1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Hoàng La Hét - Ngân Phát Tử Ngư Nhãn (45/300)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 10

      Edit : babynhox

      Sáng sớm, tiếng hét hoảng sợ tột cùng vang dội cả ngôi biệt thự.

      số người ở gần đó dắt chó ra ngoài chạy bộ buổi sáng, khi chạy ngang qua nơi này cũng bị tiếng hét dọa sợ, nghĩ là xảy ra chuyện gì nhưng vừa quay người thấy là căn biệt thự này bỏ ngay, nên làm gì tiếp tục làm cái đó.

      Chủ nhân ngôi biệt thự này là mới 20 tuổi, thích hưởng lạc, thường xuyên mở tiệc đêm khuya làm ảnh hưởng hàng xóm, đám con nít điên cuồng lên trò đùa gì cũng làm.

      Mấy nhà xung quanh sớm quen thấy như thấy rồi, tối hôm qua lại mở tiệc suốt đêm, đoán chừng sáng nay người nào đó bị nôn lên người?

      Bầu khí bên ngoài vẫn bình thản tươi đẹp, nhưng trong biệt thự lúc này lại giống với suy nghĩ của người ngoài.

      Người tỉnh lại sớm nhất là , lúc đầu nhìn thấy đám người nằm đầy đất chuẩn bị đứng dậy toilet, kết quả vừa đứng dậy liền nhìn thấy con nữ quỷ chui ra được nửa trong TV.

      Nhìn như trước khi chết nữ quỷ vẫn còn giãy giụa, tư thế thê thảm, nước ẩm ướt hôi thối giọt xuống sàn nhà trước TV.

      Cánh tay trắng bệch trương phồng, móng tay đen thối rửa, cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt của đối phương kinh khủng bao nhiêu .

      Trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua lên trong đầu, cuối cùng nữ sinh kia phát ra tiếng thét đến tê tâm liệt phế.

      Tiếng thét này quá chói tai, mọi người xung quanh cũng lần lượt tỉnh lại, bực mình nhìn về phía phát ra tiếng, nhưng chỉ thấy nữ sinh kia run run giơ ngón tay chỉ vào TV.

      Toàn bộ căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng, sau đó là rối loạn lật tung nóc nhà.

      Cũng may vẫn còn có mấy người tương đối bình tỉnh, tiếng động quá lớn làm cho bên ngoài chú ý liền vươn tay bịt miệng của người bên cạnh lại, ra hiệu cho mọi người im lặng.

      "Câm miệng! Các người muốn kéo cảnh sát tới sao?"

      Đa số đều vừa run vừa sợ, hoàn toàn hiểu tình huống tại.

      Có người vội : "Mau, mau gọi Chúc Ương dậy, mẹ nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?"

      Người xung quanh ba chân bốn cẳng lay gọi Chúc Ương dậy, ai ngờ con này sau khi tỉnh lại còn ngơ ngác hơn bọn họ.

      mở đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, đến khi nhìn đến màn hình TV giật mình tỉnh táo lại.

      Xoay người đứng dậy, chỉ vào màn hình TV bên kia mắngbọn họ: "Mẹ nó, tối qua người nào uống say rồi đào mộ nhà người khác thế? Đào đào, sao còn đem thi thể bỏ vào TV, muốn mình thể ở nhà này nửa hả?"

      "Ôi trời, làm sao trả lại được đây?" Lại nhìn nam sinh xung quanh, ánh mắt ghét bỏ : "Mấy người có làm gì thi thể đó?"

      Mấy nam sinh cũng bị lời làm rùng mình cái.

      Rối rít la lên: "Đào mộ? Cậu còn chưa tỉnh rượu sao, cậu quên là tối qua cậu sai bọn mình lôi người ta từ trong TV ra rồi lại nhét sống người ta trở lại sao—— đúng, bây giờ chết rồi."

      "Cho nên đây là quỷ phải ? Rốt cục là quỷ hay là người? ràng là thi thể mà."

      Chúc Ương vội vàng phủ nhận: " phải mình, mình có làm, đừng lung tung, đến con gián mình cũng dám bắt mà các cậu bảo mình dám bắt quỷ sao? Huống chi, mình có gan cũng có sức làm đâu."

      Mọi người thấy Chúc Ương thừa nhận, vội vàng :"Chuyện này hôm qua có quay video, chính cậu bày ra chuyện này, chẳng lẽ còn có thể chối tội?"

      Vì vậy lại có người ba chân bốn cẳng lấy video hôm qua ra, mọi người cũng xông tới cùng xem.

      Cảm thấy lo lắng đối với hành động can đảm tối hôm qua của mình, nếu có thể quay ngược thời gian về mấy tiếng trước, bọn họ nhất định chút do dự mà tự đánh mình trận, uống rượu vào liền biến thành ngu ngốc. Bà nó, đến quỷ đáng sợ như thế mà còn đùa bỡn.

      Có nữ sinh dám xem tiếp, xoay người nôn khan : "Mình lại còn lôi kéo nó cùng chụp ảnh, còn tạo dáng hình trái tim với nó?"

      ta liền lấy điện thoại di động của mình ra, quả nhiên còn lưu tấm ảnh chụp, loại ảnh này mà xem vào đêm khuya nhất định tự hù chết mình.

      Nữ sinh gấp rút xoá bỏ, cũng dám gì mà bữa tiệc quỷ hồn bạo nhất hay khoe khoang instagram nữa.

      Biểu tình đám nam sinh lại càng sinh động hơn, từng người giống như nuốt phải ruồi "Bà nó, rốt cục là chúng ta làm gì với nữ quỷ thế?"

      Cả lũ cứng rắn kéo nó, lại còn tưng bừng giễu cợt, cuối cùng còn bạo lực cường ép nhét nó về chỗ cũ.

      Mà sau khi xem xong hết đống video, Chúc Ương bỗng nhiên : " đúng, bây giờ mình còn hơi mơ màng, khong nhớ nổi chuyện tối qua."

      "Các cậu là mình làm, nhưng xem từ đầu đến cuối, giống như đều là các cậu hưng phấn gây rối người ta thôi?"

      Mọi người thấy Chúc Ương muốn đứng ngoài cuộc liền nổi giận: " phải, đây là do cậu sai bảo đó, phải là bọn mình đều nghe theo lời cậu sao?"

      Chúc Ương buông tay : "Có sao? Nhưng mình cũng say rượu, mình chỉ đại mấy câu thôi, cũng có động vào người ta mà."

      Cái này cũng đúng, toàn bộ quá trình ngoại trừ lúc con này bị nữ quỷ tấn công đúng là chỉ mà thôi, nếu trạng thái tinht táp ai cũng nhận ra đây mới là hung thủ , nhưng khi đó tất cả mọi người đều uống say, ai cũng cho rằng đây là say rượu lung tung, lời của Chúc Ương cũng tính logic và động cơ công kích chủ quan.

      Hiểu được chuyện này ai cũng có phần, ai cũng thể chỉ lo bản thân mình, bầu khí trong phòng lập tức suy sụp xuống.

      Lúc này Chúc Ương lại vỗ vỗ tay: "Ủ rũ cái gì? Các cậu cũng thấy đấy, thứ này là từ trong TV chui ra, lại còn có thể nhét trở về, ràng nó chính là quỷ, cũng có luật pháp nào người giết quỷ phải chịu trách nhiệm."

      Mọi người nghe xong lập tức phấn chấn lên, bọn họ đều là những tinh tương lai tiền đồ rộng mở, đúng là sợ chuyện này bị lan truyền ra ngoài, huỷ hoại đời người của mình.

      Chúc Ương lại nhìn nửa người TV kia : "Nhưng mà bị phát thi thể như vậy cũng dễ có chuyện, thế này , chuyện này đều vì mình, quả mình phải chịu trách nhiệm nhiều hơn, thứ này liền để mình xử lý."

      Lúc này mọi người mới thở phào nhõm, Chúc Ương có thể nhận lấy cái trò chơi chết người kia dĩ nhiên bọn họ cũng xem như là đụng tay vào.

      Lại thấy Chúc Ương tịch thu máy quay phim : "Cái này mình cũng xử lý, các cậu có ý kiến gì chứ?"

      Người có đầu óc thông minh hơn chút liền hiểu ra, trong này đều là chứng cứ việc ác của tất cả bọn họ, mà trước đó Chúc Ương nhận việc xử lý thi thể, bây giờ bọn họ cho lấy máy quay được.

      số người hơi xoắn quýt hoang mang, nhưng lại nghe thấy giọng mê hoặc của Chúc Ương: "Sau khi rời khỏi căn phòng này xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, là bí mật chung của những người trong phòng này, nếu bị lộ ra ngoài đều có lợi cho ai, các cậu hiểu chưa?"

      Mọi người gật gật đầu, coi như là đồng ý với ý kiến của Chúc Ương.

      Các nam sinh chính là phản ứng theo kịp tiết tấu, trong lúc vô tình trở thành đồng phạm.

      Nhưng đám nữ sinh hiểu Chúc Ương, nhìn như vậy cũng biết được căn bản là chỉ giả bộ, mình say, nhưng xử lý hậu quả lại ràng lưu loát như thế.

      chừng chuyện này đều là kế hoạch của , tuy nữ quỷ có tồn tại , nhưng bọn họ dám chắc có nhược điểm hôm nay, bao gồm các chị em hoặc là những người ở chỗ này, có cách nào chống lại được .

      Có mấy người ví dụ như Lâm Xuyến, lúc nào cũng nghĩ cách tìm chuyện cách kéo Chúc Ương xuống để chính mình ngồi lên vị trí thủ lĩnh, nhưng qua ngày hôm nay, tất cả mọi người ai cũng như ai, đều bị trói buộc.

      Còn Chu Lệ Na và Tạ Tiểu Manh, là người biết được đầu đuôi mọi chuyện, giờ chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      Con này chẳng những giết chết nữ quỷ lại còn hung hăng mỉa mai cho những kẻ dám giở trò sau lưng , trong tay nắm nhược điểm trí mạng ngày sau còn ai dám trêu chọc ? Thậm chí các nam sinh bên kia cũng mơ hồ bị khống chế.

      Đâu là nữ quỷ đến lấy mạng ? ràng là đem đến cho cơ hội ném viên đá trúng nhiều con mồi.

      Cả người Chu Lệ Na rét lạnh, trước khi cũng biết sau này mình như thế nào.

      Nhưng suy nghĩ của ta cũng có ai quan tâm.

      đám người ra khỏi biệt thự, vừa mở cửa liền gặp phải thiếu niên, hai bên đều sững sốt.

      Trong lòng mọi người vẫn còn vấn vương chuyện ban nãy, vừa gặp phải người lạ theo bản năng lập tức hốt hoảng, nhưng cậu thiếu niên lại nhíu mày : "Các người là ai?"

      "Cậu, cậu là ai?" Có nam sinh hỏi lại.

      Chúc Vị Tân nhìn bọn họ: "Đây là nhà của chị tôi."

      Lúc này mọi người mới phát dáng vẻ của thiếu niên giống Chúc Ương đến mấy phần, đúng là người nhà, hai chị em đều là người đẹp.

      Vẻ đẹp của Chúc Ương quá ràng, thiếu niên này cũng kém chút nào, chiều cao của cậu cũng kém so với mấy học trưởng năm ba năm tư đại học, khuôn mặt thanh tú sáng sủa, đường nét khuôn mặt có chút giống Chúc Ương nhưng khí chất khuôn mặt cũng mang theo vẻ thoải mái nhàng.

      Mặc dù khí chất còn hơi non nớt, nhưng cả người thiếu niên tràn đầy tinh thần trẻ trung cùng hơi thở hoang dã làm cho người ta lóa mắt say mê, dựa vào giá trị nhan sắc dù có là học trưởng được xưng nam thần sân trường, cũng phải là trình độ so sánh.

      Mấy nữ sinh vừa mới bị sợ hãi như vậy, lúc này gặp được em trai đẹp trai như vậy, trong lòng vẫn khỏi bay bổng.

      tại bọn họ suy nghĩ xem lúc nào đó kêu Chúc Ương dẫn em trai đến trường chơi, hoặc là mở thêm nhiều bữa tiệc ở đây, hoàn toàn quên sạch thi thể nữ quỷ chờ thu dọn.

      Lại có vài người nghĩ đến, tại sao trong suốt ba năm này có người con trai nào theo đuổi Chúc Ương thành công, hóa ra em trai người ta đẹp trai như vậy biết tiêu chuẩn bạn trai của phải cao đến mức nào nữa.

      Mà bên trong, Chúc Ương vẫn chưa biết em trai mình đến, còn bận vòng quanh TV quan sát nữ quỷ——

      "Giống như thi thể , ôi, cái đồ chơi này có biến mất nhỉ? Quỷ chết còn để lại thi thể làm cho người ta phiền lòng hơn, rốt cuộc con quỷ này có mắt nhìn thế?"

      Tạ Dịch nhún nhún vai: " hỏi tôi làm gì? Sao tôi biết được?"

      Chúc Ương ngẩng đầu nhìn ta, cười mỉa : " biết sao? Tôi còn tưởng rằng xử lý chuyện này chứ."

      Dáng vẻ gà mờ của Tạ Dịch thoáng vẻ kinh ngạc, ánh mắt thay đổi sắc bén sâu thẳm, hứng thú : "Hả? Sao phát ra vậy?"

      Chúc Ương trợn trắng mắt: "Tôi cũng có mù, mặc dù biết và nữ quỷ thầm cái gì, nhưng có thể nhàng đè nó lại, còn có thể dùng câu làm nó buông bỏ giãy giụa, kẻ ngu cũng nhìn ra được có vấn đề."

      Tạ Dịch cũng để ý, hoặc có thể là ta vốn có ý đó. Nếu sao ta biết uống say lại chút kiêng kỵ như thế.

      ta chậm rãi ngồi xuống: "Yên tâm , chút nửa biến mất, cần xử lý đặc biệt gì đâu."

      Chúc Ương nghe vậy nhàng thở ra hơi, vậy cũng đỡ tốn sức của , lại nghe Tạ Dịch hỏi : "Sao biết nhét nó trở lại là có thể giết nó?"

      "Tôi có biết đâu!" Chúc Ương nhún vai: "Chẳng qua tôi cảm thấy nếu đây là trò chơi, vậy chắc chắn con quỷ kia thể nào chiếm được điểm thắng tuyệt đối, tuy ai biết cách giết nữ quỷ nhưng chỉ cần làm ngược lại với hành vi của nó quy tắc cũng bị phá hỏng, tóm lại là có thể thử cách làm đúng ?"

      Tạ Dịch ngờ phương diện tự bảo vệ chính mình lại làm kín đáo và hợp lý như vậy, nhưng đối với nữ quỷ vòng này phần lớn là dựa vào trực giác nhạy bén của .

      Giật mình chốc lát, sau đó nở nụ cười : "Ha ha ha....., còn gì để , là như vậy, loại trực giác nhạy bén thuận lợi này chính là trời sinh."

      Sau đó lại đến gần : "Này, tôi rất xem trọng đó, nếu chọn tham gia trò chơi chừng ngày nào đó chúng ta có thể cùng kề vai chiến đấu đó."

      " nhiều như thế nhưng lại lai lịch của mình?"

      "Tôi sao? Tôi chỉ là người chơi có chút kinh nghiệm thôi, thường ngày cũng nhận vài việc đơn giản, nghĩ đến lần này lại được xem cuộc thi tuyển chọn."

      "Nghiêm túc mà người chơi cũ thể ra tay trợ giúp người chơi dự bị, cho nên tôi đành phải làm bình hoa. Nhưng mấy ngày nay tôi quan sát xứng đáng nhận được phiếu, theo nguyên tắc tỉ số, lần chiến thắng này nhất định có thể đủ vốn cho người chơi mới bắt đầu như ."

      "Ờ, tôi tiện nhiều hơn, chờ khi trở thành người chơi chính thức ——"

      "Đợi chút!" Chúc Ương cắt ngang lời ta: "Căn bản tôi phải là người chơi dự bị, kẻ may mắn giữ được tính mạng con Chu Lệ Na kia, coi như con nữ quỷ này nổi điên cắn tôi buông cũng thể ném thứ này lên đầu tôi chứ? Tôi có nợ mạng của người nào cả."

      Tạ Dịch cười thần bí: "Tôi đề nghị vẫn nên đồng ý tốt hơn, nghĩ trò chơi này tồn tại cái gọi là đạo lý sao?"

      xong, ta cũng đứng dậy chuẩn bị rời , mà lúc này Chúc Vị Tân cũng vừa vặn vào.

      Chúc Ương nhìn thấy em trai mình sửng sốt, lại thấy thằng ngốc này nhìn thấy mình vốn là thở phào nhõm, nhưng khi nhìn đến TV cứng đờ.

      Sau hồi suy nghĩ, cậu kéo tay áo lên ——

      "Chị, cái xẻng ở đâu, để em đào hố trước."
      Hale205, 1900, hthuqttn3 others thích bài này.

    2. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 11

      Edit : babynhox

      Chúc Ương tùy tiện nhặt cái gối ghế salon ném tới ——

      "Ai cho mày đến đây? phải kêu mày ở nhà đợi chị, đừng chạy lung tung sao?"

      Chu Vị Tân những lui mà còn tiến lên, bĩu môi : "Nếu em đến cũng biết chị gây ra chuyện lớn thế này,được rồi, mấy cái này làm gì? Em lấy xẻng dọn sạch chuyện này trước."

      Lại chỉ chỉ vào Tạ Dịch: "Tên này là ai? Đồng bọn hay phải diệt khẩu?"

      Tạ Dịch thấy tên nhóc này đúng là giống y như chị cậu ta về cả khuôn mặt lẫn tính tình, ở đây cũng còn chuyện gì liên quan đến ta nữa, liền nhanh nhẹn chào tạm biệt.

      Chúc Vị Tân vốn còn định hỏi chị mình xem có cần cản ta lại đe doạ chút , kết quả vừa quay đầu thấy xác chết tóc dài che phủ kia đâu nữa.

      Cậu nhịn được dụi dụi mắt, chỉ vào TV hỏi: "Xác chết đâu rồi?"

      Chúc Ương kéo tay cậu ra: "Xác cái gì mà xác? Ngồi máy bay nhiều quá bị ngu rồi sao. Em xui xẻo đến ngay lúc bữa tiệc của chị mới kết thúc, ăn gì chưa?"

      " đúng, ban nãy ràng TV có——"

      Cậu được nửa lại trông thấy chị mình nhìn chằm chằm vào mình, giống như cậu uống rượu cắn thuốc nên tinh thần mơ màng, Chúc Vị Tân bịt chặt miệng, tin đến trước TV sờ sờ.

      Nhưng ngoài màn hình bóng loáng ra sờ được gì, cái xác chết mà cậu thấy ban nãy giống như là ảo giác.

      Sau đó cậu nhớ đến ban nãy có nhiều người ra ngoài như thế, nếu có xác chết ở đây sao mấy người đó có thể bình tĩnh như thế được, thế là trong lòng cũng bắt đầu dao động.

      Cậu chạy đến ôm lấy chị mình: "Chị, lẽ chị bị dính phải mấy thứ sạch ? Cho nên em con mình lâu ngày nặng khí, em có dương khí dồi dào, ở chung với chị thời gian giúp chị điều hòa lại."

      Chúc Ương sờ sờ khối thịt cơ bắp rắn chắc cánh tay cậu, dựa theo cái tính bám dính của cậu trong chốc lát cũng thể gỡ ra được.

      Cho nên liền đeo lưng cái kiềng, cứ thế kéo đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ăn đưa cho cậu.

      Nhà của bọn họ cách chốn thành phốnày rất xa, máy bay ít cũng phải mấy tiếng mới đến, hơn nửa còn khoảng cách và thời gian chuẩn bị lên máy bay.

      Thằng ngốc này sáng sớm đến đây, khỏi phải cũng biết cậu suốt đêm để chạy đến đây.

      Chúc Ương vừa ghét bỏ cậu tới đây vướng víu, lại có chút đau lòng, trong lúc chiên trứng liền hỏi: "Từ tối qua đến giờ cũng chưa ăn gì hả?"

      "Em ăn rồi, ăn máy bay."

      "Cái đó là để người ăn sao?" Chúc Ương bĩu môi, sau đó lại cho thêm mấy cây lạp xưởng vào chảo.

      Chúc Vị Tân vui mừng: "Thêm nữa thêm nữa, em thích ăn thịt, trong tủ lạnh còn sủi cảo phải ? Em vừa nhìn thấy, nấu cho em thêm cái đó nha."

      Người bình thường sau khi trải qua quãng đường dài đều mệt mỏi muốn ăn uống, Chúc Vị Tân sau khi tàu xe lại càng muốn ăn nhiều hơn.

      Chúc Ương cũng rất hiểu cậu, dứt khoát đem hết đống đồ trong tủ lạnh ra nấu cho cậu, có rất nhiều món, lại khuấy ly sữa đậu nành, cắt vài loại trái cây, bàn thức ăn phong phú.

      Chúc Vị Tân ăn xong bị chị mình đuổi tắm rửa, ở chỗ này cậu cũng có phòng riêng của mình, nhưng vì cậu đến bất ngờ cũng chưa dọn dẹp bên trong, liền mặt dày chui vào chăn chị mình.

      Đống bừa bộn sau tiệc tự nhiên có người đến dọn dẹp, Chúc Ương liền bưng ly nước ép trái cây của mình ra ngoài ban công tầng hai.

      Ngồi ghế dựa mây tre, nửa người dựa vào cái đệm hưởng thụ ánh nắng sáng sớm.

      Bị nữ quỷ dây dưa suốt mấy ngày, tuy toàn bộ quá trình vẫn như người có lợi, nhưng ra vẫn phải căng thẳng chạy theo tiết tấu cũng dễ chịu mấy, đến lúc mới cảm thấy thở phào nhõm.

      Chẳng qua lời của Tạ Dịch trước khi vẫn khiến Chúc Ương hơi lo lắng, mà tên kia vẫn chịu ràng tỉ mỉ.

      Việc này làm rất để bụng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy quá hoang đường.

      cách nghiêm túc liên quan đến người trong thế giới thần bí kia, cũng phù hợp với điều kiện tuyển chọn.

      Cho nên chuyện biến thành như vậy chính là bị Chu Lệ Na kéo xuống nước, mà cũng hiểu rốt cuộc mình làm gì khiến nữ quỷ dồn ép quăn chặc buông.

      Nhưng Tạ Dịch còn , thứ này tồn tại cũng phải là có đạo lý?

      Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Chúc Ương liền có thanh, hoặc cũng có thể đoạn ý thức, khác gì so với những gì Chu Lệ Na kể, tự nhiên mà biết .

      Đại ý là chúc mừng Chúc Ương giành được chiến thắng trong cuộc so tài tuyển chọn, bây giờ người chơi dự bị Chu Lệ Na chuyển vị trí chon lựa chính thức sang cho , nếu tiếp nhận, trở thành người chơi chính thức của trò chơi này.

      Mà cái trò chơi này có tên gọi gì cả, cũng có quy tắc phức tạp gì, chỉ là theo thời kỳ hạn kéo người chơi vào trong thế giới hư cấu để hoàn thành nhiệm vụ.

      Hiển nhiên trong nhiệm vụ có nguy hiểm nhất định, nhưng đồng thời cũng có phần thưởng và kỳ ngộ*, hỏi có chấp nhận hay .

      *cơ hội có được thứ tốt.

      khi tiếp nhận, phần thưởng của so tài tuyển chọn này cũng ra.

      Chúc Ương tiêu hoá hết đoạn ý thức này, lâu sau mới bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy mình vận chó má.

      Cái vụ này có để cho yên hay ? Chuyện trước đến, vậy mà Chu Lệ Na còn biết xấu hổ đem tai họa này chuyển sang cho .

      Cái trò chơi rách này cứ dán mắt vào đúng ? Chúc Ương cũng tin cái trò chơi này có thể chuyển danh sách dễ như thế, cuộc người nào muốn trôi qua cuộc sống tốt, ai thèm vào trò chơi tìm đường chết chứ?

      Mới chỉ là màn tuyển chọn thôi mà con quỷ kia dọa người ta gần chết, nếu thi đấu chính thức như thế nào nữa?

      Những người bị chọn làm người chơi dự bị, điều kiện đầu tiên là từng trải qua tai nạn nghiêm trọng hoặc là bị bệnh tật tìm được đường sống từ chỗ chết, cách khác, dù trò chơi này vượt ngoài khả năng hiểu biết của con người, nhưng nó cũng thể nào vô cớ cướp đoạt tự do và lựa chọn của người bình thường được.

      Đầu óc Chúc Ương có bị gì mới có thể chấp nhận.

      định từ chối điện thoại ở bên cạnh vang lên, màn hình hiển thị là Tạ Tiểu Manh.

      Tâm tình Chúc Ương vốn khó chịu, cho nên bắt điện thoại cũng kiên nhẫn: "!"

      "Chúc Ương, Chúc Ương!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc hoảng sợ của Tạ Tiểu Manh, ta năng lộn xộn: "Chu Lệ Na chết, chết ngay trước mắt mình."

      "Bọn mình vừa từ nhà cậu ra, cùng nhau bắt xe, tới nhà cậu ấy trước, cậu ấy xuống xe còn ở bên ngoài vẫy tay với mình, sau đó, sau đó cậu ta qua đường, đột nhiên đứng im giữa đường như bị trúng tà, đấy, cứ đứng im ở đấy."

      "Đợi đến khi có tinh thần cậu ấy vừa bước hai bước bị xe tải lớn đụng bay. đất đều là máu, mình dám qua xem, mình dám —— ô~~"

      Cả người Chúc Ương như rơi vào hầm băng, cổ họng khô khốc đau rát: "Chuyện xảy ra lúc nào?"

      "Vừa mới, tới 5 phút, Chúc Ương, cậu xem có phải do nữ quỷ kia vẫn chưa chết hay ? Nó tìm chúng ta đòi mạng đúng ? Chu Lệ Na, mình, cậu, tất cả chúng ta đều chạy thoát sao?"

      Khoảng thời gian này cũng vừa vặn là lúc nhận được đoạn ý thức kia, hay cách khác, là ngay khi Chu Lệ Na chuyển người chơi sang , ta cũng lập tức bị xe đụng chết.

      từng giữ lại được mạng từ chỗ chết, đảo mắt liền bị thu lại.

      Chúc Ương vội vàng loa trấn an Tạ Tiểu Manh chút, bảo ta về nhà trước, cúp máy im lặng suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hung hăng ném điện thoại ra ngoài .

      Lúc này trong đầu lại bắt đầu có thông báo thúc giục chọn lựa ——

      【 Có đồng ý trở thành người chơi chính thức hay !】

      【 Có đồng ý trở thành người chơi chính thức hay !】

      【 Có đồng ý trở thành người chơi chính thức hay !】

      Càng ngày hàm ý thúc giục lại càng rang hơn, kèm theo nôn nóng khắc nghiệt, làm cho người ta phiền lòng.

      Mà đây ràng chỉ là đoạn ý thức, thậm chí còn có tiếng động hay giọng điệu riêng, nhưng Chúc Ương lại có thể cảm nhận được loại uy hiếp thâm độc.

      Nếu từ chối, có phải cũng bị như Chu Lệ Na, lập tức chết hay ?

      【 Có được chuyển danh sách cho người khác ?】 Chúc Ương tự hỏi trong lòng như thế.

      Nhận được câu trả lời là thể, xung quanh có người phù hợp điều kiện tuyển chọn, về phần điều kiện này là điều kiện gì có trả lời.

      Trong lúc ngay cả ý nghĩ căn nhà nổ tung Chúc Ương cũng nghĩ đến.

      đúng, lúc Chu Lệ Na từ chối là lúc ta đường mới bị xe tải đâm chết, cho nên nếu bây giờ nằm trong nhà sao? Chẳng lẽ thiên thạch rơi xuống đánh chết sao?

      Nếu chỉ chết mình cũng chẳng sao, nhưng vẫn còn thằng em đần của mình ngủ trong nhà, coi như là lúc này lòng Chúc Ương có lệ khí, cũng dám mạo hiểm.

      Nghiến răng ken két, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

      Thù lao giết chết nữ quỷ lập tức lên --

      【 Đánh giá nhiệm vụ cấp S, đạt được 20.000 điểm, rớt ra sách kỹ năng Sadako (giả), nhận được phần năng lực của Sadako (giả).】

      Khoé miệng Chúc Ương khẽ co giật, cái trò chơi này đúng là rất biết mình, cũng biết quỷ của mình là hàng giả.

      Nhưng có phần thưởng kỹ năng nữ quỷ này cũng khiến người ta bất ngờ, mặc dù khong tiêu chuẩn cụ thể của trò chơi này, cũng đừng thấy nữ quỷ bị đùa bỡn đến xoay vòng. Nhưng có được phần kỹ năng của nữ quỷ, cũng có nghĩa là nó là vốn để chống lại những thứ kỳ dị kia.

      Cũng như Tạ Dịch Chúc Ương khẳng định số năng lực người ta cũng là đạt được từ trong trò chơi, chứ thể nào chỉ với chiêu dễ dàng áp chế được nữ quỷ như thế.

      Nhưng mà điểm tích lũy này dùng thế nào?

      Chúc Ương còn muốn suy nghĩ, nhưng trong đầu còn bất cứ hồi đáp nào, liền suy đoán có phải phải chờ đến lần chơi tiếp theo mới có thể tìm hiểu hay ?

      Mùi vị tự bán bản thân mình làm cho trong lòng Chúc Ương hề dễ chịu, cũng còn tâm trạng nhàn nhã nào để phơi nắng nữa.

      Vừa xuống tầng thấy trong phòng khách được dọn dẹp sạch , Chúc Ương định rót nước uống, nhưng khi ngang qua TV, ma xui quỷ khiến lại vươn tay sờ sờ màn hình --

      Chuyện xảy ra sau đó, quả làm người ta phải trợn mắt há mồm, nhưng Chúc Ương cũng đoán được phần.

      Tay của trực tiếp xuyên qua màn hình TV!

      Trong nhà còn có dì giúp việc tới lui dọn dẹp, vội vàng rút tay ra, chạy lên lầu trốn vào toilet.

      Lại thử làm với tấm gương trong phòng, ngờ có thể chạm được vật bên kia tấm gương, thậm chí còn có thể chạm vào gương mặt mình.

      Nhất thời Chúc Ương có chút hưng phấn như vừa tìm được mới lạ, nhưng lại vừa cảm thấy năng lực này -- có hơi ghê tởm.

      Có lẽ bị nữ quỷ quấn lâu, khoảnh khắc sờ chính mình trong giương kia, chỉ sợ ảnh trong gương bỗng trở thành mặt xanh răng nanh.

      Mà lúc thử tường lại xuyên qua được, điều này càng chứng minh suy đoán của Chúc Ương.

      Những nơi có thể xuyên qua có phải là con đường thông đến thế giới bên trong hay ? Các loại gương kính gì đó từ lúc đầu liền rất tà quái rồi.

      Mãi cho đến giữa trưa Chúc Vị Tân mới tỉnh lại, Chúc Ương mới ngừng tìm hiểu thăm dò kỹ năng.

      Hai người ăn cơm trưa xong, Chúc Ương lập tức mở miệng đuổi em trai về nhà.

      giờ dính phải chuyện lớn này, chết lúc nào cũng biết chính xác, trong lòng mình còn hoảng sợ thôi, giữ em trai lại cũng sợ liên lụy cậu.

      Chúc Vị Tân cũng mặc kệ, người đến rồi, sao có thể đuổi là ?

      Buổi chiề cậu bị vài trận đánh mà vẫn nhất quyết , còn lăn lộn bên người chị cậu : "Em có quần áo mặc, nếu chị muốn tối nay em mặc đồ ngủ của chị, ăn xong chúng ta mua quần áo nha."

      Chúc Ương nhéo mặt cậu : "Chị muốn ném mày ra gầm cầu."

      Nhưng cuối cùng nghĩ lại để cho cậu ở đây chơi chút cũng sao, dù sao đại học cũng sắp nghĩ hè.

      Huống chi đối với trò chơi rách kia, chỉ mới thông qua cuộc so tài tuyển chọn, chắc phải để thời gian cho người ta thở chứ, có khi cũng phải qua lúc mới đến lần tiếp theo.

      Vì thế gật đầu, buổi chiều thay quần áo, trang điểm xinh đẹp, xách túi xách cao cấp dẫn em trai ra ngoài điên cuồng mua sắm.

      Hai chị em hơn kém nhau 3 tuổi, dáng dấp từ luôn đẹp mắt, cả hai đều lấy đối phương làm vốn để khoe khoang.

      Lúc học tiểu học, rất thích thường xuyên khoe em trai trước mặt đám bạn bè, mà Chúc Vị Tân cũng thích khoe khoang chị mình với đám bạn ở nhà trẻ.

      Hai người hưng phấn dạo bên ngoài, trong đầu Chúc Ương bỗng nhận được thông báo.

      【 14: 00 chiều mai trò chơi bắt đầu, lúc đó người chơi bị kéo vào gian của trò chơi, xin chú ý nấp, chờ đợi trong gian của mình.】

      Chúc Ương: "......"

      Chúc Ương vốn rất vui vẻ, sau khi nhận được tin tức này, vẻ mặt liền suy sụp xuống.
      Hale205, 1900, levuong2 others thích bài này.

    3. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 12

      Chúc Vị Tân thấy giật mình, còn cho là mình lại làm gì chọc : "Có phải đem đủ tiền hay ? Được được, những thứ này em cũng mua."

      xong liền đẩy quần áo thử xong về chỗ cũ.

      Chúc Ương lấy lại tinh thần, xoa đầu của cậu, người này cao ráo, nhưng tóc cũng giống như vừa mịn vừa mềm, cảm giác như vuốt con chó .

      Tâm trạng Chúc Ương tốt hơn chút: "Gói lại, mua toàn bộ."

      Rồi với Chúc Vị Tân : "Lúc trước em chuyển tiền cho chị, bây giờ còn dư lại bao nhiêu?"

      Chúc Vị Tân lấy điện thoại di động ra: "Em xem chút, mua vé phi cơ qua đây, bây giờ còn dư lại ít tiền trong hai bao lì xì weixin."

      Chúc Ương suýt chút bật cười: "Chị cũng bảo em chuyển hết cả tiền sinh hoạt cho chị."

      Lại vội vàng mở ra tài khoản Internet, trả lại tiền cậu chuyển cho .

      Thằng nhóc này là con nhà giàu, từ tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi, các loại tiền bao lĩ xì của chị em bọn họ, cha mẹ đều quản lý .

      Ham muốn mua sắm của Chúc Ương mạnh, ra ngoài thuê khách sạn hay tủ treo quần áo cũng đều là thứ xa xỉ, nhưng chúc Vị Tân cũng có sở thích chi tiêu giống như . Cho nên vô tình tích góp được khoản tiền, nhưng số tiền kia có tác dụng lớn nhất chính là tạo điều kiện để chị cậu cướp bóc.

      Hai chị em mua đồ xong lại tới nhà hàng tây gần đó ăn cơm, sau đó mới về đến nhà.

      Ngày thứ hai Chúc Ương có tiết học, phải đến trường học, vốn định dẫn em trai đến trường học khoe khoang với đám bạn bè kia chút. Nhưng nghĩ đến chiều nay là lúc trò chơi khởi động, liền tạm thời từ bỏ ý định này, để cho Chúc Vị Tân ở trong nhà chơi.

      Chu Lệ Na chết truyền khắp trường học, kết quả điều tra tại trường, toàn bộ trách nhiệm đều là do tài xế.

      Tài xế xe tải vượt đèn đỏ, hơn nữa bị điều tra ra là lái xe trong tình trạng say rượu, loại tình hình này xảy ra ở lối bộ mà có gì ngoài ý muốn mới gọi là khó hiểu.

      Chúc Ương cảm thấy nếu đâu là điểm đáng sợ của trò chơi này, chính là nhân quả của thế gian này cũng có thể dẫn dắt tự nhiên khéo léo như vậy.

      dám cá nếu như Chu Lệ Na có chuyển danh sách, chắc chắn chết oan uổng, loại bàn tay vô hình này còn kinh khủng hơn tồn tại của ma quỷ nửa.

      Hôm nay Tạ Tiểu Manh có tới, ta tận mắt nhìn thấy trường, bị dọa sợ.

      Buổi trưa, đám chị em chuyện, khi đến chuyện này cũng khó tránh khỏi thổn thức, mặc dù phần lớn nữ sinh ngồi đây cũng đều là giả vờ, cũng chỉ bổ trợ cho chuyện tạo hình tượng.

      Nhưng mà người sống sờ sờ, đêm hôm trước còn cùng vui chơi trắng đêm, mất liền mất, khỏi làm cho người ta mất mác.

      Người ngồi đây sợ rằng chỉ có mình Chúc Ương hề lòng thưong cảm đối với cái chết của Chu Lệ Na, muốn thương cảm cũng nên là bản thân mình, bao lâu nửa phải bắt đầu trò chơi rắc rối kia.

      Nhưng mà lòng dạ của những người khác cũng có hạn, cảm khái cho Chu Lệ Na xong, lập tức chuyển đề tài lên người em trai đẹp trai trong truyền thuyết của Chúc Ương, tất cả đều thúc giục dẫn cậu đên chơi.

      Dáng vẻ tim phổi đều khiến cho người ta than thở .

      Chờ đến hai giờ, Chúc Ương tìm nơi riêng tư, là phòng ngủ trong trường học của người trong hội chị em.

      Cả buổi chiều đều có tiết học, cho nên về nhà, Chúc Ương mượn cớ muốn ngủ trưa, chiếm gian phòng của kia.

      Đúng hai giờ, quả nhiên tới, đầu tiên xuất số quy tắc căn bản ở trong đầu .

      Đầu tiên là quy tắc sử dụng điểm tích lũy, có thể dùng đổi tiền tài hoặc là mua đạo cụ, cũng là thứ quan trọng nhất đối với thế chất và tiến hành nâng cấp kỹ năng.

      Trước đó có qua độ nguy hiểm cao giá trị phần thưởng cao, điểm này ngược lại hề khoa trương.

      Điểm tích lũy là có thể đổi thành tiền tài sử dụng ngoài đời , điểm đủ để đổi 1 vạn tệ.

      Tuy Chúc Ương hoàn toàn cần cầu tài trong chỗ có độ nguy hiểm cao này, cũng là hoảng sợ, đây tương đương với tài sản tại của có 20 vạn tệ.

      Chúc Ương biết đánh giá cấp bậc cùng phần thưởng đối với người chơi dự bị được tuyển chọn trong cuộc so tài rộng rãi thế nào, nhưng Tạ Dịch phần thưởng của phong phú, có thể có tích lũy vốn ban đầu rất cao, có lẽ đây vượt qua tiêu chuẩn trung bình rồi

      Nhưng nếu là lần có mấy ngàn điểm, đó chính là người nghèo lập tức biến thành người giàu vạn lần.

      Nhưng có chuyện tốt như vậy sao? Đương nhiên là , nhiều tiền hơn nữa cũng phải có mạng ra ngoài dể dùng.

      Muốn sống tham gia trò chơi, xem như người bình thường có trình độ lớn cũng phải dựa vào đạo cụ cùng nâng cấp kỹ năng.

      cái khác, dù sao cũng phải chạy thoát được khi gặp quỷ đúng ? Nhưng tốc độ cùng năng lực và cơ quan thăng cấp, cũng là 100 điểm trở lên.

      Chưa kể đến đạo cụ hay nâng cấp kỹ năng, mà phần lớn đạo cụ chỉ dùng được lần, sử dụng nhiều lần chính là giá trời, kỹ năng chính là vốn liếng để người chơi có thể chống lại ma quỷ, giá cả thăng cấp hiển nhiên khỏi cần .

      cách khác, kiếm điểm sợ rằng vĩnh viễn cũng bằng tiêu xài, cho nên có thể thông qua trò chơi này làm giàu, đoán chừng trong trò chơi cũng có người nào.

      Ngoại trừ cái này, chính là kỹ năng, kỹ năng thể mua được, chỉ có hoàn thành trò chơi giá trị đạt cấp S mới có cơ hội rơi ra, giống như Chúc Ương lấy được kỹ năng xuyên qua gương của nữ quỷ, điểm tích lũy chỉ có thể dùng cho thăng cấp.

      Mà mỗi lần sau khi qua ải trò chơi, cũng căn cứ biểu cấp bậc tốt xấu mà tiến hành thăng cấp kỹ năng tương ứng.

      cách khác chỉ cần vẫn sống, vậy càng ngày càng mạnh.

      Trò chơi này trước đó có quy tắc phiền phức cũng giả, tiến vào trò chơi điều duy nhất cần tuân thủ chính là người chơi được công kích lẫn nhau.

      Sau khi hiểu , giao diện đổi thưởng lên trước khi trò chơi chính thức bắt đầu.

      Chúc Ương chút khách khí thăng cấp thể chất ở ba mục sức mạnh, tốc độ, nhạy cảm lên tăng thêm 20 điểm, hơi liền xài hết 6000 điểm tích lũy.

      Lại tốn 5000 điểm tích lũy thăng cấp kỹ năng, phần này tương đối đắc, nhiều như vậy chỉ có thể tăng 5 điểm.

      Chúc Ương lại chú ý tới túi quà cho người mới, cần 1000 điểm, bên trong có hai lá phù chú cùng phiếu qua cửa.

      Hai lá phù chú của mình có thể chống đở lần tổn thương trí mạng của ma quỷ, mà phiếu qua cửa là dùng lúc nguy hiểm, khi sử dụng có thể an toàn trực tiếp thoát khỏi trò chơi.

      cách khác có thêm thứ bảo vệ tính mạng, dĩ nhiên mỗi người chơi chỉ được mua lần, cũng chính là tại.

      Aiya, ngay cả thứ đồ chơi Chúc Ương cũng phải mua, chút do dự nào.

      Cứ như vậy tài sản của Chúc Ương liền giảm hơn phân nửa, có điều đáng tiếc sao? Trong lúc chưa biết tình huống cụ thể bên trong trò chơi liền tiêu xài mù quáng như vậy.

      Đương nhiên sau này có lẽ mình cần dùng những thứ này, hoặc là cần dùng đến điểm tích lũy nhiều hơn, nhưng tuyệt đối phải là tại, nếu như phải là khẳng định thù lao của mình vượt xa trị giá trung bình, Chúc Ương chút do dự xài hết điểm.

      Đem điều kiện có lợi nhất thay đổi toàn bộ kỹ năng và trang bị của mình.

      Dù sao bây giờ điều kiện đầu tiên là phải sống sót, mà phải kế hoạch sau này.

      Làm xong tất cả, cảm giác chóng mặt bao phủ .

      Chờ Chúc Ương tỉnh táo lại bản thân liền xuất trong ngôi biệt thự cũ, quần áo người thay đổi , trong tay còn kéo cái vali.

      Mà xung quanh còn có ba người có tình hình giống , hai nam nữ, cộng thêm vừa đúng bốn người, đây chắc là toàn bộ người chơi.

      Chúc Ương quay đầu quan sát mấy người bọn họ, trong đó vẻ mặt của nam nữ khá tốt, nhưng người khác là nam sinh thoạt nhìn khoảng 20 tuổi bằng với , lúc nhìn thấy trong ánh mắt lại thoáng qua tia khiếp sợ cùng phức tạp.

      Mặc dù ta nhanh chóng che giấu, nhưng cũng tránh được ánh mắt của Chúc Ương, thầm nghĩ chẳng lẽ là người quen?

      Hoặc là học sinh trường học bọn họ? Theo cấp bậc trong hội ở đời thực mình tương đối nổi tiếng, Chúc Ương cũng có nghĩ nhiều thêm.

      Lúc này có người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi tới: "Các người nhất định là người thuê phòng ngắn hạn, tôi là chủ cho nhà, họ Tiếu, các người gọi tôi là Tiếu."

      Chủ nhà cười rất nhiệt tình, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy chán ngáy, ánh mắt cũng nhìn loạn người hai , nhất là lúc rơi vào người Chúc Ương, càng khao khát dính vào mặt , làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

      "Ai nha, đều là người đẹp, sớm biết tôi đến sân bay đón các người rồi, đúng rồi tôi chuẩn bị phòng xong rồi, ở ngay lầu hai, tôi dẫn mọi người lên."

      Mọi người mới đến, dĩ nhiên là bị dắt .

      Chủ nhà muốn giúp Chúc Ương kéo vali, lại có người nhanh hơn bước, Chúc Ương quay đầu lại, lại thấy là nam sinh bằng tuổi , càng xác định người này biết mình.

      Hai người đàn ông khác thấy tên nhóc này ân cần như vậy, người chơi khác cũng tạm ổn nhưng sắc mặt chủ nhà lại có chút vui, nhưng cũng gì.

      Lúc đoàn người qua đại sảnh, gặp người thuê khác ở lầu muốn khóa cửa ra ngoài, là nữ sinh trẻ tuổi có vóc người đầy đặn khuôn mặt quyển rũ.

      Chủ nhà vốn dẫn đường ánh mắt liền bay tới, hung hăng nhìn vào bộ ngực của người ta hai lần, trêu đùa tựa như chào hỏi : "Tiểu Thôi, buổi tối lại ra ngoài làm việc sao?"

      Mấy chữ 'làm việc' này bị ta cắn chặt, nữ sinh kia nghe vậy căn bản để ý tới ta, liếc mắt xem thường rồi mang giày cao gót liền ra ngoài.

      Chủ nhà càng làm người ta chán ghét, còn hướng về phía bóng lưng tiếng: "Kiếm nhiều chút!"

      đường lên lầu hai, lại bắt gặp mặc đồ giáo viên xách theo túi nylon đựng nguyên liệu thức ăn.

      Chủ nhà thấy thế chào hỏi : " Khâu, chuẩn bị nấu cơm sao?"

      Khâu này cười cười gật đầu cái, cũng nhiều, nhưng mà Chúc Ương nhìn thấy hốc mắt và khóe miệng ấy có chút vết bầm còn chưa tan, chắc là lâu trước đây bị người khác dùng bạo lực.

      Mới vào biệt thự này đến mười phút, đụng phải chủ nhà cùng khách thuê đều có cá tính ràng, chút cũng giống trò chơi NPC, cũng hiểu sao cả phòng làm cho hơi thở người ta có loại đè nén khó chịu và mâu thuẫn tích lũy sắp bùng phát.

      Cuối cùng chủ nhà mở cho bọn họ tổng cộng hai gian phòng, nam phòng nữ phòng, sau khi sắp xếp xong chủ nhà liền xuống lầu.

      Chờ ta vừa , mấy người vội vàng tụ họp lại, nếu trò chơi trực tiếp sắp xếp bọn họ ở chung chỗ, như vậy chính là trợ giúp xác xuất qua ải rất lớn.

      Nếu chỉ có mình, vừa phải đề phòng ma quỷ vừa phải đồng đội, còn bằng tuyên bố cho người ta con đường sống.

      Tự giới thiệu lẫn nhau, ngoài Chúc Ương ra ba người khác đều là người từng chơi hai lần, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm.

      Ở chung phòng với Chúc Ương là tên Uông Bội, 25 tuổi, ở đời thực là thành phần tri thức.

      Người nam lớn tuổi hơn đó tên Lý Lập, 32 tuổi, ở đời thực là tài xế taxi.

      Mà người nam sinh trẻ tuổi hình như quen biết Chúc Ương tên là Lục Tân, quả nhiên chính là học sinh chung trường, căn bản cần Chúc Ương hỏi liền khai nhận, bày tỏ gặp Chúc Ương ở đây cũng rất kinh ngạc.

      Cùng lúc đó, nhiệm vụ trò chơi vòng này cũng ra.

      Bảy ngày sau biệt thự này, bao gồm chủ nhà và tất cả người thuê bên trong đều chết oan cùng đêm, sau đó toàn bộ hóa thành ác quỷ.

      Đến lúc đó cả tòa nhà này cũng biến thành nhà ma, mà nhiệm vụ của bọn họ đó là vượt qua được buổi tối đòi mạng ngày thứ bảy.

      Bây giờ Chúc Ương nghe được mấy chữ cùng con sô 7 này hơi thở liền nghẹn lại chỗ, hơn nữa phát trò chơi chính thức trò phải chỉ là khó khăn hơn bậc so với cuộc so tài tuyển chọn kia, mẹ nó, đổi bản đồ liền phải đối phó đám quỷ.

      Ai ngờ mới vừa tiêu hóa tin tức nhiệm vụ xong, vẻ mặt của Lý Lập lại biến đổi, nhịn được lên tiếng thốt ra ——

      " thể nào, mức độ nhiệm vụ người chơi mới sao lại cao như vậy?" xong liền cảnh giác liếc về ba người Chúc Ương: "Có phải trong các người có ai là người chơi lâu năm, cho nên trò chơi căn cứ giá trị trung bình điều chỉnh mức độ ?"
      Hale205, 1900, Mãi yêu editor4 others thích bài này.

    4. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 13

      Edit : babynhox

      Lời của người đàn ông này , khí cả gian phòng liền ngưng trệ, khí bình thản liền biến mất.

      ra cho dù là phải cùng vượt qua nhiệm vụ đồng đội, nhưng đều là người xa lạ lại có bất cứ nền tảng tình cảm nào để hợp tác, sao có thể tin tưởng nhau?

      Trong lòng Chúc Ương nghĩ đến chuyện mình có phần thưởng cao hơn giá trị trung bình, có chút hoài nghi là do mình.

      Vì vậy đánh đòn phủ đầu ngược lại : " phải là sao!"

      nhìn Lý Lập: "Tôi mới vừa kết thúc cuộc so tài tuyển chọn, lần đầu tiên tiến vào trò chơi chính thức, là người mới cái gì cũng biết, mà các người người nhiều nhất cũng chỉ trải qua ba vòng thôi."

      "Vậy là đối với quy tắc và cách thức trong này hiểu lắm, làm sao biết cái mức độ này vượt xa giá trị trung bình của chúng ta?

      Lý Lập nghẹn họng, là người lớn tuổi nhất trong đây, thấy lần này đều là người mới còn tuổi lại có nhiều kinh nghiệm liền muốn chiếm lấy quyền chỉ đạo.

      nghĩ tới vào lúc này xem ra là nhiều sai nhiều.

      ho khan tiếng: "Mặc dù kinh nghiệm tôi ít, nhưng dù sao cũng hơn mấy người 10 tuổi, hai lần trước may mắn cùng qua ải trò chơi với người chơi có nhiều kinh nghiệm rồi."

      Lại nhấn mạnh : "Điều kiện đầu tiên trong hợp tác là tin tưởng lẫn nhau, chúng ta vừa có chung mục tiêu, vừa cùng có lợi ích, vốn nên hợp tác cùng chiến thắng mới đúng."

      Chúc Ương thầm nghĩ chắc là tài xế này bị khẩu lệnh nghề nghiệp tẩy não, hơn nữa đầu óc mình nhanh nhẹn như vậy, nắm được vấn đề mấu chốt việc mà còn muốn làm thủ lĩnh.

      Chẳng qua lười phải vạch trần kẻ khác ở nơi này, liền thuận miệng hỏi: "Vậy làm sao khẳng định mức độ trò chơi bị kéo cao hả?"

      Lý Lập cũng sang chuyện khác: "Mức độ vòng chơi cho người mới khó hơn cuộc so tài tuyển chọn quá nhiều, phần lớn vừa bắt đầu vào trò chơi đều là người bình thường. Ngay cả tôi, trải qua vài vòng trò chơi, ngoại trừ bảo vệ tánh mạng cần dùng, điểm tích lũy người cũng chỉ đủ cho tôi tăng mấy điểm ở các mục thể chất mà thôi."

      cười khổ : "Trước kia tôi làm việc ngày đêm và nghỉ ngơi đảo ngược, sức khỏe tốt nhưng bây giờ có thể sánh ngang huấn luyện viên thể hình rồi. Nhưng đối mặt với ma quỷ, ngay cả thời gian chạy trốn hai bước cũng liền chạy nổi."

      "Cho nên các người , thoáng cái để bốn người chúng ta ứng phó vượt qua đám ác quỷ kia, phải là mức độ bị kéo cao là cái gì?"

      xong giống như nghĩ đến cái gì, hỏi Chúc Ương: " trong cuộc so tài tuyển chọn được bao nhiêu điểm tích lũy?"

      "Hả? Hai ngàn điểm!" Chúc Ương hề nghĩ ngợi chém xuống gấp mười lần.

      Ai ngờ con số này cũng làm cho Lý Lập và Uông Bội hít vào hơi: "Trời ạ, vậy phải là đánh giá của là cấp B trở lên sao?"

      Đây mới là vấn đề làm cho Chúc Ương cảm thấy hứng thú: "Sao vậy? Sao các người biết tiêu chuẩn đánh giá vòng qua cửa bình thường thế?"

      Uông Bội : "Trong vòng có tiền bối cho tôi biết, có người từng đặc biệt tổng kết, bản chất những cuộc so tài này chính là trò chơi, trong lúc hoàn thành trò chơi càng kịch tính, trình độ đối kháng quỷ càng cao đánh giá càng cao."

      Mức độ thấp nhất là còn sống vượt qua trò chơi, đánh giá là cấp E, phần thưởng tích lũy có 500 điểm. Dễ dàng vượt qua bị thương, đánh giá là cấp D, phần thưởng 1000 điểm.

      Nhưng nếu như có thể tạo thành hiệu quả tổn thương quỷ đánh giá lại cao hơn bậc, là cấp C, phần thưởng 1500 điểm; làm cho quỷ bị thương nằng chính là cấp B, có phần thưởng 2000.

      Giết chết quỷ quái, thể nghi ngờ chính là cấp A, có 8000 điểm tích lũy.

      "Hơn nửa nếu có thể toàn thắng, lấy ưu thế áp đảo hành hạ quỷ quái đến chết, chính là cấp S trong truyền thuyết, nhưng mà tình huống như thế chính là vô cùng hiếm có ." Lý Lập .

      "Nhưng người đột nhiên biết có quỷ cũng bị hù chết, có thể tỉnh táo nghĩ cách sống sót dễ dàng, ít có tình huống người chơi có thể hoàn thành giết chết quỷ đạt được cấp S, vừa bắt đầu điểm liền cao hơn nhiều so với nhiều người, phần lớn người chơi bình thường chỉ có đánh giá ở cấp D và cấp E mà thôi."

      Chúc Ương nghe xong vẻ mặt có chút bay bổng, theo như lời bọn họ, nữ quỷ kia rơi vào tay chính là rất thảm.

      Bị hành hạ tinh thần mấy ngày mới chết trong cam lòng và thống khổ, cách khác đạt loại tiêu chuẩn này, là có thể lấy được đánh giá cao?

      Mấy người về quy tắc, đến giờ cơm buổi tối, liền quyết định gọi thức ăn bên ngoài về vừa ăn vừa .

      Lý Lập chút khách khí sai sử nam sinh trẻ tuổi Lục Tân : "Tiểu Lục, cậu gọi mấy món bên ngoài , thuận tiện tìm chủ nhà cầu mua cái điện thoại."

      Lục Tân ngược lại gì, sảng khoái làm theo, trong chốc lát liền xách rất nhiều món ăn trở lại

      Chúc Ương vừa nhìn lại đều là món ăn thích, trong lòng khỏi nghi ngờ, cũng biết đây có phải trùng hợp hay .

      Mọi người vừa ăn cơm, câu chuyện lại chuyển tới nhiệm vụ lần này.

      Mặc dù nhiệm vụ lần này điên cuồng, nhưng dù sao lúc đầu cũng hổ trợ, phòng này là người nào trong nhà, vì sao mà chết, trò chơi cũng truyền nội dung tới.

      Lý Lập : "Xem ra cũng chưa đến mức điên cuồng, đại khái mục đích trò chơi là muốn chúng ta tập trung chống đở qua đêm đòi mạng."

      Đầu tiên là tiểu Thôi xinh đẹp gặp ở lầu , vào đêm bảy ngày sau ấy bị người theo đuổi mình quấy rối xâm phạm, trong lúc giãy giụa bị ngộ thương tới chết.

      Sau đó chính là ở Khâu ở lầu hai, đêm đó ấy bị chồng mình bạo hành rồi phân thây mà chết, cùng bị giết còn có đứa con trai học tiểu học của ấy, nguyên nhân là chồng ấy hoài nghi đứa bé phải con ruột của mình.

      Còn có người thuê, là học sinh trung học cấp 2 ở đây, bọn họ còn chưa thấy người, nhưng bởi vì đối phương bị lập ăn hiếp lâu dài ở trường, cũng vừa lúc đêm đó chịu nổi nửa mà treo cổ tự vẫn.

      Đây chỉ là giai đoạn thứ nhất, người giết người. Sau đó còn có giai đoạn thứ hai, quỷ giết người.

      Sau khi chết tiểu Thôi biến thành ác quỷ giết chết hung thủ xâm hại ấy, đồng thời khua môi múa mép sau lưng ấy trong thời gian dài, còn dùng ngôn ngữ quấy rối mỗi ngày, thậm chí chủ nhà mở cửa cho hung thủ có thể thuận lợi xông vào phòng mình đêm ấy cũng bị tiểu Thôi lấy mạng.

      Khâu cùng con trai cũng bỏ qua cho chồng và cha của mình.

      Đến lúc đó tất cả người sống trong tòa biệt thự đều chết hết, hóa thành ác quỷ, sau đó liền đến phiên mấy người chơi.

      Lý Lập đề nghị: "Trò chơi tự nhiên cho chúng ta tiến vào trước lâu như vậy, nếu cho nhiều thời gian như vậy nhất định có thể tìm được cách hóa giải."

      "Ngày mai chúng ta chia nhau hành động, hai người ra cửa hỏi thăm nơi chỗ này có chùa miếu nổi tiếng hoặc là pháp sư đạo sĩ hay , xem xem có thể giúp chúng ta được ."

      "Hai người khác liền thừa dịp khách thuê có ở đây tìm chìa khóa của chủ nhà, xem trong phòng bọn họ có manh mối và đạo cụ gì có ích hay ."

      "Nhất là vật kỷ niệm hoặc là vật thích khi còn sống, đối với ma quỷ bình thường cũng có chút hiệu quả."

      Mấy người cũng đồng ý, cách làm như thế thích hợp với phần lớn người mới, dù sao chống đối trực tiếp mà thực lực chênh lệch quá lớn, nhất định có đạo cụ trợ giúp.

      Lúc chuyện liền sắp xếp tổ đội ngày mai, ban đầu ý nghĩ của mọi người là đội nam đội nữ.

      Nhưng Lục Tân từ lúc tiến vào trò chơi vẫn luôn im lặng lúc này lại : "Hai đội đều là tìm kiếm, thể thiếu tỉ mỉ của nữ sinh, tốt nhất vẫn nên chọn đội thế nào để có hiệu quả."

      Lý Lập nhìn ra thằng nhóc này có ý với Chúc Ương, cũng thuận nước đẩy thuyền : "Được, nam nữ phối hợp làm việc cũng sao, ngày mai hai người ra bên ngoài, tôi cùng Tiểu Uông ở lại trong nhà thăm dò."

      Chúc Ương nhìn Lục Tân cái, thấy vẻ mặt ta như thường, cũng .

      Chúc Ương ăn cơm xong trước, liền mở vali ra, xem xem trò chơi phân phối cho bọn họ quần áo và những thứ linh tinh gì.

      Thân phận mấy người họ được thiết lập là du khách tới đây, vali đồ gì đó cũng phù hợp với bọn họ.

      Trong vali của Chúc Ương có mấy bộ quần áo để thay đổi, còn có đôi giày, dĩ nhiên chất lượng cùng kiểu dáng làm cho nhìn đến liền bỉu môi.

      Ngoài thứ này ra có ít đồ dùng vệ sinh cá nhân và trang điểm, còn có cái máy tính bảng.

      Chúc Ương vội vàng mở máy tỉnh bảng lên, kết nối WiFi trong phòng, thử tìm tòi tra cứu chút, căn bản là giống y như thế giới thực bên ngoài.

      Chúc Ương cũng có chút hoài nghi đây chính thế giới thực, chỉ là bọn họ bị đưa đến chỗ khác.Nhưng ràng là phải, thử đăng nhập vào tất cả các tài khoản của mình, cho dù là trong nước hay ngoài nước cũng hiển thị thông tin.

      chuẩn bị thử thêm mấy chức năng khác, liền nghe bên ngoài hành lang truyền đến tiếng động lớn.

      Mọi người mở cửa, tiếng động kia đột nhiên trở nên to hơn, ra là Khâu kia lại bị chồng đánh đập.

      Trước đó bọn họ gặp Khâu, người ta còn chuẩn bị nấu cơm, theo lý thuyết bây giờ là lúc người nhà vây quần bên nhau cùng ăn cơm tối.

      Nhưng nhà này lại hoàn toàn có kết thúc ngày làm việc học tập bằng vui vẻ hòa thuận.

      Mấy người đứng ở cửa là có thể ngửi được người của chồng Khâu nồng nặc mùi rượu, đây là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cao lùn mập gầy, thoạt nhìn đặc biệt bình thường.

      Nhưng chính là cái người rơi vào đám đông cũng tìm được này, lúc này hai mắt lại đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ dùng bạo lực với vợ mình.

      Mà đầu tóc vốn sạch gọn gàng của Khâu trở nên rối tung, cổ áo sơ mi cũng bị xé rách mảnh, tròng mắt rưng rưng, liều mạng tránh né, nhưng cũng kêu la.

      Bởi vì con trai của ấy nhìn ở khe cửa.

      Người đàn ông vừa đánh vừa mắng: "Hai trăm đồng chơi mạt chược cũng có, còn mua thuốc màu mua cọ vẽ, tao thấy có là có thằng đàn ông nào trợ cấp đúng ."

      "Thằng nhãi con này cho nó học liền tệ rồi, còn học vẽ tranh cái rắm, ăn của tao ở của tao còn muốn theo đường của cha ruột nó sao."

      Các loại nhục mạ khó nghe truyền khắp cả tòa biệt thự, chủ nhà ở lầu dưới giống như là thấy quen rồi, cũng còn để ý nửa.

      Mấy người chơi biết đây là tình tiết vỡ kịch, nếu cuối cùng xảy ra án mạng nhất định có tồn tại mâu thuẫn gia đình .

      Những thứ này đều là ma quỷ mà NPC chuẩn bị, tốt nhất là đừng dính dáng vào.

      Lý Lập chuẩn bị kêu mấy người vào, liền thấy Chúc Ương tắt máy tính trong tay, sau đó từ từ đạp lên sàn nhà gỗ bước ra ngoài.

      thẳng tới trước mặt người đàn ông đánh người kia, quay đầu chính là nện cái máy lên đầu ta, chút nương tay.

      Động tác rất nhanh và bất ngờ đến bọn người Lý Lập cũng phản ứng kịp.

      Người đàn ông kia trực tiếp ngã xuống đất, đầu óc kêu ong tiếng, nửa bên mặt trở nên tê dại, cảm giác hàm răng có chút bị nới lỏng chút, vậy mà lại khạc ra hai cái răng.

      Lúc này ta tỉnh rượu hơn phân nửa, ngẩng đầu liền thấy trẻ tuổi nhìn mình từ cao.

      Ánh mắt nhìn ta còn bằng con giòi trong hầm phân: "Hai trăm đồng tiền mạt chược cũng có liền muốn quản vợ mình, còn có mặt mũi tự xưng mình nuôi gia đình, phi!"

      Đó là phun bãi nước miếng lên người đối phương, có lẽ người đàn ông trong gia đình bạo ngược cũng có thể bị này đánh rụng răng sinh ra sợ hãi mãnh liệt, cho nên co rúm lại chút, lại dám phản bác chút nào.

      Mọi người cứ như vậy nhìn Chúc Ương gọn gàng dứt khoát gọt dũa con người, sau đó duỗi chân dài nhàng bước .

      Mặc dù vẻ mặt Lục Tân vẫn như cũ, nhưng trong mắt lóe lên ý cười.

      Mà Lý Lập cũng là bối rối nửa ngày mới phản ứng lại, lập tức đóng cửa giọng trách mắng: " làm gì vậy? điên rồi? Bảy ngày sau tất cả những người đó đều biến thành quỷ, muốn chết sao lại đắc tội bọn họ, còn hại những người khác."

      Chúc Ương đoán là máy tính bảng bị hỏng rồi nên tùy ý ném lên giường.

      Cười nhạo tiếng : " giống như đắc tội họ chúng ta bị lấy mạng vậy, nếu kết quả cũng như nhau, cần gì phải áp lực sợ hãi ?"
      Hale205, 1900, Mãi yêu editor4 others thích bài này.

    5. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 14

      Edit : babynhox

      Lý Lập nghe xong liền nghẹn họng, lý thuyết như vậy hình như cũng thành vấn đề, nhưng có người nào lại vô duyên vô cớ đắc tội ác quỷ khi còn sống chứ?

      : "Có phải cho rằng làm chút gì đó là có thể thay đổi số phận của mấy người bọn họ hay ? cho biết đây là đùa bỡn khôn vặt mà thôi, sao trò chơi có thể có chỗ trống ràng như vậy cho người chơi? cho rằng có thể nghĩ đến chuyện người khác nghĩ tới sao?"

      "Thậm chí tôi từng nghe người chơi trong nhiệm vụ tương tự đưa người trong cuộc đến nước khác, muốn thông qua người trong cuộc bị giết hại giảm bớt số lượng ác quỷ. Nhưng mặc kệ là làm cái gì, thời gian vừa đến toàn bộ đều phải trở về vị trí cũ."

      "Trò chơi chính là muốn thấy chúng ta cùng quỷ đánh giết nhau, cho dù chúng ta làm rối loạn tình tiết kịch bản, hoặc là chúng ta chạy ra khỏi tòa biệt thự này để trốn , nhưng đến tối ngày thứ bảy toàn bộ đều phải trở về."

      Ai ngờ Chúc Ương nghe vậy cũng bất ngờ, nhún nhún vai: "Tôi biết , sao cái trò chơi rách này có thể để người chơi tới biểu diễn nhân tính lương thiện tốt đẹp chứ?"

      Nếu là như vậy, cũng chút khách khí mà giết chết Chu Lệ Na, hơn nữa còn uy hiếp cường ép người liên quan đến cuộc so tài này.

      Chúc Ương cũng biết đại khái là tại sao trò chơi lại chọn trúng người nằm trong danh sách dự bị như , phải là cử chỉ của khác xa so với những người khác, cái này có nghĩa là có nhiều ngạc nhiên vui vẻ hơn .

      Điểm này Chúc Ương cũng cần khiêm tốn, từ bản lĩnh gây chỉnh người là tự giỏi ai dạy, thủ đoạn làm cho người ta khó lòng đề phòng.

      Cho nên có thể phạm luật mà đưa vào đây, trình độ xấu xa của trò chơi này ác cũng rất ràng.

      tiếp: "Nếu cái gì cũng thể thay đổi, vậy sao còn phải dè dặt ?"

      Đối với quan điểm này của , bọn Lý Lập đồng ý, mặc dù bây giờ ở những người khách thuê trước mặt vẫn còn sống, nhưng trong lòng bọn họ xem những người này như biến thành ác quỷ rồi.

      Cho rằng vẫn nên cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại là được rồi, bây giờ huyền nào vui vẻ, khó trành khỏi lúc người ta biến thành quỷ tìm mình đầu tiên.

      Nhưng Chúc Ương có thể để ý tới tiết tấu làm việc người bình thường sao? Cái gọi là thận trọng cùng bình thường của những người này ở trong mắt đều là trò vặt

      Cũng thể , tính cách của chính là hình mẫu lãnh đạo, hình thức suy nghĩ của chính là liều lĩnh và có tính công kích cao, khinh thường chạy trốn đễ dàng.

      Cuối cùng mấy người tan rã trong vui, nhưng lúc này trời cũng tối, nếu giải tán chính là trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

      Máy tính của Chúc Ương bị hư, vào lúc này cũng có chút đau lòng, tính tình nóng nảy lên liền suy nghĩ nhiều, chỉ cần thuận tay, ràng trong phòng có nhiều đồ vật có thể dùng được như vậy mà.

      Mâm trà, cái ghế, tượng điêu khắc hay vật trang trí gì đó.

      Cũng may còn có điện thoại di động, ngược lại cũng ảnh hưởng lớn, Chúc Ương kiểm tra tiền trong tài khoản ngân hàng, lúc này quyết định ngày mai phải mua mấy bộ quần áo, đồ trong vali đều là xấu tệ.

      Lúc tối khuya nửa mê nửa tỉnh, Chúc Ương nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang truyền đến.

      Phòng ốc của căn nhà này lâu năm, sàn nhà gỗ cũ kỹ, lúc có tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, cho nên người bình thường ra ngoài buổi tối cũng cố gắng nhàng.

      Nhưng cái tiếng bước chân ràng là có chút nặng nề chậm chạp, giống như kéo theo cái gì đó, làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

      Chúc Ương sao, có lẽ là bị nữ quỷ hù dọa đến đả thông hai mạch Nhâm - Đốc, vậy mà cảm thấy sợ.

      Nhưng nhìn Uông Bội ở giường bên cạnh, quả nhịn được che kín chăn, đáng lẽ cũng muốn ngủ thiếp liền trở nên hoảng sợ rối loạn.

      Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, quả nhiên tinh thần ta tốt lắm, dưới mắt còn có quầng thâm.

      Thấy Chúc Ương có tinh thần dồi dào có vẻ là ngủ rất ngon, thầm nghĩ quả nhiên là người tim phổi.

      Chúc Ương cầm đồ dùng cá nhân tới chỗ nhà sinh hoạt công cộng ở lầu hai đánh răng rửa mặt, gặp Khâu cũng dẫn con trai của ấy đến đó rửa mặt.

      Khâu thấy Chúc Ương, vội vàng tránh bên nhường chỗ, thấy trẻ tuổi này cũng để ý mình liền có chút ngượng ngùng.

      Chờ Chúc Ương rửa mặt xong, định rời cảm giác vạt áo bị lôi kéo.

      Cúi đầu nhìn, là con trai của Khâu.

      Bộ dạng của đứa bé này cũng rất thanh tú xinh đẹp, giống vẻ bình thường đần độn của cha cậu chút nào, chẳng qua là đến tuổi học tiểu học mà hoạt nhìn thân thể lại thon gầy yếu hơn so với bạn cùng tuổi.

      Cậu bé cũng chuyện, đưa trứng gà luộc lên, ánh mắt cũng dám nhìn thẳng Chúc Ương.

      Chúc Ương nhếch mi, cuối cùng vẫn nhận lấy, đứa bé lại vội vàng tránh sau lưng của mẹ mình.

      Chỉ là có mở đầu, nên Khâu cũngi tìm được cơ hội mở miệng.

      ấy có chút ngượng ngùng : "Ngày hôm qua, cám ơn ."

      "Cha của bé uống rượu vào liền dễ dàng nổi điên, căn bản cũng nghe lọt lời của tôi, tôi cũng là —— "

      Còn chưa xong liền bị Chúc Ương cắt đứt: "Tô có hứng thú đối với cuộc sống bất lực của . Những lời này giữ lại thôi miên mình là được rồi, có liên quan gì tới tôi?"

      xong Chúc Ương còn chê cười thêm câu: "Tôi đánh ông ta chỉ vì ông ta làm ồn đến tôi, cần suy nghĩ nhiều, các người vẫn là nhà ba người hạnh phúc tốt đẹp, tiếp tục giữ vững, đừng làm phiền người khác là được."

      Khâu bị bạo lực gia đình trong thời gian dài, thường mang theo vết thương đến trường học, phần lớn đồng nghiệp bạn bè xung quanh đều khuyên giải, cha mẹ cũng là đánh chết cũng đồng ý cho ấy ly hôn.

      Lời ba phải ấy nghe nhiều, nhưng vị tiểu thư họ Chúc này ràng dùng từ cay nghiệt gì, nhưng Khâu cảm thấy như có bạt tai tát thẳng vào mặt mình.

      ấy rũ mắt xuống, Chúc Ương tự mình rời , cũng có hứng thú nhiều với ấy.

      Sau khi bốn người chơi đều thức dậy, liền cùng nhau xuống lầu ăn sáng.

      Ngẫu nhiên lại bắt gặp người thuê khác ở lầu hai ra khỏi nhà học, chính là người ngày hôm qua chưa gặp mặt, cũng là người treo cổ tự sát trong phòng vào bảy ngày sao.

      Đối phương vừa lộ mặt, ràng chính là người được lòng người khác.

      Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cả người thoạt nhìn gầy yếu u ám, áo sơ mi đồng phục học sinh mặc lên người bay bổng nhàng, cảm giác cơn gió là có thể thổi ngã.

      trán của vị thiếu niên họ Ngô còn có miệng vết thương nhưng kết vảy, nhưng lúc bộ có chân khập khiểng, cũng biết bản thân cậu ta tiện hay là bị đánh mới như vậy .

      Cậu ta thấy bốn người xa lạ cũng chào hỏi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người.

      Mọi người cũng thèm để ý, ra khỏi nhà rồi ra hẻm tùy tiện tìm quán ăn gia đình bán thức ăn sáng gần đó liền ngồi xuống.

      Những loại quán ăn này chính là nơi sinh sống tốt của ruồi bọ, phần lớn mùi vị cũng kém, nhưng Chúc Ương vẫn luôn ghét bỏ những chỗ vệ sinh này, cho nên rất ít tới những chỗ như vậy ăn.


      Vừa ngồi xuống liền ghét bỏ liếc cái bàn dầu mỡ, chuẩn bị rút khăn giấy lau, lại có người trước bước lau giúp .


      Chúc Ương thấy thế, khách khí chút nào : "Rất có mắt nhìn, rất hiểu tôi?"

      Từ ngày hôm qua vừa bắt đầu theo sát bên, đến khẩu vị ăn uống, rồi đến tính tình thích sạch của cũng hiểu , còn là trùng hợp chính là kẻ ngu ngốc.

      Nhưng dường như Lục Tân cũng định che giấu, chẳng qua là xấu hổ cười tiếng: "Cậu ở trường học là người nổi tiếng, những thông tin cơ bản này đều có diễn đàn, mình thường để ý đến cậu, chỉ là cậu biết mình thôi."

      Giải thích này cũng dễ hiểu, diễn đàn trường học có tài liệu cá nhân của , chút căn bản như chiều cao, sinh nhật, chòm sao gì đó hoặc những món thích đều có

      Xem ra Lục Tân này cũng là trong những người ngưỡng mộ trong đại học, nhưng nam sinh trong trường để ý rất nhiều, có tư cách đến gần chỉ có vài người .

      nam sinh bình thường ngay cả tư cách bày tỏ thích cũng có, lúc năm thứ nhất đại học từng có người nghĩ mình tốt đẹp liền muốn nhào đến quấn lấy.

      Nhưng cũng cần ra tay, chỉ ánh mắt, các nam sinh nổi bật trong hội em kia liền đưa người ta chỉnh đốn.

      Với thái độ của Chúc Ương trong đời sống bình thường quan tâm đến nam sinh bình thường như Lục Tân, nhưng thể giới trò chơi có người sai sử, làm việc cũng thuận tay chút.

      liền ném trứng gà mà buổi sáng được tặng tới : "Được, tiếp theo cậu liền nghe theo mình, đây là phần thưởng."

      Lý Lập và Uông Bôi đều là người bình thường, chưa từng gặp qua người phách lối sai sử người khác, cái trứng gà liền có dáng điệu như vậy.

      May mà Chúc Ương rất xinh đẹp, người bình thường ngông cuồng như vậy, mỗi ngày ra ngoài chắc bị đánh tám trận.

      Nhưng Lục Tân lại cười tiếng, người bình thường chỉ được gọi là khuôn mặt thanh tú liền đặc biệt thu hút, đôi mắt lấp lánh sáng bóng ánh sao, tự dưng tản mát ra sức quyến rũ thể tưởng tưởng được, giống như trong linh hồn lan ra ngoài, xông qua ràng buộc tướng mạo.

      Bọn người Uông Bội lớn hơn vài tuổi, theo lý thuyết có cảm nghĩ gì đối với học sinh bình thường, lúc này cũng bất ngờ đề phòng liền đỏ mặt, nhịp tim tăng nhanh mấy nhịp.

      lắc đầu cái, bốc vỏ trứng gà rồi đưa lại cho : "Cậu ăn , NPC ma quỷ cam tâm tình nguyện tặng mới có lợi."

      "Là sao?" Chúc Ương chần chờ nhận lấy trứng gà.

      Sau khi ăn xong cũng có phản ứng gì, bất quá chỉ là cái trứng gà, vô dụng liền vô dụng, coi như ăn điểm tâm.

      Chỉ chốc lát sau món bọn họ gọi đem lên đủ, hai cái lồng bánh bao , hai lồng sủi cảo, hai chén cháo và hai chén sữa đậu nành, còn có mấy cái bánh tiêu.

      Quả nhiên mùi vị tệ!

      Cơm nước xong liền suy nghĩ làm việc, bởi vì ngày hôm qua phân chia công việc, nhưng vào lúc này phần lớn người trong nhà còn chưa , bọn Lý Lập liền muốn tìm cách tìm chủ nhà điều tra tin tức trước.

      Mà Chúc Ương và Lục Tân cũng phải về lấy ít đồ, trong vali của Lục Tân có máy ảnh kỹ thuật số, bọn họ định mang theo.

      Kết quả trở về đến phòng khách liền gặp Thôi gặp ngày hôm qua.

      Hình như là ấy mới vừa tan làm, mặt có mệt mỏi khi phải làm việc suốt đêm, trang điểm cũng có chút nhạt , nhưng cả người vẫn xinh đẹp, loại vẻ đẹp sa sút tinh thần.

      Nhưng trong phòng khách chỉ mình ấy, phía sau còn có người đàn ông theo cái gì, nhưng chỉ thấy nét mặt của Thôi chán ghét kiên nhẫn, tám phần chính là người phạm tội đột nhập vào bảy ngày sau rồi.

      Người này cũng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng bình thường, tuổi còn trẻ có bụng , nhưng lại mặc đồ bó sát người. Tóc gọn gàng lịch , ăn mặc cũng tùy tiện, vừa nhìn chính là tên chơi bời tự quan tâm bản thân.

      ngăn cản Thôi, lải nhải : "Sao em lại đến những chỗ đó để làm việc chứ? Đàn ông ở đó đều phải thứ tốt, đặc biệt muốn tìm mấy trẻ như em, mấy ở đó cũng phải người tốt, đều là quá giói hạn rồi phá thai, chừng còn có người bị bệnh đường sinh dục, em ăn cơm cùng đám người đó cũng sợ sao?"

      Thôi lúc trước chỉ là nhịn được, nghe thế mà cả giận: " biết người ta ra sao mà ở ở đây há mồm phun phân, chúng ta có quan hệ gì lại cả ngày chỉ chỉ chõ chõ cuộc sống của tôi thế hả."

      Rồi quát chủ nhà: "Người này chạy vào nhà quấy rối khách thuê, ông cũng quản sao?"

      Chủ nhà lại ngồi ở phía sau quầy bar, uống sữa đậu nành ăn bánh tiêu cười đùa : "Người trẻ tuổi, đừng quá nóng nảy như vậy, mâu thuẩn của đôi tình nhân đóng cửa lại chuyện với nhau, hành động theo cảm tình là tốt."

      "Ai là tình nhân với ta?" Thôi tức đến suýt khóc.

      Trời sanh ấy có dáng vẻ quyến rũ, vóc người lại đầy đặn so với bạn cùng tuổi, làm cho nhiều nam sinh để mắt, bắt đầu trung học cơ sở liền bị nữ sinh chèn ép.

      dễ dàng mới chạy đến vùng khác học đại học, bởi vì điều kiện gia đình tốt, tất cả học phí vá phí sinh hoạt đều là mình gánh.

      Nghĩ rằng lên đại học các bạn học trưởng thành chín chắn, ai biết xung quanh vẫn có các loại chèn ép cay nghiệt, còn lan truyền tin đồn ấy hư hỏng khắp nơi, điều này cũng khiến cho ấy thường bị mấy nam sinh bỉ ổi quấy rầy.

      Nam sinh quấy rối ấy thời gian này tên là Trương Hoa, chẳng những mỗi ngày biến thái theo dõi ấy, còn tuyên truyền lời đồn bọn họ qua lại, nữ sinh trong trường học thường thấy theo ấy, lại vui mừng nhìn như xinh đẹp mà lại đê tiện tiếp cận nam sinh thấp kém, dĩ nhiên là tin tưởng nghi ngờ.

      Nếu ấy phản bác có người ấy lôi kéo người ta dùng làm vỏ xe phòng bị, phải là chưa từng bảo cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng là ba phải, Trương Hoa mực khẳng định cộng thêm bạn học làm chứng, liền giải quyết được gì.

      Chủ nhà cũng phải tốt lành, hai người hen hạ quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu phải là tiền thuê đóng đến cuối năm thể lấy lại, ấy sớm dọn .

      Ai ngờ ấy còn chưa khóc , Trương Hoa lại thực trước bước.

      xúc động phẫn nộ : "Em chính là chê nghèo, đối với em tốt lâu như vậy em cũng thấy được? cũng sắp móc trái tim ra rồi."

      "Phụ nữ các người đều như vậy, phải là thích tiền sao? Đàn ông lòng em chẳng thèm ngó tới, thà bị người giàu nuôi như chó, ở trước mặt em vênh váo đắc ý, e là ở bên ngoài cũng phải quỳ gối vẫy đuôi trước mặt người ta?"

      xong lại quỳ xuống đất tự mình tát mình, vỗ vang lên tiếng bạch bạch.

      Vừa vỗ vừa khóc: " xin lỗi, nên cho em nặng lời như vậy, em tha thứ cho , chúng ta đừng làm ầm ĩ có được hay ?"

      Thôi bị dọa cho sợ đến vẻ mặt xanh mét, sớm cảm thấy người đàn ông này căn bản là bị bệnh thần kinh, thường tự tự trả lời, giây trước mắng đến dữ tợn, giây kế tiếp lại quỳ xuống đất khóc rống, trước kia ở trường học cũng làm như vậy trước mặt mọi người, khiến cho mình trở thành trò cười của cả trường học.

      Nhưng chủ nhà lại rất xúc động khuyên nhủ: "Ai! Tiểu Thôi, xem chú em tiểu Trương cũng như vậy rồi, liền tha —— "

      Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng chê cười vang lên ở bên cạnh.

      Tiếng động lớn, nhưng bên trong tiếng cười bao hàm ý giễu cợt rất ràng, giống như có vỡ kịch cao trào bị kim đâm thủng bầu khí.

      Ba người quay đầu lại, thấy là mấy khách thuê mới dọn đến ngày hôm qua, người cười chính là nữ sinh trẻ tuổi đặc biệt xinh đẹp trong đám người đó.

      Ngay cả Trương Hoa, theo đuổi Thôi Viện điên cuồng như vậy, lúc thấy nữ sinh kia cũng khó tránh khỏi kinh động trong lòng.

      Nhưng sau khi mở miệng , cũng làm cho người ta vui vẻ thưởng thức cái đẹp giống như bề ngoài của nửa.

      Chúc Ương cười nhạo : "Đầu năm nay con người càng ngày càng có da mặt, chỉ nhìn thấy mình nghèo, biết rằng thực tế là vừa nghèo vừa xấu xí vừa lười vừa mập, lại còn cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, ăn được còn ở đây lăn lộn trách thiên nga trắng để cho ta ăn. Người biết xấu hổ như vậy, sao dứt khoát chỉ vào ông trời mắng tại sao hôm nay có rớt bánh nhân thịt xuống đây?"

      Rồi với Thôi : "Người chị em à như vậy là được, ngay cả loại dân lang thang này, tùy tiện tìm người đến cắt đứt cái chân thứ ba của ta là được rồi, lại còn có thể dây dưa đến chỗ ở, nếu trong hội chị em có người vô dụng như vậy, bị tôi xoá tên từ lâu rồi."

      Ngay sau đó búng tay ra tiếng, sai bảo Lục Tân : "Ném ra!"

      biết tại sao đột nhiên Lục Tân mất hứng, mặt cũng kéo căng nhưng vẫn nghe lời của .

      Trực tiếp nắm kéo người đàn ông quỳ dưới đất lên, nhàng ném ra ngoài giống như nem bọc đồ bỏ, bước chân cũng xê dịch.

      Chúc Ương thầm nghĩ quả nhiên là người chơi từng cường hóa thể chất, mặc dù bản thân tên thấp kém kia là đồ vô dụng nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, vóc người còn béo ụt ịt 160 cân ( 80kg).

      Lục Tân lại tốn sức chút nào, chỉ dùng tay giống như xách gà, cũng biết bây giờ các hạng mục chỉ số của cường hóa 20 điểm có thể làm đến mức nào.

      Thôi thấy cách thức xử lý gọn gàng nhanh chóng của bọn họ làm cho trợn mắt há mồm, Chúc Ương cũng để ý tới.

      Chỉ hô tiếng: "Chủ nhà, tẩy rửa ! Chỗ mà tên ngu đần kia quỳ đến cả trong khí cũng cảm thấy khó chịu."

      xong xoay người lên lầu, đơn giản và phách lối tận trời.
      Hale205, 1900, Mãi yêu editor5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :