chằm mấy chiếc bánh ngọt đựng trong tủ kia, có phải thân thể này đều tự động chảy nước miếng với đồ ăn vậy, sao có thể háu ăn tới dạng này, quả thực là làm người có tiền đồ mà. Chính cũng tự thấy đói bụng, thời điểm lúc trước phải chịu đói cũng như vậy, đói đến toàn thân đều đau nhức, hận thể chết để quên cảm giác đói.
      Last edited: 22/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: ăn
      Editor: Kinh Thuế

      “Châu Châu, ăn cái , đây là đầu bếp tự tay làm riêng cho con đó, vị trà xanh cực ngon nhé!” bên là Hứa Nhu ngừng đẩy mạnh tiêu thụ bánh ngọt, bên cạnh là bộ dạng tái xanh của Dư Châu. xoay người , cố nhịn cảm giác đói từ bụng truyền đến, nếu bây giờ nhịn được chắc chắn là heo mập cả đời, như vậy thà chịu chết còn hơn.

      “Châu Châu, sao con lại ăn, đều nguội cả rồi này.” Hứa Nhu đặt chiếc trước mặt Dư Châu, mà còn thoáng nuốt nước bọt, tại sao đến bây giờ mới biết đồ ăn có thể ngon như vậy, ngón tay khẽ nhúc nhích, dường như là động tác bản năng, bàn tay nắm chặt lại duỗi ra, lại kìm nén nắm lại, vừa quyết định đưa tay lên cầm đụng phải đĩa đựng làm bánh ngọt rơi xuống đất.

      “Á, mẹ xin lỗi, Châu Châu bảo bối, để mẹ cắt miếng khác cho con.”

      Khóe miệng Dư Châu bắt đầu run rẩy, mắt mở to, đong đưa thân thể béo đến đáng sợ về gian phòng của mình, cũng là gian phòng khi mới xuyên qua tới, gọi mẹ cũng thành thói quen. mặt đất là khối bánh ngọt đơn đáng thương, Hứa Nhu ngần người ra hiểu, để lại bóng dài ngốc trệ mặt đất.

      Lần đầu tiên Châu Châu của bà ăn bánh ngọt, mắt bà bị hoa rồi sao, thân mình run lên cảm giác như muốn ngất .

      “Ôn Nhu, mình làm sao vậy?” Dưa Phẩm Thành nhanh chóng đỡ lấy Hứa Nhu lung lay sắp ngã, lo lắng hỏi, sắc mặt bà ấy sao lại kém như vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay .

      “Chồng à.” Khuôn mặt Hứa Nhu lã chã, ngón tay dính bơ túm lấy tay áo Dư Phẩm Thành, tay đầy bơ cứ như vậy bôi toàn bộ lên quần áo sạch , mà Dư Phẩm Thành chỉ thoáng nhíu lông mày, lại quay sang vỗ lên lưng bà: “Sao vậy, có phải Châu Châu sợ bánh ngọt đủ ăn, vậy sai đầu bếp làm thêm cho con là được.” Ông rất muốn kiên trì bắt con giảm cân, chính là nuôi thành tính thích ăn cho con rồi, cho nên bất kể ông như thế nào đều có tác dụng.

      Con của ông ngoại trừ ăn ra cũng chính là ăn, cũng béo thành hình dáng như bây giờ, chỉ có điều dù béo hay gầy cũng là con ông, ông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

      phải đâu, chồng à.” Hứa Nhu lại tiếp tục lau tay lên quần áo Dư Phẩm Thành, bôi toàn bộ bơ dính tay sang quần áo, bà túm chặt caravat Dư Phẩm Thành, thiếu chút nữa siết chặt cổ làm ông tắc thở.

      “Chồng ơi, phải, phải đâu.” Hứa Nhu ngừng lắc đầu: “Châu Châu của tôi ăn bánh ngọt nữa, con bé mà lại ăn.”

      Nghe Hứa Nhu xong, Dư Phẩm Thành cũng hoàn toàn sững sờ, ông nhìn người mình dính đầy bơ, vừa rồi ông nghe nhầm chứ, Châu Châu ăn bánh ngọt.

      Phần lớn thời gian ông đều nghiêm mặt cười, nghe vậy đột nhiên môi giương lên, tốt quá, cuối cùng ăn nữa rồi, nếu lại tăng cân tiếp, ông cũng biết phải ngăn lại thế nào.

      “Chồng, làm sao bây giờ, bảo bối ăn, bị đói chết đấy.” Hứa Nhu lại tiếp tục thầm lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần áo Dư Phẩm Thành, bà khóc, ông lại cười.

      Người khóc người cười, hai người biểu lộ quá khác biệt, đứng cạnh nhau trông vô cùng quái dị.

      Dư Dịch vẫn đứng cạnh cuối cùng xoay người, thở dài, quả thực cảm thấy xúc động muốn rơi lệ.

      Tại sao cậu có thể sướt mướt như mẹ với em vậy chứ.

      Cúi đầu, cậu quay trở lại phòng mình, cũng bật đèn lên, cầm y phục lên chuẩn xác. Chủ Nhật là quá khứ qua, vậy nên, đến lúc phải học.

      Để mặc cho bọn họ náo loạn .

      Cậu ra ngoài, lại bắt gặp Dư Châu nhìn chằm chằm vào cậu. Dư Châu cũng chỉ lặng lẽ theo dõi cậu, sau đó để lại nhìn cánh cửa phía sau lưng cậu.

      Có lẽ nhờ đoạn đối thoại lâu trước đó, lúc đầu Dư Châu phản cảm với Dư Dịch bây giờ miễn cưỡng tiếp nhận, vì vậy, trong suy nghĩ của Dư Dịch cũng đủ đạt tiêu chuẩn.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: có khỏe ?
      Editor: Kinh Thuế

      “Làm sao vậy, Châu Châu, mặt có gì sao?” Thấy Dư Châu nhìn mình nháy mắt, mắt lại phải mắt hạnh nhân hay mắt bồ đào, lại càng phải mắt mật đào, nhiều nhất là lộ ra đôi mắt nghi hoặc, có lẽ do quá mập, béo đến độ con mắt đều bị mỡ chiếm chỗ. Cậu hiểu, ánh mắt của em cậu bây giờ muốn biểu lộ gì.

      Dư Châu lắc lư thân mình tới chỗ Dư Dịch, sau đó cậu lại nghe được lầm bà lầm bầm, sau đó dừng lại giống như xem xét việc gì đó, cuối cùng đưa ra kết luận.

      “Em còn tưởng bên trong giấu bảo vật gì chứ, hóa ra là phòng của , lộn xộn hệt ổ chuột, hay là thích giống chuột vậy, đúng là kì tài mà.”

      “Dư Châu!” tiếng khóc gào thất thanh truyền đến, thậm chí cả khu nhà cũng như rung lên hạ xuống, Dư Châu ngẩng đầu, chớp mắt hai cái, còn tưởng là động đất nữa.

      Lớn giọng như vậy làm gì? chỉ béo cũng phải nghễnh ngãng.

      buồn chán về hướng thanh, rất lâu, ngôi nhà này sao lại rộng như vậy, còn phải tới khi nào hả, mà chính nhận ra là do bây giờ với tốc độ rất chậm, tốc độ này so với ốc sên cũng thấy nhanh hơn. Vốn ra khỏi chỗ này cũng gần nửa giờ nhưng lấy tốc độ này của Dư Châu có lẽ mất tầm ngày thôi.

      đến trước cửa sổ lớn, vươn ngón tay béo múp mập mạp của mình chạm lên thủy tinh, cả mặt cũng dán lên theo, là mát mẻ, bên ngoài có ánh mặt trời là tốt, cũng có lúc nhớ về những người kia, biết giờ họ thế nào rồi, biết, bọn họ có đau lòng chút nào ?

      Chợt nở nụ cười, ngón tay lau nhanh dòng nước mắt chảy xuống, , chẳng qua chỉ là nữ lưu manh mà thôi. đời này, làm gì có ai nhớ thương hay đau lòng vì chứ.die/n.dan-lequydon,.

      Tiếp tục di động thân thể mập mạp, vẫn nỗ lực di chuyển ra khỏi phòng, thân thể này xảy ra chuyện gì, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận, sau đó tìm cách làm giải quyết được thoải mái hơn.

      Bên ngoài, ánh dương xuyên qua ô cửa hắt vào nơi vừa đứng, là ánh sáng ấm áp lòng người, êm dịu lại mang xuyên qua ô cửa nên mang bảy sắc cầu vòng.

      Trung học Tuyệt Sắt, là nơi hội tụ các thiên tài quý tộc cao trung về nhạc và hội họa, trong lớp học cũng được phân chia rất ràng, có ban quý tộc, ban phổ thông. Muốn vào ban quý tộc nếu phải thân phận, địa vị cao quý chính là có tài năng đặc biệt.

      Đối với ban phổ thông mà xuất của ban quý tộc chính là thần thoại, là nơi bọn họ thể đến gần.

      Trong phòng học rộng rãi sáng ngời, lúc này lại chỉ có bốn người ngồi, bốn người đều là thanh niên trẻ tuổi đều đẹp trai tuấn mỹ theo nét riêng.

      “Dịch, em cậu khỏe chưa?” Người thích mặc đồng phục Tả Tư Viêm bên tựa vào tường hỏi, bây giờ phòng học này là của bọn họ, được cho phép, ai được phép vào, vì vậy bọn họ muốn ngây ngẩn ở đây bao lâu ngây, tất nhiên ra cái gì cũng được. Miệng nhưng cậu ta lại liếc mắt sang chú ý thiếu niên vẫn trầm mặc đọc sách bên cạnh, thiếu niên kia cũng chỉ nhàn nhạt liếc cậu cái, khóe môi vốn trầm mặc cũng mím chặt lại. Có điều cực kỳ giống như bầu trời chuyển thành màu xanh thẫm, chính là lên khinh thường nhàn nhạt.

      “Khá tốt, vết thương đầu nặng lắm, mấy ngày nữa có thể đến trường.” Dư Dịch dùng ngón tay gõ từng nhịp mặt bàn, thanh rất tựa như thanh trái tim cậu đập, ràng trùng xuống.

      Gia Dật nhàm chán ghé mặt lên bàn, cậu đói bụng.

      Dư Dịch phiền não xoa hai huyệt thái dương, đôi mắt hoa đào cũng lóe lên tia sáng kiên định, sau đó nhìn thiếu niên mực gì kia.

      “Sâm, coi như nể mặt tôi, bỏ qua hết được , con bé cũng cố ý.” Dư Dịch thành khẩn xin thiếu niên trầm mặc kia, cũng tại em kia của cậu, sao cậu phải cầu xin em tốt của mình chứ? Nếu , còn có thể làm sao, chả lẽ ngồi nhìn bọn họ biến em mình thành cầu mà đá sao? Cậu còn chưa nhẫn tâm được như vậy.

      Mối quan hệ huyết thống dễ thay đổi được.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: lần cuối
      Editor: Kinh Thuế

      Kính Nguyệt Sâm nhàn nhạt ngước mắt, lông mi chớp như nhớ lại điều gì. Đợi lâu sau, cậu ta mới quay ra nhìn Dư Dịch.

      “Dịch, đây là lần cuối.” thanh của cậu thập phần dễ nghe, nhưng cũng lạnh nhạt đến cực điểm.

      Nếu đứa con béo kia phải em bạn thân của cậu, chắc chắn bị cậu băm thành tám mảnh rồi ném trong nhà cầu lâu rồi, đứa con chết tiệt kia. Cậu rất muốn bóp chết con bé đó.

      Lúc này, Tả Tư Viêm lại cười rộ lên.

      Dư Dịch nhìn Tả Tư Viêm cười ngặt ngẽo đất, hiểu cậu ta lại bị làm sao.

      “Các cậu biết tôi cười cái gì hả?” Tả Tư Viêm cuối cùng cũng ngừng cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Kính Nguyệt Sâm: “Tôi nhớ lại câu Cá Kình lâu trước kia.”

      Cậu ta còn chưa ra ánh mắt Kính Nguyệt Sâm trầm như muốn giết người, đổi lại, Tả Tư Viêm cười càng thêm tươi.

      “Ha ha, Dịch, cậu còn nhớ em cậu ? tại tôi mới cảm thấy, ấy đúng là thiên tài mà, có thể hình dung chuẩn xác như vậy.”

      Kính Nguyệt Sâm nhìn cậu ta càng lạnh lùng hơn, Tả Tư Viêm lại cụp mi lại trốn tránh.

      Mặt Dư Dịch chảy đầy hăc tuyến, em cậu ra mấy lời kia, nếu đổi lại là cậu, có lẽ cậu cũng muốn cho người đó nhảy lầu.

      “Ha ha, em thiên tài kia .”

      Cậu ta càng cười vui vẻ, bắt chước lại bộ dáng Dư Châu lúc đó, hai tay làm dáng mơ mộng chống dưới cằm, chớp chớp đôi mắt híp : “ biết , lớn lên cái kia , lúc cười lên cũng cái kia . Phụt ha ha.” Đương nhiên, những lời này là cậu giữ lại chút mặt mũi cho Kính Nguyệt Sâm, tự động đổi hai chữ thành cái kia.

      Mà chuỗi tiếng cười kia thành công làm mặt Kính Nguyệt Sâm đen kịt.

      Khóe miệng Dư Dịch cũng co quắp lại, giống như nhịn được cười nữa.

      Chỉ có khuôn mặt Kính Nguyệt Sâm là biến hóa đủ màu sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ.

      Tiếng đập cửa chợt vang lên.

      “Vào .” Dư Dịch điều chỉnh lại tâm tình, nhìn lướt qua Kính Nguyệt Sâm mặt mũi trầm lại giấu được thở dài, lần này em cậu thực mắc phải tội chết, có lẽ ngày mai nên chuyển trường cho mới đúng, chỉ có điều với tính cách của Dư Châu sợ rằng gặp phải khó khăn. Cậu cúi đầu, ngón tay ngừng vẽ vòng vô định mặt bàn, ngừng lại, tại sao lại có nhiều phiền não như vậy chứ, làm người khác khó chịu.

      Cậu vẫn chưa tới 20 tuổi, tại sao lại phải suy nghĩ nhiều như vậy, biết có phải giống như sách vẫn là bệnh già trước tuổi .

      “Sâm gia, Dịch học trưởng, Viêm học trưởng, Gia Dật học trưởng.” Đó là thanh vô cùng dịu dàng, trẻ trung, mềm mại, thướt tha như hoa đào rung rinh trước gió.
      Last edited: 22/4/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :