1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng không dễ làm - Thiên Đinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Dạo Chơi (2)
      Editor: Triêu Nhan Nhi


      Dọc theo đường , nữ hoàng nhiệt tình hướng Thanh Thanh giới thiệu các cung điện tại đây, nơi này là Thanh Hà cung, nơi đó là Hoa dương điện, được chốc lát, Ngải Thi Mã dừng cước bộ, chỉ vào tòa đại điện rộng rãi, : "Yên nhi, bên kia là điện Thái Hòa, là nơi để ta cùng với triều thần thương nghị quốc ."

      "Nga." Nhìn cái đền tượng trưng cho quyền lực tối cao, ta chỉ là thản nhiên 'nga' tiếng, bởi vì đối với cái triều chính này, ta chút cũng cảm thấy hứng thú.

      "Ha ha! Yên nhi, chúng ta qua Ngự hoa viên xem chút ." Thấy Thanh Thanh phản ứng, Ngải Thi Mã biết nàng thích cùng hoàng quyền có quan hệ, vì vậy liền chỉ chỉ Ngự hoa viên ở phía trước.

      "Uh, hảo." Nghe nàng muốn Ngự hoa viên, ta nháy mắt lại hưng trí lên.

      Trước kia, lúc xem kịch cung đình, đều nghe bên trong Ngự hoa viên phong cảnh tuyệt đẹp mê người, các phi tần có thể cùng hoàng thượng du lãm ngự hoa đó chính là vinh dự, biết ngự hoa viên ở nơi này cảnh sắc như thế nào.

      Gặp Thanh Thanh nháy mắt liền khôi phục tinh thần phấn chấn, Ngải Thi Mã khỏi ôn nhu nở nụ cười.

      Cảm thấy hứng thú là tốt rồi, nàng thực sợ tìm thấy thứ Thanh Thanh thích, nàng biết làm thế nào mới có thể bù đắp lại thua thiệt Thanh Thanh mười bảy năm qua.

      vào ngự hoa viên, ánh mắt của ta phút chốc liền bị nơi này hấp dẫn sâu, chỉ thấy các loại hoa cỏ quý hiếm đua nhau nở rộ, màu hồng, vàng, tím, xanh cái gỉ cũng có, có thể là muôn hồng nghìn tía, phồn hoa mảnh, đằng kia gốc cây ngô đồng Pháp, cùng cây hợp hoan vùng Australia, chúng trải dài khắp các góc hoa viên, khiến cho sắc thái xinh đẹp của hoa viên nhiều thêm phần tĩnh lặng, điều chỉnh sắc thái cân bằng.

      Bây giờ còn là đầu thu, đợi đến thời điểm cuối thu, dạo chơi trong hoa viên nhìn lá rụng, hẳn là rất thú vị .

      "Này, trả lại cho ta, được lấy đồ của ta." tới phía trước, cách đó xa truyền đến tiếng đùa giỡn, theo thanh mà đoán, hẳn còn là tiểu hài tử.

      Ha ha! biết là đứa nhà ai, cư nhiên lại ở trong cung làm ầm ĩ, đây là kích thích trí tò mò của ta nha, nghĩ nghĩ, ta iền quyết định tiến lên nhìn xem chút.

      Xuyên qua bụi cây trước mắt, cách ta xa ở cái đình lí, có bốn nam tử đùa giỡn, , hẳn chỉ có ba nam tử, vì trong đó có tiểu tử phấn nộn hoạt bát, thoạt nhìn chỉ mới tám, chín tuổi, thanh vừa rồi hẳn là của vọng lại.

      "Thước Thanh ca ca, ngươi mau trả khăn tay lại cho ta, ngươi nếu đưa, ta sinh khí." Tiểu tử kia hé ra khuôn mặt nhắn, bên muốn cướp lại khăn tay tay Thước Thanh bên căm giận .

      "Đồng Vũ đệ đệ tính sinh khí như thế nào a? Muốn lột da hay ăn thịt chúng ta đây?" Nam tử bên cạnh Thước Thanh , còn Thước Thanh vẫn như cũ giơ cao khăn tay tay, làm cho tiểu tử kia muốn cướp, lại với tới.

      "Hừ! Ta chỉ muốn lột da các ngươi, ăn thịt các ngươi, mà còn muốn uống máu các ngươi." Thấy lấy lại được, tiểu tử kia lập tức thu tay lại, đứng im chỗ, .

      "Oa! Tử Nhạc ca ca sợ nha, bây giờ, đệ đệ cho ca xem khăn tay này là ở đâu, ca ca Thước Thanh ca ca trả lại khăn tay cho đệ, miễn cho ca phải chịu khổ da thịt, ngươi thấy thế nào?" Tử Nhạc biểu tình kinh sợ, cố ý trêu đùa tiểu tử kia.

      "Hừ! tại muốn sợ, nhưng chậm." Tiểu tử hai tay chống nạnh, đầu uốn éo, hề để ý đến mọi người ở phía sau.

      "Phốc, ha ha ha....." Nhìn tiểu tử kia bộ dáng đáng , ta nhịn được cười ra tiếng, cười nhạo cử chỉ kiêu ngạo.

      "Ai? Ở nơi nào? Còn mau ra đây." Phát có người tránh ở bên nghe lén, lập tức quát lớn, thanh so với lúc nãy mãnh liệt hơn.

      Mắt thấy chính mình bị phát , ta thoải mái hướng về phía trước, đến cái đình chỗ mọi người.

      Nhìn tình cảnh trước mắt, nữ hoàng câu cũng , chính là vẫn như cũ đứng bên bụi cây, mà Thanh Thanh vừa rồi cũng chỉ lo nhìn bọn trêu đùa, hoàn toàn quên mất nàng (NTM) cũng đứng đây cùng với nàng (TT) nha.

      Ngải Thi Mã cho rằng, nếu để Yên nhi cùng bọn đệ đệ chậm rãi quen thuộc, chừng đối với Yên nhi có lợi, cho nên, nàng nghĩ cứ ngư vậy đứng ở mặt sau bụi cây, lặng lẽ quan sát là được.

      "Ngươi là người nào? Cư nhiên dám lén lút nghe bọn ta chuyện, ngươi có biết nơi thâm cung cấm viện nữ tử thể vào?" Tử Nhạc răn dạy , đối với thân phận của nữ tử đột nhiên xuất này rất nghi hoặc.

      Đúng nga, nơi này lấy nữ tử vi tôn, bên trong hoàng cung đều là quân phi hoàng tử, nữ tử tự nhiên thể vào, như vậy tổn hại đến danh dự của bọn họ.

      Nhưng tại sao người ở Ngọc Lam điện của ta tất cả đều là nữ tử? Chẳng lẽ bọn họ sợ ảnh hưởng đến hoàng tử sao?

      Haizzz! Xã hội này nam nữ điên đảo thực hảo loạn a.

      "Vì sao trả lời bổn hoàng tử? Ngươi tưởng ta dám trị tội ngươi?" Tử Nhạc thấy người tới trả lời, chính là đứng chỗ giương mắt nhìn mình, khỏi có chút phẫn nộ.

      "Nga, ta là...." thanh tức giận làm cho ta hồi tỉnh lại, mở miệng trả lời .

      Nhưng là, ta lại biết nên trả lời thế nào, ta chỉ biết nữ hoàng gọi ta là Yên nhi, nhưng mà tên đầy đủ gọi là gì? Tóm lại thể với bọn họ tên ta là Ngải Thanh Thanh hay Yên nhi.

      Đúng rồi! Ta biết phải giới thiệu mình thế nào rồi.

      Hai mắt mở ra, khóe miệng câu lên, trưng ra bộ mặt tươi cười sáng lạn, : "Chư vị đệ đệ, các ngươi hảo, ta là hoàng tỷ của các ngươi."

      "Hoàng tỷ?!" Ba cái hoàng tỷ cùng vị nam tử biết tên kkia đồng loạt kinh ngạc, hai mắt khỏi trừng lớn.

      "Ngươi gạt người, hoàng tỷ chưa từng bước ra khỏi Ngọc Lam cung, hơn nữa nàng bất luận thế nào cũng cùng người khác chuyện." Tiểu tử kia lớn tiếng bác bỏ.

      Theo biết, hoàng tỷ sau mười bảy năm trước si ngốc, liền hề bước ra khỏi Ngọc Lam cung, cũng mở miệng chuyện , cũng biết hoàng tỷ là người như thế nào.

      Người trước mắt lại dám khằn định mình là Huyễn Tích vương triều trưởng công chúa, cũng biết, lời của nàng ai tin tưởng a, ngay cả là tiểu hài tử còn tin, chi đến người khác.

      "Cung nữ lớn mật, cư nhiên dám xưng mình là Huyễn Tích quốc công chúa, ngươi có biết tội." Thước Thanh phản ứng đầu tiên .

      Tuy rằng chưa từng gặp qua hoàng tỷ, nhưng quy củ trong cung bọn họ đều biết, bình thường nếu có người dám đối với hoàng tỷ bất kính, mẫu hoàng nghiêm trị tha.

      "Ách, tứ đệ Thước Thanh, ngũ đệ Tử Nhạc, lục đệ Đồng Vũ, ta sai đâu." tốt, lúc cùng với nữ hoàng ta nhớ lời nàng , liền biết cái tiểu tử lùn lùn kia gọi Đồng Vũ.

      Vừa nghe nữ tử trước mặt ra tên của bọn họ, bốn người liền trợn tròn mắt, nghĩ tới nữ nhân này là người điên, người trong cung ai biết tên hoàng tử, duy chỉ có nàng là dám gọi thẳng tên bọn , xem ra, nàng chính là muốn sống nữa.

      "Ha ha! Thước Thanh, Tử Nhạc, Đồng Vũ, nàng là hoàng tỷ của các ngươi." Nhìn thấy nếu mình ra mặt, Yên nhi bị cho là mạo danh người hoàng thất, Ngải Thi Mã nhanh chóng xuất .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: gặp lại
      Editor: Mễ Bối
      Betaer : Nhan Nhi tiền bối




      Thấy nữ hoàng đích thân tới,bốn người chạy nhanh tiến lên quỳ xuống đất thỉnh an,căn bản kịp suy nghĩ lời ban nãy của nữ hoàng là ý gì

      ‘Hoàng nhi Văn Sắc gặp qua mẫu hoàng bệ hạ.’

      ‘Tốt lắm,đều đứng lên . Mau lại đây, hảo hảo nhìn xem hoàng tỷ của các ngươi.

      Ngải Thi Mã cười vang ,thân thủ nâng đám người quỳ mặt đất lên.

      ‘Hoàng tỷ? Nàng là hoàng tỷ sao?’

      Nghe vậy,Đồng Vũ khỏi giật mình bật thốt ra lời,mấy người còn lại đều là bộ dạng vẻ mặt kinh ngạc,bọn họ quả nghĩ tới cái vị hoàng tỷ mười bảy năm chưa từng lộ diện nay lại đột ngột xuất ,đứng trước mặt họ.

      Nhìn biểu tình của bọn họ,ta chính là sáng sủa vui vẻ cười : ‘Ha ha,bọn đệ cũng tin tưởng ta là hoàng tỷ của các đệ ?’

      Nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nữ tử trước mắt,bọn đều xấu hổ cúi đầu.

      là rất dọa người a! Vừa rồi thái độ bọn cũng phải là bình thường ác liệt,lại dám dùng ngôn từ độc miệng với cái người lần đầu gặp mặt,mà nàng lại là người thừa kế tương lai cho ngôi vị hoàng đế,nếu nàng nghiêm khắc truy cứu bọn nhất định thoát khỏi tội đại nghịch bất đạo!

      A! thể tưởng tượng được bọn họ còn có thể lộ ra vẻ mặt thẹn thùng,vừa rồi bộ dạng tương đương hung mãnh,lúc này lại đồng nhất vẻ mặt dịu ngoan.

      Bất quá,bộ dạng đúng là soái mĩ, nghĩ tới đám người này lại trông rất đẹp mắt. Nhớ lại lúc ta còn ở thế kỉ hai mươi mốt,sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng gặp qua ai dễ nhìn,lại còn có thể nhìn ở chỗ gần như thế này, quá mắt!

      Nhìn xem vị Tứ đệ Thước Thanh của ta,ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần,phảng phất như tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ tì vết. Làn da trắng nõn nà đầy sức sống sáng bóng, người chính là tìm thấy dấu vết xấu nào,nhưng vẻ mặt lạnh lẽo cũng đủ để người ngoài cách xa vạn dặm.

      Chỉ thấy ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm, mặt lại có chút biểu tình nào,cả người tản ra hơi thở lạnh lùng,khiến cho ta dù cách ba thước vẫn có thể cảm giác được khí lạnh truyền đến,xem ra chính là đệ nhất băng mĩ nhân.

      Ngũ đệ Tử Nhạc dung mạo tuy như Thước Thanh lạnh lùng tuyệt mỹ,nhưng lại là đệ nhất mĩ nam tử. Mặc dù cúi đầu,nhưng có thể cảm thấy thiếu niên rực rỡ như mặt trời,điểm này có thể từ hơi thở người phát ra mà đoán.

      Tiểu đệ Đồng Vũ tuy là bộ dạng chưa trưởng thành,nhưng nhìn dung nhan tại của cũng khó đoán về sau trở thành cái phong hoa tuyệt đại mĩ nhân. Nhìn xem cặp mắt xếch to tròn,ngập nước,chỉ cần cái liếc mắt cũng có thể khiến người ta khó lòng quên.

      Còn có mặt biểu tình sinh động vô cùng đáng ,làm cho ta quả ngứa ngáy muốn tiến lên đem chà đạp tàn phá phen.

      Về phần cái người khác lạ kia, người tỏa ra khí chất thư sinh nho nhã,liền cho ta cảm giác đầu tiên là ôn nhuận như nước,hơn nữa từ đầu đến cuối cũng nhiều lời dù chỉ câu,hẳn là người hướng nội,ít .

      Cảm giác được có ánh mắt dừng lại người,Lý Văn Sắc nhịn được ngẩng đầu lên,lại cùng ánh mắt của Thanh Thanh hẹn mà gặp.

      Thấy chính mình dò xét bị người khác phát ,ta chỉ nhàng cười,gật đầu với .

      Đông đông.

      Nhìn đến vẻ mặt tươi cười của Thanh Thanh,Lý Văn Sắc nhanh chóng thu hồi tầm mắt,lại tự nghe thấy chính mình tim đập nhanh hơn bình thường.
      Chẳng qua là cái cười bình thường mà thôi, vì sao lại trở nên khẩn trương?

      Thấy bọn họ như vậy câu nệ,ta liền nhanh chóng tới tiểu nãi bao phía trước ngồi xổm xuống,thử theo ở đây đánh vỡ loại khí tĩnh.
      ‘Đồng Vũ đệ đệ,có thể cho hoàng tỷ ngươi biết khối khăn tay này là từ đâu đến? Hoàng tỷ chính là thực thích nó.’ Ta vuốt đầu ,ôn nhu cười .

      ‘Ách,hoàng tỷ.. này..’ Mắt thấy chính mình bị hoàng tỷ hỏi,tiểu nãi bao cảm thấy có chút khó khăn.

      Nếu mà ra,nàng như vậy thực dọa người,huống chi vừa rồi nàng còn bị bọn khi dễ,nếu như vậy kết quả khẳng định tiện cho bọn . Còn nếu ,liền ý là tôn trọng hoàng tỷ,nàng nếu chính là nữ hoàng tương lai,phụ phi lại dặn vô luận như thế nào cũng được đối với hoàng tỷ bất kính.

      ‘Ha ha, bằng làm hoảng tỷ nghĩ sai ? Nếu hoàng tỷ đoán sai,hoàng tỷ liền theo ý ngươi bắt tay theo Thước Thanh ca ca đến nơi phải về đến. Còn nếu hoàng tỷ đoán đúng rồi,ngươi liền tự chính mình về đến. Ngươi cảm thấy như thế nào?’ Thấy bộ dạng khó xử,ta ràng chủ động thay bày ra mưu kế.

      Hảo trí tuệ nữ nhân! Cư nhiên lại nghĩ đến như vậy quái chiêu. Kỳ bọn vài người có thể phát nơi nó phát ra,nhưng bọn cứ tưởng có thể ép lục hoàng tử chính mồm thừa nhận,mà lục hoàng tử chính là ra,mục đích muốn bọn được tiện nghi.

      Nàng nếu như đoán sai,chỉ cần câu của nàng,tứ hoàng tử khẳng định giao khăn tay ra. Nàng nếu như đoán đúng,kia tứ hoàng tử làm sao lại biết xấu hổ mà tiếp tục cầm lên khối khăn tay? Vô luận như thế nào,nàng đều giúp lục hoàng tử cái mạng,nàng chính là tất thắng thua. Như vậy trí tuệ,nàng là cái người ngốc si choáng váng mất tích trưởng công chúa mà thế gian đồn thổi?

      Nghe thấy Thanh Thanh ý tứ trong lời ,Văn Sắc khỏi hoài nghi.
      ‘Ách..’ Đồng Vũ nhíu nhíu hai mi,liền trầm mặc .

      sợ hoàng tỷ đoán đúng,lại càng sợ nàng đoán sai! Đoán đúng liền ở đây nhiều người, quả thực có thể đòi lại khăn tay.

      Còn nếu đoán sai,tuy là có thể đòi lại khăn tay nhưng mẫu hoàng lại ở bên cạnh nhìn liền có thể hay cho rằng thương tổn hoàng tỷ?

      Mọi người đều hoàng tỷ là cái ngốc tử,nàng làm sao có thể nghĩ tới khối khăn tay từ đâu đến?

      ‘Đệ đệ tất ngầm đồng ý,vậy làm cho hoàng tỷ đoán sai xem?’
      Tiếp theo,ta liền ghé vào lỗ tai ,dùng lượng chỉ mỗi có thể nghe:’ Này khối khăn tay là do vị tiểu thư ấy đưa cho đệ,hơn nữa vị tiểu thư này cùng đệ đệ quan hệ phi thường tốt.

      xong ta liền hỏi :’Ân? Hoàng tỷ đoán đúng rồi sao?’


      Thấy Thanh Thanh vừa rồi liên tục động tác,hơn nữa ở mặt Đồng Vũ biểu tình,đám người đều là bộ dạng kinh ngạc mở to hai mắt,ngay cả ở bên mặt lạnh Thước Thanh cũng nhịn được mà lắp bắp kinh hãi.


      Ở chỗ cho những người khác nghe được đồng thời làm cho Đồng Vũ nghĩ bị người khác nghe biết,nàng tuyệt nhiên có thể đoán được kết quả,có thể suy nghĩ chu toàn như vậy,người như vậy như thế nào lại là ngốc tử? ràng chính là thông minh tuyệt đỉnh!


      Nan Bất Thành nhiều năm như vậy nàng đối với người ngoài xưng ngốc tử,kì thực là nhân cơ hội giấu tài,toàn thân chứa đựng vạn trí tuệ? Còn nếu ở nơi đó,nàng đúng là si ngốc. Kia chỉ có thể nàng là cái người thần kì,có thể ở nhất tịch trong lúc đó lĩnh hội được hơn mười cái học thức.


      ‘Hoàng.. tỷ.. đoán đúng rồi…’ Sửng sốt nửa ngày,Đồng Vũ mới từ trong lời của Thanh Thanh phản ứng lại. khỏi thầm bội phục hoàng tỷ nàng,còn có xem qua khăn tay liền biết đó là thứ Hinh Linh đưa cho .


      ‘Ha ha! Yên nhi lợi hại.’ Ngải Thi Mã lúc này nhịn được nữa liền cất tiếng cười to,nàng hôm nay rất vui vẻ, nghĩ tới Yên nhi của nàng lại có thể thông minh như vậy!


      Nàng sống hơn bốn mươi năm,chính là liếc mắt cái liền có thể nhìn ra đó là đồ của nữ tử,chắc là cùng Đồng Vũ có quan hệ rất gần như Lâm Vũ Hinh đưa cho Đồng Vũ làm vật đính ước.

      Yên nhi của nàng lại có khả năng có thể phát đoán trúng là đồ của nữ tử đưa cho Đồng Vũ cái gì,nàng rất là vui mừng. Xem ra tương lai nàng có thể yên tâm mà đem giang sơn giao lại cho Yên nhi.

      Trong thời tiết gió mưa bão bùng nên chương sau hơi chậm nha m.n

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Cái gọi là gia đình
      Editor: Triêu Nhan Nhi



      Nghe vậy ta lập tức đứng lên, mặt mũi khỏi đỏ bừng, thực tế, đoán được đây là khăn tay nữ tử đưa cho Đồng Vũ cũng khó.

      Theo ta thấy, thể trạng của ba người bọn họ cung giống như nữ tôn quốc trong truyền thuyết, mảnh mai yếu đuối, công việc hằng ngày là se chỉ luồn kim, may áo cho thê chủ, để thê chủ an tâm xuất môn làm ăn, còn bọn họ ở nhà lo liệu hết thảy, để thê chủ mình vì chuyện hậu viên mà ưu phiền, làm việc giống như bà chủ.

      Nhìn khí chất ba người, sợ là bọn họ ai cũng có sở trường riêng, phải việc gì cũng dựa vào thê chủ.

      Xem ra thế giới này cũng tệ lắm, mặc dù là lấy nữ tử vi tôn, nhưng nữ tử cũng phải cần phải khỏe mạnh tráng kiện, ở bên ngoài mưu sinh.

      Cũng như phu quân của các nàng có thể theo hiệp trợ, giảm bớt các nàng gánh nặng.

      Nghĩ đến, nam tử mà mảnh mai nhu nhược, động chút liền khóc sướt mướt, nước mắt lưng tròng, ngày ấy ta xuyên qua đến đây chi bằng lấy đá đập đầu chết cho rồi.

      Ngô~, nếu mà mỗi ngày đều có nam tử vây quanh quấn quýt, ta chỉ sợ chịu nổi, trốn mất, làm cho bọn họ tìm ra ta.




      Thước Thanh ca ca, ngươi cũng nên trả lại khăn tay cho ta."

      Đồng Vũ ngẩng cao đầu, cao ngạo đến trước mặt Thước Thanh, bừng bừng khí thế , đồng thời ở dưới đáy lòng hừ tiếng.

      tại có mẫu hoàng cùng hoàng tỷ lnf chỗ dựa, còn sợ Thước Thanh làm gì?! Còn mau ngoan ngoãn giao ra khăn tay cho .

      Mắt thấy tiểu tử kia có người làm chỗ dựa mà đắc ý, lo lắng chút, Thước Thanh cũng gì, chính là lạnh nhạt trả lại khăn tay cho tiểu tử.

      "Ha ha ha!" Nhìn bộ dạng Đồng Vũ bĩu môi cười tít mắt, dáng vẻ đáng , ta khỏi khì cười ra tiếng.

      nam nhân lãnh ngạo vô tình, cư nhiên bị bại trong tay tiểu tử ngắn chỉ đến ngang hông , đúng là nghẹn khuất.

      Nghe thấy tiếng Thanh Thanh cười, khóe mắt Thước thanh nhịn được nổi lên tí tò mò.

      "Hoàng tỷ cười cái gì?" Nghe được tiếng cười to từ sau lưng truyền đến, tiểu nãi bao chậm rãi quay đầu, mặt mày hơi nhăn, tựa hồ rất khó hiểu.

      Lấy tay áo chà xát khóe mắt cười ra nước mắt, giọng đứt quãng: ", có gì, chỉ là hoàng tỷ cảm thấy, cảm thấy đệ thực đáng ."

      ***************

      Nghe vậy, mặt tiểu nãi bao bỗng nhiên đỏ lên, đồng thời dưới đáy lòng oán thầm: 'Hoàng tỷ cũng thực là, cho dù là ta đáng , cũng cần phải khoa trương như vậy nha, nơi này nhiều người như vậy, làm cho người ta ngượng ngùng'

      "Ha ha! tỷ mà, đệ đệ của ta rất đáng , đời này độc nhất vô nhị." Thấy ở đằng kia mặt mày nhăn nhó, ta nhịn được tiến lên xoa xoa khuôn mặt đỏ hồng hồng.

      Ân! xúc cảm da mặt phải bình thường, mềm mềm nộn nộn, co dãn rất tốt, haizz....nam tử bọn họ da mặt đẹp, thực làm người ta ghen tỵ.

      "hoàng tỷ..." Đồng Vũ động động hòng muốn tránh thoát bàn tay kia ở mặt mình làm loạn, nhưng mà có động đến như thế nào đều tránh thoát, chỉ có thể phát ra vài tiếng hừ hừ, thanh lộ vẻ bất mãn cùng thẹn thùng.

      Biết muốn phản kháng, ta lưu luyến thu hồi tay.

      "Đồng Vũ đệ đệ, ngươi có biết lịch sử văn hóa của Huyễn Tích vương triều ?"

      cam lòng, tiểu bạch thỏ đến tay còn phải thả , ta quyết định tạo ít cơ hội bấu víu tình thân, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận ăn đậu hũ của .

      Hắc hắc! nghĩ tới, nguyên lai ta cũng gian trá như vậy.

      "Ân?" Đồng Vũ hoang mang : "Đồng Vũ biết ít chuyện xưa phố, hoàng tỷ hỏi cái này làm chi?"

      "Bởi vì hoàng tỷ muốn đệ cho tỷ biết tình của Huyễn Tích vương triều, ngoài mặt, hoàng tỷ cái gì cũng biết."

      Yên nhi đáng thương , đều do lỗi của mẫu hoàng ta, ngày đó ngươi rơi xuống nước , nếu mẫu hoàng có thể gạt hết công việc chạy sang Ngọc Lam cung nhìn cái, Lệ thị quân cũng thể muq chuộc ngự y, khiến thể chữa bệnh cho con, ta có lỗi với con suốt mười bảy năm qua, mà, Ngữ Lam cũng vì thế mà rời bỏ ta.

      Nghe nàng nơi, Ngải Thi Mã ở bên vụng trộm áy náy.

      Lý Văn Sắc trong lòng chợt nổi lên gợn sóng, nàng...sống như thế nào trong mười bảy năm qua.

      Ha ha! hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Vì vị công chúa mới gặp lần đầu mà tâm dao động? Lắc đầu, nhịn được cười khổ.



      Hoàng tỷ...nghe Thanh Thanh , Đồng Vũ vốn vui sướng chợt khỏi mắt phiếm lệ quang, bọn có thể tưởng tượng được mười baảy năm qua, nàng sống trong thế giới độc thê lương.

      Tuy rrằng gương mặt lãnh khốc có biến hóa gì nhiều, nhưng khóe mắt Thước Thanh cũng lóe lên ánh nước.

      Nhận thấy bầu khí xung quanh, ta hoang mang giương mắt lên nhìn bốn phía.

      Má ơi! Biểu tình kia là căi gì? Nữ hoàng mặt là tự trách cùng áy náy, băng sơn mỹ nhân kia có gì biến hóa, cái kia ôn nhuận công tử vùi đầu cúi thấp, ta thấy được biểu cảm của .

      A! Ta như thế nào lại quên mất, vị công chúa kia 17 năm cũng chưa từng ra khỏi Ngọc Lam cung, lời vừa rồi của ta phải làm bọn họ khổ sở sao? là ta có lỗi a.

      Vì muốn bọn họ gạt qua chuyện đau buồn, ta liền mở miệng đề nghị: "Mẫu hoàng, đêm nay người nhà chúng ta cùng nhau dùng bữa ."

      Hoàng cung này phải lớn bình thường, vừa lúc nãy dạo với nữ hoàng cũng mất hết hơn canh giờ, giờ ngẫm lại ta cũng thấy có điểm đói bụng.



      Lời vừa ra, Thước Thanh, Tử Nhạc, Đồng Vũ đều ngây ngẩn cả người, bởi vì chỉ khi lễ tết, bọn họ mới có thể cùng nhau ăn cơm, vì nữ hoàng đa số đều bận xử lí chính vụ, mỗi bữa cơm, bọn họ đều ở trong tẩm cung chính mình dùng, chưa bao giờ cùng các huynh đệ cùng nhau dùng cơm.

      Thanh Thanh vừa lời người nhà kia, khỏi làm cho tâm bọn họ nổi lên dao động.

      Ngải Thi Mã cũng thất thần lâu, lâu rồi, nàng chưa nghe đến từ gia đình, ở trong trí nhớ của nàng, đó là chuyện lâu lắm rồi, lâu đến mức, nàng cũng quên mất.

      Khi đó, nàng nghĩ cùng Ngữ Lam sống chung nhà, vui vẻ hạnh phúc cả đời, nhưng là, Ngữ Lam rời bỏ nàng mà , nữ nhi trở nên si ngốc, hai từ "gia đình" kia liền vỡ vụn thành mảnh , còn tồn tại...




      Nhà sao? cùng phụ thân chưa bao giờ được hưởng ấm áp từ gia đình, cũng chưa từng được mẫu thân coi trọng, đối với mẫu thân, bọn họ chỉ như người ngoài, hay là , ngay cả người ngoài cũng bằng, bởi vì nếu là người ngoài, nàng ít nhất cũng mở miệng cười đối đãi, mà với bọn họ, nàng chỉ dùng mắt lạnh mà nhìn, chưa từng có tia hòa nhã ôn nhu ~ ha ha, buồn cười.

      Bất giác, khóe miệng Lý Văn Sắc tràn ra tia cười khổ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương mười bảy: Kế hoạch xuất cung.
      Editor : Mễ Bối
      Betaer: Nhan Nhi




      "Mẫu hoàng? thể sao?" Thấy nữ hoàng lâu đưa ra câu trả lời thuyết phục, ta nhịn được cất tiếng hỏi.

      Chớ phải nơi này cho phép nam nữ ngồi cùng bàn ăn cơm sao? Kia khỏi cũng quá chủ nghĩa nữ quyền.

      Cho dù nữ tử có vẻ tôn quý, nhưng cũng đến mức cướp đoạt quyền được ăn cơm bàn của nam tử a! Bọn họ cùng với người khác chia xẻ thê chủ của mình cũng đủ đáng thương.

      Sau hồi trầm mặc, nữ hoàng liền theo câu hỏi của Thanh Thanh phục hồi lại chính mình tinh thần,nàng có chút kích động : '‘Ân? Hảo, đêm nay người nhà chúng ta cùng dùng bữa.’'

      Nghe vậy, Đồng Vũ đôi mắt có chút vui sướng lóe sáng, ràng có chút hưng phấn cùng chờ mong.

      Bọn quả lâu cùng mẫu hoàng dùng bữa, lần gần đây nhất lại là năm trước tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng.

      Thước Thanh đôi mắt cũng khẽ sáng sáng, Văn Sắc bộ dạng chính là che dấu được hâm mộ cùng đơn.

      Nghe thấy nàng trả lời,ta rốt cuộc cũng nhàng thở ra, hoàn hảo có xảy ra nàng cứng rắn muốn phá quy định.

      Đồng thời ở trong lòng ta trộm vui vẻ phen, hắc hắc! Bước đầu tiên kế hoạch tác chiến của ta thành công.

      Mới đầu nhìn vẻ mặt có chút bất đồng của ba vị đệ đệ giống như những gì bản thân tưởng tượng, có chút ý tứ.

      Nhưng nhìn đến biểu tình mặt của vị công tử kia, ta trong mắt như vậy đơn cùng hâm mộ là từ đâu đến.

      "Bệ hạ, canh giờ còn sớm,nghĩ phụ thân ở nhà lo lắng, Văn Sắc xin cáo lui trước."

      Gặp chính mình có được đãi ngộ tất yếu ở trong này, Lý Văn Sắc khom người hướng nữ hoàng chào từ biệt.

      "Tốt lắm. Ngươi hãy trở về ,đừng làm cho thừa tướng lo lắng thêm." Nữ hoàng hòa ái .

      Nhìn thấy thời gian xác thực còn sớm, ba vị hoàng tử liền giữ lại bạn chí cốt trong cung ở lại thêm nữa.

      Bọn họ xem như quen biết trong khoảng thời gian ngắn, biết kì thực hề nghĩ tới người trong nhà lo lắng, đặc biệt phải là thừa tướng lo lắng.

      Lý Văn Sắc lấy lại tinh thần ở trước mặt mọi người bước , rời khỏi ngự hoa viên trở về chốn lạnh lùng như phủ thừa tướng.

      Ở gió kia phất qua, vạt áo theo gió bay , chỉ để lại cho mọi người đạo tiêu sái bóng lưng.

      Ở tịch dương ánh sáng buổi chiều chiếu xuống, nhiều điểm ánh sáng theo thân hình xuyên qua, phản quang màu vàng lung linh, hơn nữa cùng với khung cảnh hai bên đường,mĩ lệ như bức họa cuộn tròn.

      Chính là vì cái gì mà từ bóng dáng kia lại khiến ta cảm thấy như vậy đơn đến thê lương?

      "Bệ hạ, nô tài nghe nhóm công chúa khang phục tin tức, cố ý vì bệ hạ, công chúa cùng các hoàng tử mà chuẩn bị tiệc chúc mừng buổi tối. Thỉnh bệ hạ,công chúa và các vị hoàng tử thân chinh di giá đến Ngọc Lam điện."

      Lúc này,ngự phòng quản tiến lên bẩm báo,đánh gãy Thanh Thanh suy nghĩ.


      "Ha ha như thế rất tốt! Miễn cho trẫm lại tự thân phân phó,khanh gia suy nghĩ rất chu đáo a."

      Nghe người tới bẩm báo, Ngãi Thi Mã mỉm cười , nghĩ đến quần thần này là tri kỉ.

      "Đây là phận nô tài nên làm." Lưu Cũng Phương khiêm tốn,cung kính .


      làm ngự phòng quản hơn hai mươi năm, nữ hoàng chưa từng khiến bọn họ cảm thấy nửa phần ủy khuất.

      Thân là nô tài,tài cán vì chủ tử mà cống hiến hết mình, chính là vinh quang của bọn .

      "Hảo,bọn ,chúng ta dùng bữa,đừng lãng phí tâm ý của nhóm sư phó."

      Ngãi Thi Mã sang sảng cười liền bước trước đến Ngọc Lam điện.

      Thấy nữ hoàng rồi, ta liền bước theo lên, còn quên thúc giục với đám đệ đệ phía sau.

      May mắn thời điểm trở về là đường tắt, rất nhanh liền về tới tẩm cung của ta, nếu là vừa rồi chọn theo đường vòng Du cung, ta phỏng chừng bị đói chết.


      __ ______ __

      Tịch gian.

      Nhìn bàn phi thường phong phú đại tiệc, ta liền bụng kêu lớn.hưng phấn, vốn định là nhào tới ăn nhiều nhưng liếc thấy ba vị đệ đệ phi thường câu nệ, bộ dạng nhã nhặn thanh tú, ta buồn bực dám làm ra động tác quá lớn.

      Nhưng nếu theo bọn họ ăn như vậy,ta khẳng định bản thân khó chịu mà chết mất. Nghĩ nghĩ, ta liền đứng lên hướng cái bát của mỗi người để vào miếng thịt bò lớn.

      "Ha ha! Bọn đệ ăn nhiều thịt bò chút, thịt này đối với thân thể rất tốt." Ta mỉm cười với bọn họ , kỳ thực là ta muốn khiến bản thân có thể thoải mái ăn nhiều.

      "Mẫu hoàng cũng ăn nhiều chút." Ta đối nữ hoàng cũng gắp miếng.

      "Ân,Yên nhi cũng ăn ." Nữ hoàng ôn nhu cười, ánh mắt nhìn Thanh Thanh dịu dàng đến độ có thể chảy ra nước.

      Nàng hôm nay là vui,ông trời cư nhiên trả lại cho nàng như vậy hiếu thảo nữ nhi, nàng cảm thấy rất vui mừng.

      Thước Thanh ba người nhìn thịt bò trong bát,liền như vậy nháy mắt thất thần,này lại là lần đầu bọn được người khác gắp đồ ăn cho.

      "Bọn đệ đệ,các ngươi phải theo ý ta ăn hết thịt bò, được để đồ ăn thừa."

      Dứt lời,ta liền cúi đầu chuyên tâm đối phó thịt bò bên trong bát, ở trong bát giở ra trận chiến sét đánh nuốt đồ ăn.

      "Hoàng tỷ?" Nhìn hoàng tỷ đối diện phát ra thanh lách cách rung động,Đồng Vũ nhịn được khẽ kêu tiếng , vẫn là lần đầu nhìn thấy có người ăn cơm …hào sảng..

      "A? Có việc gì sao?" Nghe vậy ta ngẩng đầu nhìn tiểu nãi bao phía đối diện, có chút nghi hoặc gọi ta làm gì.

      ", có việc gì." Nhìn người nọ khóe miệng dính ba hột cơm, tiểu nãi bao có chút run rẩy,vốn dĩ định nhắc nàng chú ý lễ tiết ăn cơm nhưng lời liền muốn nuốt về bụng.

      Thấy như vậy bộ dạng, ta có chút hoang mang nhìn người ngồi phía bên phải vẻ mặt vui sướng của Thước Thanh, muốn từ bọn họ ánh mắt tìm ra đáp án.

      Cảm giác được ánh mắt của hoàng tỷ quét qua, Thước Thanh cùng Tử Nhạc đều dừng lại hoạt động,nhìn đến bộ dạng hoàng tỷ của bọn họ, mặt nhịn được muốn co rút.

      Nhìn bọn họ phản ứng ta buồn bực, lẽ nhìn ta như khủng long quí hiếm,bọn họ liền trưng ra vẻ mặt như vậy?

      "Yên nhi, lau khóe miệng." Nhìn tình hình của mấy đứa trước mắt, nữ hoàng nhịn được nhắc nhở Thanh Thanh vấn đề của nàng.

      "A?" Nghe thấy nữ hoàng trong lời ,ta vô ý thức sờ sờ khóe miệng.

      "Ha ha chú ý." Sờ đến hạt cơm,ta rốt cuộc hiểu vì sao bọn họ bày ra biểu tình khó coi như vậy, ta chỉ xấu hổ cười cười.

      Nhìn Thanh Thanh ngây ngô cười, nữ hoàng ôn nhu cười sao, còn lại ba người kia bộ dáng khóe miệng nhịn được mà chuột rút, vì hoàng tỷ của bọn cười rất khờ.

      Ta đột nhiên nhớ đến kế hoạch thành công từng bước của mình.

      Vì thế ta đối với cái vị ngồi ở vị trí chính giữa nữ hoàng : "Mẫu hoàng,Yên nhi nghĩ bản thân muốn xuất cung xem,tự mình cảm thụ chút phong tục dân tộc,muốn hiểu biết cuộc sống của dân chúng hơn."

      Nghe thấy Thanh Thanh như vậy,tất cả mọi người giật mình hướng đến nàng nhìn.

      "Yên nhi muốn hiểu biết tập tục của dân tộc?"Nữ hoàng dẫn đầu suy nghĩ mở miệng .

      "Uh, Yên nhi muốn tìm hiểu cuộc sống quốc gia của chính mình rốt cuộc là bộ dạng như thế nào,phồn vinh hay ? Nông dân có được cơm no áo ấm?Thương hộ kinh doanh là như thế nào? Quan dân ở chung có hài hòa hay ?Tiểu hài tử có được học?Những việc này nếu chỉ dựa vào giảng thuật quả đáng tin,chỉ có thể dựa vào chính mình trải nghiệm mới biết được tột cùng là như thế nào."

      Ta ra ý tưởng sớm nghĩ tốt của mình.

      Nghe vậy,mọi người đều muốn chấn kinh.

      Của nàng nữ nhi, bọn họ hoàng tỷ ý tứ trong lời , chứa như vậy đạo lý khắc sâu, bọn họ thân là hoàng tử, từ nhận lấy giáo dục tốt nhưng chưa hề nghĩ tới bản thân tự mình trải nghiệm, muốn đích thân mình nhìn rồi cảm thụ, thượng thư , phu tử , vì sao lại nghĩ mọi điều đều có thể là ?

      "Nhưng là..mẫu hoàng lo lắng ngươi khi xuất cung."

      Gặp nữ nhi đạo lý, Ngãi Thi Mã cũng nghĩ bản thân phản đối bản thân xuất cung.

      Khả năng lo lắng chính là Yên nhi của nàng vừa mới trở về hoàn hảo, vạn nhất sau khi rời khỏi cung gặp cái gì may mắn, làm sao bây giờ?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương mười tám: Ra cung (Thượng)
      Editor: Mễ Bối
      Betaer: Triêu Nhan Nhi


      _________

      "Mẫu hoàng cần lo lắng, chúng ta có thể mặc trang phục của dân chúng bình thường, người khác liền biết thân phận của chúng ta, hơn nữa mẫu hoàng còn có thể phái người theo, phụ trách bảo hộ an toàn của chúng ta."

      Trông thấy nữ hoàng có vẻ là từ chối việc ta ra cung, ta liền chuẩn bị lí do tốt để thoát khỏi những chuyện may.

      "Các ngươi?"

      Nhận thấy mấu chốt trong lời của Thanh Thanh, Ngãi Thi Mã nghi hoặc hỏi, nàng biết Thanh Thanh tính cùng ai ra cung.

      "Uh, ta cùng lục đệ , nhân tiện để cho lục đệ giảng giải cho ta những gì chứng kiến và nghe thấy ở đường , vừa rồi lục đệ cũng muốn đáp ứng ta rồi."

      "Ta khi nào đáp ứng với hoàng tỷ?"

      Nghe thấy ý tứ trong lời của Thanh Thanh, Đồng Vũ khỏi nghiêng đầu nhíu mày, như thế nào lại thể nhớ ra bản thân đáp ứng với hoàng tỷ cái gì?

      "Lục đệ cho ngươi chơi xấu a, vừa rồi ở ngự hoa viên, ta kêu ngươi ta nghe chút nếu , ngươi lúc đó chính là có ý từ chối ta." Gặp tiểu tử kia có ý muốn phủ định câu của ta, ta liền mạnh mẽ thốt.

      Nghe thấy nàng , Tử Nhạc cùng Thước Thanh liền dừng ngay động tác ăn cơm giữa trung, nhớ ra lúc ấy Đồng Vũ cũng gật đầu đồng ý, hoàng tỷ của bọn họ liền như vậy nắm chắc lí do!

      "Ách…. Hoàng tỷ.. Vừa rồi ta xác thực có từ chối, nhưng lại đồng ý a!" Đồng Vũ khóe miệng có chút run rẩy.

      " đồng ý lại tỏ vẻ đáp ứng, chớ phải ngươi ngay cả như thế nào diễn tả từ chối cũng biết làm?"

      Hắc hắc, những lời này thốt ra ngươi mà đáp ứng ta ta liền phải Ngãi Thanh Thanh!

      Lời này vừa ra, chiếc đũa tay Thước Thanh và Tử Nhạc suýt nữa liền rơi xuống đất, cái này là lần đầu bọn được nghe tới đồng ý chính là đồng ý, là chưa có ai trước sau đều có thể chặn đường người khác, hoàng tỷ của bọn quá cường hãn rồi!

      Tuy rằng tuổi còn nhưng bản thân quý vì là hoàng tử, dù gì cũng là tiểu nhi tử được đương kim nữ hoàng thích nhất, làm sao ngay cả việc biểu đạt vẻ đồng tình như thế nào cũng biết, đây chính là vũ nhục trí tuệ của !

      Nhăn mặt, Đồng Vũ căm giận : "Đệ đồng ý . phải chỉ là ra cung thôi sao?"

      "Hảo! Đây là ngươi chính miệng đáp ứng ta nha!"

      Ha ha! Tiểu nãi bao rốt cục cũng mắc câu, là thiên tùy nhân nguyện a.

      "Tốt lắm. Mẫu hoàng sáng mai kêu người qua đây hầu các ngươi. Còn nữa các ngươi sau khi xuất cung nhất định phải chú ý, đừng mãi ham chơi mà về muộn là được."

      Thấy bọn họ rốt cục xong. Ngải Thi Mã mới ra tiếng , Thanh Thanh có thể suy nghĩ chu đáo, khiến nàng cũng bớt lo lắng.

      "Ân. Mẫu hoàng an tâm, Yên nhi hiểu được." Hướng tới nữ hoàng cười ngọt ngào cái, ta liền tiếp tục cúi đầu đối phó đồ ăn ngon của mình, đồng thời trộm vui vẻ phen ở dưới đáy lòng.

      Nhìn thấy Thanh Thanh bộ dạng dào dạt ý tự đắc, bọn họ có chút hoài nghi nàng rốt cuộc có còn ngốc nữa hay ? hoàn toàn vẻ tốt lắm?

      Vì cái gì lại cảm giác nàng có xuất vấn đề gì nhưng bộ dạng chính là còn muốn hơn bọn hai chữ gian trá?

      Nhưng bọn họ tựa hồ quên từ khi Thanh Thanh xuất , bọn họ lại đem nàng thành đứa trẻ nhược trí, mà luôn luôn cùng nàng đấu trí?!

      Liên hoan xong, Ngải Thi Mã liền trở về làm chính vụ, hôm nay nàng lại có thể dành hơn nửa thời gian là giành cho Thanh Thanh, nhìn công vụ chồng chất liền cho phép bản thân lại được nhàn nhã.

      Ba vị đệ đệ của Thanh Thanh cũng luân phiên nhau trở về tẩm cung.

      Bất quá lúc khi ở của điện bọn họ đều muốn phải rời , bữa cơm lần này là lần đầu từ trước đến nay có tư vị nhất của bọn , giống ngày xưa như vậy tĩnh mịch câu nệ.

      Đêm khuya, nằm giường thoải mái, nhưng ta lại thể giống như hồi ban ngày mà ngủ thoải mái, bên ngoài phi thường yên lặng, khiến cho suy nghĩ của ta liền như vậy bay xa.

      biết muội muội thế nào, phát ra trễ như vậy mà ta còn trở về, nàng khẳng định rất sốt ruột.

      Có thể hay chạy báo quan? Ba mẹ nếu nhận được tin tức, biết thành bộ dạng gì đây?

      Nếu có vụ thí tỷ đoạt quyền cái kia công chúa rốt cuộc nơi nào? Là nhập vào thân xác ta ở tại sao?

      Nếu nàng ngu ngốc như vậy, làm sao có thể ở thế kỉ hai mươi mốt mà sống qua ngày đây? Nếu ba mẹ xem nàng thành ta, yên lành lại biến thành người ngu đột ngột, bọn họ làm sao chịu nổi đây? Có thể hay cảm thấy tuyệt vọng?

      Mà ta còn quan tâm vấn đề, nếu ta nghĩ được biện pháp từ hòn đá lớn kia làm ra nhiều hòn đá khác ta có thể trở về hay ?

      Mấy vấn đề này luôn xuất trong đầu của ta, quấy nhiễu ta tài nào ngủ được, lâu, đợi khi các tế bào trong não ta mệt rã rời, ta mới có thể nhắm mắt ngủ .

      Mà ta lại biết rằng có hồi gió từ xa đánh úp tới.

      "Công chúa, Lục hoàng tử cùng bệ hạ phái thị vệ tới, ở đại sảnh chờ gặp người."
      Sáng sớm hôm sau, ta liền bị thanh đáng ghét này lôi dậy.

      "Đáng ghét! biết ta tối qua bị mất ngủ sao? cần kêu ta, ta ngủ tiếp."
      Quay người lại đối mặt với bức tường bên trong, ta kéo chăn qua mông rồi đầu trùm lên.

      Sau đó ta liền tiếp tục ngủ vù vù.
      Gặp công chúa căn bản có ý tứ rời giường, Hương Tuyết đành khom lừng lui ra ngoài, tới đại sảnh hồi báo hoàng tử.

      "Hoàng tử, công chúa lúc này ngủ. Nô tì kêu nàng cũng dậy.’'

      Hương Tuyết cung kính .

      Tuy nữ tử thân phận cao hơn nam tử, nhưng ý này chỉ đến những người có thân phận ngang nhau mà thôi. Đồng Vũ thân là hoàng tử, cư nhiên là cao quý hơn đám nô tì yếu ớt như các nàng.

      "Đều trễ như vậy mà còn ngủ? Qủa là con heo lười. Ta tự mình kêu nàng." xong, Đồng Vũ liền lắc mình chạy , để lại những người khác đồng bộ dạng kinh ngạc.

      Đẩy ra cửa đại môn, tiểu tư kia nhanh nhẹn bước tới trước giường của Thanh Thanh.

      "Hoàng tỷ, ngươi nếu còn rời giường, chúng ta liền thể xuất cung, thái dương đều phải xuống núi."

      điệu cao thấp nhưng có thể đảm bảo người giường có thể nghe thấy.

      thực tế quả muốn ra cung xem, bởi vì chưa bao giờ được ra ngoài.
      Ngày hôm qua nghe hoàng tỷ , nhận ra có rất nhiều điều cần phải tự mắt chứng kiến độ xác thực. Nghĩ nếu hoàng tỷ đứng lên ra ngoài cũng thể xem được cái gì. Kinh thành quả đâu.

      Ra cung? Thái dương xuống núi? Nghe thấy tiểu nãi bao thanh, ta liền ngồi bật dậy. Trời ạ! Ta thế nào lại đem chuyện này quên ? Ta chính là muốn xuất cung tìm tòi bí mật, thái dương nếu muốn xuống núi ta tìm cái khỉ khô gì?
      Đầu nhanh chóng hướng ra ngoài nhìn chút, may mắn là còn sớm, tiểu gia hỏa này lại dám đem ta hù dọa, đáng ghét rồi.

      Thu được ánh nhìn khinh thường của người nào đó, Đồng Vũ trực tiếp nhìn, liền đem thân mình chuyển hướng ra bên ngoài, sau đó khoan thoai .

      "Hoàng tỷ vẫn là nhanh lên chút, nếu chậm Đồng Vũ liền thể ra ngoài, bởi vì bằng hữu của đệ mỗi ngày buổi trưa đều tìm đến để du ngoạn, hơn nữa bên ngoài còn có thị vệ của mẫu hoàng phái tới đứng chờ."

      Nếu như như vậy mà Thanh Thanh còn đứng lên cần lo lắng chuyện xuất cung nữa.

      Nghe như vậy, ta liền nhanh chóng xoay người bước xuống giường.

      Hôm qua ta chính là hướng nữ hoàng ban chỉ cho phép ra ngoài, nắm chặt thời gian để quả lãng phí, lần sau ra cung cũng biết đợi đến khi nào.

      Lấy tốc độ nhanh nhất chưa bao giờ xuất để mặc bộ quần áo được chuẩn bị tốt, khiến cung nữ phải chạy tới giúp nàng rửa sạch mặt nhanh, kêu các nàng làm giúp ta kiểu tóc tùy tiện đơn giản, sau đó ta liền lôi kéo Đồng Vũ chạy tới tiền thính.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :