1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng không dễ làm - Thiên Đinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Mẫu nữ gặp lại

      Edior: Tiểu Nhan Nhan





      "Hồi bệ hạ, lời thần đều là . Buổi trưa hôm nay, thần ngự phong an bài hàng hóa của công chúa, sau khi trở về liền gặp chúng thị nữ vây quanh công chúa, thần sợ các nàng quấy nhiễu công chúa, lúc ấy liền trách cứ các nàng, chúng thị nữ các nàng là vì công chúa mở miệng chuyện, nhất thời cao hứng mới mất quy củ. Thần vì xác định lời của các nàng mà xem xét tình hình thực tế, tự mình đến chuyện với công chúa, kết quả chứng thực công chúa thực mở miệng chuyện."


      Phương Như Mai đem câu chuyện từ đầu đến đuôi nhất thanh nhị sở cho nữ hoàng nghe, chỉ sợ nữ hoàng nghe , kia bả vai của nàng tái nhợt


      "Vậy lúc ngươi hỏi Yên nhi, nàng là cái gì." Ngải Thi Mã hai mắt lóe sáng, bức thiết truy vấn


      "Bệ hạ thứ tội, thần dọc đường chỉ nhớ phải đem tin tức cho bệ hạ, công chúa cụ thể qua cái gì, thần nhớ ràng. Bất quá mặc kệ thần hỏi cái gì, công chúa đều có thể đối đáp trôi chảy." Phương Như Mai chi tiết trả lời xong liền có chút hoảng sợ cúi đầu.


      "Vô luận ngươi cái gì đều có thể đối đáp trôi chảy, kia Yên nhi....chẳng phải khôi phục bình thường." Ngải Thi Mã tâm tình tốt lắm, liền tự động xem việc nàng quên mất lời Yên nhi .


      "Uh, công chúa rốt cuộc tốt lắm, hơn nữa, từ sau khi công chúa sinh bệnh có cho mời sư phó giảng dạy việc học, nay khôi phục liền có thể giống như người trưởng thành bình thường, thể đây là cái kỳ tích, làm cho người ta vui mừng a." Phương Như Mai ở bên kích động .


      có dạy qua học thức, trí lực của Ngữ Yên cũng chỉ như những đứa trẻ năm tuổi, lần khôi phục này liền khôi phục cả năng lực mà tuổi thực có, xác thực là điều thần kỳ.


      "Ha ha! Khanh gia mau theo ta trở về nhìn xem." Nghĩ nghĩ, Ngải Thi Mã tâm tình tốt lên rất nhiều, ngay cả xưng hô cũng tự giác sửa từ trẫm thành ta.


      Dứt lời, Ngải Thi Mã dẫn đầu ra ngự thư phòng, dọc theo đường , cước bộ của nàng bay nhanh, hận chính mình thể lập tức bay đến Ngọc Lam điện, xem xem Ngữ Yên tại tột cùng là như thế nào.


      Ngữ Lam, ngươi có nghe ? Các nàng Yên nhi có thể chuyện, ông trời thực mở mắt, làm cho Ngữ Yên khôi phục bình thường, ngươi cao hứng ?


      Vừa , Ngải Thi Mã nhịn được ở dưới đáy lòng đối với người "ở xa phía trời mà ".


      Vội vàng đến Ngọc Lam điện, nhìn chung quanh vòng, phát ngoại trừ thị nữ ở ngoài, căn bản thấy Ngữ Yên bóng dáng, Ngải Thi Mã khỏi có tia mất mát.


      "Công chúa đâu? Nàng ở đâu ni?" Nàng hỏi thị nữ ở bên cạnh hỏi.


      "Bẩm bệ hạ, công chúa trở về phòng ngủ." Thị nữ cung kính đáp


      Nghe vậy, Ngải Thi Mã liền tính công chúa tẩm phòng, , chưa được mấy bước nàng liền dừng lại, đối với Phương Như Mai : "Như Mai, ngươi cần theo ta, ta mình là được, ta nghĩ muốn cùng nàng tâm , còn có, ngươi xuống thuận tiện phân phó, bất luận kẻ nào cũng được quấy nhiễu hai nương hai người chúng ta chuyện." Dứt lời mới xoay người hướng U Ngữ cư đến.


      "Như Mai hiểu được." Phương Như Mai quỳ gối thi lễ , chờ hình bóng nữ hoàng vào nội thất xong, liền tự động đứng ở ngoài cửa làm người canh cửa nhân.


      Bệ hạ rốt cục gặp thủ vân khai gặp nguyệt sáng tỏ, xem ra, ông trời vẫn là có mắt, nghe được lời các nàng cầu nguyện, nàng thực vui vẻ thay bệ hạ.


      Đẩy cửa phòng ra, Ngải Thi Mã khinh chân vào, Ánh mắt đảo quanh phòng, tìm kiếm bóng dáng nữ nhi.


      Nàng bức thiết muốn nhìn chút Yên nhi của nàng tại ra sao, tại làm cái gì, cuối cùng, tầm mắt nàng dừng lại ở giá sách nhuyễn tháp, liền nhìn thấy bóng dáng người nàng muốn tìm.


      "Yên nhi." Sợ kinh hách đến người nhuyễn tháp, nàng giọng kêu.


      Lúc này Thanh Thanh bởi vì tình suy tính quá mệt mỏi, nằm nằm liền ngủ thiếp , nghe được tiếng kêu của nữ hoàng.


      Thấy người nhuyễn tháp để ý đến nàng, Ngải Thi Mã áp chế trong lòng cảm giác mất mác, từ từ đến, cúi đầu nhìn xuống người ngủ.


      Nhìn Yên nhi say ngủ gương mặt, giống như đứa trẻ tinh thuần, làm cho nàng thể tin rằng Yên nhi khôi.phục khỏe mạnh.


      "Yên nhi, tỉnh tỉnh." Nàng lại thử kêu lần, thanh vẫn như cũ rất , như sợ quấy nhiễu đến người nghỉ ngơi.


      "Ôi ôi....hòn đá rốt cục ở đâu vậy, sao tìm mãi vẫn thấy, ta nhớ là nó ở bên cạnh dòng suối nha, như thế nào lại tìm thấy." Trở lại rừng trúc, ta ở xung quanh chỗ tìm thấy hòn đá quanh quẩn, nhưng mặc kệ ta tìm ra sao, vẫn thấy nó, trong lòng hảo lo lắng a.



      Ta nghĩ muốn về nhà, ta cần ở nơi này, ta muốn trở lại gặp người thân của ta.


      Tìm suốt nửa ngày vẫn thấy bóng dáng hòn đá, ta nhụt chí ngồi vào tảng đại thạch, bốn phía im lặng làm cho ta cảm thấy bầu khí hảo thê lương.


      Vì cái gì lại dẫn ta đến địa phương này? ta thích nơi này, nơi này có người nhà của ta, nghĩ nghĩ ta nhịn được khóc.


      "Yên nhi." Trong khí truyền đến tiếng gọi, thanh hảo mềm .


      "Yên nhi, tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa." Nhìn thấy ta trong giấc mơ rơi nước mắt, Ngải Thi Mã xoay người lắc lắc cánh tay của Thanh Thanh, nàng thực lo lắng, nàng biết Yên nhi của nàng mơ thấy cảnh đáng sợ gì


      "Ân?" Có cảm giác có người lay ta, ta theo giấc mơ chậm rãi tỉnh dậy, chậm rãi mở to mắt, theo tầm mắt mơ hồ, ta thấy có người mặc long bào màu vàng đứng bên cạnh tháp, theo long bào nhìn đường hướng lên, cuối cùng, đem ánh mắt dừng gương mặt của nàng, nghĩ tới, chủ nhân long bào là cái nữ tử, , hẳn phải gọi là phụ nhân.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Tình mẫu tử sâu nặng

      Editor: Tố Y

      Betaer : Nhan tiểu thư





      ______ ______ ___

      Tuy rằng làn da hề có nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra bà là người sống rất nhiều năm.


      Bởi vì, từ người của bà phát ra cao quý đẹp đẽ thể che lấp được, đó là hơi thở phải trải qua rất nhiều tôi luyện mới có thể có được. Nhưng mà, lúc này vẻ mặt bà lại mơ hồ hàm chứa trong đó chút lo lắng cùng bất an.


      Ánh mắt của nàng dời xuống, tầm mắt chạm đến long bào người bà ấy, suy nghĩ trong đầu liền chậm chạp, vẫn suy nghĩ mãi từ “long bào” này.


      Nàng yên lặng lặp lại vài lần dưới đáy lòng, nhưng nàng vẫn nghĩ ra từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.


      “Yên nhi, con tỉnh rồi sao?” Người ở đỉnh đầu lại ôn nhu mở miệng hỏi.


      Yên nhi? Đây là gọi nàng sao? Nàng ràng là kêu Thanh Thanh mà. Mơ màng chớp mắt mấy cái, nàng có chút hờn giận nhíu mày. Nàng thích người khác gọi sai tên nàng.


      Nhưng mà, thanh này cùng với giọng nàng nghe được ở trong mơ giống nhau, khác biệt là, trong thanh lúc này có thêm vài phần chờ mong, vừa rồi cũng là gọi nàng sao?


      “Yên nhi, ta là mẫu hoàng của con.” Ngải Thi Mã có chút vội vàng kêu lên, phản ứng bây giờ của Thanh Thanh khiến kích động cùng chờ mong trong lòng bà giảm hơn phân nửa.


      Mẫu hoàng? Nàng ở trong đầu bắt được từ mấu chốt trong lời của bà. Mẫu hoàng? Long bào? Hơn nữa nếu nàng là công chúa như trong lời , bà ấy phải là mẹ ruột của công chúa sao?


      Trời của ta ơi! Hãy với nàng đây phải là , mẹ ruột của nàng ấy nếu tới gặp nàng, nàng phải rất nhanh bị lộ sao, cần nhanh như vậy đưa nàng gặp diêm vương, nàng sao lại có kết thúc bi thảm như vậy.


      “Yên nhi, lúc nãy sao con lại khóc? Là mơ thấy chuyện gì đáng sợ sao?” Thấy Thanh Thanh có phản ứng gì, Ngải Thi Mã khẩn trương hỏi, bà thực lo lắng Thanh Thanh có phải bị sợ hãi hay , hoàn toàn quên mất điều trọng yếu là xác thực Thanh Thanh có phải mở miệng chuyện được .


      Vừa rồi? Nghe thấy lời của bà, nàng hồi tưởng lại mình vừa rồi ở trong mơ trở lại rừng trúc, tìm thế nào cũng tìm thấy tảng đá khiến nàng xuyên qua, nàng thể trở về được.


      “Ô……” Nghĩ như vậy, nàng liền nhịn được mà khóc


      “Yên nhi ngoan, khóc khóc.”Thấy nữ nhi đột nhiên khóc, Ngải Thi Mã thân là nữ hoàng lại chạy nhanh đến nhuyễn tháp bên cạnh ngồi xuống, vỗ Thanh Thanh an ủi .


      “Oa……” Nhìn thấy bà đối với mình ôn nhu như vậy, nàng khóc càng mãnh liệt hơn. Nghĩ đến chính mình từ nay về sau tại địa phương quen thuộc này sống mình, ngay cả người bạn để chuyện cũng có, người như vậy sống rất thê thảm.


      khóc, Yên nhi mau đứng lên cho mẫu hoàng vừa rồi mơ thấy cái gì, có mẫu hoàng ở đây, Yên nhi cái gì cũng cần phải sợ.” Ngải Thi Mã xong liền đỡ thân thể Thanh Thanh nằm đứng lên.


      Thấy bà an ủi mình như vậy, nàng lập tức từ nhuyễn tháp đứng lên, nhào vào trong lòng bà. Cái mũi sụt sịt, thân thể cũng run lên, nàng nức nở đứt quãng : “Ân…… ta nghĩ ~ về nhà.”


      “Về nhà? Nơi này phải là nhà của Yên nhi sao? cần sợ, con trở lại, trong mơ có người cho con về nhà phải ?” Ngải Thi Mã vừa , bên lại nhàng vỗ về Thanh Thanh, giúp nàng thuận khí, bà thực sợ đứa này khóc đến đau sốc hông.


      Nghe được lời của bà ấy, bi thương trong lòng nàng càng đậm hơn. trở về được, nàng cuối cùng vẫn là thể trở về. Nhưng là, lời này nàng thể với bà, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mình.


      “Yên nhi ngoan, có nương và con, chúng ta còn gì phải sợ.” “Yên nhi nghe lời, con xem con như thế nào càng khóc càng lớn, quần áo nương đều ướt đẫm, nếu lại khóc nữa còn chỗ nào cho con lau.” Từ trước ngực truyền đến cảm giác lành lạnh, làm cho Ngải Thi Mã nhịn được nhíu mày.


      Bất quá, bà phải lo lắng cho long bào người, mà là khóc lâu như vậy đối với thân thể Thanh Thanh tốt. Cảm giác nơi tiếp xúc với mặt muốn ướt đẫm, nàng rốt cuộc chậm rãi nín khóc.


      “Ân, ta khóc.” Rời cái ôm ấp áp của bà, dùng ống tay áo của mình lau lung tung mặt vài cái, nàng thanh nức nở . “Đây mới là Yên nhi ngoan của ta. Đến, với mẫu hoàng, con mơ thấy cái gì.”


      Ngải Thi Mã nắm hai tay Thanh Thanh, sau đó ôn nhu hỏi, biểu cảm mặt vô cùng ôn nhu.


      “Mẫu hoàng.”


      Trong lòng nàng còn suy nghĩ mình nên gọi bà ấy như vậy, ngoài miệng cũng tự chủ được kêu lên. “Yên nhi?!......”


      Nghe thấy Thanh Thanh gọi mẫu hoàng, hai mắt Ngải Thi Mã nhất thời xuất lệ quang. Nàng nhớ bao lâu rồi nghe thấy Yên Nhi gọi nàng như vậy, có lần là chuyện của mười bảy năm trước.


      “Yên nhi, gọi lại tiếng mẫu hoàng được ?” Dứt lời, Ngải Thi Mã chờ mong nhìn Thanh Thanh.


      Nhìn biểu tình kích động như vậy của bà, nàng biết phải làm như thế nào, nhưng nghĩ đến bà ấy còn được gặp lại nữ nhi thân sinh, đầu óc liền chịu khống chế lại gọi tiếng nữa.


      “Mẫu hoàng.”


      “Ôi chao.” Ngải Thi Mã run run giọng đáp, nghe được tiếng mẫu hoàng kia, bà suýt nữa rơi lệ.


      “Yên nhi, con biết ? Mười bảy năm qua, mẫu hoàng chưa từng thỏa mãn giống như hôm nay, mẫu hoàng rất vui vẻ.” tiếng mẫu hoàng kia của Thanh Thanh mang đến cho sinh mệnh của bà ánh sáng

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Người thừa kế ngôi vị hoàng đế

      Editor : Tố Y

      Betaer : Triêu Nhan Nhi






      “Ân?” Nàng khỏi nghi hoặc, bà vì cái gì lại như vậy.


      “Yên nhi, con nhớ sao?” Ngải Thi Mã hai mắt hơi trợn to, đáy mắt toát ra chút giật mình.


      “Yên nhi cảm thấy mình như trải qua giấc mộng dài, mọi việc cái gì cũng nhớ .” Sợ nữ đế truy cứu, nàng chỉ biết bịa ra lý do cho qua chuyện.


      Nghe nữ nhi trả lời như vậy, kinh ngạc của Ngải Thi Mã liền biến mất. Ngẫm lại cũng đúng, si ngốc mười bảy năm còn có thể khôi phục lại bình thường là chuyện dễ rồi.


      Ngược lại bà hồi tưởng về quá khứ, lát sau thở dài : “Ai! Lúc năm tuổi, con chơi đùa cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại bị phong hàn, vốn là có thể chữa trị được, nhưng những người mẫu hoàng vừa nghênh tiến vào cung lại ở sau lưng tính kế, đến nỗi phụ thân con thể nào thỉnh ngự y đến khám, bệnh phong hàn của con liền chuyển biến xấu thành sốt cao dứt, lại được trị liệu đúng lúc, sau để lại di chứng thành si ngốc. Từ đó về sau, con liền chuyện với bất kỳ ai.”


      Ngải Thi Mã tuy rằng mắt nhìn phía trước, nhưng ánh mắt có tiêu cự, mơ hồ mà trôi đến nơi xa xôi.


      Vừa nghe bà như vậy, nàng rốt cuộc hiểu được những chuyện xảy ra, khó trách đám cung nữ vừa rồi nghe thấy nàng chuyện lại giật mình như vậy.


      “Qua hai năm, phụ thân con bởi vì chấp nhận được đả kích đó, cuối cùng qua đời. Mẫu hoàng từ đó về sau liền độc sống đời, ngay cả tri kỷ để trò chuyện cùng cũng có.” Ngải Thi Mã nhịn được ra bi thương của chính mình.


      Thấy bà như thế, lòng nàng dâng lên tia đồng tình.


      thực tế, bà cũng là người đáng thương. Thời điểm còn trẻ thể gánh vác toàn bộ giang sơn, cả ngày lo liệu quốc , nhưng lại có thời gian ở cùng nguời và con , mới khiến cho bi kịch kia xảy ra.


      Nếu tại bà biết ngay cả nữ nhi của bà cùng người tung tích, biết bà có thể thừa nhận được đả kích tàn khốc này hay .


      “Tất cả đều là lỗi của ta, năm đó nếu ta bỏ ra chút thời gian đến thăm phụ nữ (phụ thân + nữ nhi) các ngươi, chuyện như vậy xảy ra, Ngữ Lam cũng ra . Yên nhi, con muốn trách trách nương , là vì nương nhất thời sơ sẩy, mới để cho con si ngốc suốt mười bảy năm, hại con còn như vậy mất tình thương của cha.”


      Đột nhiên, bà quay đầu, nhìn nàng với đôi mắt hồng hồng...


      Nhìn bà bi thống sám hối như thế, nàng thực biết trong lòng là tư vị gì. Kỳ , tất cả làm sao có thể chỉ trách mình bà được? Nữ nhi bà bình thường, người bà qua đời sớm, cũng phải tất cả đều là lỗi của bà.


      Bà chính là bận nhiều việc…chính , lại có người đỏ mắt ganh tỵ với phụ nữ (phụ thân+ nữ nhi), ngầm động thủ, khiến cho công chúa được trị liệu đúng lúc, cuối cùng để người bà mất . Huống chi qua nhiều năm như vậy, bà vẫn sống trong áy náy và tự trách, trừng phạt như vậy là đủ rồi.


      Nghĩ vậy, nàng lại khỏi thở dài dưới đáy lòng. Xem ra, nàng cũng chỉ có thể thay thế thân phận nữ nhi của bà ấy.


      “Đó phải là lỗi của mẫu hoàng, mọi việc tất cả đều chỉ là ngoài ý muốn.” Nàng an ủi .


      “Yên nhi trách nương sao?” Đôi mắt của bà đầy hơi nước, nước mắt cũng sắp trào ra khỏi hốc mắt.


      “Yên nhi trách nương, bởi vì việc này vốn phải là nương sai. Nếu muốn truy cứu, cũng chỉ có thể trách Yên nhi năm đó nhất thời ham chơi, quên phải chú ý an toàn dưới chân, mới có thể trượt chân rơi xuống nước, cuối cùng làm cho bi kịch liên tiếp nảy sinh.”


      Mặc dù cảm giác có chút lạ, nhưng nàng cũng chỉ có thể gọi nương, dù sao tại nàng cũng là Yên nhi trong miệng bà.


      “Yên nhi……” Ngải Thi Mã nghe được những lời lòng đó, rốt cục nhịn được làm cho nước mắt tràn mi, bà chỉ có thể vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt. Làm nữ hoàng, bà thể biểu mặt yếu ớt của chính mình, cho dù là ở trước mặt thân nhân cũng được.


      “Nương, người cho Yên nhi tất cả mọi chuyện được , bởi vì Yên nhi nhớ bất cứ thứ gì, ngay cả có mấy huynh đệ tỷ muội con cũng biết.” Mắt thấy bà muốn khóc nhưng lại phải nhịn xuống cho chính mình khóc, nàng chỉ thử tìm dời lực chú ý của bà, mà nàng cũng có thể từ đó biết được rất nhiều tin tức.


      “Ân, nương đều cho con.” Ngải Thi Mã gật gật đầu, tiếp theo liền hết mọi việc.


      “Yên nhi là lớn nhất, con là tỷ tỷ, ở sau con còn có năm đệ đệ. Nhị đệ con Thụy Hi và tam đệ Kì Hiên đều lập gia đình, tứ đệ Thước Thanh và ngũ đệ Tử Nhạc cũng đến tuổi lấy vợ, nương chọn cho bọn người thích hợp. Về phần lục đệ của con, bây giờ còn chưa trưởng thành, còn chưa phải tính đến."


      “Nga, con là tỷ tỷ.” nghĩ tới nàng thế nhưng là người lớn nhất, kỳ nàng còn nghĩ có ca ca, bởi vì ở cuộc sống trước đây, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có ca ca. Mặc dù có chút thất vọng, bất quá, có nhiều đệ đệ cũng rất tốt, chừng có thể gọi đến khi dễ chút.


      Hắc hắc! Nàng nhịn được cười trộm dưới đáy lòng.


      “Ha ha! tại vì nương nhưng ra hẳn là ta thay Yên nhi tìm Phò mã tốt.” Ngải Thi Mã đột nhiên đem mục tiêu nhắm ngay Thanh Thanh. Trước kia người trong thiên hạ đều biết công chúa đương triều là người ngốc, nhưng tại Yên nhi trở lại bình thường, vậy cũng nên thay nàng hảo hảo tìm Phò mã mới phải.


      “A? .” Vừa nghe lời bà , nàng liều mạng lắc đầu. đùa, tìm Phò mã cho nàng, trừ khi nàng động kinh mới chịu đáp ứng. Nàng trải qua hai mươi hai năm độc thân, tự do, nàng mới cần kết hôn đâu.


      “Vì sao lại cần? Yên nhi tương lai sớm muộn gì cũng kế thừa đại thống, tuyển Phò mã tốt cho ta thêm đứa cháu , vì hoàng thất kéo dài huyết mạch.” Ngải Thi Mã rất kinh trước phản ứng kịch liệt như thế của Thanh Thanh, đành phải tận tình khuyên bảo phen.


      “Cái gì?” Nàng có nghe nhầm , bà vừa kế thừa đại thống, nàng lạnh cả người, cẩn thận hỏi lại: “Vì sao Yên nhi kế thừa đại thống?”


      “Bởi vì con là nữ nhi duy nhất của nương, cũng là công chúa duy nhất của vương triều, phải Yên nhi kế thừa còn có thể là ai?” Ngải Thi Mã cách đương nhiên, Yên nhi của nàng thừa kế ngôi vị hoàng đế đây là chuyện có gì đáng trách.


      Nghe xong lời của bà, nàng ngoại trừ kinh ngạc mở lớn miệng thể được bất cứ điều gì.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Rung động




      Trời ơi! Đây là tin tức rung động nhất mà ta nghe được từ khi đến nơi này. Người thừa kế?! Ngọc hoàng đại đế ơi, kiếp trước có phải ta đắc tội với người, cho nên người mới đem ta đến địa phương như vậy.


      Là xã hội nữ tôn nàng còn có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng là nữ nhân, đề cao địa vị chính mình đương nhiên là tốt rồi. Nhưng là, chuyện làm nữ hoàng này vẫn nên miễn hơn, nàng tự biết mình có năng lực đó, hơn nữa nàng cũng muốn chịu cái tội đó. Tuy rằng nữ hoàng tôn quý vô cùng, nhưng lại chút gian riêng tư nào, bất luận ngươi cái gì, làm cái gì, đều có người theo dõi. Tại vị trí đó, phải đảm đương trọng trách nặng nề là cuộc sống của toàn bộ con dân, còn phải chu toàn với đám đại thần cáo già, cuộc sống như vậy làm sao có thể thoải mái khoái hoạt.


      Nghĩ đến đó, cả người nàng nhất thời bất động, đem miệng khép lại, toàn bộ thân mình cũng tự động suy sụp.


      Ngải Thi Mã thấy Thanh Thanh cả nười đều mất sinh khí, khỏi : “Yên nhi muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế sao? Nhưng là, nương già , ngày nào đó phải thoái vị, đếnlúc đó, tất nhiên phải có người đảm nhận trọng trách này, mà nương chỉ có con là con , trừ bỏ con tới thừa kế nghiệp to lớn ngoài kia, liền còn người khác.


      Nương biết, vị trí này kỳ cũng tốt như mọi người nghĩ, tuy xác thực là có thể ở vị trí cao nhất mà chỉ huy người khác, hưởng thụ quyền lợi, đem đến cho ta cảm giác về ưu việt, nhưng khổ sợ cùng chua xót phía sau có người nào có thể thấy được? Cái bọn họ nhìn chỉ là vẻ cao quý hoa lệ của ngươi, hề nhìn thấy trách nhiệm cùng áp lực mà ngươi phải gánh vác.



      Thân ngồi ở vị trí cao, thể buông tha rất nhiều thứ, bao gồm tình và tình thân, còn thể có hy vọng xa vời với tình chân chính, như vậy khi còn sống có cái hạnh phúc gì đáng nhắc tới? Nhưng là, sinh ra ở trong hoàng thất, chúng ta thể tiếp quản cơ nghiệp tổ tông truyền lại, phát triển giang sơn tốt, lấy hạnh phúc của con dân làm trọng, để cho bọn họ có được cuộc sống bình yên.”


      Ngải Thi Mã nhìn Thanh Thanh, xong ánh mắt lại phiêu xa.


      Nghe thấy lời của bà, nàng vô thức nhìn về phía bà. Bà lại nghĩ tới hoàn cảnh của chính mình rồi sao? Nhớ tới người của bà, nữ nhi của bà, thời gian nhà ba người còn hạnh phúc? Nhưng chỉ sợ nhiều nhất vẫn là những chuyện trước khi bà đăng cơ làm hoàng đế .


      Thời điểm đó, bà hẳn là còn có nhiều thời gian ở bên người . Nhưng từ sau khi trở thành nữ hoàng, bà tiếp xúc nhiều nhất có lẽ là tấu chương, chỉ sợ thời gian ở cùng người và nữ nhi cũng có. Huống chi sau này lại có rất nhiều người mới lục tục tiến cung, tất cả đều chờ bà chiếu cố, để ý đến, cũng bởi vậy mà khoảng cách giữa hai người trong lúc đó ngày càng xa, phụ thân Yên nhi cũng bởi vậy mới có thể vì cố ngoài ý muốn của nàng mà ra .


      Nghĩ đến, nữ nhi duy nhất trong lúc đó trở nên si ngốc, mà người mình phó thác cả đời, mỗi ngày lại trằn trọc với những người mới. Từng chút ân ái ngọt ngào bất tri bất giác trôi , trong lòng hỗn loạn cách nào lấy lại được cân bằng, ai oán cũng nơi để ra, cuối cùng mới có thể “hương tiêu ngọc vẫn”, còn trẻ mà kết thúc cuộc đời. thể cảm khái, đây lại là bi kịch của nhà đế vương.


      Nàng nhìn bà chăm chú, vốn muốn tìm vài lài an ủi những đau thương nàng để lộ ra trong lời . Nhưng nàng lại bi ai phát , bình thường mình có thể chuyện, nhưng lúc này lại tìm thấy lời thích hợp. Có lẽ, bởi vì nàng phải nữ nhi chân chính của bà, cho nên thể cảm động lây được.


      Cảm giác được người bên cạnh nhìn tới, Ngải Thi Mã phục hồi lại tinh thần nhìn về phía Thanh Thanh, mỉm cười : “Ha ha! Yên nhi yên tâm, nếu Yên nhi muốn, nương bức con, nương chỉ cần Yên nhi có thể sống cuộc sống vô ưu vô lo trước kia, nương dùng tất cả khả năng của mình, che chở cho con mọi chuyện bên ngoài.”


      Nhớ lại những chuyện mình trải qua, đáy lòng Ngải Thi Mã có rất nhiều cảm xúc. Từ sau khi Tề Ngữ Lam qua đời, vô luận bà ở trước linh tiền của sám hối như thế nào, cũng đổi về được Ngữ Lam ôn nhu cười với bà, bà quyết định người độc vượt qua quãng đời còn lại. Cuộc đời của bà như thế, bà làm sao có thể nhẫn tâm đoạt khoái hoạt của nữ nhi được?


      Nghe vậy, hốc mắt nàng nhịn được lại lầnn nữa ươn ướt. hoàng đế có thể buông bỏ thân phận của chính mình, đến như vậy, sao có thể khiến người cảm động, công chúa kia có thể có mẫu thân vĩ đại như vậy, nàng ấy rất hạnh phúc, mà nàng có thể may mắn, có thể thay thế thân thể ở trong thân thể này mà sống tiếp.


      “Tốt lắm, chúng ta vẫn cần phải những chuyện khiến người ta thương cảm như vậy nữa, hai mẹ con ta chuyện khác.” Ngải Thi Mã đột nhiên đề nghị .


      Xem bà chuyển biến nhanh như thế, nàng đột nhiên có chút theo kịp tiết tấu, chỉ có thể sững sờ tại chỗ mờ mịt nhìn bà.


      “Nếu nương mang con dạo xung quanh trong cung, cho con làm quen hoàn cảnh nơi này lần nữa.” Ngải Thi Mã có chút kích động . Đây vẫn là lần đầu tiên bà mang đứa dạo, tuy rằng chậm rất lâu, những đứa con của nàng đều lớn, nhưng bà rất muốn trải nghiệm chút lạc thú khi hai mẹ con ở chung.


      “Ân, hảo.” Nghĩ đến chính mình ngoại trừ Ngọc Lam điện này cũng chỉ biết đến khu rừng trúc kia, nếu sau này lấy thân phận công chúa sống tiếp ở nơi này, như vậy phải quen thuộc chút hoàn cảnh của nàng, vì thế, nàng liền gật đầu đáp ứng.


      “Tốt quá, Yên nhi trước tiên ở nơi này chờ, nương đổi quần áo, sau đó ta quay lại.” Dứt lời, Ngải Thi Mã liền hưng phấn đứng dậy mà rời .


      Nhìn bóng dáng của bà biến mất trong tầm mắt, nàng cúi đầu thở ra hồi. “Thanh Thanh cố lên! Về sau ngươi ở nơi này sống cuộc sống tốt.” Nàng vỗ mặt mình tự .


      Tỉnh ngủ đứng dậy, mới phát cảm giác hơi lạnh, vừa rồi có bà ở bên cạnh, nàng cũng chưa phát giác. Xem ra khí hậu ở nơi này lạnh hơn, nàng phải tìm quần áo để thay, nếu bị cảm lạnh. Cổ đại này cũng dễ chịu như đại, vừa chính là chén thuốc Đông y, khổ muốn chết.


      “Ngô……” Nghĩ đến hương vị đắng chát kia, nàng nhịn được mà hơi run rẩy cả người. Sau đó bước nhanh vào trong phòng tìm kiếm tủ quần áo.


      “Người tới, giúp ta tìm quần áo.” Tìm nửa ngày cũng tìm thấy tủ quần áo hoa lệ trong truyền thuyết, nàng hướng ngoài phòng hô to.


      “Công chúa, mời theo nô tỳ.” Ngay lúc nàng vừa gọi người hầu, thị nữ từ bên ngoài vội chạy vào.


      Theo sau người nàng ta, nàng tới sau bức tường trước phòng ngủ. Nàng nhịn được mà buồn bực, chỉ là quần áo còn đem giấu ở mặt sau bức tường, đặt pử bên ngoài sợ người ta trộm sao? Quần áo này chắc vô cùng đáng giá.


      Chỉ thấy nàng ta nhàng chuyển động chút sườn nến ở bên , mặt tường liền tự động biến thành hai cánh cửa mở ra hai bên. Khi nàng đảo mắt nhìn bên trong, nàng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh ngạc đến hóa đá.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Dạo chơi hoàng cung
      Editor: Tố Y
      Betaer: Tiểu Nhan





      Thần a! Xin người tha thứ cho ta có từ nào để diễn tả, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng rất rung động.

      Bởi vì gian phòng này bốn phía đều là tường, có nơi cho ánh sáng chiếu vào, cho nên công cụ chiếu sáng chính là dạ minh châu. Kích thước của nó ước chừng lớn như quả tạ chúng ta học ở giờ thể dục, nó phát ra ánh sáng chiếu đến các góc trong phòng, khiến toàn bộ mật thất sáng như ban ngày.

      Khiến cho nàng rung động chỉ có cái này. Bắt đầu từ cửa vào, quần áo dọc theo vách tường vây quanh vòng, bên trong treo đủ loại quần áo cẩm ý hoa lệ, hơn nữa đầy đủ cả bốn mùa xuân hạ thu đông.

      Trước kia ở ti vi, internet xem qua cuộc sống của các thiếu gia, tiểu thư nhà giàu có được phòng quần áo và giày riêng biệt, nhưng cùng nơi này so sánh, bọn họ cũng coi như hơn cái gì, bởi vì chút quần áo này nếu đặt ở đại đều vô cùng lỗi thời, huống chi gian mật thất này diện tích thế nhưng là hơn trăm mét vuông.

      Ở trung tâm mật thất còn chất đống mấy cái thùng, chỉ có cái trong đó là mở, còn lại đều có dán giấy niêm phong ở bên .Mà cái hòm mở ra kia, bên trong chất đầy đủ loại càng bạc ngọc khí.

      Nhìn từng thùng từng chất lên nhau ở kia, nàng lòng dám tưởng tượng vật phẩm bên trong tổng giá trị là bao nhiêu, rất có khả năng mọi thứ đều là vô giá, cho dù ở đại ta tân tân khổ khổ làm việc cả đời, cũng mua nổi thứ gì ở trong này.

      Nhìn nơi đó, ta thể thừa nhận công chúa này rất giàu có, đúng, phải vương triều này rất giàu có.

      Chỉ là vật phẩm của công chúa giá trị xa xỉ như vậy, biết cuộc sống nhân dân thế nào, có thể giống như sử sách miêu tả vương triều thịnh thế hay , nhà nhà thừa lương, mọi người đầy đủ cơm ăn áo mặc, phu hiền nữ hiếu, gia đình hài hòa mỹ mãn.

      Xem ra, ta nhất định phải tìm thời gian xuất cung chuyến, thể nghiệm dân phong dân tộc nơi này chút.

      “Công chúa, quần áo nơi này đều là bệ hạ thỉnh nhóm sư phó làm cho người, chỉ là công chúa vẫn luôn mặc quần áo tự mình thiết kế, chúng nó vẫn luôn bị đặt ở đây."

      Hương Tuyết vẫn sửa sang lại mọi thứ ở đây, nhìn đống quần áo bị đưa đến rồi lại bị đem về, Hương Tuyết vẫn cảm thấy đáng tiếc.

      "Nhưng tại tốt rồi, công chúa cuối cùng cũng muốn mặc chúng nó, chúng nó cũng có thể hoàn thành sứ mệnh.” Hương Tuyết ở bên nhịn được .

      là đáng tiếc.

      Nhưng mà xem ra nàng đoán có sai, công chúa kia quả là linh hồn xuyên qua, chỉ là vì kiện ngoài ý muốn, người liền trở nên si ngốc, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn luôn muốn quay về đại, cho nên vẫn phong cách quần áo đại giữ lại, chỉ là biết nàng ấy tại lại xuyên đến chỗ nào rồi.

      “Công chúa?” Thấy công chúa vẫn suy nghĩ xuất thần, Hương Tuyết gọi tiếng.

      “A? Nga, ta xem xem.” Nghe thấy thanh của nàng, nàng thu hồi tâm trí đến chỗ quần áo, bắt đầu lựa chọn quần áo để thay.

      tay truyền xúc cảm mềm mại của tơ lụa, khiến cho nàng biết quần áo này tính chất nhất định tầm thường. Lại nhìn hình thêu mặt, vô luận là hoa cỏ, hay là long phượng, đều rất sống động, còn thấy được đầu chỉ. Cuối cùng lại nhìn đến màu sắc, mỗi bộ màu sắc đều vô cùng xinh đẹp.

      Từ đó có thể thấy được, quần áo này đều là nhất đẳng cực phẩm. Theo nàng được biết, cổ đại thời điểm làm quần áo cao cấp cực kỳ khó khăn, chỉ là vấn đề trình tự phức tạp, hơn nữa quan trọng ở chỗ chất lượng còn muốn nó phai màu theo thời gian, công phu bỏ ra nhiều lại càng thêm nhiều.

      Nàng nằm mơ đều từng muốn có ngày mặc hoa phục cổ đại, thể nghiệm nột chút cảm giác lay động, nghĩ tới có ngày nàng được mặc lên người.

      Nhìn thấy nhiều màu sắc, hoa văn như vậy, ánh mắt nàng tìm kiếm. Chọn đến chọn , nàng cuối cùng nhìn trúng bộ váy màu tím. Ngoại bào có mẫu đơn phú quý bên , hoa lệ mà tầm thường, phần còn lại là trù y màu thiến tử thuần sắc, tại đường viền có thêu những bông cúc .

      Nàng chỉ bộ quần áo đó, : “Liền lấy nó .”

      “Hảo, Hương Tuyết thay công chúa thay quần áo.” Hương Tuyết bước nhanh tiến lên cầm quần áo lấy xuống dưới.

      Xem ra nàng ấy là cảm thấy vui vẻ thay nàng. Cầm quần áo trở lại phòng ngủ, nàng sau khi để nàng ấy ở bên ngoài, liền đem bộ quần áo người thay thế, mặc lên cái yếm trong truyền thuyết, lại mặc vào nội sam, mới để cho Hương Tuyết tiến vào thay nàng mặc quần áo.

      Nhìn nàng ấy ở người nàng xoay qua xoay lại, nàng thể tin quần áo cổ đại rất khó mặc, nàng ấy làm hồi lâu nàng mới có thể tự do. đến trước gương to, nhìn người con bên trong, đẹp đẹp , nhưng nàng vẫn thấy có chút thích hợp, nhưng lại biết cụ thể là chỗ nào có vấn đề.

      Đúng vào lúc này, truyền đến thanh hưng phấn của nữ hoàng.

      “Yên nhi, mẫu hoàng đến đây.” Ngải Thi Mã tâm trạng vô cùng tốt, người chưa tới thanh tới trước. Bà nhìn thấy quần áo Thanh Thanh lúc đó, đột nhiên dừng lại, kích động nên lời.

      “Bái kiến bệ hạ.” Gặp được bệ hạ đích thân tới, Hương Tuyết cấp nữ hoàng đại lễ cung kính.

      “Đứng lên . Yên nhi, để cho mẫu hoàng hảo hảo nhìn xem, đây vẫn là lần đầu tiên mẫu hoàng thấy ngươi mặc cung trang.” Chưa từng để ý bên cạnh có nhiều người, Ngải Thi Mã lập tức qua lôi kéo tay Thanh Thanh, cẩn thận nhìn ngắm dung nhan đoan trang của nàng.

      “Mẫu hoàng, người mau nhìn xem người con rốt cuộc là thiếu thứ gì, con vẫn cảm thấy có chút lạ.” Thấy nữ hoàng đến, nàng chạy nhanh đến để cho bà nhìn xem vấn đề ở đâu.

      “Ân, hình như là có chút vấn đề, để cho ta xem xem.” Ngải Thi Mã lui ra phía sau từng bước, sau khi tầm mắt ở người Thanh Thanh lưu chuyển vòng, bà liền biết vấn đề là ở đâu.

      “Đến, Yên nhi ngồi vào bên này, để nương chải tóc cho con.” Ngải Thi Mã mặt mày tươi cười, kéo Thanh Thanh ngồi trước gương trang điểm, lấy cây lược gỗ bàn, chải những sợi tóc của Thanh Thanh.

      Nhìn thấy động tác ôn nhu của bà qua gương đồng, lòng nàng xúc động sâu, nước mắt kìm được mà chảy đầy mặt.

      “Đến, Yên nhi nhìn xem nương chải có tốt , đây vẫn là lần đầu tiên nương chải đầu cho người khác.” Chỉ chốc lát sau, Ngải Thi Mã liền thay Thanh Thanh chải đầu tốt lắm, lòng tràn đầy vui mừng muốn nhìn thành quả của mình ra sao.

      “Ân.” Nghe thấy thanh của bà, nàng nhanh chóng thu hồi lệ ý trong mắt, nhìn vào trước gương to theo bà. Nhìn người trong gương, nàng nhịn được mà kinh ngạc, cái nữ nhân xinh đẹp kia là mình sao? Chưa từng phát mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.

      Chỉ thấy người trong gương đôi mắt sáng long lanh đầy sức sống, giống như ở trong đêm đen lóe sáng. Môi đỏ mọng điểm mà tươi bóng, tản ra ánh sáng tự nhiên. Tóc dùng châu chải thành hoa đỉnh đầu, có hai phần được kéo đến trước ngực, còn lại tự nhiên phân tán ở sau lưng. Giữa trán là là tử linh phát liên rơi xuống, trừ cái đó ra còn trang sức nào khác. Cả người thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá lại mất vẻ thanh nhã linh động.

      “Ha ha! Yên nhi của ta rất được.” Nhìn thiên hạ trước mặt, Ngải Thi Mã nhịn được khen tiếng.

      “Mẫu hoàng……” Nghe vậy, nàng khỏi thẹn thùng.

      “Hảo, , Yên nhi mau theo mẫu hoàng dạo trong cung, thế nhưng cũng sắp tới giờ dùng bữa.” Dứt lời, Ngải Thi Mã lôi kéo Thanh Thanh ra khỏi Ngọc Lam điện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :