1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ Hoàng Tin Đồn - Thẩm Thương My ( 20 chương + 2 phụ lục)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4: Lễ đính hôn hoang đường (3)

      Biệt thự của Đường Ca Nam vốn dĩ đó là nơi ở của mẹ lúc còn trẻ, được thiết kế và bài trí theo phong cách cổ nhưng cũng mất vẻ thời thượng. Đáng tiếc là ánh mắt của quản gia thân thiện lắm, chắc là bà nghĩ rằng phải là hiền thục, đoan trang. hiền thục, đoan trang nên ăn mặc thế này, càng nên tùy tiện theo đàn ông về nhà.

      Quản gia vừa nhìn thấy Đường Ca Nam liền : “Cậu cả vừa ạ, cậu ấy bảo khi nào cậu về gọi điện ngay cho cậu ấy”.

      ràng là Đường Ca Nam sững người nhưng chỉ khẽ “ừ” tiếng, sau đó hỏi Phong Bình: “Uống trà hay là…”

      “Hồng trà”.

      Đường Ca Nam quay sang ra hiệu cho quản gia, bà ta liền xuống.

      cởi áo ngoài, hơi tháo lỏng cà vạt. Phong Bình định cởi áo khoác trả lại , nhưng xua tay và : “Cứ mặc , lát nữa hãy cởi”.

      Phong Bình mỉm cười, làm theo lời .

      im lặng lúc rồi : “ ngồi đây chờ chút, tôi lên tầng gọi điện thoại”.

      Phong Bình gật đầu.

      Đường Ca Nam lên tầng, vào thư phòng, gọi điện thoại cho trai Đường Hạo Vân: “ à, sao gọi vào di động cho em?”

      Giọng của Đường Hạo Vân nhàng như cơn gió thoảng qua: “Thực ra cũng có chuyện gì to tát…”

      Đường Ca Nam hỏi: “Từ trước tới nay nếu có chuyện lớn đến tận nhà”.

      “Dạo trước cậu nổi đình nổi đám chẳng ra làm sao cả, bố rất tức giận”.

      “Ông ta còn tức giận sao?”

      “Bố vẫn rất quan tâm đến em…”

      “Nếu là liên quan đến chuyện này em cúp máy đây”.

      “Haizzz”, Đường Hạo Vân thở dài tiếng, cuối cùng : “Bên kia xuất rồi…”

      “Cai gì cơ?”

      “Richard”. Đường Hạo Vân với giọng điệu ôn hòa lắm: “Thằng con riêng ấy”.

      Đường Ca Nam im lặng.

      “Ngày mai bà gặp nó. Bố và người đàn bà kia vẫn ở Paris, sợ lần này nó …”

      “Chỉ có vậy thôi sao?” Đường Ca Nam ngắt lời trai.

      “Nam, thái độ của em là gì vậy?” Cuối cùng Đường Hạo Vân thể kiềm chế được, ta cất cao giọng: “Chuyện này liên quan đến…”

      nghỉ sớm nhé, ngày mai còn phải làm nữa”.

      Đường Ca Nam cúp máy rồi đứng bên bàn đọc sách, im lặng như pho tượng. Trong thư phòng chỉ bật ngọn đèn , đứng chếch ngọn đèn, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt, nửa còn lại chìm trong bóng tối, nhìn nét mặt.

      Dưới phòng khách, Phong Bình uống hết ba cốc trà. khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt. Ánh mắt của quản gia toát lên vẻ châm biếm. Quả thực được coi là người mặt mỏng, nhưng cũng thấy ngồi yên, dù gì chăng nữa vứt khách ngồi dưới mình lâu như vậy lịch chút nào.

      Nhưng may mà Đường Ca Nam vẫn còn nhớ đến vị khách là , giúp sắp xếp phòng nghỉ tầng.

      Phong Bình cởi áo khoác trả , Đường Ca Nam mỉm cười : “Đừng lo, sáng ngày mai tỉnh dậy có quần áo đẹp chờ ”.

      Phong Bình có thể cảm nhận được biến đổi của cách rất rệt, dường như bỗng nhiên trở nên… Yếu đuối chăng? Điên cuồng chăng? Nhưng cả hai từ đó đều chuẩn. Trong đôi mắt rất đẹp của thứ gọi là trẻ con, dường như hai thứ hòa quện vào nhau khiến bỗng chốc cảm thấy mềm yếu. biết là tình thương trỗi dậy hay vì cớ gì mà đột nhiên muốn an ủi vài câu. Nhưng Đường Ca Nam trước: “Yên tâm, tôi biết số đo của ”.

      Câu ấy khiến phì cười.

      “Thôi được”. khẽ vỗ tay và cười: “Tôi muốn chịu ơn người khác. Bây giờ có thể đưa ra cầu trong phạm vi khả năng của tôi…”

      Đường Ca Nam định chào tạm biệt, bỗng nhiên lại câu ấy. quay lại nhìn hai giây, sau đó day lông mày, miệng cười mà như cười: “ như vậy tôi nghĩ lệch lạc đấy”.

      “Cho tôi biết nghĩ lệch lạc đến mức nào?” cũng cười.

      chắc chứ?”

      “Dĩ nhiên”.

      “Vậy tôi nhé!”

      ”.

      “Chúng ta kết hôn nhé!”



      “Cái này chắc là trong phạm vi khả năng của em chứ”. Đường Ca Nam ngước mắt nhìn , con ngươi đen đến mức lạ thường, giống như lời nguyền thần bí.



      thâm . Tuy ghét , thôi được, đúng hơn là có thích chút, nhưng dù thế nào nữa cũng đến mức này.

      làm em sợ rồi sao?” Giọng của ta toát lên vẻ châm biếm mỉa mai.

      Phong Bình nghe mà thấy chói tai, chẳng khác nào tự gài bẫy cho mình, nếu lúc này mà rút lui mất mặt. hít hơi sâu rồi thẳng thắn : “ chút thôi. Này, bị kích thích à?”

      “Đúng là có bị kích thích chút”. Đường Ca Nam thản nhiên .

      Phong Bình cố tình cười và : “Vậy cần suy nghĩ cho ràng, nếu suy nghĩ thận trọng rất có khả năng mất ít nhất là nửa tài sản”.

      Đường Ca Nam cũng cười, giọng điệu đầy vẻ bất cần: “Để cho an toàn đề nghị chúng mình đính hôn trước. Em thấy thế nào?”

      Phong Bình tỏ vẻ suy nghĩ lúc: “Em thấy thái độ của rất chân thành, nhẫn tâm từ chối…” ngừng lát rồi với giọng điệu rành mạch, thái độ nghiêm túc: “Em quyết định cho quyền có thể thay đổi bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu”.

      Đường Ca Nam cảm thấy rung động vì câu ấy, im lặng lúc rồi mới : “Vậy chẳng phải sợ bị lỗ sao?”

      Phong Bình cười, cất cao giọng: “Em cũng chưa chắc thua”.

      Đường Ca Nam biết gì, nhìn lúc rất lâu, bỗng nhiên cười và : “Đôi lúc em tự tin đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên”.

      Phong Bình ngây người, câu này nghe rất quen tai.

      Đường Ca Nam đóng cửa và : “Nghỉ sớm nhé!”

      Thế là việc vô cùng chấn động này được lên kế hoạch cách tùy tiện như thế. Sau tối hôm ấy, coi như Phong Bình định cư luôn ở biệt thự của Đường Ca Nam.

      Đường Ca Nam sắm sửa thêm rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng ngày trong biệt thự. Điều này khiến Lục quản gia cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bà ta hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bà ta có cảm giác như kiểu lãnh thổ bị xâm lược.

      Rốt cuộc kia chui từ đâu ra? Trước đây bà ta chưa từng nhìn thấy ta. ta mặc bộ váy dạ hội hở ngực hở lưng đường hoàng bước vào phòng ngủ, sau đó nằm ở lì trong đó chịu . Ngoài bộ váy dạ hội thô tục ấy, ta thậm chí thứ gì của riêng mình, tất cả đều là do cậu chủ Ca Nam mua cho.

      Trời ơi, ai có thể cho bà biết chuyện gì xảy ra vậy?

      Nỗi kinh hoàng của Lục quản gia nhanh chóng truyền tới nhà họ Đường. Nhưng nỗi kinh hoàng hoàn toàn ở cùng cấp độ. Trong mắt Lục quản gia, Phong Bình chẳng qua chỉ là bạn của Đường Ca Nam, nhưng nhà họ Đường nhận được thông tin là vợ sắp cưới.

      Theo lý mà , Đường Ca Nam trưởng thành, có thể tự quyết định chuyện đại của mình. Chỉ có điều, hình như mấy hôm trước các báo, tạp chí còn đăng scandal tình ái về , bây giờ bỗng nhiên tuyên bố đính hôn, tưởng tượng được, tưởng tượng được. trai Đường Hạo Vân nghe mà giật nảy mình. Hơn nữa chọn lúc nào để tuyên bố chọn, lại chọn đúng lúc này?

      Lúc ấy, Đường lão phu nhân rất phiền lòng. Chuyện bên dễ dàng chút nào, người gây ra tội lỗi lại thưởng thức chuyến du lịch lãng mạn ở Paris. Haizzz!

      Chỉ có điều, chán chán, chuyện cả đời của cháu nội cũng vẫn phải hỏi xem thế nào. Ví dụ quốc tịch của , gia cảnh, tuổi tác, nghề nghiệp… Nhưng Đường Ca Nam đâu có trả lời được, chỉ biết ấy là người Vũ Minh, 23 tuổi, về nghề nghiệp có thể miễn cưỡng gọi là nhà thiết kế.

      Đường lão phu nhân vừa nghe liền bỏ phiếu phản đối, mấy người ngồi đó cũng tỏ thái độ đồng tình.

      Lúc ấy Đường Trạm ở New York, sau khi biết tin, ông giữ im lặng.

      Đường lão phu nhân nắm tay cháu nội, khuyên bảo hết nước hết cái, phân tích lợi hại trắng đen, cũng bắt đầu đùa: “Nam à, dù cháu chơi bời ở ngoài thế nào cũng phải học bố cháu ấy, nó bao giờ để phụ nữ dắt mũi kéo …”

      Đường Ca Nam cười khẩy: “Ba đứa con riêng ở là thế nào?”

      Đường lão phu nhân tức giận, với thái độ cứng rắn: “Dù gì ta quyết đồng ý, ta hợp với cháu”.

      Đường Ca Nam chút biểu cảm : “Mẹ cháu rất hợp với bố cháu, tiếc là bà qua đời quá sớm”.

      Đường lão phu nhân tức giận thực , bà nhắm hai mắt, suýt nữa . Cả nhà được phen hốt hoảng, thi nhau chỉ trích Đường Ca Nam quá đáng, hiểu chuyện. Chuyện này tạm thời bị gác lại.

      Điều khiến người ta ngạc nhiên là Đường Trạm chỉ giữ im lặng, lời.

      Đường Ca Nam lên giọng quyết định chuyện đính hôn

      Thế là viên đá làm trào dâng hàng ngàn đợt sóng, dư luận xôn xao. Mọi người đều hết sức tò mò về lọ lem này. Nhưng tò mò nhất là bản thân lọ lem. Ngày nào cũng dán mắt vào những tin scandal báo, dõi theo phản ứng của nhà họ Đường. Tuy đối tượng mà Đường Ca Nam đính hôn là mình nhưng hiểu rất , mọi chuyện phải xuất phát từ tình .

      Hết chương 4

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5: Lọ Lem thần kỳ (1)
      Chuyện Đường Ca Nam đính hôn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, gây xôn xáo náo động cả lên.

      Dĩ nhiên người nhà họ Đường cần phải nhắc đến, Đường lão phu nhân chán chẳng buồn tức. Đường Trạm và trợ lý bay từ Paris sang New York, dường như vui vẻ quên cả đường về. Ông ta là việc công ty, ai dám phải, dù gì ngày nào cũng có tiền vào như nước. Đường Hạo Vân thực ngạc nhiên, bỗng nhiên thấy mình hiểu cậu em trai này chút nào. Từ đến lớn, cậu ta lúc nào cũng lông bông phất phơ, dường như quan tâm đến chuyện gì. Nhưng dù thế nào nữa cũng nên chọn thời điểm này để giở trò chứ. Trừ phi, trừ phi là vì… Giả thiết hùng hồn bỗng nhiên nảy ra trong đầu, ta tự chửi rủa mình thậm tệ, dám nghĩ tiếp nữa… Chỉ có điều Tiền Trung Thư , muốn người từ bỏ ý nghĩ của mình khó chịu chẳng khác nào phụ nữ mang thai tự đánh vào bào thai của mình.

      Tiếp theo là Hạ Dao, Dư Man Văn, Ngô Niệm Chân. Họ đều đóng cửa ra khỏi nhà, đặc biệt là Hạ Dao, ngay cả điện thoại bàn cũng rút rắc cắm, cửa nhà cửa sổ đóng chặt, rèm cửa cũng dám kéo ra. Từ trước đến nay người quản lý của ta đều giữ thái độ rất ôn hòa, biết là vô tình hay cố ý mà gây chú ý với dư luận, khiến mọi người cứ tưởng rằng ta sắp được gả vào cửa nhà giàu. Kết quả là ta quay ngoắt 180 độ đính hôn với người con khác. ta biết chui mặt vào đâu, đúng là còn mặt mũi nào để nhìn người khác. Vì có ta làm nền nên Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân quá buồn bực. Báo giới, mạng internet thi nhau đăng bài về đường tình của cậu con trai thứ hai nhà họ Đường cùng với những scandal tình ái với các , số lượng truy cập tăng vọt, người xem bình luận ngớt, kiểu gì cũng có.

      Người tiếp theo là Chu Tân Trúc, ta kinh ngạc hơn cả người nhà họ Đường, đúng là thể tưởng tượng nổi. Người phụ nữ này quả khiến người ta khó lòng mà tưởng tượng được. Chẳng phải ta là người của Phương Bá Thao sao? Vì sao bỗng nhiên lại biến thành vợ sắp cưới của Đường Ca Nam? Thủ đoạn cao siêu. Quả thực khiến ta phục sát đất. Được gả vào cửa nhà giàu khó khăn như thế nào ta là người hiểu rất . Đám bạn của trai, em trai , thậm chí cả những tình nhân của bố , có người nào tranh nhau vỡ đầu chảy máu đâu, nhưng kết quả họ đâu có được bước chân vào. Tuy Phong Bình vẫn chưa được gả vào cửa nhà giàu nhưng ta có thể dỗ dành để Đường Ca Nam đính hôn với mình thể phủ nhận đó là kỳ tích.

      Phương Bá Thao khá hơn chút, dù gì ông cũng là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa trong buổi tiệc tối hôm ấy, dường như ông cũng lờ mờ cảm nhận được điều đó. Vì vậy, tuy ông cũng rất tò mò, ngạc nhiên nhưng cũng mạo muội gọi điện thoại đến nhà họ Đường. Dù như vậy, Phong Bình vẫn nhận được điện thoại khiển trách, câu đầu tiên của chú lùn là: “Tiểu thư, xin hỏi bây giờ đầu óc có tỉnh táo ?”

      “Hoàn toàn tỉnh táo”.

      “Xin hỏi đó là do hoàn toàn tự nguyện hay bị uy hiếp?”

      “Hoàn toàn tự nguyện”.

      “Ồ, vậy chúc mừng tiểu thư”. Ông ta thở phào nhõm: “Chuyện này kích thích, cậu Bính Thần vừa mới mắng tôi té tát mặt mày, tiểu thư, hay là cầm theo điện thoại di động ”.

      cần đâu, dù sao chú vẫn tìm được tôi mà”, Phong Bình mỉm cười.

      kiểm tra giới hạn năng lực của tôi sao?”

      “Tôi biết chú là vạn năng mà”, Phong Bình nịnh nọt, “và tôi hề lo lắng về điều đó”.

      làm như vậy là vì tình sao?” Chú lùn im lặng lúc rồi hỏi.

      “Dĩ nhiên là phải”.

      “Đùa giỡn với tình cảm của người khác là vô đạo đức”.

      “Vậy, nếu bị người khác đùa giỡn sao?”

      “Điều này, điều này càng vô đạo đức”.

      “Nếu làm thế nào? Làm thế nào để giết thời gian? Tôi còn lâu mới chết…”

      Chú lùn ho khan hai tiếng: “Haizzz, thôi vậy, dù gì cũng là người vô đạo đức. Tôi đề nghị hai người nhanh chóng sinh mấy đứa , quả thực Thúy Minh Hồ rất đơn”.

      Đề nghị này phải là ý tốt.

      Phong Bình bật cười: “Ý kiến này rất hay, tôi suy nghĩ. Còn chuyện gì nữa ? Chồng sắp cưới của tôi sắp về rồi”. Phong Bình đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ấy.

      Chú lùn kìm được vạch trần : “Theo tôi được biết hôm nay cậu Đường về nhà”.

      Phong Bình cười phá lên: “Quả nhiên có gì qua được mắt chú”.

      Chú lùn thở dài: “Hôm qua có ba cuộc điện thoại gọi đến hỏi hành tung của , bên cậu Bính Thần cũng bị chất vấn. Tạm thời họ để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng nhà họ Đường cũng có chút thế lực, e rằng chuyện này giấu được lâu”.

      “Đến lúc ấy hẵng hay”.

      “Tạm biệt tiểu thư”.

      Phong Bình cúp máy, quay người lại nhìn thấy Lục quản gia biết từ lúc nào đứng ở cửa với đĩa hoa quả tay. Hừ, bà ta cũng nên lần nào cũng dùng chiêu đấy để nghe trộm chứ, là thiếu sáng tạo.

      Sống chung dưới mái nhà, Phong Bình cũng hiểu đôi chút về những hành vi thái quá này của bà ta. Đường Ca Nam mồ côi mẹ từ , Đường Trạm bận làm ăn, cậu bé xinh xắn, đơn khó tránh khỏi làm trỗi dậy tình mẹ bao la của bà giúp việc. Lâu dần, trong lòng cũng nảy sinh tình cảm, huống hồ là Đường Ca Nam dọn ra khu nhà trước đây, lại còn gọi bà ta đến chăm nom. Bây giờ bỗng nhiên có người ngoài xuất , lại là người hiểu nội tình, cảm giác ghen ghét cũng bình thường.

      Đối với , chuyện này cũng chẳng tổn hại gì, cùng lắm là xuất đầu lộ diện, lên báo lên mạng gì đó. Người chịu phiền phức là Đường Ca Nam, fan của Hạ Dao phải là ít, bắt đầu nhận được những lời chỉ trích từ dư luận. Từ sau khi tuyên bố đính hôn, hai đêm liền đều ở lại công ty, chắc chắn những phóng viên mai phục ở ngoài cũng hai đêm chợp mắt. Lúc ấy mà vẫn chăm lo đến yên tĩnh của cũng coi là hiếm có. Dù gì cũng là con nhà giàu mà, về mặt ứng phó với phóng viên hình thành loạt kỹ năng. Đây là bản lĩnh mà người như luyện được ngay từ khi còn . Dù vậy, ngoài biệt thự của vẫn luôn có phóng viên chờ sẵn. Những phóng viên này đúng là có tinh thần sắt thép.

      Phong Bình nằm bò giường, vừa đọc báo vừa ăn hoa quả.

      Lục quản gia thấy thể chấp nhận được. Tiểu thư Minh Tuyên bao giờ như vậy, ấy luôn là người nho nhã, lịch , làm gì cũng đúng mực. Ôi trời ơi, hoa quả rơi xuống báo mà ta còn nhặt lên ăn, lẽ nào chủ nhân tương lai là như thế này sao?

      Bà ta thể chịu đựng được, lầm lì xuống dưới.

      Phong Bình tiếp tục lật xem những tin tức lá cải như có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng người quản lý của Hạ Dao cũng lộ diện, khi được hỏi về tâm trạng nay của Hạ Dao, ta chịu ảnh hưởng lớn, tâm trạng ổn định, đồng thời chúc phúc cho cậu Đường. Đúng là những người trong làng giải trí, có thua cũng để mất thể diện. Ngược lại, những người nhiệt tình thái quá thi nhau viết bài bày tỏ niềm phẫn nộ thay cho thần tượng, lời văn sâu cay, chua chát, như kiểu gào thét đến rát cổ bỏng họng, là khó chịu.

      Dĩ nhiên, cũng có những người thích thú với các vụ scandal, thích đào bới những tư liệu về xuất thân của Phong Bình, mạng có người tung tin, có qua lại với tỷ phú tuổi quá ngũ tuần, tỷ phú này kinh doanh khách sạn. dạo dính lấy nhau, bỗng chốc được leo cao. Xảy ra những chuyện như vậy cũng chẳng có cách nào, những năm gần đây, những người ăn no dửng mỡ, có việc gì làm quả thực quá nhiều, Phong Bình cũng là trong số đó, vì vậy thấy rất hả hê.

      Oscar Wilder (nhà văn người nổi tiếng) từng , thế gian này chỉ có việc thảm hại hơn việc bị người ta bàn tán đó là có ai bàn tán bạn. Quả là sai, cuộc sống quả nhiên cần có scandal mới thú vị.

      Chỉ có điều, người tung tin này là ai?

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5: Lọ Lem thần kỳ (2)
      và Phương Bá Thao chỉ cùng tham gia bữa tiệc từ thiện đúng lần, tối hôm ấy có rất nhiều minh tinh và những người giàu có, nổi tiếng, những người chú ý đến đếm đầu ngón tay. Dù có người nhận ra cũng vô vị đến mức tung tin lên mạng, trừ phi người đó có thù hằn gì với .

      Phong Bình nhếch mép mỉm cười.

      bò khỏi giường rồi vươn vai, gần năm giờ rồi, nếu Đường Ca Nam về chắc giờ này gọi điện. Quả nhiên, lúc sau, chuông điện thoại reo.

      “Em thay quần áo, tối nay đến Thần Dương ăn cơm”.

      “Sao cơ?”

      Phong Bình ngạc nhiên, xem ra chú lùn cũng có lúc nhầm lẫn.

      Đường Ca Nam an ủi : “Đừng lo, lúc nữa có người đến đón em, đến công ty trước, sau đó chúng ta cùng qua bên ấy”.

      “Ok”.

      Phong Bình cúp máy, vào phòng tắm thay đồ.

      lúc sau, chiếc Maybach đỗ dưới nhà chờ , chiếc xe thẳng đến tòa nhà của Đường Thị ở thành phố Thánh .

      Phong Bình biết nhà họ Đường giàu có, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tòa nhà Bắc Thần vẫn kìm được cảm xúc mà thốt lên, quả là hoành tráng, khí thế. Nhưng cảm giác khi nhìn dãy số Ả rập và tòa nhà cao tầng là hoàn toàn khác nhau.

      Người lái xe đến đón cao lắm, đeo kính râm, kiệm lời, dường như có chút hứng thú nào với . Phong Bình chăm chú quan sát ta, nhìn dáng người và động tác, có thể chắc chắn rằng ta là vệ sĩ. Đường Ca Nam để vệ sĩ đến đón , chắc là sợ bị đám phóng viên quấy rầy, xem ra bộ quần áo giúp việc mà trang bị cho mình là thừa.

      Chiếc xe phóng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, và dừng lại trước cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, chiếc thang máy đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc tầng 32. cùng vệ sĩ bước vào, tay cầm chiếc túi to tối màu, mặc bộ quần áo của người giúp việc, còn đội chiếc mũ mềm tránh gió, trang điểm có đôi chút lập dị, ngay cả ba thư ký ở phòng làm việc cũng nhận ra , cứ tưởng là người giúp việc mang đồ đến cho Đường Ca Nam vì hai đêm về nhà.

      Đường Ca Nam thấy bộ dạng như vậy cũng khỏi bàng hoàng, sau khi vệ sĩ ra ngoài, ôm bụng cười nắc nẻ: “Thế này mà em cũng làm được?”

      Phong Bình bỏ mũ xuống, vuốt lại mái rồi : “Em là lọ lem thần kỳ nhất trong thập kỷ này, có gì đáng ngạc nhiên đâu?” – Đây là nhan đề của diễn đàn nổi tiếng trong nước.

      Đường Ca Nam lại cười phá lên. Hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt .

      Phong Bình bị nhìn đến nỗi cảm thấy ngạc nhiên: “Mặt em dính gì sao?”

      Đường Ca Nam lắc đầu, bỗng nhiên : “Xem ra đánh giá thấp em rồi”.

      Phong Bình sững người: “Sao cơ?”

      “Em trông có vẻ rất bình tĩnh, dường như bị ảnh hưởng…”

      “Em nên thế nào?”

      “Chỉ trong đêm, bỗng nhiên phát ảnh của mình bị đăng lên báo, lên ti vi, hàng nghìn con mắt chứng kiến, hàng vạn người bàn tán về em. Bất kể là ai cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, nhưng trông em …” mặc chiếc áo sơ mi trắng, hơi ngả người vào chiếc bàn làm việc to rộng, giơ tay như để đo từ đầu đến chân, sau đó nhìn thẳng vào mắt : “Trông em chẳng khác gì lúc bình thường, dường như bị ảnh hưởng chút nào…”

      Ban đầu Phong Bình thấy ngạc nhiên, sau đó cười và : “Sao có thể như thế được? Hai ngày hôm nay em dán mắt vào tin lá cải, tim đập thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều”.

      sao?” Đường Ca Nam vẫn nhìn chằm chằm vào mắt : “ cũng theo dõi tin tức, nay các tài liệu về xuất thân của em vẫn chưa bị lộ. Em thần bí, Phong Bình ạ”.

      Khi hai câu ấy, nét mặt của bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

      Từ trước tới nay Phong Bình chỉ thấy mặt hoạt bát, vui vẻ của , chưa từng nhìn thấy mặt nghiêm túc, đứng đắn của , lúc này, bỗng nhiên thu lại thái độ hài hước thường ngày, đôi mắt to đẹp hơi híp lại, nhìn có vẻ rất sắc sảo, nghiêm nghị.

      Tuy trong lòng Phong Bình thấy hơi hoảng hốt nhưng nét mặt biểu lộ chút cảm xúc gì, thản nhiên : “Đường Ca Nam, to gan, ngay cả vợ sắp cưới là ai cũng nắm tùy tiện đính hôn. Em trước rồi đấy, nếu thay đổi có thể…”

      chưa hết câu, Đường Ca Nam cười phá lên: “Dù thế nào nữa đến bây giờ em vẫn chưa làm cho thấy phát ngán…”

      Câu ấy khiến Phong Bình cảm thấy khó xử, chưa có ai đánh giá như thế, chí ít là chưa có người nào như thế trước mặt . là… quá thất lễ, chỉ có điều, biết có tội.

      “Để xem bộ váy dạ hội mà em mang theo nào, mong chờ tối nay em có những biểu đáng kinh ngạc”.

      Đường Ca Nam vừa vừa lại nhấc chiếc túi mà mang tới, mở ra xem thấy bên trong chỉ có chiếc áo khoác màu nâu sáng và chiếc túi da màu đen nặng trịch, có váy dạ hội. ngước mắt nhìn : “ quyết dám đưa quý trong trang phục người giúp việc đến dự tiệc, huống hồ người đó lại là vợ sắp cưới của ”.

      khẽ vỗ vai và an ủi rằng: “Nếu ngoài dự tính váy dạ hội sắp được mang đến đây rồi”.

      Đường Ca Nam sững người. Lẽ nào chê váy dạ hội tặng? Hay là vừa người? Chẳng phải đều là những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới sao? Hơn nữa về kinh nghiệm của với phụ nữ thể có chuyện tính nhầm số đo, vì sao lại phải đặt mua váy dạ hội?

      Đường Ca Nam vừa nghĩ vừa hướng ánh mắt về phía ngực của . Đường cong của rất hoàn mỹ, chắc chắn là cỡ 36, sau đó là vòng eo, chắc chắn là quá 65. Vòng mông của , ồ, còn chân nữa chứ, đôi chân dài và đẹp, lại thẳng nữa, cảm giác được quấn vào đôi chân ấy chắc là tuyệt lắm…



      Bỗng nhiên nghĩ đến điều ấy, có cảm giác mặt nóng bừng lên.

      Phong Bình thấy ngắm nghía mình từ xuống dưới, nét mặt có vẻ khác lại, nên cho nghe: “Em cầu Nhĩ Dương đưa đến bộ váy dạ hội, chắc là sắp mang tới đây rồi”.

      “Trong tủ quần áo của em có…” Đường Ca Nam ho khan hai tiếng.

      “Bây giờ em là người đại diện cho thiết kế của Dĩ Nhĩ Dương, dĩ nhiên là phải mặc quần áo do ta thiết kế…”

      “Khi nào vậy?” Đường Ca Nam vẫn đắm chìm trong suy nghĩ lúc nãy, đầu óc chưa tỉnh táo lắm.

      ta gọi điện thoại đến xác nhận chuyện chúng ta đính hôn, nhân tiện bàn luôn vụ làm ăn này”. Phong Bình nháy mắt với , cười và : “Hihi, bây giờ thân phận của em khác rồi, hàng vạn người nhìn vào, dĩ nhiên phải kiếm chút tiền của ta”.

      “Vậy à, thế ta trả em bao nhiêu?” Đường Ca Nam hỏi vậy bởi biết Nhĩ Dương là người tiền hơn cả mạng sống của mình.

      Phong Bình trợn mắt nhìn : “ được thăm dò bí mật làm ăn của người khác cách tùy tiện”.

      Đường Ca Nam thở dài ngao ngán: “Chúng ta đính hôn được ba ngày, em vụ làm ăn lớn, dù thế nào nữa cũng phải kiếm chút hoa hồng chứ, đúng ?”

      Phong Bình bật cười, định nghe thấy tiếng gõ cửa.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5: Lọ Lem thần kỳ (3)

      Váy dạ hội của Dịch Nhĩ Dương được mang đến.

      vừa nhìn thấy màu váy thể cười nổi.

      Váy dạ hội màu hồng phấn thắt eo. Thiết kế có gì để , chỉ có điều màu váy quá trẻ con. Bây giờ là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam chứ phải là em của . Chắc chắn là ta cố ý, ràng là cầu bộ váy dạ hội đứng đắn, vì sao ta lại đưa cái bộ hồng phấn này? ta định tự hủy hoại nhãn hiệu của mình sao?

      Đường Ca Nam có ý kiến gì với bộ váy ấy, lập tức đẩy vào phòng nghỉ và : “Cho em nửa tiếng, đủ ?”

      Phong Bình còn gì để .

      giúp đóng cửa, bỗng nhiên thò đầu vào và : “Cần giúp gì cứ gọi, sẵn sàng có mặt”.

      đáp lại bằng ánh mắt gườm gườm.

      việc như thế này, đành phải mặc bộ váy này vậy.

      Sau khi thay xong bộ váy ấy, Phong Bình thấy điểm duy nhất có thể chấp nhận được đó là nó hợp với kiểu tóc của . Nhưng kiểu tóc này cũng hợp với rất nhiều bộ váy gợi cảm khác… Thôi vậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm , đeo hoa tai rồi bước ra ngoài.

      vốn xinh đẹp nên trang điểm hay cũng khác biệt là mấy.

      mở cửa bước ra, bỗng nhiên Đường Ca Nam mắt sáng lên, kìm được huýt hồi sáo, trong gian yên tĩnh, hồi sáo ấy trở nên cao vút và vang. Nhưng Đường Ca Nam thể rất tự nhiên, Phong Bình nghe mà thấy phấn chấn hẳn lên, những điều phiền muộn lập tức tan biến.

      “Nhĩ Dương quyết hối hận vì đầu tư vào người em”. Đường Ca Nam những lời nịnh nọt nhưng rất lòng.

      “Nhưng em lại thấy hơi hối hận rồi”.

      “Sao vậy, ta trả thù lao cho em thấp quá à?” Đường Ca Nam bật cười.

      “Rất thấp rất thấp”. Phong Bình tỏ vẻ phẫn nộ bất bình: “ ta đúng là hưởng phúc mà biết, em đồng ý mặc váy dạ hội của ta là vinh dự cho ta…”

      “Đúng đúng”. Đường Ca Nam vỗ tay tán thành: “Có thể mời được vợ sắp cưới của Đường Ca Nam làm đại diện, thằng ranh ấy đến lúc ngủ cũng phải tỉnh dậy vì cười”.

      Vốn dĩ đó là những lời trong lúc tức giận, nhưng lại như thế, đúng là dở khóc dở cười.

      Đường Ca Nam nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, bữa tiệc tám giờ bắt đầu. Từ đây đến Thần Dương, chỉ cần tắc đường chút biết chừng đến muộn. cầm chiếc áo khoác khoác lên người , hai người ra ngoài thang máy xuống dưới.

      Sau khi họ , các thư ký bắt đầu thầm to .

      A : “Các cậu có nhìn ? giống như học sinh vừa nãy là ai vậy nhỉ?”

      B : “ phải là giám đốc Đường vừa mới đính hôn lăng nhăng rồi chứ?”

      C : “ linh tinh gì vậy, Cửu vừa đưa người giúp việc vào mà”.

      B cười: “ phải chứ, ngay cả người giúp việc mà ta cũng tha”.

      C : “Cậu ác ý”.

      A thốt lên: “A, mình nhớ ra rồi. ấy đẹp hơn trong ảnh nhiều. Bức ảnh ấy quá , nhìn rất già dặn, chả trách mình nhận ra”.

      B, C nhớ đến người, quay sang bốn mắt nhìn nhau.

      Buổi tối đường hơi tắc, tắc đường ở trung tâm thành phố khoảng năm phút.

      “Tính chất của bữa tiệc tối nay là gì?” Phong Bình hỏi.

      “Bữa tiệc làm ăn, chủ yếu là những người trong nội bộ Bắc Thần, em cứ coi là buổi tụ họp của công ty, phải căng thẳng”. Đường Ca Nam vừa từ từ tiến sát chiếc xe trước mặt vừa nhíu mày phàn nàn: “Cứ đến dịp cuối năm là những lão già ấy lại quay về bàn với chả bạc, phát ngán lên được”.

      Phong Bình mỉm cười gì, những lời phàn nàn như thế này phải là phàn nàn , chỉ cần nghe là được, cần phát biểu ý kiến. Đường Ca Nam cũng tiếp nữa.

      Hai người đều im lặng, bỗng nhiên chợt nhớ ra chuyện, quay sang hỏi : “Lúc nãy cái gì mà mong chờ vào biểu đáng ngạc nhiên của em, thế có ý gì?”

      Đường Ca Nam lập tức : “Đúng vậy, muốn trong buổi tiệc tối nay em biểu coi ai ra gì đến mức cực điểm”.

      Phong Bình hơi nhíu mày: “Em để lại ấn tượng ấy cho từ lúc nào vậy?”

      Đường Ca Nam nhe răng cười: “Ý là, lát nữa đến phòng tiệc, dù là ai đến bắt chuyện với em em chỉ cần tỏ thái độ ngạo mạn là được”.

      “Cái này khá hợp với sở trường của em, chắc muốn em làm vậy chứ?”

      “Vô cùng chắc chắn”.

      “Ok”. Phong Bình vỗ tay: “Vậy lát nữa, dù là nhìn thấy ai em , e hèm…”, khẽ ho tiếng rồi cố ý vênh mặt lên, tỏ tư thế đứng muôn người và : “xx, tôi cho phép hôn vào chân tôi!… Như vậy được rồi chứ?”

      Đường Ca Nam nhìn , nhịn được bật cười ha hả: “Đừng thế, em như vậy rất giống với phong thái của nữ hoàng”.

      Phong Bình cũng cười nhưng trong lòng thấy thoải mái. cầu này vô lý, tục ngữ gừng càng già càng cay, những ông già ấy đại diện cho thế lực, để lại ấn tượng vô cùng ngạo mạn cho họ, dù là xét từ phương diện nào cũng thấy phải là chuyện hay ho gì.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5: Lọ Lem thần kỳ (4)

      Ra khỏi trung tâm thành phố, đường có vẻ thoáng hơn, bên đường có tấm biển quảng cáo nhấp nháy của Thần Dương Resort, trong bóng tối phát ra ánh sáng thu hút người qua lại.

      Thần Dương Resort do công ty bất động sản Đỉnh Hâm đầu tư khai thác, mời các kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, là địa điểm du lịch lý tưởng, khung cảnh thanh tịnh, gian thư thái, khí trong lành, rất thích hợp với những ông già trong mắt của Đường Ca Nam đến đây hun đúc tài năng, mời vài người bạn thân, pha bình trà, nghe bản nhạc cổ, chơi cờ trò chuyện, rửa trôi mùi tiền ám vào người trong suốt hơn nửa đời người. Dĩ nhiên, nếu bạn thích phong cảnh của châu Âu hơn vậy xin ra khỏi cửa và rẽ trái.

      Ngoài ra, suối nước nóng ở đây cũng rất nổi tiếng. Nếu bạn đến thành phố Thánh ngâm mình trong suối nước nóng ở Bắc Thần quả là điều đáng tiếc.

      Quay trở lại vấn đề chính, tiệc bup phê được đặt tại tầng 5, gian rộng, tầm nhìn rất thoáng, có thể nhìn thấy cảnh đêm huyển ảo của hồ Thần Dương. Đường Ca Nam và Phong Bình đến chậm vài phút. nhìn vào hội trường, đúng là như lời Đường Ca Nam , rất nhiều bậc tiền bối, những mà họ dắt theo tỷ lệ nghịch với tuổi tác của họ, càng già bạn cùng lại càng trẻ.

      Đường Ca Nam đưa Phong Bình chào khách, đều là những người đáng tuổi chú bác. Họ đối xử với khá thân thiện, hòa nhã nhưng với Phong Bình lại lạnh lùng, người thân thiết khen ngợi đôi câu, người chỉ gật đầu, bất lịch đến nỗi coi như nhìn thấy . Sau vòng chào hỏi, thầm than thở trong lòng: Mỗi người ở đây đều ngạo mạn hơn gấp trăm lần, Đường Ca Nam lại còn muốn biểu ngạo mạn. Hừm, lẽ nào đây là lời nhắc nhở cách uyển chuyển?

      Chỉ có điều thế này càng tốt, cần phải mỉm cười, càng cần phải nghe họ những lời sáo rỗng, nghe lại ảnh hưởng đến khẩu vị. Tuy cùng Đường Ca Nam nhưng dán mắt vào những món ăn ngon từ lâu rồi. Điệu bộ ấy lọt vào mắt người khác khiến họ càng coi thường hơn. Đúng là tầng lớp thấp hèn, trong mắt chỉ có ăn thôi, vì sao cậu con trai thứ hai nhà họ Đường cho ta học lớp lễ nghĩa mà lôi ra ngoài rồi? Có người thầm chế nhạo.

      người khác , nhìn cái nhẫn của ta kìa, đúng là nhà giàu mới nổi.

      người đàn ông cao gầy cũng nhìn chằm chằm về phía .

      Bạn ta : “Hạo Vân, lại chào tiếng ”.

      Đường Hạo Vân cầm ly rượu tay, giữ im lặng.

      Bạn ta làm nũng: “ mà, em muốn xem xem ta có ma lực gì mà lại trói được cậu Nam”.

      Thế là Đường Hạo Vân đưa ta lại gần, hai em chạm mặt nhau, cùng nâng ly.

      Đường Ca Nam giới thiệu: “ trai , bạn luật sư của ấy, Tôn Viên Viên”. Sau đó nhìn Phong Bình, mỉm cười : “ ấy cần giới thiệu chứ?”

      Tôn Viên Viên mỉm cười: “Gần đây Phong là nhân vật tiêu điểm của thành phố này, muốn biết cũng khó. Chúc mừng cậu Nam, Phong quả là có phúc lớn”.

      Chúc mừng Đường Ca Nam trước, sau đó khen ngợi Phong Bình có phúc lớn, ha ha, quả là hổ là luật sư.

      Phong Bình cười, gì, hướng ánh nhìn về phía Đường Hạo Vân.

      Đường Hạo Vân lông mày lưỡi mác, mặt chữ quốc, da hơi đen, nhìn vẻ ngoại hình đúng là chín chắn hơn Đường Ca Nam rất nhiều. Lúc này, khuôn mặt của ta toát lên nụ cười thoảng qua, ta gật đầu cách tự nhiên và : “Chào ”.

      Đó phải là thái độ thân thiện nhưng cũng biểu lộ vẻ thù địch. Phong Bình ngẩng đầu uống cạn ly rượu và : “Tôi vào phòng vệ sinh, mọi người cứ chuyện”.

      xong, đặt ly rượu lên bàn rồi bước về phía nhà vệ sinh. Đường Hạo Vân và Tôn Viên Viên mặt đần ra, sau đó cùng quay lại nhìn Đường Ca Nam.

      Đường Ca Nam tỏ vẻ vô tội, nhún vai và : “ ấy là vậy đấy, ha ha, đáng ”.

      Câu cuối cùng mà bổ sung khiến hai người họ “choáng” nặng.

      Tôn Viên Viên cũng kìm được uống hết ly rượu để làm dịu tâm trạng của mình. dựa vào nỗ lực của bản thân mình để đạt được thành công, cùng Đường Hạo Vân đến được ngày hôm nay quả là dễ dàng gì. So với Phong Bình bước lên trời, khó tránh khỏi cảm thấy bất công, nhưng lại dồn nỗi tức giận vào Đường Hạo Vân. Vì sao ta thể bốc đồng lần giống Đường Ca Nam? Vì sao ta chỉ nghĩ đến cái này nghĩ đến cái kia mà nghĩ đến tình , sắp ba mươi tuổi rồi…

      Đường Hạo Vân hề biết rằng bạn than thở vì thời gian cướp tuổi thanh xuân của mình, hạ thấp giọng : “Nam, em đừng có chơi quá”.

      Đường Ca Nam khẽ cười và : “ gì vậy?”

      “Em cố tình đưa ta đến…”

      ấy là vợ sắp cưới của em”.

      Đường Hạo Vân bực mình: “Em nhìn xem em… Ồ, giám đốc Lưu, lâu rồi gặp”. ta bỗng nhiên đổi giọng, nhìn về phía sau em trai và mỉm cười.

      Đường Ca Nam quay người lại, ra cứu tinh của mình là giám đốc Lưu của doanh nghiệp Thiên Diệu.

      Thế là ba người bắt đầu hàn huyên.

      Lúc ấy, Phong Bình ở trong phòng vệ sinh cũng hàn huyên với người khác.

      Người bắt chuyện với rất trẻ đẹp, lông mày rậm, mắt đen nhánh, đẹp nhất là mái tóc dài của ấy, dày mượt, đen nhánh, đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo dầu gội đầu. rửa tay này đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy , ấy liền : “Ơ, là Phong Bình?”

      Phong Bình ngây người: “Xem ta tôi thực trở thành người nổi tiếng, phải làm quen với việc bị nhận ra bất cứ lúc nào và ở bất kỳ đâu…”

      ấy cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, vui tai, Phong Bình cũng có ấn tượng, nhìn ấy kỹ hơn.

      Cười xong ấy tiếp: “ xinh hơn trong ảnh nhiều”.

      “Cảm ơn”. Phong Bình mỉm cười.

      “Chắc chắn là Đường Ca Nam rất ”. Mắt ấy tròn xoe, dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ.

      Phong Bình biết gì, chỉ biết mỉm cười, sau đó chỉ tay về phía cửa, ý là mình trước.

      ấy lại cười, vội gật đầu.

      Đúng là hoạt bát đáng . Phong Bình mỉm cười đẩy cửa bước ra, ngẩng đầu lên thấy người đứng ở ngoài hành lang.

      nhìn thấy người ấy, nụ cười bỗng cứng lại khuôn mặt.

      Đối phương đứng chếch người, mỉm cười, nhìn thấy cũng giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :