1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ Hoàng Tin Đồn - Thẩm Thương My ( 20 chương + 2 phụ lục)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 7: Đa tình hối tiếc (1)

      Sáng hôm sau, Phong Bình tỉnh dậy trong căn phòng riêng ở tầng cùng của khách sạn Thời Quang, đầu giường chuẩn bị sẵn bữa sáng thịnh soạn và hai tờ báo buổi sáng. đánh răng, rửa mặt xong xuôi, bưng cốc sữa nóng lên uống ngụm, vừa uống vừa đọc báo.

      Tin nóng là tin về vụ bắt cóc giết con tin. Người bị bắt cóc là con trai của chủ thuyền ở thành phố Đào Nguyên. Đối phương hận gia đình đó báo cảnh sát nên giết con tin.

      Phong Bình xem xong cảm thấy rất ngạc nhiên, chưa kịp thay quần áo mà chạy thẳng xuống phòng làm việc của Phương Bá Thao để hỏi tình hình.

      Phương Bá Thao vốn quen với xuất quỷ nhập thần của , vừa nhìn thấy cầm tờ báo tay liền biết được mục đích của . Chưa đợi hỏi, ông ta liền : “Chuyện này tối qua đến tai những người trong giới rồi, ai cũng phải hốt hoảng”.

      Phong Bình chau mày: “ là xấu xa, kẻ nào làm vậy?”

      Phương Bá Thao lắc đầu và : “Tạm thời chưa biết là ai. Những người nổi tiếng ở các thành phố xung quanh đều cảm thấy bất an. Chú thuê hai vệ sĩ ở Thái, ngày mai họ đến”.

      Phong Bình nghe mà toát mồ hôi.

      “Quân Di quay lại chưa?”

      “Chưa, nó du lịch cùng Richard rồi. Tối qua chú gọi điện bắt nó quay về”.

      “Có phải là chú hơi căng thẳng ?”

      Phương Bá Thao thở dài: “Đó là bởi vì cháu vẫn chưa làm bố làm mẹ”.

      Phong Bình bĩu môi gì. Lúc ấy dường như hiểu ý của Đường Ca Nam tối qua, chắc là lo lắng cho mình. Nhưng việc gì mà ta phải những lời khiến người ta tức giận như thế, là…

      Hai người chuyện về vụ án mạng lúc. Vì Phương Bá Thao có cuộc họp lúc mười giờ nên Phong Bình đứng dậy về phòng. Hai người cùng thang máy. Đúng hôm ấy có ngôi sao lớn ở phòng tổng thống của khách sạn Thời Quang, phóng viên đến rất nhiều, hiểu sao lại bị họ chụp ảnh, đăng lên báo.

      Tác giả lên tiếng là hoàn toàn vô tình, nhưng nhớ lại thời gian trước, có người từng tung tin rằng Phong Bình có quan hệ rất thân mật với tỷ phú kinh doanh khách sạn. Bây giờ thấy vậy mới nghĩ có lửa làm sao có khói, mọi chuyện ắt phải có nguyên nhân của nó. Đặc biệt là trong bức ảnh Phong Bình mặc quần áo ngủ, khỏi khiến người ta nghĩ lệch lạc.

      Đội săn tin luôn tìm mọi cách để tóm được “thóp” của Đường Ca Nam, ngờ người xảy ra cố trước lại là Phong Bình nên thể thiếu được đồng cảm có chút “giả tạo” đối với Đường Ca Nam. Bài viết đó tưởng tượng bạo dạn, suy đoán hợp lý, phân tích sâu sắc, thấu triệt, lời văn trau chuốt, mượt mà, giống như “tác phẩm văn học” xuất sắc. Chỉ có điều “sinh hợp thời”, đứng trước vụ án mạng to lớn ấy quả là thảm hại.

      Dù như vậy, Đường Ca Nam vẫn nhìn thấy.

      Cho dù nhìn thấy nhất định có người làm mọi cách để biết điều đó. Cơ hội “thọc gậy bánh xe” này, số người quyết bỏ qua, ví dụ như Chu Tân Trúc.

      Khi biết thông tin về vụ scandal này, ta thấy hưng phấn hơn bao giờ hết. Cuối cùng việc gian dâm của Phong Bình cũng lộ ra, nếu Đường Ca Nam còn là thằng đàn ông nên tống cổ ta ra khỏi nhà. Dù ta có thể nhẫn nhịn nhà họ Đường quyết nhẫn nhịn. Phen này ta chết chắc.

      ta dám chắc Đường Ca Nam biết tin về vụ scandal ấy chưa nên việc làm đầu tiên là làm thân với Đường Minh Tuyên, vòng vo tam quốc khơi gợi thông tin về vụ scandal này ra. Đường Minh Tuyên quả nhiên giật nảy mình, đúng là trẻ, kiềm chế được bản thân nên lập tức gọi điện cho Đường Ca Nam, bảo đọc tin đó.

      Như thế Chu Tân Trúc mới yên tâm thở phào nhõm, giống như trút được gánh nặng vậy.

      Sau đó, hai người chuyện về giới thời trang. Nghe cuộc thi người mẫu sắp tổ chức ở thành phố Thánh có mời nhà thiết kế nổi tiếng Jennifer làm giám khảo. mặt cũng là để tuyên truyền cho show trình diễn thời trang xuân hạ của bà ta ở châu Á. Đường Minh Tuyên biết hai em họ của ta đều tham gia cuộc thi này nên mỉm cười và : “Tịnh Hà và Nhã Bá chắc chắn lọt vào vòng chung kết?”

      Chu Tân Trúc tỏ ra rất khiêm tốn, thái độ có vẻ rất khách quan: “Vào top 10 chắc có vấn đề gì, điều kiện của Tịnh Hà tốt hơn Nhã Bá, cơ hội cũng lớn hơn…” đến đấy ta khéo léo ngừng lại, có cơ hội sao nữa? Để cho người nghe tự hiểu hơn.

      Hai đứa em này là do người chị giỏi giang là ta đích thân chỉ giáo, làm sao có thể bị loại cách dễ dàng được? Huống hồ có nguồn tài lực hùng hậu làm hậu thuẫn. Đây là điều thể nhắc đến và cũng vô cùng quan trọng, vì vậy, chắc chắc họ dựa vào thực lực của bản thân để tiến thẳng vào vòng chung kết.

      Đường Minh Tuyên nghe vậy, lịch khen vài câu và chúc họ may mắn. Tuy chưa từng gặp Phong Bình nhưng vì nóng lòng muốn về nhà để nghe ngóng thái độ của mọi người sau khi biết thông tin lá cải kia nên ngồi lúc rồi kiếm cớ ra về.

      vội vàng quay về nhà, bà nội và mấy họ, chị em họ bên đằng ngoại đều ở đấy. Mọi người bàn luận rất sôi nổi, trông ai cũng có vẻ rất kích động, chủ đề dĩ nhiên là xoay quanh vụ án mạng gây chấn động dư luận. Nhắc đến chuyện này, những người cảm thấy lo âu khiếp sợ nhất là những người có tiền. Đường Minh Tuyên ngồi xuống cùng mọi người, thấy họ ngừng chỉ trích chính trị và trị an nên khỏi cảm thấy lưỡng lự. Lúc ấy mà nhắc đến vụ scandal tình ái kia có vẻ là đúng lúc cho lắm. Nếu lại thấy bức xúc khó chịu.

      Đường lão phu nhân rất quan tâm đến cháu ngoại, đôi mắt sắc bén khi nhìn cháu cũng dịu dàng hẳn , rất chậm nhưng cũng đầy uy nghiêm: “Minh Tuyên, dạo này cháu nên yên phận chút, đừng có chạy lung tung”.

      Đường Minh Tuyên mỉm cười và : “Từ trước đến nay cháu đều rất yên phận. Người yên phận là hai…” Càng về cuối càng lí nhí.

      Nghe vậy mọi người bống chốc yên lặng, hướng ánh nhìn về phía . Nhưng khóe mắt vẫn quên liếc nhìn vẻ mặt của Đường lão phu nhân. Từ sau khi Đường Ca Nam đính hôn, rất ít người dám nhắc đến tên ta trước mặt Đường lão phu nhân, là sợ bà bị kích động, hai là ai muốn tự mang lại phiền phức cho mình. Vì Đường Minh Tuyên được bà quý hơn cả nên khó tránh khỏi có chút kiêu căng.

      Lúc ấy, nét mặt của Đường lão phu nhân biểu lộ chút cảm xúc gì. Bà ta im lặng lúc rồi : “Thằng Nam an phận thế nào?”

      Giọng của bà nhàng đến nỗi Đường Minh Tuyên biết làm thế nào. Nhưng ta vẫn liều thông tin lá cải ấy ra, dù gì biết mà cũng là tội. khi bà ngoại truy cứu cũng bị vạ lây. Trong gia đình họ, Đường lão phu nhân giống như Từ Hy thái hậu, tuy chồng mất sớm nhưng vì con trai Đường Trạm quá xuất sắc nên cuộc sống của bà chỉ bó hẹp trong gia đình. Chút quyền lực này là tất cả niềm vui của bà. Bà quyết chịu để mặc nó.

      Tuy bộc lộ qua nét mặt nhưng trong lòng bà cảm thấy rất vui. Có cơ hội chứng minh sai lầm của người khác và minh của mình, dĩ nhiên là chuyện khiến người ta vui mừng. Chuyện này chứng minh được tầm nhìn xa trông rộng của Đường lão phu nhân, kinh nghiệm với bà ta rằng: Con đường mà người phụ nữ bình thường chen chân vào xã hội thượng lưu quyết phải là trong sạch. Chỉ khi nào người đàn ông trong xã hội thượng lưu lấy ta sau đó mới được coi là danh chính ngôn thuận. Con cháu của nhà họ Đường quyết chịu oan ức như vậy.

      Đường lão phu nhân hơi cúi mặt xuống, trong lòng có chủ ý. Nhưng uy nghiêm của bà khiến bà phải tạm thời giữ im lặng.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 7: Đa tình hối tiếc (2)

      Vụ scandal gây xôn xao cả nhà họ Đường gây phiền phức gì cho Phong Bình, nhưng lại khiến đương khác là Phương Bá Thao tức điên lên. Ông ta gọi điện đến tòa báo mắng cho người đầu tiên nghe điện thoại trận tơi bời, sau đó kiên quyết cầu giới truyền thông phải làm sáng tỏ chuyện này. Phong Bình mỉm cười ngăn ông ta lại, những chuyện như thế này từ trước đến nay càng tô càng đậm, càng cố thanh minh càng bị hiểu lầm, vì vậy nên làm như vậy.

      Phương Bá Thao tức đến nỗi thể chịu đựng được, vội : “ được, được, ra thể thống gì cả”.

      Phong Bình cười khì khì rồi : “Chú Phương, nếu chú muốn người ta lưu truyền tên tuổi của mình thế giới này, vậy nhất định cần giải thích bất kỳ điều gì với họ cả. Hãy để cho họ thả sức với đôi cánh của mình , xem trí tưởng tượng của họ được phát huy đến đâu. Sở dĩ con người là loài linh trưởng là bởi vì họ có bộ não giỏi tưởng tượng. biết tận dụng quả là đáng tiếc”.

      Phương Bá Thao nghĩ rằng lòng nhiệt tình của mình được đền đáp. Ông trợn tròn mắt nhìn : “Chú lo Đường Ca Nam hiểu lầm cháu…”

      Phong Bình cười ha ha, ngắt lời ông: “Chú Phương nghĩ nhiều rồi. Cháu lo”.

      sao?”

      “Scandal tình ái của ta nhiều như vậy, cháu mới có cái, trừ phi cháu…”, vừa vừa mặc chiếc áo khoác lông cừu màu xanh lá cây, “Trừ phi ngày nào đó cháu trở thành nữ hoàng scandal, nếu ta quyết có lập trường để chỉ trích cháu. Cháu hẹn Dịch Nhĩ Dương xem quần áo, chuyện với chú nữa. À đúng rồi, cho cháu mượn lái xe của chú”.

      Phương Bá Thao toát mồ hôi: “Dùng xe của chú? Cháu còn lo thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?”

      Phong Bình xách túi rồi mở cửa, trước khi cười và : “Cho dù giới truyền thông có viết thế nào, người khác có cũng thể thay đổi được quan hệ của chúng ta. Cứ coi nó như là cơn gió thoảng qua”.

      Phương Bá Thao lắc đầu ngừng, vọng ra nhắc nhở : “Chú ý an toàn”.

      Phong Bình thang máy xuống tận tầng hầm, lái xe trẻ với comple giày da lịch ngồi trong xe chờ sẵn để phục vụ. Chiếc xe dừng trước cửa tòa nhà làm việc của Dịch Nhĩ Dương, lái xe xuống xe muốn đưa lên tầng, vội từ chối: “ cần, tôi quen rồi”.

      Lái xe vẫn kiên quyết đưa đến cửa phòng làm việc.

      Lần này nhìn thấy , thái độ của Dịch Nhĩ Dương có vẻ khang khác, mấy lần muốn nhưng lại thôi, dường như có chuyện gì đó rất khó mở miệng. Phong Bình hiểu được cái khó của ta nên chủ động giải thích: “Báo chí viết lung tung, có chuyện đó đâu”.

      Dịch Nhĩ Dương biết phải mở miệng thế nào, ta chủ động nhắc đến còn gì hơn, quyết định truy đến cùng, hỏi: “Chuyện của với Ca Nam là thế nào? Tối hôm trước cậu ta lái xe đến tìm . Kết quả là ngày hôm sau và Phương Bá Thao có scandal tình ái, rốt cuộc hai người làm gì vậy?”

      Phong Bình bĩu môi: “ làm gì, ta quan tâm đến tôi nhưng dùng sai phương pháp. Chúng tôi cãi nhau vài câu. Chuyện với Phương Bá Thao hoàn toàn là báo chí viết lung tung, tin hay tùy ”.

      Dịch Nhĩ Dương bỗng nghiêm túc hẳn lên: “Tôi tin hay tin quan trọng, quan trọng là Ca Nam, thái độ của cậu ta thế nào?”

      biết”.

      biết?”

      “Ừ. ta chẳng có phản ứng gì cả”.

      có phản ứng gì mới là chuyện lớn”. Dịch Nhĩ Dương tỏ ra vô cùng căng thẳng: “Chuyện lớn rồi đó”.

      sao? Vậy cứ để cho nó lớn ”. Phong Bình tỏ vẻ bất cần: “Cho tôi xem quần áo ”.

      “Quần áo?” Thấy như mắc bệnh não chậm phát triển, Dịch Nhĩ Dương rất ức chế, kìm được nhắc nhở : “Đại tiểu thư của tôi ơi, nếu Ca Nam nhất thời tức giận cho luôn chẳng phải …”

      ấy làm thế đâu”. Phong Bình ngắt lời ta, mỉm cười và : “Vì vậy cần lo đến việc đầu tư từng thước vải lên người tôi”.

      Dịch Nhĩ Dương giận tím mặt, trợn tròn mắt như muốn gầm rú “Đúng là phụ lòng người khác, thôi thôi, tôi mặc kệ chuyện của hai người”. ta hùng hùng hổ hổ bước , vừa lớn tiếng dặn dò trợ lý: “Hủy tất cả các cuộc họp chiều nay, tôi muốn gặp ai hết”, giọng vang vang, nếu đập xuống đất e rằng tóe lửa.

      Phong Bình cười phá lên.

      Suýt nữa quên rằng Dịch Nhĩ Dương cũng là trong số ít nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước.

      Thông thường những người làm nghệ thuật, thành tựu nghệ thuật của họ tỷ lệ thuận với tính cách của họ. Nhưng Dịch Nhĩ Dương phải, chí ít là trước mặt Phong Bình phải. Vì thế khi ta giận dữ hạ lệnh tiễn khách, Phong Bình cũng rất biết điều tránh .

      Hôm ấy thời tiết rất đẹp, trời cao và trong xanh, ánh nắng chan hòa, ấm áp.

      bước ra khỏi phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương, vội quay về, liền vào siêu thị ba tầng dạo chút. Đây là tòa B trong hai tòa siêu thị nổi tiếng của thành phố, cách tòa A vườn hoa có vòi phun nước. dạo vòng, ngồi ở vị trí gần cửa Haagen-Dazs, gọi xuất bánh điểm tâm cùng cốc trà.

      Kế hoạch ban đầu bỗng nhiên bị hủy, tự nhiên có nửa ngày nhàn rỗi, bỗng chốc có việc gì để làm, vậy trốn ở đây phơi nắng. tắm mình trong ánh nắng mặt trời ấm áp, ánh nắng vàng ươm chiếu vào mắt khiến nheo mắt lại.

      Hay là gọi điện cho Đường Trạm? Hôm nay có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

      có chút chần chừ.

      Trong lòng cảm thấy rất tò mò, biết rốt cuộc Đường Trạm muốn gì với .

      Do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn cho tay vào túi lấy mẩu giấy đó, đó có số điện thoại của Đường Trạm. Nhưng bỗng nhiên nhớ lại bộ quần áo mặc hôm qua vừa mới được giặt khô là hơi, mẩu giấy đó chắc chắn là ở trong khách sạn. Sờ sờ lại, quả nhiên, trong túi trống rỗng.

      thổi phù cái, cảm giác như chút được gánh nặng trong lòng. Quay sang nhìn ra ngoài cửa kính, liếc nhìn vu vơ, tầm nhìn di chuyển nhưng kìm được lại quay lại nhìn.

      sai, trong tòa nhà đối diện, ở vị trí tầng sáu hoặc tầng bảy, có hai người chuyện trước tấm cửa kính trong suốt, hai người đều dùng ngôn ngữ cơ thể. Trong đó có người, bao gồm tư thế tay của ta khi chuyện, đôi lông mày chếch lên, từng rất quen thuộc với bóng hình ấy, vì vậy nhận nhầm.

      ra công ty của ta chuyển đến đây, xem ra việc làm ăn rất thuận lợi.

      Mặt ta hướng về phía , chỉ có thể nhìn thấy đường nét bao quát của cơ thể và khuôn mặt. Hai người họ cách nhau tấm cửa kính, cách nhau ánh nắng của buổi quá trưa, cách nhau tấm lưới của thời gian và ký ức mịt mờ, cảm giác ấy rất giống kỹ xảo điện ảnh, dường như bước ra từ trong sâu thẳm ký ức, cảm giác mông lung, mờ ảo.

      Những ngày tháng hai người ở bên nhau, làm mọi cách để lấy lòng , vứt bỏ thân phận cao quý của mình, có lúc nghĩ lại cũng thấy cảm động về mình. Ví dụ như buổi sáng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, ví dụ như giặt quần , tất cho ta, ví dụ như rửa nhà vệ sinh… Tất cả những việc ấy, quá phổ biến, quá mức bình thường, dừng như người phụ nữ nào cũng làm cho người đàn ông mình . Nhưng đối với , người quen với việc được người khác hầu hạ những chuyện ấy lại có ý nghĩa khác. Dù làm những việc đó, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy thỏa mãn, nhưng vẫn mong muốn nhận được những lời khen ngợi, những lời khích lệ. Chỉ có điều là người mới học nghề, phương pháp kỹ năng đều thành thục, thích hợp, vì thế thường hài lòng, thức ăn nấu ngon, quần áo giặt sạch, làm việc nhà vụng về, đến cả chổi lau nhà cũng biết dùng… Thời gian ấy ở nhà nhàn rỗi, lúc ấy cảm thấy rất tự ti, hề biết rằng mình lại kém cỏi, việc gì cũng biết làm như vậy.

      Lúc mình, nhớ lại khoảng thời gian ấy khó tránh khỏi cảm thấy ấm ức. Vốn dĩ cần phải vất vả như thế, bởi ta cũng ép buộc . Tuy nhiên, dù là tình vĩ đại đến đâu trong đó cũng khó tránh khỏi lẫn chút ích kỷ. Chính vì chút ấm ức ấy mà cũng nổi nóng. Cái cách mà nổi nóng là im lặng.

      Im lặng có nghĩa là từ chối giao tiếp. Đôi lúc tâm của đàn ông và phụ nữ trái ngược nhau hoàn toàn. ngày càng thấy mình hiểu ta. Còn An Duyệt Sinh hoàn toàn ngược lại, tự cho rằng mình rất hiểu , đặc biệt là sau lần họ cãi nhau với người khác. biết rằng cái quan tâm phải là tiền mà là hy sinh của mình. Ngày nào cũng dậy từ sáu giờ sáng, chen chúc xe bus, nửa vòng thành phố để làm, ngồi đúng tám tiếng, đánh máy, nghe điện thoại, bận tối mắt tối mũi, câu mà có thể đuổi , phục. Nhưng nghĩ như thế. thể diện của mình hơn . cảm thấy buồn vì điều đó, về sau thậm chí còn nghĩ rằng đến với chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý, vì vậy mà thấy xót xa, bi thương.

      rất nhiều lần nghĩ đến việc ra nhưng chưa lần nào hành động. Cuộc cãi vã sáng hôm ấy chẳng qua là giọt nước tràn ly. Sau chuyện đó nếu dịu dàng hơn biết chừng rung động, nhưng làm gì cả, ngày nào cũng như thế, hề thay đổi. Quả thực tìm ra lý do để tiếp tục ở bên , thế nên ra . ra của đúng với nguyện vọng của , đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng .

      Cứ tưởng ai cũng mê mình là điều ngu ngốc nhất thế giới này.

      khoảng thời gian thấy mình thực rất ngu ngốc. Dĩ nhiên, bây giờ cũng thông minh hơn là bao. Chỉ có điều cuộc sống có thể dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, những thứ ấy khác hoàn toàn so với sách vở. Có nhiều cái biết là dễ nhưng làm khó. Mỗi người đều biết làm thế nào mới là đúng đắn nhất nhưng chưa chắc mọi người đều phạm sai lầm. Con người vốn rất giỏi trong việc đề ra những câu châm ngôn nhưng lại nghe theo nó.

      Khi Phong Bình ngẩng đầu, nheo mắt nhìn sang thấy bóng dáng của hai người ở tòa nhà đối diện đâu.

      rầu rĩ lúc rồi đứng dậy ra về. Bước ra khỏi siêu thị, gợn gió, thời tiết nắng ấm hiếm có từ khi tiết trời chuyển sang đông, quả là đẹp đến nỗi khiến người ta thấy ngạc nhiên.

      bảo lái xe về từ lâu, hề lo sợ cái gọi là bắt cóc tống tiền.

      Buổi tối Quân Di và Richard quay về, chú Phương mời cùng ăn bữa tối. Tuy gặp Quân Di trong bữa tiệc từ thiện lần trước nhưng Quân Di hề quen . Buổi tối hôm nay coi như là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt nhau. nghĩ phải chuẩn bị món quà mới được.

      tạm gác lại những phiền muộn trong lòng, cố gắng nhớ lại sở thích của mình hồi mười bảy, mười tám tuổi. Châu báu, quần áo, trang sức, những thứ ấy cần bận tâm, muốn thứ gì, chỉ cần với người dưới là được. Về vật chất, có thứ gì là họ làm được, chỉ có những thứ nghĩ ra được.

      vừa suy nghĩ miên man, vừa bước vào quầy bán đồ trang sức của siêu thị.

      Nhân viên bán hàng quả là thành phần thích các vụ scandal, vừa mới nhìn nhận ra vị khách này là nhân vật làm mưa làm gió trong các vụ scandal gần đây, vội đưa vào phòng khách vip, giám đốc đích thân tiếp đón.

      Thực ra vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên mua cái gì, nhưng thấy đối phương nhiệt tình như vậy, đành phải vào xem.

      Hai viên kim cương tám cara, vừa nhìn lập tức lắc đầu, đủ độ thuần chất, kỹ thuật chế tác cũng tốt. Nếu cuộc sống của Phương Quân Di xa hoa giống như lời Phương Quân Hạo chắc chắn để mắt đến cái này.

      Giám đốc ngờ là người sành hàng như vậy, hoàn toàn giống với mắt nhìn của lọ lem liền lấy viên kim cương hình trái tim hơn hai mươi cara mà người khác đặt ra. Đây là viên Sapphire hoàn mỹ thể chê vào đâu được, ngờ vẫn chưa vừa ý.

      Giám đốc trợn mắt há miệng, nhấn mạnh đây là viên kim cương được dùng trong lễ đính hôn của con trai cả ngài thị trưởng.

      Phong Bình cười nhàng, định quân tử cướp đồ của người khác, nhưng ngẩng đầu lên thấy sắc mặt của giám đốc, chỉ có thể dừng lại, vừa lấy ngân phiếu, vừa hỏi giá cả.

      Giám đốc lập tức rất thân với giám đốc Đường Ca Nam, giảm giá thấp nhất. ta cúi đầu tính tiền, ra con số. Phong Bình đặt bút viết rồi đưa ngân phiếu cho ta.

      Giám đốc nhận lấy tờ ngân phiếu, bỗng chốc mặt ta đỏ bừng lên, được lời nào.

      Phong Bình cười thản nhiên như có chuyện gì xảy ra: “Còn về việc nạm thế nào tôi thông báo cho sau”.

      Giám đốc lấy lại tinh thần, tiễn ra khỏi cửa bằng nụ cười hết sức tự nhiên, sau khi quay lại mới lau mồ hôi trán, nhìn lại chữ ký tờ ngân phiếu ấy, khỏi toát mồ hôi lạnh.

      Chữ ký tờ ngân phiếu ấy là Phương Bá Thao, hoàn toàn phải là Đường Ca Nam mà quen.

      Đúng là thể tưởng tượng được, thể tưởng tượng được.

      Nhưng vì sao vợ sắp cưới của Đường Ca Nam lại dùng tiền của Phương Bá Thao? ta phải họ Phương, lại phải là con của Phương Bá Thao, số tiền lớn như vậy có thể để ta tiêu cách tùy tiện sao? Nhìn dáng vẻ dường như ta có tập ngân phiếu trống có chữ ký của Phương Bá Thao. Trời ơi, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Xem ra, vụ scandal này chưa chắc là giả, ruồi đậu vào chiếc bánh có mật, quả nhiên là họ ngoại tình.

      Dĩ nhiên, điều đó ta chỉ có thể giữ trong lòng để dạ dày và ruột trao đổi với nhau, là giám đốc cao cấp, giữ kín bí mật của khách hàng là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 7: Đa tình hối tiếc (3)

      Tuy đặt kim cương nhưng Phong Bình nghĩ rằng đó là món quà lý tưởng, tiếp tục xem đồ.

      Mới được vài phút cảm giác thấy có cái gì đó là lạ. Khi ngang qua cửa hàng giày mũ, nhân cơ hội thử mũ trước gương thử đồ, nhìn kỹ phía sau nhưng phát có gì bất thường.

      Lúc ấy là hơn bốn giờ chiều, tuy vẫn chưa đến giờ tan tầm nhưng người bộ phải là ít. Phong Bình vô cùng tự tin vào trực giác của mình. suy ngẫm lúc, đặt mũ xuống rồi ra ngoài, bước vài bước là đến chỗ rẽ, phía bên phải là dãy phố bán quần áo, phải là rất sâu nhưng chỉ cần vậy là đủ.

      Phong Bình rảo bước, nhanh chóng chọn cửa hàng quần áo rồi vào.

      Khoảng ba phút, quả nhiên có người đàn ông mặc áo lông đen xuất . Dáng người cao, tay cầm cặp kính râm, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, ràng là tìm ai đó.

      Phong Bình nhìn thấy ta, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

      tìm tôi sao?” kéo cửa bước ra.

      Người đàn ông đó quay người lại, khuôn mặt màu đồng bỗng chốc đỏ bừng lên, được lời nào.

      Người đàn ông đó chính là A Cửu, lái xe kiêm vệ sĩ của Đường Ca Nam.

      Phong Bình ngạc nhiên hỏi: “ bám theo tôi làm gì?”

      ta tỏ vẻ lúng túng, im lặng lúc rồi mới : “Giám đốc Đường bảo tôi đến”.

      ta bảo đến làm gì?”

      “… Giám đốc cho tôi ”.

      sao, tôi với ta”.

      ấy bảo tôi…”, ta ngập ngừng hai giây, hơi cất cao giọng : “ ấy bảo tôi đến bảo vệ ”.

      Phong Bình sững người, sau đó mỉm cười và : “ sao? Vậy nhờ cảm ơn ta hộ tôi”.

      ấy bảo tôi mời về nhà tối nay…”

      “Sao ta tự đến?” Phong Bình thản nhiên như .

      “Giám đốc làm việc”.

      “Ừ”. Phong Bình gật đầu, chuyển chủ đề chuyện: “Chỉ có điều tối nay tôi có hẹn rồi”.

      “Điều này…”, vẻ mặt của A Cửu có vẻ rất khó xử: “Giám đốc bảo nhất định tối nay phải về nhà…”, càng đến cuối tiếng càng lại, đầu cũng hơi cúi xuống. Bỗng nhiên ta liếc nhìn thấy lông mày của Phong Bình hơi nhíu lại, vội : “Nếu về chẳng phải phụ lòng của giám đốc sao? ấy rất đau lòng…”

      Tuy Phong Bình nghĩ rằng “phụ lòng” và “đau lòng” có vẻ hơi nghiêm trọng nhưng hỏi lại. nghĩ lúc rồi : “Vậy bảo ta tám giờ tối nay đến khách sạn Thời Quang tìm tôi, cùng ăn tối…”

      A Cửu nghe thấy hai chữ “Thời Quang”, lập tức liên tưởng đến vụ scandal tình ái báo, bỗng chốc sắc mặt trở nên rất khó coi, muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Phong Bình mỉm cười và hỏi: “Sao, tối nay ta phải tiếp khách sao?”

      …” A Cửu định nhưng nghĩ lại, chẳng may giám đốc Đường muốn sao? Thế nên vội vàng : “Tôi lịch làm việc của giám đốc…”

      Phong Bình kìm được cười phá lên. Ha ha, cái tên A Cửu này, lần đầu gặp cảm thấy vô cùng lạnh lùng, quyết thêm nửa câu, sao hôm nay lại lúng túng ngập ngừng như gà mắc tóc vậy?

      “Vậy với ta rằng nếu phải tiếp khách đến tìm tôi”. xong quay người .

      “Thế nếu phải tiếp khách sao ạ?” A Cửu vội hỏi với câu, trong lòng thầm nghĩ rất có thể giám đốc .

      Câu hỏi của ta khiến Phong Bình hơi ngạc nhiên, ngây người lúc rồi : “Vậy cứ tiếp khách…”

      A Cửu khẽ thở phào nhõm.

      Nhưng thấy Phong Bình tiếp: “Khi nào xong đến tìm tôi”.

      A Cửu giật mình, đầu gật nhưng tâm trí nghĩ đến việc khác, khỏi thầm than thở: Giám đốc, tôi cố gắng hết sức rồi, có thể tìm được lý do thích hợp hay là phụ thuộc vào .

      dõi mắt theo Phong Bình đến tận khi bóng biết mất ở góc rẽ, sau đó mới rút điện thoại gọi điện cho Đường Ca Nam.

      Vừa nhấc máy, Đường Ca Nam hỏi ngay: “Thế nào rồi? Mọi việc ổn thỏa chứ?”

      “Giám đốc…” A Cửu rất

      “Có vấn đề gì sao?” Giọng của Đường Ca Nam có chút biến đổi.

      “Thế này ạ, Phong vừa mới…”, A Cửu quyết định lảng tránh vấn đề chính, “Dạ, ấy nhờ tôi bày tỏ lòng cảm ơn với …”

      “Cảm ơn?” Đường Ca Nam chau mày, nghĩ: Tôi bảo trói ta về đây, ta tức giận mà còn cảm ơn tôi?

      A Cửu lau mồ hôi, trước khi hỏi vội trước: “Giám đốc, tối nay có phải tiếp khách ?”

      “Tiếp khách?” Đường Ca Nam cảm thấy rất khó hiểu. ngồi dựng dậy khỏi chiếc sofa, quát lên: “Cửu, rốt cuộc cậu làm cái gì vậy? Bây giờ Phong Bình ở đâu?”

      A Cửu giật mình, hốt hoảng : “ Phong mời tám giờ tối nay đến khách sạn Thời Quang ăn tối. Nếu phải tiếp khách xong việc hãy . Nghe ấy tối nay nhất định phải đến. xem thế nào ạ. Điện thoại của tôi hết pin rồi. Tạm biệt giám đốc”.

      ta liền mạch rồi dứt khoát tắt điện thoại. Thầm nghĩ sớm hay muộn cũng bị chửi, tránh được phút nào hay phút ấy.

      ta cầm chặt điện thoại cách tuyệt vọng, thành khẩn cầu nguyện, thiếu chút nữa nước mắt lăn dài má.

      Đường Ca Nam trợn mắt nhìn điện thoại, tin ta dám cúp điện thoại của mình, gọi lại thấy tắt máy. Tức chết được. rất muốn với A Cửu rằng: “Cậu có lỗi gì cả, dù sao cậu cũng mọi chuyện với tôi”. Chỉ có điều A Cửu hiểu ý của .

      lại lại trong văn phòng hai vòng, rồi lại nằm xuống sofa, suy ngẫm kỹ về những lời A Cửu . Dường như đại để là Phong Bình muốn cảm ơn nên mời đến khách sạn Thời Quang dùng bữa?

      ta lại định giở trò gì đây?

      Ha ha, lần này quyết mắc bẫy.

      nằm ghế, hai chân gác lên bàn làm việc, dáng vẻ nhàn rỗi nhưng trong đầu lại bàn tính mưu quỷ kế. Lúc suy ngẫm, đôi mắt của trở nên linh hoạt, nhạy bén. có đôi lông mày đẹp và rậm, đôi mắt đẹp và cuốn hút. Hồi , đôi mắt ấy từng làm trào dâng tình mẹ bao la của biết bao phu nhân giàu có, trưởng thành rồi, đôi mắt ấy làm thổn thức trái tim của biết bao trẻ.

      Từng đường nét khuôn mặt đều rất hài hòa, hoàn mỹ, tuy phải là chàng trai “tuyệt sắc” nhưng vì có gia thế huy hoàng nên vô hình chung tạo thêm cho vầng sáng hết sức lôi cuốn, vì vậy bao giờ thiếu phụ nữ. Dường như lúc nào xung quanh cũng có tấm lưới vô hình của các bóng hồng, sẵn sàng chờ đợi để “săn” . vờn quanh những cái bẫy ấy biết bao nhiêu năm, trở nên rất xảo quyệt, bây giờ cũng muốn thử thách chút với thân phận người săn.

      Sau khi biết mình phải làm gì, ngồi bật dậy, tư thế nghiêm chỉnh, nhanh chóng xử lý những công việc quan trọng để có thể đến khách sạn Thời Quang cho kịp giờ hẹn với người đẹp.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8: Tôi đến từ Thúy Minh Hồ (1)

      Bảy giờ ba mươi, Đường Ca Nam vứt những giấy tờ tay sang bên, gọi thư ký vào phòng dặn dò vài câu, gọi hai cuộc điện thoại, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại quần áo, người đàn ông trong gương với đôi lông mày lưỡi mác, mái tóc đen óng mượt, quả là thể chê vào đâu được.

      soi mình trong gương, mỉm cười, sau đó cầm chìa khóa xuống.

      Tòa nhà Bắc Thần và khách sạn Thời Quang chỉ cách nhau ba dãy phố . Ba con phố này là khu vực hoàng kim của thành phố Thánh , rất nhiều công ty có tầm ảnh hưởng lớn đều ở ba con phố này, tắc nghẽn giao thông là chuyện thường tình. Nếu gặp trường hợp này dù bạn là ai, thế lực có lớn thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Tối nay Đường Ca Nam khá may mắn, tiến tiến dừng dừng chỉ tắc đường mười phút. Khi đến sảnh lớn của khách sạn Thời Quang, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, lúc ấy là tám giờ mười lăm phút.

      Khu ăn uống của khách sạn Thời Quang đặt ở tầng thượng, gian rộng, tầm nhìn xa, rất hợp với tâm lý ưu việt của số người thành công trong nghiệp. Đầu bếp khỏi phải , dĩ nhiên toàn là hạng nhất.

      Nhân viên phục vụ đều biết Đường Ca Nam, vừa bước vào thang máy có người báo lên tầng thượng, giám đốc bộ phận đích thân tiếp đón ở cửa thang máy. Dĩ nhiên, dịch vụ ấy hoàn toàn phải vì là Đường Ca Nam mà bất cứ khách hàng nào cũng vậy.

      Dưới dẫn đường của nhân viên phục vụ, Đường Ca Nam vào khu ăn uống. Liếc nhìn xung quanh, thấy Phong Bình ngồi ở bàn gần cửa sổ, chuyện với trẻ. mặc chiếc áo lông cừu màu đen, vẫn là kiểu mái manơcanh ngang lông mày, mỉm cười dịu dàng, trông hết sức cao quý, khác hoàn toàn với dáng vẻ thẳng thắn khi ở bên .

      Hừ, ta biết diễn trò.

      Đường Ca Nam nhìn , trong lòng bỗng trào dâng cảm giác ngày gặp mà như cách ba năm, nhưng làm sao có thể như thế được? Đúng là chuyện vớ vẩn. lập tức di chuyển tầm nhìn sang hai người đàn ông ngồi cùng bàn, vừa nhìn, mặt liền biến sắc.

      Richard, người em cùng cha khác mẹ của . Dù vẫn chưa được nhà họ Đường chính thức thừa nhận nhưng nhà họ Đường lạ gì cậu ta. những lạ mà còn rất quan tâm, có người định kỳ thông báo tin tức của cho nhà họ Đường.

      ta là mầm bệnh của nhà họ Đường, chỉ có điều triệu chứng của mỗi người có chút khác nhau.

      Mọi người đều biết quan hệ đương giữa ta với Phương Quân Di, chỉ là điều ngờ rằng… Phong Bình lại ăn tối với họ… Chỉ có điều, điều đó càng khẳng định cho suy đoán của .

      Chỉ trong tích tắc mà suy nghĩ của Đường Ca Nam thay đổi 180 độ, thấy Phong Bình vẫy tay chào , lập tức mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng cảm thấy rất bối rối: Xem ra ấy hề tức giận. Nếu , theo kinh nghiệm của với phụ nữ… đặc biệt là khi đuổi ra khỏi nhà dù gặp nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng cư xử thân thiện như vậy.

      Nhìn thấy cử chỉ ấy của Phong Bình, cả ba người đều quay đầu lại nhìn .

      Vì vụ scandal tình ái nhảm nhí kia mà Phương Bá Thao luôn cảm thấy có lỗi với Đường Ca Nam, vì thế ông liền đứng dậy tiếp đón , chủ động bày tỏ thân thiện, đưa tay ra bắt tay với .

      Dĩ nhiên Đường Ca Nam đáp lại rất nhiệt tình, bước nhanh về phía trước, bắt tay ông ta, nụ cười rất rạng ngời. Phương Bá Thao cảm thấy ngạc nhiên vì nhiệt tình của ta, nhưng nghĩ ngợi nhiều, thế là hai người bắt tay đúng phút.

      Phương Quân Di nửa đùa nửa : “Bố ơi, rượu sắp biến vị rồi”.

      Câu ấy khiến mọi người cười phá lên.

      Lúc ấy Đường Ca Nam mới nhìn Phương Quân Di, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, đúng là người đẹp danh bất hư truyền. tỏ vẻ vô tình nhìn Richard, sau đò ngồi xuống vị trí giữa Phong Bình và Phương Bá Thao.

      Phong Bình giới thiệu qua về , cũng chỉ làm như chưa hề quen biết Richard, cư xử rất lễ độ, thân thiện. Xét về lĩnh vực ngoại giao con cháu nhà họ Đường đều có tài năng thiên bẩm. Phong Bình thầm cảm phục trong lòng.

      Chỉ có điều thấy khâm phục Richard hơn, biết ta hoàn toàn hiểu về mối quan hệ giữa mình với nhà họ Đường hay là thực biết Đường Ca Nam là ai mà vẻ mặt, ánh mắt hoàn toàn có chút gì bất thường, vẫn trò chuyện, cười vui vẻ như thường. Phong Bình lại lần nữa phải thốt lên rằng: Đúng là con cháu họ Đường, còn trẻ mà tài giỏi như vậy, thành công sau này khó mà tưởng tượng được.

      Đường Ca Nam thể ngờ rằng lại gặp Richard trong bữa ăn, vì thế có chút lưỡng lự với kế hoạch mà mình chuẩn bị từ trước. Nếu bị người nhà họ Đường nhìn thấy ăn cơm cùng Richard, vậy hậu quả… thể tượng tưởng nổi. Người đầu tiên nhảy lên cả. Thực ra, trong bữa tiệc từ thiện lần trước từng gặp nhau, chỉ có điều, bận rộn với việc ứng phó với các người đẹp và để ý đến Phong Bình nên chú ý đến Richard, phải đợi sau hôm ấy Đường Hạo Vân nhắc mới biết chuyện đó.

      để những do dự ấy trong lòng, miệng đáp lại những lời hỏi han ân cần của Phương Bá Thao, ví dụ như công việc gần đây thế nào, tình hình làm ăn của công ty. Hai người tâng bốc lẫn nhau, giả bộ khiêm tốn hồi. vừa ăn lập lờ, vừa giả bộ nhìn xung quanh.

      Thấy nét mặt của có chút bất thường, Phong Bình khỏi cảm thấy kỳ lạ, vẻ mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, ánh mắt dõi theo tầm nhìn của , phát phía bên trái có người đàn ông nhìn về phía họ, bắt gặp ánh mắt của lập tức cúi đầu nghịch điện thoại. nhìn người đó lúc, comple lịch , ngay ngắn, rất giống với dáng vẻ của người mẫu.

      Phương Quân Di ghét nhất là chuyện làm ăn lúc ăn, lập tức chuyển chủ đề chuyện sang cuộc thi người mẫu ở thành phố Thánh rất được dư luận quan tâm. cười và hỏi Phong Bình: “Chị Phong, sao chị tham gia cuộc thi người mẫu lần này? Chiều cao vừa đủ, tuổi cũng trong phạm vi tham gia, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn”.

      Phong Bình kìm được cười phá lên, Đường Ca Nam cũng nhìn mỉm cười, chỉ có điều cười hơi giả tạo. Làm vợ sắp cưới của Đường Ca Nam, phép tắc rất nhiều, tạm thời vẫn chưa muốn “chơi trội”.

      “Chị thích đứng sân khấu cho người ta đánh giá soi mói…”

      Phương Quân Di ngờ lại bảo thủ như vậy, thản nhiên : “Chị nghĩ rằng giành được danh hiệu quán quân trong cuộc thi người mẫu lớn khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ sao? Vẻ đẹp nên để mọi người chiêm ngưỡng, nếu em cao thêm ba centimet nữa em đăng ký tham gia…” Giọng điệu toát lên vẻ đáng tiếc ngậm ngùi.

      “Rốt cuộc thế giới này còn cái gì là em muốn nếm trải?” Richard với giọng điệu trêu chọc, giọng phổ thông khá trôi chảy, nhìn mọi người lắc đầu than thở: “Mọi người biết đấy chứ, ấy nhảy vắt chân sáo núi, khiến tôi sợ hết cả hồn”.

      Phương Bá Thao nghe vậy khỏi biến sắc, nhưng tiện phát tác, chỉ nhìn Phương Quân Di bằng ánh mắt gườm gườm đầy “âu yếm”. Phương Quân Di giật mình cúi đầu xuống, quay sang lườm Richard, sau đó thấy khóe miệng ta giật giật, ràng là ta giở trò dưới gầm bàn.

      Phong Bình mỉm cười còn Đường Ca Nam mặt lạnh như băng. ngồi đối diện với Richard, ánh mắt dường như muốn xuyên qua con người này, nhưng nét mặt biểu lộ chút cảm xúc gì.

      “Thực ra lúc còn trẻ thử sức với số thứ cũng tốt…” Phong Bình đứng ra dàn hòa.

      “Tốt nhất đừng thử sức”. Phương Bá Thao lập tức cười khẩy.

      Phương Quân Di thấy nét mặt giận dữ của cha, vội : “Đúng đúng đúng, phận làm con xin nghe theo lời dạy của cha, lần sau dám nữa”.

      Nghe vậy Phong Bình và Richard cười phá lên. Khuôn mặt nghiêm nghị của Phương Bá Thao cũng có chút dễ chịu hơn. Đường Ca Nam trong lòng thấy buồn cười nhưng bề ngoài cười tươi hơn bất kỳ ai. Cảnh tượng lúc ấy trông rất vui vẻ, thân thiết.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8: Tôi đến từ Thúy Minh Hồ (2)

      Ngày hôm sau, Phong Bình nhìn thấy tấm ảnh này báo. Dĩ nhiên bạn cũng có thể tưởng tượng chút về kỹ xảo điện ảnh, trước tiên là ngắm chuẩn lúc họ cười vui vẻ, sau đó xoay cái, vậy là họ lên mặt báo. Phong Bình cầm tờ báo tay, để lộ bàn tay với các ngón tay thuôn dài, trắng mịn.

      mặc quần áo ngủ, ngồi sofa, bên cạnh đặt cốc sữa vẫn bốc hơi nghi ngút. vừa đọc báo vừa cười.

      Tác giả của bài báo tự xưng hành nghề hơn hai mươi năm, là tay săn tin giàu kinh nghiệm, từng nghiên cứu về các vụ scandal trong và ngoài nước gần trăm năm nay, từng săn tin và đăng biết bao nhiêu bài viết, tuy nhiên, bức ảnh với cảnh tượng kỳ lạ này chưa từng gặp trong đời, đây là lần đầu tiên. Nếu hôm ấy, ngồi bàn ăn chỉ có ba người là Phong Bình, Đường Ca Nam và Phương Bá Thao chúng ta có thể coi chuyện này là vụ đàm phán, đặc biệt là nó diễn ra sau vụ scandal tình ái của Phong Bình và Phương Bá Thao. Nhưng tối hôm ấy, có năm người cùng dùng bữa với nhau, chỉ có con của Phương Bá Thao mà thậm chí còn có người em cùng cha khác mẹ của Đường Ca Nam. Đúng là ngoài sức tưởng tượng. Rốt cuộc mấy người này làm thế nào mà lại ở cùng nhau được? Lại còn trò chuyện hết sức vui vẻ? Dường như scandal của Phong Bình và Phương Bá Thao ảnh hưởng gì tới Đường Ca Nam. ta và Phương Bá Thao tỏ ra hết sức thân thiện, cởi mở.

      Điều khiến người ta khó hiểu hơn là Phương Bá Thao những đích thân tiễn Phong Bình và Đường Ca Nam xuống tầng mà còn chạy lại mở cửa xe cho Phong Bình, trông có vẻ hết sức ân cần. Dù thế nào nữa với thân phận và địa vị của Phương Bá Thao, quyết cần phải nịnh bợ nhà họ Đường như vậy, là khiến người ta khó lòng mà tưởng tượng được.

      Phong Bình đọc xong, ngẩng đầu lên nhìn Đường Ca Nam ngồi bên bàn ăn dùng bữa và hỏi: “Lạ , chúng ta ăn cơm ở khách sạn Thời Quang, sao phóng viên lại biết được nhỉ?”

      Đường Ca Nam ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp: “Phóng viên mà, có chỗ nào là chui vào được”.

      “Em thấy chuyện này hơi kỳ quặc”.

      “Có cái gì mà kỳ quặc?” Đường Ca Nam đặt cốc xuống, ngẩng đầu mỉm cười với , vệt sữa dài dính đôi môi gợi cảm, trông rất giống trẻ con.

      Phong Bình thấy tim đập nhanh hơn, ngừng lại lát rồi : “ thấy có gì đó là là, chắc là em nhạy cảm quá. Hi hi, bài báo này viết cũng là…”

      “Sao cơ?”

      “À…” Phong Bình khẽ thở dài, nghĩ đến bốn chữ “kỹ càng tỉ mỉ”.

      sao? vẫn chưa đọc”. Đường Ca Nam lấy khăn lau miệng, lại lấy tờ báo.

      ta vừa mới giở tờ báo ra, nhìn thấy bức ảnh đó, sắc mặt có chút biến đổi, vẫn chưa đọc được chữ nào điện thoại đổ chuông, Lục quản gia đứng ngay cạnh điện thoại, liền nhấc điện thoại và : “Dạ, cậu cả ạ, xin cậu chờ chút”. xong nhìn Đường Ca Nam: “Cậu cả tìm cậu”.

      Đường Ca Nam vừa nhìn thấy bức ảnh mặt báo liền biết dụng ý của Đường Hạo Vân, chắc chắn là vì Richard.

      Thế là cất cao giọng : “Tôi vội làm, bảo ấy gọi vào di động”. xong lập tức lấy điện thoại ra tắt máy.

      Quản gia lại lời của ta rồi cúp máy.

      Phong Bình kìm được cười phá lên: “ làm gì vậy? Úp úp mở mở… là trai , đâu phải kẻ địch”.

      Đường Ca Nam trả lời, chỉ với quản gia rằng: “Bác lên tầng lấy cho tôi cái áo khoác”.

      Lục quản gia lên tầng lấy áo.

      Trong phòng có ai, lúc ấy Đường Ca Nam mới ngồi xuống cạnh Phong Bình, nhìn mà cố gắng hạ thấp giọng : “Này, gần đây bên ngoài được an toàn, nếu có việc gì em bảo bác Lục, bác Lăng làm cho. Nếu bắt buộc phải ra ngoài gọi A Cửu theo…”

      Bỗng nhiên nghe thấy những lời quan tâm như vậy, Phong Bình thấy quen lắm, nét mặt toát lên vẻ ngại ngùng. im lặng lúc rồi mới : “Em biết rồi, hôm qua sai A Cửu đến bảo vệ em, em… cảm ơn nghĩ chu đáo như vậy”.

      Đường Ca Nam nghe vậy khỏi ho khan tiếng: “Cậu ta như vậy sao?”

      “Lẽ nào phải?” Phong Bình hơi nhíu mày.

      “Dĩ nhiên phải… À , đúng, đúng như thế”. Bộ não của Đường Ca Nam tăng tốc hoạt động: “Chỉ có điều, ràng là bảo cậu ta, bảo cậu ta…” Quyết thể được, đành phải dừng lại nhìn rồi cười nhạt.

      Phong Bình nhớ lại câu mà A Cửu “giám đốc cho tôi ”, thế là nhầm tưởng lúng túng của ta thành xấu hổ, ngầm hiểu ý, mỉm cười rồi : “Em biết rồi, cũng phải cẩn thận đấy”.

      Đường Ca Nam vẫn muốn gì đó nhưng lúc ấy Lục quản gia mang áo khoác xuống. đành gác cuộc chuyện lại, lặng lẽ mặc áo khoác rồi xách túi ra ngoài. Phong Bình đứng dậy tiễn , bỗng nhiên nhìn thấy trong thùng rác ở phía trái cửa cổng có bó hoa héo khô, đó là loài hoa tulip mà rất thích.

      tưởng rằng Đường Ca Nam muốn chuộc lỗi nên mỉm cười và hỏi: “Thế này là thế nào?”

      Đường Ca Nam dõi theo ánh mắt của , chợt nhớ ra điều gì đó và : “À, cái này là An Duyệt Sinh ở Viên Thị tặng…”

      Phong Bình sững người, sau đó là nhíu mày.

      ta có để lại lời nhắn, ở chỗ bác Lục, em hỏi bác ấy, đây”.

      xong, Đường Ca Nam bước vào chiếc xe sang trọng, bác Lăng cung kính đóng cửa xe, chiếc xe từ từ phóng .

      Sáng nay lái xe A Cửu làm với tâm trạng tốt lắm, tuy trong lòng chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng nhưng ánh mắt vẫn tránh khỏi vẻ lo lắng, bất an, vừa lái xe vừa quan sát nét mặt của giám đốc qua gương chiếu hậu.

      Nhưng thấy từ lúc lên xe đến giờ Đường Ca Nam có vẻ rất vui, chốc chốc lại mỉm cười bí hiểm, cứ như mây, biết nghĩ cái gì.

      Khoảng hai, ba phút sau, bỗng nhiên ta như chợt tỉnh giấc mộng, nghĩ ngợi gì mà hỏi ta: “Cửu, chuyện hôm qua cậu làm rất tốt, tôi muốn thưởng cho cậu. Ấy… nhưng thưởng cái gì được nhỉ?”

      ta sờ cằm suy ngẫm lúc.

      A Cửu thấy tim mình đập thình thịch, nghĩ bụng cái gì đến đến, giơ đầu ra cũng bị chém mà rụt đầu vào cũng bị chém, thế cứ mặc kệ.

      “Giám đốc, tôi rất xin lỗi về chuyện hôm qua, quả thực tôi…”

      sao”. Đường Ca Nam mỉm cười ngắt lời ta, “Điện thoại hết pin là chuyện thường tình. À, chi bằng tôi tặng cậu chiếc điện thoại mới”.

      A Cửu ngậm chặt miệng gì, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng đến cực điểm.

      Đường Ca Nam ký xong ngân phiếu, nhân lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ đưa cho ta và : “Chiều nay cậu chọn, nhân tiện giúp Phong Bình chọn chiếc”.

      A Cửu cầm lấy tấm ngân phiếu, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, những phạt mà còn thưởng, là bất thường. Lẽ nào lời cầu nguyện tối qua hiển linh?

      Đường Ca Nam dán mắt vào đồng hồ đếm giờ cột đèn đỏ, suy nghĩ miên man, chiếc điện thoại trong xe bỗng nhiên đổ chuông khiến giật nảy mình.

      Chiếc điện thoại này gần như chưa dùng bao giờ, giống như vật trang trí, ngờ cũng có ngày đổ chuông.

      Dĩ nhiên Đường Ca Nam biết rằng người gọi điện là ai.

      còn cách nào khác đành phải nhấc máy, nhắm mắt chịu đựng trận mắng mỏ của Đường Hạo Vân, sau đó tìm lý do mà mọi người thường dùng nhất: “, hiểu nhầm rồi, máy của em hết pin nên mới tắt máy”.

      Sắc mặt của A Cửu có chút biến đổi khi nghe thấy câu ấy.

      đừng sốt ruột, chuyện này em với . Sáng nay em có cuộc họp, bây giờ có văn bản quan trọng cần phải xem, lát nữa em gọi cho ”.

      xong, Đường Ca Nam cúp máy chút do dự, động tác còn nhanh hơn cả A Cửu.

      A Cửu thầm than thở trong lòng, nhìn “văn bản quan trọng” trong tay ta, ra là tờ báo buổi sáng, nhìn qua gương thấy bốn chữ “tạp chí giải trí”.

      ta kìm được lại than thở.

      lúc sau, chiếc xe đến tòa nhà Bắc Thần. Đường Ca Nam vừa xuống xe liền bảo A Cửu quay về, đợi lệnh của Phong Bình bất kỳ lúc nào, sau đó mới thang máy lên tầng. Vừa vào văn phòng, việc đầu tiên làm là gọi điện thoại.

      Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nhấc máy, giọng khàn trầm lắng của người đàn ông dường như vẫn mơ màng trong giấc ngủ, nghe rất gợi cảm: “A lô, giám đốc Đường quý, cậu xem báo hôm nay chưa?”

      “Xem rồi”. Hai tiếng ấy như được phát ra từ kẽ răng của Đường Ca Nam.

      “Cậu hài lòng chứ?” Đối phương khẽ cười

      “Hài lòng cái con khỉ”. Đường Ca Nam nổi trận lôi đình, “Chẳng phải tôi bảo cậu là chỉ có thể đăng bức ảnh tôi bắt tay với Phương Bá Thao sao? Tại sao lại đăng bức ảnh năm người? Lại con có ba bức ảnh , đúng là ngu hết chỗ ”.

      “À, giám đốc Đường quý, chuyện này mình có thể giải thích”. Đối phương lập tức cười trừ, “Cậu biết đấy, tòa báo rất chú trọng nội dung ban đầu để đăng tin của cậu, chuẩn bị xong mọi thứ chỉ cần chờ ảnh là in ra, vì vậy, đối phương chụp ảnh ở phòng ăn, lập tức chuyển về, khi bức ảnh ấy mà vào tay chủ biên làm sao có thể đến lượt mình quyết định?”

      Đường Ca Nam cười khẩy, gằn giọng : “Vậy bài viết là thế nào? Tôi muốn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa Phong Bình và Phương Bá Thao, kết quả báo viết những thứ linh tinh lộn xộn như thế nào? Toàn là những suy đoán vớ vẩn, những tưởng tượng lan man, vô căn cứ, câu trọng tâm cũng nhắc đến. Lẽ nào tôi chủ động tung tin để cho dân chúng tiêu khiển sao?”

      Đối phương mếu máo, mực xin lỗi: “Xin lỗi cậu, người bạn quý nhất của mình, chuyện này tùy cậu xử lý. Mình cũng biết rằng họ lại nghe lời như vậy. Cậu biết đấy, khi có liên quan đến cậu giới truyền thông giống như con ngựa đứt cương, điên hết cả…”

      Đường Ca Nam còn muốn khóc hơn cả ta: “Đúng là đồ ngu, chuyện cỏn con như vậy mà cũng làm xong. Cậu xem, tôi cần người bạn như cậu làm gì nữa”.

      Đối phương xanh tái mặt mày: “Đừng mà Ca Nam, xin cậu đừng bỏ rơi mình”.

      Đường Ca Nam cười khẩy: “Thế mà cũng đòi tự nhận là quen biết với giới truyền thông, hừ, bây giờ tôi đặc biệt nghi ngờ, người muốn xỏ tôi chính là cậu, Dịch Nhĩ Dương”.

      Dịch Nhĩ Dương muốn khóc nhưng thể khóc được: “Cậu hơi nặng lời rối đấy, nặng lời rồi đấy, có cho mình mười vạn lá gan mình cũng dám xỏ cậu, mình…”

      Đường Ca Nam chẳng thèm để ý đến lời ta, cúp máy đến cạch cái.

      Chuyện đến nước này, trút giận rồi cũng đành phải cho qua.

      Đường Ca Nam nhắm đôi mắt tuyện vọng, đưa tay day huyệt thái dương đau ỉ, có thể dự đoán được phản ứng của người nhà họ Đường khi nhìn thấy bức ảnh này.

      Lúc ấy, Đường lão phu nhân nhắm mắt giống , bà ngồi sofa trong phòng khách, bên cạnh có tờ báo buổi sáng.

      Hàng chục năm nay, bà quen với việc buổi sáng thức dậy, ngồi sofa trong phòng khách sang trọng giống như hoàng thượng lâm triều vậy, mọi người ngồi vây xung quanh, họ đều là những người bên ngoại của bà. Những nội dung mà họ bàn luận dù chỉ là vấn đề làm đẹp, dưỡng sinh cũng đều nghiêm túc giống như bàn bạc việc triều chính vậy.

      Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa đến lúc bàn luận viển vông, trong phòng khách chỉ có bà và Đường Minh Tuyên.

      Đường lão phu nhân ở góa từ khi còn trẻ, hồi trẻ, bà rất muốn dạy dỗ con trở thành người hiền dịu, nết na. Kết quả là già néo đứt dây, con theo con đường hoàn toàn ngược lại với mong muốn của bà, vì thế mà đau khổ suốt nửa đời còn lại, sinh sống ở nước ngoài xa xôi. Tình ấy được con báo đáp lại, nên bà chuyển nó sang cháu ngoại, có có hận, có buồn có đau, nhưng xét cho cùng vẫn lớn hơn hận, vì vậy Đường Minh Tuyên có thể những lời mà người khác dám .

      “Cháu thấy cái Phong Bình này đơn giản”.

      “Vậy sao?” Đường lão phu nhân im lặng lúc lâu rồi mới trả lời, Đường Minh Tuyên quá quen với thói quen này của bà.

      “Trước đây cháu chưa bao giờ nghe đến tên ta, bữa tiệc từ thiện của hội quán Hồng Nhật là lần đầu tiên ta lộ diện. Lúc ấy, ta là bạn của Phương Bá Thao nhưng sáng hôm sau lại ở trong biệt thự của hai. Bác Lục cũng chưa bao giờ thấy ta… Sau đó, hai như trúng tà, kiên quyết đòi đính hôn với ta, hoàn toàn quan tâm đến phản đối của cả nhà…”

      đến đây, ta lén liếc nhìn nét mặt của bà ngoại, phát có gì bất thường nên tiếp: “Quan hệ giữa ta và Phương Bá Thao chắc chắc bình thường chút nào. Nhưng hai những quan tâm mà còn cùng họ ăn tối. Đây phải là tác phong của hai, biết rốt cuộc Phong Bình cho ấy ăn bùa mê thuốc lú gì. Còn nữa, Richard, cậu ta với Phương Quân Di nhau, Phong Bình cũng là do Phương Bá Thao đưa vào giới thượng lưu, cháu sợ bên trong có…” đến đó bỗng nhiên dừng lại.

      “Có gì?”

      “Cháu lo Phong Bình lai lịch ràng, hai đúng là dứt ra được rồi”. Câu của Đường Minh Tuyên đầy hàm ý.

      “Cháu tưởng rằng ta chịu sai khiến của ai, đến quyến rũ hai của cháu sao?” Cuối cùng Đường lão phu nhân cũng mở mắt, ánh mắt bà nhìn cháu sắc như dao, bỗng nhiên bà cười khẩy và : “Sức tưởng tượng của cháu quả là phong phú. Còn có thể kéo ta và Richard lại với nhau. Cháu tưởng ta thích cái người ở nước ngoài kia nên bỏ rơi cháu mình sao? Ta cho cháu biết, bao giờ có chuyện đó. Ta biết các cháu nghĩ những gì, tất cả cũng chỉ vì lo có người chia gia sản với mình…”

      Đường Minh Tuyên nghe thấy những lời đó, bỗng chốc mặt đỏ như gấc chín, vừa ấm ức vừa khó xử, được lời nào, lúc sau mới mếu máo : “Sao bà có thể như thế được, từ trước đến nay cháu chưa bao giờ nghĩ như thế, cháu…”

      “Ta biết cháu có, ta hai của cháu”. Đường lão phu nhân giọng , yên lặng lúc, bỗng nhiên thở dài: “Chỉ có điều, những điều mà cháu lo lắng phải là có lý. Họ Phong kia cần phải điều tra kỹ càng mới được, xem xem rốt cuộc lai lịch thế nào”.

      Đường Minh Tuyên vẫn thấy ấm ức, bĩu môi gì.

      Đường lão phu nhân cũng thấy lúc nãy mình hơi nặng lời nên dịu dàng dỗ dành cháu , Đường Minh Tuyên vui vẻ trở lại, can tâm tình nguyện làm việc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :