1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ hoàng không dễ làm - Thiên Đinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tuyển Phò Mã

      Editor: Tố Y

      Betaer: Triêu Nhan Nhi




      Nữ hoàng đến ngự thư phòng, vừa vào cửa liền thấy Lý Hương Lan ở bên kia cúi đầu suy nghĩ cái gì.


      “Thừa tướng hôm nay đến đây có chuyện gì, sao lúc trước thượng triều khởi tấu, ở trước mặt các vị đại thần giải thích?” Ngải Thi Mã lên tiếng khiến Lý Hương Lan trầm tư bừng tỉnh.


      Phát nữ hoàng đến, Lý Hương Lan tới trung tâm ngự thư phòng quỳ xuống thi lễ.


      “Hồi bẩm bệ hạ, thần hôm nay tới là vì chuyện tuyển Phò mã.” Tuy rằng nàng đến tương đương sợ hãi hoàng quyền, nhưng thanh cũng kiêu ngạo siểm nịnh, bởi vậy có thể thấy được nàng ở quan trường cũng lão hồ ly rồi.


      “Ái khanh xin đứng lên. Việc Lý khanh gia tới trẫm cũng nghĩ đến, nhưng là Yên nhi nàng…..” Nữ hoàng muốn lại thôi, cố ý hết lời mình, làm cho Lý Hương Lan tự mình tiếp lời.


      “Bệ hạ, công chúa năm nay muốn hai mươi hai, nếu theo luật pháp thông thường, sớm là mẫu thân vài đứa . Công chúa tại ‘ hiểu thế ’, tuyển chọn Phò mã cũng có thể giúp công chúa để ý công việc trong cung, này cũng phải là chuyện tốt.


      Hơn nữa, tại trong triều tuy có chuyện quá lớn, nhưng bên dưới quần thần đều dị nghị, hoàng thất huyết mạch đơn bạc.


      Nếu công chúa thể sinh hạ hoàng tử, cứ thế mãi, tích tụ dao động căn bản, xuất hỗn loạn.” Đứng lên, Lý Hương Lan cẩn thận dùng từ, có chút tận tình khuyên bảo để nữ hoàng sớm ngày vì công chúa chọn lựa Phò mã.


      Nhìn thừa tướng đứng giữa ngự thư phòng, Ngải Thi Mã dưới đáy lòng tự hỏi…..


      Đúng vậy, Ngữ Yên năm nay cũng hai mươi hai, theo lý hẳn là nên kén Phò mã, kéo dài huyết mạch hoàng thất. Triều thần chỉ sợ cũng là lo lắng việc Ngữ Yên có thể hay trong vấn đề sinh dục, có thể hay đến củng cố giang sơn.


      Nhưng nếu là mặc cho các nàng bằng lời liền thay Yên nhi qua loa tuyển chọn Phò mã, vậy những kẻ mơ ước hoàng quyền tất mượn cơ hội để tiến vào, như thế chẳng phải là dẫn sói vào nhà, mất nhiều hơn được.


      Ai……Cái lão hồ ly này, thế nhưng tinh ranh. Mặc kệ như thế nào, việc này vẫn là trước ngăn lại rồi hãy sau.


      Lý Hương Lan đứng ở phía dưới bị nữ hoàng nhìn chăm chú có chút hốt hoảng, phải biết rằng nữ hoàng cũng là người khôn khéo, mà nàng trong lòng quả có tính toán, nàng hy vọng con trai lớn nhất của mình Lý Văn Phinh có thể gả cho công chúa.


      Tuy rằng công chúa là người ngốc, nhưng dù sao cũng là người duy nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế, ai cũng đều muốn ba này nơi hương mô mô.


      Văn Phinh nếu có thể được nữ hoàng lựa chọn, tương lai có thể trở thành Đế hậu, vậy địa vị của nàng cũng có thể được đảm bảo.


      “Chuyện này chờ thêm thời gian nữa rồi sau, xem công chúa nàng nghĩ như thế nào.” lâu sau, Ngải Thi Mã mới mở miệng .


      Để cho công chúa tự mình quyết định, kia phải là diễn thôi thôi sao. Mấy năm nay Quải Loan Nhi đề cập đến bao nhiêu lần rồi, công chúa căn bản có lẽ biết tuyển Phò mã là cái gì, bất luận cái gì nàng đều chỉ biết cự tuyệt, nàng cần Phò mã.


      “Thừa tướng còn có chuyện gì nữa sao?” Ngải Thi Mã ngồi ở long ỷ thanh lạnh lùng , cảm xúc kiên nhẫn vô cùng ràng, nàng ghét nhất là thần tử tự cho mình là thông minh.


      “Vi thần có việc gì.” Lý Hương Lan có chút khiếp sợ .


      có việc gì liền lui ra .” Ngải Thi Mã cả người tản ra khí thế uy nghiêm của nữ hoàng, lạnh lùng kêu nàng lui ra.


      “Thần tuân chỉ.” Lý Hương Lan cung kính quỳ gối thi lễ, sau đó khom thân mình rời khỏi ngự thư phòng. Đến khi ra khỏi ngự thư phòng nàng cảm nhịn được thở ra hơi.


      Cùng nữ hoàng ở chỗ rất áp lực, nàng bị khí thế người nữ hoàng ép tới dám thở mạnh.


      Ai……Xem ra, nàng vẫn là tạm thời nên nhắc đến chuyện tuyển Phò mã, miễn cho lại chọc giận nữ hoàng.


      Cho thừa tướng lui xuống xong, Ngải Thi Mã cũng từ long ỷ đứng lên, rời khỏi án bàn ra khổi điện.

      Nhìn bồn hoa bên ngoài cây lá cây chậm rãi rơi xuống, nàng khỏi cảm thấy sầu não.


      “Ngữ Lam, bất tri bất giác, ngươi mười lăm năm, Yên nhi của chúng ta cũng hai mươi hai, đến tuổi thành gia, ngươi nên vì nàng mà cảm thấy cao hứng.” Nữ hoàng tự xong, vẫn còn lâm vào trong quá khứ.


      Tề Ngữ Lam, phụ thân ruột của Ngữ Yên công chúa, là người thanh mai trúc mã của nữ hoàng Ngải Thi Mã, so với Ngải Thi Mã lớn hơn tuổi. Khi Ngải Thi Mã đăng cơ lúc mười bảy tuổi liền vào cung làm “phi”, được sủng thời.


      năm sau, Tề Ngữ Lam cùng Ngải Thi Mã sinh ra nữ nhi, chính là đương kim công chúa Ngữ Yên, trở thành tâm phúc bên trong hậu cung.


      Sau đó trong lục tục cũng có rất nhiều người mới tiến cung nhưng cũng thể khiến cho nữ hoàng sinh được công chúa tiếp theo, chỉ sinh ra vài hoàng tử. Bởi vậy, địa vị Tề Ngữ Lam vững như bàn thạch.


      Chỉ tiếc điều kiện thường, “Hồng nhan bạc mệnh”.


      Năm ấy Ngải Ngữ Yên năm tuổi, trong lúc chơi đùa vô ý bị rơi xuống nước trúng phải phong hàn, bởi vì ghen ghét bọn họ phụ nữ (phụ tử + nữ nhi) địa vị, ngấm ngầm làm khó dễ, Ngải Thi Mã lại bận nhiều việc triều chính, cũng biết chuyện xảy ra, Lam phi kịp thời thỉnh ngự y chẩn trị, Ngữ Yên từ phong hàn trở thành sốt cao lùi, cưới cùng hạ sốt để lại di chứng si ngốc.


      Sau đó Ngải Thi Mã phái người thẩm tra, là khi ấy tân phi vừa vào cung quấy phá, lúc này mới đem phi tử này biếm vào lãnh cung, khi còn sống thể rời khỏi lãnh cung nửa bước.


      Chính là tất cả cũng thay đổi được xảy ra, Tề Ngữ Lam sau này trở nên trầm mặc ít lời, cả ngày ở bên chăm sóc nữ nhi ngốc của , hai năm trôi qua liền vì buồn rầu mà qua đời.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Tỉnh mộng

      Editor: Tố Y

      Betaer: Nhi



      Thẳng đến giữa trưa, bụng cảm thấy đói, nàng mới từ từ tỉnh dậy. Xốc chăn lên, hai mắt mơ màng sờ soạng xuống giường, duỗi thẳng hai chân, dựa vào trí nhớ mơ hồ, nàng theo bản năng đến cửa phòng ngủ.


      “Oành”, “Đông”, bởi vì tầm mắt còn rất mơ hồ, thể thấy đường ở trước mắt, nàng đụng trúng cây cột ở trong phòng, còn bị bắn ngược trở lại, kết quả cái mông còn chưa cảm thấy đau, nàng cảm thấy xương cốt của mình bị chấn thương .


      “Ô……Mẹ ơi, đau quá.” tay vuốt cái mông bị thương, tay kia xoa cái trán bị đụng, nàng cố gắng chịu đựng cho nước mắt chảy xuống.


      Đợi đến khi hết đau, nàng mới chậm rãi đứng lên. Đột nhiên, nàng ngây ngốc cả người, bởi vì nàng ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng.


      “Ta phải nằm mơ sao?


      Như thế nào lại cảm thấy đau cách chân thực như vậy?” Ánh mắt nàng tự giác trừng to lên.


      Nhắm mắt lại, ước chừng qua mười giây nàng lại mở mắt ra. Nhưng mà, mọi thứ nhìn được trong tầm mắt vẫn tồn tại như cũ, hề biến mất. Sờ sờ chỗ bị sưng trán, còn đau, nhu nhu mông, cũng vẫn đau, lại quay về sờ sờ chăn giường, vẫn còn ấm.



      Nàng thất thần đặt mông ngồi lên giường, cảm giác đau đớn lại truyền đến, nàng cũng hoàn toàn tỉnh táo.


      Tất cả mọi chuyện đều phải là mơ, phải nàng ngủ tảng đá sau đó nằm mơ, cũng phải là ảo giác, mà là .


      Trời ơi, khi nàng tưởng ở trong mơ, nàng thế nhưng lại sống ở nơi này, nàng đây chẳng phải là cả thân xác cả hồn phách đều xuyên đến đây sao!


      Má ơi, ai tới cho nàng biết đây phải là . Nàng rất muốn khóc a.


      Qua hồi lâu, mãi tới khi đầu có chút choáng váng, nàng mới nhớ ra là mình vốn muốn ăn cơm.


      Chậm rãi đứng dậy, chậm rãi ra khỏi phòng, để tránh cho chính mình ngất xỉu.


      đường , nhặt lên ba lô lúc trước, ở bên trong có hai chiếc bánh, tìm xung quanh ít hoa quả.


      Ăn xong hai miếng bánh, uống hai cốc nước, nàng mới chậm rãi hồi phục lại. Sau đó cẩn thận suy nghĩ lại ít chi tiết từ khi đến nơi này.


      Nàng nhớ là mình ở trong rừng trúc ngủ tảng đá , sau đó dường như nghe được có người ở khắp nơi tìm kiếm công chúa.


      theo hướng thanh phát ra, nàng tới bên ngoài rừng trúc, tiếp theo nàng nhìn thấy rất nhiều núi giả, sau đó là cung điện, sau nữa liền bị các nàng ấy dẫn về. Hơn nữa đường trở về, thái độ của bọn họ đối với nàng rất bình thường, nhưng tuyệt đối phải có chút bất thường.


      Phải biết rằng, nàng nhưng ngay cả thân xác lẫn hồn phách đều xuyên đến đây, nếu xem biểu của các nàng ấy, nàng so với hình dáng của công chúa trước đây chẳng phải giống nhau như đúc sao, thậm chí ngay cả quần áo mặc thường ngày cũng giống, nếu sao các nàng ấy lại phát công chúa bị đánh tráo.


      Nhưng vấn đề chính là chỗ này, nơi này ràng là cổ đại, nàng lại mặc quần áo của đại?


      Trừ khi, nàng là hồn phách xuyên vào người của công chúa trước đây, sau đó chính mình làm ra quần áo đại.


      Nhưng là, lại có thêm vấn đề, công chúa tại ở đâu? có khả năng ngay tại bên trong hoàng cung liền biến mất mà thần biết quỷ hay. Nếu hay là bị người ám sát?


      Mà nàng lại vừa lúc xuyên qua người nàng ấy, làm thế thân của nàng ấy, nàng chẳng phải cũng gặp nguy hiểm sao. Người ràng là bị giết bỏ lại xuất trước mặt mọi người, khẳng định lại phái người đến ám sát nàng.


      Còn có chuyện, vì cái gì nàng lại xuyên đến đây được? Là cái gì dẫn nàng tới nơi này? Theo lý mà , phải nên có cái làm vật chỉ đường sao?


      Trong đầu nàng liên tiếp ra nhiều vấn đề, khiến nàng chậm rãi tìm ra nguyên nhân trong đó.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 6: Hiểu ra mọi việc

      Editor: Tố Y

      Betaer: Nhan Nhan




      Tảng đá?! Đúng rồi, nơi kia làm sao lại có tàng đá, nàng như thế nào lại quên mất, rất có khả năng chính nó đem nàng tới đây.


      Nghĩ đến có khả năng này, nàng suýt chút nữa vui mừng mà nhảy cẫng lên, lại càng ngày càng tự bái phục mình.


      Nhanh chóng thu dọn xong xuôi quần áo, trong lòng thầm cảm tạ những người đem nàng về đây cho nàng giặt, nếu nàng phải mặc quần áo ướt trở về.


      Chạy vào trong phòng nhanh chóng thay đổi quần áo, nàng theo đường cũ mà trở về rừng trúc.


      Lúc ra khỏi cửa còn bị nô tì hậu hạ cản lại lát, hỏi nàng định nơi nào, nàng vội vàng chỉ hướng rừng trúc liền còn ai ngăn cản, chính là để cho nàng cần chạy loạn đến nơi khác mà thôi, tránh cho các nàng ấy lại tìm thấy nàng.


      Đeo ba lô lưng, nàng nhanh chóng vọt tới phía trước, trong lòng vô cùng chờ mong có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt.

      Cho tới khi đến lối vào, nàng mới dừng lại thở gấp.


      Nhìn rừng trúc trước mắt, nàng chưa từng cảm thấy nó thân thiết như bây giờ. Quay đầu nhìn lại toà cung điện nguy nga kia, nàng ở dưới đáy lòng lặng yên hẹn ngày gặp lại.


      Tuy rằng thời gian chỉ có vài tiếng ngắn ngủi, mà việc nàng làm nhiều nhất ở đây là ngủ, nhưng dù sao cũng là điều đáng quý để nhớ lại trong cuộc đời nàng.


      Ha ha! Chỉ sợ ngoài nàng, thế giới này còn có người có thể gặp được loại kỳ ngộ như vậy.


      Lắc đầu cười, nàng nhịn được tự cảm khái cuộc sống của bản thân mình tràn đầy ngạc nhiên.


      Xoay người vào rừng trúc, vẫn là con đường đá cuội trước kia, vẫn là làn gió thổi phất phơ, lá trúc phiêu phiêu trong gió, truyền đến từng đợt thanh.


      Đột nhiên phát , màu sắc lá trúc xanh như thế, đẹp như thế, khiến cho người ta cảm thấy có chút luyến tiếc.


      Vừa , vừa nhìn, nàng rất nhanh tới tảng đá mình từng ngồi. lần nữa nhìn thấy nó, nàng cảm khái dưới đáy lòng.


      Dù sao, có ai có thể nghĩ đến, tảng đá bình thường như vậy, thế nhưng có thể dẫn dắt con người xuyên qua thời - gian.

      Ôm ba lô, lần nữa ngồi lên mặt của tảng đá, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.


      “Xuyên qua, hẹn gặp lại.” Nhắm mắt lại, nàng giọng thầm , chờ mong tảng đá này lần nữa mang nàng quay về.


      Đại khái qua chừng hai phút, nàng đoán có lẽ là được rồi, liền chờ mong mở to hai mắt, lại nhìn thấy mọi thứ trước mắt căn bản hề thay đổi.


      Nhưng mà nghĩ lại, đều là rừng trúc, nhìn có gì thay đổi cũng là bình thường.


      Cuối cùng, nàng có chút hưng phấn, lại có chút mong chờ đến bên ngoài rừng trúc.


      “Ha ha!! Thế kỷ hai mươi mốt đáng , ta trở lại rồi đây.”


      giọng xong, nàng rất sợ có du khách ngang nghe được lời bình thường của mình.


      Tới gần lối vào, nàng nhắm mắt lại, hít hơi sâu, sau đó mới nhấc chân hướng đến mảnh đất ở thế kỷ hai mươi mốt.


      “Ha ha! Núi giả, lâu rồi thấy, ngươi cũng đẹp a.” Nàng cao hứng vỗ vỗ núi giả, còn quên khen nó phen.


      “Núi giả? Núi giả?!” Tới khi phản ứng lại, nàng nhịn được mà kêu to.


      Nếu có người cùng nhìn thấy được, nàng đoán bọn họ cho rằng nàng là bệnh nhân tâm thần trốn viện.


      phải chỉ là ngọn núi giả bình thường thôi sao? Có cái gì phải ngạc nhiên.’ Bọn họ nhất định nghĩ như vậy.


      Ngạc nhiên hét lên xong, lại giương mắt nhìn phía sau núi giả, nhìn thấy toà cung điện tráng lệ kia, nàng hoàn toàn thất vọng.


      ra, nàng căn bản hề trở về, nàng còn biết đây là lúc nào, là triều đại nào. Núi giả ở đại hề có, nó là nàng đến nơi này mới nhìn thấy.


      “Chuyện này là vì sao? Rốt cuộc là sai ở đâu? Ta phải ngồi lại tảng đá sao? Vì cái gì mà ta còn thể trở về, ai có thể cho ta biết rốt cuộc nên làm như thế nào ?” Nàng nhịn được khóc thành tiếng.


      “Ô ô ~” Cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp loại chuyện quỷ dị thế này nên biết phải làm sao.


      Hòn đá ! Trong đầu đột nhiên chợt loé, nàng cuối cùng nhớ tới vấn đề rất nghiêm trọng.


      Vừa rồi bởi vì quá kích động, nàng cũng quên kiểm tra có phải hay là nhờ cái hòn đá ở trong hố kia, chừng cần lần nữa sau khi tìm được nó lại bỏ vào trong đó.


      Nghĩ đến có khả năng này, nàng lập tức dấy lên hy vọng. Lau nước mắt mặt, nàng nhanh chóng quay lại khu rừng, tìm tảng đá cái hố kia.


      Nhưng là, khi nàng kiểm tra lại hòn đá kia từ đầu đến cuối, chỗ cũng bỏ sót, vẫn hề phát hình dạng của cái hố. Kỳ , đừng là cái hố như lúc trước, ngay cả cái lỗ cũng có.


      Nàng nhụt chí, suy sụp ngồi lên , nhìn tảng đá đến xuất thần.


      Cuối cùng, nếu muốn là cái gì đưa nàng xuyên tới đây, nàng liền có thể khẳng định đó là vì nàng ở dòng suối kia tìm thấy hòn , sau đó lại đem nó bỏ lên tảng đá lớn mà nàng ngồi vừa lúc kích hoạt cơ quan xuyên qua thời .


      Ai……Chẳng lẽ, nàng nhất định phải ở lại nơi này sống tiếp quãng đời còn lại? Vậy muội muội của nàng phải làm sao đây? Phụ mẫu của nàng phải làm sao bây giờ? Nàng ở thế kỷ hai mươi mốt biến mất, bọn họ có thể nghĩ nàng bị người mưu sát, sau đó lại bị “huỷ thi diệt tích”? Bọn họ hẳn bị doạ đến hỏng mất.


      Nàng như vậy có thể đáng buồn ? Ngay cả đến công viên tham quan cũng có thể thành như vậy.


      Bi ai, là rất bi ai. Nhưng mà, may mắn nàng ở đây cũng là công chúa, theo thái độ hầu hạ của những người đó sáng nay, đãi ngộ hẳn là kém đâu.


      Về phần tương lại, nếu bị bắt buộc phải kết hôn, vậy cũng là việc của sau này, đến lúc đó rồi tính sau.


      Sau khi nghĩ thông suốt, nàng chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ cỏ và bụi bặm dính ở quần, hữu khí vô lực về phía cung điện.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Lại qua núi giả lần nữa,

      Editor: Tố Y

      Betaer: Nhi




      Lại qua núi giả lần nữa, nàng nhịn được trừng mắt nhìn nó. “ chút cũng đẹp, xấu chết.” Nàng căm giận , đem toàn bộ oán khí trong lòng trút hết lên nó.


      Chậm chạp quay lại Ngọc Lam điện, thị nữ đứng ở bên cúi đầu thỉnh an : “Công chúa vạn phúc.” “Ân, miễn lễ.” Nàng thản nhiên đáp lại rồi qua trước mặt các nàng ấy, lập tức đến ngồi xuống chủ toạ giữa đại điện.


      Công chúa? Nàng là công chúa, vậy người đâu rồi? Vấn đề này tương đối nghiêm trọng? Nhiều người hầu hạ như vậy, lại người phát hiên nàng ta bị “đánh tráo”.


      Xem ra nàng phải cẩn thận đề phòng mới được, tránh cho sau này lại bị người ám toán. “Công chúa?” lúc nàng cẩn thận cân nhắc trong đầu, thị nữ vừa rồi thỉnh an gọi nàng tiếng.


      “A? Ngươi có chuyện gì sao?” thanh đột nhiên vang lên bên tai khiến nàng giật cả mình, biết nàng ấy có chuyện gì, nàng chỉ máy móc hỏi lại.


      “Oa……Công chúa người chuyện với nô tỳ.” Tiểu nha đầu kia thế nhưng lại khóc, chuyện này làm nàng có chút khó hiểu, nàng làm gì sai sao? Hình như có a.


      Những người khác cũng kích động chạy đến trung tâm đại điện, nhóm người đem nàng vây ở giữa. Nhìn ánh mắt của bọn họ, có chút đáng sợ, giống như nàng là động vật quý hiếm, lại giống như các nàng ấy đói bụng lâu, mà nàng là miếng thịt đột nhiên xuất , các nàng ấy chờ kịp mà muốn bắt đầu ăn.


      “Công chúa.” Mọi người đồng thanh kêu lên, trong mắt loé ra quang mang làm cho nàng tự giác rụt cổ lại, thân thể cũng dịch ra phía sau dựa vào lưng ghế.


      Nàng có chút cảm giác muốn bay , chỉ tiếc nàng có khinh công, muốn cũng được. Cố lấy lại dũng khí, nàng khó hiểu hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?” Tuy rằng cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng thanh của vẫn khống chế được có chút run run.



      “Ô ô…… Các ngươi xem, công chúa chuyện.” đám người bắt đầu xuất lệ quang, với người bên cạnh. A? Đây là tình huống gì a? Đột nhiên khiến nàng hiểu gì cả. Nhìn bộ dạng các nàng ấy khóc rống, nàng biết mình làm sai chuyện gì.


      Lời của nàng cũng có thể làm bọn họ cảm động thành như vậy, vậy cũng có thể sao? Tuy nàng là công chúa, cũng chưa chắc có thể như vậy, huống chi thực tế nàng cũng phải công chúa .


      Nếu hay là công chúa trước kia là người cuồng ngược đãi, cũng chuyện cùng các nàng ấy, chỉ lo tra tấn tâm hồn bé của bọn họ, cuối cùng các nàng ấy đều bị công chúa tra tấn đến “thương tích đầy mình” ? “Công chúa, người có biết nô tỳ gọi là gì ?” thị nữ đứng trong đám người hỏi, mặt tràn đầy vẻ chờ mong. “Ách…… biết.”


      Nàng ngây ngô lắc đầu cười .


      Tuy rằng nàng muốn tổn thương nàng ấy, nhưng nàng biết, nàng ấy cũng chưa từng cho nàng, nàng làm sao có thể biết được?


      Cho dù nàng là người từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến, chỉ số thông minh cũng khá cao, nhưng nàng cũng phải là thần, cũng bấm tay xem bói.


      “Nô tỳ sao?” tiểu nha đầu khác cũng nhịn được hỏi, đôi mắt lấp lánh, cũng tràn đầy chờ mong.


      “Thực xin lỗi, ta thực biết tên các ngươi.” Nhìn các nàng ấy bởi vì lời này của nàng mà cảm thấy thất vọng, nàng lại vội vàng thêm: “Bởi vì các ngươi chưa từng cho ta.”


      đám người biểu tình mặt ủ dột như trời sắp mưa bở vì câu kia của nàng mà thay đổi. “Các ngươi làm gì vậy?”


      Thị vệ trưởng Phương Như Mai từ bên ngoài trở về, gặp đám tỳ nữ đều vây quanh người công chúa, lập tức quát lớn tiếng.


      Nghe thấy thanh giáo huấn của thị vệ trưởng, nhóm tì nữ lập tức thu hồi biểu tình mặt, tự động tản ra hai bên theo vị trí định.


      Lúc này, thị nữ lớn tuổi hơn chút bước về phía trước, thi lễ rồi : “Thưa thị vệ trưởng, vừa rồi công chúa chuyện cùng với nhóm nô tỳ, chúng nô tỳ cũng vì thế mới quên mất quy củ, mong thị vệ trưởng tha thứ.”


      Nàng ra nguyên do cách chân thành, hy vọng thị vệ trưởng có thể trách phạt. Bởi vì quy củ Ngọc Lam điện vô cùng nghiêm khắc, nếu như doạ đến công chúa, phạm vào trọng tội.


      “Cái gì? Những lời ngươi ?” Phương Như Mai giật mình kêu lên. quá tin tưởng vào những lời vừa rồi, nàng ấy quay đầu lại hỏi công chúa ngồi ở phía : “Công chúa, người có thể ?” Nàng có chút chần chờ gật đầu, trái tim khẩn trương như có hươu chạy bên trong.


      Có thể ?


      Trăm ngàn lần cần cho nàng biết công chúa trước kia là người câm điếc nha, vậy phải chính nàng tự khiến mình bị hoài nghi. Mạng của nàng dường như gặp phải nguy hiểm. Nghĩ đến đây, lưng nàng tự giác toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, ngay cả quần áo cũng bị ướt.


      “Chẳng lẽ ta thể chuyện sao?” Ôm tia hy vọng, nàng hỏi thử, dưới đáy lòng thầm kêu la: ‘Kính nhờ! Trăm ngàn cần đúng như thế.’


      Nếu , nàng muốn tự tử, êm đẹp các tỳ nữ miễn lễ làm chi, lạnh lùng phải tốt lắm sao.


      , công chúa đương nhiên có thể , chỉ là nhóm nô tỳ rất cao hứng.” Phương Như Mai thế nhưng xong cũng rơi nước mắt.


      phải chứ, công chúa trước kia thực có tính người, xem nàng ta đem những người này tra tấn thành bộ dạng gì, nàng vừa cùng các nàng ấy chuyện họ cảm động thành như vậy, là có lỗi nha.


      Nhìn những nô tỳ này như thế, nàng hoàn toàn có thể khẳng định, các nàng ấy bị ngược đãi rất thảm. Ai…… Nàng thực đồng tình với bọn họ. Nhìn nhìn, nàng muốn đưa tay dựng thẳng trước ngực, niệm câu “a di đà Phật, thiện tao thiện tai!” Đúng lúc nàng định làm , Phương Như Mai muốn lui xuống, vừa lúc nàng định trở tay làm động tác kia.


      Nàng khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn còn chưa đưa tay ra, nếu có lẽ nàng muốn sống nữa, lại làm thêm ít hành động khiến người ta hoài nghi.


      “Công chúa, người biết bao lâu rồi người chuyện cùng chúng ta.


      Từ mười bảy năm trước sau khi người phát sốt quá cao, người liền còn mở miệng chuyện nhiều nữa, bệ hạ nếu biết người tại có thể chuyện, nhất định rất cao hứng.” Phương Như Mai vừa , vừa dùng ống tay áo lau nước mắt mặt.


      là quá tốt!


      Công chúa choáng váng mười bảy năm, chưa bao giờ chủ động chuyện cùng người khác, nhiều nhất chỉ là vào thời điểm các nàng kêu nàng ta đáp lại tiếng, thời gian còn lại đều là si ngốc, bệ hạ nếu biết được công chúa được trở lại, khẳng định thực vui vẻ.


      Nghe vậy, nàng ở dưới đáy lòng vụng trộm lau mồ hôi lạnh.


      ra là như vậy a, may mắn công chúa phải người câm điếc, có khả năng chuyện, xem ra, tất cả chỉ là hồ sợ bóng sợ gió. “Công chúa, vi thần đến bẩm báo cho nữ hoàng bệ hạ, đem tin tốt cho bệ hạ, vi thần cáo lui.” Dứt lời, Phương Như Mai vội vàng ra ngoài. “A, được.” Đợi cho đến khi mọi người đến cửa điện, nàng mới phản ứng đáp lại tiếng.


      Từ từ, Phương Như Mai vừa rồi là nữ hoàng bệ hạ? “Nữ hoàng.” Nàng máy móc lặp lại từ ngữ này, giống như vừa trúng tiếng sét ái tình.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 8: Nữ hoàng kích động

      Editor: Tố Y

      Betaer: Nhan Nhi



      “Trời ạ!” Nàng cúi đầu sợ hãi kêu lên tiếng, tại mới ý thức ràng tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng thế nhưng xuyên đến xã hội nữ tôn.

      , nhất định là Phương Như Mai sai rồi, hoặc nhất định là nàng nghe lầm. Nếu nửa đời sau của nàng đừng nghĩ đến chuyện yên bình.


      Công chúa tranh đoạt hoàng quyền?! Việc này cũng phải là chuyện đùa. Tuy nàng ngốc, là người của thế kỷ hai mươi mốt tương lai, khả năng và trí thông minh so với tất cả những người còn lại đều hơn.


      Nhưng vấn đề là hoàng nữ từ sinh hoạt bên trong cung đình, mỗi ngày học chính là đấu đá với nhau, làm cách nào sử dụng mưu quỷ kế chửi bới đối thủ cạnh tranh của mình, suy nghĩ đều là làm như thế nào để loại bỏ tỷ muội tài năng của mình.


      Sau đó chính là lên vị trí cao nhất thiên hạ, nàng làm sao có khả năng đấu lại bọn họ?


      Ai!! Xem ra, cuộc sống từ nay về sau của nàng là sống trong u tối.


      Ông trời phù hộ, ngàn lần phải là thời đại nữ tôn, nhất định là nàng đoán sai rồi, a di đà Phật, thiện tai thiện tai!


      Tưởng tượng ra tất cả mọi chuyện, nàng nhịn được tự cầu nguyện cho chính mình.


      Ôi chao! Đúng rồi, trong phòng công chúa phải có sách sao? Tìm quyển sách xem xong phải là biết có nghĩ sai hay rồi?


      Nghĩ ra rồi phải lập tức hành động, nàng đứng lên từ ghế, chạy về phòng ngủ lúc sáng.


      Quét tầm mắt lên xuống ở giá sách hồi, cuối cùng nàng chọn quyển tên là “Nhân văn chí thư”, quyển sách này có lẽ giới thiệu đến lịch sử vương triều. Nhưng mà, may mắn chữ trong sách cùng chữ hán phồn thể khác biệt lắm, nếu nàng liền tiêu đời rồi. Dù sao, nếu ở nơi này thất học, còn gì đến tương lai?


      Mở sách ra, trang thứ nhất ngay lập tức đến lịch sử phát triển vương triều, trong sách viết như thế này: Lịch sử vương triều từ khi khai quốc hai ngàn năm trước, vẫn là nam nhiều nữ thiếu, lấy nữ tử vi tôn, thê chủ chủ trì việc lớn trong nhà, phàm là chồng, phải hiệp lực hỗ trợ, cùng giúp đỡ xây dựng gia nghiệp, lấy hưng thịnh của gia đình làm gia quy.


      Xem xong hai câu này, tâm của nàng lạnh buốt. Nữ tử vi tôn, lấy thê làm chủ, tất cả là như vậy, còn có cái gì để đây.


      Vốn nếu là công chúa như ban đầu, nhiều lắm cũng chỉ là bị chỉ hôn lấy người mình , kém nhất cũng vượt qua việc gả hoà thân. Nhưng với việc nàng là người đại, cho dù hạnh phúc như thế nào, ít nhất có thể viết bức hưu thư, sau đó tự lập nên nghiệp riêng. Dù sao, lấy ý nghĩ tinh thần mạnh mẽ của người đại, ở thế giới cổ đại sống sót hoàn toàn có vấn đề.


      Lại về tại, mặc dù nàng mơ ước ngôi vị hoàng đế, nàng nguyện ý rời xa trung tâm hoàng quyền, nhưng người ta có khả năng cho nàng con đường sống, rất có khả năng bị đuổi tận giết tuyệt. như vậy, cuộc sống của nàng sau này còn có hi vọng gì đây?


      “Ai!! Cuộc sống như vậy có phải rất thê thảm hay a.” Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhìn đỉnh đại điện mình cảm khái.


      Cảm than xong, nàng lại cúi đầu, để cho chính mình bình tĩnh rồi tự hỏi phen.


      Ân, kế tiếp, chỉ có thể mỗi bước đều cẩn thận, trước hết thể để bất cứ ai nắm được nhược điểm, sau đó tìm cơ hội thoát thân.

      Bây giờ còn biết là tình huống gì, đưa ra quyết định mù quáng là lý trí, chừng căn bản cần lo lắng, người thừa kế ngôi vị hoàng đế được lập rồi. Nàng chỉ cần an phận thủ thường sống qua ngày, hẳn là nguy hiểm đến mạng sống.


      Nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.


      Đem quyển sách kia bỏ lại giá sách, nằm lên nhuyễn tháp vừa tìm được, quyết định trước tiên phải nghỉ ngơi tốt.


      Tuy rằng đến đây mới được vài giờ ngắn ngủi, lại như qua lâu, tế bào não vẫn luôn ở trạng thái khẩn trương cao độ, dùng não quá nhiều khiến con người mệt mỏi.


      Vẫn là có chút hoài niệm cuộc sống đại, tuy khá vất vả, nhưng cần mệt mỏi đầu óc như vậy.


      Thả lỏng tinh thần, khỏi nhớ đến thế kỷ hai mươi mốt.


      Vừa mới rời được vài giờ, nàng nhớ lại, nghĩ về sau có thể sống như thế nào? Con đường phía trước hoàn toàn mờ mịt.



      ___o0o___

      “Bệ hạ, thần có tin tốt muốn báo cho người.” Từ xa, người còn chưa tới ngự thư phòng, thanh của Phượng Như Mai rơi vào trong tai Ngải Thi Mã phê duyệt tấu chương.


      Nghe thấy thanh, Ngải Thi Mã hoang mang ngẩng đầu, liền thấy cảnh Phương Như Mai vội vàng đóng cửa điện, mặt vừa cười vừa khóc, biểu tình kỳ quái.


      biết Phương khanh gia có tin tốt gì muốn cho trẫm?” Ngải Thi Mã tức giận cau mày , bà tuyệt thích thần tử tiến đến quấy rầy lúc phê duyệt tấu chương.


      “Bệ hạ, tin lớn.” Phương Như Mai lau nước mắt tràn ra mặt, cố gắng bình phục hô hấp của chính mình, để cho thanh khóc thút thít biến mất.


      thực tế, nàng đường tới được đây đều khóc, nhưng đồng thời cũng cười. Nàng cao hứng thay nữ hoàng, nhưng nước mắt chế được mà cứ rơi xuống.


      Gặp bộ dạng Phương Như Mai như vậy, Ngải Thi Mã mặt mày càng nhăn lại, bà lạnh lùng : “Có tin tức gì nhanh .”


      phải biết thói quen của nàng sao? Thế nhưng người này còn phạm phải.

      Ngải Thi Mã trong lòng vô cùng tức giận, thời gian của bà tại vô cùng quan trọng, rảnh để lãng phí với Phương Như Mai.


      Phương Như Mai hít hít cái mũi, thân thể run run, đôi mắt hồng hồng, nhưng biểu tình mặt tuyệt đối là vui vẻ.


      “ Hồi bệ hạ, hôm nay công chúa mở miệng chuyện.” Nàng ngập ngừng mãi mới đem câu này xong.


      “Ừ? …… Khanh cái gì?” Ban đầu, Ngải Thi Mã còn chưa phản ứng lại với ý tứ trong lời của thị vệ trưởng, sau khi phản ứng lại, mức độ kinh ngạc của bà còn hơn cả khi nghe tin Lâm quốc xâm chiếm biên thành.


      Tin tức này làm cho người ta rất kích động, Ngải Thi Mã liền từ long ỷ đứng lên. Bà qua bàn bước nhanh đến trước người Phương Như Mai, hai tay nắm lấy bả vai Phương Như Mai vội vàng hỏi: “Ngươi ?”


      Nàng hoàn toàn quên khống chế lực tay, ấn cho bả vai Phương Như Mai sinh đau.

      chúa choáng váng mười bảy năm, chưa bao giờ chủ động chuyện cùng người khác, nhiều nhất chỉ là vào thời điểm các nàng kêu nàng ta đáp lại tiếng, thời gian còn lại đều là si ngốc, bệ hạ nếu biết được công chúa được trở lại, khẳng định thực vui vẻ.



      Nghe vậy, nàng ở dưới đáy lòng vụng trộm lau mồ hôi lạnh.


      ra là như vậy a, may mắn công chúa phải người câm điếc, có khả năng chuyện, xem ra, tất cả chỉ là hồ sợ bóng sợ gió. “Công chúa, vi thần đến bẩm báo cho nữ hoàng bệ hạ, đem tin tốt cho bệ hạ, vi thần cáo lui.” Dứt lời, Phương Như Mai vội vàng ra ngoài. “A, được.” Đợi cho đến khi mọi người đến cửa điện, nàng mới phản ứng đáp lại tiếng.


      Từ từ, Phương Như Mai vừa rồi là nữ hoàng bệ hạ? “Nữ hoàng.” Nàng máy móc lặp lại từ ngữ này, giống như vừa trúng tiếng sét ái tình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :