1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Hoàng La Hét - Ngân Phát Tử Ngư Nhãn (45/300)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 44 ( Tiếp )

      Edit : babynhox

      Tiếng kêu gào mới ra ngoài nửa, cái chân của Chúc Ương dẫm đất cái, khiến cho nó rung trở về.

      Quỷ dựng ngược nghẹn họng hồi lâu, ủy ủy khuất khuất : "Sau này tôi cũng phải dùng đầu bộ, tóc của tôi ô ô ô ~, biết có thể bị mài trọc hay ."

      "Cũng , ngày đầu Vương Tuyết bị bọn họ nhổ trọc đỉnh đầu, phải ngày thứ hai cũng dài lại sao?" Quỷ đen an ủi --

      "Cho nên tới nơi này làm gì? Nhìn xem làm tôi sợ rồi."

      Quỷ dựng ngược bất mãn : "Tôi nghe được tình hình chỗ này của các người, chỉ biết hưởng thụ đúng ? Ăn ngon bữa còn có quần áo xinh đẹp, mỹ phẩm cũng có, tôi cũng muốn."

      Quỷ đen vội vàng đem mỹ phẩm bàn ôm vào trong ngực mình: "Dựa vào gì, tại sao? Tôi nên được, tôi lấy rất nhiều tin tức đổi được đó."

      Quỷ dựng ngược vội nhảy qua giành, mặc dù nó đứng thắng được, nhưng năng lực bật nhảy đặc biệt tốt, cái liền từ đất nhảy tới cái băng ghế, sau đó nhảy lên bàn, đảo cánh tay vơ vét với quỷ đen --

      "Vừa rồi là tôi vội vàng báo thù, nếu chuyện tốt có thể để cho mình ôm trọn sao? Buông tay, tôi thấy được cái băng đô gấm, cho tôi phụ kiện tóc có được hay , lại dùng được."

      Hai con quỷ vì quần áo phụ kiện trang sức mỹ phẩm đánh nhau nửa ngày, cuối cùng bị Chúc Ương đem cả đồ và quỷ toàn bộ ném ra ngoài.

      Mới ném ra bao lâu, liền nghe ở lầu dưới truyền đến loạt tiếng thét hoảng sợ.

      Hai người Chúc Ương chỉ đành cam chịu, quỷ dựng ngược mới vừa vui vẻ giành đồ với quỷ đen lúc này lại phát ra tiếng cười lạnh.

      Nhưng kỳ quái là, tiếng động ở lầu hai lớn như vậy, các nữ sinh lầu ba lại như có nghe thấy.

      Vừa rồi bọn họ có phản ứng với tiếng thét chói tai của quỷ đen, còn có thể dùng quy tắc nào đó để giải thích, nhưng bây giờ chính là đám học sinh quên tiếng thét cũng như quên mình chết rồi.

      Bọn Chúc Ương xuống lầu trước, tới lầu hai ký túc xá nam bên này, liền thấy ít người vây quanh nhà vệ sinh công cộng bên kia.

      Dạt đám người ra, thấy nam sinh giết chết quỷ dựng ngược bị cây lau nhà đâm xuyên qua người.

      Đầu cán cây lau nhà này vươn ra từ miệng ta, thực tế ai có thể làm được chuyện này.

      Chết kiểu này quá thảm thiết, khiến các nam sinh bị dọa cho sợ đến vừa đau trứng vừa muốn ói.

      Lòng Triệu Sổ vẫn còn sợ hãi sờ sờ tim gan của mình, thấy Chúc Vị Tân, lặng lẽ với cậu : "Tối hôm qua tôi còn sợ cậu ta tới, nghĩ tới nhanh như vậy liền báo ứng kiếp này, như vậy cây lau nhà trong tay của cậu ta lúc ấy chính là giết người đúng ?"

      xong, cánh tay nổi đầy da gà: "Cậu xem tối hôm qua cậu ta nhìn tôi lâu như vậy, tôi có thể -- "

      Chúc Vị Tân cười cười: "Chẳng lẽ chuyện đầu tiên sau khi tên đó biến thành quỷ phải là tìm thuốc trị bệnh trĩ sao? cho rằng có bao nhiêu sức hấp dẫn khiến tên đó phải sâu đậm?"

      " !" Triệu Sổ ghê tởm muốn chết.

      Cuối cùng Chúc Ương đuổi hết toàn bộ đám người trở về ngủ, lại dặn Lưu Chí và Triệu Sổ đem xác ném qua cửa sổ nhà vệ sinh xuống dưới trong bụi cỏ .

      Hai người nghe cầu này đều là mê man: "Cứ, cứ như vậy? Dù gì cũng dọn đến hầm hoặc là chôn ?"

      Chúc Ương nhìn bọn họ cười: "Các tự nguyện tôi có ý kiến gì? Tôi chính là cảm thấy tiện lợi mà thôi."

      Hai người dĩ nhiên muốn, thực tế chỉ là đụng vào xác bọn họ cũng cảm thấy ghê đến hoảng. Lại nghĩ tới dù gì tên này cũng là người bị oan hồn đòi mạng.

      Phải, người chết cũng đừng để ý nhiều như vậy, vì vậy hai người thở hổn hển khiêng xác cùng với cây lau nhà, trực tiếp ném cái thứ giống ếch xiên nướng xuống dưới.

      Chết kiểu này, có thể thấy được quỷ dựng ngược đối với việc từng bị biến thành cây lau nhà dùng tóc lau sàn có rất nhiều oán giận, cũng làm cho nam sinh này cùng cây lau nhà thương lẫn nhau.

      Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì tối hôm qua có người chết, khí lúc mọi người ăn sáng liền có chút nặng nề.

      Bọn Lưu Chí cũng nấu nồi cháo thịt đơn giản, xào chút cải muối, ăn kèm chút bánh bao và khoai lang hấp, cũng cần suy nghĩ.

      Đợi mọi người ăn xong tới tòa dạy học, lại phát cửa sổ phòng y tế ở lầu hai tòa nhà y tế treo ngược người.

      Đôi mắt đầy máu chết lại nhìn mình chết thêm lần, mấu chốt là thứ đồ cổ ông ta phải là mấy loại dây thừng dây vải, mà là dây ruột được xé từ trong bụng ông ta ra.

      Bọn học sinh bị dọa đến hoang mang khắp nơi, dọn dẹp dụng cụ ăn bọn Triệu Sổ nghe được động tĩnh chạy đến, cũng bị sợ hết hồn.

      Sáng nay Chúc Ương cũng có ngủ nướng, lúc nghe được tiếng động cũng ra cửa.

      Nguyên nhân cái trường học này bị diệt sạch cơ bản ra, phải là người nào hại chết người nào, người nào chết trước hóa thành quỷ lệ liền dựa vào chấp niệm giết chết người sống.

      Giống như quỷ đen chết trước, sau khi biến thành quỷ giết nam sinh tố cáo kia. Tiếp theo là Vương Tuyết, ta chết bởi vì sinh non rong huyết, sau đó trở về phòng y tế giết giáo viên Vật Lý và giáo viên y tế người giúp người xấu làm ác.

      Tiếp theo là tên nam sinh dây dưa thái quá cùng nữ sinh tóc dài, nam sinh tỏ tình bị từ chối nên giết nữ sinh, buổi tối hôm sau nữ sinh hóa thành oan hồn liền báo thù cùng chỗ cũ.

      Muốn Nhân Quả, mọi người trong trường học này, đều có tuyến liên quan của bản thân.

      tại xác định bảy người, quỷ đen cùng nam sinh tố cáo, nam sinh lau nhà cùng quỷ dựng, nữ quỷ sinh sinh non cùng giáo viên vật lý và giáo viên y tế, nguyên nhân cái chết cùng biến thành quỷ của những người này ràng rành mạch.

      Vẫn là câu kia, cái kịch bản này cũng khó, chỉ là bởi vì số người đông đảo, hơn nữa mạch lạc hỗn loạn, lại bị trò chơi chó làm rối loạn tuyến thời gian.

      Sau đó khi người chơi tiến vào trò chơi, chỗ sâu trong đó cũng mang đến phản ứng dây chuyền riêng, toàn bộ từng cái tuyến việc tốt đều mặt nước mà thôi.

      Chúc Ương bắt được mạch lạc, tìm hiểu nguồn gốc tại cũng chỉ là vấn đề thời gian.

      suy nghĩ chút, nếu như dựa vào tuyến thời gian ban đầu, nữ sinh mất tích, nữ sinh sinh non, trước sau có ba học sinh cùng hai giáo viên đều chết kỳ lạ.

      Chủ nhiệm giáo dục đứng đầu quần thể giáo viên nắm trong tay tất cả, chắc chắn nghĩ tới hướng linh dị ma quỷ đầu tiên.

      Suy đoán càng nhiều là có học sinh cố sức ra tay ác độc, nhiều mạng người như vậy là ai cũng phải hoang mang lo sợ.

      Cách xử lý của những giáo viên này lại quen thói bạo lực cẩu thả, phát giác có cái gì đúng nhất định đánh học sinh cầu bọn họ khai ra.

      Chúc Ương dám khẳng định đây là hướng gần như phải trải qua.

      Nhưng ở giữa lại xảy ra chuyện gì, đưa đến toàn bộ thầy trò đều bị giết sạch? Hoặc là người nào có oán khí lớn lập tức giết nhiều người như vậy?

      Xem ra là trò chơi chó thấy mỗi lần đều chút kiêng kỵ quấy rối tình tiết kịch bản cùng chiêu thức, muốn dùng cái cách này cản chân .

      Suy nghĩ chút , nếu từ lúc bắt đầu vào trò chơi làm cái gì, theo thời gian xoay chuyển, tự nhiên đưa đến trước mặt mình.

      Nhưng tới hai ngày liền chiếm lĩnh trường học, làm cho chuyện này chệch đường ray, tại muốn thuận theo mò ra hướng , ngược lại khó khăn rồi.

      Chúc Ương nhíu mày, có biểu bất kỳ hối hận nào.

      Chẳng qua là kêu Hứa Vi từ trong đám học sinh tới, cho bé biết: "Bắt đầu từ bây giờ em đừng hành động cùng với đám học sinh, nếu thấy bọn họ tụ tập khác thường tới chỗ nào, ngàn vạn lần đừng cùng."

      Hứa Vi còn chưa đoán được nguyên nhân gì, nhưng cũng biết tại hoạt động tập thể có ý nghĩa, liền gật đầu, cùng với bọn Lưu Chí.

      Chúc Ương dẫn theo em trai trực tiếp tìm chủ nhiệm giáo dục.

      Ngày hôm qua lúc bọn họ rời , giáo viên y tế điên cuồng chạy trốn, chủ nhiệm giáo dục vẫn cầm túi tiền kia tới tới lui lui lặp lại động tác ra khỏi trường.

      Vào lúc này bọn họ tới đó xem, thấy tung tích chủ nhiệm giáo dục.

      Chúc Ương cười cười: "Xem ra vòng luân hồi này cũng phải là vẫn tiếp diễn như vậy, giờ đến lúc tình tiết phần sau, tất cả diễn viên vẫn phải trở về vị trí cũ."

      Vì vậy hai chị em liền tìm tất cả những chỗ chủ nhiệm giáo dục có thể xuất .

      Phòng làm việc giáo viên, phòng đào tạo, phòng ngủ, tìm được người, ngược lại phát túi tiền kia ở trong phòng ngủ.

      Chúc Ương kêu em trai lấy túi tiền lại, chút do dự đổi điểm tích lũy thu hồi lại.

      Vào lúc này trường học rối loạn, các thầy giáo cũng thấy bóng dáng từ lâu.

      Chúc Ương có để ý tới học sinh chạy loạn, tiếp tục tìm chủ nhiệm giáo dục, cuối cùng cũng có thu hoạch tại căn phòng kín.

      Lúc bọn họ thấy chủ nhiệm giáo dục, đối phương còn mặc bộ quần áo ngành nghề chỉnh tề gọn gàng, nhưng lúc này bởi vì giãy giụa xốc xếch mà bộ quần áo rối loạn, tóc cũng là rối tung.

      Cả người ngồi ở ghế điện giật, vẻ mặt nhăn nhó, cái ghế điện giật này từng hành hạ vô số học sinh, tin chắc có thể thông qua cái này trị liệu lười biếng của bọn họ, tự hạn chế, nghiện mạng xã hội, phản nghịch với giáo viên, đoán chừng nghĩ tới mình chết cái máy này đúng ?

      Chúc Ương vào nhìn chút, mức điện giật luôn mở đến lớn nhất, xem ra cho dù là ai làm, lúc ấy chút muốn để có lối thoát.

      Tùy ý đá đá xác chết của chủ nhiệm giáo dục, xác chết theo tiếng ngã xuống, lại có có bất kỳ phản ứng nào.

      Chúc Ương cũng bất ngờ, trực tiếp ra khỏi phòng kín lên lầu, phương hướng chính là phòng học bên kia.

      Hôm nay có mặt trời, mây đen giăng đầy, sắc trời vốn u ám, nhưng bây giờ giống như tối hơn vài phần.

      ràng là ban ngày hai giờ chiều, bên ngoài lại giống như chạng vạng.

      Chúc Ương mở cửa phòng học ra, kéo rèm cửa sổ trong phòng học ra, càng làm cho gian phòng này trở nên u tối .

      Lúc này cột sấm sét đánh xuống, ánh sáng mạnh mẽ men theo từ mặt hành lang khiến bọn họ phát tình huống tại trong phòng học.

      Chỉ thấy từ trần nhà có mười mấy sợi dây thừng duỗi ra, cái phòng học này vốn là cải tạo, đương nhiên kết cấu giống phòng học bình thường.

      Đèn tiết kiệm điện được khảm ngang dọc trần nhà, vừa đúng 60 centi mét cái, cả phòng học có mấy đèn.

      Mà bây giờ treo ngược dây thừng xuống, chính là mỗi cái đèn này.

      Bọn họ buộc thành vòng nút chết, làm thành loại hình phạt treo cổ gục xuống, mỗi sợi dây thừng vừa đúng treo ngược học sinh.

      Rậm rạp chằng chịt, khoảng cách đồng đều xếp thành nhóm, góc nhìn của Chúc Ương vừa đúng ngang bắp chân của bọn họ.

      Bên trong phòng có gió, nhưng ít xác chết ném ở đây khó tránh khỏi vì dây thừng khiến cho lắc lư, hoặc là xoay người.

      Dù là thằng ngốc Chúc Vị Tân lớn mật cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh động hít vào hơi.

      Số người rậm rạp chằng chịt này, ngay cả yếu tố tà giáo cũng làm ra được hiệu quả rung động như vậy đó?

      Mà vào lúc này, cậu lại nghe được chị của cậu cười khẽ tiếng: "Quả nhiên hổ là chứng cưỡng ép cực đoan, ngay cả chuyện như vậy cũng phải đẹp đẽ."

      "Nhưng hình như có người xoay tròn, lát qua trái lát qua phải, nếu phải thử để ý kéo đầu sợi dây trần nhà chút? Nếu mọi người có hướng về phía, vậy phải là loại người có chứng bệnh cưỡng ép bị ép chết sao."

      vừa xong, từ chỗ tối liền xuất người, ràng là mới vừa ở thấy xác chết của chủ nhiệm giáo dục ở phòng giam kín.

      Nét mặt bây giờ của chủ nhiệm giáo dục còn có ước mong cầm tiền chạy tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp nửa, ngược lại là oán hận gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Ương --

      "Mày phá hủy kỷ luật cũng phá hủy nguyên tắc của tao."

      Chúc Ương cười nhạo: "Tôi cũng có ấn đầu bà xuống nhận tiền? Thế nào? tại biết mình ra được, tiền vàng đối với bà mà khác nào rác, đem tất cả những chuyện trải qua xem là vết nhơ rồi hả ?"

      " sao sao, nghĩ thông chút, bà nhớ lại ngày hôm qua mình bà ngu đần lập lại mấy chục lần ra động tác ra khỏi trường, có phải cảm thấy nhận hối lộ đến xấu hổ căn bản đáng nhắc tới ?"

      "Ha ha! đến cùng ngu xuẩn so với tham lam càng làm cho người ta thể tiếp nhận đúng ?"

      Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục tái xanh, nhưng ngay sau đó toét miệng cười lạnh: " có cơ hội dạy học sinh như mày như vậy tao rất vui vẻ."

      "Dù sao ở đâu cũng có kẻ ba phải, lúc dạy có chút cảm giác thành tựu nào, ngược lại người có ý thức mãnh liệt vẫn rất có khiêu chiến."

      "Tất cả để cho giáo này tới chỉnh sữa cho em "

      Bà ta mơ hồ , Chúc Ương cũng hiểu, dựa vào thân phận trò chơi sắp xếp chết ở chỗ này, phải chân chính biến thành học sinh nơi này sao? Sau đó quên tất cả liên quan đến trò chơi, quên mình là người chơi, cùng lặp lại vòng luân hồi lần nửa với bọn học sinh.

      Giống như quỷ nước và dâu quỷ, nếu như có người chơi mới đến, kích động sâu vào đầu mối tính chất, bọn họ liền xem mình cũng là học sinh nơi này, lần lượt chịu hết hành hạ phải người.

      Chúc Ương : "Tuy vừa bắt đầu ý nghĩ cho bà tiền chính là trêu chọc bà chơi, nhưng lúc ấy tôi cũng dối, dựa vào thống trị đám trẻ con thỏa mãn dục vọng quyền lợi, bà quả thể lên mặt bàn được."

      "Nếu làm người cũng lên mặt bàn được, sao bà lại cảm thấy sau khi biến thành quỷ liền có thể có sức mạnh vô địch rồi hả?"

      "Ha! lại, loại uốn nắn thấp kém này của bà -- tạm thời liền gọi là uốn nắn . Nếu quả như có ích như vậy chút nghi ngờ là bọn học sinh uốn nắn xoa bóp bà thành viên rồi -- "

      Chúc Ương kéo dài giọng, vẻ mặt cùng giọng điệu ràng là khinh miệt châm chọc, giống như nhìn phế vật tự đắc ý.

      "Nếu bà có bản lĩnh lớn như vậy tại sao lại bị học sinh nắm được cơ hội cắn trả, nước mắt nước mũi đầy mặt, cả người đều thê thảm bị điện giật chết ngã đất ở phòng giam kín?"

      "Tôi tin tưởng mùi vị kia cũng hơn gì đúng ?"

      Hô hấp của chủ nhiệm giáo dục cũng phát run, giống như Chúc Ương nhắc tới chính là thất bại mà bà ta thể tiếp nhận nhất: "Làm sao mày biết?"

      Chúc Ương liếc mắt: "Bởi vì liên tục có người chết khiến lòng người hoang mang, lại cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, hoặc là còn muốn vu oan giá hoạ suy xét tới mục đích khác, tóm lại cho dù vì lý do gì, phải người chịu đau khổ vĩnh viễn đều là học sinh sao?"

      "Tại sao bà lại xuất ở trong phòng điện giật? Chẳng lẽ phải là trừng phạt học sinh, mà là thỉnh thoảng bà cũng lên tự giải trí hai lần đúng ?"

      Tiếp đó Chúc Ương sợ hãi khó chịu tới phòng học, nhìn vòng xác chết học sinh treo ngược.

      Mặc dù chủ nhiệm giáo dục này mắc chứng cưỡng ép thời kỳ cuối, nhưng có xác chết đặc biệt khác thường.

      Nét mặt của những người khác đều hoảng hốt, giống như có thể liền cắt ra làm hình thờ.

      Mà chỉ riêng nữ sinh, chính là người trước kia Hứa Vi nghe ngóng, bởi vì vừa bắt đầu kích động, bị phạt nặng giết gà dọa khỉ, trở nên nhát gan rụt rè.

      Nét mặt của ta cũng là hoảng sợ, dường như nhìn thấy vật gì đó rất đáng sợ.

      Chúc Ương chỉ vào nữ sinh kia : "Chính là ấy , xem ra ấy tặng bà đoạn trải nghiệm tuyệt vời, lúc bà giết chết tất cả học sinh, cũng liền đặc biệt chiêu đãi ấy."

      "Tôi vẫn hiểu tại sao chỉ có chủ nhiệm giáo dục có quyền phát động tất cả công chức giáo viên khống chế nhân tố ổn định, giống như tôi, tại biết rồi."

      Chỉ có người đứng đầu trong quy tắc ở cái trường học này, mới có năng lực hơi giết chết nhiều học sinh như vậy.

      Nữ sinh kia thành công hoàn thành giết ngược lại, vốn có thể chạy ra khỏi luân hồi, nhưng đáng tiếc dục vọng khống chết và chấp niệm thao túng của chủ nhiệm giáo dục treo cổ tất cả học sinh còn lại.

      Chấp niệm của bà ta so sánh với mấy con quỷ khác, quả là tính công kích và quy mô đều lớn hơn nhiều lắm.

      Mặc dù bà ta thành quỷ cũng muốn khống chế học sinh vững ở trong tay?

      Chủ nhiệm giáo dục lặng lẽ nhìn Chúc Ương hồi lâu, trả lời lời , ngược lại đột nhiên lạnh lùng cười tiếng, có để ý tới châm chọc của Chúc Ương, mắt lại đột nhiên trợn trắng, con ngươi biến mất.

      khí cả phòng học bao phủ tầng cảm giác , Chúc Ương có cảm giác nhưng tạm thời có phát bản thân mình khác thường.

      Nhưng giây kế tiếp liền Chúc Vị Tân dùng nét mặt vô cảm vào, dưới tình huống có bất cứ dặn dò nào, đạp lên băng ghế, đứng lên cái bàn học.

      Phía cái bàn này, chính là sợi dây thòng xuống thắt thành hình tròn.

      Dáng người Chúc Vị Tân rất cao, trực tiếp chụp tới liền đem nút buộc kéo tới, chuẩn bị tròng vào cổ, cái bàn dưới chân liền bị đá cái ra xa.

      Chúc Vị Tân cũng bởi vì mất thăng bằng ngã nhào đất, cái trán dập đất bị đau, điều này cũng làm cho cậu lấy lại ý thức.

      Cậu ngẩng đầu, mờ mịt : "Chị, sao chị đạp em? phải vừa rồi chị để em thử cái khăn quàng cổ sao? Em mới duỗi cổ tới đó chứ."

      Đúng rồi, loại vòng chơi mới cấp thấp này, coi như là quỷ Boss, năng lực có thể mạnh đến đâu?

      Nếu như ngầm ra hiệu cho học sinh treo cổ tự sát, căn cứ vào bản năng cầu sinh nhất định là có người phản kháng cuối cùng tránh thoát thôi miên.

      Nhưng nếu đổi lại cách ra tay dịu dàng, ví như thử đeo cái khăn quàng cổ, dây chuyền, huy chương --

      Nhưng những thứ này đều phải là thứ để ý tại, đạp tỉnh em trai ngu ngốc chút kinh nghiệm.

      Quay đầu lại nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục giật mình vì bị chút ảnh hưởng nào, nhếch miệng cười gằn đầy giết chóc --

      "Bà dám, kêu em trai tôi tìm chết?"

    2. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 45

      edit : babynhox

      Chủ nhiệm giáo dục nhìn tới, cả người còn hung thần ác sát hơn so với quỷ.

      Ngay cả tròng mắt trợn trắng khi dùng thuật cũng hốt hoảng trở về vị trí cũ, bà ta thể tin : "Làm sao có thể? Mày cũng là học sinh -- "

      Nhưng thấy Chúc Ương cũng bởi vì lời của bà ta dừng bước lại, mắt nhìn đối phương cách mình càng ngày càng gần, chủ nhiệm vội vàng liều mạng tập trung tinh thần, ánh mắt trợn trắng lần nước.

      Nhưng đâu còn tác dụng, con ngươi mới lật lên liền bị cái tát giáng xuống, cả người lập tức bị tát lật mặt đất.

      Chủ nhiệm giáo dục chỉ cảm giác mình cả người (quỷ) đều tiêu tan, giống như là té từ trời cao rơi xuống đất, cảm giác được mình ở nơi đâu.

      Bây giờ thể lực năng lực của Chúc Ương là cực mạnh trong đám người mới, đối với loại quỷ ở vòng chơi sơ cấp này, dĩ nhiên là hề áp lực.

      Mà lúc này lại trong cơn giận dữ, dĩ nhiên là chút nương tay, gần như là dùng toàn bộ sức đánh xuống, may rằng đây là con quỷ, nếu là người, vào lúc này cũng biến thành quỷ rồi.

      Chủ nhiệm giáo dục cách nào nhúc nhích, cảm giác được da đầu của mình bị túm đau nhói, Chúc Ương thô bạo kéo tóc của bà ta, trực tiếp kéo người ra khỏi phòng học.

      Thấy em trai ngu đần còn chưa theo, đoán chừng là bị cơn giận dữ bất chợt của khiến cho mơ hồ, Chúc Ương níu lấy lỗ tai của cậu, vừa lôi kéo người vừa quở trách: "Còn đóng đinh ở đó làm gì? Mạng chó cũng suýt chút bị mất, bị loại phụ nữ lỗi thời này bày tỏ em có thấy xấu hổ ?"

      Chúc Vị Tân đau đến nhe răng, cũng hiểu được có lẽ mới vừa rồi mình làm chuyện ngớ ngẩn, nhìn những sợi dây treo ngược, còn có mình bị đạp từ bàn xuống, lập tức phân biệt chuyện vừa xảy ra, chị cố ý mua khăn quàng cổ cho cậu, cầm trong tay để cho cậu chui cổ qua thử là xảy ra chuyện gì.

      Cậu tự biết đuối lý, trong lòng ngượng ngùng, sang chuyện khác: "Chị ơi, chị ơi chị chút, tiếng địa phương ở quê nhà cũng ra, phải là chị ghét tiếng địa phương sao? Đừng tức giận đừng tức giận."

      Thấy mặt của kéo căng lời nào cũng để ý đến cậu, Chúc Vị Tân lại vội vàng : "Chị ơi, trong tay em có dao giải phẩu đó, dao này là chị cho em chị quên rồi sao? Coi như bị tròng cổ treo lên rồi, cũng có thể lập tức cắt đứt, huống chi phải em là người ngoài cuộc chết sao?"

      Chúc Ương bị tức đến cười: "Vậy em đem cổ và thân trở về chị làm thí nghiệm? Nhìn xem có phải có chuyện gì ?"

      Chúc Vị Tân dám tiếp nữa, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn của chị của cậu.

      Cũng biết sao chị cậu lại tức giận như vậy, nếu là tình huống đảo loạn, tuy rằng chị cậu tự xưng đủ cách ứng phó, chuẩn bị chu đáo, cậu cũng quyết định thể nào để cho chuyện lật trời như vậy.

      Trong lúc chuyện Chúc Ương đem chủ nhiệm giáo dục ném tới giữa sân tập thể dục-- vườn hoa hoang vu ở cửa lớn ra vào của chỗ này bị biến thành sân tập thể dục.

      Còn chỉnh sữa bục kỳ quái ra hình dạng gì, treo cờ nước nhưng bên trong lại hoạt động những chuyện như vũ nhục cờ nước.

      Học sinh vẫn chạy loạn bên kia chú ý tới bên này, sau đó tụ hai tụ ba tới đây, số người càng ngày càng nhiều.

      Cũng biết quỹ đạo vốn phát triển vào lúc này đúng lúc là lúc học sinh bị treo cổ hay là nguyên nhân khác, bọn học sinh đều mờ mịt biết làm sao như nhau, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục có chút khác lạ rồi.

      Chúc Ương cười tiếng, thô bạo ném chủ nhiệm giáo dục ra giữa sân thể dục : "Khi còn sống làm hết chuyện xấu, sau khi chết cũng bởi vì chức vụ cùng chấp niệm, lấy được ít kỹ năng hơn những quỷ hồn khác, thống trị đám quỷ học sinh và giáo viên, bà rất đắc ý đúng ?"

      Chúc Ương đưa tay về phía bên cạnh, Chúc Vị Tân tự cảm thấy phạm sai, vào lúc này chỉ dám rúc cổ làm việc.

      Căn bản cần chị cậu , ánh mắt quay vòng ở sân, thấy cây cán sắt dựng thẳng ở bên cạnh bồn hoa.

      Cây cán sắt này là cái ống đỡ rễ cây, thiết bị dụng cụ ở trường học này vốn ngổn ngang, cây trong bồn hoa có nhánh dài lệch ra, tùy tiện lấy ống đỡ này đến cố định uốn nắn lại.

      Chúc Vị Tân thấy sân trường chỉ có thứ đồ chơi này có tính công kích cao nhất, vội vàng chạy tới rút ra.

      Còn cẩn thận dùng khăn tay bao lấy mới đưa cho chị cậu, để tránh chị cậu dính bùn .

      Ai ngờ Chúc Ương trước giờ đều thích sạch , lần này trong kiện bên có hạn cũng chút để ý chuyện này, liền chộp lấy thanh sắt bắt tới.

      Sau đó nhắm ngay đỉnh đầu chủ nhiệm giáo dục, dùng sức cắm xuống , khiến cho cả người bà ta bị đâm xuyên qua giống như dê nướng.

      Học sinh xung quanh phát ra tiếng kêu, lúc này ba người chơi khác cũng tới, chen vào đám người liền thấy Chúc Ương giết người, liền cảm thấy có chút theo kịp tiết tấu rồi.

      Nhưng còn chưa kịp hỏi thăm, liền hoảng sợ phát chủ nhiệm giáo dục bị cây xuyên qua lại có chết, trong miệng còn có thể phát ra tiếng kêu đau.

      Chúc Ương thấy người đến vừa đúng lúc, căn dặn hai người chơi nam : " đem mấy thứ giống như giá đỡ ra đây, hôm nay chúng ta nướng toàn bộ quỷ."

      Triệu Sổ mơ màng hỏi: "Giá, giá đỡ ở phòng nào?"

      "Làm sao tôi biết? Tới phòng tôi hỏi quỷ đen , ta bị khung đỡ đè chết đương nhiên biết."

      Hai người vừa nghe da đầu cũng nổ vụn, nhưng thấy bộ điên cuồng giết người tại của Chúc Ương, yên lặng so sánh chút, lại cảm thấy đối mặt quỷ dễ dàng hơn so với nghe lời , vì vậy ỉu xìu chạy trở về tòa ký túc xá.

      Chúc Ương chỉ huy học sinh nhóm lửa, có củi, tùy tiện kêu người ta mang hai cái bàn ra ngoài, chà chà hai cái liền chém thành mấy khối vụn.

      Lúc này chờ giá đỡ đem tới, liền gác ở hai bên đống lửa, xong rồi lại bị Chúc Ương sai sử đem toàn bộ quỷ xâu lại để lên giá đỡ.

      Chủ nhiệm giáo dục vốn bị tát đến thất điên bát đảo, sau đó còn bị xuyên thấu qua, đau đớn ngừng, vào lúc này bị ngọn lửa chui lên, lửa đốt mãnh liệt, quả thực giống như trải nghiệm núi đao biển lửa ở địa ngục.

      Chúc Ương còn biến thái làm cho người ta vẫn ngừng xoay tròn: "Chú ý lửa đều đều, đừng có nướng cháy mặt còn mặt khác sống, ảnh hưởng mùi vị."

      Ảnh hưởng -- cái gì?

      Người nghe như thế lập tức có suy nghĩ hết sức .

      Liền nghe Chúc Ương cười lạnh tiếng, nhìn đám học sinh bên sân tập : "Thế nào? Người xưa đều có cái cách gọi là ăn tươi nuốt sống, nếu người cực hận người khác, là có thể ăn sống thịt của đối phương, đến chỗ này của các người, tôi còn cho nướng chín rải muối ăn, vậy mà muốn ăn sao?"

      Bọn học sinh bị dọa đến nhịn được lui về sau từng bước, bởi vì thực tế cùng hư ảo lần lượt thay đổi, hấp thu chút oán giận cùng cam lòng, vậy mà cũng bị thao tác điên rỗ này của Chúc Ương dọa cho sợ đến rụt trở về.

      Chúc Ương thấy những người này đều là bộ dạng sợ sệt tức giận : "Cho nên chỉ sợ quỷ thay đổi, các người bị người phự nữ này bóp chặt ở trong tay, lúc còn sống bị hành hạ ngày qua ngày."

      "Tôi chưa từng thấy qua ai thành quỷ làm được chuyện kìm nén như vậy, nghe lời đến ngu rồi đúng ? Được! Nếu thích nghe lời như vậy, chị đây chỉ con đường sáng cho các người ."

      xong tới bên cạnh chủ nhiệm giáo dục, da của bà ta bị nướng cháy , phát ra tiếng lách tách.

      Chúc Ương để ý bà ta kêu đau: "Tôi biết tại làm thịt bà bà còn có thể nhập vào vòng luân hồi hay , chẳng qua nếu như quy tắc là giết người hại chết mình có thể mạnh hơn, nhiều học sinh chia đều ra như vậy, nên mỗi lần bà cũng thể chỉ lặp lại thiết lập, ỷ vào mọi người mờ hồ biết, quên mình chết, mỗi lần đều thao túng bọn họ, mình lại chút thiệt thòi đúng ?"

      Thấy ánh mắt chủ nhiệm giáo dục lộ ra hoảng sợ, chúc Ương nhếch môi cười tiếng: "Xem ra để cho tôi đoán đúng rồi."

      Tiếp đó cho chủ nhiệm giáo dục có cơ hội phản ứng, nhận lấy dầu mỡ Triệu Sổ đưa tới, quay đầu tưới khắp người bà ta.

      "Da có chút khô, thêm chút dầu, là đâu? Muối đâu?"

      Bọn người Triệu Sổ nghe mỗi từ đều bị dọa cho sợ đến nheo mắt, sau đó ngoan ngoãn đem đồ đưa tới, chỉ có thể thấy may mắn vị chị này có sai bọn họ ra tay.

      Chúc Ương đây cũng là tức giận, ngay cả em trai của muốn giúp đỡ cũng cho, trước kia khi giết quỷ nếu có điều kiện Chúc Ương đều sai người khác làm.

      Hơn quyển sách trong tay càng dễ dàng, khi trong phó bản có quan hệ thù hận, vậy căn bản là thiếu dao sai khiến, nhưng bây giờ chút muốn mượn tay người khác.

      Cả người, cứ thế bị Chúc Ương nướng sống, mấu chốt là nướng xong vẫn kêu thảm thiết.

      Chúc Ương gọi người tới phòng ăn cầm dao nĩa dĩa, cắt sợi ít rau xà lách, còn với người chung quanh : "Cắt ra như vậy tương đối ngấy nhưng thời gian có hạn, cần mổ lấy nội tạng, các người dùng tạm ."

      Học sinh xung quanh sớm bị hù dọa bối rối, nhưng cũng dám chạy, Chúc Ương giống như đầu bếp chính nướng thịt trong phòng ăn, cứ như vậy cầm lưỡi dao lên, cắt mỗi miếng thịt đặt bên cạnh rau xà lách dưa leo, chính xác là bọn họ ở ăn thịt nướng ngoài trời.

      Động tác của cũng nhanh nhẹn, cuối cùng con tăng tốc độ nhanh hơn, cho đến khi cả con quỷ biến thành chỉ còn bộ xương đầu lâu.

      Vào lúc này là sinh mệnh của quỷ kia có mạnh hơn nữa cũng phải chết, Chúc Ương ghét bỏ đạp cái.

      Sau đó với bọn học sinh : "Ăn !"

      Bọn học sinh đâu dám, nhưng biết tại sao, trong lòng dần dần xông lên loại khát vọng, dường như có thứ gì tối tăm thúc giục bọn họ làm như vậy.

      Chúc Ươngcười cười, vỗ tay phát ra tiếng, rèm cửa sổ trong phòng học bị kéo ra, mọi người từ trong sân trường đều có thể thấy này loạt xác chết treo cổ chằng chịt thành hàng.

      U mê mờ mịt mặt bọn học sinh biến mất thấy, thay vào đó là tức giận cam lòng cùng xấu hổ bị lừa gạt.

      Sau đó có người đầu tiên tiến lên cầm phần thịt, sau đó là thứ hai, người thứ ba.

      Chúc Ương ôm lấy tay, tuy là chơi đùa mù quáng, yếu tố trút giận nhiều hơn yếu tố thực tế, cũng có thể qua hôm nay, những người này vẫn tiếp tục trở về điểm bắt đầu, tiếp tục luân hồi.

      Nhưng quỷ hồn chủ nhiệm giáo dục bị quỷ hồn đám học sinh chia thịt ăn, bà ta muốn hồi phục như cũ, chẳng lẽ còn có thể bò từ trong bao tử ta hóa hình, sau đó tạo thành mấy chục phân thân sao?

      Cái này so với ông chồng thịt vụn của Khâu còn khó khăn hơn?

      Hơn nữa cho dù như vậy hệ thống cấu thành toàn thân cũng rất yếu ớt, học sinh bị bà ta giết chết đồng loạt , nhưng quỷ đen, quỷ dựng ngược còn có nữ sinh chết ở phòng cứu thương kia, ba quỷ hồn này cũng đủ đối phó bà ta.

      Tóm lại Boss lớn chỗ này, chết thế này cũng phải chơi đùa khiến cho sống bằng chết.

      đến nước này, Chúc Ương còn chưa hài lòng, dù sao theo phát tranh cãi ở trường học mà xem, chủ nhiệm giáo dục là ở cực điểm, quy tắc vẫn tồn tại ưu thế như cũ.

      Chúc Ương muốn làm chính là xóa sạch ưu thế này, khiến cho bà ta còn sức lật ngược, lúc này mới có thể hoàn toàn giải phòng toàn bộ học sinh bị làm nhục trong luân hồi tại ngôi trường học.

      hỏi bọn Triệu Sổ : "Các giáo viên khác đâu?"

      Bọn Triệu Sổ có chú ý, ngược lại Hứa Vi : "Tôi mới vừa thấy từ cửa sổ phòng ngủ lầu, mấy giáo viên còn lại trốn phía sau buội cỏ bên kia, trực tiếp chạy ra đường lớn."

      Phản ứng này cũng bình thường, chết nhiều người như vậy, cũng chỉ có chủ nhiệm giáo dục mới kiên trì khống chế của mình như vậy, hơn nữa trong đó còn có giáo viên, lỡ như kẻ giết người thực trốn trong đám học sinh, nửa đêm vào phòng làm thịt bọn họ sao?

      Nhưng Chúc Ương tin bọn họ có thể chạy trốn, nếu vào luân hồi này, khẳng định bên trong người nào còn sống.

      Cũng biết bọn họ trở về bằng hình thức gì.

      Tiếp đó CHúc Ương liền nhận ra được, Hứa Vi giọng ở bên cạnh , dường như bọn học sinh cách xa cũng có thể nghe thấy.

      Sau đó từng người liếc mắt nhìn nhau cái. Lộ ra mỉm cười quỷ dị.

      Chúc Ương bừng tỉnh hiểu ra: " ra là như vậy!"

      "Thế nào?" Hứa Vi hỏi.

      Chúc Ương vẫn rất tán thưởng bé, để ý thêm hai câu: "Mấy người ... lúc mấy giáo viên kia trốn , trong trường học có người sống."

      "Chết hai, hay hai ba người cũng có thể làm cho chỗ bộc phát oán khí, cả trường học đều chết sạch, làm sao ý niệm đồng loạt của mọi người có thể để cho người khác chạy ra khỏi kiếp sống này, khu trường học phải chỉnh tề, thiếu nhiều giáo viên như vậy còn học gì đây?"

      Ngay cả chủ nhiệm giáo dục đứng đầu giáo viên, cũng thể nhìn bọn họ , mọi người đều ngoại lệ, ở nơi này biến thành trường học nghĩa địa lan tràn oán khí, người bình thường có thể chạy ra mới có quỷ.

      Quả nhiên, cũng lâu lắm, liền thấy chiếc xe từ cửa lớn lái vào, sườn xe màu trắng, trước xe là hoa lụa màu đen, tài xế lái xe ràng là người giấy thô ráp.

      mặt người giấy mang theo vui vẻ, khiến cho khí ở nơi đen tối này càng quỷ dị hơn.

      *

      Mấy giáo viên lảo đảo nghiêng ngã qua cỏ dại, chạy khoảng hai cây số, rốt cục chạy ra phạm vi trường học.

      Tới bên ngoài lối bộ, giáo viên tiếng ngồi xuống đất: "Ban đầu cũng nên nhận công việc này, tiền lương vừa thấp đãi ngộ lại kém, học sinh nghe lời, cho dù thi tốt lắm tôi cũng có chỗ tốt, đều là hiệu trưởng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tôi tới cái nơi có chim đậu này."

      Giáo viên ngữ văn hòa thuận với ông ta, châm chọc : "Thôi bỏ , có thể trốn ra được liền tệ, xảy ra chuyện nhiều mạng người như vậy, cũng biết hiệu trưởng xử lý như thế nào, người thất bại kia đúng là người tàn nhẫn, vì giấu chuyện cái gì cũng làm được."

      "Chúng ta chính là có đe dọa học sinh, chừng hiệu trưởng vẫn còn muốn để lại đường lui cho mình, nếu ông ấy chặn -- "

      xong giáo viên ngữ văn run lên: "Được rồi, dù sao ở đây cũng đợi nổi nữa, tôi trở về liền dẫn người nhà rời khỏi thành phố này."

      Các giáo viên đều tán thành cách của giáo viên ngữ văn, gật đầu liên tục, bày tỏ mình trở về có thể chạy được bao xa chạy.

      người giáo viên trong đó : "Lúc này có xe gì, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ bộ sao?"

      Giáo viên tiếng đứng lên, nhịn được phất tay: " còn có thể làm sao? Thầy trở về đó từ từ chờ xe đến rước sao? Vừa vừa gọi điện thoại ."

      Mọi người có ý kiến gì khác, kết quả gọi số điện thoại ai nhận, những thứ này đều là bọn họ hẹn tài xế quen, điện thoại luôn luôn gọi được, biết tại sao hôm nay cũng liên lạc được ai.

      muốn mắng, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng xe, mấy người quay đầu, mặt đều là vui mừng.

      chiếc xe buýt, bọn họ nhiều người như vậy, cho dù cản xe muốn nhờ xe cũng nhất định ngồi được hết đâu.

      Mấy người vội vàng ngăn xe lại, cửa xe mở ra, bên trong bóng người, chỉ có người tài xế trung niên mặc đồng phục cũ kỹ, còn đội cái mũ, mặt mỉm cười, nhưng mà cười có chút cứng ngắc, mặt cũng tương đối tái nhợt.

      Nhưng mấy người có chú ý, liền hỏi tài xế: "Sư phụ, chở chúng tôi về thành phố được ? Tiền xe tính như thường là được."

      Tài xế nghe được lại rất vui lòng: "Được, chở các người trở về, tiền xe cũng cần, rầu lâu có khách đây."

      "Đến chỗ đó là được!" Mấy người lần lượt lên xe, chỉ cho rằng đây là xe chỗ nào đó rồi về xe , khách sáo đôi câu ngược lại cũng nhất định phải đưa tiền.

      Mấy người bị giày vò hai ngày, vừa lo lắng hốt hoảng chạy ra, còn đoạn đường dài như vậy, cũng rất mệt mỏi, vì vậy ngồi vào vị trí của mình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Trở về đến thành phố cũng hơn 2 tiếng đó, vào lúc này sắc trời tốt, di chuyển càng chậm, cần nhiều thời gian hơn.

      Nhưng mới vừa nhắm mắt cũng cảm thấy mình ngủ vài tiếng, mọi người liền bị tài xế ấn còi đánh thức --

      "Đến đến, trở về thôi!"

      Mấy giáo viên còn nghĩ sao mới chợp mắt qua thời gian dài như vậy rồi, cửa sổ cũng đen như mực, có ánh đèn lóe sáng trong thành phố.

      Tài xế vẫn còn thúc giục, mình có thời gian, mấy người chỉ đành phải xuống xe --

      Cái sân trường quen thuộc này, bọn họ nhìn thấy rất nhiều năm, mỗi ngày ở chỗ có hy vọng tương lai gì này trộn lẫn ăn chờ chết, đem oán hận cùng bất mãn phát tiết ở người học sinh .

      Sao có thể nhận lầm!

      Mấy giáo viên xuống xe, liền thấy học sinh trong sân trường, tay mỗi người cầm cái đĩa ăn gì đó, ánh mắt đâm đâm nhìn bọn họ.

      Mấy người quay đầu, chiếc xe kia khởi động, bọn họ vội vàng muốn chạy lên --

      "Sư phụ, ông dẫn chúng ta trở về đây làm gì? Chúng tôi đưa tiền, cho tiền xe, ông dẫn chúng tôi , sư -- "

      Thét lên tiếng cuối cùng, tài xế quay mặt lại, chất da giấy trắng bệch, khuôn mặt thô ráp quỷ dị tươi cười.

      Ngoài miệng khẽ mở khẽ đóng suông: " có đưa sai, đến chỗ rồi, đến chỗ mình muốn rồi cũng đừng loạn nửa."

      Trước đó mấy giáo viên chen chúc muốn bước lên xe, vào lúc này lại dọa cho sợ đến liên tiếp lui về phía sau.

      Trơ mắt nhìn chiếc xe buýt biến thành xe tang lái ra khỏi cổng trường.

      Mấy giáo viên quay đầu, sợ hãi nhìn mọi người trong sân trường, lại có chút ngạc nhiên những người này lại còn có tâm trạng ăn thịt nướng.

      Đống lửa nướng thịt còn chưa tắt, mấy người nhịn được liếc mắt nhìn, liền thấy cái giá nướng bị bỏ quên ở bên.

      Phía đó, ràng là bộ xương cốt đầu lâu còn có nội tạng.

      "A --" biết là người nào phát ra tiếng hét thảm trước, mấy người vọt chạy lung tung.

      Nhưng có ai ngăn bọn họ, học sinh ở phía sau bọn họ còn cười hì hì chuyện: "Thầy , trở lại dạy học nha!"

      Những học sinh kia cách xa, nhưng tiếng lại truyền đến từ bốn phương tám hướng, lại giống như là quanh quẩn bên tai bọn họ.

      Chúc Ương cười lạnh tiếng, có để ý, thời gian bây giờ là buổi chiều khoảng 4 5 giờ, sắc trời càng ngày càng đen tối.

      Nhưng chuyện kỳ lạ là chẳng được bao lâu, lại có mấy chiếc xe chạy nhanh vào.

      Lúc đầu còn tưởng rằng là mấy giáo viên lại chạy ra bị đưa trở lại, nhưng cửa xe vừa mở ra, xuất cũng là hiệu trưởng còn có vài người ăn mặc quần áo sang trọng.

      Trong sân trường nhốn nháo đứng nhiều người như vậy, nhưng bọn họ làm như thấy, vừa tham quan trường học, vừa thương lượng cái gì đó.

      Chúc Ương còn tận mắt thấy có người xuyên qua người học sinh.

      ràng những người này là người sống trong thế giới này, mới hoàn toàn tách rời với gian này, cách nào ảnh hưởng tồn tại lẫn nhau.

      Người đàn ông đầu hói bụng bư kia vẫn lải nhải giới thiệu với những người khác : "Đây là chỗ tốt, vắng vẻ, ngăn cách với thế giời bên ngoài, con đường bên ngoài kia, bình thường có xe lui tới. Dựa vào đôi chân là chạy thoát."

      "Trẻ con quậy phá ném tới chỗ này, kêu trời trời biết kêu đất đất chẳng hay, dùng chút mánh khóe, rất dễ dạy bảo, cho phép tôi , làm cho những mầm non bị rạn nứt."
      Last edited: 10/12/20

    3. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 45 ( tiếp )

      Edit : babynhox

      Mấy người khác nghe lời này của ông ta cũng cười cười: "Nghe chỗ này của ngài mấy năm trước xảy ra chuyện tự sát tập thể?"

      " bậy -- "

      Hiệu trưởng muốn sạo liền bị người ra giơ tay lên ngăn lại, người kia : "Dĩ nhiên, cái tuổi này của học sinh, áp lực lớn biết thương xót bản thân ra cũng có thể hiểu được, đứa trẻ bây giờ càng ngày càng chịu nổi đả kích, aiz! Đâu giống như chúng ta năm đó."

      Hiệu trưởng nghe vậy sao có thể hiểu lời của những người này, mặt lập tức tươi cười: "Đúng Đúng! Việc học lúc đó của chúng ta nặng nề, nhưng có cách nào, cũng muốn phụ lòng mong đợi của người lớn trong nhà."

      "Cho nên cục trưởng Vương, ngài xem chuyện phê duyệt -- "

      Mấy người trao đổi ánh mắt ăn ý, tất cả đều vui vẻ.

      trường học xảy ra chuyện nhiều mạng người như vậy, bởi vì nhiều mặt lợi ích, có dấu hiệu tro tàn lại bùng cháy .

      Chúc Ương vỗ tay phát ra tiếng, kêu người chơi trói mấy người đó tới đây.

      Bọn Triệu Sổ tiến lên, nhưng lại tiếp xúc được mấy người kia, Chúc Ương lại đổi học sinh lên, nhưng vẫn như cũ.

      Hứa Vi hỏi: "Chị, có phải chúng ta có cách ảnh hưởng bọn họ ?"

      Chúc Ương cười lạnh tiếng: " thể nào, chỉ ngắn ngủn đến bảy ngày, tên đầu hói này liền xuất tại đây hai lần, tại càng nghênh ngang lắc lư ở trước mắt mọi người, trò chơi thể nào sắp xếp ông ta tới làm người ta ghét bỏ, nhất định là có cách giữ ông ta lại."

      " trường học nên đầy đủ, sao có thể thiếu hiệu trưởng?"

      Chúc Ương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu cười: "Suýt chút nữa quên rồi, người duy nhất có thể liên hệ với thế giới bên ngoài phải là có người sao?"

      Tiếp đó Chúc Ương liền khởi động tất cả người chơi học sinh tìm quản lý ký túc xá, nhiều người như vậy nên hiệu suất là cực cao.

      Nhất là quỷ đen có trong luân hồi, những chuyện ú ám xảy ra trong trường học cũng lừa được nó.

      Trong chốc lát liền kéo quản lý ký túc xá từ trong ngăn kéo ngầm dưới đất ra ngoài, trong tay người phụ nữ này còn ôm tiền trước đó Chúc Ương cho.

      Mặc dù Chúc Ương mua nhiều đồ như thế, vẫn còn dư lại hơn phân nửa tiền.

      Chúc Ương vỗ vỗ bả vai quản lý ký túc xá : " biết lúc nào mới có thể cần cung ứng vật chất cho nên vẫn giữ lại mạng của bà, xem ra có hành động tùy tiện như vậy là chính xác."

      Quản lý ký túc bị dọa cho sợ đến cả người phát run: "Thả, thả tôi!"

      Chúc Ương cười : "Thả, dĩ nhiên là thả, nhưng đầu tiên bà phải ném túi tiền này vào trong bụi cỏ."

      Vẻ mặt quản lý ký túc rất nỡ, nhưng chịu nổi dâm uy của Chúc Ương, giãy giụa nửa ngày, chỉ có thể bất đắc dĩ ném túi kia qua cửa sổ, rơi xuống phát ra tiếng động.

      Hiệu trưởng đến bên này bị tiếng động hấp dẫn tới đây, bởi vì người tới đều mặc đẹp đẽ, cũng tiện cứ như vậy mà bước vào chỗ mọc đầy cỏ dại như thế.

      Hiệu trưởng tự mình tới, tiếp đó cái túi cố ý nứt ra góc, thấy được bên trong này toàn là màu hồng.

      "Hiệu trưởng, thứ gì?" Bên ngoài có người hỏi.

      Hiệu trưởng thấy vào lúc này lắm người nhiều ma, vội vàng : " có gì, cây lau nhà lầu rớt xuống."

      xong ra ngoài như có chuyện gì xảy ra, những người khác cũng nghi ngờ gì, tiếp tục tham quan nơi này, thương lượng sửa chữa thế nào lại mua thêm dụng cụ gì.

      Mãi thảo luận hơn nửa tiếng, mọi người mới ngồi xe rời .

      "Bọn họ rồi, sao bây giờ?" Có người gấp gáp .

      " sao, chỉ cần mắt ông ta mù, cũng phải trở lại."

      Quả nhiên tới tiếng, chiếc xe trong đó liền đường cũ trở lại, hiệu trưởng vội vả chạy về, chạy thẳng tới bụi cỏ bên này.

      Cũng để ý cỏ đất bẩn, lục lọi cái túi xách kia, vội vàng mở ra, quả nhiên bên trong tất cả đều là tiền.

      Vân vê mấy tờ phân biệt, là tiền phải giả.

      mặt hiệu trưởng bị tham lam vui vẻ che kín, cái trường học hoang phế hai ba năm, nơi rừng núi hoang vu, có phần tử phạm pháp đem tiền trốn ở chỗ này cũng phải là có khả năng.

      Nghĩ tới đây hiệu trưởng lại suy nghĩ rộng ra, nếu là mất số tiền lớn như vậy, vậy phải là những tên côn đồ liều mạng kia gấp chết sao? Bên trường học đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      An toàn của học sinh dĩ nhiên là có cách nào bảo đảm, đúng lúc mục đích của mỗi người người giám hộ trong đám người kia đều được như ý.

      Nhưng mà thời gian gần đây mình ngàn vạn lần thể tới bên này.

      suy nghĩ như vậy, hiệu trưởng kéo khóa kéo túi lên, đứng lên chuẩn bị rời .

      Nhưng còn chưa bước chân ra , liền bị vật nặng đột nhiên rơi từ phía xuống đập cho ngã xuống đất.

      Vật nặng này ít nhất cũng 10 kg, từ phía rớt xuống trực tiếp đập cho đầu hiệu trưởng kêu ong ong, sau đó đầu chảy máu té xuống đất, sống chết.

      Lúc này Chúc Ương được đám học sinh vây quanh tới đây, nhìn quản lý ký túc và hiệu trưởng cùng bị chảy máu té xuống đất.

      "Chậc chậc, quả nhiên chỉ có quản lý ký túc có ích." Triệu Sổ : "Vừa rồi tôi ném chuôi dao xuống cũng vô dụng."

      Chúc Ương bỉu môi: "Cho nên chỉ có thể lấy quản lý ký túc làm vũ khí."

      Kết quả trò chơi này đúng là chút phụ thiết lập của chính nó, sau khi Chúc Ương nhận ra được tất cả người ở nơi này đều là người chết, liền bất ngờ tại sao chỉ có quản lý ký túc có thể mua đồ trở về.

      Vừa bắt đầu còn nghĩ nếu người chơi ở trong thế giới trò chơi thờì gian quá dài, cần phải trợ cấp vật nhu yếu phẩm, dù sao vòng chơi này cũng có hạn chế thời gian.

      Ngay sau đó hiệu trưởng xuất mới phản ứng được, công dụng lớn nhất ở chỗ này.

      Lúc này hiệu trưởng lảo đảo đứng lên, ông ta sờ sờ đầu, ngẩng đầu nhìn lên.

      Tiếp đó ánh mắt giống với lúc dẫn nhiều người tới tham quan lúc nảy, còn ánh mắt làm như thấy chỗ này nhiều người như vậy, mà là hoảng sợ quan sát từng giáo viên học sinh ở trước mắt.

      Học sinh ông ta có ấn tượng, nhưng các thầy giáo ông ta cũng qua lại ít, từng khuôn mặt của những người sớm chết vào ba năm trước lại xuất tại trước mặt, vẻ mặt quỷ dị, khóe miệng cười ác độc nhìn của ông ta.

      Hiệu trưởng bị dọa cho sợ đến cơn tiểu kéo tới, chuẩn bị bò dậy, lại đột nhiên chạm được thứ gì, quay đầu lại, có người giống mình y như đúc, đầu đầy máu té xuống đất.

      Đúng rồi, ông ta vừa bị vật nặng đập trúng cái, đất là chính bản thân ông ta.

      Vậy ông ta là cái gì?

      Sống lưng hiệu trưởng tê dại, mắt thấy người chung quanh càng ngày càng gần, có khuynh hướng vây quanh ông ta.

      Lòng muốn sống khiến ông ta vội vàng vặn vẹo : "Đừng tới đây, đừng tới đây -- "

      Bọn học sinh lại nở nụ cười: "Hiệu trưởng, tới lớp học , trường học thể thiếu hiệu trưởng."

      "Trường học sao có thể có hiệu trưởng!"

      "Trường học sao có thể có hiệu trưởng!"

      "Trường học sao có thể có hiệu trưởng!"

      Vẻ mặt người chung quanh cứng ngắc, hô khẩu hiệu tựa như máy móc, hiệu trưởng sụp đổ kêu to, nhưng có người bắt được chân của ông ta, ngay sau đó cả người cũng treo đầy người.

      Dần dần kéo ông ta vào tòa nhà dạy học, tiếng kêu thê thảm vẫn có ngừng.

      Chúc Ương nhặt túi tiền đất, hơn nửa đồng thời, trong đầu truyền đến nhắc nhở qua vòng của trò chơi.

      Mấy người chơi cũng nghe được, mặt mọi người đều là vui mừng.

      Hứa Vi cười hì hì : "Mức độ hoàn thành lại có thể cao như vậy."

      "Em là bao nhiêu?" Triệu Sổ hỏi.

      "Cấp A!"

      Đáp án vừa ra, hai người chơi nam liền uất ức: "Chúng ta sớm về tối nấu cơm sao?"

      Chúc Ương chê cười: " cho rằng trò chơi thử thách kỹ năng nấu ăn sao? bé người ta còn cống hiến nhiều hơn so với các đó."

      Cách này chút nào khoa trương, theo tính tính này của Chúc Ương, bị đè ép trong hoàn cảnh như vậy, lại quyết định chịu thỏa hiệp, vừa bắt đầu hoàn toàn tồn tại kích động bị người chèn ép.

      Có thể tất cả tin tức nguồn gốc giai đoạn trước đều là Hứa Vi xen lẫn trong học sinh nghe được, cho nên đánh giá qua vòng của cao hơn bọn Lưu Chí là chuyện đương nhiên.

      Mà Chúc Ương lấy được đánh giá cấp S, bởi vì boss nguồn gốc của vòng chơi bị giết chết, theo hệ thống giải thích, phán đoán của quả nhiên sai.

      Nếu như chỉ giết chủ nhiệm giáo dục như bình thường, đến thời gian bà ta vẫn có thể luân hồi, sau đó tất cả đều trở về điểm ban đầu, học sinh tiếp tục quên mình chết, cả ngày mơ mơ màng màng bị khi dễ.

      Nhưng Chúc Ương nghĩ cách kéo hiệu trưởng vào, chức năng của hiệu trưởng nhất định là nghiền áp tồn tại của chủ nhiệm giáo dục, nên đương nhiên chức vụ quản lý của chủ nhiệm giáo dục bị lung lay, quy tắc phúc lợi thuộc về boss như vậy tự nhiên bà ta có cách hưởng thụ.

      Hơn nữa hiệu trưởng là quỷ mới, đương nhiên phải là đối thủ của bọn học sinh, vậy mới chính thức điên đảo địa vị mạnh yếu ở trường học.

      Bọn học sinh muốn rời khỏi, muốn báo thù, làm cho những người lớn trong nhà kia đẹp mắt, tóm lại tuần hoàn bị phá rách, kế tiếp phát triển thế nào phải chuyện của người chơi nửa rồi.

      Nhưng tóm lại oan có đầu nợ có chủ, đoàn người cục trưởng mới chiều kia, sau khi đồng ý thông qua phê duyệt, ánh mắt bọn học sinh nhìn những người đó cũng thân thiện.

      Chúc Ương cũng lười đoán kết cục cuối cùng, tóm lại thế giới có quỷ, nếu là nhân quả những người này gặp phải, vậy tự mình nhận rồi.

      Vòng trò chơi này vẫn rơi ra cái kỹ năng như cũ, lúc đầu Chúc Ương còn tưởng là kỹ năng của chủ nhiệm giáo dục, kết quả lại phải.

      Là của quỷ đen!

      Chúc Ương biết được lúc ấy có chút im lặng, là người có ánh sáng bắn ra bốn phía, nhìn thế nào loại kỹ năng núp giống như thích khách này cũng hợp với đúng ?

      Nhưng nghĩ tới con bộ dang ngu ngốc của con quỷ ngu đó bị dọa đến la oa oa , Chúc Ương nghĩ thầm chẳng lẽ trò chơi chó này khiến tiếp tục lao vào con đường hù chết quỷ sao?

      Cho dù thế nào, chào hỏi mấy người chơi xong, Chúc Ương cũng níu lấy lỗ tai em trai ra khỏi trò chơi.

      Hai người đồng thời xuất tại phòng ngủ của , quả nhiên thời gian mới qua hai giây.

      Chúc Ương cũng cảm thấy xui xẻo, vòng chiến tiếp theo quỷ càng mạnh hơn.

      quay đầu nhìn Chúc Vị Tân, nhìn vẻ mặt của cậu cũng biết trò chơi phát có xác nhận lời mời trở thành người chơi hay .

      Mặt Chúc Ương chút thay đổi : "Từ chối!"

      Chúc Vị Tân nghe vậy vẻ mặt lay động, lui về phía sau hai bước --

      "Chị, chị để cho em suy nghĩ chút, loại chuyện lớn này, sao có thể giây liền quyết định?"

      Chúc Ương cũng biết cậu dễ dàng vào khuôn khổ, cười lạnh: "Vào trò chơi liền mọi chuyện cho em rối, em đừng với chị là nhớ ."

      "Còn có ai cho em biết chị cho em quyền lợi để suy nghĩ hả? có thương lượng, từ chối!"

      Chúc Vị Tân : "Trò chơi , nếu em lựa chọn từ chối, trí nhớ cũng biến mất, chị cứ như vậy muốn cho em mơ hồ cái gì biết đối với chuyện chị mình thường gặp phải uy hiếp sống chết sao?"

      "Em chỉ nghĩ tới lúc chị gặp nguy hiểm như vây, em ở cách vách chơi game bật cười, chờ ngày thứ hai, rất có thể thấy xác của chị, em khó chịu muốn chết rồi."

      Chúc Ương hề dao động: "Cho nên sao, vì vậy em cũng phải tự mình cũng trải nghiệm chuyện của chị, để lúc chị qua vòng chẳng những phải lo lắng mình mất mạng còn phải lo lắng có phải ngày nào đó em trai mình cũng mất mạng sao?"

      "Bà nội chúng ta , em là cháu trai nhà họ Chúc, nhà họ Chúc chỉ có thể dựa vào em nối dõi tông đường, em thể có chuyện được?"

      Chúc Vị Tân cứng cổ : "Lúc bà nội như vậy, chị cũng cãi lại bà trọng nam khinh nữ, uy hiếp bà nhận lỗi liền đưa em ra ngoài vứt bỏ, dọa cho bà nội sợ đến từ đó cũng dám nữa lung tung nửa, bây giờ chị lại với em thế này?"

      Chúc Ương tát cái xuống đầu của cậu: "Mạnh miệng đúng ? Mày xem mày tham gia có lợi ích gì? với mày bao nhiêu lần? Đạo cụ họp thành đội vô cùng hiếm thấy, đến nay thẻ tiền Lộ vẫn tìm được, nếu bọn chị họp thành đội từ lâu rồi, chẳng lẽ chị đây muốn có người thông minh phục vụ chị sao?"

      "Vậy ta tìm được có nghĩa là em cũng tìm được, lỡ như em may mắn sao? Vậy mỗi vòng em đều có thể theo chị." xong qua cầm tay chị cậu : "Chị ơi, chị đừng luôn nghĩ liên quan tới em, em sợ chị gặp chuyện may?"

      Chúc Ương vung tay của cậu ra: "Mày lo lắng cho chị? Vậy trước đó là ai suýt chút nữa treo cổ? Với trình độ qua vòng này của mày, người nào chết trước còn biết chừng đâu."

      "Đó là do em là người ngoài cuộc, có bất cứ tăng cường gì, em cũng với chị chuyện có cách giải quyết. Trước em có dao phẫu thuật vung cái dây thừng liền đứt, cái loại trình độ quy mô đó, em chỉ dùng sức kéo là có thể lợi dụng cân nặng rớt xuống, chị biết em làm được bao nhiêu cái hít xà ?"

      Chúc Ương thấy bộ dạng hết lòng càn quấy của cậu, cũng phiền: "Chị gì với em hả? Kêu em từ chối, muốn lật trời có phải hay ?"

      Chúc Vị Tân , nhưng miệng ngập ngừng hai cái, người luôn luôn là chị cậu chỉ đâu đánh đó, chỉ có lần này có nghe lời của .

      "Được!" Chúc Ương gật đầu: "Được, em lợi hại, chị biết, tùy em."

      mặt Chúc Vị Tân vui mừng, nhưng vẻ mặt còn chưa vui xong liền thấy chị cậu rút lấy dây áo buộc áo choàng tắm ghế dựa. Sau đó cứ thế ra cửa.

      Chúc Vị Tân ngu muội, vội vàng đuổi theo: "Chị, hơn nửa đêm chị đâu vậy?"

      Chị cậu có để ý đến cậu, thẳng tới phòng khách.

      Trong phòng khách có cái đèn thủy tinh xinh đẹp, xa hoa to lớn, treo ở ngay chính giữa phòng khách.

      Chúc Ương thẳng tới phía dưới đèn thủy tinh, mang cái ghế từ phòng ăn ra, cả người đứng lên .

      Toàn bộ quá trình Chúc Vị Tân đều theo chị cậu, cả người đều là mơ màng: "Chị ơi, chị làm gì thế?"

      "Sửa bóng đèn? nhìn thấy đèn đó hư sao."

      Tiếp đó Chúc Ương liền đem dây buộc eo móc lên tầng kim loại gần nhất, nhanh chóng rút kết, sau đó tròng cổ của mình vào --

      Lúc này mới nhìn Chúc Vị Tân : "Chị bị đủ rồi, bị trò chơi đùa bỡn phải xoay quanh còn chưa đủ, bạn trai cũng bị vùi lấp trong cái hố này, em trai mình lại ngại những ngày sau này quá thoải mái, cũng muốn nín thở chen vào đó."

      " cho rằng đó là chỗ để chơi. Được thôi, em muốn chơi đúng ? Em chơi mình , chị trước, mỗi ngày dè dặt lo lắng sợ hãi biết bao lâu là mất đầu."

      "Nếu em đường tới chỗ cao, ngày lễ ngày tết nhớ đốt thêm ít tiền cho chị em là được, có lé tật xấu tiêu tiền như nước này của chị có chết cũng đổi được rồi. Nếu ngày nào đó vận may em tốt vừa đúng lúc chị em chúng ta đoàn tụ."

      "Chỉ là đáng thương cho cha mẹ chúng ta, nuôi hai đứa bé lớn lên kết quả quay đầu lại là công dã tràng. Nhưng chết đều chết hết những thứ này cũng quá xa."

      qua phất phất tay với em trai : "Bái bai! Em cứ vui chơi , chị liền trước bước."

      Tiếp đó đá văng cái ghế ngồi, Chúc Vị Tân vội vàng ôm lấy chị cậu, nước mắt ào ào tuôn ra --

      "Chị, sao chị ác như vậy? Sao ép em như vậy? Em biết chị mới muốn chết đâu, chị cố ý làm em sợ có đúng hay ? Nhưng thế này em cũng khó chịu, em ép chị của em treo cổ lúc nào chứ?"

      "Vậy em từ chối hay hả?" Chúc Ương quan sát cậu từ phía .

      Chúc Vị Tân vừa nghe, mặt lại ra vẻ mặt xoắn xuýt tình nguyện, Chúc Ương thấy, làm bộ lại muốn đá ghế ngồi.

      Chúc Vị Tân vội vàng : "Được được được, em từ chối, em từ chối còn được sao?"

      Tiếp đó lớn tiếng : "Con mẹ nó, nghe được động tĩnh bên ngoài này sao? Thúc giục thúc giục thúc giục, gọi hồn sao? Từ chối, có nghe thấy ?"

      Xem ra trò chơi cho Chúc Vị Tân thời gian lựa chọn, vẫn như cũ cũng là chưa tới mấy phút liền có các loại quấy rối trong đầu.

      Chúc Ương lấy được kết quả mình muốn, đương nhiên là thả lỏng, mặt lộ vẻ đắc ý --

      Nhóc con, đấu với , có lăn lộn tại chỗ, lớn có cưỡng ép dụ lợi, để có chuyện nhân nhượng với người trong nhà.

      Chết đương nhiên là thể nào chết, nhiều đồ ăn ngon như vậy, hàng năm đều có quần áo xinh đẹp, ngay thẳng trẻ tuổi xinh đẹp, ai lại treo cổ làm quỷ le lưỡi duỗi cổ chứ?

      Nhưng Chúc Ương vẫn nhìn chằm chằm nét mặt của Chúc Vị Tân, chút cũng bỏ qua.

      Tiếp đó nhìn cậu từ khó chịu cam lòng từ từ trở nên trống rỗng mờ mịt, ngay sau đó còn nhìn chung quanh: "Chị, phải em đến phòng tìm chị sao? Sao chúng ta ở chỗ này?"

      Tiếp đó thấy bộ dạng muốn treo cổ của , lập tức luống cuống: "Chị làm cái gì vậy -- "

      Chưa xong liền bị chị cậu ngăn chặn: "Gào cái gì? Đột nhiên chị muốn thử chút xem móc nối này có bền chắc mà thôi."

      Thấy em trai nhìn với nét mặt chị động kinh, mặt có chút nhịn được phất tay cái: "Được rồi, em tránh ra, chị xuống."

      "À!" Chúc Vị Tân nghe lời lui ra từng bước, nhưng lại quên buông tay ra.

      Kết quả là kéo Chúc Ương cùng cái ghế ra ngoài, Chúc Ương chuẩn bị nới lỏng cổ ra, đột nhiên bị kéo chặt.

      Chân vừa đạp ngã cái ghế, nếu phải là tay Chúc Vị Tân còn chưa nới lỏng, liền trực tiếp bị treo ngược.

      Nhưng cho dù như thế, cổ vẫn bị siết đến khó chịu: "Ngu ngốc, em làm gì thế? Muốn treo cổ chị sao? Mau buông chị ra xuống."

      Trong lòng Chúc Vị Tân quýnh lên: " phải, chị đừng lộn xộn, em thả ra đây, chị đừng động chân, tay của chị che mắt của em, em nhìn thấy phía ."

      "Em nhanh lên chút, chị sao, nhiều quỷ quái như vậy cũng có hại chết chị, chết ở nơi này em kêu chị của em phải gặp người khác thế nào hả?"

      Hai người luống cuống tay chân, tình huống liền hỗn loạn dứt, lúc này biết nơi nào bay tới cột nước lớn bằng chiếc đũa, cột nước xẹt qua giống như đạn.

      Chúc Ương liền nghe được bên tai truyền đến tiếng vải bị cắt rách, dây áo theo tiếng bị đứt ra.

      Cuối cùng cổ của Chúc Ương được tự do, bởi vì quán tính mà hai chị em cùng ngã nhào đất.

      Bò dậy quay đầu nhìn lại, liền thấy Lộ Hưu Từ nhìn bọn họ chằm chằm với vẻ mặt tốt lắm.

      "Hai người ở nhà rãnh rỗi có việc gì chơi treo cổ sao?"

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :