1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng không dễ làm - Thiên Đinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Ra cung (Hạ)
      Editor: Nhan Nhan


      _____________

      Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Dịch Thanh liền xoay người hướng người đến thỉnh an, "Thuộc hạ Dịch Thanh tham kiến công chúa."

      "Ha ha! cần đa lễ."

      Thấy trong đại sảnh quả nhiên có người, ta cảm thấy ngượng ngùng, mới sáng sớm ta khiến cho nam nhân ở phòng chờ, đều tại ta nổi hứng muốn ra cung, nên mẫu hoàng mới sai đến Ngọc Lam điện, là xin lỗi a.

      Bất quá người này cũng tệ, khí chất trầm ổn giỏi giang, chỉ hi vọng phải người khô khan băng lãnh là tốt rồi.

      Ôi! Quả là kiệt tác, mặt mày nhàng khoan khoái, mày kiếm, mắt sáng, mũi vừa cao lại thẳng, môi bạc mỏng hơi mân lại, đôi mắt tuyệt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm dưới đất, biết nghĩ gì.

      Nhìn người trước mắt, ta trong nháy mắt thất thần, đây là lần đầu tiên ta gặp nam tử lãnh diễm như vậy.

      Tuy rằng Thước Thanh cũng thực đạm bạc, nhưng người cũng toát ra hơi thở mãnh liệt, làm cho người ta tự động lui đến phạm vi xa, mà người này lại khác, như băng sơn trong suốt, có hơi thở, làm cho người ta cảm giác tồn tại. (Ám Vệ trong truyền thuyết :)))

      Ta có điểm chịu nổi loại mình này, bèn tiến lên xả ra nụ cười, vỗ vỗ vai : "Dịch hộ vệ, hôm nay phiền toái ngươi chiếu cố nhiều rồi."

      "Hoàng tỷ..." Thấy thế, Đồng Vũ nhịn được run rẩy, hoàng tỷ bộ biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao, nàng làm vậy phải làm bẩn thanh danh trong sạch của ?

      Nhìn bàn tay dâng vỗ vai mình, Dịch thanh mắt hơi giật giật, nhưng rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng tĩnh mịch.

      "Ân? Đệ đệ bảo ta có chuyện gì sao?" Nghe thấy thanh của tiểu bánh bao, ta quay đầu hỏi.

      "Ách, có việc gì, ta chỉ muốn có thể xuất phát.Gặp nàng ngu ngốc hiểu chuyện, cũng lười thêm.

      "Ha ha, được, chúng ta xuất phát thôi." Dứt lời, ta dẫn đầu hướng người cung ra, ta đây là thực phấn khích muốn xem ngoài cung tột cùng là cái dạng gì?

      Ta mất nhiều thời gian cùng trí não mới có thể được nữ hoàng cho phép, ra ngoài chơi cho thực vui ta cảm thấy ủy khuất mình, Nhất định phải dạo hết khắp phố lớn ngõ trong kinh thành, ăn quà vặt đặc sắc, rồi mua ít vật phẩm kỷ niệm cho lần xuất môn, làm cho mỗi lần nhìn thấy nó liền nhớ lại lần này.

      Nhìn Thanh Thanh bộ dạng ngốc hề hề, Đồng Vũ trong lòng khỏi vụng trộm thầm: "Đều lớn như vậy, sao lại giống như tiểu hài tử cái gì cũng biết, loanh quanh, trái nhìn phải nhìn, biết đầu óc nàng có phải bị động kinh hay ."

      "Uy! Đồng Vũ đệ đệ, ngươi biết trong hoàng thành này có món ăn vặt gì ngon ngon ." được lát, ta liền quay đầu lại hỏi đám người phía sau cách mình rất xa.

      " biết." Đồng Vũ bánh bao kiên nhẫn ra.

      Nhìn Thanh Thanh đột nhiên quay đầu hỏi, Đồng Vũ thiếu chút nữa bị nàng hù dọa chết, câu vừa , còn tưởng nàng còn nghe được.

      "Đồng Vũ thực ngoan, ngươi nên trả lời tỷ như vậy."

      Thấy bộ dạng tình nguyện, ta nhịn được muốn giáo huấn , là hoàng tử, sớm muộn gì cũng thành gia lập thất, tính tình này cần được sửa đổi, nếu bị người khác xa lánh.

      Nghe người phía trước giở giọng thuyết giáo, Đồng Vũ hai mày nhíu lại, dọc đường cùng hoàng tỷ, đều nghe nàng lải nha lải nhải, nếu phải thực muốn ra ngoài nhìn thế giới cuộc sống nhân sinh chút, lập tức trở về hoàng cung.

      Mắt thấy tiểu tử kia nhíu mày, chân cũng chậm lại, ta liền dừng lại chờ .

      "Đồng Vũ đệ đệ, vừa nãy phải ngươi thúc giục ta sao? Sao bây giờ ngươi lại chậm như vậy, ngươi nếu chậm như vậy, bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện thú vị nha."

      Nếu như bỏ qua chuyện gì thú vị, ta liền cảm thấy thực đáng tiếc, ta chưa từng chân thực nhìn thấy biểu diễn thời trang cổ đại, những thứ ở thế kỷ hai mươi đều là do đạo diễn biên tập lập mà ra, biết tư vị là cái dạng gì.

      Nghe vậy, Đồng Vũ lông mi nhịn được nhíu nhíu, nhà hoàng tỷ phải là huyên náo bình thường, nhanh chóng bước nhanh đến bên cạnh nàng, sau đó sóng vai cùng nàng bước.

      "Ha ha! Tiểu bánh bao, nên cứ chút lại nhíu mày, như vậy rất mau già."

      Tiểu tử như vậy lại ưa thích nhíu mày, cũng phải việc tốt gì,dứt lời, ta thân thủ nắm tay , hướng về cửa cung cách đấy xa, cũng để ý giãy giụa.

      Thấy Thanh Thanh nắm tay , Đồng Vũ theo bản năng lui về phía sau, nhưng lại tránh thoát ma trảo của nàng, nhưng khi nghe lời nàng lại trầm tĩnh lại.

      cần với nữ tử tiếp xúc quá nhiều, nếu lại có người tuân thủ phu tắc, nhưng lại thể rút tay ra được, đành buông tha, để nàng tùy tiện nắm.

      Bất quá, tay hoàng tỷ thực ấm áp, bọn là tỷ đệ, người khác hẳn cũng , đồng dạng, Đồng Vũ cũng cầm lại tay nàng.

      Cảm giác tiểu tử kia rốt cuộc cũng an phận xuống dưới, hơn nữa cũng bắt đầu nắm tay nàng, ta khóe miệng khỏi vụng trộm nở nụ cười.

      Nhìn thấy hai vị chủ tử ở phía trước rốt cuộc cũng hòa thuận xuất phát, Dịch Thanh cái gì cũng , vẫn như cũ ở khoảng cách hợp lí ở phía sau bọn họ.

      Sau khi ra đến cửa cung, ba người trực tiếp hướng đến đường cái náo nhiệt đến.

      Chỉ thấy hai bên đường tấp nập là đủ loại gian hàng, lớn có hàng tơ lụa, trang sức, tửu lâu, khách sạn, cùng ngân hàng tư, có quầy tạp hóa, tiểu quán, nhìn thấy mua màu rực rỡ trước mắt, mắt ta lập tức nở rộ hào quang.

      Ta hưng phấn đến từng gian hàng bày bán nhìn nhìn xem xem, đến quầy bán thủ công, tùy tiện cầm lên vật xem xét, tuy phải làm từ chất liệu gì quý giá, nhưng nhìn cũng rất tinh xảo, vẻ vô cùng đặc sắc, ân, có thể mua về làm vật kỷ niệm.

      Nghĩ vậy, ta quay đầu hướng Dịch thanh : "Dịch Thanh, ngươi người có mang tiền theo ?"

      "Ân??" Dịch Thanh khó hiểu nhíu mày, chẳng qua chỉ là vật bình thường chẳng giá trị, trong hoàng cung thiếu gì có, công chúa vì sao lại muốn mua?

      "Ách...ta nghĩ muốn mua cái này." Thấy có phản ứng, ta giơ tay cầm cây trâm hoa mai lên, trong lòng hồi hộp thôi, đừng mang theo tiền chứ.

      Thấy thế, Dịch Thanh liền tiến lên hỏi: "Giá bao nhiêu."

      Nga, bọn họ có mang theo tiền, bằng ta xấu hổ chết.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
      Editor: Triêu Nhan Nhi

      _____________


      "Ha ha! Khách quan, cây trâm này đáng giá mười hai bạc." Thấy bọn người Thanh Thanh mặc quần áo tầm thường, tiểu thương liền quyết định nâng giá cả, kiếm chút tiền riêng, người phú quý làm sao thèm so đo chút bạc mọn ấy.

      "Cái gì, mười hai bạc?!" Ta nhịn được hét to, đồng thời ngăn cản Dịch Thanh tính trả tiền tiểu thương.

      Ta đối với triều đại này tuy rằng có khái niệm cụ thể, nhưng trực giác khẳng định, số bạc này nhất định , mộc trâm này đáng giá tới vậy.

      "Ta nghe này thương gia, mộc trâm này nhìn tương đối tinh xảo, nhưng cũng bằng tới giá tiền mà ngươi , nhiều lắm cũng chỉ có nửa, nếu ngươi chịu, bọn ta cũng mua."

      ra ta thấy cũng tới nửa, nhưng thấy bọn họ buôn bán vất vả, đành để cho bọn họ kiếm chút lời.

      Nhìn bạc trong tay dịch thanh, lại nhìn ánh mắt tham tiền của nữ tiểu thương, nhiều bạc như vậy, nàng đau lòng a.

      "Thế nào, ngươi bán hay bán? bán, ta trước." Ta truy vấn.

      Dứt lời, ta lôi kéo Dịch thanh cùng Đồng Vũ tính cất bước rời , nếu như trả giá như vậy mà ngươi còn muốn, ngươi là người rất tham tiền rồi, tưởng muốn móc tiền chúng ta, có cửa đâu, huống chi phải ta mua được.

      "Khoan! Tiểu thư thỉnh dừng lại, lão sinh bán cho ngươi mà."

      Được rồi, giá này muốn gấp hai lần giá gốc, nàng cũng kiếm đủ lời rồi.

      "Như vậy có phải tốt , Dịch Thanh, trả tiền nàng ." Nghe tiếng nàng la, ta cười cười, xoay người cầm mộc trâm, sau đó liền cấp bước rời .

      "Tỷ tỷ quá lợi hại." đường, Đồng Vũ từ mấy vui vẻ dần trở nên thả lỏng, quan hệ với Thanh Thanh cũng hòa thuận hơn nhiều.

      Nhìn trước mắt cây mộc trâm nhắn tinh xảo, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhìn, trong lòng ngạc nhiên ít, hoàng tỷ của cư nhiên có thể chặt bớt nửa giá tiền, làm cho bội phục. (Nhan: trả giá mà em Vũ cũng phục :)))

      "Ha ha! , tỷ đưa đệ ăn chút gì nha." là khó có được, tiểu bánh bao cư nhiên lại khen ta, thế nên, ta nhân cơ hội sờ soạng mặt , chiếm chút tiện nghi, sau đó liền mang ăn.

      Nhìn hai tay Thanh Thanh, Đồng Vũ nhịn được dưới đáy lòng thầm: Hoàng tỷ là, lại thích sờ mặt mặt , biết tay nàng có sạch hay ? Nếu làm mặt bị bẩn.

      "Lão bản! Làm ba bát mì nào." Lôi kéo tiểu bánh bao đến quán mì ven đường, ở đây rất nhiều người qua lại, xem ra quán mì này cũng tệ, ta lâu quá có ăn mì, bây giờ ăn lại, cảm giác hoài niệm.

      "Hoàng...tỷ tỷ, vì sao lại đến đây ăn? Ta muốn ở đây ăn."

      Đồng Vũ được tự nhiên , đường đường là hoàng tử, nếu bị người khác biết ăn mì ở quán ven đường, phỏng chừng cười chết .

      "Uh, làm sao vậy?" Nhìn bộ dạng được tự nhiên, phỏng chừng chưa bao giờ ăn cơm bình dân.

      "Đồng Vũ, chớ nghĩ rằng mấy món này kém mấy món mỗi ngày ngươi ăn nha, món này mỗi ngày dân chúng Huyễn Tích mỗi ngày thức khuya dậy sớm, dựa vào sức lực khổ cực cả ngày mới mua được mà ăn, tuy rằng so ra kém thức ăn hằng ngày của chúng ta, nhưng lại có cỗ khí tự nhiên, bọn họ thể kiếm tiền vì gia đình, nhưng bọn họ có thể thoải mái tự do mà sống." Nhìn tiểu bánh bao, ta chân thành .

      "Tỷ tỷ..." Nghe thấy lời Thanh Thanh, Đồng Vũ cảm thấy kinh ngạc, hoàng tỷ hóa ra rất thấu hiểu cuộc sống của người dân a.

      "Đây, khách quan, mì của ngài đây." Ngay lúc này, thanh của tiểu nhị lập tức vang lên.

      "Cảm ơn." Vừa nhận mì, ta vừa mỉm cười .

      "Dịch Thanh, lại đây ngồi, dạo lâu như vậy, chắc ngươi cũng đói bụng rồi." Ta với người từ nãy đến người vẫn đứng bên cạnh bàn nhúc nhích .

      Haizz...người này đúng là mạnh nha, dọc đường hề nghe thấy tiếng , luôn duy trì ở khoảng cách an toàn, đôi khi, ta còn tưởng khí.

      Nghe thấy tiếng công chúa kêu, Dịch Thanh muốn há miệng gì đó, nhưng lại thể phát ra thanh.

      vẫn nghe hai tỷ đệ chuyện, đối với vị chủ tử này, trong lòng vẫn là xúc động, nghĩ tới nàng kêu ba bát mì là tính cho phần , biết gì để cảm ơn chủ tử, bởi vì cho đến bây giờ chưa từng cảm ơn người khác.

      "Ta lệnh cho người ngồi xuống đây, sau đó ăn hết bát mì này." Thấy đứng lúc lâu cũng , ta đành phải dùng uy quyền của công chúa mà ra lệnh.

      Nghe vậy, Dịch Thanh tiêu sái đến bên bàn ngồi xuống, tiếp nhận bát đũa Thanh Thanh đưa qua, lần đầu tiên trong đời tay run run, thời điểm cầm đao giết người đều vô cùng lưu loát, vì sao vào lúc này lại phát run.

      Đem bát đặt bàn, Dịch Thanh thử gắp miếng mì, nhưng vừa gắp lên liền rớt xuống, thử vài lần đều thất bại.

      Nhìn động tác của , ta nhịn được cười: "Dịch Thanh đừng gấp, từ từ được thôi."

      Nghe vậy, mặt Dịch Thanh có chút đỏ, công chúa vậy, chẳng khác nào tham ăn, gấp gáp nên mới gắp được.

      Thấy mặt đỏ, ta giống như phát cái gì đó mới mẻ, liền trêu ghẹo : "Dịch Thanh, mặt ngươi đỏ chót kìa." Thanh rất , chỉ có người cùng bàn mới nghe được.

      Trong nháy mắt, mặt Dịch Thanh đỏ hơn, cầm đũa mãi biết phải làm sao, nhấc lên cũng buông xuống, muốn buông đũa ăn nữa.

      "Ha ha! Thôi, tiếp tục ăn thôi, nếu nguội mất, nguội ngon."

      Thấy thế, Dịch Thanh lại cuối cùng ăn mì, ăn xong đũa, có loại cảm giác mà chưa trải nghiệm bung tỏa tràn ngập, tuy phải là ngon nhất, nhưng mà tư vị rất ấm áp, giống như công chúa , chủ quán dồn hết công sức vào món ăn này.

      Từ đầu đến cuối, Đồng Vũ đều vùi đầu trong bát ăn mì, giống hoàng tỷ , hương vị làm cho người ta thoải mái.

      Nhưng mà, trong lúc bọn họ thoải maíu ăn mì, sóng ngầm trong triều cũng bắt đầu khởi động.

      "Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách trước mắt là phải tìm phò mã cho công chúa, các vị hoàng đế của Huyễn Tích mười tám tuổi có hoàng nữ hoàng tử, mà công chúa năm nay hai mươi hai, mà cả thị quân cũng có, vo luận thế nào tại cũng phải tìm phò mã."

      Tin tức, hoàng thất trưởng công chúa phục hồi lan đến tai các đại thần trong triều, phản ứng của các nàng là phải làm cho nữ hoàng vì công chúa tìm phò mã, như vậy, con trai của các nàng dưỡng ở nhà có cơ hội bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương hai mươi mốt: Triều đình nổi gió.
      Editor: Mễ Bối
      Betaer: Triêu Nhan Y Nhi


      __________________

      "Bệ hạ, thần cũng nghĩ tới chuyện phải mau chóng chọn ra Phò Mã. Từ khi đất nước được lập tới nay, huyết mạch hoàng thất luôn luôn ảnh hưởng đến quốc gia sinh tồn, hưng thịnh, công chúa đến bây giờ vẫn chưa có nữ nhi, chỉ sợ tới dân chúng hiểu nhầm thành công chúa thể vì hoàng thất mà sinh hạ người thừa kế.

      Cứ như vậy, nên nghĩ cho tương lai! Nay công chúa cũng trở về, bệ hạ vừa lúc có thể mượn chuyện Phò Mã để tiêu trừ băn khoăn trong lòng dân chúng." Lý Hương Lan cũng nhân lúc có cơ hội mà .

      Hôm qua lúc ở ngự thư phòng, nàng có hướng tới nữ hoàng tấu, các nàng công chúa vốn chỉ là ngốc tử, lúc đó nữ hoàng vẫn là kêu ngày sau hãy bàn, gặp nữ hoàng như vậy cường ngạnh, nàng cũng tiện mà nhiều.

      Nhưng buổi chiều lên nghe tới tin tức công chúa phục khang truyền khắp hoàng cung, nàng liền tính toán trong lòng hướng nữ hoàng đề nghị.

      Nay đến cả Tần thái úy cũng đều mở miệng, nàng há có thể theo? vậy nữ hoàng hôm nay bác bỏ các nàng thượng tấu, nghĩ nữ hoàng cũng có khả năng hi vọng công chúa vì hoàng thất mà sinh hạ vài cái tiểu tử.

      Nếu như muốn tuyển Phò Mã, người có khả năng nhất chính là con trai nàng, còn ai đủ tư cách với ngôi vị đó đâu?

      Suy nghĩ tới đó, Lý Hương Lan liền cực kì vui vẻ, nhưng bộ dạng vẫn là kinh sợ.

      Bởi vì câu của Lý Hương Lan, triều đình liền ồn ào trận, các triều thận bên dưới đều tụm nhóm lại với nhau mà xì xào bàn luận.

      Đúng vậy, nếu công chúa thể sinh hạ hoàng tôn, nhất định rất dễ dẫn tới những chuyện hay phát nổ khắp nơi, chỉ sợ dân chúng cũng là e ngại ngốc công chúa có thể hay sinh hạ huyết mạch cho triều đình.

      Tuy công chúa muốn khang phục, nhưng cũng có nghĩa là công chúa có thể hết với dân chúng, đem ra chứng minh công chúa hết ngốc.

      Cách hay nhất cũng ban xuống dân chúng tin tức công chúa muốn tuyển Phò Mã, liền nhất định tất cả tin đồn đều bị gởi bỏ. hai ba năm sau, nếu là công chúa sinh hạ được hoàng tử, hoàng nữ, liền có người có thể uy hiếp tới xã tắc giang sơn.

      Ngồi ở long ỷ, Ngải Thi Mã nhìn xuống đám quan thận tụm nhóm mà xôn xao, liền như có như phẫn nộ.

      Này đó đám thần tử, mỗi người đều mong muốn Yên nhi của nàng tuyển Phò Mã, đơn giản chỉ là muốn đem con mình tiến cung đến bên cạnh của Yên nhi, ngày kia nếu có thể may mắn gặp được ân sủng, các nàng liền có thể bước đạp mây quan đường, hệt như diều gặp gió!

      Nhưng là, lời các nàng chính là lại có đạo ý, dân chúng chính là bộ rễ của quốc gia, nếu thể tiêu trừ lòng hoài nghi của dân, nhất định xuất rất nhiều chuyện phiền toái.

      Việc quan trọng hơn, chính là e ngại ngoại ngốc cũng thầm nhìn vào quốc gia của nàng, nếu Yên nhi vẫn là ngu ngốc bộ dạng, chừng có ngày bọn họ nhất định khỏi binh đánh chiếm, nếu có thể làm tin tức Yên nhi khang phục trí tuệ, có lẽ có thể đánh gãy ý niệm của bọn họ.

      Ai… nghĩ đến đau đầu. Trẫm vốn hứa với Yên nhi bức nàng làm chuyện gì, ít nhất ở trước ngày nàng đăng cơ mà tiêu trừ ít sóng gió mà thôi. Chỉ cần nàng khoái khoái lạc lạc là tốt rồi.

      Nhưng nhìn tới tình cảnh tại, trẫm chỉ sợ bản thân yếu hèn nuốt lời với nàng.

      "Bệ hạ?" Gặp bệ hạ im lặng, Lí Hương Lan nhịn được mở miệng , lẽ thân thể của nữ hoàng hôm nay khỏe? Nàng liền đắn đo suy nghĩ.

      "Chúng ái khanh đều cho rằng phải vì công chúa mà lập tức lập ngay Phò Mã sao?"

      Nghe tiếng, Ngải Thi Mã liền thu hồi lại suy nghĩ chính mình, ngẩng đầu nhìn quan cận thận phía dưới mà hỏi.

      "Hạ thần cho rằng lời của Thừa tướng đại nhân cùng Thái úy đại nhân rất đúng, bệ hạ cũng mau chóng vì công chúa định Phò Mã, cũng là vì công chúa được lòng dân chúng sau này, sớm để nàng vì hoàng thất hạ sinh hoàng tôn, củng cố giang sơn."

      Cả sảnh đường đầy người quỳ xuống, thanh đồng nhất, có thể là mọi người đồng tâm.

      "Bệ Hạ, lập Phò Mã, có thể vì công chúa mà cống sức giúp đỡ nàng, mà công chúa cũng có thể bắt đầu chăm chú về chuyện học hành, tiếp xúc triều chính, có thể giúp phần nào cho Bệ Hạ, công đôi việc."

      sâu liếc Lý Hương Lan cái, lại thấy mọi người như vậy đồng tâm hiệp lực thuyết phục, Ngải Thi Mã cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, nhưng là quyền lợi lựa chọn người nàng nhất định giao cho Yên nhi, dù sao cũng là hạnh phúc sau này của nàng, trẫm khống chế luôn cả hạnh phúc của Yên nhi, đây là bồi thường mười bảy năm với nàng.

      Vì thế Ngải Thi Mã thản nhiên : "Ngày mai trẫm mang công chúa vào triều, chờ công chúa tự mình ra quyết định, trẫm nhất định cho các khanh gia câu trả lời thuyết phục."

      Ngay lập tức, quần thần đều sôi trào ồn ào, để cho công chúa tự mình quyết định?

      Nghe có đáng tin, các nàng cũng chưa lần gặp qua công chúa, biết công chúa trong tình huống này như thế nào…

      Chỉ sợ công chúa vẫn giống như trước đây cự tuyệt nam nhân thị tẩm, kia công sức chả phải tan thành bọt nước sao?

      "Công chúa nàng…" Lí Hương Lan cùng Tần Di Dong đồng thời ra tiếng, các nàng trong lòng đều đánh chủ ý về con của bọn họ đều qua cái tuổi trưởng thành, sở dĩ vẫn chưa lập gia đình, cũng là vì ngày nào đó có thể tiến cung, làm bạn bên người công chúa, nếu có cơ hội có thể lên ngôi vị Phượng ỷ, kia chính là toàn bộ vinh quang của gia tộc.

      "Các khanh gia vẫn còn chuyện để khải tấu? Nếu có liền bãi triều ." Thấy hai người vẻ mặt sốt ruột nôn nóng, Ngải Thi Mã liền lạnh giọng, ý chỉ đáng lui hai vị đại thần phía kia.

      "Chúng thần vô ." Nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn của nữ hoàng, tất cả mọi người đều im miệng, dù sao cũng có ai có gan dám đắc tội nữ hoàng cả.

      "Bãi triều." Ngay sau đó tiếng dài tan triều truyền ra.

      Gặp nữ hoàng phẩy tay áo mà , quần thần đều nghiêm chỉnh mà quỳ: " Hạ thần cung đưa bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!"
      ____________

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Tranh đấu gay gắt
      Editor: Phù dung



      Đợi bóng dáng nữ hoàng hoàn toàn biến mất ở điện Thái Hòa, toàn thể chúng thần mới đứng dậy.

      “ Thừa tướng đại nhân, biết trong lòng ngài chọn được người phò mã tốt nhất chưa?” bên Tần Di Dong đến hướng về ngoài điện, bên đối với Lí Hương Lan , đồng thời cân nhắc ở đáy lòng.

      biết Lý Hương Lan chọn ai đâu? Hai con của nàng đều đến tuổi xuất giá, nhưng khẳng định là có khả năng hai đứa bị nhìn trúng, biết nàng nghĩ đem ai gả cho công chúa, nếu biết suy tính trong lòng nàng, chính mình cũng làm ra tương ứng đối sách.

      “Ha ha! Tất cả đều phải xem ý tứ của thánh thượng và công chúa, lúc này Lý mỗ cũng dám thêm lời.

      Thái úy đại nhân, như vậy trong lòng ngài chọn người thích hợp, ngại ra làm cho mọi người suy xét, nhìn xem có tư cách làm phò mã hay ?” Lý Hương Lan mỉn cười đáp lại.

      Ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, chút ứng phó này, tuyệt đối nàng kém bất luận kẻ nào. So với tại, mặc dù miệng nàng cười mà chống đỡ với mọi người.

      Kỳ dưới đáy lòng đem Tần Di Dong mắng đến cẩu huyết.

      Tần Di Dong này, chỉ sợ cũng nghĩ đem con trai nàng gả cho công chúa, cũng nhìn lại bộ dáng con nhà nàng, muốn phân tranh cùng nhà ta, đừng có nằm mơ, con nàng so với con nhà ta ngón tay cũng kém, còn muốn làm phò mã, chờ kiếp sau đầu thai lần nữa .

      “Đúng vậy, thái úy đại nhân , biết thái úy đại nhân chọn cảm nhận chọn công tử nhà ai, ra cho mội nguời cùng xem xét.” lúc dưới đáy lòng Lý Hương Lan chửi rủa Tần Di Dong, xung quanh quan viên ồn ào.

      tại những người này chú ý vấn đề chọn phò mã, ngày mai nếu công chúa đồng ý đề nghị của các nàng, bộ hộ nhất định đưa ra danh sách có thể rất dài.

      “Ha ha! Các vị đồng liêu chớ hỏi Tần mỗ, ta cũng vậy, sáng nay thời điểm tiến cung mới nghe tin công chúa khang phục, mới cả gan nhắc với bệ hạ chuyện tuyển phò mã, nghĩ đến chuyện song hỷ lâm môn, trước đó vẫn chưa nghĩ đến người cụ thể.

      Huống chi chuyện này chỉ có thể do thánh thượng và công chúa tự mình quyết định, chúng ta gì đều vô dụng.” Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Tần Di Dong .

      Cho dù nàng nghĩ đưa chính con mình xếp vào danh sách chọn người, nàng cũng có khả năng cho đàn hồ ly này, nàng mới ngốc như vậy, đó là tự chính mình gây thù!

      “Vậy đại nhân cảm thấy công tử nhà ai có khả năng nhất trở thành phò mã, chọn người xem?”

      ít quan viên phẩm giai thấp đều tò mò hỏi, các nàng nghĩ nhân cơ hội này thân cận với hai vị trọng thần đương triều, tương lai chức quan của mình cũng nhanh thăng tiến.

      “Ha ha! Ta nghĩ nam nhi có điều kiện phù hợp chỉ sợ ít, nếu muốn công tử nhà ai có khả năng nhất, là công tử nhà thừa tướng.

      Mọi người đều biết công tử nhà thừa tướng cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, tài nghệ là nhất đẳng, huống chi tướng mạo ở Lan thành này cũng la số số hai.”

      Tần Di Dong đổi sắc mặt , được khích lệ con Lý Hương Lan, mục đích chính là làm cho mọi người đem lực chú ý đều tập trung đến người thừa tướng, đến lúc đó có bao nhiêu người chú ý đến nàng, đem tư vinh nhà nàng cũng cho đối thủ cạnh tranh xa lánh.

      Chiêu này nàng để ý tưởng là khen ngợi con của thừa tướng, thực tế là nàng lấy lui để tiến, vì chính mình giảm bớt địch thủ, hư vinh của nàng có thể càng nhiều cơ hội.

      “Đúng vậy, tiểu thần cũng nghe thấy phố đồn đại, rằng trong Lan thành này, trừ bỏ vài vị hoàng tử trong hoàng cung, có thể công tử phủ thừa tướng diện mạo đẹp nhất.” vị quan viên thân thể mập mạp nhân cơ hội nịnh hót.

      Bất quá, cái đầu của nàng sử dụng được tốt lắm, nhìn ra ở trước mắt nàng thừa tướng và thái úy mặt ngoài phi thường hòa hợp, thực ra là tranh đấu gay gắt, ngươi sống ta chết.

      Vào loại thời điểm này quan viên thông minh tại đây đều lựa chọn bảo trì im lặng, bo bo giữ mình, vừa nịnh nọt, cũng tùy ý hạ thấp địa vị hai người các nàng.

      “Ha ha! Đại nhân cũng biết điều này là đồn đại, khi như vậy, đại nhân cần gì phải tin là ? Ngô nhi giống như tài giỏi phố .

      Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, chính là học được bình thường nung đúc tình cảm sâu đậm chỉ đủ dùng, cũng có như thái úy đại nhân mọi thứ đạt đến trình đọ tinh thông.”

      Vung y bào cách tao nhã, Lý Hương Lan cất bước lớn về hướng cửa đại điện, ý cười mặt ràng là như vậy, ngụ ý xác thực là tướng mạo Văn Phinh xuất chúng, căn bản nàng cần phủ nhận.

      Xác thực, nàng dám , nhưng Văn Phinh của nàng tuyệt đối vĩ đại, ngay cả vài hoàng tử trong cung cũng so cùng được.

      Chính là Tần Di Dong cũng đáng giận, đem Văn Phinh của nàng ra, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích! khi như vậy, nàng làm sao có thể nhượng bộ, con trai của nàng chính là so với của Tần Di Dong mạnh hơn!

      ít quan viên nghĩ nịnh bợ Lý Hương Lan nhanh chóng theo ra điện Thái Hòa, tính ở đường ra cung tiếp tục cùng đại quan chuyện.

      Mà còn lại Tần Di Dong làm bộ vội vàng cùng vài quan viên bên cạnh chuyện, tạm thời thoát thân ra, kì thực là muốn cùng Lý Hương Lan ra cung.

      Hừ! Cho dù Lý Văn Phinh tướng mạo thực xuất chúng, cũng phải xem công chúa có nhìn tới hay , còn phải xem quan viên đề tên cùng đề cử, ngươi nghĩ con mình lớn nhất cũng nhất định có thể thuận lợi tiến cung.

      Cứ như vậy, quan viên đương triều chia làm hai nhóm lớn trước sau ra cửa cung, phái la thừa tướng, phái là thái úy, hai người các nàng lời từ biệt liền đều trở về nhà, đều chờ ngày mai công chúa ra quyết định như thế nào.

      Ngải Thi Mã trở ra điện Thái Hòa, người liền bước đến Ngọc Lam Điện, bước vào nơi nàng từng cùng người trong lòng ngày đêm làm bạn, lòng của nàng lại trào ra chua xót.

      Ngữ Lam a, nhóm thần tử này lại buộc Yên nhi thú phò mã, giống như lúc trước tiên đế buộc ta chiêu thị quân tiến cung, ngươi ta nên làm sao bây giờ.

      Có phải cũng nên giống tiên đế bức ta như vậy hay , buộc Yên nhi thú người mình thích tiến cung?

      Đối với ngươi muốn Yên nhi rập khuôn theo bước của ta, ta chỉ hy vọng nàng có thể cùng người nàng ở cùng chỗ, cho dù là ai, cho dù có bao nhiêu, đều phải là người nàng thích mới tốt.

      Còn có, ta có nhiều nhiều lời muốn cùng ngươi, ngươi biết Yên nhi của chúng ta lúc có thông minh bao nhiêu, nàng chút cũng ngốc, lúc trước ngươi nên như vậy, được bao lâu chúng ta có thể ẵm tôn tử rồi.

      Nhìn cái cây quen thuộc, đáy lòng Ngãi Thi Mã tưởng niệm loại tình cảm ngày càng đậm này.

      Nơi này là nơi cất chứa kỷ niệm của hai người, cho nên mới cho duy trì nơi này, bằng , lúc trước ở thời điểm Tần Ngữ Lam qua đời, địa phương này liền hoang phế. Tuy tất cả giống nhau như trước kia, chỉ tiếc là cảnh còn người mất.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :