1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Hoàng La Hét - Ngân Phát Tử Ngư Nhãn (45/300)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Tội nghiệp bé Tân cuối cũng cũng bị dính vào trò chơi dù bà chị cố hết sức bảo vệ em mình mà vẫn vô vọng. k bít bé như thế nào khi vào trò chơi đây
      babynhox thích bài này.

    2. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 39

      Edit : babynhox

      Mắt của Chúc Vị Tân rất đẹp, nhìn giống y như Chúc Ương, nhưng ánh mắt càng tinh khiết hơn so với Chúc Ương.

      Bộ dáng nai con mắt ngập nước, vẻ mặt sáng ngời, vào lúc này nghi ngờ vừa nhìn chị cậu lại vừa nhìn tình hình xung quanh, còn nháy nháy mắt, đặc biệt đáng .

      Vào lúc cậu mới vừa thấy chị mình biến mất, tim cũng bị hù dọa ngừng đập, nhưng giây kế tiếp lại thấy chị cậu có hốt hoảng như vậy, mặc dù này còn biết sao lại thế này, nhưng chị cậu có gì liền tạm thời lòng.

      Nếu là bình thường, em trai chó đần đáng như thế, Chúc Ương tới xoa nặn hai cái rồi.

      Mà lúc này, Chúc Ương hung hăng nhắm hai mắt lại, hơi bị nghẹn làm thế nào cũng ra được, ngay sau đó giơ tay lên chính là cái tát rơi đầu em trai .

      " với mày bao nhiêu lần rồi, vào phòng phải gõ cửa gõ cửa gõ cửa! Nếu là heo bị đánh nhiều lần như vậy cũng nên nhớ, còn mày lại nhớ được, mày vừa đến đây tao liền treo hai chữu 'Gõ Cửa' to đùng cửa phòng như vậy, ngươi cứ thế mà làm như nhìn thấy đúng ?"

      Chúc Vị Tân bị đánh thành con quay, ôm đầu ủy khuất : "Vậy trước kia chúng ta ngủ chung phòng, lúc chia phòng em cũng thường quên, em vào phòng của mình gõ cửa làm gì? Chị treo bảng ngoài cửa kia chắc chắn phải là cho em xem mà. ràng chính là cho người khác xem, ví dụ là máy rút tiền."

      Chúc Ương bị tức cười: "Chia phòng mày còn quen, hai ta chen phòng là chuyện khi nào? Hơn mười năm trước, khi đó nhà chúng ta còn chưa phát tài, tao thấy đại thiếu gia như mày ngược lại thích ứng tệ."

      "Coi như tao hiểu, mày liền nghe lời đúng ? Được, dù sao lần này cũng xong rồi, trở về tao để cho ba mẹ sinh thêm em trai, tao dạy lại lần nửa, tránh làm tao tức giận."

      Chúc Vị Tân vội vàng ôm cổ chị mình : "Đừng đừng, chị đừng nóng giận, sinh em trai cái gì, em chính là em trai duy nhất, có thứ hai."

      Lại làm nũng ăn vạ : "Em chị tức giận làm gì chứ? Đánh cũng đánh mắng cũng mắng, em lại chảy nước mắt khóc lần, vậy theo lệ thường phải chuyện này qua rồi sao?"

      "Chị, vừa rồi chị đánh em đau quá, đầu của em đều là ong ong, người cũng đau, sao sức của chị lớn như vậy?"

      Chúc Ương tức giận đến muốn đưa kẻ ngu này nhét về bụng mẹ của để tái tạo lại, nghe cậu như vậy lại vội vàng vén tay áo lên kiểm tra.

      tự biết tại sức của mình lớn, đương nhiên phải luyện tập thu phát tự nhiên ở trước mặt người khác, nếu chỉ cái tát, người yếu chút đoán chừng chết.

      Đánh em trai mình đương nhiên theo bản năng kiềm chế lại, nhưng mới vừa rồi tức giận, cũng biết có phải là nặng tay .

      Quả nhiên cánh tay người này có dấu vết dọa người, giống như bị người ta cầm miếng trúc đánh vậy.

      Chúc Ương liền đau lòng, lại sò mó vạch tóc ra xem đầu của cậu có sao .

      Chúc Vị Tân ngoan ngoãn mặc cho chị cậu lắc lư, trong lòng đắc ý lại vui sướng phấn chấn, lại hỏi tiếp đề tài mới vừa rồi --

      "Đúng rồi chị, chị còn cho em biết, đây là đâu? Mới vừa rồi em thấy chị biến mất ở giường, giây kế tiếp hai ta liền ở trong nhà, quần áo cũng đổi, đây là quần áo gì? Đồng phục học sinh?"

      Chúc Vị Tân nghi ngờ cằn nhằn, lại cảm giác được động tác tay của chị cậu cứng đờ, cũng vuốt đầu chó của cậu nửa.

      Cậu được vuốt thoải mái đến rầm rì, thấy tay ngừng bất mãn ngẩng đầu, liền thấy mặt của chị cậu đen giống như mực, nét mặt giống như kế tiếp muốn róc xương lóc thịt người nào đó.

      Chúc Vị Tân bị dọa cho sợ đến giật mình: "Chị, chị ơi! đau, em hết đau, đó, chị bình tĩnh."

      Chúc Ương cười lạnh tiếng: "Ừ, chị rất tĩnh, có lúc nào tĩnh táo hơn lúc này, tĩnh được, dù sao muốn giết chết người biết là Sinh Mệnh Thể hay là khái niệm gì đó, suy nghĩ cho tốt xong chuyện."

      Trong chốc lát cũng hiểu , hệ thống chó này khiến cho khó chịu còn chưa tính, vào trò chơi hai lần, quả là có nguy hiểm, nhưng cũng tin chính mình chịu đựng nổi.

      Chẳng sợ ít quỷ quái chán ghét đối phó người, tất cả trò chơi đều dựa vào điều chỉnh sinh tồn, đối với cũng phải là hoàn toàn thú vị.

      Nhưng con chó này lại dám kéo em trai của vào!

      Chúc Ương cho rằng hai người ở chung chỗ mà có thể họp thành đội vào trò chơi, nếu đơn giản như vậy mà có thể họp thành đội, có người chơi cũ trong trò chơi bao đội rồi.

      Xem như là người ngoài cuộc cũng trải qua cuộc so tài lựa chọn, cho dù thế nào Chúc Vị Tân cũng nên bị kéo vào được, Chúc Ương cũng dám tùy tiện dùng bùa qua vòng đuổi cậu ra khỏi trò chơi, lỡ như con chó trò chơi kia thừa lúc này tiến hành chọn lựa với em trai , mà bên nhìn chằm chằm em trai ngu đần của bị lừa phải làm sao?

      xác định được đây chỉ là quy tắc ngoài ý muốn, sau khi rời khỏi đây có cơ chế vận hành xử lý những chuyện sau đó, hay là giai đoạn đầu cưỡng chế trở thành người chơi. Nếu như là cái thứ nhất tốt, nếu là cái sau là có nhiều việc phải làm.

      Lại nhìn Chúc Vị Tân lâu, bây giờ giận đến muốn để ý đến cậu.

      Lúc này mấy người chơi khác tới, lần này nhiều người chơi lắm, ngoài hai chị em Chúc Ương, cũng chỉ có ba người.

      thanh niên khoảng 30 tên Lưu chí, nam sinh khoảng 20 tên Triệu Sổ, còn có bé chừng 15 tuổi tên Hứa Vi.

      Ba người đều cùng mặc đồng phục học sinh giống Chúc Ương, số tuổi chênh lệch ràng khiến cho mấy người đứng chung chỗ có loại cảm giác khỏi tức cười.

      Ba người vừa vào trò chơi liền thấy hai chị em Chúc Ương coi ai ra gì nhao nhao đánh đánh, từ cách chuyện khó nghe ra quan hệ của hai người.

      Ba người hâm mộ rất nhiều lại có chút biết gì, thấy bọn họ xong mới mở miệng giới thiệu lẫn nhau.

      Làm cho Chúc Ương kinh ngạc chính là, ba người này lại là người chơi mới, kinh nghiệm cao nhất chính là người nam sinh Triệu Sổ kia, cũng chỉ trải qua 4 vòng, mà những người khác chia ra trải qua hai vòng giống như Chúc Ương.

      Đến nổi đẳng cấp và kinh nghiệm của người chơi xa xa bằng vòng trước, dựa vào đánh giá lần qua vòng của Chúc Ương, lúc này chắc chắn bình thường.

      Sau đó nhìn em trai ngu đần của mình, Lộ Hưu Từ từng phần lớn độ khó trò chơi là căn cứ vào tổng hợp đánh giá của người chơi mà quyết định.

      Vòng này, chẳng lẽ bởi vì thừa ra vật trang trí hình người cực lớn là Chúc Vị Tân, nên trò chơi kéo độ khó xuống thấp cho ?

      Quả nhiên Lưu Chí kia kéo kéo quần áo người mình : "Cái này là sao đây? Chẳng lẽ là sắp xếp cho chúng ta thân phận học sinh? Tôi đây giống như học sinh sao?"

      Mấy người chơi qua lại , vòng trước may mắn gặp gỡ chuyện được với người chơi cũ, đối phương cho biết trò chơi ở trường hợp đặc biệt bình thường sắp xếp logic như vậy.

      Ví dụ nếu như là thiết lập tình huống trường học tất cả người chơi đều là thân phận học sinh, đương nhiên chọn người chơi tuổi tương xứng.

      Nếu như chủ đề là tìm kiếm rừng cây hoặc là vệ sĩ người giàu linh tinh, đương nhiên cũng sắp xếp người chơi có vẻ ngoài sắc bén dũng mãnh.

      Bị kéo vào trường hợp này cảm giác đầu tiên của Lưu Chí là có cái gì đó đúng, hoài nghi : " phải là bị tạm thời kéo tới cho đủ số chứ?"

      Nhưng vào lúc này để ý những thứ này liền dư thừa, vào cũng vào, phải là vẫn phải nhắm mắt qua vòng sao?

      Chưa bao lâu, cửa trường học ở trước mặt bọn họ từ từ mở ra, ra là người phụ nữ đầu tóc búi gọn đeo mắt kiếng, người mặc bộ quần áo gọn gàng khuôn phép.

      Người phụ nữ tự xưng là giáo viên chủ nhiệm, dẫn mấy người bọn họ đến phòng học giành cho học sinh chuyển trường.

      Chúc Ương quan sát xung quanh, thay vì đây là trường học nhìn càng giống như cái thôn vườn, kiến trúc cũ kỹ tường ngoài đầy rêu xanh dày, xung quanh cũng rất hoang vu, ngoài học sinh cố định hoạt động mấy chỗ sân rộng tập thể, khắp nơi đều là cỏ dại hoang vu.

      Nơi này vắng vẻ độc lập, nhà ở cách xa, nhưng học sinh cũng có bao nhiêu, cả trường học tổng cộng mới có lớp, bốn mươi mấy người dồn vào phòng học.

      Phòng học nằm ở tầng 2 khu lầu chính, gian cũng , đường vừa được giáo viên chủ nhiệm dẫn tới phòng học, vừa nghe giới thiệu.

      Mọi người mới biết đây là lớp mười hai lưu ban, tất cả học sinh bên trong đều học sinh thi rớt khóa trước, thậm chí là trước hơn nửa.

      Cha mẹ trong nhà chịu kết quả này, công việc mình bận rộn lại đem trách nhiệm đẩy tới người con cái là cố gắng bị chuyện dư thừa làm phân tâm, hoặc còn có nguyên nhân khác.

      Cho nên đưa con đến loại trường học có hình thức quản lý khép kín giống quân này, quyết định học lại năm nửa.

      Dĩ nhiên những thứ này đều là Chúc Ương tổng kết, thực tế lời của giáo viên chủ nhiệm uyển chuyển tô điểm hơn nhiều lắm.

      Hơn nữa trong lời của đối phương tiết lộ quan điểm cách nhìn, người phụ nữ có gương mặt hà khắc này, thậm chí cảm thấy học sinh nơi này đều là người thất bại luôn luôn ôm lấy xấu hổ, ở chỗ này tiếp nhận chỉ dạy, liều mạng học tập, báo đáp hi vọng của cha mẹ mới là con đường đúng đắn.

      "Điện thoại di động máy tính bảng máy chơi game, tất cả thiết bị điện tử đều phải nộp lên, tối nay quản lý ký túc đến thu, cần có ý đồ che giấu, khi bị phát có sử dụng thiết bị điện tử ở bất kỳ chỗ nào trong trường học, đều xử lý dựa theo nội quy trường học."

      Nhưng xử lý theo nội quy trường học là xử lý thế nào đối phương .

      "Sau khi tan học lớp trưởng đưa cho các em thời khóa biểu nghĩ ngơi và làm việc, thời khóa biểu thống nhất học sinh toàn trường, được kéo dài vắng mặt. Mặc đồng phục học sinh thống nhất, được chỉnh sữa trang trí, người cũng thể đeo phụ kiện, nữ sinh cho phép trang điểm, nếu như mang theo những thứ đồ lung tung kia, mau mau vứt bỏ ."

      "Điện thoại di động, vật phẩm, mỹ phẩm, giải trí cần thiết, tự kiềm chế được thói quen làm việc và nghỉ ngơi, chính là thủ phạm biến các em trở thành người thất bại, nên tin cái gọi là ý thức con người, thực tế phần lớn con người đều cần quản lý cưỡng chế. Hơn nữa các em, trải qua hậu quả buông thả rồi, chắc hẳn thấm sâu trong người, thấu hiểu rất ."

      "Cha mẹ các em trả học phí cao ngất, phải là để cho trường học mang đến kết quả giống nhau cho bọn họ, phàm là người có lòng xấu hổ, cũng nên trả giá cao quay về đối mặt với những người khác, còn có mặt mũi đắc chí."

      "Cho nên năm tiếp theo, quên hưởng thụ và nghỉ ngơi , các em có tư cách -- "

      Giáo viên chủ nhiệm đến đó, liền bị Chúc Ương cắt đứt: "Có thể nhìn ra được giáo là người nghiêm cẩn khuôn phép, mạo muội hỏi chút ngài có con ?"

      Giáo viên chủ nhiệm rất vui vì lời của mình bị cắt đứt, nếu là học sinh ở trường, sợ rằng bà ta nổi giận, chẳng qua là mấy học sinh này mới vừa mới vào trường, tạm thời tha bọn họ hiểu quy củ.

      Liền đẩy cái mắt kiếng đáp: "Có!"

      "Ngài cũng dạy dỗ con văn thơ đối ngẫu như thế sao?"

      Giáo viên chủ nhiệm cười nhạo: "Tôi biết ý của em, loại học sinh như các em thích vì tìm lấy cớ cho thất bại của mình, cũng vĩnh viễn dùng ví dụ nhàng nhất làm tiêu chuẩn."

      "Em cho rằng gião viên đối đãi nghiêm khắc, người kỷ luật lại thư thả, muốn dùng cái này công kích chế độ công bằng lại tìm lý do lười biếng cho bản thân sao?"

      Ai ngờ Chúc Ương lại khoát tay áo cái, cười : " có, giáo ngài đừng nghĩ nhiều như vậy. Em hỏi vấn đề này mục đích căn bản có phức tạp như vậy."

      "Em muốn , nếu như ngài cũng cầu con ngài như vậy, hay là thôi , bỏ qua cho người ta ."

      Thấy ánh mắt sắc bén của giáo viên chủ nhiệm nhìn sang, vẻ mặt Chúc Ương tập trung nhìn thẳng bà ta : "Chính ngài cũng như vậy, người máy ở chỗ này, ngài tiếp tục dồn ép, người ta cũng phải là tấm gỗ."

      Thấy bà ta muốn mở miệng, Chúc Ương lại trước: " giáo, dẫn đường sao? Dừng lại làm gì?"

      Giáo viên chủ nhiệm nhìn cái sâu, cuối cùng gì, tiếp tục dẫn bọn họ tới phòng học.

      Chúc Vị Tân tự nhiên có bất kỳ ý kiến gì với lời của chị cậu, thực tế dường như bây giờ chị cậu để ý tới cậu, chọc kéo cũng để ý tới mình, cậu hoảng đó.

      Tuy ba nhà chơi khác đồng ý trong tình huống ràng lắm mà tùy tiện đắc tội người ta, nhưng suy cho cùng tư cách và kinh nghiệm của cao hơn bọn họ.

      Người duy nhất cao hơn là Triệu Sổ lại có tính tình hướng nội, khí thế cũng hoàn toàn thể đánh đồng với Chúc Ương, hơi có bất mãn cũng tiện mở miệng.

      Nhưng vào lúc này Chúc Ương gần như có thể xác định, nơi này gọi là trường học cái quái gì? Bầu khí toàn trường im ắng đầy vẻ đáng sợ, có chút tinh thần phấn chấn, Giáo viên đối với học sinh mới tới hai câu há mồm ngậm miệng chính là chèn ép châm chọc.

      Đây vẫn chỉ là mới đến dầu gì cũng phải khách khí chút, có thể nghĩ đối đãi học sinh nơi này là loại chuyện nào.

      Nếu chỉ là ngôn ngữ khắc nghiệt cũng thôi, các loại quy định hà khắc cùng việc nội quy trường học đối phương nhiều lần tới rồi lại trực tiếp , còn có loại chèn ép tư cách con người.

      Đây là trường học quản lý quân hóa sao? giáo Dương chặn lại cảnh cáo giữa đường cũng đủ dùng.

      Mắt thấy sắp tới đến phòng học, Chúc Vị Tân liền vội vàng kéo : "Chị ơi! Chị đừng để ý tới em, ngược lại cho em biết sao lại thế này? Là nằm mơ sao?"

      Chúc Ương đè xúc động muốn đánh chết cậu xuống : "Dạ dạ dạ, em coi như nằm mơ , nhưng phải theo sát chị, được rời khỏi mắt chị bước nào."

      "Vậy em muốn nhà vệ sinh làm sao?"

      Chúc Ương cũng phải là chưa gặp quỷ ở trong nhà vệ sinh, cũng là sợ em trai ngu đần bị hù, cắn răng : "Chị theo em."

      Mặt Chúc Vị Tân đỏ bừng, chọc chọc bả vai chị cậu : "Chị, chị đáng ghét ~~ "

      Hứa Vi bên cạnh bị hai người làm buồn nôn đến nổi da gà, bé là người chơi được sàng lọc chọn ra khi bị té có vết thương từ thiết bị trò chơi.

      thực tế vốn là học sinh mới tốt nghiệp trung học cơ sở, chính là tuổi tác đơn thuần cho rằng là nằm mơ ban ngày, nhưng sau khi sống qua cuộc so tài chọn lựa và vòng chơi chính thức trong trò chơi, cả người cũng bị cưỡng ép thành thục hơn rất nhiều.

      bé cảm thấy trai ràng nhìn lớn hơn bé vài tuổi, sao nhìn như giống là người ngây thơ nhất trong những người nơi này chứ?

      Lúc này giáo viên chủ nhiệm cùng chủ nhiệm lớp khai báo chuyện mới xảy ra, chủ nhiệm lớp dừng dạy lớp lại, vỗ tay cái bảng phấn, ý bảo mấy người vào.

      Lúc làm tự giới thiệu mình, Lưu Chí có tuổi còn lớn hơn giáo viên còn có chút lo lắng.

      Nhắm mắt : "Chào mọi người, tôi tên là Lưu Chí, năm nay hai mươi tuổi -- "

      Mới đến đây mà liền nghe phía sau truyền đến tiếng nhịn cười, quay đầu lại, thấy bả vai Chúc Vị Tân run rẩy : " trai, dáng vẻ 20 tuổi của ngài đáng lo lắng."

      Mấy người chơi đều có ý nghĩ muốn đánh chết cậu, cũng tại cái hệ thống này cưỡng ép chọn sai vai diễn, cũng may học sinh trong phòng học chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vạch trần, nhưng giữa bọn họ lại có tên phản đồ lớn miệng thẳng ra.

      Lưu Chí đội đầu cái danh học sinh gian lận tuổi tác có chút xấu hổ, nhưng may là quán tính hệ thống thể vi phạm.

      Giống như vòng đầu của Chúc Ương, chủ nhà nghi ngờ bọn họ nhưng cũng đuổi bọn họ ra ngoài, nơi này cũng giống vậy, coi như người trong trò chơi cảm thấy dù thế nào người này cũng ở nơi đây, trong tư duy cũng có ý nghĩ cũng đuổi người ra ngoài.

      Chúc Ương trợn mắt nhìn em trai cái, Chúc Vị Tân ngậm miệng, hơi có chút ủy khuất --

      " phải là nằm mơ sao!"

      Chúc Ương chịu nổi lắc đầu có để ý đến cậu nửa, trong lòng cũng buồn.

      Mặc dù ngày ngày mắng em trai ngu đần hay chó chết cùng mấy loại lừa bịp gì đó, nhưng em trai của nào có ngu đần?

      Sợ là lúc này nghi ngờ trong lòng mới mở miệng thử dò xét, mình gạt cậu , đoán chừng cũng gạt được bao lâu.

      Nếu con chó chết này biết cả ngày tới lui tham gia loại trò chơi chết người này, ngay cả cần suy nghĩ cũng có thể biết ứng phó với cậu có bao nhiêu phiền.

      Năm người tự giới thiệu mình xong liền được sắp đến chỗ trống ở hàng ghế sau, Chúc Vị Tân ngồi bên cạnh chị cậu.

      Nhưng phòng học có chỗ ngồi song song, là người ngồi chỗ đơn lẻ, mỗi nhóm chỗ ngồi cách lối chừng mét.

      Bọn học sinh học đều an tĩnh lặng lẽ, thậm chí trong học sinh chuyển trường có Chúc Ương xinh đẹp và Chúc Vị Tân đẹp trai như vậy, cũng xuất của họ mà xôn xao giống như bạn cùng lứa.

      Ngược lại ánh mắt của các nữ sinh tỏa sáng, nhưng cũng có lớn tiếng bàn tán ồn ào, có thể thấy được trường học này quản lý khắc nghiệt, càng cần phải vào lớp phải chuyện khẽ khàng.

      vất vả Chúc Vị Tân mới chịu đựng qua tiết học thứ nhất, hết giờ học liền dời vị trí tới bên cạnh chị cậu: "Chị, chị ơi! Chị hãy thành cho em biết, có phải chị giấu em chuyện gì hay ?"

      " phải nằm mơ sao? Nằm mơ mà sao chị ngoan ngoãn theo, tiến vào mấy phòng học ngu ngốc chuyện, còn nghe giảng lâu như vậy? Phản ứng của mấy người này cũng quá thực tế, còn có giáo viên dạy toán học kia, giảng bài cũng dài dòng, mấu chốt là hiểu biết chút cũng thành vấn đề. Còn có còn có, vừa bắt đầu chị đánh em cũng rất đau, nếu là mơ nên tỉnh từ lâu."

      "Chị, chị ơi! Có phải chị tham gia cái hội bí mật gì hay ? đời này có Siêu Năng Lực sao? Chị, chị đừng để ý tới em mà, nếu là chị tham gia cái tổ chức gì đó sao kết nạp em? Chị xem ba người kia, vừa nhìn là biết có mắt nhìn, làm người hầu xách túi cho chị nhất định lạnh lẹ, sao chị tìm em? Chị quen sao?"

      Chúc Ương dùng tay chặn đầu người này bàn, lớn tiếng : "Cằn nhằn lải nhải, mày là con ruồi đầu thai sao? Có phải quên mình còn bữa đánh chưa xong ? Nếu có thể tự chị đá mày cái văng ra ngoài, chị đây chỉ muốn an tĩnh hồi để kìm nén xúc động muốn đành chết tên ngu đần như mày thôi, nhất định phải bắt đầu đúng ?"

      "Đến!" Chúc Ương chạy lên bục giảng cầm lấy thước dạy học : "Vội đến chịu nổi rồi đúng ? tại liền thỏa mãn mày."

      Chúc Vị Tân vừa tránh vừa ủy khuất : " phải chuyện kia qua sao? Cánh tay đều bị xanh tím đó. Em cũng tức giận qua đêm, chị đánh cũng đánh, còn để ý em, cũng cho chuyện với em, hỏi chị chị nổi giận sang chuyện khác, đừng nóng nảy xạo, nhất định là chị có chuyện lớn gạt em."

      Trước nay lâu như vậy Chúc Ương cũng có bị trò chơi chó này làm khóc, vào lúc này lại bị em trai của làm cho muốn khóc rồi.

      Suy nghĩ người này mới tiến vào tới canh giờ, biết còn phải đợi bao lâu trong trò chơi này đâu, sớm muộn cũng phải lộ ra, nghĩ đến đây liền muốn nổ tung tại chỗ.

      mệt mỏi phất phất tay: "Được rồi, em yên lặng trước , tối nay cho em biết."

      Lúc này Chúc Vị Tân mới hài lòng hừ hừ, lúc này liền thấy hai người tới.

      Chị em hai người ồn ào xong nhìn về xung quanh mới phát , tất cả học sinh dùng ánh mắt hoảng sợ tai vạ đến nơi nhìn chăm chú vào bọn họ.

      Hai người tới là nam nữ, nam mở miệng trước, quát lớn: "Lớn tiếng ồn ào làm gì? biết tan lớp cũng có bạn học phải học sao? học thi giữa kỳ tốt cũng đừng liên lụy những người khác, lát hai người tới phòng giáo dục lĩnh phạt ."

      Chúc Ương cười chế nhạo tiếng, động cũng động, Chúc Vị Tân có câu đúng, chính là có người hầu thuận tay căn bản là có rất nhiều việc cần tự mình ra tay.

      ~~~
      @Mãi editor @Hale205 : bé Tân vào làm người hầu cho bã :))
      AELITA, B.Cat, Hale205 1 thành viên khác thích bài này.

    3. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 39 ( tiếp )

      Edit : babynhox
      Tuy rằng cá tính của Chúc Vị Tân có ngang ngược như chị cậu, nhưng ở trước mặt người khác cũng phải là người mềm yếu, ngược lại ở trường học cậu cũng là nam thần được người người vây quanh, vừa ưu tú vừa kiêu ngạo, sao có thể ù ù cạc cạc mặc cho người khác đâm chọt khiêu khích?

      Cậu đứng lên từ chỗ ngồi, đột nhiên cao hơn khoảng lớn so với nam sinh kia, từ cao dùng ánh mắt châm biếm cười như cười, khuôn mặt đẹp sắc lạnh nhìn về phía nam sinh --

      "Liên lụy? Mày tự chính mình sao? Trung bình giá trị nhan sắc và IQ của cả lớp này đều bị mày kéo xuống."

      Lại chỉ vào nam sinh rồi hỏi nữ sinh ngồi bên cạnh: "Ở trong lớp người này có chức vụ gì?"

      Nữ sinh đột nhiên bị câu hỏi làm giật mình, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp của Chúc Vị Tân vẫn : "Đại diện môn Toán."

      "Đại diện môn còn có thể quản lý người khác có chuyện hay sao? Kiểm tra tốt chút liền hận thể bay lên trời sao?"

      Nữ sinh kia lại nhịn được : "Lần thi tháng trước được 96 điểm."

      "Thang điểm 100?"

      " phải, là 150."

      "A!" Chúc Vị Tân nhìn nam sinh, phát ra tiếng cười khẽ, gì rồi.

      Nhưng biểu đạt rất ràng ý của cậu, cả khuôn mặt của nam sinh đỏ bừng, xung quanh lại truyền tới ít tiếng cười rất .

      ta quay đầu lại trợn mắt nhìn những người đó cái, những người đó bởi vì của ta thường gặp gỡ giáo viên lại thuận tiện tố cáo, cũng dám quá mức.

      muốn hỏi Chúc Vị Tân : "Vậy mày có thể thi -- "

      Mới mở đầu, liền bị Chúc Vị Tân cắt ngang chặn đầu ta.

      "Chắn ở đây làm gì? Mày cản tầm nhìn của chị tao, mày nghĩ sao mà ngăn cản trước mặt người xinh đẹp như vậy hả? Có thể suy nghĩ cho ánh mắt của người khác chút ?"

      Nam sinh này vốn là loại hình mọt sách gầy yếu, bị hất cái lùi mấy bước chân, thấy hình thể cùng cơ bắp bền chắc lộ ra dưới áo sơ mi kia, cũng dám lại.

      Chỉ ghi hận trong lòng.

      Sau khi nam sinh người nữ sinh khác tới đưa cho mấy người chơi mỗi người phần thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi, cũng bày tỏ ta là lớp trưởng, nếu như có vấn đề gì có thể tìm ta.

      xong muốn trở về chỗ ngồi, liền nghe Chúc Ương gọi lại.

      "Lớp trưởng, vậy tôi hỏi chút." Chúc Ương chỉ vào tờ trong thời khóa biểu, móng tay vạch từ xuống dưới: "Quy định trong bảng này, nếu như tất cả tôi đều tuân theo, theo nội quy trường học, tôi phải chịu xử phạt gì?"

      Nữ trưởng lớp hít sâu hơi, sau đó hoảng sợ nhìn : " đúng, đừng -- "

      Phát giọng của mình cũng có chút vỡ , lúc này nữ trưởng lớp mới dừng chút, giọng : " đừng giỡn, tuân theo nội quy trường phải là chuyện đùa giỡn như vậy."

      "Tóm lại mọi người tới trường học cũng là vì dốc hết toàn bộ sức lực chuẩn bị chiến đấu cho lần thi tốt nghiệp sau đúng ?Thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi này nhìn nghiêm khắc, nhưng đây là kế hoạch có khoa học, cố gắng cuối cùng có kết quả tốt, vì đại học và tương lai, cố gắng năm ."

      Chúc Ương nhíu mày, chỉ vào bảng: "Trừ lúc bảy giờ ngủ, lại bớt bỏ sắp xếp thời gian ăn cơm và rửa mặt chính xác từng phút, à đúng rồi, buổi sáng thể nhà vệ sinh vượt qua hai lần, còn quy định thời gian."

      "Cả học kỳ có ngày chủ nhật ngày nghĩ lễ, ừ! Đại học và tương lai?" Chúc Ương lười biếng dựa vào bàn: "Thế này còn có mạng lên đại học sao?"

      Huống chi còn nội quy trường học được giữ kín như bưng.

      Trông coi từng học sinh xung quanh này giống như cùng con gà con gặp được chút động tĩnh cũng run run rẩy rẩy, trường học này đạt đến trình độ nào đó.

      Lớp trưởng muốn gì, lúc này chuông vào học vang lên, ta cũng chỉ há miệng trở lại chỗ ngồi.

      Tiết học này là môn Tiếng , bởi vì lát nữa còn phải chuyện trò chơi này cho em trai nghe, trong lòng Chúc Ương liền phiền.

      Toàn bộ quá trình đều nhìn ngoài cửa sổ giống như muốn mọc cánh bay lên trời, vào tiết học Chúc VỊ Tân liền phải nín nhịn hết tiết, vào lúc này chị cậu còn để ý đến cậu.

      Liền trêu chọc bám riết tha, vừa cầm bút đâm cánh tay, vừa ném giấy vo tròn lên bàn .

      ra có thể ở cùng chị cậu chung lớp học như thế này, Chúc Vị Tân thấy rất mới lạ, liền giống như hai người bọn họ có thể như hình với bóng cùng lớn lên, trường học trong nhà trong lớp toàn bộ đều ở chung chỗ, trong lòng có chút hưng phấn.

      Giáo viên bục giảng chú ý hai người này lâu, người mở sách mà suy nghĩ viễn vong, người càng để ông ta vào trong mắt hơn, thiếu chút nữa muốn hủy cả cái bàn.

      Giáo viên Tiếng vốn là bụng dạ hẹp hòi, cầm thước vỗ cái bàn giáo viên, liền vang lên tiếng lớn dọa cho cả lớp sợ đến rùng mình cái.

      Chúc Vị Tân ngẩng đầu, liền thấy giáo viên Tiếng chỉ vào cậu: "Em đó, học giỡn vui đúng ? Bài giảng vừa rồi em hiểu toàn bộ phải ? Lên cho tôi!"

      Mọi người đồng tình nhìn Chúc Vị Tân, giáo viên Tiếng dùng cách xử phạt về thể xác rất biến thái, có thể nghĩ ra ít thủ đoạn ác ôn.

      Có lần thành tích kiểm tra làm cho ông ta hài lòng, ông ta kéo toàn bộ học sinh đứng dưới vạch tiêu chuẩn dùng tre đánh vào mu bàn tay, mu bàn tay còn phải mở ra đưa tới cho ông ta đánh.

      Lúc ấy mọi người đều tổn thương gân cốt, lại là mùa đông, các giáo viên khác cũng đồng tình học sinh bị thương, tay của vài người đều suýt bị hư thúi.

      Nhưng Chúc Vị Tân ngay cả đứng cũng đứng lên, mọi người nghe cậu : " hiểu!"

      Giáo viên Tiếng vẫn còn mắng luyên thuyên, bị lời này nghẹn họng.

      Chỉ thấy Chúc Vị Tân nhìn bảng đen phía chút, sau đó ngay cả sách cũng lật, liền dựa vào kiến thức lên.

      Thành , ràng sáng tỏ, dùng từ đơn giản, lại còn dễ hiểu hơn giáo viên.

      Sắc mặt giáo viên càng ngày càng khó coi, cảm thấy quyền uy bị khiêu chiến, nhưng vẫn chưa xong.

      Sau khi Chúc Vị Tân xong, còn cười cười : "À đúng rồi, hình như phát của thầy cũng có vấn đề, giống như từ room nghe như 'Ruen'*, giống như đầu lưỡi cuốn tới, thế này đúng?"

      *Từ này tiếng Trung là 鲁恩 = Lỗ Ân = đần độn.

      " đến cùng chúng ta nắm giữ môn ngoại ngữ là vì sau này nhìn xem thế giới nhiều chút, biết nhiều hơn lấy được nhiều cơ hội công việc hơn người khác, ứng phó cuộc thi chẳng qua là vòng nho trong đó thôi, chịu trách nhiệm cho tương lai học sinh, chẳng lẽ ngài là giáo viên nên có cầu và dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc hơn cho mình sao?"

      "Ngậm chiếc đũa trong miệng để luyện tập, thế nào hả?"

      Giáo viên Tiếng thẹn quá thành giận, cầm thước bằng trúc đá mà ông ta tự chế từ bục giảng thẳng về phía Chúc Vị Tân.

      Nhưng mới vừa tới gần, bắp chân liền bị cái gì đá mạnh, cả người dồn về phía trước mới ngã xuống đất, hàm răng dập vào đôi môi liền đau nhức, nhưng đau hơn chính là bắp chân.

      Ông ta chậm chạp hồi lâu mới lật người, căm tức nhìn hai chân còn cong lên còn chưa thu hồi của Chúc Ương.

      muốn quát lớn, chỉ thấy nhìn mình từ cao, giọng lướt mang theo vẻ đáng sợ cái loại mà bọn họ thường dùng cách xử phạt thể xác ngược đãi học sinh --

      "Ông cầm cây gậy, muốn đánh em trai của ai hả?"

      Từ đến lớn Chúc Ương đánh chửi em trai vô số lần, nhưng người khác dám động sợi lông của cậu --

      Tới bây giờ trò chơi rách chó này còn chưa giao nhiệm vụ, nhưng Chúc Ương hề để ý, muốn đạp lên cẳng chân giáo viên kia.

      Liền nhận được gợi ý nhiệm vụ --

      Điều tra ra tất cả chuyện xấu sau lưng trường học!

      Chúc Ương ngừng lại, giáo viên Tiếng thừa lúc này bò dậy, đề phòng nhìn hai chị em cái, cuối cùng vẫn khập khễnh trở về bục giảng.

      Chúc Ương biết tính chất trò chơi, nếu điều tra ra, nhưng căn bản là trò chơi này cũng tính tới trinh thám thú vị gì, ý tứ chính là để cho bạn trải qua lần tất cả những chuyện xấu quỷ quái của trường học mà thôi.

      Đoán chừng là nhìn thấy từ lúc vào trò chơi đến bây giờ chỉ lo lắng cho em trai, vì vậy quản ảnh hưởng tính chất thú vị của cả vòng chơi.

      Vào lúc này trò chơi chó này còn cố ý giảng giải quy tắc tạo thành chuyện ngoài ý muốn lần này.

      là trò chơi thời gian cho nên để cho người chơi chọn ở nơi bí mật riêng tư, vốn là nguyên tắc giữ bí mật tuần hoàn.

      khi bị người ngoài cuộc đánh vỡ, để tránh lúc này người ngoài cuộc làm ra ảnh hưởng thể cứu vãn trong thực tế -- ví như đối phương thử tìm người chơi thông qua điện thoại, như vậy dù thời gian chỉ có giây, cũng đủ để chuyện này bị lộ ra .

      Nguy hiểm tuy , nhưng quả là vẫn tồn tại, hơn nửa tuyệt đối thể tiết lộ bí mật người chơi dùng cách gì vào trò chơi với người ngoài cuộc.

      Người ngoài cuộc có ID đánh dấu trong trò chơi, hành động cùng tin tức Internet cách nào thao túng định vị, cho nên vì ngăn chặn nguy hiểm trò chơi bại lộ, lúc này người ngoài cuộc phải bị kéo vào trò chơi.

      Nhưng vì ngăn chặn người chơi dùng cái cách này trả thù người ngoài thực tế, ví như đem đối lợi dụng quy tắc người ngoài cuộc có khái niệm đối với trò chơi này để kéo vào trò chơi, sau đó vứt đó để ý lợi dụng quỷ quái giết người.

      Vì ngăn chặn người chơi có ý khuếch tán đến thực tế, người ngoài cuộc ở trong trò chơi chắc chắn có nguy hiểm tánh mạng.

      Mà trò chơi kết thúc, sau khi trở lại thực tế, người ngoài cuộc tự lựa chọn có trở thành người chơi hay , nếu như từ chối xóa hết toàn bộ trí nhớ về trò chơi.

      Đây --

      sớm , Chúc Ương thở phào nhỏm, cả người liền có tinh thần, quét sạch tất cả uể oải phấn chấn, đen tối thâm độc, ý niệm nghẹn uất trả thù thế giới ở trong lòng.

      Có thể để cho em trai và trò chơi có dính líu với nhau là tốt nhất, nếu sau khi ra ngoài chỉ cần từ chối cái gì cũng quên, vậy có rất nhiều cũng phải là tiện mở miệng như vậy.

      Thở phào hơi dài ngẩng đầu, nhìn chỗ em trai, chỉ thấy khuôn mặt chó con ngu đần sùng bái nhìn mình.

      Được, vào lúc này trong lòng nhộn nhạo, bỏ qua cho cậu.

      Nhưng hết giờ học, để ý tới em trai, em trai lại tự mình liền sáp tới--

      "Chị ơi ~~, chị thương em như vậy, cũng đừng để ý tới em nửa!"

      Chúc Ương cứng ngắc thương, con chó này ăn vạ nha.

      vất vả nhịn đến giờ tan học buổi chiều, theo giao hẹn bọn họ phải tới ký túc xá báo cáo, chia phòng ngủ nộp vật phẩm riêng lên đăng ký linh tinh.

      Năm người tới phòng ngủ, bên này là nam nữ ở cùng tòa nhà, chẳng qua toàn trường cũng chỉ bao nhiêu người như vậy, cũng có thể hiểu được.

      Chắc chắn bố cục của tòa ký túc cũng phải là ký túc xá trường học bình thường, ràng là biệt thự được sữa lại.

      Tổng cộng ba lầu, lầu là quản lý ký túc và các giáo viên, lầu hai nam sinh, lầu ba nữ sinh.

      phòng ngủ ở tám người, ra như vậy học sinh dùng tổng cộng tới sáu phòng, mà biệt thự này rất lớn, thực tế vẫn còn rất nhiều phòng trống .

      Quản lý ký túc là phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt đầy thịt chồng chéo, bộc lộ bộ mặt hung ác, nhưng trong mắt thỉnh thoảng thoáng qua chút tham lam, nhất là lúc ba người chơi khác nộp vật phẩm riêng tư lên.

      Bà ta nhìn chằm chằm ví tiền trong hộp giống như những thứ này là của bà ta.

      Ba người giao xong, thấy hai chị em Chúc Ương lại động, bà ta hung thần ác sát : "Sao? Còn muốn lén giấu đồ sao? Các người là tới học hay là tới chơi? Ít nhảm mau giao ra đây, nếu cho giáo viên của các người biết các người khó coi đó."

      dứt lời chỉ thấy trong hộp đựng vật phẩm riêng của bọn họ bị ném vào xấp tiền.

      Quản lý ký túc giật mình, ngay sau đó nhìn xấp tiền dầy kia nuốt ngụm nước bọt, nhìn Chúc Ương hỏi : "Đây là có ý gì?"

      Chúc Ương cười cười: " có gì, công việc mỗi ngày của dì xử lý nhiều người vất vả như vậy , mời dì bớt chút thời gian nghĩ ngơi ăn ngon."

      "Ai nha, vất vả vất vả." Quản lý ký túc lập tức hớn hở, đem tiền giấu vào trong túi tiền của mình, còn nhanh nhẹn kéo khóa kéo lại.

      "Ôi, nếu mỗi học sinh đều hiểu chuyện giống như các con là tốt, vừa khéo léo lại thông cảm người lớn khổ cực, đến đây, dì dẫn các con vào ký túc xá."

      Ba người chơi mới thấy Chúc Ương hào phóng, bộ dạng khác gì lúc đầu bọn Chương Hân thấy Chúc Ương đổi điểm tích lũy mua gà vịt thịt cá, nhìn như nhìn kẻ phá của theo lẽ thường.

      Mấy người lên lầu, ba người chơi chia ra được sắp xếp vào chỗ trống phòng ngủ nam phòng ngủ nữ.

      Đến phiên Chúc Ương quả nhiên lại xuất vấn đề, mỗi cái gian phòng cũng nhưng nhét tám cái giường nhất định phù hợp tiêu chuẩn chỗ ở của rồi.

      cứ thế mở mấy căn phòng trống cách vách ra, chọn phòng tốt chút : "Tôi ở phòng này ."

      Chúc Vị Tân vội vàng đem hành lý kéo vào: "Em ở cùng với chị, dù sao bên trong cũng có hai cái giường."

      Mặc dù Chúc Ương muốn chen cùng phòng với cậu, nhưng đây cũng là thế giới trò chơi lúc nào cũng có nguy hiểm, mặc dù trò chơi chó này người ngoài cuộc có nguy hiểm mạng sống, nhưng đây rốt cuộc là nhắm vào quỷ quái hay là nhắm vào người?

      Vòng chơi từng trải qua phần lớn đều là người đáng sợ hơn so với quỷ, vì vậy cũng dám khinh thường gật đầu: "Được, chị và em ở cùng chỗ."

      Chúc Vị Tân mừng rỡ muốn lượn vòng, quản lý ký túc lại : "Cái này phù hợp quy củ, các người nam nữ -- "

      Lời còn chưa dứt lại có chồng tiền vỗ tới người bà ta : "Em trai của tôi có chướng ngại tinh thần, nếu buổi tối có tôi trông coi làm ảnh hưởng bạn học khác cũng tiện đúng ?"

      Quản lý ký túc thu tiền: "Ồ ~~, vậy cũng đúng, dù sao ký túc xá phải yên tĩnh. Nhưng giáo viên các người kiểm tra được khác đó, dì đây cũng có cách."

      Chúc Ương đương nhiên biết, liền đuổi người .

      Chúc Vị Tân : "Chị, chị lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Em mới vừa nhìn xuống mấy cái rương cũng có tiền mà, hơn nữa vì sao lại để người phụ nữ lòng tham đáy kia được lợi chứ?"

      Chúc Ương cười lạnh: "Cho bà ta, cho nhiều hơn nữa đến lúc sau lấy về là được."

      Chúc Vị Tân rất đồng ý, cậu là do chị cậu dạy dỗ, giá trị quan có thể có bao nhiêu khác biệt?

      Chắc chắn là chấp nhận để người khác chiếm được lợi.

      Tiếp đó Chúc Vị Tân cũng để ý tới những thứ khác, ngồi giường nôn nóng : "Chị, phải chị giải thích chuyện chuyện lần này cho em nghe sao? tại có ai, mau mau mau! cho em nghe."

      Chúc Ương có cách gì? Chỉ đành phải bắt đầu từ chuyện Sadako giả đến bây giờ cho cậu biết, cũng dặn dò ít chuyện cho phép cậu làm.

      Hồi lâu sau, lầu ba đột nhiên truyền đến tiếng hét to : "Vậy quỷ chết nằm vắt TV phải là do em hoa mắt?"

      Chúc Vị Tân đứng lên bước tới bước lui trong phòng: "Lộ phá của -- phải, Lộ lần đó cũng phải là em hoa mắt? Fuck, ta lợi hại như vậy."

      Chúc Ương kéo cậu ngồi xuống, tát cậu cái : "Em rống cái rắm gì, tóm lại chuyện cho em biết, em nghe lời cho chị, an toàn vượt qua vòng này, ra ngoài từ chối tham gia có biết ?"

      Chúc Vị Tân lại mặc kệ: "Nếu phải là em bắt gặp chị tính lừa gạt em cả đời sao?"

      " mình chị của em vào sinh ra tử ở trong cái trò chơi rách này, kết quả cái gì em cũng biết, chị còn muốn em sau khi ra ngoài lại làm kẻ ngu vui vẻ cả ngày, cho đến ngày đột nhiên nhận được tin chị chết sao?"

      Chúc Ương lại đánh cậu thêm cái : "Em ai chết hả? Chị em lợi hại như vậy, là người đoản mệnh sao?"

      Mắt Chúc Vị Tân cũng đỏ lên: "Em mặc kệ, em muốn cùng chỗ với chị."

      "Em ở cùng chị có tác dụng cái rắm gì." Chúc Ương mắng cậu : "Nghe hiểu lời của chị vừa sao? Lộ phá của -- phi, đến nay Lộ của em cũng chưa tìm được đạo cụ hợp thành đội, ấy cũng muốn ở cùng chị đó, kết quả sao?"

      "Hơn nữa, em đừng nghĩ chuyện này giản như vậy, những thứ quỷ quái kia, em cho rằng mình có thể xem mấy bộ phim kịnh dị liền gan lớn đúng ?"

      "Rất nhiều người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, gặp được, có tin em bị dọa đến tiểu ra quần hay ?"

      Chúc Vị Tân giận dử: "Vậy em cũng chịu nổi, chắc chắn chị sợ hơn." xong liền ôm lấy chị cậu, khóc ròng : "Em chính là thương xót chị mà."

      "Ở nhà chưa từng ăn chút đau khổ, sao lại bị cuốn vào trong trò chơi chết tiệt này hả?"

      "Chị nhát gan như vậy, ngay cả con gián cũng dám đánh, lại thích sạch sẻ xinh đẹp, sao có thể nhìn vừa mắt những con quỷ quỷ quái quái kia chứ?"

      qua lại thổi phồng khuôn mặt của chị cậu, vừa vừa khóc hồi : "Em liền sao gần đây chị gầy như vậy, những thứ quỷ quái kia hù dọa chị thành dạng gì vậy? Tất cả đều khi dễ chị của em."

      Chúc Ương kéo cậu ra: " , chị em đây mới phải cái đức hạnh thất bại như vậy."

      "Còn em nữa, đừng sang chuyện khác, chị ví dụ em cũng nghe được, đó phải là hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh có thể so sánh, đây có thể hù chết em, cho nên -- "

      được nửa, liền nghe đến ngăn tủ quần áo trong phòng truyền đến tiếng vỗ dồn dập , giống như là có người bị nhốt ở bên trong .

      Mặc kệ là kinh nghiệm hay là trực giác Chúc Ương cũng biết chắc bên trong phải là đồ chơi bình thường, nhưng còn chưa kịp phản ứng, Chúc Vị Tân cũng tới.

      "Hey! Đừng -- "

      Chưa xong Chúc Vị Tân mở cánh tủ ra, Chúc Ương cùng phương hướng với em trai, cho nên nhìn thấy tình hình trong tủ treo quần áo.

      Chỉ thấy con quỷ cả người đen nhánh chỉ có tròng trắng mắt là khác màu sắc ngồi ở trong tủ quần áo, cánh tay giữ vừng tư thế gõ cửa tủ.

      Thấy cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau với Chúc Vị Tân, sau đó nhếch miệng kéo ra nụ cười quỷ dị, lộ ra nửa người muốn bò ra ngoài.

      Chúc Ương muốn để em trai đụng chạm với quỷ, muốn chạy tới xử lý, đồng thời cũng chuẩn bị tâm lý em trai bị dọa cho sợ đến thét chói tai khóc lớn.

      Lại thấy Chúc Vị Tân đè đầu đen nhanh của quỷ lại, vẻ mặt chút thay đổi nhét nó trở về --

      "Chị em người ta chuyện riêng, người ngoài đừng quấy rầy, đừng tưởng rằng quỷ là có thể nhìn hoàn cảnh, trở về trở về!"

      xong rồi cứng rắn nhét người ta trở về, sau đó đóng cửa tủ, còn cầm giá móc áo bằng gỗ bên cạnh xuyên qua tay cầm cánhcửa, khóa kỹ cửa tủ.

      Lúc này mới quay đầu lại nhìn chị cậu : "Chị, chúng ta tiếp, mới vừa rồi chị đến chỗ nào rồi?"

      "À, quỷ ra ngoài hù chết em, sau đó sao?"

      Mặt Chúc Ương chút thay đổi : " có sau đó nửa rồi."

      ~~~
      Editor : Dạo này mình hơi bận nên có nhiều thời gian edit, nên tạm thời cố gắng đc lúc nào edit chút ít thôi :'(

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Đúng là chị iem nhà, bá đạo thua kém gì nhau, ta phục sát đất luôn :)))
      babynhox thích bài này.

    5. babynhox

      babynhox Active Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      223
      Chương 40

      Edit : babynhox

      Chúc Ương biết ở trước mặt và ở trước mặt người khác căn bản là em trai có hai thái độ khác nhau, nhưng vẫn bị bình tĩnh của cậu làm cho có chút mông lung.

      Sau đó nhớ lại lúc trước ngày đầu tiên cậu tới biệt thự, vừa đúng lúc nhìn thấy Sadako giả còn nằm TV chưa biến mất.

      Phản ứng đầu tiên của người này cũng phải là khiếp sợ, mà là làm thế nào giúp đào hố giấu xác --

      Đồng nhất như vậy, hai chị em bọn họ đều là người thích hợp vi phạm pháp luật tốt nhất, hơn nữa còn là loại tội phạm IQ thấp.

      Rốt cuộc là cha mẹ sinh hai thứ đồ gì chứ? Chúc Ương khỏi nghĩ lại.

      Sau khi thu xếp cho ba người chơi xong liền nhắc nhở bọn họ cùng ăn bữa tối, bởi vì ba người kia vẫn là người chơi mới, mỗi lần mua đạo cụ ở cửa sổ trao đổi bên ngoài xong cũng có điểm tăng cường thể chất rồi.

      Triệu Sổ còn hơi khá hơn chút, hai người Lưu Chí cùng Hứa Vi so với trị số của chính mình thực tế cũng mạnh hơn bao nhiêu.

      Thậm chí cái người ngoài cuộc như Chúc Vị Tân, bởi vì thể trạng khỏe mạnh am hiểu vận động, lại bởi vì thích học Taekwondo, mà tới giá trị vũ lực cũng có thể treo ba người bọn họ lên đánh.

      Cho nên ba người ở nơi trường học người đông thế mạnh này là tạm thời dám làm gì quá giới hạn, đừng là quỷ, chính là giáo viên trong trường học nhằm vào bọn họ, bọn họ cũng chịu được.

      Lúc này Chúc Ương mới chính thức biết cái gọi là khó khăn của người chơi mới là thế nào, trong lòng lại khỏi tức miệng mắng to trò chơi chó.

      So hai vòng chơi trước của độ khó của vòng này giống như trò đùa , xuất quỷ quái nhưng nếu lá gan hơi lớn và thân thể cường tráng hơn người bình thường cũng có thể trực tiếp cứng rắn lại?

      Nhưng điều này cũng làm cho yên tâm ít, ít nhất tham khảo theo cái tiêu chuẩn này, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Chúc Vị Tân cũng phải là hoàn toàn có năng lực phản kháng.

      nhóm người chơi tới phòng ăn, phòng ăn ngược lại rất gần, ở lầu tòa ký túc xá, xuống lầu liền đến.

      Lúc bọn họ đến, những học sinh khác tự xếp hàng nhận cơm xong bắt đầu ăn.

      Quả nhiên toàn bộ quá trình căn bản là im lặng lên tiếng, giống như cái xác hồn nhận xong liền di chuyển hướng đến hướng khác, sau đó theo thứ tự ngồi vào vị trí bắt đầu ăn.

      Làm gì có loại tinh thần hưng phấn giống như chó hoang thoát dây chạy phòng ăn của đám học sinh tan lớp ?

      Bàn ăn là loại bàn dài và ghế hẹp thông thường, mỗi cái bàn ngồi bốn người, bốn cái bàn ghép lại dựng thẳng thành cụm, tổng cộng bốn cụm.

      Chúc Ương chú ý tới tượng, chính là động tác của bọn học sinh đặc biệt chỉnh tề, từ xếp hàng nhận cơm đến ngồi xuống, tuyệt đối người nhận cơm lung tung nào, từ vị trí bắt đầu nhóm thứ nhất thứ, cứ như vậy mà ngồi xuống theo thứ tự.

      Toàn bộ quá trình người nào, học sinh nào làm rối loạn giống như mắc chứng cưỡng ép tiết tấu, chờ học sinh trước mặt hết, lúc đến phiên mấy người chơi, cả phòng ăn ngồi ngay ngắn trật tự hết, ngay cả tấn suất nhai cơm cũng sai lệch lắm.

      Giống như số lưọng lớn người máy làm cái động tác sản xuất giống nhau.

      Mặc dù cảnh tượng này có bất kỳ quỷ quái máu tanh nào, nhưng tự dưng lại làm cho người ta có chút sợ hãi.

      Đến phiên mấy người chơi, Chúc Ương mới chú ý tới người phát cơm là người vừa mới cầm lông gà tưởng như lệnh tiễn đại diện môn Toán quát lớn em trai của trong lớp.

      Người này tên là Vu Phục, bởi vì ngoài miệng chiếm được lợi, chỉ có thể nín trong lòng, vào lúc này thấy mấy người bọn họ, lạnh lùng cười tiếng.

      Chúc Vị Tân cầm đĩa của cậu và chị cậu trong tay, đầu tiên là liếc nhìn mấy món ăn trước mặt liền bắt đầu cau mày.

      Cơm nấu nhừ biết là nấu quá thành cháo hay là cơm trộn nhiều nước, bữa ăn là ba món ăn thiếu dinh dường và canh.

      cải trắng xào khoai tây, bí đỏ xào bí đao, thịt hầm đậu tương coi như là món mặn, nhưng cái bồn lớn toán đầu tương chỉ có mấy viên thịt thưa thớ, còn có nồi canh giá nước trắng giọt dầu.

      Dĩ nhiên món ăn khác cũng có chất béo gì, món xào đều là vừa nước vừa nát, giống như đem thức ăn ném vào nồi khuấy trộn với nước, chờ chính liền xong.

      Chúc Vị Tân cũng phải là đứa thể ăn khổ, nhưng cậu có thể ăn cũng thể để cho chị của cậu ăn được đúng ?

      Làm sao chị cậu lại ăn đồ này chứ? Ngay cả lúc còn bé còn ở nông thôn, ông bà nội cũng nấu mỗi bữa cơm nóng hổi, món ăn chưa bao giờ là ít, làm được mùi vị thuần chất lại vừa thơm vừa ấm áp cho chị em bọn họ đó.

      Đừng chi là sau khi có tiền đến thành phố, tuy là chưa từng ăn gan rồng mật phượng, nhưng miệng của chị cậu rất kén chọn, sao có thể tùy tiện lừa gạt được?

      Ngay cả lúc chọn trường học cũng nghĩ đến chất lượng thức ăn đầu tiên.

      Chúc Vị Tân khinh bỉ, nam sinh kia liền dùng muỗng múc cơm ấn vào đĩa ăn của cậu, lại múc thêm ít món ăn thưa thớt vào, dinh dính đống, mấu chốt là phân lượng ít ỏi.

      Cái này còn chưa tính xong, tên đần kia cố ý run tay lên, đập cái muỗng múc cơm lớn rơi xuống đất.

      Vu Phục nhặt lên như có chuyện gì xảy ra, cũng thấy lau cũng còn thấy rửa, cứ như vậy lại bắt đầu múc phần thứ hai cho cậu.

      Chúc Vị Tân lớn như vậy, chưa lúc nào từng bị kẻ ngu đần trêu chọc dồn ép như vậy? Liếc nhìn cái muỗng bẩn dùng múc cơm.

      Vu Phục miễn cưỡng cười : "Đứng ngơ ở đó làm gì? Nhận cơm xong ngồi vào chỗ ăn , đừng làm trễ nãi người phía sau."

      "Đúng rồi, nội quy trường học chính là thể lãng phí, còn hột cơm chưa ăn xong -- "

      ta còn chưa hết, mặt liền bị này đống cơm bẩn như hồ kia ụp lên.

      Chúc Vị Tân ấn đĩa ở mặt ta rồi nghiền nghiền, buông tay, đĩa rơi xuống đất vang tiếng.

      Đối mặt với hỗn hợp cơm canh dính nhớt khuôn mặt vuông, Chúc Vị Tân cũng có thích sạch quá như chị của cậu,

      Đưa tay liền vuốt những thứ cơm canh xuống nhét thẳng vào miệng của nam sinh kia.

      Vừa nhét vừa cười híp mắt : "Đúng vậy, lãng phí lương thực cũng tốt, mau ăn, đừng làm rơi."

      Nét mặt Chúc Ương vừa thăng trầm vừa vui vẻ, đúng là em trai ruột mà, gặp phải khiêu khích hình thức hành động đều giống như đúc.

      Cậu làm đúng là giống với những gì làm, nếu có việc lo ngại, cơ bản là có thể nằm ngang mở đường tùy ý em trai, dù sao rất nhiều tình huống muốn làm cái gì căn bản cần mở miệng Chúc Vị Tân cũng có thể hiểu.

      Chúc Ương muốn như vậy, nhưng học sinh ở đó liền bị trận xung đột này dọa cho sợ đến câm như hến, mọi người dừng chiếc đũa lại nhìn về phía bên này.

      Ở nơi trường học này ngay cả lấy hơi cũng có quy định, chứ đừng chi là gây hấn gây chuyện, liên kết với việc buổi chiều nam sinh đẹp trai này còn đắc tội giáo viên dạy Tiếng có bụng dạ hẹp hòi nhất.

      Tất cả học sinh khỏi mặc niệm cho những ngày kế tiếp của cậu.

      Lúc này quản lý ký túc vào, thấy cơm rơi bừa bãi đống, cầm lấy cây gậy trong tay gõ cái.

      Cái bàn dài kim loại phát ra tiếng vang lớn, chấn dộng đến thân thể run lên: " ăn cơm cho đàng hoàng lại làm ra thành trò gì thế? muốn ăn cơm sau này cũng đừng ăn nửa."

      Lời như thế mà người khác có thể chính là uy hiếp, nhưng ở chỗ này, là có thể cho bạn ăn cơm khoảng mấy ngày.

      Vu Phục thấy quản lý ký túc, vội vàng bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Chúc Vị Tân liền lớn tiếng tố cáo : "Nó, là nó thêu dệt chuyện? Nó lấy đĩa đập lên mặt con, nếu ngài đến chậm bước ngay cả thức ăn nó cũng xốc lên, đây là bất mãn ngài làm cơm đấy?"

      Cho rằng thỏa mãn quản lý ký túc khắt khe học sinh mới này đẹp mắt.

      Nhưng quản lý ký túc vừa nhận tiền của hai chị em này, quay đầu liền trở mặt gây khó dễ cũng tiện.

      Sắc mặt bà ta có chút khó coi nhưng vẫn là : "Người mới sao? Bỏ , xem như vi phạm lần đầu, dọn dẹp sạch đất rồi ăn cơm ."

      Vu Phục có chút mơ màng, ngạc nhiện sao bà mập này dễ chuyện như vậy.

      Lại nghe Chúc Vị Tân lại được voi đòi tiên : "Đúng rồi dì ơi, thân thể chị của con tốt, mỗi ngày đều có tiêu chuẩn dinh dưỡng nghiêm khắc, có thể mượn phòng bếp được ?"

      Mọi người nghe lời này của cậu, nhìn cậu như người điên có ý nghĩ kỳ lạ.

      Quản lý ký túc cũng muốn nhưng Chúc Vị Tân câu cuối cùng: "Yên tâm, học phí giáo dục tương đồng đương nhiên phải đối xử bình đẳng, nếu có tình huống thiên vị đặc biệt, giá cả chênh lệch bên trong được bổ sung."

      Quản lý ký túc biết hai chị em này ra tay rộng tãi, chút xíu chuyện cũng có thể xấp xấp tiền ào ào lộ ra tay, nghe lời này làm gì còn có bất mãn?

      Cho dù hợp quy củ, chờ thầy chủ nhiệm phát , nhất định bà ta cũng là đem trách nhiệm đẩy ra ngoài, bà ta là thân thích của hiệu trưởng, đương nhiên phải là giáo viên bình thường có thể la lối om sòm.

      Quản lý ký túc tính toán đánh tiếng vang, chiếm lấy cái lợi, trách nhiệm gánh.

      Liền căng mặt ra vẻ nghiêm trang : "Được rồi, nếu thân thể tốt liền phá lệ lần, nhưng nếu các thầy giáo cho phép, chính các người tự thuyết phục ."

      Ý bà ta là thu đầu tiền chính mình, chỉ phụ trách thái độ của mình là được.

      Chúc Vị Tân cũng nhiều những thứ này với bà ta, cứ thế vào phòng bếp.

      Học sinh ngày ba bữa cũng là quản lý ký túc làm, nhưng món ăn thiếu dinh dưỡng, liền biết chi phí sinh hoạt mà gia đình học sinh đóng bị khấu trừ đến nơi nào rồi.

      Chúc Ương lười biếng ngồi bên bàn trống chờ em trai nấu cơm cho ăn, đương nhiên cũng có tuân theo chứng cưỡng ép ngồi theo thứ tự.

      Điều này làm cho học sinh chỗ này rất được tự nhiên, ba người chơi khác vốn định khiêm tốn nhìn nhìn tình huống đàng hoàng trước.

      Nhưng căn cứ vào nguyên tắc đồng đội người chơi, vẫn ngồi bên chỗ Chúc Ương, nhưng mà đừng hy vọng thằng nhóc kiểm soát chị kia nấu cơm cho bọn họ.

      người trong đó rửa sạch muỗng cơm nhận cơm lần nửa, ba người mới miễn cưỡng ăn.

      Chẳng được bao lâu Chúc Vị Tân bưng hai cái chén ra ngoài, với chị cậu : "Bên trong bây giờ có thứ gì, trong tủ lạnh cũng có hai miếng thịt, chị tạm chịu chút trước."

      ra bên trong cũng ít đồ nhưng tất cả đều là cải trắng khoai tây đậu nành bí đao bí ngô làm sẵn chất đống, tóm lại chính là chút nguyên liệu nấu ăn dễ bảo quản, gạo và mì cần phải phía mặt đều có mùi nấm mốc.

      Vào lúc này phòng ăn lại người nào, giáo viên nào, hiển nhiên giáo viên công chức là có đãi ngộ khác.

      Chúc Vị Tân vất vả mới tìm được iys mì sợi có thể vào miệng, cho trứng gá lên mặt chén của chị cậu và cậu, lấy mấy đoạn lạp xưởng từ trong tủ lạnh ra nấu chín cắt mấy miếng để vào chén, còn dư lại bưng ra ngoài cho người chơi khác.

      Mấy người chơi mới vào trò chơi đương nhiên thoải mái tham ăn như vậy, nhưng đối với bàn ăn canh suông nước lã này, cũng có chút ít còn hơn .

      Liền cám ơn với Chúc Vị Tân.

      Nhịp bước của mấy người bọn họ khớp với học sinh xung quanh, đãi ngộ đặc biệt này cùng thái độ của quản lý ký túc cũng làm cho mọi người sinh lòng nghi ngờ.

      Bọn người quen nghe theo mệnh lệnh đột nhiên có đám người có hành động khác thường này xông tới cũng cảm thấy khó chịu, mặc dù trước đó ở trong mắt bọn họ đây là chuyện bình thường.

      Cơm nước xong còn có tự học buổi tối, học sinh khác ăn xong rời trước, nhóm người Chúc Ương vẫn là chậm rãi nhai từ từ nuốt chậm ăn no sau đó mới .

      Chẳng qua vào lúc này có giáo viên ở phòng học, cho nên tạm thời có làm ra phản ứng gì đối với việc bọn họ vi phạm nội quy.

      Tự học buổi tối có ba tiết, Ngữ Văn - Hóa Học - Vật Lý.

      Giáo viên Ngữ Văn là phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, người rất gầy, nhưng khi dạy học học sinh hơi phản ứng như ý, liền vỗ bàn mắng to bục giảng giống như kẻ điên.

      Chúc Ương hơi cảm thấy kỳ là sao loại trình độ người có chứng bệnh điên cuồng này lại còn chưa bị đưa đến bệnh viện tâm thần mà lại ra ngoài làm giáo viên dạy người khác?

      Bà ta để cho nam sinh đọc thuộc tác phẩm văn cổ, nam sinh thoạt nhìn có chút khẩn trương, giọng có chút địa phương, liền có chữ đọc hơi mơ hồ .

      Giáo viên Ngữ Văn này cầm thước bản xuống tại chỗ, đánh xuống người nam sinh, lại hung hăng kêu nam sinh đọc tiếp.

      Nam sinh vốn là khẩn trương, vào lúc này càng thêm vừa đau vừa sợ, đương nhiên càng hoảng càng sai.

      Mỗi chữ sai liền bị đánh cái, cuối cùng chờ nam sinh gập ghềnh đọc xong, cổ và mặt cũng bị đánh vài đường, chứ đừng chi là thân thể được quần áo che đậy.

      người có biểu hài lòng, giáo viên Ngữ Văn mắng cả lớp như vòi phun máu chó hết nửa tiết học.

      Chúc Ương thờ ơ lạnh nhạt, đây cũng là tiết học 40 phút nhưng mắng chửi người nửa giờ.

      ngáp cái, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cái trường học rách này lại có thể tìm ra được tín hiệu.

      WiFi cũng đừng nghĩ, nhưng Chúc Ương cũng quan tâm lưu lượng, liền cứ thế bắt đầu lên weibo.

      Nào ngờ học sinh xung quanh nhìn thấy, liền bị dọa cho sợ đến ánh mắt trừng trừng, trước đó người này là làm thế nào giữ điện thoại lại được.

      Chính là chỗ này nhìn tình hình giáo viên nổi giận cũng thèm để ý khí xung quanh mà có can đảm tuân theo nội quy, cũng làm cho người ta chấn động.

      Trong lòng mới thầm, giáo viên Ngữ Văn liền thấy Chúc Ương, bà ta thao thao bất tuyệt mắng chửi người cũng bị nữ sinh hề xem kỷ luật vào mắt này làm cho ngừng lại.

      Ngay sau đó là phòng học yên tĩnh lâu, ràng là khúc nhạc dạo đầu cho bão táp to hơn.

      Giáo viên Ngữ Văn cầm ly nước bàn giáo viên liền ném đầu Chúc Ương, ly nước này có đế là thủy tinh dày .

      Dày giống như cái gạt tàn thuốc, mắt nhìn thấy phải đập vào cái ót của Chúc Ương.

      Chúc Vị Tân hoảng sợ, vội vàng vươn tay lên cản, ai ngờ chị cậu nhanh hơn từng bước.

      Giơ tay lên liền nhanh nhẹn bắt được cái ly kia, với lực phản ứng tại của Chúc Ương, cái ly kia ở trong mắt có gì khác với đồ vật quay chậm trong phim ảnh.

      tay bắt được cái ly, cái ly trong tay cũng được giây, liền bay trở về lại bàn giáo viên, đập thẳng vào ót giáo viên Ngữ Văn.

      Mọi người nghe được bịch tiếng trầm đục, sau đó giáo viên Ngữ Văn ngã xuống bục giảng.

      Bọn học sinh mơ màng, sau đó trong phòng học đột nhiên bộc phát loạt rối loạn khủng hoảng.

      Thậm chí có người quay đầu lại, nhìn chằm chằm Chúc Ương trách mắng: "Tại sao lại đập vào giáo?"

      Chúc Ương như có chuyện gì xảy ra: "Lời này của ngược hả? Cái ly ở bục giảng, tôi ngồi ở tại chỗ, làm thế nào đập giáo, chẳng lẽ quan trọng nhất phải là quá trình thế nào mới đưa đến kết quả này sao?"

      bạn học thấp giọng quát: "Các người có biết ra tay với giáo viên công chức cả lớp cũng phải cùng chịu trách nhiệm hay ? muốn tìm chết cũng đừng kéo bọn tôi xuống nước."

      Lúc mới bắt đầu cũng phải là có học sinh nghĩ tới phản kháng, nhưng trường học này có rất nhiều cách hành hạ người khác, mọi người bị đánh phục, cũng bị đánh đến sợ.

      Khiêu chiến quyền uy giáo viên là vi phạm nặng nhất, chẳng những người trong cuộc phải chịu hành hạ tàn ác khắc nghiệt mà những học sinh khác cũng phải cùng gặp nạn.

      Dần dần, nếu thực có người lại có người dẫn đầu, những học sinh khác vì bị liên lụy cũng ngăn trở.

      Nhưng Chúc Ương ra tay quá nhanh, ngay trong nháy mắt, vào lúc này tất cả học sinh sợ muốn chết.

      Chỉ thấy Chúc Ương đứng lên, tới bước lên bục giảng, chút sợ hãi vì phạm sai lớn, còn đạp chân lên người giáo viên --

      " giáo dạy học quá hưng phấn, cẩn thận đập đầu vào bàn giáo viên nên té xỉu, có cái gì mà hoang mang lo sợ?"

      Bọn học sinh hoảng sợ, trong đó có nữ sinh, chính là lớp trưởng phát thời khóa biểu vào buổi chiều : "Nhưng đây ràng là -- "

      Chúc Ương nhìn về phía ta, lại quét mắt nhìn tất cả học sinh dưới bục giảng: "Hả? Nếu là học sinh cả lớp tấn công giáo viên, cả lớp tự xin nhận phạt?"

      Nghe được hai chữ 'nhận phạt', mọi người sợ hãi run lên, tuy biết nếu giáo viên Ngữ Văn tỉnh lại bọn họ cũng có quả ngon để ăn. Nhưng bản năng của con người là kéo dài bị nạn và trông mong may mắn, mọi người im lặng .

      Trong khoảng thời gian bọn họ có phản ứng, Chúc Ương vỗ tay phát ra tiếng, sai hai người chơi nam là Lưu Chí cùng Triệu Sổ : "Các người đỡ giáo về phòng nghĩ , giáo tự mình cẩn thận làm đầu bị thương, đương nhiên phải nghỉ ngơi nhiều."

      Lại viết hai chữ to bảng đen, với bọn học sinh : "Tự học!"

      xong cũng ngồi lại vị trí của mình, cứ thế chơi điện thoại di động.

      Mọi người cứ mơ màng thành đồng lõa của như vậy, cũng đêm thấp thỏm lo âu.

      Nhưng quả hai tiết học sau cũng yên ổn, phải là hai vị giáo viên Hóa Học cùng Vật Lý nhắm tới mấy người mới tới.

      Hai người ở trong lớp giống như là quen biết Chúc Vị Tân, thường xuyên gọi cậu trả lời câu hỏi, có bao nhiêu dồn dập?

      Cái mông Chúc Vị Tân mới ngồi xuống, câu hỏi tiếp theo lại bắt đầu.

      Đám học sinh yên lặng, đây là nét vẽ của giáo viên Tiếng , trước đó ở trong lớp cũng có nữ sinh nghĩ ngờ ông ta, tuần kế tiếp đó, trong tiết học của ông ta, bao gồm các giáo viên lớp khác, tất cả đều liên tiếp đặt câu hỏi cho nữ sinh kia.

      Nếu nữ sinh kia có thành tích tốt đến có thể đối đáp trôi chảy tất cả kiến thức câu hỏi, cũng bị đưa tới nơi này.

      Cho nên mượn cớ trả lời sai, tay của nữ sinh kia cũng bị đánh đến hư thúi, nữ sinh vừa bắt đầu có bao nhiêu kiêu ngạo cứng đầu, tại cả ngày sợ hãi rụt rè ngồi ở góc.

      Nhưng Chúc Vị Tân lại giống vậy, câu hỏi có gian xảo hơn nửa cậu cũng đối đáp trôi chảy, khi giáo viên hỏi câu hỏi vượt qua phạm vi kiến thức cấp 3, Chúc Ương cũng phải là ngồi .

      Đừng thấy cả ngày hưởng lạc xa xỉ, nhưng cũng phải là khiến chính mình chơi phế đến ngu xuẩn, nếu người ngu ngốc cũng thể khống chế mấy xinh đẹp nhiều tài năng ở hội chị em kia được.

      Trường đại học của cũng là trường được xếp danh hàng đầu trong nước, cũng sắp tốt nghiệp, bàn về kiến thức dự trữ, sợ rằng còn cao hơn đám giáo viên này biết bao nhiêu.

      Trong hai tiết học này hai chị em khiến cho hai vị giáo viên bị chặn đến thiếu chút là nghẹn chết, mà những học sinh khác nghĩ nếu thành tích của hai người này tốt như vậy sao lại xuất ở đây?

      Hai giáo viên thể bắt được chỗ yếu của học sinh này trong lớp, phẫn nộ sắp xếp ít bài tập về nhà.

      Chúc Ương suy xét số lường bài tập, đoán chừng học sinh ở đây làm xong cũng phải là ba tiếng, tan lớp cũng sắp mười giờ, sáng mai sáu giờ phải rời giường, sáng sớm tới phòng học phải nộp bài tập.

      Nhưng so với cái chuyện giáo viên Ngữ Văn kia, đối với bọn họ số lượng bài tập nặng nề này hình như cũng đáng nhắc tới lắm.

      theo đám người hoang mang cùng nhau trở về ký túc xá, mấy người chơi tụ hợp ở trong phòng Chúc Ương thương lượng cái phó bản trò chơi lần này.

      Hứa Vi xoa xoa cánh tay nổi da gà: "Sao vòng này khó như vậy? Nhiệm vụ là phá giải tất cả câu đố chuyện ma quỷ xấu xa trong trường học, lên số lượng quỷ rất nhiều, nhưng riêng gì quỷ, em cảm thấy chỉ là trường học này rất kinh khủng rồi."

      xong giọng với mọi người : "Buổi chiều em có trò chuyện với nữ sinh trước bàn em, ấy len lén với em ngàn vạn lần thể bị nhốt trong phòng tối, bên trong ngay cả điện giật cũng có."

      Lưu Chí nghe vậy hoảng sợ : "Hiệu trưởng ở chỗ này phải họ Dương chứ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :