1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ lưu manh trọng sinh ngoài ý muốn - Hạ Nhiễm Tuyết (55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      CHƯƠNG 59: NỮ LƯU MANH

      Editor: Kinh thuế


      sao, hả, sợ quá , sao có thể như vậy chứ?” nữ sinh nhát gan , thân thể cũng lung lay như sắp đổ, lá gan này cũng quá .
      “Đúng vậy, tôi cũng nghe qua, có hai nữ sinh gặp phải rồi, hơn nữa chuyên chọn nữ sinh xinh đẹp để ra tay.” Câu này vừa xong, tất cả nữ sinh đều tái mét mặt lại.

      phải chứ, đừng chọn tôi mà!” Nữ sinh ôm lấy mặt mình, kỳ , đây là khuôn mặt hết sức bình thường.

      “Cũng phải là tôi đâu, tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, thể bị chọn trúng được.”

      Dư Châu nhàm chán lật sách liếc mắt, đời này đúng là người con nào tự nhận mình xấu xí cả, ngay cả bản thân cũng có chút danh tiếng, mà như vậy chắc có người con trai nào hứng thú đâu, coi như là có chắc cũng nằm mà hối hận vì chọc phải .

      Sắc lang trường học, dường như có chút thú vị đây.

      Lời đồn về lưu manh vườn trường được truyền , thậm chí ngày càng rộng rãi hơn.

      Nghe , lưu manh vườn trường vô cùng xấu, hung ác tàn bạo. Chuyên chọn nhưng nữ sinh riêng lẻ để ra tay, nhất là những nữ sinh xinh đẹp, nghe , những nữ sinh bị làm nhục qua bây giờ đều trở nên bình thường, nghe những nữ sinh bị làm qua, đều chỉ bị làm qua tay, còn nghe , người kia chính là đại biến thái, còn nghe , đó là kẻ mập (Bàn tử), so với Dư Châu còn mập hơn.

      Bên tai Dư Châu truyền đến những tiếng kinh hô, mà khuôn mặt những cơ thịt cũng căng chặt , lưu manh vườn trường làm gì quan tâm, tại sao cứ phải lôi ra việc béo gầy thế nào, béo là có tội sao.

      nhìn lướt nhanh qua những người hưng phần tám chuyện kia, ánh mắt đến đâu, rất nhanh, liền biến thành mảnh trầm.

      Thu hồi ánh mắt của mình, hít hơi sâu.

      “Cậu xem , cậu xem đấy, ánh mắt của ta đáng sợ, lẽ lưu manh vườn trường chính là ta đóng giả?”

      “Cũng có thể chính là, do bị Sâm học trưởng từ chối nên bây giờ ta chuyển sang thích nữ sinh, nhưng lại có nữ sinh nào mến ta cả cho nên mới đóng giả thành sắc lang trường học.”

      “Đúng vậy, nghe , thân thể kia cũng to béo như ta, trong trường học người béo cũng ít nhưng béo đến độ như vậy chính là có hai đó. Chắc chắn là như vậy, phải cách xa ta mới được.”

      “Oa, vậy chăng, bảo sao ta lại hung dữ như vậy ra chính là lưu manh vườn trường.”dien/dan'lequydon

      Dư Châu nhắm hai mắt đóng hai tai lại, những thanh như ruồi bọ vậy cứ ngừng vang lên bên tai , là lưu manh, hay chính là sắc lang trường học, phiền muốn chết được.

      là trí tưởng tượng phong phú, đám con này. có bản lãnh đổi trâu thành ngựa mà.

      mà có thể trở thành nữ sắc lang, lưu manh vường trường hả. Bọn họ cũng nhìn lại thân hình này , thân thể này muốn chạy cũng là cả vấn đề đấy.

      Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Dư Dịch đầy bất đắc dĩ nhìn mình, Gia Dật chớp chớp đôi mắt dời, làm cho người ta còn tưởng rằng mắt ta bị rút gân, về phần Tả Tư Viêm, bộ mặt cười mà như , càm làm cho người ta nhìn mà tức giận.

      đến trước mặt bọn họ, ngẩng cao mặt, thoải mái cho bọn họ xem.

      Mặt mập ít, thịt thừa cũng tản , giống như trước chỉ cần cười cũng dường như còn xệ thịt như ban đầu.

      “Hình như việc em là sắc lang vườn trường khiến các rất vui phải, có phải d lời đồn thích nữ sinh khiến các cảm thấy an toàn?” vừa vừa liếc nhìn quét mắt qua bọn họ, Gia Dật rốt cuộc cũng phá lên cười, Tả Tư Viêm giấu biệt mặt , cảm giác chính mình thực nhịn được nữa rồi.


      Chương 60: cần phải tự em ra ngoài.
      Editor: Kinh Thuế

      Dư Dịch vươn tay nhàng xoa bóp mặt , cái dạng này đáng hơn nhiều, tuy vẫn rất béo nhưng bây giờ lại giống như đứa bé mũm mĩm, giống hệt Dư Châu đáng ngày bé. Có điều, thực vẫn hơi mập.

      “Đừng nghĩ nhiều, Châu Châu, là bọn họ cả ngày rãnh rỗi nghĩ lung tung.” Dư Dịch cảnh cáo liếc mắt nhìn hai bằng hữu, hai người bọn họ đúng là bỏ đá xuống giếng, trước kia thế, bây giờ lại càng thế. Cũng nhìn lại con Dư gia nhà bọn họ cần làm sắc lang sao, béo sao, bọn họ cảm thấy như bây giờ rất đáng sao?

      “Châu Châu, từ nay về sau được ra ngoài mình nữa.” Dư Dịch thở dài, tại tất cả nữ sinh đều cảm thấy bất an, bất kể có đẹp hay đều vậy, dù sao bây giờ cũng nên kết thành đội mà , nghe sắc lang vườn trường chỉ ra tay với nữ sinh mình.

      Dư Châu tình nguyện liếc Dư Dịch: “, cho rằng em còn chwua đủ an toàn sao? Hay cảm thấy ánh mắt người khác cũng kém nhưu vậy, tựu xưng là sắc lang, nếu ngay cả phân biệt cơ bản để làm sói cũng làm nổi bằng làm chó Husky .”

      xong, thẳng qua bọn họ, nhưng lại có thể nghe được tiếng cười như sấm từ đằng sau, quả thực, vẻ ngoài lớn lên của rất an toàn, bằng vào cái bộ dạng này, nếu thực là sắc lang tuyệt đối bỏ qua.

      Chuông vang học cất lên, ngày này rốt cuộc xong, kì , cuộc sống như vậy so với trước kia thoải mái hơn biết bao nhiêu lần, nhưng cũng làm cho cảm thấy hơi nhàm chán, cuộc sống mỗi ngày đều bình lặng mà trôi qua, quá lâu, cũng cảm thấy mệt mỏi.

      Nhéo nhéo thịt mặt chính mình, gầy chút.

      càm lấy cặp sách đứng dậy, vài nữ sinh bên cạnh gầy như tượng gỗ mặt trắng còn chút máu nhìn sang, dường như chỉ cần tới, các ấy tông cửa chạy thẳng ra ngoài.

      Ra khỏi phòng học, có mấy người vừa thấy liền tự động tránh snag nhường cho con đường, kì , cảm giác làm lưu manh cũng quá tệ, ví dụ như, thang máy lớn như vậy lại chỉ có mình , vôn béo, nếu như còn phải chen chúc xuống biết bị chèn thành cái dạng gì nữa.

      Bây giờ, chỉ có mình , những người khác chỉ ngước nhìn cho đến tầng , quay đầu lại, bọn họ mới bắt đầu chen chúc vào sau , giống như sợ giẫm phải mìn, lại cực kì cẩn thận chú ý.

      Đặt túi sánh vai, mỉm cười, nhanh chóng dời , bước vẫn có chút khó khăn nhưng dễ dàng hơn rất nhiều.

      Trong trường học, có rất ít nữ sinh lại mình, toàn kết thành đội quân, chỉ có mình , dựa theo bước chân của chính mình mà , sắc lang chướng mắt cũng sợ.

      Tiếp tục về phía trước, hôm nay quả thực rất ít người, thời điểm mới tan học thường hoạt động các câu lạc bộ, cũng biết mình muốn tham gia câu lạc bộ nào, giả như câu lạc bộ Judo, bên trong xác thực đều là những người béo nhưng cũng muốn so sánh họ với bản thân mình, bởi vì, bọn họ béo bằng .

      Cái trường học này, béo thứ hai, ai dám ngồi lên vị trí thứ nhất.
      Last edited by a moderator: 17/7/16
      MitNa Minh, Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 61: Phải cứu mạng người
      Editor: Kinh Thuế


      chợt đứng lại, cảm thấy có loại khí tức kì quái, quay đầu, nhìn thấy màu bạch sắc vụt qua, hai mắt hơi nheo lại, ném bọc sách của mình xuống, đuổi theo, vượt qua số người, lại nhanh hơn dự liệu của , có điều, dường như người đó cũng cố ý chậm lại đợi , thân hình chợt lóe rồi biến mất, nếu như là lúc trước chắn chắn nhanh chóng đuổi kịp, nhưng bây giờ cực kì khó khăn, nâng được thân thể hơn trăm cân này, đừng chạy, chỉ cần thôi cũng mệt muốn chết rồi.

      Mày cau lại, đuổi theo nghỉ, cho đến khi mất dấu, xem xét chút, còn thấy bóng người kia, người đó phát ra , cho nên, thấy nữa.

      Có điều, nơi này là chỗ nào vậy, bốn phía có chút cây cối hay bóng người nào cả, xoay người, phía sau là kho hàng bỏ hoang, cực kỳ vắng vẻ, bốn phía tĩnh mịch, khác xa so với khu vực trường học, lúc này như vùng đất bị lãng quên.

      tới kho hàng, đó có chiếc khóa rất lớn, duỗi ngón tay ra, xem xét chiếc khóa kia, cúi đầu nhìn, tay dính chút tro bụi nào, như vậy có thể khẳng định, trước đây lâu có người động đến ổ khóa này.

      Hai mắt nheo lại, , rốt cuộc là ai dẫn đến đây.

      “Cứu mạng, có ai …”

      Trong kho hàng ngừng truyền đến thanh cứu mạng, dán sát tai vào bên cửa lớn.

      “Cứu mạng, có ai , làm ơn cứu tôi ra khỏi đây!”

      , bên trong quả thực có người, cũng phải người thích nhúng mũi vào việc người khác nhưng tình huống thế này, cũng có lựa chọn nào khác, nâng khóa lên, nhìn hồi lâu, mới từ từu tháo xuống kẹp tóc, những thứ này là mang theo thói quen, đương nhiên có chỗ hữu dụng, kéo kẹp tóc ra, cắm vào trong ổ khóa, nâng bên trong lên lên xuống xuống cho đến khi tạch tiếng, khóa kia mở ra, nửa điểm hư hại cũng có.

      Nữ lưu manh tỉnh Thiên Phù, ra cũng là cao thủ mở khóa, chỉ cần thích, bất kể là két bảo hiểm nào cũng có thể mở được, vặn lại chiếc kẹp tóc, kéo vòng xích sắt to đại ra, đẩy cửa bước vào, thận trọng bước từng bước vào bên trong, mùi hương ẩm mốc thoảng đến.

      Đôi mày rậm của nhíu chặt, lấy tay quạt quạt trước mũi xua tan khí, nơi này dường như lâu có ai tới, muốn nghe thấy khó.

      Ánh sáng từ cửa lớn chiếu vào, thấy được ít bàn ghế cũ, xem ra đây là chỗ đặt đồ bỏ của nhà trường.

      “Cứu mạng a.” thanh bây giờ cũng ràng hơn, cửa mở ra, tiếp vào.

      Mà tại nơi ai thấy, sau khi bước vào, người con trai mang mặt nạ màu bạc đứng lặng đó, môi căng lại, đầu vai có cài sợi tóc bay tán loạn.

      “Sao lại là ấy?” Cậu thào tự , thanh vang lên đặc biệt trầm thấp.

      Xoay người, góc áo lộ ra màu xanh dương nhạt, sau đó biến mất.

      Dư Châu cũng nghĩ ra thân thể béo của mình có thể bị cửa chặn lại, vất vả mới được đến chỗ thanh hô cứu kia, người đó còn thỉnh thoảng ho khan, cho đến khi nhìn thấy đạo ánh sáng đầu mới dám ngẩng đầu lên, có điều, nhìn thấy thân thể khổng lồ ngừng đến gần mình.

      “A, lưu manh a…” thanh hốt hoảng, cũng làm dậy lên mấy tầng bụi đóng ở đây từ lâu, Dư Châu che mũi lại, lạnh nhạt nhìn người ngồi dưới đất kia.
      Last edited by a moderator: 17/7/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      CHƯƠNG 62: SAO LẠI LÀ
      EDITOR: KINH THUẾ


      Người này, lâu gặp, bây giờ lại bị giam ở đây.

      phải tên này nghĩ muốn làm nữ mập cứu hùng chứ, có điều, ngoại hình của ta chút cũng quan hệ được với từ hùng, người gầy như cây gậy trúc, gió khẽ thổi thôi cũng ngã xuống mất.

      “Sao lại là ?” Cậu ta cuối cùng cũng nhìn người đứng trước mặt mình, thân thể mập mạp kia, dáng người dưới tròn xoe kia, hai mắt híp lại thành đường chỉ mảnh kia, cùng từ xinh đẹp có quan hệ xa cách vạn tám nghìn dặm kia, nhìn vẻ ngoài khác biệt đó, khiến cho mặt hết hồng lại thành trắng bệch cuối cùng lại thành mảnh đỏ bừng. Sắc mặt ngừng biến đổi giống như cái bảng pha màu.

      Lần đầu tiên Dư Châu được chứng kiến sắc mặt người thay đổi nhanh như vậy, khoanh hai tay lại trước ngực, nhàm chán nhìn nam sinh dưới đất kia.

      “Sao lại thể là tôi?” hỏi lại, giọng điệu cực kì lạnh lùng, nghe chút tình cảm nào.

      “A, là sắc lang.” Cây gậy trúc che hai tay bảo vệ trước ngực mình, môi khô nứt run rẩy, toàn thân cũng ngừng lẩy bẩy.

      “Ta để ngươi được như ý, đồ sắc lang, Trình Vũ ta thà chết cũng khuất phục.” Ngón tay dài nắm chặt thân thể siết lấy bộ đồng phục bình dân càng khiến thân thể cao gầy thêm phần yếu đuối.

      Sắc lang, còn chưa thèm làm gì với ta đâu bị nhận định là lang rồi, cũng chưa đói khát loại nào cũng ăn đâu, như tên gậy trúc này hả, có cho cũng cần nhé.

      bước lại gần, cây gậy trúc Trình Vũ lại rúc vào tường, bộ dáng đáng thương, biểu như vậy giống con bị lưu manh sàm sỡ vậy, chỉ có điều, ràng là con trai, là tên người con trai hàng giá .

      được đến đây.” Trình Vũ lớn tiếng hét, “Tôi…tôi vẫn còn là xử nam.”

      Sao cậu lại gặp phải chuyện như vậy chứ, tại sao lại là cậu, lại còn là kẻ béo ngốc đè nữa, hơn nữa, cậu vẫn còn là xử nam.

      Dư Châu đến trước mặt, đá đá chân Trình Vũ: “Tôi có hứng thú đối với , đương nhiên, cũng thích xử nam. Mau , cửa mở rồi.”

      Trình Vũ nghe xong, sửng sốt chút, cũng nhìn ra được khinh thường nhàn nhạt mặt , lúc này mới giật mình phát cậu nghĩ sai rồi, nữ nhân béo này tuyệt đối có ý nghĩ gì với mình, chỉ là nếu thực ta dám làm gì cậu nhất định lấy cái chết để bảo toàn trong sạch.

      Nghĩ tới đây, cậu mới nhớ lại vấn đề trọng yếu nhất, hình như lúc cậu đến chỗ này bị người đá cước vào mông ngã xuống đây, đến bây giờ mông cậu vẫn còn đau, biết có sưng lên nữa.

      Dư, cậu vừa định mở miệng chuyện này, phía bên kia lại truyền đến am thanh cửa bị mở ra, ánh sáng rất nhanh truyền đến chỗ này, Dư Châu nhanh chóng ngồi thụp xuống bên cạnh Trình Vũ, Trình Vũ vừa định bị Dư Châu bịt miệng lại.
      Last edited by a moderator: 17/7/16
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 63: Sắc lang xuất

      EDITOR: KINH THUẾ


      “Nếu như muốn chết câm mồm lại.” lạnh giọng cảnh cáo, Trình Vũ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đóng miệng vào, ra là cậu sợ chết.

      Mẹ ơi, cậu sợ, ngừng dùng sức gật đầu, lại có chút tiền đồ nhích tới gần Dư Châu chút, muốn tìm cảm giác an toàn cạnh người , cậu thừa nhận, cậu thực có tiền đồ, bình thường đều cho xem sắc mặt tốt. Bây giờ gặp chuyện lại muốn bảo vệ mình, bị người khác biết được, là đủ mất mặt.

      Có điều so với mất mạng mất mặt có là gì.

      Vì vậy, tại mạng quan trọng hơn.

      Dư Châu thả tay che miệng Trình Vũ ra, xem ra tên con trai này cũng phải cực kỳ ngu ngốc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, thân thể căng thẳng tột độ, mà Trình Vũ khẽ nắm lấy quần áo của Dư Châu, toàn thân ngừng run lên, phải biết rằng, trong nhà kho lúc này có bất kỳ thanh nào, phía trước lại ngừng truyền đến tiếng bước chân, ra, chính là cực kì đáng sợ. Là người cũng đáng sợ, đương nhiên cũng là sợ quỷ nữa.Dien/dan’le]quydon.

      Cậu cảm thấy hai hàm răng của mình đều run lên, vì vậy cậu lập tức bịt chặt miệng lại sợ rằng mình kêu lên. Cậu sợ chính bản thân nhịn được.

      Tiếng bước chân ngày càng đến gần, giống như tiếng tim đập ngày càng dồn dập, Trình Vũ bịt chặt miệng hơn nữa, sợ hãi mình để ý kêu lên, thần kinh yếu ớt của cậu quả thực chịu được quá nhiều tra tấn, mẹ ơi, đời cậu còn chưa từng gặp phải nhiều chuyện như vậy, nhiều lần cậu muốn ngất cho xong, cậu quả thực chịu nổi mà, chịu được.

      ra tên sắc lang này chỉ thích con mà còn mến cả con trai, nghĩ tới đây, cảm giác tim gan như bị bàn tay túm chặt lấy, cực kì đáng sợ.

      Cậu vụng trộm liếc nhìn Dư Châu, vẫn là khuôn mặt toàn thịt, hai mắt híp thành khe , so với quá khứ to hơn chút, mặt thịt cũng ít , ánh sáng chiếu qua khe cửa lên khuôn mặt , cực kì trầm tĩnh an ổn.

      Tiếng bước chân từng bước, lại gần. Dư Châu chớp hai mắt, chắc chắn đây là giày đế bằng, đột nhiên vươn tay, đẩy Trình Vũ gọn sang bên, chỗ đó, là khoảng tối đen, mà Trình Vũ nhanh nhạy câu cũng , tuy rằng cậu nhát gan nhưng trí nhớ quá tệ, cậu vẫn nhớ kỹ câu , cũng làm theo câu kia, muốn chết đừng lên tiếng, chỉ là cái mông đau lại phải chịu thêm thương tổn, đau đến khóc thét mất.

      Cậu dùng tay vuốt sạch mặt, ra, dù con trai có khóc chút, cũng phải tội. Có điều, bây giờ cậu dám khóc. Chỉ sợ nước mắt xuống mặt đất gây ra tiếng động, như vậy cậu nhất định xong rồi.

      Tiếng bước chân lại càng gần hơn nữa, dáng người cao lắm ra, hơi mập chút, có điều, so với Dư Châu vẫn là thể.

      “Hắc, hắc.” thanh như từ địa ngục tới, trong kho hàng cực kỳ yên tĩnh này càng thêm phần ma quái.

      “Tiểu mỹ nhân của ta, có nhớ ta hay ?” đến gần, trong bóng tối, nhìn thấy chiếc bóng, đúng là chỗ để tiểu mỹ nhân, đúng là ngoan.

      Câu tiểu mỹ nhân kia, khiến Trình Vũ ói ra ngụm khí, may mắn cậu che miệng lại, nếu thực nhổ ra cái gì đó rồi. ràng lạnh hết sống lưng, tay cậu lại nổi từng mảng da gà.

      Cậu lui vào góc tường, mới hiểu ra vì dao Dư Châu muốn đẩy cậu vào chỗ này, hóa ra, ánh sáng chiếu đến, trừ bỏ chỗ này của cậu, những chỗ khác đều có thể mơ hồ nhìn thấy chút, chỉ có chỗ này, mảnh đen kịt, trừ màu đen ra thấy cái gì cả.

      Thế này, ấy bảo vệ cậu sao, có điều, vì sao chứ, cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng đối xử tốt với ấy, lại còn cực chán ghét, vì cái gì phải cứu cậu, thậm chí còn thay thế cho cậu?



      Chương 64: hy sinh
      Editor: Kinh Thuế


      Ánh mắt của cậu chua xót, tuy nhiên cậu biết bây giờ phải lúc yếu lòng, chỉ là, cậu thực nhịn được, cậu người con trai, lại để cho thay mình đối mặt với nguy hiểm, thực có chút tiền đồ nào mà.

      Có điều, cậu vừa định đứng lên, lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Dư Châu, đành ủy khuất ngậm miệng lại, ra cậu cũng rất ủy khuất mà.

      Cậu đành phải nghe lời nép sát vào bức tường, sau đó duỗi ngón tay, vẽ những vòng tròn mặt đất, sắc lang chết tiệt, nguyền rủa mày nhà cầu té trong đó, uống nước cũng bị mắc họng, nguyền rủa mày cả đời mua mì ăn liền có gói gia vị, úp nước mì đều là nước lạnh.

      “Ôh, làn da trơn mịn làm sao, đúng là cực phẩm trong con mà, chỉ cần sờ thôi cũng cảm thấy tuyệt rồi, cái đùi vừa mịn vừa trắng này, thể nhịn nổi nữa mà…”

      Chỉ thôi cũng cảm giác được khóe miệng tên khốn đó chảy nước miếng ghê tởm.
      Kinh/thue/Dien';dan-le-quydon

      “Vị tiên sinh này, thỉnh cần sờ cánh tay của ta nữa.” Trong lúc đó, giữa khoảng đen tối câu đó vang lên vô cùng mát mẻ, giống như gió đông bắc thổi qua, làm cho người nghe cảm thấy rùng cả mình.

      Ngón tay tên kia cũng run rẩy.

      Trình Vũ nghe được phịch tiếng, sau đó lại rầm bịch tiếng, cuối cùng là tiếng loảng xoảng va phải đồ dưới đất sau đó là khoảng của tĩnh lặng.

      “Sắc lang khốn kiếp, thả ấy ra.” Cậu chưa bao giờ bất chấp như vậy, lúc này, máu hùng chảy dọc toàn thân cậu, sôi trào, khiến cho dũng khí chưa bao giờ lấy ra dùng cũng phát huy được.

      Có điều, lại có ai đáp lại cậu.

      Trong bóng tối, cậu cũng nhìn được , chỉ cố gắng mở to hai mắt, thân thể gầy gò đứng lên, so với trước lại càng thêm phần thiểu não.

      “Dư Châu, Dư Châu. Tôi xin lỗi cậu…” thanh nào, như vậy, Dư Châu , mất, chết, treo, thăng thiên rồi…

      Đều do cậu tốt, là người đàn ông lại để cho người con đến cứu thậm chí phải hy sinh tính mạng quý giá của mình, vậy mà trước kia cậu còn chưa từng ăn dễ nghe với người đó, cậu chính là tội nhân mà, còn là tội nhân tội ác thiên cổ.

      Chương 65: Chết cực thảm.
      Editor: Kinh Thuế

      “Dư Chậu, chết thảm mà.” Cậu gần như khóc rống lên, hơn nữa càng khóc lại càng thê lương, trong kho hàng yên tĩnh chỉ có tiếng khóc của cậu, thậm chí đạt đến trình độ gào khóc thảm thiết.

      Chỉ còn mình cậu, vậy càng chứng minh được, Dư Châu cùng tên sắc lang kia đồng quy vu tận rồi, chính là hùng của trường học cũng là hùng của cậu.

      “Ô, Dư Châu…” tiếng lại tiếng.

      “Đủ rồi, tôi còn chưa có chết, tiếp tục rủa tôi thử xem.” Thanh mang theo nín nhịn lâu, cực kì có kiên nhẫn.

      Dư Châu, con mắt Trình Vũ mở to, ánh sáng như chợt bừng lên trong mắt cậu, so với trước kia dễ nhìn hơn rất nhiều, ra trừ vóc người cao gầy bên ngoài, cả người cậu cũng biến hóa thêm gì.

      chết, nước mắt cậu cứ như vậy đọng ở khóe mắt, sau đó nhanh chóng biến mất, lau qua mặt của mình, lại ngập ngừng muốn .

      Rầm tiếng, cánh cửa kho hàng đổ xuống, Trình Vũ bất ngờ nheo mắt lại, ở trong bóng tối quá lâu đột nhiên gặp ánh sáng mạnh nhất thời khiến cậu thích nghi được.

      “Ồ, trong này đúng là có chuyện hay mà, dường như chúng ta bỏ lỡ rồi.” thanh cực kì trong trẻo truyền đến, Trình Vũ ngẩng đầu, nhìn theo ánh sáng, có thể thấy những bộ quần áo bạch sắc quý tộc.

      Mấy người đứng đó tuy khí chất bất đồng nhưng đều rất tuấn. Những người này, trong trường học này có ai lại biết, Đan Gia Dật, Dư Dịch, Tả Tư Viêm.

      Sao bọn họ tới đây. Cậu hiểu chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ lại,

      [​IMG]
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 67: cần người hầu.
      Editor: Kinh Thuế

      Có lẽ là nghe nhầm.

      Yên lặng tựa tường, nghe tiếng gió ngừng thổi lao xao, ngắm nhìn lá cây chao lượn sau đó đáp xuống mặt đất, lâu sau mọi người ra ngoài, chắc chắn, bọn họ thu dọn tốt, tất nhiên cần .

      Mà Trình Vũ tên gầy như gậy trúc kia hai mắt lại phát sáng nhìn , giống như bình thường nhìn thấy vàng, chỉ kém chạy tới trước mặt chảy nước miếng.

      muốn tiếp tục làm lưu manh, nên cần tiểu đệ.

      Đợi khi Dư Dịch ra, trong này còn chút quan hệ gì với nữa, cho nên, tiếp theo có thể về nhà, lấy tay xoa mặt, mặt dường như vẫn còn hơi thở tên sắc lang kia phả ra, lông mày nhíu chặt lại, chà chà cánh tay của mình, quả nhiên là thô to vô cùng giống đùi. Hừ, cũng may cho tên kia thành giống như chân gì đó nếu tuyệt đối đơn giản là bị đánh cho lệch miệng đâu.

      Bước nhanh, thân thể cồng kềnh trong quá khứ nhàng hơn rất nhiều, nhìn qua thịt thừa người cũng giảm chút ít. Có điều, quãng thời gian giảm béo này quá tàn khốc, cực cực kì tàn khốc, nhưng chịu đựng được. Nhiều chuyện xảy ra, vượt qua được cho nên, chuyện như vậy với , có lẽ rất khó khăn nhưng cũng khiến bi quan hay tuyệt vọng.
      Kinh/thue.’dien[dan/lequydon
      Cả đám khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều có tư tâm riêng, đương nhiên còn có cây gậy trúc theo sau bọn họ, ngừng kêu lớn lão đại.

      Cậu ta muốn làm tiểu đệ, nhưng cũng phải xem người ta có nguyện ý hay .

      Về nhà, Dư Châu vẫn chạy trong sân trước nhà, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện, lau qua trán mình, toàn là mồ hôi, ngừng lại, hô hấp dồn dập, ngẩng đầu, thấy Dư Dịch đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống, Dư Dịch yên lặng đứng trong lan can màu trắng, nghiêng nửa người ra, mỉm cười với , ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời chiếu xuống.

      Cậu giơ ngón tay cái với , đối với bây giờ hết sức bội phục, cậu chưa từng thấy nữ sinh nào có thể được như , hao hết tâm lực hoàn thành việc, cũng chưa gặp qua người có nghị lực như vậy, điều này cần nghị lực cỡ nào chứ, còn cần nhiều hơn cả kiên cường.

      Vậy mà có thể làm toàn bộ, thậm chí làm rất tốt, khiến cho tất cả mọi người đều phải rửa mắt lại mà nhìn, ngay cả Đan Gia Dật và Tả Tư Viêm trước đây cực kì chán ghét cũng phải thay đổi cách nhìn.

      người bị tất cả mọi người chán ghét, khinh thường phải dũng cảm bao nhiêu, quyết tâm thế nào mới được đến bước này, đúng vậy, em của cậu xinh đẹp, nhưng là đáng đến mười phần, có lẽ hơn được những xinh đẹp ngoài kia, nhưng tấm lòng của lại khiến cho người khác khỏi muốn lại gần hơn.

      Cậu có em rất tuyệt vời, khiến cho cậu tự hào, đương nhiên cũng khiến cậu rất đau lòng. Em cậu từ đều là bảo bối của mẹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng phải chịu qua cực khổ gì, cho nên tính cách vẫn luôn lớn lên được, khiến cho rất nhiều người đều lợi dụng , chê cười , bây giờ, lớn lên rồi, cái phải đối mặt lại càng nhiều hơn.

      Xoay người, quả nhiên cậu nhìn thấy người mẹ đặc biệt của mình lau nước mắt, cậu cười đầy bất đắc dĩ, biết sao mẹ cậu có thể nhiều nước mắt như vậy, đúng là dư thừa nước mà, cậu cũng thực biết, cha cậu làm sao có thể chịu đựng được mẹ vậy.

      Có nhiều khi ngay cả đứa con như cậu cũng khó mà chịu nổi.

      người mẹ thích khóc, còn có em ưa khóc cùng.

      Có điều, bây giờ em hay khóc nhưng mẹ cậu lại có thể khóc bù bằng số lượng hai người, nếu như vậy mẹ cậu cảm thấy đủ.

      “Mẹ Châu Châu mũm mĩm, xót thương cho nó, sao có thể bắt nó chịu khổ chứ?” Hai mắt trợn lên, cậu tôn kính mẹ, nhưng cũng biết là ai cho con ăn thành như vậy chứ, bây giờ người khóc cũng là mẹ, nếu còn béo trở lại, vậy, người muốn khóc chính là cả nhà bọn họ đấy.

      Chương 68: kiên trì
      Editor: Kinh Thuế

      Dư Châu lắc lắc đầu, vòng xa vẫn có thể nghe tiếng khóc của Hứa Nhu, tiếp tục chạy vòng nữa, mới ngừng lại, nhìn đồng hồ cổ tay, vừa tròn giờ, mà Hứa Nhu cũng khóc suốt giờ.

      vào trong nhà, tùy ý thay bộ y phục, sau đó ra phòng khách, quả nhiên, mẹ vẫn mau nước mắt, trước mặt bà thả đống lớn khăn giấy, trách được khăn giấy nhà dùng nhanh hết như vậy, hóa ra tất cả đều dùng chính vào việc lau nước mắt. Như thế này có tính là lãng phí đây.

      chén nước được đưa đến trước mặt Hứa Nhu, Hứa Nhu ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt vẫn lấm tấm mồ hôi nhưng sắc mặt cực kì hồng hào, lộ ra vẻ khỏe mạnh.

      ra, nhìn con như vậy bà cũng vui mừng, nhưng bà vẫn rất đau lòng, Châu Châu bảo bối của bà từ trước đến nay chưa từng phải chịu qua khổ cực.

      “Mẹ, nước đây ạ.” cầm chén nước đặt vào lòng bàn tay Hứa Nhu, thời gian cũng chưa lâu nhưng câu gọi mẹ này dường như trở thành thói quen.

      Cho đến bây giờ chưa từng được cảm nhận cái gì là tình thương của mẹ, nhưng người phụ nữ này cho biết toàn bộ điều đó, ra, tình thương của mẹ ấm áp như vậy, vô tư đến thế, chính là hạnh phúc biết bao.

      “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Dư Châu ngồi xuống sô pha đối diện bà, đương nhiên là do phải ngồi ghế mình, thân thể bây giờ ngồi đâu hỏng đó, thể , đúng là thân thể có sức phá hoại vô cùng tốt mà.

      Hứa Nhu rút khăn giấy ra lau, tiếp tục lau nước mắt, “Châu Châu, nhìn con vất vả như vậy, cho dù con béo hay gầy đều là bảo bối của mẹ, hơn nữa cha con cũng kiếm tiền, cho nên, con muốn phá bao nhiêu cái giường cũng được, cần khiến bản thân khổ cực như vậy, cứ thế này, mẹ rất đau lòng.”

      Cho dù con cái xấu hay đẹp, gầy hay béo đều quan trọng, chỉ cần là con của mình, đều là máu thịt trong tim, chỉ hơi sơ sát, đều đau lòng muốn chết.

      “Mẹ, vất vả mà.” Nhìn cái chén trong tay Hứa Nhu, phản chiếu lại thân hình vẫn là dáng vẻ mập mạp, nhìn kĩ cũng gầy hơn bao nhiêu, nếu để ý kĩ thấy được, thân phận như vậy, gia thế bậc này, lại còn có thêm người mẹ đáng như vậy.

      “Mẹ, có thể kiên trì làm chuyện mình muốn cho dù vất vả cũng cảm thấy xứng đáng, con cũng cảm thấy khó chịu , chỉ là sau mỗi lần kiên trì như vậy con lại cảm thấy vui sướng vô cùng. người có thể làm được rất nhiều chuyện nhưng đôi khi chỉ cần biết đủ trong chuyện thôi.”

      “Mẹ ơi, mẹ có cảm giác được , ra đây cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc, cũng giống như mẹ có thể tùy ý khóc thỏa thích nhưng đối với rất nhiều người, những giọt nước mắt đó lại là thứ vô cùng xa xỉ, đây là bản năng của mỗi người cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.”

      xong, dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nhàng cong lên mang theo ánh sáng nhàn nhạt, chút dấu tích của đau thương lại tựa như xa như gần.

      Hứa Nhu chậm rãi để khăn tay xuống, từ đôi mắt khóc đỏ như chú thỏ nhìn ra lại cảm thấy Dư Châu mang theo bóng dáng vô cùng quật cường.

      “Châu Châu, con muốn kiên trì như vậy?” Bà xiết chặt khăn trong tay, đôi mắt nhìn chăm chú vào Dư Châu, bây giờ con lớn, tất nhiên chiều ngang thể độ lớn này, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy Dư Châu bây giờ, linh hồn khác lúc trước, nhưng nhìn kĩ lại khuôn mặt con bé, ràng chính là con của bà.

      Dư Châu nhìn ra hoài nghi trong mắt bà, còn có ý vị dò xét, nhưng rất nhanh được che giấu .

      “Vâng.” Dư Châu gật đầu, phải kiên trì mà nhất định phải cố gắng như vậy, dáng người như vậy, có nhiều chuyện muốn làm cũng thể làm được.

      “Châu Châu.” Hứa Nhu để chén nước trong tay xuống, nhàng đặt tay lên bờ vai Dư Châu, “Nếu con thấy mệt mỏi, có thể từ bỏ, ra mẹ thích dáng vẻ mập mạp này của con hơn nhưng nếu là chuyện con muốn làm đến cùng vậy, mẹ luôn luôn ủng hộ con.”

      Chương 69: Căm ghét người hầu
      Editor: Kinh Thuế

      “Bởi vì, con là con của mẹ.” nhắm hai mắt lại, ai hay, giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống nơi khóe mắt , so với trước đây càng lớn hơn, trong suốt hơn.

      Đúng vậy, là con của mẹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng là con của bố mẹ.

      “Cám ơn mẹ.” Dư Châu nhìn Hứa Nhu, vì sao, luôn cảm thấy Hứa Nhu biết cái gì đấy, nhưng để lộ ra mà thôi. vẫn là con của bà, chính là nguyên nhân này sao?

      Đứng dậy, thân thể béo tròn di chuyển, nhàng ra khỏi phòng, gầy bớt nên còn bị kẹp ở cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Nhu ngẩn người nhìn cốc nước tay, bên môi khẽ truyền ra tiếng thở dài.

      Cũng biết bà vì cái gì mà thở dài, quay đầu , trở lại căn phòng của mình, vẫn là căn phòng công chúa màu hồng nhạt, nhưng cũng phải công chúa, nằm thẳng chiếc giường lớn, giơ tay lên, nhìn thấy cổ tay mập mạp của mình, đúng là cơ thể đặc biệt.
      Ngày thứ hai, đến trường như bình thường, có điều, dường như ánh mắt tất cả mọi người trong trường học nhìn lại thay đổi, ở cửa trường học còn đụng phải Đan Gia Dật, tên đó còn muốn dùng móng vuốt chạm vào mặt , có điều rất nhàng tránh được, , thích tiếp xúc thân thể với người khác.

      Về phần Tả Tư Viêm cũng trở nên lễ phép hơn rất nhiều, có điều vẫn rất thân thiết gọi tiếng Châu Châu, chỉ tiếng Châu Châu thôi, khiến cho toàn bộ da gà da vịt gì đó nổi khắp người , tự biết mình có bao nhiêu sức quyến rũ, càng ảo tưởng rằng, bọn họ đột nhiên trở thành những người thầm .

      “Lão đại.” cây gậy trúc đột nhiên đứng trước mặt Dư Châu, Dư Châu ngẩng đầu, “ có thể đừng tiến lại gần tôi như vậy được ?” nhíu mày, quét ánh mắt nhìn đám người bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ.

      “Tại sao chứ lão đại?” Trình Vũ quyết từ nay về sau theo Dư Châu, quá lợi hại, cũng rất thông minh, lại đủ trượng nghĩa, hơn nữa còn là hùng trong mắt cậu, về phần Thẩm Vũ lại là người cậu , có điều Dư Châu càng làm cho người khác cảm thấy được khí khái hào hùng nhân nghĩa, có lẽ có thể biến cậu trở thành người hùng, như vậy, từ nay về sau Tiểu có thể mến cậu hơn.

      “Thu hồi biểu tình ngu ngốc của lại, còn nữa cách xa tôi chút.” Cái tên gậy trúc ngu ngốc này quá đơn thuần, nghĩ gì đều viết hết lên mặt cả, hơn nữa chỉ cần đứng cạnh cậu ta, phải càng bị là béo sao.

      Béo cùng gầy, so sánh hai người với nhau, phải khiến người gầy càng gầy hơn sao, tất nhiên cũng càng béo hơn, tên này gầy như vậy, lại béo như thế, phải biến ta thành bệ đài của sao?

      “Thực xin lỗi, lão đại.” Vội vàng thu hồi lại khuôn mặt cười, sau cặp kính siêu dầy ánh mắt Trình Vũ có chút xầu hổ, lão đại hung dữ, có điều như vậy cũng rất có sức quyến rũ.

      “Châu Châu, nghe bên cạnh em có người hầu .” Dư Dịch nghiêng đầu, thanh cực kì dễ nghe, đám con bên cạnh đều đứng thẳng người ngó sang nhìn, người đẹp trai, thanh lại dễ nghe, đời này đúng là có những người rất được Thượng Đế chiếu cố nhiều mà, ví dụ người ngay trước mắt Dư Dịch đây.

      Lông mày Dư Châu nhăn tít lại, cả mặt nhăn lại như bánh bao, đánh , mắng chạy, còn có thể như thế nào, cũng quên đây là trường học, cũng thể khiến cho tên đó ngã sấp xuống rồi cước đạp khiến dậy nổi, người phải dùng để đánh.

      “Bạn học Dư Châu.” Sau lưng truyền đến thanh nữ sinh, quay đầu lại, bó hoa sặc sỡ được nhét vào trong tay .

      “Bạn học Dư Châu, cậu chính là hùng của bọn tớ, cám ơn cậu giúp mọi người tìm ra tên sắc lang trường học kia, sau này cần nơm nớp lo sợ nữa.” Bên cạnh còn có rất nhiều người, thỉnh thoảng dùng sức gật đầu đồng ý.

      Dư Châu cúi đầu, nhìn bó hoa trong tay mình, sợ tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, nhìn ra được nghĩ cái gì, kích động, hưng phấn, khó hiểu, còn gì nữa cũng thể nhìn được ra.

      Cho đến nửa ngày sau, trong khí truyền đến thanh hắt xì lớn.

      Đó là cái hắt xì lớn, khiến khí khẩn trương bị rút ít.

      Sau đó ngừng hắt xì, Dư Dịch vội vàng cầm bó hoa trong tay ném cho Đan Gia Dật bên cạnh, Gia Dật tiếp nhận bằng hai tay, ngửi chút, đúng là rất thơm, có điều người nào đó hiển nhiên có cách nào hưởng thụ.

      xin lỗi, các vị bạn học, Dư Châu trời sinh bị dị ứng phấn hoa, mong mọi người thông cảm.”

      Chương 70: Thay ban
      Editor: Kinh Thuế

      ra là như vậy, xin lỗi, bây giờ mới biết được, sau này tặng lại.” Dư Châu bên cạnh ngừng phẩy tay trước mũi, tay kia che miệng lại, đúng là thể chất dị ứng phấn hoa trời sinh.

      hắt xì ngừng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.

      Dùng sức chớp mắt, cho đến khi nước mắt tạm ngừng chảy ra, nhìn được bình thường, mới để ý bóng trắng cách đó xa, người con trai ưu nhã tuấn mỹ đứng thẳng, gió ngừng thổi qua tóc ta, dường như cuốn theo cả những cánh hoa mặt đất, sau đó từ từ biến mất, chỉ là vẫn để lại bóng dáng rực rỡ tươi đẹp kia.

      Thả tay mình xuống, Dư Châu ngước nhìn ta, hai người cùng nhìn, trong mắt nỗi thống khổ, mà trong mắt lại là mảnh nhàng như nước.

      “Sâm tử, sao cậu lại đến đây? theo Thẩm Vũ của cậu sao?” thanh Tả Tư Viêm đúng lúc vang lên, đám đông mới vừa rồi còn vây quanh hùng Dư Châu, nghe được hai chữ Sâm tử, thoáng cái hét lên.

      “Oa, Sâm học trưởng, đẹp trai quá, cho tới bây giờ cũng chưa gặp ai đẹp trai như vậy.”

      “Đúng vậy, buổi tối tôi nằm mơ cũng đều muốn mơ gặp được ấy.”

      “Chính tôi chẳng những mơ thấy ảnh mà sáng ra còn phát những vệt nước khả nghi, chính là do nước miếng biến thành.”

      Dư Châu thản nhiên thu hồi tầm mắt, cũng bởi vậy mà bỏ qua chút dị sắc chợt lóe lên trong mắt Kính Nguyệt Sâm.

      Kính Nguyệt Sâm bước đến gần, từng bước vô cùng ưu nhã, cậu thoáng giơ tay lên, lập tức, phía dưới trở nên yên tĩnh, dường như thương lượng trước với nhau, trong trường học này, Kính Nguyệt Sâm như vị vương tử, tất cả mọi người đối với cậu ta đều tự sinh ra cảm giác kính sợ. Chuyện sắc lang trường học điều tra xong, cũng làm , hơn nữa cũng chưa kịp làm chuyện gì quá phận cho nên cũng chưa có nữ sinh nào bị thương tổn.

      “Lần này, tôi muốn lời cảm ơn đối với…”

      đến đây cậu chuyển hướng nhìn Dư Châu vẫn luôn cúi đầu.

      “Lúc này đây, tôi muốn cảm ơn bạn học Dư Châu, nhờ có ấy, chúng ta mới có thể nhanh chóng bắt được sắc lang trường học nhanh như vậy, ban giám hiệu quyết định, chuyển bạn học Dư Châu lên bộ quý tộc ban nhất.”

      Câu vừa dứt, dường như trong khí chỉ còn lại tiếng hít thở sâu, sau đó hoàn toàn tĩnh lặng.

      Dư Châu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kính Nguyệt Sâm, có điều cũng nhìn ra được điều gì từ đôi mắt ấy, ràng đây là đôi mắt đẹp cực kì sạch , nhưng lại luôn khiến người khác có loại cảm giác bí , biết do ta trời sinh lạnh nhạt hay chưa nhìn thấu người này.

      Quý tộc nhất ban, đó chính là số của ban quý tộc, cho dù điều kiện gia đình Dư Châu có thể tiến vào hay nhờ Dư Dịch làm chỗ dựa nhưng chỉ với thói quen tác phong trước đây của , cho nên mới bị cho vào ban ba. Mà bây giờ, Kính Nguyệt Sâm lại đồng ý cho vào nhất ban.

      Rốt cuộc là vì nguyên do gì, lúc này ai có thể hiểu được, Tả Tư Viêm cùng Gia Dật liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được hai chữ nghi hoặc.

      phải Sâm luôn mong muốn Dư Châu cách cậu ta xa sao? Sao đột nhiên lại đồng ý cho vào nhất ban, cậu ta phải chán ghét ấy đến cực điểm sao? Sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ, Sâm cũng phải người dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình…

      Sắc mặt Dư Dịch thay đổi chút, bởi vì, cũng đoán ra mục đích của cậu ta. Nếu kiện sắc lang trường học quả có rất nhiều người thay đổi cách nhìn về Dư Châu, hơn nữa bây giờ rất khác với trước kia, ngu ngốc cùng háo sắc còn là biệt hiệu của , nhưng chỉ những điểm này thôi tuyệt đối thể trở thành điều kiện giúp vào được nhất ban.

      Kính Nguyệt Sâm cũng giải thích gì nhiều, cậu ta chỉ gật đầu với Gia Dật cái, “Những điều này là ý kiến của ban giám hiệu, tôi chỉ tới truyền đạt mà thôi.” Cậu cười vô cùng nhạt, ngay cả ánh mắt cũng chút độ ấm.

      Đan Gia Dật quay đầu xem thường, ý kiến ban giám hiệu, còn phải chính là ý kiến của cậu ta, hừ.

      Chương 71: Khảo nghiệm
      Editor: Kinh Thuế

      Kính Nguyệt Sâm chỉ qua mọi người tạo thành áp lực khiến người ta thể chấp nhận, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      Cho đến khi cậu bước tới trước mặt Dư Châu, chỉ là dừng lại vài giây đồng hồ, Dư Châu lại nghe được thanh chỉ vừa đủ hai người nghe thấy với nhau.

      Dư Châu mở to hai mắt, toàn thân bắt đầu lạnh. Giống như giá lạnh của mùa đông.

      “Chuẩn bị xong chưa? Dư Châu, đây mới là mở đầu mà thôi, tôi đợi đó.”

      Mở đầu, là cái gì, ta đợi cái gì, muốn cách xa, vì sao lại muốn đến gần. Hơn nữa, luôn có loại cảm giác, vào cái bẫy, được sắp xếp ngay từ đầu.

      “Tiểu Trư, từ nay về sau em đều có thể ở cùng chỗ với các , có phải cảm thấy rất hưng phấn ?” Tả Tư Viêm tà khí cười, cực kì thích việc trêu đùa Dư Châu như vậy.

      Dư Châu trợn trắng mắt lên: “Đối với lãng tử nóng nảy em có hứng thú đâu.”

      Vẻ mặt Tả Tư Viêm cứng đờ, khóe mắt nheo lại, dường như cực lực nhẫn nhịn điều gì đó.

      “Tiểu Trư, tính nóng nảy khi nào hả, phải là ôn nhu mới đúng.” Cậu duỗi tay vuốt mái tóc của mình, dáng vẻ này khỏi khiến cho đám người bên cnahj xì xào thán phục.

      Giả dối, Dư Châu chút khách khí đánh gãy lời kia, ràng rất dễ nổi nóng lại luôn giả bộ ôn nhuận như nước, cực cực kì giả.

      Tả Tư Viêm dùng sức nắm chặt tay mình lại, tại sao cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng phát ra, Dư Châu thành như vậy, thành đến nỗi khiến cậu muốn thổ huyết luôn.

      sao, em Tiểu Trư?” Gia Dật đẩy gọng kính lên, Tiểu Trư bây giờ háo ra lại còn có tính cách này, khiến người khác tức điên lên, có điều cũng rất thú vị. Quen nghe những lời khen tặng mãi rồi,... bây giờ cậu thực muốn nghe lời , mà bé này chắc chắn cho cậu biết.

      con hồ ly, Dư Châu nhìn ta cái, cặp mắt giảo hoạt kia mặc dù được kính mắt che giấu ít nhưng vẫn thay đổi được bản chất của hồ ly kia.

      Khóe miệng Gia Dật tự nhiên co rút lại, quả nhiên đủ thành thực, cũng bởi muốn che giấu bản chất của mình, cho nên cậu mới luôn mang theo kính mắt, ngờ vẫn bị người ta nhìn thấu, thậm chí còn rất thà ra.

      Dư Châu bước nhanh, rời khỏi mấy người con trai này, nếu chắc chắn bị họ biến thành nữ sinh háo sắc, đương nhiên còn bởi vì dị ứng phấn hoa.

      “Lão đại, chờ ta với.” Nửa ngày đần người, lúc này Trình Vũ mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy theo, cậu ta như miếng dán da trâu dính lấy Dư Châu nhả, cũng để ý sắc mặt mọi người.

      Phịch, mặt cậu bị hung hăng đánh cho quyền.

      “Tôi cảnh cáo, đừng theo tôi nữa.” Thu hồi cánh tay, thừa nhận so với Tả Tư Viêm, càng nóng nảy bạo lực hơn nhiều lần.

      Nhưng, ràng cảnh cáo ta, nếu, dám nghe hiểu lời , vậy hẳn là hiểu nắm đấm của .

      “Lão đại!” Trình Vũ xoa xoa khuôn mặt, có chút ủy khuất liếc nhìn Dư Châu, đáng tiếc Dư Châu chỉ trầm mặt lại, hai mắt nheo lại mang theo tia nguy hiểm, cậu đành đứng bất động tại chỗ, cứ như vậy nhìn Dư Châu rời .

      Mặt của cậu rất đau, lão đại Dư Châu, chút cũng ôn nhu, nhàng. Bởi vì, đau chết mất thôi.

      Dư Châu nhanh hơn về phía trước, cho đến khi cách xa, mới dừng bước, tựa thân cây, có thể nhìn ra cây này nhiều tuổi, vậy mà so với dáng người tại của Dư Châu, vẫn hơn chút.

      Ngẩng đầu, nhìn ánh sáng theo tán cây chiếu xuống, rơi xuống khuôn mặt , tựa như có chút ấm áp sưởi ấm khuôn mặt.

      Sắp phải đối mặt với thử thách, hơn nữa còn là do tạo nên, hiểu được, cảm kích bắt được sắp lang vườn trường, thể bước chân vào trong cuộc sống của , thử thách mà , chấp nhận vô điều kiện, vươn tay đặt lên ngực mình, đầu ngón tay tiếp xúc với bảo thạch hình giọt lệ kia, môi tự giác cong lên, Đại ca ca, chỉ cần là đưa đến, em đều chấp nhận.

      Dù biết , đó có thể là loại tổn thương, đến mức tưởng tượng nổi.

      Trong hâm mộ của tất cả mọi người, bước vào nhất ban, học sinh trong nhất ban đều là quý tộc của quý tộc, tướng mạo, gia thế, thậm chí còn có trắc nghiệm chỉ số thông minh chuyên môn, cho nên, có thể vào được lớp học gồm những con người tài hoa tuyệt mĩ này, Dư Châu chính là cá biệt của cá biệt.

      Học viên thông qua chuyên môn, đương nhiên được Kính Nguyệt Sâm đồng ý.

      Chương 72: phải giữ gìn

      Ngồi mình ghế dựa, vẫn như cũ chiếm hai chỗ ngồi, bởi vì, cái đủ dùng, nửa cái mông đều lộ ra ngoài, rất khó chịu, nắm tay lại, tuy chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng trước mặt Kính Nguyệt Sâm, dường như vẫn cảm thấy khó xử.

      Thẩm Vũ ngừng cắn môi, biết tại sao Sâm học trưởng lại muốn cho Dư Châu vào lớp này, ta từng khiến Sâm học trưởng mất hết thể diện, mà còn muốn tái diễn lần nữa à?

      Trái lại, Đan Tương Tư lại cực kì hưng phấn, rất hoan nghênh Dư Châu, tất nhiên còn muốn xuống tận nơi hỏi xem làm sao bắt được tên sắc lang kia.

      Các vốn là bạn bè, bây giờ Dư Châu vào được nhất ban, càng thêm vui vẻ. Con mắt cười cong cong, có điều nhìn sắc mặt cực kì bình tĩnh quá mức của Kính Nguyệt Sâm, trong lòng lại cảm thấy yên.

      Vì cái gì, lại cảm thấy bình thường. Hơn nữa, còn cảm thấy bất an.

      Kính Nguyệt Sâm đặt quyển sách tay xuống, bên tai ánh lên sắc trắng xanh lam, ngay cả đôi mắt của cậu, lóe sáng, lạnh lẽo, đầy trầm.

      Nhất ban cùng ban ba kỳ cũng khác nhau lắm, chỉ có điều, trong đây có thể ngắm soái ca mỹ nữ cho mắt, thể phủ nhận, có thể vào học ở đây, ai có bề ngoài kém cả, tất cả đều hết sức xinh đẹp, ngay cả Thẩm Vũ , mỹ nữ vượt cả hàng dài tuấn nam mỹ nữ xinh đẹp trong trường, cũng học ở đây, chỉ cần khẽ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

      Ngoại trừ Dư Châu, chính là thành viên khác với bọn họ.

      Giữa những người tuấn mỹ này Dư Châu càng thêm to béo, bất luận cái gì cũng có đối lập, những lời này quả nhiên sai, vẻ đẹp của mọi người càng tôn thêm vẻ tầm thường của , có điều, vẫn bình thản làm chuyện của mình, đối với những ánh mắt ngừng dừng lại người mình đều làm như thấy, hừ nếu ngay cả như vậy cũng chịu được, còn phải tỏ ra nghiêm trọng, khéo tự sát mất.

      Kính Nguyệt Sâm bước lên bục giảng phòng học, nơi này, tồn tại của giống như vị thần, “Cả lớp, tôi muốn thông báo chuyện, chỉ mất chút thời gian của mọi người thôi.” Thanh mang theo lực hấp dẫn, cực kì dễ chịu có thể mê hoặc con người, trầm thấp, ôn hòa, còn rất tao nhã.

      Phía dưới nhanh chóng yên tĩnh lại, “Qua quyết định họp bàn của nhà trường, từ nay về sau bạn học Dư Châu học tại nhất ban quý tộc, nếu như có vấn đề lớn nào xảy ra vậy, từ nay về sau, bạn ấy thành viên của lớp mình.”

      Lời cậu vừa dứt, Đan Gia Dật giơ tay lên, phấn khích vỗ mạnh vào nhau, sau đó hướng Dư Châu nháy mắt cái: “Tiểu Trư, cuối cùng em cũng chờ được cùng đến trường, có phải rất hưng phấn cùng kích động ?”

      Dư Châu thản nhiên liếc nhìn ta, đối với loại người biết từ chỗ nào nhảy ra tự cho là đúng này, cảm thấy thể hiểu được, người này có phải quá tự tin rồi , biết cách khiến người khác xấu hổ.

      Sau đó là Tả Tư Viêm, đương nhiên, ta cũng cực kì nhàm chán vỗ tay, bọn họ sớm biết, còn làm ra loại chuyện này, cảm thấy hơi ngốc nghếch.

      Dư Dịch trái lại nhìn chằm chằm Kính Nguyệt Sâm, ánh mắt trầm xuống, ràng cũng rất hoan nghênh lại lo lắng làm ra chuyện gì, phải biết rằng, nếu phải cậu ngừng giải quyết hậu quả, Dư Châu mang lại biết bao nhiêu là phiền toái rồi.

      Cậu có chút lo lắng nhìn về phía Dư Châu, mặt dường như đều lóe sáng lên, tuy nhạt nhưng thể quyết tâm của chủ nhân.

      Châu Châu, em chuẩn bị tốt rồi phải . Cậu thu lại tầm mắt, việc này chắc chắn đơn giản, tuyệt đối . Con người của Sâm tử, giống như bề ngoài, bề ngoài càng ôn hòa nhã nhặn, nội tâm lại càng phức tạp khó dò. ai có thể nhìn thấu hết được cậu ta, hiển nhiên cậu cũng vậy.

      Kính Nguyệt Sâm giơ tay lên, thanh ồn ào phía dưới lại lập tức an tĩnh, “Gần đây trường chúng ta có tổ chức trận thi đấu thể dục, cho nên, lớp chúng ta cũng tham gia, hơn nữa nhất định phải giành được chiến thắng.”

      Chương 73: Trận thi đấu
      Editor: Kinh Thuế

      Trận đấu như vậy mỗi năm đều có, năm nay đương nhiên cũng ngoại lệ, mỗi lần đều là ban quý tộc thắng, năm nay cũng vậy, có điều, dù học cùng chung trường, nhưng cạnh tranh giữa hai ban lại hết sức mạnh mẽ, bọn họ đều được coi là cao cấp hơn ban thường dân, nếu để thua, vậy cũng quá sức mất mặt rồi. Thân phận của bọn cậu, kiêu ngạo của bọn cậu đương nhiên cũng cho phép bọn cậu có thể thua.

      Kính Nguyệt Sâm xong, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi của cậu là hàng thứ nhất, bên cạnh là Thẩm Vũ , được cậu ngầm điều chỉnh, cũng là nữ sinh duy nhất có thể đứng cạnh cậu được mọi người tuyển chọn.

      Đôi mắt cậu nhàng nâng lên, khóe môi dẫn ra nụ cười nhạt nghĩa, rất nhanh, có việc hay xảy ra.

      , có xuất hay , dường như rất quan tâm người này.

      Mà người cậu nghĩ đến là ai, có lẽ chỉ có chính cậu biết .

      Hơi ngả đầu vào lưng ghế, cậu quay đầu, thấy được ánh mắt đồng ý của Dư Dịch, xin lỗi, cậu Kính Nguyệt Sâm chấp nhận bất kì uy hiếp nào, từ bất luận kẻ nào.

      Dư Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt quay của Kính Nguyệt Sâm, biết vì sao, dường như cảm thấy đại ca ca từng cười vô cùng ấm áp với mình kia tách khỏi con người tại, bây giờ, còn là trong quá khứ, giống như Dư Châu bây giờ giống Dư Châu trước kia.

      nghiêng đầu ngả xuống đôi tay mập mạp của mình, cảm thấy cực kì mềm mại, cảm thấy so với trước kia hơn rất nhiều, cảm nhận được những đạo ánh mắt ngừng nhìn mình, ngẩng đầu, vừa lúc chạm đến ánh mắt Thẩm Vũ dò xét, có điều, ánh mắt của ta khác gì mũi đao, phóng thẳng về phía , vươn tay, cầm vở lên, nhanh chóng chặn lại tầm mắt của ta, cũng phải lợn, nhìn như vậy làm gì chứ.

      Bên trong ngôi trường này đúng là phải người thường, bây giờ thực ý thức được, Kính Nguyệt Sâm thần bí, Tả Tư Viêm nóng nảy, Đan Gia Dật luôn treo vẻ mặt tươi cười vô tội, còn có người luôn thầm người khác Đan Tương Tư, đương nhiên, còn có , Thẩm Vũ , từ ban bình thường nhảy lên nhất ban quý tộc, là nữ sinh duy nhất có thể đứng cạnh Kính Nguyệt Sâm, chắc chắn chả phải người đơn giản gì.

      Bên trong này càng nghĩ càng thấy phức tạp, nhưng cũng có tâm tình tham dự vào, có điều, dường như có người chịu bỏ qua cho , vậy đơn giản là bước tiếp thôi.Kinh/thue/dien';dan/le'quy/don

      Đại hội thể dục thể thao, cũng chính là hình thức phân thắng thua giữa hai ban quý tộc và bình dân, cũng có gì cần lo lắng. Về phần năm nay xuất chuyện gì, vậy, bọn họ chỉ có thể gỡ bỏ từng lớp từng lớp ra thôi.

      Có lẽ, ngạc nhiên đến bất ngờ.

      Kinh hãi, hay vui vẻ.

      Thông báo vừa ra, cả trường học bắt đầu sôi trào lên, đây chính là việc lớn của toàn trường, thông thường, ban quý tộc và ban thường dân cũng có những hoạt động như vậy, nhưng, bình thường đều chỉ có đơn lẻ cá nhân giới hạn ở chỗ nhất định, trong phạm vi lớn lại cực ít.

      Tất cả mọi người đều nôn nóng muốn thử, phải biết rằng đây chính là lần cơ hội có thể tiến vào ban quý tộc, chỉ cần là bộ phận của ban quý tộc, như vậy, mặc lệ là thân phận gì, trong trường này chính là có tài trí hơn người.

      Đây là cuộc tranh tài, nhưng, trọng yếu hơn, đây là cơ hội để thăng cấp thân phận.

      “Châu Châu, bạn có muốn tham gia ?” Đan Tương Tư theo sau lưng Dư Châu, trước kia cũng có chút cảm thấy tự nhiên, bởi vì luôn có đám người chỉ chỉ điểm điểm với bọn , hơn nữa có khi xuất cái thông báo Dư Châu làm gì đó với người nào đấy, kéo cả nổi danh theo.

      May mà bây giờ Dư Châu làm vậy nữa, ngay cả trai cũng bị gọi là hồ ly, đương nhiên càng bắt gặp được ấy chủ động tìm người khác mấy lời kì quái nữa. Vì vậy, bây giờ ở cùng chỗ với ấy, dễ chịu hơn rất nhiều.

      “Cậu nghĩ mình tham gia cái gì?” Dư Châu đột nhiên quay đầu lại, “Cậu muốn mình thi thể trọng, hay thi ăn cơm, nếu cũng là trận đấu so ai có thân hình giống hình vuông nhất hả?”

      Chương 74: thể thao
      Editor: Kinh Thuế

      “Hả.” Đan Tương Tư sửng sốt, lúc này mới bối rối gãi đầu, cảm thấy xấu hổ quá, quả thực, có hạng mục nào thích hợp với ấy cả. Bởi vì cân nặng này, vượt chỉ tiêu quá nghiêm trọng.

      Đừng là vận động, có lẽ ngay cả lại đường cũng đủ khó khăn rồi, vì vậy, hỏi vấn đề ngu ngốc làm sao.

      Khóe miệng Dư Châu nhếch lên, đại hội thể dục thể thao gì chứ, liên quan, càng nghĩ đến chuyện tham gia gì hết. Hơn nữa, quả thực cũng phù hợp với nữa.

      Với vẻ ngoài này của , thích hợp nhất chính là ngồi khán đài mà xem, ít nhất, như vậy cũng chỉ chiếm mấy cái ghế ngồi cổ vũ mà thôi.

      Các tiếp về phía trước, gần đây cả trường học đều được trang trí, so với bình thường náo nhiệt hơn ít, xem ra trận thi đấu thể thao này, so với tưởng tượng của còn hấp dẫn hơn nhiều.

      “Lão đại, cuối cùng cũng tìm được cậu, lão đại, chờ tôi chút…” Lại là thanh của hồn tan, sắc mặt Dư Châu chìm xuống, cuối cùng thành công cán mức màu đen, ta có thể ngừng việc theo lại , chí ít có thể cách xa chút, càng cần lớn lên gầy gò như vậy chứ, càng quá đáng hơn là tạo nổi bật của càng ngày mạnh mẽ hơn.

      “Lão đại, tôi tìm cậu rất lâu rồi, lão đại, tôi đăng ký tham gia thi đấu thể dục, tôi nhất định cố gắng cùng được vào ban quý tộc như cậu, đương nhiên còn có Tiểu nữa.” Hai mắt ngừng bắn ra những trái tim hồng, khuôn mặt quả chính là cái biểu cực kì ngu ngốc.

      Đan Tương Tư nhàm chán đảo mắt liên tục, “Trình Vũ, đừng nằm mộng nữa, coi như có thể tiến vào nhất ban quý tộc, Thẩm Vũ cũng bao giờ chấp nhận , nên chết tâm .”

      Cũng đừng trách để lại chút mặt mũi nào mà do phải đánh tỉnh ta lại, phải biết rằng, ai mà chả có ước mơ, chẳng qua chỉ là ảo tưởng nhất thời thôi, người có thể trở nên ngớ ngẩn vì giấc mơ như vậy rất hiếm, vậy mà lại có ngay Trình Vũ này ở đây.

      Trong trường học này đều biết , Dư Châu thích Kính Nguyệt Sâm, còn Trình Vũ cậu thích Thẩm Vũ , thích đến vô độ, bây giờ lại có cơ hội có thể khiến Dư Châu và Trình Vũ hợp lực, bởi vì trước kia cậu luôn coi Dư Châu là kẻ địch.

      Nguyên do là bởi quan hệ giữa Dư Châu và Kính Nguyệt Sâm, mà có người thường xuyên nhằm vào Thẩm Vũ , ai bảo thân phận hai người này chênh lệch nhau nhiều như vậy, mà Trình Vũ tự nhiên dũng cảm làm hộ hoa sứ giả cho Thẩm Vũ thôi.

      Có lẽ, cho tới tận bây giờ, người ta ngay cả tên cậu là gì cũng biết, so với Dư Châu, việc tự mình đa tình của cậu đủ đáng sợ rồi, đương nhiên cũng ai hay biết.

      Trình Vũ tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Đan Tương Tư, hiển nhiên là bởi đúng chỗ đau của cậu, bởi vậy, chịu đả kích tạo thành thói quen trong cậu, cũng may trái tim cậu đủ cường đại, nếu thổ huyết mà chết vài chục lần rồi.

      “Lão đại, cậu cũng tham gia cái gì , như Judo chẳng hạn?” Thu hồi lại ánh mắt ăn thịt người chính là thành bộ dáng cún con, chỉ kém vẫy đuôi lấy lòng Dư Châu nữa thôi.

      Sắc mặt Dư Châu lạnh xuống, Judo, mệt ta còn nghĩ ra được.

      “Cám ơn, cái gì tôi cũng tham gia.” Con ngươi ngước lên, lạnh nhạt nhìn thoáng qua người Trình Vũ, dáng người vẫn gầy như cây gậy trúc, sau đó chuyển qua chỗ khác, được vài bước lại quay đầu lại.

      “Kỳ , tôi cảm thấy cậu rất thích hợp với hình ảnh thể thao, dù sao thân hình như vậy…” Câu kết tiếp cũng nghe nữa, có hiều, hiểu được ý câu được thể ra vô cùng như vậy. Chỉ cần ta phải quá mức ngu ngốc, vậy tự tưởng tượng ra .

      thể thao, quả nhiên rất phù hợp.

      Đan Tương Tư nhìn lại từ đầu đến chân Trình Vũ, sau đó vuốt cằm : “Ha, Dư Châu sai, tôi còn biết, ra thực như vậy, nhìn cậu thế này, quả rất phù hợp.”

      xong, bụm miệng chạy , Dư Châu cũng được khá xa, sao đến bây giờ vẫn nhận ra chứ, ra Dư Châu cũng có lúc hài hước vô cùng, thể thao, vậy mà ấy cũng nghĩ ra được.

      Trình Vũ thoáng sờ cái đầu của mình, cậu thực giống thể thao sao?

      Dư Châu tới phòng học học sinh trong lớp vẫn còn rất ít, đứng lại ở chỗ cửa ra vào, biết có nên vào lớp luôn .

      “Sâm học trưởng.” Giọng vô cùng ôn nhu, mềm mại như muốn ra nước.

      Chương 75: Buộc đồng ý
      Editor: KInh Thuế

      muốn tham gia cái gì?” Kính Nguyệt Sâm đặt quyển sách tay xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt thiếu nữ ngượng ngùng, chẳng qua tầm mắt chợt lóe rồi biến mất ngay, cuối cùng vẫn nhìn chăm chú mặt Thẩm Vũ , ngón tay nhàng vỗ về đầu , dường như cảm thấy đó là thanh tan nát cõi lòng. Phịch tiếng.

      Vậy mà, thập phần dễ nghe.

      “Em cũng nghĩ đến mình tham dự được ít như vậy.” Thẩm Vũ cúi đầu, quả thực có năng khiếu về thể dục, sao lại có mấy trận đấu thể dục này chứ, nhạc hay hội họa tốt rồi, ngoại trừ thể dục ra, đối với lại gặp phải rất nhiều khó khăn.

      cần lo lắng, giúp em.” Kính Nguyệt Sâm mỉm cười, mang theo đầy toan tính.

      “Bạn học Dư Châu, bạn tham gia chứ?” Trong lúc đó, cậu xoay người, quay mắt nhìn về phía Dư Châu vẫn lưỡng lự ở cửa, hóa ra, vẫn luôn biết đứng ở cửa.

      “Bạn học Dư Châu, bạn thấy sao?” hỏi lại câu, bên môi nở nụ cười vui vẻ cực kì đẹp mắt, nhưng, đối với Dư Châu lại là cực kì chướng mắt, nên cười thành như vậy, cười như vậy, phải đại ca ca vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, chỉ là, khuôn mặt ấy, bảo thạch hình giọt lệ màu lam bên tai kia đều thể chính là người đó.

      Mọi người đều thay đổi, cũng vậy, mà cũng như thế sao.

      Dư Châu hơi nhếch môi, biết phải trả lời ra sao, có thể từ chối mọi người, nhưng, chỉ có người, cách nào từ chối càng muốn từ chối.

      “Bạn Dư Châu.” Kính Nguyệt Sâm nhìn chằm chằm vào Dư Châu hai mắt vẫn luôn mê man, đám thịt thừa chen chúc giảm để lộ ra đôi mắt to tròn hơn rất nhiều, tiếc là vẫn khó có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, người có bất kì ưu điểm gì, có tư cách tiến vào giới quý tộc, cho nên nên biểu chút gì đó.

      “Sâm học trưởng.” Thẩm Vũ khẽ kéo tay áo Kính Nguyệt Sâm, hiểu sao phải kiên trì như vậy, Dư Châu căn bản là cùng thế giới với bọn họ, vì sao, luôn chú ý đến ta như vậy, vì sao, lại đồng ý cho ta vào nhất ban, vì sao muốn kiên trì hỏi ta tham gia thi đấu thể dục như vậy.

      Nhiều lần muốn hỏi vì sao, lại có ai đến trả lời giúp , người duy nhất biết đáp án lại là người bao giờ chủ động cho biết.

      “Bạn Dư Châu, Tiểu cũng tham gia, vậy bạn sao, chắc chắn cũng tham gia chứ?” Kính Nguyệt Sâm nhàng cầm tay Thẩm Vũ lên, đáy mắt hàm chứa nét lạnh lùng dễ nhận ra, vậy mà nụ cười môi cậu luôn nở rộ, lại phá lệ cực kì mê người.

      “Sâm tử, em…” Thẩm Vũ vừa định cất tiếng, có điều, Kính Nguyệt Sâm lại vừa cười vừa lắc đầu nhìn , lời muốn ra đột nhiên cất lên được nữa.

      Sâm học trưởng thích người khác chen ngang lời , điều có thể làm, chỉ là yên lặng đứng bên cạnh mà thôi.

      Dư Châu nhìn động tác vô cùng tự nhiên kia, trong ngực cảm thấy đau nhức, thiếu niên cao quý tuấn mỹ, thiếu nữ xinh xắn động lòng người, bọn họ đứng chung chỗ, chính là bức họa vô cùng hài hòa, như nghệ thuật gia tỉ mỉ vẽ lên tác phẩm nghệ thuật, cực kì quý hiếm, nhưng tình cảm đó lại tạo thành lưỡi dao đâm vào ngực , tiến dần vào càng làm ngực đau nhói chua xót ngừng.

      “Tôi đồng ý.’ ngẩng đầu, trong ánh mắt thăm dò tìm tòi của hai người đó ra quyết định của mình.

      Kiên trì như vậy, phải muốn đồng ý, biết so với Thẩm Vũ , càng có khả năng tham gia môn thể thao nào, nhưng vẫn đồng ý. Cứ đồng ý liều lĩnh như vậy .

      hỏi nguyên nhân, cũng muốn biết nguyên nhân của là gì, chỉ cần muốn, vậy chắc chắn đồng ý, bởi vì, là người duy nhất từng nguyện ý trao ấm áp cho đời này. ngực truyền đến từng đạo cảm giác đau đớn, có điều, học được cách chịu đựng.

      Kính Nguyệt Sâm vẫn cười hết sức vô hại, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vui vẻ, cúi đầu, ngón tay lại nhàng vuốt tóc Thẩm Vũ , dưới con ngươi cong cong cười lộ ra mảnh ánh sáng nhạt. Cầm lấy sách vở, kéo tay Thẩm Vũ ra ngoài, có điều lúc ngang qua Dư Châu, bước chân hơi ngừng lại, hơi thở bao trùm lấy Dư Châu, cảm nhận được người của có mùi trà xanh nhàn nhạt bao phủ, có điều lại mang theo chút cảm giác lạnh như băng, được.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :